1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 92 - ĐỐI ĐẦU CÙNG MINH SÁT 5

      Tôi đưa lưng về phía Minh Sát, nhìn thần sắc của .

      "Xin hỏi Minh Đại giáo chủ gọi ta có chuyện gì ?" Tôi nhàng hỏi, xoay mặt lại.

      cầm Huyền Minh kiếm, khóe miệng mím chặt, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo đau khổ, "Mộ Thiên Vẫn, Huyền Minh kiếm là ta tặng nàng, nàng có thể trả cho ta. Hắc ám linh ngọc cũng là..."

      Tôi trào phúng hừ vài tiếng : "Minh Đại giáo chủ, ngươi vừa quay lại giang hồ, lập tức kéo các đại môn phái dưới trướng của giáo ta, chín bang phái phản bội trong đêm bị ta diệt sạch, hại ta mất chín trợ thủ đắc lực, món nợ này, ta có nên tính cho Minh Đại giáo chủ ngươi ?" Tôi ngừng lát, lại tiếp, "Huyền Minh kiếm ta trả lại ngươi, là vì ta với tới.

      Ngươi sử dụng nó cho tốt để phối hợp với Huyền Minh kiếm pháp của ngươi ! Còn Hắc ám linh ngọc, ta cần nâng cao công lực bản thân, cũng cần đề phòng người khác hạ độc ta, cũng có tác dụng gì, cho nên trả cho ngươi. Ngươi còn gì muốn hỏi ?"

      Trong đôi mắt đỏ của , lóe qua tia sáng mà tôi .


      Khóe miệng đột nhiên câu ra nụ cười nhạo báng, tay phải nhanh chóng rút Huyền Minh kiếm ra, mũi kiếm phát ra tia sáng lạnh lẽo, giống như nhiệt độ cơ thể Minh Sát. vẫn cầm kiếm như vậy, chỉ vào yết hầu tôi.

      "Muốn giết ta ?" Tôi lạnh nhạt , "Hình như ngươi vẫn chưa đủ tư cách"

      "Có lẽ vậy" bình tĩnh , "Muốn thử ?"

      "Đương nhiên" Tôi cười , cũng rút Tương Thiên kiếm ra, đồng thời rút ngân châm trong người sẵn sàng phóng ra.

      Lúc này, tôi lại cảm thấy có loại ảo giác kì lạ, giết ! Lại có giọng khác trong đầu ngăn cản, Mộ Thiên Vẫn, ngươi thể giết !

      Tôi lắc lắc đầu, "Minh Sát, ngươi từng là sư phụ dạy võ cho ta trong hai năm, dạy ta Huyền Minh kiếm pháp nhìn rồi là nhớ, ta tại, dùng Huyền Minh kiếm pháp, nếu ngươi có thể nhìn rồi ghi nhớ kiếm pháp của ta, ngươi cứ học, ta tuyệt đối ngăn cản"

      Minh Sát gì, chỉ cười cười, "Thiên Vẫn, lúc bạch y nhuốm máu của nàng, nàng đẹp đến câu hồn đoạt phách, nhưng ta biết ta có cơ hội nhìn thấy hay "

      Tôi hạ tay, cây ngân châm nhanh chóng bắn về phía yết hầu của !

      lắc đầu, né được. "Thiên Vẫn, vật bé tỉ mỉ này làm tổn thương Minh Sát ta được đâu"

      "Ta chưa từng nghĩ làm bị thương ngươi"

      Tôi vung ống tay áo rộng lên, bạch sắc tô điểm đôi mắt tôi, từng đợt ngân châm phóng vào cả người Minh Sát !

      thể tránh né từng cây , nên xoay người tránh hẳn !

      Thừa cơ hội này, tôi vung kiếm xông lên, kiếm quét ngang cổ họng ! gập người tránh được, tôi chém xuống, chỉ cắt trúng nhúm tóc đen.

      "Nàng là muốn giết ta ?" Minh Sát cười khổ, cũng bắt đầu cầm Huyền Minh kiếm đánh nhau với tôi.

      Tôi còn sức quan tâm những thứ khác, chỉ có thể theo kiếm mà múa, từng chút từng chút chiếm ưu thế. Chiêu kiếm được tôi đan kết có kẽ hở nào, chỉ cần Minh Sát sơ suất chút, hôm nay chết chắc !

      Minh Sát dùng Huyền Minh kiếm đánh trả, chỉ có thể đỡ được vài chiêu, nếu muốn chuyển bại thành thắng, khó như lên trời ! Nụ cười lạnh lẽo môi tôi, giống như ngay lập tức, tôi có thể nhìn thấy máu của Minh Sát nhuộm bạch y của tôi. Thiên hạ, đều phải tôn kính tôi !

      Nghĩ đến đó, kiếm của tôi càng trở nên ác độc, ngoan độc chém, đâm, vung, chặt !

      Hồng y phiêu dật, bạch y tung bay, đẹp đến động lòng người.

      Kiếm của Minh Sát dần dần chậm lại. Tôi nhìn đúng lỗ hổng của Huyền Minh kiếm, hung ác đâm qua !

      Minh Sát có kinh ngạc, chỉ là, đột nhiên dừng lại, đứng đó đợi tôi đâm qua !

      Tôi cả kinh ! Muốn dừng lại, nhưng thế kiếm rất nhanh, hoàn toàn thể thu lại !

      Tương Thiên kiếm mạnh mẽ đâm vào bụng trái của , xé rách hồng y của ! Máu chảy ra, nhuộm y phục đỏ thẫm của , nhìn màu sắc.

      Huyền Minh kiếm cắm chặt mặt đất, chống đỡ thân thể vì đau đớn mà run rẩy. Tay cầm chặt kiếm rất có sức, tôi có thể nhìn thấy nước da trắng bệch gân xanh nổi lên ràng.

      gương mặt tuấn mỹ toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, còn mím chặt môi nhìn tôi, đường nét ưu mỹ và sắc bén. Nhìn đến mức khiến tôi kinh ngạc.

      "Minh Sát..." Tôi chỉ là ngây ngốc nhìn .

      cay đắng cười, giọng lại rất bình tĩnh : "Thiên Vẫn, nàng có biết tên của kiếm pháp này ? Là 'Quỷ'. Ta chỉ muốn bại dưới tay của nàng, cho nên mới lập ra Huyền Minh Giáo. Khi đó, ta thành quỷ, là bởi vì Gian Tập lũng ăn cắp quyển bí tịch đó của Mộ Dung Lệnh. đưa ta xem, muốn ta học được, sau đó dạy lại . Nhưng ta chưa hoàn toàn học được, và Chu Lâm Phong chờ được lén học vài chiêu Huyền Minh kiếm pháp của ta rồi mất. Về sau, quyển bí tịch này bị Mộ Dung Lệnh lấy lại. Nhưng lúc đó, ta bắt đầu trận Đại chiến Giang Hoài...Mộ Dung Lệnh nhìn thấy Huyền Minh kiếm của ta, cũng nhìn thấy ta, cho nên hắm biết nàng là đồ đệ của ta... muốn tiêu diệt nàng mới học kiếm pháp 'Quỷ' này, ta sợ luyện thành giết chết nàng, cho nên ta mới muốn nàng ăn cắp..."

      nhắm mắt lại, "Thiên Vẫn...là ta hại nàng...nàng muốn giết cứ giết ..."
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 93 - ĐỐI ĐẦU CÙNG MINH SÁT 6

      Tim tôi lại đau đớn. Mộ Thiên Vẫn, ngươi phải là muốn giết sao ? Ngươi phải là hận đối đầu với ngươi sao ?

      Lúc này, ý nghĩ kia lại xuất , giết !

      Mộ Thiên Vẫn ! Ngươi làm sao có thể giết !

      Ta tại sao thể giết ?

      Tôi nhắm mắt lại, trong lòng cay đắng vô cùng.

      "Vậy được, vậy ta giết ngươi"


      Khi tôi dùng sức ở tay, lại nghe thấy tiếng hét : "Thiên Vẫn ! Nàng thể giết !"

      Tôi mở to mắt, Minh Sát cũng mở mắt, ngoài cửa xuất người.

      Đó là nam tử trẻ tuổi khí thế bất phàm, nhìn vào chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. thân trường bào màu xanh, trong tay cầm thanh bảo kiếm rất tốt. Dáng vẻ bình tĩnh lạ thường, rất dễ khiến người bên cạnh cảm thấy như bị bỏ rơi. Có vẽ tuấn mỹ ai sánh được.

      Huyền Thần Y.

      "Ngươi muốn ngăn cản sao ?" Tôi cau mày, lạnh lùng nhìn .

      "Phải. Ta muốn ngăn cản" bình tĩnh , "Thiên Vẫn, nàng thể giết "

      Tôi bình tĩnh đợi .

      "Nàng thể giết " chỉ lặp lại câu này, đột nhiên cười, "Thiên Vẫn, nàng có từng ta ?"

      ? từ quá xa vời ?

      Tôi lắc đầu cũng gật đầu.

      Có lẽ, tôi thực từng Huyền Thần Y.

      Minh Sát nhìn tôi, trong mắt có tia thương cảm.

      Huyền Thần Y cười khổ : "Thiên Vẫn, bọn ta ai cũng muốn có được tình của nàng. Nhưng, người nàng thực thương, có lẽ chỉ là người mà nàng muốn giết..."

      Đầu tôi như muốn nổ tung, tôi lạnh lùng nhìn Huyền Thần Y, trong lòng lại thể áp chế nỗi đau.

      sao ? Người tôi là Minh Sát sao ?

      " thể nào" Tôi trào phúng cười .

      "Nhưng, việc nàng thành quỷ, là sau khi bỏ nàng mà , liên quan tới ta, liên quan tới Vũ Văn Thiều Li, liên quan tới Vũ Văn Quyết, chỉ liên quan tới "

      Huyền Thần Y từng chút từng chút đâm vào vết thương của tôi.

      "Ngươi câm miệng cho ta !" Tôi giận dữ, "Huyền Thần Y ! Ngươi từ nữa, đừng trách Mộ Thiên Vẫn ta hạ thủ lưu tình !"

      Tôi trở tay, nhanh chóng rút Tương Thiên kiếm từ người Minh Sát ra !

      Máu bắn bốn phía ! Nhuộm lên bạch y của tôi, thấy mà giật mình.

      Đây thực sao ? Đây thực là máu của người mà tôi nhất sao ?

      Tôi lại nhìn Minh Sát, miễn cưỡng đứng dậy, mặt cố gắng khắc chế đau đớn.

      Minh Sát trong quá khứ, hồng y tung bay, tóc đen buông xõa, cười ngông cuồng trước mặt tôi, mang tôi vể Minh giới Địa cung, dạy tôi tất cả võ công, khi đó, tuấn mỹ như thần tiên hạ phàm, tìm thấy nhiều vẻ ưu thương gương mặt như nay.

      khi nào trở nên ưu thương như vậy ?

      khi nào bắt đầu còn cười ngông cuồng như vậy nữa ?

      khi nào bắt đâu ôn nhu gọi tôi "Thiên Vẫn" ?

      Hàng tung của tôi, suy nghĩ của tôi đều bị nắm bắt, vì vậy, khi tôi gặp nguy hiểm, giúp tôi.

      Lẽ nào tôi quen với những ngày tháng có ? Cho nên khi bỏ tôi mà mới đau khổ như vậy, còn trở thành quỷ ?

      Tôi nhìn thế giới đỏ như máu, đỏ như máu, lạnh lùng cười. Tâm lại kịch liệt đau.

      "Thiên Vẫn..." Minh Sát hạ giọng gọi tôi tiếng.

      "Bắt đầu từ ngày mai, ta muốn nhìn thấy Huyền Minh Giáo nữa ! Nếu làm được, những người ở đây đều phải mất mạng ! Bao gồm họ Vũ Văn và Mộ Dung Sở ! Đương nhiên còn có cả Huyền Thần Y ngươi"

      Tôi nhìn Minh Sát chảy máu lần, quay đầu bỏ .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 94 - MA TÍNH QUAY LẠI 1

      "Giáo chủ !" Hà Lẫm vừa nhìn thấy tôi, vội vã kêu lên, "Giáo chủ ! Người đâu vậy ?"

      Tôi phất tay, nhìn Hà Lẫm.

      "Ta mệt rồi, đừng làm phiền ta" Tôi nhàn nhạt . Hà Lẫm nhìn tôi cách kì lạ.

      "Giáo chủ...Mắt của người...hình như có chút đen..." Lão cẩn thận .

      " ?" Tôi kiệt sức cười, bước vào phòng của mình.

      Tôi ngủ rất nhanh, giống như muốn ngủ mãi, vĩnh viễn bao giờ tỉnh dậy. Trong bóng đêm, có máu, có ánh sáng của kiếm, có tiếng kêu thảm thiết, có sợ hãi.


      Lần này tôi ngủ rất an giấc. Chỉ là mơ hồ nhìn thấy thân ảnh màu đỏ, mái tóc đen lặng lẽ tung bay trước mặt tôi, nhìn gương mặt , cũng nhìn biểu của . Chỉ là cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

      biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, cũng là ban ngày như khi ngủ.

      Tôi thay bộ đồ khác, thay bộ bạch y nhuốm đầy máu xuống. Đẩy cửa bước ra ngoài.

      "Giáo chủ tốt" Rất nhiều người nhìn thấy tôi, cung kính gọi tôi.

      "Hà Trưởng lão đâu ?" Tôi hỏi.

      "Hà Trưởng lão ở phòng khách" Có nha hoàn với tôi.

      Tôi vào phòng khách, Hà Lẫm và hai vị hộ pháp ngồi vào vị trí thảo luận vài vấn đề. Nhìn thấy tôi, Hà Lẫm đứng dậy.

      "Giáo chủ, bọn thuộc hạ vừa nghe được tin tức..." Hộ pháp vui mừng .

      "Chuyện gì ?" Tôi hỏi.

      "Chính là Huyền Minh Giáo đó ! Nghe sáng sớm hôm nay Minh Giáo chủ giải tán rồi ! Sau này, có ai có thể đối đầu với Giáo chủ chúng ta !"

      "Giáo chủ vốn dĩ là thiên hạ vô địch !" Hà Lẫm trừng mắt nhìn hộ pháp.

      "Giải tán sao ?" Giọng tôi trở nên kiệt sức, "Thực giải tán sao ?" Sau khi nhìn thấy vẻ khẳng định của Hà Lẫm, tôi mới cười lớn.

      "Giáo chủ..." Bọn họ hoang mang nhìn tôi.

      Tôi thu lại nụ cười, ác độc nhìn bọn họ : "Nếu có dấu vết khôi phục, làm giống như từng làm với Hoài An Môn, giết sạch cho ta !"

      "Dạ, Giáo chủ..." Bọn họ dường như đều bị thay đổi của tôi dọa. Mỗi người đều cẩn thận.

      "Các ngươi tiếp tục " Tôi cười , rời khỏi phòng khách.

      Thiên hạ đúng là chỉ có mình tôi, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy trống rỗng như vậy ?

      Tôi đột nhiên muốn đến nơi.

      Khúc trang.

      Tôi băng qua rừng cây, nắm chặt Tương Thiên kiếm. Tôi nhìn thấy Khúc trang ở giữa núi, nhưng tôi dừng lại. Nơi tôi muốn là đỉnh núi, bởi vì ở đó là phần mộ của nghĩa mẫu.

      Từ xa nhìn vào, có thể nhìn thấy công trình rất trang nghiêm đỉnh núi. Tôi đẩy cánh cửa đóng chặt, đập vào mắt là phần mộ cao quý hoa lệ. Bia mộ làm bằng đá chuyển từ Giang Nam tới, đó khắc những chữ vừa tỉ mỉ vừa to lớn "Khúc trang Tống Diệc Nhu Phu nhân chi mộ", lạc khoản đề "Nữ nhi Mộ Thiên Vẫn".

      Xung quanh mộ quét tước rất sạch . Nó ở bên trong, bị phơi nắng, bị mưa ướt.

      Tôi dựa vào tường, gì cả, chỉ an tĩnh nhắm mắt lại.

      Tâm trạng này...Tôi có thể nhớ đến vẻ bi thương của Tô Cách khi đứng trước phần mộ của tôi.

      Trong đầu tôi đột nhiên lên bức ảnh khảm bia mộ kia. Là tôi năm mười sáu tuổi. Nụ cười mười sáu tuổi ngây thơ. Khiến tôi nóng mắt lên.

      Tôi tại, qua tháng nữa là mười bảy. Tôi nay làm cái gì ? Giết người vô số, dấy lên tinh phong huyết vũ trong võ lâm, khiến ai nghe thấy cũng biến sắc.

      Có thể tìm lại được vẻ ngây thơ của năm đó ?

      Lúc này, trong đầu tôi đột ngột mạnh mẽ đau ! Tôi nắm chặt tay thành quyền, chỉ có thể nghe thấy tiếng nghiến răng, còn có tiếng tim đập loạn.

      Giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy nộ khí xung thiên ! được nguyên nhân, thậm chí nộ khí này muốn tôi tự mình hủy diệt bản thân, hủy diệt những tất cả mọi người ! Màu máu lan rộng trong mắt tôi, đau đớn càng gia tăng, tôi vung Tương Thiên kiếm chống đỡ thân thể run rẩy của mình, tôi cũng có thể cảm thấy bởi vì run rẩy trong đau đớn của bản thân , thân kiếm cũng bắt đầu run rẩy.

      Tôi điên cuồng muốn nhìn thấy máu, muốn nhìn thấy bức tranh máu bắn lên bạch y của tôi đẹp như thế nào, nhất định là rất đẹp.

      Tôi cười lạnh ra tiếng, lại bởi vì đau đớn mà điên cuồng hét lên !
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 95 - MA TÍNH QUAY LẠI 2

      Tôi cuối cùng chống đỡ nổi, Tương Thiên kiếm "keng" tiếng ngã mặt đất, tôi cũng vô lực nằm đất. Tôi nắm chặt nắm tay, mạnh mẽ đập đất, lại miễn cưỡng muốn cầm kiếm lên, tay lại run rẩy, làm sao cũng nắm được !

      Tôi chưa từng khao khát như vậy – khao khát Minh sát ở bên cạnh tôi, tôi lại tự cười mỉa mai, Minh Sát mới bị tôi đâm bị thương, làm sao có thể xuất trước mặt tôi. Hơn nữa nếu xuất , có thể giết tôi.

      Toàn thân đau như bị hàng vạn con trùng cắn ! Đau muốn sống ! Tôi muốn hủy diệt tất cả mọi người ! Tôi muốn nhìn thấy máu tươi nhuộm đỏ cả trời ! Tôi muốn nhìn thấy từng người chết trong tay tôi ! Tôi muốn kiếm của tôi hoàn thành tất cả mọi việc, nhưng thế nào cũng nắm được !

      Tôi điên cuồng cười lớn, lại phát có dịch thể lạnh lẽo ướt đẫm cả mặt, còn bởi vì đau đớn mà đổ mồ hôi.

      Là lệ sao ?

      Tôi điên cuồng cười lớn và trào phúng, thanh tự giác mang theo tiếng khóc thút thít.
      "Thiên Vẫn !"

      Trong mơ hồ có ai gọi tôi sao ?

      Tôi còn sức để phân giải nữa, toàn thân bởi vì đau đớn kịch liệt mà nằm mặt đất.

      Có khí tức lạnh lẽo truyền tới, sau đó tôi cảm thấy đôi tay mạnh mẽ đỡ tôi từ dưới đất lên, vội vã ôm tôi vào lòng ! Khi tiếp xúc da thịt, là cảm giác lạnh giá.

      vài sợi tóc rơi gương mặt tôi, cảm giác quen thuộc mà lạnh lẽo làm tan chảy tim tôi ! Là ai ? Minh Sát sao ?

      Có phải là mơ ?

      "Thiên Vẫn ! Thiên Vẫn ! Nàng sao chứ ?" Tiếng gấp gáp, "Khúc Tỉ Phong ! Điểm huyệt của nàng !"

      Tôi đau đến ra lời, chỉ có thể nắm chặt tay mà trút hết đau đớn trong người. Tôi cảm thấy có người chạy qua, vươn tay điểm huyệt đạo người tôi, đau đớn đó dần dần giảm xuống.

      Tôi dựa sát trong lòng người kia, nghe được cả nhịp tim bình ổn và mạnh mẽ của y. Nhịp tim có tiết tấu như vậy, tâm tình của tôi có chút bình phục lại. Mồ hôi lạnh làm tóc tôi dán sát lên mặt, tôi có thể cảm nhận dịch thể nóng hổi tràn ngập mi mắt.

      cánh tay mạnh mẽ ôm lấy tôi, khiến tôi an tâm. Sau đó ngón tay lạnh lẽo vuốt má tôi, giống như lau mồ hôi và nước mắt mặt.

      Trong mơ màng, tôi ngửi thấy mùi máu. Tâm tình dễ gì bình phục lại trong chớp mắt lại bị thổi bùng lên !

      Tôi mạnh mẽ mở mắt, nhìn thấy ánh mắt lo lắng và đau lòng của Minh Sát !

      Lòng tôi có vui mừng, có bi thương, nhiều nhất là, là đột nhiên có thù hận đột nhiên xuất , tôi cũng ràng thù hận này !

      Tôi đẩy ra ! Lạnh lùng ngồi dậy từ dưới đất !

      Tôi có thể nhìn thấy lo lắng và đau khổ trong đôi mắt đỏ như máu của vui mừng khi nhìn thấy tôi tỉnh lại trong chớp mắt hóa thành thất vọng và thương tâm !

      Tôi đẩy bàn tay ẩm ướt ra, mặt vẫn còn vết máu đỏ tươi mà nhớp nhúa. Tôi nhìn bụng trái của Minh Sát, vết thương nơi đó bung ra, máu tươi tuôn trào.

      Tôi nhìn xung quanh, nhìn thấy Khúc Tỉ Phong và Ninh Diệc Vũ, còn có Mộ Dung Sở, mặt bọn họ giấu được vẻ lo lắng.

      Tôi gì nhặt lấy Tương Thiên kiếm, nén cơn đau trong đầu lại.

      "Sao ngươi lại ở đây ?" Tôi lạnh nhạt hỏi Minh Sát.

      Ánh mắt trầm xuống, lắc đầu, miễn cưỡng từ dưới đất đứng lên.

      "Minh Giáo chủ ở Khúc trang của ta dưỡng thương. Mộ Dung huynh đưa y đến" Ninh Diệc Vũ , có chút bất an nhìn vết thương chảy máu của Minh Sát, "Vừa nghe đỉnh núi có tiếng kêu, Minh Giáo chủ khẳng định là ngươi ở núi, nên bỏ mặc bọn ta chạy lên đây"

      "Phải ?" Tôi cười cười, "Vậy phải cảm tạ lòng tốt của Minh Giáo chủ"

      gương mặt tuấn mỹ của Minh Sát có vẻ đau khổ nên lờ, khiến tôi đột nhiên có chút muốn đối diện.

      "Ta khá hơn nhiều rồi. Đa tạ các vị" Tôi lạnh nhạt , "Vậy ta làm phiền các vị nữa, ta cáo từ trước"

      Tôi bỏ Tương Thiên kiếm vào trong bao, xoay người rời . Lúc ra đến cửa, tôi nhịn được quay đầu nhìn Minh Sát cái, chuyên tâm nhìn bóng lưng tôi rời . Trong lòng tôi khẽ nhói đau, nhưng lại chút do dự rời .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 96 - HUYỀN THẦN Y VÌ NGHĨA QUÊN MÌNH 1

      Xuống núi, đau đớn trong đầu lại trỗi dậy, lại khiến tôi nhịn được phát điên !

      Tôi dùng hết sức nắm chặt Tương Thiên kiếm, có lí do lại bắt đầu thù hận với thế giới !

      đường lớn, thanh gọi nhau ngừng bên tai, nhưng vào đến tai tôi, lại trở nên chói tai vô cùng, hận thể giết hết những người ở đây, để thế giới này chỉ còn lại mỗi mình tôi !

      Tôi nhìn thấy trong mắt nhiều người lộ vẻ sợ hãi với tôi, bọn họ từng người hoảng sợ nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của tôi và bạch y của tôi, giống như nhìn thấy quái vật, hơn nữa có người nhìn tôi rồi lẩm bẩm nghị luận.

      "Câm miệng hết cho ta !" Tôi bừng bừng tức giận !

      Thế giới trở nên tĩnh lặng trong chốc lát. Tôi cầm kiếm bước từng bước, nhìn ánh mắt sợ hãi của bọn họ ! Là sợ hãi từ trong xương tủy ! Tôi lạnh lùng cười, đau đớn trong đầu lớn dần lên !


      Giết ! Giết ! Giết ! Giết bọn chúng ! Mộ Thiên Vẫn !

      Tôi nhanh chóng rút Tương Thiên kiếm chém xuống kẻ đứng gần tôi nhất chuẩn bị !

      Tiếng kêu thảm thiết, tiếng hét thê lương vang lên, ngừng đâm thẳng vào tai tôi ! Mọi người kinh hoàng chạy loạn khắp nơi !

      Tôi vung kiếm, mũi kiếm sắc nhọn xuyên qua thân thể từng người từng người ! Tôi dùng hết sức toàn thân để giết chóc ! Trong lòng chỉ có ý nghĩ, chính là muốn giết bọn họ !

      Giết ! Giết !

      " chết cho ta !" Tôi cười điên loạn, thanh khủng bố vô cùng ! Tôi thời khắc này, giết đến đỏ mắt !

      Có người chạy chậm, bị tôi đâm vào người, quăng vào trung ! Máu đổ khắp nơi, nhuộm đỏ cả con đường ! Còn có người, bị tôi chém làm hai mảnh ! Máu bắn lên toàn thân tôi, nóng hổi như cổ vũ tôi !

      Tôi ngoan độc vung kiếm, ra tay lưu tình ! Giống như máu tươi chính là vật tế dành cho tôi ! Thi thể chất thành từng đống, con đường từng phồn hoa, bây giờ trở thành địa ngục chết chóc. Máu chảy thành sông, tứ chi khắp nơi !

      Cuối cùng, nữ tử sau tiếng kêu gào ngã xuống, thân thể bị chém thành nhiều mảnh, máu tươi mặt đất hợp thành sông, khiến người ta nhìn vào rét mà run ! Tôi đứng trong gió, bạch y phấp phới, mặt có rất nhiều vết máu, phát ra mùi vị tanh nồng. Tóc đen theo gió tung bay, ánh mắt khát máu trừng lớn nhìn những thi thể đáng sợ lượt, tôi thỏa mãn vô cùng !

      Tôi cầm Tương Thiên kiếm từng giọt máu, rơi xuống đất, như tuyên bố thành công của tôi.

      Tôi cười lớn ! Như muốn cười hết tất cả những niềm vui có được !

      Đây là địa ngục Mộ Thiên Vẫn sáng lập ! Đây là thần thoại hoàn mỹ của "Bạch y Tu La" !

      Tôi nhìn thấy nơi góc đường có người trầm mặc đứng đó, tôi xoay người, nhìn cười lớn : "Huyền Thần Y ! Ngươi tới trễ rồi ! Ngươi có nhìn thấy dáng vẻ ta giết người ? đáng tiếc ! Đáng tiếc người bị ta giết hết ! Ha ha ha !"

      Gió thổi lên bạch y và mái tóc đen của tôi, tôi nghĩ tôi tại nhất định là đẹp đến khiến người ta hãi hùng thôi. Gió cũng thổi lên trường bào màu lục của , gương mặt trầm mặt nhưng tuấn mỹ của , có loại nghiêm túc khác hẳn với vẻ tà khí của Minh Sát.

      "Mộ Thiên Vẫn" nhàn nhạt mở miệng, gió thổi lời của đến bên tai tôi, "Nàng thay đổi rồi"

      "Ta thay đổi ?" Tôi lại cười to hơn, "Huyền Thần Y ! Lẽ nào ta thay đổi ? Ngươi nhìn đôi mắt ta xem ! Ngươi nhìn đôi mắt ta xem !

      đau khổ nhìn tôi, cuối cùng thể áp chế tâm trạng của mình xuống, tức giận rống lên : "Mộ Thiên Vẫn ! Nàng có biết nàng trở thành bộ dạng gì ! Nàng lúc trước

      lí do giết người ! Nàng là ma quỷ ! Nàng là Tu La đến từ địa ngục !"

      Tôi sững sờ. Tôi chưa bao giờ ngờ Huyền Thần Y văn ôn nho nhã với tôi như vậy, áp chế được tâm trạng như vậy.

      Tôi chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười mỉa mai, nụ cười che giấu được sát khí của tôi : "Huyền Thần Y, điều mà ngươi là điều ai ai cũng biết, ngươi còn muốn gì nữa ?"

      "Mộ Thiên Vẫn," Giọng của hạ xuống, "Mộ Thiên Vẫn, từ bỏ "Quỷ" của nàng, từ bỏ giết người của nàng, từ bỏ chức vị Giáo chủ của nàng, từ bỏ tất cả những dục vọng và tham lam của nàng, sống vui vẻ, được sao ?"

      "Lời này, lúc Khúc Vô Loan bị ta giết cũng rồi" Tôi châm biếm .

      "Mộ Thiên Vẫn, nàng vốn có thể vui vẻ mà sống ! Nàng, nàng có nhiều người thương như vậy, nếu nàng nguyện ý, nàng có thể ở cùng với ta, ta nhất định khiến nàng vui vẻ !" ngừng lát, "Nàng nhìn Minh Sát xem, cũng nàng ! Nàng cảm nhận được sao ? Nàng nếu ta, nàng cũng có thể ở bên cạnh !"

      "So với những thứ đó, ta càng thích thao túng thiên hạ hơn, duy trì cảm giác độc tôn của ta. thực lòng, ta càng thích giết chóc" Tôi lạnh nhạt .

      "Nàng nhất định phải làm Tu La sao ?"

      "Đúng" Tôi lạnh lùng , "Ta càng thích làm Tu La, làm ma quỷ. Ta thích nhìn sợ hãi của người khác, ta thích nhìn thấy máu bắn khắp nơi"

      rút thanh kiếm vẫn mang theo bên mình ra, nhìn tôi chằm chằm : "Thiên Vẫn, chúng ta đánh trận. Ta lấy tính mạng của Huyền Thần Y ta ra đánh cuộc"

      Tôi cầm Tương Thiên kiếm nhuốm đầy máu, cũng tàn nhẫn nhìn , "Vậy trận đấu này, ta thắng chắc rồi"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :