1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 83 - TÔ CÁCH

      Gió thổi qua rừng cây, phát ra tiếng "xào xạc"

      Từ xa nam tử bước tới, y phong độ vô cùng, tay cầm bó hoa tươi màu trắng về phía này.

      Dung mạo y quen thuộc, lại giống như cách xa cả thế kỷ.

      Y đứng lại, hoài nghi nhìn phần mộ phía trước. bia khảm tấm hình, tấm hình thiếu nữ mười sáu tuổi, nụ cười hồn nhiên, đôi mắt thanh khiết, nghịch ngợm nhưng cũng tự nhiên, khuôn mặt tinh tế có chút ưu phiền.

      "Thiên Vẫn"

      Y lẩm bẫm , hạ thân thể xuống, đặt bó hoa trước tấm bia.


      Nghĩa trang này chỉ có mình y đứng trong gió. Gió thổi lên mái tóc mềm mại trước trán của y. Y khẽ nheo mắt.

      "Em cảm thấy yên tĩnh chứ ?"

      Màn đêm buông xuống, có ánh trăng soi rọi, rất trống trải.

      "Em ngủ ở đây, ai làm phiền em...nhất định rất yên tĩnh"

      Y ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, cứng cỏi cho nước mắt rơi xuống.

      " vẫn còn nhớ, khi em mười sáu tuổi, em cùng bác trai bác công viên trò chơi chơi, rất vui, nụ cười gương mặt thanh khiết tự nhiên. Khi em mười bảy tuổi, nắm tay Lăng Sở, ương ngạnh và mạnh mẽ đứng trong lễ táng bác trai bác , khi em mười tám tuổi, rời xa Lăng Sở. biết, em khóc, bởi vì em giết Lăng Chí Dư, giây phút đó, rất hi vọng đưa em khẩu súng đó, khi em mười chín tuổi, thu lại tất cả nụ cười và yếu đuối mà em có, giả vờ kiên cường và sắt đá"

      Y vẫn nhịn được nước mắt tuôn rơi, y cười, "Em xem, lại khóc rồi. Nếu bị em nhìn thấy...em lại cười chế giễu ..." Y ngừng lại, "Thiên Vẫn...khi tìm thấy em bên bờ hồ, nhìn thấy em yên lặng nằm đó, tưởng rằng, em lại trở về thời điểm em mười sáu tuổi. Nhưng, em rất lạnh, có độ ấm...còn có máu chảy...em biết ? Khi đó giải quyết Hải Kình bang, chuẩn bị với em..."

      Ánh mắt y tối sầm lại, " biết...là Tây Môn Báo...cho nên..." Ánh mắt y lóe lên tia nham hiểm, " giết ! tìm bốn năm, luyện tập bắn súng trong bốn năm, luyện tập mưu mô trong bốn năm, thành công. đối với em thế nào, đối với thế đó. bắn pháp ngay tim , chết rồi...nhưng, giây phút đó mới biết, chết, em cũng quay trở lại, phải ?"

      "Em vĩnh viễn ngủ tại đây, còn ai đến làm phiền em, em vô cùng an tĩnh...Bên ngoài hắc đạo còn là thiên hạ của họ Mộ nữa, Thiên Vẫn, em vui sao ? Có lẽ em nhìn thấu tất cả, còn tranh giành trong vòng xoáy đó nữa, phải ?

      "Thiên Vẫn, biết, và em là hai loại người, giống như người của hai thế giới vậy. Nhưng, lại em, thể khống chế được. Em biết, em vĩnh viễn biết..."

      "Xin lỗi... thể bảo vệ cho em..."

      "Thiên Vẫn, còn muốn với em chuyện, Lăng Sở đến tìm ..."

      " ta ốm . Em biết ? Nếu em biết, chắc lại đau lòng..." Y hạ giọng , " ta đọc báo nhìn thấy tin tức, tập đoàn Mộ thị giải tán, hắc đạo cũng còn là thiên hạ của em. ta đến tìm , hỏi em đâu. , em chết... ta sửng sốt, em biết ? ta khóc...là đó, phải giả... ta rất đau khổ... ta ta nên rời xa em, nên hận em, mấy năm qua ta vẫn quên được em...em khóc, em tin...nhưng em biết ? ta mất tích rồi..."

      "Bắt đầu từ ngày đó, cũng gặp lại ta nữa...em có biết ? Rất nhiều tờ báo đưa tin, người thừa kế của gia tộc Lăng thị Lăng Sở mất tích, tin tức. nên sớm với em... phải sao ?"

      " đời này, vẫn còn có người em...Sao em lại bỏ ?"

      Gió vẫn thổi.

      Y ràng rất đau khổ, "Thiên Vẫn...đừng đơn...cũng đừng bi thương... hi vọng nhìn thấy em...em khi mười sáu tuổi, em cười với , em xinh đẹp như vậy..."

      Đêm rất tối, bao bọc lấy hình bóng y.

      Khuôn mặt của Tô Cách, vẫn còn lưu lại nước mắt.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 84 - LẠI CÓ CHUYỆN LỚN 1

      Tôi giật mình mở mắt, trong mũi dường như vẫn còn lưu lại khí của nghĩa trang đó.

      Làm sao, làm sao lại nhìn thấy Tô Cách ? Làm sao lại nghe đến tên Lăng Sở ?

      Tôi nhắm mắt lại, gương mặt tươi cười mười sáu tuổi quay về trong đầu. Ngây thơ đến mức chói mắt tôi. Thế giới đột nhiên trở nên nhạt nhòa, còn màu đỏ tươi như lúc trước nữa.

      Là tôi quay trở về ? Hay là tôi tác nghiệt quá nhiều, để tôi nhìn thấy chính phần mộ của mình ?

      Minh Sát, Huyền Thần Y, lâu rồi ta gặp các huynh.

      Tôi thầm nghĩ, ưu sầu lan rộng trong tim.

      Giống như phát ra tiếng thở dài thể nghe thấy.

      Khi trời sáng, Hà Lẫm chờ tôi ở đại đường.

      "Giáo chủ...Lăng Nguyệt Giáo diệt vong cũng giống như Hoài An Môn, người trong giang hồ đa phần đều suy đoán..."

      " giáo mới nhoi, cũng dám làm loạn, có phải để Mộ Thiên Vẫn ta trong mắt !" Tôi lạnh lùng .

      Tôi cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Hà Lẫm, khỏi tức giận, "Hà Trưởng lão, ngươi nhìn cái gì !"

      Hà Lẫm bị dọa, vội vã quỳ xuống đất run rẩy : "Thuộc hạ chỉ nhìn thấy...nhìn thấy ánh mắt Giáo chủ khôi phục lại chút màu sắc trước đây... còn đỏ tươi như trước nữa...chỉ là đột nhiên hiếu kì, cẩn thận mạo phạm, thỉnh Giáo chủ tha tội..."

      Tôi vô ý đưa tay lên sờ mắt, ? Tôi đột nhiên lại cảm thấy chán nản, Mộ Thiên Vẫn này, có phải là Mộ Thiên Vẫn năm đó ?

      "Lui xuống " Tôi phất tay, thanh giống như có lực như trước.

      "Dạ...Đúng rồi Giáo chủ, vậy chuyện của Võ ..."

      "Giết chưởng môn bên đó, cho bọn chúng biết mùi chút. Nếu còn cố chấp như vậy, giết sạch cho ta !"

      "Dạ" Hà Lẫm cúi đầu lui ra.

      Rất nhanh, Võ phái người tới biểu thị ý quy hàng dưới trướng Ma giáo, trờ thành môn phái tà ác.

      "Giáo chủ minh..." Hà Lẫm cười cười, sắc mặt tươi tắn, "Giáo chủ...mỗi ngày người đều ở trong giáo có phải rất vô vị ?"

      "Cái gì ?" Tôi nhìn lão.

      " có gì..." Hà Lẫm nhìn thấy hàn ý trong mắt tôi, "Chỉ là...chỉ là..."

      Lão thốt ra, nhưng lại ràng được.

      "Được rồi" Tôi nhẫn nại ngắt ngang lời lão. "Ngày mai ta phải ra ngoài chút"

      Hà Lẫm như trút được gánh nặng thở ra.

      Ý của lão, tôi rất hiểu. giang hồ, chỉ sợ là có chuyện lớn phát sinh.

      Giang hồ, có lúc nào thái bình.







      CHƯƠNG 85 - LẠI CÓ CHUYỆN LỚN 2

      Tôi mang theo đấu lạp màu trắng, như vậy có thể che ánh mắt đỏ như máu của tôi.

      Tôi đường lớn, tiếng kêu bên tai nhưng lại nghe lọt.

      Tôi đột nhiên có suy nghĩ, nếu tôi phải là "Bạch y Tu La", có đôi mắt đỏ như máu này, như vậy có phải tôi có thể rất bình thường lại con đường này, có thể cùng người mình ở chung chỗ ?

      Vậy, tôi ai ?

      Là Minh Sát dạy tôi Huyền Minh kiếm pháp, mỗi lần đều cứu tôi khỏi nguy hiểm.

      Hay là Huyền Thần Y mà tôi nhất kiến chung tình, từng động tâm ?

      Tôi đến nơi đứng lại. Ngẩng đầu nhìn lên, là môt tửu quán. Tôi ngập ngừng chút, nhưng vẫn vào trong.

      "Khách quan dùng gì ?"

      "Giúp ta pha bình Tây Hồ Long Tĩnh" Tôi nhàn nhạt .

      "Vậng ạ ! bình Tây Hồ Long Tĩnh !"

      Tôi tìm góc khuất ngồi vào.

      lâu rồi có ngồi ở nơi huyên náo như tửu lâu dùng trà. Tôi thầm nghĩ.

      Hà Lẫm ám chỉ tôi ra ngoài, tuyệt đối phải là ăn có, nhất định là có chuyện.

      Vậy, đó là chuyện gì ?

      "Các ngươi biết ?" người khác thần thần bí bí ghé vào tai người khác, " giang hồ lại xảy ra chuyện lớn rồi !"

      Sức chú ý của tôi cũng tăng lên.

      "Chuyện gì ? nhanh ?"

      Người kia nhẫn nại thúc giục.

      "Còn chuyện gì nữa !" người khác chen vào, " tại kẻ làm người ta sợ nhất là ai ?"

      "Đương nhiên là Giáo chủ Ma giáo nay, 'Bạch y Tu La' Mộ Thiên Vẫn !"

      "Vậy còn mười năm trước ?"

      "Mười năm trước ? Mười năm trước sao ?"

      "Chính là đồ đệ của Linh Tuất Kiệt Giáo chủ Ma giáo năm đó Minh Sát !"

      "Đúng rồi ! Đại chiến Giang Hoài năm đó ! Chính trận chiến đó, chấn động giang hồ ! Hoài An Môn chính vì trận chiến đó mà thoái giang hồ !"

      "Hoài An Môn vẫn bị diệt vong ! Trong tay 'Bạch y Tu La' ! Vũ Văn Thích phải bị ả giết sao ?"

      " phải, là bị Minh Sát giết !"

      Người lẩm bẩm, " biết tại sao, vừa nhắc đến tên ta liền sợ hãi !"

      "Vậy tại có chuyện gì ?"

      "Chính là Minh Sát đó ! Cứ thế mất tích mười năm, hại ta cứ tưởng có thể chết rồi, kết quả, nghe quay lại ! Lại lập ra môn phái ! Ngươi có biết trong đó gồm những ai ?"

      "Những ai ? Ta nghe . Chỉ là nghe người ta trong đó có rất nhiều người có danh tiếng, là sao ?"

      "Đương nhiên rồi ! Có biết Kình An Vương của Hoàng thành ? Còn có nhi tử của Vũ Văn Thích, Thiếu Môn chủ Hoài An Môn Vũ Văn Thiều Li, còn có ca ca của Vũ Văn Quyết ! Còn có rất nhiều người, nghe võ công đều quái dị vô cùng, ai cũng đánh thắng !"

      "Vậy phải lại có đối đầu sao ?"

      "Có lẽ, tin đồn trong võ lâm có lẽ cũng là "

      "Tin đồn ? Là quan hệ giữa 'Bạch y Tu La' và Minh Sát sao !"

      " ? 'Bạch y Tu La' thành quỷ sao ?"

      "Còn giả sao ? Nghe là luyện võ đến tẩu hỏa nhập ma !"

      "Võ công của ta thiên hạ vô địch, còn luyện cái gì ! Vốn dĩ chính là giống quỷ, lần này biết lại thành cái gì !"

      "Vậy để coi phía Minh Sát muốn làm gì..."

      "Đúng đúng"

      Đám người nghị luận tiếng dần. Tim tôi lặng .

      Là muốn đối đầu với ta sao ? Hay là thay trời hành đạo ?

      Hay là huynh quên được ta?
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 86 - HUYỀN MINH GIÁO 1

      Tôi biết làm cách nào mà trở về Ma giáo.

      Tôi vừa mới đến chân núi, thấy Hà Lẫm đứng đó đợi. Tôi lạnh lùng .

      "Hà Trưởng lão ơi Hà Trưởng lão, ngươi muốn ta ra ngoài, chính vì chuyện Minh Sát sao ?"

      Hà Lẫm cúi đầu, tiếng nào.

      Tôi miễn cưỡng áp chế cơn giận muốn giết người, tay bất giác sờ vào Huyền Minh kiếm.

      Tôi cảm thấy thế giới giống như nhuốm màu máu, trong tim như có cái gì đó thiêu đốt.


      Tôi nghiến răng : "Hà Lẫm ! Hôm nay giết sạch Võ cho ta ! người cũng chừa !"

      Hà Lẫm kinh ngạc ngẩng đầu, "Giáo chủ ! Bọn họ phải quy thuận rồi sao ? Sao lại phải diệt môn !"

      "Hà Lẫm, khi nào ngươi trở nên mềm lòng như vậy ! Ta giết cho ta ! cần lí do ! Ngươi hỏi nữa, ngươi hỏi câu nữa, ta cho ngươi chết !"

      Tôi rút Huyền Minh kiếm ngoan độc chỉ vào lão. Trong mắt tôi tất cả lại biến thành màu máu và tối sầm lại.

      Hà Lẫm dám hỏi nữa, vội vã lên núi tổ chức đệ tử Ma giáo, vội vội vàng vàng về hướng Võ . Tôi kiệt sức kéo lê kiếm lên núi, mũi kiếm Huyền Minh vạch những đường dài đất, phát ra tiếng ma sát bên tai.

      "Giáo chủ..." Hộ pháp vừa vào nhìn thấy tôi, cung kính gọi tiếng.

      "Qua đây" Tôi chỉ vào , "Ngươi giúp ta tra xét Minh Sát của mười năm trước, tại làm gì, bao gồm," Tôi ngừng lại lát, lại tiếp, "Môn phái mà tại tổ chức"

      "Dạ, Giáo chủ, thuộc hạ tra ngay" Khi chuẩn bị xoay người , tôi lại kêu lại.

      "Còn phải tra trong đó gồm những ai"

      "Dạ, Giáo chủ"

      Vào lúc chập choạng, Hà Lẫm vẫn chưa quay về, hộ pháp trở lại.

      "Kết quả" Tôi đơn giản thốt ra hai chữ.

      "Giáo chủ, thuộc hạ tra được Minh Sát tại tổ chức Huyền Minh Giáo tại nơi gần với Mộ Dung phủ đệ trước đây, trong đó có Nhị công tử của Mộ Dung thị trước đây Mộ Dung Sở, còn có nhi tử của Vũ Văn Thích Vũ Văn Thiều Li, Vũ Văn Quyết. Nghe , Kình An Vương của Hoàng thành cũng có liên hệ mật thiết. Võ công của rất nhiều người trong đó xuất thần nhập hóa, Minh Sát từng tuyên bố võ công trong Huyền Minh Giáo là Huyền Minh kiếm pháp chưa từng lưu truyền trong giang hồ. Tu luyện Huyền Minh kiếm pháp tốt nhất là phải phối hợp tốt với kiếm, võ lâm suy đoán, từng có bộ Huyền Minh ngân kiếm, nhưng tại mất tích"

      "Vậy, đối với Huyền Minh kiếm pháp, Huyền Minh Giáo có thuyết pháp chưa ?" Tôi hỏi.

      "Thuyết pháp ?" Hộ pháp lắc đầu, " nghe những người trong đó qua"

      "Lui xuống " Tôi , "Nếu Hà Trưởng lão về, kêu đến gặp ta"

      "Dạ, Giáo chủ"

      Hộ pháp lui ra.

      Tôi nắm chặt Huyền Minh kiếm, cảm thấy ánh mắt càng trở nên đỏ hơn. Minh Sát, ta cho huynh biết, Huyền Minh ngân kiếm của huynh đối với ta có tác dụng !

      Tôi ném kiếm rơi mặt đất, phát ra tiếng kêu lớn.

      Tôi lạnh lùng cười.

      Huyền Minh kiếm của huynh và Hắc ám linh ngọc của huynh, mấy ngày nữa ta trả lại cho huynh, huynh, hài lòng chứ ?





      CHƯƠNG 87 - HUYỀN MINH GIÁO 2

      Thời gian tháng chớp mắt trôi qua.

      lớn mạnh của Huyền Minh Giáo nhanh hơn tôi nghĩ. Chỉ trong tháng ngắn ngủi, dần trở nên lớn mạnh, kéo về phần năm những môn phái quy thuận dưới trướng Ma giáo.

      Võ lâm đều đợi lần này, đối đầu lần này trước nay chưa có !

      Ma đầu Minh Sát dấy lên tinh phong huyết vũ xảy ra đại chiến Giang Hoài mười năm trước.

      Giáo chủ Ma giáo "Bạch y Tu La" Mộ Thiên Vẫn giết người vô số tạo nên hào kiếp của võ lâm.

      Tà ác như nhau, võ công cao cường như nhau. Cũng từng hoặc tại đều thành quỷ như nhau. Cùng có đôi mắt màu đỏ máu như nhau.


      Vậy có kết cục gì ?

      Tôi đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, tay nắm chặt thành quyền.

      Tôi lòng đầy hận ý quét mắt nhìn lượt những người có uy vọng trong Ma giáo quỳ bên dưới. Bọn họ run lẩy bẩy, căn bản dám ngẩng đầu nhìn tôi.

      "Hà Lẫm !" Tôi cả giận , "Ngươi lại đây !"

      "Giáo chủ...Thuộc hạ cũng biết...những bang phái đó ......" vẫn dám tiếp.

      " ! Nếu , ta giết ngươi trước !"

      "Bọn họ Giáo chủ quá tàn nhẫn ! giống như Minh Sát..." Hà Lẫm cuối cùng đánh liều .

      " sao ?" Tôi cười lớn mấy tiếng, tiếng cười ngoan độc nham hiểm, khiến người ta lạnh đến thấu xương, "Vậy được !" Tôi độc ác trừng mắt nhìn đám người bên dưới, "Để ta cho bọn chúng thấy cái gì gọi là tàn nhẫn !"

      "Có mấy kẻ phản bội ?" Tôi lạnh lùng hỏi.

      "Có...chỉ có chín người..." Có người giọng đáp.

      "Kiếm mang tới chưa ? Ngươi hôm nay rèn xong" Tôi nhìn đến Hà Lẫm.

      Hà Lẫm gật đầu, vội vã đem cái hộp là bằng gỗ hồng đậy nắp dâng lên trước mắt tôi. Tôi mở hộp, phát trong đó có thanh kiếm được quấn bằng tơ lụa màu vàng.

      "Bởi vì...Giáo chủ lúc trước đều dùng ngân kiếm, cho nên lần này thuộc hạ phân phó tốt nhất là rèn được ngân kiếm...Giáo chủ yên tâm, thanh kiếm này rất cứng cáp..."

      Thân kiếm có màu bạc trắng, có điều, nhìn vào, hoa quý như Huyền Minh kiếm. có khảm nhiều bảo thạch pha lê như vậy, chỉ là điêu khắc tinh tế đó mà thôi. Chỉ có ở chuôi kiếm khảm viên bảo thạch màu trắng bạc.

      thanh kiếm tốt.

      "Tối nay, mang theo trăm người ngựa cho ta, ta muốn máu nhuộm chín môn phái !" Tôi phân phó.

      " trăm !" Hộ pháp nhịn được thất thanh kêu lên, "Giáo chủ...chỉ có trăm đủ ?"

      Tôi trừng : "Lúc trước Tụy Linh Cung lớn như vậy mình ta dùng đến thời gian nén hương diệt sạch, ngươi nghĩ chín bang phái đó có thể làm khó ta sao ?"

      Hộ pháp nghẹn họng, hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh. Tụy Linh Cung, bất cứ ai từng nhìn thấy trường đều gặp ác mộng bao giờ quên.

      Tôi cười lạnh, "Hà Trưởng lão, ngươi bảo vệ tốt bổn giáo, qua vài ngày nữa, ta dẫn theo vài người thăm Minh Sát !"

      Tôi cho lão có thời gian sợ hãi. "Lui xuống, chuẩn bị người ngựa cho ta !"

      "Dạ ! Giáo chủ !"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 88 - ĐỐI ĐẦU CÙNG MINH SÁT 1

      Đêm hôm đó, tôi dùng thanh kiếm mới, máu nhuộm vô số người.

      Máu nhuộm đỏ cả bạch y của tôi, giống như đóa hoa nở rộ kiều, phản chiếu vào đôi mắt đỏ như máu của tôi, cuối cùng tôi cũng cảm thấy thỏa mãn.

      Giống như giết người, mới có thể giải tỏa hết phẫn nộ của tôi. Thanh kiếm mới, tôi gọi là Tương Thiên kiếm.

      Linh Tương Thiên.

      Mộ Thiên Vẫn.

      Vốn dĩ là người của hai thế giới khác nhau, tại lại dung hợp thành cách thần kì.


      Nàng lúc trước quá yếu mềm, cho nên tôi thay nàng diệt Tụy Ling Cung, tại, tôi muốn nàng giống như tôi, nhuốm máu của nhiều người như vậy, lãnh đạm và vô tình nhìn những người đó chết trong tay mình. Từng người từng người .

      Chỉ xem bản thân mình là Tu La vô tình.

      "Giáo chủ ! Chúng ta giải quyết xong rồi, ở đây còn ai sống sót nữa !" Hộ pháp chạy tới, nhìn thấy trước mặt tôi đống thi thể đẫm máu chết nhắm mắt.

      "Rất tốt. Nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành" Tôi cười cười, "Đợi đến sáng mai, giang hồ phát , chín bang phái ủng hộ Huyền Minh Giáo toàn bộ còn, lại chấn động đây..."

      "Chúng ta " Tôi thu lại ý cười, phân phó.

      "Dạ, Giáo chủ"

      Chúng tôi rời khỏi địa ngục thứ chín trong đêm nay.

      Địa ngục Tu La từng bước qua.

      "Giáo chủ, có vài lung lay, sáng sớm nay sau khi tin tức truyền khắp giang hồ, ai dám động đậy nữa !" Hà Lẫm cười .

      "Đó là giết gà dọa khỉ" Tôi hừ lạnh, " có cái gương trước mắt, ai dám phản bội ta, ta chỉ giết đơn giản như vậy !"

      "Phải phải..." Hà Lẫm run rẩy.

      "Đúng rồi, Giáo chủ Lăng Nguyệt Giáo Di Đinh lần trước ta mang về sao rồi ?" Tôi hỏi.

      "Vẫn còn giam trong địa lao, có điều người giống người, quỷ giống quỷ"

      Tôi hừ lạnh tiếng : "Ta mà tùy tiện đâm kiếm sao ? Ta chọn đúng chỗ để đâm vào. Dám đối đầu với ta, ta muốn ả chết được yên !" Tôi liếc nhìn Hà Lẫm, ", mang ta lên đây cho ta"

      Di Đinh nhanh chóng được kéo lên.

      Lúc này, tôi dùng trà, lạnh lùng nhìn ta bị kéo lên. Căm ghét cau mày.









      CHƯƠNG 89 - ĐỐI ĐẦU CÙNG MINH SÁT 2

      Di Đinh đúng như Hà Lẫm người giống người, quỷ giống quỷ.

      Vết tích gỉ sét của dây xích hằn sâu lên hai bên vai của ta, y phục toàn thân rách nát, nhuộm từng mảng máu lớn, đầu tóc rối tung bù xù, mất vẻ tươi đẹp trước đây, gương mặt vốn thanh lệ của ta bị tôi rạch đường rất sâu, vì có chăm sóc vết thương nên bị mưng mủ, lan khắp cả khuôn mặt. Toàn thân gầy như que củi, do bị giam tại địa lao, da dẻ vàng vọt lại thêm vài nếp nhăn.

      Tôi lạnh lùng nhìn ta bị đệ tử Ma giáo kéo lên. mùi thối khó chịu lan khắp nơi.

      Tôi nhìn vào bụng trái của ta, vết máu còn đó, ngờ nhiều ngày như vậy, vết thương tôi tặng ta cũng vẫn chưa lành. Chỉ có điều, kẻ đối đầu với tôi, đều có kết cục tốt.

      "Đây là Giáo chủ Lăng Nguyệt Giáo sao, sao lại ra nông nỗi này ?" Tôi ra vẻ kinh ngạc.

      ta ngẩng đôi mắt u, căm hận trừng tôi : " 'Bạch y Tu La' ! Ta cho ngươi biết, ta có chết cũng tha cho ngươi !"


      Tôi tươi cười, "Di Đinh, nay ngay cả bản thân ngươi cũng khó bảo toàn. Điều nên nhất chính là sư phụ ngươi là Minh Sát. Chỉ với lí do này, ngươi có chết ngàn lần cũng đủ !"

      ta cười khổ cái, biểu gương mặt rất hung ác, "Ta đánh lại ngươi. Cái gì ta cũng sánh bằng ngươi. Lăng Nguyệt Giáo mà ta sáng lập, cũng là gợi ý. Ta vốn nghĩ, võ công của cao cường như vậy, cho dù ta đắc tội ngươi, cũng bảo vệ ta, suy cho cùng, ta cũng từng là đồ đệ của ..."

      Tôi cảm thấy như bị lửa giận thiêu đốt : "Ngươi cái gì ! Sáng lập Lăng Nguyệt Giáo, ngươi đối đầu với ta, đều là gợi ý sao ?"

      "Ta lừa ngươi làm gì" ta liếc nhìn tôi.

      Minh Sát ơi Minh Sát, trong hồ lô của ngươi chứa cái gì !

      "Ngươi chẳng qua chỉ là con cờ của mà thôi" Tôi lạnh lùng , áp chế lửa giận, " tại, con cờ như ngươi đối với ta mà có tác dụng gì, giam tại địa lao của giáo ta cũng uổng phí nơi đó"

      "Ngươi muốn làm gì ?..." ta hoảng sợ nhìn tôi.

      "Làm việc 'Bạch y Tu La' nên làm" Tôi nhàn nhạt trả lời, nhìn đến gương mặt méo mó của ta.

      "Hà Lẫm" Tôi phân phó Hà Lẫm bên cạnh, "Chặt đứt tay chân của ả cho ta"

      "Ngươi thể làm như vậy !" ta đột nhiên phát điên hét lên, "Ta chịu khổ đủ rồi ! Mộ Thiên Vẫn ! Mộ Thiên Vẫn !"

      "Giáo chủ...nhất định phải làm như vậy sao ?" Hà Lẫm dè dặt hỏi tôi, có chút nhẫn tâm quay mặt .

      "Hà Lẫm, khi nào ngươi trở nên mềm lòng như vậy ?" Tôi mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn lão.

      "Dạ, Giáo chủ" Hà Lẫm rút kiếm của lão ra, từ từ tiến lại gần Di Đinh nằm mặt đất.

      "Mộ Thiên Vẫn ! Mộ Thiên Vẫn ! Ta phải giết ngươi !" Di Đinh vùng vẫy từ dưới đất đứng lên, xông về phía tôi ! Nhưng ta tại chỉ là kẻ điên.

      "Mộ Thiên Vẫn...tha cho ta ..." ta bắt đầu khóc. Nhưng tôi vẫn nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn ta.

      "Hà Lẫm ! Ngươi còn chần chừ gì nữa !"

      Hà Lẫm hạ quyết tâm, vung kiếm trong tay lên, tiếp theo, sau khi Di Đinh thét lên tiếng, mặt đất tràn ngập máu tươi.

      Lại nhát, nhát, nhát. Máu vẫn bắn ra, nhuộm đỏ cả y phục của Hà Lẫm.

      "Giáo chủ, tứ chi chặt ra phải làm sao ?" Có đệ tử Ma giáo hỏi.

      "Đem cho chó ăn" Tôi nhàng , đơn giản như chuyện vụn vặt nào đó. "Còn người này, " Tôi liếc nhìn Di Đinh nằm trong vũng máu mặt đất, "Đem ta đến Huyền Minh Giáo cho ta"

      Trong thanh của dây xích, Di Đinh bị kéo .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 90 - ĐỐI ĐẦU CÙNG MINH SÁT 3

      biết qua bao lâu, mới có người hồi báo.

      "Thế nào ?" Tôi cười gian ác.

      "Giáo chủ...Bọn thuộc hạ mang Di Đinh đó đến Huyền Minh Giáo, Minh Giáo chủ nhìn thấy, bộ dạng đáng sợ, đôi mắt đỏ như máu giống như thiêu đốt mọi thứ, chỉ nhìn Di Đinh mặt đất, có bất cứ biểu gì, lúc đó Di Đinh tỉnh lại, rấm rứt khóc, muốn Minh Giáo chủ báo thù cho ta, kết quả Minh Giáo chủ nhìn vết máu mặt đất, trước mặt bọn thuộc hạ kiếm giết chết ta, là dùng kiếm chặt đầu ta. Sau đó còn câu, 'Nếu tay chân ngươi còn, còn giữ lại đầu để làm gì ?'..." Người đến báo dường như đối với thảm cảnh đó vẫn còn chưa hết sợ hãi. Nhắc đến đây, còn rít vào hơi.

      " ?" Giọng tôi . "Người đâu, tại sao chỉ còn mình ngươi ?"

      Biểu của đột nhiên bi thương, "Bị giết rồi..."

      Tôi "phốc" tiếng đứng bật dậy, nghiêm giọng hỏi : "Bị giết rồi ? Bị ai giết !"


      Đệ tử đó nghĩ đến tôi lại nghiêm túc như vậy, quỳ xuống dập đầu : "Giáo chủ bớt giận..."

      "Minh Sát sao ?" Tôi nắm chặt Tương Thiên kiếm, trừng mắt nhìn Huyền Minh treo tường.

      "Phải...Minh Giáo chủ Huyền Minh Giáo phải tùy tiện có thể bước vào...cho nên chỉ giữ lại thuộc hạ về báo tin..."

      Tôi phất tay : "Ngươi lui xuống "

      Toàn thân tôi dường như phát run, Minh Sát, đây là ngươi chọc đầu của ta trước !

      Tôi khắc chế lại tâm tình của mình, cảm thấy toàn thân giống như bị lửa thiêu đốt, có nỗi đau khổ đến tê liệt. Tôi rút kiếm ra, chém bay chiếc bàn bên cạnh mình !

      "Hà Lẫm !" Tôi rống giận "Hà Lẫm !"

      "Giáo chủ có chuyện gì phân phó..." Hà Lẫm hoang mang chạy vào, nhìn thấy tình bị dọa cho sợ.

      "Ta có chuyện phải ra ngoài, ngươi trấn giữ tốt cho ta, đợi ta quay về !"

      "Dạ, Giáo chủ" Hà Lẫm có chút nghi ngờ, nhưng cũng dám hỏi vào lúc này.

      Mộ Dung Sơn trang trong kí ức sa sút hai năm.

      Hồi ức cuối cùng, lại là vào đêm dẫn chúng nhân Ma giáo tắm máu nó, hoặc là, vào đêm tôi giết chết Mộ Dung Lệnh đoạt quyển kiếm pháp kì dị kia ?

      Mộ Dung Sở từng tôi, là người ngay cả khi tôi giết chết cha Mộ Dung Lệnh cũng có thể thả tôi , lại cùng ở cùng với Minh Sát, đối đầu với tôi ?

      Hay là Vũ Văn Thiều Li, thiếu niên với tôi "phát nhược lưu tuyền, y như hồ điệp", nay cũng trưởng thành hơn. Nhưng, cũng muốn đối địch với tôi. Còn có phản đồ Vũ Văn Quyết, còn cả Huyền Thần Y từng khiến tôi liều mình giết Trương Khánh Đông.

      Đương nhiên, người khiến tôi đau lòng nhất, là Minh Sát dạy tôi võ công hai năm, tặng tôi Huyền Minh kiếm, tặng tôi Hắc ám linh ngọc, lại còn cứu tôi trong lúc nguy hiểm. Tôi vẫn nhớ cái đêm trong phủ Trương Khánh Đông, tôi vì trúng độc mà còn sức lực, trong mơ hồ cảm nhận được ấm áp từ Minh Sát lạnh lẽo, cảm nhận bàn tay mạnh mẽ của ôm chặt lấy eo của tôi, mang tôi rời khỏi nơi đó, giúp tôi giết sạch người trong đó.

      Nhưng tại, tôi nắm chặt Huyền Minh kiếm thế gian hiếm có, phải Huyền Minh Giáo mà Minh Đại giáo chủ sáng lập để đối phó tôi. Chỉ bởi vì, tôi có Tương Thiên kiếm, mà tôi, cũng cần Hắc ám linh ngọc nữa.

      Tôi và cắt đứt rồi sao ?

      Lúc trước bắt nhiều người đến cho tôi luyện công, dạy tôi hấp thụ công lực của bọn họ, dạy tôi Huyền Minh kiếm pháp khiến tôi có thể nhìn rồi là nhớ, để tôi luyện bí tịch của Mộ Dung Lệnh, những điều này, đều tan thành mây khói, chỉ là kí ức trong chớp mắt.

      từng, hồi ức khiến người ta thích.

      Nhưng tại, lại trở nên lạnh lẽo. Đâm sâu vào tim tôi.




      CHƯƠNG 91 - ĐỐI ĐẦU CÙNG MINH SÁT 4

      Sau khi đảo quanh Mộ Dung Sơn trang, từ xa có thể nhìn thấy Huyền Minh Giáo.

      "Người đến là ai, làm ơn báo tên" Có thị vệ cản tôi lại. nhìn đôi mắt đỏ của tôi có chút kinh sợ.

      Tôi chỉ là cong khóe miệng quan tâm, "Tại sao ta phải với ngươi ?" Ngay lập tức, Tương Thiên kiếm rút ra, mạnh mẽ đâm vào thân thể .

      "Kêu Giáo chủ các ngươi ra đây" Tôi lạnh lùng nhìn đám người đợi.

      lâu sau, tôi nhìn thấy Mộ Dung Sở. gương mặt tuấn tú trưởng thành ít. Lúc nhìn thấy tôi có chút kích động và vui mừng, nhưng lại cố gắng áp chế lại.

      "Thiên Vẫn..."

      Tôi nhẫn nại cau mày : "Minh Sát ! Kêu ra cho ta !"

      Trong lúc Mộ Dung Sở đắn đo, thân ảnh màu đỏ nhanh chóng bay qua, an tĩnh đứng trước mặt tôi.

      Vẫn là quen thuộc đến mức trăm năm cũng thể quên. Tóc dài đen tung bay, thân hồng y phiêu dật, đôi mắt lạnh lẽo, tia ôn hòa. Tuấn mỹ như thần tiên hạ phàm, khiến người ta nhìn vào liền luyến tiếc muốn dời tầm mắt.

      Chợt như giấc mộng.

      Tôi cứ như thế nhìn chằm chắm , đôi mắt đỏ tươi của khác gì màu sắc của thế giới mà tôi nhìn thấy.

      Qua hồi, tôi thu hồi cảm giác ràng đó, lạnh lùng nhìn y.

      "Ngươi đến làm gì" Minh Sát liếc nhìn tôi. phải "Thiên Vẫn, ngươi đến rồi", phải "Thiên Vẫn, lâu gặp", phải "Thiên Vẫn, chúng ta lại gặp nhau"

      Mà chỉ đơn giản câu, "Ngươi đến làm gì"

      phải là hỏi, mà giống như nhẫn nại ra : "Ngươi đến làm gì"

      Là làm phiền sao ?

      "Phải, ta đến làm gì ?" Tôi tự chế giễu cười, ánh mắt rét lạnh, "Ta đến hỏi về mấy đệ tử giáo ta chết trong tay ngươi !"

      " " xoay người . Mọi người liên tục nhường đường cho , kính sợ nhìn . Hồng y tung bay, càng làm bùng lên lửa giận trong tôi.

      "Minh Sát, ngươi đứng lại cho ta !"

      đứng lại.

      "Minh Sát ngươi có ý gì ! cho ta !"

      liếc tôi cái, trong mắt hề gợn sóng. "Nếu nàng muốn hỏi, theo ta đến đây"

      dẫn tôi đến đại đường rất có khí chất, "Ngồi" đơn giản.

      Tôi ngồi xuống, vẫn cứ đứng, lạnh lùng nhìn .

      "Ngươi hành hạ đồ đệ Di Đinh của ta như vậy, lại kêu người biết gì xông vào Huyền Minh Giáo của ta, ta tự nhiên muốn giết vài tên cho hả giận. Đây chính là lý do" sơ lược.

      "Vậy sao ?" Tôi hừ lạnh , "Di Đinh là ngươi giết, ta cũng là đồ đệ ngươi chọn, ta chỉ có lòng tốt trả lại mà thôi".

      Minh Sát nhìn tôi, trong mắt cuối cùng cũng có chút phức tạp, "Thiên Vẫn..."

      "Có phải cuối cùng cũng nhớ ra tên ta ?" Tôi mỉa mai. Vốn dĩ có đầy bụng những lời muốn hỏi, nhưng tại, tôi lại có chút hứng thú nào.

      "Thiên Vẫn..."

      "Đừng gọi tên ta nữa !" Tôi ngắt ngang lời , nhẫn nại nhìn . Tháo Hắc ám linh ngọc cổ xuống.

      "Ta tìm người rèn cho ta thanh kiếm khác, cho nên thứ tốt như vậy đừng để ta lãng phí, ngươi tự mình giữ lại "

      Minh Sát gì nữa.

      "Đồ của ngươi" Tôi đơn giản, đặt Huyền Minh kiếm và Hắc ám linh ngọc lên bàn của .

      "Thiên Vẫn..." Giọng của dường như mang theo chút run rẩy.

      "Câm miệng cho ta" Tôi lạnh lùng, xoay người bước . Khi ra đến cửa, tôi lại quay đầu, "Ngươi nhớ cho , Minh Sát, nếu ngươi đối đầu với ta, đối đầu với Ma giáo, ta khiến ngươi chết rất thảm"

      Tôi hừ lạnh tiếng, nén nỗi đau khổ lan rộng trong lòng, ngay khi chuẩn bị rời khỏi Huyền Minh Giáo.

      "Đợi chút, Mộ Thiên Vẫn"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :