1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 8: May quần áo mới

      Sau khi về đến nhà, Lô thị chuẩn bị cơm trưa, huynh muội ba người xem lại thu hoạch của ngày hôm nay. Làm xong, Lô Trí cầm hai quyển sách hôm nay mới mua ngồi trong sân mười phần tập trung cẩn thận đọc, Lô Tuấn cầm cây cung bên trêu đùa.

      nhiều ngày thu xong lương thực, thời gian gieo mùa còn chưa tới, Lô thị nhàn rỗi ở nhà bắt đầu cho bọn làm quần áo, là lúc ăn tết chưa làm đồ mới cho ba đứa , cho nên tại làm bổ sung. Kỳ Di Ngọc biết, lúc trước trong nhà kinh tế khó khăn, nguyên nhân chủ yếu là di chủ nhân trước của thân thể này bởi vì thể gánh vác được cuộc sống, cho nên trong nhà phải phân người trông nom, Lô thị thiếu đổ tiền thuốc người nàng, chính là thấy chuyển biến thôi.


      Trẻ con thân thể luôn lớn nhanh, Di Ngọc sớm phát quần áo huynh muội ba người có chút ngắn, nghĩ tới Lô thị có tính toán làm cho bọn quần áo mới, hai huynh đệ nghe Lô thị chuẩn bị làm quần áo mới đều rất cao hứng, mà nàng ở trong này sinh sống cả tháng cũng ràng biết bồ đồ mới ở trong gia đình thường dân như thế là rất khó có được, tuy rằng vải dệt so ra kém với lăng la tơ lụa Đường triều mà nàng biết, nhưng là chính tay mẫu thân tự làm cho mình quần áo, nàng mơ hồi cảm thấy chờ mong.

      Tới nơi này mấy chục ngày, lúc mới bắt đầu mơ hồ khỏe đến bây giờ dung nhập cuộc sống, tuy rằng Di Ngọc đôi khi nghĩ đến phồn hoa đô thị cùng các hoạt động giải trí phong phú, còn hơn cuộc sống nông gia đích thực nay, kia nghĩ tới càng giống giấc mộng xa xôi, cổ đại tuy rằng điều kiện cuộc sống khổ ít, nhưng quý ở tất cả mọi người cố gắng sống, dùng hết mọi biện pháp để sinh tồn, giống xã hội đại những người đó lo ấm no lại mê mang với cuộc sống chỗ nương tựa, hỗn độn qua ngày.

      Di Ngọc thực hưởng thụ cuộc sống bây giờ, nàng quen mỗi ngày sáng sớm thức dậy ở trong sân dùng thân thể gầy duỗi thân chút, mặc dù cánh tay , chân đứng vững còn chưa có khí thế thường xuyên làm cho Lô thị buồn cười. Đợi cho ăn điểm tâm xong liền ở trong sân luyện tập thư pháp, nhánh cây đất cát vàng chính là án thư của nàng, điều kiện chẳng ra gì, nhưng nàng lại ràng bây giờ mình giống kiếp trước trả giá lại chiếm được hồi báo. Buổi chiều là thời gian nàng làm nữ công, lần trước từ chợ trở về, Lô thị liền cho nàng đồ án hoa văn và miếng tơ lụa , còn nàng thêu khăn tay vuông làm bài tập.

      Chờ đợi nàng hoàn thành bài tập nữ công Lô thị giao quần áo mới của huynh muội ba người cũng làm ra rồi. Lần này Lô thị cho hai đứa con trai làm thành hai bộ thâm y màu trắng giống nhau như đúc, hình thức cùng với áo ngủ ở đại sai biệt lắm, thâm y dài cùng vạt góc, hai bên thân đối hợp lại ở bên hông dùng dây cột lại thành cái thắt lưng, bên trong mặc thêm cái quần dài là có thể mặc ra ngoài. Lô thị ở thắt lưng bỏ ít công phu, thắt lưng của Lô Trí màu trắng thêu lên cành liễu xanh biếc, mà thắt lưng Lô Tuấn màu đen phía vòng hoa đón xuân vàng nhạt. Huynh đệ hai ngươi như vậy sửa soạn, tóc lại dùng dây cột tóc mới mua chỉnh chỉnh tề tề cột lại, là bộ dáng nàng từng thấy trong TV Đường triều tiểu công tử, người mi thanh mục tú, người mày kiếm mắt sáng, mơ hồ nhìn ra được vẻ xuất sắc của vài năm sau.

      Di Ngọc thầm : những đứa trẻ khác tuổi này còn mang hai hàng nước mũi chạy khắp nơi, mà ca ca nhà nàng đứng đắn trở thành tiểu đại nhân, phương pháp giáo dục của nương quả nhiên tốt, mới đem hai đứa ở nông thôn so với trẻ con ở trong thành còn muốn vĩ đại.

      Lô Tuấn nhìn thấy nương cùng muội muội vẻ mặt vui sướng, liền hơi có chút xấu hổ hỏi han: “Thế nào a? Ta mặc như vậy quái lạ sao? Bình thường chỉ thấy tiên sinh trấn mặc thâm y đẹp, ta mặc có phải hay thích hợp a?”

      Lô Trí mặt khác liếc cái, khóe miệng mỉm cười tiếp: “Ngươi mặc thích hợp lắm, như là con khỉ mặc quần áo của con người, bằng bởi ra tốt lắm, dù sao chúng ta thân hình tương tự, đem hai cái nương làm đều cho ta tốt.”

      Lô thị cũng ở bên khen: “Đúng a, ta xem Trí ca mặc so với Tuấn nhi đẹp hơn.” xong nhìn Lô Tuấn bộ dạng nghẹn đỏ mặt buồn bực nở nụ cười.

      “Hai ca ca đều đẹp, đều tuấn.” Di Ngọc toét ra cái miệng hướng về hai huynh đệ .

      “Vẫn là tiểu Ngọc tốt! Đai thích chọc ta làm trò cười, ta cũng cảm giác mình mặc tốt, hắc hắc.”

      Lô Trí thấy đệ đệ ngại ngùng nữa, ngược lại đối với Lô thị : “Tiểu Ngọc mặc đồ mới xem là tốt, nữ công nương tốt, làm ra quần áo luôn đẹp.” Ba người nhìn thấy bộ dạng nho nhu thuận của Di Ngọc mắt đều tràn đầy thương .

      Quần áo mới của Di Ngọc là điển hình của nữ tử Đường triều, là áo ngắn dưới là váy, đây là lần đầu tiên nàng lấy nữ trang bản thân so với chính quy nữ trang Đường triều, nhìn thấy Lô thị biểu tình vui mừng còn có hai ca ca nụ cười đầy mặt, nàng cảm thấy tại thực hạnh phúc, bộ y phục này kí thác tâm huyết của mẫu thân còn có nồng đậm tình , mặc lên người giống như thản nhiên mang theo mùi lúa mạch thơm ngát.

      Đến buổi chiều, Lô Tuấn mặc bộ đồ mới vui ha ha chạy tìm tiểu đồng bọn của khoe, mà Lô Trí cẩn thận thay đồ mới ra xong trở lại trong viện tiếp tục xem sách.

      Lô thị đối với mảnh khăn Di Ngọc cố ý chậm chạp thêu rất thỏa mãn, thổi phòng nàng phối màu cùng châm pháp sách sách xưng kỳ (tấm tắc), điều này làm cho nàng trong nội tâm càng lớn than thở trí nhớ sau khi xuyên qua mang tới nhiều chỗ tốt, nếu phải thiên tư thay đổi, đừng Lô thị tiếp dục dạy cẩn thận cùng chuyên nghiệp, riêng luyện tập thêu như thế sơ sài nhất thay đổi là khó có thể tiến bộ.

      Di Ngọc mặc đồ mới ngồi ở đầu giường, nhìn thấy Lô thị vẻ mặt đầy tươi cười thu dọn đồ đạc, ngọt ngào : “Nương, Ngọc nhi vui vẻ.” Thường thường giả bộ đáng dỗ Lô thị muốn thành thói quen của nàng.

      Lô thị đưa tay liên tục vuốt cái mũi của nàng, cười : “Được bộ đồ mới cao hứng như vậy a, sau này trong nhà có tiền nhàn rỗi, nương làm cho ngươi, để cho Ngọc nhi của nương thường xuyên mặc quần áo mới.”

      “Nương mặc quần áo mới sao?”

      “Nương vóc dáng thay đổi, mặc cái gì đều như nhau, tiểu Ngọc nhi của nương mau mau lớn a, ngươi lớn lên càng nhanh, nương mới có thể làm nhiều quần áo mới cho ngươi nha.” (I love u, nương)

      “Dạ, Ngọc nhi nhanh lớn lên.”

      Di Ngọc nghe nàng chuyện trong lòng có chút chua xót, hôm nay nàng mới biết Lô thị chỉ làm quần áo cho huynh muội bọn họ, chính mình vẫn chỉ mặc quần áo cũ, trong lòng biết lời nàng tất cả đều mang ý thoái thác, nhưng cũng chỉ có thể giả vờ cái hiểu cái gật đầu đáp ứng xuống. Thời gian ở đại, làm đứa nhi, lúc nàng mặc quần áo người khác quyên tặng đến, đợi cho lúc lên trung học bắt đầu làm việc ngoài giờ mới có thể mua vài bộ quần áo mới mặc. Bây giờ tới cổ đại, tại đây gia đình nông dân nàng lại được mẹ ruột làm quần áo mới cho nàng, như thế nào cho nàng sinh lòng cảm động.

      Nàng có thể nhanh như vậy vùi đầu sinh hoạt ở cổ đại, chỉ vì năng lực thích ứng cố chấp, mà hơn nữa là xung quanh nàng nồng đậm thân tình. Nếu trước kia nàng đối việc chiếm thân thể này hơi áy náy, tại lại chân chính thản nhiên tiếp nhận thân phận mới của mình. Mặc kệ trước kia nàng là ai, cũng thành quá khứ, hai mươi năm cuộc sống trong lòng coi như chuyện kiếp trước phát sinh, tại nàng cần phải làm, chính là nhận thức cùng nương và ca ca cùng nhau cố gắng sống, làm con ngoan, muội muội tốt, kính bọn họ hơn nữa, đem hết cố gắng của nàng làm cho bọn họ hạnh phúc.

      Huống chi nàng còn là tư chất bình thường Lô Di Ngọc, nàng vẫn siêng năng cố gắng, vốn có khát vọng thân nhân lâu cùng thiên phú, nàng cần phải trốn tránh, ai oán, hâm mộ nữa, nàng tốt quý trọng khó được lại lần nữa tân sinh.

      ~ Hết chương 8 ~

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 9: Hàng xóm tranh chấp

      Trong cuộc sống luôn thiếu những trò khôi hài, những ngày yên lành cũng cần ít chuyện ngoài ý muốn để cuộc sống thêm màu sắc, mới trôi qua chán nản. Hôm nay, Lô thị ra ruộng nhìn nhóm công nhân được thuê xới đất, Lô Tuấn theo lẽ thường võ quán, trong nhà chỉ còn lại huynh muội hai người.

      Lô Trí giống mọi khi ngồi đọc sách trong sân, Di Ngọc bên luyện châm pháp.

      “Các ngươi làm cái gì nha?”

      Di Ngọc nghe tiếng ngẩng đầu nhìn hướng cửa, chỉ thấy nơi đó đứng tết tóc triêu thiên (1), nàng liếc mắt cái liền nhận ra đây là con của bà tám Vương thị ngày đó đến mượn đòn gánh, tên là Lý Tiểu Mai là đứa bé sáu tuổi.


      “Ta thêu đồ vật này nọ, ca ca đọc sách.” Di Ngọc thấy ràng ánh mắt Lý Tiểu Mai đều nhìn Lô Trí ngồi bên cạnh mình, nhưng thấy sau lúc lâu cũng phản ứng người ta, nên trôi chảy đáp lời.

      bé Lý Tiểu Mai hôm nay thập phần nhàm chán, cha mẹ đều hết chỉ để lại nàng ở nhà trông cửa, nàng nhớ lâu gặp Lô gia ca ca ở thôn nên đến xem qua. nghĩ tới Lô gia ngốc tử muội muội ở, tuy rằng nghe tại nàng ngốc, nhưng trước kia Lô gia muội muội bộ mặt đầy nước mũi nước miếng ở trong đầu nàng muốn định hình rồi, lần trước nàng cùng nương đến Lô gia mượn đồ vật lại gặp được tiểu muội ngốc này, mặc dù thoạt nhìn sạch nhưng rất khó thay đổi ấn tượng của ngốc tử này trong lòng nàng.

      Bởi vì thái độ Lô Trí đối với nàng chẳng quan tâm, cũng biết vì sao Lý Tiểu Mai trong lòng ủy khuất đem mũi nhọn nhắm vào Di Ngọc đáp lời mình.

      “Ngươi phải ngốc tử sao? Như thế nào có thể a?”

      Di Ngọc có chút rối rắm, cảm giác bé này chỉ lớn lên chẳng có gì đặc sắc, chuyện cũng mười phần khiếm nhã, nhưng nàng dù sao cũng thể cùng bé nhìn qua mới sáu bảy tuổi tính toán, vì thế hề trả lời, cúi đầu tiếp tục thêu đồ đạc của nàng. Nhưng nàng thèm để ý chưa chắc người khác để ý, Lô Trí ngồi ở bên nghe thấy đến hai chữ “ngốc tử” liền từ trong sách chui ra, ngẩng đầu nhìn thấy là bé trong thôn thường theo sau mông Lô Tuấn, mày khỏi nhíu lại.

      Mặc dù là “người quen”, nhưng Lô Trí tính cứ như vậy buông tha kẻ nhắc tới chuyện thương tâm của , vì thế híp lại hai mắt thản nhiên hỏi hạn: “Ngươi biết cái gì là ngốc tử sao?”

      Lý Tiểu mai rất muốn trả lời vấn đề của , nàng mặc dù có thể biết “ngốc tử” phải là lời hay gì, nhưng nên lời nó là nghĩa gì, bởi vậy chỉ có thể lắc đầu trả lời: “Ta biết, cái gì là ngốc tử a?”

      Lô Trí nghe xong lời của nàng lần nữa cúi đầu đọc sách, trong miệng đáp: “ biết ngốc tử là cái gì ngươi liền chính là ngốc tử.”

      Di Ngọc ngồi ở bên đổ mồ hôi, phải đại ca nàng bình thường thích cùng người lạ chuyện, kia mới mở miệng quả thực có thể xem như độc môn ám khí, mới lớn có mấy tuổi như vậy lại có thể dùng nước miếng giết chết người, tổn hại cách vô hình.

      Bất quá hiển nhiên bé Lý Tiểu Mai này chỉ số thông minh còn chưa đạt tiêu chuẩn, Lô Trí đều như vậy nàng còn đứng ở đó trưng ra đôi mắt biểu tình mò mẫm ra, qua nửa ngày Lô Trí thấy có động tĩnh lại ngẩng đầu nhìn nàng cái, sau đó biểu tình tập trung hạ xuống, làm như cảm khái Vương Tiểu Mai đồng học chỉ số thông minh quá thấp, ngàng thầm câu, lại làm cho bé người ta “oa” tiếng khóc chạy .

      “Ngay cả lời của ta đều nghe hiểu, phải ngốc tử là cái gì.”

      Di Ngọc nhìn Lý Tiểu Mai khóc chạy trốn lại nhìn Lô Trí mải miết đọc sách, cảm thấy được trận ấm áp chưa bao giờ có chảy vào trong ngực, biết là vì mình trút giận, nhưng nàng hi vọng bởi vì chuyện nàng si ngốc trước kia làm có cái gai trong lòng, dù sao bé vừa rồi cũng phải cố ý nàng là ngốc tử.

      “Đại ca tức giận.” Ngọt ngào làm nũng, thói quen giả bộ ngây thơ làm hoài cũng còn khó chịu.

      tức giận.” tức giận mà lông mày chau chỗ nhanh như vậy làm cái gì?

      “Tiểu Ngọc phải ngốc tử, tiểu Ngọc biết chữ lại biết may vá, thực thông minh.”

      “Uh, ta biết.” Lô Trí cuối cùng đem tầm mắt từ sách vở chuyển dời đến bé con người, thấy nàng đôi mắt to trong suốt còn có cái miệng hơi hơi cong lên, khó chịu vừa rồi cánh mà bay.

      “Đại ca, tiểu Ngọc luôn luôn thông minh như vậy.” Đúng vậy a, mặc kệ những người khác như cũ đem nàng trở thành ngốc tử như cũ, nhưng thể thay đổi nàng bây giờ là thông minh đáng .

      “Uh”. Lô Trí gật gật đầu, trong ánh mắt phát ra ý cười ôn nhu, vươn bàn tay nhàng bẹo cái khuôn mặt nhắn trắng bóc của bé con, thấy nàng đáng thương tiếng “đau” mới buông ra.

      Sau đó hai người tiếp tục bận rộn với việc của mình, thẳng đến trận tiếng chửi bậy ở tiểu viện vang lên, lúc này mới phát đến giữa trưa.

      “Hai người các ngươi, thằng nhãi con chết bầm! Làm cái gì khi dễ tiểu Mai nhà chúng ta!” Vương thị nộ khí đằng đằng vọt vào Lô gia tiểu viện, tay chống nạnh tay thẳng tắp chỉ hướng hai huynh muội ngồi trong tiểu viện.

      Di Ngọc mở trừng hai mắt liền quay đầu nhìn về phía Lô Trí, thấy cũng bộ hiểu ra sao cả, liền nhịn được nghi vấn nhìn về phía người đến, nghĩ có nên hay lên tiếng hỏi đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, êm đẹp ngồi ở nhà thế nhưng cũng có thể bị mắng.

      Vương thị kia lại chờ bọn họ mở miệng chuyện, liền bước nhảy đến trước mặt hai người, ngón trỏ thiếu chút nữa chọc đến cái mũi của Di Ngọc: “Tiểu Mai của nhà ta trêu chọc gì mà bị các ngươi mắng!”

      Lô Trí vội vươn tay đem Di Ngọc kéo đến sau lưng mình tránh thoát chấm nước miếng phun ra từ miệng Vương thị, cau mày ngửa đầu nhìn về phía Lô thị hỏi: “Thím, ngươi đem lời ràng, chúng là làm cái gì sao?”

      Này vừa hỏi Vương thị lửa giận càng lớn, há mồm liền mắng: “Thằng nhóc! Ngươi nghĩ ta Vương Quế Hương dễ khi dễ sao? Mắng con ta còn giả ngu! Nương ngươi chính là như vậy dạy ngươi? Hừ, xứng đáng sinh ra cái kẻ ngu!”

      Lô Trí nghe ả xong sắc mặt liền đột nhiên trở nên lạnh, mắt đen to hơi híp híp lại, lôi kéo Di Ngọc lui về sau hai bước, : “Người đàn bà chanh chua nhà quê, chấp.”

      Di Ngọc vừa nghe dứt lời, mảnh bóng ma che lắp, chỉ thấy Vương thị tay nâng cao cao phát tới trước người Lô Trí muốn quăng xuống, đồng tử trận co rút lại, phản xa có điều kiện làm thân mình nhắn vừa chuyển hung hăng chạy đến phía trước, chỉ còn chờ cái tát rớt xuống.

      “Thím kia, đứa của Lô Nhị nương ta cần phải người khác đến dạy ?” tát này rốt cuộc có rơi xuống, thanh quen thuộc lạnh lùng vang lên, Di Ngọc con mắt vừa động liền nhìn thấy cái tay kia vung ở giữa trung bị cái tay khác gắt gao nắm chặt, cái tay này khớp xương gân xanh ràng luôn ở ban ngày cầm kim thêu hoa xuyên qua tơ lụa, tới ban đêm lại dùng vỗ nhè dỗ nàng vào giấc ngủ, nó làm cho nàng bộ đồ mới cùng nấu cơm, lại tết tóc cho nàng giúp nàng lau mặt, nhưng giờ phút này nó cũng có thể dùng để bảo hộ nàng.

      Lúc trước Lô Trí bị Vương thị động tác đột nhiên làm hoảng sợ, Di Ngọc đem hộ sau lưng mới phản ứng lại, liền thấy nương , lúc này mới phen ôm Di Ngọc bên lùi về sau mấy bước, được lời đứng ở bên nhìn hai người lớn giằng co.

      “Buông tay! Ngươi kéo ta làm cái gì! Ta hôm nay phản giáo huấn thằng nhóc này chút -“

      “Ba!” Ba tiếng vỗ tay vang lên, Di Ngọc trừng to mắt nhìn lão nương mình hành động bạo lực.

      “A! Ngươi đánh ta! Ngươi dám đánh ta! Lão nương liều mạng với ngươi!” Vương thị bị quăng cái tát lớn, phục hồi tinh thần liền đánh về phía Lô thị.

      “A!” Lô thị nhàng tránh , làm cho đối phương dưới chân khẽ vấp té ngã mặt đất, sau đó nàng xoay ngươi đến bên tường xách cây chổi cao hơn Di Ngọc nửa ra, trực tiếp hướng Vương thị quỳ rạp mặt đất đánh tới.

      “A! A- ngừng! được! A! Đừng đánh!” Di Ngọc trộm nuốt nước miếng cái, nhìn thấy Vương thị mới vừa rồi còn dáng vẻ bệ vệ càn quấy bị nương nàng đuổi theo quanh sân luồn lên nhảy xuống, khỏi cảm thấy sau gáy có chút lạnh cả người.

      “Đại, đại ca?” Cái này tai nạn chết người ?

      có chuyện gì, nương có chừng mực.” Cái chổi này vung hơi hai mươi mấy lần còn lần thất bại, nhìn nhìn lại bộ dạng trực tiếp đánh người kia, cái này còn gọi có chừng mực?

      Lô Trí thực tức giận, nếu là bình thường nương đánh vài cái còn lên ngăn cản, nhưng hôm nay giống với, mới vừa rồi trong chớp mắt bị đẩy ra tim thiếu chút nữa ngừng đập. Lưu Nhị Cẩu thôn đông trước đây chính bị cha cho cái tát, bây giờ còn là nửa kẻ điếc. May mắn nương đến đây, bằng cái tát kia chắc chắn muốn ập lên mặt tiểu muội, vạn nhất tiểu muội biến thành kẻ điếc vậy còn gì nữa?

      Nghĩ đến đây Lô Trí vốn sắc mặt đen lại càng thêm vào vài phần màu xanh, mắt nhìn thấy Vương thị giống như gà mái bị ưng đuổi giống nhau trước mắt mình lại ra tiếng ngăn cấm.

      Cứ như vậy, thẳng đến người trong thôn tụ tập ngoài cửa xem náo nhiệt báo cho thôn trưởng khoan thai đến chậm, lúc này mới cản lại trò cười này trong tiểu viện.

      Thôn trưởng họ Triệu, là lão giả hơn sáu mươi tuổi, nhận biết được mấy chữ to, bởi vì tổ tông ba đời đều ở Kháo Sơn thôn định cư, cho nên trong thôn rất có uy vọng.

      “Khụ, ở đây làm sao vây?” Triệu thôn trưởng hếch cái lưng hơi gù, nhìn vòng mấy người đứng ở trong sân, lại quét mọi người xem náo nhiệt ngoài cửa, lúc này hắng giọng cái hỏi thăm tình đầu đuôi.

      “Thôn trưởng! Lô Nhị Nương khi dễ người! Ngươi xem ta đều bị đánh thành cái dạng gì đây!” , bộ dạng Vương thị tại quả làm cho người ta dám khen tặng, nguyên bản tóc chải ngược xem như chỉnh tề vấn loa kế (2) sớm rời rạc vô hình, đầu tóc rối bời còn treo vài cọng chổi, quần áo xám trắng dính đầy bụi đất vàng, mặt còn dính hai đạo máu nhợt nhạt, như vậy nhìn thấy là có điểm dọa người.

      “Nhị nương a, ngươi làm sao động thủ đánh người?” Thôn trưởng vừa nhìn, người này xiêm áo bị đánh nhìn thấy ràng chịu thiệt, nhưng cụ thể tiến trình là phải lên tiếng hỏi , dù sao Vương thị đến thôn bọn họ cũng được bảy tám năm, cái người kia tính khí làm người thích được rất ràng.

      “Thôn trưởng, nếu phải ta hôm nay trở về vừa kịp biết nàng như thế nào khi dễ con của ta, ngài cũng biết mấy đứa là cốt nhục, là trái tim của ta, chỗ nào bị người khác động đến nửa điểm, ta cũng vậy khinh xuất tha thứ cho nàng.” Lô thị ngoan sắc như cũ nhìn chằm chằm Vương thị, ánh mắt kia sắc bén làm cho đối phương dám cùng nàng đối diện.

      “Thôn trưởng ngài cũng thể nghe nàng bậy! Ai khi dễ ai còn nhìn ra sao? Ta đều bị đánh thành như vậy.” Vương thị tuy rằng dám nhìn tới Lô thị, nhưng ngoài miệng như cũ cường ngạnh.

      “Ngài thôn trưởng.” Đứng ở góc trong tiểu viện Lô Trí gọi tiếng vẻ mặt nan kham Triệu thôn trưởng: “Vừa rồi ta cùng tiểu Ngọc ở trong sân chơi đùa, thím Vương đột nhiên liền tiến vào nhục mạ huynh muội chúng ta, sau lại còn muốn động thủ đánh người, may mắn nương ta trở về, chúng ta huynh muội mới bị độc thủ. Ta bị đánh sao cả, ta chỉ sợ thím biết nặng đánh muội muội của ta, ngài cũng biết nàng đầu óc mới tốt, nếu lại bị đánh ra cái vấn đề gì, chúng ta cả nhà chịu nổi. Nương ta cũng là sốt ruột con , lúc này mới nóng nảy đỏ mắt, ngài thôn trưởng chớ trách nương của ta.” xong liền cắn môi cúi xuống đầu , làm như đè nén nghẹn ngào tiếng trầm trầm vang lên ở trong sân im ắng, rơi vào trong tai mọi người.

      Di Ngọc cũng hợp thời ngẩng đầu, chớp đôi mắt trong veo như nước nhìn Triệu thôn trưởng, nũng nịu hỏi: “Gia gia, thím ta là người ngu, còn ta cùng đại ca là tiểu súc sinh, đây là ý gì a?” Nhìn thấy thôn trưởng lão nhân ánh mắt dần dần thay đổi, còn có nhìn nàng trong mắt đồng tình cùng tia đáng thương, Di Ngọc tiếp tục duy trì bộ biểu tình khờ dại biết quét mắt vòng người chung quanh, gồm mọi người xem náo nhiệt ngoài cửa còn có mấy người lo chuyện bao đồng trong viện.

      “Quế Hương, đây là ngươi đúng, khi chạy vào nhà người ta nháo, còn đánh con người ta, ngươi đều lớn như vậy mỗi ngày đều gây chuyện gì a?”

      Vương thị nhìn thôn trưởng vốn khuynh hướng bên ả lập tức đứng ở bên phía người khác răn dạy và quở mắng ả, khỏi thất thanh kêu lên: “Thôn trưởng! Tiểu Mai nhà ta chinh là bị hai cái tiểu súc sinh này khi dễ khóc nguyên buổi sáng, tại mí mắt còn sưng, ngài cũng thể nghe bọn vài câu liền oan uổng ta a! Tiểu Mai, Tiểu Mai lại đây, cho Triệu gia gia, hai đứa nhóc này như thế nào khi dễ ngươi?”

      ~ Hết chương 9 ~

      Chú:

      (1) Tóc triêu thiên: Kiểu tóc đơn giản cột hoặc thắt bím chỏng lên trời thành cái chỏm.

      [​IMG]
      Tóc triêu thiên của Dara :))
      (2) Loa vân kế: kiểu tóc hình xoắc ốc thịnh hành trong hoàng cung vào đầu đời Đường sau lan ra tầng lớp nữ sĩ tộc kéo dài tới thời Tống, Minh vẫn còn. Cá nhân thấy giống “đống shit” T^T

      [​IMG]
      Loa vân kế

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 10: Kết thù

      Động tĩnh bên này làm quá lớn, Lý Tiểu Mai sớm theo mấy người xem náo nhiệt cùng nhau ngây ngốc đứng ở cửa sân, đợi cho nương nàng kêu tên, lúc này mới bước di chuyển vào sân, lại bị Vương thị kéo phen đến trước mọi người.

      “Con… con… con biết.” Lý Tiểu Mai nhìn nhìn Lô Trí đứng ở bên cúi đầu làm như khóc cùng Di Ngọc ngẩng đầu dùng ánh mắt khờ dại nhìn nàng, há miệng thở dốc, lại biết cái gì cho phải.


      buổi sáng bọn như thế nào khi dễ ngươi! a! Đứa ngu ngốc này! Bình thường phải nhiều lắm sao! bọn như thế nào chửi mắng ngươi, ngươi với ngài thôn trưởng, cho biết, có phải hay bọn chửi mắng ngươi ngốc tử?” Vương thị nhìn con của mình bộ dáng ngu ngơ phát bực cùng chỗ.

      Vốn ả chướng mắt Lô thị thân là quả phụ, bởi vì đối phương biết chữ lại biết thêu càng thêm hơn phần ghen ghét, hết lần này đến lần khác mỗi lần nam nhân nhà ả Lô gia mượn trâu trở về đều mang theo cười ngây ngô thỏa ước mong nguyện, có thể nào làm cho ả căm tức. Bình thường ả cũng sau lưng Lô thị bậy ít, hơn nữa thích lấy ngu dại của Di Ngọc làm bình thường chuyện phiếm trò cười, nhưng sau Di Ngọc lại tốt rồi. Lần trước ả lấy cớ Lô gia mượn đòn gánh, chẳng những bị Lô Trí chế giễu, lại thấy Di Ngọc thay đổi vẻ ngốc ngày nữa, lộ vẻ linh hoạt tương tự Lô thị, trong lòng ghen ghét quá nặng. Buổi trưa hôm nay ả từ ruộng trở về, thấy con ngồi trong sân khóc, hỏi đại khái sau liền chạy tới Lô gia chuẩn bị nương theo chuyện này trút cơn giận, nghĩ tới lại bị Lô thị trái lại bạo đánh cho trận, trộm gà được còn mất nắm gạo, tự lấy tảng đá đập chân mình.

      Mắt nhìn thấy chỉ có thể dựa vào con ả nới vài lời để thiên vị ả, lại nghĩ Lý Tiểu Mai càng ngớ ra dường như nửa câu giúp cũng nên lời, lập tức cơn tức trong lòng đột nhiên lên tới cổ họng, phất tay chưởng liền rơi xuống mặt con mình.

      “A!” tát này chính là toàn sức tức giận, trực tiếp đem bé mới sáu tuổi quen nuông chiều té lăn mặt đất. màn này cũng làm những người chung quanh sợ ngây người, Lô Trí vốn giả vờ khóc cùng giả bộ ngây thơ Di Ngọc đều choáng váng, chỉ lăng lăng trừng lớn hai mắt.

      Chỉ còn Lô thị coi như thanh tỉnh, tiến lên hai bước ôm Lý Tiểu Mai quỳ rạp mặt đất khóc oa oa, dỗ vài câu sau ngẩng đầu yên lặng nhìn Vương thị gằn từng tiếng : “Ngươi đối với chính con của mình còn nhẫn tâm như thế, hôm nay ta may mắn chính mình trở về sớm, nếu Ngọc nhi nhà ta trúng ngươi lần này, ta nhất định cho ngươi chịu thập bội.”

      Vung qua bàn tay mới bắt đầu hối hận, Vương thị chỉ có thể ngây ngốc nhìn thấy con của mình dựa vào trong lòng Lô thị oa oa khóc, bị cắp mắt hơi lộ nếp nhăn kia nhìn chòng chọc da đầu ả có chút run lên, quay đầu lại nhìn bốn phía, chỉ thấy trong mắt mỗi người đều mang theo chán ghét, lộ vẻ tiếng động chỉ trích, ả há miệng thở dốc muốn gì, nhưng lại phát cổ họng mình mơ hồ khô khốc, nửa chữ cũng phun ra.

      Qua hơn nửa ngày, thẳng đến lúc Lý Tiểu Mai ngưng khóc, Triệu thôn trưởng lúc này mới đánh vỡ yên tĩnh : ” Xem ở thể diện lão đầu tử ta, tình hôm nay coi như xong , Quế Hương ngươi sau này cần an phận chút, gặp việc cần phải động thái quá. Nhị nương, ngươi hôm nay cũng đúng, sau này có chuyện gì nhàng , đừng động lại dùng cái chổi lớn nhà ngươi.” Trong lòng hiểu chuyện hôm nay hai bên đều có trách nhiệm, Lô thị xuống tay cũng nặng, nhưng nếu giúp Vương thị chuyện, khó tránh làm cho người ta cảm giác khi dễ cái quả phụ, bởi vậy cũng chỉ có thể nhường Vương thị ăn mệt, hi vọng ả có thể nhớ kỹ lần giáo huấn này, sau này cần tiếp tục gây thị phi.

      Lô thị cũng lời nào, nhàng ôm lấy Lý Tiểu Mai đến hướng Lý gia, Vương thị vừa định lên tiếp nhận con mình, nhưng làm cho Lý Tiểu Mai sợ hãi hướng trong lòng Lô thị co rúm lại chút, khỏi đứng nguyên tại chỗ, thẳng đến đám người trong sân tán , Lô thị lại mình trở về ả mới hồi phục lại tinh thần.

      Di Ngọc bị Lô thị cùng Lô Trí lôi kéo hướng trong phòng , trước khi vào cửa tự chủ được quay đầu nhìn lướt qua Vương thị định rời , lại kinh tâm thấy đối phương nhìn chằm chằm bọn trong mắt nồng đậm hận ý, trong lòng biết lần này kết thù. nghĩ tới lời đùa giữa trẻ con với nhau, lại làm cho người lớn dẫn tới tình trạng này, trận này trò cười tuy rằng tạm thời chấm dứt, nhưng nghĩ đến sau này Vương thị tất nhiên từ bỏ ý đồ, chỉ đơn giản cái ánh mắt nàng biết ngày sau ả có thể lại đến tìm việc, đến lúc đó chỉ có thể binh tới tướng chặn nước đến đắp bờ.

      Vào phòng, Lô thị rên tiếng ôm lấy Di Ngọc ngồi ở bên giường, Lô Trí vẫn đứng ở vài bước phía ngoài cúi đầu , cứ như vậy ba người giằng co thời gian nửa ché trà , cho đến lúc Di Ngọc nhịn được ở đùi Lô thị nhúc nhích thân mình, lại nghe nàng lớn tiếng quát lớn: “Quỳ xuống!”

      Bất thình lình lập tức đem Di Ngọc dọa thất thần, Lô thị đưa tay vỗ sống sưng của nàng, ánh mắt nhìn tới Lô Trí quỳ mặt đất.

      “Nương, con biết sai, con nên dùng võ mồm cực nhanh, thiếu chút nữa liên lụy tiểu muội.”

      Di Ngọc nhìn thấy Lô Trí quỳ mặt đất, đầu óc có chút xoay chuyển đến, thẳng đến nghe thấy nhận sai mới vội vàng cầm lấy vạt áo Lô thị : “Đại ca sai, đại ca giúp con trút giận!”

      Lô thị xoa đầu của nàng, rồi sau đó thần tình như cũ chính sắc nhìn Lô Trí quỳ mặt đất mở miệng : “Ngươi là đứa bé có thể dạy bảo, so với nhị đệ ngươi mạnh mẽ, nhà chúng ta sau này phần lớn là cần trông cậy vào người ngươi, ta sợ ngươi gây ra rắc rối, nhưng ngươi thể liên lụy muội muội ngươi, đối với Tuấn nhi ta cũng cầu giống như vậy.”

      Lô Trí nghe xong nghiêm túc gật gật đầu, sau đó làm như nhớ ra cái gì đó, nghiêm nghị đối với Di Ngọc : “Tiểu Ngọc, sau này vô luận phát sinh chuyện gì ngươi đều phải đứng phía sau ca ca, thể tự tiện can thiệp vào, biết ?”

      Di Ngọc biết rất đúng Vương thị đưa tay chuẩn bị đánh bọn là nàng đẩy phen, lại xem vẻ mặt nghiêm trang, liền nhu thuận gật gật đầu, trong lòng nghĩ lại là việc khác, chính là nàng thôi.

      “Tốt lắm, ngươi đứng lên , Tuấn nhi cũng sắp trở về, nương làm cơm, ngươi bồi tiểu muội chơi lát.” Lô thị nhìn thấy huynh muội hai người bảo hộ lẫn nhau, mặt lại mang theo vui tươi tươi cười, đem Di Ngọc đặt ở giường liền phòng bếp.

      Sau lúc lâu Lô Tuấn liền kêu to hét lớn chạy vào cửa, Lô Trí đem chuyện buổi sáng cùng , ngoài dự kiến của Di Ngọc là bình thường hiếu động Lô gia nhị ca lần này lại có biểu gì xúc động, chỉ hỏi nàng có bị hù đến hay , thấy nàng lắc lắc đầu liền tìm chuyện khác đùa với nàng, làm như hồn nhiên thèm để ý chuyện buổi sáng. Di Ngọc tuy rằng kỳ quái, nhưng nhìn thấy lấy quả dại ra dụ chính mình vui vẻ cũng tạm thời đổi lực chú ý.

      Tới lúc chạng vạng, có vị khách ngoài ý muốn đến nhà. Di Ngọc nhìn vẻ mặt cười làm lành của người đàn ông trung niên đứng ở cửa nhà, khỏi cảm thấy tên của cùng người của xứng đôi – Lý Thành , quả nhiên nhìn thấy thành .

      “Ngươi có chuyện gì sao?” Lô thị vừa mới làm tốt cơm chiều, thình lình nhìn thấy người này đứng ở cửa, mày căng thẳng.

      “Ha ha, ta, ta đây là vội tới bồi muội tử xin lỗi.” Lý Thành thực thà phúc hậu hướng về phía Lô thị cười ngây ngô, ba huynh muội ngồi chiếu chờ dọn cơm ngẩng mấy khuôn mặt nhìn .

      “Ta biết, ngươi nhanh chóng về , đến lúc ăn cơm.” Ngụ ý là: nhà chúng ta chuẩn bị ăn cơm, ngươi nên trở về , đừng chậm trễ chúng ta ăn cơm chiều.

      “Muội, muội tử, ngươi tha thứ cái khẩu tử** kia của nhà ta , nàng chữ to nhìn được cái, cũng hiểu được quy củ.”

      **口子: khẩu tử – bạn đời ( với người khác về vợ hoặc chồng của mình).

      Di Ngọc tinh nhãn ngắm đến tay Lô thị bưng bát nắm chặt, sau đó nghe nàng nghiêm trang mở miệng: “Lý Thành , ta tuổi so với ngươi lớn, sau này đừng tiếp tục kêu ta muội tử (em ), nếu người khác nghe được lại sinh hiểu lầm ra ngoài. Còn có, tình hôm nay ngươi cần nhiều lời, chỉ cần ngươi lo quản người kia trong nhà của ngươi cần đến làm phiền con ta, ta cũng cố ý cùng các ngươi khó dễ. Tốt lắm, mời ngươi trở về , chúng ta cần ăn cơm.”

      Lý Thành sau khi nghe xong Lô thị sau, vốn cười ngây ngô mặt liền biến thành xấu hổ, liên thanh ứng sau đó xoay người bước nhanh ly khai Lô gia.

      Di Ngọc thấy người rồi, cũng quay đầu tiếp tục ăn cơm, Lô Tuấn lại đổi sắc nhìn chằm chằm bóng lưng Thành , quay đầu đối Lô thị : “Nương lần sau cùng chuyện cần khách khí, sợ vợ lại đến nhà chúng ta làm phiền, khi dễ nhà chúng ta có nam nhân sao?”

      “Lô Tuấn!” Lô Trí lớn tiếng trách mắng tiếng, Lô Tuấn giật mình phát chính mình lỡ lời, sắc mặt cứng ngắc cúi đầu mải miết ăn cơm.

      Lô thị có phản ứng, chỉ cùng huynh muội ba người ăn cơm, Di Ngọc nhìn thấy mặt nàng cũng có gì ổn, trong lòng ám thở dài hơi, cái này là quả phụ trước cửa thị phi nhiều. Nương nàng bên ngoài vốn so với tuổi nhìn ít, khí chất cùng học vấn đàn ông nông thôn chưa từng thấy, khó tránh dẫn người, nghĩ đến Vương thị kia thích tìm phiền toái chỉ sợ chính là nguyên do này, lại nghĩ tới vừa rồi còn cảm thấy Lý Thành phúc hậu thà, bây giờ chỉ còn thấy phiền chán.

      Về phần vừa rồi Lô Tuấn nhắc tới cũng là có đạo lý, ở cổ đại gia đình người đàn ông trưởng thành nào chứng thực là chuyện tốt, đơn giản như nhà bọn họ thời điểm thu hoạch thiếu hướng làng xóm tặng đồ, chỉ vì dựa thế bị người bên ngoài khi dễ thôi. Hoàn hảo nhà bọn họ hai đứa bé trai đều tương đối trưởng thành sớm bằng biết Lô thị như thế nào sống qua ngày, cũng may đợi vài năm nữa hai người bọn họ trưởng thành lớn hơn chút, có thể thay Lô thị đa phần gánh vác.

      ~ Hết chương 10 ~

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 11: Xuân thu đến

      Di Ngọc dưới tình huống có điều hòa có vòi sen tắm gội vượt qua mùa hè đầu tiên ở Đường triều, kỳ mùa hè này so với mùa hè của hơn nghìn năm sau độ ấm thấp hơn rất nhiều, mặc tầng áo đơn vào buổi trưa cũng chỉ đổ chút mồ hôi mỏng thôi, theo nàng đoán đại khái thời điểm nóng nhất cũng bất quá ba mươi lăm độ. Trong Kháo Sơn thôn cũng có giếng nước, mọi người trong thôn đều đến con sông phía sau núi gánh nước về tắm giặt, bình thường Lô thị giặt quần áo cũng đều đem đến sông giặt qua.

      Lô Trí cùng Lô Tuấn nóng liền đến bờ sông tắm rửa, ở nông thôn mấy bé trai choai choai cũng chú ý phép tắc gì. Nhưng Lô thị đều ở phòng bếp nấu nước rồi mới cho mình cùng Di Ngọc sử dụng, càng nghiêm cấm Di Ngọc đến bờ sông chơi đùa, mặt là sợ nguy hiểm mặt con được tiếp xúc nhiều với nước lạnh.


      Phòng bếp trong nhà dùng cái chiếu cột vào xà nhà, cách ra cũng đủ hai người có riêng nơi để tắm, Di Ngọc dù sao cũng mang theo ít thói quen đại, tới mùa hè tắm rửa liền ngủ yên, nhưng nấu nước lại nấu củi rất khó khăn, mới đầu nàng chỉ vài ngày tắm lần, sau Lô Trí phát nàng rất dễ xuất mồ hôi lại sợ nóng, bởi vậy Lô Tuấn mỗi ngày đều gánh đầy vại nước, Lô thị chỉ cần phát người nàng mồ hôi ra nhiều liền đốt lửa nấu nước, sau đó tỉ mỉ tắm cho nàng. Chỉ từ những việc này có thể nhìn ra người nhà đối với nàng có bao nhiêu nuông chìu, đây cũng giống nông dân nuôi bé .

      Di Ngọc vốn phải người dễ cảm động, nhưng vào Lô gia nửa năm chỉ ăn mặc đều lo tốt cho nàng, hai ca ca cũng luôn dỗ nàng vui vẻ, mẫu thân Lô thị lại càng luyến tiếc nàng nửa điểm ủy khuất cũng để nàng chịu. Bởi vậy nàng cũng dần dần buông xuống dĩ vãng, bắt đầu trở thành bé con vô ưu vô lo lại nhu thuận có hiểu biết, mỗi ngày tập viết học thêu, thường thường dùng những câu trẻ con hò hét cả nhà vui vẻ.

      Cho đến mùa thu, nông vụ bắt đầu bận rộn, Lô thị tập trung xới đất gieo trồng, Di Ngọc lại bắt đầu tìm cách tốt nhất để phát tài, lại tiếp ý nghĩ này tồn tại phải quy công cho nhị ca Lô Tuấn – lúc trước bị trốn Lô thị đem nàng đến cánh rừng sau núi chơi đùa, làm cho nàng phát loại thực vật cùng thực vật ở đại cực kỳ tương tự, điều này làm cho nàng lập tức có chủ ý kiếm tiền.

      Mứt quả ghim thành xâu là món ăn bình dân điển hình dân gian của Trung Quốc, vật liệu thực đơn giản lại rẻ, đáng lẽ nó chỉ xuất ở thời Tống, nghĩ đến thời đại này còn có người chế tạo ra. Năm thứ ba đại học của Di Ngọc khi bài vở nhàng từng cùng bạn học chung phòng ngủ ở trước cửa trường thuê gian cửa hàng bán đồ ăn vặt, chủ yếu bán đúng là kiểu mứt quả ghim thành xâu, vì vậy đối với nàng mà chế loại món ăn bình dân này tuyệt đối là thuận buồm xuôi gió.

      Mà nàng tại cánh rừng sau núi phát trong bụi có loại nguyên liệu chế tạo mứt quả đầu tiên – sơn tra, chung quanh cành lá bao trùm lấy lớp gai nhung tinh tế, giấu ở trong đó là nho hồng quả, có lớn như mắt rồng có như đồng tiền đều phiếm diễm quang. Mới đầu nàng còn có chút do dự, chờ hái xong cẩn thận nhấm nháp rốt cuộc xác nhận thứ này chính là sơn tra, cơ hồ là xác nhận chính xác thân phận mấy hồng quả này, Di Ngọc liền nghĩ tới vị ngọt thanh của mứt quả ghim thành xâu.

      Linh cảm luôn ở thời gian lơ đãng toát ra, khổ tư nửa năm phương pháp kiếm tiền cuối cùng Di Ngọc cũng tìm được loại hàng hóa thích hợp xã hội bây giờ. Có chủ ý nàng liền cách ba đến năm ngày cầu khẩn Lô Tuấn mang nàng vào rừng , ôm cây đợi thỏ hơn nửa tháng mới nghênh đón đại diện tích sơn tra chín mọng.

      Cùng ngày nàng liền quấn quít lấy Lô Tuấn đem cây sơn tra lớn hái hơn chục trở về, đến nhà Lô thị nhìn thấy lần đầu chỉ cho hai huynh muội tham ăn nên tìm dã quả ăn.

      Di Ngọc dùng lý do thoái thác suy nghĩ kĩ sau làm nũng với Lô thị: “Nương, trái cây kia ăn thực ngon, chính là thực chua.”

      Lô thị lúc này mới cẩn thận đánh giá “dã quả” mà bọn đem về chút, lập tức cau mày : “Ta tưởng là cái gì, các ngươi ở đâu hái được xích trảo?” (tên gọi xưa của sơn tra)

      Di Ngọc nghe xong cũng ngạc nhiên, trong lòng khen ngợi nương lại nhận ra được sơn tra, ngây ngốc chút lúc sau đem hiểu hỏi: “Dã quả này nương biết?”

      “Tự nhiên là biết, khi ta còn bé bỏ ăn bà ngoại ngươi toàn đem đến cho ta dùng làm khai vị. Xích trảo này phải nấu mới có thể ăn, ăn nhiều bị đau da dày, hai người các ngươi đừng tham ăn ăn phá hư bụng.” Dứt lời lấy mắt trừng Lô Tuấn, : “Có phải ngươi mang Ngọc nhi đến sau núi , cũng sợ sói đem các ngươi đuổi!”

      Lô Tuấn lui về phía sau từng bước vò đầu ngây ngô cười : “Làm sao có chuyện này, ta thường xuyên chạy phía sau núi cũng chưa từng thấy qua nửa con sói a, thỏ hoang lại có ít, chờ ta cung nghệ luyện tập tốt bắt thỏ về cho tiểu Ngọc, chúng ta có thịt ăn.”

      Lô thị duỗi thẳng ngón trỏ trạc cái ót Lô Tuấn chút, : “Chỉ sợ con thỏ bắt được, lại làm sói đem ngươi bắt về tăng gia!” (tăng gia sản xuất = mần thịt :)))

      Di Ngọc thấy hai người qua lại đủ loại đề tại, liền nhanh chóng ở bên chen miệng : “Nương, tiểu Ngọc ăn hai cái, có chút chua, nương làm cho con chút kẹo đường dính dính lên !”

      Lô thị tự nhiên là đáp ứng rồi, vì thế lại đem hơn mười quả sơn tra bọn họ mang về nấu qua, đựng ở trong bát sau rưới ít đường bưng lên cho huynh muội ba người bọn họ ăn.

      Thời này đường dùng để ăn là lương thực lên men sau chế thành kẹo mạch nha sềnh sệch, tiếp tục để lạnh sau mới thành cục đường như hổ phách. Giá cũng rẻ, cái lọ cần năm mươi văn tiền. Bình thường Lô thị mua đường mạch nha cho Di Ngọc chính là loại kẹo mạch nha gia công chế biến thành, bất quá ít khối kẹo mạch nha cũng đủ người nhà ăn được mấy tháng, phần lớn là lấy ra làm thành nước đường uống thôi.

      Lô Trí nếm viên sau với Lô thị: “Mấy ngày trước đây chỉ nghe nhị đệ trái cây kia có bao nhiêu chua, nhưng tiểu muội thích ăn, ta cũng là lần đầu ăn, chắc là trộn đường, hương vị chua ngọt ngon miệng.”

      Di Ngọc cũng lấy viên bỏ vào trong miệng, sơn tra nấu qua đường có hơn ít vị ngọt, nhưng nàng vốn biết mùi vị của mứt quả ghim thành xâu nên mùi vị nay cảm giác chẳng ra cái gì cả, trong lòng suy nghĩ hay là phải đem sơn tra rang khô với nước đường mới đúng vị. tại nàng càng hiếu kỳ Lô thị như thế nào nhận biết được sơn tra, nghe giống loại mứt quả bình dân này xuất , biết thứ này có phải thông dụng hay .

      Bởi vậy kế tiếp hai ba ngày nàng liền quanh co lòng vòng hỏi Lô thị chút, lúc này mới yên lòng lại. Nguyên lai sơn tra ở sau núi thường thấy, chỉ có vài địa phương khác biệt người ta lấy làm món khai vị cho trẻ con dùng, toàn bộ là phương thuốc dân gian, ở chợ càng đem thứ này trở thành hàng hóa buôn bán, ngay cả tiệm thuốc cũng thấy có bán.

      Sai vài ngày Di Ngọc bắt đầu nghĩ phương phái sửa đổi làm Lô thị giúp cho nàng sửa chữa mấy viên sơn tra, lại thể cho nàng biết ràng cách chế tạo mứt quả ghim thành xâu, bởi vậy mãi đến qua nửa tháng Lô thị mới căn cứ các cổ quái cầu của nàng ngạc nhiên chế thành đệ nhất chuỗi kẹo hồ lô danh nghĩa.

      Di Ngọc cầm chuỗi kẹo hồ lô này cẩn thận đánh giá phen, sơn tra này mọc hoang, tuy rằng chua nhưng cũng may quả lớn, dùng cây xuyên qua được sáu viên. Lớp đường bao xung quanh là cục đường trong nhà,ngao thành nước dạng dính dính sau đó tiếp tục rưới đến xâu sơn tra, đặt tấm ván gỗ rửa sạch chờ lạnh biến cứng sau coi như chế thành.

      Nàng có chút khẩn cấp cắn cái, chỉ cảm thấy lớp đường bên ngoài tiếp xúc với răng mở tung, xen kẽ lẫn theo vị chua của sơn tra dần dần hòa tan ở trong miệng, tuy rằng cùng chân chính mứt quả hương vị có chút khác biệt, nhưng ăn cũng ngon cực kỳ.

      “Hương vị thế nào?” Lô thị nhìn bộ dạng khuê nữ nhà mình híp mắt hưởng thụ cười hỏi.

      “Ân, ăn ngon, nương nếm thử.” Di Ngọc đè xuống tâm tình kích động giơ mứt quả ghim thành xâu trong tay tới trước mặt Lô thị.

      Lô thị há mồm cắn viên, nhai vài ngụm sau kinh ngạc nhìn Di Ngọc : “Quả nhiên ăn ngon, chua ngọt vừa vặn, uổng phí nương bỏ nhiều công phu như vậy, chính là hợp ý ngươi sao?”

      Di Ngọc dùng sức điểm hai lần đầu , lập tức tìm hai ca ca hiến vật quý.

      Lô Trí hưởng qua khen dứt miệng, còn lại mấy viên đều được Di Ngọc đồng ý toàn bộ chui vào bụng Lô Tuấn.

      Di Ngọc thấy hai người tán thưởng hết sức hài lòng, hiểu được mứt quả ghim thành xâu này thực phù hợp khẩu vị quần chúng, bởi vậy liền yên lòng bắt đầu cân nhắc làm sao nhắc nhở mẫu thân mình làm mứt quả này đem bán.

      đợi nàng nghĩ ra làm sao quạt Lô thị, tới lúc cơm chiều Lô Trí lại trước tiên đem chuyện này ra.

      “Nương, hôm nay người cho Di Ngọc làm ăn vặt, ta cảm thấy là vật hiếm lạ.”

      “Ha ha, tiểu muội ngươi kén ăn vô cùng, nương đều làm vài ngày mới làm ra cái dạng nàng muốn kia.”

      “Nương, chợ còn có bán cái này, con hỏi qua nhị đệ xích trảo phía sau núi này còn mảnh, hơn nữa con thấy nương làm xâu kẹo cũng phiền toái, nhiều ngày nay trong nhà nhàn rỗi, bằng làm nhiều ít đem ra bên ngoài bán?”

      Lô thị nghe Lô Trí xong liền cúi đầu lâm vào trầm tư, Di Ngọc bên thầm than đại ca của mình đầu óc tốt, do chủ động ra so với chính mình bóng gió nhanh ít. Lúc này những gia đình làm nghề thủ công chiếm rất ít địa vị kinh tế thu vào ngoài mức qui định, đại bộ phận nông dân gia đình cá thể đều là dựa vào làm ruộng dệt vải, cũng có giống Lô gia dựa vào tay nghề nữ công kiếm thêm thu nhập, ngoài ra còn có ít tiểu thương lén lút buôn bán ở chợ, bọn phần lớn là nắm giữ công nghệ chế tạo nào đó, tỷ như lần trước nàng nhìn thấy bán đường mạch nha tự chế cùng điểm tâm, bán đồ chơi cho trẻ con, còn có bán dây cột tóc cùng mộc trâm tự chế.

      Bởi vậy nhìn thấy đồ vật mới xuất cũng khó khăn liên tưởng đến đường buôn bán, chẳng qua là đầu óc Lô Trí quả chuyển mau, có thể lập tức theo loại mứt quả mới mẻ này liên tưởng đến cơ hội thương cơ.

      Qua hơn nửa ngày, Lô thị mới ngẩng đầu đối Lô Trí : “Ngươi sai, tuy rằng năm nay trong nhà tính là dư dả nhưng khó sau này túng quẫn. Ngày mai ta trước cùng nhị đệ ngươi sau núi nhìn xem, nếu việc này khả thi chúng ta liền sớm chuẩn bị làm.”

      Lô Tuấn ở bên nghe tỉnh tỉnh mê mê đến nỗi Di Ngọc cũng phải làm bộ vẻ mặt mê mang ra, kỳ trong lòng sớm to hơi thở dài nhõm.

      Sáng sớm ngày thứ hai mẫu tử hai người phía sau núi xem xét, sau khi Lô thị trở về rốt cuộc bắt tay vào chuẩn bị làm xích trảo ngao đường đem bán. Nàng lại cùng Lô Trí thương lượng cụ thể chút tình, phân phó hai huynh đệ công việc sau, mấy người liền phân công nhau hành động, ngay cả Di Ngọc cũng tranh thủ tới cây sơn tra hái quả, lúc này trong nhà nửa người nhàn rỗi cũng .

      ~ Hết chương 11 ~

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 12: Băng đường hồ lô

      Ngoài đồng gieo trồng cây giống, còn chút việc vặt vãnh cũng cần Lô thị phải cả ngày coi chừng, nhà bốn người lúc này toàn bộ ở nhà vội vàng làm việc.

      Di Ngọc lắc lư chân trong sân ngồi xem Lô Tuấn tước que từ cây trúc, đây là trúc từ sau núi chặt tới, cẩn thận đem trúc bổ ra thành từng phiến gọt trơn nhẵn, dùng làm que xuyến chuỗi kẹo hồ lô. Làm Di Ngọc cảm thấy hết sức tò mò chính là trong tay cây đao thoạt nhìn rất sắc bén lỡn cỡ bàn tay, đây là lần đầu tiên nàng thấy sử dụng thứ này, cái chuôi đao này thoạt nhìn là thiết, lưỡi đao mỏng quét sạch trơn, chuôi đao còn khắc tinh mịn hoa văn, vừa nhìn cũng biết thứ tốt, bất quá thứ này ở đâu có?


      “Cha đưa cho.” cúi đầu chăm chú tước cây Lô Tuấn là như thế trôi chảy trả lời nàng, song vừa mới xong bị Lô Trí ở bên hung hăng trợn mắt liếc mắt cái, đôi mắt thần thái thậm chí so với cây đao tinh xảo kia còn muốn sắc bén hơn hai phần.

      Lô Tuấn lập tức cảm giác được cỗ hàn khí hướng về phía chính mình mà đến, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của đại ca mình, lúc này mới phát mình vừa rồi gì đó, mặt bá chút biến trắng sau vội vàng quay đầu nhìn lại trong phòng, cho đến khi xác định Lô thị còn trong phòng bếp rửa sơn tra mới thở dài nhõm hơi, nhưng quay đầu lại rồi hướng đến đôi nhãn cầu sáng trong suốt của tiểu muội, khỏi há miệng thở dốc, lắp bắp : “A, này… Đây là… Đây là cha người khác đưa cho, đúng, đây là cha người khác đưa cho!”

      chứng minh đầu óc cùng khí lực của Lô Tuấn tương phản nhau, quả trở thành đứa bé dối được, Di Ngọc nếu giả dạng tin tưởng lời trở thành kỹ thuật sống hàng ngày, tại niên đại này đây con dao gia đình bình thường mua nổi, cha ai tặng cho con của người khác cái đao khéo léo tinh mỹ có hoa văn? Cha này phải rất có tiền chính là đầu bị cửa kẹp.

      Di Ngọc rối rắm bỏ xuống, vẫn là buông tha cho nhị ca đáng thương của nàng, phải nàng hiếu kỳ, nàng là tò mò muốn chết, nhưng biểu đạt lòng hiếu kỳ của mình điều kiện tiên quyết là có thể chống lại ánh mắt lãnh tới cực điểm như đao tước que tre của Lô gia đại ca, tuy là nhằm vào Lô Tuấn, lại khó tránh đem tại họa đến cho người vô tội như nàng.

      “Nhị đệ, cần đối tiểu muội những lời kỳ quái, biết ?” Lô Trí rốt cuộc đình chỉ áp bách tinh thần với đệ đệ mình, thản nhiên mở miệng .

      biết.” Lô Tuấn được đặc xá, vội vàng gật đầu.

      Di Ngọc trong lòng có chút tiếc nuối, vẫn thể nào hỏi thăm ra chút chuyện tình của cái người cha chết kia. Cái nhà này, người cha chết kia đối với ba huynh muội bọn tồn tại loại cấm kỵ, theo lý thuyết, làm mẫu thân Lô thị hẳn là thường xuyên đối bọn nhớ lại giảng thuật bọn chuyện tình phụ thân lúc sinh tiền mới đúng, nhưng mà Lô thị cho tới bây giờ đều có đề cập qua chuyện của chồng trước nàng, ngay cả nàng ngẫu nhiên bóng gió chút với người có đầu óc thẳng tuột như Lô Tuấn vậy mà đối phương thủ khẩu như bình(giữ kín miệng tuyệt đối) kết thúc.

      Tuy rằng với tình huống của nàng mà , trẻ con lớn như vậy mà đề cập tới cha thực bình thường, trước kia thời gian si ngốc , nhưng bây giờ thanh tỉnh cũng chưa bao giờ hỏi tới cha cũng có chút hợp với lẽ thường, nhưng nàng định ở trước mặt Lô thị nhắc tới cái người đại khái sớm đầu thai chuyển sang kiếp khác hữu duyên vô phận phụ thân, bởi vì theo các loại suy đoán nhìn lại, đối với Lô thị mà quan hệ với cái cha kia tuyệt đối là chuyện khoái hoạt gì nhớ lại, thậm chí là thống khổ, nàng chút cũng muốn bởi vì chính mình nhất thời hiếu kỳ làm cho người thương nàng nàng thương tâm.

      Tại lúc nàng xuất thần, Lô Trí lại dùng loại ánh mắt tối nghĩa khó hiểu lén lút quan sát nàng, ở trong lòng , tiểu muội thần trí thanh tỉnh sau trong nhà giống với lúc trước, người nhà trải qua vài năm đều bao phủ u ám vì nàng vốn sinh ra tiên thiên bất túc*, cho đến khi nàng tốt sau bọn mới cần thầm thương tâm, nương cuối cùng cũng cần miễn cưỡng cười vui. Đợi cho mấy năm tiếp theo thi qua viện thí(1), sau khi thi hương(2) điều kiện trong nhà liền tốt, nhất định phải làm cho mẫu thân cùng đệ muội đều trải qua cuộc sống hạnh phúc.

      *先天不足[xiāntiānbùzú]: tiên thiên bất túc; chỉ người/vật vốn sinh ra kém cỏi; cơ sở non yếu (chỉ người hoặc động vật mới sinh ốm yếu, thể chất tốt, cũng chỉ chung vật có nguồn gốc yếu kém)

      Lô Tuấn tước tốt ba mươi que trúc dài ngắn độ mịn tương tự nhau, Lô Trí vào phòng bếp cẩn thận rửa sạch lúc này mấy người bắt đầu xuyến sơn tra đỏ au được rửa sạch . Đợi cho đem bọn nó xuyến tốt xong, Lô thị mới đốt bếp nhóm lửa chuẩn bị ngao đường, đường này là hôm qua nàng đặc biệt chợ chuyến mua, đem nửa lon kẹo mạch nha đổ vào trong nồi, theo nhiệt độ tăng lên chậm rãi hóa thành nước dính dính màu hổ phách, cho đến khi mặt đường nổi bong bóng nàng mới lấy thìa múc, xoay người đều đều vảy lên tấm ván gỗ rộng rãi mặt rộng hai thước dài thước. Tấm ván gỗ này là nhờ thôn người thợ mộc làm cho, dùng nhiều là gỗ cây Hoa**, mặt ngoài mài thập phần bóng loáng, tối hôm qua còn dùng nước sông ngâm cả đêm, ván gỗ sắp sáu que sơn tra song song với nhau, Lô thị tay đem nước đường từ trái qua phải từ xuống dưới xối lên người chúng nó, tay xoay tròn mấy xuyến sơn trà cho chúng tầng áo khoác tinh mịn trong suốt.

      **cây Hoa: loại cây song tử diệp ở vùng Đông Bắc TQ.

      Lô Tuấn ở bên nuốt ngụm nước bọt, tuy rằng hai ngày nay ăn ít mứt quả Lô thị làm thử, nhưng chỉ cần vừa nhìn cũng cảm thấy được nước miếng chảy ròng ròng. Di Ngọc thỏa mãn nhìn vỏ bọc đường kia dần dần đọng lại, trong lòng dâng lên cỗ cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có, mặc dù là trộm kỹ thuật của cổ nhân, nhưng nàng cuối cùng cũng có thể tự mình giúp cái nhà này làm chút chuyện, cái đó với cảm giác lúc lần đầu tiên nàng kiếm tền cho nhi viện mua số văn phòng phẩm mới là giống nhau.

      Đợi cho nước đường hoàn toàn ngưng kết thành tinh thể, Lô thị mới cẩn thận bóc bọn nó từ bảng xuống, qua tay cắm vào cái kệ chuẩn bị tốt từ trước. Lại tiếp cũng khéo, ngày hôm qua Lô thị cho ba huynh muội đặt tên cho món ăn bình dân này, Lô Tuấn đặt là cái gì kẹo hồng xuyến, xích trảo xuyến, đường xích trảo linh tinh đều bị Lô thị bác bỏ, cuối cùng vẫn là lời của Lô Trí được Lô thị tiếp thu.

      “Đồ ăn này bên ngoài được vỏ bọc đường bao lấy tương tự băng đá mùa đông, sáu quả thành chuỗi như là mấy quả hồ lô nối nhau, bằng kêu là băng đường hồ lô (3) . Lô Trí bình tĩnh mở miệng, Di Ngọc cầm chuỗi băng đường hồ lô cắn cắn thiếu chút nữa bị nghẹn chết, lại nhìn thấy Lô thị gật đầu tỏ vẻ đồng ý sau, nàng thể hoài nghi đây có phải hay là công lao cứu vớt lịch sử, vì tuy rằng bị chế tạo ra trước nhưng băng đường hồ lô vẫn sử dụng tên ban đầu của nó.

      Cái giá dùng để ghim kẹo hồ lô cùng trước kia khác nhau, chính là Lô thị lấy cây mây đan chặt chẽ với nhau đứng lên rộng cỡ bốn ngón tay, bên ngoài giống như chậu rửa mặt lớn lật úp, bên trong nhét vào ít quần áo cũ nát, bên ngoài bọc tầng vải bố màu trắng. Đem phần đuôi kẹo hồ lô cắm vào, bên trong có cây mây đan xen kẻ quấn lấy có thể bảo trì chúng nó đứng thẳng ngã.

      là khí trời cuối thu, làm tốt kẹo hồ lô vào lúc chạng vạng xong có thể để qua đêm cũng sợ hư, ngày hôm sau chưa đến giờ Dần (3-5h sáng) Lô thị ra khỏi giường, kêu Lô Tuấn thu thập đồ vật này nọ liền lên xe ra cửa, tới chạng vạng hai người mới trở về.

      Thị trấn tuy rằng đường xa, nhưng sức mua cường đại, người lớn cùng trẻ thấy đồ ăn này đều cảm thấy hiếm lạ, hưởng qua lại càng khen dứt miệng, bởi vậy ba mươi chuỗi kẹo hồ lô đến chiều liền bán xong rồi. Trong rừng sau núi sơn tra cũng có thiếu, Lô thị cứ như vậy bán tròn bảy ngày kẹo hồ lô mới đem sau núi lấy hết, giá bắt đầu từ năm văn tiền tăng lên hai mươi văn, đến cuối cùng thế nhưng buôn bán lời ba xâu tiền dư, làm cả nhà vui mừng hỏng rồi.

      Lô thị buôn bán lời số tiền phi nghĩa như vậy, cũng chút nào keo kiệt, lại cho ba đứa bé trong nhà thêm quần áo mới, ngay cả chính nàng cũng làm bộ. Di Ngọc thêu công cũng ra hình ra dạng, đai lưng của hai ca ca đều là nàng tự thêu, tuy rằng hình dạng đơn giản, nhưng vẫn làm cho hai huynh đệ cao hứng thôi, đến nỗi thổi phồng tiểu muội khéo tay.

      Di Ngọc vì chính bản thân cuối cùng có thể hơi chút giúp gia đình này mà cảm thấy cao hứng, nếu có thiên tai nhân họa gì, sơn tra sau núi sang năm lại sản xuất bình thường, như vậy hàng năm nhà bọn họ có thể thu vào nhiều ra ba xâu tiền, Lô thị là người tính toán tỉ mỉ, cải thiện cuộc sống đồng thời cũng chú ý tồn trữ, nhưng mà vài năm sau lúc Lô Trí cần tham gia khoa thi, chút tiền ấy hiển nhiên đủ rồi.

      Di Ngọc trong lòng tính toán tìm loại hoa quả khác thay thế sơn tra tiếp tục làm kẹo hồ lô, vì thế ở lúc Lô Tuấn trở về từ võ quán liền cùng Lô Tuấn chạy tới phía sau núi, chuẩn bị tra xét tốt phen.

      Cuối thu độ ấm khá thấp, Lô thị cũng cho bọn đổi lại quần áo tương đối dày, Di Ngọc kiếp trước cũng phải người sợ lạnh, đến đời này cũng rất dễ nóng lên, đến khi đến nơi cái trán nàng muốn ra tầng tinh mịn mồ hôi, trong núi lại có gió thổi qua, vốn định hơi cởi áo cho mát mẻ chút nhưng cuối cùng nàng vẫn là thành thành lấy cổ tay áo lau mồ hôi, tỉnh lược bớt đến lúc đó sinh bệnh lại bắt Lô thị đến trấn mua thuốc, trở lại, từ lúc nàng đến nơi này, đúng là chưa từng có sinh quá lần bệnh.

      Lô Tuấn lúc này leo thân cây già lá chuyển vàng, đại khái là muốn lấy mấy cái trứng chim trở về tăng gia. Di Ngọc đứng ở đó bẻ cành sơn tra rậm rạp, tay véo cằm của mình quan sát mấy viên sơn tra trước mắt, tay nhàng xoa nắn lá cây từ lùm nhánh cây, tự hỏi năm sau làm sao cho mấy cây sơn tra dại này ra nhiều ít trái cây.

      “Ss!-” làn da trẻ con là nộn (mềm), Di Ngọc cẩn thận bị xước mang rô sắt nhọn cành sơn tra trát phá ngón tay, nháy mắt đầu ngón tay liền chảy ra viên huyết châu đỏ tươi, tuy rằng nàng bởi vì học tập nữ công ngón tay lúc trước có chút vết chai mỏng, nhưng sau mùa hè liền bắt đầu khôi phục, tại lại càng thấy tia thô, ngón tay trắng trắng mềm mềm làm cho Lô thị ngạc nhiên trận.

      Di Ngọc ngón cái đặt dưới vết thương nhàng bóp, giọt máu kia liền thuận thế lăn xuống cành đám sơn tra, nàng đem ngón tay rất đau đớn ngậm tại miệng, mút hai cái chỉ cảm thấy mùi hơi hơi ngọt ở kẻ răng, nàng thoáng sửng sốt, trong lòng kỳ quái mùi máu lại mang hương vị ngọt ngào, chẳng lẽ là đặc trưng của trẻ con?

      đợi nàng suy nghĩ cẩn thận mùi máu kỳ quái của mình, trước mắt màn khiến nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt – cành sơn tra ngắn dần dần dày, nguyên bản sơn tra bị hái sạch thực có thể lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy mọc ra từng quả sơn tra, trong ba hơi thở, từ đám cành lá thế nhưng kết xuất hơn mười quả sơn tra to như mắt rồng lớn mượt mà lại đỏ tươi ướt át.

      Di Ngọc hít sau hơi, thoáng dùng sức cắn chút ngón trỏ vẫn ngậm trong miệng, cảm giác đau đớn làm cho nàng biết phải chính mình hoa mắt. Sau đó nàng cẩn thận dùng cái tay bị thương hái viên sơn tra tới bên miệng cắn xuống – hương vị chua chua ngọt ngọt phải nằm mộng, vị sợ tra tốt nhất ở trong miệng nàng quanh quẩn, mấy xuyến sơn tra lửa đỏ trước mắt tựa hồ cười nhạo bộ dạng ngốc ra của nàng.



      ~ Hết chương 12 ~



      Chú:

      (1) viện thí: là cuộc thi đầu tiên để lấy được tư cách thi các cuộc thi chính quy sau. Người thi đậu gọi là sinh đồ, tục gọi là tú tài. Mỗi năm tổ chức lần.

      (2) thi hương: ba năm tổ chức lần, cuộc thi nối tiếp sau khi có được tư cách từ viện thí, tổ chức vào mùa thu tháng tám, tại các tỉnh thành, thi đậu được gọi là cử nhân.
      (3) băng đường hồ lô: 冰糖葫芦 /bīngtánghú·lu/mứt quả ghim thành xâu hay được biết đến tên gọi là kẹo hồ lô, tên chính xác là “băng đường hồ lô”, trong tiếng Hoa “đường” còn có nghĩa là “kẹo” vì ở VN biết đến tên “kẹo hồ lô” phổ biến hơn, nên tùy theo ngữ cảnh dịch nguyên văn hoặc dịch đơn giản. Nguồn gốc tên gọi được Trí nhi giải thích ở =D

      Kẹo hồ lô ban đầu và nguyên thủy nhất là làm từ quả sơn tra, sau này kẹo hồ lô được làm từ đủ loại trái cây khác nhau nhúng đường, song quen thuộc và truyền thống nhất vẫn là xâu hồ lô sơn tra đỏ tươi. Muốn qua tq ăn thử xem sao >”<.
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :