1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 107 - TRẬN CHIỄN VỚI HUYỀN THẦN TUÂN 2

      đệ tử Ma giáo vội vã cưỡi ngựa rời khỏi đây, thông báo với bốn mươi lăm môn phái, thuận tiện thu nạp thêm người.

      Năm ngàn người trong Ma giáo khí thế bừng bừng chạy đến bãi chiến trường từng trải qua chém giết khốc liệt.

      Tôi khẽ gật đầu, lướt qua rừng cây từ dưới núi kéo lên tới đỉnh, lá cây bị mũi chân điểm phát ra tiếng "xào xào xào".

      lâu sau, tôi nhanh chóng đứng trước mặt họ, cưỡi lên con ngựa trắng đầu đàn.

      "Giáo chủ..." Hà Lẫm muốn lại thôi.

      "Đừng nhiều !" Tôi , "Hà Trưởng lão, các ngươi dẫn theo năm ngàn người theo sau, ta trước !"
      Tôi vung roi lên, roi ngựa nhanh chóng vẽ đường trong trung, rồi quất vào thân ngựa, phát ra tiếng trong trẻo. Bạch mã kêu lên tiếng, nhấc chân trước lên, tôi dùng lực nắm chặt cương, " !"

      Ngựa nhanh chóng xuất phát, xa dần, bỏ lại đám người ở phía sau.

      "Nhanh ! Nhanh !" Giọng Hà Lẫm gấp gáp, " theo Giáo chủ !"

      "Gia ! Gia !" Tôi hoàn toàn đế ý đến tiếng chạy của đám người phía sau.

      Cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi về phía sau, gió thổi lên bạch y của tôi, cũng thổi lên mái tóc tôi.

      Bên tai đột nhiên lại vang lên những lời mà Vũ Văn Thiều Li từng với tôi : "Phát nhược lưu tuyền, y như hồ điệp"

      Tôi bỗng dưng cảm thấy rất muốn cười. Tất cả đều rất đáng cười.

      Tôi nhanh chóng nhìn thấy đội quân xếp hàng chỉnh tề ở phía trước hai mươi mét. Ngồi ở con ngựa đứng đầu chắc là Huyền Thần Tuân.

      "Xuy---" Tôi hét tiếng, kéo dây cương, con ngựa nhấc chân lên, dừng lại.

      Tôi đánh giá chút.

      Đôi mắt sáng ngời cũng chút khách khí đáng giá tôi, tướng mạo khá giống Huyền Thần Giả, đều mang theo bá khí. gương mặt tuấn lãng che giấu vẻ kinh ngạc. thân áo giáp hoàng kim càng tôn thêm vẻ hiên ngang dũng của . Bởi vì đôi mắt tôi màu đỏ, nhìn bất cứ vật gì cũng là màu đỏ, có điều còn phân biệt được là áo giáp màu hoàng kim.

      "Ngươi là Giáo chủ Ma giáo Mộ Thiên Vẫn ?" có chút hứng thú hỏi tôi.

      Tôi nhìn , cau mày , "Là ta. ngờ ngươi nhận người cũng rất nhanh".

      nhàn nhạt cười, "Bạch y người ngươi cùng đôi mắt đỏ như máu, lại thêm dung nhan khuynh thành tuyệt thế xuất trần, rất khó nhận lầm"

      " sao ?" Tôi nhướng mày, "Vậy chắc ngươi biết, ta đến đây để làm gì ?"

      để tâm cười, "Ta chuẩn bị xong, thỉnh Mộ Giáo chủ xem thử, người mà Huyền Thần Tuân ta chọn ra, phải có thể nhanh chóng bị đánh bại được, cho nên thỉnh Mộ Giáo chủ sau này đừng phái ra chín trăm người như vậy để thử thực hư"

      Dưới ánh mắt cười cười mang vẻ châm biếm của tôi cưỡi con ngựa màu nâu quay đầu lại, đội quân phía sau tự động mở ra con đường, để cho ngựa qua.

      "Mộ Giáo chủ, tại hạ thể bồi" Sau khi bỏ lại câu này, đội quân lại tự động hợp lại, tiếp đó, mấy hàng cung tiễn bước lên phía trước đội quân, bao vây ba tầng bên trong ba tầng bên ngoài của quân đội, kế tiếp, thống nhất cài tiễn.

      "Huyền Thần Tuân, đây là chuẩn bị của ngươi ?" Tôi khinh miệt cười , cũng chầm chậm rút Tương Thiên kiếm ra, nắm chặt dây cương.

      "Gia !" Tôi kẹp chặt bụng ngựa, nhanh chóng xông về phía trước ! "Huyền Thần Tuân ! Ngươi quá coi thường Mộ Thiên Vẫn ta !"

      Lợi tiễn từng đợt từng đợt bắn ra ! Kèm theo cả tiếng gió !

      Tôi trở tay vung kiếm, vung vào trận lợi tiễn bừng bừng kia ! Màn tiễn dày đặc nhanh chóng phóng ra, tôi hề tốn sức dùng kiếm quét sạch hết !

      "Kĩ xảo nhặt" Tôi cười , bén nhọn liếc nhìn lượt, từng đợt ngân châm nhanh chóng từ ống tay áo thế như chẻ tre bắn ra !

      "A !" Tiếng kêu thảm thiết vang lên đột ngột vang lên trong trận chiến ! Có ngươi còn chưa chuyện gì xảy ra, ngân châm ghim vào đầu bọn chúng ! Máu còn chưa kịp bắn ra, ngã mặt đất !

      Những người còn lại trợn mắt há miệng nhìn tôi từ từ tiến lại, cả tiễn cũng quên bắn !

      Tôi cười lạnh nhìn bọn họ, kiếm trong tay cũng dừng lại, người ngựa hai bên mà tôi lướt qua bị kiếm giết chết ! mặt vẫn còn mang theo nét sợ hãi và kinh hoàng trước khi chết !

      Đội cung tiễn bị phá vỡ, tôi sát khí bừng bừng xông vào đám quân đội chỉnh tề phía sau, lúc này, ngay cả khi bọn họ được huấn luyện qua, bây giờ cũng hoang mang vô cùng, biết nên làm gì !

      "Giáo chủ !" Thanh của Hà Lẫm truyền đến bên tai. Tôi quay đầu lại, lão mang theo năm ngàn đệ tử Ma giáo đến, mặt che giấu được vẻ kiệt sức.

      "Giết cho ta !" Tôi cao giọng hạ lệnh, lấy tư thái của người thắng lợi ! Năm ngàn đệ tử Ma giáo có nghỉ ngơi tràn đầy kích động lao vào đội quân triều đình hoang mang !

      " được hoang mang !" Xa xa, thanh của Huyền Thần Tuân truyền đến, mang theo gấp gáp và khó hiểu, " được hoang mang ! Tướng sĩ nghe lệnh ! Tiêu diệt Ma giáo !

      chừa kẻ nào !"

      Ngay lập tức, đội quân triều đình hoang mang đột nhiên bình tĩnh lại, bắt đầu bình tĩnh đối phó lại người Ma giáo nhân số nhiều.

      Tôi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhấc Tương Thiên kiếm chặt chém từng người từng người trong đám binh sĩ !

      "Huyền Thần Tuân ! Nghe cho ta ! Chỉ cần ngươi theo bổn giáo chủ, mấy vạn người ngựa của ngươi ta đụng tới ! Rốt cuộc ngươi chọn đường nào ?" Tôi cao ngạo hét lên.

      "Hoang đường ! Ta đường đường là Tĩnh Đoan Vương làm sao lại theo ma đầu như ngươi chứ !" giết rất nhiều người của Ma giáo, hề khiếp sợ mà trả lời tôi.

      Tôi tránh kiếm phía sau, trở tay đâm kiếm vào kẻ vừa tập kích phía sau tôi, máu tuôn ra, nhuốm lên y phục của tôi.

      Tôi lại kẹp chặt bụng ngựa, xông vào trùng vây !

      Ngựa lồng chạy giẫm đạp rất nhiều binh sĩ, tôi còn tâm trí để quan tâm người của mình tổn thất bao nhiêu.

      "Hà Trưởng lão !" Tôi cất cao giọng gọi.

      "Có Hà Lẫm !"Thanh Hà Lẫm từ xa truyền lại, ràng đủ hơi. Tôi nâng mắt nhìn về phía lão, Hà Lẫm bị mấy chục người bao vây, y phục của lão dính rất nhiều máu, chiếu vào trong mắt tôi.

      Tôi vung ống tay áo bạch sắc lên, phóng ra hàng ngân châm ! Những người vây quanh lão kịp trở tay, kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống !

      "Đa tạ Giáo chủ !" Hà Lẫm vô cùng mừng rỡ.

      " cần" Tôi khẽ cười, thúc ngựa nhanh chóng rời khỏi đám người bao vây.

      Hơn năm vạn người đối phó với năm ngàn người, đúng là có chút hoang đường.

      Trong mắt Huyền Thần Tuân có chút hưng phấn.

      "Giáo chủ ! Giáo chủ !" Từ xa lại có tiếng kêu gấp gáp.

      Tôi nhìn về phía giọng đó, nhìn thấy vị hộ pháp lưu lại trấn thủ Ma giáo mang hơn ngàn người đến !

      "Bao nhiêu ?"

      "Hồi Giáo chủ ! Thuộc hạ chỉ lưu lại tại bổn giáo hơn hai ngàn người ! Dẫn theo tám ngàn ! Người thông báo bốn mươi lăm môn phái vẫn thu nạp người, lâu nữa dẫn người đến !"

      "Rất tốt" Tôi cười lạnh, lại nhanh chóng giết hơn mười binh sĩ vây quanh.

      Người càng lúc càng đông, tôi nhìn bốn phía, nhanh chóng phi người lên, tránh được đao hung ác, bên dưới có kẻ thừa cơ đâm vào bụng ngựa ! Ngựa đau đớn kêu lên tiếng, máu bắn khắp nơi, nhuộm đỏ cả bộ lông trắng toát của nó, nó ngã xuống ! Cát bụi tung bay, làm mờ mắt của những người bên dưới, tôi nhanh chóng quét kiếm qua, hàng loạt người kêu thảm ngã xuống đất !

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 108 - MẶT KHÁC CỦA MINH SÁT 1

      "Giết cho ta !" Tôi trầm giọng hạ lệnh, tiếp theo, là tiếng kêu kinh thiên động địa của chúng nhân Ma giáo ! Tôi bay lên đứng cây, lạnh lùng nhìn đám người bên dưới chém giết.

      "Giết ! Giết !"

      Đúng lúc này, phía sau lại truyền đến thanh cực lớn ! Kèm theo tiếng thét thảm thiết !

      Mọi người đều kinh ngạc nhìn về hướng đó, tôi cũng nghi ngờ quay đầu lại---

      Cát bụi mịt mù, đám binh sĩ ngã xuống đất ngừng lăn lộn, kêu thét ! Máu tươi khắp nơi ! Đứng giữa chúng là nam tử, hồng y phiêu diêu, tóc đen tung bay, đập vào trong mắt, là dung nhan tuấn mỹ tựa thần tiên !

      Ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người chém giết lẫn nhau, trời đất như lặng yên trong thời khắc này ! Mọi người đều nhìn, quên mất kiếm trong tay, chỉ là ngây ngốc đứng nhìn nam tử tuấn mỹ đột nhiên xuất này !

      Toàn thân phát ra khí tức lạnh lẽo và chết chóc, ngón tay thon dài có lực nắm chặt thanh bảo kiếm thế gian hiếm có ! Bảo thạch màu lam kiếm phản chiếu màu máu tươi, lấp đầy đất trời ! Mũi kiếm rỉ máu, rơi xuống đất, tôn lên hồng y phiêu dật và đôi mắt đỏ tươi của .

      Khí tức mê hoặc lòng người, khiến người ta sợ hãi ánh mắt khát máu đó !

      Ánh mắt này...Mọi người hẹn mà cùng quay đầu nhìn tôi bạch y tung bay ngồi cành cây.

      "Đều chết cho ta !" Hồng y nam tử mở miệng, thanh lạnh lẽo cực điểm ! Kèm theo thanh đó, là ngân kiếm nhanh chóng vung lên !

      Cho đến khi tiếng thét truyền đến, mọi người mới hoàn hồn trở lại, đây là chiến trường thảm khốc !

      Tôi nheo đôi mắt đỏ như máu, ngồi cây nhìn động tác của .

      Mỗi cú xoay người, mỗi lần vung kiếm, toàn thân đều tỏa ra khí chất chí tôn cao ngạo !

      Mỗi lần Huyền Minh kiếm quét qua, đều mang theo nội lực nhanh chóng tạo ra sợ hãi cho đám người ! Cát bụi và máu tươi tung tóe, lại hề bắn lên hồng y của ! Đây là Huyền Minh kếm sao ? Vì sao khi vào tay , lại có thể lợi hại như vậy ! Tôi quan sát cử động của mũi kiếm, dường như có thể khẳng định, đây phải là kiếm pháp "Quỷ" kì dị mà tôi sử dụng !

      Đây là Huyền Minh kiếm pháp ! Huyền Minh kiếm pháp mà tôi dùng ba năm !

      Từ khi nào mà Huyền Minh kiếm pháp có thể dử dụng có uy lực như vậy, khiến người ta kinh hồn khiếp đảm như vậy ?

      Tôi ngừng kinh ngạc.

      Đây là Minh Sát trong quá khứ sao ?

      Trong kí ức của tôi chưa từng xuất Minh Sát như vậy, lạnh giá, nguy hiểm, mang theo tà ác như vậy.

      Thậm chí cả đôi mắt đỏ như máu kia, trở nên tươi đẹp như vậy, tươi đẹp giống như máu vậy.

      nhàng uyển chuyển vung Huyền Minh kiếm, nội lực mạnh mẽ đánh đám người bay vào trung, sau đó nặng nề lao xuống đất ! Máu tươi bắn khắp nơi !

      Giống như tất cả những tiếng kêu thảm thiết đều liên quan tới ! giống như đứng ngoài tất cả, là người tạo ra chết chóc ! Máu tanh nồng nặc ! Đáng sợ vô cùng ! Khiến người ta lạnh đến thấu xương !

      Tôi dám tin nhìn , lạnh lùng ! Bên tai đột nhiên vang lên những lời Hà Lẫm với tôi !

      "Minh Sát ? Dĩ nhiên là rất quen thuộc. lúc đó là người đồ đệ mà Linh Tuất Kiệt coi trọng nhất. Tuổi còn , lại có căn cơ trời sinh. Ngộ tính cũng rất cao. Linh Tuất Kiệt thường sau này truyền chức Giáo chủ cho . Nhưng sau đó, Giáo chủ bị giết chết, cũng biệt tích. Qua vài năm, phạm vào huyết án giang hồ, thủ pháp giống với Giáo chủ, còn có phần hơn người" Hà Lẫm , " bao lâu sau, lại đến Giang Bắc, Vũ Văn Thích của Hoài An Môn muốn giết , cho nên hắm tạo ra trận Đại chiến Giang Hoài chấn động võ lâm"

      "Còn ác hơn ta sao ?" Tôi lạnh nhạt cười.

      Hà Lẫm run lên, "Thủ đoạn ác hơn so với Giáo chủ trước đây. Sau khi Giáo chủ thành quỷ tương đương..."

      Đây là ý gì ? Hà Lẫm là giống như vậy sao ?

      Nhưng, tôi còn nhớ cười với tôi, từng rất ôn nhu. Minh Sát từ lúc nào trở nên cuồng sát như vậy ? Nếu Mộ Thiên Vẫn tôi là ma quỷ, là Tu La, là kẻ tàn ác người người đều sợ, vậy Minh Sát tuyệt đối thua gì tôi !

      Chỉ dựa vào mấy chiêu thức của như vậy, phóng mắt nhìn, binh sĩ chết nằm thành bãi lớn ! Máu tươi chảy liên tục, lưu lại ở mỗi bước chân . Mái tóc đen dài của tung bay như thác nước, móng tay cũng giống như khi tôi nhìn thấy ở Mộ Dung Sơn trang, là màu đỏ tươi.

      Tôi khó để nghĩ ra, Giang Hoài Đại chiến mười năm trước, Giang Hoài Đại chiến mà nay nhân sĩ giang hồ vẫn dám nhắc tới, Giang Hoài Đại chiến mà ngay cả Hà Lẫm là người trong Ma giáo khi nhắc đến cũng kinh hồn khiếp đảm, bi thảm đến thế nào, khiến người ta sợ hãi đến thế nào ! Cho dù trôi qua mười năm, tất cả mọi người đều quên được !

      Minh Sát, thiếu niên Minh Sát tạo ra ác mộng như vậy, vậy còn tại ?

      Tôi lại nhìn , lạnh lùng điềm đạm.

      Minh Sát như vậy...Đồng tử tôi co lại, rút ra kết luận : Minh Sát mà tôi chưa từng gặp qua này, võ công tuyệt đối thua Mộ Thiên Vẫn tôi ! Thậm chí, nếu tôi dùng "Quỷ" để đánh với Huyền Minh kiếm pháp của , tôi có cách nào nắm chắc phần thắng !

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 109 - MẶT KHÁC CỦA MINH SÁT 2

      Người Ma giáo nhìn thấy có trợ thủ có võ công cao cường đến vậy, ý chí chiến đấu cũng tăng lên ! Nhất thời, thanh cực lớn của tiếng kêu thảm, tiếng chém giết, tiếng đao kiếm va chạm vang vọng khắp chiến trường tanh tưởi !

      "Bao vây người của Ma giáo lại ! Nhanh ! Nhanh !" Thanh gấp gáp của Huyền Thần Tuân vang lên, hiển nhiên, cũng ngờ đến giữa đường lại xuất nam tử đáng sợ võ công cao cường như vậy.

      Đám người đó tỉnh ngộ, lao vào đám người Ma giáo ít ỏi. Thân ảnh Huyền Thần Tuân ở trong đám người ở phía xa như như . Tôi đứng dậy, phủi phủi bạch y, nhún chân, nhanh chóng mang kiếm phóng người về phía Huyền Thần Tuân trong đám người đó !

      Huyền Thần Tuân mau chóng dùng kiếm đỡ lại ! Tôi xoay kiếm, kiếm cũng bị buộc phải đổi hướng ! Tôi lấn người gần sát , dùng sức áp Tương Thiên kiếm lên kiếm của , để thể tự mình vung kiếm !

      Tôi hờ hững nhìn mồ hôi lấm tấm trán , thanh vô cùng lãnh khốc, "Hai con đường ! là ngươi mang theo mấy vạn người của mình nhanh chóng biến mất khỏi mắt ta, hai là ngươi và bọn chúng hôm nay đều phải chôn thân tại đây, chết trong tay vạn ba ngàn người của Mộ Thiên Vẫn ta !"

      cười tự mỉa, "Ta vốn cho rằng, chỉ có hơn vạn người Ma giáo rất dễ đối phó, chỉ có mỗi Giáo chủ là khó đối phó, cho nên đem nhiều người đến. Bây giờ nghĩ lại, cho dùn ta mang đến mười mấy vạn, cũng thua phải ?"

      "Ngươi biết tốt"

      Đúng lúc này, tôi cảm thấy trận khí truyền đến ! Tôi nhanh chóng xoay người né, tránh được mũi kiếm nhọn từ xa áp tới !

      "Keng !" tiếng, kiếm trong tay Huyền Thần Tuân rơi mặt đất ! Đồng thời rơi mặt đất, còn có Huyền Minh kiếm của Minh Sát !

      Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy dung nhan lãnh khốc từ xa của Minh Sát ! nhìn thấy ánh mắt tôi, cười ôn nhu với tôi, che giấu tất cả sát khí của . Nhưng, rất nhanh, hàn khí lại bạo phát ! Tay vừa chuyển, dùng nội lực để kéo Huyền Minh kiếm nằm cách tôi xa bay trở về tay , nắm chặt !

      giây sau, Minh Sát ở đằng xa thấy, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh màu đỏ mơ hồ như gió lốc đánh tới ! Tôi vẫn chưa kịp ứng phó, Minh Sát ở kế bên, ngón tay thon dài có lực của chỉ thẳng vào cổ của Huyền Thần Tuân !

      "Dừng tay !" Tôi thất thanh kêu lên.

      Minh Sát xoay đầu lại cười , nụ cười làm người khác kinh ngạc khiến tim tôi loạn nhịp.

      "..." Tôi chỉ vào Huyền Thần Tuân hô hấp thông, " đáng chết, nhưng phải chết ở đây"

      Tay của Minh Sát thả lỏng, Huyền Thần Tuân đau đớn ngã nhào đất, ôm lấy cổ có vết rạch ngừng hô hấp, gương mặt tuấn lãng có sợ hãi tột độ.

      "Dừng tay hết cho ta !" Tôi lạnh lùng , dựa vào nội lực để tất cả bọn chúng đều có thể nghe được lời tôi.

      Người đều dừng tay, cát bụi bao phủ khắp chiến trường, máu tươi và cát bụi trộn lẫn vào nhau, khiến người nhìn vào kinh tởm.

      "Hà Lẫm !"

      "Có Hà Lẫm !" Thanh của Hà Lẫm từ xa vọng lại.

      "Dẫn những đệ tử còn lại của bổn giáo về !"

      "Dạ ! Thuộc hạ tuân mệnh !"

      vài người phân tán trong đám người rút ra ngoài.

      Binh mã còn lại của triều đình còn lại bao nhiêu. Tôi nhìn Minh Sát ở bên cạnh, đạm mạc đứng trong gió, tóc đen và hồng y giao nhau, tuấn mỹ lại đáng sợ.

      "Ta giúp nàng giết hơn phân nửa số người" mở miệng , thanh quỷ mị.

      Huyền Thần Tuân miễn cưỡng đứng lên, cam tâm nhìn tôi.

      "Còn muốn tiếp tục ?" Tôi hỏi.

      Huyền Thần Tuân nhìn quanh đám người còn lại đứng giữa thi thể và máu tươi, phẩy tay ra hiệu rút lui : "Chúng ta !"

      Những người đó kéo đao kiếm nghe lời cùng rời khỏi chiến trường này.

      "Mộ Thiên Vẫn, ta còn trở lại !"

      "Tùy ngươi" Tôi nhàn nhạt .

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 110 - QUYẾT ĐỊNH CỦA MỘ THIÊN VẪN 1

      Rất nhanh, cả vùng đất rộng lớn chỉ còn lại tôi và Minh Sát. Bên cạnh là thi thể chất đống hòa lẫn cùng máu tươi.

      Gió thổi tung cát bụi mặt đất, cũng thổi lên bạch y của tôi cùng hồng y của Minh Sát đan xen vào nhau.

      Tôi nhìn gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng nhưng trắng bệch của , cau mày : "Huynh sao rồi ?"

      Khóe môi câu ra nụ cười trào phúng, thanh lạnh lùng chút ấm áp : "Ta lại luyện "Quỷ" lần nữa"

      "Cái gì !" Tôi thất thanh kêu lên, "Nhưng, tại huynh ràng là sử dụng Huyền Minh kiếm pháp !"

      cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống, che mất vẻ mặt của , "Ta luyện "Quỷ" lần, Thiên Vẫn, ta và nàng đều giống nhau"


      Tim tôi bỗng dưng trống rỗng.

      "Ta và nàng giống nhau, Thiên Vẫn" ngẩng đầu lên, "Thậm chí, võ công của ta cao hơn nàng rất nhiều, nàng...có thể cùng ta rời khỏi nơi này ?"

      Giọng lạnh giá, lại có chút mong chờ. "Ta luyện "Quỷ" nữa, cái ta muốn chỉ là hoàn toàn thành quỷ. Sau đó, ta luôn dùng Huyền Minh kiếm pháp, như vậy, ta bị lún vào quá sâu, hơn nữa còn có thể giúp nàng"

      " ?" Tôi cười khẽ, "Huynh muốn ta từ bỏ chức vị Giáo chủ này sao ?"

      Minh Sát gì, chỉ là chăm chú nhìn tôi. Vết máu Huyền Minh kiếm được gió thổi, nên đông lại, tạo nên màu sắc đỏ thẫm kì dị. Khí tức lạnh lẽo mà tỏa ra giảm phân nửa.

      Tôi bỏ Tương Thiên kiếm vào bao kiếm, xoay người . Minh Sát kéo tay tôi, "Thiên Vẫn, nếu nàng đồng ý, vậy, hãy để ta cùng nàng !" Ngữ khí của vô cùng kiên định, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ kiên trì. "Cho đến khi chết" thêm vào câu.

      Tôi tỏ vẻ gì, quay người lại nhìn . lâu sau mới cười , "Minh Sát, nay ta phải về bổn giáo để xử lý vụ"

      "Ta biết" Minh Sát thở ra, do dự rất lâu, mới , "Nàng về trước , ta muốn mình".

      Tôi tiếp, quay người . Vết máu đông lại ở mỗi nơi tôi bước qua, giống như là vật tế dành cho tôi.

      "Hà Lẫm !"

      Tôi bước vào đại đường, cao giọng gọi.

      "Giáo chủ..." Hà Lẫm bước tới, vết máu y phục lão loang lổ, gương mặt tiều tụy.

      Tôi liếc nhìn lão, "Bị thương sao ?"

      Hà Lẫm có chút do dự : "..."

      " cần như vậy, ta mắng ngươi, cũng trách tội ngươi" Tôi cau mày , "Giáo ta thương vong bao nhiêu ?"

      Vẻ mặt Hà Lẫm có chút bi thương, cũng có thất vọng, "Hồi Giáo chủ, Giáo ta chết tám ngàn đệ tử"

      Tôi nắm chặt Tương Thiên kiếm, lạnh giọng : "Giáo ta khác nào tổn thất hơn phân nửa đệ tử ?"

      Hà Lẫm gật cũng lắc đầu, chỉ thở dài, "Bọn họ đều trung thành hết mực với Giáo chủ..."

      "Vậy, người của những môn phái kia thương vong bao nhiêu ?"

      Gương mặt Hà Lẫm có chút trắng bệch, nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi , "Bọn chúng đều là lũ khốn ! Về sau thuộc hạ tra lại ràng, phát còn thừa ba trăm người ! Chết bao nhiêu, nhiều tên ngay từ khi bắt đầu đều chạy mất !"

      Tôi hừ lạnh tiếng, biết trong lòng phẫn nộ biết bao nhiêu : "Trận chiến với Huyền Thần Tuân còn chưa kết thúc, những người còn lại của Giáo ta, qua vài ngày nghỉ ngơi, theo ta đến các môn phái !"

      Hà Lẫm cả kinh : "Giáo chủ, vạn lần thể ! Giáo ta thể tiếp tục tổn thất nhân lực ! Lỡ như quân đội triều đình..."

      Tôi trừng lão cái, "Hà Trưởng lão ! Ta tại muốn thanh lí môn hộ, được sao ? Nếu Huyền Thần Tuân lại đến, ta giết ! Xem ai còn dám dẫn quân đến !

      Hà Lẫm mặt vô biều tình, "Giáo chủ, nếu người cảm thấy như vậy là tốt, vậy thuộc hạ cũng thể gì nữa. Có điều chỉ cần Giáo chủ muốn, thuộc hạ tận lực, chết cũng từ !"

      Trong lòng tôi có chút cảm động, phân phó hạ lệnh, "Hà Trưởng lão, ngươi cùng các hộ pháp lui xuống xem xét đệ tử bị thương của bổn giáo, cũng xem xét thương thể của mình. Ta nghĩ lại chuyện đối phó các môn phái"

      "Dạ, Giáo chủ" Hà Lẫm lui xuống.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 111 - QUYẾT ĐỊNH CỦA MỘ THIÊN VẪN 2

      Tôi xem xét lượt thương thế của đệ tử trong giáo, cũng có trở ngại gì lớn, có người nghỉ ngơi vài tháng là được, có người còn có thể tiếp tục đối phó với quân đội triều đình.

      "Giáo chủ..." Hộ pháp đứng phía sau tôi, để tiện nghe phân phó của tôi.

      "Ngươi..." Tôi ngắn gọi kêu tiếng.

      "Có chuyện gì ? Giáo chủ ?" bước đến bên cạnh tôi, cúi đầu cung kính .

      "Ngươi, gọi đương gia của bốn mươi lăm môn phái quy thuận giáo ta tới đây ! Bổn Giáo chủ muốn đích thân giáo huấn"

      "Dạ, Giáo chủ" Hộ pháp lĩnh mệnh rời .

      Khi trưởng lão chưởng môn của những môn phái đó đều đến, tôi ngồi trong đại đường mất kiên nhẫn cau mày nhìn, trong cả đại đường tản mác khí tức lạnh lẽo và nguy hiểm.

      " " Tôi thốt ra hai chữ, khóe miệng cười , trong mắt có ý cười nào, còn chứa từng trận sát khí.

      Bên dưới yên tĩnh, ai chuyện, đều khẩn trương nhìn quanh bốn phía.

      "Tại sao chỉ điểm những người như vậy ?" Tôi tiếp tục , ngữ khí nặng thêm, "Có vị chưởng môn nào có thể với bổn giáo chủ ?"

      "Cái này..." Cuối cùng cũng có người mở miệng, ngữ khí do dự.

      "" Tôi lần thứ hai đơn giản ra lệnh.

      Người bên dưới bất an động đậy. Tôi chỉ lạnh lùng nhìn tất cả.

      "Ba !" Tôi rút Tương Thiên kiếm chém mạnh vào chiếc bàn bên cạnh ! Đứng thẳng người dậy, hung ác nhìn đám người đợi bên dưới, ngay cả hộ pháp bên cạnh cũng bị dọa giật bắn người, khẩn trương nhìn tôi.

      "Ta kêu các ngươi , tại sao lại co đầu rụt cổ như vậy ! Chín trăm tên được gọi là 'tinh ' trong môn phái các ngươi cả vạn người cũng giết xong, sau đó còn để đích thân bổn giáo chủ lâm trận ! Hại bổn giáo tổn thất gần nửa đệ tử, cho bổn giáo chủ nghe, các ngươi tính toán cái gì !" Tôi bước xuống dưới, đứng trước mặt bọn chúng, nhìn bộ dạng sợ hãi co rút của bọn chúng, lửa giận bùng lên.

      "Giáo chủ bớt giận..." Mấy chục người đồng loạt quỳ xuống, cắm cúi nhìn mặt đất, dám thở mạnh.

      Tôi cười lạnh, "Bây giờ bắt đầu gọi bổn giáo chủ là 'Giáo chủ' sao ? Nhưng quá muộn rồi. Tổn thất phân nửa đệ tử bổn giáo, các ngươi tính làm sao ?"

      "Giáo chủ bớt giận, chúng ta...chúng ta lại phái ra..."

      "Đủ rồi !" Tôi nhẫn nại ngắt ngang, "Lại phái ? Phái bao nhiêu ? Cái ta cần là trận quyết chiến cuối cùng !" Tôi lạnh lùng , "Các ngươi, toàn bộ đều ra trận cho ta ! Nếu có ai tận lực, chết cho ta !"

      "Giáo chủ..." Có rất nhiều người hoảng sợ ngẩng đầu nhìn tôi, "Giáo chủ, cái này..."

      "Làm được sao ?" Tôi nheo đôi mắt đỏ như máu lại, trong mắt chứa khí tức nguy hiểm, "Vậy chỉ có chết !"

      Tôi trở tay dùng nội lực hút Tương Thiên kiếm ghế chủ tọa tới, nhanh chóng rút ra, lại dùng tốc độ sét đánh kịp bưng tai đâm thẳng vào thân thể của kẻ phía sau, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy ngân quang lóe lên, kém theo thanh lạnh giá, người kia tiếng động ngã mặt đất.

      mảnh tĩnh mịch.

      Tất cả mọi người dám tin nhìn. "Bạch y Tu La" mỗi lần ra tay, đều báo cho người ta biết. Nàng thích giết ai giết.

      Tôi quét mắt lượt, sau đó hề tốn sức thu kiếm lại. Máu tươi bắn lên bạch y của tôi, vạn phần mê hoặc.

      "Làm được sao ?" Tôi lặp lại lần nữa, trong mắt chứa vẻ khát máu.

      "Làm được ! Làm được !"

      Tôi mãn nguyện cười, phân phó hộ pháp : "Kéo thi thể của đương gia này xuống, của phái nào trả về cho phái đó, để chúng tự mình chọn ra người, nghe chỉ thị của bổn Giáo chủ"

      "Dạ, Giáo chủ, thuộc hạ tuân mệnh" Hộ pháp kéo người chết đó xuống. Máu tươi lan mặt đất, biến mất ở cửa lớn.

      "Còn về các ngươi..." Tôi nhìn đám chưởng môn run lẩy bẩy kia, cười lạnh , "Các ngươi lui xuống , khi nào gọi phải đến, lần sau chậm như vậy, đừng trách bổn giáo chủ lưu tình"

      "Dạ, Giáo chủ" Bọn chúng như trút được gánh nặng lui xuống.






      CHƯƠNG 112 - QUYẾT ĐỊNH CỦA MỘ THIÊN VẪN 3

      Tôi cầm mảnh vải trắng sạch mềm mại, cẩn thận lau chùi vết máu Tương Thiên kiếm, lại cảm thấy u sầu.

      Rất lâu trước đây, tôi có phải cũng cẩn thận tỉ mỉ lau chùi Huyền Minh kiếm mà tôi quý nhất ?

      cổ khí tức lạnh lẽo lại áp tới, kèm theo là tiếng gió thổi tung cửa sổ, cát bị thổi tung, lá cây va vào nhau "xào xào xào".

      Tôi ngẩng đầu nhìn trời, là hoàng hôn rồi. biết tại sao, lại xuất cơn gió lạnh như vậy. Gió thổi tung cả cánh cửa bằng gỗ hồng điêu khắc tỉ mỉ của đại đường, "két két" tiếng, gió thổi vào trong, bạch y của tôi phiêu diêu, tóc cũng tung bay.

      Vết máu Tương Thiên kiếm được lau sạch bằng miếng vải trắng mềm mại, cảm giác lạnh lẽo thức tỉnh tôi, hình như có nguy hiểm. Tôi bật dậy, tay cầm khăn thả ra, mảnh vải bị gió thổi, màu máu tươi lan rộng miếng vải trắng, dần dần bị gió thổi vào, màu đỏ tươi từ từ hóa sậm.

      Tôi đứng giữa đại đường, động đậy, nheo mắt nhìn điểm từ xa.


      Dường như có ánh sắc lóe lên, trận gió nguy hiểm thể tránh được nhanh chóng bay đến !

      Tôi cười khẽ : "Huyền Minh kiếm"

      Đầu tôi nghiêng , ngân quang quét qua tai tôi bắn thẳng vào bức tường chính giữa của đại đường, ghim chặt đó. Tôi quay đầu nhìn. Tôi biết, thanh này muốn với tôi, đến.

      Trời còn chưa hoàn toàn tối hẳn, bất ngờ xẹt qua thân ảnh màu đỏ.

      "Minh Sát" Tôi nhàn nhạt , "Tại sao lại đến đây ?"

      Khí tức lạnh lẽo quen thuộc truyền đến, Minh Sát đứng trước mặt tôi, hồng y khẽ bay, tóc đen buông xõa, đôi mắt đỏ tươi thâm sâu khiến người ta trầm mê trong đó. Gương mặt tuấn mỹ có biểu tình gì.

      "Sau khi nàng trở về Ma giáo, ta luôn nghĩ, nghĩ đến nàng của bốn năm trước. Thiên Vẫn, nàng mười bảy tuổi rồi"

      "Phải, ta biết" Tôi quay người cầm bao kiếm bàn lên, bỏ Tương Thiên kiếm vào, "Huynh lại đến khuyên ta sao ?"

      Minh Sát cười, "Ta nghĩ ràng, ta hoàn toàn có bản lĩnh có thể khuyên được nàng. Thiên Vẫn, ta chỉ muốn với nàng, nếu ngày nào nàng thể từ bỏ việc luyện "Quỷ", ngày đó nàng vẫn thể khống chế nội tâm của chính mình"

      Tôi trầm mặc , lại tiếp, "Mộ Dung Sở từng , nếu người luyện nó muốn triệt để từ bỏ nó, chỉ có chết"

      Tôi lạnh nhạt cười, , "Mối thù cả nhà của Mộ Dung Sở toàn bộ đều đổ hết cho ta, chỉ có là ngoại lệ"

      "Nếu đúng là như vậy, vậy người ta và nàng biết phải gánh bao nhiêu sinh mạng" Minh Sát cười .

      Tôi nhìn Huyền Minh kiếm cắm tường, hỏi , : "Minh Sát, Huyền Thần Tuân còn có hành động chứ ?"

      Minh Sát gật đầu, "Sau khi Huyền Thần Tuân đáng thua nàng, lập tức thả bồ câu đưa thư về Hoàng thành muốn Huyền Thần Giả chuẩn bị tăng binh, con bồ câu đó, ta kiếm lấy mảnh giấy chân nó, sau khi nó bay đến Hoàng thành, e rằng cũng chẳng làm được gì"

      "Cho dù có đến, cũng chẳng làm gì được" Tôi khẽ, "Nhưng, giáo ta còn đệ tử nào có thể kháng cự nữa, chỉ có thể dựa vào chưởng môn của mấy chục môn phái kia"

      "Nàng còn có ta" thốt ra câu, gương mặt trắng toát có chút đỏ, trong khí tức lạnh lẽo cũng chứa cảm giác ấm áp.

      Tôi sững người, sau đó vòng tay ôm thân thể cứng rắn nhưng lạnh lẽo của , gương mặt nhàng dán trước ngực , nhắm mắt lại : "Cám ơn huynh, Minh Sát"

      Tuy rằng lạnh giá, nhưng lại là người tôi thương.

      Chúng tôi có thể như vậy trải qua đời ? Bạch y Tu La và ma đầu Minh Sát của Giang Hoài Đại chiến ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :