1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 76 - MINH SÁT HỐI HẬN

      "Nếu ta sao"

      thân hồng y đột nhiên xuất trước mặt họ

      "Minh Sát !" Mộ Dung Sở cả kinh. Mấy người liên tiếp nhìn y.

      Giống như hồn ma, hồng y đỏ tươi như máu, đẹp tựa thần tiên hạ phàm. Toàn thân từ xuống dưới mang theo vẻ tà mị, gương mặt giấu được vẻ trắng bệch.

      Mộ Dung Sở lắc đầu. " biết" chầm chậm .

      Huyền Thần Y vẫn luôn nhìn y, từ lúc y xuất . "Mắt của ngươi..."

      Minh Sát hề để ý, "Cũng đỏ như vậy sao ? mười năm rồi"

      Huyền Thần Y cau mày, "Tại sao Thiên Vẫn giống ngươi"

      "Thiên Vẫn ?" Minh Sát lạnh lùng đánh giá , "Kình An Vương gia ngươi đúng là vô dụng. phải ngươi nàng sao ?"

      Tình địch gặp nhau là đỏ mặt tía tai.

      "Đúng" Huyền Thần Y phủ nhận, "Nhưng giống như tên tiểu nhân nào đó rời xa nàng khiến nàng trở thành quỷ"

      Minh Sát bác bỏ, "Là ta muốn nàng ăn cắp bí tịch này, là ta muốn nàng cho dù thế nào cũng phải luyện thành nó, cho dù giết Mộ Dung Lệnh"

      Thân thể Mộ Dung Sở cứng đơ.

      Thanh của Minh Sát chứa đựng tia đau khổ dễ gì cảm nhận được, "Lúc đó ta chỉ muốn lợi dụng nàng. Tên của bộ kiếm pháp này chỉ có chữ Quỷ đơn giản, người luyện cẩn thận trở thành quỷ. Ta luyện thành, cho nên ta hi vọng nàng luyện thành, giết Vũ Văn Thích, giết Mộ Dung Lệnh. ngờ đến cuối cùng Vũ Văn Thích lại do ta giết"

      Huyền Thần Y nắm chặt tay, "Ngươi hại nàng !"

      "Phải ! Là ta !" Minh Sát nhìn bất cứ ai, "Là ta hại nàng. Nhưng ta biết nàng lại đau khổ vì ra của ta đến như vậy ! Ta luôn cho rằng trong tim của nàng chỉ có ngươi, Huyền Thần Y, ngươi là người duy nhất khiến nàng động tâm !"

      "Nhưng chỉ có ta mới biết, đó phải là " Giọng của Huyền Thần Y hạ thấp dần.

      Minh Sát trong nhất thời cảm thấy vui mừng vô cùng.

      "Nhưng ngươi còn tốt hơn ta" Mộ Dung Sở mở miệng, "Nàng xem ta là người thay thế, từ ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy ta, nàng nhìn thấy bóng hình người khác thân ta. Ta giống sao ? Tên Lăng Sở đó. Nhưng ta đột nhiên cam nguyện bản thân là người đó, có thể khiến nàng khóc, có thể khiến nàng cười, có thể khiến nàng phòng bị"

      "Lăng Sở" Huyền Thần Y hạ giọng , "Lần đầu ta và nàng gặp nhau, nàng nàng tên Lăng Sở"

      "Nếu biết trước có hôm nay, ta để nàng luyện quyển bí tịch đó" Minh Sát lẩm bẩm, "Nếu biết nàng, ta để nàng nhuốm đầy máu tươi, để nàng trở thành 'Bạch y Tu La'"

      "Phát nhược lưu tuyền, y như hồ điệp" Vũ Văn Thiều Li cười khổ. Trong lòng khẽ nhói đau. Vị bạch y nữ tử từng đứng đỉnh núi nhìn ra bên ngoài còn nữa. Nàng cũng còn khí chất lãnh tĩnh đó nữa, cũng còn đôi mắt tinh khiết đó nữa.

      Bản thân mình giống như là Mộ Dung Sở thứ hai. ràng biết Vũ Văn Thích bại dưới tay nàng, bị Minh Sát giết, nhưng hận nàng, cũng hận Minh Sát.

      Bởi vì, nàng để ý . Để ý đến mức vì ra của mà phát điên.

      "Nàng cứ thế mà sống sao ?" Huyền Thần Y lo lắng .

      Mộ Dung Sở gật đầu. "Trừ phi nàng chết"

      Minh Sát đột nhiên có chút run rẩy. nhắm đôi hồng mâu lại, giọt lệ chầm chậm rơi.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 77 - LĂNG NGUYỆT GIÁO CHỦ BIẾT HUYỀN MINH KIẾM PHÁP 1

      "Ngươi gì ? lại lần nữa cho ta nghe !"

      Hà Lẫm cúi người mặt đất run lẩy bẩy : "Giáo...Giáo chủ...là ...Trang chủ Khúc trang Khúc Vô Loan chắc..."

      Tôi hừ lạnh tiếng, " Khúc trang bé mà dám đối đầu với ta sao ? Giết sạch cho ta !"

      "Giáo chủ...có phải hơi quá đáng ? Khúc trang chỉ là chắc quy phục giáo ta, hoàn toàn làm sai chuyện gì..." Hà Lẫm to gan câu.

      Tôi trừng mắt với , lập tức ngậm miệng, toát mồ hôi lạnh.

      Giáo chủ lúc trước phải là như vậy, chí ít làm chuyện gì quá đáng với Khúc trang...Hà Lẫm thầm nghĩ, tại làm cho người người trong võ lâm đều nguy hiểm, tính mạng bản thân lúc nào cũng có thể khó bảo toàn...Đôi mắt đỏ như máu kia, khiến người ta vừa nhìn vào tim đập chân run...

      "Vậy được," Tôi nhàng cười, ngón tay gõ gõ lên bàn, "Bắt Khúc Vô Loan lại cho ta, cho đến khi cúi đầu quy phục. Nếu được..."Tôi ngừng lại, "Hừ, ta cho cả Khúc trang vĩnh viễn biến mất !"

      Hà Lẫm run rẩy gật đầu, "Dạ...Giáo chủ...Thuộc hạ làm vậy..."

      Hà Lẫm như trút được gánh nặng đứng lên định lui ra ngoài.

      "Đợi , Hà Trưởng lão" Tôi lười nhác gọi lại.

      "Còn có chuyện gì, Giáo chủ ?"

      "Ngươi giúp ta tính xem, còn bao nhiêu môn phái chắc quy thuận dưới trướng giáo ta ?"

      "Dạ...Giáo chủ, còn có...còn có ba môn phái, bao gồm cả Khúc trang"

      " sao ?" Tôi cau mày, "Phái nào ?"

      "Võ , còn có Lăng Nguyệt Giáo" Hà Lẫm thành thực đáp.

      "Lăng Nguyệt Giáo ? Là cái gì ?"

      "Hồi Giáo chủ, là giáo mới thành lập vào tháng trước, cũng giống như giáo ta, đứng đầu là nữ tử, võ công cao cường. ta làm việc có chút cay độc như Giáo chủ, đối đầu với Giáo ta khắp nơi"

      "Vậy sao ta lại biết ! Hà Lẫm, ngươi muốn chết sao ?" Tôi lạnh lùng .

      Hà Lẫm lập tức quỳ xuống trước mặt tôi, "Thuộc hạ dám, chỉ là sợ Giáo chủ vui..."

      " dám ? Là sợ ta vui, đại khai sát giới sao ?" Tôi cười nhạt , "Có điều tại ta rất muốn xem nữ tử đó. Ta trở về bổn giáo hơn hai tháng, vẫn chưa từng nhìn thấy cái gọi là Lăng Nguyệt Giáo đó"

      Hà Lẫm vội vã gật đầu.

      "Có điều, việc tại Hà Trưởng lão ngươi phải làm là việc của Khúc trang, nhất định phải làm tốt...Nếu bổn giáo chủ nhất thời vui, có lẽ đầu của ngươi còn ở lâu cổ nữa đâu, vậy đáng tiếc..."

      "Dạ dạ dạ, Giáo chủ phải, thuộc hạ làm như vậy..."

      Lăng Nguyệt Giáo cách chân núi Ma giáo ba trăm dặm. Giáo chủ là nữ tử thanh lệ, tên Di Đinh.

      Tôi chỉ mang theo ba trăm thuộc hạ đến đó.

      "Người đến là ai" vị nữ tử đứng ngoài cửa cản tôi lại. ta nhìn mắt tôi kinh ngạc vô cùng.

      Tôi chỉ cười trả lời, "Để quỷ trả lời ngươi"

      Huyền Minh kiếm rút ra, máu bắn bốn phía.

      "Đóng cửa lại cho ta, cho bất cứ ai ra ngoài !" Tôi hạ lệnh

      "Dạ, Giáo chủ !"

      "Vậy bây giờ, ta muốn đến xem thử vị Giáo chủ Lăng Nguyệt Giáo Di Đinh này" Tôi trào phúng cười , thanh rất .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 78 - LĂNG NGUYỆT GIÁO CHỦ BIẾT HUYỀN MINH KIẾM PHÁP 2

      "Ta muốn gặp Giáo chủ các ngươi" Tôi cản thanh y nữ tử lại, ôn hòa .

      "Ngươi là..." ta có chút ghen tị đánh giá dung nhan tôi, sau đó mở to mắt nhìn đôi mắt màu máu của tôi, hoài nghi hỏi, "Vị nương này, Giáo chủ ta tiếp khách"

      "Nhưng, tại ta muốn gặp nàng"

      " được" ta ra vẻ người bề , "Giáo của chúng ta thu giáo đồ mới, đây là quy định của Giáo chủ" Ngay sau đó ta lại mỉa mai cười nhạt , " nương đẹp như vậy, tại sao đến Ma giáo ? Giáo chủ bên đó hình như đến các môn phái thu nạp người"

      "Nhưng, ta chính là vị Giáo chủ bên đó... " Ý cười trong mắt tôi mờ dần , "Ta muốn lại lần nữa ! Dẫn ta !"

      Huyền Minh kiếm đặt cổ ta, tôi dùng sức, tia máu lập tức xuất !

      Vị thanh y nữ tử đó bị dọa đến đứng vững, "Ngươi...ngươi chính là Mộ Thiên Vẫn..."

      " sai" Tôi cười lạnh .

      "Ta...ta dẫn...ngươi ..."

      Lúc Di Đinh chạy đến đại dường, tôi đoan đoan chính chính ngồi vào chính vị uống trà, dưới chân là mười mấy giáo đồ của Lăng Nguyệt Giáo, mùi vị máu tươi tràn ngập cả đại đường, tình cảnh thê thảm vô cùng.

      Di Đinh tướng mạo thanh lệ, giống như trong lời đồn. Có điều, cũng chỉ là thanh lệ mà thôi.

      ràng ta cố gắng áp chế lửa giận và hoang mang, tận lực ôn hòa hỏi : "Tại hạ Lăng Nguyệt Giáo chủ Di Đinh, xin hỏi nương là thần thánh phương nào đến Lăng Nguyệt Giáo gây rối ?"

      Tôi chỉ cúi đầu uống trà, từ sau khi ta đến cũng có nhìn ta cái. Lúc này đầu cũng ngẩng lên, hoàn toàn nghe thấy lời của ta.

      "Xin hỏi..." Di Đinh nhịn được hỏi lại lần.

      Tôi vẫn để ý ta.

      Khi tôi dự đoán đến lúc ta phát giận, tôi hạ ly trà xuống, tự lầm bầm : "Trà của Lăng Nguyệt Giáo thô tục, ngươi phải ?" Tôi ngẩng đầu nhìn ta cười , tay đồng thời phóng ly trà nóng hổi với tốc độ nhanh như chẻ tre về phía ta !

      ta đoán được tôi ra tay nên kịp phòng bị, nhưng cũng nhanh chóng vươn tay, đẩy ly trà ra. Nhưng nước trà vẫn đổ ra ngoài, đổ lên tay ta, nóng đến phồng giộp lên, nhìn vào mà sợ.

      ta hít ngụm khí, nhịn được nữa, nhanh chóng rút kiếm ra : "Các hạ ba lần bốn lượt làm khó Lăng Nguyệt Giáo, cuối cùng là vì sao ! Di Đinh với ngươi oán thù, là quá đáng !"

      "Quá đáng ? Nha hoàn nhà ngươi tiếp đãi chậm trễ, cho nên ta vui giết vài tên, trà của ngươi quá thô tục, rất khó uống, cho nên ta ném nó , có gì quá đáng ? Lăng Nguyệt Giáo chủ vô năng như vậy, lại bị nước trà làm bỏng, truyền ra ngoài nhất định khiến thiên hạ chê cười" Tôi trào phúng .

      "Còn nữa, đừng rút kiếm chỉ vào ta, ta vui đâu" Tôi lướt qua thanh kiếm của ta, tinh tế hiếm có, nhưng tuyệt đối bằng phần của Huyền Minh kiếm.

      ta sững người, căm hận thu kiếm vào bao, , "Chỉ cần ngươi , ai mà biết chứ ! Di Đinh ta chưa từng sợ bất cứ ai, trước nay chỉ có người khác sợ ta !"

      ta nhìn đôi mắt đỏ như máu của tôi, hề sợ hãi, thậm chí có chút tự đắc.

      Tôi lạnh nhạt rút kiếm ra, "Hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là sợ !"

      Tôi nhanh chóng đâm kiếm vào ta !

      ta xoay người tránh mũi kiếm lợi hại của tôi, cũng rút kiếm ra đánh với tôi.

      Tới chiêu thức thứ hai, tôi đột nhiên hoài nghi ! ta sử dụng kiếm pháp gì ? Là Huyền Minh kiếm pháp !

      Chẳng trách võ công cao cường. Huyền Minh kiếm pháp chỉ cần học chút là có thể xưng bá võ lâm. Có điều trước mặt tôi, ta vẫn yếu đuối như vậy, chỉ cần chút, chết có đất chôn.

      mặt ta lộ vẻ sợ hãi, rất kinh ngạc chỉ trong thời gian ngắn ở thế hạ phong, hơn nữa ngay cả ngăn chặn cũng trở nên khó khăn !

      "Bang !" tiếng, kiếm của Di Đinh rơi mặt đất.

      "Kiếm loạn ư ? Hay là mềm lòng ?" Tôi ôn hòa hỏi. Nhưng lời này rơi vào tai ta lại mang theo chút trào phúng.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 79 - LĂNG NGUYỆT GIÁO CHỦ BIẾT HUYỀN MINH KIẾM PHÁP 3

      " có !" ta căm hận nhìn tôi, "Ngươi đến cuối cùng là ai !"

      Tôi cười cười cầm kiếm chỉ vào bên trái ta, "Nên là ta hỏi ngươi chứ, ngươi rốt cuộc là ai ? Sao lại biết Huyền Minh kiếm pháp ?"

      ta ngoảnh mặt sang bên, nặng nề "hừ" tiếng.

      Tiếng binh khí đâm vào da thịt vang lên. Tôi lạnh lùng nhìn gương mặt Di Đinh nhăn lại vì đau đớn, " ! Nếu đừng trách ta ra tay độc ác, để ngươi sống bằng chết !"

      Máu từ từ chảy ra từ bụng ta. ta ngậm chặt miệng, quyết chữ.

      "Rất tốt, rất có cốt khí. Có điều..." Tôi nhướng mày, "Đối với ta vô dụng !"


      Máu tươi lại chảy ra, tôi rút mũi kiếm ra, tiếng kêu thảm thiết vang lên, mặt ta lập tức xuất vết thương rất sâu !

      " !" Tôi nhìn thân thể run rẩy của ta, hề lưu tình.

      "Là... nam tử...dạy ta... ... ...chỉ cần học chút võ công cũng rất tốt......"

      Tim tôi chấn động, "Là nam tử như thế nào ?"

      "Là hồng y...tóc đen...mặt nhìn ..." ta đau khổ thở ra.

      "Vậy tại sao quy thuận dưới trướng Ma giáo !" Tôi hỏi tiếp.

      "Ta cho rằng ta thiên hạ vô địch...Giáo chủ Ma giáo kì thực thề đánh lại ta..." Mắt ta đột nhiên mở to, "Trừ phi...ngươi..."



      CHƯƠNG 80 - LĂNG NGUYỆT GIÁO CHỦ BIẾT HUYỀN MINH KIẾM PHÁP 4

      Tôi đợi ta xong, "Người đâu !"

      thủ hạ Ma giáo lập tức xuất .

      "Truyền lệnh của ta, người của Lăng Nguyệt Giáo, giết sạch tất cả !"

      "Dạ, Giáo chủ !"

      "Giáo chủ..." Di Đinh cười khổ, " ra ngươi đúng là..."

      "Còn người này," Tôi ghê tởm nhìn Di Đinh nằm mặt đất, "Mang ta về cho ta, giam trong ngục, vĩnh viễn thả ra !"
      "Dạ !"

      Minh Sát, ngươi muốn ta làm gì ? đồ đệ của ngươi , tìm ta để bù lại sao ? Hay để khoe khoang bản thân ngươi ?

      cảm giác đau đớn nhàn nhạt lan tỏa.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 81 - KHÚC VÔ LOAN 1

      Khi trở về Ma giáo, chập choạng tối. Hoàng hôn trải dài, dư quang của mặt trời chiếu đỏ cả thế giới.

      "Giáo chủ..." Hà Lẫm nghênh đón, "Thế nào ?"

      Tôi cười lạnh, "Còn thế nào nữa ? Lẽ nào bọn họ có năng lực chạy thoát ?"

      Hà Lẫm cười ngượng, lúng ta lúng túng , "Vậy vậy...Giáo chủ, Khúc Vô Loan kia bị thuộc hạ bắt lại, nên xử trí thế nào ?"

      "Mang lên đây" Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Tôi rút Huyền Minh kiếm ra, đó còn lưu lại vết máu khô, giống đóa hoa chết chóc diễm lệ.

      Sắc màu hoàng hôn thâm trầm như vậy, thâm trầm đến mức hoà lẫn vào đồng tử đỏ như máu của tôi, hòa lẫn vào nơi thâm sâu trong tim tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy mùi vị hoang mang mà trước đây có. Máu kiếm đột ngột trở nên chói mắt vô cùng.

      "Giáo chủ..." trận tiếng bước chân truyền đến.

      Tôi quay đầu, nhìn thấy Khúc Vô Loan vào, phía sau còn có mấy thủ vệ của Ma giáo và Hà Lẫm.

      "Tham kiến Giáo chủ" Mấy thủ vệ hành lễ.

      "Lui ra " Tôi phẩy tay ra hiệu.

      Biểu mặt Khúc Vô Loan vẫn có gì thay đổi.

      Thời gian dường như trở về bảy năm trước, năm đó, tôi vừa đến nơi này, bước chân vào đại môn Khúc trang, bình đạm ở đó năm năm. Thời gian năm năm, chớp mắt trôi qua. Gặp được Minh Sát, y thân hồng y tung bay, dạy tôi Huyền Minh kiếm pháp, tôi hứa giúp y giết mười người, nhưng tại vẫn chưa hoàn thành, y lại rời xa tôi. Có lẽ bắt đầu từ năm mười ba tuổi gặp được y, giống như trúng độc vậy, chỉ là vẫn luôn biết mà thôi.

      "Khúc Vô Loan, cho ta lí do" Tôi hồi thần, nhàn nhạt , "Lí do quy thuận giáo ta"

      cười , "Có lí do sao ? có. Mộ Giáo chủ, ta chỉ đơn giản là muốn mà thôi"

      "Vậy sao ?"

      "Ta quan tâm cái chết. Muội có thể giết ta, nếu muội thích. Mạng này của ta, lúc nào muội cũng có thể lấy "

      "Nhưng, ta chỉ muốn mạng của ngươi, ta còn muốn mạng của những người trong Khúc trang từ xuống dưới, ngươi có thể mặc kệ, nhưng ta cho ngươi biết, bọn họ đều là vì hành động của ngươi hôm nay mà chết" Tôi cười , giống như hề để trong lòng.

      Thần sắc khẩn trương, nhưng lại cười khổ, "Bọn họ đều chuẩn bị cả rồi. Có lẽ, đời này, tại muội hô mưa gọi gió, chỉ hươu ngựa, nhưng cũng có nghĩa tất cả mọi người thần phục muội, đều là bị tàn nhẫn và uy phong của muội ép buộc mà thôi"

      "Đạo lí này, Mộ Thiên Vẫn ta vẫn biết" Tôi trào phúng cười , " cần ngươi nhắc nhở ta"

      "Phải, ta cũng biết. Cho nên hôm nay ta bị các người bắt lại, chuẩn bị chết rồi"

      Thần sắc có gì gọi là sợ hãi làm tôi khó chịu, trong lúc tức giận, rút kiếm đâm vào , "Ngươi sợ chết phải ! Cái gì ngươi cũng đều để ý phải ! Khúc Vô Loan, nay là thiên hạ của Mộ Thiên Vẫn ta ! Ta muốn gì được đó, làm chủ cả giang hồ, ta thích làm gì làm đó ! Đừng Khúc trang, cho dù là trăm Khúc trang, ngàn Khúc trang, ta muốn nó biến mất, thể xuất nữa !"

      hạ thấp mắt nhìn tôi, trong đồng tử đỏ như máu của tôi phản chiếu đôi mắt phức tạp của , có bi thương, có ưu sầu, có đau khổ, có khó chịu...

      "Thiên Vẫn, buông tay , buông bỏ chức Giáo chủ của muội, buông bỏ kiếm của muội, buông bỏ giết chóc, cũng đừng là 'Bạch y Tu La' nữa..."

      Tôi cười lạnh, "Ngươi biết gì chứ, Khúc Vô Loan, đừng với ta những chuyện đó, hôm nay, ngươi chỉ có đường chết mà thôi !"

      Tôi cầm Huyền Minh kiếm chỉ vào ngực . "Ngươi cầu xin , cầu xin ta có thể giết ngươi. Bao gồm cả Khúc trang" Tôi nhàn nhạt .

      lắc đầu, khóe môi câu ra nụ cười, "Ta cầu xin, Thiên Vẫn"

      Tôi vung kiếm lên, hề lưu tình đâm vào ngực .

      "Cầu xin" Tôi lạnh lùng nhìn .

      Môi trắng bệch, trán vì đau đớn mà lấm tấm mồ hôi, miễn cưỡng ngẩng đâu lên, nhìn tôi, "Thiên Vẫn, ta cầu xin"

      Sắc mặt tôi hóa xanh, Huyền Minh kiếm trong tay lại đâm vào chút. Máu từ ngực chảy ra ngừng, làm Huyền Minh kiếm vốn nhuộm nhiều máu tươi càng trở nên ghê tởm.

      "Khi ta mười lăm tuổi, nhìn thấy đứa bé . Nàng rất thuần khiết, giống như chưa từng nhuộm máu. Nhưng, sáu năm sau, nàng lại hóa thành 'Bạch y Tu La', làm dậy sóng trong võ lâm, nhưng, ta lại biết, ta vẫn rất nàng. Ngay đêm đầu tiên gặp nàng, ngày đó, thời khắc nàng hề sợ hãi đón nhận ánh mắt ta, ta biết"

      nhắm mắt lại, máu vẫn chảy, lộ vẻ tuyệt vọng ai thấy .

      "Câm miệng" Tôi .

      "Ta chết rồi...Hãy buông tha Khúc trang. Đây là điều muội nên làm, đúng ? Suy cho cùng Khúc trang cũng từng là nhà của muội..."

      Tôi gì.

      "Khúc Vô Loan..."

      "Vĩnh viễn nàng..."








      CHƯƠNG 82 - KHÚC VÔ LOAN 2

      "Nàng của bảy năm trước, là đẹp nhất"

      cười , mang theo hồi ức, nụ cười vẫn đọng lại gương mặt, ngã xuống đất, phát ra tiếng "bịch", thế giới trở nên yên ắng, chỉ còn lại thanh của tiếng máu chảy.

      "Ngươi đến chết vẫn cầu xin sao ?" Tôi khẽ , nhìn thân thể dẩn trở nên lạnh lẽo.

      chất lỏng chảy xuống gò má tôi, mang theo màu sắc của máu.

      Trong kí ức, đó là nam tử có đôi mắt sáng, mười lăm tuổi. thân bạch y, tóc đen buông xuống khẽ lay động, tướng mạo tuấn mỹ phi phàm. liếc nhìn tôi, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, rất nhanh khôi phục như cũ. Nơi sâu nhất trong đáy mắt toát lên vẻ ngang ngược bướng bỉnh. nhìn tôi, khóe môi ưu mỹ nở ra nụ cười châm biếm.

      tại, nằm mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng vẫn lưu lại vết máu, nhưng cũng làm mờ gương mặt tuấn tú vốn có.

      Máu nhuộm lên thân thể màu đỏ tươi, là như vậy, giống như ngủ, lại giống như nằm mơ giấc mơ thoải mái, nhưng lại mang theo nét cười thỏa mãn.

      "Giáo chủ..." Hà Lẫm vào, nhìn thấy Khúc Vô Loan nằm mặt đất, cả kinh.

      Tôi quay lưng lại với lão, để lão nhìn thấy dịch thể thanh khiết mặt. " mang thi thể về Khúc trang"

      "Vậy chuyện của Khúc trang..." Hà Lẫm cẩn thận dè dặt .

      "Ta chết rồi...Hãy buông tha Khúc trang. Đây là điều muội nên làm, đúng ? Suy cho cùng Khúc trang cũng từng là nhà của muội..."

      Tôi lắc đầu, "Đề qua bên "

      "Võ sao..."

      "Cũng gác lại trước , ta muốn mình suy nghĩ"

      "Dạ, Giáo chủ..." Hà Lẫm gọi vài thị vệ đến khiêng Khúc Vô Loan ra ngoài, nhàng đóng cửa lại.

      Ngoài cửa số, ánh trăng như nước.
      Last edited: 5/10/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :