1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 27

      Trong lòng Lô thị lúc này kinh phẫn đan xen, nàng nguyên tưởng rằng kiện hồ đồ năm trước là quá khứ, thực nghĩ đến nàng vừa mới đưa con trai , liền ngay lúc này dựng chuyện hoang đường.

      Ngày đó nàng ràng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt bà mối Vương, dùng đến cái chổi đem các ả đánh ra khỏi nhà, ai biết quá mấy tháng, lại có lời đồn đãi như vậy truyền ra, trong đầu nàng chuyển cái, trước sau suy nghĩ, liền biết là ai bịa đặt sau lưng nàng.

      tình ngày đó nàng căn bản có đối với bất kỳ người nào nhắc tới, Di Ngọc đương nhiên lung tung, thừa ra cũng chỉ có đương là hai người Vương thị cùng của ả, vả lại ngày đó ở trong nhà chuyện nên bài trừ khả năng bị người nghe lén, chỉ có thể là Vương thị bốn phía dùng miệng nhảm.

      Sau khi nhận định là Vương thị, nàng lại khó ức chế phẫn nộ, cũng chưa kịp cân nhắc cho tốt chút Vương thị đến cùng là muốn làm sao, liền tông cửa xông ra, hướng Lý gia . Ngưu thị ở bên cũng trợn tròn mắt, nàng ngược lại hồ đồ, nhìn Lô thị trước sau phản ứng liền biết trong đó tất có khuất tất , chờ sau khi phản ứng kịp Lô thị chạy , thế là nàng cũng cất bước đuổi kịp, quyết định cùng nhìn xem chuyện này đến tột cùng là việc như thế nào.

      Ngưu thị chân trước vừa , Di Ngọc vẫn trốn tránh trong nhà lúc này mới vén rèm ra, nàng vừa rồi nghe lời Ngưu thị kể cũng chỉ nhất thời vô cùng phẫn nộ, nhưng chờ đến sau khi Lô thị tức giận xong lại tỉnh táo lại, thận trọng cân nhắc việc này đúng chỗ nào.

      Nàng là người tâm tư tinh tế, giống Lô thị bề ngoài thông minh lanh lợi kỳ đầu óc so sánh với Lô Tuấn cũng tương tự, nàng thấy Lô thị xúc động chạy ra liền biết nàng hẳn là tìm Vương thị, tuy rằng trong lòng cũng nhận định việc này hẳn là Vương thị gây nên, nhưng nàng nghi ngờ Vương thị muốn làm như vậy để làm gì?

      Chỉ là vì hủy hoại thanh danh nương nàng sao, nhưng mà nương nàng khẳng định gả cho Trương trưởng trấn, nếu vậy lời đồn khẳng định chưa đánh tan, nếu Vương thị thực chỉ vì phá hoại thanh danh nương nàng mới ở sau lưng dựng chuyện ma quỷ này, như thế nào lại lựa chọn trước sau ngay lúc Lô Trí thi đậu vào kinh? Nếu trước khi yết bảng, thể xác nhận được Lô trí có thể đậu, còn có thể hiểu được, nhưng nếu là sau khi yết bảng, biết Lô Trí muốn vào kinh thi, Vương thị mới bắt đầu phát tán lời đồn này, làm nàng lo lắng.

      Chỉ mong đây chính là trùng hợp, Vương thị cũng căn bản phải người có tâm nhãn, tốt xấu cũng ở cùng trong thôn sinh hoạt mấy năm, Di Ngọc rất ràng tính tình đối phương, chỉ là người trong lòng mãnh liệt thích đỏ mắt ghen tị lại là người đàn bà mọn thích kiếm tiện nghi, nhưng mà — trong đầu Di Ngọc thoáng qua gương mặt đầy phấn trắng, khi cười làm cho toàn thân nàng khó chịu xẹt qua.

      Lông mày nhảy dựng, Di Ngọc vội vàng tìm chìa khóa, đem cửa phòng khóa kỹ sau đó nhanh chóng hướng Lý gia chạy .

      Lại từ lúc Lô thị chạy , đến khi Di Ngọc đuổi kịp, giữa lúc đó cũng quá thời gian nửa tách trà, tại trong sân nhà họ Lý cũng đứng ít thôn dân, nhiều trong đó là mấy người đàn bà về nhà nấu cơm, mấy người đàn ông cũng quá thích thú chuyện náo nhiệt này.

      Thời điểm Di Ngọc chạy tới, chính là nhìn thấy Lô thị từ trong đám người vung tay thẳng băng về Vương thị, nhưng mà bàn tay này thể hạ xuống, mà bị Lý Thành chồng của Vương thị ngăn lại.

      Lô thị căm giận tránh ra tay của Lý Thành , cũng xem biểu tình khó xử mặt , chỉ chằm chằm trừng Vương thị : “Vương Quế Hương! Ngươi câm miệng cho ta!”

      “Ta tại sao phải câm miệng! Ngươi dám làm cũng dám nhận sao, để cho ta , ta càng muốn ! Lúc này các hương thân đều ở đây, ta còn lặp lại lần nữa, làm cho mọi người đều nghe ràng, ngươi là người như thế nào!” Vương thị trận này được người đàn ông của mình bảo vệ, gan liền to ra mấy phần, cũng cần sợ Lô thị động thủ với ả, trong miệng liền lớn tiếng ồn ào lên, chọc thôn dân bốn phía vừa rồi chạy tới nghe ràng dựng thẳng lên lỗ tai.

      Lô thị cắn răng : “Tốt! Tốt! Tốt!” Liên tiếp ba cái chữ tốt, Lô thị cũng lại chặn ả, ngược lại lui đến bên, chỉ bốn phía thôn dân đối với Vương thị : “Ngươi lại , đem lời vừa rồi của ngươi rành mạch ràng, minh minh bạch bạch lặp lại lần nữa! Để cho mọi người nhìn xem ngươi là như thế nào làm bẩn thanh bạch của ta!”

      Vương thị cũng vì lời của nàng mà tức giận, tiến lên bước đối người xung quanh : “Mọi người phải giúp ta tìm cái công bình, nhìn xem việc này là người nào có phúc đức! thiếu hương thân cũng đều biết ta ở Trương trấn có ruột làm bà mối, là bà mối có danh có hào tại Trương trấn, vợ chồng ở bốn dặm tám quê quanh đây, qua tay nàng trăm kiện cũng dưới năm mươi. Đây cũng là tình năm trước, có bữa Vương tới tìm ta, là có việc hôn nhân tốt muốn tìm người thích hợp, nhà trai chính là Trương trấn Trương lão gia, muốn tìm góa phụ có thân phận lại giỏi công việc quản gia, chưa đến việc việc này có thích hợp hay , Tiểu Mai nhà ta bởi vì nhiều được Lô Nhị Nương chiếu cố, nghĩ thực có thể thành , mà Trương lão gia có nhà có đất lại có của cải, gả lại làm chính thê, vừa nghĩ chuyện này phải có thể giúp đỡ Lô Nhị Nương phen sao?”

      tới đây, Lô thị ở bên hừ lạnh tiếng, cố nén đánh gãy chuyện ma quỷ của ả. Thôn dân bốn phía cũng bắt đầu thầm với nhau thấp giọng nghị luận, lại cũng người nào đánh gãy lời của Vương thị.

      đến đây, có người muốn ta làm mai cho quả phụ phúc hậu, nhưng các ngươi tạm thời nghe ta tiếp, nếu Lô Nhị Nương thực là cái trinh liệt cũng thôi , nàng đáp ứng, ta còn có thể thế nào? Nhưng nàng ngày đó ở ngoài mặt cự tuyệt, còn đem ta cùng ta đuổi rồi — chuyện này cũng có người thấy, đúng ?”

      Vương thị đột nhiên đình chỉ, xem bốn phía chút, cho đến khi có mấy người nhớ được chuyện này gật đầu, lúc này vừa lòng cười cái, lại : “Nhưng nàng có nơi nào là thực nguyện ý, tối đó liền lén lén lút lút tìm tới ta, rồi cẩn thận hướng ta nghe ngón chuyện nhà Trương lão gia, ta đều cùng nàng , nàng lại lật lọng cầu ta thay nàng cửa hôn nhân này, ta vốn tức giận ban ngày nàng làm ra chuyện xấu hổ với ta, nhưng tới cùng Vương Quế Hương ta là người ân oán phân minh, liền đáp ứng.

      “Ngươi bậy!” Lô thị nghe ả đến đây, lại khó nhịn nỗi, rốt cuộc chờ ả tiếp nữa, tiến lên lại muốn đánh ả, liền bị Lý Thành ngăn trở đụng được đến Vương thị nửa điểm.

      Vương thị thấy Lô thị nhảy tới đây, mặt cả kinh, nhưng chờ đến chồng mình ngăn lại, mới yên lòng, tiếp tục nhanh chóng đối thôn dân bốn phía : “Lại nghĩ Lô Nhị Nương này vừa rồi đột nhiên tìm đến nhà ta! Đổ ập lên đầu ta trận ngoan mắng, ta ban đầu còn biết đây là làm sao, chờ nàng mở miệng ta vu oan nàng, lúc này mới biết được, nàng lại là muốn hủy hôn!”

      “Vương Quế Hương! Ngươi chuyện toàn dối trá!” Trong tư tưởng Lô thị dù sao cũng là người cổ đại bảo thủ, cứ việc triều đại này đối với hành vi của nữ tử khá thoáng, nhưng chuyện làm nhục thanh danh cùng đức hạnh, đối với nữ nhân thương tổn rất khổng lồ, nếu Lô thị đáp ứng tái giá lại hủy hôn bị làm cho chắc chắn, việc này kết cục đơn giản bị bị người khinh miệt, mới đầu nàng chịu để cho Vương thị ẩu tả, thực ra là bởi vì thân thẳng sợ bóng nghiêng (*), cũng tin tưởng người khác nghe lời bên, nhưng tại nghe ả biên chuyện sinh động như , liền cả mấy người thôn dân xung quanh đều nhìn nàng với bộ mặt hung dữ, nhìn mọi người xem chính mình ánh mắt bắt đầu biến hóa, lại làm cho trong lòng nàng đột nhiên run lên.



      Thế là nàng cũng chẳng cần quan tâm nam nữ khác biệt, duỗi tay liền đẩy Lý Thành ngăn trước người Vương thị, nàng nhất định phải ngăn cấm Vương thị tiếp tục , hai người tiếp tục nháo lên.

      “Nương!” Vốn ở bên án binh bất động, nhìn đến đây Di Ngọc vội vàng chen lên tiến đến ôm eo Lô thị ngăn nàng tiếp giằng kéo với người đàn ông kia.

      “Em , ngươi đừng gấp a, chuyện này cũng phải chỉ nghe lời nàng liền tính.” Sớm cùng Lô thị chạy đến đây, Ngưu thị vừa rồi cũng chỉ ở bên mở to mắt xem hai người nháo, dù sao cũng liên lụy đức hạnh đại , nàng cũng tốt leo, nhưng cùng Lô thị qua lại nàng cũng nguyện ý mở mắt nhìn Lô thị bị thiệt thòi, xem nàng bắt đầu hoảng loạng chống đỡ hết nổi, cũng vội tiến lên chặn.

      Lô thị bị Ngưu thị chế trụ, cũng làm cho Di Ngọc rảnh rỗi cái, nàng buông ra kéo tay Lô thị, lúc này cũng chẳng quan tâm chính mình chỉ là đứa bé gần chín tuổi, nghiêng người, tầm mắt lướt qua Lý Thành nhìn Vương thị.

      Hỏi: “Thím Vương, năm trước ngày đó ngươi cùng bà bà nhà ta, lúc đó ta cũng ở, nhưng ngươi buổi tối nương ta tìm ngươi, cũng đừng loạn , ta ràng nhớ được nương ta tìm ngươi.”

      Vương thị phiên mắt, : “Ngươi là con nít, đầu lại hỏng, làm sao nhớ được ràng.”

      “Vậy nhươi nương ta tìm ngươi, cũng nên có người gặp .”

      “Lúc đó sắc trời tốt, vừa lạnh vừa tối, người nào ban đêm lại ra ngoài, lại để ý nhà ta bên này.”

      “Vậy chính là ai thấy.”

      “Hừ, tiểu nha đầu nhà ngươi, đừng cho rằng ta biết ngươi bắt bẻ lời của ta, ta đây cho ngươi, ta là có người làm chứng, nương ngươi tới tìm ta, cái gì, ta đều có người có khả năng làm chứng.”

      Di Ngọc thấy Vương thị bộ khí định thần nhàn, trong lòng ngầm thấy ổn, còn muốn mở miệng liền bị ả đoạt , “Tiểu Mai! Nhanh chóng tới đây, cùng các thím các bác , năm trước cha ngươi lên huyện làm việc mấy ngày, buổi tối mà bà ngươi đến, thím Lô của ngươi có phải tới nhà ta tìm nương, nàng rồi có phải nương còn cùng ngươi thương lượng làm sao để với bà chuyện này?”

      tiếng gọi này của ả, làm Di Ngọc mới chú ý đến đạo thân ảnh cao gầy trong đám người, chỉ thấy Lý Tiểu Mai chậm rãi ra, cẩn thận liếc nàng cái liền vội vàng nghiêng đầu qua chỗ khác, cũng dám nhìn nàng, trong lòng Di Ngọc kinh sợ, biết đây là biểu chột dạ.

      Quả nhiên liền nghe thấy nàng tế thanh tế khímở miệng, tuy tiếng nàng , nhưng những thôn dân vẫn chú ý tình huống đều lập tức thu tiếng nghị luận, chuyển mắt hướng Lý Tiểu Mai, chỉ chờ nàng đem tin tức minh bạch ra, “Ta… Ta buổi tối hôm ấy quả có gặp qua Lô đại nương tới nhà, tới nhà tìm nương ta, hỏi cái gì mà Trương trưởng trấn, còn, còn cầu nương ta tìm bà ta để làm mai cho nàng… Nàng rồi, nương ta còn cùng ta, cùng ta thương lượng làm sao cùng bà chuyện này…”

      Thôn dân nghe lời nàng , vốn còn nghi ngờ tám phần nay nhất thời liền tin mười phần, Lý Tiểu Mai đứa bé này cũng là người lớn trong thôn xem lớn lên, tuy rằng có cái mẹ ruột biết điều, nhưng tới cùng là quy quy củ củ chưa từng bịa chuyện ỷ vào, lại , đứa trẻ có thể có cái tâm nhãn gì, nhiều đôi mắt xem như vậy, còn dám láo sao.

      Ngay cả Ngưu thị còn kéo Lô thị, nghe xong lời Lý Tiểu Mai , mặt cũng mang theo hai phần nghi ngờ hướng Lô thị sắc mặt xanh mét.

      Lúc này người toàn thôn lại chú ý này xong đoạn lời này liền cúi đầu cắn chặt môi dưới, ngược lại mỗi người đều nhìn chòng chọc Lô thị, chỉ chờ xem nàng đến lúc này còn có cái gì tốt để phản bác.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 28

      Lô thị cùng Di Ngọc nghe lời của Lý Tiểu Mai xong, trong lòng đều lạnh, các nàng đều nghĩ đến bé cùng chung sống hơn hai năm này thế nhưng lại biết dối hãm hại người.

      Di Ngọc cũng lên được trong lòng bây giờ là cái mùi vị gì, nghĩ đến gần hai năm nay chính mình vẫn đem Lý Tiểu Mai trở thành bằng hữu để đối đãi, lại nghiêm túc dạy dỗ nàng kim chỉ nữ công, Lô thị càng là đối với nàng quan ái có thêm, cũng chưa từng vì ân oán với Vương thị liền hà khắc nàng nữa phần, nhưng mà ngay lúc mấu chốt này, nàng lại hướng nương của mình chụp mũ.

      Nàng cũng biết đối phương khả năng có thể là tự nguyện, nếu như Vương thị bức làm cũng như thế, nhưng biết là chuyện, lý giải rồi lại là chuyện, hành vi của Lý Tiểu Mai tại so với Vương thị bịa đặt sinh càng khó làm nàng tiếp thu.

      Lô thị càng thêm trực tiếp, nhìn quanh bốn phía những thôn dân dùng hết sức nhìn chòng chọc nàng, sau đó đến bên cạnh Lý Tiểu Mai ách cổ họng hỏi: “Tiểu Mai, thím có từng bạc đãi quá ngươi nửa phần sao, ngươi muốn bậy như vậy hãm hại ta? Ngươi biết hay ngươi làm như vậy về sau thím còn như thế nào làm người, làm việc gì cũng phải tự hỏi lương tâm a!”

      Lý Tiểu Mai cũng trả lời, chỉ cúi đầu càng thấp, bước tránh nhanh Lô thị, cũng đồng Vương thị dạng trốn tránh sau lưng Lý Thành , hành vi này tại trong mắt người ngoài giống như Lô thị có điểm hùng hổ dọa người, thậm chí còn có thôn phụ ở bên lớn tiếng :

      “Ngươi dọa nạt đứa bé làm cái gì, chuyện này phải sáng tỏ sao.”

      câu này của ả được thôn phụ bốn phía ứng cùng, Lô thị nhìn quanh vòng, liền biết người xem náo nhiệt bốn bên, mười phần tin chuyện ma quỷ của Vương thị tám phần, thời điểm này, nàng cũng biết tình này chình mình hôm nay đại khái thể ràng, tiếp tục ngốc ở chỗ này cũng chỉ có thể làm cho người ta cười nhạo.

      Thế là nàng thở dài hơi, xoay người giữ chặt Di Ngọc bên cạnh, liền muốn rời , lại nghĩ tới Vương thị vẫn trốn sau Lý Thành thấy động tĩnh của nàng, lập tức lại nhảy ra, ngăn ở trước người hai mẹ con.

      “Sao! Lời còn chưa ràng liền muốn

      Lô thị căn bản để ý ả, nhưng khóe mắt nhìn đến mấy thôn phụ xung quanh thế nhưng ăn ý với nhau ngăn chặn ngưỡng cửa trước sân, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thu hồi sắc mặt bi thương do Lý Tiểu Mai vừa rồi, chuyển thành vẻ mặt nghiêm nghị ban đầu.

      Nàng đối với Vương thị : “Ngươi lại còn muốn ta cái gì, lời đều bị hai mẹ con các ngươi , ta còn có thể cái gì?”

      Vương thị khỏi mặt vui sướng, : “Vậy chính là ngươi thừa nhận!”

      “Thừa nhận?” Lô thị hừ lạnh tiếng, ngoan : “Loại việc bỉ ổi này ta có làm qua, ta vì sao muốn thừa nhận! Vương Quế Hương, nếu như hôm nay ngươi chỉ vì hủy thanh danh ta, ngươi làm được, mẹ con các ngươi hai người thông đồng mạch, lừa gạt hàng xóm láng giềng, vấy bẩn thanh bạch của ta, quản hai đứa con trai vừa ra khỏi nhà, trong nhà chỉ còn dư lại nhi quả mẫu, sao dám cùng ngươi kẻ có nam nhân bên người so đo dài ngắn, hôm nay ta tạm thời nhịn xuống, tương lai chúng ta còn dài, ai thị ai phi cuối cùng có mắt sáng có thể nhìn ràng!”

      Tiếng của nàng do phẫn nộ mà trở nên khàn khàn, tuy rằng ngữ khí ngoan ngạnh, nhưng có thể làm cho người ta dễ dàng phác giác được bị oan uổng uất ức, thôn dân bốn phía xem thần sắc nàng giống dối, nguyên bản đối với việc này hạ kết luận, mọi người khỏi lại do dự.

      Vương thị có lẽ nghĩ đến nàng như vậy, nhất thời phát bực, : “Đây là ngươi chết thừa nhận, ta có nhân chứng tại đây, ngươi cũng dám nhận!”

      Di Ngọc rốt cuộc nhịn được ở bên xen vào: “ suông ai được, chỉ có lỗ tai kém mới tin các ngươi! Lý Tiểu Mai là con ngươi, còn phải nghe lời ngươi sao, ngươi làm cho nàng cái gì nàng liền cái đó, như thế sao có thể làm nhân chứng!”

      Những thôn phụ hương dã này tuy biết chữ, nhưng chung là biết thành ngữ “ suông” này ý tứ làm sao, tại cái thời đại tin tức bế tắc này, nông dân đều biết luật , nhưng cũng biết cái bắt trộm bắt quả tang, đến nhân chứng vật chứng, lại ràng biết còn có loại chuyện “Thông cung”, “Hãm hại” , lúc trước Di Ngọc nghĩ đến Vương thị đem con ra láo, mắt thấy tình thế nhanh quay ngược lại kết luận, cũng chẳng quan tâm chuyện giấu dốt nữa, phẫn hình dáng trẻ con nhưng cũng may người lớn lúc này có tâm để ý nàng còn như thế mà lời bình thường.

      Nhưng Vương thị dường như chỉ chờ nàng câu này, tiếng nàng vừa dứt, chờ cũng chờ thôn dân phản ứng, liền tiếp lời : “Được, liền tính nhân chứng đúng, vẫn còn vật chứng! Ta cũng có vật chứng!”

      Di Ngọc hiểu, lời nàng chưa từng đề cập đến hai chữ “Vật chứng”, chỉ là chỉ ra nhân chứng của Vương thị lời đáng tin, như thế nào lại thuận thế làm cho ả xả ra cái “Vật chứng” tới?

      Lô thị đè lại Di Ngọc định mở miệng chất vấn, : “Vương Quế Hương, ngươi có cái gì lần luôn , ta tin ta chưa từng đáp ứng ngươi việc này, sao ngươi còn có vật chứng?”

      Mấy người thôn dân lập tức ở bên nhảy lên chuyển qua Vương thị kêu nàng lấy ra “Vật chứng”, lại thấy, Vương thị đứng tại chỗ động, mang chút biểu tình khó xử đối bốn phía : “Các hương thân, ta vật chứng này quả có thể chứng minh Lô Nhị Nương có đáp ứng hôn này, chỉ là vật chứng này lại tại nơi này của ta, cần chính nàng đưa tới mới phải.”

      “Hừ, chê cười, ngươi oan uổng ta, chẳng lẽ ta còn phải cầm chứng minh ra giúp ngươi tiếp tục hại ta sao, ngươi cầm ra chứng cớ, liền đừng lại ở nơi này tiếp tục lừa người.” Lô thị cười lạnh.

      “Ngươi đắc ý cái gì, nếu là ngươi thực nhận tín vật của Trương trưởng trấn, có dám để cho chúng ta nhà ngươi tìm cái?”

      “Cái gì tín vật?” Lô thị nghe lời ả , trước là sửng sốt, sau đó sức mặt kỳ quái chất vấn.

      “Giả bộ cái gì, ngày đó ngươi cầu ta ứng hôn này, ta liền Trương trấn tìm ta, cùng Trương trưởng trấn xong đưa khối ngọc bội song ngư là tín vật hứa hôn, trở về lại giao cho ngươi. Sao? Ngươi lấy này nọ xong chính mình đều nhớ được?”

      “Ta căn bản chưa từng nhận gì đó, như thế nào nhớ được!” Lô thị thấy ả thực biên ra cái vật như vậy, lạnh giọng .

      “Vậy ngươi có dám để cho chúng ta đến nhà ngươi lục soát cái!”

      Lúc này Di Ngọc trong lòng đột nhiên nhảy dựng, muốn ngăn cản nương nàng, cũng kịp, Lô thị lập tức liền đồng ý: “Vậy các ngươi liền tìm xem, là thứ vật giả dối hư ảo, ta tin ngươi còn thực có thể ta nhà ta tìm ra!”

      xong nàng liền lôi kéo Di Ngọc nóng lòng muốn đem mọi người đến Lô gia, việc phát triển đến nông nỗi này, Di Ngọc phát được các nàng nhảy vào vòng tròn người khác chuẩn bị tốt, nhưng nàng còn nghi ngờ Vương thị cùng người sau lưng ả mục đích làm việc này là gì, Lô thị lôi nàng về tới nhà.

      vào đến trong sân Lô gia, Lô thị thả nàng tay mở cửa, nàng mới hồi thần tới đây nhìn mẹ con Vương thị, nhìn cái trái tim nàng liền đập mạnh, lại nhìn Lý Tiểu Mai bên cạnh Vương thị, quả nhiên thấy nàng lúc này sắc mặt lo âu lại tái nhợt đứng giữa mọi người, ánh mắt cùng Di Ngọc đối diện sau đó vội vàng né tránh.

      Trông theo hai người đàn bà nhanh chóng cùng Lô thị bước vào phòng, khóe mắt lại thoáng nhìn thần sắc vui vẻ của Vương thị, trong đầu Di Ngọc đột nhiên nổ tung, trong miệng nàng đắng ngắt, lúc này nếu vẫn Vương thị muốn an bài cái gì tâm tư, nàng liền thực uổng hai đời làm người, nhưng mà chung quy nàng sáng tỏ trễ, hai người đàn bà vừa rồi vào trong nhà trong khoảnh khắc liền ra.

      Trong đó người mặt dài đến trước người, giơ tay lên, đầu ngón tay ả lúc này treo sợi dây đỏ, nút thắt tinh xảo phía dưới gắn ràng ngọc bội hình cá. Trong sân Lô gia đột nhiên bộc phát ra tiếng nghị luận khó ức chế, ánh mắt thôn dân có kín đáo nhìn Lô thị, cũng có minh mục trương đảm chỉ trỏ cùng khinh thường.

      Di Ngọc giương mắt liền nhìn thấy Lô thị đứng ở ngưỡng cửa vẻ mặt khiếp sợ, vội tiến lên lấy tay gắt gao nắm cánh tay nàng, Vương thị vào lúc này mở miệng.

      “Lô Nhị Nương! Ngươi tại còn cái gì ?”

      Lô thị lại chỉ lấy hai ánh mắt tràn đầy tin nhìn chòng chọc ngọc bội, lời.

      “Hừ! phản đối thôi, ta cho ngươi, ngươi cần sử ra ít tâm tư ngoắc nghéo ngoằn ngoèo làm gì, việc này cũng phải ngươi muốn hủy liền hủy, Trương lão gia cũng phải ngươi người đàn bà có khả năng lừa gạt, trước sau tiết xuân phân liền tới đón ngươi vào nhà, ngươi an phận ở trong nhà chờ gả !”

      Lời này của ả hoàn toàn xác minh phán đoán của Di Ngọc, hành vi này của Vương thị phải vì muốn phá hư thanh danh của Lô thị, mà là muốn bức Lô thị gả cho Trương trưởng trấn làm vợ kế! Thôn dân nay hoàn toàn tin tưởng lời của Vương thị, lại có nhân chứng vật chứng, cái thời đại này người nhà quê tuy rằng tập tục mở mang, nhưng tuyệt đối làm ra việc hủy hôn, nhất là qua bà mối đứng đắn giao thiệp, nhà lại thu nhận tín vật, tuy là có chính thức “Sính thú thục lễ” như nhà giàu người ta (1), nhưng nhà cũng xem như người nhà người ta, nếu lâm thời muốn đổi ý trừ phi trong nhà có chút quyền thế, giống Lô thị như vậy, nếu kiên trì hủy hôn, nhà trai cũng có thể trực tiếp tới cửa trói người cũng phạm pháp.

      “Ngươi bậy! bậy! Ta căn bản có đáp ứng, ta cũng có thu tín vật của ! Vật này trước đây ta cũng chưa hề gặp qua! Tiểu Mai! Là ngươi, là ngươi đúng hay , là ngươi mấy ngày trước đây đến nhà ta giấu !”

      Lô thị chắc hẳn rốt cuộc sáng tỏ tình cảnh nay của nàng, thần sắc kích động trước khi mọi người kịp phản ứng vọt tới bên cạnh Lý Tiểu Mai, phen chết trụ gắt gao bờ vai nàng, bắt đầu lắc mạnh.

      Lý Tiểu Mai đột nhiên bị bắt lấy, lực tay Lô thị lại bóp nàng sinh đau, vốn cũng thẹn trong lòng nên đương tràng nàng liền khóc lên.

      Thôn dân lúc này mới có phản ứng, vội vàng tiến lên kéo Lô thị ra, Di Ngọc lại cùng Lô thị cách suy nghĩ, ngay lúc nàng vừa nhìn thấy ngọc bội liền nghĩ đến hôm kia Lý Tiểu Mai lấy cớ tiễn Lô Trí tới nhà nàng, đoán là chính thời điểm đó nàng đem này nọ để ở Lô gia.

      Lô thị giờ phút này khí lực cực lớn, bốn năm người đàn bà khó khăn lắm mới lô nàng ra, Di Ngọc thấy bộ dạng điền cuồng của Lô thị, cố nen trong lòng đau đớn cùng lo lắng, hít sau hơi, bổ nhào vào trong lòng Lô thị, miệng cũng khóc thét lên.

      “Nương! Nương! Người làm sao thế này! Tiểu Ngọc sợ hãi!” Tiếng khóc thanh thanh gọi mới đưa Lô thị phát điên hồi thần về, nàng đột nhiên đình chỉ giãy dụa cùng tiếng thét, phản thủ ôm Di Ngọc phen, quỳ rạp xuống đất, như vậy liền chui đầu vào vai gầy của nàng thấp giọng nức nở.

      Hai mẹ con nhất thời khóc làm đoàn, nhóm người trong thôn thấy hai nàng như vậy, cũng lại làm cái gì, dù nay các nàng chán ghét Lô thị, cũng nửa phần nhẫn tâm tiến lên kích thích hai người. Vương thị lúc này mục đích cũng đạt tới, kéo con trở về nhà, trong sân mọi người dần dần tán , người rời sau cùng là Ngưu thị, giờ phút này biểu tình của nàng cũng giống ngày xưa cùng Lô thị thân mật, đại khái ngại tình cảm ngày xưa, đến bên cạnh hai người, mở miệng :

      “Nhị Nương, việc này ngươi đúng, nguyên bản quả phủ tái giá cũng khả thi, ta chỉ tưởng ngươi đáp ứng, lại nghĩ ngươi lại làm ra tình hủy hôn này, ngươi hãy bình tĩnh nghĩ nghĩ, chuyện cho tới bây giờ, chuyện tới trước mắt, ngày khác Trương lão gia tới tiếp người, ngươi nếu muốn ngày sau tốt mà qua, vẫn là thuận theo thôi.” xong nàng cũng ly khai, Lô thị nghe xong lời của người ngày xưa thân cận nhất này xong, cũng khó lại chống đỡ, cứ vậy trực tiếp hướng phía Di Ngọc bên này ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.


      .........................
      (1) Nguyên văn: 大户人家 “聘娶六礼”, Quick Translator dịch: “Đại hộ nhân gia sính thú lục lễ” = Sáu lễ cưới xin của gia đình giàu có.
      Tập tục hôn lễ ngày xưa của TQ chia ra 2 loại, là đại hộ nhân gia “lục lễ”, hai là gia đình bình thường hôn lễ. Chỉ có những gia đình giàu có quyền thế mới có sáu lễ này, và hầu hết là môn đăng hộ đối, gồm:

      Nạp thải: còn gọi là hành sính, là quà cầu hôn của nhà trai, đưa đến nhà , trước đó có bà mối đến làm mối đưa chuyện, lễ này là bắt đầu xem như chính thức cầu hôn. Nếu nhà ưng tính nữa.

      Vấn danh: nhà trai viết thiếp, ghi tính danh, ngày tháng năm sinh, đưa đến nhà . Nhà nhận xong cũng gửi lại cái thiếp như thế. Gọi là vấn danh.

      Nạp cát: Lễ nghi đính hôn chính thức, sau khi vấn danh, dựa theo thông tin đó của hai bên tính ra ngày tốt (cái này mình hay nghe là xem bát tự đó), nếu xem bát tự mà hợp ngưng, chọn nhà khác. Nếu hợp nhà trai đem quà tặng đính hôn mang đến nhà , xem như hôn nhân định. Hình thức xem bát tự này thẳng ra là xem bói, hoặc mấy người cao nhân phán sao nghe vậy.

      Nạp trưng: Sau khi xem bát tự nếu được bà mối chính thức đại diện nhà trai hướng nhà đưa sính lễ, đến đây tính chính thức đính hôn, nhà thể hứa cho người khác nữa.

      Thỉnh kỳ: nhà trai định ra ngày tốt để kết hôn, chuẩn bị lễ vật, mang theo thư đón dâu, viết ngày đón dâu đưa đến nhà , thỉnh cầu nhà đáp ứng, nhà đồng ý nhận lễ gửi thư đáp ứng, nếu , cần phải sửa ngày.

      Thân nghênh (đón dâu): Ngày kết hôn, chú rể thừa lệnh cha mẹ nhà , dâu ra ngoài cửa nghênh đón (thường ngồi trong phòng chờ chú rể tới mới ra cửa), chú rể bái lạy tổ tiên nhà dâu, sau khi hoàn tất, chú rể nghênh dâu vào xe kiệu, đón về nhà chú rể.

      Đến đây xem phim là biết gòi, bái thiên địa bái cha mẹ bái nhau xong chờ uống rượu giao bôi (rượu hợp cẩn) rồi động phòng. Sau này đám cưới của 2 nv chính trong truyện tả cũng kĩ lắm, có thêm mấy chi tiết khác thú vị hơn như đọc tế, quăng ngũ cốc, đồ cưới của dâu…


      Gia đình bình thường hôn lễ Grey ko viết thêm nha, làm chương này mệt quá, dài quá dài, mỗi chương của Tân Đường tốn gần 2 tiếng đồng hồ edit, từ khó từ cổ với nhiều từ rắc rối lắm. Chưa kể chương nào có chú thích phải dịch rồi search tá lả baike nữa. Cái hôn lễ của gia đình “bình thường” z chứ cũng đủ thứ lễ nghi dài dòng lắm. Lúc tra “lục lễ” này thấy có cái dẫn giải về bi kịch của phụ nữ vì mấy cái lễ nghi kết hôn này. Bởi vì cưới xin rất xa xỉ, nên nhà nghèo khi sanh ra con “bóp mũi chết tại chỗ”, vì nuôi con đến lớn gả cho nhà trai còn phải nạp đồ cưới (tài sản của dâu mang về nhà chồng), nếu có đồ cưới hoặc ít cha mẹ phải gửi tiền nuôi con cả đời. Grey hiểu nổi luôn, nếu vậy cưới vợ hay cưới đồ cưới ah!!! riêng đời Đường trong truyện cưới xin trọng dòng dõi và tiền tài, nhiều người chết già vì có tiền lấy chồng Ò..Ó!!!

      Đồ cưới của Di Ngọc sau này công chúa thấy mà phải ganh tị đó nha :))

      Trời ơi, ta ko biết khi nào mới lết được đến chương đám cưới nữa, chắc hết năm sau quá T__T.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 29

      Chờ đến khi Lô thị tỉnh lại, chạng vạng tối, bên giường đặt chậu than, nàng nằm ở trong chăn toàn thân ấm áp dễ chịu, cho đến khi trận hương vị truyền vào mũi, nàng mới khó khăn đứng lên tựa vào đầu giường, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Di Ngọc bưng chén tỏa khói vén rèm từ nhà chính tiến vào, thấy nàng tỉnh lại, khuôn mặt lặp tức kinh hỉ tươi cười, vội vàng tới đối diện.

      Lô thị nương theo ánh lửa nhìn khuôn mặt tươi đẹp của con , cảm thấy trước đó phảng phất giấc mộng rất dài trong mộng đều là ánh mắt chỉ trích của mọi người, nàng bị mọi người bức đế á khẩu trả lời được, chỉ có thể xám xì xám xịt chạy trốn.

      “Nương, ngài tỉnh, trước ăn chút cháo.” Di Ngọc dùng đôi bàn tay đem chén cháo nóng giơ lên trước mắt Lô thị.

      Lô thị lúc này mới cảm thấy trong bụng đói khát, nhận quá chén chéo, : “Ngọc nhi, ngươi là biết, vừa rồi nương gặp cơn ác mộng, sai biệt lắm vừa mơ xong thức.”

      Sắc mặt Di Ngọc trắng nhợt, há miệng thở dốc lại có phát ra thanh, cúi đầu chỉ chờ Lô thị uống xong chén cháo đưa trả lại chén cho nàng, lúc này mới khó khăn mở miệng : “Nương, ngài còn muốn ngủ?”

      Lô thị nghi hoặc lắc lắc đầu, lại xem sắc trời bên ngoài : “Thực là càng lớn càng trẻ lại, ban ngày ban mặt ta lại ngủ ?”

      Di Ngọc cắn môi đem chén để qua bên, trong lòng trận quay cuồng, tuy biết đây là hành vi vô ý thức trốn tránh của Lô thị, nếu như có thể nàng cũng nguyện ý phá hủy, nhưng lại nghĩ tới tình hình bây giờ, rơi vào đường cùng ngồi vào bên giường Lô thị, ngoan tâm : “Nương, ngài khỏe nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta liền thương lượng bây giờ làm sao mới tốt.”

      “Thương lượng cái gì?” Lô thị nghe nàng xong, làm như nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ biến, nhưng trong lòng vẫn ôm tia may mắn hỏi lại.

      “Nương, ngài, ngài nhớ được chuyện ban ngày sao?”

      Cái này hỏi ra miệng, Lô thị lại khó thuyết phục được hết thảy là mộng cảnh của chính mình, chỉ nhắm mắt lại ngửa về phía sau, Di Ngọc bị động tác này của nàng dọa nhảy dựng, sợ nàng lại muốn ngất , vội ôm nàng, nhưng bị Lô thị đẩy ra.

      “Ngươi buông, để nương nghĩ nghĩ.” Lô thị rơi xuống câu liền ngẩng mặt ngã xuống giường, hai mắt sững sờ xem nóc nhà, làm người xem ra nàng suy nghĩ gì.

      Di Ngọc muốn khuyên giải an ủi, rồi lại biết trừ phi chính Lô thị nghĩ thông suốt, nàng có lại nhiều cũng vô dụng, chi bằng để cho nương nàng ít thời gian làm cho nàng thích ứng thực, hai người lại tốt tốt thương lượng ứng đối kế sách.

      Lúc này trong lòng nàng cũng là buồn khổ, sáng sớm khi đưa tiễn hai huynh trưởng, tuy có nổi khỗ biệt ly cũng vui sướng, nghĩ đến chỉ trong ngày, lại có loại tai họa bất ngờ này. Hành động việc làm hôm nay của Vương thị, ngay từ đầu nàng vẫn chưa nhìn thấu, chờ đến khi nghĩ minh bạch cũng làm cho người được chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Lô thị lại càng chịu được đả kích hôn mê bất tỉnh.

      Trương trưởng trấn kia là trong những bá chủ của địa phương này, chỉ cậu em của thiếp liền có thể làm ra chuyện cường thưởng dân nữ, nghĩ đến cũng khá hơn chút nào, nghe những câu của Vương thị, đều là ả cùng ả đem nương nàng bán , xem tình hình Trương trưởng trấn kia cũng là quyết định chủ ý nạp nương nàng làm vợ kế.

      Từ khi Lô thị giữa trưa té xỉu đến tại, nàng ban đầu nôn nóng đến bây giờ tỉnh táo lại, cũng nghĩ được mấy biện pháp, nhưng mà điều kiện tiên quyết Trương trưởng trấn phải là người biết phải trái, nếu Trương trưởng trấn này cũng có phần trong quỷ kế của cháu Vương thị, hai mẹ con nàng cũng chỉ thừa lại con đường có thể .

      Bên này Di Ngọc lâm vào trầm tư, trận tiếng đập cửa rất lại đột nhiên vang lên, Di Ngọc xem Lô thị có động tĩnh gì, thể nhịn được thở dài, liền đứng dậy mở cửa, nàng cũng hiếu kỳ vào lúc này ai còn tìm tới.

      Cửa mới mở nửa, sắc mặt nàng liền “Vèo” trầm xuống, mắt lạnh lẽo rét buốt chòng chọc nhìn người đến, : “Ngươi còn tới nhà ta làm cái gì?”

      Người tới chính là Lý Tiểu Mai con của Vương thị, là bé mà Di Ngọc xem như bằng hữu đối đãi, Di Ngọc từ lúc thấy ngọc bội tìm ra trong nhà sau, liền đối với nàng khó mà lượng thứ.

      “Tiểu Ngọc, ngươi, ngươi trước để cho ta vào trong, ta có việc muốn cùng ngươi.” mặt Lý Tiểu Mai cũng mang theo hổ thẹn, biểu tình này của nàng tuy rằng làm cho Di Ngọc có chút an ủi, nhưng như cũ vô pháp đối với nàng có cái sắc mặt gì tốt.

      “Có lời gì ngươi liền nhanh , ta nghĩ ngươi vào nhà ta chuyến nhà ta lại nhiều ra chút tín vật đồ bỏ tới.” Di ngọc cũng chịu cho nàng vào trong.

      “Ta, ta thực có chuyện, tại nơi này tiện, ngươi để ta vào trong !” Nàng thấy Di Ngọc chịu cho nàng vào nhà, liền kích động nhìn về phía sau, làm như thấy cái gì, thần tình quýnh lên, lại đem Di Ngọc vốn phòng vệ đẩy vào nhà, nhân tiện chính mình cũng chen vào trong.

      Di Ngọc bị nàng dọa nhảy dựng, hoàn hồn lại thấy nàng ta vào trong nhà, lập tức quát: “Ai cho ngươi vào đây! Ra ngoài!”

      Lý Tiểu Mai bị nàng rống cái càng kích động, tay run vài cái mới đưa cửa đóng lại, vội vàng xoay người che miệng Di Ngọc, bên tai nàng giọng : “A, suỵt, nương ta ở bên ngoài tìm ta, chớ có kêu, chớ có kêu, ta thực có việc gấp muốn .”

      Di Ngọc nương theo ánh trăng mỏng manh từ cửa sổ thấm vào, xem thần sắc mặt nàng, thầm nghĩ nàng này điệu bộ giống giả, lại nghe từ xa vang lên tiếng của Vương thị hô hoán, lúc này mới hơi hơi động dung.

      Ra sức kéo bàn tay ướt mồ hôi của Lý Tiểu Mai xuống, thấp giọng : “Nếu ngươi còn dám lừa ta, hừ!”

      Di Ngọc hung hăng uy hiếp tiếng rơi vào tai Lý Tiểu Mai cũng là làm vui mừng, cũng vội giọng đáp: “, , ta lừa ngươi, chúng ta vào trước , được ?”

      Di Ngọc cũng trả lời, kéo ống tay áo nàng dẫn vào trong nhà.

      Lô thị ngồi ở trong chăn, nhìn cúi đầu trước giường, trong lòng trăm cảm xúc lẫn lộn, nghe xong nàng giải thích đoạn tiền căn hậu quả như vậy, cũng trả lời, chỉ sững sờ rồi quay đầu nhìn Di Ngọc phát ngốc.

      Sắc trời quá tối, Di Ngọc cũng chú ý đến ánh mắt của Lô thị, mà tiêu hóa vừa rồi nghe thấy.

      Nguyên lai Vương thị cùng Vương bà mối, hai người thế nhưng từ trước khi đến nhà làm mai đem Lô thị tính toán, vì tiền cũng thế vì oán cũng thế, tóm lại là tính kế muốn đem Lô thị ép tiến vào nhà Trương trưởng trấn. Vương bà mối càng là kẻ có tâm nhãn, lại biết dùng lời nhàng Lô thị là quyết định đáp ứng, thế là liền cùng Vương thị thương lượng đối sách.

      Ngày đó mụ trở về Trương trấn sau đó liền đem Lô thị cho Trương trưởng trấn nghe, lại đem hành vi tướng mạo của Lô thị phóng đại cái lên trời, cũng Lô thị căn bản nguyện ý tái giá, Trương trưởng trấn nghe xong động tâm tư, cầu mụ cần phải xử lý thỏa việc này, còn đưa tín vật là ngọc bích song ngư bội hoàn*, nhờ mụ chuyển cho Lô thị.



      Vương bà mối thu tín vật sau lại tới Kháo Sơn thôn chuyến, cùng Vương thị thương lượng sau quyết định chờ Lô Trí có kết quả giải thí sau đó quyết định, nếu Lô Trí trúng, đương nhiên dễ xử lý, nếu trúng cần chờ Lô Trí rời sau đó lại thiết kế Lô thị, đến lúc Lô Trí thực có được nhất quan bán bức trở về, cũng sợ rằng sớm ngã ngủ, nương nàng đều vào cửa Trương trưởng trấn, Trương trưởng trấn lúc đó là cha , chẳng lẽ còn có thể lật trời .

      Vậy Trương trưởng trấn cũng chẳng hay biết gì, nếu biết Lô thị có con trai vào kinh thi, sợ rằng muốn đối chuyện chung thân này cân nhắc phen, Vương bà mối cũng đánh chủ ý lừa dối cả hai đầu, hôm nay mụ thiết kế khi thành công Trương trưởng trấn cho dù biết nàng cự hôn cũng chỉ biết xem là nàng đổi ý, mà phải là ngay từ đầu đáp ứng. Sau biết Lô Trí thi, y tính nết sợ rằng làm, làm ngừng, mặc kệ Lô thị phản kháng cũng đem người cường cưới trở về.

      Tình hình thực tế là như vậy, Lý Tiểu Mai lúc này cũng hướng hai người thừa nhận chính mình lúc trước dối, cùng với hôm kia nàng giấu bội hoàn trong nhà. Cứ việc Di Ngọc đoán được, nhưng thực nghe nàng ra, vẫn khó mà tiếp thu, chỉ có thể trong lòng thầm niệm câu “Cách sơn cách thủy cách đỗ bì**, tri nhân tri diện bất tri tâm.”


      “Như vậy, ngày mai ngươi hướng các hương thân ràng , cũng trả lại cho nương ta cái thanh bạch.” Di Ngọc thở dài, nếu là Lý Tiểu Mai thực nguyện ý giúp nương nàng làm chứng, nàng đại khái cũng khó lại hận thù nàng ta.

      Lại nghĩ Lý Tiểu Mai nghe nàng xong liền cuống quít lắc đầu khoát tay : “ được, được.”

      được?” Di Ngọc sửng sốt, lập tức giận ngược lại cười: “Vì sao được, ngươi dám làm, liền dám nhận?”

      , phải…” Lý Tiểu Mai do dự hồi, rốt cuộc mở miệng : “Ta thể thay các ngươi làm chứng, nếu là, nếu là ta , nương ta, nương ta liền gả ta cho Tôn què ở Trương trấn a!”

      Di Ngọc từng nghe qua việc này, nhưng nàng lại ngờ Vương thị đem chuyện này dọa Lý Tiểu Mai, lại nghĩ đến lúc ấy sau khi nghe chuyện này, Lý Tiểu Mai cũng có tỏ vẻ quá phản đối, sao tại lại có thái độ này: “Lúc trước ngươi chẳng phải biết nương ngươi có ý gả ngươi sao, sao bây giờ lại mới sợ?”

      “Nương ta cũng cùng nhà quyết định, ta chỉ xem như nàng cùng người cười mới để ý, ta, ta cũng thấy qua hình dạng hắng, năm trước gặp hồi, cũng là cái mặt rỗ, chuyện còn cà lăm, ta muốn gả cho . Nương ta lại nếu như ta nghe lời nàng, liền thay ta định việc hôn nhân này, ta thế nào có thể nghe lời nàng làm.”

      Di Ngọc cười lạnh : “Nàng là dọa nạt ngươi, nếu ngươi thực nguyện ý, nương ngươi lại như thế nào đem ngươi hướng hố lửa nhảy.”

      “Nương ta , nhưng bà ta a!” Lý Tiểu Mai thất thanh kêu lên: “Bà ta cũng quản ta muốn hay , nàng, nàng chỉ cần có tiền thưởng cầm là được, lại quản ta là khuê nữ nhà ai sao, nương ta rất nghe lời nàng, khó bảo bị nàng lừa gạt, u mê hồ đồ gả ta .”

      “Ngươi sợ chính mình tìm sai lương nhân***, cũng để ý nương ta sống chết sao!” Di Ngọc biết nàng chẳng hề là chủ mưu, nhưng nghe lời nàng vẫn là khó nhịn phẫn nộ, người nhà bọn họ chưa từng đối với Lý Tiểu Mai phòng bị, bởi vậy mới khiến cho nàng đắc thủ. Hôm nay chuyện này nếu phải Lý Tiểu Mai nhúng tay, chỉ sợ rất khó thành công, nháo nửa ngày nàng lại là vì chính mình hạnh phúc chung thân mới nhẫn tâm như vậy.


      Lòng người chính là như vậy, cần biết ngươi ngoài mặt là thiện lương, là người thành nhất, nhưng nếu thực bị chạm đến ích lợi bản thân, đều là đem người khác đẩy ra làm kẻ chết thay, Lý Tiểu Mai hành vi tuy chẳng hề tự bản thân chủ mưu, nhưng hành vi nàng giúp người xấu làm việc ác cũng như tiềm thức đem chính mình hạnh phúc cùng tương lai Lô thị đánh đổi, Di Ngọc ban đầu nghe nàng thẳng thắng tình có chút lơi lỏng tâm, bây giờ lập tức lại rét lạnh xuống.

      “Ta, ta phải… Ô ô ô… Tiểu Ngọc, ngươi đừng giận ta, ta phải như thế, ta chỉ là, chỉ là sợ hãi, ta ta phải tới cùng các ngươi ràng sao… Thế nào còn giận ta…” Lý Tiểu Mai nghe trong lời Di Ngọc toàn hàn ý, trong lòng quýnh lên lại cảm thấy tủi thân liền khóc lên, nàng cũng là dễ dàng mới tại dưới mí mắt nương nàng chạy ra đây, vốn nghĩ cùng Di Ngọc và Lô thị xong, đối phương liền thông cảm nàng, nhưng Di Ngọc chẳng những hiểu nàng, ngược lại như vậy chỉ trích nàng.

      “Được.” Di Ngọc lúc này mới chú ý đến Lô thị từ lúc đầu liền phát ngốc đến bây giờ, nhướng mày, bình tĩnh đối với Lý Tiểu Mai khóc lóc sướt mướt : “Ta biết ngươi tới làm cái gì, muốn giúp đỡ, kết quả chỉ là vì cầm cái tâm an mà thôi, ngươi về , về sau đừng lại đến, ta hoàn toàn nhận thức ngươi người như vậy.”

      “Vậy, vậy chờ Lô Trí ca trở về, ngươi đừng đem việc ta làm tố cáo cho , được ?” Lý Tiểu Mai thấy Di Ngọc bắt đầu đuổi người, cũng thu nước mắt, nghẹn ngào cẩn thận dè dặt hỏi han.

      Di Ngọc lúc này là thực bị nàng làm tức điên, còn sót lại điểm kiên nhẫn cũng hết, nghiến răng nghiến lợi : “Ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta!”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 30

      Sau khi Lý Tiểu Mai rời lúc lâu, mẹ con hai người đều chuyện, cho đến khi than củi trong chậu sắp hết, bốn phía dần dần khí lạnh lại ùa lên, lúc này Lô thị mới chậm rãi hoàn hồn, nhưng thấy Di Ngọc nhíu chặt lông mày, treo khuôn mặt trẻ con, lại làm cho người ta cảm thấy buồn cười nhiều hơn lo lắng.

      Lô thị chậm rãi mở miệng: “Ngọc nhi, nương như thế liên lụy ngươi.”

      Di Ngọc vội : “Nương cái gì đó, sao lại liên lụy con.”

      Lô thị than thở hơi, : “Nếu phải ta ngày đó hành vi quá khích, chắc hẳn cũng làm cho Vương thị hận thù, sao có thể hợp tác với người lạ như Vương bà mối tới hãm hại ta?”

      Di Ngọc lắc đầu, bình thản : “Nương tưởng ngày đó ngài lời lẽ tốt đẹp đuổi , người ta liền tìm chúng ta phiền toái sao, con xem hai người đó đều là hẹp hòi, Vương thị càng là ngay từ đầu thích gia đình chúng ta, người có đối với nàng tốt cũng chẳng thấm vào đâu, Lý Tiểu Mai phải là như vậy sao, chúng ta đối với nàng cũng tính là tận tình tận nghĩa, nhưng nàng lại lấy oán trả ơn như thường.”

      Lô thị nghe nàng mở miệng tiếng đều thành ngữ, lời lại trật tự ràng, cũng thấy lạ, con của mình thông minh cũng phải là ngày đầu biết được, tình hình như thế này, hai đứa con trai cũng ở bên người, nàng lại là đương của cái tai họa này, đều người trong cuộc u mê, nay nàng như thế nào cũng nghĩ ra kế sách ứng đối, thế là liền hỏi: “Ngọc nhi, ngươi , chúng ta hai mẹ con bây giờ phải làm sao mới tốt, nương là có nửa điểm chủ ý, aizzz.”

      Di Ngọc bị nàng hỏi, liền nghĩ đến mấy cái kế sách lúc trước nghĩ ra, nhưng mà sau khi nghe Lý Tiểu Mai sau, mấy cái kế này liền bị nàng bác bỏ, Vương bà mối kia quả là thông minh lanh lợi, chiếu theo lời ả, Trương trưởng trấn khi biết tình hình bây giờ tất nhiên bắt Lô thị vào cửa, vì gì khác, chỉ cần riêng chuyện của Lô Trí, nếu buông tay, chờ Lô Trí thực nhặt được cái công thành danh toại trở về, khó tránh cùng gây thù, ngược lại cưới Lô thị liền lo về sau, còn có thêm đứa con trai có bản , chuyện như thế phàm là có đầu óc đều biết làm sao lựa chọn, Trương trưởng trấn có khả năng làm đến tại này phó quang cảnh nhất định là kẻ thông minh lanh lợi, cộng thêm có Vương bà mối ở giữa làm khó dễ, nếu nghĩ là hiền lành, phải chữ khó, mà căn bản là thể.

      Lô thị thấy Di Ngọc trả lời, cũng biết tình khó xử, thầm nghĩ chính mình lại là hốt hoảng nên chạy bừa, đem vấn đề khó khăn này ném cho con còn chưa đủ chín tuổi của mình, cho dù ngày thường biểu của nàng có thông minh cũng chỉ là đứa bé, sao hiểu được cái ngoắc nghéo ngoằn ngoèo của người lớn.

      “Ngọc Nhi, đừng lại nhíu mày, nghĩ ra liền nghĩ nữa.” Lô thị duỗi tay nhàng đem Di Ngọc ngồi bên giường ôm trong ngực.

      Di Ngọc vui đầu vào trước ngực Lô thị, ngửi đạm đạm khí ấm người nàng, hơn nửa ngày mới lại ngẩng đầu, nghênh tiếp ánh mắt Lô thị trông mong nhìn nàng, : “Nương, ngài gả cho Trương trưởng trấn kia, phải hay ?”

      Lô thị gật đầu, “Nương dù chết cũng tái giá, nhưng mà, nay thể theo ý chúng ta.”

      Di Ngọc hít sâu hơi, rời khỏi ôm ấp của Lô thị, đôi bàn tay giữ chặt mu bàn tay của Lô thị, nghiêm túc : “Nương, bằng chúng ta !”

      ?” Lô thị nhất thời nghe ra ý tứ trong lời của nàng, hỏi ngược lại.

      Di Ngọc gật đầu : “Đúng, chúng ta , rời nơi này, bọn tìm thấy chúng ta, tự nhiên liền có chuyện gì.”

      mặt Lô thị lúc này mới nổi lên thần sắc kinh sợ: “Ngươi là , chúng ta chạy ?” Thấy Di Ngọc lại gật đầu, lúc này nàng lại lắc đầu : “Chạy trốn đâu, trong nhà còn có đất vườn nhà cửa, chúng ta , lại thể đem này nọ .”

      “Nương, thời điểm này ngài còn bận tâm mấy cái đó sao, bên kia chính là đầu xuân liền tới tiếp người, cũng còn mấy ngày, chúng ta đem cái gì có thể bán lặng lẽ xử trí, sau đó liền rời , bằng ngài còn thực chờ gả người ta sao.” Tư tưởng Di Ngọc giống người thời đại này, luôn tử thủ phòng ốc điền sản để sống, rời xa nơi chôn nhau cắt rốn cũng vạn bất đắc dĩ mới làm, giống như Lô thị năm đó rời nhà , cũng là do bị ép thể làm, nàng lại ỷ có mấy phần bản lãnh đặc thù, tự nhiên cũng sợ đổi cái hoàn cảnh sống nổi. Huống hồ trước mắt cũng đâm lao phải theo lao, chỉ có tránh cơn bão này mới xem như tránh được kiếp, rời chỉ sợ là biện pháp duy nhất.

      Lô thị nghe nàng xong, liền trả lời, Di Ngọc cũng bức bách, biết nàng nhất thời bỏ được điền sản, nghĩ đến năm đó Lô thị chân ướt chân ráo đến, hẳn là chịu ít khổ sau này Di Ngọc đến mới yên ổn.

      “Nương, nương thực là nguyện ý gả người này.” Lô thị câu này, trong lòng cũng hổ thẹn vô cùng, nàng nay biết nếu như mình kiên trì gả cũng chỉ có thể mang con rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, rồi lại biết phải qua bao nhiêu ngày đau khổ, nàng nếm qua khổ, nhưng trong lòng đau con mình, nhất thời cầm được chủ ý.

      “Nương, ngài nguyện ý gả, liền gả, chúng ta rời , được sao? Tiểu Ngọc cũng muốn ở lại chỗ này.” Thấy thần sắc Lô thị lơi lỏng, nàng lại : “Nương, ngài còn nhớ được huynh đệ của người thiếp kia sao, chỉ bằng điểm này, cũng biết Trương trưởng trấn kia phải cái dễ đối phó, nếu ngài thực gả , các ca ca lại ở nhà, ngài cũng con biết lại chịu cái tội gì a.” Lời này cũng nửa nửa giả, nếu Lô Trí thực công thành danh toại hồi hương, ai còn dám khi dễ mẹ con hai người, nhưng mà Lô thị tâm loạn nhất thời cũng nghĩ sâu, nghe được Di Ngọc sợ hãi cùng lo lắng, lại nghĩ tới vật ngoài thân này nọ cũng so với bình an của hai mẹ con trọng yếu, trong lòng nhéo cái, liền gật đầu đáp ứng.

      “Vậy được, chúng ta liền rời . Nhưng mà cứ như vậy, điền sản cùng nhà cửa trong nhà cũng động được, nếu như bị người phát chúng ta lại thể , chúng ta cần bán của cải lấy tiền mặt, đặt mua lộ phí, tới kinh đô–” đến hai chữ “Kinh đô” Lô thị ngừng chút, làm như do dự quá lúc mới lại tiếp, “Trước đến phụ cận kinh đô tìm thôn trấn an cư, sau đó lại tìm đại ca ngươi.” xong nàng làm như sợ Di Ngọc , lại bổ sung : “Đại ca ngươi sắp tới phải thi, chúng ta thể cho lo lắng, chờ thi xong ở lại kinh đô nghỉ ngơi lúc, chúng ta lại tìm , được ?”

      “Được.” Hai người như vậy nghĩ lại đều suy xét tới Lô Trí khi nhập được kỳ thi mùa xuân, sớm trở về lại ra sao, cũng may Lô Trí là cái chịu thua kém, trong lúc đó quả bị người có tuệ nhãn nhận thức.

      Sau khi hai mẹ con lập kế hoạch xong, Lô thị chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, cảm giác khó chịu trong lồng ngực cũng nhạt hơn phân nửa, lập tức liền cùng Di Ngọc tính toán của cải.

      Hai người tính toán ngày mai dậy sớm thị trấn tìm tiệm cầm đồ bán của cải lấy chút tiền mặt, chuẩn bị thỏa đáng ngày sau liền có thể rời , lại biết được đạo bóng đen ngồi tại cửa sổ nhà các nàng, đem đối thoại của các nàng nghe bảy tám phần.

      Có lẽ là việc trong lòng được giải, hai người tuy đêm qua ngủ tốt cho lắm, nhưng khi dậy sớm tinh thần cũng là sảng khoái, bữa sáng cũng ăn gì chỉ mang theo chút lương khô nước trong, thừa dịp tất cả thôn xóm chưa tỉnh táo, phía đông bong bóng cá chưa lộ, hai mẹ con liền lên xe bò lặng lẽ ra khỏi thôn xóm.

      Mãi đến buổi trưa mới lại thỏa đáng trở về, qua đường làng khó tránh bị người chỉ trỏ, các nàng vốn muốn rời , cũng quá để ý ánh mắt người khác, về đến Lô gia liền gắt gao khó cửa lại, Di Ngọc nhóm củi nấu nước, còn Lô thị thu xếp bọc hành lý.

      “Tiểu Ngọc, y phục mùa đông toàn đem theo có tốt ? Đệm chăn này cũng mang theo hai cái, còn có–” Di Ngọc nhóm lửa, lại thấy Lô thị nhấc lên rèm nhà bếp vào, sắc mặt tuy có chút thâm quầng cũng giống hôm qua tái nhợt.

      “Nương, ngài xem rồi mang, chúng ta cũng phải bộ, chỉ cần xe bò có thể chở được, ngài liền mang theo là được.”

      Lô thị nhàng tự đánh cái trán, : “Xe đầu tóc ta này.” xong nàng liền xoay người ra.

      Hai người ăn xong cơm trưa, liền bắt đầu chuẩn bị lương khô, Lô thị trực tiếp làm tám cái bánh nướng áp chảo to như nắp nồi, bên trong còn có phân nửa cỏ bồ công an hái trong vườn, hương vị tốt lắm, lại đem nước đổ đầy năm cái ống trúc, cùng nhau đều bỏ vào trong tú.

      Đến chạng vạng mới chuẩn bị xong toàn bộ, chỉ chờ nửa đêm về sáng hai người lặng lẽ rời là được, Lô thị sợ Di Ngọc ban đêm chạy mệt mỏi buồn ngủ, liền bắt nàng lên giường ngủ lúc, chính mình xem sắc trời ngoài cửa, chờ đợi màn đêm buông xuống.

      Di Ngọc là bị trận dồn dập tiếng đập cửa đánh thức, nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy Lô thị ngồi ở đầu giường định đứng dậy, liền thấp gọi nàng tiếng.

      Lô thị quay đầu thấy nàng tỉnh lại, đáp tiếng xong, khẽ : “Ngươi trước dậy thay đổi quần áo, nương xem là ai.”

      Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, tựa hồ còn pha tạp vài tiếng người chuyện, nhìn qua cửa sổ còn có thể lờ mờ phân biệt ra mấy đốm lửa, Lô thị khẩn trương vén rèm ra khỏi phòng ngủ.

      Di Ngọc từ trong buồn ngủ tỉnh lại, nháy mắt cảm giác được khí quái dị đêm nay, trong khi có bất an lưu động làm nàng lo âu, mắt ngó thấy Lô thị ra ngoài, nàng liền giày cũng kịp mang, từ giường bước xuống dưới mấy bước nhảy đến sau lưng Lô thị, đem cửa giữ chặt phen.

      “Sao vậy?” Lô thị giọng hỏi, người bên ngoài động tĩnh càng lúc càng lớn, trong lòng nàng cũng bắt đầu mơ hồ cảm thấy bất an.

      Di Ngọc lại trả lời, thân thể nho hướng phía trước lách qua nương nàng, đứng sau cửa nhà chính, nhìn xuyên qua khe cửa xem bên ngoài, ngay sau đó, nàng liền che miệng lui về sau hai bước, Lô thị nghi ngờ tiến đến chỗ khe cửa nhìn thoáng qua.

      Chỉ thấy vài người xa lạ do ánh lửa chiếu rọi xuống, trước cửa ràng là cái mặt dày kinh tởm đầy nếp nhăn của Vương bà mối, đứng bên cạnh mụ là Vương thị, hai người cùng nhau đem cửa lớn Lô gia đập ra tiếng, từ bên cạnh hai ả nhìn lại là hai gã đàn ông tay cầm cây đuốc đứng trong sân , có thêm ba người khác trong đó ở giữa là người mặc thâm y màu xanh áo khoác ngoài màu cam, tay vuốt vuốt hàm râu hình chữ bát (八) môi, đứng trước cửa nhìn.

      Đột nhiên Vương bà mối đem mặt để sát vào khe cửa, dọa Lô thị kích động rút lui mấy bước chạm vào thân Di Ngọc, lúc này nghe ngoài cửa truyền tới tiếng giọng thấp đối thoại.

      “Quế Hương, các nàng phải chạy ?”

      thể, trâu còn ở trong sân, tối hôm qua ta ràng nghe thấy các nàng qua canh bốn đêm nay đánh xe bò .”

      “Vậy tiếp tục gõ cửa, ra sức gõ cửa.”

      Hai người xong lại trận gõ cửa vang lên, Di Ngọc sống hai đời tới nay cũng chưa từng tự mình trải qua loại trường hợp này, chỉ có thể thử thách tâm lý cưỡng chế thái độ chấn kinh, khoảnh khắc này liền ràng, hẳn là đêm qua mẹ con nàng chuyện bị nghe lén, trong lòng tiếng xui xẻo sau đó liền phục hồi tinh thần lại kéo Lô thị trở về phòng.

      “Nương, bọn là đến bắt chúng ta.” Di Ngọc có mấy phần trấn định, vào phòng liền giọng với Lô thị.

      Lô thị là kích động, tại gian phòng tối om này chỉ có thể lờ mờ thấy được mặt nàng mấy phần khổ sở, nửa ngày nghe được nàng gì, cho đến lúc tiếng đàn ông quát chói tai vang lên, lúc này nàng luống cuống tay chân nhảy đến trước giường, đối Di Ngọc khẽ quát : “Nhanh, cầm túi, chúng ta từ cửa sổ nhà bếp nhảy ra ngoài.”

      Vừa suy nghĩ tay nàng liền cầm đến bao bọc giường, cửa lớn bên ngoài liền đột ngột bị người phá vào, lập tức kịp cho nàng phản ứng, Vương thị vén rèm tới, phía sau còn cùng người đàn ông trẻ tuổi cầm đuốc.

      “Ô, thu thập hành lý thế này là muốn đâu a?” Thanh chanh chua của Vương thị vang lên, ánh mắt quét qua túi túi hành lý để ở đầu giường.

      Đến mức này, Lô thị cũng bất chấp sợ hãi, duỗi tay kéo Di Ngọc đến sau lưng mình, cổ họng mãnh liệt : “Ta cũng muốn hỏi ngươi, này nửa đêm, ngươi tới nhà ta làm cái gì.”

      “Nhị Nương, ngươi đúng là người hay quên chuyện nha, phải mấy ngày sau liền nghênh ngươi đến Trương trấn sao, Trương lão gia sợ ngươi chờ sốt ruột, đây phải sớm mệnh chúng ta tới đón ngươi vào cửa sao.” Vương bà mối từ phía sau Vương thị ra, chỉ là lời của mụ cũng là trắng trợn láo, nào có người nửa đêm nhào vào nhà dân tiếp tân nương tử.

      “Ngươi là cái hắc tâm bà tử, chính là ngươi thiết kế hại ta đến tận đây!” Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, đêm qua Lô thị từ Lý Tiểu Mai biết được chính mình bị vu cáo hãm hại đến bây giờ toàn là kế của ác nhân trước mắt này, nếu phải sau lưng còn Di Ngọc, nàng thực hận nhịn được nhào lên cắn mụ hai cái giải hận mới tốt.

      “Xem ngươi , phải ngươi cầu ta sao, trái lại tại luôn miệng ta hại ngươi, aizzz, đầu năm nay làm mai mối cũng dễ dàng, sợ nhất gặp người như trước trước mắt trở mặt, cũng may Trương lão gia của chúng ta là người có thể diện, sao có thể để ngươi lường gạt.” xong mụ liền kéo Vương thị lui qua bên, Di Ngọc cắn môi từ sau lưng Lô thị thò đầu ra, đầu tiên liền nhìn thấy gã vén rèm tới.

      Chính là người lúc nãy nàng nhìn thấy trong sân người thấp bé để râu cá trê, xét tuổi tác xem cũng hơn ba mươi, phải Trương trưởng trấn năm nau quá năm mươi.

      “Ở chỗ này lời thừa cái gì, rể ta cưới nàng là cho nàng mặt mũi, lúc trước đáp ứng, tại lại muốn tìm cái chết phải , người đàn bà chết tiệt, mang !” Người này chính là huynh trưởng tiểu thiếp của Trương trưởng trấn, tên gọi Trịnh Lập là tên lưu manh du côn, hôm nay vừa thấy cũng là hình người dạng chó.

      Giọng còn chưa rơi xuống, liền có hai tên gia đinh áo xám xông tới, nhìn thấy hai mẹ con Lô thị liền nhào lên.

      “Đừng tới đây!” Lô thị bên kêu lên bên áp chế Di Ngọc phía sau rục rịch ngóc đầu dậy, thân thể cứng rắng cho nàng chui ra, Di Ngọc bất an bị gắt gao kiềm lại, nửa điểm cũng tránh được, trong lòng nôn nóng, liền hô lớn: “Các ngươi dám! sợ đại ca ta trở về cho các ngươi đẹp mặt!”

      Hai cái gia đình do dự biết có nên tiếp tục tiến lên , lúc này mới chú ý đến phía sau Lô thị giấu bé, hàng lông mày ngắn ngủn nhíu lại, giễu cợt : “Ngươi chính là nhà ngươi cái “Cử nhân” lão gia hay sao? Ha, chờ nương ngươi vào cửa Trương gia, sợ gặp ta còn phải gọi tiếng cậu !”

      Người này mấy năm gần đây dựa thế tạo tốt phe cánh, muội muội lại cực kỳ được Trương trưởng trấn sủng, hại chết vợ cả cũng bị Trương lão gia bốc hỏa, tự nhiên khỏi dưỡng ra mấy phần tính nết sợ trời sợ đất, lúc trước khi làm du côn càng là độc ác, nơi nào lại đem uy hiếp của bé như Di Ngọc để vào mắt. Tại trong lòng Lô Trí liền tính cho dù có được cái cử nhân trở về cũng bất quá cùng rể cân bằng, vai vế lại thua mình bậc, mà lại còn hận Lô thị cướp vị trí vợ cả mà em vẫn muốn mà được, lại biết Trương trưởng trấn cưới Lô thị bất quá là lưu cái hương khói, làm sao lại cùng hai mẹ con nàng có cái gì tốt sắc mặt.

      “Còn ngây ra làm cái gì, tiền bạc tháng này còn có muốn , mang !”


      P/s: Chương 32 nam chính xuất , “ hùng cứu mỹ nhân” nga ~~~

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 31

      Giờ Tý Lô thị cùng Di Ngọc bị mang ra khỏi nhà, lúc này ít thôn dân bị đánh thức, tóc tai hỗn độn, tốp năm tốp ba ở ngoài sân, Di Ngọc bị tên gia đinh che miệng áp vào trong ngực, Lô thị bởi vì nàng bị giữ chỉ có thể thành tại Vương mụ cùng Vương thị “Dìu đỡ” về phía trước.

      Vương thị càng đối với người bốn phía vây xem cười : “Đây là Trương lão gia nóng vội, thế nên sớm mấy ngày ủy thác ta tới đây tiếp, Trương trấn lại xa chút, cho nên hơn nửa đêm quấy rầy các vị nghỉ ngơi, tiểu nha đầu này còn ngủ cho nên phải có người ôm.”

      Di Ngọc ráng nhích đôi mắt từ vai tên gia đinh miễn cưỡng lộ ra, theo ánh lửa nhìn ràng bốn phía thôn dân, mới đầu trong lòng còn dâng lên tia hi vọng, trông mong các hương thân thuần phác này có lẽ ngăn lại mấy kẻ xấu. Nhưng khi Vương thị mấy lời này ra khỏi miệng, nàng liền nôn nóng lên, biết thôn dân chắc bị lời Vương thị cộng thêm bộ dạng mẹ con hai người dẫn đường, cho rằng các nàng là tự nguyện.

      Quả nhiên chờ đến bọn họ đường ra khỏi sân, đều gặp người tiến lên ngăn lại, Di Ngọc khỏi mãnh liệt giãy dụa, cử động này của nàng lại làm cho tiểu Xuân Đào cùng đứng ngoài sân với Ngưu thị nhìn thấy, thế là nàng liền lôi kéo cánh tay Ngưu thị, chỉ phía Di Ngọc :

      “Nương, Tiểu Ngọc làm sao vậy.”

      Di Ngọc trong lòng kinh hỉ, lại liều mạng đem đầu hướng phía củng củng, đôi mắt nhìn chằm chằm mẹ con Ngưu thị, chỉ chờ mẹ con các nàng có thể phát dị thường bên này. Nhưng mà thực lại lần nữa làm cho nàng thất vọng, , phải là trái tim băng giá.

      Chỉ thấy Ngưu thị tay kéo tiểu Xuân Đào, ngó cũng thèm ngó Di Ngọc bên này, thấp giọng trách mắng : “Chắc hẳn là gặp ác mộng, nương mang ngươi trở về ngủ, sáng mai còn dậy sớm.” xong liền cúi đầu kéo tiểu Xuân Đào bước nhanh rời .

      Di Ngọc dám khẳng định nàng phát giác thấy thích hợp, cho dù ngày xưa có chút tình cảm đến lúc này lại có vẻ bé đáng kể, ngay cả Ngưu thị đều như thế càng miễn bàn người khác trong thôn, trước là Lý Tiểu Mai tại lại là Ngưu thị, tại lúc nguy cơ nhìn thấy nàng xin giúp đỡ đều lựa chọn trốn tránh, nhân tâm tới nơi nào cũng đều là dạng sao, ngực nàng khó chịu, tay chân lạnh buốt rồi cũng quên mất giãy dụa, sững sờ bị Trịnh Lập đường đem ra khỏi thôn, ngồi xe ngựa sớm chuẩn bị tốt về Trương trấn.

      Di Ngọc cùng Lô thị đến Trương trấn, bị người áp tải từ cửa sau vào dinh thự của Trương gia, chỉ nghe thấy Trịnh Lập phân phó hạ nhân bên đem các nàng an bài đến tây uyển, lại giao mấy cái gia đinh cẩn thận trông giữ, lúc này mới ngáp cái rời .

      Bị đưa vào gian sân hai cửa sau, Di Ngọc mới bị gia đinh đường đều bắt nàng buông ra, Lô thị vội vàng đón nàng gắt gao ôm vào trong ngực, mấy bà vú già đẩy phía trước vài chục bước xuyên qua hàng phòng tới sau viện, hai người cẩn thận đánh giá chút hoàn cảnh chung quanh, trong sân vắng vẻ trống chỉ có hai cây hòe già, trước mắt có lầu hai cửa sơn đỏ lẻ loi trơ trọi, bóng đêm nồng nặc xen lẫn vài sợi thấm vào người.

      để ý Lô thị cùng Di Ngọc vô ý thức phản kháng, mấy bà vú già tráng kiện lại đem các nàng đẩy vào gian lầu này, người đàn bà tiến lên sờ soạng lấy ra hộp quẹt châm vào cây nến trong phòng, gian phòng nháy mắt phát sáng lên.

      “Đây là nơi nào?” Lô thị nhịn được mở miệng hỏi, nàng tổng cảm thấy trong căn nhà này tuy bài trí sạch , nhưng có chút làm trong người cảm giác lạnh run.

      “Nơi này còn có thể là nơi nào, ngài tới Trương gia làm cái gì chính mình đều ràng sao.” Vú già này tuy biết Lô thị là phu nhân mới của Trương gia, nhưng ngôn từ lại nhiều ít kính trọng, cũng thèm nhìn nàng cái liền phân phó hai bà vú già khác trải giường chiếu.

      Lô thị đầu óc vừa chuyển liền kinh ngạc hít hơi khí lạnh, : “Đây, đây là chỗ ở của Trương phu nhân?” Lô thị từ Lý Tiểu Mai nơi đó nghe Trương phu nhân chết cùng tiểu thiếp nhà này có liên quan, nghĩ đến giờ phút này chính mình lại tại chỗ ở của người trước đó bị hại chết, khó tránh toàn thân sợ hãi.

      “Ngài như vậy cũng sai, chẳng qua về sau nơi này chính là Trương phu nhân ngài đây chỗ ở.” Vú già kia vừa xong liền lại để ý nàng, yên lặng chờ hai người khác đem buồng trong trải tốt giường chiếu ra bẩm báo, sau đó mới lại đối Lô thị hơi hơi vái chào, : “Phu nhân, ngài nghỉ ngơi , mỗi ngày ba bữa đều đúng hạn đưa tới. Ba ngày sau đó là ngày tốt, lúc đó lão gia mới lấy lễ nghênh ngài.”

      Mấy người đều thối lui, chờ hai người Lô thị phản ứng liền “Cạch” tiếng đem phòng từ bên ngoài khóa lại.

      Di Ngọc chờ các bà ấy xa, liền từ trong lòng Lô thị thoát ra, vội : “Nương, nhìn xem cửa sổ có khóa ?” Lô thị nghe vậy cũng vội vàng đến mấy chỗ trước cửa sổ xem xét, đáng tiếc các nàng đem cửa sổ tòa lầu này xem mấy lần cũng tìm được nửa chỗ có thể mở ra, cánh cửa duy nhất lầu hai cũng bị khóa chặt chẽ.

      “Nương.” Di Ngọc bị Lô thị kéo vào phòng ngủ, ngồi tại giường trải tốt, vùi đầu vào lòng Lô thị, thất bại kêu.

      Lô thị khẽ thở dài hơi, nửa ngày chuyện, cho đến lúc Di Ngọc cảm giác trán chợt lạnh, lúc này mới ngẩng hầu vọng Lô thị hai mắt rưng rưng, nhất thời nàng liền bối rối, “Nương, ngài trước đừng khóc, chúng ta lại tốt tốt nghĩ, có biện pháp.”

      Lô thị nhàng lắc đầu, nức nở : “Ngọc nhi, nương có phải rất là dùng được, đến mức này còn muốn ngươi an ủi nương.”

      Di Ngọc vội lắc đầu, lại cũng biết gì mới tốt, chỉ có thể dùng lực ôm chặt Lô thị, thời điểm này nàng cũng là vô thố, đều bị mang đến nơi này, bên ngoài khẳng định cũng có người trong coi, có thể chạy ra khỏi tòa lầu này cũng khó mà chạy khỏi được tòa nhà, đường lui của hai người đều bị phong kín, Lô thị lo lắng rơi lệ cũng rất bình thường.

      Tuy nhiên Di Ngọc kiếp trước là cái chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho dù đến mức này, nàng có kinh hãi quá, có vô thố quá, nhưng chưa từng có nghĩ đến buông tha, chỉ cần nương nàng còn chưa làm Trương phu nhân ngày, nàng liền nỗ lực nghĩ biện pháp thoát khỏi khốn cảnh này, mà phải bó tay chịu trói, tối nay trước khi bị mang ra khỏi Kháo Sơn thôn, nàng đúng là có bị hành động của Ngưu thị làm thương tâm, nhưng có cảm thấy tuyệt vọng, hẳn là người chết qua lần, chuyện gì cũng tương đối nghĩ thoáng.

      Lô thị cũng chỉ khóc lát, liền lau khô nước mắt, làm như nghĩ đến cái gì, nhãn thần dần dần tàn nhẫn lên, Di Ngọc nương ánh sáng xem thần sắc nàng biến ảo ràng, cảm thấy nghi ngờ, liền nghe nàng cắn răng : “Nương trừ — liền từng bị ủy khuất như vậy, chỉ hận mẹ con chúng ta sáng suốt lại gặp tiểu nhân, lại đều là đàn bà con nhược trí vô lực phản kháng, nhưng bọn cho rằng cưới ta liền cần lo lắng sao, nếu là có ngày các ca ca ngươi trở về, nương nhất định phải cho mấy đồ khốn đó trả giá nhiều.

      Di Ngọc nghe nàng lời này mặt khôi phục bộ dạng trước kia thông minh lanh lợi lại nghiêm khắc, nhưng ngược lại càng làm cho nàng lo lắng, chỉ vì trong lời này của nàng lộ ra nàng thực tưởng nhận chuyện chung thân xui xẻo này, thế là vội khuyên nhủ: “Nương, ngài đừng loạn giảng, lúc này phải còn chưa thành sao, bà tử kia đều còn phải chờ ba ngày.”

      Lô thị thu hồi ngoan sắc, xem hướng nàng ánh mắt lại chuyển ôn nhu, : “Ngươi này đứa ngốc, nương chỉ là giận quá mới như vậy, muốn gả cho lưu manh này, chết cũng đều làm được, nương tin bọn thực có can đảm tổn hại mạng người. Được rồi, con ngoan, nằm xuống ngủ lát, đêm ép buột nương cũng mệt mỏi, có cái gì chúng ta chờ nghỉ ngơi tốt lại thương lượng.”

      Di Ngọc biết tại tiếp túc như vậy phí công cũng chẳng thấm vào đâu, khối thân thể trẻ con này cũng dễ dàng mệt mỏi, quả bằng ngủ giấc, liền nghe lời chui vào chăn, do Lô thị ôm nhàng vỗ về, chậm rãi lâm vào ngủ say.

      Nhưng mà thực lại lần nữa đả kích hi vọng còn sót lại của hai người, lúc sau hai người cũng thử qua tại lúc đưa cơm liền chạy trốn, nhưng vẻn vẹn trượt đến cửa viện liền bị người bắt được đem trở về, đổi lấy là càng nghiêm mật trông coi, mãi cho đến ngày thứ ba, hai mẹ con cũng nghĩ ra kế sách ứng đối gì.

      Đêm khuya, vú già ngoài lầu thay ca, bà già chưởng ngày đầu tiên tống mẹ con Lô thị đến cùng vú già khác thủ ở cửa nhàn thoại.

      “Như thế nào, hai cái bên trong còn nghĩ chạy sao.”

      “Hôm nay yên ổn, như thiêu thân chạy ra, nghĩ đến là biết ngày mai khi kết thúc buổi lễ cho dù có gây sức ép cũng dùng được. Aiz, sớm thuận được sao, liên lụy chúng ta hơn nửa đêm cũng thể nghỉ ngơi, ngay cả ngài cũng phải chạy tới.”

      “Hừ, tại xem thành , về sau có trái cây ăn, Liễu di nương chính là đầy bụng khí cần phát a.”

      “Đúng vậy, cái gì truyền thừa hương khói, mà biết cái người đẹp hết thời này có đẻ ra trứng , theo ta thấy, liền tính là có cũng chưa chắc có thể sinh hạ ra tới.”

      “Hư! Lời này ngươi cũng được.”

      Hai người im bặt trận, lại có thanh khác đột ngột vang lên: “Hai vị thím.”

      “Ô, này phải Hồ Điệp sao, sao lại đến đây, hay là Trịnh thiếu có gì phân phó?”

      “Ân, thiếu gia , muốn ta vào trong khuyên nhủ người bên trong, miễn cho ngày mai hỉ yến bị nàng quấy rối, mở cửa thôi.”

      Hai bà vú già theo tiếng liền mở cửa ra phóng nàng vào trong.

      Lô thị cùng Di Ngọc ngồi ở giường trong nhà đau khổ suy nghĩ kế sách ngày mai tại hôn lễ đào thoát, người bên ngoài tiếng chuyện đề thấp nên cũng để cho các nàng bên trong nghe thấy, chợt nghe ngoài cửa tiếng mở khóa, đẩy cửa, đóng cửa, lại khóa, chuỗi tiếng vang lên, mới làm cho các nàng phục hồi tinh thần lại.

      Nghe thấy có tiếng bước chân người tới gần, đôi tay Lô thị khỏi ôm sát Di Ngọc trong lòng, hai người mở to hai mắt phòng bị nhìn chằm chằm nơi cửa phòng ngủ, liền thấy được bóng người tay cầm đế cắm nến, vén rèm vào.

      Người kia đứng ngoài bảy tám bước, ánh nến u ám, nhưng cũng có thể lờ mờ phân biệt là nữ tử thân hình đẹp đẽ, đáng tiếc Lô thị cùng Di Ngọc phải tài tử phong lưu gì, tự nhiên có chút tình phong hoa tuyết nguyệt, lúc này lại là ban đêm đầu mùa xuân, các nàng chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt này xuất tại trong lầu, quả nhiên là vô cùng trầm.

      Lô thị nghĩ đến lầu này vôn là Trương phu nhân cư trụ, nghĩ ngợi lung tung xong càng thêm sởn tóc gáy, thanh có chút phát run hỏi han: “Ngươi là ai, là người hay quỷ!”

      Người đến làm như nghe ra thanh nàng kích động, liền ngừng bước chân lại tiến lên, ngược lại đem ánh sáng đưa đến mặt mũi làm cho hai người nhìn ràng nàng, càng đè thấp thanh với Lô thị: “Thím đừng sợ, là ta.”

      Trái tim Lô thị nhảy lên cổ họng, thấy động tác này của nàng cũng ngây người, vẫn là Di Ngọc tinh mắt, tử tế xem xong liền phát người trước mắt này mặt mũi giống như từng quen biết, trong não linh quang chợt lóe, nàng dễ dàng mới kiềm chế tiếng kêu sợ hãi dâng đến cổ, giọng hỏi: “Hương Hương tỷ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :