1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 21 - TRỞ LẠI KHÚC TRANG 1

      Đến tối tôi vẫn chưa ra khỏi đồng cỏ, tôi leo lên cây ngủ giấc. Tôi tỉnh dậy khá sớm vì ánh nắng chiếu vào.

      Tôi thoắt cái nhảy xuống đất, tìm nguồn nước để rửa mặt.

      Tôi nhanh chóng phát trước mặt có hồ nước, tôi vốc nước lên rửa mặt. Trong Địa Cung hiếm có được nguồn nước ấm áp như vậy, cũng có ánh dương ấm áp như vậy. Đột nhiên, tôi nhìn thấy trong nước nữ tử tuyệt sắc, ánh mắt đen nhánh trong suốt như pha lê, sóng sánh lưu chuyển, mềm mại đáng , nhưng lạnh lùng kiêu ngạo giữa trán khiến ngưới khác chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, thoạt nhìn như nữ thần chỉ để nhìn mà thể khinh bạc được. thân bạch y, tóc đen tự nhiên, chỉ là sắc mặt có chút nhợt nhạt, phảng phất như lâu thấy ánh mặt trời.

      Là tôi sao ? Đây đúng là tôi ?

      Đột nhiên tôi nhớ đến lời Minh Sát : "Nha đầu, có ai cho ngươi biết, ngươi tại đúng là tuyệt sắc ?" "Nếu ngươi hành tẩu giang hồ với dáng vẻ này đúng là được nhiều người thích đấy"

      Tôi lắc đầu cười , dung mạo này gây ra nhiều chú ý, tốt cho việc hoàn thành nhiệm vụ.

      Tôi mở hành trang, đây là do Minh Sát chuẩn bị cho tôi, sau khi y đeo Hắc ám linh ngọc cho tôi đưa hành lí cho tôi. Trong đó có bạc và ngân phiếu, xem ra cũng rất dụng tâm, còn có vài bộ y phục mới để thay, đều là màu trắng, chất liệu mềm mại. Sau đó, tôi còn nhìn thấy miếng vải đặc biệt, màu trắng hơi trong suốt – Minh Sát ngay cả mạng che mặt cũng chuẩn bị cho tôi, đúng là tỉ mỉ. Trong lòng tôi tràn ngập vui sướng. Mau chóng lấy mạng che đeo lên mặt.

      Lúc trưa, tôi đến thị tập (chợ). Tôi tìm tửu quán có vẻ náo nhiệt dùng cơm. Càng náo nhiệt càng dễ nghe được chuyện lớn trong giang hồ.

      Quả đúng như vậy, tôi vừa mới ngồi xuống, những người ở bàn đối diện lớn tiếng thảo luận.

      " nghe gì chưa ? Cung chủ Tụy Linh Cung Linh Chức Vân mất tích rồi !"

      " nghe từ lâu, thời gian này luôn có người mất tích nguyên nhân, biết là chuyện gì nữa".

      Có người thần thần bí bí góp vào : "Có người , buổi tối nhìn thấy con ma mặc bộ đồ đỏ bay tới bay lui, sau đó có người mất tích".

      Có người được bỏ trở nên thích thú : "Sao ? Con ma đó trông thế nào ?"

      "Là dạng rất tuấn mỹ, biết là nam hay nữ, chớp mắt thấy đâu !"

      Lúc này, thiếu niên áo xanh mang kiếm ngồi trong góc đứng lên : "Chuyện nghe đồn đáng tin cậy ! Nửa tháng sau chính là Đại hội võ lâm ! Tại hạ nghĩ là chuyện tốt mà bọn Ma giáo làm, muốn quấy nhiễu tâm trí nhân sĩ chính phái chúng ta. Khúc gia và Mộ Dung Sơn trang đểu mất người, ai cũng biết Khúc trang và Mộ Dung Sơn trang thế lực lớn, chắc chắn Ma giáo dám đến quấy nhiễu họ".

      "Lời của tiểu huynh đệ rất có lý. Ta còn nghe hai năm trước Mộ Dung Sơn trang Nhị công tử từng cứu thiếu nữ, nghe nha hoàn đó vị thiếu nữ kia xinh đẹp tuyệt diễm, chỉ đáng tiếc ngày thứ hai mất tích. biết có liên quan đến chuyện này . Ma giáo trước hết phái người thám thính hư thực ở Mộ Dung Sơn trang".

      " phải đâu, vị nữ tử đó hình như là Khúc trang Nhị tiểu thư. Mộ Dung Sở từng tìm, phát vị nữ tử đó là Nhị tiểu thư mất tích của Khúc trang, tên Mộ cái gì đó. Đúng rồi, tên là Mộ Thiên Vẫn".

      "Chắc là bị con ma kia bắt rồi. Đúng là hồng nhan bạc mệnh mà".

      đám người lắc đầu thở dài.

      Tôi vừa uống trà vừa cười : Đám nhân sĩ này biết suy nghĩ. Có điều tôi đích thực là bị Minh Sát bắt .







      CHƯƠNG 22 - TRỞ LẠI KHÚC TRANG 2

      Tôi ăn bữa no nê ở tửu quán đó, bù cho hai năm qua nếm mùi thức ăn. Vẫn là thực vật tốt hơn, so với đan dược kia tốt hơn nhiều. Đúng là hiểu nổi làm sao Minh Sát sống được, lần sau phải đem vài món cho y ăn mới được.

      "Khách quan, tổng cộng hai lượng bạc" Tiểu nhị nhiệt tình tiếp đãi.

      Tôi lấy từ trong tay nải đưa cho y hai lượng bạc, sau đó xoay người rời .

      "Dạ, cám ơn khách quan, khách quan từ từ !"

      Tôi vừa vừa tính toán : vẫn còn hai tháng nữa mới tới Đại hội võ lâm, nửa tháng này đâu đây ? Lúc đó Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong đểu , vậy tôi có thể lần giết cả hai, cần phí công phí sức tìm họ.

      Đột nhiên tôi có ý nghĩ, chính là tôi rất muốn trở về thăm nghĩa mẫu, suy cho cùng bà cũng là người đầu tiên đối xử tốt với tôi ở thế giới này. Quyết định xong, tôi về phía Khúc trang.


      Lúc đến chân núi, tôi nhìn thấy có rất nhiều người lên núi, chắc là Khúc trang. Mà tất cả đều mang đại lễ, mặt còn điểm thêm vẻ vui tươi. lẽ có người kết hôn ? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, có thể thành thân ở Khúc trang tuyệt đối thể là Khúc Nghiên Nhi, chỉ có ba người Khúc Diệp Thương, Khúc Vô Loan, Khúc Tỉ Phong.

      Tôi tiếp tục nghĩ, kéo cành cây để bay lên. Tôi nhanh chóng đến được cửa lớn của Khúc trang. đất trải đầy giấy màu, treo hai đèn lồng đỏ, biển còn gắn hoa đỏ. Khúc Kinh Thiên đứng trước cửa chắp tay hành lễ : "Hoan nghênh các vị đến tham gia hôn lễ của Thương nhi !"

      " Khúc Trang chủ, dám, hôn lễ của Khúc thiếu gia chúng tôi sao lại tham gia ? Khách khí rồi, khách khí rồi".

      Tôi dựa vào tường cao khoảng năm, sáu mét, nghĩ nếu tùy tiện qua như vậy tốt lắm, vậy là tôi dậm xuống đất cái, mau chóng vượt qua bức tường.

      Khúc trang vẫn như trước có thay đổi gì. Tôi nhàng chuyển hướng đến Thanh Phong Các. Tim đập "thình thịch" trong ngực. Tôi có chút vui mừng cũng có chút sợ hãi.

      "Đứng lại !" thanh quen thuộc vang lên, " Lén lén lút lút trong Khúc trang, ngươi là ai ?"

      Tôi xoay người lại nhìn, là Khúc Vô Loan. Tôi cũng gì, rút kiếm đâm tới . ngờ tôi đột nhiên xuất chiêu, thế là dùng vỏ kiếm cản lại, nhanh chóng rút kiếm ra đánh với tôi. Võ công của Khúc gia tôi nhìn năm năm, nhớ hết từ lâu, thế tiến công của mau chóng bị tôi đánh bại, tôi đánh bay kiếm của , kiếm đặt lên vai .

      Tôi thoải mái điềm tĩnh, mà lại thở dốc, dường như dám tin ai lại có thể nhanh chóng biến thành kẻ tay tấc sắt.

      "Võ công của các hạ lơi hại như vậy, Vô Loan trước giờ chưa gặp qua, biết cao danh quý tánh các hạ" rất lễ độ hỏi tôi.

      Tôi cười lạnh : "Khúc Vô Loan tại sao ta phải cho ngươi biết".

      Y sững người. ngờ tôi cho chút thể diện nào. Thay đổi sắc mặt.

      "Mười Khúc trang cũng phải đối thủ của ta" Tôi mỉm cười, hạ mạng che xuống "Ta là Mộ Thiên Vẫn"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 23 - TRỞ LẠI KHÚC TRANG 3

      trợn mắt há mồm đúng như dự đoán của tôi. Giống như nhìn thấy việc khó hiểu nhất thế giới này.

      "Nghĩa mẫu ta đâu ?" Tôi hỏi .

      Nửa ngày mới thốt ra lời : "Thanh Phong Các..."

      Tôi tự mình bước . Để lại vẫn đứng như vậy ở đó.

      Tôi nhàng đến Thanh Phong Các. Ở đây có thân ảnh nhắn yếu đuối quen thuộc. Bà thêu thùa. Tôi qua, nhìn thấy thứ bà thêu là uyên ương. Bà phát giác tôi đến gần, lòng dạ chìm đắm trong thế giới của bà.

      Tôi làm phiền bà, chỉ đứng ở đó.


      Rất lâu, bà mới phát phía sau có người, bà ngẩng đấu lên : "Ngươi với lão gia, ta đợi lát nữa mới tới đại đường, giờ lành vẫn chưa đến".

      Tôi lặng lẽ lên tiếng : "Nghĩa mẫu..."

      Kim chỉ trong tay bà rơi xuống đất, dám tin xoay đầu lại, là nhìn thấy tôi, bà gắt gao ôm lấy tôi : "Thiên Vẫn, là con sao ! Cuối cùng con cũng trở về rồi !"

      Bà buông tôi ra, tỉ mỉ đánh giá, mặt mày rạng rỡ : "Rất tốt, càng ngày càng đẹp ! Vi nương vui mừng thay cho con !" Bà dường như lại nhớ ra cái gì, ôm lấy tôi, "Sau khi con , mọi người đều rất lo lắng cho con, con mất tích cách khó hiểu như vậy, chúng ta sợ con gặp chuyện bất trắc gì...Hai năm rồi, mau chóng gặp nghĩa phụ con , nếu ông biết con trở lại, chắc vui mừng lắm".

      Tôi cười cười cho là như vậy. Năm năm ở Khúc trang, ngoài trừ nghĩa mẫu chăm sóc tôi ra, Khúc Kinh Thiên căn bản với tôi lời nào, cũng dạy tôi võ công, y chỉ để ý đến ba đứa con trai và đứa con của y, đối với nghĩa nữ, y hề đặt trong lòng. Tôi cũng đặt y trong lòng.

      Tôi để mặc nghĩa mẫu dẫn tôi đến đại đường, bà rất vui, tôi cũng nỡ phá vỡ niềm vui của bà.

      Tân nhân vẫn chưa đến đại đường, Khúc Kinh Thiên và hai vị phu nhân khác của y vui vẻ thoải mái chuyện với tân khách, nghĩa mẫu cứ thế kéo tôi đột ngột vào. Bà rạng rỡ nhìn Khúc Kinh Thiên : "Lão gia, Thiên Vẫn trở về rồi !".

      Khúc Kinh Thiên sững người lát, ngay sau đó lại cười : "Tốt, tốt, song hỷ lâm môn !". Y vỗ vỗ đầu tôi, "Nha đầu càng lớn càng xinh đẹp !"

      Khúc Kinh Thiên hoàn toàn biểu lộ chút vui mừng, thậm chí có chút hài lòng. Y hề hỏi tôi đâu trong hai năm qua.

      ánh mắt lạnh lẽo bắn vể phía tôi, tôi nhìn qua, trông thấy ánh mắt ghen ghét của Khúc Nghiên Nhi. Tôi khẽ gật đầu, nở nụ cười châm biếm với ta. Quả nhiên ta giận đến tay chân luống cuống.

      Nghĩa mẫu khẽ với tôi : "Con ra ngoài dạo . Đợi giờ lành rồi quay lại". Tôi gật đầu ra ngoài.

      Tôi lang thang mục đích trong Khúc trang, tôi đợi Khúc Nghiên Nhi. Vì lúc tôi ra ngoài, ta cũng ra ngoài, vừa nhìn là biết muốn tìm tôi gây phiền phức rồi. Quả nhiên, "Mộ Thiên Vẫn !".

      Tôi quay người, nhìn ta cách hứng thú : "Có gì chỉ giáo ? Khúc Đại tiểu thư ?".

      ta lạnh lùng cười : "Mộ Thiên Vẫn ngươi đúng là ra tích gì. Cha dạy hết võ công cho ta, mà còn có ý gả ta cho Mộ Dung Sở, đợi hôm nay chàng tới đây, cha tuyên bố". ta đắc ý nhìn tôi : " phải chỉ là kẻ giỏi cám dỗ thôi sao ? Ngươi xinh đẹp cũng chỉ là hồng nhan họa thủy, có biết cái gì gọi là hồng nhan bạc mệnh ? Ngươi sống lâu đâu ! Ngươi nhớ kĩ cho ta !"

      phải là Mộ Dung Nhị công tử sao ? phải là người giống hệt Lăng Sở sao ? Nỗi đau trong lòng lại dâng lên.

      Lúc này tôi đặc biệt căm ghét nhìn Khúc Nghiên Nhi, tôi bỏ . "Khúc Nghiên Nhi, trong mắt ta ngươi cả hạt bụi cũng bằng !" Tôi lạnh lùng hừ tiếng.

      "Mộ Thiên Vẫn ! Rồi ngày ta giết chết ngươi !".

      thanh sắc bén của Khúc Nghiên Nhi vang vọng trong Khúc trang.

      "Tùy ý, ta đợi cái mà ngươi gọi là giết".




      CHƯƠNG 24 - TRỞ LẠI KHÚC TRANG 4

      Lúc tôi trở lại đại đường, tân khách đều đến đủ. Khúc Kinh Thiên kéo tôi lại, giới thiệu với mọi người : "Đây là nghĩa nữ mất tích hai năm Mộ Thiên Vẫn. Thiên Vẫn, mau bái kiến các vị tiền bối và tân khách".

      Tôi ung dung khuỵu gối : "Tiểu nữ Mộ Thiên Vẫn bái kiến các vị, nếu có gì sai sót gì , thỉnh các vị rộng lượng".

      " hay, hay ! Từng nghe Lệnh ái quốc sắc thiên hương, hôm nay gặp mặt, quả nhiên sai" trận thanh thô lỗ truyền đến, tôi ngẩng đầu nhìn, là hán tử râu quai nón dài.

      "Chu tiêu đầu chê cười rồi". Khúc Kinh Thiên cười .

      Tôi cảm thấy ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào tôi, tôi nhìn vào trong tân khách, nhìn thấy Mộ Dung Sở. Tôi cười qua loa với y. "Tân nhân đến !" đôi nam nữ bước vào. Tôi nhanh chóng lui sang bên.

      Dáng vẻ Khúc Diệp Thương vẫn thay đổi chút nào. Y mặc y phục tân lang đỏ, đầu đôi mũ tân lang, cùng tân nương cầm hoa được làm từ vải đỏ. Y phục đỏ tươi làm nổi bật gương mặt trắng nhợt của y.


      Y ngẩng đầu nhìn thấy tôi, rất kinh ngạc. Nhưng mau chóng khôi phục bình tĩnh.

      "Nhất bái thiên địa !" Tân lang tân nương xoay người quỳ tấm đệm hỷ màu đỏ khấu đầu ;

      "Nhị bái cao đường !" thanh chói tai xuyên qua màng nhĩ tôi đau đớn.

      "Phu thê giao bái !" Tân lang tân nương đối mặt nhau cúi người. Sau đó bà mai đưa tân nương về tân phòng, để lại tân lang Khúc Diệp Thương đối mặt với Khúc Kinh Thiên và đại nương, nhị nương, nghĩa mẫu.

      "Thương nhi, sau khi thành thân phải đối xử tốt với tân nương !" Đại nương nắm tay y, "Sau này thể tùy tiện nữa..."

      Khúc Kinh Thiên vỗ vỗ vai y : "Thương nhi, sau này phải làm tròn nghĩa vụ trượng phu, con lớn rồi !".

      Khúc Diệp Thương gật đầu, y dường như nhớ tới cái gì : "Cha mẹ, Đại hội võ lâm nửa tháng sau, con có thể tham gia ?"

      "Đương nhiên, con có thể dẫn theo Tố Linh cùng. Lần Đại hội này là vì vây quét Ma giáo mà cử hành".

      Tôi nghĩ, nếu là vây quét Ma giáo, vậy Gian Tập Lũng chắc chắc đến. Tôi hỏi Khúc Kinh Thiên : "Vậy Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong sao ? Họ đến sao ?".

      Mặt Khúc Kinh Thiên biến sắc, chỉ y, tân khách có mặt trong đại đường cũng biến sắc. "Thiên Vẫn, tên của Võ lâm minh chủ và thủ lĩnh Ma giáo cũng để cho con gọi sao ?".

      Tôi cười nhạt, gảy gảy móng tay. Nghĩa mẫu đến hòa giải : "Bỏ , bỏ , biết có tội, Thiên Vẫn nó còn ..."

      Khúc Kinh Thiên hừ tiếng, chuyển khuôn mặt sang mọi người. Đều là kẻ sắp chết trong tay tôi, có gì gọi được ?.

      "Nhân đây tại hạ cũng tuyên bố tin vui, tại hạ thương lượng với Mộ Dung Sơn trang trang chủ, tiểu nữ Nghiên Nhi được gả cho Mộ Dung Sơn trang Nhị công tử !".

      "Khúc trang chủ ngài đúng là Tam hỷ lâm môn ! Đại công tử thành thân, Nhị tiểu thư trờ về, Đại nữ nhi sắp gả cho Mộ Dung Nhị công tử, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ !".

      Khúc Kinh Thiên "ha ha" cười. "Ngày lành định là ngày 28 tháng này !".

      Tôi cười cười. Nếu trước Đại hội võ lâm mấy ngày xảy ra chuyện loạn, xem hỷ này của ngươi có thành . Lăng Sở, Mộ Dung Sở, ta nhất định để người khác đoạt được ngươi.

      "Khúc trang chủ, ta đồng ý hôn này". Mộ Dung Sở "soạt" cái đứng dậy "Cha ta ta lấy Khúc Nghiên Nhi".

      Khúc Kinh Thiên biến sắc. Khúc Nghiên Nhi cũng thể tin khổ sở nhìn Mộ Dung Sở. Mộ Dung Sở nhìn tôi, hai năm gặp, y trưởng thành hơn. Tôi cười với y.

      "Nếu muốn lấy, ta hi vọng lấy Mộ Thiên Vẫn". Y trịnh trọng tuyên bố.

      Khúc Kinh Thiên khẩn trương nắm chặt tay. "Hừm, dám hỏi Mộ Dung Nhị công tử, lí do của ngươi là gì ?".

      "Ta Mộ Thiên Vẫn, từ ánh mắt đầu tiên gặp nàng ta nàng. Tuy nàng chỉ ở Mộ Dung Sơn trang ngày bỏ tiếng nào, tuy chỉ gặp nàng lần, tuy lúc đó biết nàng là ai, tên gì, nhưng, ta chỉ biết ta nàng"

      Tôi xoay người lại, khiêu khích nhìn Khúc Nghiên Nhi, ta giận đến mức toàn thân đứng vững.

      Khúc Kinh Thiên cũng gì, mặt càng chuyển xấu, y nhìn tôi, gằn từng tiếng : "Tại sao ngươi lại trở về !".

      Tôi biết y vẫn xem tôi là người ngoài, chỉ thương nữ nhi thân sinh của y. Tôi khẽ nhếch mép : "Bởi vì, ta phải trở về thăm nghĩa mẫu, nếu ta căn bản trở về !".

      Mặt mũi Khúc Kinh Thiên mất sạch . Điều y có thể làm là gầm lên giận dữ với nghĩa mẫu : "Tại sao ngươi lại thu nhận nó ! Nó đoạt lấy hạnh phúc của Nghiên Nhi !" (vô duyên, người ta câu nào đâu mà bảo là đoạt, chỉ mới nghĩ thôi mà !!! ^^)

      Nghĩa mẫu gì cả, chỉ cúi đầu. Tôi đẩy Khúc Kinh Thiên ra : "Ngươi dựa vào đâu mắng người !" Khúc Kinh Thiên lảo đảo ngã mặt đất, Khúc Diệp Thương đỡ lấy "Cha, cha sao chứ".

      Nhị nương cười châm biếm nghĩa mẫu : "Còn tưởng nhặt được bảo bối, cuối cùng làm loạn cả nhà lên". Khúc Kinh Thiên nghe thấy lời này càng nổi giận. "Thương nhi, đem kiếm của ta lại đây !"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 25 - TRỞ LẠI KHÚC TRANG 5

      Khúc Diệp Thương do dự biết có nên lấy , Khúc Kinh Thiên nhịn được tiến lên phía trước bóp chặt cổ nghĩa mẫu.

      "Khúc trang chủ...Khúc trang chủ ngài..." Tân khách bắt đầu tiến lên khuyên giải. Đáng tiếc Khúc Kinh Thiên nghe lọt lời của bất cứ ai. "Các vị, đây là việc nhà của Khúc mỗ, cần các vị hao tâm !".

      "Nếu phải ta nhất thời xúc động chuộc thân cho ngươi, ngươi có thể đứng đây ? Ngươi chuyện tốt gì làm, lại làm cho ta mất mặt ! Tống Diệc Nhu ! Mặt mũi Khúc gia bị cái thứ tạp chủng ngươi nhặt được làm mất sạch rồi !".

      "Khúc Kinh Thiên ! Ngươi buông tay cho ta" Tôi trừng mắt với . Mặt của nghĩa mẫu trắng bệch.

      "Đều tại ngươi ! Mộ Thiên Vẫn ! Lúc đó ta cũng nên giữ ngươi lại đây ! Tại sao ngươi lại trở về, có phải nếu Khúc gia có Tống Diệc Nhu ngươi cũng trở lại !".

      "Khúc Kinh Thiên, đừng tưởng ta ngại ngươi là người có mặt mũi, ngươi có thể đối xử với người như vậy trước mặt ta". Tôi lạnh lùng nhìn .


      "Hừ, ta căn bản dạy ngươi võ công Khúc gia, loại người như ngươi vốn dĩ xứng học võ công Khúc gia ! Hai năm nay ngươi cũng chẳng ra tích gì ! Khúc Kinh Thiên ta sợ Mộ Thiên Vẫn nhoi ngươi sao !".

      Tôi trở cổ tay, nắm chặt kiếm trong tay.

      "Thiên Vẫn...đừng lo...cho ta...mau........." Nghĩa mẫu đứt quãng.

      "Hừ" Tôi lạnh lùng cười tiếng.

      "Cha !"

      "Khúc trang chủ !"

      Mộ Dung Sở và Khúc Vô Loan mới chạy đến đồng thời la lên.

      "Cha ! Đừng đánh với Mộ Thiên Vẫn !" Khúc Vô Loan chạy đến thở ra hơi .

      "Vô Loan câm miệng ! Ngươi cho rằng Khúc Kinh Thiên ta sợ ả sao !"

      "Cha ! Đừng đánh với ta ! ta..."

      "Vô Loan ca ca ! Đừng cản cha !" Khúc Nghiên Nhi giữ y lại, "Để cha đánh, đánh chết Mộ Thiên Vẫn !"

      "Khúc trang chủ, tất cả đều là ta gây ra, đừng trách Thiên Vẫn !" Mộ Dung Sở khẩn trương đứng ra.

      Khúc Kinh Thiên ném nghĩa mẫu vào góc tường, đầu nghĩa mẫu đập vào tường, máu tuôn ngừng. Người yếu ớt từng chữ : "Thiên Vẫn...ta ... hối hận...thu nhận con..." Ánh mắt người cứ thế khép lại.

      "Khúc Kinh Thiên ta muốn ngươi đền mạng !" Tôi lạnh lùng xuất kiếm đâm về phía . Trong lòng tôi chỉ có ý nghĩ : giết chết !.

      "Thiên Vẫn !" Mộ Dung Sở kinh hô.

      Kiếm của Khúc Kinh Thiên rất nhanh quét trả về phía tôi. Tôi xoay người tránh được, mau chóng áp sát . ngờ tôi có thể mau chóng tránh được kiếm của , tôi cười lạnh tiếng dùng lực chém xuống đầu !

      "Keng !" trận va chạm giữa hai thanh kiếm vang vọng khắp Khúc trang ! Kiếm của tôi cách đầu Khúc Kinh Thiên chỉ vài li, Khúc Kinh Thiên tận lực dùng kiếm cản lại, thân đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi trán từng giọt từng giọt rơi xuống.

      Cả đại đường im lặng như tờ. "Cha, cha sao chứ !" Khúc Diệp Thương hoang mang . Tôi nhìn khắp đại đường, mặt mỗi người đều mang vẻ sợ hãi. Người có thể hạ gục Khúc Kinh Thiên chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi có ai cả. Chu Lâm Phong và Mộ Dung Lệnh cũng còn phải cùng Khúc Kinh Thiên đánh gần bảy mươi chiêu mới dần dần phân . Gian Tập Lũng lại giống, y nhiều lắm chỉ có thể trong năm mươi chiêu khống chế Khúc Kinh Thiên.

      Mà tôi chỉ trong vòng chiêu là đánh bại .

      "Ta sao..." Khúc Kinh Thiên nghiến răng, muốn dùng lực đẩy kiếm tôi ra. Tôi cười lạnh, nội công của so với tôi giống như trời vực.

      "Cha, chịu thua , cha thắng được đâu !" Khúc Vô Loan ở bên .

      Khúc Kinh Thiên tức giận, gân xanh trán từng sợi nổi lên, nặn ra mấy câu : "Muốn Khúc Kinh Thiên ta nhận thua trước mặt ả, bao giờ !"

      Ánh mắt tôi rét lạnh, "Vậy ngươi chỉ có chết !" Tôi xoay kiếm, đâm tới bụng ! Khúc Kinh Thiên kinh ngạc, vội vàng hạ kiếm xuống cản lại, chắc hẳn cũng biết, đánh với tôi thể công, chỉ có thể thủ. Nhưng quá muộn, kiếm của tôi cắm vào bụng . đau đớn ôm bụng, máu theo kẽ tay chầm chậm chảy xuống.

      "Cha, cha sao rồi !"

      "Lão gia người sao rồi !"

      Khúc Diệp Thương thất kinh, muốn chạy lại đỡ . "Khúc Diệp Thương ngươi dám qua đây !" Tôi quét mắt qua y, y lập tức động đậy, chỉ là khẩn trương nhìn Khúc Kinh Thiên.

      "Yên tâm, chết được" Tôi nhàng . "Có điều ta khiến cho ngươi thể dùng võ công hại người nữa". Tôi rút mạnh kiếm về, máu bắn ra rất nhiều, cuồn cuộn ngừng tuôn ra từ miệng vết thương. Kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo sáng rực, tôi để lên tay , cắt đứt gân tay Khúc Kinh Thiên. Khúc Kinh Thiên đau đớn thét lên tiếng, ngã đất. "Mộ Thiên Vẫn ! Ngươi độc ác !" Khúc Diệp Thương hét lên. Tôi trừng mắt với y, "Ngươi mắng , ngươi còn đáng để ta động thủ". Tôi bắt lấy hai tay Khúc Kinh Thiên, hấp thụ hết nội lực của . "Khúc Kinh Thiên, ngươi tự mình nhớ lấy, ngươi phế nhân, ta tha cho ngươi mạng".

      Tôi đến góc tường, ôm lấy thi thể nghĩa mẫu, quét mắt qua mọi người, nhìn thấy ánh Mộ Dung Sở nhìn tôi, dám tin như thế, đau khổ như thế. Tôi muốn quan tâm, mau chóng rời khỏi đó.

      Lăng Sở, lại nhìn thấy dáng vẻ này của em, có phải em lại khiến thất vọng .









      CHƯƠNG 26 - TRỞ LẠI KHÚC TRANG 6

      Tôi lướt qua rừng cây lên đỉnh núi, tìm chỗ tốt, chôn nghĩa mẫu ở đó. Người Khúc trang chưa chắc mai táng bà, đặc biệt là sau khi Khúc Kinh Thiên bị tôi sỉ nhục. Tuy rằng có quan tài, mộ phần tốt, nhưng so với vứt xác nơi hoang dã cũng tốt hơn. Tôi cắm khúc cây lên mộ, dùng mũi kiếm khắc lên đó từng nét "Nương thân Tống Diệc Nhu chi mộ". Tôi quỳ xuống dập đầu cái. Tuy có quan hệ máu mủ, nhưng người cũng đối xử rất tốt với tôi.

      Bà mới ba mươi mốt tuổi, cứ vậy mà ra . Tôi thở dài, nhìn lâu vào mộ phần. Từ đây có thể nhìn thấy cà Khúc trang ở lưng chừng núi, Khúc trang mà bà nhớ mãi quên.

      vài tân khách từ Khúc trang ra, mỗi người đều lắc đầu thở dài. Hôn lễ của Khúc Diệp Thương, lại kết thúc bằng bi kịch của Khúc Kinh Thiên. Tôi đứng đỉnh núi, gió thổi qua y phục trắng của tôi.

      "Phát nhược lưu tuyền, y như hồ điệp" (1) thanh trong trẻo sắc bén kéo tôi ra khỏi suy ngẫm của mình.

      Tôi quay đầu, nhìn thấy nam tử đứng ở phía sau xa. Là thiếu niên áo xanh mang kiếm trong tửu quán. Y thân chính khí, hoàn toàn có vẻ thanh xát lúc gặp trong tửu quán. Ngũ quan thanh tú, phong thái tuấn lãng, phi phàm. Y nhìn khuôn mặt tôi, hơi sững người.

      " nương có phải có quan hệ với Khúc trang dưới núi ? Tại hạ thấy nương chăm chú nhìn Khúc trang, có phải có việc khó ?"


      Tôi hừ lạnh tiếng : "Đại hôn của Khúc trang Đại công tử Khúc Diệp Thương, việc lớn như vậy sao ta lại đến ?"

      Y hơi cau mày, " nương phải chăng cùng với Khúc Diệp Thương có việc khó , cho nên ngay lúc đại hôn của y mới đứng đây ưu sầu vui ?"

      " phải" Tôi dứt khoát chặn ngang lời y "Hừ, Khúc trang sợ rằng cũng chẳng còn tích gì nữa. Khúc Kinh Thiên trở thành phế nhân, trụ cột của Khúc trang sụp đổ. Haha, hôn lễ này đúng là rất đáng xem, tân khách sao lại về hết vậy ?"

      "Sao nương lại những lời này ?" Y ngẩn người.

      Tôi mỉm cười với y, gì nữa, phất tay áo nhàng xuống núi, biến mất khỏi tầm mắt y.

      (1) : Câu này nghĩa là : Tóc như dòng suối chảy, áo phấp phới như cánh bướm
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 27 - GIAN TẬP LŨNG

      Ba ngày sau, cả giang hồ đều truyền nhau, có bạch y nữ tử tuyệt sắc xông vào hôn yến của Khúc trang Đại thiếu gia, chiêu chế trụ Khúc Kinh Thiên, đồng thời hút nột công và cắt đứt gân tay của y, sau đó biến mất khỏi Khúc trang. Còn có tin nữ nhân này là Nhị tiểu thư mười lăm tuổi của Khúc trang Mộ Thiên Vẫn, nghe Mộ Dung Sở từng vì nàng mà trước mặt mọi người cự tuyệt hôn ước với Khúc gia đại tiểu thư. Cũng từ sau hôn lễ, Khúc gia liền gục ngã gượng dậy được, giang hồ còn là sơn trang số số hai nữa.

      Lúc này, tôi ngồi uống trà trong tửu quán, nhìn những kẻ giang hồ hỗn tạp kia bàn tán xôn xao. nhiều nhất chỉ là hôn lễ Khúc gia và việc cự hôn của Mộ Dung Sở, sau đó còn rất nhiều thứ liên quan đến Đại hội võ lâm.

      Tôi cười, giơ tay : "Tiểu nhị, tính tiền !"

      "Dạ khách quan, ngài uống ly Long Tĩnh Tây Hồ, 5 tiền"

      Tôi để tiền bàn, xoay người bỏ .

      Mấy ngày nay tôi luôn ăn cơm uống trà ở những tửu quán khác nhau, mỗi lần đến những nơi khác nhau luôn có rất nhiều người lạ mặt đàm luận đại trong giang hồ. Buổi tối tôi ngủ cây trong khu rừng kế bên Tổng đàn Ma giáo. Cũng có khi nghe được rất nhiều chuyện của đám người Gian Tập Lũng. Do Gian Tập Lũng làm việc cay độc võ đoán, chuốc lấy rất nhiều chuyện thị phi của danh môn chánh phái, đối với thuộc hạ cũng vô cùng ác độc, cho nên lời truyền tụng trong Ma giáo luôn được tốt, nội bộ tranh đấu ngừng, hành động lén lút ngày càng nhiều. Đại hội võ lâm mười ngày sau Gian Tập Lũng bất ngờ tập kích bọn họ. bộ phận người ngựa cùng đến nơi tổ chức Đại hội võ lâm, bộ phận khác phân tán tập kích hang ổ của các môn các phái. Còn lại trấn giữ ở bản giáo.


      Tôi thầm quan sát động tĩnh của họ, chuẩn bị khi đến lúc nhanh chóng diệt trừ Gian, Châu, cũng là hoàn thành nhiệm vụ của Minh Sát.

      Lúc này, tôi nhìn thấy đội người ngựa lên núi. Ma giáo được xây dựng đỉnh núi, bình thường ngoài trừ người trong giáo rất ít người lên núi. Tôi nổi lòng hiếu kỳ, tôi lén lút vụt qua đó.

      Người đến là nữ tử mày thanh mi tú, mặc y phục màu tím, dẫn theo đội nữ tử.

      Thủ vệ Ma giáo cản họ lại : "Người đến là ai !"

      Nữ tử cười , hai tay ôm kiếm : "Tụy Linh Cung Cung chủ đời thứ hai mươi mốt Linh Thục Thiên, có việc bẩm báo giáo chủ Gian Tập Lũng"

      Thủ vệ mở đường, " ra là Linh Cung chủ, thất lễ thất lễ. Có điều ngài có thể lên núi, nhưng họ ..." Thủ vệ Ma giáo tỏ vẻ khó xử .

      " sao, bọn họ xuống núi đợi ta cũng được"

      Thủ vệ giãn chân mày cười : "Nếu vậy tốt, Linh Cung chủ, mời"

      Linh Thục Thiên phất tay cái, những thuộc hạ của ta đều xuống núi. ta bỏ mặc thủ vệ mình lên núi. Tôi luôn nhàng theo sau ta. Dựa vào võ công của tôi, ta thể nghe được động tĩnh của tôi.

      ta xuống xa giá, quen thuộc vào đại đường nghị của Ma giáo. Trong đó có mấy hộ pháp và trưởng lão Ma giáo ngồi bên trong cùng Gian Tập Lũng thương thảo việc bí mật.

      "Linh Cung chủ, đường bình an a" Gian Tập Lũng nhìn ta, về phía .

      "Tụy Linh Cung Linh Thục Thiên gặp qua giáo chủ" Linh Thục Thiên hành lễ.

      Tôi phủ phục xà ngang bên ngoài pòng lắng nghe. Tuy tôi thân bạch y, rất dễ bị phát , nhưng chỉ cần có người tới gần, tôi biết ngay.

      "Ha ha, Linh Cung chủ cần đa lễ. Dám hỏi Linh Cung chủ tới đây có việc gì ?" Gian Tập Lũng cười .

      "Thục Thiên luôn muốn đến đa tạ giáo chủ, nhưng lại có thời gian, cho nên vẫn chưa đến bái tạ". ta ngừng lát, "Thục Thiên nhân đây cảm tạ ân nghĩa của giáo chủ, giết chết Linh Chức Vân, để Thục Thiên đăng lên ngôi vị Cung chủ. Thục Thiên nguyện giữ lời hứa, cùng giáo chủ đồng sinh cộng tử"

      Gian Tập Lũng sững người : "Ta có hứa với người giúp người giết Linh Chức Vân, nhưng nàng ta phải do ta giết"

      Lần này đến Linh Thục Thiên kinh ngạc.

      "Giang hồ ngọa hổ tàng long a. biết có vị nào nghe qua về bạch y nữ tử gần đây ?" vị trưởng lão tiến lên phía trước.

      Linh Thục Thiên gật đầu, mà Gian Tập Lũng lại làm có biểu gì.

      Trưởng lão đem việc ở hôn lễ Khúc gia tỉ mỉ kể lại lượt. "Ngày đó ta có vị huynh đệ am hiểu võ nghệ vừa hay lại ở đó, vậy là y kể lại tường tận cho ta nghe. Ta chú ý đến, bạch y nữ tử đó có câu

      "Vậy Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong sao ? Họ đến chứ ?". Thử hỏi trong thiên hạ có mấy người hề sợ hãi gọi thẳng tên của Giáo chủ Ma giáo và Minh chủ võ lâm chứ".

      Gian Tập Lũng vừa nghe liền suy nghĩ "Vậy bạch y nữ tử là người như thế nào ? Tên gọi là gì ?"

      "Tóc đen dài như dòng suối, xinh đẹp tuyệt trần gì sánh bằng, có khí chất lạnh lùng hệt như trời sinh, khiến người ta nhìn mà sợ hãi. Họ Mộ, tên Thiên Vẫn. A, đúng rồi, cổ nữ tử này đeo viên bảo thạch màu đen. Là tinh mắt nhìn thấy. chú ý nhìn ra"

      "Hắc ám linh ngọc..." Sắc mặt Gian Tập Lũng trở nên trắng bệch, thụt lùi mấy bước, trong miệng lẩm bẩm, "Hắc ám linh ngọc...là ...cuối cùng cũng xuất ..."

      "Giáo chủ làm sao vậy ?"Các vị hộ pháp trưởng lão liên tiếp đứng lên đỡ lấy y. Y phẩy phẩy tay, đứng vững trở lại. Cười khổ : " cần lo lắng cho ta" Sau đó biểu tình trở nên nghiêm túc, "Hà trưởng lão"

      "Có Hà Lẫm ! Giáo chủ có gì phân phó ?"

      "Sau Đại hội võ lâm, ngươi đãm nhiệm chức vị giáo chủ, chiêu tập các huynh đệ phát dương quang đại bổn giáo, nhớ chưa !"

      Các vị trưởng lão hiểu : "Giáo chủ người..."

      "Đừng hỏi nhiều, Hà Lẫm nghe chưa !"

      "Dạ, thuộc hạ tuân mệnh !"

      "Được rồi, lui xuống " Y phất tay, "Lâm hộ pháp, tiễn Linh Cung chủ xuống núi"

      Mọi người mơ hồ hiểu tản . Gian Tập Lũng nặng nề trở lại ghế. Tôi ởi bên ngoài nghe thấy thanh như có như .

      "Minh Sát, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chấp nhận buông tha ta sao..."
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 28 - ĐẠI HỘI VÕ LÂM 1

      Sáng sớm, tôi ngủ dậy cây. Hôm nay là ngày cử hành Đại hội võ lâm. Người của Ma giáo rất bận rộn, vài người vội vã mặc y phục, mang đao kiếm, chuẩn bị tập hợp xuất phát đến địa điểm Đại hội võ lâm.

      chân tôi đạp cành cây, tay phải nắm kiếm quỳ đầu gối, vô cùng thích thú nhìn bọn họ bận rộn.

      "Két" tiếng, cửa phòng giáo chủ đóng rất lâu cũng mở ra. Gian Tập Lũng bước ra ngoài. Từ sau buổi tối ngày hôm đó, luôn ở trong phòng ra ngoài, mọi việc trong giáo cũng hỏi tiếng. Tôi còn tưởng rằng hôm nay đến Đại hội võ lâm, cuối cùng cũng ra ngoài.

      Thần sắc Gian Tập Lũng suy nhược, ốm thấy , trạng thái tinh thần cũng rất tốt. đứng ở cử phòng, hít hơi sâu, điều chỉnh lại trạng thái tinh thần. nắm chặt kiếm trong tay, vẻ mặt kiên quyết đến trước mặt trưởng lão Hà Lẫm, cúi đầu bên tai lão mấy câu. Người trước mặt chấn động trắng bệch mặt, người phía sau hoang mang thôi, nhưng cũng gật đầu.

      Lúc mặt trời lên cao ba sào, những người trong Ma giáo xuất phát, Gian Tập Lũng cuối cùng, giống như do dự cái gì. Tôi bất giác thầm phỏng đoán mối quan hệ giữa , Chu Lâm Phong và Minh Sát, tại sao đêm hôm đó lại lộ ra biểu như vậy. Tôi cười khổ, đoán thế nào cũng đoán ra, hôm nào khác hỏi Minh Sát là được rồi. Sau khi xác định chủ ý, tôi nhún chân bay xuống núi. Đại hội võ lâm, Mộ Thiên Vẫn ta làm sao có thể bỏ lỡ chứ ? Nghe giao tình giữa Khúc Kinh Thiên và Chu Lâm Phong rất tốt, thường qua lại trao đổi võ nghệ, vậy có ra mặt quản chuyện giữa tôi và Khúc Kinh Thiên ?

      Đường phố hôm nay yên tĩnh hơn rất nhiều so với ngày thường, mũi chân tôi điểm mặt đất bay lên nóc nhà. Trừ vài lão bá tính ra thậm chí cả nhân sĩ võ lâm cũng ít thấy, nếu thấy cũng chỉ là bộ dạng vội vội vã vã của họ. Tôi cười trào phúng, xem ra Chu Lâm Phong cũng phải là kẻ ăn chay. Xem ra cũng rất khó đối phó, nhưng Minh Sát giao nhiệm vụ này cho tôi, cho thấy tôi vẫn có thể hoàn thành.


      Tôi biết địa điểm đại hội võ lâm ở đâu, đành phải ngồi nóc nhà cùng với những người phía sau.

      Đại hội võ lâm cử hành tại biệt trang của Chu Lâm Phong. Tôi tiếp tục ngồi cái cây trước cửa đánh giá bố cục. Cửa lớn điêu khắc kim long uy nghiêm, tiến vào phía sau là khoảng đất rộng lớn có thể nhìn thấy hết tất cả, lớn đến nỗi có thể chứa được hơn mấy ngàn người. Phòng ốc trong biệt trang dành cho những nhân vật hiển hách đến tham gia đại hội võ lâm ở và nghị , đều tập trung phân bố ở phía sau khoảng sân.

      tại ở khoảng sân đầy người, trước mặt là đài cao, đài đặt chiếc ghế thái sư. Phía dưới có rất nhiều chưởng môn các môn các phái dẫn theo đệ tử đứng ở vị trí trung tâm phía dưới. Rải rác hai bên là những nhân sĩ giang hồ giống nhau.

      Trước cửa vẫn còn rất nhiều người tấp nập vào. Mấy đệ tử của Chu Lâm Phong đứng ở trước cửa chào đón khách nhân.

      Lúc này tôi nhìn thấy Khúc Diệp Thương thân bạch y và bên cạnh y là nữ tử cũng thân bạch y, đó chắc chắn là thê tử của . Phía sau Khúc Diệp Thương là Khúc Nghiên Nhi thân tố lục, mà Khúc Vô Loan lại là tím sậm. Ngoài trừ Khúc Vô Loan, mặt bọn họ đều là biểu tiều tụy. Khúc Diệp Thương cung kính chấp tay với những người đứng trước cửa, "Gia phụ vừa mới tạ thế, có điểm nào sơ sót, thỉnh các vị bỏ qua"

      " dám Khúc thiếu gia, sư phụ chúng tôi có , mời các vị sang bên kia thương nghị" vị đệ tử dẫn bọn họ xuyên qua đám đông đến phòng nghị .

      Tôi bồn chồn, tôi ràng giết Khúc Kinh Thiên, làm sao mà chết. Suy nghĩ lại, chết rồi càng tốt ! Đỡ để tôi phải ra tay ! Tôi lại nhìn vào đám người đó, nhìn thấy Khúc Tỉ Phong. kì lạ, lần trước Khúc gia đại hôn tôi cũng thấy bóng dáng Khúc Tỉ Phong, y đâu ?

      Tôi thầm tính toán, nhàng bay vòng qua biệt trang của Chu Lâm Phong, ai phát ra tôi. Tôi trấn định tinh thần, dừng lại nóc phòng nghị , cẩn thận gỡ miếng ngói ra.

      "Gia phụ chịu sỉ nhục nặng nề của nữ kia, bi thương tạ thế, vẫn mong Chu minh chủ trả lại công đạo cho gia phụ, trừng trị Mộ Thiên Vẫn ! Khúc gia ghi nhớ đại ân của minh chủ, gia phụ dưới cửu tuyền cũng thanh thản"

      "Việc của lệnh tôn Chu mỗ tự nghĩ cách. Hôm nay ta chiêu cáo với các vị võ lâm đồng đạo, vì Khúc gia báo thù !"

      ......

      Tôi đóng mái ngói lại, thầm cười lạnh : "Khúc Diệp Thương ngươi muốn đòi công đạo sao ? Vậy tốt, hôm nay ta cho Khúc gia của ngươi công đạo !"

      Tôi vẫn ngồi cành cây. Bởi vì cái cây mà tôi ngồi ở bên cạnh đại hội võ lâm, cũng khá cao, lá cây che tầm nhìn của họ, nhưng che tầm nhìn của tôi, tôi có thể nhìn thấy rất ràng.

      Chu Lâm Phong ngồi xuống, y cũng là người đàn ông trung niên cứng cáp. Ngồi bên trái y là nam tử trung niên khí khái bất phàm, xem dáng vẻ chắc là cao thủ. Phía sau lưng y là Mộ Dung Sở và nam tử trẻ tuổi đứng hai bên, chắc chắn là Mộ Dung Lệnh. Bên phải Chu Lâm Phong là Khúc Diệp Thương, đây chắc là chỗ thường ngồi của Khúc Kinh Thiên. Bên cạnh Khúc Diệp Thương là Lệnh Thục Thiên, mà vị trí bên cạnh Mộ Dung Lệnh lại bỏ trống.

      Chu Lâm Phong nhàng dùng lực, khiến thanh của mình mỗi người đều có thể nghe thấy : "Các vị võ lâm đồng đạo, Chu mỗ rất vui khi các vị đến tham gia đại hội lần này. Do những năm gần đây ta thường nghe rất nhiều việc liên quan đến những hành vi của Ma giáo, cả võ lâm tiếng oán khắp nơi, người làm minh chủ như ta thể trốn tránh, cho nên mở đại hội võ lâm, hi vọng cùng mọi người thương lượng chuyện thảo phạt Ma giáo."

      "Chu minh chủ minh, ta đợi nghe sai khiến của Chu minh chủ !" Những người các môn các phái, giang hồ nhàn hạ đồng thanh đồng khí .

      Tôi thầm cười, đây là Đại hội võ lâm sao ? Còn bằng được những tọa đàm bí mật mà tôi cử hành lúc trước.

      "Chu mỗ còn có việc muốn các vị giúp đỡ" Chu Lâm Phong vẫy tay, áp chế những thanh của mọi người. "Tin chắc các vị đều nghe qua Khúc trang trang chủ..."

      "Chu Lâm Phong !" Tiếng hét kinh thiên động địa kéo ánh mắt của chúng tôi về phía đại môn. Tôi nheo mắt nhìn, người của Ma giáo đến. Gian Tập Lũng đứng trước cửa lớn, phía sau là dám chúng nhân của Ma giáo.

      Những người có mặt đều biến sắc.

      "Chu Lâm Phong ngươi làm gì sau lưng ta ! Muốn diệt giáo của ta sao ? Muốn giết ta ư ? Ngươi ra đây ! Gian Tập Lũng ta ở đây !"

      "Hay cho tên ngông cuồng !"

      Lại là thanh trầm đục. thân ảnh từ trong trung vẽ ra hình cung màu trắng.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :