1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 32

      kia nghĩ đến Di Ngọc lại trước tiên nhận ra nàng, sau khi kinh ngạc khóe môi hơi cong, giọng : “Là ta, ngươi là tiểu Ngọc , đều lớn như vậy.”

      Lô thị lúc này mới nhận ra người trước mắt này, phải là Lưu Hương Hương năm đó bị thủ hạ của Trịnh Lập mang từ Kháo Sơn thôn sao. Nhoáng lên cái qua bốn năm, Lưu Hương Hương bây giờ hoàn toàn bỏ vẻ trẻ con năm đó, tuy là sơ kiểu tóc nương, nhưng mặt tới cùng đạm đạm nhiễm ý nhị của trải đời, Lô thị mắt xem liền xem ra trong đó bất đồng, lại liên tưởng đến việc năm đó, khó tránh có chút chua xót.

      “Nguyên lai là Hương Hương, ngươi như thế nào ở chỗ này?”



      Lưu Hương Hương thấy các nàng đều nhận ra chính mình, liền đem đế cắm nến để ở bàn, tiến lên hai bước đến bên giường ngồi xuống, cầm ngón trỏ để môi khoa tay múa chân chút, sau đó đè thấp thanh hương Lô thị hai câu ba lời lần:

      Bốn năm trước nàng bị mang về Trương trấn sau đó liền làm nha đầu trong phòng Trịnh Lập, bởi vì nghe lời ngày cũng kiên nhẫn trôi qua, do Trịnh Lập liền cư ở biệt viện Trương gia, thiếu nghe chút chuyện linh tinh, năm ngoái nàng thế nhưng nghe Trương trưởng trấn này muốn cưới vợ kế, có người nhiều chuyện với nàng vị tân phu nhân này là người cùng thôn với nàng, nàng cũng biết được Trương gia sau lưng có ít chuyện bẩn thỉu, sau đó lo lắng liền tinh tế nghe ngóng, mới nghe tin bất ngờ chính chủ lại là Lô thị, vốn nàng còn cho rằng là quan hệ ngươi tình ta nguyện, chỉ sợ Lô thị biết được Trương trạch nơi này là chỗ hiểm ác, liền nghĩ tìm cơ hội gặp Lô thị mặt.

      ngờ người của Trịnh Lập trông giữ cực nghiêm, ngày thường cũng để nàng rời lâu, rồi nàng lại nghe mẹ con Lô thị bị nhốt vào tòa lầu của phu nhân chết , mới phát giác trong đó ổn bởi vậy hôm nay lợi dụng Trịnh Lập say rượu hỏi được ít tình, kinh hoảng sau liền giấu trộm chạy đến trong viện này, người trông cửa cũng biết nàng là nha đầu bên cạnh được Trịnh Lập chiều chuộng, lại nghe nàng giải thích nên nghĩ nhiều, cho nàng tiến vào.

      Lô thị nghe xong kịp thổn thức, chỉ nắm chặt tay nàng, hỏi: “Ngươi nay trộm chạy qua tới cũng có gì quan trọng, vẫn là sớm chút trở về, miễn cho biết được lại trách phạt ngươi.” Tuy rằng Lưu Hương Hương có chút ràng, nhưng Lô thị sao lại biết tình cảnh bây giờ của nàng, cũng chỉ là nha đầu thông phòng được chiều chuộng chút trước mặt thiếu gia mà thôi, thực làm ra cái gì đó tuân bổn phận, giết chết còn phải do chủ tử định đoạt sao.

      Di Ngọc cũng là so với nương nàng nghĩ nhiều, sau khi nhìn thấy Lưu Hương Hương, nàng đầu óc liền linh hoạt lên, ngạc nhiên sau càng nhiều mấy phần hi vọng, nhưng mà nghe xong Lô thị hỏi han, lại đem chủ ý đến đầu cưỡng chế trở về, tình cảnh Lưu Hương Hương xác thực tốt, cái thời điểm này còn dám mạo hiểm tới xem mẹ con các nàng cũng dễ dàng, so với mẹ con Vương thị cùng Ngưu thị, hành vi của nàng là hơn hẳn mười phần, chính mình sao lại có thể ích kỷ liên lụy nàng.

      Lại nghĩ Lưu Hương Hương nghe xong lời của Lô thị, hỏi ngược lại: “Thím, ta chỉ biết ngài là bị quan ở chỗ này chờ thành thân, nghĩ đến ngài là nguyện ý, nhưng việc ra sao ngài cùng ta cái đại khái lần.

      Lô thị thấy nàng điệu bộ chút hoang mang cũng nghiến răng nghiến lợi đem chính mình bị mẹ con Vương thị cùng Vương mụ hãm hại ra sao, lại là sao nửa đêm bị bắt tới nơi này từ đầu đến đuôi cho Lưu Hương Hương.

      Lưu Hương Hương nghe nàng xong, liền đứng dạy bắt đầu qua lại trong nhà, đến lúc nàng qua lại cũng sáu lần sau đó lại xoay chuyển thân, bước nhanh đến trước giường, đè thấp giọng đối với Lô thị : “Thím, ngươi cùng tiểu Ngọc nhanh chóng thu thập chút, tòa lâu này ta cũng tới mấy lần, lầu hai có cánh cửa sổ có thể trực tiếp nhảu đến sau phố, lúc ta đến sợ bà tử cho ta vào, thế là mò lấy xâu chìa khóa của Trịnh Lập, trong đó có chìa khóa lầu hai, ta liền thả các ngươi rời , ra về sau các ngươi có thể xa liền xa.”

      Hai người Lô thị đều là cả kinh, Di Ngọc càng là nhịn được mở miệng : “Chúng ta muốn là , nhưng ngươi làm sao xử lý?”

      Lưu Hương Hương khẽ cười tiếng, : “Ta chỉ cần ra vẻ hôn mê, chờ lúc có người phát các ngươi đánh ta ngất xỉu sau đó chạy trốn là được, Trịnh Lập cũng cực kỳ sủng ta, khó xử ta.”

      Di Ngọc là chuyện hậu viện của người nhà cao cửa rộng, nhưng Lô thị là biết ràng, lập tức liền giữ chặt tay Lưu Hương Hương : “ được, ngươi cho thím là đần độn sao.” Nếu Lưu Hương Hương cực kỳ được sủng, lại thế nào qua ba năm, Trịnh Lập ngay cả cái danh phận là thiếp cũng cho nàng.

      Di Ngọc cho rằng Lô thị sợ hãi các nàng nếu rồi, Lưu Hương Hương bị khó xử, lại nhớ đến mấy ngày hôm trước ban đêm nhìn thấy Trịnh Lập, cũng là lo lắng, nhãn cầu xoay vòng, liền với Lưu Hương Hương: “Hương Hương tỷ, bằng ngươi cùng chúng ta .”

      Lô thị cũng ở bên ứng tiếng : “Đúng a, Hương Hương, cùng thím .”

      Mẫu thân Lưu Hương Hương là Triệu thị, tại lúc Lưu Hương Hương bị gán nợ mang năm đó liền bệnh mà qua đời, tang vẫn là do thôn dân giúp tổ chức, mấy người cũng đều tìm huynh muội Lưu gia, nhưng lão đại Lưu Quý chẳng biết đâu, còn lại Lưu Hương Hương lại bị bắt ở tại Trương trạch được gặp người, bởi vậy bây giờ nàng cũng tính là độc.

      Lưu Hương Hương nghe lời các nàng, cũng là động tâm, nhưng lại nghĩ tới giấy tờ bán thân của mình còn trong tay Trịnh Lập, chạy đến nơi nào đều là kẻ nô tì, thế là sắc mặt tối sầm lại, : “Ta cũng được, Trịnh Lập kia tay có giấy bán thân của ta.”

      Lô thị lúc này mới biết nàng lo lắng cái gì, vội kéo tay nàng, la lên: “Hương Hương, chúng ta hướng quan nội* , bọn tìm tới đó, đến phụ cận kinh đô chúng ta tìm cái thôn trấn yên ổn cư trụ, chờ Lô Trí thi cử xong, nếu thực gặp lại, có thể đem chúng ta làm thế nào? Vẫn là ngươi thích sống những ngày tại sao?”



      Lưu Hương Hương cũng chỉ suy xét khoảnh khắc, liền bị các nàng thuyết phục, mẹ con Lô thị trận vui mừng sau liền chân tay thu xếp hành lý, Di Ngọc lại nhanh chóng vòng mò trong phòng, lúc này mới cùng Lưu Hương Hương lặng lẽ ra , cầm đế cắm nến để ở bàn, sờ soạng lên lầu hai.

      Lưu Hương Hương đứng lại cánh cửa khép kín lầu hai, mất buổi đổi chìa khóa, “Cạch” tiếng giòn vang sau, trong lòng ba người đều vui mừng, chậm rãi đẩy ra cánh cửa lâu ngày người động, cẩn thận để cho nó phát ra tiếng “Kẽo kẹt”, lần lượt vào trong.

      Lô thị đầu tiên từ phiến cửa sổ rộng cỡ hai người nhảy ra, dựa vào ánh trăng, Di Ngọc xem ràng ngoài cửa số là con đường , bởi vì nguyên nhân địa thế, tòa lầu này xây con dốc, từ lầu hai nhảy đến mặt đường cũng chỉ có độ cao cỡ hai người, có chút nguy hiểm nhưng mặt đất cũng là bùn đất xốp mềm, chân chính nhảy xuống chỉ cần cẩn thận trẹo mắt cá chân vẫn rất an toàn.

      Ngay lúc Di Ngọc chứa chan kích động cho rằng mấy người lập tức đào thoát khỏi địa phương quỷ quái này, đột nhiên ước truyền tới từng đợt tiếng quát tháo của nữ nhân, vểnh tai lên nghe, mới biết vú già thủ ở ngoài cửa phát các nàng ở trong phòng, bởi vậy mới bắt đầu hô to kêu người tới.

      Lưu Hương Hương cũng nghe được tiếng kêu gào dưới lầu, thần sắc vốn có chút buông lỏng lần nữa khẩn trương căng thẳng lên, nàng chỉ do dự trong khoảnh khắc, liền đẩy Di Ngọc cái, : “Tiểu Ngọc, ngươi trước xuống.” Sau đó liền xoay người muốn .

      Di Ngọc nghe nàng, chẳng những có nhảy xuống, ngược lại duỗi tay kéo cánh tay nàng, gấp giọng : “Hương Hương tỷ, ngươi muốn làm cái gì?”

      Lưu Hương Hương cưỡng chế sắc mặt thảm đạm, quay đầu hướng nàng nhe răng cười, : “Ta đóng cửa kỹ lại, ngươi trước xuống.”

      muốn, chúng ta cùng nhau xuống!” Dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh tú của Lưu Hương Hương so với ánh nến lúc dưới lầu trắng thảm hại hơn vài phần, Di Ngọc lúc này thấy nàng tươi cười, giữa lúc hoảng hốt lại nhớ đến bốn năm trước, thân ảnh được ánh mặt trờ giờ Ngọ chiếu sáng, chỉ cảm thấy trong lòng run lên, cái gì cũng chịu buông tay ra, nàng có dự cảm, nếu tại bỏ mặc Lưu Hương Hương rời , đều sợ rằng sau này còn được gặp lại trọng tình trọng nghĩa này nữa.

      Lưu Hương Hương bố trí chút phòng vệ nào bị nàng giữ chặt, chưa hoàn hồn bị đẩy hướng cửa sổ, lúc này dưới lầu truyền tới từng trận tiếng bước chân, nàng nóng lòng cũng có nghĩ nhiều, liền ôm lấy Di Ngọc thả người nhảy xuông, hai người chỉ cảm thấy gió thoảng qua bên tai tiếng, liền rơi xuống đất.

      Lô thị chẳng hề biêt đối thoại ngắn ngủi của hai người lúc lầu, chỉ vội tiến lên đem các nàng nâng dậy, lại nghe Di Ngọc gấp giọng : “Nương, nhanh , chúng ta bị phát !”

      Thế là ba người dìu dắt lẫn nhau, sử toàn lực hướng nơi xa bỏ chạy, phía sau là tiếng gào hổn hển của mấy bà vú già, ba người xuyên qua hai con đường tới đại lộ ngoài trấn, có chút hư thoát, tới cùng vẫn là thân thể Lô thị tốt, mỗi tay kéo người miễn cưỡng tiếp tục chạy bộ về phía trước, chỉ vì phía sau mơ hồ truyền tới tiếng quát của đàn ông.

      Lưu Hương Hương cùng Di Ngọc cũng nghe thấy từng trận “Đứng lại”, “Dừng lại”, “Đừng chạy” tiếng kêu linh tinh, điều này cũng làm cho hai người vốn vô lực lại đột nhiên nhắc hơi, cùng Lô thị hướng tới rừng cây ngoài trấn trong ký ức chạy .

      Ba người đều dám mở miệng nửa lời, vừa mở miệng liền bị gió lạnh đêm khuya chuốc vào cổ họng, đau như nuốt khối băng góc cạnh lợi hại, phía sau xao động càng lúc càng lớn, Di Ngọc nhịn được quay đầu chút, liền thấy xa mấy bó ánh lửa cách các nàng càng lúc càng gần, trong đó pha lẫn tiếng người rống cùng tiếng chó sủa.

      Lúc này dạ dày nàng trận co rút, lông tơ toàn thân đều đứng lên, kéo trụ bàn tay to của Lô thị, dư quang bốn phía tìm kiếm chỗ thân, nhưng mà nơi này thập phần trống trải, chỉ có rừng cây nơi xa nhất có thể thân, lại sợ trước khi các nàng chạy tới bị người bắt lấy.

      “Lộc cộc, lộc cộc”, “Lộc cộc, lộc cộc”, Di Ngọc từ trong gió rét nỗ lực trợn to đôi mắt, ngó nơi rừng cây xa đột nhiên chui ra xe ngựa, hai con tuấn mã đỏ thẫm dưới ánh trăng bao phủ, toàn thân tản mát ra huyết sắc quang mang làm người sợ hãi, thân xe tối đen như muốn hòa với bóng đêm thành khối, ngay cả người phu xe đội nón màu nâu, từng nhát múa may dây cương cũng như là sứ giả địa ngục vậy làm cho trong lòng người tâm kinh đảm chiến.

      Di Ngọc biết khí lực từ nơi nào tới, nắm chặt tay Lô thị dùng lực lôi kéo, lại là kéo hai người hướng về xe ngựa quỷ dị chạy , chỉ vài chục bước sau, chiếc xe ngựa kia liền chạy đến cách các nàng hai trượng, trong não Di Ngọc đùng cái, mạnh mẽ ném bàn tay Lô thị chạy lên –

      “Hu!” “Hí!” Phu xe tại lúc xe ngựa sắp đánh bay Di Ngọc vặn chặt dây cương, hai con ngựa đường nét tuấn mỹ lúc này móng trước giơ cao kêu to lên, bất chấp Lô thị cùng Lưu Hương Hương chấn kinh ở bên, Di Ngọc bước hai bước quỳ trước xe ngựa, hơi rung cao giọng : “Xin chủ nhân trong xe cứu ba người mẫu tỷ ta!”

      Người đánh xe ngựa kia đánh giá nhìn ba người tóc tai quần áo hỗn độn kia chút, trách mắng hành vi nguy hiểm vừa rồi của Di Ngọc, cũng đồng ý thỉnh cầu giờ phút này của nàng, ngược lại xoay người đem màn xe vạch khe hở, làm cho người trong xe xem ràng động tĩnh bên ngoài, thấp giọng cung kính hỏi: “Công tử?”

      Nghe thấy ngôn ngữ của phu xe này, đôi mắt câu ngọc của Di Ngọc mở to, thẳng tắp nhìn chòng chọc vào trong xe qua góc màn, nhưng bởi vì ánh sáng nên nửa điểm cũng xem được hình ảnh người bên trong, nàng ra sức cắn môi cái, lại hướng xe ngựa mạnh mẽ khấu đầu từng cái, cố nén run rẩy hô lần nữa: “Xin công tử cứu ba người mẫu tỷ chúng ta!”

    2. bachnhaty

      bachnhaty Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      50
      mau cho truong moi nha
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 33

      Hành động của Di Ngọc khiến cho người đánh xe liếc mắt, nhưng người ngồi trong xe cũng hề phản ứng, chỉ hồi thời gian như vậy mà bầy gia đinh đuổi theo sau ba người đến gần, lúc này Di Ngọc lòng như lửa đốt, mới đầu nàng nhìn những người đuổi theo phía sau chỉ hận tìm được cái lỗ thủng nào mặt đất, làm cho ba người các nàng nhảy vào trốn tránh, nhưng lỗ thủng tìm thấy lại thấy đột nhiên trong rừng cây chạy ra chiếc xe ngựa, lúc ấy cũng biết là vì sao, để cho đầu óc nghĩ nhiều thân thể liền hướng chiếc xe này chạy , chờ đến lúc nàng tránh khỏi Lô thị chặn đến xe ngựa sau cũng chỉ vô ý thức hướng đối phương xin giúp đỡ.

      Chỉ vì nội tâm nàng mơ hồ có dự cảm, phu xe cùng người bên trong xe trước mắt này, so với người đuổi sau các nàng lợi hại hơn rất nhiều, riêng hành động của người phu xe tầm thường, có chút tài năng sao dám tại đêm khuya chạy .

      Nhưng từ lần đầu tiên dập đầu sau đó hô hấp tỉnh táo lại, Di Ngọc phát hành vi của mình quả thực ràng là họa thủy đông dẫn(*), là cực phúc hậu, nếu như người xe là kẻ tâm ngoan thủ lạt, chính mình chắc hẳn làm người ta phẫn nộ, lại làm sao cầu cứu, sợ kết cục rơi vào ổ sói chưa thoát lại vào miệng cọp. Nhưng ngay lúc nàng ngăn lại xe ngựa này xong cũng như tên lên dây chưa bắn, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào vận khí, khẩn cầu Trời già làm cho đối phương có thể có chút lòng nghĩa hiệp, thế nên mới có hành động dập đầu lần hai thỉnh cầu chủ nhân trong xe.


      chuỗi nội tâm hoạt động như vậy cũng chỉ nhảy ra trong não Di Ngọc lúc, lập tức khuôn mặt nàng vì kịch liệt vận động mà hồng nhuận lại vì hối hận mà trộn lẫn tái nhợt, dù sao thân thể trẻ con tám chín tuổi, như vậy hơn nửa đêm gây sức ép xuống dưới đến cực hạn, nghe đến phía sau tiếng người rống cùng tiếng chó sủa, nhìn xuyên qua khe hở màn xe trông vào toa xe tối om, đột nhiên nghênh đón hai đạo lục quang u ám, trong lòng chấn động sau, nàng liền mất tri giác.

      Di Ngọc hốt hoảng mở hai mắt ra, cảm thấy huyệt thái dương hai bên trận đau đớn, nàng ngồi thẳng người, có chút mê mang nhìn quanh bốn phía chút: Đối diện là vách tường phủ kín poster, hai cái giường tầng, bên cạnh dựa vào tường là cái tủ quần áo cũ nát bốn trong , nàng mò mò khăn trải giường màu xanh giặt đến mức trắng bệch dưới thân, lại cầm quyển sách trong chồng sách cao cao bên gối đầu, xem bìa là mấy chữ Khải(**) to — Đại học ngữ văn, phía dưới là hai chữ — Quyển ba.


      Nàng bất thình lình cảm thấy đầu óc có chút đủ dùng, đây là chuyện gì? Nếu như nàng phải vì già mà si ngốc động kinh, nơi này hẳn là ký túc xá lúc nàng học đại học, phòng tám người, mỗi tầng toilet, trăm sáu mươi học sinh dùng chung sáu cái vòi nước – Ký túc xá số 4.

      Cúi đầu nhìn đôi tay mình, lại sờ sờ cánh tay, xoa bóp cái đùi, mang đôi dép lê màu hồng bên giường, nàng đến cái gương đối diện giường soi: Khuôn mặt đại chúng hóa, đôi mắt đại chúng hóa, cái mũi đại chúng hóa, tất cả đều đại chúng hóa. (Grey cũng thế oaoaoa T_T)

      Lại xoay người đến bên giường của mình mở cuốn sách ngữ văn dày, sách này là tài liệu học tập nửa học kỳ năm hai, hai chương trước đó nàng dùng bút tinh tế ghi chép lớp học, phía sau cũng có chú giải phê bình lúc chuẩn bị bài, hiển nhiên lịch dạy học học kỳ này mới vừa vặn bắt đầu.

      Di Ngọc than tiếng, ở bên giường ngồi xuống, đầu óc cũng nghĩ được gì, nếu phải nàng có thể xác định được chính mình tốt nghiệp đại học, cộng thêm trong não có ký ức ràng năm năm sống ở cổ đại, nàng thực cho rằng chính mình làm giấc mộng rất dài, nhưng bây giờ xem là cái gì? Nàng sau khi xuyên qua năm năm, lại u mê hồ đồ sống lại thời điểm năm hai.

      Ngoài cửa truyền tới tiếng chuyện lờ mờ, chờ đến nàng phát mình trốn tránh tại ban công sau mới tiếng động cười khổ, chính mình trốn tránh cái gì chứ. Mấy nữ sinh vừa chuyện vừa vào phòng, Di Ngọc trốn tránh tại rèm che ban công tinh tường nghe thấy tiếng các nàng chuyện.

      “Aiz, Di Ngọc thực gặp xui, mới bầu cử lại đến tháng, Trần Oánh là lần thứ ba chỉnh nó, tao xem kế hoạch Di Ngọc thức hai đêm làm giờ trở thành rắm chó.” Nghe đến nữ sinh đến tên Trần Oánh, ánh mắt Di Ngọc u u, trong đầu hiển ra gương mặt xinh đẹp tinh xảo.

      “Còn phải sao, lại là viện dưỡng lão, lại là nhi viện, chủ ý là nó đề, nhưng cụ thể an bài toàn rơi xuống đầu Di Ngọc, Trần Oánh quá phúc hậu, lão Hầu cũng thực là, nghe đều làm bốn năm phụ đạo viên, như thế nào thị phi phân, ai là người làm việc ai là tự khoe đều phân biệt được?”

      “Ngừng, mày biết cái gì, Trần Oánh dám làm như vậy còn phải bởi vì lão Hầu mở con mắt nhắm con mắt. Aizzz, cho tụi mày biết việc đây, phải giữ bí mật ha… Lúc khai giảng bầu cử lại, ba người chúng ta phải đều bầu cho Di Ngọc sao, sau đó ta lại hỏi Văn Văn cách vách cùng phòng tụi con trai bọn tiểu Lý tử, cũng đều bầu cho Di Ngọc, đây cũng có mười bảy mười tám phiếu, ban chúng ta tổng cộng ba mươi lăm người, ta tin toàn đem phiếu ném cho Trần Oánh, tụi mày , lúc lão Hầu đọc phiếu cũng nên chỉ có sáu phiếu cho Di Ngọc a!”

      Trong lòng Di Ngọc chấn động, việc này đối với nàng mà có thể cái đánh vào đầu mạnh, năm nhất đại học lấy học sinh tiến cử làm chuẩn, năm hai học sinh dân chủ bỏ phiếu bầu lại ban cán bộ là quy định hạng nhất, đương nhiên để cho nhóm học sinh thông qua năm nhất sau khi học tập giao lưu xác định ba năm tổ chức nhân viên, lớp trưởng năm nhất công tác sau khi học xong có bất kỳ trợ giúp nào, năm hai bầu lại lớp trưởng lúc tốt nghiệp được trường học tiến cử mấy công việc ổn định nghiệp. Nàng tinh tường nhớ được chỉ có nàng cùng Trần Oánh hai người tranh cử lớp trưởng, chính mình thảm bại lấy sáu so với hai mươi chín, lúc ấy nàng kinh ngạc rất nhiều chỉ cảm thấy giải thích nổi cùng ủy khuất, cho là các bạn học đối với công tác cùng học tập của nàng hài lòng, lại nghĩ đến trong đó còn có dính cứt mèo.

      Ba người nữ sinh chuyện này là đồng học ở cùng phòng ký túc xá với Di Ngọc, năm nhất Di Ngọc làm lớp trưởng quan hệ rất tốt, nhưng đến năm hai khi chính mình bầu lại thất bại sau, vô ý thức đối với bạn cùng lớp đều né tránh, quan hệ mấy người mới chậm rãi chuyển đạm, tại nghĩ nghĩ, nhân sinh mới đầu đối với nàng rất tốt, nhưng nàng lại bị giả dối che mắt, chỉ cho là người ta đối nàng bất mãn, nên tự mình lập mình, trừ khóa thể dục nhận thức người chị khóa , còn lại nửa người bằng hữu cũng có.

      phải ! Gan lão Hầu cũng quá phì! Chuyện này cũng dám!”

      “Im! giọng chút a, bị người nghe thấy làm sao xử lý.”

      “Này! Mày cũng quá kỳ, chuyện lớn như vậy, mày sớm nên , Di Ngọc nhiều đáng thương a, bị lão Hầu chỉnh như vậy.”

      “Hừ! Người ta là đương còn để ý kia, tao biết chuyện này đêm đó liền để tờ giấy vô sách chính trị của Di Ngọc, nghĩ cùng nàng chuyện, chỉ cần nàng nguyện ý, tao cùng mấy người bên kia đều nguyện ý thay nó làm chứng, tố cáo lão Hầu cho chết! Nhưng mà, Di Ngọc căn bản chuyện này, tao có thể làm sao? Chắc là người ta sợ đắc tội lão Hầu, cho nên nguyện ý ra mặt a.”

      Sau đó mấy nữ sinh chuyện Di Ngọc cũng còn tâm tư nghe, tiếng tim đập cùng tiếng ù ù bên tai làm cho nàng nhịn được nắm chặt hai đấm, sách chính trị, ba năm đại học nàng giúp Trần Oánh làm nhiều việc như vậy, chỉ duy nhất lần nghe đến tiếng “Cám ơn”, chính là tại năm hai nàng trả lại sách chính trị cho mình! Nếu nàng biết trong quyển sách kia thế nhưng có để chân tướng vô cùng trọng yếu giúp nàng, nàng tuyệt đối câu “ cần khách khí” lúc đối phương cảm ơn nàng!

      Chuyện cho tới bây giờ mới phát chính mình là buồn cười như vậy, nàng đều hi vọng tại những gì mình nghe thấy là giấc mộng, vì cái gì ông trời muốn đùa giỡn với nàng như vậy, làm cho nàng xuyên qua mấy năm lại đem nàng xách trở về, còn để cho nàng nghe đến “ ” như vậy.

      Nàng tại chỉ muốn trở về, trở lại bên cạnh nương của nàng, còn có hai người ca ca, nàng hận được lập tức thấy bọn họ, nhưng mà làm sao bây giờ, nàng có phải trở về được?

      Trong lòng Di Ngọc trận bốc lên, bên tai lại đột ngột vang lên tiếng đàn ông: “Tiểu Hắc, ngươi như thế nào làm việc! Kêu ngươi điều tra trạng huống thân thể nàng, ngươi lại xách nàng tới nơi này làm cái gì! Nếu phải ta tới đây nhìn, ngươi còn nghĩ nhét nàng trở về cơ thể cũ hay sao?”

      Nàng mạnh mẽ quay đầu, lại chỉ thấy phía sau lan can ban công vắng vẻ trống , lại nghe thấy tiếng tủi thân đáp: “Đây phải trục gian ra vấn đề sao, lão Bạch ngươi đừng hung, ta kiểm tra xong rồi, lúc này liền đưa nàng trở về.” (G có cảm giác 2 lão này là đôi công – thụ ahhh~~~)

      Nếu như trước mặt có gương, Di Ngọc biết sắc mặt nàng lúc này có bao nhiêu dọa người, hai thanh này đối với nàng mà vừa quen thuộc vừa xa la, nhưng hai tiếng xưng hô nàng làm sao cũng quên được, lúc ấy nàng té lầu mang hồn phách nàng chạy loạn, chính là hai cái xưng hô này đây “Lão Bạch” cùng “Tiểu Hắc”.

      Cũng chẳng quan tâm người trong phòng phát nàng tồn tại, Di Ngọc nóng lòng liền hô to ra: “Hai người các ngươi! Là các ngươi đem ta bắt đến nơi đây ! Các ngươi ra! Mau ra đây! Đem ta –“

      “Đem ta trở về!” Sau tiếng thét chói tai, Di Ngọc đột nhiên ngồi thẳng người, đôi mắt trừng trừng nhìn thẳng trước mắt, chỉ thấy Lô thị trong ánh sáng nhàn nhạt hơi hơi mở rộng miệng giật mình xem nàng, tay cầm khăn tay còn để giữa trung.

      Di Ngọc nhìn thấy gương mặt quen thuộc của nàng, nhịn được chóp mũi đau xót, nhào vào trong lòng Lô thị ngửi người nàng mùi quen thuộc, “Oa” tiếng liền khóc ra, Lô thị bị nàng dọa đến, trong nháy mắt liền nghĩ đứa này lúc trước kinh hãi hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại cảm thấy sợ hãi mới như thế, thầm nghĩ con mình hằng ngày bộ bà cụ non bây giờ khóc lên cũng ra hình dạng đứa bé, ánh mắt khỏi càng thêm ôn nhu, tay ôm lại nàng vỗ nhàng dỗ lên.

      Cho đến khi Lưu Hương Hương ngồi ở bên thấy Di Ngọc khóc thời gian hai ngọn trà cũng giảm, ngược lại có vẻ càng lúc càng lớn, lúc này mới ho khan hai tiếng, lời khuyên nhủ: “Tiểu Ngọc đừng sợ hãi, chúng ta an toàn, nếu ngươi còn khóc nữa, nương ngươi sợ là cũng muốn khóc cùng.”

      Hít hít nước mũi Di Ngọc nghe vậy mới dần dần an tĩnh lại, hai má nóng lên vặn vèo từ trong lòng Lô thị chui ra, lại chú ý đến dưới thân trận dị động pha lẫn tiếng lộc cộc bên tai vang lên, lúc này mới phát mấy người giờ phút này ngồi xe ngựa, nàng liền lấy đến khăn tay Lô thị chuyển đến lung tung lau mặt, trong đầu ý niệm tính toán quay cuồng mà qua, quay đầu nhìn chỗ tối đối diện.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 34

      Toa xe ngựa này rất là rộng rãi, ba mặt đều có bố trí giường mềm, Di Ngọc tựa vào lòng Lô thị, ngồi bên cạnh là Lưu Hương Hương, ba người ngồi chung bên trong toa xe cũng thấy chật chội.

      Hai bên trong xe có hai cửa sổ rộng hẹp nửa thước, lúc này sắc trời bên ngoài mơ hồ sáng, xe ngựa lại chạy cực nhanh, bởi vậy tuy bên trong vốn u ám, nhưng gió mạnh ngoài xe thường thường đem rèm cửa sổ nhấc lên, trong xe cũng liền sáng ngời vài phần.

      Di Ngọc quay đầu nhìn lại, chỉ gặp bên kia ngồi im lặng người, nương theo ánh sáng nhảy vào, gương mặt ràng ánh vào tầm mắt nàng, lông mày kia tuy nhạt nhưng dày đặc đến tóc mai, đôi mắt kia tuy đóng nhưng lông mi run rẩy, cái mũi kia tuy cong nhưng cao thẳng cực kỳ, đôi môi kia tuy mỏng mà trơn bóng doanh doanh đầu tóc đen chỉnh tề buộc lên lộ ra cái trán đầy, quấn quanh kết tóc là cái mão chạm khắc hoa văn đại bàng nạm ngọc cỡ nắm tay, mặc ngoài là trường bào màu thạch thanh (1) hoa văn hình mây dệt gấm, chỗ cổ áo khảm vòng nhung đen mềm mại.

      Từ diện mạo cho đến phục sức đều là bất phàm, chắc hẳn là thiếu niên công tử nhà ai, dựa vào dung sắc tuổi tác đồng với Lô Trí, nhưng ngũ quan vẻ trẻ con lại đạm nhạt, xem vóc người hơi gần Lô Tuấn, nhưng thể trạng lại vừa phải gầy yếu, giờ phút này ngồi thẳng lưng nhắm mắt. Tuy thấy mở mắt, nhưng tướng mạo sắc mặt lại lộ nửa điểm sai lầm, nếu phải cái mũi do hô hấp khẽ nhúc nhích, Di Ngọc còn thực nghĩ người này là cầm thạch cao khắc ra, đây là người đầu tiên mấy năm qua nàng chứng kiến tướng mạo kém cỏi hai huynh trưởng.

      “Tiểu Ngọc, vị này là ân công cứu chúng ta, Thường công tử.” Lô thị vuốt vuốt đầu tóc hỗn độn của con , nhàng .

      Di Ngọc tự nhiên là biết các nàng ba người bây giờ có thể an nhiên ngồi ở chỗ này, nhất định là được đối phương cứu, chỉ là nàng vừa mới tỉnh lại nhìn thấy Lô thị nội tâm kích động lại cộng thêm chuyện trong mộng hồn xuyên qua, giờ phút này bị Lô thị nhắc tới, mới hướng thiếu niên công tử nghiêm túc : “Đa ta ân công cứu giúp.”

      Thiếu niên đối diện lại như trước khép đôi mắt chẳng hề trả lời, nhưng nàng tinh mắt vẫn là nhìn thấy đối phương động tác hơi gật đầu, Di Ngọc cho dù có lòng hiếu kỳ, nhưng cũng ngửi được thân đối phương có mùi người sống chớ lại gần, tốt tiếp tục bắt chuyện, lại nghe Lô thị bám vào bên tai nàng nhàng giải thích Thường công tử này là thích cùng người trò chuyện, liền thuận theo Lô thị lên tiếng hỏi chuyện sau khi nàng té xỉu.

      Ngón cái nhàng ma sát ngón trỏ, nàng nghiêm túc nghe Lô thị kể lại: Sau khi Di Ngọc té xỉu, phía sau đám gia đinh Trương gia đuổi đến bên cạnh, người người tay cầm xẻng cầm gậy này nọ, mang theo chó dữ sủa ngừng, đem các nàng kể cả xe ngựa này bao vây lại, bức bách các nàng thành cùng bọn trở về, tự nhận chạy khỏi kiếp hai người Lô thị lại nghe thấy phu xe nhảy ra, trong giây lát liền đem mười mấy người gia đinh cao lớn toàn bộ đánh ngã xuống đất, sau đó phu xe liền thay chủ tử nhà mình mời ba người Lô thị lên xe, lại thỉnh thoảng xe phu xe giải thích, mới biết vị thiếu niên ân công ít kiệm lời này họ Thường.

      Lô thị cũng để ý thái độ lãnh đạm này của đối phương, tại lúc nghe phu xe hỏi thăm đại khái lần chính mình bị Trương trưởng trấn bức bách, lại chính mình quyết định trở về Kháo Sơn thôn chuyến lấy hành lý trong nhà, phu xe kia hỏi thăm Thường công tử sau, đối phương ngầm đồng ý đưa các nàng trở về, mà Di Ngọc sau khi té xỉu nửa canh giờ liền tỉnh lại.

      Lúc này bọn họ đường về Lô gia ở Kháo Sơn thôn, xe ngựa này tốc độ cực nhanh, Lô thị cũng sợ người Trương gia đến được trước khi các nàng trở về lấy hành lý, quả nhiên nương theo tốc độ dần dần giảm bớt của xe ngựa, Lô thị nhấc lên góc rèm che xem cảnh sắc bên ngoài, là đến ngoài thôn.

      Xe ngựa chạy vào thôn xóm, bởi vì sắc trời còn chưa sáng tỏ, mấy ngày này cũng có việc nhà nông trọng yếu cần dậy sớm làm, trong thôn cũng nhà nào rời giường, cũng tỉnh bớt bọn họ ít phiền toái.

      Lô thị xuống xe mới có chút kích động vào nhà, gặp cửa nhà tuy bên ngoài khép kín kì thực đẩy cái liền mở, càng thêm vẻ mặt đau khổ vào phòng xem xét bốn phía, kỳ quái là phát thiếu cái gì, ngay cả tiền bạc để giường cũng còn tại. Nàng thở dài nhõm hơi sau liền cùng Lưu Hương Hương ở trong nhà nhanh gọn sửa soạn hành lý, để lại Di Ngọc ở bên ngoài — đãi khách.

      “Ân công, ngài khát sao?”

      “…”

      “Ân công, ngài đói sao?”

      “…”

      “Ân công, ngài lạnh sao?”

      “…”

      Thần sắc Di Ngọc hơi quái dị nhìn người nhắm mắt ngồi trước mặt, đối với việc cứu trợ các nàng là vô cùng cảm kích, nếu quả là mạo hiểm vô cùng, nếu có người trước mắt cùng phu xe, chắc hẳn các nàng ba người đều bị bắt trở về khẳng định đều có cái kết cục tốt, nàng cũng quyết định chủ ý ngày sau nhất định báo đáp ân tình.

      Lúc nãy khi mấy người xuống xe, nàng nhìn thấy Thường công tử này nhắm mắt lại bị phu xe dìu xuống dưới còn tưởng đối phương là người mù, cho đến lúc phu xe giải thích chủ tử nhà mình đôi mắt chính là bị thương thể gặp ánh sáng mà thôi, đúng lúc để cho Di Ngọc thu hồi tâm tư đồng tình chưa tản mát ra.

      Lúc đầu thấy cùng tiến tới Di Ngọc còn tưởng đối phương có gì giao đãi, nhưng nàng hỏi nhiều câu như vậy, lại được đáp lời câu, nếu phải sau khi xuống xe thấy phu xe đem lỗ tai đến cạnh nghe phân phó, chình mình còn thực đem đối phương làm người câm điếc.

      phải người mù lại mở mắt, phải câm lại tiếng nào, phải điếc lại hề phản ứng, tuy rằng nghĩ vị thiếu niên ân công trước mắt này có chút quá phận, nhưng Di Ngọc vẫn đem người trước mắt quy hoạch thành loại quái nhân tự bế .

      được đối phương đáp lại, Di Ngọc cũng liền hỏi nhiều, chỉ mở đôi mắt to sáng ngời nhìn chòng chọc mảnh màu xanh nhạt trước mắt, đầu óc lại bắt đầu thất thần, hồi nghĩ đến tình hồn du trong mộng, hồi nghĩ đến đêm qua mạo hiểm kích thích, hồi lại nghĩ tới chính mình chết nhìn thấy đôi hắc bạch huynh đệ.

      May mà Lô thị cùng Lưu Hương Hương tay chân cực nhanh, đem mấy thứ dùng lưu lại, tinh giản hành lý chỉ còn ba cái bao.

      Thời điểm Lô thị ra liền nhìn thấy khuê nữ nhà mình cực kỳ lễ phép nhìn chọng chọc vị thiếu niên ân công phát ngốc, vội ho tiếng, đem Di Ngọc gọi hồi thần, lại đối Thường công tử : “Đa tạ ân công cứu giúp, còn thỉnh lưu tính danh, làm cho Nhị Nương ngày sau có cơ hội báo đáp ơn cứu mệnh của ân công.”

      Lô thị cũng vì đối phương là cái thiếu niên tuổi đôi mươi mà tự cao nhiều tuổi, thành khẩn mười phần đối Thường công tử lạy cái, Di Ngọc thấy thế cũng liền vội đứng bên nương nàng, cùng Lưu Hương Hương đối bái lạy.

      Thường công tử cũng chặn, thụ các nàng cúi đầu sau đó lại trả lời, Lô thị lại : “Nếu ân công có phương tiện lưu lại tính danh, Nhị Nương cũng tất hội hàng năm đến trong chùa vì ân công dâng hương cầu phúc, nguyện ân công vạn an khang.”

      Thường công tử khẽ gật đầu sau Lô thị mới lộ ra tươi cười, : “ biết ân công muốn nơi nào, chắc hẳn bị chúng ta chậm trễ hành trình ít, nay ta chỉnh lý xong hành lý, trong nhà cũng có xe bò có thể bộ đường xa, ân công nếu có chuyện quan trọng liền cần tiếp tục lưu lại, còn thỉnh lên đường thôi.”

      Lô thị suy nghĩ thiếu niên ân công này đưa các nàng trở về lại phải vì chờ các nàng sắp xếp hành lý, có lẽ là lo lắng Trương gia đem người tới tìm phiền toái, nhưng các nàng tại chỉ chờ lên đường liền có thể thoát khỏi Trương gia gông cùm xiềng xích, cũng cần phải chậm trễ thời gian của đối phương nữa.

      Lại nghĩ ra Thường công tử thế nhưng nhàng lắc đầu, tại lúc Di Ngọc kinh ngạc mở miệng : “Cùng nhau .”

      Di Ngọc lần đầu tiên nghe thấy thanh của thiếu niên ân công này, thiếu niên tuổi tác bắt đầu vỡ giọng, cũng phải điệu khàn khàn mà đày đọa lỗ tai người ta, ngược lại vì tận lực hạ thấp thanh mà có vẻ dị thường ổn trọng, càng làm cho Di Ngọc kinh ngạc là, tuy rằng chỉ có ba chữ, nàng nghe ra là đối phương tiếng phổ thông! (2)

      Nàng rất hiếu kỳ đến tột cùng là nhân sĩ nơi nào tiếng phổ thông, nhưng Di Ngọc càng nghi ngờ ý tứ trong lời của , cái gì kêu là cùng nhau , bọn phải muốn chạy sao, biết các nàng muốn nơi nào sao, nếu tiện đường làm sao cùng nhau , nếu là tiện đường, lại thế nào cùng nhau , xe bò cùng xe ngựa , hay là xe ngựa chờ xe bò .

      Đại khái cũng đoán ra trong lòng mấy người thắc mắc, Thường công tử xoay người đối với ngưỡng cửa, ngữ khí biến thấp giọng : “A Sinh.”

      Phu xe kia cũng biết sinh cái gì lỗ tai, thanh trầm thấp như vậy đều có thể nghe thấy, chỉ chớp mắt liền từ xe ngựa ngoài sân nhảy xuống tiến tới, đứng lại bên cạnh chủ tử mình, liền thấy chủ tử chỉ ba người Di Ngọc lại lần: “Cùng nhau .”

      Người phu xe gọi là A Sinh lập tức hiểu ý, xoay người đối Lô thị ôn hòa : “Phu nhân, các ngươi rời cuối cùng muốn nơi nào?”

      Lô thị tuy nghi ngờ giải, vẫn thành đáp: “Là muốn quan nội, đến phụ cận Trường An.”

      A Sinh lại cười : “ vừa vặn, chủ tử chúng ta cũng là muốn đến Trường An thành , vừa lúc đường hộ tống các ngươi, phu nhân nếu là thu thập xong, chúng ta liền lên xe thôi.”

      Lô thị lúc này mới hiểu đối phương là muốn các nàng cùng chung xe ngựa rời , vội lắc đầu : “Chuyện này được, phiền toái nhị vị, sao lại dám thêm loạn nữa?”

      A Sinh nghe nàng cự tuyệt, liền thu tươi cười nghiêm túc với Lô thị: “Phu nhân, ngài tưởng đường trong lúc đó là dễ dàng sao, tuy nay thái bình thịnh thế, nhưng bọn buôn người cùng cướp đường thiếu, các ngươi ba người nữ nhân định vượt qua rất nhiều châu huyện an toàn, bằng chúng ta cùng nhau, tốt xấu ta cũng là người biết võ, đường chúng ta cũng tốt chiếu ứng lẫn nhau.”

      Di Ngọc cố nén mặt quái dị nghe xong A Sinh dùng ngụm tiếng phổ thông tiêu chuẩn khuyến cáo nương nàng, trong lòng cũng cảm thấy cùng bọn là thượng sách.

      Lô thị vừa nghe A Sinh nhắc tới mẫy chữ buôn người cướp đường thần sắc có biến, giật mình lại nhớ đến chính mình là ra sao đường xóc nảy mang con cái đến chỗ này, do dự trong khoảnh khắc sau liền đối với Thường công tử cúi đầu sâu, : “Làm phiền ân công.”

      Đứng dậy lại đối với A Sinh cúi đầu, lại : “Làm phiền tráng sĩ.” Di Ngọc cùng Lưu Hương Hương phía sau cũng đều chiếu theo lạy hai cái, chủ tớ hai người thản nhiên nhận.

      là cùng nhau lên đường, Lô thị cũng lại kích động, tại A Sinh kiến nghị lại nhiều mang theo vài thứ lặt vặt, an trí dưới giường mềm xe ngựa, mấy người liền lên xe ngựa rời khỏi Kháo Sơn thôn, hướng quan nội chạy tới.

      Từ cửa sổ xe xem phía ngoài Kháo Sơn thôn dần dần mơ hồ, cần xe này ba người nữ tử là cỡ nào tâm tình, tại thôn trấn này sinh hoạt nhiêu đó năm, cũng phải dễ dàng quên được.

      ************************
      (1) Thanh thạch đây, màu đá xanh xanh.

      [​IMG]

      (2) Mấy chương trước trong truyện đề cập tới mọi người là dùng tiếng Quan Thoại, nay Di Ngọc kinh ngạc khi thấy Thường công tử tiếng phổ thông, vậy 2 thứ tiếng này có gì khác nhau. Giải thích đây, tiếng phổ thông và tiếng quan thoại đều cùng 1 loại tiếng thôi, nhưng tiếng phổ thông là từ tiếng quan thoại bồi đắp lên, tiếng phổ thông chỉ thực được dùng phổ biến và mang tên “phổ thông” từ năm 1956. Trong truyện tại là nhà Đường (618 – 907 SCN). Cho nên mới thời Đường Di Ngọc sống là 1 gian khác, ko liên quan gì đến lịch sử thực.


      Ở TQ có rất nhiều phương ngôn, trong đó Quan thoại là loại phương ngôn phương bắc, tiếng phổ thông đại cũng là do Quan thoại diễn biến tới, tiếng phổ thông là quốc ngữ của TQ, lấy phương ngôn kinh đô Bắc Kinh làm cơ sở phổ biến và phát triển. Do phương ngôn Quan Thoại chiếm đến 70% dân số TQ. Theo đại ý trong truyện Thường công tử dùng là tiếng Bắc Kinh đó, mà thời đó làm gì có tiếng chuẩn Bắc Kinh ^^

      nay TQ có hai loại tiếng sử dụng nhiều nhất là tiếng phổ thông và tiếng quảng bên cạnh số phương ngôn khác nữa, tiếng quảng dùng nhiều ở Quảng Đông, Quảng Châu, HK, Đài Loan, xem phim Đài và phim TVB nghe được khác biệt ha, lúc chiếu phim TV ở TQ đều có phụ đề, để cho các nơi dùng phương ngôn hiểu được, vì chữ viết tuy giống nhau nhưng phương ngôn khác nhau hoàn toàn, phải giống Việt Nam mình miền bắc miền nam cũng hiểu, mà bên đó dùng phương ngôn với nhau (ít) hiểu được. TQ bg phổ cập và bắt học sinh học tiếng phổ thông, nhưng có 1 số khu vực nhất quyết phản đối “đồng hóa” này, và giữ nguyên tiếng Quảng, thực ra tiếng Quảng có lịch sử rất lâu đời, lâu đời hơn tiếng phổ thông nhiều.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 35

      Đoàn người đường rời Kháo Sơn thôn, Di Ngọc tuy mệt mỏi lại sợ nếu ngủ rồi biết lại bị đưa đến nơi nào, liền cố nén buồn ngủ vén rèm xem cảnh sắc bên ngoài dọc đường , nghĩ đến việc xảy ra lúc ngất xỉu, chân như vậy giống như mộng cảnh, là hồn du cũng giống nhau, nhất là nghe thấy tiếng của hai huynh đệ Hắc Bạch, càng làm cho nàng gần như xác định mình ngất xỉu sau đó đích xác là chạy chuyến về quá khứ, lại vô ý nghe thấy vài chuyện năm đó nàng biết.

      Nếu như lúc đầu nàng vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, bây giờ tỉnh táo lại sau chỉ còn hối hận cùng phản tỉnh, tại thời đại này làm bé có nương , có ca ca đau trong năm năm, tính tình nàng quái gở như xưa, tại lại quay đầu nhìn chuyện cũ, cũng hối hận chính mình khư khư cố chấp, đến cùng đều là tự ti gây chuyện, trước khi xuyên qua tâm lý nàng cho dù có lại khỏe mạnh, tính cách lại vững chắc, thủy chung vẫn là tự ti.

      Cho dù nàng bởi vì rất nhiều chuyện mà tự hào, tự hào chăm chỉ, tự hào kiên trì , tự hào tỉnh táo, tự hào thẳng thắng, nhưng cũng bởi vì rất nhiều chuyện mà tự ti, tự ti trí nhớ kém, tự ti diện mạo bình thường, tự ti thân là nhi. Nếu vì từ đến lớn nàng ngừng bị khi dễ, lúc học cũng xù lông nhím lên bảo vệ mình, lại có thói quen có thể nhịn cứ nhịn, tự ti cùng nhẫn nại, gây ra biến hóa rất nhiều chuyện trong cuộc sống của nàng, bao gồm cả chuyện nàng bị giáo viên phụ đạo cùng Trần Oánh ức hiếp, tất cả là bởi vì bản thân tin tưởng nhân cách cùng năng lực của chính mình, nghĩ tới giáp mặt nghi ngờ chất vấn lựa chọn và quyết định của người khác.

      Nhưng mà tại, bởi vì ngoài ý muốn nàng xuyên qua đến đây, lần nữa có cơ hội bắt đầu lại, tự ti và nhẫn nại của bản thân bây giờ nhìn lại chỉ cảm thấy là tràng cười nhạo, sống hai đời thông suốt rất nhiều tình, dường như bản thân nàng vốn là tính tình nay, chăm chỉ như trước lại biết tranh thủ thời gian, kiên như như trước lại hiểu được buông tha, như trước tỉnh táo lại mất hoạt bát, như trước thẳng thắn lại mất giảo hoạt, mà nàng tại có tính tình này, phải chỉ vì đầu óc trở nên thông minh, phải chỉ vì nàng lại mang diện mạo rất “quần chúng”, cũng chỉ vì nàng có thân nhân, chỉ mình được đến những điều này, càng là bởi vì nàng buông bỏ quá khứ nặng nề trong lòng.

      Con người có thời điểm chính là như vậy, tự cho là nghĩ thông tình, vật đổi sao dời, chỉ cần đổi cái góc độ nhìn lại chuyện cũ, tự nhiên thông suốt, thông suốt liền lại cố chấp chuyện quá khứ.

      Nghĩ thông sau, tâm tình Di Ngọc lập tức buông lỏng, lại ngắm đến Lưu Hương Hương nhịn được dựa vào Lô thị ngủ gà gật, nàng cũng dần dần khó mà chống đỡ, mơ mơ màng màng liền chuyển đến trong lòng Lô thị ngủ mất.

      Hai con ngựa kéo xe này rất là bình thường, thêm ba người nữ nhân cùng số hành lý, vẫn như trước đường chạt vùn vụt, cho đến khi Di Ngọc tỉnh lại lần nữa, là lúc bình minh sáng chói, xe ngựa này ít nhất cũng chạy ra ngoài hai trăm dặm, theo như A Sinh tại qua khỏi huyện Thanh Dương thuộc khu trực thuộc Hán Châu, tiến vào địa giới Nhiễm Châu.

      Di Ngọc tỉnh lại sau đó đối với hành vi ngủ quên của mình nghĩ lại mà sợ, may là có phát sinh tình kỳ quái lần nữa, cũng dần buông lỏng tâm tình, lần nữa vén rèm lên nhìn bên ngoài.

      Để ngăn ngừa xóc nảy, cho nên bọn họ là quan đạo Kiếm Nam (*) bằng phẳng, vào Nhiễm Châu lâu liền gặp trạm kiểm soát thu phí, ấn số người bất luận tuổi tác mỗi người cần giao mười văn tiền, Lô thị giành chui ra xe ngựa trước A Sinh, đem lộ phí của năm người đưa cho quan sai, trở lại trong xe sau đó hướng vẻ mặt Di Ngọc nghi hoặc giải thích, triều đình quy định thông hành qua lại giữa các châu phải nộp lộ phí.



      Ba người các nàng như trước là dựa vào bên trong toa xe ngồi, mà Thường công tử bên kia từ lúc Di Ngọc ngủ tỉnh lại sau đó vẫn duy trì tư thế ngồi kia nhúc nhích, Di Ngọc nhìn đều cảm thấy mệt mỏi thay , vài lần định mở miệng hỏi thăm, nhưng lại nhớ đến lúc còn tại Lô gia gặp biểu tình “Giả vờ câm điếc” thay đổi của lại thôi, chịu đựng hồi vẫn là đem lời nuốt trở vào. Nàng cũng là biết, tại lúc chính mình ngủ say, Lô thị khuyên quá Thường công tử nghỉ ngơi, lại bị đối phương khẽ lắc đầu cự tuyệt.

      Vừa thêm được mười dặm, Di Ngọc nhịn được trong dạ dày kháng nghị, ghé vào bên tai Lô thị giọng cáo trạng nàng chính là đói, Lô thị đành phải cầm nước lúc trước mang theo cho nàng uống đỡ, lại giọng với Di Ngọc chính mình cũng đói, nhưng nàng ráng chịu thêm nữa.

      Di Ngọc vừa mới uống hai miếng nước, xe ngựa lại đột nhiên dần dần giảm bớt tốc độ ngừng lại, A Sinh nhấc lên góc màn xe, đem nửa cái đầu chui vào, thấp giọng hỏi Thường công tử: “Công tử, ta nhớ phía trước có trấn , bằng chúng ta ở chỗ ấy nghỉ ngơi chút, thuận tiện cho ngựa ăn?”

      Sau khi Thường công tử kia khẽ gật đầu, A Sinh mới quay đầu với mấy người Lô thị: “Phu nhân, tiếp đến khắc là trấn , chúng ta ở đó dùng cơm nghỉ ngơi nửa canh giờ lại lên đường, được ?”

      Lô thị đương nhiên gật đầu đồng ý, Di Ngọc ngay lúc A Sinh gật đầu rời liền mang nghi ngờ liếc trộm Thường công tử cái, vừa rồi nàng uống nước dư quang cũng ràng nhìn thấy Thường công tử kia dùng ngón trỏ gõ hai cái vào toa xe, sau đó A Sinh mới ngừng xe.

      Thiếu niên ân công này chẳng lẽ là nghe thấy nàng cùng Lô thị , mới — Di Ngọc lại nuốt ngụm nước, ở trong lòng gật gật đầu, khả năng đó rất lớn a. Thế là vị Thường công tử ân công đại nhân này liền từ trong lòng Di Ngọc tiến độ cao từ người quái nhân tự bế giả vờ câm điếc thành quái nhân tự bế tiểu săn sóc.

      Trấn này so với quy mô của Trương trấn lớn hơn bao nhiêu, nhưng A Sinh dẫn bọn họ đến quán ăn này hoàn cảnh lại sai, vào cửa nhìn bên tay trái là quầy hàng bằng gỗ, bầy đặt tại các nơi trong nội đường là vài cái bàn thấp chỉnh tề, mặt bàng đặt ống tre đựng đũa trúc, hai ba khách nhân kết bạn ngồi tại ghế có lót đệm, lại có tiểu nhị qua lại, nghe thấy chủ quán gọi to mới thấy bọn họ mấy người vào, vội tiến lên chào đón.

      Mấy người chọn góc tường nơi có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài ngồi xuống, A Sinh liền hỏi thăm Lô thị ăn gì, do đói khát ập đến, Lô thị chỉ cần ba chén mì nóng, A Sinh liền cùng nàng dạng muốn hai phần mì sợi, chỉ xe ngựa ngoài quán phân phó tiểu nhị đem ngựa cho ăn, lại lặng lẽ giấu Lô thị đưa cho tiểu nhị mấy đồng tiền lớn.

      Quán ăn này hiệu suất cũng tốt, đến khắc, năm chén mì nước nhiệt khí đằng đằng đưa lên.

      Di Ngọc ngồi bên cạnh Lô thị, thái độ vô cùng nghiêm túc ăn chén mì nóng trước mắt, đói khát kêu gào gần cả canh giờ cuối cùng dạ dày cũng được giải phóng, cũng để ý hương vị nhạt nhẽo, càng ăn càng nhanh, chờ nàng ăn uống no nê đem chén mì chỉ còn nước uống sạch, mới nghe đến Lô thị thiện ý thấp giọng hỏi thăm.

      “Ân công, sao ăn chút, là đói hay là hợp khẩu vị.”

      Hỏi xong thấy Thường công tử chẳng hề trả lời, than tiếng mới quay đầu mang vẻ mặt đồng ý với Di Ngọc: “Sao lại ăn nhiều như vậy, đừng để ăn tiêu.”

      Lời nàng vừa rơi xuống, Lưu Hương Hương cùng A Sinh vốn còn lẳng lặng ăn mì liền dừng lại động tác, nhìn Di Ngọc.

      Bị tầm mắt bọn quét nhìn đến, lúc này Di Ngọc mới phát ân công đại nhân tĩnh tọa đối diện đũa cũng chưa động, lại nhìn Lưu Hương Hương mới chỉ ăn nửa, cái chén của Lô thị cũng chưa động vài cái, cùng với cái chén của A Sinh còn dư nước canh, nháy mắt mấy cái lại xem cái chén của mình, khỏi cảm thấy ngay cả chén mì phía còn để hai miếng rau của ân công đại nhân đều giống như cười nhạo chính mình, ăn đáy chén sạch vô cùng.

      Tuy rằng da mặt Di Ngọc xem như dầy, nhưng dù sao còn có đạt tới độ dày cách trơ trẽn, lúc này là có chút lúng túng, ân công người ta đều ăn miếng, chính mình ngược lại, chỉ thiếu cầm chén liếm liếm.

      Di Ngọc sâu sắc cảm thấy chính mình nhân tình thần lơi lỏng làm ra việc mất thể diện như vậy liền tự kiểm điểm, thế là đối với Lô thị áy náy cười cái sau đó liền quyết định tốt tốt tự kiểm điểm chút, nhưng mà nàng vừa mới quyết định xong, liền nhìn thấy cái chén xuất trong tầm nhìn của nàng, phải là có chén mì tràn đầy xuất trước mắt nàng, càng chính xác hơn là có cái bàn tay bưng chén mì tràn đầy xuất trước mắt nàng. (Tg viết dài dòng quá!!!)

      Di Ngọc nhìn ngón cái mang theo nhẫn bích ngọc chậm rãi buông ra cái chén, theo đó từng khớp xương tay ràng cũng cùng nhau rời khỏi tầm mắt nàng, lúc này mới nâng đầu lên, có chút rối rắm nhìn Thường công tử ân công đại nhân đối diện.

      Đây là cái gì ý tứ, là muốn ăn lại sợ lãng phí lương thực, rồi xem nàng tương đối có thể ăn cho nên muốn nàng giải quyết chén mì sao, nhưng mà bụng của mình là nhét nổi hai chén mì sợi nha.

      Rối rắm chút, Di Ngọc nghĩ ra cái giải thích khác, chỉ có thể giọng hướng đối phương : “Ân công, ta ăn nổi, no.”

      Bị hành vi của Thường công tử ân công làm kinh ngạc hiển nhiên chỉ mình nàng, A Sinh xem như phản ứng nhanh, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng đem chén mì sợi trước mặt Di Ngọc bưng đến trước mặt mình, cười gượng hai tiếng : “Ha ha, ta chính là ăn đủ, ngươi lại ăn no.”

      Lại đối Thường công tử : “Công tử, chén mì này thưởng ta thôi, ta chính là đói chết.”

      Thường công tử kia lại trả lời, mồm mép đều mở ra chút, tùy ý A Sinh tự biên tự diễn nửa ngày đem chén mì ăn sạch.

      Lô thị quy tắc ho tiếng sau lại bắt đầu giọng răn dạy Di Ngọc, : “Cơm chỉ cần bảy phần no, nương cùng ngươi bao nhiêu lần, ngươi ăn vô đó là do ăn đến mười phần, ăn quá no liền bỏ ăn, chúng ta chính là lên đường gấp gáp, nếu ngươi nửa đường cái bụng nháo tới, đâu tìm đại phu cho ngươi, nếu là…”

      Di Ngọc nghe Lô thị ở bên tai giọng oanh tạc, có chút ai oán nhìn thoáng qua ân công đại nhân đầu sỏ gây nên, bụng nàng có điểm thư thái, trong dạ dày ừng ực ừng ực bốc lên, cổ cảm giác ghê tởm làm cho nàng cố kỵ Lô thị còn tại chuyện, duỗi tay vào trong ngực lần mò lấy ra cái túi bằng nửa bàn tay, liền để thẳng trước lỗ mũi ra sức hít hà, lúc này mới tốt chút.

      Cái túi này chỉ tại góc khuất mặt thêu mấy đóa hoa móng tay nho , màu vàng nhạt xinh đẹp khả ái nghênh xuân, là Di Ngọc hai năm trước làm. Nhân trời lạnh, trong phòng đốt than, tuy rằng đóng cửa sổ nhưng vẫn có sợi hương vị, nàng liền may cái gói to tinh xảo khéo léo, đem lá bạc hà trong vườn rau chà xát bỏ vào, hương khí bạc hà đạm đạm có thể đủ duy trí tám chín ngày, nếu đầu choáng váng ghê tởm lấy ra nghe, cũng có thể làm hòa dịu bệnh trạng.

      Đầu xuân năm nay bạc hà trong vườn hái xong, đa số đưa cho Lô Trí mang ngâm nước uống, thừa lại ít liền tất cả nhét vào túi này, chỉ là nghĩ đến đột nhiên gặp việc bức hôn, may mà còn lại cái túi có sẵn bị nàng để người.

      Lô thị xem động tác của nàng, đó là hối hận chính mình nghiêm trọng, lại ôm nàng, vừa mới quyết định ôn nhu hỏi thăm, liền nghe đột nhiên truyền tới tiếng người.

      “Cầm cái gì ra?”

      Di Ngọc nghe thấy tiếng thấp này, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ân công đại nhân đối diện, chờ tới lúc phản ứng được là hỏi chính mình, thầm nghĩ lỗ mũi vô cùng thính, miệng lại thành đáp: “Là cái túi .”

      Sau đó nàng liền nhìn thấy trước mặt mình nhiều ra bàn tay có đường vân tinh mịn, Lô thị so với nàng phản ứng nhanh chút, rút cái túi trong tay nàng nhàng để ở bàn tay kia, Di Ngọc nhìn thấy cái biểu tình thứ hai từ khi quen biết với ân công này — nhíu mày.

      Thường công tử cầm đến cái túi kia liền nhàng đem đến dưới mũi ngửi ngửi, Di Ngọc thậm chí thấy hơi thở bên mũi hơi hơi run rẩy, sau đó — sau đó Thường công tử liền có biểu tình đem túi kia cất vào trong lồng ngực mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :