1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 44 - TRẬN CHIẾN GIỮA VŨ VĂN THÍCH VÀ MỘ THIÊN VẪN 1

      Sau khi trở về Ma giáo, tôi hạ lệnh với Hà Lẫm bế quan, bất cứ ai cũng được quấy rầy.

      Tôi lật quyển bí tịch đó ra, phát đó là bộ kiếm pháp quỷ dị, có tên. Tôi thử luyện lần , mới biết bộ kiếm pháp này có thể khắc chế tất cả các loại kiếm pháp, bao gồm cả Huyền Minh kiếm pháp đánh đâu thắng đó cũng có thể khống chế. Tôi luyện nhiều loại kiếm pháp các môn phái như vậy, cũng có bất cứ loại nào có thể so với Huyền Minh kiếm pháp, nhưng nếu luyện loại kiếm pháp này, đúng là thiên hạ vô địch. Tôi lại lật ra phía sau, nhìn thấy mấy hàng tâm quyết nội công, tôi ghi nhớ lấy, bắt đầu luyện loại kiếm pháp quỷ dị này.

      Nửa tháng trôi qua rất nhanh, tôi luyện xong toàn bộ, có thể thuận lợi trôi chảy sử dụng. Cuối cùng tôi cũng hiều Mộ Dung Lệnh vì sao để các con của mình luyện, mà bản thân đến cuối cùng mới bắt đầu luyện. Bởi vì bộ kiếm pháp này quả thực dị thường, nếu nắm vững chắc khiến cho người ta trong quá trình luyện tập bị tẩu hỏa nhập ma, bị kiếm pháp của chính mình thao túng lấy. Loại kiếm pháp đáng sợ này, Mộ Dung Lệnh làm sao dám tùy tiện luyện.

      "Giáo chủ, ngày mai chính là ngày tỉ thí với Môn chủ Hoài An Môn. Vũ Văn Thích định địa điểm ở nơi tổ chức Đại hội võ lâm lần trước, biệt trang của Chu Lâm Phong" Hà Lẫm nhìn thấy tôi ra, vội vã nghênh đón .

      "Phía Bạch Khải thế nào rồi" Tôi lạnh nhạt hỏi.

      "Thủ hạ của bổn giáo võ công tiến bộ hơn trước" Hà Lẫm giấu được vui mừng.


      Tôi gật đầu. Ra khỏi nơi bế quan ở hậu sơn Ma giáo.

      "Giáo chủ..." Hà Lẫm theo ở phía sau, ấp a ấp úng .

      "Chuyện gì"

      "Giáo chủ, người khác đều biết...thân phận của người, nếu người bị mọi người biết..."

      Tôi sờ Huyền Minh kiếm lạnh lẽo ở dưới, "Cái ta muốn là sóng to gió lớn và kinh thiên động địa" Tôi chuyển mắt, nhìn Hà Lẫm ở phía sau, "Giúp ta sắp xếp những người phải lưu lại. Phân phó họ giữ tại nơi nào. Nếu có kẻ nào lén lút làm chuyện gì ở sau lưng ta, phải giết chết cho ta !"

      Hà Lẫm cười ngượng ngùng, chỉ đáp lại tiếng.

      Ngày thứ hai hai vị đại hộ pháp Bạch Khải, Lâm Hiến Thường dẫn đầu, phía sau là hơn ba ngàn chúng nhân Ma giáo rầm rầm rộ rộ về hướng đại điểm tuyên chiến. Lúc này rất nhiều võ lâm nhân sĩ cũng biết tin tức này, cũng vô cùng kích động đến đó, là vì Hoài An Môn, hai là vì vị Giáo chủ thần bí kia.

      trận ác chiến dường như khó tránh khỏi.

      Rất nhiều người suy đoán "Bạch y Tu La" gần đây mất tăm mất tích có xuất để xem , trận giao chiến chính tà trăm năm khó gặp này gợi lên hứng thú với rất nhiều nhân sĩ võ lâm. Tuy biết có nguy hiểm, nhưng vẫn có rất nhiều người đến vây quanh để xem.

      Từ sau Đại hội võ lâm nơi đó chưa từng có ai đụng qua, vẫn còn duy trì nguyên trạng. Vũ Văn Thích ngồi vào vị trí bên cạnh nơi Mộ Dung Lệnh từng ngồi giờ chỉ còn là chỗ trống.

      Vũ Văn Thích nhìn vào chỉ hơn năm mươi tuổi, bộ râu đen trắng lẫn lộn buông rủ xuống cổ. Ánh mắt mạnh mẽ nhìn vào chúng nhân Ma giáo như xa như gần. Phía sau vị thiếu niên bất an "Cha, người của đối phương rất nhiều"

      Vũ Văn Thích liếc nhìn vị thiếu niên "Đừng cản trở, nếu Ma giáo muốn dựa vào người nhiều thế lớn để nắm phần thắng, vậy bị võ lâm đồng đạo chê cười"

      Vũ Văn Thích quét mắt lượt những người tới, nhìn thấy Bạch Khải và Lâm Hiến Thường dẫn đầu "Giáo chủ của các

      ngươi đâu ?" Thanh giận mà uy.

      "Đúng vậy, vị Giáo chủ nghe đồn thần thần bí bí của các ngươi đâu ? tới đó chứ !"

      thanh chế nhạo trong Hoài An Môn truyền tới.

      Bởi vì có Hoài An Môn và Vũ Văn Thích chống lưng, mọi người đều có gì sợ hãi, đều cười rất to.

      "Đúng thế, phải là dám tới đó chứ"

      trận ngân châm thế như chẻ tre phóng thẳng vào cổ họng của kẻ trong Hoài An Môn đó. trừng mắt to giống như dám tin mình chết.

      Vũ Văn Thích mạnh mẽ đứng lên "Ai !" liếc đệ tử chết cái, mặt mang theo vẻ kinh ngạc sững sờ.

      Mọi người cũng còn cười nữa, chỉ có sợ hãi vô biên, trong khí từng trận từng trận sát khí truyền tới.








      CHƯƠNG 45 - TRẬN CHIẾN GIỮA VŨ VĂN THÍCH VÀ MỘ THIÊN VẪN 2

      "Ai !" Vũ Văn Thích lại kêu tiếng.

      Lại trận ngân châm bay thẳng tới cổ họng của Vũ Văn Thích. chuẩn bị từ sớm, tránh được loạt ngân châm đoạt mạng đó.

      "Thân thủ các hạ tốt" giọng sắc sảo truyền tới.

      Chúng nhân ma giáo tự động tách ra con đường, bạch y nữ tử tuyệt sắc cả người tản ra khí thế áp người chầm chậm bước lên đài.

      "Mộ Thiên Vẫn !" Mộ thanh trầm thấp truyền đến bên tai tôi. Tôi nhìn về phía sau Vũ Văn Thích, nhìn thấy vị thiếu niên Thiều Li áo xanh mang kiếm kia. Trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

      Tôi nhìn bốn phía xung quanh, có rất nhiều gương mặt từng thấy ở Đại hội võ lâm lần trước. " 'Bạch y Tu La' ! Ả là


      'Bạch y Tu La'" Có rất nhiều người sợ hãi kêu lên.

      Đám người Hoài An Môn đều sững sờ, bao gồm cả Vũ Văn Thích.

      "Đúng, là ta" Tôi niểng người, trào phúng nhìn bọn họ.

      "Ngươi chính là "Bạch y Tu La" mà giang hồ đồn đãi ?" Vũ Văn Thích đánh giá tôi. Tôi mỉm cười. Ánh mắt theo tay tôi nhìn thấy Huyền Minh kiếm, đồng tử của đột nhiên mở to, loạng choạng lùi về sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt chứa vẻ khó hiểu.

      "Cha !" Thiều Li vội vã chạy đến đỡ y. Vũ Văn Thích phẩy tay. Đoạt lấy thanh kiếm tay Thiều Li, đứng vững trở lại.

      hạ giọng với tôi : "Xem ra trận chiến này, ta định chắc là phải thua rồi. Ta trước nay chưa từng xem Huyền Minh kiếm và Huyền Minh kiếm pháp"

      "Ngươi sai rồi, hôm nay ta dùng Huyền Minh kiếm pháp" Tôi bình tĩnh cười, "Hoài An Môn định trước bại"

      Vũ Văn Thích nhàng dùng lực, nắm chắc chuôi kiếm, phát ra tiếng vỡ tan. rút kiếm ra : "Cho dù thế nào, ta đều toàn lực ứng phó, sợ gì thua chắc"

      "Rất tốt" Tôi nhàng , cũng rút Huyền Minh kiếm ra. "Để mọi người nhìn thấy thảm bại mười năm sau của Hoài An Môn"

      Thanh kiếm mà Vũ Văn Thích cầm có chút run rẩy. "Bắt đầu từ hôm nay, Vũ Văn Thiều Li là Môn chủ Hoài An Môn" trầm giọng tuyên bố, quan tâm kinh ngạc của mọi người, "Lên ! 'Bạch y Tu La' !"

      Khóe miệng tôi lộ ra tia cười lạnh, Vũ Văn Thích, đến đây thử kiếm pháp ta mới luyện .

      Tôi cầm kiếm hướng về Vũ Văn Thích. Trong ánh mắt nhìn tôi có thể đọc ra vẻ tìm hiểu " dùng Huyền Minh kiếm pháp, ta cũng có gì phải e dè". xong nắm chặt kiếm đâm về phía tôi, tôi tránh được kiếm hung hăn đó, chuyển tay đâm vào tay trái của , dùng kiếm đỡ được, mũi kiếm của tôi vừa chuyển, hướng về bụng của , tránh kịp, bị tôi rạch đường máu.Vũ Văn Thích dường như có cảm giác gì, ngồi xuống dùng chân quét vòng, muốn hất ngã tôi, tôi nhảy lên đâm kiếm xuống, lại dùng kiếm đỡ được, mấy lần hợp lại, Vũ Văn Thích ràng dần dần mất thể lực, chỉ ứng phó cách khó khăn. Bộ kiếm pháp quỷ dị này làm loạn hết toàn bộ chiêu thức của . Tôi nhằm thẳng tim mà đâm, nhanh chóng tránh , kiếm đâm hụt, kiếm thế lập tức thay đổi, đâm ngang chém dọc, nhanh chóng mà độc ác, tâm của Vũ Văn Thích chấn động, tránh được tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nhưng sau lưng cũng bị rạch đường, máu tuôn ào ào, nhuộm đỏ cả lưng .

      "Cha !" Giọng gấp gáp của Vũ Văn Thiều Li vang lên. Vũ Văn Thích có thời gian để ý, hoang mang né tránh mũi kiếm ác độc của tôi.

      nhấc kiếm muốn đánh nữa, lại bị tôi nhắm đúng thời cơ, kiếm đâm vào hông trái của . phun ra nhụm máu tươi. Tôi lạnh lùng thu kiếm về. vô lực ngã mặt đất.

      "Cha !"

      "Môn chủ !"

      Người của Hoài An Môn và Vũ Văn Thiều Li vội vã chạy lên. Vũ Văn Thích khó khăn nhìn tôi : " 'Bạch y Tu La'...quả nhiên... danh bất hư truyền...dùng loại kiếm pháp...ác độc...này..."

      Tôi liếc nhìn "Ngươi đánh giá cao Hoài An Môn bại trận của mình, đánh giá thấp thực lực của ta, thực lực của Ma giáo" Tôi khinh miệt bỏ lại câu xoay người rời .

      Người của Hoài An Môn ba chân bốn cẳng chạy lên nâng Vũ Văn Thích dậy, chuẩn bị chữa trị cho . Chúng nhân Ma giáo kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt chỉ có cung kính.

      Đúng lúc này, con chim bồ câu bay tới, Lâm Hiến Thường bắt lấy nó, lấy mảnh giấy buộc chân nó ra, sau khi xem xong nghiêm túc với tôi : "Giáo chủ, có người tập kích giáo ta !"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 46 - LẠI NỔI PHONG BA 1

      Khi tôi và chúng nhân Ma giáo vội vội vàng vàng về tới chân núi, ở đó lên thảm cảnh, cát bụi mịt mù, cây cối gãy đổ, máu tươi khắp nơi. mặt đất có rất nhiều thi thể của đệ tử bổn giáo.

      "Là ai ?" Tôi lạnh lùng hỏi, tỏa ra sát khí.

      Hà Lẫm bịt miệng vết thương chảy máu đến trước mặt tôi cúi đầu : " , có lẽ...là Thiếu môn chủ đào thoát của Giang Nam vọng môn chiêu tập những người phản đối bổn giáo...Thuộc hạ mới biết tin tức liền xuống núi đợi Giáo chủ..."

      "Bọn họ đâu ?" Tôi nhìn lên núi. Ở đó trận la hét chết chóc truyền thẳng đến tai tôi.

      có ai trả lời, trong lòng đều biết.

      "Những kẻ còn lại cùng với ba ngàn người vừa trở về giữ dưới chân núi, cho bất cứ ai rời khỏi !" Tôi phân phó. "Lâm Hiến Thường cũng ở lại trấn giữ, Bạch Khải lên núi với ta !" Tôi nhìn Hà Lẫm : "Gọi người đến băng bó vết thương của Hà Lẫm"


      "Dạ !" Lâm Hiến Thường trả lời.

      Bạch Khải và tôi vội vã lên núi, ở đó trong cảnh chém giết hỗn loạn.

      "Ma giáo các ngươi hôm nay khí số tận !" nam tử thân mặc hoàng y vừa ngông cuồng hét lớn, vừa vung kiếm,

      "Hôm nay các ngươi khó tránh số kiếp ! Ta nhất định phải trả mối thù các ngươi máu rửa Giang Nam vọng môn !"

      Tôi nheo mắt, trong cát bụi mịt mù nhìn hình dáng của người đó. Tôi cười lạnh tiếng, rút ra ngân châm của mình, nhắm ngay tay cầm kiếm của mà phóng ! Chỉ nghe thấy tiếng thét đau đớn, thanh kiếm trong tay "keng" tiếng ngã xuống đất.

      "Bạch hộ pháp về rồi !" Đệ tử bổn giáo nhìn thấy Bạch Khải kêu lớn lên, lại nhìn thấy tôi đứng trước mặt Bạch Khải, hoang mang suy đoán : "Có phải Giáo chủ ? Giáo chủ về rồi !"

      Nam tử đó nhìn khắp bốn phía, những người còn lại đều ngừng tay.

      Chớp mắt tôi đến trước mặt , nhanh chóng đặt kiếm vai .

      "Bạch Khải, xử lý hết đám cặn bã còn lại cho ta !"

      "Thuộc hạ tuân lệnh !" Bạch Khải chắp tay.

      Tôi tiếng nào nhìn nam tử trước mặt, còn vũ khí, chỉ có thể tùy tôi sắp đặt. dùng lực rút ngân châm đó ra, ném mặt đất. hề sợ hãi nhìn tôi. dung nhan tuấn lãng có chút cam tâm. sững sờ nhìn tôi, ngay sau đó lại cười mỉa mai.

      "Muốn chém muốn giết, tùy ý của ngươi !" cách cam chịu.

      " ?" Tôi cười khẽ, ánh mặt có chút rã rời. "Vậy còn phải xem ta có chịu hay !" Ánh mắt tôi chợt lóe, nhìn cách ngoan độc. dửng dưng cúi đầu.

      "Nhị đệ !" Phía xa dường như có người kêu.

      "Đại ca mặc kệ ta !" ngẩng đầu nhìn về phía tiếng .

      "Thế nào, ngươi còn có đại ca ?" Tôi trào phúng , "Bạch Khải !"

      "Giáo chủ, có thuộc hạ !" Bạch Khải nghe tiếng tôi kêu liền chạy đến.

      "Giúp ta coi chừng kẻ này"

      "Dạ, Giáo chủ !"

      Tôi ra ngoài, nhìn thấy có nam tử trẻ tuổi mặc y phục xanh đen ở đó đánh giết. Cái sử dụng phải là kiếm, là đao võ sĩ của Nhật Bản mà Tô Cách từng cho tôi xem.

      "Dừng tay hết cho ta" Tôi lạnh nhạt .

      Những người có mặt đều dừng tay, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, còn có người Bạch Khải chỉ kiếm vào ở sau lưng tôi.

      "Nhị đệ !" Thần sắc người đó khẩn trương. vung tay ý muốn những người mang đến trước. Những người đó nhìn chúng tôi cái, liền xuống núi.

      hoàn toàn biết ở phía dưới còn có ba ngàn người của Lâm Hiến Thường đợi gần trăm người này.

      Nam tử đó lại gần. cũng vô cùng tuấn lãng, thậm chí còn mang theo vẻ đẹp tà mị.

      "Ngươi muốn làm gì ?" lạnh lùng , "Thả nhị đệ của ta ra"

      "Lí do" Tôi nghiêng mắt nhìn . đột nhiên trở nên nghẹn lời.

      " được lí do phải thả , vậy lí do tiêu diệt giáo ta"

      hít sâu hơi, "Bởi vì Ma giáo các ngươi thương thiên hại lí, chúng ta vì dân trừ hại"

      "Vì dân trừ hại ? Các ngươi có quyền gì làm những chuyện mà trong mắt các ngươi là chính nghĩa lẫm liệt chứ ?" Ngữ điệu của tôi cao, nhưng lại tạo áp lực cho , "Các ngươi giết hơn ngàn thuộc hạ của ta, còn là vì dân trừ hại ? Bọn họ chỉ là nghe lệnh ta làm việc, các ngươi muốn vì dân trừ hại trực tiếp đến tìm ta được sao ?" Tôi mỉa mai.

      "Bởi vì...Ngươi cùng Hoài An Môn giao chiến...ngươi phải là đối thủ của Vũ Văn Thích...cho nên bọn ta cần giết ngươi, chỉ cần..."

      Tôi cau mày, "Vậy ngươi cho rằng Vũ Văn Thích giết ta ?"

      hừ tiếng cho là đúng, "Ai cũng biết nguyên nhân khiến Ma giáo trở nên ác độc như vậy là vị Giáo chủ thần bí ngoan độc kia, Vũ Văn Thích luôn tự cho mình là chính phái muốn cứu vớt võ lâm, cho nên nhất định buông tha ngươi. Mà võ công của Vũ văn Thích giang hồ đều biết là xuất thần nhập hóa. Ngươi cần chưa bắt đầu quay lại, tại Vũ Văn Thích chờ giao chiến với ngươi đó"

      Hoàng y nam tử cũng khinh miệt cười. Bạch Khải có chút nhịn được, "Cái rắm ! Vũ Văn Thích kia làm sao đánh lại Giáo chủ bọn ta ! Tất cả nhân sĩ võ lâm có mặt ở đó đều chính mắt nhìn thấy Vũ Văn Thích làm sao bại dưới tay Giáo chủ bọn ta, mới giao chiến chưa được ba mươi chiêu kết thúc rồi !"

      Thân thể hai người cứng đờ, mang theo vẻ mờ mịt nhìn tôi.

      "Trước tiên đem bọn họ nhốt lại cho ta" Tôi hạ lệnh.

      "Ngươi giữ được bọn ta đâu. Những người rời hôm nay đến cứu bọn ta"

      " sao ? Dưới núi có hộ pháp và ba ngàn người bao vây, ngươi xem họ có thể sống để quay lại cứu ngươi ?"

      Tôi đoái hoài tới, vẫy tay ra hiệu, Bạch Khải liền đem họ lui xuống.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 47 - LẠI NỔI PHONG BA 2

      " tra xem hai người đó là ai" Tôi phân phó Lâm Hiến Thường. Luôn cảm thấy nam tử áo xanh đen có chút quen mặt.

      "Dạ, thuộc hạ tuân mệnh"

      Tôi hờ hững nhìn bọn họ thanh lý những người chết, nhanh chóng bước ra khỏi đó.

      Từ sau trận đấu giữa tôi và Vũ Văn Thích, những người đó đều biết "Bạch y Tu La" lại là vị Giáo chủ Ma giáo thần bí kia, họ mới hoang mang vỡ lẽ, chẳng trách Ma giáo càng lúc càng ngoan độc, chẳng trách "Bạch y Tu La" biệt tăm biệt tích hai tháng.

      "Giáo chủ" Lâm Hiến Thường vội vã chạy đến.

      Tôi ở trong vườn thưởng thức hoa đào, đây là nơi đẹp nhất trong Ma giáo. đào tuy rằng rất đẹp, nhưng những nhân sĩ giang hồ bình thường đều cho rằng nó là thực vật tính, dùng máu và thi hài càng nuôi dưỡng càng có màu tươi đẹp.


      Tôi ngắt cành hoa, "Có chuyện gì ?"

      "Giáo chủ, người kêu thuộc hạ tra lai lịch của hai người kia, thuộc hạ tra ra" Lâm Hiến Thường hạ giọng , " Người áo vàng là Thiếu môn chủ đào thoát của Giang Nam vọng môn Thủy Ninh Dực, đổi tên là Ninh Diệc Vũ. Còn người áo xanh đen kia là võ sĩ từ Đông Doanh tới...là đứa con mà Khúc trang Khúc Kinh Thiên gửi đến đó, tên là Khúc Tỉ Phong"

      "Sao ? ra có quan hệ với Khúc gia sao. Vậy càng hay" Tôi hừ tiếng, " người là ca ca của thê tử Trang chủ Khúc trang, người là thân đệ đệ của . Ngươi biết làm sao rồi chứ ?"

      "Thuộc hạ " cẩn thận" đem tin tức truyền đến tai Khúc Diệp Thương" Lâm Hiến Thường cười cười, "Khúc Tỉ Phong hình như vẫn chưa biết chuyện của Khúc trang"

      Tôi cười , gì cả, ném cành hoa đất rồi bỏ .

      Tôi hề lưu ý đến Lâm Hiến Thường ở đằng sau nhặt cành hoa đào lên, trong mắt thoáng vẻ đau khổ. (lẽ nào lại là....)

      Lúc chiều, có người vào báo Khúc trang Trang chủ đến. Tôi biết Khúc Diệp Thương đến.

      Tôi ngồi vị trí Giáo chủ uống trà, nghe trận tiếng bước chân chậm chạp truyền đến.

      Khúc Diệp Thương ngày càng tiều tụy, Thủy Tố Linh đứng bên cạnh dìu . cam tâm tình nguyện cúi người

      "Tại hạ thỉnh cầu giáo chủ đại nhân đại lượng thả đệ đệ ta và ca ca của Tố Linh"

      "Ngươi làm sao xác định là ta bắt bọn họ ? Vừa mở miệng muốn thả người ?"

      Khúc Diệp Thương sững người lát, căm hận , "Giáo chủ phải phái người đến với ta sao ? Lẽ nào báo sai ?"

      " có" Tôi đứng thẳng dậy, xuống trước mặt Khúc Diệp Thương, "Nhưng ta cũng đại nhân đại lượng như vậy buông tha kẻ giết rất nhiều thuộc hạ trong giáo ta."

      "Ngươi...Vậy Giáo chủ muốn sao mới chịu thả người" Khúc Diệp Thương bất đắc dĩ thể lấy lễ đối đãi.

      "Được thôi. Phía Khúc trang có phần mộ, là của nghĩa mẫu ta Tống Diệc Nhu, ngươi chỉ cần trùng tu nó, làm lễ táng, nhất định phải lớn hơn cả Khúc Kinh Thiên, phần mộ cũng phải tu sửa cho có phong thái, ngày kị và thanh minh đều phải dâng hương, thể di chuyển vị trí. Lạc khoản bia mộ ngươi chỉ cần viết Mộ Thiên Vẫn là được"

      "Chỉ vậy thôi ?" Khúc Diệp Thương dường như dám tin.

      "Đúng, chỉ vậy thôi. Ngươi phải là làm được đó chứ" Tôi nhìn châm chọc.

      "Được, Mộ...Giáo chủ, ngươi có thể thả hai người họ được chứ ?"

      "Đợi khi nào ngươi làm xong khi đó ta thả người"

      Khúc Diệp Thương thở ra hơi. Gật đầu.

      "Các ngươi về "

      "Được, Giáo chủ" Thủy Tố Linh trả lời tiếng, cùng Khúc Diệp thương ra.

      "Tướng công, chúng ta lấy đâu ra tiền..." Thanh của Thủy Tố Linh nhàng nhưng dễ nghe.

      Mà Khúc Diệp Thương chỉ nặng nề thở ra.

      "Lâm Hiến Thường" Tôi .

      Lâm Hiến Thường bước lên, "Giáo chủ, có chuyện gì ?"

      "Ngươi lấy ba ngàn hai trăm lượng hoàng kim gửi đến Khúc trang"

      "Ba ngàn hai ! Nhiều vậy sao ! Giáo chủ, đủ để bọn họ làm được rất nhiều táng lễ !" Lâm Hiến Thường hiểu.

      "Ta muốn Khúc Diệp Thương tu sửa lại Khúc trang, tìm thêm vài nha hoàn và hạ nhân. Đặc biệt là Thanh Phong các". Tôi , cũng nhàng thở ra tiếng. Tôi cũng hi vọng nghĩa mẫu nhìn thấy Khúc trang lụn bại như vậy. Có lẽ đây là tôi nợ Khúc trang bọn họ.

      " với bọn họ, nếu tu sửa phần mộ của Khúc Kinh Thiên và Khúc Nghiên Nhi, vậy Khúc trang cũng giống như Tụy Linh Cung" Tôi lạnh nhạt .

      Lâm Hiến Thường hít ngụm khí.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 48 - LẠI NỔI PHONG BA 3

      Khúc Tỉ Phong và Ninh Diệc Vũ được thả ra, bọn họ có thể tùy ý lại ở Ma giáo. Nhưng mộ khi phát hai người chạy mất, cả Khúc trang bị diệt môn.

      Bọn họ chỉ biết tôi là Giáo chủ Ma giáo, hoàn toàn nghĩ tới tôi là "Bạch y Tu La", càng nghĩ tới tôi lại là Mộ Thiên Vẫn.

      "Giáo chủ, phía Mộ Dung Sơn trang dường như có động tĩnh gì. Bọn họ chỉ làm lễ mai táng Mộ Dung Lệnh, tuyên bố với bên ngoài bị bệnh chết. Nhưng Hoài An Môn lại gửi lá thư cho Mộ Dung Sở, nội dung trong thư chủ yếu là muốn bọn họ cùng nhau đối kháng với Ma giáo chúng ta. Môn chủ Hoài An Môn tại là Vũ Văn Thiều Li" Hà Lẫm cung kính .

      "Ngươi phái người tới Hoài An Môn. Vũ Văn Thích phải từng , nếu thắng ta, bảo ta giải thể Ma giáo, nếu thua, làm gì cũng được. Ngươi tới đó bảo bọn họ thực lời hứa, bảo Hoài An Môn bọn họ quy thuận dưới trướng giáo ta"

      "Làm sao có thể, Giáo chủ, Vũ Văn Thích tuyệt đối đồng ý" Hà Lẫm lo lắng .

      "Cái đại diện là Hoài An Môn, thua, tức là Hoài An Môn thua, cho nên, ta bảo toàn Hoài An Môn của bọn họ, để họ quy thuận chúng ta, đừng phí sức muốn đối đầu với ta"


      "Cái này..." Hà Lẫm vẫn còn muốn gì đó.

      "Ngươi chỉ cần phái người lời của ta, đáp ứng hay là chuyện của . còn muốn lén lút làm chuyện gì đừng trách ta hạ thủ lưu tình"

      "Li nhi, ngươi phái người với Quyết nhi kêu làm nội ứng"

      "Dạ, cha. Cha, cha chuẩn bị làm gì ?"

      " tháng sau, ta muốn diệt sạch Ma giáo chừa tên ! Li nhi, con là Môn chủ, con nhất định phải giết bạch y nữ tử đó, biết ?"

      "Cha, con..."

      " cần nhiều. Ta chỉ cần có thể giết được ta, quan tâm dùng thủ đoạn gì !"

      "Tại sao, cha, cha đích thực là bại dưới tay ta ! Mà ta cũng giết cha, tại sao nhất định phải giết ta"

      " tại sao cả, chỉ vì ta và người đó có quan hệ !"

      "Con hiểu, cha, ý cha là sao"

      "Con cần hiểu. Con chỉ cần với Quyết nhi, kêu nó làm nội ứng, còn có điều này, đây là "Truy hồn tán", con bảo Quyết nhi cứ cách vài ngày lại bỏ vào trong trà của ta, nửa tháng sau, ta thể xuất ra công lực gì nữa, chúng ta lại truy đuổi Ma giáo, giết chết Mộ Thiên Vẫn !"

      qua mấy ngày, phía Hoài An Môn chút tin tức cũng có, nghe liên kết với Mộ Dung Sơn trang, là quyết định của Mộ Dung Tuyên, chứ Mộ Dung Sở hoàn toàn có bất kì biểu nào.

      "Giáo chủ," Bạch Khải vào. "Giáo chủ, Trang chủ Mộ Dung Sơn trang đến, muốn gặp người"

      "Để vào" Tôi có chút nghi ngờ, đến đây làm gì.

      Mộ Dung Sở bước vào, đứng trước mặt tôi. thân lam y, giống như lần đầu tôi gặp . gương mặt tuấn mỹ che giấu được vẻ tiều tụy và hốc hác. Giống hệt như Khúc Diệp Thương.

      "Mộ Dung Trang chủ có việc gì ?" Tôi khách sáo hỏi.

      "Thiên Vẫn" mở miệng gọi tên của tôi, "Hoài An Môn muốn giết nàng"

      Tôi hơi kinh ngạc. Ngay sau đó lại cười . "Mộ Dung Trang chủ, ngươi có biết ngươi làm gì với kẻ thù giết cha mình ?"

      Gương mặt rất bình tĩnh, "Biết, ta biết. Tuy rằng ta biết, nhưng vẫn muốn với nàng".

      "Mộ Dung Sơn trang phải là cùng Hoài An Môn liên kết rồi sao ? Trang chủ ngươi sao lại phản bội, đem tin tức đến với ta" Tôi cho là đúng cười .

      "Ta còn là Trang chủ nữa. Chức vị trang chủ ta để cho đại ca làm. Huynh ấy và tam đệ rất muốn giết nàng báo thù cho cha, nàng nhất định phải cẩn thận".

      "Vậy ngươi muốn thay Mộ Dung Lệnh báo thù sao ?"

      "Phải, ta muốn" ngừng lát, nhắm mắt lại, "Nhưng người giết ông là nàng, Thiên Vẫn. Nếu muốn ta chọn, ta thà rằng làm tổn hại nàng"

      Tôi sững ngươi. Tôi chỉ giết bác của Lăng Sở Lăng Dư Chí, y vội vàng muốn giết tôi, vậy mà tôi giết phụ thân của Mộ Dung Sở, lại có thể buông tha tôi, lại còn thông báo tin tức với tôi. Cùng gương mặt, nhưng tâm lại giống nhau.

      "Thiên Vẫn, với ta. Nàng đừng làm "Bạch y Tu La" hay Giáo chủ Ma giáo nữa, cùng với ta được ?"

      Tôi hồi phục tinh thần, " được. Ngươi , đừng đến đây nữa" Tôi tàn nhẫn ra câu này.

      "Thiên Vẫn, nàng chưa từng ta chút nào sao ? Trong lòng nàng vẫn quên được người mà nàng từng nhắc đến sao ?" tuyệt vọng , "Ta vì nàng hi sinh nhiều như vậy, nàng nhìn thấy sao ?"

      "Phải, ta biết" Tôi bình tĩnh , "Cự tuyệt hôn với Khúc trang, báo thù giết cha, làm Trang chủ Mộ Dung Sơn trang, những điều này ta đều biết. Ta quên người đó, còn quan hệ với nữa. Nếu ngươi, lúc trước từng có. Nhưng Mộ Thiên Vẫn tại, tình còn là thứ quan trọng nhất với nàng nữa, có hay cũng được".

      "Đúng vậy, có hay cũng được..." Khóe miệng Mộ Dung Sở lộ ra nụ cười cay đắng, "Thiên Vẫn, nàng tự mình bảo trọng, ta đây..."

      "Ngươi muốn đâu ?" Tôi hỏi .

      "Nàng quan tâm ta sao ? Ta cũng biết phải đâu. Thiên Vẫn, chỉ cần nàng cần đến, ta trở về bên cạnh nàng"

      từ từ bỏ , tôi cũng ngăn cản. Bóng dáng mang theo vẻ tịch, ảm đạm. Tôi nắm chặt tay, tự với mình được nghĩ nhiều quá.

      Tôi tiêu diệt Hoài An Môn, cũng giết Vũ Văn Thích, là người thứ năm Minh Sát muốn tôi giết. Nghĩ đến Minh Sát, trong lòng tôi thoáng qua chút mất mát, hình như lâu rồi tôi gặp
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 49 - LẠI NỔI PHONG BA 4

      "Hà Lẫm, phía Hoài An Môn thế nào rồi ?" Tôi uống trà hỏi

      "Giáo chủ, bên đó muốn để giáo ta khống chế bọn họ" Hà Lẫm trả lời.

      "Vậy tức là Vũ Văn Thích giữ lời hứa"

      "Đúng, bọn họ Môn chủ còn là Vũ Văn Thích, mà là Vũ Văn Thiều Li, cho nên cần biết Vũ Văn Thích từng gì" Lâm Hiến thường bước lên .

      "Hoài An Môn lôi kéo được bao nhiêu môn phái rồi ?"

      "Có Mộ Dung Sơn trang, Thiếu Lâm, Côn Lôn và gần đây nhất là Kì Hạp Cung, còn có vị Khưu Cập Tiên kia nữa. Vốn dĩ còn muốn lôi kéo Khúc trang, kết quả biết vì sao Khúc Diệp Thương cự tuyệt"


      "Bọn họ nhất định là nhìn thấy Giáo chủ từng đối xử Khúc trang như thế nào nên mới muốn lôi kéo bọn họ để khuếch trương thanh thế, ngờ Khúc Diệp Thương lại cự tuyệt" Bạch Khải cười .

      "Sao" Tôi nhàng lên tiếng. "Khưu Cập tiên kia đâu ?"

      "Khưu Cập Tiên là thuyết khách, nên vừa mới rời khỏi Khúc trang. chắc chắn nhanh chóng trở về Giang Bắc đâu" Hà Lẫm .

      "Vậy tốt, Lâm Hiến Thường ngươi và Bạch Khải giết . cần biết dùng biện pháp gì, mang đầu về đây cho ta !"

      "Dạ ! Thuộc hạ tuân lệnh !" Bạch Khải và Lâm Hiến Thường lui xuống.

      "Hà trưởng lão, hai người bọn họ đâu ?" Tôi nghiêng đầu hỏi Hà Lẫm.

      "Hồi Giáo chủ, Khúc Tỉ phong và Ninh Diệc Vũ bình thường đều ở hậu sơn luyện đao luyện kiếm" Hà Lẫm cung kính trả lời.

      "Vậy sao, để ta xem"

      Tôi từng ở hậu sơn bế quan tu luyện loại kiếm pháp kì lạ kia, cho nên đối với địa thế nơi này khá ràng. Ở hậu sơn có ngọn núi, đứng ở đó có thể nhìn thấy rừng cây sâu thẳm ở bên dưới. Ngọn núi đích thực rất cao, người nào nhảy xuống chắc chắn chết, mà bên dưới rừng cây là vùng đất khe rãnh ngang dọc, còn có rất nhiều nham thạch lộ ra.

      Khúc Tỉ Phong hai tay cầm đao, tấn công vào Ninh Diệc Vũ, Ninh Diệc Vũ chỉ nhàng tránh né, cầm kiếm đỡ lại.

      "Đại ca, tâm ngươi để đâu vậy" Ninh Diệc Vũ cười hỏi, ngồi mặt đất.

      "Ta chỉ nghĩ về Khúc trang" Khúc Tỉ phong cũng ngồi xuống thở dài.

      Tôi qua đó, Hà Lẫm theo sau tôi. Bọn họ nhìn thấy tôi tới mau chóng đứng dậy. Ninh Diệc Vũ khóe miệng mím chặt, tỏ vẻ coi thường, Khúc Tỉ Phong lại có biểu gì đặc biệt, chỉ có thể nhìn ra y có chút khẩn trương.

      Tôi cười, với Khúc Tỉ Phong, "Đưa đao cho ta xem"

      Khúc Tỉ Phong cũng để ý lời nhắc của Ninh Diệc Vũ, đưa đao cho tôi xem.

      Đây đích thực là thanh đao võ sĩ rất tốt, mũi đao vểnh , hợp với hình dáng của thân đao tạo thành hình vòng cung hoàn mỹ. Vỏ đao làm bằng gỗ cứng màu đỏ nhạt, đó còn điêu khắc vật tổ. "Thuộc về bán thái đao trong võ sĩ đao đúng ?" Tôi nhìn Khúc Tỉ Phong . Y có chút khó hiểu nhìn tôi. Tôi tự mình tiếp, "Loại đao này dùng tay là rất lợi hại, dùng hai tay lại càng có uy lực"

      Tôi tay nắm chặt cây đao này, nhanh chóng chém ngang phát, lại trở tay đâm về phía sau, hai tay nắm chặt vung về phía trước. Lưỡi đao trắng xóa phản chiếu những tia sáng lạnh người, vô cùng sắc bén.

      Tôi thu hồi đao bỏ vào vỏ, đưa lại cho Khúc Tỉ Phong trừng mắt. "Ngươi cũng học võ thuật Đông Doanh ? Ngươi cũng hiểu đao ?" Y truy hỏi.

      Tôi trả lời. Đây chỉ là khi tôi mười lăm tuổi, ba tôi dạy tôi. Tôi chỉ cười với y.

      "Qua vài ngày nữa các ngươi có thể " Tôi nhìn hai người, xoay người chuẩn bị rời .

      "Đợi ," Khúc Tỉ Phong gọi tôi lại, "Ngươi là ai ? Làm sao ngươi biết nhiều thứ vậy ?"

      Tôi cười cười nhìn vẻ mơ hồ trong mắt y. "Ngươi quen biết ta"

      "Quen biết ?" Y càng hiểu. Ninh Diệc Vũ cũng ngây ngốc nhìn.

      "Ta, là Mộ Thiên Vẫn" Tôi cười , nhưng trong mắt lại có ý cười, "Cũng là, 'Bạch y Tu La'".










      CHƯƠNG 50 - LẠI NỔI PHONG BA 5

      Tôi vừa trở về phòng nghị , Lâm Hiến Thường trở về. thân toàn máu, lảo đảo xông vào.

      "Sao chỉ có mình ngươi ? Bạch Khải đâu ?" Hà Lẫm vội vàng hỏi.

      "Giáo chủ, Khưu Cập Tiên chạy rồi, Bạch hộ pháp chết !" Lâm Hiến Thường lo lắng .

      Tôi đột ngột đứng dậy, "Làm sao chạy thoát !"

      "Sau khi Khưu Cập Tiên giết Bạch hộ pháp dùng khinh công chạy thoát, thuộc hạ muốn truy cũng truy được !" Lâm Hiến Thường ảo não.

      "Hừ, Khưu Cập Tiên" Tôi lạnh lùng nhìn Lâm Hiến Thường, "Tại sao lại thất bại ?"


      "Bọn thuộc hạ đánh lại . Vốn dĩ bọn thuộc hạ liên thủ để đánh, nhưng về sau giết Bạch hộ pháp rồi chạy mất".

      "Liên thủ ?" Tôi độc ác nhìn Lâm Hiến Thường, "Ta cái gì ? cần biết dùng cách gì ! quang minh chính đại cũng được ! Đánh lén cũng được ! Đánh trực diện đương nhiên là thắng rồi ! Lâm Hiến Thường, tại có thể đến Giang Bắc liên lạc với Hoài An Môn ! Ngươi xem ngươi có phải phế vật ! Ta cho ngươi biết Mộ Thiên Vẫn ta dùng phế vật ! Ngươi ở lại đây làm gì ? Cút cho ta ! Bắt đầu từ hôm nay ở đây có người tên Lâm Hiến Thường !"

      "Giáo chù, Giáo chủ...bình tĩnh chút !" Hà Lẫm bước lên khuyên tôi. "Bạch hộ pháp chết, Lâm hộ pháp thể được ! Hơn nữa hai vị hộ pháp đều ở đây, nơi này thể có bọn họ"

      " thể ?" Tôi lạnh lùng nhìn Lâm Hiến Thường, quỳ mặt đất run cầm cập. "Mộ Thiên Vẫn ta nuôi phế vật, ta làm ! Lâm Hiến Thường, là ngươi cút cho ta, hai là ngươi cút ta cho ngươi vĩnh viễn ở lại nơi này !"

      Tôi rút Huyền Minh kiếm ra, bình tĩnh chỉ vào . "Ngươi chọn đường nào"

      Lâm Hiến Thường lặng lẽ đứng dậy ra ngoài.

      "Giáo chủ ! Người để ?" Hà Lẫm tin nhìn tôi.

      "Đúng, ta muốn " Tôi nhìn Hà Lẫm, "Ngươi đừng cố gắng giữ lại, nếu người cũng cho ta !"

      Hà Lẫm câm như hến. "Từ sau khi Giáo chủ Gian Tập Lũng chết, Lâm Hộ pháp xuất , vì võ công cao cường, cho nên thuộc hạ để làm hộ pháp, ngờ nhanh vậy ..."

      "Võ công cao cường ? Vậy còn để cho Khưu Cập Tiên chạy thoát !" Tôi thu kiếm lại, hạ lệnh, "Đêm nay, ngươi giúp ta chuẩn bị vài người, ta đích thân dẫn bọn họ máu rửa Thiếu lâm, Côn Lôn và Mộ Dung Sơn trang !"

      Sáng sớm ngày thứ hai, còn hai phái Thiếu lâm và Côn Lôn, kết cục của bọn họ cũng giống như Tụy Linh Cung, mà Mộ Dung Sơn trang cũng bị đả kích nghiêm trọng, Mộ Dung Thiện chạy thoát, Mộ Dung Tuyên chết. Mộ Dung Sở bỏ , cho nên bị liên lụy.

      "Tiếp theo, chính là cái gọi là Kì Hạp Cung đó" Tôi quét mắt nhìn Hà Lẫm, "Tối nay mộ mình ta Kì Hạp Cung, ngươi giúp ta phóng hỏa thiêu rụi Mộ Dung Sơn trang ! Ta xem còn ai dám ủng hộ Hoài An Môn !"

      "Dạ, Giáo chủ" Hà Lẫm lau mồ hôi lạnh đổ ra trán.

      Lại trải qua đêm, Kì Hạp Cung cũng biến mất. Mộ Dung Sơn trang bị lửa thiêu rụi thành bãi hoang tàn. giang hồ rất nhiều môn phái vốn dự định ủng hộ Hoài An Môn còn chuẩn bị ủng hộ nữa, lần lượt tham gia vào trận chiến này nữa. Có số môn phái thậm chí bắt đầu đầu hàng Ma giáo.

      Hoài An Môn dường như có chút động tĩnh, vài người tài năng của Hoài An Môn lần lượt mất tăm mất tích giang hồ, Vũ Văn Thích, Vũ Văn Thiều Li cũng thấy, Hoài An Môn chỉ còn sót lại vài người võ công yếu kém.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :