1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 9 - KHÚC TRANG 3

      Trời tờ mờ sáng, bên ngoài phòng có người ồn ào, hình như xen lẫn là "phu nhân" gì đó. Mặc kệ, ngủ trước cái .

      Trong lúc mơ màng, dường như có bàn tay đặt trán tôi, tôi trở mình, lâu rồi có ai đối với tôi như vậy, ngoài trừ mẹ lúc trước, có thể mẹ và cha đều do tây Môn Ngạo giết. môi tôi nở nụ cười cay đắng.

      " Thiên Vẫn dậy rồi à, ta kêu nhà bếp nấu cháo cho con nhé".

      "Thiên Vẫn, Thiên Vẫn"

      Mẹ ? Tôi giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn, là vị Khúc phu nhân đó.

      Tôi tránh khỏi thất vọng, nhưng kho7ng biểu lộ ra mặt " Nghĩa mẫu"


      Bà cười, sau khi thấy tôi súc miệng, mang môt chén cháo đến trước mặt tôi " Mau ăn , đợi lát mẹ dẫn con gặp lão gia. Hôm qua mẹ với ông mẹ nhận vừa nhận được nghĩa nữ rất ngoan, lão gia cũng rất thích".

      Khóe mắt bà tràn ngập tình cảm, trong ngữ khí đều thể tình cảm với vị "lão gia" đó.

      Tôi gì, cúi đầu im lặng ăn cháo. Lúc trước tôi với Lăng Sở cũng như vậy, nhưng sau đó, hận đến muốn tôi biến mất. Thề non hẹn biển, lời ngon ngọt đều hóa thành hư vô. Tình , đáng tin cậy bao nhiêu ?

      Tôi thay chiếc váy dài màu trắng, khoa trương, tầm thường. Nghĩa mẫu vốn dĩ muốn để nha hoàn chải cho tôi búi tóc gọn gàng, nhưng lại bị tôi đổi thành kiểu duôi ngựa mà họ có thể chấp nhận.

      Mái tóc của thân thể này rất tốt, rất thẳng cũng rất dài. Xem ra tôi dựa dẫm vào thân thể này cũng là điều may mắn.

      Nghĩa mẫu đặt tay lên vai tôi, cùng tôi vào đại sảnh.

      Ngồi ngay chính giữa gian phòng là người đàn ông trung niên, khuôn mặt góc cạnh ràng. Xem ra lúc còn trẻ chắc chắn là thiếu niên tuấn mỹ. Ngồi bên cạnh là hai người phụ nữ. Người ngồi bên tay trái khoảng 30 tuổi, gương mặt nhuốm màu năm tháng, cho dù là tô bao nhiêu phấn son cũng thể che giấu được. Người ngồi bên phải là người phụ nữ mặt nhọn miệng , vừa nhìn là biết là người đanh đá chua ngoa thích lươn lẹo. Tuổi tác cũng hơn nghĩa mẫu bao nhiêu.

      Lúc tôi còn nghĩ làm sao , nghĩa mẫu bắt đầu hành lễ : "Diệc Nhu hành lễ với lão gia, hai vị tỷ tỷ".

      Người phụ nữ chua ngoa chắc là Nhị nương, bà ta nhìn lấy cái, chì " Ừ" tiếng. mà Đại nương lại cười, nhưng trong mắt lại có ý cười " Muội muội hà tất đa lễ". Người đàn ông trung niên mở miệng

      "Người bên cạnh là đứa con mà Diệc Nhu . Cũng rất đẹp"

      " Đich thực là tiểu mỹ nhân, muội muội đúng là có mắt nhìn, bản thân sinh được, kết quả kiếm được bảo bối. Có phải ".

      Người phụ nữ đanh đá cuối cùng cũng mở miệng.





      CHƯƠNG 10 - KHÚC TRANG 4


      Bàn tay nghĩa mẫu đặt vai tôi run run, bà cúi đầu xuống, lời nào.

      "Thương nhi bọn chúng sao còn chưa đến ?" Nam tử trung niên lên tiếng phá vỡ bầu khí này

      Đại nương nở nụ cười : "Diệp Thương nó...."

      trận bước chân vội vã chạy lại, phía sau dường như có mấy người đến.

      "Thương nhi các con sao bây giờ mới tới ?"

      Thanh nghe được tối hôm qua lại vang lên lần nữa, tuy rằng có hạ giọng, nhưng tôi vẫn nghe ra. "Hài nhi cùng Vô Loan, Tỉ Phong, Nghiên Nhi ở bên ngoài thả diều, cho nên đến muộn. Nghiên Nhi muội muội luôn muốn mọi người cùng nó thả diều nên..."


      "Được rồi, được rồi, Kinh Thiên, Thương Nhi bọn chúng cũng cố ý đến trễ" Đại nương khẩn trương đứng lên.

      Trong lòng tôi cười cười, tì ra Khúc trang Trang chủ, người đàn ông trung niên đó tên Kinh Thiên. Khúc Kinh Thiên.

      "Vậy lần này bỏ qua, Thương nhi, Loan nhi, Phong nhi, Nghiên nhi qua đây, Tam nương con hôm qua mới nhận nuôi bé, sau này nó chính là muội muội của các con. Qua đó làm quen ".

      "Cha, nó tên là gì vậy " giọng nữ yểu điệu vang lên.

      Nghĩa mẫu muốn lên tiếng, tôi tiến lên bước " Mộ Thiên Vẫn"

      Tôi xoay người, chút e sợ nhìn nhười phía sau, nghênh đón cặp mắt sắc bén.

      Đó là nam tử có ặp mắt sáng rực, khoảng 15,16 tuổi. thân bạch y, mái tóc đen rủ xuống khẽ lay đông,tướng mạo tuấn mỹ phi phàm. ta liếc mắt nhìn tôi, tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt, rất nhanh khôi phục bình thường. sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ ngang ngạnh bướng bỉnh. ta nhìn tôi, khóe môi ưu mỹ câu ra nụ cười chế giễu.

      Tôi đáp lễ ta bằng nụ cười tương tự. ta sững người lát. Tôi nhìn như nhìn. Người ở bên cạnh ta cũng là nam tử nho nhã, cũng khoảng 15,16 tuổi, phong thái hiên ngang, mang chút tà khí giống như Khúc Vô Loan. Ngoài ra còn có chút lúng túng, nên là người gọi là "Thương nhi" Khúc Diệp Thương tuổi lớn hơn chút, 17,18 tuổi...Công tử Khúc gia phải người thường, đều tuấn như vậy. Tôi cảm thấy có chút bất công.

      Tôi liếc sang Khúc Nghiên Nhi, hình ảnh đại tiểu thư được nuông chiều sống động như , khoảng 13 tuổi. Tuy tướng mạo cũng được, nhưng so với thân thể này khác biệt trời vực.

      "Thiên Vẫn, sau này đây là các ca ca và tỷ tỷ của con. Theo thứ tự là Diệp Thương, Tỉ Phong, Vô Loan và Nghiên Nhi. Con có thể tìm bọn chúng chơi đùa".

      "Cha, tại sao muội ấy tên Mộ Thiên Vẫn mà chúng con đều mang họ Khúc vậy ?" Nghiên Nhi có chút bất bình.

      "Đây phải vấn đề mà các con có phải thảo luận, được rồi, các con chơi ".

      Nghiên Nhi trừng mắt với tôi, kéo Vô Loan bỏ .

      "Thiên Vẫn, con cũng chơi ". Tôi gật đầu rồi rời .

      Vừa mới ra khỏ đại sảnh, thanh yểu điệu vang lên : " Mộ Thiên Vẫn kia, ngươi đứng lại !"

      Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Khúc Nghiên Nhi đứng bên cạnh Khúc Vô Loan lớn tiếng gọi tôi.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 11 + 12 +13 + 14 - MỘ DUNG SỞ

      Tôi vẫn như cũ liếc cái, tiếp tục đường của tôi.

      "Ta kêu ngươi đứng lại ngươi có nghe !" Khúc Nghiên Nhi thẹn quá hóa giận chạy qua kéo tôi lại. " Ta cần biết ngươi có lai lịch gì, ngươi nghe cho đây, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu ta méc với cha ! Ngươi có gì tốt chứ, phải chỉ có bộ dáng hồ ly tinh thôi sao, ngươi đừng nghĩ có bộ dáng xinh đẹp để ai trong mắt, say cho cùng Khúc gia đại tiểu thư cũng là Khúc Nghiên Nhi ta, phải là Mộ Thiên Vẫn cha mẹ ngươi !"

      Khúc Vô Loan đứng bên cạnh bày ra bộ dáng xem kịch hay. Tôi nhìn Khúc gia đại tiểu thư bằng con mắt, gì cả, chỉ thờ ơ phủi phủi chỗ y phục bị ta bắt lấy.

      "Ngươi...." ta vươn tay định đánh tôi

      "Nghiên Nhi, muội náo loạn đủ chưa !" Tỉ Phong chạy đến bắt lấy tay ta " Cha đó là muội muội, muội làm sao có thể đánh muội ấy !".

      Nghiên Nhi trừng mắt với tôi, hình như muốn trừng xuyên qua tôi " Ngươi sau này phải tiết chế lại, ít đến trêu chọc ta . Khúc Nghiên Nhi, ngươi còn chưa đủ tư cách". Tôi cười lạnh tiếng, bỏ lại câu đó rồi .

      "Ngươi...ngươi...Mộ Thiên Vẫn, ngươi nhớ cho ta !"

      Khúc Vô Loan dùng ánh mắt như chưa bao giờ thấy tôi nhìn chàm chằm tôi rời . ta chỉ đổi lại thái độ trang trọng. Tôi cười với ta : " Ngươi cũng vậy"

      Rất nhanh, tôi ở Khúc trang được năm năm. Tôi bình thường luôn ở trong Thanh Phong Các. Trong Khúc trang đúng là muốn bao nhiêu bực mình có bấy nhiêu. Trang chủ rất ít ở trong trang, bình thường đều ở chỗ võ lâm đồng đạo trau dồi võ nghệ, cũng dạy tôi học võ. Mà Đại nương và Nhị nương cũng rất ít gặp.

      Các công tử tiểu thư của Khúc trang đều học võ, tôi rất muốn học, nhưng tìm họ họ cũng dạy cho tôi, đặc biệt là Khúc Nghiên Nhi đó, vừa nhìn thấy tôi là nghiến răng nghiến lợi.

      Tôi ra khỏi trang. Khúc trang được xây dựng ở lưng chừng núi, căn bản nhìn thấy chợ phiên. Bộ dáng tử khí nặng nề.

      "Mộ Dung Sở, hôm nay chính là ngày chết của ngươi !"

      "Ai chết ai sống còn chưa biết".

      "Ta phải vì 30 mạng người toàn gia ta báo thù ! Nạp mạng !"

      Trước mặt có người đánh nhau. Tôi qua đó xem.

      người áo đen và người áo lam đánh đến biêt trời đất. Nhìn bộ dạng đều là hai cao thủ.

      "Tống Khải ngươi đừng khoe mẽ, ngươi có thể đánh bại ta sao ?" Người áo lam cười châm biếm, kiếm múa càng lúc càng linh hoạt. Người áo đen mắt thấy địch lại, y nghiến răng, đem thứ trong người ném ra, làn khói trắng vây lấy người áo lam, người áo lam kiếm đâm qua, người áo lam né tránh, y phục bị đâm thủng lỗ, máu tươi tràn ra, người áo lam trở tay dùng lực phóng kiếm qua, kiếm bay về hướng người áo đen, người áo đen tránh được, kiếm xuyên qua lồng ngực, thanh kiếm theo đà bay tới, cắm thân cây.

      Tôi vì quá ngạc nhiên nên cẩn thận vấp phải cục đá dưới chân.

      "Ai ở đó !" Người áo lam liếc mắt về bên này.

      Tôi tự biết tránh khỏi, đứng lên chạy , hi vọng có thể tránh được ánh mắt của y.

      Tôi vừa chạy được vài bước, bóng áo lam từ bay đến, sau đó đáp xuống trước mặt tôi.

      Người áo xanh đưa lưng về phía tôi, kiếm nắm trong tay. Thân ảnh cao lớn tỏa ra khí thế lạnh giá. Tôi cười , tên này cướp khí chất ở đại của tôi.

      "Cười cái gì" . Y xoay người lại cười cười. Tôi vẫn đứng yên. Ánh mắt ấy, tướng mạo đẹp đẽ ấy, nụ cười ấm áp ấy, điều giống là người trước mắt cười với tôi, mà ấy đối với tôi chỉ có hận mà thôi.

      "Sở Sở..."

      Tôi khẩn trương mở miệng ra cái tên mà rất lâu rồi gọi.

      Y khẽ cau hàng lông mày đẹp đẽ " Ngươi..."

      Lăng Sở phải đại sao ? Làm sao vậy, y phải Lăng Sở, tôi tự với chính mình, y phải. Tôi lui về sau mấy bước, nhìn vào y.

      đưa tay đỡ lấy tôi, nhàng : " Em sao vậy ?"

      Ngữ khí này, thanh này, tôi chỉ có suy nghĩ, bất kể y có phải Lăng Sở hay , tôi cũng bắt lấy y, giữ chặt lấy y. Tôi gục trong lòng y mà khóc : "Sở Sở ! Em rất nhớ ! đừng rời xa em, đừng hận em có được !..."

      Y hiểu gì cả hỏi tôi : "Ngươi làm sao vậy ? Ta rời xa ngươi, cũng hận ngươi...".

      lâu rồi tôi có khóc lớn như vậy, bắt đầu từ lúc cha mẹ mất , bắt đầu từ lúc tôi là lão đại của Hắc bang, bắt đầu từ lúc tôi giết người đầu tiên, bắt đầu từ lúc Lăng Sở rời xa tôi, bắt đầu từ lúc tôi chết ...cho đến nay, tôi chỉ muốn ở trong lòng của người áo lam tuấn tú này khóc trận . Khóc xong tôi vẫn là Mộ Thiên Vẫn, khóc xong tôi vẫn có thể có Lăng Sở...

      biết khóc bao lâu, y vẫn cứ ôm lấy tôi cử động. Tôi ngẩng đầu nhìn y : " hận em ? hận em giết bác của ?"

      Y tuy rằng hiểu, nhưng vẫn gật đầu, y dùng ngón tay lau nước mắt mặt tôi. Tôi mãn nguyện nằm trong lòng y, cũng bất kể y bị thương chảy máu, cũng bất kể y vốn phải Lăng Sở, chỉ cần y gật đầu, tôi xem như Lăng Sở tha thứ cho tôi, tôi rất vui mừng.

      Sau đó tôi mơ màng thiếp .

      Khi tỉnh lại đầu đau như sắp nổ tung, tôi sờ sờ đầu, nhìn bốn phía, hoàn toàn phải phòng của tôi. Tôi kinh ngạc trong lòng : Đây là đâu ?.

      Tôi tung chăn ra xuống giường. Y phụa vẫn là y phục tôi mặc, màu trắng, vai vẫn còn lưu lại vết máu.

      Tôi ở cửa, cảnh xuân bên ngoài diễm lệ, vườn hoa với đủ loại hoa màu sắc rực rỡ, ong bướm bay lượn xung quanh. Tôi chỉ xác định được đây phải là Thanh Phong Các, phải Khúc trang, vậy đây là dâu ?

      Tôi nhớ lại tình hình hôm qua, buổi chiều tôi xuống núi, đến giữa núi đụng phải hai người đánh nhau, sau đó nhìn thấy Lăng Sở..., phải Lăng Sở, là người ngoài, hình như ta...

      "Tiểu thư, làm sao vậy ?" thanh đột nhiên xông đến, cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.

      Tôi nhìn người vừa mới đến, đó là môt mặc chiếc váy dài màu xanh, khoảng hơn 15 tuổi. Mang theo chút e thẹn và sợ hãi, còn có chút ngưỡng . ta búi kiểu tóc của nha hoàn, đầu cài cây trâm xanh bích.

      "Xin hỏi...đây là đâu vậy ?" Tôi hỏi ta.

      Đối với vấn đề của tôi, ta tỏ ra rất hưng phấn : " Đây là Mộ Dung Sơn trang ! Tiểu thư biết sao ? giang hồ ngoài trừ Ma giáo thế lực lớn nhất là Mộ Dung Sơn trang ! Sau đó mới là Khúc trang và Tụy Linh Cung". ta ngừng lát "Em tên Trình Thanh, sau này tiểu thư cứ gọi em là Thanh Nhi".

      "Ừm". Tôi lạnh nhạt đáp lại. ra nơi này là Mộ Dung Gia mà Nghĩa mẫu từng nhắc tới. ngờ tôi lại đến đây. Khúc trang tìm được tôi, nghĩa mẫu bọn họ nhất định rất lo lắng.

      "Đúng rồi Thanh Nhi, làm sao tôi đến đây được ?"

      mặt Thanh Nhi lộ vẻ kính ngưỡng " Tiểu thư, hôm qua là nhị công tử ôm về đây, còn phân phó bọn em chăm sóc tốt cho ".

      "Vậy Nhị công tử của các ngươi là ai ?" Tôi hỏi câu đầu đuôi.

      Thanh nhi ngạc nhiên " ngay cả Mộ Dung Nhị công tử mà cũng biết ư ! Người là đối tượng của tiểu thư nha hoàn dưới toàn trang bọn em, , ngoại trừ Mộ Dung sơn trang ra, còn rất nhiều người biết Nhị công tử của bọn em tuấn lãng phi phàm".

      "Tên của y là gì ?"

      Mặt Thanh nhi ửng đỏ, cúi đầu với tôi : "Mộ Dung Sở..."

      Sở Sở ?

      Tôi cười khổ, mơ chính là mơ, là vậy đó, Lăng Sở tha thứ cho tôi.

      "Ta cho ông biết Lăng Dữ Chí ! Ông dám lường gạt tôi ! Ông có biết hậu quả của việc gạt tôi là gì !"

      "Tôi...Tôi bây giờ đích thực có tiền, tôi, tôi biết tại sao tiền của công công ty lại có, cho nên trả được..... tha cho tôi ....suy cho cùng cha với tôi cũng từng hợp tác..."

      "Vậy ông gạt tôi 140 vạn sao ? Thành ý hợp tác mà ông đâu ? Mộ Thiên vẫn tôi ghét nhất lường gạt !

      Tô Cách, đem súng của tôi lại đây !"

      "Đừng...đừng, tôi trả tiền cho mà, tôi trả, tôi ..."

      "Tính cả lãi, trả tôi 500 vạn !"

      "...Mộ Thiên Vẫn, cố ý dồn tôi đến đường cùng !"

      "Hừ, ông vốn có tiền ! Tô Cách với tôi, ông sớm đặt vé máy bay Melbourne, 7h40 tối mai đúng ? Muốn tôi đuổi đến Úc để tìm ông sao ? Ông cần Melbourne nữa, cũng cần trả tiền, tối nay tôi tiễn ông đoạn !"

      "Tiểu thư, làm sao vậy ?" Thanh nhi quan tâm hỏi.

      Tôi lắc đầu.

      "Vậy tiểu thư, Thanh nhi đưa dạo quanh Mộ Dung Sơn trang nha !" Thanh nhi rất vui vẻ làm hướng dẫn.

      Tôi gật đầu, cùng với ấy dạo trong Mộ Dung Sơn trang. Thiết kế bố cục của Mộ Dung Sơn trang so với Khúc trang đích thực hoa lệ hơn rất nhiều.

      "Trước mặt là nơi mà Trang chủ dạy các công tử luyện kiếm, chúng ta cũng đừng qua đó, để tránh cẩn thận bị thương".

      Tôi cười cười, là nơi luyện võ công, Mộ Thiên Vẫn tôi có lí gì chứ ?

      Tôi kéo Thanh nhi đến đó, chỉ xuyên qua lá cây nhìn thấy vài nhân ảnh chuyển động.

      "Thiện nhi, kiếm pháp của con lúc nào mới có thể tiến bộ đây, con bây giờ ngay cả 50 chiêu của Tuyên nhi cũng tiếp được, càng thể tới Sở nhi".

      thanh non nớt vang lên, nghe thanh dường như chỉ mới 10 tuổi : "Cha, cha thiên vị, cha dạy Tuyên ca ca và Sở ca ca kiếm pháp cao thâm, mà lại dạy Thiện nhi học kiêm pháp mà Thiện nhi muốn học,Thiện nhi đương nhiên có tiến bộ !"

      "Ha ha, thực ra, ta còn môt bộ võ công tuyệt học, để xem trong mấy người các con căn cơ tốt hơn, đủ để luyện tập. Chỉ sợ Thiện nhi đạt được. Ta vẫn khá xem trọng Sở nhi, kì tài võ học trời sinh".

      "Cha, người còn người thiên vị ! Có cái gì tốt cũng đều cho Sở ca ca !"

      "Cha" thanh trầm đục vang lên.

      "Có chuyện gì, Tuyên nhi ?"

      "Hôm qua con nghe hình như nhị đệ mang về".

      " ? Ha ha" Mặt tôi nóng lên, Thanh nhi cũng xấu hổ kéo kéo y phục của tôi. " Là như thế nào mà Sở nhi nhìn trúng vậy ?"

      "Cha, người ít lại hai câu được , Thiện nhi đợi người dạy kiếm đó".

      "Ha ha, nhị đệ con cũng biết xấu hổ sao ?"

      Thanh nhi cúi đầu mừng thầm, tôi cảm thấy buồn bực lên được, nên kéo Thanh nhi "Chúng ta ".

      "Nhưng tiểu thư, phải muốn tìm Nhị công tử sao ?" Thanh nhi hiểu.

      Tôi trừng mắt với ta, "Ta tìm lúc nào ?" Tôi chỉ muốn đến học lén võ công. Nhưng tại sao muốn học lén là mỗi lần xem được vậy.

      Tôi dứt khoát bỏ lại Thanh nhi trước.

      Tôi đột nhiên có cảm giác mãnh liệt, rất muốn ra ngoài. Tuy rằng biết tại sao. Dường như nếu tôi ra hối hận cả đời.

      "Tiểu thư, Nhị công tử kêu Bích nhi chuyển lời ngày mai gặp Trang chủ, ngày mai công tử đến tìm tôi". Thanh nhi với tôi.

      "Thanh nhi, nếu như em thấy Mộ Dung Sở, với y ta tên Mộ Thiên Vẫn".

      Thanh nhi gật đầu "Tiểu thư, ngủ . Có điều em cảm thấy tự mình tốt hơn, dù sao ngày mai cũng găp công tử".

      Tôi cười gì.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 15 + 16 - MINH SÁT BÍ

      Qua nửa đêm, mọi người đều say giấc. Thanh nhi cũng lên giường ngủ. Ngủ rất say.

      Tôi nhè xuống giường, ra khỏi phòng, thẳng đường, giống như tôi biết đường nước bước ở Mộ

      Dung Sơn trang vậy. Rất nhanh tôi tìm thấy cửa lớn, tôi kinh ngạc, đường đường là Mộ Dung Sơn trang, lúc này lại có thị vệ.

      Tôi phát thấy có gì đó đúng, lúc tôi ra khỏi cửa người cũng thấy, nhưng tôi suy nghĩ nhiều, tay tôi mở cửa lớn của Mộ Dung Sơn trang. Lúc mở cửa phát ra thanh "kèn kẹt", vang vọng lại trong sơn trang yên tĩnh.

      Tôi cẩn thận từng tí ra khỏi Mộ Dung Sơn trang. Kì lạ, sơn trang này phải xây dựng ở lưng chừng núi mà xây ở xùng ngoại ô bóng người.

      Nửa đêm gió thổi rất lớn, bên ngoài sơn trang rất tối, căn bản nhìn thấy đường. Tôi nhắm mắt lại. Chỉ cần có tia sáng, giống tình hình lúc tôi chết, chỉ cần thêm Tây Môn Ngạo. Tôi cười lạnh, Tây Môn Ngạo làm sao ngờ tôi vốn chết.

      "Ngươi cuối cùng đến rồi".

      thanh u phảng phất bên tai tôi.

      "Ngươi là ai ?" Tôi mở to mắt, trước mắt là người tóc dài áo đỏ.

      "Ta ?" Y cười lớn, thanh sắc bén xuyên đến bên tai tôi "Ta, ta phải người ! Ha ha !"

      "Vậy ngươi tìm ta có việc gì ?" Tôi cười châm biếm.

      Y sững sờ lát "Ngươi làm sao biết ta tìm ngươi ?"

      "Mộ Dung sơn trang có thủ vệ, đường tới đây cũng có nha hoàn đầy tớ, cửa lớn khóa, giờ nghĩ lại, chỉ e là do ngươi làm thôi !"

      Y lại cười lớn : "Rất tốt, rất tốt ! Người được Minh Sát ta chọn quả nhiên đều phải tầm thường !"

      Y quay đầu lại, ánh mắt màu đỏ chứa tia khát máu, tuấn mỹ như thần tiên trời.

      "Ngươi là nam hay nữ ?" Tôi hỏi.

      Y thân hồng y, mái tóc đen dài như thác nước buông rủ xuống gót chân, ngón tay thon thà mà trắng xanh, cả móng tay cũng màu đỏ. Toàn thân tản ra khí chất áp bức khiến người ta sợ hãi.

      "Ta ?" Miệng y câu ra nụ cười châm biếm "Ta đương nhiên là nam, ngươi nhìn ra ư ?"

      Tôi đương nhiên nhìn ra, nhưng ai kêu y xinh đẹp như vậy. Tôi giọng thầm.

      "Mộ Thiên Vẫn". Y nhàn nhạt .

      "Ngươi làm sao biết tên ta ?" Tôi lộ cảm giác .

      "Mộ Thiên Vẫn, Nhị tiểu thư mất tích của Khúc trang, được Mộ Dung Sở mang về Mộ Dung Sơn trang, ta lẽ nào lại biết ?" Y dừng lại lát "Đương nhiên, còn là con chết của Cung chủ Tụy Linh Cung Linh Tương Thiên".

      Tôi gì, nhưng trong lòng chấn động dữ dội. Xem ra Linh Tương Thiên kia chính là chủ nhân của thân thể này. Tôi đúng là tốt số, có quan hệ với hai đại sơn trang và đại cung.

      Y nghiêng nghiêng đầu "Tuy ta rất hiếu kì muốn biết sao ngươi lại tới đây, nhưng ta hỏi ngươi. Ta chỉ cần ngu7oi giúp ta việc".

      "Việc gì ?"

      "Ta dạy ngươi võ công ai đánh lại, ngươi giúp ta giết người !" Y nhàng búng ngón tay.

      " Ngươi bản thân cũng có võ công giỏi như vậy, tại sao tự mình động thủ . Nếu ta phải giết người, ta tự mình giết, tận mắt nhìn thấy kẻ đó chết trong tay mình !" Mắt tôi trở nên lạnh lẽo, nếu sớm biết Mã Lục thuê Tây Môn Ngạo đến giết tôi, tôi nên chỉ cho phát, quá dễ dàng cho !.

      Minh Sát nhìn tôi cách kì quái, sau đó lại cười lớn : "Đây chính là người ta chọn ! Ngươi quả nhiên phải là Linh Tương Thiên nhu nhược năm đó nữa ! Ngươi là Mộ Thiên Vẫn, nữ tử thủ đoạn ngoan độc!

      "Tay y rất tự nhiên đặt chân mày tôi, loại nhiệt độ băng giá giống như của người chết. "Ai lại nghĩ bé 13 tuổi lại ra những lời này, mà còn là Linh Tương Thiên ôn nhu xinh đẹp năm nào !"

      Tôi lạnh lùng nhìn y cười xong.

      Y vẫn luôn nhìn tôi, dường như muốn nhìn xuyên thấu tôi.

      " với ta !"

      " đâu ?"

      "Ta dẫn ngươi Minh giới " Ngữ khí thương lượng

      "Bao lâu ?"

      Y cười cười : "Lấy căn cơ và trí tuệ của ngươi, ít nhất nửa năm, nhiều nhất ba năm"

      Tôi lặng lẽ .

      Trong gió dường như truyền đến giọng thầm của y : "Hào kiếp.....rất nhanh đến".
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 17 - MINH GIỚI ĐỊA CUNG 1

      "Keng" . Thanh kiếm trong tay tôi rớt xuống mặt đất đen tối.

      Tôi giận dữ nhìn Minh Sát : " Ngươi có phải có bệnh , ba lần bốn lượt đánh úp vào cổ tay ta !"

      Y cười quỷ mị : "Cái ta cần là ngươi giữ chặt kiếm buông. Nếu kiếm mất , mạng của ngươi cũng mất luôn !"

      Tôi trừng mắt nhìn y, nhặt kiếm lên tiếp tục luyện tập.

      "Hãy nhớ Huyền Minh kiếm pháp và khẩu quyết nội công mà ta dạy ngươi, nhưng bởi vì ngươi có nội công, kiếm pháp tốt như thế nào cũng như . Ta cũng có nhiều thời gian dạy ngươi luyện công"

      Y nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi gì.

      "Ngươi cứ ở đây từ từ luyện tập, ta ra ngoài". Lời của y vẫn ở bên tai tôi, mà người bay thấy.

      Tôi vứt kiếm , nằm mặt đất nghỉ ngơi.

      Đến đây 3 tháng, tôi vẫn rất lười biếng. Xem ra nửa năm học xong là điều thể. Ba tháng tôi đụng đến thực vật, cũng có nhìn thấy ánh mặt trời, mỗi ngày đều ở Địa cung sâu mười mấy mét dưới đất. Ở đây tràn ngập mùi máu tanh và hắc ám.

      "Còn làm biếng ?" cổ gió lạnh thổi vào sau gáy tôi. Nhắm mắt cũng biết y quay lại.

      "Chỉ nghỉ ngơi lát thôi mà". Tôi tiếp tục trở mình "Luyện rồi luyện, phiền chết được".

      "Xem ta mang về cho ngươi cái gì này ?" Tôi giật mình xoay người lại.

      Minh Sát đem người huyết nhục mơ hồ từ sau lưng ném ra. Y nhắm chặt hai mắt, đầu vẫn chảy máu, toàn thân đỏ tươi, từ xa nhìn thấy giống người đỏ.

      Tôi nhìn chắm chằm người đó "Đây là ai ?"

      Minh Sát chút để ý "Trang chủ Tuyệt Tình Sơn trang mới nổi lên giang hồ Đoạn Phi Thường, võ công dưới Mộ Dung Lệnh".

      "Mộ Dung Lệnh là ai ?" Trong Mộ Dung Sơn trang hình như có nghe qua tên này.

      "Trang chủ Mộ Dung Sơn trang". Y ném cho tôi ánh mắt kiểu "ngươi ngay cả cái này cũng biết".

      "Nếu ngươi luyện thành Huyền Minh kiếm pháp, vậy võ công và kiếm pháp của các môn phái khác ngươi chỉ cần liếc mắt là có thể ghi nhớ luyện tập. Loại võ công này chí chí độc, ngươi phải học cách khống chế. Nếu động chân tình, chịu nỗi khổ vạn độc xuyên thân"

      Y nhìn Đoạn Phi Thường " Tuyệt Tình kiếm pháp của ta biết hết, lưu lại cũng chẳng có tác dụng gì.

      Ngươi hút hết nội lực của !"

      Tôi đứng yên "Ta biết hút nội lực"

      "Ta nắm cổ tay của , ta đem nội lực của từ đan điền chuyển đến hai tay, để hai tay ngươi hút lấy". Minh Sát giảng giải cho tôi nghe.

      Tôi nửa hiểu nửa mà làm, hai tay giao với tay của Đoạn Phi Thường. Quả thực Minh Sát đem nội lực của chuyển đến tay tôi. dòng nhiệt khí như có như thông qua tay tôi chuyển vào bên trong thể.

      "Đây chỉ là sơ cấp thôi, đợi nội lực ngươi thâm hậu hơn, ngươi tự mình có thể hút lấy".

      Tôi vận động tứ chi, cảm thấy toàn thân đều được dòng nhiệt khí đó xâm nhập, cuối cùng tôi đem toàn bộ áp chế tại đan điền, đứng dậy lại cũng cảm thấy nhàng hơn, uổng phí. Minh Sát nhìn tôi cười " Mấy ngày nữa ta lại tìm thêm vài người. Sau khi ngươi luyện thành nội lực ta dạy ngươi khinh công. Khinh công này giống như giang hồ. Bây giờ ngươi luyện thành Huyền Minh kiếm pháp trước, phối hợp phát huy nội lực, luyện nhanh hơn. Sau khi luyện xong, ta múa lần võ công cùa các đại môn phái, ngươi hãy nhớ lấy".




      CHƯƠNG 18 - MINH GIỚI ĐỊA CUNG 2

      Tôi định , Minh Sát lại : "Ta tìm Khúc Kinh Thiên và Mộ Dung Lệnh để ngươi luyện công, có điều Tụy Linh Cung ta tìm. Muốn ngươi còn quan hệ với chúng, ngươi còn là Linh Tương Thiên".

      Tôi gật đầu.

      Minh Sát đưa cho tôi viên đan dược màu đỏ " Uống , tốt cho việc luyện công của ngươi, đồng thời uống nó rồi ngươi có thể cần ăn thực vật".

      Tôi nuốt nó xuống bụng, cầm lấy kiếm, phối hợp với nội lực để luyện tập.

      Đột nhiên cổ tay nhói đau, ngón tay hơi hé mở, kiếm có xu hướng rơi xuống. Tôi khẩn cấp bắt lấy, ngẩng đầu, nhìn thấy Minh Sát mỉm cười "Có nội lực thực tốt, cuối cùng cũng bị rớt kiếm".

      Tôi hồi phục, tặng cho y nụ cười tự nhận là quốc sắc thiên hương, trong lòng nguyền rủa y tám mươi lần "Vậy đánh chút được ! Đau chết được !"





      Hai tháng sau, Huyền Minh kiếm pháp luyện thành công. Bộ kiếm pháp này đúng là phải người luyện, chỉ có kẻ quỷ quái như Minh Sát mới nghĩ ra thôi. Từ đó đến nay, Minh Sát tìm rất nhiều người võ công cao cường đến bồi tôi luyện võ, phải bang chủ môn phái mới nổi là nhưng nhân vật số số hai giang hồ trừ Mộ Dung gia và Khúc gia. Sau khi luyện xong, nội công của bọn họ đều chuyển hết cho tôi, vậy là nội lực của tôi ngừng tăng lên. Ở lại Minh Giới Địa Cung cũng hai năm, đối với thế giới bên ngoài tôi biết gì cả. Đôi khi tôi cũng nghĩ đến cuộc sống ở Khúc gia trong 2 năm qua và cả người tên Mộ Dung Sở giống hệt Lăng Sở kia.

      Minh Sát múa lần Tuyệt Tình kiếm pháp của Đoạn Phi Thường ở trước mặt tôi, tôi ghi nhớ tỉ mỉ.

      "Thiên Vẫn, ngươi có bản lĩnh nhìn qua là nhớ và võ công của rất nhiều môn phái giang hồ, thêm vào khinh công và Huyền Minh kiếm pháp mà ta dạy, ngươi là thiên hạ vô địch. Mà nội công thâm hậu, ngay cả ta cũng tự nhận bằng"

      Tôi đắc ý trừng mắt vơi y "Đương nhiên rồi, nội công của nhiều người như vậy đều hấp thụ người ta, vô địch thiên hạ mới lạ"

      Minh Sát sững người, cười lớn "Ha ha, hổ là đồ đệ tốt mà ta dạy được. Vậy , ta tặng cho ngươi lễ vật đặc biệt, xem như mừng sinh thần 15 tuổi của ngươi". Trong mắt y ánh lên tia sáng đặc biệt, "Nha đầu, có ai cho ngươi biết, ngươi tại đúng là tuyệt sắc ?"

      Tôi cười khổ " Bản thân ta còn nhìn được mình lớn lên ra sao, ta làm sao biết ?"

      "Nếu ngươi hành tẩu giang hồ với dáng vẻ này đúng là được nhiều người thích đấy" Y lại cười "Linh Chức Vân cũng phải xếp sau ngươi"

      " Linh Chức Vân là ai ?" Tôi hỏi y.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 19 - LINH CHỨC VÂN 1

      "Tỷ tỷ ngươi". Y lại nhìn tôi cái, " tại còn là tỷ tỷ của ngươi nữa. Linh Tương Thiên chết.

      Năm đó là ta đố kị hạ độc, quăng Linh Tương Thiên ở ngoại ô để độc chết. Sau khi mẫu thân Linh Tương Thiên – Tụy Linh Cung Cung chủ 6 tháng trước bị hộ pháp Ma giáo giết chết, Linh Chức Vân trở thành Cung chủ Tụy Linh cung".

      "Vậy," tôi hỏi y " Lễ vật ngươi tặng ta chính là Linh Chức Vân ?"

      "Thông minh. Sinh thần của ngươi qua 3 tháng trước rồi, cho nên ta tặng bù cho ngươi". Y "hắc hắc" hai tiếng cách gian xảo.

      "Ngay cả ta còn sinh thần của ta, ngươi làm sao biết ?" Tôi nghi ngờ hỏi.

      "Bởi vì ta là Minh Sát, con người có rất nhiều chuyện biết, nhưng quỷ biết hết".

      "Vậy ngươi là quỷ sao ?"

      Y lộ ra loại biểu mờ mịt "Cứ cho là vậy".

      Vậy là chúng tôi đều trở nên trầm mặc.

      Minh Sát lại rời khi tôi biết. Tôi buồn chán tới lui trong Địa Cung. Địa Cung đúng là rất lớn, vách đá ánh lửa lay động, giống như từ trước tới nay đều tắt bao giờ. Thế giới hắc ám có ánh mặt trời, cũng biết ban ngày ban đêm và ngày tháng, hiểu làm sao Minh Sát có thể ở chỗ như thế này.

      "Thiên Vẫn nha đầu, ta về rồi !" Thanh u của Minh Sát truyền xuống dưới Địa Cung.

      Tôi quay đầu lại nhìn, trong tay y cầm vật biết là gì. "Đây là gì ?" Tôi hiếu kì hỏi.

      "Linh Chức Vân".Y đem mốn đồ trong tay ném xuống đất.

      Tôi cẩn thận xem, mái tóc dài che khuát nửa mặt của ta, tôi kéo tóc qua bên, Linh Chức Vân cũng được xem như mỹ nhân, dung mạo có vài điểm giống nghĩa mẫu, nhưng mềm mại đáng như nghĩa mẫu, thoạt nhìn, giống như nữ tử nham hiểm cay độc.

      Linh Tương Thiên chết, dung mạo của tôi như vậy đúng là dọa chết ta, thêm vào tình cảnh ở Địa Cung, giống với địa ngục. Tôi cười cách xấu xa mấy tiếng.

      "Ngươi cười cái gì ?" Đến lượt Minh Sát hiếu kì. Tôi quay đầu , với y.

      Y cũng cười : "Đừng cho rằng ta biết người nghĩ gỉ".

      Lúc tôi chuẩn bị , Linh Chức Vân tỉnh lại. ta vửa nhìn thấy tôi, kinh ngạc la lên : "Linh Tương Thiên !"

      "Đúng, là ta" Tôi lười nhác trả lời, " Rất ngạc nhiên à, ta có chết" Tôi định chọc tức chết ta.

      "Vậy đây là...." ta quan sát xung quanh, lại nhìn tôi cách căm thù, " Linh Tương Thiên ta biết là ngươi, tuy ngươi lớn, nhưng ta vẫn nhận ra ngươi ! Ngươi chưa chết ? Còn bắt ta đến nơi ma quỷ này, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao ? Ta hối hận độc chết ngươi !" , ta nhổ bãi nước bọt đất,

      "Ngươi phải là người có võ công sao ? Muốn giết ta căn bản là thể nào !"

      "Nha đầu, người đầu tiên ta muốn ngươi giết chính là ta – Linh Chức Vân". Minh Sát chút tình cảm. Linh Chức Vân chú ý đến Minh Sát : "Ngươi là ai, sao lại giết ta ?"

      "Ta giết ngươi, ta chỉ muốn nàng giết ngươi" Minh Sát lạnh lùng , ném thanh kiếm trong tay đến chỗ Linh Chức Vân "Đánh với nàng trận".

      Tôi xoay người lấy kiếm "Nha đầu, xem kỹ chiêu thức của ta. Sau khi học xong, vậy võ công giang hồ ngươi đều có".










      CHƯƠNG 20 - LINH CHỨC VÂN 2

      Linh Chức Vân vung kiếm đâm về phía tôi với tốc độ cực nhanh, tôi dùng kiếm đỡ, tránh được tấn công của ta, ta vừa trở tay bị tôi né được. Tôi hoàn toàn tấn công ta. Đối phó với ta dễ như trở bàn tay, nhưng ta là Cung chủ Tụy Linh Cung, Tụy Linh kiếm pháp tuyệt hảo, lập tức giết chết ta quá đáng tiếc, học trước rồi hãy .

      Tôi xem kiếm pháp của ta, chiêu thức đều nhớ rất kỹ, tấn công, khống chế, tổn thương, cuối cùng mới giết chết kẻ địch. Chiêu kiếm dày đặc gió lọt qua. Tôi chỉ luôn né tránh. ta rất đắc ý, nhưng dường như rất ngạc nhiên vì thể tổn thương đến tôi chút nào. Tôi nhanh chóng nắm được điều tinh túy trong đó, lĩnh ngộ được huyền diệu của Tụy Linh kiếm pháp. Tôi đột nhiên lộ ra tia cười nhạt : "Ngươi còn hữu dụng nữa". Kiếm của tôi vừa đánh ra hạ gục được ta, sau đó nhanh chóng xuyên qua cơ thể ta, động tác hoàn thành trong thời gian ngắn. Linh Chức Vân kinh ngạc nhìn tôi, lại nhìn thanh kiếm xuyên qua bụng, căm hận : "Linh...Tương Thiên, ta lại... đánh....lại ngươi".

      ta trừng to hai mắt ngã mặt đất, mặt còn mang theo sững sờ.

      Tôi lạnh lùng nhìn thi thể Linh Chức Vân. Minh Sát vỗ vỗ vai tôi : "Ngươi có thể ra ngoài rồi. Sau nửa tháng, Đại hội võ lâm cử hành, ngươi giúp ta giết hai người".

      Tôi ngẩng đầu nhìn y. Trong mắt y lên tia ác liệt, ánh mắt màu đỏ máu dưới phản chiếu của ánh lửa phát ra tia sáng dị thường.

      "Người thứ nhất là giáo chủ Ma giáo Gian Tập Lũng, người thứ hai là Minh chủ võ lâm Chu Lâm Phong !"

      "Được". Tôi trả lời nhàng, thu kiếm vào trong vỏ. Y cúi đầu nhìn tôi, "Bảy người khác ta nghĩ ra tìm ngươi. Yên tâm, ta lúc nào cũng có thể tìm được ngươi".

      Tôi gật đầu xoay người chuẩn bị , "Nhớ kỹ, giang hồ tuyệt đối động chân tình, khi động chân tình, cơ hội chết càng lớn". Y ngồi xuống trước mặt tôi : "Linh Chức Vân phải lễ vật ta tặng ngươi. Cái này mới đúng". Y lấy từ trong người ra sợi dây chuyền có viên đá quý màu đen rất lớn " Đây gọi là Hắc ám linh ngọc, ngươi đeo nó có thể giải độc cũng có thể tăng công lực". Y cẩn thận đeo vào cho tôi, lại vỗ vỗ vai tôi, "Ngươi biết đường ra, ta đưa ngươi ".

      Tôi đột nhiên có chút nỡ, miễn cưỡng khắc chế mới biểu lộ ra bên ngoài. Minh Sát dường như nhìn ra, cười với tôi : " sao, còn có cơ hội gặp mặt mà". Tay y che mắt tôi lại, tôi chỉ cảm thấy bên tai gió thổi từng cơn, thân người bay lên . Rất nhanh, chân tôi chạm đất. Tôi mở mắt ra nhìn, là thảm cỏ rất lớn. Tôi khúc khích cười : "Khinh công của ta cũng có thể nhanh như vậy !"

      Y cười vỗ đầu tôi : "Tạm biệt, sống cho tốt". Tôi ra sức gật đầu. Thoắt cái thấy Minh Sát đâu.

      Tôi nhịn được rơi lệ tại chỗ. biết qua bao lâu, sắc trời tối, tôi thở dài rời .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :