1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      - Chương 84: Đáng thương sao
      Chương 84: Đáng thương sao


      ~*~


      Di Ngọc đóng sách lại, nhàng xoa bóp vai trái gần đây lại tê ngứa, ra gian phòng chỉ thấy cửa sân mở ra cái khe , vừa rồi Tiểu Mãn cửa có khóa từ bên trong, lúc này nghe tiếng đập cửa, ước còn có thể từ chỗ khe cửa nhìn thấy bóng người.


      “Ai đó?” Di Ngọc đến định mở cửa ra cánh cửa lại bị người từ bên ngoài nhàng đẩy ra, nàng lui về phía sau bước, nhìn khe cửa chậm rãi mở rộng ra.


      “Xin thương xót với!” Đột nhiên vang lên tiếng hô cùng bóng người đột ngột quỳ ở trước mặt nàng làm cho Di Ngọc hoảng sợ lại lui về phía sau hai bước, tập trung nhìn kỹ, nhất thời ngũ vị tạp trần.




      “Tiểu thư, tiểu thư xin thương xót với, mẹ cong chúng ta vào kinh thăm viếng, nửa đường gặp cướp, lưu lạc đến nơi này…”


      Nhìn kẻ ăn xin quỳ ngay trước mắt dùng ngụm tiếng địa phương lưu loáng kể lể cảnh ngộ đáng thương của chính mình, còn có bên cạnh ả đồng dạng quỳ tiểu nương áo quần rách rưới, Di Ngọc khép ánh mắt chút, trong lòng dâng lên cổ cảm giác hoang đường.


      Ba năm, đủ loại của ngày đó tuy phải mồn trước mắt, nhưng người đàn bà chanh chua kia vu tội, ích kỷ mang vẻ mặt vô tội hãm hại, làm cách nào nàng cũng quên được.


      Di Ngọc giống như lại nhìn thấy hình dạng bị bức phát điên của Lô thị, sắc mặt tái nhợt dưới ánh mắt xem thường của mọi người, thân thể hơi hơi phát run khi đối mặt với gia đinh đến bắt người vẫn như cũ gắt gao bảo hộ nàng, trong phút chốc, phảng phất tất cả ký ức bị bỏ quên đều chạy ra, lo lắng, sợ hãi, nhục nhã, phẫn nộ.


      Hôm qua nghe thấy tin tức của mẹ con Vương thị, nàng kinh ngạc rất nhiều cũng có bao nhiêu phẫn uất, nhưng chân chính tận mắt thấy hai người này trong lòng lại khó giữ vững bình tĩnh.


      Hít sâu hơi, chậm rãi đem nỗi lòng xao động bình tĩnh, động tĩnh trong sân sợ là làm cho người trong phòng sớm nghe thấy được, Di Ngọc nghiêng đầu hướng cửa sổ phòng ngủ của Lô thị nhìn lại quả nhiên từ cửa sổ giấy nửa mở nhìn thấy Lô thị cùng Lưu Hương Hương lộ ra non nửa cánh tay áo.


      Di Ngọc nhìn chằm chằm bàn tay có ngón trỏ mang chiếc nhẫn thúy ngọc gắt gao nắm chặt khung cửa sổ, quay đầu, lãnh lẽo nhìn đôi mẹ con còn quỳ mặt đất “Trần tình”, lên tiếng đánh gãy hai ả: “Ai cho các ngươi vào?”


      Hai người lúc này mới ngẩng đầu lên, Di Ngọc nhìn khuôn mặt giống như từng quen biết của bọn ả, trong dạ dày lại bốc lên trận. khuôn mặt bẩn của Vương thị tăng rất nhiều nếp nhăn, khóe miệng cùng cằm có vết bầm tím lưu lại do va chạm, đầu tóc nửa trắng nửa đen dính đầy dầu tóc bóng nhỡn buộc miếng vải, gương mặt nẩy nở của Lý Tiểu Mai lờ mờ có thể nhìn ra hình dạng năm đó, chỉ là gò má trái lại nhiều ra vết sẹo đỏ lớn cỡ đồng tiền, diện mạo vốn phổ thông lại sinh sinh xấu ba phần.


      “Tiểu thư… Tiểu thư tốt bụng… Phát phát thiện tâm thôi, cho mẹ con chúng ta miếng cơm ăn lại bỏ mấy cái đồng tiền, chúng ta liền !”


      Di Ngọc nhìn Vương thị khóc gọi nửa ngày lại rớt giọt nước mắt, trong lòng lạnh lùng, tốt bụng? Thiện tâm? Nhớ năm đó các nàng mẹ góa con côi, nửa đêm bị người bức thân bắt , lại có ai đối với các nàng tồn quá lòng tốt, phát quá thiện tâm!


      Mẹ con Vương thị quỳ mặt đất, tuy lúc này đều nâng đầu mang vẻ mặt đáng thương lẫn nhau nhìn Di Ngọc, nhưng căn bản nhận ra thiếu nữ xinh đẹp kiều nhưng ăn mặc tục trước mắt này, từng là đồng hương của các nàng, vả lại Di Ngọc ngụm Quan Thoại (tiếng phổ thông) tiêu chuẩn, hình dạng khí chất nơi nào cũng đều giống như là sinh trưởng ở nơi gần kinh thành.


      Mẹ con Vương thị sáng nay đến Long Tuyền trấn, buổi sáng ở đường xin chút thức ăn, buổi chiều liền nghĩ phương pháp gõ cửa từng nhà muốn chút tiền bạc, lúc này liên tiếp mười mấy hộ cũng gom được chừng trăm đồng tiền, hai mẹ con thương lương sau đó liền quyết định tiếp tục tới cửa làm “Nghiệp vụ”, nhiều kiếm chút tiền mới quyết định, lại nghĩ khéo như vậy đến Lô gia.


      Di Ngọc cưỡng chế xúc động muốn đem bọn ả đá ra, điều chỉnh tầm mắt quét mấy cái qua lại mặt các nàng, nếu phải sợ bị bọn ả nhận ra sau đó chọc rắc rối, giờ phút này nàng thực mơ tưởng đối hai ả câu: Các ngươi cũng có hôm nay!


      Thắng đến đem hình dạng chật vật của hai người đánh giá đủ, trong lòng úc khí hơi hòa dịu chút, Di Ngọc mới mở miệng : “Các ngươi , lúc này phải giờ ăn cơm, trong nhà có cơm thừa cho các ngươi.”


      Nghe Di Ngọc như vậy, Vương thị lại thuận tiện tiếp lời : “ ăn cũng được, tiểu thư bỏ mấy đồng tiền cho chúng ta được sao?”


      Đồng tình tâm Di Ngọc là có, nhưng cũng phải xem là cho người nào, bộ dáng tại này của mẹ con Vương thị đích xác đáng thương, nhưng nàng nửa điểm cũng dậy nổi lòng thương hại tới, chỉ trách lúc trước bọn ả làm quá mức, nàng có tâm tư ra sức đánh chó rơi xuống nước, cũng có loại tình cảm cao thượng lấy ơn báo oán như thế.


      “Các ngươi ra!” Thanh Di Ngọc mang theo hai phần nghiêm nghị, nào biết người quỳ mặt đất lại đột nhiên đứng lên, Vương thị kéo Lý Tiểu Mai vẫn còn quỳ mặt đất, mặt nửa điểm cũng có vừa rồi đáng thương, hai bước lui ra ngoài cửa, trước khi Di Ngọc kịp phản ứng, hung hăng hướng trong sân phun ngụm.


      “Phi! Mấy cái đồng tiền đều bỏ được!” xong lời này liền kéo Lý Tiểu Mai xoay người bỏ .


      Sắc mặt Di Ngọc biến thành màu đen nhìn chấm nước miếng mà ả phun mặt đất, bắt đầu hối hận chính mình vừa rồi quá “Hiền lành”.


      Giơ tay đem cửa lớn khóa lại, vào nhà chỉ thấy Lô thị cùng Lưu Hương Hương ngồi ở trong sảnh, người xanh cả mặt, người tức giận đầy mặt.


      Thấy Di Ngọc vào, Lưu Hương Hương ngẩng đầu nhìn nàng cái, rồi sau đó : “Vừa rồi ngươi đáng ra phải trực tiếp đem bọn đuổi ra , nghe hai ả nhảm nhiều như vậy làm gì?”


      Lưu Hương Hương tuy cùng Vương thị có thù, nhưng là biết tính tình người đàn bà đó, cộng thêm nhận Lô thị làm mẹ nuôi, tự nhiên cũng chung mối thù, đối với mẹ con Vương thị liền tính chưa tới hận, nhưng cũng là chán ghét đến cực điểm.


      Di Ngọc tự nhiên thể cho nàng, bản thân vì hiểu hận mới nghĩ nhìn nhiều bộ dáng sa sút của bọn ả, lại nghĩ đến cuối cùng thế nhưng còn bị người ta khinh bỉ.


      Lô thị chờ Di Ngọc ở bên cạnh nàng ngồi xuống, mới đấm cái bàn chút, cắn răng : “Ả đều rơi xuống nông nỗi này, vẫn là mang bản tính kia, thực là làm cho người ta chán ghét kinh khủng!”


      Mới vừa rồi Lô thị cùng Lưu Hương Hương cách cửa sổ đều nhìn thấy Vương thị đột nhiên “Biến sắc mặt” trước khi , Lưu Hương Hương còn đỡ, Lô thị lại giống Di Ngọc dạng, khó chịu giống như là ăn phải con ruồi bọ, tâm tình u vốn do gặp phải kẻ thù lại tăng thêm ba phần phẫn nộ.


      Di Ngọc vươn tay rót hai chén trà, đưa cho Lô thị và Lưu Hương Hương, “Được rồi, đều giảm nhiệt , chúng ta về sau xử lý ra sao — đại tỷ, ngươi lại muốn cùng nương cái gì, cũng đừng tránh ta, bớt chờ ngươi rồi, nương lại phải cùng ta học lại lần.”


      Lô thị nghiêng đầu nhìn Di Ngọc cái, nhìn thần sắc Lưu Hương Hương có chút lúng túng, bất đắc dĩ : “Ngươi cũng biết chuyện trong nhà này nha đầu kia đều cầm nửa chủ ý, năm nay nàng đều mười hai, cũng là nên biết chút ít này nọ, về sau cần tránh nàng.”


      Lưu Hương Hương gật gật đầu, nhấp hai hớp trà, rồi đem lời vừa rồi cùng Lô thị giảng ở trong phòng đại khái lại cùng Di Ngọc lần, đến Vương thị tự xưng là quả phụ vào kinh tìm thân sau, Di Ngọc nghi hoặc xen lời vào.


      “Vừa nãy ở ngưỡng cửa, ta nghe ả liên miên lải nhải nửa ngày, cũng là ý tứ như vậy, còn có thương mặt Lý Tiểu Mai… Đây là ra chuyện gì nha, lại làm cho hai ả chạy đến nơi đây, thăm viếng? Vừa nghe liền biết là dóc.”


      Ba người đều đoán ra mẹ con Vương thị đến tột cùng là gặp chuyện gì, phân tích mấy loại khả năng đều quá tin cậy, cuối cùng vẫn là Lô thị kết thúc cái đề tài này, “Thôi, mặc kệ chuyện của bọn như thế nào, ta thấy bọn trấn cũng lưu lại lâu, mấy ngày nay chúng ta tạm thời ít ra ngoài là tốt nhất.”


      Lưu Hương Hương cùng Di Ngọc liếc nhau, đều thấy ra tinh thần Lô thị lúc này có chút yếu ớt, tự giác ngậm miệng lại đàm luận chuyện của hai mẹ con kia.


      Bên này mẹ con ba người chuyển đề tài, lại biết mẹ con Vương thị vừa mới rời Lô gia vì ở ngõ này bị ngộp, ngược lại thay đổi tuyến đường hướng con đường khác đến.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 85: Thực Là Khéo


      Vương thị mang Lý Tiểu Mai xuyên qua hai con đường, vào con hẻm ở tây trấn, chiếu theo nghề cũ thông thạo, gõ cửa, quỳ, ăn xin, liên tiếp bái được mấy nhà, trừ người ra mở cửa, còn lại đều hơi có thu hoạch.


      Lúc này gõ cửa căn nhà cuối cùng trong hẻm, hai mẹ con cứ theo lẽ thường quỳ xuống khóc lóc kể lể, là chạng vạng, Vương thị chuẩn bị bái xong nhà này liền mang Lý Tiểu Mai kiếm nơi ở lại, chỉ buổi chiều hai người dựa vào ăn xin được gần hai trăm đồng tiền, nếu là đem tất cả Long Tuyền trấn đều xin lần, phải là được mấy lượng bạc sao! Ý nghĩ này tất làm cho Vương thị cao hứng, lập tức liền quyết định tạm thời lưu lại ở Long Tuyền trấn.


      Ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt người đàn bà ra mở cửa lên tia chán ghét, nhưng vẫn đến phòng bếp nhặt nhạnh bánh bao lúc ăn trưa còn thừa lại cho hai người, hai mẹ con ả sớm có đói như lúc trước, nhưng trực tiếp đòi tiền hiệu quả lại tốt, bởi vậy mới đường tới đây đầu tên là đòi ăn sau mới là đòi tiền.


      Vương thị thấy người đàn bà đem bánh bao đưa cho ả xong muốn đuổi người, cũng để ý, hôm nay ăn xin làm cho ả mò ra chút kinh nghiệm, phàm là nghe ả kể lể, trong mắt lộ ra đồng tình, như vậy cho ăn cũng cho tiền, nhưng phàm là ánh mắt lộ ra chán ghét lại cho ăn, loại này ả chỉ cần thêm chút sức, nhiều ít đều có thể lại chiếm được mấy đồng tiền.


      “Phu nhân thực là hảo tâm, so với lúc nãy ta cái nhà kia, là lương thiện hơn nhiều!”


      Người đàn bà chuẩn bị đóng cửa quả nhiên hứng thú lên, đứng ở bên trong cửa cùng ả tán gẫu, “Sao, còn có người ngay cả miếng ăn đều cho các ngươi?”


      Vương thị thoáng miết miệng, “Đúng vậy, nhìn căn nhà đó rất lớn, tiểu thư trong nhà cũng là đeo vàng đội bạc, hình dạng nhìn cũng được, ngờ lại keo kiệt như vậy.”


      Đôi mắt người đàn bà sáng lên, cũng ghét bỏ mùi hôi người Vương thị, xáp xáp đến phía trước, “Là nhà nào vậy, là ngõ kề bên này sao?”


      Vương thị tức đem việc lúc ăn mày ở Lô gia ra cùng người đàn bà , ả đường tới chỉ gặp người đàn bà này cho đồ ăn, nếu nhiều đem chuyện gặp được ở Lô gia cho người khác nghe, thường da mặt phải quá dầy, nghe ả xong nhiều ít đều cho ả mấy đồng tiền.


      Người đàn bà nghe xong lời kể của ả, hí mắt nghĩ lát, mới lại mở miệng hỏi thăm: “Ngươi tiểu thư nhà đó, có phải gương mặt trắng nõn vô cùng xinh đẹp, đuôi mắt còn hơi nhếch lên?”


      Vương thị sửng sốt, đem hình dạng của Di Ngọc ở trong đầu nhớ lần, còn thực là đúng vậy, “Đúng vậy, hình dạng chính là như vậy, phu nhân nhận được?”


      Người đàn bà này khẽ hừ tiếng, “Nhận được, đương nhiên nhận được, Lô gia tiểu thư kia ở trong trấn này là người có tiếng ‘Kiều tiếu’ ( kiều xinh đẹp), Lô gia đích xác là nhà giàu, bất quá nhà bọn họ mọn hết sức, cũng khó trách đuổi ngươi ra ngoài.”


      Vương thị nghe lời người đàn bà , mặt lộ ra biểu cảm “ ra là thế”, cực kỳ lấy được lòng người đàn bà, tức từ cổ tay áo khoét ra hai cái đồng tiền ném tới cho Vương thị, “Vận khí của ngươi cũng tốt, nếu là gặp Lô thị nương nàng, chừng còn có thể được chút thức ăn.”


      Vương thị vội cảm ơn đem tiền nhận lấy, tiêu hóa lời của người đàn bà sau đó thuận miệng trả lời: “Này cũng hiếm thấy quá, hai vợ chồng lại cùng cái họ.”


      Người đàn bà “Phụt” cười, “Hai vợ chồng cái gì, chồng của Lô thị sớm biết chết ở đâu rồi, nàng chỉ là cái quả phụ, ba năm trước mới chuyển tới đây, cũng biết nhà chồng ban đầu họ gì, nhưng mà con con trai đều cùng họ nàng.”


      Bàn tay Vương thị cầm đồng tiền đột nhiên căng thẳng, lắp ba lắp bắp : “Quả, quả phụ, con trai con cùng họ nàng?”


      Gặp người đàn bà gật đầu, đồng tử Vương thị đột nhiên co rút lại, khuôn mặt hơi cúi xuống biến ảo mà qua mấy loại biểu tình, chờ người đàn bà đóng cửa lại, vươn tay chặn lại phen, “Phu nhân, phu nhân lại cùng ta chuyện ở Lô gia được ?”


      Ả là người ăn mày, rối bù bẩn thỉu, nếu là bình thường, người đàn bà mới nguyện ý ứng ả, nhưng Vương thị hỏi lại là chuyện của nhà họ Lô, nên mụ cũng vô cùng có hứng thú với người khác.


      Lập tức mụ liền đem vài chuyện từ lúc biết Lô gia đến giờ giảng cho Vương thị, cho đến khi tới chuyện Lô gia được mấy ngàn lượng bạc mới tính xong, người đàn bà thỏa mãn đầy đủ dục vọng phát tán chuyện nhà người khác xong mới lau lau nước miếng văng khóe miệng, lại thấy vẻ mặt Vương thị bộ “Ngu ngơ”, mới cau mày : “Được rồi, ngươi nhanh chóng .”


      xong liền giơ tay đem cửa đóng lại, khi Vương thị hoàn hồn cũng chỉ vừa kịp lúc khe cửa chưa hoàn toàn đóng kín, nghe tiếng đàn ông quát to, “Tam , ngâm ấm trà lại đây!”


      Chạng vạng Lưu Hương Hương ở lại ăn cơm, Tiểu Mãn làm nhiều hai món ăn, Lô gia có nhiều quy củ, bốn người ngồi vây quanh trước bàn, Tiểu Mãn đính hôn nên thiếu bị Lưu Hương Hương trêu ghẹo trận, bữa cơm chiều ăn hết sức là hòa thuận vui vẻ.


      Cơm xong, Lưu Hương Hương cùng Lô thị vào phòng chuyện, trời vào hạ nên tối có chút trễ, Di Ngọc liền ngồi ở phòng khách lật sách xem, thường thường sách xuống xoa bóp vai trai dần khép lại, tuy rằng gần nhất có thể làm vài động tác chậm, nhưng nàng cũng dám hoạt động quá nhiều, sợ lưu lại di chứng gì đó, chỉ có thể thông qua xoa bóp đến hòa dịu cánh tay trái cứng ngắc chút.


      Chờ đến hoàng hôn bắt đầu giáng lâm, Lưu Hương Hương cùng Lô thị mới từ trong phòng ra.


      Lấy sách trong tay Di Ngọc, Lưu Hương Hương cười hỏi han: “Tiểu Ngọc, nước nha đam bôi mềm da kia của ngươi còn nhiều ?”


      Di Ngọc có chút nghi hoặc : “Có sẵn có, lần trước đưa qua cho ngươi, dùng xong rồi sao?”


      Lưu Hương Hương lắc lắc đầu, cười khổ : “ phải dùng hết rồi, mà Lâm Lâm lấy hết.” Lâm Lâm là em chồng của Lưu Hương Hương, nhà chồng nàng chỉ có khuê nữ như vậy, nên từ sủng hết sức, khó tránh tính cách có chút dung túng, nhưng con người cũng xấu.


      Di Ngọc gật gật đầu, “Vậy ngày mai ta kêu Tiểu Mãn làm cho ngươi.” Làm nước nha đam hề khó, nguyên liệu này nọ đều là có sẵn, dựa theo tỉ lệ điều chế là được, nhưng nếu dùng hết, qua hai tháng bị hư mất, bởi vậy mỗi lần điều phối đều thể làm quá nhiều.


      Lưu Hương Hương được trả lời vừa lòng, cười nhéo héo cái má trắng nõn của Di Ngọc, rồi do Lô thị đưa ra cửa.


      Di Ngọc bảo Tiểu Mãn đem ngọn nến châm lên, muốn lại mở sách ra xem, lại nghe ngoài sân trận ồn ào truyền tới, nhăn mi đứng dậy ra khỏi phòng, mượn ánh chiều tà nơi chân trời còn chưa tan mất, chỉ thấy nơi cửa sân Lô thị cùng Lưu Hương Hương giằng co xong với bên chính là mẹ con Vương thị buổi chiều mới gặp qua.


      Bọn họ sao lại tới? đợi nghi vấn này của Di Ngọc rơi xuống, thấy khuôn mặt sạch hơn so với hồi chiểu của Vương thị lộ ra cái cười nhe răng, hướng về Lô thị đưa lưng về phía Di Ngọc : “ nhận thức, tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng hương, ngay cả cửa đều ẹ con chúng ta vào?”


      Thanh Lô thị hàm phẫn nộ, “Ngươi là ăn mày từ nơi nào tới, ngăn ở ngưỡng cửa nhà ta còn bậy đầy miệng!”


      Vương thị thèm để ý lời của Lô thị, ngược lại quay mặt nhìn Lưu Hương Hương, “Ơ, đây phải Hương Hương sao, mấy năm thấy vẫn là bộ dáng tốt như vậy, khó trách Trịnh Lập kia vẫn nhắc tới ngươi.”


      Sắc mặt Lưu Hương Hương thoáng chốc trắng bệch, nhưng vẫn là trấn tĩnh lôi kéo cánh tay Lô thị, “Can nương, trực tiếp gọi tuần phố tới là được, bà già này loạn nhận người, chắc chắn là kẻ điên.”


      “Ta điên?” Vương thị nghe đến lời của Lưu Hương Hương xong, giọng đột nhiên đề cao, sau đó ngữ khí bén nhọn cười : “Đều là do các ngươi này đáng chết, mới hại mẹ con chúng ta thành như vậy, nếu là ta điên, sớm lấy đao chém các ngươi, còn cùng các ngươi bình bình thường thường chuyện sao!”


      Thấy bộ khổ đại cừu thâm này của ả, Lưu Hương Hương và Lô thị ngược lại bị chấn trụ, hiểu ra sao nhìn Vương thị trợn mắt như dao, ngay cả gương mặt sẹo của Lý Tiểu Mai cũng có phẫn hận ra lời.


      Di Ngọc đứng ở ngưỡng cửa nhà, đem biểu tình của mẹ con Vương thị thu hết vào mắt, đôi lông mày nhàng cau lại, phía sau vang lên tiếng kéo mành, Tiểu Mãn ra mê mang nhìn nhìn mọi người.


      “Tiểu thư, chuyện gì vậy?”


      Nghe thấy nàng gọi, song phương căm tức lẫn nhau đồng loạt dời tầm mắt chuyển đến người Di Ngọc.


      Vương thị vặn vẹo cười tiếng, “A! Buổi chiều thực là nhận ra được, ngươi cũng nhớ được ta, luận vai vế, ngươi còn phải gọi ta tiếng thím!”

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 86: Các Ngươi Có Hay


      Di Ngọc nhìn về đôi mẹ con đứng ngoài cửa, bởi vì mặt hai ả nổi lên chút giống như hận ý mà trong lòng sinh nghi, nghe lời của Vương thị, cũng quan tâm tức giận, nhàn nhạt đáp: “Buổi chiều phải các ngươi tới đây ăn xin sao?”


      “Tiểu Ngọc, ngươi là Tiểu Ngọc đúng ?” Lý Tiểu Mai nhìn thấy Di Ngọc sau đó tâm tình có chút kích động lên, “Ta là Tiểu Mai a, ngươi nhận ra ta sao, trước đây chúng ta thường xuyên cùng chỗ chơi đùa!”


      Ánh mắt Di Ngọc hốt hoảng trong phút chốc, rồi sau đó mang chút tự giễu, đúng vậy, thời điểm đó nàng thường xuyên cùng Lý Tiểu Mai chỗ, dạy Lý Tiểu Mai thêu hoa biết chữ, nghe ả giảng chút tâm của thiếu nữ… Nhưng mà sau này, từ lúc ả ra mặt chỉ chứng Lô thị, rốt cuộc phải là tiểu nương mà nàng nhận thức nữa, rồi đêm đó Lý Tiểu Mai đến nhà “Giải thích”, cuối cùng làm cho tình bạn chưa thành hình của hai người toàn bộ hóa thành hư ảo.


      Di Ngọc lắc lắc đầu, “Ta biết ngươi.”


      Câu này vừa ra khỏi miệng, Lý Tiểu Mai lập tức như bị trời đánh, mặt từ kinh ngạc đến nghi ngờ, cuối cùng lại hồi phục trở lại bộ hình dạng tràn đầy phẫn hận mà ngay từ đầu Di Ngọc nhìn thấy.


      “Ngươi bậy! Tiểu Ngọc, ngươi tại sao thành như vậy!” Nếu phải Lô thị và Lưu Hương Hương che ở ngưỡng cửa, sợ là Lý Tiểu Mai trực tiếp xông tới, bắt lấy Di Ngọc hỏi câu cho .


      Trong lòng Di Ngọc buồn khổ, cúi đầu , cũng lại nhìn ả, Vương thị kéo Lý Tiểu Mai an ủi ả mấy câu, mới đối với Lô thị hung hăng : “Hai mẹ con bọn mày đều phải cái giống gì tốt! Tưởng ra vẻ biết bọn tao liền có chuyện gì sao, mày đem bọn tao hại thành cái dạng này, tao tuyệt đối làm ày yên ổn!”


      “Đủ!” Lô thị phát hỏa, hung hăng quát tiếng, “Các ngươi có hay !”


      Vương thị dữ tợn đáp: “ ! Lô Nhị Nương, tao nhận ra mày, nghĩ đuổi tao nào có dễ dàng như vậy!”


      “Được.” Lô thị nhàng gật gật đầu, lui về phía sau bước, nghiêm mặt kêu, “Tiểu Mãn!”


      Tiểu Mãn tuy mò tình huống tại, vẫn là lớn tiếng đáp: “Dạ, phu nhân!” Đây ràng là cảnh tượng của kẻ thù gặp nhau, nàng tự nhiên là thể thua về mặt trận thế.


      đem tuần phố gọi tới, nơi này có hai kẻ điên từ bên ngoài tới quậy phá!”


      “Dạ!” Tiểu Mãn nghe lời của Lô thị, từ phía sau Di Ngọc chạy tới, đến ngưỡng cửa gạt ra mẹ con Vương thị còn ngẩn ra, chớp mắt thấy bóng dáng.


      Vương thị mới tới Long Tuyền trấn, còn biết được cái gọi là “Tuần phố” này là làm cái gì, khẽ giật mình sau đó cũng sợ hãi, vỗ ván cửa, cười lạnh : “Kêu ai tới bà đây cũng sợ, chọc điên tao liền đem chút chuyện hư hỏng kia của bọn mày vạch trần, đến lúc đó bọn mày nhưng đừng có cầu tao!”


      Lại Vương thị người này trừ ham món lợi lại có chút khôn vặt, nhưng thực đặt tại chuyện tình đứng đắn cũng có ai càng so với ả hồ đồ, ả từ chỗ của Tam nghe đến chuyện ở Lô gia xong, tự cao cầm được “Nhược điểm” của các nàng, chỉ nghĩ tới “Đòi nợ”, lại nghĩ đến Lô gia ở trong trấn này khổ tâm kinh doanh ba năm, há vẫn là đôi mẹ góa con côi mặc người lăng nhục trong tưởng tượng của ả.


      Lô thị để ý ả, mặc ả đứng ở ngưỡng cửa nhà mình, Lưu Hương Hương lúc này cũng gấp về nhà, nâng cánh tay Lô thị bồi nàng cùng nhau chờ tuần phố tới.


      lâu sâu, trong tai mọi người liền vang lên tiếng vang dội:


      “Là ai gây rối!”


      Di Ngọc nhíu mày lại, khéo, hôm nay lại là ở trấn nam đương sai.


      Ngay sau đó chỉ thấy sau lưng mẹ con Vương thị nhiều ra người đàn ông cao lớn, vừa xem so với Vương thị đứng bậc cửa còn muốn cao hơn cái đầu. Người này gọi là Đậu Hòa, là người nổi tiếng thô lỗ ở trấn, bởi vì nương của từng ở Lô gia làm quá kẹo hồ lô thời gian, kiếm được ít tiền, cho nên nhận được rất nhiều ân tình của Lô thị.


      Lô thị nhìn thấy Đậu Hòa, thần sắc càng thả lỏng, “A Hòa, hai người điên này biết từ chỗ nào nghe chuyện nhà của thím, liền tới cửa tìm chuyện, miệng đầy lời điên lung tung, đuổi cũng .”


      Đậu Hòa gật đầu ứng, nhìn mẹ con Vương thị cái, căn bản nghe cũng nghe hai ả đầy miệng giải thích, đối với hai cái tuần phố đứng phía sau cùng tới đây với vung tay lên, “Lôi .”


      Vương thị cùng Lý Tiểu Mai bị kéo cánh tay từ cửa lớn Lô gia lui hai bước, miệng la to, “Buông, buông tay! Các ngươi sao loạn bắt người?”


      Đậu Hòa hừ tiếng, “Các ngươi đây là nhiễu dân, chẳng những muốn bắt các ngươi, còn phải đánh các ngươi.” Rồi sau đó đối với Lô thị gật đầu, “Buổi tối thím đóng cửa kỹ lại, ta cam đoan hai người điên này bị đánh xong dám lại tới cửa gây .”


      Mẹ con Vương thị còn lung tung la hét, Đậu Hòa nhíu mày, từ trong túi áo rút ra hai miếng vải trắng biết được dùng để làm gì nhét vào miệng hai ả, vừa lòng nhìn hai ả chỉ có thể rầm rì, sau đó dẫn người rời .


      Trong trấn này có nha môn, nhưng mà có phủ trấn trưởng, mỗi năm dân trấn trừ giao nộp thuế má cho triều đình, còn phải ấn hộ nộp lên số tiền cho phủ trấn trưởng, tuy là nhiều, nhưng trấn như vậy cộng lại cũng đầy đủ để cho phủ trấn trưởng xây dựng đội tuần phố ba mươi người, chức năng của bọn họ cùng với bộ khoái (*) kém nhiều, tuy có quyền to sinh sát như nha môn, nhưng đánh mấy cây hoặc giam giữ vẫn được triều đình ngầm đồng ý.


      (*)Bộ khoái: Sai dịch (chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời trước); người bắt giam; viên chức chuyên giúp phát trát đòi và lệnh bắt giữ.


      Chờ bọn xa, Lô thị lại cùng Lưu Hương Hương dặn dò vài câu, liền cho nàng về nhà.


      Nhàn Dung biệt viện, chính phòng


      Trong phòng đốt huân hương nhàn nhạt, nam tử tuấn mỹ mặc áo gấm nghiêng người dựa vào giường đệm, nhàng khép mắt làm như ngủ, biết có chăng nghe người áo xám quỳ ở trước giường chậm rãi trần thuật.


      “… Chủ tử, tình chính là như vậy.” Người áo xám bẩm báo xong liền bảo trì tư thế cúi đầu ngôn ngữ.


      Qua lúc sau, trong phòng mới lại nghe thấy thanh trầm thấp vang lên.


      “Tiếp tục nhìn chòng chọc .”


      “Tuân lệnh.”


      Sau khi người áo xám khom người rời , nam tử giường chậm rãi mở to đôi con ngươi, tràn ra ánh sáng xanh biếc lấp lánh, chính là nhan sắc trong suốt như vậy, lại làm cho người xem thấy chủ nhân của nó đến tột cùng suy nghĩ gì.


      “Thùng thùng” vài tiếng đập cửa vang lên, người ở giường cũng để ý, lại đem đôi mắt khép lại, thân thể hơi hơi hướng bên, trâm ngọc vốn là lỏng lẻo treo đầu rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, đầu tóc đen nhất thời tản ra vai. (Òa, mỹ nam ah >_<)


      “Công tử.” Giọng kiều mềm mại kèm với tiếng đẩy cửa vang lên, nữ người nữ nhân mặt mày thanh tú lượn lờ dạo bước tới, tới ngoại sảnh lại vòng qua bình phong, vừa nhìn thấy nam tử xõa tóc nghiêng nghiêng ỷ giường, khuôn mặt nhất thời bay lên hai đóa mây đỏ, làm cho tư sắc vốn có ba phần cũng thành năm phân.


      “Công tử, ngài ngủ ở chỗ này cảm lạnh.” Nữ nhân lại hướng phía trước , vào lúc đến cách giường năm bước, thấy hoa mắt, thân thể đột nhiên cứng đờ.


      Bất thình lình xuất kiếm khách áo đen cách nữ tử này đến ba tấc, thanh trường kiếm sáng ngời để ngang cần cổ nàng, từng giọt huyết châu thuận theo dáng kiếm trượt xuống.


      “Dạy dỗ cho nàng cái gì gọi là quy củ.” Nam tử giường vừa dứt lời, kiếm khách áo đen liền cắp nữ nhân sớm bị dọa ngốc kia ra ngoài.


      Trong phòng rất nhanh lại khôi phục an tĩnh, nhàn nhạt mùi máu tươi phiêu tán trong khí rất nhanh bị hương khí thanh nhã trong lư hương che dấu.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 87: Điều Trong Luật Đường


      Cho dù mẹ con Vương thị cuối cùng bị tuần phố mang , nhưng buổi tối hai mẹ con vẫn là ngủ ngon, lăn qua lộn lại trong đầu óc cuối cùng vẫn toàn là vẻ oán hận mặt của Vương thị và Lý Tiểu Mai, Vương thị luôn miệng là bọn ả bị hại thành như vậy, nếu ả dối, nghĩ tới nghĩ lui có khả năng nhất là bởi vì các nàng chạy trốn, làm cho cả nhà Vương thị bị Trương trưởng trấn kia giận lây, quản bọn ả trải qua chuyện gì, chẳng qua là chuyện qua ba năm mới lưu lạc đến quan nội (*) quả làm cho người ta khó hiểu.


      (*) Quan nội: Từ này dùng vào thời Đường có nghĩa là vùng đất lân cận hoặc nằm trong kinh đô/ thủ đô. “Quan ngoại” có nghĩa ngược lại.


      Lô thị vùng Di Ngọc đều mang lòng đầy nghi vấn vượt qua đêm, buổi sáng ngày hôm sau nhận được lời nhắn mà Lô Trí nhờ tiệm tạp hóa trấn mang đến, là muốn hai mẹ con sáng sớm ngày mai Trường An chuyến, nhưng mà tới cùng có chuyện gì.


      Thế là hôm sau hai mẹ con sửa soạn phen, mướn xe ngựa vào kinh, chờ đến học túc quán, hai em đứng ở cửa sau chờ đợi các nàng.


      Xe ngựa ngừng ở ven đường, Lô Trí cùng Lô Tuấn trước sau vén rèm lên xe, vừa mới ngồi xuống Lô thị liền có chút bất an gấp giọng hỏi:


      “Gấp như vậy tìm chúng ta tới đây, có chuyện gì xảy ra?”


      Lô Trí cười , “Nương đừng gấp gáp, là chuyện tốt.”


      mặt Lô Tuấn cũng mang chút hồng hồng hưng phấn, “Đúng vậy nương, là chuyện tốt nha!”


      Di Ngọc ngồi gần cửa sổ xe đọc sách hiếm thấy có biểu ra hiếu kỳ, gần đây nhất nàng mê mệt quyển sách, bên trong kể về chuyện người thương nhân suốt đời hành tẩu, cuốn sách này chính là cuốn trong đống tạp thư mà lúc trước Lô thị nhờ người kiếm về cho nàng, bờ vai Di Ngọc từ lúc bị thương đến tị đủ tháng, tình hình khôi phục rất tốt, nhưng ít nhất trong tháng vẫn thể tùy ý hoạt động, bởi vậy Lô thị ngay cả chữ cũng cho nàng luyện, thêu thùa càng được, ngay cả chăm sóc hoa cỏ ở sân sau cũng đều có Tiểu Mãn ở bên nhìn, chỉ có khoản đọc sách là thể nào quản nàng.


      Lô thị nghe thấy phải chuyện xấu, lúc này mới yên lòng, hỏi: “Chuyện gì tốt còn cần đem chúng ta gọi tới gấp như vậy, chờ cuối tháng gặp mặt lại phải cũng thế.”


      Lô Trí lắc lắc đầu, vẻ cười yếu ớt mặt từ lúc lên xe đến giờ cũng ngừng quá, “Nương, kêu hai người tới thực được, chuyện này là cùng Tiểu Ngọc có liên quan, còn cần hai người ý kiến.”


      Lô thị trừng mắt nhìn , “Làm cái gì lòng vòng, nhanh chóng .”


      Lô Trí khó được ăn nương cái mắt đao, ý cười ngược lại càng nồng, “Trường học muốn nhận Tiểu Ngọc đến học bài.”


      “Hả?” Lô thị nhất thời hoài nghi bản thân mình có phải hay là lớn tuổi nên lỗ tai ra tật xấu, Quốc tử học muốn nhận khuê nữ của nàng vào trong học bài? Chuyện này tại sao nghe ra còn kỳ dị hơn cả việc lúc trước chuyển nhượng làm ăn kẹo hồ lô được năm ngàn lượng bạc


      Triều đại đương thời tập tục khai phóng, cũng có kiểu “Nữ tử vô tài mới là đức”, ngược lại nữ tử càng có học thức lại càng được người tôn kính, loại tình huống này ở kinh đô càng biểu ràng. Tuy rằng khoa cử chỉ có mở ra với nam tử, nhưng học viện nam nữ đều được nhận vào, Quốc Tử Giám càng là nơi mà con cái quyền quý ở Trường An chèn bể đầu đều nghĩ bước vào, thường là trong nhà ai có nữ nhi ở trường học đọc sách, chỉ sợ là học năm cũng đầy đủ được xưng tụng là tư bản, ngày sau lấy chồng nhà chồng tuyệt đối là ngừng xem trọng, lại có người xuất chúng ở tuế khảo cùng thi tốt nghiệp đạt thành tích hơn người, bị ngự chỉ thân phong thành nữ quan, vậy càng là tột cùng.


      Nữ quan, là loại quan viên cực kỳ đặc thù trong triều đình, quyền lợi trong tay tuy nhiều, cùng cung nữ cũng chỉ kém chữ, nhưng đãi ngộ cũng nghiêng trời lệch đất, ăn bổng lộc triều đình , trọng yếu nhất, cũng là làm cho tất cả nữ tử ở Quốc Tử Học học bài đều chạy theo như vịt chính là văn bản của Đường luật ràng quy định, hễ là người làm nữ quan, bất luận phẩm chất, bất luận có chức vị hay , đều có quyền bỏ tam thế tứ thiếp.


      Điều này có nghĩa là gì? Đây là , hễ là nữ quan, bất luận là còn tại vị hay rời , chỉ cần ngươi làm qua, vậy sau khi ngươi lấy chồng, liền có thể phản đối chồng ngươi cưới bình thê, nạp tiểu thiếp! Đương nhiên nếu là bọn nam nhân kia nhất định phải ở bên ngoài có vợ bé, tất nhiên là quản được, nếu muốn nâng về trong nhà, chỉ cần vợ cả chuẩn, vậy có lối thoát, chỉ có thể cả đời dưỡng ở bên ngoài, sinh con cũng có danh phận, ngay cả họ cha đều thể mang.


      Tuy sau đó điều pháp lệnh này được đến bổ sung, nếu là nữ quan đó sau khi thành vợ người mà tuổi hết hai mươi lăm vẫn sinh con, vậy người chồng có thể lại nạp người thiếp thất vào cửa, chỉ là người thiếp này sinh con, vẫn là quy tại danh nghĩa của nữ quan, coi là con vợ cả.


      Vào trường học học bài như thế có rất nhiều ưu đãi, nhưng tới cùng là sư nhiều cháo ít, trước mắt qui định của Quốc Tử Giám cũng chỉ nhận đích nữ của các văn võ đại thần có chức quan tam phẩm trở lên, cá biệt kéo cái quan hệ cửa sau có thể vào học, vậy cũng phải có hậu trường đủ mạnh mới được.


      Quan hệ lợi hại trong này, Lô Trí sớm ở lúc cả nhà chuyện phiếm liền qua, lúc này nghe như thế, cũng khó trách Lô thị cảm thấy dám tin tưởng.


      Di Ngọc ôm sách đọc rối tinh rối mù, đột nhiên bị người đem sách lấy , ngẩng đầu liền nghênh đón ngón tay của Lô thị trạc trán, bỗng chốc cảm thấy hiểu ra sao, nàng ở bên chà chà cái trán bên ủy khuất , “Chuyện gì nha?”


      Lô thị cười mắng: “Kêu ngươi mấy tiếng đều ứng, sao lại học giống đại ca ngươi trước đây, giống như con mọt sách?”


      Khóe miệng Di Ngọc giựt giựt, thầm bản chất của nàng và Lô Trí vốn giống nhau, nàng là xem dị truyện mê say, Lô Trí chỉ sợ thậm chí quyển Luận Ngữ hề thú vị đều có thể xem ngốc vào trong đó.


      Lô Trí cầm lấy quyển sách trong tay Lô thị lật vài cái, “Kê Diêm chí truyện, ngươi thích xem cái này? Lần trước ta ở Bộc Nguyên thư cục giống như có nhìn thấy qua quyển hạ.”


      Đôi mắt Di Ngọc sáng lên, tay phải kéo lấy ống tay áo của Lô Trí, “Thực? Vậy đợi lát nữa chúng ta liền mua!” Cuốn sách dị truyện của nhân vật trong tay này của nàng chỉ có quyển thượng, mấy ngày nay xem hơn phân nửa, nàng cũng biết lúc này tìm được sách mà muốn tìm đủ rất khó, lo xem xong quyển thượng có quyển hạ, nào biết Lô Trí lại thấy qua.


      Lô Trí gật gật đầu, “Ừ, đợi lát nữa ngươi gặp qua Tấn tiến sĩ, đại ca lại mang ngươi .”


      “Tấn tiến sĩ?” Di Ngọc nghi ngờ hỏi han, tiến sĩ nàng biết, là phần tử trí thức cao nhất được phân ở lục nghệ học khoa (sáu môn học) trong Quốc Tử Học, nhưng mà Tấn tiến sĩ này lại là ai, nàng bái kiến làm gì?


      Lô Trí lúc này mới phản ứng kịp Di Ngọc vừa rồi căn bản có nghe vào bọn chuyện, vừa bực mình vừa buồn cười vươn tay ở khuôn mặt còn có chút phì phì trẻ con của nàng nhéo lát, rồi sau đó đem việc Quốc Tử Học muốn nhận nàng nhập học lại lần.


      “Hả?” Phản ứng lúc này của Di Ngọc giống hệt Lô thị, cái ý nghĩ đầu tiên chính là lỗ tai của mình ra tật xấu.


      tới, đây còn toàn dựa vào bữa tiệc đêm đó ngươi viết bài thơ kia…”


      Ngày đó Di Ngọc ở bữa tiệc sinh nhật của Cao Dương, viết xong bài thơ, sau đó có người đàn ông trung niên tiến lên hỏi thăm chữ viết của nàng, tên gọi là Phương Diệc Kiệt, điển học Thư Học quán ở Quốc Tử Giám, sau bữa tiệc liền đem chuyện Di Ngọc làm thơ lại cho ân sư của , chính tiến sĩ Tấn Khải Đức của Thái Học quán.


      về Tấn Khải Đức, vậy thể nhắc tới thư pháp gia trứ danh Vương Hi Chi (1) thời Đông Tấn, vị Tấn tiến sĩ này nhìn lại mấy đời họ hàng, chính là nhất mạch hậu nhân người con duy nhất của Vương Hi Chi, nghệ năng thư pháp được truyền thừa từ xưa, tuy so được với thanh danh như sấm bên tai nay của các thư pháp văn khách Âu Dương Tuần, Lục Giản Chi (2), nhưng cũng là người có danh tiếng bậc thầy ở Quốc Tử Học, địa vị của tất nhiên là cần nhiều lời, mặc dù nắm quản lý học vụ, nhưng lại là người có trụ cột vững chắc ở phương diện dạy học trong Quốc Tử Học.


      Tấn tiến sĩ nghe Phương Diệc Kiệt miêu tả, tự nhiến nổi lên hứng thú đối với Di Ngọc, rồi sao chép lại bài thơ kia tìm đến Lễ học tiến sĩ Tra Tể Văn nổi tiếng bằng văn thiện thi, Tra tiến sĩ lập tức đối với nội dung của bài thơ thán vi quan chỉ (xem thế là đủ rồi, ý ca ngợi), hai người ăn nhịp với nhau, chỉ chờ gặp Di Ngọc mặt, lập tức kiểm tra nếu sau đó quả đúng như Phương Diệc Kiệt , đặc biệt chiêu nàng nhập học.


      Bằng văn thiện thi (凭文擅诗): Câu này mình dám dịch bậy từ “Bằng văn”, nên để nguyên văn hán việt. “Bằng”: Dựa vào, căn cứ vào. “Văn”: chữ viết, bài văn. Mình ko biết nghĩa chính xác là chỉ người giỏi về viết chữ hay là giỏi về làm văn, luận văn. Hay là gộp luôn cụm “Thiện thi” thành: “Dựa vào văn mà dễ dàng làm thơ”. Nên để nguyên nhé.


      Di Ngọc nghe xong Lô Trí giải thích, nhất thời cũng ra tâm tình như thế nào, nếu có hưng phấn, vậy là nhảm, nhưng bài “Xuân giang hoa nguyệt dạ” vốn phải do nàng làm, nay bị người ta nhìn trúng, hưng phấn nhiều cũng có chút hoảng hoảng, may mà cũng có nửa bởi vì là chữ của bản thân, nàng do dự khoảnh khắc liền hạ quyết tâm.


      Kể từ ngày đó nghe chuyện xưa về cuộc hôn nhân của Lô thị, trong lòng nàng liền tàng phần lo lắng về chế độ hôn nhân của cái thế đạo này, trừ phi nàng cả đời lấy chồng, bằng thể đối mặt với vấn đề tam thê tứ thiếp của nam nhân, bởi vậy, vào Quốc Tử Học dụ hoặc đối với nàng thực phải chỉ lớn chút, nghĩ nghĩ xem, cứ tính kím được cái chức nữ quan làm, vậy tốt xấu ngày sau cũng là phần tư bản, ít nhất giống Lô thị năm đó có nhà mẹ đẻ chống đỡ liền bị người lãnh đạm.


      Di Ngọc nghĩ thông suốt về sau, hoàn hồn thấy ba người xe ngựa đều dùng vẻ mặt mong đợi nhìn nàng, khỏi cười gật đầu : “Vậy chúng ta là nên bái kiến Tấn tiến sĩ, nếu như thực có thể nhập học, tự nhiên thể tốt hơn.”

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 88: Cơ Duyên


      Hôm nay, tâm tình tiến sĩ Tấn Khải Đức của Quốc Tử Giám rất tốt, sáng sớm kêu phu nhân đưa bộ quần áo mà chỉ có ở mỗi tháng lần nghị giảng mới mặc, tử tế sửa soạn ăn mặc, Tấn phu nhân thấy bộ hình dạng giống như mong đợi này của , khỏi cười :


      phải là gặp người học sinh sao, có đáng cao hứng như vậy?”


      Tấn tiến sĩ ha ha cười, ngâm nga , “Nàng hiểu, đứa này giống như vậy, Diệc Kiệt chính nàng suy nghĩ ra kiểu chữ viết mới, ta là muốn gặp được lần, nếu là , vậy đây phải chuyện .”


      Tấn phu nhân lắc lắc đầu, “Theo ta thấy, chàng cũng đừng hy vọng quá lớn, miễn cho đến lúc gặp lại chỉ là thường thường, trở về lại đối với ta càu nhàu.”


      Ánh mắt Tấn tiến sĩ lộ ra tia do dự, “ như thế, Diệc Kiệt là tận mắt nhìn đến, còn có thể lừa gạt ta hay sao, cứ tính thư pháp tiểu nương đó có tuyệt diệu như vậy, tốt xấu bài thơ kia chính là , lão Tra chính là Thái Đẩu (*) ở phương diện này, làm sao cũng xem nhầm — đáng tiếc, bức tranh được đề thơ kia biết bị ai lấy , bằng ta có thể ngâm nga thưởng thức phen…”


      (*) Thái Đẩu: Rút ngắn của cụm từ “Thái sơn bắc đẩu” Tên ngọn núi và ngôi sao, ví von 1 ng như ngôi sao sáng, tòa núi lớn, nhân vật được mọi ng kính trọng.


      Lô Trí ở Quốc Tử Học học bài ba năm, đây là lần đầu tiên dẫn hai mẹ con vào bên trong trường học, có thẻ bài của Tấn tiến sĩ, người gác cổng cũng chặn bọn , Lô Tuấn vào túc quán liền chạy thấy bóng dáng, Lô Trí đường từ cửa sau xuyên qua đình viện cùng từng dãy hoa hiên, lại quá hậu hoa viên mà hằng ngày nhóm học sinh hay tụ tập chơi đùa, liền gặp hành lang lớn, ven đường có tấm bia đá dựng thẳng, phía khắc hai chữ “Hoành Văn”, chính là tên của con đường này.


      Hai bên là vách tường sơn đỏ bao quanh sân so với vách tường quanh phường thấp hơn nửa, dưới tường trồng ít cây cối cao lớn, vừa nhìn thấy tận cùng của hành lang này, trái phải cộng lại có năm tòa sân lớn đều, theo thứ tự là nơi tọa lạc của năm tòa học viện dạy học trong Quốc Tử Học.


      Lô Trí đường giới thiệu cho Lô thị và Di Ngọc, đến cuối cùng hành lang gian viên phía Nam mới dừng lại, chỉ cổng chào cái chữ “Thư” mạnh mẽ tuấn bạt lại mất phương nhuận, : “Nơi này là Thư Học viện, hôm nay là ngày nghỉ cho nên ít thấy học sinh, hôm kia Tấn tiến sĩ cùng ta hẹn tại phòng nghỉ ở hậu viện gặp nhau.”


      Phòng nghỉ, như tên gọi, chính là nơi nghỉ ngơi, ở hậu viện của mỗi tòa học viện đều có bố trí nơi như vậy, chuyên cung nhóm tiên sinh dùng để nghỉ ngơi ngoài giờ học.


      Lô Trí vừa mới dứt lời, gặp từ ngưỡng cửa ra hai người học sinh mặc thâm y màu xám giống nhau, bên ngoài mặc áo khoác bằng vải mỏng trắng đen lẫn lộn, nhìn thấy mẹ con Lô thị đứng ở ngưỡng cửa, khẽ giựt mình sau đó liền chủ động đối với Lô Trí mặc quần áo màu tím nhạt mang tính dấu hiệu của Thái Học viện gật đầu vấn an.


      Lô Trí cũng lễ phép đáp lễ, rồi sau đó liền mang Di Ngọc bọn vào trong, bước vào bên trong Di Ngọc còn nghe thấy hai người học sinh phía sau giọng nghị luận:


      “Này, đó phải là Thái Học viện Lô Trí sao.”


      “Là sai, tại sao chạy tới viện của chúng ta?”


      Di Ngọc quay đầu đối với Lô Trí chớp chớp mắt, “Đại ca, ngươi còn rất có danh nha.”


      Lô Trí nhàn nhạt cười, “ cần biết là tuần khảo hay là tuế khảo, các viện đều ở giao lộ Hoành Văn dán thông báo, kết quả tốt, tự nhiên người biết đến nhiều hơn chút.”


      Ba người vừa vừa , kiến trúc của Thư Học viện phần lớn là ngói màu xanh mái hiên đỏ thắm, tuy có tầng lầu điệp tạ (hình dung kiến trúc chằng chịt đồ sộ), nhưng phòng ốc cũng là mang hình trang nghiêm, rất là phù hợp với phương diện trong quy tắc của chữ “Thư” (书).


      qua ba dãy giáo xá, vào hậu viện chính là nơi loạt phòng nghỉ lầu tọa lạc, Lô Trí dẫn các nàng đến gian phòng thứ hai tính từ hướng đông gõ gõ cửa.


      “Vào .”


      Được đáp lại, hai mẹ con mới theo đuôi Lô Trí đẩy cửa vào, chỉ thấy đây là gian phòng được bài trí sạch vừa nhìn đó là cái bàn viết cao tới đùi, sau bàn ngồi lão giả cầm bút viết chữ tuổi chừng sáu mươi, tóc hoa râm, bộ mặt từ thiện, lông mày đoan chính, chắc hẳn chính là tiến sĩ Tấn Khải Đức.


      “Tấn tiên sinh.” Quả nhiên Lô Trí kêu như thế.


      Nhìn thấy bọn tiến vào, Tấn tiến sĩ để bút xuống, từ ghế dựa đứng dậy, cười : “Các ngươi tới nhưng sớm, ta cho rằng còn phải chờ non nửa canh giờ.”


      Lô Trí cười đáp lại hai câu, rồi sau đó đem Lô thị và Di Ngọc đứng bên cạnh giới thiệu, Tấn tiến sĩ vuốt chòm râu ba tấc bạc trắng cằm, từ xuống dưới đánh giá Di Ngọc phen, hỏi: “Đại ca ngươi đem nguyên nhân ta mời các ngươi tới với ngươi?”


      Di Ngọc biết điều gật đầu, khuôn mặt mang mấy phần kính ý vừa vặn, “Tiên sinh là muốn kiểm tra chữ của ta chút, nhìn xem phải chăng có chỗ đáng khen, đủ đến vào trường học học bài.”


      Tấn tiến sĩ thấy hình dạng nàng bất quá mười hai, mười ba tuổi, thái độ lại khiêm cung vừa phải, trả lời có lễ, ánh mắt lộ ra tia tán thưởng, duỗi tay vẫy nàng tới trước bàn, chỉ trang chữ chưa viết xong bàn, hỏi: “Ngươi nhìn chữ này của ta, viết được ra sao?”


      Di Ngọc đứng ở trước bàn, tinh tế đem chữ xem, Tấn tiến sĩ viết là bài thơ dài, Di Ngọc chưa từng gặp qua, nhưng thấy thể chữ kết cấu khá rộng, nét thẳng ngắn nét ngang dài, là thể chữ Khải cực kỳ tiêu chuẩn chính thống, lại mơ hồ mang chút hương vị của thể chữ Lệ, trong con chữ tự có cổ thổ lộ người quanh năm tích lũy vận cảm ở nơi đó, đích xác là hiếm có chữ đẹp, so với Di Ngọc lúc luyện tập bảng chữ mẫu chính quy, cao hơn bậc thôi.


      Tấn tiến sĩ thấy Di Ngọc xem nửa ngày vẫn chưa phát biểu ý kiến, ngược lại giống như là xem nhập mê, vì thế lại cười ra tiếng hỏi lần, “Ra sao?”


      Di Ngọc mới ngẩng đầu, nghiêm túc đáp: “Chí cương thiết họa, cốt khí động đạt” (Nét chữ vừa cứng rắn lại kiên cường như sắt, khí thế mạnh mẽ có thần thông thấu). Lời này tuy có hai phần ý tận lực khen ngợi, nhưng quả là hàm lòng kính nể, chỉ cần nhìn hình dáng các nét của chữ viết, nếu phải ngày ngày luyện tập tích lũy xuống dưới, tuyệt đối xử lý được như vậy chính trực lại hiển cứng nhắc.


      “Chí cương thiết họ, cốt khí động đạt…” Tấn tiến sĩ vuốt râu mép tinh tế phẩm hai câu từ ngữ lần đầu tiên nghe đến, ánh mắt có chút mơ hồ.


      Phục hồi tinh thần lại Tấn tiến sĩ đem chữ mình vừa mới viết bàn thu lại, rồi sau đó từ bên lấy ra tờ giấy Diệm đằng ngọc diệp (1) thượng hạng dùng đồ chặn giấy đè xong, “Lại đây, đem chữ viết ngày đó ngươi viết viết cho ta xem.”


      Di Ngọc gật gật đầu, thoải mái hào phóng đến sau bàn ngồi xuống, vươn tau lấy bút lông được gác nghiên mực, chấm chút mực ẩm ướt, ngưng thần trang giấy hơi nghĩ ngợi trong khoảnh khắc, rồi sau đó từ từ viết: (nguyên văn là “Tố tố”, “Tố” nghĩa là viết cái gì đó giấy.)


      “Phu xích hữu sở đoản, thốn hữu sở trường, vật hữu sở bất túc, trí hữu sở bất minh, sổ hữu sở bất đãi, thần hữu sở bất thông. Dụng quân chi tâm, hành quân chi ý.” (2)


      “Thước cũng có chỗ ngắn, tấc cũng có chỗ dài, vật đều có chỗ đủ, trí tuệ con người cũng có lúc bất minh, xem bói cũng có lúc thể giải đáp vấn đề, thần linh có cũng vô pháp thông hiểu. Dùng tâm tư của , thực ý muốn của .”


      Đặt bút xuống, Tấn tiến sĩ sớm đứng ở bên người nàng cúi đầu xem, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên, vui mừng trong mắt lại hơn mười phần, trái tim Di Ngọc đập mạnh, liền biết chuyện này sợ là thành.


      “Tốt, tốt, tốt.” Liên tiếp ba cái chữ tốt, Tấn tiến sĩ vươn tay đem tờ giấy viết chữ cầm lên, nhàng thổi nét mực có chút ẩm ướt, cũng bận tâm trong phòng có người khác, liền bắt đầu tới lui, hồi lắc đầu hồi thở dài, làm cho Di Ngọc càng xác định suy nghĩ trong lòng.


      “Lô phu nhân, ngươi có phúc khí a!” Hơn nửa ngày Tấn tiến sĩ mới dừng lại hành vi làm người ta khó hiểu, xoay người đối với Lô thị còn mang vẻ mặt hơi hơi khẩn trương cười .


      Lô thị sửng sốt, mới quăng thần sắc lo lắng, đáp: “Tiên sinh khen trật.”


      Tấn tiến sĩ nghiêng người đối với Di Ngọc vẫn còn đứng thẳng trước bàn cười hỏi: “Lô tiểu thư, ngươi có nguyện đến Quốc Tử Học học bài?”


      Di Ngọc mỉm cười đáp: “Tiên sinh gọi ta Di Ngọc là được, ta tất nhiên là nguyện ý.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :