1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      - Chương 89: Ngoài Ý Gặp Được


      Sau khi bái kiến qua Tấn Khải Đức, chuyện Di Ngọc vào Quốc Tử Giám học bài cuối cùng định, bởi vì nàng là nữ tử, bị hạn chế tuổi nhập học Quốc Tử Giám, theo ý tứ của Tấn tiến sĩ là chờ ngày mai tìm tế tửu (1), trực tiếp đem Di Ngọc đưa đến Thư Học Viện của bọn , hôm nay là mùng mười tháng bảy, chờ đến qua ngày hai mươi hết kỳ nghỉ này, vừa lúc nhập học.


      Từ biệt Tấn tiến sĩ vẫn hớn hở chưa hết, nhà ba người ra học phủ trở về xe ngựa, Lô thị mới lại khó nhịn xuống, có chút kích động bắt lấy tay Di Ngọc, “Ngọc Nhi, bây giờ nương cuối cùng mới cảm thấy có chút ràng, ngươi thực là bị Quốc Tử Học nhận vào, nương, nương thực là vui mừng biết phải làm sao mới tốt.”


      Trong lòng Di Ngọc tuy cũng cao hứng, nhưng đường như vậy tới, cảm xúc sớm bình tĩnh rất nhiều, đối với Lô thị cười trêu : “Nương nên là cao hứng, ngài dạy hai đứa con đều vào học phủ đứng đầu đời này, con thấy nha, đời này cũng mấy người làm mẹ có ngài giỏi như vậy!”


      Lô Trí gật đầu đáp: “Nương của chúng ta tự nhiên là giỏi nhất.”


      Lô thị kéo tay Di Ngọc, hốc mắt có chút phiếm hồng, cha mẹ đời này bất luận từ nghiêm, tâm tư nhưng đều là dễ đoán, Lô thị tuy phải loại đàn bà hy vọng con trai thành rồng, con thành phượng, nhưng cũng muốn trông thấy mấy đứa con của mình đều trải qua tốt đẹp, con trai lớn chịu thua kém được người tiến cử vào Quốc Tử Giám ba năm, bây giờ con mà nàng thương nhất cũng lại được người ta thưởng thức, mấy tuổi nho liền muốn vào Quốc Học học bài, ngày sau cho dù có lấy chồng cũng hơn phần bảo đảm, sao có thể làm cho nàng vui mừng mà khóc.


      Hai huynh muội nhìn thấy Lô thị đột nhiên rơi nước mắt, vội ở bên giọng an ủi, may mà Lô thị chỉ là rơi mấy giọt nước mắt liền thu ý khóc, rút ra khăn lau lau khóe mắt, mang chút giọng mũi : “ sao, nương chỉ là nhất thời nhịn được — lúc nãy phải đưa Tiểu Ngọc mua sách sao, Trí Nhi đem nhị đệ ngươi tìm tới, chúng ta nhanh chút đem sách kia mua, đợi lát nữa cơm trưa chúng ta đến Tụ Đức Lâu ăn .”


      Lô Trí gật đầu ứng, nhấc màn xe lên vào túc quán, lâu lát lĩnh người trở về, Lô Tuấn hiển nhiên là cũng có nghe việc Di Ngọc được chuẩn nhập học, sau khi lên xe lại là thêm trận hưng phấn.


      nhà bốn miệng xe ngựa đến Nguyên Bộc thư cục mà Lô Trí kia, nhưng mà đáng tiếc cũng tìm thấy quyển hạ của cuốn sách kia, Di Ngọc tuy cảm thấy thất vọng, nhưng mà quét hưng trí của cả nhà, như cũ cùng nhau Tụ Đức Lâu vui vẻ chúc mừng phen.


      *****


      Chờ đến lúc hai mẹ con trởi lại nhà ở Long Tuyền trấn, là nửa buổi chiều, Tiểu Mãn ngồi ở trong phòng khác nhìn thấy hai nàng vào, vội đứng dậy đem này nọ trong tay hướng phía sau giấu.


      “Phu nhân, tiểu thư các ngươi trở về.”


      Di Ngọc re vẻ để ý gật gật đầu, qua, “Ừ nha, ngươi ăn cơm trưa rồi chứ?”


      mặt Tiểu Mãn mang chút sắc hồng, “Ưm, ta pha trà cho các ngươi.” xong liền xoay người chạy sang chỗ khác, Di Ngọc nhanh chóng vươn ra hai ngón tay hơi móc cái liền đem này nọ cùng với cả dây buột mà Tiểu Mãn giấu ở sau lưng cùng lúc rút ra.


      Tiểu Mãn nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Di Ngọc nhàng lắc lư miếng ngọc bích xuyên dây đỏ trong tay, vẻ mặt mang cười nhìn nàng: “Trốn trốn tránh tránh như vậy, là do Lý đại ca tặng .”


      Tiểu Mãn trảo đem ngọc lấy lại, mặt đỏ tai hồng hơn nửa ngày mới gật gật đầu, Lô thị thấy dáng vẻ mất tự nhiên này của nàng, tới giọng giáo huấn Di Ngọc, “Ngươi chỉ khi dễ nàng.”


      Di Ngọc cười hì hì tiếng, hướng bàn tay Tiểu Mãn kéo kéo, “, chúng ta pha trà.”


      Vừa mới hai bước, Tiểu Mãn liền “A” tiếng dừng lại, nhàng vỗ cái trán của mình, đối với Di Ngọc và Lô thị lộ vẻ nghi ngờ : “Xem đầu óc của ta này, vừa rồi Lý đại ca tới tìm, là chờ phu nhân cùng tiểu thư trở về, mời các ngươi biệt viện chuyến.”


      Mi tâm Di Ngọc nhảy cái, đây là Lý quản gia mời bọn họ qua, hay là Ngụy Vương? Dưới đặc ý dặn bảo của Lô Trí, nàng cũng cho Lô thị biết thân phận của ân nhân “Thường công tử” nhà mình, hơn nữa mọi người trong Nhàn Dung biệt viện kia giống như cũng biết lai lịch của chủ nhân bọn .


      Lô thị vừa vặn ngồi xuống ghế, “Có là vì chuyện gì sao?”


      Nhìn thấy Tiểu Mãn lắc đầu, Lô thị suy tư trận, rồi cùng Di Ngọc rửa tay lau mặt, lại đổi bộ quần áo, mang Tiểu Mãn hướng Nhàn Dung biệt viện .


      *****


      Ngồi ở trong phòng khách đợi chờ chốc lát, Di Ngọc liền thấy Lý quản giá gõ cửa vào, nhất thời thở dài nhõm hơi, biết vì sao, nghĩ đến có khả năng nhìn thấy người kia, trong lòng tổng là có chút nhợt nhạt kềm nén.


      “Phu nhân, làm phiền ngươi chạy đến đây chuyến, kì thực là chúng ta gặp chút việc khó.”


      Lô thị tiếng khách khí, rồi sau đó hỏi thăm xong mới biết, ra là trong biệt viện này chuẩn bị đưa vào kinh đô lượng thêu phẩm ra chút vấn đề, Lý quản gia là biết Lô thị có tay thêu thùa giỏi, lúc này mới đặc biệt tới tìm nàng ra chủ ý, nhìn xem có cách nào bổ cứu.


      Nữ công của Lô thị tự nhiên là cần , chính là truyền nhân chính tông của Thục thêu, đặc biệt là châm pháo và kỹ năng tu bổ, việc khác dám cam đoan, nhưng thêu phẩm này, cũng có bảy phần nắm chắc, lập tức ứng.


      Lý quản gia tức lộ vẻ vui mừng, “Vậy thực là phiền toái phu nhân cùng ta đến hậu viện thôi.”


      Lô thị khẽ gật đầu, chuẩn bị cùng nhìn xem, Di Ngọc vốn cũng muốn cùng lại bị Lý quản gia ngăn lại, rồi trong phủ được mấy món điểm tâm tinh xảo, phất tay gọi tới hai người nha hoàn ở bên bàn bày ra bảy tám loại điểm tâm hình dạng đẹp mắt.


      Lô thị lúc này mới cười ra tiếng làm cho nàng lưu lại, chính mình mang theo Tiểu Mãn cùng Lý quản gia đến hậu viện.


      Bởi vậy trong phòng khách cũng chỉ còn lại có Di Ngọc với trà bánh bàn, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy có cái gì đó đúng, nhưng cũng nghĩ nhiều, nhân phẩm Lý quản giá còn tin được.


      Lấy ra khăn bao lấy miếng bánh ngọt hình hoa mai xanh biếc đưa tới bờ môi cắn miếng , vị ngọt mà ngấy làm cho khóe môi nàng giương, quả nhiên là sai.


      Nhưng giữa trưa nàng ở Tụ Đức Lâu ăn là no, lúc này chỉ ăn chút hai loại điểm tâm khác rồi lại ăn thêm, vươn tay lấy đến chén trà xanh, vừa mới đưa đến bờ môi ngậm xuống ngụm, liền nhạy cảm nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân.


      Nhìn lại, nhất thời nước trà ngậm trong miệng chưa nuốt xuống bị sặc ho lên.


      “Khụ, khụ… Khụ khụ… Vương — ân công, khụ khụ…” Di Ngọc cố gắng trấn định đặt chén trà trong tay xuống, bên nhịn ho khan bên đứng dậy đối với người tới cung kính thi lễ.


      Sắc mặt Lý Thái đổi lướt qua nàng ngồi xuống chủ vị, mới hơi hơi chuyển qua tầm mắt nhìn hướng Di Ngọc cúi đầu, thân thể nhàng run rẩy.


      Phòng khách an tĩnh hơn nữa ngày, cằm Di Ngọc cúi gần sát xương quai xanh, cũng muốn dọn chỗ khác nhìn khuôn mặt ở ban ngày càng hiển tuấn mỹ của Lý Thái, khuôn mặt nhắn ngộp đỏ bừng, trong lòng khó tránh thầm cảm thấy rối rắm, càng suy nghĩ Ngụy Vương điện hạ này làm sao lại đột nhiên chạy ra.


      Ngón trỏ thon dài của Lý Thái nhàng gõ hai cái tay vịn gỗ lim, mới chậm rãi : “Nghe ngươi sắp vào Quốc Tử Học học bài?”


      Di Ngọc vừa mới cảm thấy trận sặc lúc này vừa mới hết, nghe thấy Ngụy vương điện hạ hỏi han như vậy, trong lòng cả kinh, chuyện này buổi sáng mới xác định xuống dưới, tại người ta liền được tin tức, nghe giống như là chuyên môn phái người giám thị các nàng loại.


      Áp chế trong lòng mơ hồ dâng lên vui, Di Ngọc giọng đáp: “Vâng.”


      “Vào viện nào?”


      “Hẳn là Thư Học Viện.” Di Ngọc mặt nghiêm túc trả lời, mặt ở trong lòng thầm, đều là “Nghe ” đến cả việc nàng nhập học, làm sao lại biết nàng phải vào cái viện nào, Ngụy Vương điện hạ ngài liền giả vờ .


      ~ Hết chương 89


      ~Chú:


      (1) Quốc Tử Giám tế tửu, tứ phẩm quan lại, chủ quản Quốc Tử Giám.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 90: Chính Là Nhớ Kỹ


      Nghe đến Di Ngọc trả lời, đầu lông mày Lý Thái nhăn cái đến mức thể thấy, lập tức lại hỏi:


      “Khi nào nhập học?”


      là hai mươi mốt tháng này.”


      Lý Thái “Ừ” tiếng sau, nhìn lướt qua mấy món điểm tâm bàn trà bên cạnh Di Ngọc, lại đem tầm mắt dời về thân thể nàng, nhìn cái đầu tóc đen chỉ cắm cây trâm hoa đơn giản, chậm rãi mở miệng :


      “Quốc Tử Học thể so với nơi khác, vào trong đó việc gì cũng phải nhiều nghe ít , Thư Học Viện tuy bằng Thái Học và Tứ Môn, nhưng cũng kém, lục nghệ Tra Tể Văn tiên sinh hơi có chút uy vọng, gặp được việc gì khó làm có thể Thái Học Viện tìm .”


      Chờ đến Lý Thái xong lời này, trong lòng Di Ngọc vô cùng cổ quái, đây sợ là lần nàng nghe đến Ngụy Vương điện hạ nhiều nhất, càng làm cho nàng hiểu là, ngữ khí của người này tuy là bình thản, nhưng những câu đều tiết lộ ra ý tứ quan tâm, cực kỳ phù hợp lẽ thường, lỗ tai nàng ràng ra vấn đề, phải là đầu óc người này ra tật xấu mới chuyện như vậy với nàng .


      Ánh mắt Lý Thái vẫn đặt ở thân Di Ngọc nhưng cũng ràng biết được trận suy tưởng này trong lòng nàng, ngừng hồi thấy Di Ngọc có trả lời, mơi lên tiếng : “Thế nào, nhưng có nhớ kỹ?”


      “Nhớ kỹ.” giọng đáp xong, Di Ngọc nghiêng đầu hơi hơi giương mắt hướng Lý Thái ngồi nhìn lại, chính là đối diện với tầm mắt có đôi con ngươi xanh biếc của dừng người mình, nàng hoảng sợ nhanh chóng lại nghiêng đầu về, vừa vặn bỏ qua tia ý cười gương mặt bình tĩnh của người kia.


      Lý Thái lại lẳng lặng ngồi lúc, mới đứng dậy ra ngoài, khi qua bên cạnh Di Ngọc hình như tạm dừng ngắn ngủn chốc lát, chờ Di Ngọc phát lại tiếp tục hướng về phía trước, mấy bước ra khỏi phòng khách.


      Cho đến khi dư quang ngắm thấy thân ảnh người kia biến mất sau đó, Di Ngọc mới thở dài nhõm hơi, đặt mông ngồi ở ghế dựa ở sau người, lại cầm khăn phủi phủi vụn điểm tâm người, bưng chén trà ở bên hung hăng chuốc hai hớp.


      Sau khi tỉnh táo lại, ánh mắt có chút mơ hồ nổi lên, nàng cùng vị Ngụy Vương điện hạ kia tổng cổng cũng gặp quá vài lần, nay nghĩ đến, giống như mỗi lần nhìn thấy bản thân mình đều là bộ hình dạng chật vật chịu nổi.


      Lần đầu tiên là ở trước rừng cây ngoài Trương trấn, chính là lần các nàng vừa mới chạy ra khỏi Trương trạch, bị đám gia đinh đuổi theo cùng đường bí lối, khi đó gặp chiếc xe ngựa chạy tới từ trong bóng đêm kia; lần thứ hai là lần cây bạc hà mọc ra lá mới, nàng bị ân công đại nhân đột nhiên xuất làm hoảng sợ ngã vào trong vườn hoa, té cái bùn đầy miệng, còn xé rách quần áo của người ta; lần thứ ba là yến tiệc của Cao Dương, nàng bị người khác che mắt, ấn quỳ mặt đất, cần cổ còn đặt thanh trường kiếm.


      Di Ngọc hướng về phía sau dựa vào ghế, nhắm mắt lại, vươn tay che trán, mặt lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, nghĩ đến cũng buồn cười, ba lần gặp mặt kia lần nào tốt, lần là cứu nàng, lần khác còn lại là nàng cứu , duy nhất lần bình an vô đó chính mình lại làm trò cười cho thiên hạ, hôm nay lần này, nàng cũng là hiểu ra sao liền bêu xấu, kém chút bị ngụm trà sặc chết.


      Như vậy mà nghĩ, nàng cũng để lại cái ấn tượng tốt gì cho người kia, nhưng hôm nay đột nhiên xuất ở chỗ này, hiển nhiên là trải qua đặc biệt an bài, trước là đem mẹ con các nàng đưa tới, lại tìm cớ điều Lô thị và Tiểu Mãn, chẳng lẽ chỉ là vì mấy câu kia sao, thực là nghĩ thông, người kia tâm tư cùng với biểu tình của đều giống nhau, căn bản làm cho người khác khó mà phán đoán.


      Lòng hiếu kỳ của Di Ngọc ít, nhưng mà truy cứu nhiều, trong lòng có nghi vấn nếu như nghĩ thấu, cũng để tâm vào chuyện vụn vặt, lúc này là đoán ra ý nghĩa hành vi hôm nay của Lý Thái, nên tạm thời đem nghi vấn gác lại ở bên.


      Hơi hơi bình phục tâm tình, nàng muốn lại rót chén trà xanh áp áp kinh sợ, liền nghe ngoài cửa truyền tới trận tiếng chuyện, trong khoảnh khắc liền thấy Lô thị cùng với Lý quản gia cùng nhau vào phòng khách, phía sau còn cùng mấy người nha hoàn, Di Ngọc hơi sững sờ, tốc độ này nhưng đủ nhanh, mới đến hai khắc chung (30′) liền trở về.


      Lý quản gia vào cửa liền hướng Di Ngọc hỏi han: “Lô tiểu thư, mấy thứ điểm tâm kia có hợp khẩu vị của ngươi ?”


      Di Ngọc khẽ gật đầu, đáp: “Hương vị rất ngon.”


      mặt Lý quản gia nhất thời lộ ra tươi cười, vươn tay đưa tới nha hoàn ở bên thấp giọng phân phó mấy câu, liền làm cho nàng lui ra, lại đối với Lô thị chắp tay, : “Lần này nhiều mệt phu nhân đưa ra chủ ý, bằng ta cũng biết ra sao mới tốt.”


      Lô thị cười , “Ngày thường Lý quản gia đối với mẹ con chúng ta có nhiều chiếu cố, chút việc này sao cần ngươi cảm ơn.”


      Hai người ngươi tới ta khách khí phen, Lô thi ra tiếng cáo từ, liền vào lúc này, người nha hoàn vừa rồi ra ngoài kia ôm tới hộp đựng thức ăn trở vào trong sảnh.


      Lý quản gia nhận lấy hộp thức ăn kia chuyển tới, đối với Lô thị : “Chút điểm tâm này đó mang về cho tiểu thư ăn.”


      Lô thị cũng chối từ, Tiểu Mãn tiến lên nhận lấy, Lý quản gia thuận thế hỏi thăm nàng mấy câu, tiểu nương này đỏ mặt liên tục đáp, mẹ con Lô thị ở bên nhìn ngược lại cảm thấy thú vị.


      Ba người ra khỏi Nhàn Dung biệt việt, đến đường cái, lúc này Di Ngọc mới mở miệng hỏi: “Nương, Lý quản gia thêu phẩm xảy ra vấn đề gì?”


      Lô thị đáp: “Chỉ là lúc xếp đặt ra chút sai lầm, mấy chục kiện hàng hóa tất cả nứt ra cái miệng, nguyên liệu tơ lụa kia đều tốt, mẫu thêu mặt cũng tinh xảo, lại có kim tuyến xuyên qua, nếu là bởi vì chút vết nứt kia liền bỏ , thiếu được tổn thất mấy trăm lượng bạc, ta liền đối với mấy cái tú nương ở hậu viện kia đơn giản chỉ điểm ít kỹ năng tu bổ, ra cái chủ ý bổ thêu.”


      Di Ngọc lộ ra biểu tình lý giả, “Là như vậy ạ.” Trong lòng cũng là co giật trận, vừa rồi nàng cùng Lý Thái gặp nhau tuyệt đối là tận lực trải qua an bài, nghĩ suýt nữa lại làm cho đồ vật trị giá mấy trăm lượng bạc đều hủy, cũng biết là ai ra cái chủ ý ngu ngốc này.


      *****


      Lại qua hai ngày, lão nhị Lô Tuấn trở về Long Tuyền trấn mình, mang tới văn kiện nhập học của Di Ngọc, còn có bộ thường phục của Thư Học Viện Quốc Tử Giám, gặp nhau lại thay Lô Trí chuyển cáo cho Di Ngọc rất nhiều điều cần chú ý, ăn xong cơm trưa liền trở về Trường An.


      vừa , Lô thị khẩn cấp vội vàng kêu Di Ngọc đổi bộ thường phục kia cho nàng xem, lớn là vừa đủ, chỉ là nhan sắc thực quá hợp với tiểu nương, màu sắc quần áo cùng với ngày đó bọn ở cửa Thư Học Viện nhìn thấy hai người kia mặc kém nhiều, chỉ là đổi thâm y thành nhu váy, hình thức hết sức nhàng, nửa điểm cũng mang màu sắc đẹp đẽ.


      Lô thị khiến Di Ngọc xoay vài vòng, càng xem càng hài lòng, suy nghĩ muốn hướng mặt vải thêm chút trang trí, vừa mới đem ý định ra, bị Di Ngọc vội vàng đình chỉ.


      “Nương, đây là thường phục của học viện, khẳng định thể hướng mặt tùy tiện thêu hoa.”


      Lô thị nhăn lông mày, “Vậy cũng thể cứ như vậy mặc a, sao nhìn thấy như là vị ni .”


      Di Ngọc đến trước gương soi soi, váy bó màu mực xám cộng thêm áo ngắn màu trắng hẹp tay áo, áo khoác làm từ vải lụa mỏng màu trắng đen lẫn lộn, tuy rằng giản lược hào phóng, nhưng lại cực kỳ phù hợp thẩm mỹ quan của cái thời đại này, nhìn cái đầu, thực nhìn qua có điểm giống ni . Bất quá tốt ở chỗ hình thể nàng nhu hòa lại lộ ra vẻ xinh, cộng thêm khuôn mặt nhắn xinh đẹp, kỳ cũng quá cứng nhắc như thế.


      Nàng từ trong gương thoáng nhìn thấy Tiểu Mãn ở phía sau che miệng cười trộm, còn có Lô thị ở bên cau mày, quay đầu cười , “Con cảm thấy còn chấp nhận được, trong trường học vốn là nơi để học bài học lễ, muốn trang điểm cho đẹp đẽ làm cái gì.”


      Lô thị lắc đầu, đến trước bàn trang điểm mở ra hộp trang sức, lấy ra mấy cây trâm ngọc lần lượt so đến so đầu Di Ngọc, càng so vẻ mặt càng bất mãn, “Ta thấy màu sắc quần áo Thái Học Viện cùng Tứ Môn Học Viện đều tốt, làm sao quần áo của Thư Học Viện này lại như vậy trời, thôi, ngươi cảm thấy được liền được.”

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 91: Trước Khi Rời


      Chạng vạng hôm nay ăn cơm, Di Ngọc cứ theo lẽ thường nằm bò ở giường, để cho Lô thị bôi thuốc ở vết thương vai của nàng, thuốc mỡ này là trước khi rời Hạnh Viên được Vương thái y đưa.


      Cũng biết bên trong có chút dược liệu gì, ngửi được nhàn nhạt mùi thơm thực vật, sát ở làn da hơi hơi nóng lên, chỉ có ngứa nhưng đau giảm xuống, có công dụng làm liền da lưu thông máu, Di Ngọc dùng tháng, vết sẹo nanh ác sau vai vốn rộng cả tấc bây giờ tuy đến mức toàn bộ xóa hết vết tích, nhưng cũng chỉ còn dư đường gồ lên nhợt nhạt.


      Lô thị bên ở vai nàng xoa bóp, bên : “Ta suy nghĩ, ngày mai tìm người môi giới tới, chọn cho ngươi đứa nha hoàn sai sử mang đến, được ?”


      Cuối năm Tiểu Mãn phải thành thân, tự nhiên thể cùng Di Ngọc đến kinh đô học bài, trong Quốc Tử Học có ít người mang theo nha hoàn và thư đồng, Lô Tuấn chính là sung cái danh thư đồng cả ngày trà trộn ở trong Quốc Tử Giám.


      Di Ngọc bị Lô thị xoa bóp mơ hồ có chút mệt chỉ muốn ngủ, ngáp cái mới : “ cần , trong trường học ăn mặc đều có cung ứng, lại có các ca ca ở đó, cần nha hoàn làm gì.”


      Lô thị lại đáp ứng, “Việc này nghe nương, vẫn là mang theo cái tốt hơn.”


      Di Ngọc thấy thái độ nàng kiên định, bĩu môi, thầm nho : “Vậy này còn hỏi ý kiến ta…”


      Lô thị thính tai nghe thấy lời nàng , khẽ hừ tiếng, “Nương chính là thông báo cho ngươi chút, lại có cho ngươi quyết định.” xong lại vân vê bả vai nàng hồi mới dừng lại, đem quần áo nàng sửa sang tốt, rồi hướng cái đầu của nàng xoa xoa.


      “Nương,” Di Ngọc nghiêng đầu nhìn Lô thị, “Con nếu , trong nhà cũng chỉ còn lại có mình ngài, ngài cảm thấy đơn sao?”


      Lô thị suỵt tiếng bật cười, vươn tay điểm điểm trán nàng, “Ngươi coi nương là đứa bé ba tuổi sao, trong nhà còn có Tiểu Mãn nha, đại tỷ ngươi ba ngày hai bữa liền hướng nhà chúng ta chạy, ngươi nương có đơn ?”


      Di Ngọc nhìn vẻ mặt Lô thị mang cười giống giả bộ, khuôn mặt liền chôn chôn vào gối mềm, ấp úng : “Nếu như con nhớ ngài phải làm sao?”


      “Nếu như nhớ nương về nhà, thuê chiếc xe ngựa bất quá hai lượng bạc, qua lại cũng chỉ nửa canh giờ. phải còn có ngày nghỉ sao, đến lúc đó ngươi sớm trở về, nương làm đồ ăn ngon ở trong nhà chờ ngươi.”


      Tiếng của Lô thị lúc này so với bình thường ôn nhu hơn đến mấy phần, Di Ngọc cố nén trong mắt chua xót, nửa điểm cũng có nhiệt tình hưng phấn giống mấy ngày trước đây, lại giống đứa bé phải rời khỏi gia đình.


      Nàng vốn là đem thân tình xem cực nặng, tám năm nay ở đây quen ấm áp của gia đình, bắt đầu trở nên sợ hãi tịch mịch, ở trong mắt nàng Lô thị chính là cội nguồn của cả gia đình, lần trước ở Hạnh Viên dưỡng thương nửa tháng, là lần tách ra lâu nhất kể từ khi nàng đến cái triều đại này, nay tưởng tượng đến lập tức phải đến Trường An học, mười ngày nửa tháng mới có thể về nhà chuyến, trong lòng khó tránh dâng lên mấy phần bỏ.


      Tối nay hai mẹ con nằm ở cái giường cho tới nửa đêm mới ngủ, ngày hôm sau tuy tinh thần tốt, nhưng Lô thị vẫn là sai Tiểu Mãn gọi kẻ môi giới bán người tới cửa.


      Người môi giới này mang đến bốn tiểu nương đều rất hợp ý của Lô thị, phải nhìn quá đần là tinh thần tốt, Di Ngọc vốn là rất muốn mang nha hoàn theo học bài, lúc này càng là ở bên phối hợp xoi mói, bị Lô thị lén lút trừng vài lần.


      Cuối cùng nàng trúng ý người bộ dạng thành , nhưng mà người môi giới này há mồm chào giá đến hai mươi lượng bạc, Lô thị vừa nghe liền tức quá hóa cười, kêu Tiểu Mãn cầm hai mươi cái đồng tiền cho , rồi muốn tống cổ, kẻ môi giới lúc này mới vội đem giá tiền từ mười lăm lượng vẫn kéo xuống đến mười lượng, thấy Lô thị vẫn bộ muốn để ý, mới hầm hừ , ra cửa liền chút che dấu mắng câu bủn xỉn, lại khó trách người khác đều truyền Lô gia các nàng mọn vân vân.


      Di Ngọc nghe thấy lời của kẻ môi giới, rất là hiểu, quay đầu hỏi Lô thị: “Từ khi nào trấn có lời đồn này, nhà chúng ta rất mọn sao?”


      Lô thị lắc lắc đầu, “Lúc ấy ta mua thôn trang, phụ thêm khế bán thân của chút hạ nhân kia, quản mang thêm cả nhà đắt nhất cũng quá ba mươi lượng, khế ước của những thô phó khác đều chỉ ba lượng, cái nha hoàn dáng dấp ngay ngắn bất quá cũng chỉ mười lượng bạc, lừa chúng ta được, phải tức quá mới mắng chúng ta mọn sao?”


      Di Ngọc thừa cơ đáp: “Vậy chúng ta đừng mua nữa.”


      Lô thị liếc nàng cái, “ được, nha hoàn này khẳng định là phải mua.”


      Lúc này vừa mới dứt lời, thấy người đứng ở ngưỡng cửa sân, hai tay xách theo chút đồ vật, nhìn thấy các hai mẹ con các nàng đứng ở trong sân, sau khi sửng sốt mới hơi hơi khom người hô: “Phu nhân, tiểu thư.”


      Người đến là quản Trần Đông ở trong hai cái thôn trang ngoài trấn của Lô gia, Lô thị nhìn thấy tay trái cầm cái giỏ che vải, tay phải xách mấy bó rau, buồn bực : “Mau vào, đây là thế nào?”


      Trần quản vào cửa sau : “Mấy thứ này đều là thức ăn mới, thức ăn này cũng là do chúng ta tự mình trồng, ta đưa tới cho phu nhân nếm thử, nếu là hợp khẩu vị, mỗi tháng ta chọn xong lại mang tới.”


      Tuy rằng phải cái gì trân quý, tới cùng là từ thôn trang nhà mình làm ra, Lô thị khiến Tiểu Mãn đến đem này nọ nhận, Tiểu Mãn lặng lẽ vạch miếng vải cái giỏ, bên trong là hai mươi quả trứng gà .”


      vào uống chén trà .” Tuy rằng là quan hệ chủ tớ, nhưng lúc này cũng phải lúc trước cần nghiêm mặt áp áp chút hạ nhân kia, nên ngữ khí của Lô thị mang chút hòa khí.


      Trần quản vội lắc đầu cần, rồi sau đó có chút mất tự nhiên hỏi han: “Vừa rồi lúc vào cửa nghe thấy phu nhân chuyện, phải là muốn mua nha hoàn?”


      Lô thị gật đầu đáp: “Đúng vậy, thế nào, ngươi biết ở đâu có?”


      Trần quản do dự chút, ứng cũng phủ nhân, “Phu nhân mua nha hoàn tới là làm cái gì, là làm việc nặng, hay là hầu hạ tiểu thư?” xong ngẩng đầu nhìn Tiểu Mãn cái.


      Lô thị cười , “Tiểu thư nhà ngươi tháng sau phải Quốc Tử Học học bài, ta là muốn mua cái nha hoàn cơ trí chút cùng với nàng .”


      “A!” Đôi mắt Trần quản trừng lớn, rất là thỏa mãn lòng hư vinh nho của Lô thị.


      “Phu, phu nhân, là Quốc Tử Học ở thành Trường An kia sao?”


      “Đúng, chính là nơi đó.”


      Di Ngọc ở bên nhìn biểu tình có chút đắc chí của Lô thị, lại nghĩ tới bác hàng xóm hôm qua tới cửa mượn mẫu thêu, sau đó nương nàng giả vờ vô ý đề cập đến chuyện nàng phải đến Trường An học bài, sau đó khó nén đắc ý nhìn thấy vẻ mặt ao ước ghen ghét của đối phương, lúc này nàng liền cúi đầu lén lút nín cười.


      lại, Lô Trí vào Quốc Tử Học học bài ba năm, lại còn nhập Thái Học Viện, cũng gặp qua bộ dạng khoe khoang như vậy của Lô thị, cố ý tại nàng sắp vào Quốc Tử Học, Lô thị lại thay đổi trạng thái bình thường mà bắt đầu khoe khoang.


      Chờ đến Trần quản cuối cùng hoãn tới cổ kinh sợ kia tới, liên tục khen ngợi Di Ngọc phen, thấy dáng vẻ vui mừng mặt Lô thị muốn dấu đều thể dấu hết, mới lại : “Phu nhân, ngài nếu là muốn cho tiểu thư kiếm cái nha hoàn sai sử, thay vì mua, còn như dùng nhà chúng ta có sẵn.”


      “Hử?” Lô thị thể hiểu được ý tứ .


      Trần quản ngừng chút, há mồm giải thích: “Phu nhân, nữ nhi Tiểu Khúc của tiểu nhân ngài và tiểu thư đều gặp qua, diện mạo nha đầu kia vẫn là chỉnh tề, người cũng có mấy phần thông minh, bằng, bằng liền cho tiểu thư mang , làm cái nha hoàn sai sử ra sao?”


      Lô thị bây giờ mới hiểu được, nghĩ nghĩ liền hỏi: “Tiểu nương Trần Khúc kia tệ, chỉ là, chuyến này chưa hết tháng thể trở về, ngươi nhưng mà bỏ được?”


      Trần quản vội cười, “Đây nào có cái gì bỏ được, phu nhân, ngàu đây là đáp ứng?”


      đều như vậy, Lô thị lại làm sao có thể chối từ, lập tức gật đầu đáp: “Vậy tốt, cũng bớt cho ta lại phải mua người chỗ khác, bây giờ tiền tiêu vặt hàng tháng liền ấn phân lệ của nha hoàn trong nhà ta phát, tháng lượng, ngươi cảm thấy ra sao?”


      Trần quản vẫy tay : “Có thể cùng tiểu thư chính là phúc khí của nàng.”


      Lời này cũng lắm , kỳ Trần Đông tại tới là do lúc trước nghe ngóng đến tình của Lô gia, sau đó mới có ý nghĩ muốn đem nữ nhi của mình đến bên cạnh Lô thị làm nha hoàn, chính là vì muốn kiếm cái biện pháp lôi kéo làm quen, cũng thay nữ nhi của mình tìm cái đường ra, hôm nay tới cửa vốn là vì chuyện này, chưa từng nghĩ tới đụng cái vừa vặn.


      Quốc Tử Học kia là địa phương nào, tới đó đọc sách là cái khái niệm gì, ngay cả bình dân dân chúng bọn này đó gần kinh thành đều biết, Trần Đông ban đầu tới chỉ nghĩ làm cho nữ nhi của mình làm cái nha hoàn bên người là được, nay biết là đến nơi đó, làm sao còn biết ngượng nhận tiền tiêu vặt hàng tháng.


      Lô thị đáp ứng, “Các ngươi là người từ thôn trang đến, Trần Khúc nếu là rảnh rỗi thôi, nhưng nếu là mưu làm lại đưa tiền tiêu vặt, há phải làm cho người ta cười nhạo , lượng bạc này là thiếu được,” cuối cùng lại tới câu, “Nếu ngươi kiên trì muốn, vậy ta vẫn là mua nha hoàn trở về tốt lắm.”


      Lúc này Trần quản thẹn đỏ mặt đáp ứng.


      “Vậy như vậy , ngày mai ngươi mang Trần Khúc tới đây, hành lý cần mang quá nhiều.”


      *****


      Ngày hôm sau, Trần Khúc liền vác gói đồ , cùng cha nàng tới Lô gia, nên giao đãi đều ở trong nhà qua, Trần quản chỉ đưa nàng đến ngưỡng cửa liền .


      Tiểu Mãn ra quản môn (coi việc đóng và mở cửa), rất nhiệt tình đem tiểu nương có chút lo lắng kéo vào trong phòng khách, thái độ Lô thị hiền lành hỏi nàng vài việc, Trần Khúc đều biết điều lần lượt đáp.


      Di Ngọc ở trong nhà luyện chữ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng thất thần, kiên trì đem chữ viết bàn viết xong, lại thổi khô mực, mới vào phòng khách.


      Trần Khúc nghe Lô thị , dư quang ngắm thấy Di Ngọc chỉ dùng dây cột tóc bện cái bím tóc ra, hơi hơi ngẩn người, Lô thị cũng nhìn thấy khuê nữ của mình, vẫy tay đem nàng đưa tới, chỉ Trần Khúc : “Đây là Trần Khúc, ngươi cũng gặp qua, mấy ngày nữa để cho nàng cùng ngươi nhập học, ngươi nhưng chớ có khi dễ người ta.”


      Di Ngọc giả bộ bộ biểu tình ủy khuất, “Xem ngài con, con liền hư hỏng như vậy sao, chuyên khi dễ người khác sao,” lại quay đầu nhìn hướng tiểu nương lông mày tinh tế, gương mặt thanh tú bên cạnh, cười : “Ta kêu ngươi Tiểu Khúc được ?”


      Trần Khúc lộ ra cái tươi cười có chút khiếp ý, gật đầu : “Được.”


      Lô thị qua lại nhìn hai người lần, trong lòng cảm thấy vừa ý, nha đầu Trần Khúc này tuy rằng có chút khẩn trương, nhưng ánh mắt lại có mấy phần cơ trí ở đó, lại là con của người hầu trong nhà, so với mấy tiểu nương mà hôm qua người môi giới mang tới tốt hơn nhiều.


      Tiểu Mãn mang Trần Khúc đem hành lý cất kỹ, sau đó kéo nàng ra hậu viện chơi.


      Cứ thế lại qua hai ngày, trước khi rời Di Ngọc kiếm cớ đến cánh rừng dưới chân núi dạo vòng, cho sơn tra nhà mình thêm chút “Nguyên liệu”, sau khi về nhà lại đem vườn hoa trong hậu viện sửa soạn phen, tử tế dặn dò Tiểu Mãn vài công việc, mới tính đem tất cả tình đều an bài xong xuôi, chỉ chờ Lô Trí tới đón nàng.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 92: Đỗ Tiên Sinh


      Ngày đó mẹ con Vương thị ở trước cửa Lô gia gây , bị tuần phố Đậu Hòa chộp tới, sau đó đưa đến trong phòng tuần bộ của trấn đánh mỗi người mười cây, Đậu Hòa vốn chuẩn bị nhốt hai ả đêm mới thả ra, nào biết Vương thị sau khi bị đánh lại ở trong cấm phòng gào thét suốt cả đêm, cái gì Lô thị là quả phụ đào hôn, Lưu Hương Hương là nô thân, là thông phòng nha đầu linh tinh.


      Hai kẻ tuần phố gác đêm chỉ xem là cười nhạo nghe, nơi nào tin ả, trong trấn này ai biết, cả nhà Lô thị sớm nhất là ở trong Nhàn Dung biệt viện, mà Lý quản gia của biệt viện kia đối với Lô gia có bao nhiêu qua lại mọi người trong trấn đều xem ở trong mắt, Nhàn Dung biệt viện kia là địa phương nào, nơi đó ngay cả nhà của trưởng trấn Long Tuyền cùng với Từ phủ vô cùng càn rỡ gặp đến đều phải nhượng bộ lui binh.


      Ngày hôm sau hai người gác đêm này liền đem lời của Vương thị học lại cho Đậu Hòa nghe, đối phương lập tức cười lạnh tiếng lại sai người đem hai mẹ con đánh trận, lại còn lén giảng chút “Đạo lý” cho Vương thị nghe, tiếp tục nhốt bọn ả ba ngày mới đem người thả ra, mẹ con Vương thị được tự do xong tối đó liền rời Long Tuyền trấn, cũng biết nơi nào.


      Chuyện trải qua này Lô thị và Di ngọc biết, sau khi mẹ con Vương thị rời sau đó các nàng mới từ Lưu Hương Hương được đến tin tức, tiếp đến lại vội chuẩn bị cho Di Ngọc nhập học, bởi vậy các nàng đem tình của đôi mẹ con kia dần dần ném ở sau đầu.


      *****


      Quốc Tử Giám – Học túc quán


      chiếc xe ngựa ngừng ở cửa sau, Lô Tuấn dáng người to lớn nhảy xuống xe trước tiên, sau đó xoay người đỡ Di Ngọc từ toa xe xuống dưới, nha hoàn Trần Khúc cũng theo ở phía sau, động tác nhanh nhẹn xuống xe.


      Lô Trí sớm chờ ở ngưỡng cửa đến chào đón, giúp bọn cầm lấy hành lý từ xe, sau đó mang bọn vào trong túc quán, Di Ngọc mặc thân thường phục màu xám của Thư Học Viện, người gác cửa nhìn thấy bọn chặn.


      Men theo đình viện về phía tây đoạn, trước mắt nhìn thấy cánh cửa rộng đủ khoảng hai người vào mở ra, ngưỡng cửa có hai bà vú già ngồi ở ghế chuyện, nhìn thấy bọn tới nhanh chóng đứng lên, Lô Trí đem thẻ bài và văn tự nhập học của Di Ngọc mà trước đó hỏi Tấn tiến sĩ lấy được đưa cho hai bà vú xem, bà vú trong đó liền dẫn bọn vào sân.


      Đây là gian tam tiến tứ hợp viện (1), vú già dẫn các nàng đến trước loạt phòng ốc chếch về hướng bắc, lấy ra đống lớn chìa khóa chọn chọn gỡ xuống cái, rồi sau đó mở ra gian phòng thứ sáu ở hướng đông, lại đối với Di Ngọc giao ấy câu, sau đó đưa chìa khóa phòng cho nàng.


      Gian phòng này liền với căn phòng đều lộ ra vẻ mới vừa quét tước qua, cửa phòng khách đặt hai bồn văn trúc (2), gia cụ bài trí rất là đầy đủ, Di Ngọc thầm khen tiếng, nhìn Lô Tuấn đem hành lý để ở bàn gỗ lim phía tây, nàng qua lại ở trong phòng này vòng, vừa lòng với Lô Trí:


      “Đại ca, hoàn cảnh ở túc quán ra tốt như vậy.”


      Lô Trí cũng là lần đầu tiên vào Khôn viện túc quán, trái phải đánh giá phen gật đầu ứng, “ sai, cùng với Kiền viện của chúng ta đại khái đều giống nhau.”


      (“Khôn viện”: “Khôn”: nữ giới, là tên gọi nơi ở của nữ tử, “Kiền viện”: “Kiền” nam giới, là tên gọi nơi ở của nam tử.)


      Thừa dịp thời gian bọn chuyện, Trần Khúc đem hành lý bàn cầm lấy, vào bên nội thất thu thập.


      Di Ngọc vươn tay đem hai cánh cửa sổ điêu khắc hoa mộc ở phía bắc mở ra, lập tức thấy cổ khí tươi mát nghênh diện đánh tới, trong mắt là mảnh cây trúc cao ọc xen kẽ vô cùng râm mát, là tháng bảy, cả vườn dạt dào màu xanh.


      Đưa ngón tay ra ngoài cửa sổ, Di Ngọc khó nén kinh hỉ quay đầu lại : “Phía sau này trồng là cây trúc nha.” Lúc bọn ở Kháo Sơn thôn, trúc ở cánh rừng sau thôn là nhiều, nhưng vào quan nội cực ít nhìn thấy, nàng vốn là thích loại cây xanh tươi này, bây giờ thấy làm sao có thể cao hứng.


      Lô Trí cười gật gật đầu, “Cũng nhiều, chỉ mảnh như vậy, sau đó chính là bức tường, viện ta ở cũng có, bất quá có vận khí tốt như ngươi vậy, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy.”


      Di Ngọc nằm bò ở trước cửa sổ lại nhìn hồi, mới chưa thỏa mãn xoay người lại, đối với hai vị huynh trưởng : “Sau này chúng ta mua tòa nhà lớn, có hoa viên gần hồ , chúng ta đem bên cạnh hồ lại trồng khu rừng trúc, vào hè có thể hóng mát, xuân đông còn có thể đào măng ăn, tốt sao?”


      Lô Tuấn nghe đến chữ “Măng”, ra sức gật gật đầu, Lô Trí nghe vậy cười, trêu ghẹo : “Ngươi muốn nhưng hoàn hảo, còn muốn có hồ nữa sao, bằng ngươi trực tiếp ra bờ Khúc giang ở luôn.”


      Di Ngọc bất mãn phá đám, khẽ hừ tiếng, lại nhìn thấy Trần Khúc từ trong nhà ra, thế là cười đối nàng hỏi han: “Tiểu Khúc, chúng ta ăn cơm nha?”


      “Ân.” So với lúc mới gặp câu nệ, mấy ngày nay Trần Khúc buông ra ít, so với Tiểu Mãn hoạt bát khả ái nàng là tiểu nương tương đối điềm đạm.


      Lô Trí nhìn nhìn trời, cũng gật đầu : “Vậy chúng ta ăn cơm, bất quá hôm nay ngày nghỉ, đầu bếp chính của Mỹ Vị Cư trong trường ở, bằng đến bên ngoài ăn ?”


      “Được, bữa này ta mời khách, đại ca chọn nơi nào ăn ngon.” Di Ngọc cười rút từ trong túi ở tay áo ra cái túi tiền quơ quơ ở trước mặt mọi người.


      Trước khi ra khỏi nhà Lô thị đưa cho Di Ngọc cái túi gấm thêu còn có cái túi tiền nho , trong túi gấm là hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng bạc, trong túi tiền còn lại là chút bạc vụn cùng với đồng tiền.


      chờ Lô Trí trả lời, Lô Tuấn liền cười ha ha, ngay sau đó vươn cánh tay đem túi tiền kia lấy đến trong tay mình, “Vậy chúng ta liền Tụ Đức Lâu.”


      *****


      Sau khi đem gian phòng khóa, cả đám người ra Khôn viện dành cho học sinh nữ ở lại của Quốc Tử Giám, giống như lúc nãy ở trong phòng khách cười, huynh muội ba người chỉ thường thường nghiêng đầu , quy củ trong trường học hết sức nhiều, nếu là ở bên ngoài làm ra tiếng động lớn vậy chính là tương tự mất lễ nghi.


      Vừa mới đến cửa sau của túc quán, thấy ngoài cửa đến ba người, trong đó có hai người mặc thường phục màu tím nhạt của Thái Học Viện, người ở giữa nghiêng tai lắng nghe thân áo trắng.


      Di Ngọc nghe Lô Trí chút quy củ trong trường lại dường như có cảm giác nghiêng đầu, người mặc áo trắng đối diện kia vừa vặn cũng ngẩng đầu lên, hai người đối mặt, đều là sửng sốt.


      “Đỗ tiên sinh.” Lô Trí dừng lại, dẫn đầu hướng đối phương cúi người thi lễ.


      Đỗ Nhược Cẩn mới đem tầm mắt từ người Di Ngọc chuyển , nhàng gật đầu với Lô Trí, rồi sau đó lại có chút nghi ngờ nhìn thoáng qua y phục màu xám của Di Ngọc, hỏi Lô Trí: “Đây là làm sao?”


      Lô Trí biết hỏi là Di Ngọc, tức đem chuyện tiểu muội nhà mình nhập học học bài với , trong phút chốc mặt đối phương lộ ra nhàn nhạt ngạc nhiên, rồi sau đó bình tĩnh cười :


      “Tài học của Lô tiểu thư thua nam tử, xứng đáng vào được Quốc Tử Học này.”


      Di Ngọc cúi thấp đầu, vì Lô Trí gọi Đỗ Nhược Cẩn là tiên sinh mà nghi hoặc, chợt nghe người kia khen ngợi, ngẩng đầu đối diện đôi mắt ôn nhu mang cười, chỉ cảm thấy hai gò má biết làm sao hơi nóng.


      “Đa ta Đỗ tiên sinh khen ngợi.” Ấn xưng hô vừa rồi của Lô Trí, Di Ngọc cũng đối với Đỗ Nhược Cẩn làm cái sư lễ.


      Đỗ Nhược Cẩn lại cười hỏi nàng mấy câu, mới mang hai người học sinh bên cạnh cùng vào túc quán.


      Chờ hai bên xa, Di Ngọc mới hiếu kỳ hỏi Lô Trí, “Đại ca, tại sao ngươi gọi là Đỗ tiên sinh vậy?” Nàng nhớ được lần trước ở yến hội của Cao Dương, Lô Trí vẫn là xưng hô Đỗ Nhược Cẩn thành “Đỗ huynh”.


      Nghe nàng hỏi như vậy, mặt Lô Trí cũng lộ ra tia giải, chậm rãi đáp: “Làm như tháng trước Lại bộ tới phê văn, liền thành đan thanh (3) trực giảng giờ học thư nghệ, nghe —” Lô Trí dừng chút, “Nghe quyết định sang năm tham gia khoa cử.”


      Trong lòng Di Ngọc kinh ngạc, Đỗ Nhược Cẩn này phải là con trai của Lại bộ thượng thư Đỗ Như Hối sao, tham gia khoa cử, lại mưu cái trực giảng vô tích , còn là giờ học thư nghệ đan thanh, Đỗ thượng thư kia có thể đáp ứng cũng thực là kiện việc lạ.


      *****


      Từ Tụ Đức Lâu ra, Lô Tuấn sờ cái bụng có chút phình to, với Lô Trí: “Đại ca, Tiểu Ngọc so với ngươi hào phóng nhiều.”


      Lô Trí từ chối cho ý kiến, quay đầu nhìn người “Hào phóng” trong miệng kia — Giờ phút này tiểu nương nắm chặt túi tiền đầy mặt biểu tình đều là đau khổ.


      “Nhị ca, ngươi cũng quá có thể ăn .” bữa cơm liền đem bạc trong túi tiền của nàng ăn sạch, chỉ dư mấy cái đồng tiền giữ nhà.


      Lô Tuấn ha ha cười, dưới căm tức của Di Ngọc, khuôn mặt tuấn tú mới có chút đỏ lên, thầm, “ phải là tại buổi sáng ăn cơm sao.”


      Mấy người đứng chuyện ở ven đường, chú ý đến nhóm người từ phía đông vút qua, người cầm đầu nhìn thấy Lô Trí bọn , biểu tình ngừng lại, treo lên mấy phần trào phúng.


      “Ô, xem xem đây là ai!”


      Huynh muội Lô gia đồng loạt quay đầu nhìn lại, thấy người tới sắc mặt đều có cổ quái, Lô Tuấn là mang chút chán ghét, Lô Trí trực tiếp nhíu mày, còn Di Ngọc giựt giựt khóe mắt, thầm tiếng oan gia ngõ hẹp.


      Trưởng Tôn Chỉ hiển nhiên dẫn theo bốn năm người thiếu niên phía sau đến trước mặt bọn họ, quạt giấy tay “Xoạch” tiếng mở ra, nhướng đôi mắt được lớn, “Sao, gặp mặt cũng chào hỏi, là mắt mù, vẫn là câm điếc?”


      Nếu là ở trước kia, Lô Tuấn sợ là sớm xông lên cho quyền, nhưng trải qua kiện ở dạ yến lần trước xong liền thành rất nhiều, nghe thấy lời như vậy, cũng chỉ cứng ngắc thân thể đứng tại chỗ xiết chặt quả đấm.


      Thần sắc Lô Trí biến, vươn tau kéo cánh tay phải của Di Ngọc liền muốn đường vòng rời .


      “Ơ, đâu đó!” Lại nghĩ Trưởng Tôn Chỉ giống như dĩ vãng, chỉ cần tránh lui lại dây dưa, ngược lại quay người lại bắt lấy cánh tay kia của Di Ngọc ra sức kéo.


      “A!” Di Ngọc đột nhiên bị bắt lấy nơi cánh tay trái, chỉ cảm thấy vết thương bờ vai tê rần, lập tức đau kêu tiếng.


      Nàng kêu tiếng, sắc mặt Lô Trí và Lô Tuấn đều biến đổi, người nhanh chóng vươn tay túm mở ra tay của Trưởng Tôn Chỉ, người còn lại là trực tiếp đánh quyền mặt .


      Bốn người thiếu niên cùng với Trưởng Tôn Chỉ, đều sững sỡ nhìn bị quyền trực tiếp ngã xuống đất, cho đến khi tiếng kêu rên của Trưởng Tôn Chỉ vang lên, bọn mới đồng loạt chửi bậy xông lên.


      Lô Trí nghiêng người che ở bên cạnh Di Ngọc, Trần Khúc cũng bước nhanh đứng ở phía sau hai người, Lô Tuấn đỏ hồng mắt cách ở trước ba người bọn họ, vung quyền nghênh tiếp chút thiếu niên áo gấm đánh tới kia, năm người xoay đánh thành đoàn, trong nhất thời nơi đây vô cùng hỗn loạn.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 93: Thiếu Niên Và Ngọc


      Bốn người thiếu niên cùng với Trưởng Tôn Chỉ toàn là con em nhà giàu trong kinh thành, thường ngày sinh chiều dưỡng chuộng, mấy chiêu khoa chân múa tay cũng đều là ở giờ xạ nghệ tại Quốc Tử Giám học để ứng phó với tiên sinh, nơi nào có thể là đối thủ với người từ liền luyện quyền thân hình lại cao to như Lô Tuấn.


      quá khoảnh khắc, mặt đất tứ ngưỡng bát xoa (*) thành đống, Lô Tuấn lại xoay người cùng lúc bắt được Trưởng Tôn Chỉ ở bên vừa mới từ mặt đất đứng lên, sắc mặt có chút nanh ác, lần trước là bởi vì say rượu hỏng việc, hại tiểu muội nhà mình thiếu chút nữa nửa cái mạng, lần này liền đứng ở đây, làm sao còn có thể làm cho nàng bị người ức hiếp.


      (*) “Tứ ngưỡng bát xoa” có nghĩa mặt chữ là “Bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại”, chỉ người nằm tư thế lịch , ngửa mặt lên trời, tứ chi giơ ra.


      “Đủ.” Sau khi Lô Tuấn lại ra quyền đánh ở mặt Trưởng Tôn Chỉ, rốt cuộc Lô Trí ra tiếng ngăn chặn, vừa rồi cũng là vô cùng tức giận, mới mặc Lô Tuấn ra tay độc ác trận, nhưng mà lại đánh tiếp, sợ là chuyện sau này tốt xử lý.


      Lô Tuấn thở hổn hển thu hồi quả đấm nắm chặt, đứng lên bước nhanh đến bên cạnh Di Ngọc, gấp giọng hỏi: “Thế nào, có phải là đụng đến miệng vết thương?”


      Vết thương bờ vai của Di Ngọc tuy là tốt lên, nhưng mà lại như cũ thể tự nhiên hoạt động, các đốt ngón tay vốn cũng có chút cứng ngắc, ban nãy lại bị Trưởng Tôn Chỉ kia kéo lấy càng làm mạnh mẽ động đến mấy cái xương cốt từng bị thương, lúc này nàng chỉ cảm thấy vai trái trận nóng hừng hực đau đớn, mồ hôi lạnh thẳng tắp chảy xuống.


      Di Ngọc lắc lắc đầu, sắc mặc hơi có chút trắng bệch đáp, “ biết, chúng ta tìm nhà y quán nào nhìn xem.”


      Lô Trí nhìn thoáng qua mấy người nằm mặt đất, xoay người lại với Lô Tuấn: “Ngươi mang Tiểu Ngọc đến y quán con đường phía sau kia, lát nữa ta qua.”


      Lô Tuấn gật gật đầu, để ý Di Ngọc phản đối, cẩn thận từng li từng tí cõng nàng, phía sau do Trần Khúc dìu đỡ, ba người hướng nơi xa bước nhanh rời .


      Thấy bọn xa, Lô Trí mới vén vạt áo lên ngồi xổm xuống bên cạnh Trưởng Tôn Chỉ, nhìn ai ai rên rỉ, khẽ: “Trưởng Tôn công tử, ngươi nếu như còn tính là thông minh, chuyện hôm nay liền thôi, nếu như đầu óc ngươi lại ngu xuẩn, ta nghĩ có chút chuyện xưa nho Trưởng Tôn đại nhân rất vui sướng muốn biết.”


      Trưởng Tôn Chỉ lung tung lau máu mũi, nhất thời gương mặt sạch được ba phần, có chút cứng ngắc trả lời: “Ngươi, ngươi cái gì, ta hiểu.”


      Lô Trí hí mắt lộ ra nụ cười đạt tới đáy mắt, “Chính ngươi ràng…” Lập tức cúi người ở bên tai Trưởng Tôn Chỉ nhàng cái tên, sau khi thối lui vừa lòng nhìn sắc mặt đối phương trắng bệch.


      chờ lại trả lời, Lô Trí liền đứng thẳng người, hướng phương hướng vừa rồi Lô Tuấn bọn rời bước nhanh đuổi theo.


      *****


      Dưới cầu mãnh liệt của Lô Tuấn, vị đại phu tóc hoa râm lại ở vai Di Ngọc ấn mấy cái, lần nữa, “ việc gì, nghỉ ngơi là được. Tiểu huynh đệ, tiểu nương này thực có gì đáng ngại, ngươi tin lão phu .”


      Lô Tuấn gấp giọng : “Nàng đều đau thành như vậy, được, ngài lại nhìn lần nữa , thương thế của muội muội ta nửa tháng nay chưa từng phát đau, nay phải ra vấn đề sao lại thế!”


      “Aiz, tiểu huynh đệ, lão phu hành y có hơn bốn mươi bảy năm, bệnh tật gì chưa từng gặp qua, thương thế của nàng điều dưỡng rất tốt, nhưng là do đủ trăm ngày, dùng lực va chạm vẫn đau, kì thực là có chuyện.”


      “Ngài vẫn là nhìn thêm lần.”


      “Bốp!” bàn tay của đại phu vỗ ở bàn, “ tin tưởng thôi, các ngươi ra cho lão phu!”


      Lô Trí vào y quán, chính là gặp màn vỗ bàn này của đại phu, nghi hoặc vào hỏi mới biết là chuyện gì xảy ra, quay đầu trừng Lô Tuấn cái, sau đó đối với đại phu thở phì phì : “Đại phu, xá đệ cũng là nhất thời nóng lòng, mong rằng thứ lỗi.”


      Di Ngọc ở bên bài trừ cái tươi cười yếu ớt, “Đại phu, bây giờ ta đau như vừa rồi.”


      Lúc này sắc mặt đại phu mới tốt chút, vươn tay viết toa thuốc đưa cho Lô Trí, “Mỗi ngày lần, nấu ba khắc, lấy bã thuốc đắp lên vết thương, qua ba ngày nếu vẫn còn đau, bảng hiệu của ta liền tháo xuống cho các ngươi.”


      Lô Trí nhận toa thuốc cảm ơn, lại lấy hai lượng bạc ở bàn, sau đó bọn mới rời khỏi y quán.


      Khu phố này có nơi cho thuê xe ngựa, Di Ngọc chịu để cho Lô Tuấn cõng nàng, cả nhóm người chậm rãi hướng ngoài phường đến, lúc qua Tụ Đức Lâu, thấy bầy thiếu niên bị đánh vừa rồi.


      Di Ngọc có chút lo lắng hỏi Lô Trí, “Đại ca, mấy người vừa rồi chúng ta đánh, bọn có thể hay lại tới tìm chúng ta phiền toái.” Trưởng Tôn Chỉ cho dù cứ được phụ thân thích, nhưng vẫn là con trai của đường đường nhất phẩm đại quan đương triều.


      Lô Trí lắc lắc đầu, nhìn thấy sắc mặt nàng so vừa rồi tốt hơn ít, hỏi: “Thực đau?”


      Di Ngọc thấy sang chuyện khác, chỉ nghi hoặc cũng hỏi nữa, “Ân, chỉ có vừa rồi đau muốn chết, tại chỉ cảm thấy nhoi nhói, nhưng đau đau nữa.”


      Hai người chuyện, chợt nghe phía sau trận rối loạn, xoay người chỉ thấy ngoài cửa Tụ Đức Lâu vừa mới qua xa, có hai tiểu nhị lôi thiếu niên mảnh khảnh ra.


      “Buông ra! Các ngươi buông ta ra!” Thiếu niên kia bên giãy dụa bên tức giận kêu.


      “Hừ, lần sau quấy rối phải lựa địa phương, khách nhân nơi này của chúng ta làm sao là ngươi có thể tùy tiện lừa!”


      “Đem ngọc bội của ta trả cho ta! Ngươi là tên lừa gạt!” Thiến niên phen tránh ra hai tên tiểu nhị bắt lấy mình, đánh về phía trung niên nam nhân vừa mới từ trong lầu ra.


      “Ngươi mắng ai là kẻ lừa đảo hả, kẻ điên.” Trung niên nam nhân khó khăn lắm mới trốn tránh qua, đối với thiếu niên phun bãi nước miếng, nhấc chân muốn , lại nghĩ đột nhiên bị thiếu niên lủi lên từ phía sau lưng bổ nhào tới, đôi tay ở người sờ soạng lung tung trận.


      Trong lúc hoảng loạng, thứ đồ vật từ trong cổ tay áo của nam nhân rớt ra trượt tới chỗ cách hai người bốn năm bước, hai người đồng thời lại từ mặt đất đứng lên hướng thứ kia đánh tới, trung niên nam nhân đẩy ra thiếu niên, dựa vào chân dài lao tới nhặt lên thứ kia nhét vào trong ngực.


      “Trả cho ta!” Thiếu niên vừa bị ngã nhào lần nữa đất ôm lấy đùi nam nhân khàn giọng thét lên, nam nhân hổn hển vung đùi xô đẩy thiếu niên, hai người giằng co dứt.


      Lô Trí và Di Ngọc nhìn nhau, cùng xoay người hướng bên kia đến, cũng phải sinh lòng hiệp nghĩa gì, Lô Trí là nhìn thiếu niên kia quen mắt, còn lại Di Ngọc là nhận ra nam nhân trung niên kia.


      Đồng thời lại có mười mấy người đường cũng vây lên, mồm năm miệng mười nhìn hai người ở “Kéo co”, lâu hồi liền có bốn năm người tuần phố từ giao lộ chạy tới, người vây xem rất tự giác tránh ra con đường, tuần phố tiến lên đem hai người đanh đánh cùng chỗ kéo ra.


      Sau khi hỏi, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, trung niên nam tử tự xưng chính mình ở trong Tụ Đức Lâu vừa vặn cùng thiếu niên này ngồi cùng bàn, nghĩ đến cơm nước xong lại bị thiếu niên vô lại này là bị trộm ngọc, mà người thiếu niên kìa nổi giận đùng đùng chính mình ăn cơm, nam nhân này nhìn thấy eo treo ngọc, liền dối lừa .


      Trung niên nam nhân hừ lạnh tiếng, “Ngọc của ngươi? Ngươi cũng để ọi người nhìn xem, ta giông như là người lừa đồ của người khác sao.”


      Trí nhớ Di Ngọc luôn luôn rất tốt, phàm là gặp quá, chuyện nhiều chút đều quê, vừa rồi nhìn thấy người nam nhân này liền nhận ra, là chưởng quầy của cửa hàng châu báu gọi là Thấm Bảo Trai ở phố chợ Đông Đô, hình như là họ Lưu, lúc trước nàng và Lô thị ở Thấm Bảo Trai xem trang sức, thái độ của đối phương rất là qua loa lấy lệ.


      Thiếu niên nghe như vậy, quan tâm hai tên tuần phố ở phía sau lôi kéo, lại muốn tiên lên cào , “Tên lừa gạt nhà ngươi, ngươi nhận ra được ngọc của ta, giúp ta tìm Nhất Trai!”


      Lưu chưởng quầy cau mày đối với tên tuần phố cầm đầu : “Các ngươi nhìn xem, đây phải người điên sao, ta căn bản nhận được , cái gì nhất tử nhị tử, ta toàn bộ nhận thức.”


      Chỉ nhìn hai người ăn mặc trang điểm, Lưu chưởng quần tuy rằng có chút chật vật, nhưng tới cùng là trù y cách đái (áo lụa thắt lưng da), thiếu niên tuy dung mạo tệ, nhưng lại thân áo vải, đường tràng dưới suy nghĩ, mọi người cảm thấy ai dối tự nhiên cần hỏi nhiều.


      Tuần phố lập tức liền răn dạy thiếu niên vẫn giãy dụa kia hai câu, phất tay liền muốn dẫn người , Lô Trí lúc này mới về phía trước hai bước, lên tiếng chặn lại : “Chậm .”


      Mọi người quay đầu nhìn lại, mấy tên tuần phố nhìn thấy thân quần áo kia của Lô Trí, sắc mặt đều hơi hoãn, tên cầm đầu càng là khách khí hỏi han: “Vị công tử đây có chuyện gì?”


      Lô Trí lại về phía trước hai bước, đối với Lưu chưởng quầy : “Vừa rồi ta thấy người ngươi quả là có miếng ngọc, đưa ra ọi người nhìn xem được ?” Học sinh Thái Học Viện đều là có công danh người, ở cái nơi cực kỳ xem trọng khái niệm cấp bậc xã hội này, chút cầu của Lô Trí cũng quá phận.


      Lưu chưởng quầy biến sắc, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người chậm rãi từ trong lồng ngực lấy ra miếng ngọc, nhìn thấy Lô Trí vươn tay, nghĩ nghĩ liền đem ngọc để ở lòng bàn tay .


      Di Ngọc bị Lô Tuấn hộ đứng ở bên, thò đầu hướng trong tay Lô Trí nhìn thoáng qua, trong lòng liền khen, đây là miếng phỉ ngọc hình khuyên lớn cỡ quả hạnh, toàn thân lóng lánh trong sáng, dưới ánh mặt trời còn mơ hồ lưu động sắc màu, sợi dây đỏ xuyên từ giữa lỗ hổng xuyên qua, càng làm tôn thêm sắc màu kỳ diễm.


      Phỉ ngọc: Ngọc có vân màu đỏ/ hồng/cam thân hoặc là toàn thân.


      Lô Trí và Di Ngọc phân biệt hướng người của thiếu niên cùng Lưu chưởng quầy quét lần, đều cùng lộ ra tia giễu cợt, Lô Trí nghiêng đầu nhìn Di Ngọc cái, thấy mặt nàng ràng sáng tỏ, nhướng mày hỏi: “Ngươi tới hay là ta tới?”


      Di Ngọc giơ tay xoa xoa vai trái, đối với lắc lắc đầu, Lô Trí thấy thế cười, hai ngón tay móc lấy sợi dây xuyến ngọc buông tay, làm iếng ngọc kia ra trước mắt mọi người.


      “Mọi người xem,” chờ đến ánh mắt mọi người đều rơi ở ngọc, Lô Trí mới chỉ mấy chỗ hơi hơi tối sợi dây đỏ kia tiếp tục , “Đây là vết tích do lâu dài đeo mà bị mài mòn.”


      xong lại chỉ thắt lưng thân người thiếu niên kia, mọi người quả nhiên thấy bên trái miếng vải làm thắt lưng có vòng vết tích bị trói buộc nhàn nhạt, chỉ là có vật gì, lại nhìn ngang hông chưởng quầy kia thấy treo miếng thanh ngọc.


      Cùng người vây xem giống nhau, mặt mấy người tuần phố cũng lộ ra bộ biểu tình giật mình hiểu ra, lại nhìn hướng Lưu chưởng quầy sắc mặt có chút tốt.


      Lúc này Lưu chưởng quầy mới lộ ra thần sắc kinh hoàng, nhưng vẫn là cố gắng trấn định : “Hôm nay ta đổi đai ngọc, ngày xưa đều là mang theo miếng ngọc kia bên người!”


      Đai ngọc (ngọc đái): Cái gọi là đai ngọc chính là 1 cái thắt lưng bằng da được nạm ngọc lên . Về sau lại được xuyến thêm dây đeo ngọc bội tòng teng ý.


      Lô Trí quay dầu đem miếng ngọc kia đưa tới trước mặt Di Ngọc, nàng do dự chút, rồi vươn ra tay phải vuốt qua sợi dây đỏ, khi buông tay đầu ngón tay ràng vết hồng hồng, ọi người xem xong lại chỉ chỉ thiếu niên lộ ra vẻ hớn hở, cong môi cười :


      “Sợi dây thừng buộc ngọc này so với con người đều thành .”


      Cầm đầu đám tuần phố lại hướng ngang hông thiếu niên nhìn lại, chỉ thấy dưới thắt lưng có mấy vết hồng mờ mờ, trong lòng nhất thời sáng tỏ, lập tức sai người đem Lưu chưởng quầy bắt lấy.


      Lô Trí cười đến bên cạnh thiếu niên này, duỗi tay đem hồng ngọc đưa qua, “Vậy quý trọng như vậy, chớ lại tùy tiện đưa cho người khác.” Miếng ngọc này theo ước lượng xem xét, chí ít giá trị có thể ngàn lượng bạc, khó trách làm cho người ta nổi lên tham niệm.


      “Cảm, cảm ơn.” Thiếu niên nhận lấy ngọc bội, cùng đầu ngón tay Lô Trí chạm nhau đột nhiên sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên, khuôn mặt thanh tú nhất thời rạng rỡ ít, Di Ngọc ở bên nhìn, lông mày nhàng nhíu lại, rồi sau đó lộ ra cái biểu tình cổ quái.


      Lô Trí xoay người đúng lúc đối diện thần sắc quái dị khuôn mặt nàng, vội hỏi: “Sao vậy, lại đau?”


      “A, phải, chúng ta thôi.”


      xong mấy người liền muốn rời , thiếu niên kia lại ở phía sau cuống quít gọi, “Đợi chút!” Thấy bọn dừng lại quay đầu, mới lại lắp ba lắp bắp : “Ta, ta gọi là Diêu Tử Kỳ.”


      câu đầu đuôi như vậy phất tới đây, ngay cả Lô Trí đều hiểu được người này muốn làm gì. Nhìn thấy cả nửa ngày bọn đều có trả lời, người thiếu niên tên gọi Diêu Tử Kỳ này tức cắn cắn làn môi, hơi thất vọng xoay người rời .


      Trở lại học túc quán, Di Ngọc trước là mang Trần Khúc trở về Khôn Viện, qua nửa canh giờ có vú già thủ vệ lúc trước tới đưa bã thuốc còn nóng được nấu xong, Di Ngọc nằm ở giường để cho Trần Khúc giúp nàng đắp, mơ mơ màng màng ngủ mất, chờ chạng vạng tỉnh lại cảm thấy cảm giác tê rần vai bớt hơn phân nửa, chỉ có lúc cử động mới lại có cảm giác đau đớn mà thôi.


      Thấy Di Ngọc tỉnh lại, Trần Khúc vẫn thủ ở bên cạnh vội đến đỡ nàng lên, lại rót chén trà đưa tới trước mặt nàng, “Tiểu thư uống miếng nước .”


      Di Ngọc dựa vai vào đầu giường, nhận lấy chén trà uống hai ngụm, nước trà ấm áp làm cho cơn buồn ngủ của nàng tiêu hơn phân nửa, lại lát sau đầu óc nàng mới tính hoàn toành thanh tỉnh lại.


      Nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, qua giờ dậu (17-19h), vì thế với Trần Khúc: “Đói sao, chúng ta tìm đại ca bọn ăn cơm.”


      Trần Khúc lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, “Đói là đói, cơm trưa ăn no, nếu là tiểu thư đói, chúng ta liền tìm thiếu gia bọn .”


      Di Ngọc : “Ừ, vậy sửa soạn thôi, ta có chút đói, giữa trưa lúc ấy chỉ lo đau tiền, cũng đàng hoàng ăn vài miếng.”


      Trần Khúc nghiêng đầu nín cười, điểm này là chỗ mà nàng cùng Tiểu Mãn bất đồng, nếu người nghe thấy Di Ngọc chuyện như vậy là Tiểu Mãn, sợ là thiếu được bị cười đùa phen.


      Chờ hai người ra khỏi nhà lần nữa, là việc của hai khắc trước, lúc nãy Di Ngọc bôi thuốc vì muốn được thoải mái, liền đem búi tóc thả ra, lúc này phải ra cửa nên Trần Khúc kiên trì muốn chải đầu cho nàng, điểm này lại cùng Tiểu Mãn giống nhau.


      Trong phòng này có bàn trang điểm, Trần Khúc thừa dịp lúc Di Ngọc ngủ đem đồ vật của bọn bầy đặt ngay ngắn, lúc này ở dưới khéo tay bới tóc của nàng, mái tóc dài đen bóng kia của Di Ngọc rất nhanh liền ra hình ra dáng.


      Vừa lòng soi gương chiếu chiếu, lại đứng dậy nhìn gian phòng được dọn dẹp sạch thanh khiết, còn mơ hồ phiêu tán mùi thuốc, ánh mắt Di Ngọc lộ ra tán thưởng, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy nương nàng làm cho nàng mang người tới trường là cái quyết định vô cùng minh.


      Hai người ra cửa, đường hướng Kiền viện nơi Lô Trí ở lại đến, nửa đường liền gặp hai em đồng dạng tìm tới, sau khi thương lượng quyết định vẫn là đến Mỹ Vị Cư trong Quốc Tử Giám dùng cơm.


      Mỹ Vị Cư ở khu vực trung gian giữa đường Hoành Văn và hậu hoa viên, kết cấu cùng với Tụ Đức Lâu kém nhiều, chẳng qua là lớn hơn ít, bài trí bên trong cũng tinh tế bằng, Di Ngọc và Lô Trí ở cái bàn tại lầu ngồi xuống, Trần Khúc cùng Lô Tuấn đến loạt bàn để đồ ăn ở phía trước chọn đồ.


      Ở chỗ này ăn cơm là cần tốn tiền, chỉ cần cầm thẻ bài học sinh Quốc Tử Giám, ngươi muốn ăn nhiều ít đều tùy ngươi.


      lâu hồi Lô Tuấn liền giống như làm xiếc ảo thuật bưng chén lớn đĩa tới đối diện, Trần Khúc theo phía sau chỉ cầm hai chén bánh bao, mang vẻ mặt lo lắng nhìn chòng chọc .


      Lô Trí nhìn quen cái dạng này của , Di Ngọc nhìn Lô Tuấn ở bàn bày ra bảy tám cái chén đĩa lớn lớn , khô cứng hỏi đại ca nàng: “Thường ngày đều như vậy sao?” Giữa trưa ở Tụ Đức Lâu ăn cũng ít, làm sao lúc này lại cầm nhiều món như vậy đến đây, ở trong nhà cũng thấy Lô Tuấn tham ăn như vậy a.


      Lô Trí hừ cười tiếng, nhìn sắc mặt có chút đỏ lên của Lô Tuấn : “Nhị ca ngươi tinh ranh thôi, đây phải cần tiền sao, ăn cũng uổng.”


      Lô Tuấn hiển nhiên là Lô Trí đả kích thành thói quen, nên cũng xấu hổ giận dữ, ở bên khác của Di Ngọc ngồi xuống, cầm lấy cái bánh bao cỡ nắm tay lớn liền nhét vào trong miệng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :