1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 120 - HUYỀN THẦN TUÂN CẦU HÒA 2

      Quả nhiên ngoài dự liệu của tôi, tới nửa tháng, Huyền Thần Tuân phái người đưa thư tới cho tôi, mong muốn có thể cầu hòa. Khi Hà Lẫm mang thư đến cho tôi, còn đem cả binh sĩ mang thư tới nữa.

      Tôi xem thư xong, cười , "Nguyên nhân lần này Tĩnh Đoan Vương cầu hòa là gì ?"

      Người mang thư kia cung kính trả lời : "Hồi Mộ Giáo chủ, Vương gia , lần này quân ta lương thảo đủ, hơn nữa phía triều đình cũng có chỉ thị hay động tĩnh gì, cho nên lần này nếu Mộ Giáo chủ chịu nhượng bộ, Vương gia có thể tiến đánh Giáo chủ. Chỉ cần Giáo chủ tiếp tục làm khó những binh sĩ đó và bách tính giang hồ"

      "Các ngươi còn lại bao nhiêu người ?" Tôi hỏi.

      " tới ba vạn người"

      Tôi quét mắt sang hộ pháp và Hà Lẫm kế bên, "Các ngươi thấy sao ?"

      Hà Lẫm trầm mặc lát, "Giáo chủ, chi bằng hứa với . Người trong giáo ta cũng còn lại bao nhiêu, mấy tháng liên tục đánh nhau, giáo ta cũng chịu nhiều tổn thất nặng nề"

      "Giáo chủ thế nào, thuộc hạ làm thế đó, tuyệt nhiều lời, cũng tuyệt phản đối" vị hộ pháp .

      "Vậy sao ?" Tôi lạnh nhạt , "Vậy đáp ứng lời cầu hòa của Tĩnh Đoan Vương cũng quá đáng. Có điều, Tĩnh Đoan Vương nếu còn tiến đánh, bổn giáo chủ tuyệt đối theo đến cùng"

      "Vương gia , Giáo chủ chỉ cần làm nổi dậy phong ba giang hồ, uy hiếp đến xã tắc và hòa bình của triều ta, Vương gia lập tức khời hành trở về Hoàng thành"

      "Nếu ?" Tôi hỏi, đợi câu sau của .

      "Nếu Vương gia người nhất định quyết đấu đến cùng với Mộ Giáo chủ"

      Tôi cười khẽ, " hổ là Vương gia. Có điều, nếu có thể lấy sức người để đối phó với ta, mà cần ủng hộ từ phía sau của triều đình, vậy càng khiến ta bội phục" xong, tôi thu lại nụ cười, nghiêm giọng , "Lời cầu hòa của Tĩnh Đoan Vương, bổn giáo chủ cự tuyệt"

      Tôi nhìn ngươi đưa thư lộ ra vẻ ngoài ý muốn, lại tiếp, "Có điều, ta cũng chấp nhận lời cầu hòa của . Bởi vì Giáo ta có ý tiếp tục cùng dây dưa. cũng cần phải cầu hòa. Để lại mặt mũi cho , để khi về Hoàng thành có thể ăn "

      "Lời này của Giáo chủ có ý gì ?" Hà Lẫm nghi ngời hỏi.

      "Các ngươi sớm biết thôi" Tôi , phân phó đệ tử đưa người đưa thư ra ngoài.

      Hà Lẫm và các hộ pháp ngơ ngác nhìn nhau, còn đồng loạt lên tiếng, "Nếu Giáo chủ còn việc gì, vậy thuộc hạ cáo lui trước"

      "Được" Tôi , lại gọi Hà Lẫm, "Hà Trưởng lão, ngươi lưu lại"

      Hà Lẫm lưu lại, hỏi, "Xin hỏi Giáo chủ còn có việc gì cần thuộc hạ giúp đỡ ?"

      Tôi phất tay, " có chuyện gì phải giúp cả"

      "Thuộc hạ " Hà Lẫm trả lời.

      Tôi gì nữa, chỉ là đan ngón tay lại nhìn về phía trước. Hà Lẫm cũng truy vấn nữa, chỉ yên lặng đứng bên, đợi tôi mở miệng. Cũng ngầm suy đoán trong lòng.

      Hồi lâu sau, tôi mới , "Hà Trưởng lão, ngươi có biết tại sao hôm nay ta lại cự tuyệt lời cầu hòa của Huyền Thần Tuân ? Tuy rằng rất nhiều người hiểu, đây ràng là cơ hội rất tốt, thể thực lực của giáo ta, thể lụn bại của triều đình"

      "Thuộc hạ ngu muội, hiểu ý của giáo chủ. Có điều thuộc hạ cũng cảm thấy nên tiếp nhận, suy cho cùng những đệ tử còn lại của giáo ta cũng còn lại bao nhiêu. Các đại môn phái cũng còn phái đệ tử ra giúp đỡ chúng ta" Hà Lẫm lại hỏi, "Còn về những môn phái đó, Giáo chủ có nghĩ tới cách đối phó và trừng phạt ?"

      Tôi lắc đầu, "Ta hoàn toàn nghĩ tới. Ta chỉ nghĩ muốn dính dáng tới những chuyện này nữa. Bọn họ nguyện ý cũng thôi , giáo ta tiếp trợ của bọn họ cũng bại dưới tay quân đội triều đình"

      Hà Lẫm lấy làm lạ hỏi, "Đây giống tác phong của Giáo chủ"

      "Phải. Đây giống tác phong của ta" Tôi nhìn lão, , "Hà Trưởng lão chưa chắc muốn ở lại giáo ta để gánh lấy danh xưng "Ma đầu" phải ?"

      "Hà Lẫm hiểu" cẩn thận .

      " cần sợ hãi, cứ thẳng" Tôi cau mày .

      Hà Lẫm vừa nghe tôi vậy, là gan cũng lớn hơn : "Kì thực là Hà Lẫm cũng phải là rất muốn ở lại đây. Ban đầu cùng với Linh Giáo chủ, rồi đến tranh chấp lớn , về sau lại thành Gian Giáo chủ, tại lại là Giáo chủ người, thoáng cái ở trong bể máu quá nhiều năm rồi, cũng sớm chán ngán"

      " sao ?" Tôi nhàn nhạt .

      Hà Lẫm gì, chỉ là yên lặng đứng bên.

      "Đây chính là những lời ngươi luôn muốn ? Đây là lời trong lòng của ngươi ?"

      "Những gì Hà Lẫm nên cũng hết, rốt cuộc như thế nào, để Giáo chủ xem xét" nhàng , kế đó cũng gì nữa.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 121 - RA CỦA MỘ THIÊN VẪN VÀ MINH SÁT

      Tôi trầm mặc. Qua lát, đứng bật dậy lạnh giọng , "Hà Lẫm nghe lệnh"

      Hà Lẫm cúi đầu, "Nghe Giáo chủ phân phó"

      "Trong vòng nửa tháng, sắp xếp tốt mọi việc trong giáo cho ta, người nên phân bổ phân bổ , từ lớn đến đều phát ít tiền thưởng, người bị thương đưa đến y quán lân cận để chữa trị, các môn các phái tự dẫn đệ tử của mình về, giáo ta cần nữa"

      "Giáo chủ..." Hà Lẫm lắp bắp.

      "Tĩnh Đoan Vương đến cầu hòa, còn cần những người đó làm gì ?" Tôi liếc nhìn lão, tiếp, "Sau khi thu xếp mọi thứ, trong vòng tháng chiêu cáo giang hồ, giáo ta tuyên bố giải tán"

      "Cái gì ! Giáo chủ...Cái này..." Hà Lẫm kinh ngạc , giọng trở nên run rẩy, biết là vui mừng, hối tiếc, bi thương, hay là đáng tiếc. Tin tức đến quá đột ngột khiến trở tay kịp, tạm thời thể tiếp nhận được.


      "Chỉ cần ngươi làm được hay !" Tôi sắc bén .

      Hà Lẫm còn do dự nữa, "Giáo chủ, thuộc hạ nghe lệnh !"

      Tôi cười khẽ, tiếng cười dần dần lớn hơn, cảm giác như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng truyền đạt được mệnh lệnh này.

      "Ngươi lui xuống . Nhớ lấy, nửa tháng này, cục diện hỗn loạn này ngươi thu dọn cho tốt" Tôi bình tĩnh .

      "Dạ" Hà Lẫm , lại có chút nỡ, "Nhưng, Giáo chủ người..."

      "Quyết định này có lẽ quá hoang đường. Bản thân ta cũng cảm thấy rất khó chấp nhận" Tôi cười nhạt, "Có điều... là những gì bản thân ta nghĩ, ta cũng là dựa vào nội tâm mình mà làm. Có lẽ, Ma giáo giải tán, đối với cả thiên hạ đều tốt"

      Hà Lẫm đột ngột quỳ xuống, "Cảm tạ Giáo chủ ! Ma tính của Giáo chủ biến mất, là chuyện đáng vui mừng"

      " ? Người đứng dậy " Tôi , "Đều giao cho ngươi cả. Cũng thông báo cho Tĩnh Đoan Vương tiếng"

      Hà Lẫm đứng dậy, "Vậy...Thuộc hạ cáo lui..." Lão lưu luyến vạn phần quay người , lại giống như nghĩ đến cái gì, xoay người lại hỏi, "Vậy những đồ dùng của giáo ta thế nào ?"

      Tôi suy nghĩ lát, nhàng , " cần giữ lại bất cứ gì cả"

      "Dạ, Giáo chủ" Hà Lẫm .

      "Hà Trưởng lão, cực khổ cho ngươi" Tôi thành thực với lão. "Bắt đầu từ ngày mai, ta xuất ở đây nữa. Nhớ cho kĩ"

      "Hà Lẫm ghi nhớ" Lão cáo lui. Khi lão vừa mới rời , tôi dường như nghe được tiếng nức nở như có như .

      Cửa để mở, Hà Lẫm quá vội vã, có lẽ vô tình chú ý, cho nên có đóng. Gió thổi vào, bạch y tung bay.

      "Minh Sát" Tôi thấp giọng .

      Khí tức quen thuộc truyền tới, Minh Sát từ phía sau tới. hoài nghi nhìn tôi, trong đôi mắt đỏ có tia mừng rỡ,cũng có ngạc nhiên.

      "Thiên Vẫn, đây là quyết định của nàng ?"

      "Phải" Tôi , "Muội nghĩ rất lâu, có lẽ là bắt đầu từ khi muội là Mộ Thiên Vẫn tàn nhẫn kia nghĩ rồi, muội luôn cảm thấy, đây chính là kết cuộc tốt nhất. 'Bạch y Tu La', hãy để nàng vĩnh viễn trở thành truyền thuyết ! Người khác đều thể thắng chính, muội luôn cho rằng ở trong tay của muội, tà vẫn có thể thắng chính, hơn nữa, muội đích thực có thể làm được. Nhưng, trong lòng mỗi người còn có 'chính' thể đánh thắng được, cho dù muội thành quỷ, cũng cách gì có thể sống cả đời trong những ngày tháng như vậy, lạnh lùng nhìn cái chết của người khác"

      Minh Sát ngắt lời tôi, chỉ yên lặng lắng nghe, gương mặt tuấn mỹ có chút phản đối nào.

      "Nàng đúng là rất khác với lúc trước, Thiên Vẫn" Minh Sát , "Ngay từ khi bắt đầu, ta nên dạy nàng võ công, mang nàng đến với giết chóc. Khi đó trong lòng ta chỉ muốn báo thù những kẻ ta vừa ý, đến cuối cùng, ta lại vô cùng hối hận. Nếu là vậy, nàng cần phải làm 'Bạch y Tu La', làm Giáo chủ Ma giáo nữa, ta rất vui"

      "Đây là những gì huynh nghĩ sao ?" Tôi ngẩng đầu nhìn , mặt nở nụ cười thích thú. Trong mơ màng, giống như trở về với tuổi mười sáu trước kia, cùng bố mẹ cười, lên kế hoạch cho tương lai của mình.

      Tôi vươn tay ra, "Chúng ta . Nơi này còn là nơi thuộc về chúng ta nữa"

      " đâu ?" hỏi tôi, vươn tay ôm lấy tôi. Tay lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay lại có chút ấm áp.

      " đâu cũng được. Chỉ cần ở bên cạnh huynh"

      Khóe môi Minh Sát khẽ động, nhưng cuối cùng gì cả. quay đầu, chăm chú nhìn tôi, nhàng cười. Dung nhan tuấn mỹ như thần tiên trong chớp mắt như đưa tôi vào cõi mộng.

      "Được"

      Trong chớp mắt, ảo giác, giống như vén được tấm rèm nặng nề lên, lại nhìn thấy của mười lăm năm trước, chưa từng nhìn thấy lòng người độc ác trong giang hồ, có nồng nặc mùi máu tanh, cuộc sống như vậy, thoái mái mà vui vẻ.

      Cùng nắm tay nhau, đến bạc đầu.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 122 - VĨ THANH

      Ma giáo lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai mà giải tán. Tất cả mọi người trong Ma giáo bị đuổi xuống núi, thưởng cho ít ngân lượng. Giáo chủ Ma giáo trong đêm biệt tăm biệt tích, cả đại ma đầu Minh Sát khiến người trong giang hồ khiếp đảm, cũng giống như là biến mất khỏi thế giới này.

      Truyền thuyết về "Bạch y Tu La" và Ma giáo hề giảm , mà càng tăng thêm vẻ huyền bí. Ba năm điên đảo này, là ác mộng của tất cả mọi người. Trong trà quán luôn có người kể chuyện, luôn cẩn thận dè dặt về trận tinh phong huyết vũ mà "Bạch y Tu La" Mộ Thiên Vẫn gây nên, Giang Hoài Đại chiến mười năm trước cũng được nhắc lại, càng tăng thêm sắc thái truyền kì.

      "Đúng là hai tên ma đầu giết người chớp mắt..."

      Rất nhiều người thở dài, đồng thời cũng vui mừng trước biến mất của Minh Sát và Mộ Thiên Vẫn.

      Ngày thứ hai sau khi Ma giáo tuyên bố giải tán, các đại môn phái khí thế bừng bừng chỉnh tề ngay ngắn, thảo phạt Ma giáo, khi đến dưới chân núi, mới phát sào huyệt của Ma giáo bị ngọn lửa hung hăn thiêu đốt, lửa cháy bừng bừng, núi dưới núi còn tàn tích nào của Ma giáo, chỉ đàng ngậm ngùi quay về.

      Các môn phái bị Ma giáo tiêu diệt như Nga Mi, Côn Lôn, Võ , Động, lại quay lại chiêu nạp đệ tử, lại xuất giang hồ. Khúc trang cũng dần dần lớn mạnh hơn, Thiếu chủ Giang Nam vọng môn Ninh Diệc Vũ cũng từ Khúc trang trở về quê cũ, xây dựng lại Vọng môn đống tàn tích cũ. Nhị công tử Mộ Dung Sơn trang có quan hệ với "Bạch y Tu La" Mộ Dung Sở lại bao giờ xuất nữa. Mọi người đều suy đoán y tổn thương vì tình. Chắc xuất nữa, cho dù Mộ Thiên Vẫn ra , cũng nguyện sống những ngày tháng cư.

      Trận lửa đó cháy tới mười mấy ngày, lan khắp cả ngọn núi của Ma giáo, cho đến khi ngọn lửa dễ gì dập tắt kia tắt lịm, mọi người lại xem, cả ngọn núi cây cối đều bị thiêu sạch, còn có thể tìm thấy vết tích ở đâu nữa chứ ? Trong khí vẫn còn mùi của ngọn lửa, khiến người ta phải đưa tay che mũi lại.
      "Bạch y Tu La" đột ngột xuất , lại đột ngột ra , phạm vào nhiều trận huyết án, rất nhiều người muốn giết chết nàng ta lại thể tìm được tung tích gì. Lại nghi kị Minh Sát ở bên cạnh nàng, cho nên chỉ đành bỏ qua.

      Có người , ngọn núi nào đó vào ban đêm, luôn có đôi nam nữ dựa vào nhau, hồng y nam tử phiêu dật, tóc đen tung bay, mang theo khí tức lạnh lẽo và bá khí siêu quần, nữ tử thân bạch y thắng tuyết, tóc đen buông xõa, đẹp đến khiến người khác nghẹt thở. Đặc biệt là đôi mắt của nàng, kiên định mà ôn nhu, lóe lên ánh sáng đen lung linh. Đôi mắt nam tử sắc bén mà lãnh, làm người khác sợ hãi, nhưng khi nhìn nữ tử lại vô cùng dịu dàng, cả nụ cười cũng ấm áp hơn.

      Có người truy hỏi, vậy nam tử đó có phải Minh Sát , nữ tử có phải "Bạch y Tu La" . Người kia lắc đầu, bản thân chỉ là người bình thường mà thôi, làm sao lại biết nhiều như vậy.

      Có người dựa vào đó mà suy đoán, dường như có thể khẳng định đó chính là Minh Sát và Mộ Thiên Vẫn, chỉ là, Minh Sát có Huyền Minh kiếm, Mộ Thiên Vẫn có Tương Thiên kiếm mà thôi.

      và nàng từng đứng lặng ngọn núi, đứng tảng đá, đó chỉ có chữ "khiểm", là dùng mũi kiếm khắc lên đó. Có lẽ, là nàng muốn tỏ ý xin lỗi.

      Khi người kể chuyện kể chuyện này, có người ngồi khuất trong góc, thân cẩm bào, có đôi mắt xanh đen nhàn nhạt, toàn thân tỏa ra khí chất vương giả ràng lắm.

      Khi nghe kể câu chuyện này, luôn rất chuyên tâm, lại giống như nghĩ cái gì. Phía sau có vài thị vệ đứng, trong đôi mắt luôn có tia phức tạp, thể thần sắc.

      Còn có nam tử mặt trường bào màu lam nhạt cũng nghe. hề ngồi, mà chỉ đứng dựa vào tường. Hai mắt khẽ nhắm, giống như chìm đắm trong kí ức của mình, gương mặt tuấn lãng nhưng hốc hác tiều tụy luôn có vẻ như rất khổ sở, giống như thể đoạn tuyệt với thứ gì vậy.

      Khúc trang cuối cùng sau hai năm "Bạch y Tu La" biến mất, lại khôi phục lại vị trí Minh chủ võ lâm. Trải qua thảo luận, Khúc Tỉ Phong ngồi lên vị trí này, Khúc trang khôi phục lại danh tiếng giang hồ. đỉnh núi Khúc trang mỗi năm đều có người tới, ở đó có phần mộ vô cùng có khí chất. Có nam tử thanh y phối kiếm thường đứng lặng ở đó, giống như hi vọng có thể chờ được ai đó. Thiếu môn chủ Giang Nam vọng môn ngẫu nhiên khi thăm Khúc Tỉ Phong, cũng bái tế người từng là Tam phu nhân của Khúc trang nằm trong phần mộ kia.

      Mỗi đêm, mỗi người đều có tâm của mình. Giữ lấy nó, có người cả đêm ngủ, có người lại mệt mỏi thiếp .

      Cuộc sống như vậy, bình đạm chút phong ba.

      Nữ tử như Tu La đến từ địa ngục kia, nữ tử với đôi mắt đỏ như máu khiến người run sợ, nữ tử cùng với người hồng y phiêu dật như hồn ma, nữ tử với nụ cười nhàng có thể câu hồn đoạt phách rất nhiều người, nữ tử với võ công đứng đầu thiên hạ, thủ đoạn tàn nhẫn ngoan độc, Tu La chi nữ mang người sinh mạng của rất nhiều người, mang theo hoảng sợ cho thế gian mà ra , lưu lại rất nhiều thần thoại truyền kì sống động.

      ngọn núi của Ma giáo từng bị lửa thiêu đốt kia, dường như có bạch y tuyệt sắc bay qua, thực vật lại sinh sôi trở lại. thảm cỏ có dựng tấm bia, đó có viết tám chữ :

      Cùng nắm tay nhau, đến bạc đầu.

      Cho dù nàng là người như thế nào, cho dù nàng từng có bao nhiêu quá khứ, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, cho dù là ở đâu, đều là nơi đẹp nhất thế gian.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :