1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 37 - TINH PHONG HUYẾT VŨ KÉO TỚI 5

      Tôi nhàng lướt qua rừng cây, bay về hướng mộ phần của nghĩa mẫu.

      Bia mộ trải qua từng đợt gió thổi, ngày ngày phơi nắng nhuốm tầng rêu xanh. nấm mồ cũng mọc đầy cỏ dại. Tôi nhổ , chỉ là đứng dưới ánh trăng nhìn chăm chú vào mộ. Nghĩa mẫu rất thích thiên nhiên, bà cùng với đất hợp thành thể, mãi mãi ở lại bên cạnh Khúc trang của bà. Vì bà, tôi gây phiền phức cho Khúc trang nữa. Trừ phi bọn họ đến tìm tôi.

      " nương quả nhiên quay lại đây" Phía sau có người bước ra.

      "Ngươi là ai ?" Tôi quay đầu lại.

      "Tại hạ Thiều Li" Y rất sảng khoái ra tên của mình.

      Tôi xoay người, mắt lưu chuyển nhìn y. Là thiếu niên áo xanh mang kiếm đó.


      "Ngươi là người lần trước "Phát nhược lưu tuyền, y như hồ điệp"" Tôi nhàn nhạt hỏi.

      "Đúng, chính là tại hạ. Thực ra tại hạ biết nương từng uống trà ở cùng tửu điếm với ta. Lúc đó nương mang khăn che mặt, chỉ để lại đôi mắt thanh khiết. Ta luôn nhớ mãi đôi mắt của nương"

      Tôi gì, chỉ nhìn vào bóng đêm.

      "Hôn lễ của Khúc trang hôm đó ta hiểu lầm nương, lần này đặc biệt xin lỗi nương" vô cùng thành khẩn .

      " cần đâu. Ta để trong lòng"

      Từ mặt đất ở nơi xa bắn ra chùm ánh sáng lên trời, phát ra tiếng "chíu". Ánh sáng màu đỏ chiếu sáng cả bầu trời. Sắc mặt Thiều Li thay đổi, "Tại hạ phải rời khỏi đây rồi, mạo muội hỏi phương danh của nương"

      Tôi lạnh nhạt cười : "Ta tên Mộ Thiên Vẫn"

      vẫn có biểu gì kì lạ nhìn tôi cười : "Vậy ta đây"

      Khinh công của cũng rất tốt, chỉ trong chốc lát còn đỉnh núi. Tôi thầm nghĩ.

      Thiều Li ?

      Tôi mang theo kiếm đường, định tìm tửu quán ăn cơm. Bời vì nhiều người chỉ nghe tới "Bạch y Tu La", mà chưa chính mắt nhìn thấy, thậm chí cả tên cũng biết, cho nên tôi cũng quá lo lắng. Người mặc áo trắng trong thiên hạ vẫn còn rất nhiều.

      Tôi vừa mới ngồi xuống, nghe thấy có người thào chuyện.

      " biết chưa ? Mộ Dung Nhị công tử sắp thành thân !"

      " ? Với ai vậy ?"

      "Nghe là Cung chủ Tụy Linh Cung Lệnh Thục Thiên ! Hình như cũng là mỹ nhân."

      "Sao Mộ Dung Sơn trang lại cùng với Tụy Linh Cung liên kết với nhau chứ ?"

      "Cái này ta . Có lẽ Mộ Dung trang chủ chuẩn bị sau đại hôn của Nhị công tử đem chức Trang chủ truyền lại cho y"

      "Chẳng phải Mộ Dung Sở cùng với "Bạch y Tu La" có quan hệ sao ?"

      "Ta cũng biết, có điều ta đoán "Bạch y Tu La" chừng náo Mộ Dung Sơn trang. Cho nên Mộ Dung trang chủ mới hạ lệnh hôn lễ bí mật cử hành. Hôm đó sau đại hôn của Khúc trang Mộ Dung trang chủ mắng Nhị công tử rất lâu"

      "Ha ha, cái đó là đương nhiên rồi. Ta nghe bằng hữu ở Giang Bắc , ở đó mười năm trước Hoài An Môn sau thời hiển hách lại biến mất tung tích dường như quay trở lại rồi. Rất nhiều người của Hoài An Môn danh trấn thời lúc đó đến bây giờ vẫn có thể nhìn thấy"

      "Nếu quay trở lại tốt quá, "Bạch y Tu La" đáng sợ như vậy, ngoài trừ Hoài An Môn tạm thời còn có ai có thể khống chế được chứ ! Rất nhiều vị tiền bối hoài nghi "Bạch y Tu La" có quan hệ với Minh Sát trong trận đại chiến Giang Hoài mười năm trước !"

      "Trần lão đầu ! Ngươi tiếng chút ! Minh...Tên của mà ngươi cũng có thể gọi ra sao ? Coi chừng ngươi chết lúc nào cũng biết đó !"

      "Phải phải...Ta quên mất..."

      Tôi để ý họ gì tiếp nữa, tôi rơi vào trầm tư, mười năm trước cuối cùng xảy ra chuyện gì ? Minh Sát mười năm trước mười sáu tuổi, y lúc mười sáu tuổi rốt cuộc có chuyện gì ? Đại chiến Giang Hoài là sao chứ ?

      Tôi cười lạnh tiếng, trước hết quan tâm chuyện này, trước tiên tôi phải phá nát hôn lễ giữa Lệnh Thục Thiên và Mộ Dung Sở rồi hãy tiếp !
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 38 - HÔN LỄ GIỮA MỘ DUNG SỞ VÀ LỆNH THỤC THIÊN 1

      Lần này tôi định Mộ Dung Sơn trang, muốn có quan hệ gì với Mộ Dung Sở.

      Vậy là đêm đó, tôi lợi dụng lúc đêm tối trèo qua tường của Tụy Linh Cung.

      "Cung chủ, ngày mai chính là đại hôn của người, ngủ sớm chút "

      "Ta ngủ được. Lão tặc Mộ Dung Lệnh này, vốn dĩ muốn con trai lấy ta vào cửa, chỉ là do tình thế ép buộc mà thôi. Thực ra, ta nghe Mộ Dung Sơn trang có bí tịch, lão tặc Mộ Dung Lệnh che giấu rất cẩn thận. Lần này ta muốn lấy trộm được bí tịch đó, phát dương quang đại Tụy Linh." Lệnh Thục Thiên ngưng lại , "Giai nhi, Đại hội võ lâm ngươi cũng ở đó, ngươi có phát lúc "Bạch y Tu La" đó tháo khăn che mặt xuống, khuôn mặt đó dường như rất quen ?"

      "Đúng vậy, Cung chủ, nô tỳ cũng cảm thấy vậy, giống như từng gặp qua...A, nô tỳ nhớ ra rồi ! ta khá giống với

      Tam tiểu thư lúc trước !"


      "Cũng có chút giống, nhưng Lệnh Tương Thiên bị đại tỷ hạ độc chết rồi, chúng ta cũng từng sờ qua mạch đập của nó, cũng còn nữa, đích thực chết rồi. Kì thực từ ta rất ghen tỵ với Lệnh Tương Thiên, nương dựa vào cái gì lại thương mình nó, vì nó đẹp sao ? Nó chết , đúng với tâm nguyện của ta ! ngờ Lệnh Chức Vân cũng mất tích luôn, chức vị Cung chủ Tụy Linh Cung cuối cùng ta cũng ngồi lên".

      Thanh của Lệnh Thục Thiên càng lúc càng ngoan độc, ở bên ngoài cửa sổ tôi thở dài hơi, ngờ Lệnh Tương Thiên lại sống trong hoàn cảnh như vậy. Chết rồi cũng tốt, cũng cần chịu đựng những ánh mắt ngoan độc kia và những mưu cứ nườm nượp kéo tới. Nếu tôi sống trong thân thể ta, đương nhiên tôi giúp ta báo thù.

      "Lệnh Tương Thiên là loại người mà ai cũng có thể khi dễ, cho dù có người thương cũng như vậy thôi ! Cả Tụy Linh Cung ngoài trừ nương ra cũng chẳng ai thích nó !"

      "Đúng vậy, Cung chủ, Giai nhi nhờ từng giúp người tát Lênh Tương Thiên mấy bạt tai, ta cũng dám ra tay !"

      Tôi rút ra môt cây ngân châm, nhắm chính xác vào thân ảnh mờ ảo bên trong cửa sổ. Ngân châm xuyên qua cửa sổ, người trong đó ngã xuống.

      "Cung chủ, Cung chủ người làm sao vậy ?"

      Tôi đẩy cửa vào, chỉ nhìn thấy nha hoàn quay lưng với tôi lắc lắc thân thể Lệnh Thục Thiên, mắt của Lệnh Thục Thiên trừng to, còn ánh sáng trong đó nữa.

      Nha hoàn đứng thẳng người dậy, xoay người há miệng chuẩn bị gọi người đến, kinh ngạc nhìn tôi đứng sau lưng ta.

      Khi kinh ngạc của ta vẫn chưa chuyển thành hoảng sợ, tôi nắm chuôi kiếm rút ra đâm xuyên của đỉnh đầu của ta. Máu tuôn như suối.

      "Chủ tử của người chết hạnh phúc hơn ngươi" Tôi mặt vô biểu tình với ta câu, lau vết máu Huyền Minh kiếm. Liếc nhìn Lệnh Thục Thiên, ngân châm của tôi xuyên qua hai bên thái dương của ta, ghim thẳng vào tường, thân ngân châm còn lưu lại vết máu.

      Mắt của cả hai đều trừng rất to, giống như cam tâm tình nguyện. Tôi cũng quan tâm, ra khỏi phòng của Lệnh Thục Thiên.

      Lệnh Tương Thiên, nếu Tụy Linh Cung này có gì để ngươi lưu luyến, vậy ta giúp ngươi hủy diệt nó.

      Tôi nắm chặt kiếm trong tay, đẩy từng cửa phòng , bình tĩnh giết từng người từng người của Tụy Linh Cung vẫn còn hoảng loạn. Lúc bọn họ chết cũng kịp kêu tiếng, bởi vì tôi vốn cho họ có thời gian hoảng sợ.

      Tôi lạnh lùng cười, mặt đất vẫn còn vệt máu kéo dài như sông. Gió thổi tới, cả Tụy Linh Cung tràn ngập mùi máu tanh và chết chóc. Tôi bay lên cao nhìn Tụy Linh Cung, vết máu dưới ánh trăng phản chiếu màu đen đậm đặc sệt.

      Bắt đầu từ ngày hôm nay, giang hồ có nơi nào gọi là Tụy Linh Cung. Nếu có, chỉ là địa ngục A Tì trải qua phen chết chóc.

      Tôi ở cành cây bên cạnh nhìn nơi yên tĩnh đến kì dị này, đợi màn kịch hay vào sáng hôm sau. Tôi tìm trong cái túi bí mật y phục, trong đó có năm trăm cây ngân châm. Tôi nhớ lại Minh Sát từng với tôi, "Thiên Vẫn, khi nào ngươi muốn dùng Huyền Minh kiếm ngươi có thể dùng cái này. Cái này là ám khí của ngươi. Ta tin ngươi sử dụng tốt nó.

      Cái ta muốn, chính là hào kiếp phải lớn hơn cả mười năm trước"

      Tôi còn tin tưởng thế giới này, cái tôi tin tưởng, chỉ có chết chóc.







      CHƯƠNG 39 - HÔN LỄ GIỮA MỘ DUNG SỞ VÀ LỆNH THỤC THIÊN 2

      Tôi cả đêm ngủ, mở to mắt đón bình minh.

      Người nghênh thân của Mộ Dung gia đến, tôi quét mắt khắp Tụy Linh Cung, cửa lớn đóng kín, nhìn vào cứ như xảy ra chuyện gì. Nhưng nào ai biết được bên trong máu chảy thành sông, thi thể chất đống. Trải qua đêm vết máu đông cứng lại, màu sắc cũng mờ nhạt hơn . Mùi máu truyền trong gió so với tối qua cũng nhạt hơn nhiều, nhưng cũng có mùi vị khó ngửi như vậy.

      Từ xa dường như có tiếng động. Tôi nheo mắt nhìn, ra là đoàn người nghênh thân của Mộ Dung gia tới. có thổi kèn đánh trống, dĩ nhiên là họ muốn gây ra những tiếng động cần thiết. Sợ ai ? Sợ tôi sao, sợ "Bạch y Tu La" sao. Tôi nhếch mép trào phúng nhìn đoàn người đó. Ta muốn động thủ động thủ từ sớm rồi, muốn nghênh thân sao ? Các ngươi chỉ đến đón thi thể mà thôi !

      Mộ Dung Sở cưỡi con hắc mã từ từ tới, phía sau còn có chiếc kiệu hoa màu đỏ. Vài kiệu phu mặc y phục đỏ nâng kiệu. Mộ Dung Sở hoàn toàn mặc áo tân lang, mà mặc bộ thường phục màu xám nhạt.

      bao lâu, bọn họ tới trước cửa Tụy Linh Cung. Mộ Dung Sở nhìn cửa lớn đóng kín hoàn toàn có bất kì vật trang trí hay hỉ khánh gì, khẽ cau mày.

      "Nhị công tử, Tụy Linh Cung sao lại đóng cửa như vậy, thậm chí cửa lớn ngay cả treo vải đỏ cũng có, đây phải là coi thường Mộ Dung Sơn trang chúng ta sao !" người tùy tùng , "Lệnh Thục Thiên này làm gì vậy ! Còn bắt chúng ta đợi đến bao giờ ?"


      Mộ Dung Sở gì cả, chỉ là thần sắc khẽ biến. Y nghiêng đầu với người đó : "Ngươi có ngửi thấy mùi gì ?"

      Người đó ngửi : "Hình như có chút mùi..."

      Mộ Dung Sở lập tức phân phó : "Ngươi mau chóng về Mộ Dung Sơn trang mời cha đến đây !" Y nhìn cửa lớn đóng kín :

      "Đó là...mùi của máu..."

      Người đó dường như biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, thúc ngựa về phía Mộ Dung Sơn trang.

      Mộ Dung Sở ngồi ngựa nhúc nhích, y thậm chí dùng khinh công để bay lên nóc để xem bên trong Tụy Linh Cung như thế nào. Có lẽ y cần xem cũng biết, có lẽ dám xem.

      Mấy người kiệu phu hạ kiệu xuống, ngồi mặt đất.

      Tôi ngồi dựa vào cành cây, Nhìn khuôn mặt nghiêng của Mộ Dung Sở. Y vẫn đẹp như vậy, thay đổi chút nào. Thậm chí ngay cả cau mày hay thở dài cũng đều kinh động lòng người như vậy. Nhưng tôi còn biết thương người khác nữa. Chỉ sợ y là Lăng Sở.

      tồn tại của tôi, theo lời của Minh Sát là để lật đổ võ lâm.

      "Nha đầu ngươi biết ? tồn tại của ta và ngươi đều giống nhau. Chúng ta sống là để lật đổ võ lâm. Giống như ta mười năm trước, mười năm sau là ngươi. Ta thể , ngươi giỏi hơn ta nhiều lắm, ngươi dường như luôn có cá tính lạnh lùng như vậy, chưa từng thay đổi, mà ta thay đổi rất nhiều, mềm lòng hơn rất nhiều. Bây giờ ta mới biết, chúng ta thể mềm lòng được"

      Tôi ngóng nhìn ánh dương, tuy rằng chói mắt, nhưng lại ấm áp. Nó sưởi ấm thế giới này, nhưng thế giới lại sưởi ấm con người.

      Tiếng móng ngựa "cộc cộc" từ xa truyền đến. Tôi quay đầu nhìn Mộ Dung Lệnh vung roi thúc ngựa dẫn đầu tới. Phía sau là nam tử xa lạ đứng sau lưng trong Đại hội võ lâm lần trước và người nhìn vào có vẻ tuổi nhưng vẻ thành thục gương mặt lại xứng với tuổi tác chút nào. Theo sau ba người là tùy tùng của Mộ Dung Sơn trang và vài tân khách tham gia hôn lễ.

      "Cha !" Mộ Dung Sở nhìn thấy Mộ Dung Lệnh liền kêu lên. Mộ Dung Lệnh gật đầu : "Sở nhi, mọi chuyện gì vậy ?"

      "Cha, Tụy Linh Cung tới bây giờ vẫn đóng kín cửa lớn, nhưng trong gió lại truyền đến mùi máu như có như , cha...."

      Mộ Dung Lệnh phất tay xuống ngựa, Mộ Dung Sở và những người khác cũng xuống ngựa. Mộ Dung Lệnh nhìn cửa lớn :

      "Nó được khóa trái bên trong, chắc là người Tụy Linh Cung khóa. Thiện nhi !"

      "Cha !" Nam hài tuổi đáp lời "Thiện nhi, dùng kiếm của con lách vào chốt cửa mở cửa ra !"

      Mộ Dung Thiện gật đầu, rút thanh kiếm tùy thân chém vào sắt như chém bùn. Tôi đánh giá thanh kiếm, đích là kiếm tốt, nhưng nếu so sánh với Huyền Minh kiếm, vẫn sánh bằng. Y đem kiếm lách vào chốt cửa, dùng hết sức mở ổ khóa bên trong ra. người tùy tùng phía trước mở cửa ra, rất nhiều người đều khống chế được mà nôn ọe.

      Cả Tụy Linh Cung biến thành địa ngục chết chóc, những vệt máu đông cứng phân nửa tràn lan khắp nơi trong cung. Cây cối ngã đổ lộn xộn, mặt đất ngổn ngang rất nhiều thi thể trừng to mắt. Cửa bị phá bung ra, Tụy Linh Cung đầy rẫy mùi máu tanh tưởi hiển trước mắt tất cả mọi người. Trong khí tràn ngập mùi máu. Ngay cả sắc mặt Mộ Dung Lệnh cũng thay đổi.

      "... xem Lệnh Thục Thiên..."Mộ Dung Lệnh thở ra hơi, với Mộ Dung Thiện ở bên cạnh.

      Mộ Dung Thiện gật đầu, y vận dụng nội lực đẩy mùi máu và mùi thi thể ra ngoài, vào Tụy Linh Cung thi thể ngổn ngang. bao lâu, y kéo ra hai cái xác đông cứng. người là Lệnh Thục Thiên, người là Giai Nhi. Mọi người đều xôn xao.

      "Cha, nha hoàn này được phát bên cạnh Tụy Linh Cung, mà thân thể Lệnh cung chủ có vết thương"

      Mọi người liên tục tiến lên phái trước. Chỉ nhìn thấy vết thương đầu Giai Nhi đều thở dài lắc đầu.

      " kì lạ, thân thể Lệnh Cung chủ sao lại có vết thương chứ ?"

      Mộ Dung Lệnh ngẩng đầu nhìn đầu Lệnh Thục Thiên, cẩn thận xem xét "Thiện nhi, Con xem bức tường bên cạnh Lệnh Cung chủ có vật giống như ngân châm hay "

      Mộ Dung Thiện rất nhanh quay trở lại "Cha, tường tìm được vật này" Mộ Dung Thiện đem ngân chêm có vết máu trong tay đưa cho . Màu máu đỏ đen dính chặt ngân châm khiến những người ở đó hẹn mà cùng hít ngụm khí.

      "Là dùng ngân châm xuyên qua thái dương của Lệnh Thục Thiên..." Mộ Dung Lệnh thở dài. Cho mọi người xem hai điểm máu đầu Lệnh Thục Thiên.

      vị lão giả thở dài vươn tay vuốt đôi mắt trừng to của Lệnh Thục Thiên và Giai Nhi, nhưng lại vuốt được.

      Trước lúc chết họ dùng sức để trừng to mắt, các cơ đều đông cứng lại.

      đám người đều thở dài "Lệnh Cung chủ đúng là chết nhắm mắt a, giang hồ sao lại xảy ra chuyện khiến người ta nghe mà kinh hãi như vậy. Người của Tụy Linh Cung chỉ trong đêm bị giết sạch cách dã man..."

      "Cha ! Chắc chắn là "Bạch y Tu La làm !"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 40 - BẠCH Y TU LA

      Mọi người liên tiếp chuyển ánh mắt lên người nam tử xa lạ : "Tuyên nhi, sao lại vậy ?"

      Mộ Dung Tuyên trừng mắt nhìn Giai Nhi "Cha xem vết thương đầu ta, đó là vết thương do kiếm gây ra, thủ pháp tàn nhẫn như vậy, còn ai có thể làm được đây ? Giống hệt như cái chết của Thẩm Tùy Tâm !"

      Mọi người đồng loạt nhao nhao lên : "Đại công tử rất đúng... Thủ đoạn của "Bạch y Tu La" khiến người ta kinh hãi"

      Mộ Dung Lệnh liếc nhìn Mộ Dung Sở cái, dường như trách y gây ra thảm họa này.

      Kịch hay có vẻ diễn xong. Tôi phủi phủi tay đứng dậy quét mắt khắp Tụy Linh Cung. Kể từ hôm nay đời này còn ai biết đến người tên Lệnh Tương Thiên, ta biến mất cùng với Tụy Linh Cung.

      "Thiên Vẫn, kì thực muốn ngươi cùng ta ở Minh Giới Địa Cung là ủy khuất cho ngươi" Minh Sát cười "Gần đây nội bộ Ma giáo phân tranh ngừng, Gian Tập Lũng chết rồi, rất nhiều người của Ma giáo đều vui mừng"


      "Ngươi muốn gì ?" Tôi hỏi thẳng.

      "Ngươi...cảm thấy Ma giáo thế nào ?"

      " tốt. giang hồ mọi người đều Ma giáo là môn phái tàn ác, nhưng ta cảm thấy vốn dĩ có gì ác. Cho nên..." Tôi nhìn Minh Sát ngẫm nghĩ "Ta biết ý của ngươi, ta làm"

      Y bình tĩnh "Vậy, ta chờ xem khởi đầu của trận hào kiếp mới, tàn nhẫn đến cùng cực, dấy lên trận tinh phong huyết vũ" ngừng lại lát rồi tiếp "Gian Tập Lũng so với ngươi chẳng đáng là gì, thậm chí quá hèn nhát. Ta tin ngươi làm tốt hơn nhiều"

      Tôi thầm suy nghĩ "Ngươi có biết trong Mộ Dung Sơn trang có bí tịch . Ta muốn ngươi lấy nó về đây, cần biết dùng cách gì. Sau khi lấy được phải nhớ cho kĩ, sau đó đem nó hủy diệt . Như vậy ngươi mới là thiên hạ vô địch. Trước khi ngươi lấy được nó tốt nhất là đừng có xung đột với Mộ Dung gia, Mộ Dung Lệnh là lão hồ ly, gian trá vô cùng. Còn nữa, gần đây phía Giang Bắc có phải có chuyện gì ?"

      "Đúng" Tôi gật đầu "Hoài An Môn chuẩn bị quay lại"

      mặt Minh Sát lộ ra biểu tình kiên quyết, "Đúng, bọn họ quay lại" Y lạnh lùng hừ tiếng, "Sau khi xảy ra chuyện như vậy, Vũ Văn Thích còn xuất vậy đúng là có phong độ gì cả. Bọn họ phải là luôn gánh vác trọng trách thiên hạ sao?" Y cười cách mỉa mai.

      "Ta muốn ngươi phải trả cái giá lớn, Vũ Văn Thích, bao gồm cả Hoài An Môn của ngươi !" Ánh mắt y trở nên đỏ tươi, phản chiếu tia mãnh liệt.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 41 - GIÁO CHỦ MA GIÁO

      "Hà trưởng lão ! Ngươi chỉ là giáo chủ tạm thời ! Đừng bao giờ quên ! Hà đại giáo chủ !" (chữ "đại" này là đại diện, thay thế).

      "Chức vị giáo chủ sớm muộn gì cũng có người ngồi, ngươi đừng có hung hăn sừng sộ như vậy ?"

      "Hừ ! Sau khi Gian giáo chủ chết nội bộ phân tranh ngừng, đến lúc phải chọn ra vị giáo chủ có tài mới, ta nghĩ Bạch Khải chẳng qua cũng chỉ là môt hộ pháp, hà tất tranh giành chức vị giáo chủ này"

      "Lâm Hiến Thường, ngươi cũng chỉ là hộ pháp hung hãn mà thôi !"

      "Hà Lẫm ngươi , có phải là chọn giáo chủ ? Hay chỉ là ngươi muốn tự mình chiếm lấy vị trí giáo chủ này buông ra !"

      "Được rồi được rồi ! Cái này..."


      trận gió thổi tung cả cửa phòng nghị .

      "Cửa này sao lại đóng kín lại ? Gió vừa thổi mở ra rồi" Hà Lẫm vừa mới đóng cửa xong, thân ảnh màu trắng bay xuống từ , đợi phản ứng, kiếm đặt vai .

      "Kẻ nào to gan, dám xâm nhập vào bổn giáo !" Lâm Hiến Thường rút kiếm xông tới, những người ở đây sau khi nhìn là ai đều giống như bị sét đánh trúng động đậy gì.

      Kẻ giống như ma quỷ kia mở miệng.

      "Muốn làm Giáo chủ, chỉ có thể là ta làm"

      Phân tranh trong nội bộ Ma giáo trở nên yên ắng, tất cả đều khôi phục lại vẻ yên ổn trước giờ. Chính trong lúc giang hồ liên tiếp suy đoán Giáo chủ là ai, Ma giáo nhanh như chớp trừng phạt hai phái Nga Mi và Động, lại diệt khẩu dưới ba trăm mạng người Thẩm trang, ai chạy thoát. Tiếp theo đó, Giang Nam vọng môn cũng gặp họa sát thân, chỉ có Thiếu môn chủ xa trước đó và Đại thiếu nãi nãi gả vào Khúc trang Thủy Tố Linh là thoát khỏi kiếp nạn.

      Ma giáo thay đổi phong cách trước nay, làm việc trở nên gọn gàng sạch , chút hồ đồ, thậm chí còn trở nên ác độc vô cùng. Rất giống với phong cách của "Bạch y Tu La". Người ngoài rất khó đoán được rốt cuộc ai làm Giáo chủ Ma giáo, dấy lên làn sóng giết chóc to lớn. Trong Ma giáo cũng im hơi lặng tiếng, ngoại trừ trưởng lão hộ pháp và vài nha hoàn người ở ra, những người khác chỉ nghe lệnh làm việc, chỉ biết Giáo chủ là vị cao thủ võ lâm tâm ngoan thủ lạt lại thông minh lãnh ngạo.

      Vốn dĩ có rất nhiều người phục tùng, nhưng nhìn thấy Bạch hộ pháp oai phong lẫm liệt và Hà trưởng lão đức cao vọng trọng lúc trước cũng sợ hãi người đó như vậy, trong lòng cũng có chút run rẩy. Biểu sợ hãi của họ biểu lộ ra mặt, giống như là sợ từ trong xương cốt. Vị Giáo chủ thần bí đó cũng trở thành câu đố của cả Ma giáo.

      Ngay lúc võ lâm vì "Bạch y Tu La" và Ma giáo mà đau đầu, tin tức tốt lan truyền khắp cả giang hồ.

      Hoài An Môn cuối cùng cũng quay trở lại ! Việc đầu tiên họ làm là đả kích Ma giáo !

      "Cha, cha muốn đối phó Ma giáo ?"

      "Phải. Lúc trước thủ đoạn của Gian Tập Lũng ta cũng lãnh giáo qua phần, Linh Tuất Kiệt cũng từng giao thủ với ta.

      Ma giáo kì thực luôn chia năm sẻ bảy, Giáo chủ tuy rằng võ công cao cường, nhưng cũng phải là đặc biệt cao cường. Giáo chủ thần bí đó của Ma giáo chỉ là hư trương thanh thế mà thôi"

      "Nhưng mà cha, cha xem phái Động, Thẩm trang, Giang nam vọng môn, đâu có giống như hư trương thanh thế !"

      "Ta phủ nhận vị Giáo chủ này có vài thủ đoạn, nhưng tại còn có được ai có võ công đặc biệt cao cường chứ ? Ngoài trừ mười năm trước, ta chỉ bại dưới tay của , đáng thương , ta lại bại dưới tay thiếu niên"

      "Cha, nhưng...cha thể lần đầu tiên lại chọn giao thủ với Ma giáo được, quá mạo hiểm !"

      "Được rồi, Ma giáo và Hoài An Môn thể đấu. Con lui xuống . Ta tuy già, nhưng võ công yếu. Lúc cần thiết, con cũng phải giúp đỡ. Hơn nữa, Quyết nhi ở Ma giáo cũng khá lâu rồi, nó biết phải làm sao"

      "Dạ, cha"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 42 - BÍ TỊCH CỦA MỘ DUNG LỆNH 1

      "Giáo chủ, Hoài An Môn tuyên chiến với chúng ta !" Lâm Hiến Thường cẩn thận dè dặt với tôi.

      Tôi ngẩng đầu lên đùa giỡn với ly trà bàn, hề nhìn những người xung quanh.

      "Giáo chủ, lợi hại của Hoài An Môn mười năm trước bọn thuộc hạ được lãnh giáo qua, tuy rằng Ma giáo người nhiều, nhưng võ công vẫn chưa luyện đến mức..."

      Tôi ngẩng đầu lên, quét mắt qua Bạch Khải cái, lập tức ngậm miệng.

      "Bạch đại hộ pháp, ta nhớ mấy ngày trước từng nghe ngươi giấu quyển sách nào đó, biết có thể lấy ra cho bản giáo chủ xem "

      "Cái này..." Lâm Hiến Thường trừng mắt nhìn cái, Hà Lẫm cũng nhìn . móc từ trong người ra quyển sách cũ ố vàng đưa cho tôi. Tôi cẩn thận xem xét lượt, là quyển bí tịch để nâng cao nội lực và tốc độ xuất chiêu, có lẽ đối với rất hữu dụng, nhưng đối với tôi mà chẳng có ý nghĩa gì.


      Tôi quăng quyển sách lại cho Bạch Khải, Bạch Khải nhanh chóng bắt lấy. "Ngươi đem nội dung trong quyển sách này toàn bộ truyền dạy cho đệ tử của bản giáo, bảy ngày sau, ta muốn có kết quả"

      "Bảy ngày ! Thời gian quá ít !" Lâm Hiến Thường mở to mắt. Tôi trả lời, chỉ nhìn Bạch Khải.

      Bạch Khải rất sợ ngẩng đầu nhìn tôi cái, vội vã gật đầu, tuy nhiên trong ánh mắt lại lên vẻ đau lòng và nỡ.

      "Phía Hoài An Môn thế nào ?"

      Hà Lẫm vội vàng bước lên phía trước, "Môn chủ Hoài An Môn Vũ Văn Thích nửa tháng sau muốn cùng Giáo chủ tỉ thí, nếu thắng Giáo chủ muốn người giải tán bản giáo, nếu thua, tùy Giáo chủ xử trí..."

      "Rất tốt, rất can đảm mới dám đề ra cầu này với ta" Trong lòng tôi tính toán, Vũ Văn Thích... "Đến lúc đó mang khoảng ba ngàn người với ta, đề phòng vạn nhất, nhất định phải giữ đủ người ở lại bản giáo. Hà Lẫm ngươi canh giữ bản giáo, nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì lúc nào cũng có thể bẩm với ta !"

      "Giáo chủ, thuộc hạ...muốn hỏi, người có nắm chắc có thể...thắng..."Bạch Khải cẩn thận dè dặt mở miệng hỏi.

      "Cái này mà cũng hỏi, đương nhiên nhất định thắng !"

      "Thực lực của Hoài An Môn và uy lực của Vũ Văn Thích chúng ta phải là chưa từng lĩnh giáo qua, người..."

      "Được rồi" Tôi cắt ngang tranh luận giữa bọn họ "Hừ, muốn thắng Mộ Thiên Vẫn ta, đời này vẫn chưa ai làm được !"

      Minh Sát cũng chính miệng với tôi y cũng chắc thắng được.

      "Hà Lẫm, việc lần trước ta kêu ngươi làm tới đâu rồi ?"

      "Hồi giáo chủ, thuộc hạ cài đủ tai mắt ở Mộ Dung Sơn trang. Đúng rồi giáo chủ, vị Khưu Cập Tiên Khưu lão tiền bối ở Đại hội võ lâm lần trước gần đây thường xuyên liên lạc với Hoài An Môn. Xem ra, Hoài An Môn chuẩn bị liên hợp với Khưu Cập Tiên để đối phó chúng ta"

      Khưu Cập Tiên ? Vị lão giả tiên phong đạo cốt hỏi thế kia ư ? Hừ, muốn lo chuyện bao đồng, vậy ta làm theo lời Minh Sát giết chết , nếu hậu hoạn khó lường.

      "Vậy còn Mộ Dung Sơn trang luôn tự coi mình là chính phái ?"

      "Mộ Dung Lệnh thoái vị, do Mộ Dung Sở kế vị trang chủ, Mộ Dung Tuyên và Mộ Dung Thiện làm phó trang chủ. Đối với trận giao chiến giữa Hoài An Môn và bản giáo vẫn giữ thái độ ngồi xem, hoàn toàn liên hệ với Hoài An Môn" Lâm Hiến Thường thở dài.

      "Mộ Dung Sở dễ đối phó. so với Mộ Dung Lệnh càng quyết đoán. Võ công tuy cao nhất trong ba huynh đệ Mộ Dung, nhưng so với Mộ Dung Lệnh vẫn còn kém. Mộ Dung Lệnh mấy ngày nay cũng ra khỏi trang, chỉ ở trong gian lầu các đóng cửa ra ngoài" Hà Lẫm vội .

      Lầu các ? Tôi mỉm cười, phất tay cho bọn họ lui xuống. Mộ Dung Lệnh, vậy tối nay ta phải xem thử lầu các mà ngươi .










      CHƯƠNG 43 - BÍ TỊCH CỦA MỘ DUNG LỆNH 2

      Màn đêm buông xuống. Tôi dựa vào bức tường của Mộ Dung Sơn trang. Tôi nhìn bốn phía xung quanh, có ai, tôi xoay người vượt qua bức tường. May mà trước lúc xuất phát hỏi Hà Lẫm vị trí của lầu gác đó, nếu Mộ Dung Sơn trang lớn như vậy làm sao tìm.

      Tôi lần lượt tránh khỏi từng nha hoàn từng người hầu. Chớp mắt đến lầu gác . Căn gác quá mức cũ nát, mái nhà bị thủng. Tôi nhảy lên nóc gác. Tôi nhàng dời vài viên ngói ra, nhìn thấy Mộ Dung Lệnh ánh đèn cầy đọc quyển sách cũ. cẩn thận tỉ mỉ lật từng trang sách, sợ làm hư nó. Có lúc còn như vận khí. Tôi suy đoán đây chắc là bí tịch võ công. Nhưng lúc trước tại sao luyện, mà để đến bây giờ mới luyện ? Cũng để con của mình luyện. Tôi nhớ lúc trước từng nghe với con mình, lại cho bọn họ luyện. khẽ thở dài, đóng quyển sách lại, nhìn chằm chằm ánh đèn yếu ớt.

      Tôi mở cửa sổ bay vào, mà Mộ Dung Lệnh vẫn còn trầm tư, hoàn toàn cảm nhận được tiếng bước chân của tôi.

      "Giao nó cho ta" Tôi lên tiếng phá vỡ yên lặng đáng sợ này.

      Mộ Dung Lệnh nhanh chóng rút thanh kiếm đặt bàn đâm về phía tôi. Tôi chỉ dùng bao kiếm quét qua. Tầm nhìn của dừng lại kiếm của tôi. "Huyền Minh kiếm" ngẩng đầu nhìn tôi, "Ngươi lấy ở đâu vậy ! Mộ Thiên Vẫn !"

      "Sau khi giết Thẩm Tùy Tâm ta lấy được" Tôi nhún vai.


      "Lúc trước ta từng nhìn thấy thanh kiếm này, trong trận đại chiến Giang Hoài giữa Minh Sát với Vũ Văn Thích và Hoài An Môn mười năm trước. mình dựa vào thanh kiếm này giết gần ngàn người của Hoài An Môn. Khưu Cập Tiên cũng từng bại dưới thanh kiếm này, lập thề từ nay bước chân vào giang hồ nữa" Ánh mắt Mộ Dung Lệnh nheo lại, "Ngươi và Minh Sát có quan hệ gì !"

      Tôi trả lời , chỉ nhìn gương mặt hốc hác tiều tụy của . Vẽ tuấn lãng từng thấy ở Đại hội võ lâm còn nữa, dường như trong hai tháng ốm rất nhiều. đột ngột dừng lại, ngẩng mặt lên trời cười dài : "Ha ha ha ! Ta nên biết người và Minh Sát có quan hệ ! Cho nên ngươi mới giết Chu Lâm Phong và Gian Tập Lũng ! Chẳng trách chẳng trách, "Bạch y Tu La", còn nữa trước khi ngươi xuất giang hồ đồn đãi về hồn ma áo đỏ, còn có vài cao thủ mất tích"

      "Giao nó cho ta" Tôi lạnh lùng "Ta muốn lại lần nữa, Mộ Dung Lệnh, thông minh chút"

      "Ngươi cho rằng ta giao nó cho ngươi sao ? Ngươi làm cho cả võ lâm trở nên vô cùng nguy hiểm ! Ngươi thể lại lật đổ tất cả được !" Mộ Dung Lệnh hét lên : " Mộ Thiên Vẫn ! Nếu ta biết ngươi trở nên như vậy, năm đó khi ngươi được Sở nhi dẫn về ta nên giết chết ngươi ! Ta hối hận tận lực luyện tập võ công trong này, nếu ngươi bại dưới tay ta !"

      " " Tôi bình tĩnh , "Cho dù ngươi có luyện thành cũng "

      "Vậy ta có thể diệt trừ Ma giáo ! Tuy địch lại ngươi, nhưng có thể tiêu diệt được Ma giáo nay !"

      "Cũng . Bởi vì Giáo chủ Ma giáo chính là ta" Tôi rút kiếm ra.

      Gương mặt ngưng trệ trong giây, hiểu trừng mắt nhìn tôi "Ta rồi, ta lại lần nữa" Lời vừa rơi xuống, kiếm đâm xuyên qua người . lộ ra nụ cười cay đắng và bất lực, ngã xuống, đầu quẹo sang bên, động đậy.

      Tôi bước qua nhặt cuốn bí tịch lên, bỏ vào trong người, nhảy ra khỏi cửa sổ.

      Bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến, ràng là thanh Mộ Dung Lệnh thét gọi tôi truyền đến tai bọn họ. Tôi cúi đầu nhìn bộ bạch y chói mắt của mình, bọn họ rất nhanh tới. Tôi nắm chặt kiếm, lạnh lùng nhìn bọn họ.
      "Bạch y Tu La !" Có người kinh hoàng kêu lên. Tôi chỉ câu khóe miệng, nhìn bọn họ, che giấu được sát khí đằng đằng trong ánh mắt. Mộ Dung Tuyên và Mộ Dung Thiện cũng đến. đám người bao vây lấy tôi. Tôi nhìn ra sợ hãi và khẩn trương trong lòng bọn họ.

      Mộ Dung Sở cũng tới. Y nhìn tôi, trong mắt tràn ngập vẻ hiểu và đau khổ "Cha ta đâu" Giọng y có vẻ run rẩy.
      Tôi liếc nhìn y, "Trong lầu các. Có điều các ngươi lên đó cũng chẳng có tác dụng gì"

      Mộ Dung Thiện chịu đựng nổi, rút kiếm ra đâm về phía tôi, tôi cũng rút kiếm ra, nhìn càng lúc càng tới gần. Mũi kiếm của đúng là chỉ về phía tôi, tôi nhanh chóng lách ra phía sau lưng , nhấc kiếm lên nhân lúc vẫn chưa xoay người lại đâm thẳng xuống !

      "Dừng tay !" Tôi ngừng lại. Mũi kiếm cách lưng Mộ Dung Thiện chỉ vài li.

      Tôi thu kiếm lại, nhìn Mộ Dung Sở vừa cách châm biếm. Y dường như hạ quyết tâm lớn, y quyết tâm, nhắm mắt giọng run run : "Ngươi "

      "Nhị ca !"

      "Nhị đệ !"

      Mộ Dung Thiện và mộ Dung Tuyên vẫn chưa hoàn hồn đồng thời kêu lên. Mộ Dung Sở cũng nhìn ai cả, xoay người về phía lầu các "Ngươi ". Cuối cùng bỏ lại câu này.

      Tôi cười châm biếm : " Ngươi cho rằng Mộ Dung Sơn trang các ngươi có thể ngăn cản ta sao ? Mộ Dung Trang chủ, hình như ngươi đối với kẻ thù giết cha quá rộng lượng rồi"

      Cước bộ của Mộ Dung Sở dừng lại, y cực lực khống chế tâm trạng của mình.

      Tôi cười với mỗi người ở đó, " cẩn thận quấy rầy các vị nghỉ ngơi, Mộ Thiên Vẫn trước, cần tiễn" Tôi trừng mắt nhìn gương mặt đỏ bầm của Mộ Dung Thiện, dùng khinh công, mà từng bước lớn ra khỏi cửa lớn của Mộ Dung Sơn trang.

      "Nhị ca, huynh xem ! là coi thường Mộ Dung Sơn trang chúng ta, huynh lại để ta như vậy ! ta giết cha !"

      "Đủ rồi, chúng ta xem cha" Mộ Dung Tuyên ngắt ngang lời của Mộ Dung Thiện.

      Mà Mộ Dung Sở vẫn chỉ trầm mặc.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :