1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bachnhaty

      bachnhaty Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      50
      that hay nha . rat mong chuonh moi cua nang . ma truen nay co bao nhieu chuong v
      :034::034::034::034::034::034:
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4: Phúc lợi khi xuyên qua
      Chuyển ngữ: Grey Phan

      ***

      Di Ngọc cảm giác ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh, mơ mơ màng màng mở hai mắt, đầu tiên nàng nhìn thấy đúng là xà nhà bằng gỗ đỉnh đầu, bên tai truyền tới tiếng đứt quãng của phụ nữ cùng trẻ con, nàng mới biết mình cũng có nằm mơ, mà xuyên qua thời , biến thành tiểu nương nông gia Đường triều, quan trọng nhất là tại nàng có thân nhân.

      Cái mũi dùng sức hút khí hơi, nàng nhịn xuống chua xót, từ chiếc ván lót giường có chút cấn người Di Ngọc ngồi dậy, hắng giọng cái hô lớn tiếng: “Nương!”

      Trong nháy mắt công phu Lô thị liền từ bên ngoài sân chạy vào, phía sau còn theo hai cái đuôi . Di Ngọc đảo mắt tặng cho ba người ba cái ánh mắt, sau đó nở rộ cái tươi cười to.


      “Tiểu Ngọc ngươi dậy rồi! Nương cho ta làm phiền ngươi.” Lô Tuấn quệt mồm chạy đến bên giường ngồi xuống, có chút ủy khuất theo sát Di Ngọc oán hận.

      Di Ngọc cười hì hì xem , ngọt ngào kêu tiếng “nhị ca”, lập tức làm cho Lô Tuấn vui vẻ ra mặt. Lại quay đầu hô Lô Trí tiếng “đại ca”, tinh mắt ngắm thấy mặt của lại hơi hơi đỏ lên.

      “Tốt lắm, giúp tiểu muội các ngươi thu thập, nương làm cơm nóng.” biết có phải ảo giác hay . Di Ngọc mơ hồ cảm thấy thanh của Lô thị tia nghẹn ngào, nhưng xem mặt nàng cũng mang theo cười.

      Nếm qua cơm trưa, Lô thị dẫn ba đứa con ngồi ở tảng đá lớn trong sân phơi nắng, chính mình cầm theo đồ thêu làm. Di Ngọc bên cười híp mắt ứng phó Lô Tuấn làm trò hề chọc nàng, bên lưu ý thủ công của Lô thị.

      Thấy nàng tay vững vàng cầm khung thêu hình tròn, tay châm tuyến trước mặt xuyên qua. Di Ngọc nhìn là tò mò, mặc dù biết Lô thị là biết thêu vài thứ, nhưng thấy người cổ đại chân làm nữ công là lần đầu tiên, cũng biết cùng thêu chữ thập ở đại có hay bất đồng.

      Vì thế nàng liền hướng bên cạnh Lô thị đụng đụng, vải dệt kia nhìn thấy giống như là tơ lụa mà giống như người bọn họ mặc là vải thô, hình dáng lớn cỡ khăn tay bị khung thêu giữ chặt, mặt chỉ nổi lên cái đỉnh, có nhiều điểm xanh biếc thôi. Nhưng lúc này ngón tay Lô thị tung bay, vài cổ màu sắc bất đồng theo châm tuyến ở mặt tơ lụa màu trắng xuyên qua lên xuống trận công phu sau, kia nguyên bản lụa trắng có vật gì tại mặt góc liền thêm con chuồn chuồn xanh biếc, tuy rằng màu sắc sợi vải thể so với đại xinh đẹp, nhưng là hình dáng của chuồn chuồn đều vô cùng sinh động, đôi cánh hơi mỏng làm như nhàng chấn động, đến ánh mắt của nó cũng có thể ràng phân .

      Lô Tuấn thấy nàng phân tâm để ý tới chính mình, liền kéo tay của nàng hỏi: “Tiểu Ngọc xem nương làm công việc a?”

      Di Ngọc quay đầu lại :”Dạ, đẹp.” Lời này giả, người đại phục sức cùng phụ kiện đều là dùng máy móc in hoa, ngẫu nhiên có chút chỗ thêu cũng là dùng máy móc thêu. Phải lúc nàng lên đại học cũng theo bằng hữu chơi đùa chút đơn giản thêu chữ thập gì đó, so với cái này chính diện tú nghệ, lúc đó nàng làm chính là lớn cỡ bàn tay cũng tiêu phí hơn tuần, đến cuối cùng cũng chỉ là nhìn mẫu mà bắt chước thôi.

      Bởi vậy đối với tay nghề Lô thị như vậy chỉ chốc liền thêu ra tới cái đồ hình, nàng quả liền bội phục. Còn muốn thủ pháp như Lô thị vừa rồi — Di Ngọc đột nhiên thất thần, ánh mắt còn nhìn chằm chằm Lô Tuấn, ánh mắt ngơ ngác kia làm sợ tới mức liền vươn tay đẩy nàng.

      “Tiểu Ngọc ngươi làm sao vậy!”

      Di Ngọc lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy Lô thị cùng Lô Trí đều muốn để đồ trong tay xuống khẩn trương cùng Lô Tuấn nhìn về phía nàng, khỏi có chút áy náy, biết bọn đây là sợ chính mình lại ngốc trở lại.

      “Xinh đẹp.” Vì thế Di Ngọc lại dùng ngón tay chỉ đầu gối Lô thị gì đó, lúc này mới khiến mẫu tử ba người lần nữa tản ra mặt mày.

      Lô thị lại lần nữa nhặt lên khung thêu tiếp tục thêu đồ đạc của nàng, ngoài miệng đối với Di Ngọc : “Ngọc Nhi sau này đừng như vậy, dọa hỏng nương. Con thích nữ công, chờ lớn tuổi chút lại học thôi, mẫu thân tự tay dạy con, ta phần này tay nghề chính là bà ngoại tổ tiên thân truyền chính tông Thục thêu, là truyền con truyền con dâu.”

      Lô thị còn ngừng cùng nàng thầm, Di Ngọc tuy rằng mặt ngoài ra vẻ nghe, nhưng trong lòng lại là mảnh nghi hoặc, trong đầu nghĩ đến vẫn là vừa rồi Lô thị cao thấp tung bay ngón tay.

      Vừa mới cùng Lô Tuấn chuyện nàng ngạc nhiên phát vừa rồi Lô thị từng châm thêu chuồn chuồn đường lại thực ràng khắc ở trong đầu nàng, giống với trí nhớ kém cỏi trước khi xuyên qua. Đây là có chuyện gì? Khi nào trí nhớ của nàng trở nên tốt như vậy?

      Đè xuống kinh hãi, nàng lại lặng lẽ ngắm nhìn Lô thị làm việc trong chốc lát, thẳng đến phát vô luận vài lần bỏ qua bên nhìn trở về, đều có thể đại khái nhớ kỹ ràng các bước Lô thị đổi tuyến cùng nhập châm, tâm trạng lại càng nhất thời đổi sợ thành vui. Thầm nghĩ có thể nào nàng luôn trí nhớ tốt lúc sau xuyên qua còn có thể tốt lắm?

      Nàng ràng cảm giác được chính mình trí nhớ tăng lên, vì thế khẩn cấp muốn tìm chút việc thử lần.

      Mắt thấy bên Lô Trí cầm trong tay quyển sách đóng da buộc chỉ xem cẩn thận, vì thế liền giả bộ tò mò lại qua phía bên kia , mẫu tử ba người nghĩ nàng tâm tính trẻ con cũng thèm để ý. Mà nàng rất nhanh mà đem trang văn tự tay Lô Trí đại khái quét lần, tiếp tục hơi hơi bỏ qua trong mắt hồi tưởng, lại là tìm lớn nghị lực mới nén trụ tâm tình kích động.

      Trí nhớ của nàng tốt lắm, quyển sách tay Lô Trí kia tất cả đều là chữ phồn thể, nàng mặc dù học là văn học Trung Quốc, nhưng đối với chữ phồn thể cũng chỉ có thể tính là xem hiểu, dù sao lúc ở đại nàng chỉ là người tư chất bình thường. Thế nhưng vừa rồi kia hơn trăm chữ cái tờ văn chữ phồn thể, nàng lại gần xem qua lần có thể đại khái hồi tưởng lại bảy phần nội dung sách.

      Lô Trí thấy bé ở đối diện tiến đến bên cạnh mình lại làm ra bộ ra dáng đọc sách, nghĩ nàng có hứng thú đối đọc sách biết chữ, khỏi ngẩng đầu đối Lô thị : “Nương, tại Tiểu Ngọc cũng thanh tỉnh, nếu ngài cũng dạy nàng biết chữ , hoặc là con dạy nàng?”

      Lúc này Di Ngọc mới thu hồi tâm tình hưng phấn, lại lắc lắc mông ngồi xuống trước mặt Lô thị, ánh mắt vẫn còn nhìn quyển sách tay Lô Trí, trong lòng nghĩ lên, chính mình là sống hai mươi năm, trí nhớ lần đầu tiên tốt như vậy, khóe miệng khỏi ra xinh đẹp tươi cười.

      Lô thị sờ sờ đầu của Di Ngọc, ứng tiếng : “Vẫn là ta dạy, ngươi còn phải chăn trâu lại rảnh mang nàng, Tuấn Nhi cũng thích đọc sách, nương dạy hai người các ngươi đều tốt, tự nhiên cũng tự dạy được muội muôi các ngươi vỡ lòng. tại Ngọc Nhi bốn tuổi, tuổi này đúng là nên nhận thức ít chữ, ta xem nàng lúc này tốt lắm, chỉ cần đề phòng sau này đập lên đầu xảy ra vấn đề gì, sợ là sau này chúng ta lại nhiều thêm em thông minh đâu.”

      Huynh đệ hai người nghe xong lời mẫu thân đều cười đáp phải, Di Ngọc nhưng có chút buồn bực, coi như đem tới đại cũng chưa từng nghe qua ở trẻ con nông thôn bốn tuổi phải biết chữ vỡ lòng, như thế nào nhà này nhà như thế giống người thường?

      “Chao ôi, nương dạy tự nhiên là tốt, còn hơn tiên sinh trấn chút.”

      “Ca ngươi lại trấn học trộm?” Lô Tuấn ở bên ngắt lời, làm cho thần sắc Lô Trí căng chút, rồi lại cẩn thận nhìn Lô thị liếc mắt cái, thấy mặt nàng như cũ mang theo tươi cười, có điểm bất mãn, lúc này mới buông lỏng hơi chậm rãi hồi phục như cũ.

      “Ừm, chính là hôm trước chăn trâu chuyến, nghĩ mượn quyển sách, chính là được.”

      Di Ngọc xem nhắc tới chữ “sách” hai mắt liền sáng lên, lại nghĩ tới lúc trước nương kêu con mọt sách, thầm nghĩ đại ca này quả nhiên là người hiếu học, chừng tại tốt tốt đọc sách, sau này nhưng là có thể mưu cái công danh. Đường triều là có chế độ khoa cử, đại ca chỉ cần có học mới có tiền đồ làm quan, thực làm cái nhân viên công vụ có tài ở cổ đại, cả nhà cũng thoát khỏi nghèo khó mà làm giàu.

      Lô thị nghe xong lời của , cúi đầu trầm tư chút, ngẩng đầu nhân tiện : “Trí Nhi đọc xong “Luận ngữ” tại sao cùng nương tiếng. Cũng đừng mượn sách, trấn cái tiên sinh kia ta cũng gặp, phải cái người dễ đối phó, ngươi mượn sách khẳng định chịu mặt lạnh. Chờ ta ngày mai chợ cho Ngọc Nhi mua bột mì, tự nhiên tiện đường mua cái khác cho ngươi.”

      Lô Trí nghe xong Lô thị lời , vốn là hai mắt sáng lên, lúc sau lại như nhớ ra cái gì đó ngược lại lắc đầu: “ được nương, sách vở tại rẻ cũng đều bốn mươi văn tiền, bằng ta mượn vài lần, chắc có thể được việc.”

      Lô thị lắc lắc đầu hề nữa, Di Ngọc thấy trong mắt nàng tựa hồ ảm xuống, khỏi cảm thấy lòng chua xót, nghĩ nhà mình tại đến là giàu có, bốn mươi văn tiền quyển sách đại ca cũng chịu mua. Trong nhà mặc dù có ba mươi mẫu đất vườn, nhưng tại sản lượng lương thực khẳng định cao, lại nhìn đồ Lô thị thêu e là phương pháp duy trì kế sinh nhai, cũng biết tại giá hàng thế nào.

      Mắt nhìn thấy cả nhà bởi vì tiền mua quyển sách mà ảm đạm, nàng khỏi càng ôm đầu óc muốn tìm chủ ý làm cho hoàn cảnh cuộc sống trong nhà càng đỡ, nhưng mà nàng học đại học chính là Trung văn hệ văn học, đối với kinh tế gì đó có ấn tượng gì lớn, khổ tư lúc sau nàng chán nản phát , nửa điểm chủ ý cũng có. Nàng duy nhất nhiều đúng là người đại sau này tiếp thu văn vẻ cổ đại vĩ đại, nhưng cũng có nửa điểm tác dụng, chẳng lẽ muốn nàng đứa bé viết sách bán chữ hay sao? Thực đến lúc đó bị người cho là quái bắt , muốn khóc cũng kịp, càng đừng nàng ngay cả chữ phồn thể còn viết được.

      Bất quá hoàn hảo xuyên qua tặng kèm cái đầu óc tốt, sau này ngày còn dài, sợ người nhà qua được ngày lành. Lại muốn đợi lúc có tiền, nhất định mua phòng sách cho Lô Trí đọc, cũng cần Lô thị tiếp tục tân tân khổ khổ bỏ sức nuôi gia đình.

      Cả nhà bốn người ý tưởng khác nhau ngồi ở trong tiểu viện nông gia, hưởng thụ ngày đầu mùa xuân đầy nắng ấm, vượt qua cả buổi chiều.

      ~ Hết chương 4 ~

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5: Thích ứng gia đình mới
      Chuyển ngữ: Grey Phan
      ***

      Di Ngọc xuyên qua Đường triều được hai mươi mấy ngày, ngày ngày bị Lô thị trông giữ, bị Lô Tuấn trông giữ, bị Lô Trí trông giữ, cứ vậy vượt qua.

      Bởi vì tân hoàng vừa mới lên ngôi, nông thôn trong lúc này gần nhất cũng thường xuyên thầm ít chuyện của triều đình, cho nên trải qua đoạn thời gian này chắp vá lung tung nàng hoàn toàn xác định niên đại này mặc dù là đời Đường, nhưng tuyệt đối phải đời Đường mà nàng biết, mặc dù lịch sử cực kỳ tương tự, nhưng như cũ có điều nhất quán.

      Thời đại này những hướng lớn cũng có gì thay đổi, nhưng những bộ phận lại kém rất nhiều, thí dụ như đương kim thánh thượng Lý Thế Dân vậy mà biến thành con cả của cao tổ Lí Uyên, biến Huyền Vũ môn thế nhưng biến thành con trai thứ hai của cao tổ – Lý Kiến Thành khởi binh đoạt vị sau bị thái tử Lý Thế Dân trấn áp; Tùy triều vẫn có Tùy Dương đế kẻ hôn quân, nhưng Tùy Dương đế nơi này lại phải mạnh mẻ tàn bạo, mà chính xác là cái A Đấu (1), tùy ý ngoại thần hỗn loạn triều chính, mới đưa đến việc Lí Uyên khởi binh giành quyền (2).

      ràng những điểm này sau, nàng ngược lại yên lòng, quỹ đạo thời đại cùng lịch sử mà nàng biết là giống nhau. Đây là niên đại tương đối yên ổn, theo niên đại này từ phồn hoa đến lúc suy yếu còn tương đối dài đoạn thời gian, cần lo lắng loạn lạc khiến cho dân chúng lầm than, dù sao nàng tại thân ở nông gia, làm tầng dưới chót của xã hội tự nhiên dễ dàng tại chiến loạn thành bộ phận hy sinh.

      nhiều ngày bắt đầu thu hoạch, Lô thị mang theo con thứ hai ngoài đồng trông coi, để tránh những ngày này trộm gian ngoài thôn dùng mánh lới trộm cắp lương thực, mỗi đêm đều đem trâu kéo xe lương thực trở về, chuẩn bị đợi cho người ở quan phủ đến thu lương tiếp tục cùng nhau bán.

      Sau đó các loại lương thực của nông dân hàng năm đều có chuyên gia của quan phủ đến thu, nếu nông hộ muốn giảm bớt điểm công phu, thông thường đều là trực tiếp bán cho quan phủ đổi tiền bạc, nhưng cũng có những người tình nguyện đem lương đến địa phương khác bán kiếm nhiều thêm mấy văn tiền. Nhà nàng trước kia sản lượng đều trực tiếp bán cho quan phủ, năm nay Lô thị cũng chỉ để dư ra ít tính toán nghiền thành bột mì dùng để cho Di Ngọc dùng làm món chính.

      Trong nhà phân công thập phần ràng, hai người ca ca tuy rằng đến tuổi học, nhưng Lô thị học vấn tệ, đọc sách viết chữ đều là nàng tự mình dạy, tại nhiều hơn cái Di Ngọc. Bởi vì Lô Tuấn bản thân thích văn vẻ, từ năm trước bắt đầu hai ngày lần đều ở gian võ quán ở trấn làm việc vặt thuận tiện học quyền cước, mà Lô Trí thông minh nhạy cảm hiếu học chút liền thông, bởi vậy mỗi ngày sáng sớm quanh núi chăn trâu ăn cỏ nhân tiện đọc sách tự học. Nhà của nàng có con trâu, con trâu này vẫn còn rất mạnh khỏe, thường xuyên có số phụ nhân trong thôn đến mượn trâu làm xe chợ, Lô thị cũng keo kiệt, tuy rằng thường xuyên đem trâu công cho người mượn, nhưng vẫn nhờ những người đó hỗ trợ mua củi đồ vật này nọ linh tinh.

      Ngày thường Lô thị thường ra ngoài, trước khi bắt đầu thu lương đều chỉ ở nhà làm nữ công trợ cấp gia đình. Thời tiết dần dần nóng lên, Lô thị cũng cho Di Ngọc cởi áo đổi mặc áo ngắn, mặc dù là vải thô nhưng thông khí thoải mái, Lô thị nữ công vô cùng thần kỳ, đối với nhân loại thời đại mới quen mặc quần áo làm từ máy móc như nàng mà , này quần áo tự chế tuy rằng nguyên liệu vải tốt nhưng hình thức lại đơn giản hào phóng, lại lưu ý giữ nét ăn mặc thôn dân, càng cảm thấy được Lô thị đơn giản, tay nghề may vá của nàng theo kịp những tú nương (3) được bồi dưỡng chuyên nghiệp. Có lẽ nhà chồng của nàng trước kia cũng là có vài phần năng lực, bằng sao có thể cưới được phụ nhân vừa biết tìm cách sinh sống lại tinh thông mọi kỹ năng như Lô thị.

      Mặc dù tò mò lai lịch hôn nhân của Lô thị, nhưng Di Ngọc càng trông mà thèm ít phương pháp thêu của nàng, nên biết rằng đây chính là chính tông Thục thêu, nàng nương là Quan Trung chính tông Thục thêu nhất phái truyền nhân, từ bốn tuổi bắt đầu học thêu, đến bây giờ có ba mươi năm kinh nghiệm, đưa tới đại chính là so sánh với gấu trúc về số lượng tồn tại rồi.

      Chuyện kể rằng lúc trước Di Ngọc liền quấn lấy Lô thị dạy nàng thêu thùa, lúc mới bắt đầu Lô thị sợ nàng đâm hư ngón tay chịu dạy, nhưng rốt cuộc trải qua được nàng mềm nhũn làm nũng, để ứng phó liền cho nàng khung thêu cùng châm tuyến dạy nàng chút đơn giản gì đó, chỉ chờ nàng hết mới mẻ nhiệt tình liền buông tha cho.

      Di Ngọc vừa mới bắt đầu thêu mấy ngày nay cũng ăn ít khổ, tuy rằng học uổng đầu óc, nhưng lúc bắt đầu khó tránh đem đầu ngón tay non nớt làm cho vừa hồng lại vừa sưng, nếu như thay đổi bé con bốn tuổi nào khác tuyệt đối quăng thêu vá mặc kệ bên, bất quá đây đối với chân chính linh hồn lớn như nàng mà coi vào đâu, bởi vì nàng biết tại niên đại này nhiều hơn môn tay nghề liền có hơn phân bảo đảm cuộc sống.

      Chỉ làm đứa nhi, từ chịu người khác mặt lạnh đến lớn nàng luôn luôn khát vọng có ngày có thể thông qua cố gắng của mình thay đổi hết thảy, nhưng có số việc quả phải cố gắng là có hồi báo. Kiếp trước nàng chính là vì tư chất bình thường, người khác học tập chỉ cần hai lần nàng phải bỏ gấp ba lần thời gian mới có thể biết ràng, cho nên dù nàng dùng toàn lực cũng chỉ đậu vào cái trường đại học loại ba mà thôi. Khó được nàng lại có thể lặp lại lần, lại có ước mơ từ trước gì đó, làm sao tránh lãng phí thời giờ cùng tài năng.

      Cho đến khi Lô thị khiếp sợ phát đầu ngón tay của nàng sưng lên vết chai, Di Ngọc chỉ dùng ngữ khí trẻ con khờ dại với nàng: “Ngọc Nhi muốn học, nhất định học giỏi.”

      Vì thế từ ngày đó trở , Lô thị cũng nhận thức còn dạy nàng chính tông Thục thêu (4), việc này mẫu thân ý tưởng rất đơn giản: Nếu con muốn học lại có nghị lực học, nàng là muốn dụng tâm dạy, lần dạy được dạy hai lần, mãi cho đến lúc tiếp thu được mới thôi.

      Bút mực rất quý, trong nhà chỉ đủ cho Lô Trí thỉnh thoảng luyện chữ, Lô thị liền ở mặt đất chỗ bằng phẳng rải lên cát, cầm nhánh cây giảng cho nàng kết cấu. Theo hoa văn nổi lên, Di Ngọc thấy nàng tuy rằng dùng cây viết lên đất cát nhưng kỹ xảo hội họa sạch , hết sức ngạc nhiên. Thông thường thêu đều phải dựng kiểu dáng ở lớp lót, nhưng tại Lô thị chỉ thêu ít vật đơn giản bán, đối với người đắm chìm vào Thục thêu hơn ba mươi năm như nàng mà , ít cái đơn giản thêu công chỉ là hạ bút thành văn mà thôi, nương nàng truyền thêu nghệ loại này vốn là cần dùng lớp lót vẽ sẵn để thêu đè lên. Tuy vậy Di Ngọc mỗi khi thấy nàng cần lớp lót vẫn xe chỉ luồn kim liền kính nể thôi, biết khi nào mình mới có thể đạt tới loại cảnh giới này.

      Tiếp theo là phối màu, bởi vì sợi chỉ rẻ nên màu sắc ít, Lô thị liền kêu con trai lớn đến ven núi hái đủ kiểu hoa cỏ trở về để dạy nàng phân biệt màu sắc.

      Cuối cùng cũng là quan trọng nhất chính là châm pháp, chính tông Thục thêu chú ý nhất là đường may trơn nhẵn cùng giấu kín, châm pháp lại càng là loại phong phú nhất trong bốn loại phương pháp thêu lớn nhất (5), tinh tế tỉ mỉ đến hơn trăm ba loại, thành phẩm lấy sinh động lưu loát làm chuẩn, tỷ như nàng từng thấy Lô thị thêu chuồn chuồn, nhìn qua tựa như vật sống thông thường.

      Bởi vì xuyên qua có được trí nhớ cực tốt, Di Ngọc thực là nhàng thuận lợi theo Lô thị học biết chữ học thêu, mặc dù cố ý chậm lại tiến độ nhưng vẫn làm cho người nhà tấm tắc, thẳng khen nàng thông minh. Nhất là Lô thị, mỗi ngày lúc nàng học tập rất nhiều lần đều dùng ánh mắt vui mừng sung sướng đánh giá nàng, tựa hồ nhận thức được nữ nhi nuôi ba năm này giống nhau, mỗi khi ban đêm dỗ nàng ngủ cũng đều kêu nàng là cục cưng thương nhất, khổ tận cam lai linh tinh, mặc dù làm Di Ngọc cười thầm thôi, nhưng có thể làm cho Lô thị vui vẻ, nàng vẫn là rất thích ý.

      Mới đầu Di Ngọc còn đối với đồ ăn có nửa điểm chất béo bao nhiêu thích ứng, nhưng qua bốn năm ngày cũng ăn quen rồi. Lô thị tay nghề chế biến thức ăn là tốt, nước nấu đồ ăn cũng thập phần có ý vị, hơn nửa tháng trước còn mua bột mì trở về, mỗi ngày thiên vị làm cho mình nàng ăn bánh nướng áp chảo. Hai cái huynh đệ nhìn thấy nàng ăn trông rất là thèm, nhưng cũng có cùng nàng tranh đoạt, mỗi khi nàng thử nhún nhường hai người đều cự tuyệt nhận, chuyện này cũng làm nàng cảm khái phen, càng làm nàng đối với mẫu tử ba người thân thiết.

      Về phần người cha nghe bệnh chết kia, Di Ngọc mặc dù vô cùng hiếu kỳ nhưng cũng chủ động đề cập vấn đề mà có vẻ như bị mẫu tử ba người cố ý quên , nàng dù sao xuyên qua chưa đến tháng, có sẵn nhà ba người còn chậm rãi thích ứng, người chết liền càng đừng nữa.

      Đây đúng là gian chuồng trâu gian nhà, con trâu ba mươi mẫu ruộng, vị lão nương biết dạy học, lão đại văn lão nhị võ. Cuộc sống như vậy làm nàng trôi qua thập phần nhàn nhã, có áp lực công ăn việc làm, lần nữa biến thành bé con, có bắt đầu thích ứng, ở người nhà thương, Di Ngọc thực là ưa thích cuộc sống điền viên tại.

      ~ Hết chương 5 ~

      Chú:

      (1): [āDǒu] A Đấu; kẻ bất tài; đồ vô dụng; đồ hèn nhát (con Lưu Bị, thời Tam Quốc bên Trung Quốc, ví với kẻ bất tài)

      (2): Trong lịch sử TQ tiền triều trước khi Đường triều thành lập là nước Tùy, vị vua dẫn đến suy bại là Tùy Dương đế (còn gọi là Tùy Dạng đế), do Tùy Dương đế tàn bạo hoang dâm, trích: “giết cha tự lập làm Hoàng đế, quyền hành nằm trong tay, kiêng kỵ việc gì, thích gì làm nấy. Lên ngôi xong liền cho xây dựng Đông Đô, đào Đại Vận hà, sửa sang vườn Ngự uyển trong Hoàng cung, xây dựng Trường thành, lại ba lần chinh phạt Cao Ly, năm này qua năm khác tuần du ngừng nghỉ. Quân dịch, lao dịch đại quy mô vượt quá sức chịu đựng của xã hội, khiến cho triều Tùy giàu có nhanh chóng đến lụn bại.”

      Sau, Lí Uyên cùng con trai thứ Lý Thế Dân thấy nhà Tùy sắp diệt cũng nổi dậy tự lập riêng. Đánh bại nhà Tùy lập nên nhà Đường, lập con trai trưởng Lý Kiến Thành làm thái tử, tuy Lí Uyên là Đường Cao Tổ vị vua sáng lập nhà Đường song con thứ của ông là Lý Thế Dân mới đáng được gọi là hùng, từ chuyện khuyên cha lập binh khởi nghĩa, chiếm đô thành nhà Tùy, diệt các thế lực cát cứ cũng toàn tay ông. Lý Thế Dân bình định hầu hết các thế lực, đánh đâu thắng đó là tay cầm quân kiệt xuất. Tần vương Lý Thế Dân và Thái tử Lý Kiến Thành bắt đầu có xung đột dẫn đến biến Huyền Vũ môn.

      biến cửa Huyền Vũ (玄武門之變, Huyền Vũ môn chi biến) là kiện tranh giành quyền lực diễn ra vào ngày 2 tháng 7 năm 626 khi Tần vương Lý Thế Dân, cạnh tranh với hoàng huynh của mình là Thái tử Lý Kiến Thành và lo sợ bị Kiến Thành sát hại, cho lập cuộc phục kích trước cửa Huyền Vũ, con đường tới cung của vua Cao Tổ, và giết chết Lý Kiến Thành và Tề vương Lý Nguyên Cát con trai thứ tư của Lí Uyên. Sau khi biết được vụ việc, Đường Cao Tổ truyền ngôi cho Lý Thế Dân, tức Đường Thái Tông, còn mình làm Thái thượng hoàng cho đến hết đời.

      (Tổng hợp từ wiki, muốn biết thêm chi tiết đoạn lịch sử này vào wiki nhé.)

      (3): thợ thêu được đào tạo chuyên nghiệp, thời xưa thường được bồi dưỡng để làm xiêm y này nọ cho hoàng gia, nhà giàu. Về sau làm cho tú phường cửa hàng may mặc…

      (4): Thục thêu hay còn gọi là thêu Tứ Xuyên. Thục ở đây chỉ nhà Thục, nay là tỉnh Tứ Xuyên – TQ.

      Thục thêu lấy satin cùng tơ màu là nguyên liệu chủ yếu, châm pháp nhiều đến 122 loại, đầy đủ phát huy tinh thông thêu, có nồng hậu địa phương phong cách. Thục thêu đề tài phần lớn là tranh hoa điểu, thú, côn trùng cá cùng người vật chờ, trừ bỏ thêu bình ở ngoài, còn có mặt chăn, bao gối, đệm dựa, khăn trải bàn, khăn trùm đầu, v..v…
      Thục thêu dùng châm tinh tế, ngang bằng ánh sáng, ti lộ ràng, thêm họa lót, hoa văn bên cạnh giống như cắt thông thường quá mức chỉnh tề, sắc thái tiên lệ.
      20/05/2006: được đưa vào loại bảo hộ quốc gia phi thường coi trọng di sản văn hóa phi vật thể của TQ.

      Đây là bài hát “Thục thêu – Thêu Tứ Xuyên” do Lí Vũ Xuân trình bày:

      http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tranh-Theu-Tu-Xuyen-Thuc-theu-Ly-Vu-Xuan/IW6FAO6A.html

      (5): Tứ đại thêu pháp (danh thêu) bao gồm 4 phương pháp thêu của 4 vùng đông tây nam bắc của TQ hợp lại bao gồm:

      “Tương thêu” thuộc trung bộ tỉnh Hồ Nam.
      “Thục thêu” thuộc tây bộ tỉnh Tứ Xuyên.
      “Việt thêu” thuộc nam bộ tỉnh Quảng Đông.
      “Tô thêu” thuộc đông bộ tỉnh Giang Tô.

      Danh xưng này được hình thành vào giữa thế kỉ 19, nó sinh ra trừ bỏ đặc điểm nghệ thuật bên ngoài, nguyên nhân trọng yếu chính là kết quả buôn bán hàng thêu tăng cao, bởi vì nhu cầu thị trường cùng nơi sản xuất hàng thêu cùng chỗ, hàng thêu mỹ nghệ là loại hàng hóa hình thành từ đặc sắc địa phương, bốn địa phương kể có số lượng sản phẩm và nguồn tiêu thụ lớn, ảnh hưởng rộng khắp nên hợp thành “tứ đại danh thêu”.

      (Tổng hợp từ baike)

      Grey: Chương này nhiều chú, chi tiết cũng hay lắm mà dài quá nên chỉ chú giải sơ lược ý chính nhé ^_^

      số hình ảnh tranh thêu từ phương pháp “Thục thêu” của Lô mẫu. Rất đẹp và sống động.

      [​IMG]
      ^__^
      [​IMG]

      Đẹp và kinh khủng.
      [​IMG]
      :-O
      [​IMG]
      ^__^
      [​IMG]
      ^__^

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 6: Lô Trí phúc hắc*

      “Mượn đồ vật này nọ đại khái cần tiền, nhưng mượn đồ vật này nọ cần trả sao?” Ọ_Ọ~

      *phúc hắc: xấu bụng, có nghĩa khen ngợi nhiều hơn khi sử dụng với các soái ca :))

      Giữa trưa hôm nay cơm nước xong Lô thị cùng Lô Tuấn ngoài thôn thu lương bán cho quan phủ, trong nhà chỉ còn huynh muội hai người. Lão đại Lô Trí ở sân đọc sách, Di Ngọc cũng dọn sạch ghế ngồi ở trong sân vừa phơi nắng, vừa cầm vải thô luyện tập thêu công, dù sao trong nhà dư tiền mua tơ lụa cho nàng học tập nữ công, có mấy khối vải cũ luyện tập cũng tốt rồi.

      Ánh mắt Di Ngọc tập trung lâu mặt thêu có chút khó chịu, vừa mới chuẩn bị trông về phía xa để mắt nghỉ ngơi, liền thấy trước sân tới người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, trong tay dắt so với Di Ngọc cao chút.

      Phụ nhân kia thấy nàng ngẩng đầu nhìn, liền đưa ra khuôn mặt tươi cười hướng nàng : “Ơ, Ngọc tỷ, ở trong sân chơi đùa a.”

      Di Ngọc từng nhìn thấy phụ nhân này, chậm rãi từ trí nhớ bắt được đoạn ngắn: đó là mười ngày trước, mình ở ven đường trong thôn quơ hạt cát, thấy nữ nhân họ Vương này cùng người phụ nữ khác tám chuyện, Lô thị thông đồng nam nhân nhà nàng, cái kia nam nhân kêu là Lý Trung Thực.


      Lý Trung Thực nàng từng gặp qua, đến mượn trâu hai lần để kéo xe, cười thà, Lô thị phản ứng gì, chỉ tiện đường theo trấn mua giùm bao kẹo trở về, cho Di Ngọc ăn vặt. Nho miếng đường mạch nha so với đường mạch nha chế tạo đơn giản mắc hơn chút, nhưng bởi vì là thiên nhiên tinh khiết nên hương vị cũng tệ lắm, các loại bánh càng đơn giản, bánh ngọt cùng bàn tay nàng sai biệt lắm khối to, ăn miếng nàng liền thấy ăn ngon.

      Di Ngọc tuy rằng cũng tám chuyện, nhưng với điều kiện tiên quyết là tám chuyện người khác, lão nương chính mình đều hiểu ra sao bị người ghê tởm phen, nàng đề nổi cái hứng thú gì để phản ứng người trước mặt này, vì thế đưa tay kéo kéo người bên cạnh vẫn sa vào quyển sách – đại ca. Đáng nhắc tới là sau ngày nàng xuyên qua sau, Lô thị chợ mua bột mì đồng thời còn tiện thể mua quyển Kinh Thi trở về cho Lô Trí, làm cao hứng vài ngày, trời sáng liền mang trâu ra ngoài chơi đùa, giống gà chọi giống nhau, nhường Di Ngọc cười thầm thôi.

      Lô Trí ngẩng đầu nhìn thấy Vương thị nắm tay con đứng ở trong viện, nhất thời có chút phản ứng, thẳng đến đối phương trưng gương mặt tươi cười hướng , “Trí ca, quang gánh nước của nhà ngươi cho ta mượn dùng được .”

      Di Ngọc trong lòng nghĩ, nguyên lai là mượn đồ này nọ nên tới, chẳng trách thái độ tốt như vậy. Thời kì này cuộc sống nông thôn đồ dùng vẫn thực bần cùng, tỷ như dao phay linh tinh gì đó, nông hộ như vậy thông thường là có, cái dao phay ít nhất cũng nửa xâu tiền, xâu tiền là ngàn văn tiền, cũng có thể đổi được lượng bạc, những khu xa xôi rất ít dân chúng đổi bạc.

      Nhà bọn họ có ba mươi mẫu ruộng, mẫu cũng được trái phái thạch lương, mười đấu lương được thạch, đấu có thể bán được mười văn tiền, thạch lương có thể đổi trăm văn tiền. Trong nhà điền sản chủ yếu năm cũng có thể thu được ba xâu tiền thôi. Bọn bốn miệng ăn năm ít nhất ăn mười thạch lương thực, hơn nữa hằng ngày ít tạp vật, còn có thuế mỗi mười mẫu thu ngũ đấu, năm có thể tiết kiệm dành được xâu tiền là tốt lắm.

      Lại Vương thị ý đồ đến, nguyên bản Di Ngọc cho rằng Lô Trí trực tiếp đưa cho, nghĩ tới đại ca nàng thế nhưng nghiêng đầu suy nghĩ trận, hỏi ngược lại: “Thím, ta nhớ tháng trước ngươi tới nhà ta mượn nửa bó củi còn chưa có trả, lần này mượn quang gánh lại muốn mười ngày nửa tháng .”

      Nghe xong lời của , Di Ngọc khỏi trộm nhếch miệng, đừng nhìn Lô Trí bình thường chỉ đọc sách cũng chơi đùa giỡn hơn nữa cũng nhiều, bộ dáng ôn ôn thưa dạ là đứa bé ngoan, kì thực là đứa bé cơ trí, dùng ngôn ngữ đại là có điểm phúc hắc. Đơn giản hai câu như vậy, phía trước là nhắc tới Vương thị mượn củi chưa trả, làm cho ả sinh lòng xấu hổ, nếu da mặt ả phải dày, hoặc là liền trả củi hoặc tiếp tục mượn đòn gánh.

      Chỉ là nghĩ tới Vương thị này đúng là da mặt dày, nghe xong lời của Lô Trí ả cũng thấy buồn bực, ngoài miệng cũng tha người, “ phải là nửa bó củi sao, Lý thúc ngươi ngày thường cũng thiếu đối nhà ngươi tặng củi, ta còn chưa qua thôi? Ngươi tại cùng ta tính toán?”

      Lô Trí nghe xong lời ả nhăn lại mi, nghĩ lát lại trẻ con : “Thím, cái này kì quái, chiếu ngươi như vậy, ta còn thường xuyên thấy nương ta đưa cho Lý thúc đồng tiền lớn đâu, chẳng lẽ ta nên tính toán với thím chuyện này?”

      “Đó là nương ngươi nhờ mua củi lửa, cũng cho !”

      “A, ra là thế. Vậy Lý thúc hướng nhà chúng ta tặng củi phải chính là nương ta tiêu tiền mua sao, ngươi từ nhà của ta lấy củi phải nên đưa nương ta tiền sao.”

      Di Ngọc nhìn khuôn mặt nhắn thanh tú thần sắc đứng đắn của đại ca, nhịn được cười lên tiếng, Vương thị mặt cứng ngắc cười được tiếng rốt cuộc nhịn được, phẫn nộ trả lời, “Ta chính là mượn biết , mượn đồ vật này nọ phải trả tiền sao?”

      “Mượn đồ vật này nọ đại khái cần tiền, nhưng mượn đồ vật này nọ cần trả sao?”

      Di Ngọc nhìn Lô Trí đem Vương thị bức cái á khẩu trả lời được, khỏi đem bộ dạng tại của cùng bộ dạng lúc cười híp mắt đọc sách so sánh, kết quả phát đại ca của mình có vẻ như có tiềm chất phúc hắc.

      Cuối cùng Vương thị cũng còn mượn đòn gánh, trong đầu buồn bực lôi kéo con ả ly khai. Lô Trí thấy người rồi, đem sách mở ra bắt đầu từng chữ từng chữ tiếp tục đọc, giống như vừa rồi đem người châ chọc phải .

      Chạng vạng Lô thị về nhà nấu cơm, huynh muội Di Ngọc hai người chuyện buổi chiều Vương thị tới nháo chữ cũng chưa , đến lúc nhị ca Lô Tuấn vẻ mặt yên, vò đầu bứt tai vây quanh Lô thị lộn xộn, Di Ngọc thấy rất là mới lạ. Nhị ca này của nàng tuy là người hướng ngoại, nhưng hiếm thấy có bộ dạng “bách trảo nạo tâm” (1) như vậy.

      (1): trăm vết cào vào trái tim. Ý là chộn rộn lo lắng, hồi hộp dày vò các thể loại… v..v…

      Lô thị tại lúc quấy nhiễu vất vả mới làm xong bữa cơm bưng lên bàn, đợi cho huynh muội ba người đều ngồi xong mà Lô Tuấn như cũ trông mong nhìn nàng, khỏi đập phát vào cái ót , ngoan ngoãn ăn cơm mới thôi.

      Đợi cho đến đêm, Lô thị lúc này mới cười hì hì đẩy mấy đứa con lên giường. Trong nhà tấm ván gỗ giường rất lớn, rộng hai thước dài ba thước, phía dưới là đất đá Lô thị đôn lên cao cỡ bàn đánh bóng bàn, mặt dùng mấy tấm ván gỗ ghép lại rồi trải lên tầng vải mỏng, bốn người nằm ngang qua cũng rất rộng mở, từng ngủ ở giường cứng rắn lúc học bốn năm đại học nên Di Ngọc cũng thấy có gì thoải mái, ngược lại mỗi đêm Lô thị đều nằm ôm nàng ngủ, người mẫu thân thản nhiên có mùi lúa mạch còn có đệm chăn đầy đủ được phơi nắng sau mang đến cảm giác ấm áp, làm cho nàng cực thích.

      Lô thị ngủ sát ở bên ngoài, Di Ngọc được nàng ôm trong lòng phía bên trong, dựa vào vách tường bên kia là Lô Trí, kế đến Lô Tuấn, mấy người trước khi ngủ tán gẫu chuyện lặt vặt rất vui vẻ, người nhà hòa thuận vui vẻ vô cùng.

      Lô Tuấn nằm kế bên Di Ngọc tha thiết mong chờ nhìn nương , Lô thị thấy lại khẽ cười tiếng, ngược lại hướng về Di Ngọc trong lòng : “Ngọc nhi, sau khi ngươi tinh thần tốt còn ra khỏi cửa, năm nay thu hoạch sai, ngày mai nương mang ngươi chợ nha.”

      “Nương! Con cũng !” Lô Tuấn thấy nương vất vả mới nhắc tới chuyện ngày mai chợ, cuối cùng nhịn được kêu tiếng, Di Ngọc giờ mới hiểu được chộn rộn nguyên buổi tối là muốn làm gì, nghĩ đến Đường triều tuy rằng đời sống vật chất có cải thiện rất lớn, nhưng thường ngày các hoạt động giải trí chán nản, đối với trẻ con mà , chợ đại khái cùng với sân chơi là cùng cấp bậc, khó trách hưng phấn dị thường.

      Lô thị sờ sờ đầu Di Ngọc hỏi: “Ngọc nhi mang hay mang nhị ca ngươi theo a?”

      Hay nha, nương ra lấy nàng trêu chọc Lô Tuấn. Di Ngọc ràng cảm thấy Lô Tuấn ánh mắt lửa nóng nhìn nàng chằm chằm, nghĩ thầm quả nhiên còn là trẻ con, liền thào gật đầu : “Mang, đại ca nhị ca đều .”

      Lô Tuấn sau khi nghe xong trận kích động, hướng về mặt của nàng liền “chụt” hôn ngụm lớn, nàng cũng ngại bị cọ mặt nước miếng, chỉ cảm thấy buồn cười.

      Lô Trí nghe nàng nhắc tới chính mình, cũng chống tay nâng đầu nghiêng sang chỗ nàng cười : “Đại ca , đại ca ở nhà trông nhà, tiểu Ngọc với nương, nương mua bánh cho ngươi ăn a.” (Trí ca của ta ToT)

      đứa trẻ hiểu biết nhiều a, Di Ngọc trong lòng trận cảm thán, cũng biết niên đại này thông thường trong nhà cần thiết có người trông cửa, tuy rằng người trong thôn chưa chắc tới lấy thứ gì, nhưng dù sao ngoài thôn cũng có ít kẻ trộm. Thay vì nhờ hàng xóm giữ nhà, bằng tự lưu lại người.

      Lô Tuấn nghe đại ca như vậy, mặt do dự chút mới lên tiếng : “Ta đây giữ nhà, đại ca !”

      Lô thị nhìn bọn nhường nhịn cho nhau khỏi cảm thấy vui mừng, cuối cùng quyết định vẫn là để lão đại lưu lại giữ nhà, lão nhị cùng Di Ngọc chợ. Chỉ là Lô Tuấn nguyên bản di thường chờ mong cũng còn giống lúc chạng vạng tinh thần phấn chấn, trẻ con đều là như thế suy tính hơn thiệt, Lô thị cũng quản , mấy người lại tán gẫu trong chốc lát chuyện chợ, mới chậm rãi ngủ.

      ~ Hết chương 6 ~

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 7: Phiên chợ náo nhiệt

      Sáng sớm ngày thứ hai Lô thị liền rời giường dọn dẹp đồ vật này nọ, Di Ngọc bị động tĩnh của nàng làm tỉnh giấc, cũng từ giường ngồi dậy.

      Lô thị đến chỗ Lô Trí ngủ phía bên kia dựa vào tường góc đệm chăn, sau tìm tòi trận mới tháo ra tấm ván gỗ bằng ba bắm tay, thò tay vào trong dò xét lấy ra cái túi vải, lại từ bên trong cầm xâu tiền ra, tinh tế đếm lấy. Di Ngọc trước nay chỉ thấy nàng dùng tiền lần, trong lòng biết là nàng có giấu đồ vật này nọ, huynh muội ba người cũng biết nhà bọn họ tiền bạc cất ở chỗ nào, Lô thị cũng kiêng dè ba người các nàng.


      Năm nay đồng ruộng trong nhà buôn bán lời hơn ba xâu tiền, coi như là thu hoạch được mùa. Lô thị hôm trước còn cho mỗi người bọn hai ba đồng tiền , Di Ngọc nhận đồng tiền ngày đó xong phen nghiên cứu. Nhà Đường năm Vũ Đức thứ tư mới đúc đồng tiền đầu tiên (nguyên văn: 开元通宝: khai nguyên thông bảo), nhưng do quốc gia cũng đề xướng mạnh mẽ việc phát hành tiền đồng, bởi vậy những vùng xa xôi nhiều chỗ tự tạo tiền đồng, loại hành vi này cũng được triều đình ngầm đồng ý. Đồng tiền Lô thị đưa cho nàng là do địa phương vụng trộm đúc có hình tròn ở giữa có cái lỗ hổng, lớn tương tự đồng xu mệnh giá nhân dân tệ (1) ở đại, riêng độ dày chỉ bằng nửa nên sức nặng cũng hơn. Vả lại, tại giao dịch chỉ dùng đồng tiền, lấy vật đổi vật lúc này cũng rất thịnh hành, phần lớn là lấy tơ lụa này nọ để đổi vật phẩm, trượng (~10 thước) tơ lụa ước chừng có thể đổi hơn trăm văn tiền.

      Sau đó hai huynh đệ cũng rời giường, Lô Tuấn mặc quần áo tử tế chạy ra ngoài chuồng cho trâu ăn cỏ, Lô Trí lấy xe ba gác chuẩn bị ràng vào trâu thành chiếc xe. tại cũng có phương tiện giao thông, nông dân thông thường đều đem nông canh gia súc trở thành lao động kéo xe để rút ngắn lộ trình. Chợ mở ở thành trấn phụ cận, tuy là mỗi ngày đều có, nhưng mỗi mùng cùng mười lăm đều có hơn hai lần họp chợ, hôm nay là mười lăm, phiên chợ đặc biệt náo nhiệt, cũng khó trách ngày hôm qua Lô Tuấn hưng phấn như vậy.

      Di Ngọc tự động từ trong mền ngồi dậy lấy ra quần áo hôm qua Lô thị chuẩn bị tốt cho chính mình mặc vào. Xuyên qua đến ngày thứ ba nàng liền cầu mình tự mặc quần áo, Lô thị thấy nàng tay chân linh hoạt nên cũng mặc kệ nàng tay làm hàm nhai, đợi Di Ngọc mặc xong đem tóc cho nàng vấn. Phải trang phục Đường triều vẫn có điểm đặc sắc, chính là trẻ con nhà nông vừa làm việc lại vừa chơi đùa nên cũng có nhiều quy củ lắm, bằng Di Ngọc hẳn là bên ngoài mặc váy, hai ca ca cũng nên mặc thâm y (2) mà phải mặc quần áo rời rạc như vậy.

      Đợi nàng mặc tốt xong, Lô thị cũng đổi chiếc áo ngắn vải thô màu vàng đất, phía dưới mặc chiếc váy xám dài lộ chân, thoạt nhìn tuy thể so với Di Ngọc ở truyền hình thấy qua Đường triều ăn mặc tráng lệ, nhưng tinh xảo ở đường cắt quần áo cùng đường may tinh tế với vẻ mộc mạc đơn giản.

      Huynh muội ba người bọn họ quần áo đều là Lô thị mua vải đay bên ngoài về tự chế thành, vải vóc tại niên đại này là yếu tố so sánh sang quy, bình dân mặc vải vóc màu sắc đơn điệu đa số là vải thô, quý (ba tháng) có thể chỉ cần bộ quần áo là đầy đủ. Nghe Đường triều lúc đầu bình dân thông thường đều chỉ mặc hai màu quần áo vàng trắng, tại xem ra cũng phải giả, nàng xem qua tủ quần áo trong nhà, trừ bỏ màu xám chính là vàng trắng hai màu chiếm đa số.

      Lô thị tuổi cũng ba mươi tư, nhìn qua lớn trông có vẻ già, đôi mắt to bình thường cười cũng mang theo vài phần uy nghiêm, giống nông hộ phụ nhân bộ dáng cẩn thẩn. Làn da nàng khá trắng, tuy mấy ngày gần đây thu lương bị phơi nắng cũng chỉ nhiều hơn tia màu đỏ khỏe mạnh, thường trắng che ba xấu, có lẽ lúc nàng tuổi còn khẳng định là mỹ nhân.

      Trong nhà cũng có gương đồng, giá cái gương đủ bọn ăn được nửa tháng bột mì. Bởi vậy Di Ngọc đến bây giờ cũng chỉ từ hình ảnh mặt nước thấy diện mạo của mình, cũng xem như đáng , chính là còn mang theo nét phì đô đô ngốc ngốc trẻ con.

      Đợi cho gà trong thôn gáy ba lần, người nhà mới chuẩn bị xong, Lô Trí nhìn theo bọn vội vàng ra xe trâu. Con trâu trong nhà thực mạnh khỏe, Lô Tuấn ngồi ở phía trước vội vàng khiển nó chạy chậm, cũng bằng tốc độ xe đạp, đường thập phần xóc nảy, lúc này đại khái còn chưa có phổ biến đường lớn, đường ở nông thôn thông thường đều có cái hố, hầm bằng phẳng, mặc dù ngồi đầu gối Lô thị, nhưng Di Ngọc vẫn bị lắc lư có chút choáng váng đầu, cũng may thân thể tại của nàng bị chứng say xe.

      Khoảng qua nửa canh giờ, đường mới dần dần bằng phẳng lại, nghe Lô thị sắp tới rồi, tiếp sau lúc lâu, chung quanh người đánh xe và bộ cũng dần dần nhiều hơn, nhìn lại phía trước cách đó xa đông nghìn nghịt đoàn người, Di Ngọc biết đây là đến.

      Nơi này có nơi đặc biệt hỗ trợ trông xe, người trông xe là gia đinh hà giàu nổi danh ở phụ cận trấn , chỉ cần hai văn tiền có thể giữ xe đến trưa. Lô thị đem xe trâu an bài tốt sau, sải bước mỗi tay giữ đứa bé hướng bên trong chợ .

      Chờ chen vào đám người, Di Ngọc cuối cùng mới biết chợ là cái dạng gì. Tương đương với chợ sớm ở đại, là khối đất trống rất lớn tuy rằng nơi nơi đều có quầy hàng, sắp đặt coi như chỉnh tề, thậm chí có nơi được dựng lên thành rạp bằng đất cỏ giản dị. Chủng loại hàng hóa cũng coi như phong phú, ít người ăn mặc chơi đùa giống nhau, mặc dù so được với siêu thị cái gì cũng có như ở thế kỷ hai mươi mốt, trong mắt những người ở thời đại này, quy mô chợ như vậy coi như là thực hiếm lạ, chỉ cần xem hai mắt sáng lên của Lô Tuấn là có thể biết, nơi này đối với những người tại thực hấp dẫn, nhất là trẻ con.

      thanh rao hàng hai bên đường dứt bên tai, nồng đậm Thục làm cho Di Ngọc cảm thấy cực thú vị, ven đường đồ chơi tuy nhiều, Lô Tuấn cũng lần la hét muốn mua, mà nàng là người bên trong hơn hai mươi tuổi tự nhiên cũng muốn cái gì, hai người theo Lô thị tới quầy hàng đắp lều giữa chợ trước.

      Chủ quầy là nam tử hai mươi mấy tuổi, ngồi ở rìa chiếc chiếu lớn năm sáu thước, bên người bày biện ít tơ lụa cùng sợi bông, nhìn qua là buôn bán vật liệu làm nữ công.

      thấy Lô thị tới, mặt mày hớn hở bật người đứng lên, trước mặt liền khẩn thiết hỏi han: “Nhị nương tới rồi, có gì cần bán?”

      “Ừ, mấy cái khăn còn có hà túi*.” Lô thị xong liền buông tay hai đứa , lấy túi từ lưng xuống lục lọi ra đoàn dùng vải bao lại đưa cho đối phương.

      *: túi may thành hình lá sen, có thể dùng làm túi tiền túi xách này nọ tùy kích thước.

      Người nọ vội vàng tiếp nhận cẩn thận để lên chiếu mở ra, theo thứ tự là bốn chiếc khăn lụa thêu tranh hoa điểu, còn có hai cái túi hình dáng tinh xảo giống như cái ví, đó Di Ngọc thường thấy Lô thị làm mấy thứ này, hỏi sau mới biết người ở niên đại này thường đem theo ít tiền bên mình, nhưng cũng có số người phú quý thích bỏ tiền vào hà túi, chính là tương tự cái ví gì đó.

      nhìn kỹ đường may cùng đồ án, cười hì hì đối Lô thị : “ trăm văn tiền.”

      Thấy Lô thị lắc đầu người nọ lại : “ trăm năm mươi văn.”

      Lô thị liền ngồi xổm xuống đưa tay chuẩn bị thu lại mấy vật kia, thanh niên nọ vội vươn tay ngăn trở, biến sắc cười khổ : “Được rồi Nhị nương, ba trăm văn tiền được ?”

      Di Ngọc trong lòng khiếp sợ, này mấy thứ nho cũng có thể bán được ba trăm văn tiền? Tương đương với năm thu hoạch ba mẫu ruộng, lại nhìn đồ vật bày biện quầy, ràng phát vật liệu cùng với lúc trước Lô thị dạy nàng thêu giống nhau, rất có thể là chân chính tơ lụa, nghĩ đến đây trong tai nàng liền nghe được Lô thị cười .

      “Nguyên liệu ta đây làm chính là thượng đẳng tơ lụa, chỉ màu là tơ tằm hai trăm tiền, thủ công của Nhị nương ta là cần nhiều lời. Ngươi lại tính toán, sáu kiện đồ vật của ta ngươi ngay cả tiền vốn cũng tính chưa tới, ngươi cho là ta dễ dàng khi dễ phải ?”

      Di Ngọc nghe xong thầm nghĩ quả nhiên là dùng nguyên liệu giống với, chỉ là biết nương rối cuộc thế nào mua được… vật liệu này, cũng bỏ vốn đủ. Tiếp tục nàng lại nghĩ mấy đồ thêu này nếu đem đến thành lớn bán cho mấy người nhà giàu, ít nhất cũng kiếm được gấp năm lần.

      Chủ quầy trẻ tuổi vò đầu cười khổ: “Nhị nương chớ trách ta thắc mắc, trước kia ngươi đều là dựa vào ta lấy vật liệu bình thường về nhà chế tạo, lần này lại xuất ra mấy món đồ quý, biết vật liệu của ngươi là lấy ở đâu đến, ngươi nếu cho ta biết, laayscoi như đưa ngươi sáu trăm tiền được ?”

      Lô thị nghĩ nghĩ gật đầu : “ sợ biết, nguyên liệu đây là đồ cưới trước đây của ta. Cũng chưa từng dùng qua, gần nhất tiền bạc khẩn trương cho nên lấy ra dùng.”

      Thanh niên chủ quầy nghe xong tuy rằng mặt mang nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu trả lời: “ ra là thế, ngươi sau này có mặt hàng như vậy, đều bán cho ta được ?”

      Thấy Lô thị nhàng gật đầu, mới đưa tay lấy tiền từ bên người ra, xả ra chuỗi tiền dài đếm sáu đoạn đưa cho Lô thị.

      Lô thị cẩn thận đếm lần mới đem xâu tiền cất vào túi mình, Di Ngọc ở bên nhìn đều cảm thấy sáu xâu tiền dài sực quá nặng, thầm than tại giao dịch quả nhiên thập phần tiện.

      Buôn bán lời nhiều như vậy xâu tiền, Lô thị hiển nhiên tâm tình vui mừng, lôi kéo hai người con rời khỏi sạp này, chuyển hướng nơi khác, ngoài miệng : “Nương bán cả đáy hòm** ra, vậy là năm nay lại có nhiều hơn tiền nhàn rỗi, hai người các ngươi muốn ăn cái gì nghĩ muốn gì cùng nương , sau mang phần về cho đại ca ngươi.”

      **: cách dụ, đồ quý thường cất ở đáy hòm, ý ở đây là đem hết vốn liếng ra.

      Di Ngọc vừa rồi chợt nghe nàng đến đồ cưới, tại lại nghe nàng nhắc tới “đáy hòm” khỏi nhớ lại vài ngày trước. Lô thị lúc làm mấy thứ này nàng có thấy, chứng thực là hủy bộ quần áo nàng chưa thấy qua, nguyên liệu vải là phi thường tốt, còn có sợi tơ màu sắc rực rỡ có cho nàng xem qua dạy nàng phối màu, chứa ở cái hà túi tinh xảo được Lô thị cất sát ở trong ngăn tủ.

      Nếu đây là đồ cưới của Lô thị, vậy khẳng định người nhà của nàng sâu lường được, chính là nàng chồng chết sau bị nhà chồng đuổi lại về nhà mẹ đẻ mà lưu lạc hương dã, lẽ trong gia đạo có chứ gì khó .

      Mặc dù hiếu kỳ, nhưng thấy Lô thị cao hứng nàng khỏi bị lây phần vui sướng, thăm dò nhìn qua Lô Tuấn bên kia, thấy sắc mặt vui mừng quan sát đồ chơi hai bên đường, vì thế liền buông xuống nghi vấn trong lòng chuyên tâm tại chợ náo nhiệt dạo chơi.

      Lô thị mua cây trẩu (cây ngô đồng) cùng tạp vật để nhóm lửa, lại mua cho Di Ngọc kẹo linh tinh gì đó để ăn, cuối cùng lại chuyển tới tiểu thương còn trẻ bán đồ thêu vải vóc linh tinh mua vật liệu. Lô Tuấn ngại ngùng muốn cây cung gỗ , giá cả cũng rẻ, cần trăm năm mươi văn tiền, cuối cùng cũng mua cho .

      Còn có bán mấy đồ chơi cho bé , dây cột tóc bằng dây thừng đồng tiền cái, nhưng là trâm cài linh tinh rẻ nhất phải hơn mười văn, vẫn nên dùng trâm gỗ khắc. Lô thị hỏi con , thấy nàng quả có ý định cần mới từ bỏ.

      Kỳ Di Ngọc đối với phục sức của nữ tử Đường triều là thập phần hiếm lạ, làm tự nhiên đều muốn ăn mặc xinh đẹp, nhưng điều kiện tiên quyết là trong nhà có tiền nhàn rỗi và tóc đủ dài. Nàng tại gần bốn tuổi, độ dài tóc chỉ đủ buộc hai bên hai chỏm tóc, vấn tóc là đủ. Chờ sau này có tiền, tóc cũng dài rồi lại trang điểm, bởi vậy nàng cũng nóng nảy, trong lòng biết Đường triều này đây lấy trắng béo làm tiêu chuẩn xinh đẹp, mập béo nàng muốn làm, an tâm làm bé trắng trẻo là có thể. Đại khái kế thừa Lô thị làn da trắng trẻo nên bạn Lô Di Ngọc tuy rằng bữa ăn có chất béo nhưng là trắng nõn trắng nà.

      Lô thị mua cho Lô Trí hai quyển sách, trong có quyển là tạp thư*** mặt còn có tranh minh họa, hai quyển sách nãy giờ nàng trả giá nửa ngày cũng vẫn là trăm văn tiền.

      ***: tạp thư thời khoa cử chỉ những sách vở kiên quan trực tiếp đến thi cử.

      cho tới trưa ba người mua ít đồ vật này nọ, đem số tiền lúc nãy bán đồ thêu sáu trăm tiền còn thừa có mấy, Di Ngọc nhìn thấy có chút đau lòng, bất quá Lô thị lại cười hì hì bộ dáng sao cả, dạo chơi đến gần giữa trưa bọn mới mang theo đồ vật mua được lên xe trâu về nhà.

      ~ Hết chương 7 ~

      Chú:

      (1): Đồng 1 NDT (1 yuan)

      [​IMG]
      1 yuan
      (2) Thâm y: thâm y là áo dài thẳng nối liền, thường liền cùng chỗ bao ở thân mình, tách ra tài nhưng là cao thấp khâu lại, bởi vì” bị thể thâm thúy” , cho nên gọi tên như vậy. đơn giản, chính là áo cùng quần dưới cùng liền cùng chỗ, nếu dùng bất đồng sắc thái vải dệt nối với nhau ( xưng là” y duyên” hoặc là” tinh khiết” ); đặc điểm là khiến thân thể che giấu, ung dung thanh lịch. Phía tác giả viết là quần áo rời rạc nghĩa là áo quần riêng rẽ nối liền thành trường y như hình dưới, đó là cách ăn mặc kiểu nhà nông thô tục vào thời Đường.

      [​IMG]
      Thâm y thông dụng thời Đường cho nam
      [​IMG]
      Váy thông thường cho nữ thời Đường
      Vũ Nguyệt Nha thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :