1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 102 - TRỞ LẠI MINH GIỚI ĐỊA CUNG 3

      Tôi vừa mới lên núi, nhìn thấy Hà Lẫm ở đằng xa ngóng nhìn trời.

      Đột nhiên, lão xoay đầu lại, trông thấy tôi.

      "Giáo chủ, người về rồi ?" Hà Lẫm nhìn bộ dạng tôi bị dọa sợ hãi.

      "Bộ dạng của ta, có gì ổn sao ? Sao Hà Trưởng lão lại sợ hãi vậy ?" Tôi cười lạnh tiếng, chứa từng trận sát khí trong đó.

      " phải, thuộc hạ chỉ lấy làm lạ, lúc Giáo chủ người có sát khí đằng đằng và mãnh liệt như vậy..." Hà Lẫm cẩn dè dặt vừa vừa .

      "Vậy sao ?" Tôi hừ lạnh, bước vào đại đường, "Có chuyện gì ? Hà Trưởng lão ?"

      " có gì có gì...Uy danh của Giáo chủ vang danh tứ hải, những môn phái cần quy phục đều quy phục, môn phái chưa quy phục vẫn chưa xuất ..."

      "A ? Vậy ta làm sao lại cảm thấy ngày giết người, trong lòng lại trống trải như vậy, Hà Trưởng lão, ngươi biết là ý gì chứ ?"

      Hà Lẫm sao lại biết ? Lão chỉ ậm ừ : "Thuộc hạ ngu muội, hiểu ý của Giáo chủ"

      " ?" Tôi sắc bén liếc lão, Hà Lẫm dám nhìn thẳng tôi, chỉ đành nhìn nơi khác, như ngồi đống lửa.

      Cuối cùng, mồ hôi lạnh của Hà Lẫm ngừng tuôn ra, tôi độc ác cười lớn lên : "Ha ha ha ! Hà Trưởng lão ngươi nếu biết, vậy Giáo chủ ta cũng tiện phân phó nhiều ! Ha ha, ngươi chỉ cần làm tốt mọi việc là được, những cái khác, cần nhiều !"

      Hà Lẫm vội vã quỳ xuống, dập đầu mặt đất : "Phải phải phải...Giáo chủ rất đúng...Thuộc hạ nhất định tuân thủ..."

      Tôi chán ghét phất tay : "Ngươi cút cho ta ! Sau này, ngươi đừng để ta nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của ngươi nữa ! Nếu đừng trách ta niệm tình công lao của ngươi đối với bổn giáo, móc hai mắt của ngươi ra !"

      Hà Lẫm cả kinh, lúng ta lúng túng rời .

      Tôi hờ hững ngồi chiếc ghế làm bằng gỗ hồng gảy móng tay, móng tay bởi vì thường xuyên cầm kiếm, ngón tay trở nên rất có sức, lại để lại vài vết chai sần, hệt như lúc trước cầm súng vậy.

      Tôi lạnh lùng cười, ánh mắt hiểm mà sắc bén.

      Nếu dùng súng, tôi phát là có thể lấy tính mạng người khác, mà tại lại phải dùng kiếm để đánh nhau.

      "Bạch y Tu La" là thần thoại, ai có thề đánh lại thần thoại.

      Mộ Thiên Vẫn tôi sau khi mượn xác hoàn hồn lại tạo nên thần thoại.

      Nụ cười lạnh của tôi dần dần lớn hơn, tiếng cười vang khắp đại đường, lại lan khắp cả ngọn núi, vang xa dứt.

      Tôi đột nhiên lại cảm thấy trống rỗng và tiếc nuối.

      Rốt cuộc đâu mới thực là tôi ?

      Nụ cười nào mới thực là nụ cười của tôi ?

      Tôi hoang mang.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 103 - TRIỀU ĐÌNH VÀ GIANG HỒ 1

      Cả thiên hạ bắt đầu phân thành hai phái ràng.

      Giáo chủ Ma giáo thống trị giang hồ, Thánh thượng duy nhất tồn tại trong cuộc thảm sát Hoàng cung thống trị Hoàng thành.

      Bởi vì cảm thấy uy hiếp quá lớn, Thánh thượng Huyền Thần Giả chuẩn bị phái binh tiêu diệt thế lực cực lớn trong giang hồ - Ma giáo.

      Mọi người thấp thỏm yên nhưng mừng thầm trong lòng chờ đợi Ma giáo và triều đình giao tranh trực tiếp.

      Chờ diệt vong của tà giáo, chờ tương trợ cho nhân sĩ chính phái bọn chúng.

      Tôi ngồi vị trí cao cao tại thượng, cúi nhìn đám người phủ phục bên dưới.

      Đó là kết quả sau khi Hà Lẫm chấn chỉnh Ma giáo, nhân số tăng lên, nội bộ Ma giáo càng có khí thế.

      " phái binh ?" Tôi hỏi.

      "Dạ, Giáo chủ" Hà Lẫm , " phái binh. Giáo chủ muốn đối phó thế nào ?"

      Tôi trầm tư chút : "Nếu đánh nhau với triều đình, Ma giáo sức yếu thế mỏng, đối đầu trực tiếp được"

      "Ý của Giáo chủ...là đấu trí ?" vị hộ pháp bước lên .

      "Đấu trí ?" Tôi hừ lạnh, "Huyền Thần Giả là loại người nào ? Còn muốn ta dùng đầu óc đối phó ?"

      Vị hộ pháp kia cười ngượng, lui về sau.

      "Hà Trưởng lão," Tôi gọi đến tên của Hà Lẫm, " võ lâm có biểu ý ủng hộ ?"

      "Hồi Giáo chủ, các môn phái võ lâm đều quy phục Ma giáo ta, liên tục biểu thị ý muốn Ma giáo đối kháng với triều đình" Hà Lẫm đắc ý .

      "Vậy sao ?" Tôi liếc mắt, trừng Hà Lẫm, "Sao ngươi lại bọn chúng muốn nhìn Ma giáo với triều đình lưỡng bại câu thương ?"

      "Cái này..." Hà Lẫm vội .

      "Hà Trưởng lão" Tôi cười cười.

      "Có Hà Lẫm !" Hà Lẫm .

      " tại ngươi lập tức phái người đến các môn phái, mỗi môn phái điều động nửa cao thủ đến tập hợp ở giáo ta. Người phái nhất định phải tận mắt kiểm tra là cao thủ mới được !"

      Tôi nghiêm mặt, "Sau này, ta xem chúng làm sao vui mừng khi người gặp nạn !"

      "Giáo chủ minh !" Hộ pháp bắt đầu cười trộm.

      "Đừng cười," Tôi cau mày, "Kình An Vương Huyền Thần Y sau khi giao đấu với ta bỏ , nên quay lại Hoàng thành, Huyền Thần Giả có chút đầu óc, nhưng sau lần bị dọa đó, đích thân ra mặt"

      Hà Lẫm tiếp : "Hơn phân nửa là Nhị đệ của Tĩnh Đoan Vương Huyền Thần Tuân dẫn binh đến. Tĩnh Đoan Vương này cũng là tướng quân, còn rất có kinh nghiệm, nhưng cũng chưa từng thử qua võ công của Giáo chủ, chỉ là nghe lại. Người này bảo thủ cố chấp, nhất định coi trọng Giáo chủ. Chỉ vì đối phương người nhiều thế lớn, hơn nữa đều trải qua huấn luyện, giáo ta cũng chưa từng chân chính trải qua luyện tập..."

      Tôi phất tay : "Hà Trưởng lão cần lo lắng, suy cho cùng giáo ta cũng phải là đống hỗn độn, hà tất phải sợ ?"

      "Phải, Giáo chủ. Tất cả đều nghe theo phân phó của Giáo chủ" Hà Lẫm cung kính .

      Tôi dựa vào lưng ghế, từ cao nhìn xuống bọn họ : "Hoàng thành có Kình An Vương, cho dù có trăm Huyền Thần Giả, ngàn Huyền Thần Tuân ta cũng lo lắng. Chỉ dựa vào mình ta, có thể dạy cho chúng biết thế nào là sợ hãi !"

      "Giáo chủ, nếu những môn phái đó đồng ý để người của mình mạo hiểm ?" Có hộ pháp do dự yên .

      Tôi cười lạnh "Là bọn chúng đồng ý tự mình quy thuận, cùng sống chết với giáo ta, thể chỉ có binh mã của mình bổn giáo đối phó với triều đình, bản thân đương nhiên cũng phải bỏ công sức. Nếu chắc,vậy bọn chúng quy thuận, trở về báo với ta, ngay trong đêm ta giải quyết sạch bọn chúng !"

      "Dạ, Giáo chủ. Vậy thuộc hạ cáo lui..." Hà Lẫm đứng lên .

      "Lui xuống . Mau chóng chiêu tập nhân mã"

      "Vậy Giáo chủ..." Những người còn lại đều dám ở lại cùng tôi.

      "Các ngươi cũng lui . Lần này, Mộ Thiên Vẫn ta phải đánh trận chiến trước nay có !" Tôi tuyên bố.

      "Giáo chủ..." Hà Lẫm đến cửa lại xoay người trờ lại.

      "Chuyện gì ?" Tôi chán ghét hỏi.

      "Giáo chủ...Thuộc hạ nhớ sau khi Khúc Vô Loan chết, Giáo chủ muốn Khúc trang quy phục giáo ta, nhưng lần này..."

      Khúc Vô Loan ? Cái tên quên mất từ rất lâu trong kí ức lại lên trong đầu tôi, vừa mới lên, còn có tình cảnh và những lời trước khi chết.

      "Khúc trang cũng có ai đáng để phái ra. Trong bọn chúng chỉ còn mỗi võ công của Khúc Tỉ Phong và Ninh Diệc Vũ là còn có thể. Mấy năm nay lại chiêu nạp người, chỉ là sơn trang quy mà thôi, cần để ý" Tôi lạnh nhạt phân phó.

      "Dạ, Giáo chủ, vậy Hà Lẫm làm ngay"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 104 - TRIỀU ĐÌNH VÀ GIANG HỒ 2

      Lúc chập choạng tối, người chiêu tập đủ. Chỉnh tề xếp hàng dưới núi.

      "Bao nhiêu ?" Tôi đứng đỉnh núi nhìn xuống đám người đen kịt bên dưới, khẽ nheo mắt hỏi.

      "Hồi Giáo chủ, bốn mươi lăm môn phái mỗi phái xuất ra hai mươi cao thủ. Tổng cộng là chín trăm người" Hà Lẫm hồi đáp

      Chín trăm người. Tôi suy nghĩ lát : "Vậy ta phái ra năm ngàn người, thêm chín trăm người cũng được" Tôi vuốt ve Tương Thiên kiếm, rất nhanh, nó nhìn thấy máu, "Triều đình có bao nhiêu ?"

      "Ba vạn. Huyền Thần Giả dám phái nhiều binh, sợ toàn quân bị diệt. Nghe vốn chỉ phái vạn, nhưng về sau Huyền Thần Tuân chắc, lại phái ra hai vạn"

      "Vậy sao ?" Tôi lại nhìn đám người ngay ngắn chỉnh tề dưới chân núi, "Triều đình đánh trận này với chúng ta định chắc là thất bại"


      Gió thổi vào bạch y của tôi, tà áo tung bay, cũng thổi vào mái tóc đen mượt của tôi. Tôi đứng đỉnh núi, giống như đứng vị trí cao với tới, là Vương giả vạn người kính ngưỡng.

      Tu La Chi Vương.

      "Nếu Kình An Vương quay lại, ngươi có giúp bọn chúng ?" Tôi nhàn nhạt hỏi Hà Lẫm.

      Hà Lẫm sững người, "Giáo chủ sao lại hỏi vậy ?" Thấy tôi trả lời, lão , "Nếu Kình An Vương quay lại, chắc giúp hai vị ca ca của "

      Tôi cười, "Cũng nghĩ như ta. Cho dù ca ca của xem trọng , rốt cuộc vẫn là Huyền Thần Y, người mang dòng máu hoàng gia. Huống hồ, từng vì người con đường kia mà ra tay đánh nhau với ta, tha thứ cho việc giết chóc"

      Đáng tiếc rồi. Nên quay lại. Cho dù thân là Kình An Vương thế nào ?

      Tôi từng, vì vẻ đẹp và ôn nhu của , mà khuynh tâm. Có lẽ tôi từng thích , nhưng cũng chỉ là từng.

      Tôi tại, e rằng nhận ra tâm của mình.

      Tôi cười nhạt, xoay người , "Hà Lẫm, truyền khẩu lệnh của ta, hôm nay để chúng nghĩ ngơi dưới núi, đợi đến khi binh mã triều đình tiến vào phạm vi thống trị của ta, lập tức giết chết !"

      "Dạ, Giáo chủ" Lời đáp của Hà Lẫm vô cùng kiên định.

      "Ta trước. Ngươi xem chừng cho tốt" Tôi cười cười.

      Buổi trưa ngày thứ hai, quân đội triều đình qua Hoài An Môn Giang Bắc. Rất nhanh, tới năm ngày đến đây.

      "Nếu bên đó chậm như vậy, nghỉ ngơi năm ngày" Tôi cười với Hà Lẫm.

      "Nghỉ ngơi ? Giáo chủ, chúng ta nên sẵn sàng ứng chiến ạ ! Nếu đợi bên đó đến, vậy..." Hà Lẫm vội .

      "Sợ cái gì !" Tôi hoang mang , "Bên kia là quân đội, giống với chúng ta. Cho dù bọn chúng muốn hủy diệt Giáo ta, vậy người được chọn ra cũng phải là vô dụng. Nhưng người của chúng ta giống, người bên này cũng có thể đánh với từ năm đến mười người bên kia. Ta xem qua võ công của những môn phái nhoi đó, nhưng có thể đoán được"

      Hà Lẫm trầm tư. Tôi ngừng lại, sau đó tiếp : "Nếu thêm Khúc trang nữa là bốn mươi sáu. Nếu ta hủy diệt Động, Nga Mi, Võ , hay là Mộ Dung Sơn trang, vậy biết giang hồ có bao nhiêu thế gia môn phái"

      Hà Lẫm có chút thương cảm : "Thuộc hạ ở Ma giáo lâu. Khi thuộc hạ còn trẻ ở đây làm hộ pháp, khi đó là Linh Tuất Kiệt làm Giáo chủ, về sau sau khi Linh Giáo chủ bị Trang chủ Thẩm trang trước đây giết chết, Ma giáo ngày càng lụn bại, Giáo chủ cũng thay đổi từng người , về sau Gian Tập Lũng giết chết Giáo chủ khi đó, ngồi vào vị trí này. Giáo chủ tại là người, kì thực là người quả đoán nhất trong số những Giáo chủ đó, cũng là người khiến ai cũng sợ hãi nhất"

      "Vậy sao ?" Tôi mỉa mai cười, sau đó nghiêm mặt hỏi, "Vậy ngươi có phải từng gặp Minh Sát ?"

      "Minh Sát ? Dĩ nhiên là rất quen thuộc. lúc đó là người đồ đệ mà Linh Tuất Kiệt coi trọng nhất. Tuổi còn , lại có căn cơ trời sinh. Ngộ tính cũng rất cao. Linh Tuất Kiệt thường sau này truyền chức Giáo chủ cho . Nhưng sau đó, Giáo chủ bị giết chết, cũng biệt tích. Qua vài năm, phạm vào huyết án giang hồ, thủ pháp giống với Giáo chủ, còn có phần hơn người" Hà Lẫm , " bao lâu sau, lại đến Giang Bắc, Vũ Văn Thích của Hoài An Môn muốn giết , cho nên tạo ra trận Đại chiến Giang Hoài chấn động võ lâm"

      "Còn ác hơn ta sao ?" Tôi lạnh nhạt cười.

      Hà Lẫm run lên, "Thủ đoạn ác hơn so với Giáo chủ trước đây. Sau khi Giáo chủ thành quỷ tương đương..."

      Tôi hỏi nữa. Chỉ xuất thần nhìn ra xa.

      "Giáo chủ, vậy bọn thuộc hạ...làm sao nghênh chiến ?" Hộ pháp hỏi, kéo hồn tôi về.

      "Các ngươi ?" Tôi liếc nhìn Hà Lẫm bên cạnh và hộ pháp phía sau, , "Mấy người các ngươi theo ta xem trận đánh"

      "Dạ, Giáo chủ"

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 105 - TRIỀU ĐÌNH VÀ GIANG HỒ 3

      Thời gian năm ngày chớp mắt trôi qua. Tôi đứng đỉnh núi nhìn, có thể nhìn thấy đại quân triều đình khí thế bừng bừng di chuyển từng chút từng chút qua.

      "Bọn họ còn nửa ngày lộ trình nữa là đến" Tôi chút để ý .

      Từ xa, đám người đen kịt. Giống như lan rộng đến tận chân trời. Tôi cúi đầu nhìn đám người dưới núi, cảm giác giống như lấy trứng chọi đá vậy.

      "Ba vạn sao ? Hà Lẫm, ta thấy chỉ là ba vạn" Tôi lạnh lùng .

      Hà Lẫm cũng thấy lạ : "Bọn họ là ba vạn a, lẽ nào Huyền Thần Tuân sau khi đòi hai vạn lại đòi thêm mấy vạn?"

      "Chí ít cũng năm vạn" Tôi mỉa mai cười, " Ma giáo giang hồ nho , cũng đáng để huy động nhiều binh mã đến vậy sao ?"

      Hà Lẫm cũng cười , "E rằng sau khi Thánh thượng thoát khỏi kiếm của Giáo chủ, dám xem thường, cho nên phái nhiều binh mã như vậy, muốn nắm phần thắng sao ?"

      Tôi khinh miệt : "Cho dù đến bao nhiêu người, cũng tuyệt đối thắng được Mộ Thiên Vẫn ta ! Ta biến chúng thành Hải Kình Bang thứ hai !"

      "Hài Kình Bang ? Là cái gì ? Giáo chủ ?" Hà Lẫm hiểu hỏi.

      " có gì" Tôi trở tay nắm chặt Tương Thiên kiếm, "Truyền lệnh xuống, lập tức chuẩn bị úng chiến !"

      "Dạ ! Giáo chủ !"

      "Giáo chủ !" Hộ pháp vội vã chạy đến, "Giáo chủ..."

      "Chuyện gì ?" Tôi hỏi.

      Hộ pháp hai tay dâng bức thư : "Mới vừa có người của triều đình phái tới đưa thư..."

      Tôi nhếch mép, tiếp lấy lá thư màu vàng đó. thư có nét bút chu sa rồng bay phượng múa : "Ma giáo Giáo chủ thân khải"

      " phải là thư chiêu hàng đấy chứ" Tôi khinh thị nhìn, đưa thư cho Hà Lẫm kế bên, "Mở ra, đọc ta nghe"

      "Dạ, Giáo chủ" Hà Lẫm mở ra, rút phong thư ra, "Mộ Giáo chủ : Tại hạ từng nghe Mộ Giáo chủ võ công cao cường, việc ở Hoàng thành, tại hạ tham gia cũng có tận mắt chứng kiến, nhưng ngoan độc và khát máu của người tại hạ vẫn biết rất . Vương huynh giao cho tại hạ sáu vạn cao thủ, muốn báo mối thù ngày đó. Để tránh trận chiến, nếu Mộ Giáo chủ nguyện ý quy thuận triều đình, nhắc lại cái chết của hơn ngàn người ở Hoàng thành ngày đó. Nếu , vậy tại hạ đành phải thảo phạt vì món nợ máu của hơn hai ngàn mạng người kia và vì củng cố vững chắc thống trị của vương triều ta, mong Giáo chủ suy nghĩ kĩ. Tĩnh Đoan Vương Huyền Thần Tuân"

      "Suy nghĩ kĩ ? cần suy nghĩ" Tôi .

      Hà Lẫm cau mày, "Nhưng, Giáo chủ, đối phương có sáu vạn binh mã, chỉ sợ đánh..."

      "Có lẽ là chiêu bài thôi, kì thực căn bản có cao thủ nào cả ? Chỉ là sáu vạn bình thường thôi" Tôi lạnh nhạt , lại cười cười, "Hà Trưởng lão, có muốn phát triển bổn giáo đến Hoàng thành ? Nếu, bổn giáo chủ lên làm Thánh thượng, hiệu lệnh thiên hạ, xem ai dám theo ?"

      Hà Lẫm biết tôi chỉ là đùa, cũng cười, "Ý của Giáo chủ tuyệt"

      "Qua đây" Tôi gọi hộ pháp, "Ngươi, phái người lập tức qua bên kia, với Huyền Thần Tuân, nếu theo bổn Giáo chủ, sáu vạn binh mã của ta động đến người. Theo ta giết Huyền Thần Giả, mưu đoạt Hoàng vị, vẫn làm Tĩnh Đoan Vương của , bổn giáo chủ giết người của mình"

      "Dạ, Giáo chủ. Thuộc hạ lập tức làm" Hộ pháp cười, rời .

      "Giáo chủ muốn làm Thánh thượng sao ? Thống trị thiên hạ ?" Hà Lẫm hỏi.

      "Có lẽ đó là vị trí hấp dẫn, đáng tiếc Mộ Thiên Vẫn thích. So với việc có đám đại thần khuyên nhủ bên tai ngươi, ta thích độc hành độc đoán hơn" Tôi lau chùi Tương Thiên kiếm, quay đầu lại.

      Hà Lẫm cười , "Sớm biết Giáo chủ bị bất cứ thứ gì trói buộc. Thực ra, Giáo chủ vì sao buông bỏ vị trí Giáo chủ Ma giáo này, làm việc có ý nghĩa hơn ?"

      "Hà Trưởng lão, ngươi tốt xấu gì cũng là trưởng lão của bổn giáo, sao lại ra lời này ?" Tôi hờ hững hỏi.

      Hà Lẫm cay đắng : "Có lẽ nhìn quen chết chóc và máu tươi, cũng muốn trải qua những ngày tháng thanh đạm. Có lúc, những ngày tháng này thực trống trải"

      Tôi như trầm tư.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 106 - TRẬN CHIỄN VỚI HUYỀN THẦN TUÂN 1

      "...Giáo chủ, ngươi chưa nhìn thấy bộ dạng của Huyền Thần Tuân ! Bị chọc tức đến phun khói ! Cũng may người mà thuộc hạ phái chạy nhanh, nếu cũng còn mạng..." Hộ pháp vui mừng rạng rỡ thuật lại.

      "Nếu trước khi khai chiến mà giết chết bất kì người nào của giáo ta, ta bắt bọn chúng trả giá gấp trăm lần !" Tôi cười .

      Hộ pháp gì nữa. Chỉ là khẩn trương nhìn tôi cười.

      Tôi lại lên đỉnh núi đứng nhìn đội quân sáu vạn người bên dưới, bọn họ dừng lại, cách nơi này năm dặm. Đông nghìn nghịt, tạo ra áp lực cho những người chờ đợi bên dưới.

      Tôi cau mày : "Tại sao bọn chúng lại khẩn trương ?"

      "Bọn chúng giống người trong Ma giáo chúng ta, chúng ta từng theo Giáo chủ tiêu diệt rất nhiều môn phái, tự nhiên khẩn trương. Bọn họ chưa từng trải qua sóng to gió lớn, có lẽ cũng có áp lực"


      Tôi cười khẽ : "Chỉ vì thế ? Đó mà cũng là cao thủ ? Xem ra bốn mươi lăm môn phái kia sau này định chắc diệt vong"

      "Có lẽ từ lâu, những chính phái trải mưa gió bị bóp chết trong tay Giáo chủ..." Hà Lẫm nhắc nhở.

      Tôi gì. Chỉ là cười. Trong nụ cười chứa sát khí mà người thường dễ gì phát giác.

      Màn đêm sắp sửa trôi qua, bình minh nhanh tới.

      Tôi thân bạch y đứng núi, ngạo mạn nhìn điểm đen từ từ hạ xuống bầu trời.

      "Tập kích cho ta" Tôi lạnh lùng hạ mệnh lệnh. Kế đó hộ pháp mau chóng xuống núi, tuyên bố mệnh lệnh của tôi.

      Tiếp theo, chín trăm người dưới chân núi nhanh chóng nhưng phát ra thanh lớn nào rời , chuẩn bị giết quân đội triều đình trở tay kịp !

      "Giáo chủ, tại sao lựa chọn lúc nửa đêm tập kích ? tại trời sáng rồi..." Hà Lẫm hoài nghi hỏi.

      "Ngươi tưởng bọn chúng phòng bị sao ? Chính vì càng tối, càng thể tập kích ! Nếu trời hoàn toàn sáng, vậy mà cũng gọi là tập kích sao, chỉ là tấn công cách quan minh chính đại. Cho nên, ta chọn thời khắc sắp bình minh. Đợi khi chúng ta bắt đầu tập kích, trời cũng sáng hẳn. Hơn nữa, ta cũng xém xét tình huống. Lúc nào cũng có thể phái ra năm ngàn người còn lại"

      "Giáo chủ minh, thuộc hạ tự thán bằng" Hà Lẫm bội phục .

      "Từ từ mà xem" Tôi phân phó.

      Trời sáng dần.

      Rất nhanh, từ xa có tiếng ồn ào phá vỡ tĩnh mịch của thế giới. Trong mơ hồ, dường như chín trăm người đánh nhau với quân đội triều đình.

      "Giáo chủ, chín trăm người kia cầm cự được lâu..." Hà Lẫm vươn dài cổ ra, có chút lo lắng nhìn.

      Từ xa vọng lại những thanh hỗn tạp, có tiếng kêu thảm và tiếng va chạm của đao kiếm văng vẳng truyền tới. Người có nội lực thâm hậu còn có thể nghe thấy.

      Tôi nở nụ cười trào phúng : "Chín trăm người đó cầm cự nổi. Trong thư của Huyền Thần Tuân sai, sáu vạn dẫn theo đích thực mỗi người đều là cao thủ"

      "Vậy Giáo chủ, phải phái người..."

      " cần" Tôi lạnh lùng ngắt ngang lời lão, "Hà tất phải ra oai trong nhất thời ?"

      "Nhưng..."

      "Hà Lẫm !" Ngữ khí tôi mang theo vẻ uy hiếp, "Hà Lẫm, ta biết ngươi lo lắng, nhưng ta chỉ muốn kiểm tra chút, bốn mươi lăm môn phái kia có là đưa cao thủ cho chúng ta !

      Nếu chín trăm người này ngay cả hai vạn người cũng diệt xong, vậy chết cũng đáng ! Hơn nữa, ta còn tính sổ với bốn mươi lăm môn phái đó nữa"

      "Giáo chủ nghĩ rất chu đáo, thuộc hạ bái phục" Hà Lẫm có biểu , "Nhưng, nay là triều đình đối phó với bổn giáo, làm sao còn có thể phái người đối phó với những môn phái kia được ? E rằng việc của triều đình cũng khó giải quyết !"

      Tôi hừ lạnh tiếng : "Những môn phái đó tính rất chính xác, nên mới muốn lừa gạt qua cửa ! Hừ, bọn chúng khi nào đồng tâm hiệp lực như vậy ? Sáu vạn người đích thực là tự chúng ta khó làm gì được, nhưng việc này, Mộ Thiên Vẫn ta cũng xem ra gì !" Tôi quay đầu lại, nhìn Hà Lẫm, "Võ công của Hà Trưởng lão chắc cũng yếu kém, hộ pháp của bổn giáo chắc cũng phải kẻ tầm thường, tuy có thể sánh bằng Bạch hộ pháp trước đây, nhưng võ công vẫn hơn người bình thường. Còn về tên phản đồ Lâm Hiến Thường, Hà Trưởng lão e là còn chưa biết là Vũ Văn Quyết"

      "Cái gì !" Hà Trưởng lão chấn động, dám tin lời của tôi, "Lâm Hiến Thường là Vũ Văn Quyết ? Nhi tử của Vũ Văn Môn chủ của Hoài An Môn kia !"

      "Đúng. Nếu Hà Trưởng lão cho rằng ngày đó Vũ Văn Thích làm sao thuận lợi dẫn Hoài An Môn lên tập kích giáo ta"

      Tôi trừng mắt nhìn dáng vẻ giận tím ruột của Hà Lẫm, lại mở miệng, "Có điều chuyện qua rồi, Hà Trưởng lão có thể cần áy náy, bổn giáo chủ có thể coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra" Tôi lại quay sang hộ pháp, "Các ngươi thể cùng xem trận với ta. Khi đến lúc, mỗi người đều phải lên cho ta ! Có thể giết bao nhiêu giết bấy nhiêu ! Biết ?"

      "Giáo chủ, thuộc hạ biết !"

      "Còn có" Ánh mắt tôi lại nhìn về đội quân hỗn loạn đằng xa, "Huyền Thần Tuân đừng động tới. Người này chắc có chút khả năng. Áp chế được tốt. Nếu các ngươi làm được, giao cho ta"

      "Dạ, Giáo chủ !"

      Trời hoàn toàn sáng. Đứng núi có thể thấy ánh bình minh còn sót lại ở phía xa. Phản chiếu vào trong đôi mắt đỏ như máu của tôi, màu sắc càng đậm hơn bình thường.

      Loạn chiến dưới kia dường như hạ nhiệt. Có vài người thu dọn trường.

      "Thế nào ?" Tôi hỏi hộ pháp vừa mới điều tra về.

      "Chín trăm ngươi toàn bộ vong trận" Giọng mang chút tình cảm nào.

      Tôi khinh miệt cười, lại hỏi tiếp, "Bọn chúng sao ?"

      Hộ pháp dường như rất ảo não và tức giận, đôi mắt u, "Nhân mã triều đình của Huyền Thần Tuân tổn thất hơn tám ngàn..."

      Tôi nắm chặt nắm tay, giận dữ : "Vô dụng ! Hai vạn người cũng giết được cho ta !" Tôi nhanh chóng rút Tương Thiên kiếm ra, dùng sức đâm xuống vách đá cứng chắc bên cạnh !

      Tia lửa xẹt qua, mũi kiếm ghim chặt vào !

      "Giáo chủ..." Hà Lẫm quỳ xuống dưới đất, dám nhìn tôi trong cơn thịnh nộ, "Giáo chủ...Thứ cho thuộc hạ làm việc bất lực..."

      Tôi giận run toàn thân, cố hạ lửa giận, liếc nhìn Hà Lẫm, "Bỏ , là những môn phái kia cố ý dối gạt, ai ngờ "cao thủ" được nghiệm qua ngay cả vạn cũng giết được..."

      Tôi lại bùng phát trận cười lớn, cười đến Hà Lẫm lạnh cả gáy, bọn hộ pháp cũng bắt đầu phát run.

      "Giáo chủ..."

      Tôi vẫn cứ cười lớn, cười đủ rồi, mới lạnh lùng quét qua đám người, giọng buốt giá hạ lệnh : "Truyền lệnh của ta, năm ngàn người trong Ma giáo chuẩn bị ứng chiến ! Ngoài ra ngàn người còn lại ở lại trấn thủ bổn giáo !" Tôi lại nhìn đám Hà Lẫm và hộ pháp quỳ dưới đất, "Đứng lên ! Các ngươi dẫn đầu năm ngàn người cho ta !"

      "Dạ ! Thuộc hạ tuân mệnh !"

      "Phái người báo với bốn mươi lăm môn phái, đợi ta giải quyết xong việc với triều đình, tìm chúng tính sổ !" Tôi lạnh lùng hạ lệnh.

      "Dạ, Giáo chủ !"

      trận ác chiến dường như là khó tránh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :