1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 51 - LẠI NỔI PHONG BA 6

      "Giáo chủ, Vũ Văn Thích lâu thấy xuất ở Hoài An Môn !"

      " ? chắc là chiêu mộ người tài rồi"

      "Vũ Văn Thiều Li cũng thấy, bọn họ phải là có mưu gì chứ"

      " mưu chắc chắn có rồi, ngươi phân phó người tăng cường phòng vệ. Còn nữa phải nghiêm khắc với những người lên xuống núi, nếu phát có người lén lén lút lút, lập tức giết chết !"

      "Dạ, giáo chủ" Hà Lẫm lui xuống.

      Tôi nhấc li trà ở bàn lên, nhàng hớp ngụm.


      Vũ Văn Thích, ngươi còn muốn ở trước mặt ta làm chuyện quỷ gì nữa !

      Đúng lúc này, trong người như có sức nóng truyền khắp toàn thân. Tôi sững người lại, phát viên Hắc ám linh ngọc lâu để ý tới. Tôi hạ ly trà xuống. Tháo nó ra. Nó từng đợt từng đợt phát ra sức nóng. Tôi thầm nghĩ, có chuyện gì vậy ?

      "Cái này gọi là Hắc ám linh ngọc, ngươi đeo nó có thể giải độc cũng có thể tăng cường nội công" Lời của Minh Sát lởn vởn bên tai tôi.

      tại tôi luyện nội công, nhưng lúc luyện nội công cũng phát nóng như vậy, lẽ nào là giải độc ?

      Tôi cẩn thận quan sát li trà. Hừ lạnh tiếng. Vũ Văn Thích, đây chính là mưu của ngươi sao ?

      võ lâm phân thành hai phái, là xem Hoài An Môn là dẫn đầu của chính phái, là Ma giáo dẫn đầu tà phái.

      Còn có mười chín môn phái giữ thái độ quan sát, tham gia vào trận chính tà phân tranh.

      Hà Lẫm mỗi ngày đều đem những việc lớn trong võ lâm bẩm báo với tôi, để tôi hiểu tình thế.

      "Phía Võ biểu ràng là ủng hộ Hoài An Môn. Đại phái tương đối có khả năng răn đe đều tập trung về phía Hoài An Môn"

      "Bọn họ luôn tự cho là chính phái, tuy bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải ủng hộ Hoài An Môn" Tôi lại hớp ngụm trà, Hắc ám linh ngọc lại phát ra sức nóng. "Hủy diệt Thiếu Lâm, Côn Lôn và Mộ Dung Sơn trang khiến bọn họ khiếp đảm rồi, chúng ta tạm thời có thể cần giải quyết bọn họ".

      "Hà Lẫm, ngươi phân phó xuống sau này đều chuẩn bị nước trong cho ta, trà cũng cứ đem tới"

      Hà Lẫm gật đầu, có nghi ngờ gì.

      "Lâm Hiến Thường đâu ?" Tôi thăm dò hỏi.

      Hà Lẫm đột ngột ngẩng đầu lên, lúng túng , " biết..." Thần sắc trở nên khẩn trương.

      Trong lòng tôi nghi ngờ. "Có phải vẫn còn ở đây ?"

      Hà Lẫm mím môi, ngẩng đầu nhìn tôi cái, đột nhiên quỳ xuống, "Giáo chủ thứ tội ! Lâm hộ pháp lại cầu thuộc hạ, thuộc hạ chỉ đành lưu lại ! Thuộc hạ..."

      "Hà trưởng lão cần khẩn trương, giữ lại, cứ để tiếp tục ở lại đây. Ngươi đừng với ta biết"

      Hà Lẫm dập đầu cái, "Tạ Giáo chủ !"

      "Hà trưởng lão đứng dậy , còn gì nữa ngươi lui ra "

      "Dạ, Giáo chủ..." Hà Lẫm như trút được gánh nặng trong lòng ra, đóng cửa lại.

      Lâm Hiến Thường, rốt cuộc ngươi là người thế nào.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 52 - HOÀI AN MÔN DIỆT VONG 1

      Mười mấy ngày bình đạm trôi qua, Hà Lẫm với tôi Vũ Văn Thích và Vũ Văn Thiều Li mất tích của Hoài An Môn từng xuất ở bãi hoang tàn của Mộ Dung Sơn trang. Tôi hạ lệnh tăng cường phòng vệ. Xem ra, Vũ Văn Thích chịu đựng được nữa muốn đối đầu với tôi.

      Quả nhiên vào đêm, dưới núi truyền đến thanh chém giết lẫn nhau.

      Hà Lẫm vội vã chạy vào phòng của tôi, tôi ngồi ghế lau chùi Huyền Minh kiếm của tôi.

      "Giáo chủ ! Hoài An Môn tấn công rồi ! Dưới núi cản được nữa !"

      Tôi đứng dậy, tra kiếm vào trong bao, "Ngươi phái người xuống núi với họ rút lui"

      "Giáo chủ !" Hà Lẫm hiểu.


      Tôi trừng mắt nhìn , "Nhanh lên ! Cái Vũ Văn Thích cần là mạng của ta, phải mạng của bọn họ !"

      Thanh chém giết dần, những ngọn lửa ở dưới núi từng ngọn từng ngọn biến mất.

      Tôi ra khỏi phòng, lúc đến bãi đất trống, đám người đợi ở đó. Dẫn đầu là Vũ Văn Thích, đứng phía sau là Vũ Văn Thiều Li có chút giữ kẽ.

      "Mộ Thiên Vẫn, hôm nay chính là ngày chết của ngươi"

      "Vậy sao ? Sao ta lại cảm thấy ?" Tôi nhàn nhạt hỏi ngược lại.

      Vũ Văn Thích cười, "Mộ Thiên Vẫn ngươi ngông cuồng đến đâu cũng ngông cuồng được tới ngày mai ! Trừ phi Minh Sát tới giúp ngươi"

      "Y tới, ta thể bại trận, cho nên y tới" Minh Sát chưa từng với tôi nếu tôi bại y đến giúp tôi.

      Vũ Văn Thích rút kiếm chĩa về phía tôi, "Để ta xem !"

      "Giáo chủ !" Hà Lẫm lo lắng kêu lên.

      " cần lo cho ta, giết bọn chúng cho ta ! Có thể giết ai giết !" Tôi hạ lệnh . Cũng rút Huyền Minh kiếm được lau chùi ra chém thẳng về phía Vũ Văn Thích.

      Vũ Văn Thích tránh được kiếm độc ác của tôi, xoay cổ tay phái dùng sức chém tôi, tôi thu kiếm về đỡ được, xoay người đâm vào nửa người của . Tôi dần dần càng đánh càng chậm, động tác dường như cũng bằng lúc trước. Tôi dừng lại, Vũ Văn Thích dùng kiếm chỉ vào tôi, mũi kiếm chỉ cách cổ tôi chỉ vài phân.

      "Giáo chủ !" Hà Lẫm hoảng sợ kêu to.

      "Ta sao, cần lo lắng" Tôi bình tĩnh trả lời lão.

      Vũ Văn Thích cười gian trá, "Thần thoại về 'Bạch y Tu La' kết thúc, hôm nay ngươi phải chết dưới tay ta !"

      "Cha !" Vũ Văn Thiều Li chạy đến.

      "Li nhi ! Con qua đây, giết chết nữ này !"

      Vũ Văn Thiều Li khó xử nhìn tôi, lắc đầu.

      Tôi khinh miệt cười, "Vũ Văn Thích, ngay cả nhi tử cũng giúp ngươi"

      "Nó giết, ta giết ! Ta phải báo mối thù mười năm trước ! Ta đợi ngày này mười năm rồi !" Vũ Văn Thích căm hận , "Minh Sát hủy nhà ta ! Hủy Hoài An Môn của ta ! Hôm nay ta muốn giết chết ngươi, đề tế thân nhân của ta và ba ngàn người Hoài An Môn chết !"

      "Ba ngàn ? Sao ta lại nghe người ta chỉ hơn ngàn" Tôi nghi ngờ hỏi.

      "Đó là ta với bên ngoài, nhưng số người chết thực là ba ngàn người !" Sắc mặt Vũ Văn Thích trở nên hung dữ.

      "Vốn dĩ ta muốn giết ngươi, nhưng lại nhìn thấy kiếm của ngươi ! Vốn dĩ ta chỉ muốn tiêu diệt Ma giáo, nhưng khi nhìn thấy ngươi thay đổi suy nghĩ, Vũ Văn Thích ta chỉ cần giết ngươi là được !"

      "Ta bị ngươi giết, làm sao ngươi khẳng định như vậy ?" Tôi cười hỏi.

      Vũ Văn Thích lộ ra nụ cười tự phụ : "Ha ha ha, Mộ Thiên Vẫn ngươi chết có chết cũng ngờ ngươi lại trúng "Truy hồn tán" của ta ! Ngươi trúng độc thời gian dài như vậy, chỉ có ngồi chờ chết !"

      Tôi yên lặng bất động nhìn cười đến điên cuồng, đó là nụ cười khi mưu thành công, " ? ngờ đường đường Hoài An Môn luôn tự cho mình là danh môn chính phái lại sử dụng thủ đoạn hạ đẳng này"

      "Ngươi sai rồi, Mộ Thiên Vẫn, chỉ cần có thể giết được ngươi, ta quan tâm thủ đoạn có phải là quang minh chính đại hay ! Ngươi tuyệt đối ngờ tới người ở bên cạnh ngươi lại là gian tế của Hoài An Môn ! Hơn nữa còn là con trai của Vũ Văn Thích ta !"












      CHƯƠNG 53 - HOÀI AN MÔN DIỆT VONG 2

      "Lâm Hiến Thường ? Phải ?"

      " sai ! Nhưng nó phải tên Lâm Hiến Thường ! Nó tên Vũ Văn Quyết ! Chính nó phải trả mối thù của Hoài An Môn cho ta, sau khi Gian Tập Lũng chết nó đến Ma giáo làm hộ pháp ! Chính nó mỗi ngày bỏ "Truy hồn tán" vào trong trà của ngươi !"

      "Thiên Vẫn ! Muội sao chứ !" Từ xa thanh hổn hển từ xa vọng lại, "Ta nghe Hoài An Môn tấn công lên, muội..."

      Khúc Tỉ Phong kinh ngạc nhìn Vũ Văn Thích chỉ kiếm vào tôi, "Thiên Vẫn, muội..."

      " có gì, cần lo lắng" Tôi cười, quay đầu nhìn ánh mắt Vũ Văn Thích mang theo sát khí nồng đậm. "Vũ Văn Thích, muốn giết ta ? Ngươi quá ngây thơ rồi !"

      Vũ Văn Thích cả kinh, "Ngươi tại kiếm cũng cầm chắc, làm sao đối đầu với ta ? Chỉ dựa vào đám tàn dư Ma giáo này sao ? Ta dẫn hơn năm ngàn người của Hoài An Môn đến ! số vẫn còn ở dưới núi đợi lệnh ! Chỉ cần ta phát tín hiệu, bọn họ xông lên đây, giết sạch tất cả những kẻ ở đây ! Ngươi còn định làm sao nữa ?"


      "Nếu như ta ," Tôi nắm chặt chuôi kiếm, di chuyển bước chân, "Ta...trước giờ, có, trúng "Truy hồn tán" của ngươi sao !"

      Tôi nhanh chóng đánh vào nơi kiếm phòng bị, bước chém tới, đặt kiếm ngay cổ , tôi nhàng dùng lực, tia máu tươi chảy ra từ cổ . bất ngờ phòng bị, kinh ngạc nhìn tôi.

      "Đừng động ! Nếu muốn chết đứng yên cho ta !"

      "Cha ! Cha sao chứ !" Vũ Văn Thiều Li lo lắng hét lên.

      "Vũ Văn Thích, ngươi sinh ra hai đứa con vô dụng" Tôi mỉa mai .

      "Ngươi...ngươi... trúng..."

      "Đúng, mấy ngày nay ta cảm thấy trong trà rất lạ, cho nên thay trà bằng nước" Tôi nhàn nhạt trả lời .

      "Ngươi làm sao biết !" vẫn giãy giụa chờ chết.

      "Có gì có thể qua mắt ta được ?" Tôi khinh miệt nhìn ngũ quan méo mó của , "Đứa con đó của ngươi ta giết rồi"

      Gương mặt Vũ Văn Thích trắng bệch, khóe miệng ngừng giật giật. " tại, đến phiên ngươi xuống địa ngục"

      Khi tôi chuẩn bị đâm kiếm xuyên qua thân thể , thanh vang truyền đến bên tai tôi.

      "Thiên Vẫn !"

      Tôi ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy bộ hồng y, người đó như hồn ma đứng cây, gương mặt tuấn mỹ có tia lo lắng thể che giấu. phất tay, nhảy xuống đất.

      "Minh Sát !" Tôi vui mừng gọi tiếng.



      Minh Sát cười với tôi, "Thiên Vẫn, nàng sao tốt, ta còn tưởng rằng nàng bị Vũ Văn Thích tính kế hại"

      Vũ Văn Thích luôn trừng mắt nhìn Minh Sát, như muốn đâm xuyên y vậy. Trong ánh mắt chứa đựng rất nhiều thứ được, có kinh hoàng, có khẩn trương, có tuyệt vọng, có thù hận.

      "Người này nay nàng cần giết, để ta giết" Minh Sát nhàng câu, giống như cái cần giết phải là người, mà chỉ là con chuột hay con mèo.

      Tôi gật đầu, đưa Huyền Minh kiếm cho y.

      "Minh Sát !" Vũ Văn Thích hoang mang hét lớn, tiếng hét này giống như muốn lấy mạng y.

      Minh Sát gì, xoay trở kiếm, trực tiếp đâm vào thân thể run rẩy của Vũ Văn Thích, xuyên thẳng qua ! Sau lưng mũi kiếm nhọn hoắc lộ ra, máu tươi nhuộm đỏ cả kiếm, mỗi người đều có thể nghe thấy tiếng tí tách của máu chảy xuống đất.

      "Các đệ tử bổn giáo, giết sạch những kẻ còn lại của Hoài An Môn cho ta !" Tôi lạnh lùng hạ lệnh. "Hơn năm ngàn người ở dưới núi cũng tha !" Những người ở đó đều nghe thấy, bọn họ vui mừng đâm chém giết xông vào những người của Hoài An Môn sợ hãi, trong đó bao gồm cả Khúc Tỉ Phong và Ninh Diệc Vũ vừa chạy tới.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 54 - HOÀI AN MÔN DIỆT VONG 3

      "Ca ca của ta đâu !" Vũ Văn Thiều Li cản đường tôi, hoàn toàn quan tâm đến tiếng kêu thảm thiết của những người trong Hoài An Môn.

      Tôi nhếch mép, "Ta còn chưa giết , còn thấy nữa. Nếu ta trông thấy tên nội gián này, ta nhất định để chết rất thê thảm. Lúc nãy ngươi nghe lời cha ngươi giết ta, ta có thể quan tâm ngươi, ngươi muốn cứ "

      Minh Sát nắm tay tôi, cười , "Xuống núi với ta"

      "Để làm gì ?"

      "Vốn dĩ ta muốn nàng giết Vũ Văn Thích, sau cùng ta lại tự mình giết, nay nàng phải xuống núi giúp ta giết Khưu Cập Tiên"

      Hoài An Môn diệt vong triệt để. Hơn tám ngàn người của đêm đó ngoài trừ Vũ Văn Thiều Li ai sống sót. Mười môn phái luôn ủng hộ Hoài An Môn chịu đả kích nặng nề, trong hơn tám ngàn người đó cũng có tinh trong môn phái bọn họ, toàn bộ đều chết. Cả võ lâm bị lật đổ triệt để, trở thành thiên hạ của Ma giáo tà ác. Ngay cả danh môn chính phái lúc đối mặt với Ma giáo cũng thể hạ giọng tiếng, càng thêm lễ độ, mà Giáo chủ Ma giáo "Bạch y Tu La" trở thành người thống lĩnh của cả võ lâm.


      "Minh Sát, sao ngươi lại mất tích lâu như vậy"

      "Ta Giang Bắc chuyến. Sau khi ta biết mưu của Vũ Văn Thích nhanh chóng quay trở lại, sợ đồ đệ tốt mà dạy cẩn thận bị lão hồ li đó giết chết. Thực ra Hoài An Môn cũng được coi là chính phái. Luôn luôn phải"

      "Câu chuyện đứa bé lần trước ngươi kể vẫn chưa kể xong. Ngươi kể đến gặp được hai người, Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong"

      Minh Sát nghĩ, "Vậy được, ta kể tiếp cho nàng nghe. Đứa bé lúc đó mười sáu tuổi, còn gọi là đứa bé nữa, ta gọi nó là thiếu niên. Lúc đó Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong là huynh đệ tốt. Bọn họ vô tình nhìn thấy tuyệt thế võ công mà thiếu niên sử dụng, dùng kế để thiếu niên quen biết với bọn họ, lại lừa gạt niềm tin của nó, để nó dạy bọn họ thân võ công. Thiếu niên tin tưởng, dạy Huyền Minh kiếm pháp cho bọn họ. Bọn họ chỉ học được vài chiêu bên ngoài rất lợi hại, vậy là bọn họ định giết thiếu niên diệt khẩu, để người khác lợi hại hơn mình. Nhưng thiếu niên chạy thoát. Về sau nó chạy đến Giang Bắc, gặp được người được xưng là "Cao nhân hiếm có" Khưu Cập Tiên, nảy sinh hiểu lầm, thế rồi bọn họ đánh nhau. Khưu Cập Tiên đánh thua, bị bắt lập thề từ nay bước chân vào giang hồ. Việc này bị Môn chủ Hoài An Môn uy chấn đương thời Vũ Văn Thích biết được, si mê võ học, cùng với Chu Lâm Phong, Gian Tập Lũng muốn trở thành thiên hạ vô địch. Bọn họ hẹn thiếu niên đến Hoài An Môn, để nó ở lại đó.Thiếu niên thấy là nhân sĩ chính phái, lại vô cùng nổi danh, nên yên tâm đối với , quả nhiên chỉ học lén võ công của thiếu niên, còn lục hành trang của nó lấy ra bí tịch võ công. Về sau nhìn thấy thiếu niên có Huyền Minh kiếm tuyệt thế bảo kiếm, vậy là lấy cắp , thiếu niên trong lúc vô tình vào thư phòng của nhìn thấy Huyền Minh kiếm, còn thừa nhận lấy cắp nó. Thiếu niên cầm kiếm trở về, giữ lại nghi vấn trong lòng. Về sau lén lút nhìn thấy Vũ Văn Thích bỏ vào trong trà của nó loại thuốc khiến người ta thấn trí tùy người sai khiến. muốn từ trong miệng thiếu niên lấy được khẩu quyết và chiêu thức võ công, còn muốn độc chiếm Huyền Minh kiếm. Nếu phải Linh Tuất Kiệt từng truyền cho nó Hắc ám linh ngọc, chỉ sợ rằng trúng độc. Sau đó thiếu niên bỏ , cũng còn tin tưởng bất cứ ai, tin chắc rằng chính tà cũng có phân biệt gì, phạm vào những huyết án làm chấn động võ lâm. Hoài An Môn lấy danh nghĩa "vì dân trừ hại" để tiêu diệt thiếu niên, bên bờ Hoài Hà, gần núi Tần Lĩnh, thiếu niên gặp lại người của Hoài An Môn, Vũ Văn Thích dẫn theo hơn ba ngàn người đến giết thiếu niên, thiếu niên nổi giận đến điên cuồng, giết chết hơn ba ngàn người mà Vũ Văn Thích dẫn theo, lại xông vào Hoài An Môn giết chết thê tử và đệ đệ của Vũ Văn Thích. Vũ Văn Thích có hai đứa con, lúc đó đứa chạy ra khỏi cửa, đứa con lại bị thiếu niên kiếm giết chết, Vũ Văn Thích cũng bị trọng thương chạy thoát. Đây là trận thảm sát chấn động nhất lúc bấy giờ, Giang Hoài đại chiến. Bắt đầu từ lúc đó thiếu niên cũng còn tin tức gì nữa. Về sau gặp có Địa cung hoang phế lâu, quyết định sống tại đó, chớp mắt mười năm. Trong Địa cung có quyển sách ố vàng, trong đó ghi lại làm sao điều chế đan dược để làm sao bảo tồn công lực và cần ăn thực vật. Cho nên thiếu niên ở lại đó, còn tung tích giang hồ. Tám năm sau đồ đệ. Đồng thời cũng biết Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong còn tung tích trở mặt, người làm Minh chủ võ lâm, người là Giáo chủ Ma giáo."

      Sau khi y xong cũng gì nữa, chỉ xuất thần nhìn ra phía xa. Tôi cũng quấy rầy y, cũng cùng nhìn về nơi.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 55 - VÔ TÌNH GẶP GỠ 1

      "Ta muốn ra ngoài dạo. muốn tiếp tục ở lại Ma giáo nữa" Tôi đột ngột thốt ra câu này.

      "Cũng tốt, nàng nên ra ngoài thư giãn" Minh Sát nhìn tôi, "Có điều thời gian cũng đừng lâu quá"

      "Ừ," Tôi gật đầu, "Nếu có chuyện gì đột ngột phát sinh ta trở về. Có điều ngươi cũng phải giúp ta tìm vài hộ pháp để giúp đỡ, đừng chỉ giao cho Hà Lẫm"

      "Có cần người với nàng ?"

      " cần đâu. Ta quen mình" Tôi đứng dậy. Cười với Minh Sát, "Ta đây, tạm biệt"

      "Ngươi cẩn thận"

      "Ừ, biết rồi"

      Sau khi về Ma giáo, tôi sơ qua mọi chuyện với Hà Lẫm, muốn với bên ngoài Giáo chủ bế quan tu luyện, có thể trong năm xuất . Sau đó thu xếp vài thứ cần thiết chuẩn bị rời .

      Tôi hoàn toàn biết rằng lần này ra ngoài, gặp được người khiến trái tim tôi rung động.

      gần năm nay tôi có thoải mái như vậy lại đường phố. Còn chưa đầy hai tháng nữa, tôi mười sáu tuổi. Khi tôi được mười sáu tuổi, bắt đầu tiếp quản nghiệp hắc bang của ba tôi.

      giang hồ nay vẫn náo nhiệt như vậy, Hoài An Môn diệt vong, bành trướng của Ma giáo có bất cứ ảnh hưởng gì tới những người bình thường cả.

      Tôi vào tửu quán trông rất hoa lệ, gọi vài món nổi tiếng của tửu lâu để khai vị.

      Ngồi trước mặt tôi là nam tử trẻ tuổi khí thế bất phàm, nhìn qua chắc chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Y cẩn thận thưởng thức hương trà thơm phức ở trong ly. Y thân trường bào xanh nhạt, bàn đặt thanh bảo kiếm. Bộ dáng yên tĩnh lặng lẽ, rất dễ khiến người bên cạnh có cảm giác bị bỏ rơi. Nửa bên mặt của y rất đẹp, là dạng tuấn mỹ gì sánh bằng. Y dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, quay đầu lại nhìn tôi. Ánh mắt y có màu xanh đen, giống hệt như nước. Y nhìn tôi hơi sững ngươi trong chốc lát, sau đó cười đáp lễ với tôi.

      Tôi cúi đầu ăn cơm, tiếp tục nhìn y. Bởi vì tôi cảm nhận được trái tim mình đập loạn nhịp.

      Bởi vì đây phải là tửu quán thô tục, cho nên thanh thô lỗ của nhân sĩ giang hồ. Tim tôi dần dần bình tĩnh trở lại.

      người mặc trang phục thị vệ đến bên cạnh nam tử đó, gì đó bên tai y, y đứng dậy cầm kiếm vội vã rời , mà thị vệ đó sau khi móc ra đỉnh bạc đặt bàn cũng rời theo y.

      Tôi tránh khỏi có chút thất vọng.

      Nhưng nhìn bộ dáng y giống như người trong võ lâm, mà bên cạnh lại có thị vệ theo hầu, chắc là nhi tử của quan lại. Tôi khẽ thở dài.

      Ngày đầu tiên tôi đến thế giới này, tôi nhớ là năm Khanh Nguyên hai mươi bảy, bây giờ qua tám năm, vậy nay chắc là năm Khanh Nguyên ba mươi lăm. Tôi ở trong võ lâm vỏn vẹn tám năm, rất lâu nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

      thanh gọi nhau phố bao giờ dứt, nhưng tôi có chút hứng thú nào. Nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ có đôi mắt xanh đen đó xâm nhập vào trong trái tim của Mộ Thiên Vẫn tôi. Y đẹp đến như vậy, mà tôi lại là Tu La địa ngục hai tay nhuốm đầy máu tươi.



      CHƯƠNG 56 - VÔ TÌNH GẶP GỠ 2

      Ban đêm, tôi ở lại quán trà. Trong đó tụ tập rất nhiều người, liên tục có những thanh ồn ào truyền tới. Tôi vào trong đó, nhìn thấy người kể chuyện ngồi ở đài kể câu chuyện. Tôi vẫn tiếp tục vào.

      Lúc tôi bước vào nhác thấy y ngồi trong góc vắng vẻ. Y chuyên chú lắng nghe câu chuyện thú vị mà người kể chuyện kể. Bên cạnh y có ai ngồi cả, chỉ có mấy thị vệ đứng phía sau. Loại khí chất điềm đạm kia làm người khác nhìn vào mà cảm thấy sợ hãi, dám tới gần.

      Tôi tùy tiện chọn góc khá xa ngồi xuống.

      "Câu chuyện lần này kể xong. Lần sau ta kể cho mọi người nghe câu chuyện về 'Bạch y Tu La'". Người kể chuyện hớp ngụm trà, đứng dậy.

      Tôi cười mỉa mai. Bàn tới bàn lui bàn đến tôi để làm gì.

      Nơi đó lát sau yên tĩnh trở lại. ai chuyện.


      "Mọi người đều biết võ lâm gần đây đồn đãi rất nhiều về 'Bạch y Tu La', người này là nữ tử, thường mặc bạch y, từng là nghĩa nữ được Tam phu nhân của Khúc trang mang về. Năm năm sau, nàng được Mộ Dung Sở mang về Mộ Dung Sơn trang, nhưng sang đến ngày thứ hai mất tích. Ta suy đoán, có thể là ăn cắp bí tịch của Mộ Dung Sơn trang rồi chạy mất, cho nên võ công mới cao như vậy. Hai năm sau, nàng trở lại Khúc trang, lúc đó Đại công tử Khúc trang cùng với Giang Nam vọng môn thành thân. Ta có người bạn cũng ở Khúc trang vào hôm đó, với ta, Trang chủ Khúc trang giết Tam phu nhân, hôn lễ Khúc trang Trang chủ đánh nhau với nàng, kết quả chưa tới chiêu bị giết chết, 'Bạch y Tu La' kiếm chém bay đầu của Khúc trang Trang chủ"

      Mọi người đều thở hắt ra. Người kể chuyện dường như rất hài lòng với kết quả này, y nhanh chậm uống hớp trà cho thông cổ họng, "Về sau 'Bạch y Tu La' biến mất ở Khúc trang, sau đó lại xuất ở Đại hội võ lâm, giết chết Đại tiểu thư Khúc trang, làm bị thương Đại công tử Khúc trang, lại kiếm đâm chết Giáo chủ Ma giáo lúc đó Gian Tập Lũng và đâm vào bụng của Minh chủ võ lâm Chu Lâm Phong, cả hai người đều chết thảm". Người kể chuyện lắc đầu, lại tiếp. "Sau đó chức vị Minh chủ võ lâm do thiên kim của Thẩm trang Trang chủ ngồi vào, bởi vì mọi người đều ai dám làm, tại sao à, vì sợ a, sợ 'Bạch y Tu La' giết bọn họ. Vào ngay đêm thiên kim của Thẩm trang lên làm Minh chủ võ lâm, bị nhát kiếm xuyên qua ghim chặt tường, đáng sợ nhất là, thể nào rút ra được ! Máu bắn ra bốn phía. Cho nên mọi người đều nhìn thấy, từ đó về sau còn ai dám làm Minh chủ võ lâm nữa đâu chứ ! đáng sợ !"

      "Ta nghe việc của Tụy Linh Cung lúc đó có phải là hay ?" Trong bọn họ có người mở miệng hỏi.

      "Tụy Linh Cung ? Đương nhiên rồi ! Tụy Linh Cung lúc đó là thiên hạ đệ nhất cung, kết quả chỉ trong đêm bị 'Bạch y Tu La' biến thành địa ngục giết chóc ! Đó là thảm cảnh, nhìn thấy là suốt đời quên ! Tiếp theo 'Bạch y Tu La' lên làm Giáo chủ Ma giáo, máu rửa rất nhiều môn phái, bao gồm rất nhiều môn phái Mộ Dung Sơn trang, Thẩm trang, Hoài An Môn mà ai ai cũng biết, còn có Kì Hạp Cung, Thiếu Lâm, Nga Mi, Động, Côn Lôn..., ai da, trong lúc người người trong võ lâm đều gặp nguy hiểm, càng đáng sợ. 'Bạch y Tu La' còn có biệt hiệu mọi người có biết hay ?"

      Mọi người ai trả lời cả.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 57 - QUEN BIẾT 1

      "Là 'Tuyệt sắc Tu La' ! Nghe nàng xinh đẹp vô cùng, là mỹ nhân đời hiếm có. Chỉ có Tam tiểu thư trước đây của Tụy Linh Cung là có thể so sánh với nàng, nhưng dù thế nào vẫn kém hơn. Có điều khi nàng tám tuổi chết rồi, lúc đó, tám tuổi cũng đủ để người khác tim đập loạn nhịp, ngươi xem đẹp đến cỡ nào ? Mà 'Tuyệt sắc Tu La' so với nàng còn đẹp hơn. Nếu ta có vinh hạnh được nhìn thấy nàng lần, có chết cũng hối hận..."

      Tôi đứng dậy xoay người ra. Đây ràng là lời khoa trương lừa gạt. Khi nào tôi kiếm chém đứt cả đầu Khúc Kinh Thiên. Nếu phải ngại phiền phức, tôi lập tức kiếm chặt đầu người kể chuyện xuống !

      May mà lần này ra ngoài tôi có mang theo khăn che, nếu lại chuốc lấy nhiều phiền phức.

      Đột nhiên tôi cảm thấy trận sát khí mãnh liệt. Tôi nắm chặt kiếm, yên lặng ngồi xuống. Sát khí này phải là nhắm vào tôi, nhưng ai có thể giết người trước mặt tôi. Tôi rút ngân châm trong người ra.

      Vị nam tử kia cũng cảm thấy trận sát khí. Thị vệ phía sau y rút kiếm ra, thủ thế tấn công. Y vẫn lặng lẽ uống trà, hoàn toàn xem đó là việc của mình. Có lẽ sát khí là nhằm vào bọn họ.

      "Huyền Thần Y ! Hôm nay là ngày chết của ngươi !" hắc y nhân mang mặt nạ cầm kiếm xông ra hét lên, đâm về hướng vị nam tử ngồi ở góc. Thị vệ sau lưng y và người đó giao chiến với nhau, mà mọi người cũng bị dọa tản ra.


      Lúc này, rất nhiều hắc y nhân liên tục xông ra. Năm người vây quanh thị vệ, ngoài ra còn ba người tấn công vào y ! Y nhanh chậm rút kiếm ra, bình tĩnh tự tin vung kiếm tấn công lại.

      Xem ra cũng là người có võ công cao cường. Tôi dựa vào bên tường xem. Kiếm pháp của y hoàn toàn giống như bất cứ môn phái nào võ lâm. Mà ba người tấn công y cũng thể xem được, đường kiếm đan khít vào nhau gió thổi lọt, giam giữ y trong vòng kiếm ấy ! Dần dần tấn công của thị vệ cũng còn lực như lúc đầu nữa, y để ý bị chém nhát vào cánh tay.

      "Huyền Thần Y ! Hôm nay ngươi chết chắc rồi !" Ba người tấn công càng lúc càng mạnh. Trong nhất thời mẩu vụn gỗ từ những chiếc bàn bị chặt bay tán loạn khắp nơi, cát bụi mịt mù. Tôi rút ra ba cây ngân châm, phóng vào ba người đó !

      Bọn họ đánh rất chuyên tâm, để ý đến tấn công từ phía sau. "A" Ba tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba người đồng loạt ngã xuống đất !

      Năm người tấn công thị vệ vội vã chạy đến, phân phó hai người đắp vào chỗ của ba người họ, tôi cười lạnh, lại có hai cây ngân châm, những người có mặt đều có phản ứng gì, lại có hai người kêu lên thảm thiết nằm dưới đất !

      Ba người sững sờ, khẩn trương nhìn quanh, nhìn thấy tôi dựa vào tường. Trong đó có người ra hiệu cho hai người còn lại, hai người đó vung kiếm tấn công về phía tôi, tôi nhanh chóng rút Huyền Minh kiếm ra, đâm thẳng vào người, mũi kiếm xoay chuyển, lại đâm vào cổ của người kịp phòng bị ! Người đó ngã xuống đất, ánh mắt trừng lớn, chỉ có cổ xuất vết thương khá sâu !

      Người còn lại nhìn chớp mắt, thoát khỏi bao vây của thị vệ và nam tử kia, dự định chạy trốn, tôi rút cây ngân châm ra nhanh chóng phóng tới, người kia tránh , né được mũi châm chí mạng, tôi xoay Huyền Minh kiếm quăng thẳng về phía ! tiếng kêu thảm thiết vang lên, Huyền Minh kiếm xuyên qua thân thể , máu tươi bắn ra khắp nơi ! ngã mặt đất chết nhắm mắt, mặt vẫn còn lưu lại vẻ kinh hoàng trước cái chết đột ngột !

      Tôi lại chỗ rút Huyền Minh kiếm vẫn dính máu ra, lấy miếng vải sạch từ trong bao hành lí ra, cẩn thận lau chùi sạch bóng Huyền Minh kiếm.




      CHƯƠNG 58 - QUEN BIẾT 2

      Tôi chỉ cảm thấy phía sau có ánh mắt đánh giá mình. Tôi thu kiếm xoay người lại, đáp lại ánh mắt của y

      "Xin hỏi phương danh của nương" Y lễ độ hỏi.

      Tôi suy nghĩ lát, cười , "Cứ gọi ta là Lăng Sở" Mộ Thiên Vẫn, Linh Tương Thiên, tùy tiện hỏi võ lâm hỏi ra thôi. Đặc biệt là cái tên Mộ Thiên Vẫn này.

      "Lăng Sở ?" Y khẽ cau mày, đọc lại lần, sau đó chắp tay , "Tại hạ Huyền Thần Y"

      Tôi nhìn trang phục người y, "Ngươi phải là người trong võ lâm, giống người trong quan trường hơn"

      Y chỉ cười, trả lời, nhưng thị vệ sau lưng y lại trả lời, "Nhãn quang của Lăng nương tốt, công tử nhà ta đúng là làm quan. Chỉ là gần đây võ lâm rối ren, cho nên công tử nhà ta muốn xem thử"




      CHƯƠNG 59 - QUEN BIẾT 3

      "Mấy ngày trước đích thực là rối ren, nhưng nay yên tĩnh hơn" Huyền Thần Y , " 'Bạch y Tu La' là nhân vật truyền kì. Ta nghe nàng tại bế quan, nếu cũng nhận lầm nương chính là nàng"

      Tôi cười cười, có động tĩnh gì, "Đó là tự nhiên thôi, đều là thân bạch y, có điều nàng tuyệt sắc khuynh thành, ta làm sao có thể so sánh chứ".

      " nương tuy rằng mang khăn che mặt, nhưng khó để nhận ra dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, chỉ dựa vào đôi mắt, đời này ai có thể so sánh được, chứ đừng đến dung nhan sau khi hạ khăn che xuống" Thị vệ cười cười, rất thành thực .

      Tôi cũng cười, tận lực che giấu vẻ lạnh lùng trong đáy mắt.

      "Lăng nương, tại hạ phải rồi" Huyền Thần Y nhìn sắc trời, qua nửa đêm, " nương lúc nào cũng có thể tìm tại hạ, tại hạ ở trong phủ đệ ở thành Đông"

      Tôi gật đầu, y cùng với thị vệ vội vã lên ngựa rời . Tôi cười lạnh, làm quan sao, chỉ đơn giản là trú tại phủ tổng đốc ở thành Đông.

      "Vương gia, tại sao với nàng thân phận thực của người ? Nàng giống như là người rất tốt"

      "Ta sợ nàng xa lánh ta. Nàng suy cho cùng cũng là người trong võ lâm, mà ta lại là vương gia cao cao tại thượng, nàng có thể thích hợp" Huyền Thần Y thở dài, "Lần này chúng ta ra ngoài là bí mật, lại bị Trương Khánh Đông biết được, chỉ sợ có gì tốt lành. Từng cao thủ mà phái tới, chúng ta đều rất khó đối phó"

      "Lăng nương võ công cao cường, lần này may nhờ có nàng"

      "Nàng là người bình thường, nhưng lại có khí chất áp người. Tuy rằng có thể khuấy đảo tâm trí người khác, nhưng luôn có loại khí tức biết như thế nào"

      "Vương gia có muốn tra xem nàng là ai ?"

      " cần đâu, nếu nàng biết tức giận. Suy cho cùng điều này đối với nàng cũng có gì tốt"

      "Phía Trương Khánh Đông có cần nàng giúp đỡ ứng phó ?" Thị vệ khéo léo nhắc nhở.

      "Bỏ , chúng ta cần làm phiền nàng, tự mình nghĩ cách "

      Trong bóng đêm, bóng lưng người ngựa của họ dần biến mất. Tôi vẫn ngồi dựa cành cây, ra là vị vương gia.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :