1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.2 - Chương 154: Tiểu nhân vật
      Dưới tàng cây ở tiểu lâu sườn đông, có người nam tử thân hình thon dài nằm nghiêng dựa vào cái sập làm bằng gỗ lim, người này mặc chiếc áo choàng rộng thùng thình, vai còn vương chút vệt nước, từng sợi từng sợi tóc đen mang theo ẩm ướt tản ra ở chỗ tựa lưng, cách cái sập chừng hai bước được trải tấm thảm trắng thêu hoa, bên thiếu nữ váy xanh chừng mười hai mười ba tuổi ngồi xếp bằng, trong tay hai người này đều cầm quyển sách, giữa bọn họ có bất kỳ trao đổi, vậy mà lại có loại yên ả trôi quanh nhau.


      Trong căn phòng khách thông đến tiểu lâu, A Sinh ngồi ở mặt đất, vừa lấy dao cắt thịt nướng vàng giòn trong chậu đồng, vừa hướng đến Ngân Tiêu lệch cần cổ mổ lông chim ở bên cạnh thầm nho :


      “Sáng sớm ăn no, lúc này lại muốn thêm cơm, tiểu tử nhà mày ngày muốn ăn mấy chập mới đủ hả, tật xấu quá nhiều, thực là gây sức ép chết người, sớm biết như thế này bằng để cho mày ở lại trong biệt viện, bây giờ mắc mớ gì tao phải hầu hạ mày…”


      Ngân Tiêu nghe thấy oán hận xong, chỉ nghiêng đầu “gù gù” hai tiếng xem như là đáp lại, rồi sau đó tiếp tục chải vuốt lông chim trơn bóng của chính nó.


      Di Ngọc lật tờ cuối cùng của quyển sách trong tay, hồi vị lại những tình tiết trong chuyện xưa, rồi vươn tay đến cái ấm bàn trà rót chén nước uống nhuận nhuận cổ, Lý Thái nằm ở sập phía bên kia bàn trà, nàng vừa uống nước trà vừa liếc trộm nửa nghiêng mặt của Lý Thái, cũng như mái tóc dài chưa khô của .


      Vừa nhìn như vậy, mấy ngón tay trắng nõn bưng trà của nàng lại giống như vẫn còn giữ lại xúc cảm mềm mại tựa tơ lụa chưa kịp tán , nàng giật mình nhớ lại lúc ở trong ngôi nhà cũ ở trong thôn, nhà bếp sơ sài, lò nấu nước ấm, nàng nho ngồi ở trong chậu gỗ, người mang theo hơi lạnh, động tác của Lô thị nhàng giúp nàng gội đầu, miếng bông tắm mang theo vị chát, nhưng những thứ đó ở trong ký ức của nàng là loại hương vị rất thư thái.


      Giờ phút này người Lý Thái hơi mang theo hơi ẩm, tuy rằng đường nét mặt có biến hóa gì lớn lao, nhưng ở trong mắt Di Ngọc ràng thấy được loại thái độ hơi buông lỏng.


      Cảm nhận đến ánh mắt nhất thời quên che dấu của nàng, Lý Thái cũng có quay đầu, mà lật trang sách, thấp giọng : “Rót chén trà.”


      “Huh, uhm.”


      Phát ánh mắt của vẫn dừng lại ở quyển sách trong tay, Di Ngọc mới bớt chút quẫn bách, dời chén trà sớm hết sạch , rồi lấy chén trà bằng sứ men xanh sạch khác bàn, sau khi rót đầy quỳ ngồi xuống, cách bàn trà đưa qua.


      Đôi tay nâng chén của nàng thình lình ngừng lại, nàng phát ra hành vi của mình ổn, vừa định chuẩn bị đứng dậy bàn tay khác vươn tới, lấy chén trà trong tay nàng.


      Di Ngọc thấy uống vài ngụm đem nước trà uống cạn, nàng nhìn chén trà cạn sạch mà để lại vào trong tày nàng, mặt nhịn được lộ ra tia cười nhàng.


      Trong hai ngày ở tại tiểu lâu này, khiến cho nhận thức của nàng đối với Lý Thái cải biến rất lớn, so với những con cháu hoàng gia như Cao Dương, Thành Dương, người quyền cao chức trọng như Lý Thái đối với nàng mà , dễ chung sống đến thần kỳ.


      vô cớ nổi nóng, cũng cố ý đem thân phận địa vị ra đè người khác, trong ngôn ngữ tuy rằng thói quen mang theo ngữ khí ra lệnh, lại làm cho người ta cảm giác đến ngạo khí và miệt thị của , ngay cả cảm giác kềm nén toàn thân thoải mái lúc đầu của Di Ngọc tựa hồ cũng vì thích ứng mà trở nên như có như , trừ chuyện thiếu ít, đối xử với người khác lãnh đạm vài, vị hoàng tử thế này, gần như làm cho người ta tìm ra được khuyết điểm.


      “Xem xong rồi?”


      Di Ngọc ngẩng đầu đối diện với đôi mắt dị biệt của , gật đầu, “Vâng, xem xong rồi.”


      Lý Thái đem cuốn sách trong tay đóng lại, đưa cho nàng, “ lấy quyển sách thứ sáu ở hàng thứ năm từ trái đếm qua tới, quyển thứ mười ba từ phải đếm qua hàng thứ hai cũng lấy đến.”


      Di Ngọc nhận lấy quyển sách, đứng dậy mang giày, đến thư phòng trước đem quyển sách tay để bàn, nàng tò mò nhìn qua tên sách — “Xuân thu tả nhạc truyện”, quyển sách này cùng loại với sách giáo khoa trong Quốc Tử Giám, điều này làm cho nàng có chút khó hiểu, Lý Thái hẳn là sớm đọc xong thập tam kinh (*), bây giờ còn xem cái này làm gì?


      (*) Thập tam kinh: Mười ba bộ kinh truyện của Nho gia.


      Nàng xoay người đến chỗ giá sách lấy hai quyển vừa rồi Lý Thái cầu xuống, đó là hai quyển “Xuân thu lương truyện” và “Thư sơn tạp đàm”, lại thấy được quyển sách xuân thu, nàng áp chế nghi vấn trong lòng, trở lại trong sân.


      Lý Thái nhìn hai quyển sách đưa đến bên cạnh mình, chỉ lấy quyển xuân thu, Di Ngọc hiểu quyển tạp đàm kia là cho nàng xem, thế là cũng có hỏi nhiều, mà cởi giày ra, ngồi xuống tấm thảm nhung.





      Năm nay A Ngũ mười ba tuổi, thân thể gầy , dáng dấp cao, sắc mặt giống như đại đa số người mà gặp qua giống nhau, đều mang theo loại vàng vọt đói kém, có ba người ca ca, còn có đệ đệ hơn hai tuổi, như vậy tính ra, hẳn là A Tứ mới đúng, nhưng mấy người huynh đệ rằng cha từng qua, A Ngũ vốn còn có tỷ tỷ.


      Ba năm trước cha A Ngũ chết, chết ở giữa ruộng hoang, chết khi cày, huynh đệ mấy người ở đỉnh núi thâm thấp gần ngôi nhà cỏ của bọn họ đào cái mộ, đem cha mai táng.


      Sau khi cha A Ngũ chết, đội binh lính quản hạt nhà bọn lấy mảnh đất tươi tốt nhất của cả nhà, nhị ca tức giận quá nên cùng với mấy tên lính ăn cướp kia tranh chấp, cuối cùng bị đánh gãy cái chân.


      Đại ca của A Ngũ, từng lén lút giấu lương thực thu hoạch trong ruộng, lúc bị đám binh lính tìm ra té rớt xuống núi, hứng ba ngày nước mưa, lúc tìm được biến thành câm điếc.


      Vào lúc A Ngũ sáu tuổi, biết được đói bụng là chuyện đáng sợ nhất, vào lúc A Ngũ tám tuổi, hiểu được cái gì gọi là triều đình, cái gì là phạm nhân, cái gì là lưu đày, khi A Ngũ mười hai tuổi, ràng biết được tại sao cả nhà bọn ra sao lưu lạc đến mảnh đất hoang vắng này, lúc A Ngũ mười ba tuổi, con đường nhân sinh rốt cuộc xuất lựa chọn thứ hai.


      cái ban đêm tối đen, A Ngũ và các ca ca bị chiếc xe ngựa sơ sài đưa ra khỏi nơi ruộng hoang sống mười năm trời, lặn lội liên tục mười ngày, qua trấn bần cùng ven đường, qua thôn trang sạch , qua núi rừng uốn lượn, cuối cùng ngừng tại cái viện có bề ngoài rách nát ở ngoại ô.


      A Ngũ và các ca ca bị người ta dẫn vào bên trong cánh cửa cũ nát này, vách tường ở cái viện này đều bong ra, bọn họ xuyên qua hàng hiên, giẫm lên lá rụng, vào căn phòng ngược nắng.


      hành lang quấn quanh ít mạng nhện, khi cánh cửa được mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt chói tai, A Ngũ có chút câu nệ dìu nhị ca vào, đầu tuy cúi xuống, nhưng đôi mắt lại ngừng đánh giá bốn bên.


      “Đại nhân.” A Ngũ nhìn thấy đại hán đầy râu, người mang bọn họ chạy trốn ra khỏi ruộng hoang hướng về cánh cửa sổ duy nhất trong phòng, cung kính trình lên thứ gì đó với bóng dáng ngồi ghế dựa đưa lưng về phía bọn .


      “Tứ châu… Thiếu chút.”


      Tiếng của người này rất thấp, điệu rất đặc biệt, đây là tiếng dễ nghe nhất mà A Ngũ — người nghe quen tiếng khàn khàn khô nứt của các ca ca và tiếng nanh ác kiêu ngạo của binh lính trông coi, từng nghe qua. là làm cho tâm tình của người ta đều theo đó mà thả lỏng.


      “Sầm Bình Tề, Sầm Bình Trung… Sầm Bình Khởi,” tiếng dễ nghe này từng chữ từng chữ điểm ra tên gọi của năm huynh đệ A Ngũ, lưng người nọ đưa về phía bọn , tiếng hề lớn, nhưng rất ràng, “Các ngươi biết tới nơi này để làm cái gì sao?”


      Năm huynh đệ trước tiên dám mở miệng, nhưng đại hán đầy râu dẫn bọn tới đây trừng mắt với bọn họ, vì thế nhị ca A Ngũ mới có chút lắp ba lắp bắp : “Vị, vị đại thúc kia , chúng ta cùng , mỗi ngày đều có thể, có thể ăn hai chén cơm, bảo đảm ăn no.”


      Chỉ vì cái nguyên nhân đơn giản gần như là bố thí này, năm huynh đệ chút do dự rời khỏi nơi ruộng hoang mà bấy lâu nay sinh sống, mỗi ngày hai chén cơm, ở những thành trấn hơi lớn, kẻ nô bộc tùy tiện cũng chỉ có chút đãi ngộ này.


      “Các ngươi cái gì là tiện dân chứ?”


      Sắc mặt vàng ủng ốm đói của A Ngũ chợt lạ thường trắng lên, nhị ca nhanh chóng đáp: “Biết, ta biết…”


      A Ngũ nghe nhị ca kể lại chuyện trước khi cha sắp chết qua, tự thuật ra, hốc mắt có chút đỏ lên, đại ca bị câm thân thể cũng kém, nhị ca thể làm công việc, tiểu đệ ốm yếu, gánh nặng sinh tồn của cả nhà dường như đều đè lên và tam ca hai người.


      Y theo phạm trọng tội bị lưu đày, tùy theo tội nặng , mà phán xử tộc nhân trực hệ hoặc bàng chi chung thân được rời khỏi nơi lưu đày, hộ tich sửa nhập tiện tịch, nữ tử nhập tiện tịch, sung kỹ được hoàn lương, nam tử nhập tiện tịch, hoặc là sung quân được hưởng thụ quân công, hoặc khai hoang được chiếm thu hoạch.


      Ruộng hoang dễ thu hoạch, gặp thời kỳ giáp hạt (**) là chuyện thường có, binh lính trông giữ tiện dân lại thường xuyên cắt xén lương thực, tại lúc đại hán râu rậm biết ra sao thông qua trạm gác tìm tới huynh đệ bọn cả nhà bọn đói hai ngày, chỉ với ba cái bánh nướng và ấm nước của đại hái râu rậm, liền khiến cho đại ca làm ra quyết định, theo rời .


      (**) thời kỳ giáp hạt: thời kỳ lúc lúa, trái cây còn xanh chưa chín, dễ đói kém.


      Người ngồi ở dưới cửa sổ kia trầm mặc chốc lát, ngay tại lúc nhị ca của A Ngũ khẩn trương cho rằng chính mình bậy người kia chậm rãi đứng lên, ánh sáng nhạt của buổi sớm mai len lỏi theo cánh cửa sổ nửa mở vào, xoay người, đối mặt với bọn .


      “Ta có thể để cho các ngươi ăn no, mặc ấm, phải làm tiện dân, các ngươi muốn ?”


      Trong năm huynh đệ, A ngũ là người lớn gan nhất, trừng mắt nhìn nam tử vừa mới xoay người lại, chỉ thấy mặt nạ trắng đen đặc chế vẽ hoa văn ánh vào tầm mắt, che khuất tất cả khuôn mặt của người này, tiếng của vẫn dễ nghe như cũ, lại mang theo dụ hoặc bên trong.


      “Các ngươi muốn ?”


      Gần như là ngay tại lúc vừa dứt lời, nhị ca của A Ngũ liền ra sức gật đầu đáp ứng, sau đó là tam ca, đại ca thể cũng gật đầu tỏ vẻ quyết định của bản thân, tiểu đệ A Ngũ nắm chặt lấy vạt áo dơ bẩn của chính mình, thấp giọng hướng người kia hỏi: “Thực, thực sao?”


      Người mang mặt nạ trắng đen nhàng gật đầu cái, trong thanh lộ ra tia nghiêm túc, “Là thực.”


      “Vậy, vậy ta cũng muốn.”


      Nghe xong câu trả lời của đệ đệ A Ngũ, người mang mặt nạ dời mắt đến thân A Ngũ – người duy nhất có phản ứng, hỏi: “Ngươi muốn?”


      A Ngũ do dự chốc lát, bị đại ca ra sức nhéo cái eo, mới gật đầu : “Muốn.”


      Người kia than tiếng, ánh mắt đen láy xuyên qua lỗ hổng mặt nạ nhìn quét qua mặt mũi của năm người bọn , phất tay ra hiệu người đàn ông đầy râu kia dẫn bọn xuống, cửa bị từ bên ngoài đóng chặt lại.


      Trong phòng mảnh an tĩnh, nam tử mang mặt nạ trở về ghế ngồi, lúc này, mành vải bên cạnh bị xốc lên, bóng dáng thon dài màu trắng ra, đứng ở bên cạnh , xoay người đem cánh cửa sổ nửa khép kia mở ra.


      Hai người đứng ngồi trầm mặc nửa buổi, nam tử mang mặt nạ mới khẽ: “Còn cần bao nhiêu người?”


      Nam tử áo trắng đem tay chống lên cửa sổ, quay đầu hướng lộ ra nụ cười an ủi, “Rất nhanh.”

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      - Chương 155: Tính ngươi gặp xui
      Di Ngọc theo thư phòng của Lý Thái xem được hai quyển sách, bản “Sơn tinh quái chí” xem xong, còn bản “Thư sơn tạp đàm” hồi sáng chỉ mới xem phần tư đến giờ ăn trưa, tuy Lý Thái nàng được đem sách mang , nàng vẫn là đem sách để trở về.


      “Thư sơn tạp đàm” về chuyện khi về già của ông lão tá giáp quy điền (*) ở dưới chân núi làm ruộng, ít nhiều mang theo chút sắc thái quỷ thần, nhưng giữa những hàng chữ hơi có chút hương vị phản phúng, chỗ thú vị trong đó lại là điều mà Di Ngọc hiếm thấy, tắm rửa ăn trưa xong nàng nằm ở giường, nghĩ đến quyển sách chưa xem xong kia, liền lăn qua lăn lại ngủ được.


      (*) tá giáp quy điền: cởi áo giáp về làm ruộng, ý giải ngũ về quê, câu này dùng được cho cả văn và võ.


      Vì trong lòng nhớ, nên sau khi nghỉ trưa nàng vội sửa sang lại quần áo rồi đến thư phòng tìm người, quyết định mặt dày đem quyển sách kia mượn tới tay, miễn cho buổi tối bị mất ngủ, nhưng đến thư phòng gặp Lý Thái lại chỉ A Sinh đứng bên cạnh với nàng:


      “Theo ra ngoài chuyến.”


      ra làm cái gì, có chuyện gì cần nàng và A Sinh cùng ? Di Ngọc ý nên nghiêng đầu ngóng A Sinh, cũng có giải thích thêm, mà dẫn nàng ra ngoài, hai người đến ngoài sân, A Sinh mới khẽ với nàng:


      “Lô tiểu thư, từ mai về sau, cho đến khi Quốc Tử Giám khai giảng ngài chỉ có thể ở tại trong nhà, vừa lúc tại ta có chuyện muốn ra ngoài, thuận đường đưa ngài dạo dạo.”


      Nghe hiểu lời của A Sinh xong, Di Ngọc có dị nghị theo sát ra khỏi viện, ở trong con hẻm yên tĩnh ngồi lên xe ngựa, sau đó trong lòng nàng mới có chút cảm giác quái dị, ra ý của Lý Thái chính là cho nàng ra ngoài thông khí, bởi vì bảy tám ngày sau này đều được ra khỏi cửa.


      Bất quá nàng cũng phải người biết phải trái, tuy rằng nàng thích náo nhiệt, nhưng liên tục mười ngày trời ở trong tiểu lâu vô cùng an tĩnh kia nghỉ ngơi, ít nhiều có chút thích, Lý Thái khiến A Sinh “mang kèm” theo nàng, cũng xem như là có ý tốt.


      Xe ngựa hết quẹo trái rồi quẹo phải chạy ra khỏi phường thị, Di Ngọc xốc lên rèm che thầm thuộc đường , bất quá làm cho nàng kinh ngạc là, bằng vào trí nhớ rất tốt của nàng, vậy mà chỉ mới khắc chung nàng quên vị trí của hai cái góc rẽ, xem ra bí trạch kia được giấu rất kín đáo.


      Đến trung tâm thành Trường An, người bắt đầu nhiều lên, A Sinh lái xe ở phía trước cách rèm che hỏi nàng, “Lô tiểu thư, ngài định đâu, ta đưa ngài , chúng ta hẹn cái giờ, đến giờ ta lại đón ngài.”


      Lý Thái có việc cho A Sinh làm, tự nhiên thể theo Di Ngọc dạo lung tung xả buồn, “Đưa ta đến đông đô hội thôi.”


      Mấy ngày tiếp theo đều được ra khỏi cửa, nên tất nhiên nàng cần mua chút đồ, khung thêu kim chỉ này nọ mua tới giết thời gian tệ, cũng miễn cho nửa tháng luyện lại xuống tay.


      Xe ngựa ở trước phường Y Ba chợ phía đông dừng lại, sau khi Di Ngọc xuống xe, hẹn thời gian gặp mặt ở chỗ này với A Sinh xong liền chuẩn bị vào trong, vừa nhấc chân bị gọi lại, vươn tay đưa ra cái túi tiền.


      “Cho ngài.”


      Di Ngọc lắc đầu, “ cần, ta mang tiền.” Tuy rằng trước đó nàng biết ra khỏi nhà, nhưng giữa trưa lúc thay quần áo trong tay áo vẫn có cất mấy lượng bạc vụn, mua chút đồ nho tuyệt đối là đủ.


      Sắc mặt A Sinh lập tức như trái khổ qua, “Lô tiểu thư, lần này nếu như để cho ngài tự tiêu tiền của bản thân, thể nào nỗi, ngài cầm lấy , bằng ta cũng tốt giao cho.”


      Đối với ai giao cho tự nhiên cần nhiều lời, Di Ngọc thấy vẻ khó xử mặt giống giả bộ, thế là hào phòng vươn tay cầm túi tiền, dù sao cái túi này trông cũng bé, hẳn là có bao nhiêu ngân lượng.


      A Sinh thấy nàng có cùng với dong dài, cười haha xong lại đem giờ hẹn , mới đánh xe ngựa khỏi.


      vào trong phường Y Ba, làm cho Di Ngọc nhớ tới chuyện lần đó đụng vào cửa hàng của Lô gia, vốn là muốn chọn kim chỉ cho Lô thị, nào ngờ vừa lúc bị người ta xem ra manh mối trong túi tiền, khiến người tìm tới cửa, lại nếu như phải vì cái túi nho kia e là Lô Trung Thực còn tìm được đến bốn người bọn họ.


      Tránh con đường có cửa hàng của Lô gia, Di Ngọc giống như là tản bộ vậy, dạo qua từng cái từng cái cửa hàng, vốn là ra giải sầu, thời tiết lại xấu, hảo tâm mua vài món đồ, lúc trước nàng cùng với Lô thị cũng là giống như thế tới đây, nên đối với những người vì mưu sinh sống qua ngày này nhiều hơn phần đồng tình.


      Chờ dạo qua ba con đường, nàng thể tiêu ba tiễn bạc mua cái túi có thủ công xem như tinh tế đến, đem mấy thứ linh tinh tay đều nhét vào trong túi xách ở tay, đa số là mấy thứ chỉ có hai văn tiền, nàng vốn mang theo bốn lượng bạc, cũng chỉ mới xài nửa.


      Di Ngọc đến cửa hàng tơ lụa ở tây tam phố, xuyên qua cửa tiệm rộng mở thấy bên trong treo phối kiện may quần áo, còn có mấy dải phi bạch hình dáng tệ, nàng liền vào.


      Lúc này trong tiệm trừ Di Ngọc ra chỉ có người nữ khách, cầm dải phi bạch mà nhân viên lấy từ bên trong tủ trải ra bàn nhìn kỹ, khó được là chưởng quầy lại là người nữ tử, đôi mắt dài mang chút thông minh lanh lợi, nhìn thấy nàng vào, cười khách khí, “Tiểu thư, muốn mua cái gì?”


      Di Ngọc chỉ dải phi bạch treo cái giá sau lưng nàng : “Thứ kia là hàng thêu Tô Châu?” Tấm phi bạch có màu xanh nhạt, bên hông là hoa văn có sắc thái thanh nhã, xem ra rất hợp với cái quần màu xanh nàng mặc người, phương pháp thêu lại thấy nhiều, xem đường nét tinh mịn và trơn tru của nó, hẳn là hàng thêu Tô Châu.


      Nữ chưởng quầy vươn tay lấy tấm phi bạch kia xuống, đưa cho Di Ngọc, “Đúng vậy, chắc hẳn tài may vá của tiểu thư cực tốt.” ít nữ tử đều làm nữ công, có thể phân được ràng khác biệt ở bên trong cũng ít, hiển nhiên nàng đây là tận lực khen ngợi Di Ngọc.


      Di Ngọc cầm tới tay định nhìn kỹ, bên cạnh đột nhiên có cái tay vươn tới, muốn đem dải phi bạch này đoạt , dải phi bạch này có kiểu dáng hơi dài, tại lúc bàn tay kia còn chưa đem phi bạch lấy hoàn toàn Di Ngọc cùng lúc bắt được đoạn còn lưu ở trong tay nàng, nàng quay đầu nhìn chủ nhân của bàn tay kia.


      “Buông tay!” tiếng nũng nịu, đây là tiểu nương có khuôn mặt mượt mà, đeo vàng đội bạc, hình dạng được cho là xinh đẹp, lúc này nhăn mày, nhìn chằm chằm Di Ngọc, trong ánh mắt mang theo khó chịu.


      Là nàng! Thực là khéo, khóe miệng Di Ngọc cong lên, bàn tay nắm lấy phi bạch càng thêm ra sức, há mồm ràng phun ra hai chữ — “ buông.”


      Nàng gặp tiểu nương này là lần thứ ba, hơn lần đoạt ngọc trong tay nàng, lần này lại muốn từ trong tay nàng cướp đồ, liền tính biết thân phận của nàng ta, Di Ngọc cũng tính nhường cho, cái gọi là ai cả đường , tự nhiên cũng có ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, nàng hoàn toàn có nửa điểm tự giác về quan hệ huyết thống, chỉ cần là người dính vào cái gia đình kia, nàng nghe tên thôi thấy phiền lòng, huống chi là gặp mặt.


      Cái dạng này của Phòng Chi Vũ chắc chắn sống dễ chịu lắm, khuôn mặt béo trắng, ăn mặc đều là tốt nhất, thực xấu hổ là “hạt giống duy nhất” trong nhà — thôi, xem như là nàng ta gặp xui, ai khiến nàng ta làm hư tâm tình tốt đẹp của mình.


      Hẳn là đoán được thái độ này của Di Ngọc, sắc mặt tiểu nương luôn luôn được chiều chuộng này hơi hơi đỏ lên, cái tay còn lại cũng thêm vào, hai tay đồng loạt ra sức, nhất định phải đoạt được phi bạch này từ trong tay Di Ngọc mới được.


      Tuy khí lực của Di Ngọc lớn, nhưng so với kiều tiểu thư sinh chiều dưỡng chuộng như Phòng Chi Vũ Di Ngọc là người ăn khổ qua, thân hình động, đem phi bạch từ cổ tay quấn lên cánh tay mượn lực, mặt đổi sắc dựa vào bên quầy, cứ thế dùng cái tay cùng nàng kia giằng co.


      Nữ chưởng quầy thấy, vội cuống quít khuyên nhủ: “Hai vị tiểu thư, chớ có giành nhau, chớ có giành nhau!”


      Di Ngọc thấy vị Phòng tiểu thư này giống như là dùng hết khí lực bú sữa để túm lấy đầu kia của tấm phi bạch, lại còn dùng đôi mắt đầy lửa giận của nàng ta nhìn chằm chằm vào chính mình, thế là thình lình nhe răng cười, cổ tay phất lên đem đầu phi bạch trong tay mình buông ra.


      “A!”


      Nữ chưởng quầy thấy vị khách nữ ràng là tiểu thư nhà quan kia đặt mông ngồi ở mặt đất, bị té bò lăn bò càng, thế là cuống quít vòng ra phía trước quầy hàn dìu lên.


      “Vị tiểu thư này, ngài sao rồi, có té trúng chỗ nào ? Ta đỡ ngài lên.”


      , cần! Đau quá, hu hu…”


      Có lẽ là té đau, Di Ngọc mắt lạnh nhìn Phòng Chi Vũ ngồi ở mặt đất, mặc cho chưởng quầy khuyên nhủ cũng đứng dậy, ngược lại là hai mắt lưng tròng mang theo phẫn nộ nhìn chòng chọc nàng, lại nhất thời ra lời, Di Ngọc xoay người nhặt tấm phi bạch rơi đất lên, hỏi nữ chưởng quầy:


      “Vật này bao nhiêu tiền?” Lòng đồng tình của nàng tuy nhiều , nhưng dư đem loạn dùng.


      Nữ chưởng quầy lo lắng làm cách nào để dỗ vị tiểu thư ngồi mặt đất kia, nàng cũng buôn bán được vài năm, kiến thức nhìn người cũng có chút, biết cách ăn mặc trang điểm của Phòng Chi Vũ ràng là giàu cũng là người có địa vị, ở trong tiệm của nàng xảy ra chuyện, lỡ mà có chuyện gì là xui xẻo, chờ người trong nhà nàng kia tìm tới cửa người khách chọc họa mất cho xong việc, chỉ có nàng là trốn xong, chắc chắn bị giận lây.


      Thế là nàng liền ngẩng đầu nhìn Di Ngọc, thấy biểu cảm của nàng giống như là chẳng có việc gì xảy ra, nữ chưởng quầy ít nhiều mang theo chút oán khí : “Vị khách này, ngài đây là tới mua đồ, hay là tới chọc chuyện, phi bạch kia ta bán.”


      Đôi mày liễu của Di Ngọc khẽ nhíu, đem tấm phi bạch dính chút vết bẩn kia tùy tay ném ở quầy, đúng lúc lộ ra vết rách ở bên , nữ chưởng quầy thấy nàng muốn , tạm thời quan tâm dỗ vị tổ tông ngồi dưới đất nữa, mà vừa vươn tay ngăn trở Di Ngọc vừa chỉ mảnh phi bạch quầy, lạnh giọng : “Trước đừng , đồ kia bị hư, ngài đem tiền trả trước .”


      Kỳ , nữ chưởng quầy này chỉ là muốn cho Di Ngọc trả tiền, mà còn tính toán chờ gia nhân của Phòng Chi Vũ tìm tới, tiểu thư như vậy ra cửa chắc chắn mình, có lẽ là lạc ra, hoặc là tự mình chạy mất, bây giờ nàng đem Di Ngọc cản lại trước, đợi mấy người kia tìm tới thế là có thể thoái thác trách nhiệm.


      Di Ngọc hề biết suy nghĩ của nàng, mà quay đầu nhìn thoáng qua vết rách tấm phi bạch, tuy rằng nàng cảm thấy có nửa sai là của Phòng Chi Vũ, nhưng lúc này nhìn thấy tiểu nương kia ăn cái mệt, trong lòng vui vẻ nên cũng so đo, với nữ chưởng quầy:


      “Bao nhiêu tiền?”


      Nữ chưởng quầy xem chuẩn quần áo người Di Ngọc rất tầm thường, tay lại xách cái túi rẻ bèo mua ở vỉa hè, đôi mắt dài chớp cũng chớp : “Hai mươi lượng.”


      Sắc mặt Di Ngọc biến, quay người cầm lấy tấm phi bạch quầy, cẩn thận nhìn, rồi xoay người đưa tới trước mặt nữ chưởng quầy, “Hai mươi lượng sao? Loại tơ tằm này phải là tơ vân năm lượng quyển, chỉ thêu cũng phải là loại nam phương lượng bạc bản, ngươi cho ta nghe thử, vì sao giá trị của nó đến hai mươi lượng.”


      Ánh mắt của Di Ngọc cỡ nào chứ, Lô thị rất thích vọc mấy thứ kim chỉ này, bây giờ nhà bọn họ lại dư tiền, mỗi khi ở Trường An có loại kiểu mẫu mới nào, cho dù có mua nữa Lô thị vẫn biết ràng, dẫn đến Di Ngọc cũng theo biết được giá thị trường, giá của miếng phi bạch này cũng chỉ tầm hai lượng trở , giá bán nhiều lắm chỉ gắp ba lần, hai mươi lượng? Mua đến bốn năm tấm còn được

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      - Chương 156: Phụ Huynh Tìm Tới


      Kỳ Di Ngọc đoán chút cũng sai, giá vốn của tấm phi bạch này nhiều lắm cũng chỉ hai lượng bạc, giá bán ra là năm lượng, nữ chưởng quầy này cố ý được mắc ít, chính là nghĩ Di Ngọc cầm được tiền ra, định kéo kéo thời gian, bây giờ nghe đến lời nàng , mới biết là gặp được người trong nghề, thế là sắc mặt bà ta trong nháy mắt trở nên rất khó nhìn, dù thế vẫn là già mồm át lẽ phải, :


      “Tơ và chỉ này phải tốt nhất, nhưng thủ công cũng là do nhất phẩm tú nương ở Giang Nam tự tay làm, ngươi thấy ta treo ở cái kệ cao nhất, là bởi do thứ này rất quý! Trước mắt nó bị ngươi làm hư, nếu như ngươi bồi được tiền ra đây, ta đành phải kêu tuần phố tới để làm người phân xử.”


      Di Ngọc vốn là biết mục đích kéo dài thời gian của nữ chưởng quầy này, nên nghe xong lời của bà ta trong lòng nàng rất là buồn bực, nếu như là ở chỗ khác, nàng cho rằng chưởng quầy này làm thế này là vì muốn lừa tiền, nhưng ở đây chính là đông đô hội phồn hoa nhất thành Trường An, có thể mở cửa tiệm buôn bán ở nơi này đều phải là người ngu, cầm thứ đồ chỉ có bốn năm lượng bạc để hố nàng hai mươi lượng, nếu như tra được ràng, có nửa điểm ưu đãi đối với nữ chưởng quầy này.


      “Oa oa… Đau! Đều tại ngươi!”


      Phòng Chi Vũ rốt cuộc cũng nhịn xuống tiếng khóc, quan tâm lau nước mắt, mà dùng tay chống mặt đất, tay còn lại chỉ vào mặt của Di Ngọc: “Ngươi, ngươi dám vô lễ với ta như vậy, ngươi có biết ta là ai hay ?”


      Di Ngọc dời ánh mắt từ khuôn mặt đầy vẻ khó coi của nữ chưởng quầy xuống khuôn mặt treo hai hàng nước mắt của Phòng Chi Vũ, thấy thần sắc của nàng ta tựa như té ra cái thương tật gì hết, nàng thầm nghĩ, vì biết ngươi là ai, ta mới muốn cho ngươi cái giáo huấn.


      Di Ngọc cũng có để ý nàng ta, mà tiếp tục với nữ chưởng quầy: “Vậy ngươi kêu tuần phố tới .” Hai mươi lượng tay nàng có, nhưng cộng thêm túi tiền mà A Sinh đưa cho nàng, năm sáu lượng vẫn là có thể, nàng cũng phải kẻ coi tiền như rác, đợi chút nữa tuần phố tới, chuyện ràng xong, nhiều lắm nàng bồi thường cái giá gốc.


      Nữ chưởng quầy sửng sốt, vốn bà ta còn cho rằng Di Ngọc bị cái danh tuần phố dọa đến, rồi cùng chính mình chút đạo lý, nào ngờ nàng lại thẳng tưng như vậy, trực tiếp kêu bà ta gọi tuần phố tới.


      Phòng Chi Vũ thấy Di Ngọc bưng bộ hình dáng coi thường chính mình, liền dùng bàn tay chỉ Di Ngọc, chuyển đến người nữ chưởng quầy ở bên cạnh, ra sức kéo, “Ngươi đem tuần phố kêu lại đây! Đợi chút nữa cha ta nương ta tới, cho nó biết mặt.”


      Phòng tiểu thư vốn chưa từng có chịu qua loại bực bội này, nên lúc vừa rồi phản ứng có chút vô thố cũng là do tức quá mức, bây giờ tỉnh thần lại, đương nhiên là thể dễ dàng buông tha Di Ngọc như vậy, nàng là cùng với người trong nhà chung, cha mẹ ở trong tiệm sách chọn đồ, nàng cảm thấy thú vị mới báo vài tiếng liền tự mình chạy đến nơi khác dạo, đợi chốc lát tự nhiên có người tìm tới.


      Trong lòng Di Ngọc giật thót, nàng có bỏ qua từng câu từng chữ của nàng kia, nghĩ đến người mà chút nữa có khả năng nhìn thấy, nàng khỏi nhíu mày, cũng phải là lo lắng hay sợ hãi cái gì, mà là sợ vì chuyện này làm cho bản thân mình khó chịu đến mức ăn vô cơm chiều.


      Nữ chưởng quầy nghe lời của Phòng Chi Vũ xong, do do dự dự chút, rồi nhìn thoáng qua nữ khách hàng đứng xem trận náo nhiệt này cách say sưa, hề có ý rời ở bên cạnh, mới với người phục vụ trong tiệm, “ kêu tuần phố tới.”


      Người phục vụ nghe xong chạy chậm ra ngoài, Phòng Chi Vũ hít hít mũi, trừng Di Ngọc, “Có bản lãnh ngươi đừng !”


      Nữ chưởng quầy làm như là hưởng ứng lời của nàng ta vậy, đứng dậy hướng phía cửa chặn, hành lang của tiệm này vốn có lớn, hai người cùng nhau đứng chung, trái phải, đem con đường ra khỏi tiệm chặn kín bưng.


      Di Ngọc thấy tư thế này của bọn họ, cảm giác phiền muộn trong lòng thế nhưng thiếu rất nhiều, nàng thầm hừ lạnh tiếng, rồi đến ghế dựa ở cạnh tường ngồi xuống, chờ chời, còn có thể ăn nàng hay sao chứ.


      bàn có bày bình trà và chén trà đãi khách, Di Ngọc rót chén cũng có uống, mà cầm ở trong tay thưởng thức, ngó cũng thèm ngó hai người đứng chặn ở ngưỡng cửa, loại dáng vẻ yên tĩnh thong dong này rơi vào trong mắt Phòng Chi Vũ, lập tức khiến cho nàng ta nghiến răng.


      Vị nữ khách đứng xem náo nhiệt kia cũng là người hiếm có, thấy loại phiền toái này trốn cũng né, mà còn ngồi xuống cái ghế cạnh Di Ngọc, cười với nàng: “Tiểu nương, ngươi thế nhưng bảo trì được bình thản.”


      Thấy thái độ của vị phụ nhân hơn bốn mươi này hòa ái, Di Ngọc liền trả lại cho bà nụ cười tươi tắn. Nguyên nhân mà nàng bình tĩnh được, phương diện là vì nàng chiếm nửa chữ lí: tấm phi bạch bị rách kia, nàng chính là ấn giá gốc bồi thường, còn phương diện khác: Phòng Chi Vũ bị ngã xuống đất tuy rằng là do nàng cố ý làm cho, nhưng nếu nàng ta cùng chính mình tranh đoạt sao có thể bị ngã, Di Ngọc dám khi dễ vị Phòng tiểu thư này, trong lòng nàng tự nhiên là cũng có để, bất luận là cha mẹ chú bác gì gì của nàng ta tới đây, nàng cũng sợ hãi.


      ***


      Hôm nay Lệ Nương rất là cao hứng, khó được có thể đem lão gia nhà mình mời ra khỏi thư phòng cùng dạo phố, nên chỉ mang theo người hạ nhân theo hầu nhà ba người bọn họ. Khi đến đông đô hội còn đặc biệt đến cửa hàng xem tranh chữ, bà sớm thương lượng trước với chưởng quầy, chuẩn bị vài thứ tốt ra ngoài, quả nhiên đến nơi này có làm cho họ Phòng mất hứng.


      Liên tục chọn ra bốn món đồ xong, Phòng Huyền Linh phát nữ nhi thấy đâu hết. hỏi Lệ Nương: “Tiểu Vũ đâu?”


      mặt Lệ Nương mang chút tươi cười sủng nịch, “Đứa ngại ngột ngạt, chạy đến cửa hàng đối diện xem này nọ, nếu lão gia chọn lựa xong, chúng ta tìm nàng.”


      Phòng Huyền Linh ừ tiếng xong, sai hạ nhân theo phía sau ôm cái hộp. Đem tiền bạc thanh toán xong, cùng với Lệ Nương đến gian cửa hàng mà bà ta chỉ vào.


      Sau khi tới cửa, chỉ thấy bóng dáng ngồi đưa lưng về phía bọn , nhìn màu sắc quần áo và thân hình, Phòng Huyền Linh là người đầu tiên phản ứng kịp trong hai vợ chồng, chau lông mày, vừa muốn há mồm, liền bị Lệ Nương hồi thần lại ra tiếng đánh gãy:


      “Tiểu Vũ!”


      tiếng quát to này của Lệ Nương, đem mấy người trong tiệm cùng nhau quay đầu nhìn, Phòng Chi Vũ ngã mặt đất thấy được cha mẹ của mình liền vui mừng, sau đó lại thay đổi bộ mặt như là nhận hết ủy khuất vậy, dùng tiếng mang theo giọng mũi hô:


      “Cha, nương.”


      Lệ Nương bước nhanh tới, vươn tay muốn kéo nàng lên, gấp gáp hỏi han: “Tiểu Vũ, ngươi bị ngã sao, đau chỗ nào với nương, đứng nổi hay là bị làm sao?”


      Kỳ Phòng Chi Vũ bị ngã nặng, nàng vốn phải người yếu đuối, thịt ở mông cũng có ít, chẳng qua là chưa từng có đau như vậy lần nào, lúc đầu là khóc , sau lại sợ Di Ngọc bỏ , mới cùng với nữ chưởng quầy cùng nhau dựa vào mồm mép mà chặn con đường, cảm giác lúc này sớm có sâu sắc như ban nãy, bị Lệ Nương kéo liền thuận thế đứng lên, nhào vào trong lòng bà ta khóc hu hu lên.


      Phòng Huyền Linh bị các nàng chắn tầm mắt, thấy Phòng Chi Vũ khóc thở dài hơi, chân cũng nhích qua, vươn tay đặt ở đầu nàng, giọng hỏi: “Tiểu Vũ, trước tiên đừng khóc, với cha chuyện gì thế này?”


      xong mới quay đầu nhìn tình huống trong cửa hàng, đầu tiên là thấy nữ chưởng quầy có chút lo lắng đứng ở bên, rồi sau đó là phụ nhân ngồi xéo về phía , cuối cùng —


      Di Ngọc bóp chén trà trong tay, từ lúc đôi vợ chồng kia đến trước cửa thần sắc mặt nàng liền thu liễm lại, nhàn nhạt vọng tình cảnh “tương thân tương ái” của nhà ba người bọn , Phòng Chi Vũ đổi nét kiêu ngạo ngang ngược ban đầu, biến thành loại hình dạng giống như là nhận hết ủy khuất vậy, người đàn bà ăn mặc đẹp đẽ đầy quý giá kia vì lo lắng mà lộ ra vài nếp nhăn nơi khóe mắt, còn người đàn ông trung niên có dung mạo đoan chính, hình dáng có chút mảnh khảnh nọ dùng bàn tay sờ đầu an ủi Phòng Chi Vũ.


      Quả nhiên, biết ngay thấy bọn họ buổi tối nàng nuốt trôi cơm liền mà.


      Người đàn bà kia lần trước Di Ngọc ở Thấm Bảo Trai nhìn thấy qua, thể nghi ngờ chính là Lệ Nương trong chuyện xưa của Lô thị, nếu như nàng vẫn biết , có lẽ ngay từ đầu nhìn ra người đàn bà có mặt ngoài ôn nhu dáng vẻ mềm mại này, từng lấy thân phận thiếp thị, dựa vào phụ quân sủng ái, đem vợ cả chính thất ổn áp đầu, còn có khả năng chính là thủ phạm thiết kế hãm hại đích tử của chính thất trốn chui trốn nhủi.


      Người đàn ổng mảnh khảnh kia hẳn là Phòng Huyền Linh của thế giới này, đây là cha ruột sinh ra thân thể này của nàng, là người đàn ông của Lô thị, là bóng râm hại Lô Trí tâm kết khó giải, là đầu sỏ làm cho Lô thị mang bầu phải dắt hai đứa con trai xa tha hương!


      Mặc dù Di Ngọc sớm chuẩn bị ở trong lòng, nhưng chân chính nhìn thấy bọn , cứ việc mặt có biểu tình, nhưng tức giận trong lòng quả nhịn được bốc khói, nương và các ca ca là những người trọng yếu nhất ở thế giới này của nàng, bọn họ từng bị hai người kia hại thê thảm, nàng làm sao cũng có cách bình tĩnh hòa nhã cho nổi.


      Trong lúc nộ ý của Di Ngọc tăng vọt, tính toán chút nữa ra sao giáo huấn nhà ba người tương thân tương ái này để trút giận, chú ý đến ánh mắt của Phòng Huyền Linh nhìn về phía nàng chỉ mang theo tìm tòi nghiên cứu chứ có kinh ngạc, nàng biết cũng có nhìn ra mặt mày của nàng tương tự bà ngoại.


      Dù sao khi Lô lão phu nhân còn trẻ cũng có mấy người gặp qua, ngay cả tỷ tỷ ruột thịt của Lô thị cũng là vì nhìn qua bức họa lúc trẻ của Lô lão phu nhân, mới nhận ra được nét tương tự của Di Ngọc và bà ngoại.


      Ánh mắt của Lệ Nương cũng đảo qua trong phòng vòng, rồi sau đó chà lau khuôn mặt khóc tèm lem của Phòng Chi Vũ, ôn nhu : “Tiểu Vũ đừng sợ, với cha nương đây là chuyện gì thế này, có cha ngươi ở đây, để cho ngươi chịu ủy khuất.”


      Lúc này Phòng Chi Vũ mới ngừng nước mắt, quay đầu chỉ vào Di Ngọc nhìn bọn , ngữ khí mang tức giận : “Chính là nó, tranh đồ với con, sau đó còn đẩy con té xuống! Làm con té đau quá, cha nương, hai người thể khinh xuất tha thứ nó.”


      Di Ngọc nhìn nàng ta mở to mắt lời bịa đặt, cũng có đánh gãy, mà nhìn thoáng qua Phòng đại nhân nhíu mày suy tư, rồi tiếp tục nghênh đón vẻ mặt nhíu mày mang theo nét nghiêm khắc của Lệ Nương, khiến cho nàng có chút kinh ngạc là, người đàn bà này cũng chỉ lườm nàng cái, liền quay đầu thấp giọng với Phòng Chi Vũ.


      “Tiểu Vũ, cùng người khác tranh đồ vật vốn là đúng, nương là như thế nào dạy ngươi, cho dù phải là ngươi khởi đầu, cũng thể cùng người ta giống nhau, làm chút chuyện có phép tắc phân phải trái.”


      Phòng Chi Vũ nghe bà ta niệm niệm chỉ cắn môi chuyện, Lệ Nương lại hướng về Phòng Huyền Linh im lặng, : “Lão gia, đứa chẳng qua là bị ngã đau nên cáu kỉnh, ngài đừng trách nàng vừa rồi nhảm.”


      Nghe lời của bà ấy xong, Di Ngọc hừ cười tiếng, đem chén trà nửa ngày cũng chưa đụng chút đặt lại bàn, ả Lệ Nương này nhìn như là dạy con, làm ra bộ thái độ hiền lành, nhưng trong lời đều là Di Ngọc đúng, vừa làm nhạt điêu ngoa trong lời ban nãy của Phòng Chi Vũ, lại còn bổ đầy đủ thể diện cho chồng, quả nhiên là ả đàn bà thông minh lanh lợi biết lấy lòng đàn ông, khó trách năm đó Lô thị bại ở dưới tay ả, luận lòng dạ mà , hai người đích xác phải cùng cấp bậc.


      Quả nhiên, thần sắc của Phòng Huyền Linh tức mềm mại xuống, nhưng cũng có trừng mi quắc mắt với Di Ngọc, mà là hỏi nữ chưởng quầy đứng bên cạnh, “Chưởng quầy, ngươi đến chút chuyện này tới cùng là như thế nào?”


      Di Ngọc thấy cũng có nghe tin lời bên của Phòng Chi Vũ, nên nàng cũng lẳng lặng có thanh minh gì cho bản thân, chẳng qua là biết Phòng Huyền Linh này đây là biết đức tính của khuê nữ nhà mình, hay chỉ là làm mặt mũi bề ngoài cho có.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :