1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 129: Ngấm Nước


      Trong phòng bếp ở hậu viện, Di Ngọc từng chút từng chút giã dâu tây trong cối đá, thỉnh thoảng phân thần nhìn lồng chưng ở lò lửa, dư quang ngắm thấy Lô Trí từ bên ngoài tới, cười : “Thế nào, nghe thấy mùi thơm?”


      Lô Trí về phía trước mấy bước đứng bên cạnh bếp lò, hít hà hơi nóng toát ra từ lồng chưng, “Bánh khoai mì?”


      “Ừ, lần trước đồng ý làm điểm tâm cho Tiểu Hổ, nhớ ? Hôm qua lại cứu ta, bây giờ làm nhiều chút, ngươi cũng đem đưa cho Tiểu Phượng tỷ phần.” Dâu tây trong cối đá kém nhiều cũng dầm nhuyễn, nàng chiết nước cốt ra, lại lấy vỏ bánh trộn lòng đỏ trứng gà mà lúc nãy cán xong, đem phân thành từng cái bọc dâu tây dầm vào bên trong.


      Lô Trí ở bên xem bên khuôn mặt nghiêm túc của nàng, chờ nàng bao xong nửa, mới mở miệng : “Ngươi hỏi ta chuyện ngày hôm qua là ai ra tay sao?”


      Di Ngọc ngừng tay lại chút, rồi tiếp tục nặn bánh, “Ngay từ đầu ta cảm thấy là Trưởng Tôn Nhàn, bất quá mấy tên hại con ngựa nổi điên lại là học sinh của Thái Học Viện, đại ca nhưng là tra ra tới?”


      “Ừ,” Lô Trí vươn tay đem sợi dây cột tóc màu xanh lá cây sắp bị bung ra ở sau gáy nàng cột chặt lại, “Là người của Thành Dương, bất quá Trưởng Tôn Nhàn cũng có phần, ngay sau hôm bữa tiệc diễn ra thái tử liền phái người đến tìm ta, sau khi bị ta cự tuyệt nghĩ mượn chuyện của ngươi tới gõ ta phen.”


      mặt Di Ngọc có đặc biệt lộ ra vẻ gì khác, động tác tay cũng ngừng, chỉ chốc lát sau liền lại nặn xong hai cái bánh dâu tây, nàng lại tiếp tục cái đề tài này, mà thuận miệng hỏi: “Đại ca, sau này ngươi muốn làm gián quan?”


      .”


      Từ trong miệng Lô Trí thốt ra cái chữ này làm cho Di Ngọc rất là kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn , “Ngươi định làm gián quan sao? Vậy vì sao ngày đó ngươi muốn ra mười câu kia cho hoàng thượng nghe?” Bao quát cả nàng ở bên trong, tất cả mọi người đều cho rằng Lô Trí muốn lên con đường thẳng bênh của gián quan.


      Lô Trí cười khẽ lắc đầu, “Gián quan? Tiểu Ngọc, ngươi nghĩ sai, ngày đó ta ra mười câu đó, có hai cái mục đích, là làm cho hoàng thượng chú ý đến ta, là làm cho biết ta là người có gan, người to gan lớn mật.”


      To gan lớn mật? Di Ngọc nhíu mày, đây phải là cái từ gì tốt đẹp, “Ngươi bằng đừng , càng ta càng hồ đồ.”


      “Theo ngươi , triều đình loại quan nào là ít nhất.”


      “Hừm… Hẳn là quan lòng vì dân chúng mà suy nghĩ.


      “Vậy còn hoàng thượng cần nhất loại quan như thế nào?”


      “Cái đó còn cần sao, tự nhiên là người trung tâm.”


      Lô Trí gật gật đầu lại lắc lắc đầu, cười : “Ngươi cho rằng triều đình này chân chính đem chữ trung để ở đầu tiên được mấy người, mười mười đều là đem chữ lợi để ở đầu, hoàng thượng muốn — bánh khoai chưng xong.”


      Di Ngọc khẽ hừ tiếng, cầm miếng vải nhắc nồi đem lồng chưng bếp lò lấy xuống, thay đổi bánh hoa hồng, quay đầu nghĩ hỏi nửa câu còn lại, thấy bóng dáng đâu.


      Nhìn chằm chằm lồng chưng dần dần bắt đầu bốc khói bếp, nàng hơi hơi khóa lại lông mày, làm gián quan lại cần gan lớn, là làm cái gì đâu?


      Lại qua non nửa canh giờ, Di Ngọc đem bốn loại điểm tâm làm tốt phân tầng cất vào trong hộp, loại thời tiết này có thể để hai ba ngày đều bị hư, bất quá dựa theo khẩu vị của Trình tiểu béo, sợ là ngày mai liền có thể ăn xong.


      “Tiểu thư!” Trần Khúc vội vàng chạy vào trong bếp, “Tiểu thư, cậu của Tiểu Mãn tỷ tới, là mảnh đất dưới núi bị thấm nước!”


      Di Ngọc nhanh chóng xoa xoa tay cởi tạp dề xuống, bước nhanh tới tiền sảnh, nhìn thấy Lô Trí và Lô Tuấn nghe Tề Ngũ chuyện, vội qua hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”


      Hôm qua Tề Ngũ nghe Tiểu Mãn mặt Di Ngọc bị thương, cho nên lúc này gặp nàng cũng kinh ngạc lắm, chỉ là sửng sốt chút sau đó giọng mang nôn nóng : “Tiểu thư, sáng nay ta đến mảnh đất ở bên cạnh núi nhìn xem mầm, thấy đất ở đó có mấy chỗ ẩm ướt, càng hướng nam hơi ẩm càng nhiều, cũng biết có phải do con sông lớn nào ở trong núi bị tăng mực nước hay .”


      Sau khi Lô thị mua thôn trang cho huynh đệ Lô gia xong, tay còn có tiền dư, vì vậy liền đem khối đất dựa vào núi ở phía nam rừng sơn tra mua xuống, lúc trước vừa gọi người trồng xuống mầm sơn tra, nếu như thực là do sông lớn tràn nước, vậy về sau làm ngập cánh rừng, Di Ngọc là thể làm ra chuyện gọi người để ý như ở trong nước mà trồng cây được, như thế chút cây giống giá trị ngàn lượng liền tương đương hủy hết.


      Lô Trí : “Tề bá, ngươi đừng hoảng, chúng ta cùng nhau nhìn xem.”


      “Đại ca, chờ ta đổi bộ quần áo rồi cùng các ngươi .” đợi bọn họ cự tuyệt, Di Ngọc về phòng mặc thêm bộ quần áo bằng lụa mỏng, đơn giản tết cái bím tóc, lại lấy cái khăn che mặt dễ thông khí che ở mặt.


      Di Ngọc dặn Trần Khúc ở trong nhà, sau đó ba huynh muội liền cùng Tề Ngũ đến núi, mảnh đất vừa mua ở phía nam rừng sơn tra, dựa vào chân núi, bốn người đến đó vừa thấy, quả nhiên có vài chỗ mặt đất ẩm ướt bình thường, từng khối kéo dài đến chân núi.


      Lô Tuấn và Lô Trí cùng Tề Ngũ bắt đầu tìm nguồn gốc của nơi rỉ ra nước này, Di Ngọc ngồi ở chỗ đất bị ẩm nắm chất đất xem lát, nghe thấy Lô Tuấn ở phía xa gọi nàng, ngẩng đầu liền thấy ba người đứng ở dưới chân núi, chỉ mặt núi đá gì đó.


      “Sao rồi?” Nàng chạy đến bên cạnh hai người hỏi.


      “Ngươi nhìn.” Lô Trí chỉ khối núi đá, ánh mắt Di Ngọc thuận tay liếc về phía vách núi, vừa xem xong nhất thời ngạc nhiên.


      Ở trong bụi cỏ, vách núi có chút trũng có mảng đá cao nửa người ướt nhẹp, nhìn kỹ còn thấy có khói trắng nhàn nhạt theo trong khe đá xuất .


      Di Ngọc ra phía trước, tách ra bụi cỏ cao cỡ bắp đùi vươn tay đẩy đẩy, mấy tảng đá lớn thế nhưng nhúc nhích, hiển nhiên là do con người làm ra che .


      “Tề bá, nương của ta mua đất này của nhà ai?”


      nhà nông hộ ở ngoài trấn! Tiểu thư, ngươi có phải bọn gạt chúng ta ?”


      Di Ngọc chăm chú nhìn mấy khối đá kia nghĩ lát, có chút chần chờ mà : “Nhị ca, ngươi có thể đem tảng đá này dời ra sao?”


      “Đương nhiên.” Khí lực của Lô Tuấn rất lớn, vén tay áo lên đẩy hai ba cái liền đem đá vụn đẩy qua bên, sau đó mới đem khối đá lớn ở phía dưới ôm lên để qua bên.


      Di Ngọc nhìn dòng nước bốc khói trắng chảy nhè ra, vươn tay sờ sờ, rồi sau đó quan tâm hình tượng cười ha hả, ba người kỳ quái nhìn nàng, vẫn là Lô Trí phản ứng nhanh nhất, cũng đến đẩy ra bụi cỏ hai bên nhìn vách núi hồi.


      “Đây phải… Suối nước nóng?” Lô Trí có chút hồ nghi sờ sờ nước đọng ấm áp các nhánh cây.


      “Hẳn là.” Hai mắt Di Ngọc sáng lên nhìn chòng chọc vách núi, suối nước nóng a, nơi này tám phần là có con suối, nghĩ đến hẳn là người của nông hộ bán nơi này có biết gì về suối nước nóng, còn tưởng là mảnh đất này xảy ra vấn đề, mới đem chỗ này che lại trước khi bán.


      Lô Trí là xem tẫn sách trong thiên hạ cũng đủ, có giống như là Di Ngọc chỉ thích xem ít sách miêu tả người và vật, vì là học sinh Thái Học Viện nên có thể đến nhà sách nơi mà cất giữ rất nhiều loại sách phong phú để đọc, những bộ sách về sông ngòi kênh rạch linh tinh cũng từng duyệt qua, bởi vậy đối với chỗ tốt của suối nước nóng cũng biết sơ hai điều.


      “Nhị đệ, ngươi phủ trưởng trấn mượn hai cây búa lại đây.” Lô Trí nâng cầm lên nghĩ lát, rồi quay đầu phân phó .


      Sau khi Tề bá và Lô Tuấn khỏi, Di Ngọc liền ngồi ở bên cạnh vách núi, dính chút nước ấm đưa đến mũi hít hà, nhìn màu sắc hề vẩn đục, cũng có hương vị gì đặc thù.


      “Tiểu Ngọc, nếu như nơi này thực giấu miệng suối nước nóng, vậy chúng ta liền xây tòa nhà ở chỗ này.” Tuy rằng cùng với trấn Long Tuyền cách khá xa, nhưng kề bên chân núi này cũng có mấy cái thôn trang.


      “Tuyệt vời.” Di Ngọc tự nhiên là toàn lực ủng hộ cái chủ ý này, tưởng tượng đến mùa đông có thể ngâm mình ở suối nước nóng hầm hập, tươi cười mặt nàng liền thu xong.


      Tốc độ của Lô Tuấn cũng nhanh, đến hai khắc chung liền xách rìu đục chạy về, hai huynh đệ vén vạt áo ngồi ở bên cạnh vách núi bắt đầu đục lên, dùng đầy đủ nửa canh giờ, quả gặp dòng nước lớn hơn ít, nước ấm cũng có chút phỏng tay, Di Ngọc cực kỳ mừng, xác định nơi này đích xác có con suối.


      Hai huynh đệ dám lại đục tiếp, mà dùng tảng đá như cũ đem khe hở chắn lại, để cho Tề bá trong coi rồi sau đó về nhà.


      Lô thị sớm dạo phố về nhà, trước đó đại khái nghe Trần Khúc qua lần nên sau khi ba người trở về, Lô thị nhìn thấy toàn thân bọn bẩn thỉu dơ dáy cũng có mắng, chỉ lo lắng đem tình hỏi ràng.


      Năm đó Lô gia cực kỳ giàu có, tự nhiên là biết cái loại suối nước nóng này, sau trận kinh ngạc liền nhiều lần xác định con suối kia là thực, thế là cả nhà liền làm ra quyết định — xây tòa nhà ở dưới chân núi kia.


      Xây tòa nhà cần tốn ít tiền, may mà Lô Trung Thực chỉ lén lút nhét cho ba đứa mỗi đứa ngàn lượng bạc, Lô thị cũng lơ mơ được hai ngàn lượng, mới đầu nàng hề nghĩ dùng tới bạc này, nhưng cuối cùng dưới khuyên nhủ của Lô Trí vẫn là buông ra.


      Trưa hôm đó ăn cơm, Lô Trí và Lô Tuấn liền cầm theo chút tiền ra cửa trù bị chuyện xây nhà, Di Ngọc dưới cường ép của Lô thị nằm lại giường, thiếu vì buổi sáng chạy loạn bị giũa ột trận, cuối cùng thể nhắm mắt lại giả ngủ tránh né qua.


      Sau khi Lô thị ra khỏi phòng, đôi mắt Di Ngọc mới lại mở to, nhìn chằm chằm màn lụa đỉnh đầu, nhớ lại đối thoại lúc sáng với Lô Trí trong bếp.


      Chuyện ngựa trở chứng lần này quả nhiên lại có Trưởng Tôn Nhàn chộn rộn, tuy rằng là người bên Thành Dương ra tay, mục đích cũng là vì gõ Lô Trí, nhưng nàng có thể tưởng tượng được đến trong đó thiếu được châm ngòi của Trưởng Tôn Nhàn.


      Đúng vậy, nàng là người “ quyền thế”, nhưng phải mặc cho ai muốn khi dễ liền khi dễ, chuyện phòng tối lần trước nàng nhịn qua, chẳng lẽ chuyện lần này nàng cũng phải nhịn sao, đáp án đương nhiên là phủ định, lúc trước tới cùng là vì ỷ vào thế của Ngụy vương, chỉ có thể tại lúc tranh cãi chiếm cái thượng phong, nhưng nay Lô Trí được hoàng thượng thưởng thức, càng thêm sau lưng có nhiều ra ông ngoại Lô Trung Thực, tuy rằng thể công khai, nhưng mà sức lực của nàng lại có thêm.


      Ở trong mắt công chúa thiên kim này đó, mạng người như cỏ rác, may mà nàng phúc lớn mạng lớn, nếu như đổi thành người khác hai lần ba lượt bị như nàng vậy sớm bị chỉnh chết. Ở trước mặt Lô Trí nàng cũng có biểu ra cái gì, đó là vì muốn để cho tự trách, nhưng thực tế nàng sớm bị tức được nghiến răng, sinh ra tâm tư lấy răng đền răng cho bõ tức.


      Kỳ càng là loại người nhìn qua thanh lãnh giống như Trưởng Tôn Nhàn, đáy lòng càng là ngạo khí, bằng nàng ta cũng hai lần đều là mượn tay người khác hại nàng, nếu như nhìn thân phận địa vị, muốn trị loại người này, nàng có rất nhiều phương pháp.


      Tháng chín này được nghỉ nàng liền ở trong nhà an dưỡng tốt, chờ tháng mười học, cho dù xem như có Cao Dương ở đó, nàng tất cũng cho Trưởng Tôn đại tiểu thư cái bài học khó quên

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 130: Hai Cha Con Nghèo Túng


      Mặc dù trấn Long Tuyền có sẵn thợ mộc, Lô Trí vẫn cùng Lô Tuấn tất bật ở bên ngoài cả buổi chiều mới đem thủ tục xây nhà và nhân công tìm xong, ít nhất phải xây trước bức tường rào bao quanh khu đất này, đồng thời đào cái ao ở chỗ có con suối kia để trữ nước mới được.


      Tối đó Lô Trí cũng mà dời lịch hẹn với người đánh xe ngựa đến sáng mai. Tòa nhà sớm muộn gì cũng phải xây, mặc dù xây tòa nhà này tốn ít tiền, nhưng sau khi Lô Trí giải thích những chỗ tốt của suối nước nóng, cả nhà cũng là cao hứng .


      Ban đêm hai mẹ con nằm giường chuyện phiếm, khi Lô thị hỏi Di Ngọc là vì ai chuẩn bị hộp điểm tâm kia, khiến nàng nhớ tới việc.


      “Nương, ta có hai người bạn mới, là con của Trình đại nhân ở kinh thành, nghe Trình đại nhân kia gọi ông ngoại là cha nuôi đúng ?”


      Lô thị nghiêm túc suy nghĩ hồi mới hỏi: “Ngươi Trình đại nhân, là Trình Tri Tiết ?”


      “Đúng vậy, là ông ấy, nương biết người này sao?”


      Lô thị cười : “Biết, đúng là người mà trước đây ông ngoại ngươi nhận làm con nuôi.”


      Di Ngọc hơi hơi nghiêng đầu, cẩn thận cho thuốc mỡ mặt bị cọ đến, mang vẻ mặt hiếu kỳ : “Nương, nương kể cho con nghe , ông ấy như thế nào thành con nuôi của ông ngoại, sao ta nghe mọi người bên ngoài , Trình đại nhân ban đầu là… là… “


      “Là thổ phỉ? Ha ha, chuyện này là dân gian tung tin vịt thể tin, tên của gọi là Trình Giảo Kim, lớn hơn nương bảy tuổi, năm đó ta còn chưa lấy chồng, ông ngoại ngươi mang từ bên ngoài về, còn sửa lại tên, nương khi đó mới mấy tuổi, chỉ nhớ ông ngoại ngươi dạy vài năm võ nghệ, rồi bỏ , sau đó nghe gia nhập nghĩa quân, sau khi tiên đế lập quốc phong làm thống quân phủ thái tử — đúng rồi, ngươi nhưng chớ có cùng bọn nhận nhau đó.”


      “Dạ, nữ nhi nào có ngốc như vậy a, quan hệ của chúng ta và ông ngoại là bí mật, thừa nhận phải lộ sao.”


      Lô thị nghiêng thân mình nhàng vỗ vỗ người nàng, “Ngọc Nhi, giấu giếm như vậy, ngươi có cảm thấy ủy khuất ?”


      “Đương nhiên .” Vốn là thân thích từ trời rơi xuống, có cái gì phải ủy khuất .


      “Aiz, xem ra chuyện này nương còn nghĩ thoáng được như ngươi, nếu có cái để nhớ thôi, khi có đến liền muốn gặp mặt lần, nương và bà ngoại ngươi nhiều năm gặp , còn có cậu cùng dì ngươi…”


      Lô thị còn chưa biết chuyện bà ngoại của ba huynh muội họ bị mù, Lô Trung Thực , còn Lô Trí bảo Di Ngọc cần đề cập đến, chuyện này liền cứ vậy giấu diếm , lúc này nghe Lô thị nhắc tới mấy người thân nhiều năm thấy kia, trong lòng Di Ngọc khó tránh khỏi có chút được tự nhiên, cũng may chuyện được bao lâu nàng liền buồn ngủ, hai mẹ con chen chúc cái giường, trong lòng mỗi người đều có còn mang suy nghĩ riêng, mơ mơ màng màng ngủ.


      Có thể là do ở nhà nên thể xác và tinh thần được thả lỏng, liên tục ba ngày Di Ngọc đều ngủ nướng, gà gáy cũng chỉ cọ cọ cái đầu gối, đứng dậy uống xong chén nước lại tiếp tục quay về giường ngủ.


      Lô thị mong còn được nàng ở giường nghỉ ngơi thêm vài ngày, thế nên cũng gọi nàng, mỗi ngày sáng sớm thức dậy liền chân tay rời giường làm bữa sáng, chờ nàng ngủ dậy liền đem hâm nóng lại cho nàng ăn.


      Vết thương mặt Di Ngọc qua ba bốn ngày nay muốn khép lại, chỉ còn lại vài vết sẹo mờ mờ màu trắng, nhạt dần dần thành màu da ban đầu, nhưng nàng vẫn tiếp tục kiên trì soi gương, mỗi ngày chải đầu đều nhắm mắt ngồi ở bàn trang điểm ngủ gà ngủ gật, mặc Trần Khúc hoặc là Tiểu Mãn bài bố.


      Buổi sáng ngày này, Di Ngọc lại ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, gọi Trần Khúc vào chải đầu xong, rồi dời cái bàn vào trong sân luyện chữ thuận tiện phơi nắng.


      Lô thị từ bên ngoài dạo trở về, vừa vào cửa liền : “Trời nắng gắt như vậy ngươi còn ở bên ngoài phơi nắng, quay về phòng .”


      “Dạ.”


      Thấy nàng lên tiếng trả lời, Lô thị xoay người đóng cửa, khi cửa khép được nửa bàn tay theo khe cửa vươn vào, dọa nàng nhảy dựng, vội đem cửa mở ra, nhìn thấy trước cửa có hai bóng người ột thấp, nàng lui về phía sau hai bước mới bắt đầu quan sát.


      Ở cửa đứng hai người giống như là cha con, người có vóc dáng cao nhìn tuổi khoảng bốn mươi, môi để hai vệt râu ngắn, mặt mày xem ra có sức sống, nhưng quần áo lại hết sức luộm thuộm, bên cạnh là thiếu niên có làn da trắng trẻo mặt mũi thanh tú khoảng mười bốn mười lăm tuổi, chỉ là môi nổi lên lớp da khô mỏng, bộ dáng có chút nghèo túng.


      Lô thị do dự chút vẫn mở miệng hỏi trước: “Ách, hai vị đây là?”


      Đôi mắt người đàn ông trung niên kia quét từ xuống dưới người Lô thị lần, nhìn đến khi thấy nàng nhíu mày, mới : “Phu nhân, có phải hôm nay sau khi dậy sớm, cái gáy của bà có chút khó chịu nặng nề?”


      Lô thị kinh ngạc : “Ngươi làm sao mà biết?”


      Người đàn ông trung niên ho hai tiếng, nhắm mắt lại cũng đáp lời mà dùng cùi chỏ đụng đụng vào thiếu niên đứng bên cạnh, thiếu niên kia liền đem cái cọc giấy cuộn tròn hướng về mặt đất gõ cái, mấy hào hứng : “Có bệnh nếu biết, gây chuyện lớn, tới cửa ta lười để ý, thần y Diêu Bất Trị.”


      Trần Khúc đứng bên cạnh Lô thị từ lâu, nghe thấy thiếu niên đọc bài vè này liền bật cười tiếng, Di Ngọc vẫn là cúi đầu viết chữ, hai tai nghe thấy chuyện bên ngoài.


      Lô thị nhướng mày, vừa rồi bị người đàn ông trung niên kia câu liền trúng chỗ ổn người, nàng còn có chút kinh ngạc, nhưng lúc này cũng chỉ đem hai người này thành bọn giang hồ bịp bợm , đưa tay muốn đóng cửa lại.


      “Chao ôi, chao ôi, phu nhân đừng vội, phu nhân đừng vội… tấc phía dưới cổ tay phải của ngài, có phải hay lúc làm việc đau nhức chút?” Người đàn ông trung niên kia vừa rồi còn tại giả thần giả tiên, nhưng bây giờ nhìn thấy Lô thị tính đóng cửa đuổi người, liền vội vàng đem chân cắm vào khe cửa còn tay chống lên cánh cửa.


      Lô thị nhướng mày, lại đem cửa mở ra lần nữa, “Ngươi phải kẻ lừa đảo?” Cũng chỉ có người thẳng tính như nàng mới có thể nghĩ ra câu hỏi như vậy, người nào làm kẻ lừa đảo mà lại thừa nhận chính mình là kẻ lừa đảo cơ chứ.


      Trong mắt người đàn ông này rất nhanh lên ý cười, nhưng vẫn giữ nghiêm sắc mặt , giả bộ cả giận : “Phu nhân, ngươi chỉ cần , ta vừa rồi chỉ ra hai điểm, có lầm sao?”


      “Ách, quả có nhầm.” Người đàn ông trước mắt tuy ràng cho thấy là thầy lang phiêu bạt giang hồ, nhưng xem ra cũng là có chút bản lãnh, Lô thị liền thành đáp.


      “Phu nhân có biết hai chỗ đau này nếu được chữa trị, ba tháng sau, cổ của ngươi có thể bao giờ cử động được nữa, tay trái cũng cách nào cầm nắm đồ vật nữa.” (Bên là tay phải, xuống đây là tay trái? Chắc tg viết nhầm?)


      Sắc mặt Lô thị kinh hãi, vội hỏi: “ ?”


      Di Ngọc vừa buông bút, nghe thấy câu hỏi của Lô thị, khóe miệng khẽ nhếch, đợi người đàn ông kia tiếp tục lừa gạt, liền xen mồm : “Nương, vừa khéo cánh tay ta cũng có chút đau, hay để cho vị thầy thuốc này xem trước cho ta .”


      xong liền đứng dậy vòng đến trước cửa, sau khi thấy hai người nọ, nàng “A” tiếng, hướng về phía thiếu niên kia : “Ngươi là Diêu Tử Kỳ?”


      Nàng còn nhớ tháng trước ở bên ngoài Tụ Đức Lâu, có thiếu niên áo vải suýt bị người lừa mất phỉ ngọc, sau đó còn ở phía sau bọn họ hô to tên của bản thân.


      Diêu Tử Kỳ nhìn thấy Di Ngọc, sau khi sửng sốt, gương mặt trắng trẻo nhất thời lên đám mây đỏ, tinh thần cũng yếu ớt giống như vừa rồi, “Ách, a, ngươi, ngươi là vị tiểu thư ngày đó.”


      “Ha ha, đúng vậy, ngươi như thế nào đến đây, vị này là?” bỗng Di Ngọc đưa tay hướng đến người trung niên bên cạnh Diêu Tử Kỳ, hỏi.


      Đối phương có chút lắp ba lắp bắp đáp: “Đây là, là cha của ta, Diêu Hoảng, ông ấy là thầy thuốc, hai cha con ta khắp nơi làm nghề y, đường qua đây thuận tiện muốn kiếm chút lộ phí.”


      “Nha.” Di Ngọc gật gật đầu, mặt lộ ra tươi cười, quay ra với Lô thị còn ngạc nhiên đứng bên cạnh: “Nương, lần trước nhị ca phải cùng ngươi chuyện chúng ta ở bên ngoài Tụ Đức Lâu gặp chuyện lừa người lấy của sao, đây là người đó, Diêu, Diêu công tử.”


      Lô thị gật gật đầu, nét đề phòng mặt thu nửa, chần chờ lát sau, đem cửa cổng mở ra, với hai cha con: “Hai vị trước vào .”


      Diêu Tử Kỳ ở ngoài cửa chần chừ rồi mới nhấc chân, Diêu Hoảng cũng là nghênh ngang vào, còn trái phải đem sân vườn đánh giá vòng, quay đầu với Lô thị: “Phu nhân, phong thuỷ của cái viện này tốt a, con cái nếu là ra ngoài, dễ dàng gặp tai hoạ.”


      “Hả?” Lô thị kinh hãi, vội vàng hỏi: “Ngươi — những lời tiên sinh sao?”


      “Đương nhiên, phu nhân ngài đến xem, góc tường này đặt cái thùng gỗ, trong thùng gỗ là nước, ngăn chặn…”


      Hai người đứng ở góc sân cạnh tường chuyện, Di Ngọc đến bên cạnh Diêu Tử Kỳ, thấp giọng hỏi: “Cha ngươi còn am hiểu về phương diện này?” Nếu là trước kia nàng còn tin , nhưng đời này thấy được nhiều chuyện ngạc nhiên cổ quái gì đó, cộng thêm huynh muội bọn họ ở bên ngoài là vô cùng gặp xui , bởi vậy đừng muốn tin hơn phân nửa như Lô thị, mà ngay cả chính nàng đều nửa tin nửa ngờ .


      Diêu Tử Kỳ vụng trộm đánh giá trong viện, bị nàng đến gần hỏi như vậy, mặt đỏ lên, “Ừ, cha ta có biết chút về thuật ngũ hành, ngươi đừng lo lắng, có ta ở đây, dám lừa các ngươi.”


      Di Ngọc ha ha cười, “Lần trước ở Trường An gặp ngươi, như thế nào lại mình người?”


      “Cha ta xem bệnh cho người ta, ta đói bụng liền ra ngoài ăn cơm, sau đó lại gặp được kẻ lừa đảo kia, ít nhiều gặp ngươi, còn có vị công tử kia, ngươi yên tâm, cha ta chữa bệnh rất thành thạo, thân thể của nương ngươi là có chút vấn đề.”


      Sau khi nghe được nửa câu sau, trong lòng Di Ngọc xoắn lại, vội hỏi: “Thân thể nương ta có gì đáng lo chứ?”


      Diêu Tử Kỳ lắc đầu, mất tự nhiên mặt bớt vài phần, “Cha ta chỉ cần có thể nhìn ra bệnh, chắc chắn có thể chữa khỏi.”


      Lời này quá tự tin, nhưng Di Ngọc lại kỳ quái phát chính mình thế nhưng hoài nghi bao nhiêu, ngược lại thoáng yên tâm thêm ít, khỏi nghiêng đầu tìm người, nhìn thấy Diêu Hoảng vẫn đứng ở góc tường có chút rung đùi đắc ý chỉ vào chỗ đầu tường tiếp tục chập chờn Lô thị, trong lòng hoài nghi nhất thời tăng nhiều.


      Diêu Tử Kỳ nhìn thấy nghi ngờ mặt nàng cũng tức giận, cao giọng : “Cha! Ngài xem bệnh cho vị phu nhân này trước .”


      Diêu Hoảng lập tức dừng lại câu chuyện, đưa tay mời Lô thị, “Phu nhân, chúng ta vào trong nhà rồi .” Sau đó liền bước về phía trước vén rèm vào phòng khách, Lô thị có chút choáng váng theo phía sau.


      Di Ngọc nhìn hình dạng chủ khách đảo lộn của hai người, lắc lắc đầu, cùng với Diêu Tử Kỳ mang sắc mặt lúng túng cùng vào phòng.


      Mấy người vào phòng ngồi xuống, có lẽ vừa nãy bị Diêu Hoảng chập chờn quá nhiều, nên mỗi câu mỗi động tác của Diêu Hoảng ra đều làm cho Lô thị theo giơ tay đưa đầu, kiểm tra hết loạt, Di Ngọc đứng bên nhìn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.


      “Tiên sinh, bệnh của ta có thể trị sao?” Lúc này nàng ràng ngay cả chính mình bị bệnh gì cũng hỏi, chỉ quan tâm đối phương có thể trị được hay .


      Diêu Hoảng đưa tay vuốt râu chút, : “Đương nhiên có thể trị, bất quá thuốc này cũng dễ tìm.”

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 131: Hàng Xóm Mới


      Lô thị cũng có nghe hiểu lời của Diêu Hoảng, còn cho rằng lo lắng dược liệu để điều trị đủ, liền : “Ngài chỉ cần , này nọ trong hiệu thuốc ở trấn này vẫn là rất đầy đủ.”


      Diêu Hoảng cũng nhiều, vươn tay : “Được rồi, cầm bút tới, ta viết đơn thuốc, phu nhân sai người hiệu thuốc nhìn xem, nếu như có, chúng ta lại tính sau.”


      Trần Khúc lập tức lấy giấy bút cho viết đơn thuốc, trong đó có chừng mười ba loại dược liệu, Di Ngọc hiếu kỳ nhìn xem, lại chỉ nhận được hai loại.


      Vì có Diêu Tử Kỷ ở bên, Diêu Hoảng này chuyện lại có mấy phần giả giả, bằng Di Ngọc tuyệt đối coi là kẻ lừa đảo mà đuổi ra ngoài, còn bây giờ nhìn đơn thuốc nhưng chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi.


      Thời gian Trần Khúc lấy thuốc, Tiểu Mãn cũng từ nhà cậu nàng trở về, vào phòng nhìn thấy có khách đến, liền tự giác đến hậu viện pha trà.


      Trong lúc này Diêu Hoảng lại cầm chuyện phong thủy rất chi là lừa dối Lô thị trận, chờ đến lúc Trần Khúc từ hiệu thuốc trở về, Lô thị đối với bản lãnh của Diêu Hoảng tin tám phần.


      tay của Trần Khúc chỉ xách hai cái túi , có chút lúng túng : “Phu nhân, đây là dược liệu trong đơn thuốc, nô tì hai tiệm thuốc bắc trấn chỉ tìm được hai loại.”


      Lô thị sửng sốt xong vội đối với Diêu Hoảng ngồi bên thổi trà nóng : “Tiên sinh, dược liệu có đủ, vậy phải làm sao?”


      “Phu nhân đừng lo, chỉ là dược liệu thôi, có là vấn đề, người ta vừa lúc liền có chứa, chỉ là giá tiền –”


      “Cha!” Diêu Tử Kỳ ở bên khẽ gọi tiếng, “Lô tiểu thư từng giúp ta đại ân, ngài, ngài chớ có hố người ta.”


      Di Ngọc nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, trong lòng lại là cảm thấy, nếu như người Lô thị thực có bệnh, liền tính nhiều bỏ ra chút tiền bạc cũng là phải vậy, trong trấn này cũng có y quán, dưới kiên trì của nàng, mỗi cách hai tháng Lô thị đều khám lần nhưng cái gì cũng nhìn ra, nay bị Diêu Hoảng khám ra, vậy hẳn là bệnh khó chữa.


      Di Hoảng ha ha cười, cũng để ý nàng, mà với Lô thị: “Đừng nghe đứa bậy, ta làm sao lừa phu nhân, nếu như ngài tin tưởng ta, có thể lưu lại toa thuốc này, ta viết cách dùng để lại rồi chờ dược liệu gom đủ ngài lại trị cũng chậm, phí khám bệnh ta cũng cần, ra sao?”


      Lô thị vội lắc đầu, “Ta tất nhiên là tin tiên sinh, mấy loại thuốc này cần bao nhiêu tiền, ngài chỉ cần là được.”


      Diêu Tử Kỳ ở bên ra sức trừng Diêu Hoảng, lại nhìn như thấy : “Phu nhân tìm được hai loại dược liệu, thừa lại ta đưa thêm mười loại, bạc liền ấn phí tổn thu, tổng là, chờ chờ, để ta tính tính .”


      Di Ngọc và Lô thị mở hai cặp mắt to, nhìn Diêu Hoảng từ trong ngực lấy ra cái bàn tính tinh xảo so bàn tay lớn hơn chút, đánh tới đánh , sau mười mấy lần qua lại mới ngẩng đầu cười : “Phu nhân mời xem, cũng có mắc, tổng cộng năm trăm bảy mươi mốt lượng năm tiền, số lẻ ta liền cần, xem như bồi cho ngươi.”


      “Cha!”


      Mẹ con Lô gia hai người nghẹn họng nhìn trân trối, Diêu Tử Kỳ vỗ cái bàn, từ trong tay Tiểu Mãn cầm lấy toa thuốc, đem cái túi rất nặng để ở bên mở ra, lấy ra ba cái hộp gỗ bỏ túi chỉ dài nửa thước, tiếp theo rút mấy tờ giấy gói thuốc và cái thìa đồng dựa theo toa thuốc mà bắt đầu phối dược.


      “Chao ôi, chao ôi! Tên phá sản nhà ngươi, đây là làm cái chi!” Diêu Hoảng đem bàn tính dúi vào trong lòng liền muốn tiến lên ngăn lại.


      Diêu Tử Kỳ thấy lên, tay giơ lên cái hộp thuốc, uy hiếp : “Ngài muốn lấy lại, ta toàn bộ đều quăng hết xuống đất đó!” xong liền đem cái hộp để xuống lại đùi, cũng ngẩng đầu lên mà tiếp tục bận việc.


      “Ngươi, tên phá sản nhà ngươi a, cha ngươi ta đây đau khổ cay đắng gom góp làm được chút đồ kia, ta, ta dễ dàng sao, ngươi ít nhất cũng để cho cha ngươi kiếm cái tiền vốn chứ…”


      Lô thị và Di Ngọc vốn còn vì tiền thuốc quá mắc mà cứng lưỡi, bây giờ lại nhìn thấy trò hề của hai cha con trước mắt này mà khỏi ngơ ngác nhìn nhau.


      Diêu Tử Kỳ lưu loát bao xong đống gói thuốc , lại cầm bút mực ở bên cạnh phân biệt viết vài mẩu giấy kẹp vào bên trong, mới đem ba cái hộp thuốc kia cẩn thận cất .


      Diêu Hoảng ở bên kêu rên miệng đắng lưỡi khô, mắt thấy bận việc xong rồi, thở phì phì ngồi xuống trở lại ghế dựa, vươn tay lấy ấm trà trực tiếp rót vào trong mồm.


      Lô thị hơi hơi mở rộng miệng, nhìn đem ấm nước trà toàn bộ chuốc vào trong bụng, cuối cùng hết sạch còn lại giọt nước nào, nửa ngày nàng mới tìm được tiếng của mình: “Tiên sinh, ngài nên tức giận, tiền thuốc này chúng ta trả.”


      Diêu Hoảng uống no nước, sắc mặt giống vừa rồi khó xem, lúc này nghe Lô thị cho tiền, trong mắt chợt lóe ý cười, đem bình trà để ở bên rồi dùng ống tay cáo cọ cọ bọt nước dính râu mép, nghiêm mặt : “Phu nhân lời này nghe xa lạ, Tiểu Kỳ nếu như bao thuốc cho các ngươi, vậy ta tự nhiên là thu tiền, bất quá —”


      Di Ngọc rất là phối hợp tiếp: “Bất quá cái gì?” Đôi cha con này tuy rằng nhìn qua rất là sa sút, nhưng qua cách bọn chẩn đoán bệnh, cách bốc thuốc cũng như công cụ vừa rồi, nàng tin tưởng đối phương phải là loại lừa đảo tốt mã dẻ củi, định là có chút bản lãnh người.


      “Bất quá phu nhân cần phải giúp ta cái chuyện .” mặt Diêu Hoảng mang cười, nhưng cái chữ “” kia thực nặng.


      Lô thị rất là sảng khoái vội: “Tiên sinh có chuyện chỉ cần , nhưng tiền thuốc ta vẫn là phải trả.” Nàng thích chiếm tiện nghi của người khác, bởi vậy căn bản nghĩ qua muốn lấy thuốc của đối phương.”


      “Tiền thuốc liền cần, cách vách có cái nhà cho thuê, cha con chúng ta có chuyện muốn tạm cư ở đây, nhưng mà chủ nhà kia cho người bên ngoài như ta đây thuê, phu nhân giúp ta , được ?


      Lô thị cúi đầu suy tư trận, liền trực tiếp đồng ý.


      Cái sân cách vách nhà Lô thị là nhà của ông chủ tiệm tạp hóa trấn , Di Ngọc gọi bà chủ tiệm đó là thím, người đàn bà này thường xuyên đến Lô gia chơi, thỉnh giáo vài việc thêu thùa từ Lô thị, bởi vậy quan hệ của hai người rất tốt, mới đây nhà mới của bọn họ vừa làm xong, nên muốn đem căn nhà cũ cho thuê, Lô thị vốn là muốn mua xuống căn nhà đó để đả thông, nhưng đối phương chỉ cho thuê chứ bán, nên cũng tiêu tâm tư.


      Di Ngọc nghĩ đến lại là đề xuất cái cầu như vậy, Lô thị nếu như giúp , vậy chỉ cần đưa ra được tiền thuê là tuyệt đối có thể thành, nếu thế phải sau này hai nhà liền thành hàng xóm?


      Diêu Hoảng thấy Lô thị đồng ý, ý cười mặt càng đậm, quay đầu thoáng nhìn Di Ngọc, nhìn kỹ sau đó hỏi: “Thương mặt tiểu thư có phải là mấy ngày trước đây mới bị, chậc chậc, may mà dùng thuốc rất tốt, bằng sợ là muốn lưu lại sẹo rồi.”


      Lô thị có nghe ra cái gì đúng tới, chỉ là mượn cơ hội khiến Diêu Hoảng khám khám chút cho khuê nữ nhà mình, nhưng trong lòng Di Ngọc cũng là kinh hãi, vết thương mặt của nàng nhạt , nếu như người khác xem chỉ nghĩ là vết thương của tháng trước, thế nhưng người này lại vừa nhìn liền xem ra là vết thương của mấy ngày trước đây, còn ra nàng dùng thuốc tốt, nếu như phải đoán bậy bạ, vậy hẳn là người có bản lãnh rất lớn.


      Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng nhìn Diêu Hoảng khỏi mang theo mấy phần kính ý, người sống đời, sinh lão bệnh tử là thường thấy nhất, nhưng có bệnh lại thể trị là đáng sợ vô cùng, nàng vốn là chỉ nghĩ Lô thị có bệnh gì tầm thường thôi, nhưng nay nghĩ đến mấy vị thuốc kia ngay cả tên nàng cũng chưa bao giờ nghe qua, bắt đầu vui mừng lên.


      “Phu nhân, cách sử dụng thuốc này ta đều viết ở bên , nên sớm nên chậm, ngài tại liền theo giúp ta đến cách vách tìm người thôi.” Diêu Hoảng đem bút lông trong tay để xuống, sau khi thổi khô nét mực giấy đưa cho Lô thị liền .


      Lô thị đứng dậy : “Được rồi, ta mang ngươi tìm người, công tử trước tiên lưu ở trong nhà ta chờ chút được ?”


      Diêu Tử Kỳ rất là phối hợp gật đầu đồng ý, Di Ngọc cười : “Nương nhưng nhớ giúp Diêu đại thúc về giá tiền, để cho thím để cái giá tốt chút.”


      “Đó là tự nhiên.”


      Hai người rồi, Di Ngọc mới chuyển đến ghế dựa bên cạnh Diêu Tử Kỳ ngồi xuống, “Lần trước ngươi muốn tìm người, tìm đến sao?”


      Nàng còn nhớ được ngày đó ở trước cửa Tụ Đức Lâu, lúc Diêu Tử Kỳ bị người ta ẩu đả trong miệng có gọi cái tên là “Nhất tử” gì đó, kẻ lừa đảo kia chính là mượn chuyện này đem ngọc của dụ lấy .


      Nghe lời của nàng, thần sắc Diêu Tử Kỳ buồn bã, “, Nhất Trai ca biết nơi nào, ta ở kinh thành tháng đều gặp được, a — đúng rồi, ngươi chớ có cùng cha ta chuyện này được ?”


      Xem biểu tình hơi mang khẩn cầu của , Di Ngọc thu ý cười mặt, nghiêm túc : “Ngươi yên tâm, ta .” Hiển nhiên lần trước Diêu Tử Kỳ là trốn cha tìm “Nhất tử” ca gì gì kia.


      Thấy nàng đáp ứng, lo lắng mặt mới hơi thu vào, trái phải nhìn quanh gian phòng, có chút chần chờ hỏi han: “Lần trước, lần trước công tử cùng ngươi cùng, là ca ca ngươi?”


      Đôi mắt Di Ngọc sáng lên, “Ừ, kia là đại ca ta, ngươi còn nhớ được sao?”


      Diêu Tử Kỳ quay đầu , thấp giọng : “ rất thông minh.”


      Di Ngọc nhịn cười, “Tất nhiên, đầu óc đại ca của ta rất tốt.”


      “Ngươi cũng rất thông minh.”


      Đột nhiên bị người còn tính quen lắm khen ngợi, Di Ngọc có chút hơi ngại ngùng sờ sờ vành tai, “Ách, cảm ơn.”


      “Ta, ta rất đần, lần trước dễ dàng như vậy liền tin người kia, cho rằng nhận được khối ngọc kia của ta, liền giao đồ cho .” Diêu Tử Kỳ cười khổ .


      Vừa lúc Tiểu Mãn bưng ấm trà mới để ở bên, Di Ngọc vươn tay rót chén đưa cho , “, ngươi hề gọi là đần, mà là tin sai người, kinh thành rất lớn, loại người nào cũng có, bị ngươi gặp được tên hư hỏng cũng tính là việc lạ.”


      “Cảm ơn.”


      Diêu Tử Kỳ nhận lấy chén trà, đem lời rất là thông tục của nàng phẩm phen, cười khổ mặt mới tính nhạt , cẩn thận thổi nguội trà, uống ngụm .


      Di Ngọc ngồi bên nâng má nhìn thiếu niên trước mắt — , hẳn là thiếu nữ mới đúng, ngày đó ở ngoài Tụ Đức Lâu nàng phát đến Diêu Tử Kỳ hợp, nam hài tử tuy cũng có người có diện mạo thanh tú, nhưng có tinh tế như vậy, lại cộng thêm đủ loại tình tiết, hôm nay gặp lại nàng có thể xác định Diêu Tử Kỳ là vị nương mà phải công tử.


      Thiếu nữ mặc nam trang nàng cũng gặp qua mấy người, nhưng mặc kệ là Phong tiểu thư tao nhã hay là Trình Tiểu Phượng hiên ngang đều là mang theo dày đặc nữ khí, còn Diêu Tử Kỳ lại ràng cho thấy nàng ấy tận lực che dấu đặc thù về nữ tử của bản thân, thiếu phần tự tại, nhiều hơn phần ước thúc, nhưng tâm tư đơn thuần của nàng có thể nhìn ra đến, Di Ngọc đối với người như vậy rất là dễ dàng sinh ra hảo cảm, bởi vậy chuyện với nàng cũng nhiều chút.


      “Cha ngươi xem phong thủy chuẩn ?” So với y thuật của Diêu Hoảng, nàng càng để ý là loại sở trường khác của .


      Diêu Tử Kỳ rất là xác định đáp: “Rất chuẩn, người đừng tin, cha ta tuy có lúc, có lúc lừa người ta nhưng là hiểu được mấy thứ đó.”


      “Vậy đợi chút bọn họ trở về, ngươi bảo cha ngươi giúp nhà của ta nhìn xem, được ?” trách Di Ngọc theo phía bên nàng mở miệng, khoản tiền lớn vừa rồi là dọa hỏng nàng, liền sợ chút nữa nếu mà nhờ nhìn phong thủy, lại bị rao giá trời

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      - Chương 132: Là Thuốc Độc


      Nghe Di Ngọc xong, Diêu Tử Kỳ cũng đồng ý ngay mà lại trước: “Nếu muốn cha ta xem phong thuỷ cho nhà của ngươi, e là cách bài trí từ trong ra ngoài đều phải đổi chỗ, trong nhà ngươi đều là nữ tử, làm sao có thể dời được vật nặng?”


      “Chuyện này lo, lát nữa ca ca ta trở về.” Mấy ngày nay Lô Tuấn đều ở lại chân núi giám sát việc xây dựng, đến giờ ăn trưa mới về.


      Ánh mắt Diêu Tử Kỳ hơi sáng lên: “Lô công tử sắp về nhà sao?”


      Di Ngọc biết nàng hiểu lầm , cũng ra, chỉ đáp: “Đúng vậy, nhị ca ta giữa trưa trở về ăn cơm.”


      Diêu Tử Kỳ khẽ cúi đầu, “A” tiếng rồi gì nữa, Di Ngọc nhìn bộ dáng của nàng thầm thở dài hơi, tâm tư thiếu nữ này vừa thấy liền biết, đại ca nàng thực là hết sức thu hút người khác.


      Lại qua thời gian khoảng chén trà , Diêu Hoảng theo Lô thị quay trở về, chuyện cái viện bên cạnh rất thuận lợi bàn xong, còn đưa trước tiền thuê nhà của nửa năm, hai nhà xem như tạm thời làm hàng xóm với nhau.


      người hai cha con chỉ có hai cái túi, sau khi đem cất đồ đạc vào ngôi nhà mới thuê, Diêu Hoảng liền dẫn Diêu Tử Kỳ đến Lô gia kiếm cơm .


      “Phu nhân, nhà ta hôm nay có cách nào nấu cơm, ngươi xem?” mặt Diêu Hoảng mang theo khó xử .


      “Tiên sinh khách sáo cái gì, ở lại nhà ta ăn .” Lô thị xong liền sai Tiểu Mãn cùng Trần Khúc sớm nấu cơm, làm thêm vài món ăn.


      Diêu Hoảng vuốt ria mép, cười : “Cám ơn, vậy ta khách khí, nhưng mà ta ăn miễn phí, phong thuỷ của nhà này, ta xem miễn phí cho phu nhân.


      Di Ngọc nhìn gương mặt Diêu Tử Kỳ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, liền hiểu là chuyện gì thế này, đối với tính tình chịu thiệt thòi của Diêu Hoảng cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng hề sinh ra phiền chán.


      Lô thị mừng rỡ, lập tức liền tự mình xuống bếp làm cơm, Diêu Hoảng bắt đầu lại lung tung trong nhà ngoài nhà, Di Ngọc cũng ngăn cản, cùng Diêu Tử Kỳ ngồi ở trong nhà chuyện phiếm.


      “Nương! Con về!” Lô Tuấn lớn tiếng hô to rồi xốc mành vào nhà, nhìn thấy có người ngồi ở phòng khách, thoáng ngạc nhiên rồi hỏi Di Ngọc: “Có khách đến?”


      Diêu Tử Kỳ vội vàng đứng lên, “Lô công tử.”


      Bị nàng gọi tiếng, Lô Tuấn cẩn thận nhìn thẳng hai mắt Diêu Tử Kỳ, lập tức chỉ ngón tay vào nàng, “Ngươi, ngươi là cái kia, cái kia…”


      Nhìn vẻ mặt Lô Tuấn ảo não vì nhớ ra, Di Ngọc nhanh chóng tiếp: “Đại ca, là Diêu công tử lần trước chúng ta gặp bên ngoài Tụ Đức Lâu.”


      Nàng lại chuyện Diêu Hoảng khám bệnh cho Lô thị và chuyện ở lại ngôi nhà kế bên với , gương mặt Lô Tuấn lên vẻ sáng tỏ, vừa khéo Diêu Hoảng từ sân sau vòng trở vào, thấy liền kêu lại chuyển đồ đạc, Lô Tuấn hướng lời cảm ơn, sau đó rất là thành theo sau dời đông chuyển tây.


      Khi Lô thị bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, Diêu Hoảng chỉ huy Lô Tuấn chuyển từ sân sau đến cái chum lớn, thấy tay nàng bưng thức ăn tỏa khói nghi ngút, liền bỏ lại Lô Tuấn tới đón lấy mâm cơm, dùng sức ngửi hai cái, biểu cảm ngây ngất mặt càng thêm tăng cao, bưng cái mâm liền đến phòng khách, để mặc mình Lô Tuấn ôm cái chum lớn kia đứng ngốc nửa ngày cũng biết nên để nó chỗ nào cho phải.


      Bữa trưa Lô thị làm sáu món ăn nóng, cộng thêm hai đĩa trứng gà thái hành áp chảo tỏa hương thơm phức, mọi người vừa nhìn khẩu vị liền mở rộng, Lô Tuấn và Diêu Hoảng là hai người ăn hăng say nhất, Diêu Tử Kỳ ngồi bên cạnh nhìn cha nàng ăn ngốn nga ngốn nghiến, tuy mặt có chút quẫn bách, nhưng có lên tiếng ngăn cản.


      “Tay nghề của phu nhân là tốt a, ” cùng Lô Tuấn đem món ăn cuối cùng trong mâm giải quyết sạch , Diêu Hoảng tựa lưng vào ghế ngồi nấc cục, giơ ngón tay cái lên với Lô thị, “Lão gia nhà ngươi là may mắn!”


      Nhất thời cả bàn biến lạnh, Diêu Hoảng còn biết bản thân mình sai, lại tiếp tục: “Đúng rồi, sao lại thấy lão gia trở về?”


      Lô Tuấn đem mẩu bánh còn thừa lại trong tay xuống, buồn bực : “Cha ta chết từ lâu!”


      “Hả? Chết như thế nào?” mặt Diêu Hoảng có vài phần ngạc nhiên, bị Diêu Tử Kỳ hung hăng dùng chân dưới gầm bàn đạp ôt cái, thế là mới : “A! Chết là tốt, chết là tốt!”


      Sắc mặt Di Ngọc và Lô thị vừa rồi còn có chút cứng ngắc, nghe đến đây liền bật cười, nếu là nhà khác, Diêu Hoảng như vậy sợ là bị người ta cầm chổi đuổi ra ngoài, cũng may đây là Lô gia, đối với chữ “Cha” này thực thích.


      Diêu Tử Kỳ lại biết chuyện này, nghe cha nàng miệng mồm đúng mực như vậy, thế là hung hăng đạp thêm cái, cuống quít mang áy náy : “Phu nhân chớ trách, cha ta người này, lâu lâu bữa cơm no nên chuyện cũng có chút đâu vào đâu.”


      Lô thị thoáng thu lại tươi cười mặt, “ quan trọng.”


      mặt Diêu Hoảng lại là nửa điểm lúng túng cũng thấy, sờ sờ ria mép, đứng dậy gọi Lô Tuấn ra sân sau làm việc. Trần Khúc và Tiểu Mãn thu dọn chén bát bàn, lại vắt khăn ướt cho ba người lau tay.


      “Nhà Diêu công tử ở đâu?” Lô thị hỏi.


      “Ở đất Thục .” (Tỉnh Tứ Xuyên nay.)


      Lô thị vừa nghe mặt liền lên chút vui mừng, “Khó trách nghe giọng của ngươi mang theo vài phần quen thuộc, chúng ta trước đây cũng ở nơi đó thời gian.”


      Diêu Tử Kỳ “Dạ” tiếng rồi cũng tiếp, Di Ngọc nhìn ra nàng muốn trò chuyện nhiều về đề tài này, liền chen vào: “Diêu công tử, nhà bên cạnh sắp xếp ổn thỏa chưa? Có cần chúng ta qua dọn dẹp giúp ?”


      “Ở đó rất sạch , đồ dùng gia đình cũng đầy đủ hết, chỉ thiếu vài vật dụng nấu cơm, ta tính buổi chiều mua thêm.”


      Lô thị biết nàng là cái nương, chỉ nghĩ là hai cha con xa nhà ở bên ngoài còn phải tự mình nấu nướng, Diêu Hoảng kia vừa nhìn biết là người biết nấu cơm , vậy hẳn là “thiếu niên” trước mắt này xuống bếp, nhất thời trong lòng sinh ra thương tiếc, liền ôn nhu :


      quan trọng, chút nữa ta bảo Ngọc nhi cùng ngươi mua, ngươi thực là quen nấu cơm sao?”


      Diêu Tử Kỳ nhìn ánh mắt quan tâm của Lô thị, mặt ngẩn ngơ, cúi đầu đáp: “Làm đúng là quen, nhưng mà cha ta cứ luôn ta làm ăn được ngon.”


      Lô thị nhướng mày, vốn dĩ ấn tượng đối với Diêu Hoảng còn tệ, lập tức tiêu tan hai phần, cái đứa theo hối hả ngược xuôi, vậy mà còn ghét bỏ người ta nấu cơm khó ăn.


      sợ, ngươi có rảnh liền đến nhà ta, thím dạy ngươi làm vài món ngon, nếu lười nấu, cũng đến đây, thím làm cho ngươi ăn.”


      Diêu Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn ý cười ôn nhu mặt Lô thị, miệng há lớn, hồi lâu mới : “Phu nhân, người tốt.”


      “Ha ha, đứa này, nếu chê gọi ta tiếng thím .”


      “Dạ, thím.”


      Di Ngọc ngồi ở bên vừa lật sách toán vừa nghe hai người chuyện, buổi sáng Lô thị mang theo Diêu Hoảng đến nhà bên cạnh để thuê, nàng từ Diêu Tử Kỳ nghe được ít tin tức, biết nương nàng qua đời từ khi nàng còn , giờ thấy nàng cùng Lô thị nhanh như vậy liền “thân thiết” , trong lòng rất buồn cười, đối với Diêu Tử Kỳ có vài phần tò mò cũng có vài phần thương tiếc.


      Người ta đứa có nương là trân bảo, đứa nương giống như cây cỏ, lời này đúng là sai, so với Diêu Tử Kỳ, nàng quả thực hạnh phúc hơn nhiều.


      Đến buổi chiều, Lô thị sai Di Ngọc cùng Diêu Tử Kỳ đến cửa hàng tạp hoá mua thêm vài thứ, còn đưa cho nàng túi bạc , chẳng qua đến lúc mua đồ cũng dùng đến, hai cha con họ Diêu bên ngoài nhìn có vẻ nghèo túng, nhưng thực tế Diêu Tử Kỳ lấy ra đều là những khối bạc , ràng là chẳng thiếu gì tiền , ngẫm lại cũng đúng, dựa vào bản lĩnh của Diêu Hoảng, kiếm chút tiền xác thực thành vấn đề.


      Hai người ôm nồi chén bát đũa thẳng vào viện mà Diêu gia mới thuê, sau khi đem đồ đạc sắp xếp ổn thỏa lại trở về Lô gia, trong viện ngoài viện thay đổi rất nhiều, Diêu Hoảng ở phòng khách vừa ăn dâu tây vừa giảng cho Lô thị kiến thức về dưỡng sinh, thấy hai người trở về, hỏi tình hình bên đó thu dọn ổn thỏa hay chưa, liền đứng dậy với Lô thị:


      “Phu nhân, quấy rầy nửa ngày, chúng ta xin phép về trước.”


      “Tiên sinh khách khí, thong thả.”


      Diêu Hoảng nhấc chân được hai bước lại quay trở về, đem cái đĩa bàn cầm lên, ha ha cười, ” Loại trái cây gọi là dâu tây này mùi vị rất được, buổi tối tới đây ăn cơm, trả lại cái đĩa cho phu nhân.”


      Lô thị dở khóc dở cười gật đầu đáp: “Được rồi.”


      Sau đó, Diêu Hoảng hả lòng hả dạ kéo Diêu Tử Kỳ dần đỏ bừng cả mặt rời khỏi Lô gia, bọn họ rồi, Lô thị mới cười ra tiếng với Di Ngọc:


      “Là hai cha con nhưng ra chút cũng giống nhau, người làm cha còn bằng con trẻ hiểu chuyện.”


      Di Ngọc do dự chút, cuôí cùng vẫn đem thân phận nữ nhi của Diêu Tử Kỳ cho Lô thị, dù sao đây cũng là việc riêng của người ta, nếu có nghĩa là muốn để cho người khác biết, vậy nàng cũng cần thiết nhiều chuyện.


      Đến buổi tối Diêu Hoảng quả nhiên mang theo Diêu Tử Kỳ đến “trả đĩa”, thuận đường ăn cơm, sau khi ăn xong đem đĩa khoai ngọt còn chưa ăn xong ở bàn mang , buổi sáng ngày thứ hai lại đến “trả đĩa” rồi lại thuận đường ăn bữa sáng, người nhà họ Lô cũng cảm thấy khó chịu với hành vi có chút vô lại này của , bởi vì tối hôm qua Lô thị uống chén thuốc, sáng hôm sau cái gáy quả nhiên thoải mái hơn, đau nhức cổ tay cũng là lúc có lúc .


      Ăn sáng xong Diêu Hoảng mượn vài dụng cụ làm nông của Lô gia, rồi lại gọi Lô Tuấn đến giúp đỡ, Di Ngọc hiếu kỳ cùng theo nhìn, mới biết muốn làm cái vườn thuốc ở sân sau.


      Cũng biết tìm đất và mấy tảng đá ở đâu ra, mãi bận bịu đến trưa mới làm xong cái vườn thuốc chỉ bằng nửa vườn rau của Lô gia.


      Diêu Hoảng ngồi xổm bên cạnh đất trồng, Di Ngọc thấy cầm trong tay cái hộp lớn cỡ hai bàn tay, bên trong chia ra to mười mấy ô vuông, hạt giống có đủ mọi màu sắc và hình dạng khác nhau, khỏi tò mò hỏi:


      “Diêu thúc, đây đều là hạt giống của cây thuốc sao?”


      Diêu Hoảng quay đầu nhếch miệng cười với nàng, “Đúng vậy, nhưng nửa là thuốc tốt để chữa bệnh, nửa cũng là thuốc độc hại người, tiểu nha đầu có sợ ?”


      Di Ngọc vừa nghe liền biết chọc mình, lập tức chỉ vào cái ô vuông đựng hạt giống trong đó, “Cái thứ màu hồng này, giống như là đậu tương tư (*) nha, cũng là thuốc độc sao?”


      Diêu Hoảng nhíu mày lại, “Ô, còn là bị ngươi đoán đúng, thứ hạt giống này sau khi lớn lên, đúng là loại thuốc độc tên là tương tư miên, phối nó với loại thuốc chữa bệnh ăn vào xong, làn da đỏ đến bảy bảy bốn mươi chín ngày, cần uống hai chén nước mưa lớn mới có thể giảm bớt.”


      rất có hình có dáng, mặt Di Ngọc cũng mang cười, nhưng trong lòng chút cũng tin, toàn cho là bịa chuyện, Diêu Hoảng thấy mặt nàng có sợ hãi cũng có nghi ngờ, ánh mắt chớp lên, liền ngồi ở mặt đất, giơ tay vẫy nàng, “Đến đến, Diêu thúc dạy ngươi nhận dạng mấy thứ tốt.”


      Di Ngọc vì mang rương tạp thư ở trong học viện về, nên nhiều ngày nay ngoài việc luyện chữ thêu thùa ra cũng có chuyện gì để làm, liền ngồi bên cạnh , bắt đầu nghe lung tung” lên, xem như nghe chuyện xưa mà thôi.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 133: Thông Minh Và May Mắn


      Di Ngọc rất hình tượng ngồi ở bên cạnh vườn thuốc, nghe Diêu Hoảng càng có hình tượng ngồi bệt đất giảng giải tên gọi và công dụng của cái hộp hạt giống kia.


      “Ngươi nhìn loại hạt màu đen mang chút ban màu vàng này xem, sau khi nó lớn lên chính là loại độc vật tên là cỏ dạ tinh, chỉ cần đoạn ngắn cỡ ngón út, dùng lửa đốt sinh ra khói rồi xông lên mắt, trong vòng ba ngày nhìn cái gì cũng chồng chéo lên nhau, ha ha, có lần ta gặp được…”


      Diêu Hoảng chỉ giảng giải công dụng của các loại hạt giống, mà còn thêm vào ít chuyện mà tự thân trải qua cho nàng nghe, rất là có hình có dáng, nên dần dần Di Ngọc nghe được mê mẩn, cũng để ý có phải dối hay , mà thường thường còn đưa ra chút vấn đề.


      Diêu Tử Kỳ ngồi ở chỗ xa giặt quần áo, thấy hai người như vậy liền vào trong nhà nâng cái băng ghế ra cho Di Ngọc ngồi, thế là hai người ngồi bên cạnh vườn thuốc được càng thêm hăng say, cho đến khi sắc trời dần tối, Diêu Hoảng xong chuyện xưa của hai mươi loại hạt giống trong hai cái hộp cho nàng nghe bụng mới “ùng ục” tiếng.


      “Ha ha, được rồi, hôm nay liền đến đây , chúng ta ăn cơm.”


      “Dạ.”


      đâu ăn cơm? Tự nhiên là Lô gia, Diêu Hoảng liên tiếp ở Lô gia cọ hai ngày cơm cũng có đỏ mặt, lúc này vẫn nghênh ngang định hướng Lô gia , Diêu Tử Kỳ lại lén lút giữ chặt Di Ngọc ở phía sau, giọng xin lỗi còn đào ra cái túi tiền đưa cho nàng.


      Di Ngọc nhíu mày giả bộ cả giận : “Diêu thúc giúp nương của ta khám bệnh chưa lấy xu, ngươi lại cùng ta tính tiền cơm, có phải là muốn để ta đem tiền thuốc trả cho ngươi ?”


      Diêu Tử Kỳ vội vàng xua tay: “, , ngươi đừng hiểu lầm.”


      Di Ngọc nhịn cười, “Vậy ngươi còn nhanh đem tiền cất .”


      “Vậy, vậy được rồi.”


      Thấy Diêu Tử Kỳ bất đắc dĩ đem túi tiền cất vào, mặt Di Ngọc mới lộ ra tươi cười, mang nàng đến nhà mình ăn cơm.


      Buổi tối ngày cuối cùng của tháng tám, Lô Trí từ Trường An về nhà, đem theo thùng tạp thư mà Di Ngọc để quên ở trường cùng vài thứ vụn vặt thường dùng đều mang về, ngoài ra còn có hai phong thư.


      “Đây là thư của Tiểu Hổ và Tiểu Phượng viết cho ngươi.”


      Di Ngọc từ trong tay Lô Trí nhận lấy thư, lấy bức trong đó mở ra, chữ viết bên coi như là tốt, nhưng cũng rất đoan chính.


      “Tiểu Ngọc: Ngày đó nghe ngươi té ngựa, vốn muốn thăm hỏi, nhưng mà lại bị A Trí thúi ngăn lại, ngươi yên tâm, mấy tên tiểu tử Thái Học Viện đó bị tỷ tỷ giúp ngươi dạy dỗ qua, ngươi ở trong nhà nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, chờ học ta tự mình dạy ngươi cưỡi ngựa, hương vị của điểm tâm cực ngon, nhất là loại bánh có nhân màu đỏ — Tiểu Phượng Tỷ.”


      Lại mở bức thư thứ hai.


      “Tiểu Ngọc: Gặp chữ như gặp người, điểm tâm ăn ngon lắm, nhưng mà đa số đều bị đại tỷ cướp , tháng mười học nếu thuận tiện lại mang theo chút ột mình ta nha, đại tỷ đem mấy người ngày đó hại con ngựa của ngươi nổi điên buộc lên lưng ngựa, rồi cho chạy quanh sân nửa canh giờ, ta giúp nàng thổi gió, ngày nghỉ đại tỷ vốn định thăm ngươi, nhưng bị Lô đại ca cự tuyệt, ngươi ở nhà điều dưỡng cho tốt — Tiểu Hổ.”


      Lô Trí ngồi ở bên bưng chén trà trong tay, thấy nàng lúc cười lúc ngưng, bèn hỏi: “Viết cái gì?”


      Di Ngọc cười đem hai lá thư gấp lại để vào trong bao thử, “ có gì, khen điểm tâm của ta làm ăn ngon lắm.” Nàng đương nhiên đem bảng cáo trạng nho về của tỷ đệ Trình gia ra.


      Lô Trí lại hỏi, Lô thị và Tiểu Mãn dọn dẹp này nọ ra, rồi đem chuyện của Diêu gia ở cách vách với , sau khi biết chính là người mà lần trước bọn cứu ở Tụ Đức Lâu hơi kinh ngạc chút, định hỏi gì đó, dư quang lại liếc thấy Trần Khúc ở bên che miệng cười trộm, thế là há mồm hỏi:


      “Ngươi đây là thế nào?”


      Trần Khúc nén cười, khuôn mặt ngộp được có chút hồng, “Nô tì đây là đột nhiên nhớ tới ngày đó vị Diêu công tử kia niệm bài vè mà Diêu tiên sinh tự sáng tác, rất là có thú vị.”


      Lô Trí đem chén trà để ở bên, “Ồ? nghe.”


      Trần Khúc nhìn xà nhà nghĩ lát, lắc đầu : “Nô tì nhớ , cái gì có bệnh bệnh, trị trị, Diêu tiên sinh còn tự xưng là thần y nha.”


      Lô thị khẽ trách mắng: “ lung tung gì đó, Diêu tiên sinh thực là người có bản .”


      Lô thị uống mấy thang thuốc, cảm giác đau đơn sau gáy khi dậy sớm tiêu tán toàn bộ, cổ tay cũng nhàng có lực rất nhiều, cộng thêm vị trí trong nhà đổi vị trí xong trong lòng an tâm ít, vì vậy đối với Diêu Hoảng rất là tin phục.


      Di Ngọc ở bên ăn đậu phộng mà Lô Tuấn lột bỏ sẵn, chen miệng : “Ta nhớ được, ừ, là thế này –” nàng vỗ vỗ mảnh vụn rơi quần áo, có chút gật gù đắc ý đứng lên rồi : “Có bệnh nếu biết, gây chuyện lớn, tới cửa ta lười để ý, thần y Diêu Bất Trị.”


      Trần Khúc và Tiểu Mãn cùng bật cười, Lô thị nỗ lực nghiêm mặt trừng Di Ngọc cái, sau đó nhớ đến dáng vẻ ngày đó Diêu Tử Kỳ đọc bài vè này, thế là nhịn được cũng cười ra tiếng.


      Lô Trí lại hơi hơi nhíu mày suy tư trận, cho đến khi Di Ngọc phát thích hợp mới ra tiếng kêu: “Đại ca, ngươi sao vậy?”


      Lúc này mới giãn mày cười, “ có gì, là rất thú vị.”


      Ngày hôm nay Diêu Hoảng thế nhưng lạ thường có tới ăn ké, bởi vậy Lô Trí cũng có gặp được đôi cha con này, ngày hôm sau Di Ngọc dậy sớm luyện trương chữ xong, định giống mọi ngày chuẩn đị đến Diêu gia, nhưng bị Lô Trí ở phòng khách gọi lại: “ đâu?”


      đến nhà Diêu thúc, kể chuyện xưa rất có ý tứ.” Di Ngọc cười hì hì, cũng Diêu Hoảng kể cho nàng toàn là những chuyện ly kỳ cổ quái về độc dược.


      Lô Trí đứng dậy : “Ta cùng ngươi chung, giúp nương chữa bệnh, ta nhất định phải cảm ơn.”


      Di Ngọc cũng nghĩ nhiều, liền cùng đến cách vách, cửa cổng Diêu gia khép chặt, Di Ngọc đứng ở ngưỡng cửa cầm tay nắm đập cửa gõ hai cái, hô:


      “Tử Kỳ, mở cửa!”


      lâu hồi, cửa liền từ bên trong mở ra, Diêu Tử Kỳ vẫn là mặc thân nam trang, lúc này xắn tay áo, vạt áo dính ít nước đọng, hiển nhiên vừa rồi làm việc nhà, nàng nhìn thấy Di Ngọc và Lô Trí đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt vốn còn mang cười đột nhiên đỏ bừng lên, lắp ba lắp bắp :


      “Ngươi, ngươi tới, mau vào.” xong nhanh chóng đem tay áo để xuống, rồi quay lưng lại sửa sang quần áo trận.


      “Tiểu Ngọc tới à, mau tới đây!” Sau nhà truyền tới tiếng lớn giọng của Diêu Hoảng, Di Ngọc liền cao giọng ứng , xong rồi kéo Lô Trí vào trong nhà, với Diêu Tử Kỳ: “Đây là đại ca ta, tên là Lô Trí — đại ca, các ngươi đều gặp qua, cũng cần ta giới thiệu .”


      Lô Trí so với Diêu Tử Kỳ cao hơn cái đầu, cúi mắt nhìn thiếu niên có chút mất tự nhiên trước mặt này, lộ ra nụ cười ôn hòa, : “Diêu công tử.”


      Diêu Tử Kỳ hơi cúi đầu, thấp giọng : “Lô công tử.”


      Di Ngọc thấy bọn chào hỏi lẫn nha, liền tự mình vào sau nhà, Diêu Hoảng ngồi băng ghế cạnh vườn thuốc, thấy nàng đến, vội vàng vẫy tay :


      “Lại đây lại đây, cho ngươi xem cái cực hay ho.”


      Di Ngọc dời cái ghế dưới vách tường đến bên cạnh ngồi xuống, hướng về chỗ ngón tay chỉ nhìn qua, liền thấy bên cạnh vườn thuốc có mười mấy con kiến, xếp thành đường thẳng tắp chậm rãi hướng mục tiêu bò tới.


      Diêu Hoảng cầm cái bình sứ mở nắp, từ bên trong đổ ra lòng bàn tay hai hạt giống so với hạt vừng lớn hơn chút xíu, với Di Ngọc: “Ngươi xem, thứ này gọi là dẫn ngửi.”


      Liền thấy đem hai hạt giống kia ném ở chỗ cách đội ngũ của bày kiến kia khoảng hai tấc, trong chớp mắt, mười mấy con kiến kia liền tán đội hình, cuống quít hướng hai bên tán ra, làm như muốn cách hạt giống càng xa càng tốt.


      Di Ngọc cảm thấy hứng thú, hỏi: “Diêu thúc, thứ này dùng để làm gì?”


      Diêu Hoảng đem bình sứ trong tay đậy nắp lại, quơ quơ trước mặt Di Ngọc, “Mùi của loại dẫn ngửi này, chúng ta là người nên nghe được, nhưng mấy con ruồi muỗi sâu bọ linh tinh lại có thể ngửi được, chúng nó sợ loại mùi này nên chạy được xa xa, đến mùa hè ngươi cứ cách bảy ngày ăn hạt, lúc ở bên ngoài muỗi trùng đều đốt ngươi, nè, tặng cho ngươi.”


      Cầm lấy hai cái bình cỡ hai ngón tay đưa, Di Ngọc tò mò mở nắp ra ngửi ngửi, thực có mùi, “Thứ này có thể ăn?”


      Diêu Hoảng cười khà khà, “Đừng xem bề ngoài nha, nó còn mang vị ngọt đó.”


      Mấy ngày này Di Ngọc ít nhất cũng được hai ba loại đồ vật của , ban đầu còn nghĩ là bậy bạ, nhưng về sau lần nào thực nghiệm cũng đều có kết quả nên nàng đối với bản lãnh của Diêu Hoảng càng lúc càng tin phục.


      Bởi vậy lúc này nàng cũng cùng khách khí, biết đây là thứ tốt liền cẩn thận cất vào trong túi ở tay áo, biết điều : “Cảm ơn Diêu thúc.”


      “Khách khí cái gì.”


      Diêu Hoảng giương mắt nhìn Lô Trí, vừa rồi bọn họ đùa con kiến đứng ở bên, “Vị này chính là Lô công tử ?”


      Lô Trí cúi người thi lễ rồi : “Đúng vậy, đa tạ Diêu tiên sinh vì gia mẫu chữa bệnh.” Trong lời của có khiêm tốn nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm đối phương.


      Diêu Hoảng cùng liếc nhau, tinh quang trong mắt chợt lóe lên, sờ sờ ria mép, rồi bỗng nhiên thu liễm mặt mày, nghiêm nghị : “Hành y cứu người vốn là bản thân ta phải làm, cần gì cảm ơn.”


      Di Ngọc nghịch cái bình kia, nghe thấy ra như vậy, nàng cắn môi nén cười, ngẩng đầu trêu ghẹo : “Đúng vậy đó đại ca, Diêu thúc phải là loại người chỉ biết coi trọng tiền tài, tại thầy thuốc có y thuật tốt lại có đức tính tốt như vậy sợ là ít đến mức đếm được trong bàn tay.”


      Diêu Hoảng phối hợp ưỡn sống lưng, còn sắc bén trong mắt Lô Trí ở lúc Di Ngọc nhìn về trong nháy mắt thu vào, ba người lại chuyện phiếm hồi Lô Trí mới cáo từ, Diêu Tử Kỳ vẫn đứng ở bên cạnh trầm mặc gì bấy giờ mới tiễn , Di Ngọc ở lại chuẩn bị tiếp tục nghe Diêu Hoảng kể chuyện xưa.


      Nhưng mà hôm nay Diêu Hoảng lại quyết định lại giảng gì cho nàng, mà là vào phòng lấy chồng hộp gỗ dẹp dẹp để ở mặt đất, xong rồi lấy cái ở cùng mở ra đưa cho nàng:


      “Ta dạy ngươi phân biệt chủng loại mầm mống được năm ngày, trong cái hộp này có mười bốn loại, ngươi đem tên gọi và công hiệu còn có cách phối hợp sử dụng của ít nhất loại cho ta nghe.”


      Sau khi chần chờ chút Di Ngọc mới vươn tay cầm lấy cái hộp, nhìn đủ loại hạt giống bên trong, bắt đầu từng ô từng ô tự lên. Khóe miệng Diêu Hoảng càng lúc càng cong, chờ nàng đem mười bốn loại này xong, lại lấy cái hộp khác đưa cho nàng, nàng liền nhận lấy tiếp tục , cho đến khi đem tất cả chồng hộp kia xem qua mấy lần, nàng cũng thấy miệng đắng lưỡi khô Diêu Hoảng mới ha ha cười, giơ tay vỗ vỗ đầu nàng.


      “Tiểu Ngọc, ngươi rất thông minh, rất may mắn.”


      Di Ngọc nghi hoặc hiểu ngẩng đầu nhìn , nàng thông minh còn tính , nàng may mắn lại giải thích như thế nào?


      đợi nàng nghĩ nhiều, Diêu Hoảng liền thay đổi đề tài, “À, lần trước ở nhà của ngươi ăn cái trái cây kêu là dâu gì gì đó ngon , chờ giữa trưa đến nhà ngươi ăn cơm, ngươi thuận tiện hái chút cho Diêu thúc .”


      “Dạ.” Di Ngọc đem nghi vấn đè xuống, ngoan ngoãn đáp lại tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :