1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 97 - HUYỀN THẦN Y VÌ NGHĨA QUÊN MÌNH 2

      Tôi xuất chiêu trước, vung Tương Thiên kiếm nhanh chóng chém vào ! Huyền Thần Y dùng kiếm cản lại, tôi lại từ chém ngang xuống bụng từ bên ! xoay người tránh , tôi lại nhanh chóng cầm kiếm chém thẳng vào cổ của , tránh được, bị tôi để lại vết rạch , máu chảy ra. giống như hề để ý, tiếp tục nhấc kiếm đánh với tôi.

      Tôi mặt cười lạnh, mặt khắc chế chiêu thức của , để thể tấn công.

      "Cầu xin , tại cầu xin còn có thể bảo toàn mạng của ngươi" Tôi cười lạnh.

      "Ta cầu xin !" tránh kiếm ngoan độc của tôi, kiên định , "Nếu ta chết, chết trong tay Mộ Thiên Vẫn nàng, ta cũng cảm thấy rất vui"

      Lòng tôi có chút dao động, kiếm cũng chậm hơn chút, "Tại sao ?"

      ôn nhu cười : "Bởi vì khi nàng giúp ta giết Trương Khánh Đông, bởi vì khi nàng cùng ta Hoàng thành, sau khi nàng giúp ta phóng ngọn lửa trăm năm khó gặp đó ở Hoàng thành, khi nàng cười với ta, khi nàng hạ khăn che mặt xuống..." hơi rất nhiều rất nhiều, tôi có chút rung động.


      "Cho nên, tại ta mới vì nghĩa quên thân như vậy. Thiên Vẫn"

      " ?" Tôi xuất ra nội lực, khiến mũi kiếm đột nhiên đổi chiêu thức, chém thẳng vào tay phải cầm kiếm của Huyền Thần Y !

      Hằn trở tay tránh được, nhanh chóng dùng kiếm cản lại. Kiếm và kiếm va vào nhau tạo ra những thanh to, hơn nữa cổ tay của hai bên đều cảm thấy những chấn động từ chuôi kiếm.

      Tôi nắm chặt kiếm, vung kiếm nhanh, hoàn toàn đánh bại chiêu thức của .

      chỉ phí sức cản lại, thể phản kích. Tôi có thể cảm thấy hơi thở gấp gáp của , cũng có thể nhìn thấy vung kiếm càng lúc càng chậm bao nhiêu.

      "Cầu xin , còn cầu xin, ngươi chết chắc" Khi tôi ra lời này, thậm chí còn mang theo chút quan tâm.

      Có lẽ tôi hoàn toàn muốn giết .

      Nhưng tại sao lại muốn giết ?

      ". đến cuối cùng, ta cũng nhận thua" cười khẽ. Giống như gió xuân ấm áp.

      bình tĩnh của khiến tôi còn gì , suy nghĩ của tôi trở nên phức tạp.

      Tôi thực muốn giết sao ?

      Thanh sắc bén kia lại trỗi dậy trong lòng tôi, giết ! Mộ Thiên Vẫn ! Ngươi phải giết !

      Tôi liếc nhìn dung mạo tuấn lãng của , ở đó có thiện lương và đẹp đẽ, từng khiến tôi vừa nhìn thấy lần đầu tiên động tâm.

      Nhưng, tôi phải giết sao ?

      Tôi miên man nghĩ. trán đổ đầy mồ hôi. Nhưng kiên định và bình tĩnh cũng hề thay đổi.

      "Kình An Vương Huyền Thần Y, có lẽ qua ngày hôm nay, cũng còn ngươi nữa" Tôi thức tỉnh lần nữa.

      "Ta biết" vẫn như vậy, có thể bi thương.

      Tôi cũng còn cho cơ hội nữa ! Tôi đặt kiếm lên kiếm của , hất nó , sau đó, tôi nhanh chóng đặt Tương Thiên kiếm lên vai , mũi kiếm quét ngang cổ . Máu chảy ra, nhuộm đỏ Tương Thiên kiếm.

      Tôi cau mày, nhìn dung mạo tươi cười của .

      Đầu tôi lại đau trở lại. Tôi miễn cưỡng khống chế.

      Mộ Thiên Vẫn ! Giết ! Ngươi có thể giết tất cả mọi người, chỉ Kình An Vương quan tâm làm gì !

      Mộ Thiên Vẫn, ngươi thể giết , ngươi nhất định phải biến bản thân thành ma quỷ sao ?

      Tôi nắm chặt kiếm, khắc chế đau đớn của bản thân. Mặt tôi trắng bệch còn chút máu.

      Tôi mạnh mẽ thu kiếm lại, đẩy Huyền Thần Y đứng ra, "Ngươi ! Huyền Thần Y ! Đừng để ta thấy ngươi lần nữa !"

      chăm chú nhìn tôi, có biểu gì : "Thiên Vẫn, nàng có thể khắc chế tâm ma của bản thân, tại sao còn phải giết người ?"

      Đầu tôi như nổ tung ! Tôi dùng sức xông vào hét lên : "Huyền Thần Y ! Ngươi mau cút cho ta !"

      "Ta hi vọng, nhìn thấy Mộ Thiên Vẫn ngây thơ và xinh đẹp, mà phải là kẻ giết người điên cuồng" Sau khi xong, lo lắng nhìn tôi, rồi mới rời khỏi con đường này.

      Từ nay, cũng bao giờ gặp lại nữa.

      Nhất biệt thành vĩnh viễn.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 98 - PHIÊN NGOẠI DI ĐINH VÀ MINH SÁT 1

      Cho phép tôi viế thêm vào đoạn này, là liên quan đến Di Đinh xuất nhiều kia, để thể Minh Sát đẹp đến nhường nào. Thuận tiện cũng thể chuyển biến của nữ chính trước và sau khi thành quỷ... (Lời tác giả)

      Trong hồi ức của tôi, có nam tử đẹp như vậy, hồng y tung bay, tóc đen như dòng suối buông xõa tới gót chân. dung nhan tuấn mỹ tinh tế như họa lại mang vẻ tà khí, còn có khí chất ngông nghênh bất phục từ trong xương cốt.

      rất lạnh. Thân thể lạnh lẽo có độ ấm. Có lúc, tôi dường như có thể xác định tâm của cũng lạnh giống như người của . Nhưng, tôi biết, trong tim thực ra cũng lạnh, bởi vì có nàng – Mộ Thiên Vẫn.

      Khi tôi hồ đồ rời xa cha để lưu lạc giang hồ, tôi nghe đến tên Mộ Thiên Vẫn, nàng "Bạch y Tu La" này, đến đâu cũng gieo rắc ác mộng. Có lúc, tôi cũng hi vọng được giống như nàng,đứng đỉnh cao nhất của võ lâm, lãnh đạm nhìn xuống những cao thủ võ lâm quy phục nàng.

      Tôi cho rằng, nàng rất có hiệp khí, võ công siêu quần, khí chất tự nhiên, thậm chí, còn có chút xấu xí, cho nên mới mang khăn che mặt, mới tàn nhẫn và cực đoan giết người như vậy.

      Tôi biết tuổi của nàng, mười lăm. hơn tôi ba tuổi. Tôi ở Nga Mi học võ, nhưng được bao lâu, Ma giáo kéo đám người đến, khí thế bứng bừng bao vây Nga Mi. Tôi nhảy lên cái cây, hoảng sợ nhìn những người bên dưới chém giết. Vậy nên, tôi nhìn thấy "Bạch y Tu La" Mộ Thiên Vẫn trong truyền thuyết. ra nàng là Giáo chủ Ma giáo.

      Nàng thân bạch y đứng bên cạnh đám người chém giết nhau, lạnh lùng nhìn máu đổ ra. Giống như tất cả mọi việc đều ảnh hưởng đến tâm tình của nàng. Nàng vứt bỏ tất cả mọi người, tất cả mọi đau khổ bên ngoài mình, cả thế giới giống như chỉ còn lại nàng, động tác, có rất nhiều rất nhiều chúng nhân Ma giáo xông vào hủy diệt Nga Mi.

      Nàng hoàn toàn có đáng sợ như lời đồn trong Đại hội võ lâm. Còn nhớ khi Đại hội võ lâm, tôi , chỉ lưu lại trấn giữ bổn phái, cho nên nhìn thấy nàng. Lúc đó tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng, bóng lưng đó khiến tôi nghĩ đến phải là Tu La, phải là ma quỷ, mà khiến tôi nghĩ đến nữ thần, hay là tử thần. Cho dù có quan hệ với thần tiên, cũng quan hệ với địa ngục.

      Nàng xoay người lại, khiến tôi nhìn thấy gương mặt nàng.

      đôi mắt tinh khiết trắng đen ràng, mũi cao cao, làn da trắng nõn nhưng tinh tế. Tôi thậm chí thể dùng từ nào để miêu tả vẻ mỹ lệ đó. thể khiến tôi gang tỵ.

      Nhìn tới nhìn lui, câu hồn đoạt phách, thiên kiều bá mị. thế gian, có ai sánh bằng ?

      Thân thể nàng giống như rất yếu đuối, lại đột nhiên phát ra sức lực lớn. Bởi vì tôi tận mắt nhìn thấy, nàng nhìn thấy sư phụ của tôi – Chưởng môn Nga Mi tiếng tăm lẫy lừng trong võ lâm liên tiếp giết rất nhiều người của Ma giáo, nàng nghiêng đầu với trưởng lão bên cạnh mấy câu, vị trưởng lão kia lập tức đưa cho nàng ngân kiếm cầm trong tay. Thanh kiếm kia, chắc là của nàng. Bởi vì chỉ có nàng, mới có thể phối với thanh kiếm tốt như vậy.

      Nàng nhanh chóng rút kiếm ra, tôi nhìn thấy nàng ngay lập tức tiếp cận sư phụ tôi, ngân quang vừa lóe, sư phụ nằm dài đất, cổ bao bọc bởi tia máu sâu dài. Động tác của nàng nhanh đến mức khiến người ta ngây ngốc, động tác liên tục này khiến người ta lạnh đến thấu xương ! Thậm chí khi nàng giết người lãnh đạm và tự nhiên, cũng là thế gian hiếm có.

      Nga Mi cứ thế bị tiêu diệt. Tôi cuối cùng nhìn "Bạch y Tu La"người người đồn đãi từ sau Đại hội võ lâm, còn có thần thoại mà nàng sáng tạo. Thần thoại khiến người ta kinh sợ. Cho nên tôi có thể hiểu Minh Sát, hiểu tình cảm sâu đậm mà Minh Sát dành cho nàng.

      Tôi lại trải qua năm lang thang phiêu bạt. Trong năm đó, tôi bái rất nhiều người làm sư phụ, nhưng, bọn họ dám nhắc đến Mộ Thiên Vẫn, dám nhắc đến Ma giáo, dám nhắc đến "Bạch y Tu La". Bọn họ cũng có võ công xuất thần nhập hóa như nàng.

      Về sau, giang hồ nghe trong Hoàng thành ngoài trừ Thánh thượng, tất cả mọi người đều bị nàng tiêu diệt. Nghe , có quan hệ với Minh Sát của mười năm trước. Tôi luôn nghĩ, thiếu niên của mười năm trước, thiếu niên tạo nên trận Đại chiến Giang Hoài, tại là nam tử thế nào ? Nhưng khi tôi chân chính gặp được, ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi trầm luân trong đó. tuấn mỹ như vậy, khiến thiên địa im lặng thất sắc, khiến tôi rung động. Nhưng bất cứ ai. Bởi vì trong tim của thần thoại ngự trị, nữ thần ngự trị, người mà ai có thể tổn hại.

      Khi mới gặp, tôi hoàn toàn biết là Minh Sát, nhưng tôi vẫn lựa chọn ngay từ ánh mắt đầu tiên gặp gỡ. Bởi vì , đáng để tôi . Đáng để bất cứ ai . Nhưng tôi lại thể xứng với . Bởi vì nam tử như thiên thần như , chỉ có thần thoại như Mộ Thiên Vẫn mới xứng.

      dạy tôi võ công, nhưng lại mục đích ban đầu. hồng y phiêu dật, khiến nhật nguyệt lu mờ. Cho dù sau này tôi nhớ , cũng bao giờ quên hồng y của , còn có đôi mắt đỏ như máu của .

      Sau khi dạy tôi ba phần kiếm pháp, dạy nữa. từng , học được bộ kiếm pháp này có thể nhìn thấy bất kì bộ kiếm pháp nào là ghi nhớ quên. dạy tôi, là bởi vì hi vọng tôi hoàn toàn học được, cũng hi vọng tôi vì thế mà có thể ghi nhớ quên. Bởi vì từng , đời này người có thể nhìn vào là nhớ chỉ có và nàng, cho phép bất kì ai xen vào.

      Lúc đó, tôi hoàn toàn biết là Minh Sát, cũng hề biết "nàng" trong miệng , chính là "Bạch y Tu La" Mộ Thiên Vẫn.

      "Vậy ta có thể đánh bại Giáo chủ Ma giáo ?" Sau khi tôi học thành hỏi .

      trả lời. Chỉ xuất thần nhìn về nơi xa. Tôi cho rằng chính là ngầm thừa nhận, cho nên tôi rất vui.

      Ba ngày sau, đột ngột biến mất, rời bỏ tôi.

      Tôi giống như phát điên tìm , nhưng người thần bí như , bị tôi tìm thấy sao ?

      Tôi nản lòng, sáng lập Lăng Nguyệt Giáo. Nếu muốn tìm tôi, nhất định tìm tôi. Tôi muốn để cho mọi người biết đến tên của Di Đinh tôi, như vậy, vui chăng ? Tôi đồ đệ của dương danh thiên hạ.

      Tôi tràn đầy tự tin chuẩn bị đối phó Ma giáo, đối phó Mộ Thiên Vẫn. Tôi cho rằng đồ đệ dạy ra, nhất định thua bất cứ ai. Nhưng tôi làm sao biết, nàng, làm sao để kẻ khác tổn hại nàng chứ ?
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 99 - PHIÊN NGOẠI DI ĐINH VÀ MINH SÁT 2

      Ma giáo truyền ra tin tức cuối cùng, nếu Lăng Nguyệt Giáo còn quy phục, đợi khi Giáo chủ ra tay, tất cả đều chấm hết ! Tôi quan tâm uy hiếp của Ma giáo. Nếu tôi nguy hiểm, bỏ mặc đồ đệ của lo.

      Tôi thậm chí có chút mong chờ.

      Hôm đó, cũng như mọi ngày, tôi dạy võ công cho giáo đồ, để đề phòng Ma giáo lúc nào cũng có thể tấn công. Nha hoàn đột nhiên vội vã chạy đến báo tin, bạch y nữ tử đến có ý tốt, chỉ muốn gặp Giáo chủ. Cho nên tôi . Lúc đó tôi nghĩ đó là nàng. Tôi cho rằng, Mộ Thiên Vẫn dẫn rất nhiều chúng nhân Ma giáo đến, giống như đối phó Nga Mi.

      Khi tôi chạy đến đại đường, có mùi vị máu tanh tràn ngập.

      mặt đất có rất nhiều thi thể của đệ tử tôi, máu chảy khắp nơi. vĩ nữ tử, ngồi vào vị trí tôi từng ngồi hờ hững dùng trà.

      Tôi nhìn vào đôi mắt nàng, đôi mắt đỏ như máu, khiến tôi nghĩ đến Minh Sát, cho nên tôi mới sợ.


      Tôi hỏi nàng hai lần, nàng đều trả lời tôi, xem đường đường Lăng Nguyệt Giáo chủ tôi như khí. Sau đó lại ném ly trà , nước trà nóng hổ trong đo đổ lên tay tôi làm nó bị phồng giộp lên. Nàng rất đẹp, đẹp đến mức khiến người trong thiên hạ đều là sương khói. Lúc đó, tôi cảm thấy nàng rất quen thuộc, lại nghĩ đến nàng chính là "Bạch y Tu La", bởi vì tôi cho là đôi mắt nàng nên là màu đen, trắng đen ràng như khi tôi nhìn thấy nàng núi Nga Mi. Nhưng, tôi biết nàng thành quỷ, ngay cả đôi mắt cũng đỏ như máu vậy, mị hoặc nhân tâm như vậy.

      Sau đó, tôi và nàng đánh nhau. Chưa được vài chiêu, tôi bị áp chế. Tôi biết, võ công của tôi còn thua xa nàng, nàng chỉ cần động ngón tay, có thể đoạt mạng của tôi. Lúc đó tôi kinh ngạc, bởi vì tôi biết, Minh Sát cũng còn là đối thủ của nàng. Võ công của nàng bước lên đỉnh cao nhất, kiếm pháp kì dị lạ thường, giống như muốn giết sạch tất cả mọi người.

      Nàng biết cái tôi sử dụng là Huyền Minh kiếm pháp. Nàng muốn tôi là ai dạy tôi. Tôi . Bởi vì tôi sợ nàng hại . Nhưng, sau đó tôi lại ra. Thủ đoạn của nàng ngoan độc, kiếm đâm vào cơ thể tôi rất lạnh lẽo, đau đớn đó, giống như ném cơ thể tôi vào trong trung vậy.

      Sau khi nàng hỏi xong chất vấn tôi vì sao quy phục Ma giáo, tôi liền biết, ra nàng chính là Mộ Thiên Vẫn ! Chẳng trách võ công lại cao đến vậy, chẳng trách thân bạch y, chẳng trách khi giết người lại lãnh đạm tự nhiên !

      Tôi làm sao so được với nàng ? Tại sao đến giúp tôi ? Mộ Thiên Vẫn truyền lệnh xuống, hủy diệt Lăng Nguyệt Giáo mà tôi gian khổ mới thành lập được. Thời khắc đó, tôi nghĩ đến là ai.

      là Minh Sát ! Sao tôi lại nghĩ đến chứ ?

      Mộ Thiên Vẫn vì , giết hại nhiều người trong Hoàng thành như vậy. Trong khắp thiên hạ, có ai có thể giống như ? Mười năm trước tạo ra Đại chiến Giang Hoài, là đề tài mà nhân sĩ võ lâm đến nay còn bàn tán xôn xao. Tôi đột nhiên rất vui mừng, vui mừng vì Minh Sát, truyền thuyết trong giang hồ. Nhưng, chỉ Mộ Thiên Vẫn !

      Phải, có ai có thể từ bỏ nữ tử như Mộ Thiên Vẫn để lựa chọn Di Đinh ? Huống hồ là người như Minh Sát.

      Tình cảm đối với nàng sâu đến mức tôi sánh bằng sao ?

      Tôi bị giải xuống địa lao. sợi xích nặng nề tròng vào cổ tôi, khiến tôi đau đến muốn sống. Vết thương mặt và dưới bụng tôi vì được xử lý mà mưng mủ, hành hạ mấy tháng nhìn thấy ánh mặt trời khiến tôi người quỷ khó phân biệt. Tôi vẫn ôm mộng tưởng buồn cười, mộng tưởng Minh Sát bỏ mặc tôi lo.

      Nhưng tôi quên, lạnh lẽo như vậy, lạnh đến có độ ấm, làm sao lại quan tâm tôi ? Ngày đó người chết dưới tay nhiều vô số, và Mộ Thiên Vẫn lãnh đạm và tàn nhẫn như nhau, làm sai lại mạo hiểm đắc tội nàng để cứu tôi ? Cả khi chết , cũng nguyện ý để nàng vui.

      Tôi sau đó, bị tên thô bạo kéo đến đại đường Ma giáo. Xa xa, tôi có thể nhìn thấy Mộ Thiên Vẫn uống trà, giống như khi ở Lăng Nguyệt Giáo.

      Nàng thành quỷ. So với bất cứ lúc nào cũng giống quỷ hơn. Nàng càng tàn nhẫn. Ánh mắt khát máu khiến tôi khiếp sợ vô cùng.

      Tôi căm hận nhìn nàng, là nàng biến tôi thành bộ dạng này, tại sao tôi sánh bằng nàng, tàn nhẫn bằng nàng, võ công cao như nàng, xinh đẹp như nàng, bằng ánh mắt nụ cười của nàng. Địa vị trong trái tim Minh Sát bằng nàng. Nhưng, về sau tôi mới biết, ra tôi ở trong lòng Minh Sát, chút địa vị cũng có.

      Nàng cuối cùng chứng thực, sư phụ tôi đúng là Minh Sát.

      Tôi dối nàng, Minh Sát muốn tôi đối đầu với nàng, Minh Sát bảo vệ tôi. Kì thực trong lòng tôi, đau khổ hơn bất kì lúc nào.

      Nhưng tôi lại quên mất, Mộ Thiên Vẫn thành quỷ. Nàng từ thần tiên triệt để biến thành ma quỷ. Bất kì cơn giận nào cũng khiến nàng làm ra những việc càng tàn nhẫn và điên cuồng.

      Sau tiếng thét thảm thiết, tôi bởi vì quá đau mà còn biết gì nữa. Chìm đắm trong bóng tối.

      Nếu có thể như vậy chết , tôi cũng cần đối mặt với những chuyện như vậy nữa.

      Khi tôi tỉnh lại, tứ chi mãnh liệt đau đớn. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ mà tôi luôn mơ thấy, chính là gương mặt này, khiến tôi cứ ngỡ như mình nằm mộng, quên mất những đau đớn vốn có.

      Nhưng mặt có biểu tình gì, có vui mừng, có bi thương cũng có đau khổ. Giây phút đó tôi mới biết, đau khổ của , chỉ dành cho người mà thương Mộ Thiên Vẫn, mà phải dành cho tôi.

      Tôi thút thít khóc, hi vọng có thể có được thương hại nhoi của . Khi đó tôi vẫn còn hoang tưởng, hi vọng có thể báo thù cho tôi. Cho dù giết Mộ Thiên Vẫn, cũng có thể vì tôi mà tranh luận với nàng lần cũng tốt. Cho dù phải vì tôi, vì mặt mũi của cũng được. Nhưng thà cần tôn nghiêm của mình, cũng nguyện ý tranh luận thị phi với nàng.

      Huyền Minh Giáo mà sáng lập là vì cái gì ? Để nàng tới tìm sao ?

      Buộc nàng đến tìm sao ?

      Minh Sát, tình cảm ngươi đối với nàng sâu đậm đến vậy sao ?

      Nhưng trong tay của cầm kiếm. Tôi biết, muốn giết tôi. chỉ câu : "Nếu ngươi có tay chân, giữa lại đầu để làm gì ?" Thanh lãnh khốc như vậy, luôn đóng băng mọi vui vẻ của tôi khi gặp .

      Tôi bi thương nhìn , tàn nhẫn vung kiếm lên, sau cơn đau kịch liệt, tôi còn nhìn thấy gì nữa, giống như vào giấc ngủ sâu.

      Minh Sát, ngươi Mộ Thiên Vẫn đến thế sao,

      Nhưng ngươi có biết , người còn có đồ đệ tên Di Đinh, nàng cũng từng ngươi như vậy.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 100 - TRỞ LẠI MINH GIỚI ĐỊA CUNG 1

      Rất nhiều người Mộ Mộ càng lúc càng đáng sợ, nhân đây tôi xin thanh minh chút, là vì tôi muốn thể ra được sau khi ấy trở thành quỷ đáng sợ đến thế nào, tôi còn sợ tôi viết như vậy vẫn còn chưa đủ đáng sợ, đạt đến chữ "Tu La chi nữ". Viết đáng sợ như vậy, để đoạn sau khi nàng khôi phục thần trí hối hận, sau cùng che giấu ý đồ của tôi...Kết thúc vẫn tốt đẹp, chỉ là khoảng giữa có chút phong ba... ấy thể sau khi giết nhiều người như vậy lại có thể cùng Minh Sát hạnh phúc bên nhau, cả đời này của ấy đều an lòng.

      Con đường phồn hoa nhất, trong khắc bị "Bạch y Tu La" biến thành địa ngục chết chóc.

      Có gần ngàn người bất hạnh bị thảm sát, cảnh tượng thê thảm vô cùng.

      Chỉ vì bực bội trong nhất thời của nàng.

      Khi Hà Lẫm với tôi về tin tức này lan truyền trong giang hồ, trong lòng tôi có chút nhói đau. biết vì sao, trong lòng lại mong muốn được gặp Minh Sát đến vậy.

      "Hà Trưởng lão, ngươi có biết Minh Sát ở đâu ?" Tôi hỏi.

      Hà Lẫm kinh ngạc, : "Minh Sát ? phải rồi sao ?"

      " rồi !" Tôi kêu lên, " đâu ?"

      Hà Lẫm lắc đầu, "Giáo chủ, người cũng biết mà, từ sau trận Đại chiến Giang Hoài, mất tích mười năm, lần này rằng bỏ , bọn thuộc hạ làm sao biết được đâu !"

      Giống như lạc mất thứ gì đó rất quan trọng. Là rất quan trọng, quan trọng đến mức cho dù có chết cũng quên được tên của .

      "Hà Trưởng lão, có phải ta có lỗi với ..." Tôi nhàng , " đem tất cả võ công dạy cho ta, tặng ta Huyền Minh kiếm tốt như vậy, tặng ta Hắc ám linh ngọc, còn cứu ta...Nhưng, ta cái gì cũng cho , còn làm bị thương , ta đúng là vong ân phục nghĩa..."

      Hà Lẫm trầm mặc lát, chầm chậm : "Giáo chủ, làm bị thương cũng phải là người sai, người bị tâm ma của mình khống chế rồi"

      "Ta biết" Tôi lãnh đạm , bước ra khỏi phòng khách, xuống núi.

      Tôi biết tôi phải đâu.

      Tôi phải tìm .

      Thảo nguyên hai năm qua. Tôi còn có thể nhận ra năm đó khi tôi ra ngủ giấc cây.

      Còn có hồ nước từng soi bóng dung nhan tôi.

      Tôi của năm đó, từ Minh giới Địa cung bước ra, vẫn chưa có sát khí lớn như nay. Mà chỉ mới có chưa đến hai năm công phu, ngọn nguồn của hào kiếp võ lâm biến đổi tôi. Tôi lại có chút mất mát. Tôi muốn quay trở lại làm Mộ Thiên Vẫn của năm mười sáu tuổi, cũng bước chân vào giang hồ, vậy chắc tiếp tục làm Giáo chủ Ma giáo"Bạch y Tu La" ?

      Thực ra cần , tôi cũng có thể nhìn ra sợ hãi của người trong Ma giáo khi nhìn thấy tôi. Hà Lẫm cũng vậy. Chỉ có điều lão chưa biểu ràng ra ngoài, nếu tà giáo lấy giết người làm niềm vui đối với tôi cũng sợ hãi như vậy, tôi đúng là ma quỷ rồi...

      Tôi giết người là giết đúng ?

      Minh Sát năm đó nếu thích như vậy, vậy tại sao lại phải trốn tránh mười năm ?

      Tôi đột nhiên phát , những thứ mà tôi trông thấy đều phai dần màu đỏ, dần xuất màu sắc trở lại.

      Xa xa, tôi có thể thấy cửa của Minh giới Địa cung.

      Vách đá lồi lõm hai bên bằng phẳng lại thô, có ánh đuốc được cắm vào khe nứt của vách đá, soi rọi ràng Địa cung tối đen bên trong.

      Minh Sát nhất định ở trong này. Tôi áp chế niềm vui đột nhiên xuất xuống, từ từ bước vào.

      Trước mặt đột nhiên xuất thân ảnh màu đỏ. Tóc đen xõa tới gót. đưa lưng về phía tôi, trong tay hình như cầm thứ gì đó để xem, thậm chí bước đến gần như vậy cũng phát .

      "Minh Sát..." Tôi nhàng gọi, tay bất giác ôm lấy eo của , ôm chặt.

      Lạnh lẽo như vậy.

      "Thiên Vẫn...là nàng sao ?" vui mừng kêu lên, kéo tôi đến trước mặt.

      gương mặt tuấn mỹ có vẻ trắng bệch che giấu được. tiều tụy hơn. Là kiếm tôi đâm làm trở nên như vậy sao ?

      nhìn tôi làm tôi sững sờ trong chốc lát. Tiếp theo, vô vùng mừng rỡ ôm chặt .

      "Thiên Vẫn ! Nàng đến tìm ta !" ôm tôi vào lòng, "Thiên Vẫn, nàng biết ? Ánh mắt nàng rất đẹp ?"

      Tay tôi chạm vào vành mắt : " ?"

      nắm cánh tay tôi nâng lên, chăm chú nhìn tôi : "Thiên Vẫn, ma tính của nàng giải trừ rồi sao ? Mắt của nàng..."

      Trong lòng tôi đột nhiên có loại cảm giác giống như chìm thẳng xuống tới đáy rồi lại nổi lên.

      Tôi lắc đầu, hoang mang : "Ta biết..."

      nghi ngờ nhìn tôi : " thể nào, Mộ Dung Sở từng loại ma tính này chỉ có chết mới giải trừ được, nàng..."

      ngừng lát, lại cười : " cần biết thế nào, Thiên Vẫn, chỉ cần nàng đến tìm ta, Minh Sát ta có chết cũng vui"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 101 - TRỞ LẠI MINH GIỚI ĐỊA CUNG 2

      Lúc này, tôi mới nhìn thấy thứ cầm trong tay, Hắc ám linh ngọc.

      "Huynh cầm cái này để làm gì ?" Tôi hỏi.

      lắc đầu, cười với tôi : " có gì"

      Tôi chỉ vào vết thương bụng , có chút tội lỗi và đau lòng hỏi : "Có còn đau ? Ta biết mình lại có thể độc ác làm bị thương huynh như vậy..."

      " đau, Thiên Vẫn. Cho dù rất đau, vết thương này đối với Minh Sát ta cũng tính là gì cả" chút để ý , quay đầu lại, trong mắt dường như có rất nhiều thương cảm, "Thiên Vẫn, nếu bốn năm trước ta mang nàng về đây, dạy nàng võ công, vậy tất cả những chuyện nay có phải xảy ra ?"

      Tôi , chỉ lặng lẽ nhìn . cười mỉa mai : "Ta cho rằng Minh Sát ta sợ bất cứ gì, nhưng, ta lại sợ nàng như vậy mãi. Ta của năm đó, bởi vì luyện "Quỷ" mà tẩu hỏa nhập ma, ta im lặng tám năm, về sau lại nghe được hai người Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong rất đắc ý, nên ta muốn tìm người thay ta giết bọn họ. Ta tự mình thể , bởi vì trong người ta vẫn còn lưu lại tàn tích của ma tính"


      "Cho nên huynh tìm ta. Sau đó khi ta ra khỏi Mộ Dung Sơn trang, mới mang ta về đây, mưu tính hào kiếp hai năm sau của huynh ?" Tôi nhàn nhạt .

      Trong mắt khổ sở sâu sắc, "Phải. Ta phủ nhận. Thiên Vẫn, ta vĩnh viễn oán hận nàng cho ta nhát kiếm này, bởi vì đó là ta xứng đáng. Nếu phải ta, nàng ở lại Mộ Dung Sơn trang bên cạnh Mộ Dung Sở, hoặc nàng trở lại Khúc trang, trải qua cuộc sống tốt đẹp...Thiên Vẫn, nàng nên như vậy..."

      " " Tôi ngắt ngang lời , "Cho dù huynh tìm ta, ta cũng ăn cắp bí tịch của Mộ Dung Lệnh. Ta là người như vậy, ta thích hô mưa gọi gió, thích cao cao tại thượng. Ta vốn chưa từng oán hận huynh dạy võ công cho ta, ngược lại, ta cảm kích huynh"

      Năm đó trôi xa rồi.

      " tình qua rồi, Minh Sát" Tôi cười , "Ta cảm kích huynh xuất trong cuộc đời ta"

      "Nhưng ta hận !" Giọng vô cùng kiên định, "Ta hận bản thân mình, hận bản thân mình bảo nàng ăn cắp bí tịch của Mộ Dung Lệnh, để nàng luyện thành kiếm pháp tà ác trong đó...Nếu , nàng tuy rằng là 'Bạch y Tu La', cũng trở nên tàn nhẫn và cực đoan như vậy !"

      Tôi chỉ yên lặng nhìn , ôm chặt tôi trong lòng, mái tóc đen phất phơ trước mắt tôi : "Thiên Vẫn, ta rất muốn cứ như vậy cùng nàng bên nhau, bên nhau đến già..."

      Lòng tôi trở nên mềm yếu hơn, tôi rất muốn với , tôi cũng nguyện ý cùng vĩnh viễn bên nhau, rời xa giang hồ, tôi cũng làm "Bạch y Tu La" nữa, để nàng vĩnh viễn trở thành truyền thuyết.

      Cho dù là trước khi đến với thế giới này, hay là ở tại, lần đầu tiên tôi xuất cảm giác này, buông bỏ cuộc sống cao cao tại thượng, cùng người tôi vĩnh viễn bên nhau.

      Tình cảm lúc trước đối với Lăng Sở, tất cả tôi trao cho Minh Sát, cho người dạy tôi tất cả võ công, cho người khiến tôi trở thành kẻ giết người chớp mắt.

      Tôi muốn trả lời , nhưng, đột nhiên trận đau đớn truyền đến, mang theo hận ý mãnh liệt !

      Giống như khi ở đỉnh Khúc trang ngày đó ! Tôi nhắm chặt mắt, hi vọng có thể dần dần loại bỏ hận ý và đau đớn này !

      Có lẽ là cảm nhận được tôi ổn, Minh Sát thả tôi ra. "Thiên Vẫn, nàng làm sao vậy ?"

      Thân thể tôi run rẩy. Tay bất giác nắm chặt Tương Thiên kiếm ! Dùng hết sức, tôi có thể cảm nhận được tay run rẩy dữ dội !

      Bên tai là giọng lo lắng và quan tâm của Minh Sát : "Thiên Vẫn ? Nàng có phải lại bị...nàng..."

      Tôi mạnh mẽ mở to mắt !

      Thế giới màu đỏ như máu, tất cả đỏ như máu ! Mang theo ánh sáng đỏ như máu !

      Minh Sát bị dọa ! lo lắng muốn chạm vào tôi, tôi hất tay của ra !

      Tôi nghiến răng áp chế cơn run rẩy, trong lòng lại nổi lên từng trận từng trận thù hận ! Đột nhiên, tôi cuối cùng cũng nhịn được ngước nhìn trời cười lớn !

      "Thiên Vẫn !" Gương mặt khẩn trương của Minh Sát ở trước mắt tôi, chân mày tuấn mỹ cau lại, trong mắt lộ vẻ lo lắng rất nhiều !

      "Đừng đụng ta" Tôi lãnh tĩnh , dùng bao kiếm chỉ vào .

      Tôi lạnh lùng nhìn , khóe miệng câu ra nụ cười lãnh khốc : "Minh Sát, ngươi đừng đụng ta !" Tôi nhìn đôi tay vươn ra của rống giận !

      " muốn chết, để ta rời . Hôm nay Mộ Thiên Vẫn ta muốn đánh với ngươi" Tôi nhàn nhạt . Rút Tương Thiên kiếm ra.

      Minh Sát cũng gì cả. Chỉ là bi thương thở dài, rời .

      "Mộ Thiên Vẫn, ta vĩnh viễn đợi nàng ở đây..."

      Khi tôi rời , sau lưng truyền đến câu nhàng này của . Lòng tôi đột nhiên ỉ đau. Nhưng tôi lựa chọn đề ý, rời khỏi Minh giới Địa cung.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :