1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 29 - ĐẠI HỘI VÕ LÂM 2

      Tôi nheo mắt đánh giá người xuất bất ngờ kia. Y là vị lão nhân, râu trắng phát phơ trước ngực, mặc áo bào rộng trắng như tuyết, rất có khí chất tiên nhân. Lão là ai ?

      "Khưu lão tiền bối !" Chu Lâm Phong tiến lên chào hỏi. Lão giả tươi cười, "Lão thân tại đây tham kiến Chu minh chủ".

      " dám Khưu lão tiền bối, vãn bối còn cho rằng tiền bối quay lại Trung nguyên nữa". Chu Lâm Phong chấp tay, "Lão tiền bối cần đa lễ. Hôm nay chỉ là thương thảo việc chinh phạt Ma giáo, ngờ lại bị lão hồ ly này lợi dụng sơ hở !" Chu Lâm Phong căm hận .

      Gian Tập Lũng nhìn lão nhân, thần sắc hốt hoảng. Phản ứng của lọt qua khỏi mắt tôi, bất giác suy đoán, vị Khưu lão giả này rốt cuộc là ai, Gian Tập Lũng tại sao lại có biểu như vậy ? Mà Chu Lâm Phong rất lễ độ với vị lão giả đó, dường như lão có địa vị nhất định giang hồ.

      "Lão thân chỉ là đoán ra giang hồ tất có hào kiếp, cho nên đặc biệt quay lại Trung nguyên". Lão giả thu lại ống tay áo, "Lão giả mười năm trước lập lời thề độc, cho dù thân thể tàn phế cũng quay lại giang hồ".

      "Hào kiếp ?" Chu Lâm Phong vẻ mặt khó hiếu, rất nhiều người cũng có vẻ mù tịt. "Vãn bối ngu muội, biết hào kiếp nghĩa là sao ?"

      "Chu minh chủ cả điều này mà cũng biết ? Hào kiếp chắc chắn là nữ tử bạch y giết chết gia phụ Mộ Thiên Vẫn !"

      Tôi cau mày, Khúc Nghiên Nhi ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ! Hôm nay ta tiễn ngươi đến Tây thiên !

      Lão giả gì, chỉ lắc đầu : "Chu minh chủ, ta cảm nhận được chung quanh đây có sát khí rất mạnh". Lời vừa ra, những người có mặt đều phóng tầm mắt tìm kiếm bốn phía.

      "Kia ! Ở cây ! Bạch y nữ tử đó !" người có cặp mắt chỉ vào tôi. Tôi lên tiếng, lúc này những người có mặt đều nhìn về phía tôi. Tôi dùng nội lực xuất ra kiếm, chỉ thẳng về phía người nhận ra tôi ! Ta vốn nghĩ giết người có liên quan, ai kêu mạng ngươi dài quá !

      "A !" tiếng kêu thảm thiết vang lên, người đó yên lặng nằm vũng máu.

      "Thân thủ rất nhanh !" Lão giả vuốt râu, cau mày thở dài.

      Lúc này tôi thu lại kiếm, cho kiếm vào bao. Khúc Nghiên Nhi nhanh chóng núp sau lưng Khúc Diệp Thương, Khúc Nghiên Nhi cũng kinh sợ nhìn tôi.

      "Khưu lão tiền bối, việc này người thể quản ! Thử hỏi những người ở đây, ngoài trừ người còn ai đủ sức đánh bại nữ tử này chứ ? Khúc Kinh Thiên bị ả chiêu áp chế, ta tuy thân là minh chủ võ lâm, cũng địch lại ả. Càng huống hồ ở đây còn có bọn Ma giáo..."

      Lão giả khó xử nhìn họ : "Chu minh chủ, phải là ta thấy chết cứu, ngươi cũng biết, lão thân mười năm trước..."

      "Khưu lão tiền bối, mười năm nay người tuân thủ lời thề trở lại Trung nguyên, nhưng mười năm sau có thể vật còn đó nhưng người thấy ! Người hãy thử hỏi nhưng hùng hào kiệt tại đây, ai cũng bỏ qua việc người vi phạm lời thề !"

      "Phải đó, Khưu lão tiền bối, chúng ta đều biết việc của Khúc trang, chúng ta xấu hổ tự hỏi địch lại ả, mà bên ngoài còn người của Ma giáo..." Mọi người đều liên tiếp lắc đầu than thở.

      Lão giả cuối cùng lên tiếng : "Vậy..."

      Lão chưa xong, lại bị Gian Tập Lũng ngắt ngang : "Khưu lão tiền bối ! Năm đó người thất bại lập lời thề độc vĩnh viễn rời khỏi Trung nguyên, nay vi phạm lời thề cũng được ! Chu Lâm Phong ! Hôm nay cả ngươi và ta đều chạy thoát đâu ! Khưu lão tiền bối mời người quay về ! Mười năm trước người địch lại , hôm nay cũng đừng nghĩ đánh lại vị bạch y nữ tử kia !"

      Lão giả sững người. Chu Lâm Phong cũng sững sờ.

      Tôi vẫn ngồi cây lạnh lùng nhìn xuống dưới. "" trong miệng Gian Tập Lũng là ai ? phải là Minh Sát chứ ?

      Chu Lâm Phong khôi phục vẻ lãnh tĩnh. Y xuất kiếm ra : "Gian giáo chủ, chúng ta sao tài xem nào" Y cản đám nhân sĩ võ lâm lo lắng "Chúng ta còn chưa chính thức so tài với nhau trận, mỗi lần đều bị ngắt ngang"

      Gian Tập Lũng cũng lạnh lùng xuất đao.

      "Chu minh chủ, vậy gia phụ..." Khúc Diệp Thương khó xử hỏi.

      Chu Lâm Phong lắc đầu : "Việc của Khúc huynh....tại hạ có năng lực..."

      "Khúc Diệp Thương ! Hôm nay đám các ngươi cũng đừng nghĩ có kẻ sống sót trở ra" Tôi lạnh nhạt , nhưng cũng đủ đề những người ở đó nghe thấy.

      Khúc Diệp Thương sắc mặt đại biến, chân dường như chống nổi trọng lượng thân thể, Khúc Nghiên Nhi hoàn toàn ngã quỵ xuống, sắc mặt chuyển sang màu xám. Mà nữ tử bên cạnh Khúc Diệp Thương chỉ đỡ lấy y, dịu dàng : "Tướng công đâu, Tố Linh theo đến đó". Khúc Vô Loan vẫn là gì, nhưng thân thể ràng cứng đờ.

      Tôi chỉ lặng lẽ quan sát.

      Gian Tập Lũng vung đao chém về phía Chu Lâm Phong, Chu Lâm Phong vẫn chưa rời mắt khỏi Khúc Diệp Thương, tránh kịp, bị đao chém xuống ngực chảy máu. Đao của Gian Tập Lũng lóe lên ánh sáng lãnh khốc, lại nhanh chóng hướng về phía Chu Lâm Phong, Chu Lâm phong hoàn toàn dám xem thường, nhanh chóng dùng kiếm chặn lại, thân ảnh vửa lóe, lướt đến sau lưng Gian Tập Lũng, nhắm vào cổ mà chém. Ngay khi xoay người tránh , mái tóc bị kiếm chém đứt phân nửa. Cuộc so tài của hai người tiến vào cao trào, đôi bên đều dám xem thường.

      Tôi ngồi cây đợi cò trai đấu nhau, ngư ông đắc lợi, như vậy có thể tiết kiệm sức lực của tôi.

      Đao của Gian Tập Lũng càng lúc càng nhanh, giống như đợi được nữa muốn giết Chu Lâm Phong, mà kiếm của Chu Lâm Phong càng lúc càng loạn, chỉ thủ công, mỗi lần dùng sức chống đỡ trở nên khó khăn hơn. Cuối cùng, dần dần địch lại nữa, kiếm bị đánh bay , cắm mặt đất.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 30 - ĐẠI HỘI VÕ LÂM 3

      Gian Tập Lũng xoay cổ tay, đao chĩa ngay trước ngực Chu Lâm Phong. Hai người đều trông hết sức thảm hại, người đầy các vết thương lớn . Thanh Gian Tập Lũng tàn nhẫn : "Mười năm trước ta thắng ngươi, mười năm sau ta cũng thắng ngươi, Chu Lâm Phong, sớm biết ngươi tệ hại như vậy, năm đó ta nên giết chết ngươi ! Ha ha ha ha !" Gian Tập Lũng ngẩng mặt cười lớn, lộ ra vẻ dứt khoát.

      "Chu Lâm Phong ta bại dưới tay ngươi, cam tâm tình nguyện !Muốn chém muốn giết tùy ý !" Chu Lâm phong nhắm mắt lại.

      "Chu minh chủ..." Mọi người chuẩn bị khuyên nhủ, bị lão giả cản lại. "Y quyết tâm muốn chết, ai cũng cản được" Lão giả thở dài tiếng, phất tay bỏ .

      Gian Tập Lũng dùng toàn lực nhấc đao chém xuống đầu Chu Lâm Phong ! Tôi lạnh nhạt liếc mắt : " nên bị ta giết".

      Gian Tập Lũng sững người, kì lạ nhìn tôi. Tôi bắn kiếm ra khỏi vỏ, kiếm bay thẳng tới sau lưng Gian Tập Lũng, sau khi xuyên qua lại bay trở về tay tôi. Tôi cẩn thận chùi vết máu chuôi kiếm, bay xuống cây, đáp xuống trước mặt Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong. Gian Tập Lũng vẫn giữ nguyên động tác, ánh mắt vẫn rời khỏi Hắc ám linh ngọc cổ tôi, cứ thế hạ đao xuống.

      "Giáo chủ !"


      Tôi hờ hững quét mắt qua Gian Tập Lũng nằm mặt đất, ánh mắt quay lại Chu Lâm Phong, sững sờ nhìn Gian Tập Lũng rồi lại nhìn tôi. Tôi trừng mắt với Chu Lâm Phong : "Kẻ tiếp theo phải chết, chính là ngươi". Vừa dứt lời, kiếm của tôi đâm vào bụng , hệt như đối với Khúc Kinh Thiên. Vết thương này thực ra nhanh chóng băng bó và chăm sóc tốt sống được, nhưng nếu băng bó, người bị thương chết rất đau khổ.

      Chu Lâm Phong cong người nằm mặt đất, hai tay ôm chặt bụng, đau đớn nhìn tôi, lúc ánh mắt nhìn đến viên ngọc cổ tôi tròng mắt mở to ra : "Sát...Sát...Sát..." vẫn chưa xong, trong mắt còn ánh sáng, ngã đất mà chết.

      Cả khoảng đất im lặng như tờ, ai động đậy, ai chuyện, mỗi người đều nhìn tôi với vẻ hiểu nổi, tuy bọn họ biết lúc Chu minh chủ chết gì, nhưng nghi ngờ gì nữa tôi khiến họ sợ hãi.

      Tôi nghiêng mắt nhìn Khúc Nghiên Nhi, ta thể khống chế tinh thần được nữa, ta run rẩy chỉ vào tôi : "Mộ...Thiên...Vẫn...ngươi...ngươi..."

      "Ta phải từng rồi sao ? Khúc Nghiên Nhi, trong mắt ta ngươi bằng hạt cát !" Tôi lạnh lùng đâm kiếm về phía ta ! ta hoảng sợ tránh né. "Khúc Nghiên Nhi, ngươi trốn cái gì ? phải ngươi Khúc Kinh Thiên truyền hết võ công cho ngươi rồi sao ? Lại đây, đánh với ta trận !"

      "Đủ rồi Mộ Thiên Vẫn ! Suy cho cùng ngươi cũng từng sống ở Khúc trang, suy cho cùng Tam nương bọn ta cũng thu nhận ngươi, ngươi làm sao có thể đối với bọn ta như vậy !" Khúc Diệp Thương đứng chắn trước mặt muội muội.

      Tôi khẽ nheo mắt : " tại những điều này với ta muộn rồi !"

      Gió nổi lên, gió thổi lên mái tóc của tôi, thổi lên mạng che mặt của tôi. Tôi kéo nó xuống thả theo hướng gió, "Năm đó Khúc gia có ai đứng ra ? Khúc gia có ai khuyên Khúc Kinh Thiên ?" Tôi dùng thanh kiếm nhuộm đầy máu chỉ thẳng vào Khúc Diệp Thương, "Ngươi đứng ra sao ? có, vậy ngươi dựa vào cái gì những lời này !"

      Ánh mắt tôi nghiêm túc quét về phía Khúc Nghiên Nhi : "Giao nó ra đây, ta có thể tha cho ngươi, nếu người kẻ dưới của Khúc trang khó mà thoát chết !"

      "Thương ca ca đừng nghe lời ta !" Khúc Nghiên Nhi thất thần hét lên. Khúc Diệp Thương do dự.

      "Khúc Diệp Thương, ngươi cho rằng dựa vào võ công của mình có thể cản được ta sao ? Ta đếm đến ba ! Ba !"

      Khúc Diệp Thương lặng lẽ kéo tay Khúc Nghiên Nhi nắm chặt lấy ra.

      "Hai !" Tôi chút lưu tình nào.

      "Nghiên Nhi, là ca ca có lỗi với muội, vì Khúc trang..." Khúc Diệp Thương nặng nề đỡ lấy vai ta, mà Khúc Nghiên Nhi vùng vẫy muốn ôm chặt .

      " !" Tôi do dự đâm kiếm vào người Khúc Nghiên Nhi. Tôi cười châm biếm : "Khúc Diệp Thương ngươi đúng là yếu đuối ! Lâu vậy cũng buông tay, còn do dự sao ?" Tôi thu kiếm về, máu tươi nóng ấm bắn lên thân thể của những người bên cạnh. Lúc trước tôi giết người bao giờ do dự, lúc trừng phạt người khác cũng chút mềm lòng. Tôi trở kiếm, đâm thẳng vào người Khúc Diệp Thương !

      "Bởi vì ngươi chậm quá, nên ta "cẩn thận" đâm trúng ngươi. Có điều để bảo vệ Khúc gia của ngươi, ngươi còn phải chịu chút cực khổ"

      Tôi quan tâm những người khác nữa, thu kiếm lại biến mất khỏi biệt trang của Chu Lâm Phong.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 31 - TINH PHONG HUYẾT VŨ KÉO TỚI 1 (*)

      giang hồ cái nhanh nhất có thể khiến người ta biết mọi việc là tin đồn, những việc xảy ra ở Đại hội võ lâm hôm đó lan truyền khắp giang hồ, Trang chủ Mộ Dung sơn trang từ sau khi rời khỏi Đại hội hạ lệnh trong vòng ba tháng cấm người ta tiến vào Mộ Dung sơn trang. Mà người của Tụy Linh Cung cũng ít thấy có hành động gì. Trong khoảng thời gian người của danh môn chính phái đều im lặng, chỉ có vài bang phái giang hồ có việc gì làm mới hứng chí lên đàm luận. Nhưng cho dù là ai, đều biết đến truyền kì về vị bạch y nữa tử kia, giết Giáo chủ Ma giáo Gian Tập Lũng, Minh chủ võ lâm Chu Lâm Phong, giết Khúc trang Khúc Kinh Thiên, Khúc Nghiên Nhi, đả thương Khúc Diệp Thương, ngay cả Khưu Cập Tiên nổi tiếng khắp nơi mười năm trước cũng phất tay áo thở dài. Thủ đoạn của nàng ngoan độc khiến người ta dựng tóc gáy, người chết dưới kiếm của nàng thảm thể nhìn, trong Đại hội võ lâm ánh mắt khát máu của nàng giống như là vạn năm lạnh giá, bóng dáng cầm kiếm giữa cơn gió phảng phất như Tu La vô tình chốn địa ngục, ai có thể địch nổi.

      Đến nay, danh xưng "Bạch y Tu La" truyền khắp nơi, chỉ cần nghe đến cái tên này, đều tim đập chân run, giống như trở lại trận hào kiếp mươi năm trước.

      Hào kiếp võ lâm cùng với danh xưng "Bạch y Tu La" đồng thời mà đến.

      Võ lâm minh chủ tạ thế, khiến rất nhiều người tự phát tổ chức, thuyết phục các môn các phái muốn đề cử ra Võ lâm minh chủ mới để dẫn dắt qua trận hào kiếp này, đồng thời đối phó với "Bạch y Tu La". Nhưng ai dám tranh chức Võ lâm minh chủ, vị trí lúc trước người ta tranh giành đến đầu rơi máu đổ, nay lại vắng vẻ ai để ý. Bởi vì ai lên làm Minh chủ võ lâm, chính là tuyên bố đối địch với "Bạch y Tu La"

      " nay ngươi làm cho cả võ lâm lâm vào thế vô cùng nguy hiểm" Minh Sát tươi cười, lắc đầu nhìn tôi.

      Tôi nhìn , tiếp lời.

      Ánh mắt nhìn xa xăm, ánh lửa chiếu lên gương mặt chỗ sáng chỗ tối, nhìn vào có cảm giác kì dị.

      Tôi đột nhiên nghĩ đến vấn đề, thế là tôi hỏi ra : "Minh Sát, tại sao ngươi muốn ta giết Chu Lâm Phong và Gian Tập Lũng ? Giữa các ngươi xảy ra việc gì ?"

      nhàng gật đầu : "Đúng. Sở dĩ ta muốn ngươi giết bọn họ, là vì lúc trước bọ ta có mối thù đội trời chung"

      Tôi hơi nghiêng đầu, thành hỏi : "Vậy sao ngươi đích thân giết chết họ ?"

      có chút thất vọng, rất lâu mới : " phải ta muốn tự mình giết, chỉ là, ta quen muốn ra tay, hơn nữa, ta xuất giết chết bọn họ, vậy mối hận ta áp chế lâu lại bộc phát, sau này ... là người nữa" Thanh của thấp dần.

      Tôi còn muốn gì đó, bị ngăn cản, cười : "Nếu ngươi muốn biết việc này, vậy sau này ta kể ngươi nghe"

      Tôi gật đầu. "Còn bảy người kia ?"

      gì, chỉ là uống sạch rượu trong tay.

      "Đa tạ ngươi đem thức ăn và rượu đến cho ta ! Thiên Vẫn, lâu rồi ta đụng đến những thứ này"

      nhiều, tôi cũng im lặng.

      "Thực ra tính cách của ngươi thay đổi, đối với ngươi là việc tốt" lâu sau mới thốt ra câu.

      "Cái gì ?" Tôi có chút hoài nghi.

      "Lúc trước ngươi độc ác như vậy. Nhìn mọi việc rất đơn thuần. tại tuy nhìn sơ giống như màng thế , nhưng luôn khiến cho người khác rất khó tiếp cận, đặc biệt là ngày càng độc ác... Cái tên "Bạch y Tu La" rất thích hợp với ngươi"

      "Tại sao ta ác mới tốt ?" Tôi hoài nghi, lúc trước thủ đoạn của tôi ngoan tàn ác như vậy, người nào "rất tốt"

      nhìn vào mắt tôi, từng chữ từng chữ với tôi : "Đối địch mà mềm lòng, là vào đường chết"

      Tự trong lòng tôi hiểu .

      Dừng lát, lạnh nhạt : "Đợi vị trí Võ lâm minh chủ có người ngồi vào, ngươi lập tức giết !"

      "Toàn bộ sao ?"

      "Đúng, toàn bộ, ta muốn để trống vị trí này lần nữa !"

      (*) : Tinh phong huyết vũ : nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh. Nhưng mình nghĩ để Hán Việt hay hơn.





      CHƯƠNG 32 - TINH PHONG HUYẾT VŨ KÉO TỚI 2

      Nửa tháng sau, ngông cuồng ai biết ngồi lên bảo tọa minh chủ võ lâm, nữ nhi của Trang chủ Thẩm trang có giao tình nhiều đời với Mộ Dung sơn trang Thẩm Tùy Tâm.

      "Tiểu thư, tại sao muốn làm minh chủ võ lâm, lão gia cho rồi mà" Nha hoàn quạt cho Thẩm Tùy Tâm hỏi.

      "Ngươi hiểu, bình thường Thẩm ttrang giang hồ có địa vị gì, hỏi thế , ta làm vậy phải là giành mặt mũi cho Thẩm trang sao ?"

      "Tiểu thư, hiểu, "Bạch y Tu La" giết đó" Nha hoàn dường như rất lo lắng.

      Thẩm Tùy Tâm cười hai tiếng, cầm quả táo : "Bọn họ sợ, Thẩm Tùy Tâm ta sợ ! Trong Thẩm trang ngoài trừ cha ai là đối thủ của ta, cả ca ca cũng , ta sợ ả !" ta tiếp tục , "Hơn nữa, bọn họ đều dám làm chức Minh chủ nguy hiểm này, ta vừa muốn làm, bọn họ liền giao cho ta làm, dễ dàng như vậy. "Bạch y Tu La" vốn cũng giết người làm Minh chủ võ lâm. Còn nữa ta hoài nghi ả có lợi hại như trong lời đồn hay !"

      "Vậy lúc ả giết ma đầu Ma giáo và tiền Chu Minh chủ cũng đâu có gì, vô duyên vô cớ giết bọn họ, càng huống hồ và ả trong cục diện tại là địch thủ !"


      Thẩm Tùy Tâm khách khí gõ đầu nha hoàn : "Ngươi đừng lấy uy phong của người khác đè bẹp chí khí của mình có được ! Ta hiệu lệnh thiên hạ được sao ? Phòng ốc đẹp, làm Minh chủ võ lâm cũng tốt lắm ! Ngươi muốn ở với ta ! Chỉ cần "Bạch y Tu La"dám đến đây bổn tiểu thư giết ả ! Vậy còn có ai phục ta nữa ! Vậy ta chính là hùng trong thiên hạ, ngươi hiểu cái gì !"

      Nha hoàn vâng dạ, Thẩm Tùy Tâm rất khách khí giơ chân đá qua, "Đứng sững ở đó làm gì ! Bổn minh chủ nuốn rửa chân, mau đem nước ấm lại đây cho ta rửa ! Cẩn thận ta giết ngươi !"

      Nha hoàn cúi đầu lui ra.

      Thẩm Tùy Tâm hử tiếng, "Ta mới là sợ !". ta đứng lên ném hột táo ra ngoài cửa sổ, đột nhiên bóng trắng lóe qua trước mắt ta. ta cả kinh, mở cửa sổ ra xem, bên ngoài yên tĩnh như trước, căn bản có người nào cả.

      ta nén sợ hãi xuống, xoay mạnh người lại.

      "Lần đầu gặp mặt, ta là Mộ Thiên Vẫn". Tôi cười với ta. Gương mặt ta trắng bệch méo mó, vẻ sợ hãi đều lộ mặt, đáng tiếc ta lại lời nào. Bởi vì kiếm của tôi ghim ta tường, máu chảy dài xuống đất.

      Tôi lấy lại kiếm, là do nó ghim chặt người ta.

      Tôi vỗ vỗ tay, cũng thèm nhìn lại ta, xoay người ra khỏi phòng, cho nên tiếng thét kinh hoàng của nha hoàn vài phút sau đó tôi nghe được.

      "Kiếm của ngươi đâu ?" Minh Sát hỏi tôi.

      Tôi lắc đầu : "Ta quăng nó trong phòng của Minh chủ võ lâm rồi. Ta ghim ta tường, lười lấy lại"

      Y nhìn tôi cười : " sao, ta vẫn còn thanh kiếm, tuyệt đối là kiếm tốt"

      " ra, kẻ đó có phòng bị chút nào hết, căn bản thể xem như cao thủ, còn muốn ta ra tay ?"

      Y quay đầu lại lấy kiếm : "Để lại hoảng sợ cho những người khác xem !"

      lát sau, y quay lại, đưa cho tôi thanh kiếm : "Đây là Huyền Minh kiếm, phối hợp với Huyền Minh kiếm pháp rất tốt. Ta vốn muốn tìm cơ hội thích hợp mới đưa cho ngươi, có điều ngươi quăng kiếm rồi, vậy ta đưa trước cho ngươi"

      "A" Tôi kinh ngạc kêu lên tiếng. đầu chuôi kiếm màu đồng khảm viên bảo thạch màu trắng bạc viền xanh lạnh lẽo, thân kiếm được làm từ huyền thiếc sắc bén trơn bóng vướng bụi, ngón tay chạm lên đó giống như bị đóng băng lại, cảm giác lạnh giá đó, trong chớp mặt từ đầu ngón tay truyền thẳng đến tận trong tim, lan tỏa khắp toàn thân. Ngay cả bao kiếm cũng là màu trắng bạc đó, đó điêu khắc rất nhiều hoa văn khác nhau, cũng khảm viên bảo thạch màu xanh nhạt ở nơi thích hợp nhất. nghi ngờ gì nữa, đây là thanh bảo kiếm thế gian hiếm có thậm chí là duy nhất !

      Tôi dám tin nhìn y.

      Y nhếch mép cười, vuốt tóc tôi : "Từ nay về sau, thanh kiếm này là của ngươi"

      Tôi vui mừng ôm nó vào lòng, cảm giác đó, giống như chưa từng được vui vẻ vậy.

      "Hôm nay lúc ngươi giết Thẩm Tùy Tâm mang khăn che mặt sao ?" Y đột nhiên hỏi tôi câu.

      Tôi gật đầu, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi thanh kiếm.

      "Vậy sau này cần mang nữa, phiền phức" Tôi thấy kì lạ ngẩng đầu nhìn y, y lại nhìn về phía trước, giống như quan tâm đến cái gì hết.

      "Ừ" Tôi nhàn nhạt trả lời tiếng.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 33 - TINH PHONG HUYẾT VŨ KÉO TỚI 3

      Cái chết thảm của Thầm Tùy Tâm khiến cho bầu khí của cả võ lâm vốn lo sợ càng trở nên hoảng loạn. Người ta ít khi thấy ai chết thảm bị ghim tường như vậy, lại còn là nhát xuyên qua ghim tường, đặc biệt là vẻ kinh hoàng và ngũ quan méo mó mặt của Thẩm Tùy Tâm, khiến cho người ta chỉ nhìn lần có thể liên tưởng đến đau khổ và hoảng sợ sâu trong xương tủy của ta trước khi chết .

      Những người đau khổ nhất dĩ nhiên thể nào bỏ qua Thẩm trang được, đây là những người chịu thiệt hại sau Khúc trang. Thẩm Tùy Tâm vừa lên làm Minh chủ võ lâm mới chỉ thời gian ngắn xảy ra chuyện thê thảm như vậy, Thẩm trang chủ chịu đả kích quá lớn, bệnh đến dậy nổi. Chỉ vì đối phương là "Bạch y Tu La", cho nên Thẩm trang chủ bị bệnh cũng chỉ có nhà Mộ Dung thỉnh thoảng đến thăm, bình thường cũng có ai ra vào, càng thêm phần tịnh mịch.

      Còn về thi thể của Thẩm Tùy Tâm, bởi vì kiếm đâm vào quá sâu thể kéo ra được, cho nên hai ngày sau, Thẩm gia mới đồng ý đem Thẩm Tùy Tâm hỏa thiêu, đem tro cốt về Thẩm trang, còn thanh kiếm cũng được thiêu chung với thi thể. Về sau có người hạ lệnh niêm phong căn phòng đó, trở thành cấm địa. Bởi vì vừa bước vào liền nhìn thấy tường dưới đất đầy những vết máu đỏ đen đông cứng lại dưới nhiệt độ cao, căn phòng cháy phân nửa còn thêm vết tích đáng sợ lưu lại mặt đất khiến người ta cảm thấy khủng khiếp.

      Vậy là cả sơn trang cũng ai dám vào, cỏ dại mọc đầy cả ra, dưới đất phủ lớp bụi dày, có ai dám đẩy cửa nên cả cửa cũng bắt đầu còn linh hoạt nữa, Thẩm Trọng Địa phải tốn chút sức mới mở được.

      Võ lâm minh chủ là đề tài bị cấm đến, cũng ai dám lên làm Minh chủ võ lâm.

      "Cha, chúng ta phải ngồi nhìn mà làm gì sao ?"

      "Aiz...nên đến cũng phải đến, nhiều năm nay thoái giang hồ màng thế , vốn tưởng có thể an ổn qua ngày, cuối cùng lại náo loạn như vậy... "Bạch y Tu La"...nghe thấy những chuyện ta làm, cả ta cũng có chút run rẩy..."

      "Cha ! Lúc trước người oai phong như vậy, tại có thể quay lại giang hồ a !"

      "Cha của hôm nay như xưa nữa, cha già rồi, có điều chuyện này...ta suy nghĩ trước , nhanh lên, lên lui xuống trước "

      "Dạ, cha"

      "Thiên Vẫn, ta thể bái phục ngươi" Minh Sát chấp tay với tôi, "Ngươi chọn cách trực tiếp nhất khiến người ta vừa nhìn liền sợ hãi, ta vốn nghĩ ngươi tốn chút công sức, giết ít nhất hai người, kết quả nay kẻ nào dám lên làm Minh chủ võ lâm"

      "Giết gà kính khỉ. Ta tiết kiệm sức chạy tới chạy lui. Thực ra Minh Sát, trong bảy người mà ngươi muốn ta giết vốn dĩ có người làm Minh chủ võ lâm. Thực ra ngươi muốn ta giết Thẩm Tùy Tâm phải ?"

      Đêm tối, tôi cùng Minh Sát ngồi hai cành cây khác nhau.

      "Đúng. Đêm đó ta ngang qua Thẩm trang, nghe được Thẩm Tùy Tâm lớn tiếng muốn là Minh chủ võ lâm. ta luôn được nuông chiều, nghe lời cha ta " Y thẳng thắn "Sau đó ta kêu người giết Minh chủ võ lâm, kết qua nửa tháng sau quả nhiên Thẩm Tùy Tâm lên làm Minh chủ võ lâm"

      Tôi như suy nghĩ : "Thẩm trang luôn tránh đời, mà ngươi lại "vô tình ngang" Thẩm trang, lại kêu ta giết nữ nhi thương nhất Thẩm Tùy Tâm, ngươi hận người của Thẩm trang"

      sững người lúc, ngay sau đó khách khí cười lớn : " sai ! Ta muốn ngươi giết Thẩm Tùy Tâm ! Thiên Vẫn, thông minh của khiến ta bái phục" Y nhìn tôi, "Ngươi biết Khưu Cập Tiên . Chính là lão bất tử ở Đại hội võ lâm"

      Tôi gật đầu. "Lần sau nếu ngươi gặp Khưu Cập Tiên, nều có ý muốn nhúng tay vào chuyện giang hồ, ngươi lập tức giết cho ta. đánh lại ngươi đâu, đời này ngoài trừ Minh Sát ta còn ai là đối thủ của ngươi nữa, huống hồ người cầm tay Huyền Minh kiếm"


      "Ta rất hiếu kì ngươi trước đây là người như thế nào"








      CHƯƠNG 34 - TINH PHONG HUYẾT VŨ KÉO TỚI 4

      "Ta kể cho ngươi nghe câu chuyện" Minh Sát nhàn nhạt cười, "Lúc trước có đứa trẻ, muốn trở thành thiên hạ vô địch, nên bái giáo chủ Ma giáo lúc đó là Linh Tuất Kiệt làm sư, vì đích thực là kì tài luyện võ, ngộ tính rất cao, cho nên lúc đó Linh Tuất Kiệt đem Huyền Minh kiếm pháp mà Hoa Sinh sáng tạo truyền thụ cho , về sau lại truyền hết công lực của mình cho . Linh Tuất Kiệt lúc đó giang hồ chuyện ác nào làm, dấy lên tinh phong huyết vũ, y chán ngán cuộc sống như vậy, cho nên toàn bộ võ công của y đều truyền cho đứa bé, toàn bộ nội công cũng truyền qua cho nó, khiến cho bản thân trở thành kẻ chịu nổi đòn. Lúc tuổi tác của y cao chuẩn bị quy giang hồ, Thẩm trang chủ tại lại tìm đến y. Lúc đó vị trí của Thẩm trang chủ giang hồ cũng rất cao, liên thủ với Mộ Dung Sơn trang khống chế Linh Tuất Kiệt. Mộ Dung Loan bệnh chết bao lâu Mộ Dung Lệnh kế vị, toàn trang còn hỏi đến chuyện giang hồ nữa. Mà Thẩm trang trang chủ lại tìm đến Linh Tuất Kiệt để giết chết , giết chết ông lão tay tấc sắt hoàn toàn chịu nổi đòn. Khi đó đứa bé ở ngay bên cạnh, máu chảy đến bên người nó, trong chớp mắt, Thẩm trang trang chủ muốn diệt cỏ tận gốc, nhưng đứa bé chạy mất. Về sau đứa bé lại bái danh sư khác, ăn cắp Hấp công đại pháp ai luyện đến được giấu trong Ma giáo. Dùng Huyền Minh kiếm pháp làm bị thương rất nhiều người, hút hết công lực của họ, rồi giết họ cách rất tàn nhẫn. Hấp công đại pháp chỉ có thể phối hợp với Huyền Minh kiếm pháp để sử dụng. Huyền Minh kiếm pháp lúc đó chỉ có truyền nhân, chính là đứa bé đó".

      Thanh của Minh Sát rất bình tĩnh, tựa hồ như những gì ra đều phải là chuyện gì bi thảm, mà chỉ như đoạn Tứ thư Ngũ kinh bình thường vậy.

      "Vậy rồi sau đó ? Đứa bé thế nào ?" Tôi truy hỏi.

      "Sau đó...đứa bé trở thành thiên hạ vô địch. tự cho rằng trưởng thành. liền gia nhập giang hồ để khiêu chiến Minh chủ võ lâm, sau khi đánh thắng liền giương giương tự đắc. Chính vào lúc này, quen biết hai người. người là Chu Lâm Phong, người là Gian Tập Lũng".

      dừng lại , tôi cảm thấy lạ : "Sao vậy ? Tại sao lại tiếp ?"

      quay đầu lại : "Hôm nay trễ quá rồi, lần sau , ta chỉ muốn ngươi nhớ lấy, cho dù thế nào, thể mềm lòng, thể động chân tình. Đừng cho rằng có người muốn lòng làm bạn với ngươi"


      Tôi gật đầu. Lúc Mã Lục phản bội , tôi hiểu đạo lý này.

      "Nghĩa mẫu là người đầu tiên tốt với ta. Nhưng bà bị Khúc Kinh Thiên giết chết. Trượng phu từng ân ái coi sống chết của mình, thậm chí có thể tùy ý chà đạp, thế giới này, trong mắt ta vốn có cái gì là tình cảm, nếu có, cũng chỉ là biểu giả dối, nội tâm đen tối"

      Tôi đợi Minh Sát , lại tiếp : "Ta phải rồi, hôm nay đúng là muộn quá rồi. lát nữa ta muốn đến Khúc trang xem sao"

      Minh Sát vỗ vỗ đầu tôi : " , ta trở về Địa cung. Nếu có chuyện đến Địa cung tìm ta, ta với ngươi cửa vào rồi"

      Cửa lớn của Khúc trang đóng kín, bên trong còn lại mấy người, đa số đều bị mối thù giữa Khúc trang và "Bạch y Tu La" dọa chạy mất rồi, sợ đe dọa tính mạng của bản thân. Trong phòng của Khúc Diệp Thương vẫn còn sáng đèn, xuyên qua cửa sổ cũ nát có thể nhìn thấy ngồi ở đầu giường, thê tử Tố Linh ngồi bên cạnh.

      "Vô Loan đâu ? mấy ngày rồi thấy bóng dáng "

      " biết, Vô Loan cũng hai mươi hai rồi, người làm đại ca như chàng cũng thể cứ nghĩ thay cho được"

      "Ai, Khúc trang lụn bại như ngày hôm nay, còn có nương nào muốn gả đến nữa chứ ? Lúc trước ai lại biết ai tiếng Khúc trang Tam công tử và Mộ Dung Nhị công tử giang hồ chứ ? Từ khi bị con nữ đó..."

      Tôi nghe tiếp nữa, Khúc Diệp Thương, xem thảm cảnh của Khúc trang các ngươi bây giờ, ta cũng tính toán với ngươi hai chữ " nữ" đó đâu.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 35 - PHIÊN NGOẠI : NIỀM VUI CỦA KHÚC VÔ LOAN 1

      Từ trước tới nay tôi chưa từng thích Khúc Kinh Thiên. Chuyện này có nguyên nhân của nó. Khúc Diệp Thương biết, Tỉ Phong và Nghiên Nhi cũng biết chút, đó là do tôi phải do chính thất hay trắc thất (vợ lẻ) sinh ra, chỉ là do nha hoàn thấp kém trong ngày đông lạnh giá rét mướt khó khăn vất vả mới sinh hạ được tôi. Khúc Kinh Thiên đối với bà nghe hỏi, đối với tôi cũng rất lạnh nhạt. Thân mẫu tôi cũng chống đỡ được bao lâu, khi tôi ba tuổi bà bỏ tôi rời khỏi thế gian này, đối với bà mà đây là thế giới lạnh lùng như vậy, tàn nhẫn như vậy. Bà có bất cứ lưu luyến gì, chỉ là nỡ bỏ lại đứa bé như tôi.

      Khúc Kinh Thiên chỉ an táng bà qua loa, có tang lễ, có bia mộ, chỉ có cỗ quan tài sơ sài, chôn bà ở sau núi. Trong mắt Khúc Kinh Thiên, nương tôi chẳng qua chỉ là lỗi lầm mà ông phạm phải khi say rượu. Nhưng ông lại biết, bà luôn xem ông là trượng phu của mình, ông sâu đậm. Nhưng lạnh nhạt của phá hủy tất cả niềm tin của bà.

      Tôi trưởng thành trong thế giới lạnh lùng như vậy, rất nhiều người ở Khúc trang đối với tôi cũng nghe hỏi, người mà cả đời này tôi hận nhất chính là Khúc Kinh Thiên, và Khúc trang mà vất vả sáng lập. Nhiều lần tôi muốn dùng mồi lửa thiêu rụi Khúc trang, để Khúc Kinh Thiên nếm thử mùi vị đau khổ.

      Đêm đó, tôi ném vào phòng của Khúc Kinh Thiên con nhện độc, đó là do tôi vô tình bắt được ở sau núi, kết quả là bị Khúc Diệp Thương bắt được. Người mà Khúc Kinh Thiên thương nhất là đứa con lớn của , trao cho thương, trao cho quan tâm. Mà trong lòng Khúc Diệp Thương thân thiết nhất là Khúc Kinh Thiên. Khúc Diệp Thương rút kiếm chém con nhện làm đôi, tôi chỉ yên lặng đứng nhìn.

      kéo tôi đến rừng cây sau sơn trang cảnh cáo tôi : "Khúc Vô Loan, nghe cho ta, ta cần biết ngươi nghĩ gì, được làm loạn sau lưng cha ! Ta cần biết võ công ngươi có cao hơn ta hay , tóm lại ngươi an phận chút cho ta !"

      Tôi chỉ nhịn được đáp trả câu. Lúc này chúng tôi lại nghe thấy thanh va chạm của lá cây. Tôi nhìn về phía đó, chỉ nhìn thấy bóng trắng, nàng rất thấp, vừa mới ngang ngực tôi, khoảng bảy tám tuổi. Nàng nhanh chậm xoay người chạy , tôi rút kiếm đặt vai nàng. Nàng cũng rất lạnh lùng, nhưng lại khác với lạnh lùng của thế giới này, giống như trong lòng nàng trước nay hề hoang mang, hề sợ hãi, nhưng tôi nhìn ra được năng lực tiềm tàng của nàng. Sau đó nàng xoay người đánh tôi quyền. Khí lực rất lớn, giống như vẫn thường luyện tập, lại giống như võ công. Nhưng thân hình của nàng lại bé yếu đuối. Trong bóng tối nhìn nhau, nhưng tôi có thể biết được biểu mặt nàng nhất định là cảm thấy rất nhàm chán.


      Tim tôi trong khoảnh khắc đó dường như rung lên, phát ra hai tiếng "thình thịch". Đêm đó tôi luôn nghĩ xem nàng là ai.

      Vận mệnh dường như chiến cố tôi, ngày thứ hai Khúc Kinh Thiên Tam nương thu nhận nghĩa nữ. Nàng tự mình ra ràng tên của mình, hoàn toàn sợ hãi nghênh đón ánh mắt tôi. Lúc nàng quay người lại, giây phút đó, thế giới dường như ngừng lại. Ánh mắt thanh khiết như thế, dung mạo xinh đẹp như thế, nhưng lại tỏa ra cảm giác áp chế người khác, khiến người ta nghĩ đến tiên tử trời, là tiên tử nhuốm bụi trần, bất kì vật ô nhiễm nào cũng đều vương người nàng. Tôi là phàm nhân, thể quá cưỡng cầu ánh mắt của nàng.

      Khúc Nghiên Nhi ở bên cạnh tôi dường như rất tức giận. Nó luôn tự cho mình là đẹp, chỉ có người ở trong Khúc trang gặp qua ai khác mới cho nó là đẹp. Nó quá dung tục làm sao có thể so với Mộ Thiên Vẫn.











      CHƯƠNG 36 - PHIÊN NGOẠI : NIỀM VUI CỦA KHÚC VÔ LOAN 2

      Tôi cảm thấy rất vui, nhưng lại lộ ra biểu trào phúng. Nàng đáp trả lại tôi cũng là biểu tình như vậy. Nàng đến cuối cùng là người như thế nào, tạo nên kì tích gì ?

      Khi Khúc Nghiên Nhi với tôi muốn thị uy với nàng, tôi nghĩ đến nàng phản kích. Nàng là người tinh tường như vậy, làm sao dễ để Khúc Nghiên Nhi nắm được, nhưng phản ứng của nàng lại đẹp hơn dự liệu của tôi. Nàng bình tĩnh nhìn tôi câu : "Ngươi cũng vậy". Tôi chưa từng cảm thấy khó chịu, thậm chí còn cảm thấy câu này là ân huệ nàng ban cho tôi.

      Năm năm rồi, tôi chỉ đứng từ xa nhìn nàng, nàng mỗi ngày lớn, mỗi ngày xinh đẹp, tôi muốn đến quan tâm nàng. Nàng tự có phương hướng của mình, tôi thích hợp với nàng, nàng là người trời sinh cao quý, ánh mắt nụ cười đều có thể khống chế trái tim người khác. Nàng chắc chắn tạo nên kì tích, từ trong xương cốt nàng là bản chất kiêu ngạo phục. Tuy có bất cứ võ công gì, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy rất khó đánh bại được nàng.

      Về sau nàng lại mất tích, nghe bị Mộ Dung Sở mang về Mộ Dung Sơn trang, nhưng lại thấy. Trong lòng tôi có hoang mang . Tam nương phát điên vì muốn tìm nàng nhưng lại tìm thấy. Tỉ Phong cũng lo lắng cho nàng. Tỉ Phong cũng giống như tôi, đối với nàng có cảm giác ràng, nhưng kẻ luôn có quy củ như Khúc Diệp Thương, quen nhìn bản chất từ trong xương tủy của nàng, cũng quen nhìn vẻ tà khí của tôi. Chỉ có tôi quá lo lắng, người như nàng, chắc chắn gặp dữ hóa lành.

      Tỉ Phong bị Khúc Kinh Thiên đưa đến Đông Doanh để học võ công ở đó, sau này phát dương quang đại Khúc trang. Y trước khi luôn nhìn về phía Thanh Phong các. Tuy rằng trong năm năm giữa bọn tôi và nàng gì nhiều với nhau, nhưng trong lòng đối với nàng rất có cảm tình.

      Cứ như vậy, tôi trải qua hai năm. Khúc Diệp Thương lấy Giang Nam vọng môn Thủy Tố Linh. Hôm đó cả Khúc trang đểu náo nhiệt vui mừng, đặc biệt là Khúc Kinh Thiên. Tôi nghĩ đến nàng, trong vô thức ra ngoài Khúc trang. Tôi luôn nghĩ, nàng rốt cuộc có đến hay , bất tri bất giác về phía Thanh Phong các, tôi tiếp nữa. Vào lúc này, tôi nhìn thấy bóng trắng bay từ ngoài vào, trong lòng tôi bỗng dưng lại đau nhói. Tôi hét tiếng, nàng quay người rút kiếm tấn công tôi, tôi dùng bao kiếm đỡ lấy, nhanh chóng rút kiến đánh với nàng. Nàng mang khăn che mặt, nhìn khuôn mặt. Thân ảnh nhanh chóng chuyển động, đánh bay kiếm của tôi


      Khi nàng hạ khăn che mặt xuống, tôi nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng, thời khắc đó tôi trở nên ý loạn tình mê. Nàng xinh như vậy đẹp như vậy, tôi áp chế môt tiếng kêu, sợ nàng lại biến mất. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nàng cười, vẫn là đôi mắt thanh khiết đó. Nàng cao lớn hơn, cao ngang cằm tôi.

      Sau đó nàng và Khúc Kinh Thiên đánh nhau, tôi biết nghĩ cái gì, lại ngăn cản Khúc Kinh Thiên, tôi biết nàng có phải là đối thủ của Khúc Kinh Thiên . Nhung lúc nàng vung kiếm, khí tức lập tức chuyển biến, là loại áp chế lạnh lẽo như thế, trầm luân như thế, mái tóc nàng tung bay, tà áo phiêu dật, sử dụng loại kiếm pháp cổ quái độc ác trong chớp mắt chế được Khúc Kinh Thiên, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hồn khiếp đảm.

      Khí chất tàn ác như vậy, ánh mắt ngoan độc như vậy. Đây chính là bộ mặt khác của người đạm mạc như nàng sao.

      Khúc Kinh Thiên chết , từ lần đó về sau mỗi ngày suy yếu, chết trong đau khổ. Khúc Diệp Thương và Khúc Nghiên Nhi căm hận nàng, lại thể làm gì được. Khúc Diệp Thương muốn nhờ Chu Lâm Phong hiệu triệu võ lâm đối đầu với nàng. quá ngây thơ, chỉ sợ thêm vào cả võ lâm cũng phải là đối thủ của nàng. Đây chính là kì tích mà nàng tạo ra.

      Nàng nhanh chóng giết chết Chu Lâm Phong và Gian Tập Lũng chấn động cả võ lâm, Khúc Nghiên Nhi cũng đau khổ chết dưới kiếm của nàng. Nàng hề nhìn tôi, từ đầu đến cuối cũng nhìn tôi đến nửa con mắt, nàng cũng động kiếm với tôi. Tôi có ý nghĩ, hi vọng thương thể của Khúc Diệp Thương là do tôi nhận lấy, kiếm đó của nàng xuyên qua người tôi hay quá.

      "Bạch y Tu La" đúng là thích hợp với nàng. Kì tôi luôn muốn với nàng, tôi nguyện vì nàng làm bất cứ chuyện gì, bất cứ chuyện gì.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :