1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Quyển thứ nhất
      Chương 1: Xuyên qua



      “Lão Bạch, chân tay ngươi nhanh nhẹn chút nha.”

      nhảm, nếu ngươi tới làm ?”

      “Rồi, rồi, rồi tay ngươi đừng run, nhanh chóng nhét nàng vào .”

      Đau quá, ai chuyện vậy? Cảm giác chính mình giống như biến thành cục bột bị nghiền áp thành mì sợi, là ai bóp nghiến nàng?

      “Được rồi, đại công cáo thành! Tiểu Hắc, chúng ta .”

      “Hả? đem nàng giao cho ai sao?”

      “Giao cái gì nha? Cũng phải lỗi của chúng ta, đây là ở ra cái sọt (ý là cấp làm ra cái lỗi), chỉnh ra đứa bé có hồn phách, chúng ta vất vả theo nơi khác tìm đến hồn phách khác có bát tự thích hợp, cũng coi như làm chuyện có đạo đức.”

      “Ngươi cũng có đạo lý – đúng rồi, vật kia ngươi cho nàng ăn chưa?”

      “A! Ngươi ta liền quên – tốt lắm, nhanh lên, nàng lập tức tỉnh, đến lúc đó thấy hai ta lại phiền toái.”

      Di Ngọc chậm rãi mở hai mí mắt nặng nề ra, chỉ kịp nhìn thấy hai cái bóng dáng đen trắng mơ hồ ở trước mắt rồi chợt biến mất thấy gì nữa.

      Nàng chậm rãi từ mặt đất ngồi dậy, giương mắt nhìn quanh bốn phía chút, đập vào mắt có thể thấy được mảnh ruộng lúa mạch xanh vàng, xa xa mơ hồ là những dãy núi nhấp nhô kéo dài, sau lưng là vòng mặt trời đỏ mới lên, mà nàng lúc này tựa vào gốc cây già, ngồi ở bờ ruộng.

      Đây là đâu? Di Ngọc đưa tay xoa cái gáy có chút phát đau, cẩn thận hồi tưởng lại, hình như là lúc trước nàng ở trung tâm tuyển dụng việc làm, bởi vì người nhiều lại lười chen chúc, nên nàng dựa vào lan can lầu ba chờ bạn bè cùng , nghĩ tới lan can thế nhưng đột nhiên gãy, nàng lập tức từ lầu ba ngã xuống, lúc ấy chỉ cảm thấy cả người đau nhức, sau đó thân thể chầm chậm phiêu lên, cúi đầu lại nhìn thấy mặt đất có người cùng mình giống nhau như đúc nằm trong vũng máu.

      Đúng rồi, nàng từ lầu ngã xuống chết! Sau đó sao?

      Giống như nàng bị hai kẻ tự xưng là Hắc Bạch Vô Thường mạnh mẽ bắt , mà người chung quanh căn bản như là nhìn thấy hai bọn họ, mà chỉ vây quanh thi thể của mình giọng nghị luận. Hai người mặc âu phục trắng đen kia lôi kéo nàng rồi, nhưng mà ở nửa đường nàng liền hiểu ra sao mất tri giác.

      Nhưng mà… Di Ngọc nâng tay nhìn nhìn tiểu móng vuốt dính đầy bùn đất đen tuyền của mình, lại liếc đến chiếc áo đơn màu lam xám bọc lấy đôi chân ngắn ngủn, phía dưới là đôi giày vải màu vàng nhạt vây lấy hai bàn chân, nàng lấy tay lau miệng cái, đều dính phải nước mũi cùng nước miếng.

      Ai có thể cho nàng biết bây giờ là trạng huống gì đây? Người chết phải nên đầu thai sao? Hoặc là xuống địa ngục hoặc là lên thiên đường chẳng hạn… Nhưng vì sao nàng lại trở thành đứa bé! Lại còn có vẻ như là đứa bé người cổ đại!

      Di Ngọc cau mày bắt đầu suy tư trận, chỉ cảm thấy não bộ hơi hơi đau đớn chút, ít hình ảnh mông lung lần lượt như thủy triều dũng mãnh tiến vào trong đầu mình – thôn trang nho , người đàn bà mặc trang phục cổ, mặt bà lộ ra trìu mến, bé trai hướng nàng cười ngây ngô, bé trai luôn mải miết đọc sách, ánh mắt đồng tình, ánh mắt chán ghét.

      Di Ngọc là buồn bực, tuy rằng rất thể tưởng tượng nổi, nhưng cùng đoạn ngắn trí nhớ vừa rồi kia tinh tường cho nàng biết, tình huống tại thể nghi ngờ là giống những năm gần đây internet thường xuyên phát sinh: Xuyên qua. nghĩ tới hôm trước còn cùng bạn bè giỡn nếu xuyên qua thẳng tới Thanh triều đánh lão bà Từ Hi chút, ai ngờ bây giờ bị xuyên đến.

      Tuy rằng nàng ở đại là nhi, chút cũng vướng bận, nhưng cũng muốn xuyên đến xã hội cổ đại, nơi khuyết thiếu nhân quyền nghiêm trọng ah. Năm nay nàng vừa mới tốt nghiệp đại học, tư chất bình thường, gặp phải cạnh tranh tàn khốc tìm việc làm, ngay cả công tác cũng còn tìm được, bị đưa vào đại quân xuyên qua, cũng biết là may mắn hay là bất hạnh.

      Di Ngọc ở đại học chính là học ngôn ngữ văn học Hán, thành tích thông thường, vốn định tốt nghiệp xong tìm cái văn phòng làm công tác văn thư, nhàn nhàn nhã nhã làm tiểu bạch, nghĩ tới hồi ngoài ý muốn lại đem nàng đuổi về cổ đại.

      Cũng may người tính thông minh như nàng có ưu điểm lớn nhất chính là năng lực thích ứng hoàn cảnh, mà thích ứng trong mọi tình cảnh đối với người xuyên qua mà chính là trong những tính chất thiết yếu cơ bản. Di Ngọc có chút nhận , hơn nữa vốn là người chịu phận bất hạnh, nên nàng cũng dần chậm rãi bình phục tâm tình có điểm kinh hoảng khi nãy, bên lấy tay áo lau nước mũi khuôn mặt nhắn, bên lo lắng trạng.

      Nàng giật giật đôi chân ngắn sau đó thầm nhàng thở ra, may là , bằng nàng biết như thế nào đối mặt với cái thứ đồ nhiều ra tới kia. Tuy rằng xuyên qua phải là nàng mong muốn, nhưng mà nàng vốn chết lại còn có thể lần nữa bắt đầu đoạn sinh mệnh, coi như đáng giá là chuyện để cao hứng.

      Tuy rằng muốn tiếp nhận trí nhớ của khối thân thể này rồi, nhưng những hình ảnh mà nàng nhớ tới này quả mơ hồ giống như là chiếu phim vậy, riêng gì lý do đây là trí nhớ của người khác, mà nguyên nhân chủ yếu là – ra khối thân thể này vốn là người nhược trí! Chính là cái loại , đại tiểu tiện khống chế được… Chẳng lẽ cũng vì vậy nên nàng mới thuận lợi chiếm được thân thể này?

      Tuy rằng nàng phải học chuyên sử, nhưng văn học Trung Quốc tốt xấu cùng lịch sử Trung Quốc có liên quan, từ những đoạn ngắn trí nhớ của thân thể này biết được, tân hoàng năm nay vừa mới đăng cơ, đổi hiệu Trinh Quán. Vậy nơi này tựa hồ chính là Đường triều phồn vinh và cường đại nhất trong lịch sử Trung Quốc.

      Khi ở đại nàng cũng xem qua ít giải thích về tượng xuyên qua, nếu nàng vào chính là lịch sử của thời nguyên bản, vậy căn cứ bên ngoài nghịch biện mà tồn tại của nàng là thành lập, cho nên có lẽ là tại nàng hẳn là ở nơi cùng đời Đường có cực kỳ tương tự mới đúng.

      Nhưng mặc kệ nơi này là đời Đường thực hay là đời Đường giả, nàng có thể ở trong đó sống sót, là tin tốt lành nhất lúc này.

      vất vả lau sạch khuôn mặt nhắn dính hồ (dơ bẩn), nàng lại bắt đầu ưu sầu, mảng đồng ruộng lớn như vậy mà nửa bóng người cũng có, trong trí nhớ của tiểu nương này cũng có nhớ đến đường về nhà, chẳng lẽ muốn nàng mãi ngồi chỗ này ngốc chờ? Lỡ như đứa bé này tự mình lén chạy đến, vậy còn biết khi nào người nhà của bé mới có thể tìm đến.

      “Ùng ục” tiếng từ bụng vang ra khiến cho nàng rối rắm, chờ người sao cả, nhưng là đói bụng vậy liền khó chịu, chỉ mong người nhà đứa bé này cần tìm lâu lắm.

      Mới vừa nghĩ tới như vậy, liền nghe thấy trận tiếng kêu gào ở xa xa, nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bờ ruộng chỉnh tề có đứa bé choai choai hướng nàng thẳng tắp chạy tới, đường này cũng biết đạp hư bao nhiêu lúa mạch.

      “A… Tiểu Ngọc!” Đứa bé chạy đến trước mặt nàng, tay chống nạnh thở hổn hển, tay lôi kéo cánh tay của nàng, đứt quãng : “Muội… Hù chết… Làm ta sợ muốn chết, ta… Ta phải kêu muội… Ở cửa thôn chờ ta sao… Làm sao muội lại chạy đến trong ruộng?”

      Di Ngọc nghĩ nghĩ có há mồm, dù sao bây giờ nàng là đứa bé tới bốn tuổi vẫn . Bé trai này chuyện mang chút khẩu Quan Trung* cùng người trong trí nhớ của bé giống nhau. Bé trai trước mắt so với nàng cao hơn ít, mặc thân quần áo bằng vải thô, đầu tóc đen bị mảnh vải bó lên ở đỉnh đầu, bởi vì vận động nên gương mặt trở nên hồng nhuận, nhìn qua hình hài khoảng tám chín tuổi, làn da bị mặt trời phơi có chút biến thành màu đen, khuôn mặt nhắn đáng vô cùng, trang nghiêm leng keng như gốc mai , đây chính là nhị ca Lô Tuấn của nàng.

      (*)Quan Trung: Vùng đất thuộc lưu vực Sông Vị, thuộc tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc bây giờ.

      , chúng ta nhanh chóng về nhà, nếu chờ nương chợ về, biết ta chạy chơi còn mang theo muội, khẳng định cầm chổi quét chết ta.”

      Lô Tuấn chuyển tay nắm tiểu móng vuốt đen thui của nàng, nàng tránh né kịp quả nhiên bôi tay nước mũi cho , nhưng mà giống như thèm để ý, còn nhéo nhéo tay của nàng, hai người trước sau dọc theo bờ ruộng chật chội, bước dọc bước ngang đến bên kia núi .

      Ra bờ ruộng lại chừng mười phần chung có thừa, mới từ chỗ dốc cao nhìn thấy nơi xa có cái thôn trang, ngoài ra còn có mấy cây xanh vờn quanh, chính giữa dựng lên hai cây cột gỗ, bên lợp cỏ tranh đắp thành cái cổng lớn, vòng hàng rào gỗ theo hai mặt tản ra, dãy núi mà thôn trang dựa lưng vào chính là dãy núi mà vừa rồi nàng ở ngoài đồng nhìn thấy, cả thôn xóm nhìn qua có vẻ gọn gàng, đại khái chừng hơn hai mươi hộ.

      Thân thể tại của Di Ngọc còn , đường xa lâu như vậy khó tránh cảm thấy mệt, khi sắp tới nơi mí mắt bắt đầu run lên, hai chân run lên, khỏi bước từng bước , chậm lại. Lô Tuấn lại đột nhiên nới lỏng tay trái dắt nàng, dùng tay theo mặt đất bế nàng lên : “Hì hì, bây giờ mới phát hôm nay muội ngoan như vậy! Mệt rồi phải , nhị ca ôm muội trở về nha.”

      Di Ngọc ngây ra lúc, mãi đến khi bé trai bước vững vàng về phía trước, nàng mới giật giật thân thể có chút cứng ngắc của mình, rồi thuận theo nằm úp sấp trong lòng bé trai, hai tay khỏi vòng quanh ôm lấy cổ đối phương.

      Từ khi nhận được nàng xuyên qua, hốt hoảng an lòng kia vẫn tồn tại, nhưng đến bây giờ được thân nhân của thân thể này ôm lấy, tựa hồ điều đó có dấu hiệu tiêu tán . Việc này làm cho nàng nghĩ đến bản thân mình mới trước đây, khi đó đường mệt mỏi cũng chỉ có mình nàng đứng ở ven đường nghỉ ngơi, nhìn thấy những đứa trẻ khác tựa vào thân nhân trong lòng, lúc đó nàng còn nghĩ cảm giác đó ra sao. tại nàng dường như có chút cảm nhận được, vì sao mấy đứa kia đều cười vui vẻ như vậy, là bởi vì ấm áp .

      Từ lúc bắt đầu nàng hoàn toàn chỉ đứng ở góc độ của mình mà đối đãi chuyện xuyên qua này, hoàn toàn nghĩ đến bé bị nàng chiếm lấy thân thể này rồi ra sao, tại bị thân nhân của đối phương cho nàng cảm tình, cảm giác áy náy mới bắt đầu sinh ra.

      Nhưng loại tình huống tại này nàng thể nào thay đổi, nếu để cho nàng lựa chọn hoặc là tiếp tục sống sót hoặc là giao thân xác trả lại cho đối phương, nàng chắc chắn khiêm nhượng. Nàng có thể làm cũng chỉ là chúc bé kia cái cõi về tốt, hề bị ngu dại, đến nỗi quá nhiều áy náy cũng chỉ là thỏ tử hồ bi(**) mà thôi, dù sao nàng còn có thiện lương đến trình độ thành toàn người khác hy sinh chính mình.

      (**)Thỏ tử hồ bi: Thỏ chết cáo buồn. Gần nghĩa với “ con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.”

      ~Hết chương 1~
      Last edited: 7/11/14

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2: Hiểu thân tình

      Di Ngọc bị Lô Tuấn ôm, lại rồi đoạn đường vào thôn trang, ghé vào trong lồng ngực của nàng lặng lẽ đánh giá bên trong thôn . Cơ hồ trước mỗi cửa nhà đều có cái sân lớn , có nơi đắp lên tầng tường đất thấp, có nơi dùng vòng hàng rào vây lại, bên trong còn lại là mấy gian phòng ốc có mái nhà bằng phẳng đắp ngói thưa, còn có chút cỏ tranh dựng thành chuồng gia súc. Ba người đàn bà tụ ở ven đường thôn vừa làm việc tay, vừa đánh giá hai người bọn họ qua, các bà ấy ăn mặc quần áo đều sai biệt lắm chính là chỉ ba màu trắng, vàng, xám.

      Bị ánh mắt hoặc là đồng tình hoặc là ghét của mấy người đàn bà này nhìn, Di Ngọc có chút thoải mái đem đầu hướng vai Lô Tuấn áp càng sát, sau lại nghĩ tới tuổi của mình cảm thấy loại hành động này là có điểm dọa người, liền đem đầu giơ lên, chẳng qua là lại nhìn mấy người đàn bà đối diện nữa.

      Đột nhiên, Lô Tuấn ôm nàng dừng ở trước cửa tiểu viện nông gia đứng bất động, thẳng đến lúc nàng cảm giác được thích hợp mới quay đầu nhìn, liếc mắt cái liền thấy được người phụ nữ áo xám có ngoại hình nhàng khoan khoái đứng ở cửa sân.

      Người phụ nữ này vốn dựng thẳng mắt trừng bé trai, nhưng chứng kiến ánh mắt nhìn chăm chú của Di Ngọc, ánh mắt kia liền giống như như nước đá vào xuân tan ra vậy, mặt mày tức lộ vẻ ấm áp, người phụ nữ này chính là mẹ ruột của nàng, mọi người gọi nàng là Nhị Nương.

      tới Lô thị cũng là người kỳ lạ, hơn bốn năm trước nàng từ vùng Quan Trung đến Thục Trung*, ở lại thôn trang tên Kháo Sơn** này, Lô thị lúc ấy dẫn theo hai người con trai còn mang theo bụng bầu bảy tháng, xưng mình là quả phụ chồng chết lại bị nhà chồng đuổi . Nàng mua hộ phòng xá có sẵn của trưởng thôn, cũng chính là tiểu viện mà bọn họ ở. Lại đặt mua ba mươi mẫu ruộng cạnh thôn, khi rãnh rỗi mời mấy người nông dân giúp đỡ làm ruộng thu lương, năm cũng đủ ấm no.

      *: nay thuộc tỉnh Tứ Xuyên TQ
      **: dựa vào núi.

      Trong trí nhớ Di Ngọc có nhiều hình ảnh Lô thị thêu khăn hoặc là may đóng đế hài, còn có dáng vẻ nàng dạy hai đứa con trai đọc sách biết chữ. người phụ nữ nông gia bình thường lại có năng lực thêu, có năng lực học bài biết chữ, còn có thể tự chính mình giáo dục nhi tử, là tột cùng, cũng biết là gia thế nhà ai lại đuổi quả phụ đa tài, còn cho nàng mang theo nhi tử cùng .

      Di Ngọc ở hồi tưởng bị Lô thị lên trước hai bước bế từ trong lòng Lô Tuấn ra, tay nàng ấy kéo cái mông của Di Ngọc, tay khác vịn chặt eo lưng, vững vàng đem Di Ngọc khảm ở trong lồng ngực của mình, ngoài miệng còn giọng dỗ dành nàng: “Ngọc nhi về rồi.”

      Đáng nhắc tới chính là tên của nàng vẫn là Di Ngọc, hơn nữa đại khái bởi vì Lô thị đối với gia đình chồng trong lòng còn có bất mãn, cho nên đem họ của ba đứa con đều sửa theo chính mình, vị mẫu thân này quả vô cùng cường hãn a.

      Tư thế Lô thị ôm nàng so với Lô Tuấn tốt hơn rất nhiều, cảm giác cũng tệ lắm, nàng cũng có cảm giác chiếm mẫu thân người khác, trái lại rất hưởng thụ thân tình mà hai mươi năm cũng chưa từng trải qua, cảm giác cùng với vừa rồi bị Lô Tuấn ôm cũng khác lắm, chẳng qua là ôm ấp của mẫu thân càng mang lại cho nàng cảm giác kiên định cùng ấm áp nhiều hơn ít.

      Lô thị ôm Di Ngọc vào sân rồi vào giữa gian phòng, Lô Tuấn cũng cúi đầu theo vào, nàng đem Di Ngọc nhàng đặt ở cái phản*** dựa vào tường trong phòng, lại dạo bước đến sân cầm cây chổi trở về, đối với Lô Tuấn liền vung xuống.

      ***: giường lót ván, như cái bàn hình vuông rộng, 4 góc k có lan can hoặc trụ màn, ở nông thôn VN hay dùng.

      Lô Tuấn cũng kiên cường, đứng ở giữa phòng mặc cho nàng đánh từng cái vào lưng, kêu cũng kêu tiếng, Lô thị còn bên đánh bên khiển trách: “Ta kêu ngươi xem chừng muội muội của ngươi! Ngươi lại mang nàng chạy ! Cứ như vậy ngốc ở nhà được sao?”

      Nàng đánh bảy tám lần, thanh cũng mang theo khóc nức nở: “Đầu óc của Ngọc Nhi dùng được, ngươi còn mang nàng chạy loạn, tính khí như ngươi, đem nàng làm đánh mất kêu nương làm sao bây giờ?” Như vậy khóc, khí lực tay liền vài phần, lại vung hai chổi, nàng đặt mông ngã ngồi ở bậc cửa, thấp giọng khóc lên.

      Nàng vừa khóc liền đem Lô Tuấn dọa tái mặt, vội vàng biết phải làm sao xoay người hướng nương quỳ : “Nương ngài đừng nóng giận a, là Tuấn Nhi tốt nên ham chơi, ngài đừng khóc, vẫn là đánh ta !” Thấy Lô thị như cũ khóc dứt cũng để ý tới , thế là giơ tay lên hung hăng đánh tới mặt chính mình lại : “Con đáng chết!”

      đợi bàn tay thứ hai hạ xuống, bị Lô thị vội vàng ngăn lại ôm vào trong ngực phen, trong lúc nhất thời hai người lại quên Di Ngọc giường, khóc thành đoàn.

      Di Ngọc mới từ bạo lực gia đình như trong phim phục hồi tinh thần lại, quan sát trước mắt màn biết như thế nào cho phải. Dù sao cũng là thân nhân tại, nhìn thấy bọn họ thương tâm thành như vậy trong lòng cũng từng trận nhéo đau, sốt ruột nên nàng cũng kịp trải qua đại não suy nghĩ liền dễ dàng kêu tiếng: “Nương!”

      Lúc đó nàng là gom hết khí lực toàn thân, thanh tuy rằng khàn khàn cũng ràng vô cùng, lập tức đem hai người còn khóc đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía nàng. Trong con mắt của bọn họ giống như kinh giống như hỉ, giống như hoặc giống như nghi, khí này khiến cho đau lòng vừa rồi cũng phai nhạt xuống.

      Di Ngọc hô qua xong còn có chút hối hận, nàng tuy rằng có ý định tiếp tục giả vờ si ngốc, nhưng là nghĩ nhanh như vậy liền “khôi phục” a. Tuy vậy nhìn thấy vui sướng trong ánh mắt của mẹ con hai người, lòng của nàng lại tự giác nhũn ra. Quên , khôi phục liền khôi phục , mình bây giờ chiếm người ta thân mình, muốn kết thúc hẳn là gánh chịu trách nhiệm.

      Phản ứng trước là Lô Tuấn, lập tức liền từ mặt đất bò lên hướng nàng vọt tới ôm lên cánh tay của nàng gấp giọng : “Tiểu Ngọc, ngươi vừa rồi có phải hay kêu nương? Có phải hay a?!”

      Di Ngọc nhìn nhìn vẻ mặt khẩn trương của , lại nghiêng đầu nhìn thấy Lô thị dùng đôi mắt hơi hơi sưng đỏ kia thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, tâm địa khỏi càng mềm nhũn.

      Vì thế nàng chút do dự lại mở miệng kêu tiếng nương. Lúc này là đem mẹ con hai người cao hứng hỏng rồi, Lô Tuấn ôm lấy nàng mà bắt đầu ha ha ngây ngô cười, Lô thị cũng hai bước nhảy lên lặp tức đem nàng cướp đến trong ngực mình, nghiêng người ngồi giường đem nàng đặt đùi, vẻ mặt kích động hướng nàng : “Ngọc Nhi, lại kêu tiếng nương, gọi nương!”

      Di Ngọc thuận theo hô liền hai tiếng, kích thích Lô thị đem nàng giơ lên, hưng phấn ngớt kêu: “Ngọc Nhi có thể ! Ngọc Nhi có thể ! Cục cưng của nương có thể !”

      Nhìn thấy Lô thị phát ra vui sướng từ nội tâm, mũi Di Ngọc bắt đầu lên men, loại cảm xúc trước nay chưa có chậm rãi tràn ngập lồng ngực của nàng. Tuy rằng biết nàng phải vì mình — linh hồn đến từ ngàn năm sau mà như thế, nhưng nàng vẫn là cảm động. Nàng thiệt tình hi vọng loại cảm tình này thuộc về mình, vô luận nàng biểu hờ hững thế nào, trong miệng dù thân tình gì đó có cũng sao cả, nhưng làm đứa nhi nàng vẫn là thủy chung lén lút khát vọng thân tình. tại liền cho phép nàng ích kỷ giữ lấy cảm tình nguyên bản thuộc về mình này , giả vờ hết thảy đều là thuộc về mình.

      “Tiểu Ngọc, kêu ca ca! Kêu ca ca!”

      “Đúng vậy, kêu ca ca!” Lô thị ngồi xuống đặt nàng đùi, Lô Tuấn gần ở bên, hai người dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng, điều này làm cho Lô Di Ngọc sống hai mươi năm còn phải giả bộ ngây thơ có điểm đỏ mặt, nhưng vẫn là thành kêu tiếng ca ca. Nhìn đối phương lập tức cười đến mang tai, còn có Lô thị mang theo nước mắt vui sướng, nàng cũng khỏi cười theo.

      Nàng cảm giác mình may mắn, tuy rằng là té lầu tử vong mới xuyên qua tới cổ đại, nhưng có thể có được thân tình mà bản thân luôn luôn khát vọng, sao có thể nàng may mắn? Thời đại ngăn cách vẫn như cũ tồn tại, nhưng trước mắt nồng đậm thân tình đánh tan hết của nàng phòng vệ, mặc kệ nàng là như thế nào tới cái chỗ này, nếu trời mời nàng đến nơi đây, nàng liền có tư cách làm bé này để tiếp tục sống sót.

      Nghĩ như vậy, chút áy náy lúc trước cũng càng phai nhạt, nàng tuy rằng phải người tư lợi, thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng nàng cũng vì chiếm hạnh phúc của người khác mà áy náy, cho dù như thế nữa nàng cũng làm cho mình rối rắm ở trong thống khổ. Ý nghĩ của nàng luôn đơn giản, cố gắng làm cho mình sống thoải mái, chấp nhất những chuyện muốn phát sinh, nàng tại thầm nghĩ làm tốt “Di Ngọc” ở niên đại này.

      Đợi cho Lô thị rốt cuộc bình tĩnh ít, mới lại ôm nàng ngồi trở lại giường, lời mang theo do dự hỏi con trai bên cạnh: “Con a, sao lại thế này, bị ngươi mang ra ngoài chạy chuyến trở về liền toàn bộ đều tốt lắm.”

      Lô Tuấn ngây ngô xoa cái ót trả lời: “Con cũng biết a, nương nhưng đừng lại đánh con, Lưu tiểu béo thôn Đông kêu con bờ ruộng chơi, con liền mang theo Tiểu Ngọc cùng . Sau lại mắng Di Ngọc đồ ngốc con tức giận nên cùng với đánh lên, có để ý Di Ngọc thấy tăm hơi. Khi đó con đều vội muốn chết, tìm hơn nửa ngày mới ở trong ruộng nhà chúng ta tìm được nàng. Chao ôi, nương biết đâu, con mang nàng trở về lúc ấy, nàng liền so với ngày xưa ngoan rất nhiều, chảy nước miếng, còn chính mình tự đường nha!”

      Lô thị nghe xong lời của con trai vốn là muốn phát hỏa, sau lại nén xuống xúc động trong lòng, nhíu mày suy nghĩ kỹ nửa ngày, mới do dự mà quay đầu gằn từng tiếng với Di Ngọc: “Ngọc Nhi, con có thể nghe hiểu nương chuyện ?”

      Di Ngọc nghĩ nghĩ, cho rằng tại nếu cần giả bộ ngây người, dứt khoát cũng làm ra bộ dáng trẻ con tốt nhất, dù sao tuổi bây giờ của nàng cũng muốn bốn tuổi, là tuổi có thể cùng mọi người trao đổi. Vì thế nàng liền đối Lô thị gật gật đầu, tỏ vẻ mình có thể nghe hiểu nàng chuyện, Lô thị thấy nàng phản ứng lại là cười.

      “Vậy Ngọc Nhi nhớ tình trước kia ?” Lô thị tiếp tục truy vấn, xem ra nàng là sợ khuê nữ của mình khỏe lại, đem chuyện thời điểm si ngốc quên , lẽ ra trẻ con cũng có nhiều lắm trí nhớ, bất quá niên đại này cũng có cái ngành nghiên cứu công tác thống kê gì gì cả, nên Di Ngọc liền hướng nàng gật đầu.

      Thế là Lô thị lại hưng phấn trận, định hỏi thêm cái gì nữa ánh mắt nàng lại đột nhiên tối sầm lại, chẳng qua là vì nàng nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Di Ngọc dần dần phát ngốc lên. Di Ngọc tuy rằng bị nàng xem có điểm sợ hãi, bất quá rất nhanh liền lại ổn định tâm thần nhìn nàng, tận lực làm ánh mắt của mình mang theo hồn nhiên cùng biết gì. Trong lòng mặc dù đối với việc giả bộ ngây thơ có chút thoải mái, nhưng là nàng biết mình thiết yếu phải làm như vậy, bất kể là vì để có được thân nhân vẫn là để sống sót.

      Lô Tuấn thấy nương nhìn muội muội ngẩn người, nhịn được đưa tay kéo kéo áo Lô thị, lúc này mới khiến nàng phục hồi lại tinh thần, lại quay đầu phân phó : “Ngươi nhanh chóng tìm đại ca ngươi về, cho biết chuyện tốt này, gọi về trước, ngươi tiếp tục chăn trâu rồi từ từ về sau.”

      “Dạ!” Lô Tuấn vui tươi hớn hở lên tiếng sau đó vui vẻ chạy ra ngoài, Lô thị ngồi ở trong phòng càng đem Di Ngọc nhu tiến đến trong lồng ngực của mình, vô cùng vui vẻ thương trận.

      ~ Hết chương 2 ~

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3: nhà bốn người
      Chuyển ngữ: Grey Phan

      ***
      Bánh ngô…
      Qua hơn nửa ngày, thần sắc Lô thị mới khôi phục bình thường, giống vừa rồi lúc nhìn nàng chằm chằm khi lại là nóng bỏng rồi lại là ánh mắt hoảng hốt. Di Ngọc thầm thở dài nhõm hơi, sẵn đầu choáng váng mệt chỉ muốn ngủ, giằng co như vậy hơn nửa ngày, thân thể nàng tại còn nên đương nhiên là nhịn được ngáp cái, Lô thị thấy bộ dáng nàng liền thay đổi tư thế thoải mái ôm nàng, tay lại nhè vỗ lưng nàng, Di Ngọc liền muốn nằm trong lòng nàng híp mắt trong chốc lát.

      Chính là nàng mới vừa nhắm mắt lại nhiều lắm lát, Lô thị chắc là nghĩ đến nàng ngủ, thế nên nhàng tự lên: “Đứa , này cảm thấy giống như nằm mơ. Con cũng biết nương bốn năm nay đây là lần đầu tiên vui mừng như vậy. Năm đó mang thai con chịu ít khổ, đủ tháng liền đem con sinh ra, đến lúc con hai tuổi nương mới phát thiếu sót của con. Các đại phu đều nhận định khi nương mang thai con là do nương khinh suất cho nên con tất ngu dại cả đời. Nương sống nhiều năm như vậy, làm việc đều hối hận, nhưng chỉ riêng ở người con nếm được mùi vị hối hận. Phải chăng nương lúc trước rất tùy hứng mới làm hại con… Trời thương con ta, cuối cùng hết thảy đều là quá khứ.”

      Di Ngọc nghe nàng tự , nhớ đến trước kia bạn học qua, người si ngốc là do hồn phách được đầy đủ, có nhiều người khi sinh ra thiếu hồn phách nên lúc đầu thai mới có thể bị ngu dại. Mặc dù là mê tín, nhưng tại xem ra vẫn có vài phần đạo lý, bằng người tốt đẹp làm sao lại bị nàng xuyên qua? chừng chính là bé này vốn thiếu hồn phách, mới dẫn nàng đến. Những suy nghĩ miên man của nàng cũng là ứng vài phần thực, tại buông đề cập tới, sau này đều có kiến giải.

      Di Ngọc cứ như vậy theo tiếng thầm của Lô thị thiếp , chính là biết qua bao lâu, lúc mơ ngủ nàng bị tiếng gọi ầm ĩ đột nhiên ập đến, nàng mơ mơ màng màng vừa mới mở to mắt, chỉ nghe thấy Lô thị tiếng ngăn chặn lại, nàng liền quay đầu nhìn, chỉ thấy đứa bé trai đứng ở cạnh cửa thở hổn hển dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn phía nàng. Trong đầu Di Ngọc nháy mắt liền trồi lên ít hình ảnh về , nghĩ đến đây hẳn là đại ca Lô Trí của nàng.

      Lô thị cúi đầu nhìn thấy Di Ngọc bị đánh thức, khó trách dùng ánh mắt trách cứ nhìn lướt qua Lô Trí, đến là sợ Lô thị, chờ bé trai ổn định hơi thở trở lại, trước là nhanh đến trước giường kính cẩn hướng Lô thị kêu tiếng nương, lúc này mới hơi khẩn trương lại nhìn chằm chằm Di Ngọc. Di Ngọc nhìn thấy khuôn mặt mi thanh mục tú của , thầm nghĩ đây là tên Đường triều tiểu chính thái (*), xem bộ dáng là biết có bao nhiêu khẩn trương muội muội mình.

      (*) 小正太 (tiểu chính thái): nghĩa từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ.

      Di Ngọc suy nghĩ trong lòng, diện mạo của hai huynh đệ này đúng là tệ, có thể thấy được Lô Tuấn là kế thừa nhanh nhẹn của Lô thị, Lô Trí có bộ dáng tuấn tú tất giống mẫu thân, phải là giống phụ thân. Bởi vậy Di Ngọc đối với gien của bản thân cũng thả tâm, cha mẹ diện mạo đều tính trung bình, sau này nàng thế nào cũng là thanh tú tiểu giai nhân ?

      “Xem đem ngươi vui đến như vậy! Cả ngày là bộ dạng mọt sách, nương hiếm thấy ngươi vui thành như vậy!” Lô thị tâm tình phi thường cao hứng đem con trai lớn trêu ghẹo, lại duỗi tay đến mặt nhéo cái, Lô Trí vẫn là vẻ mặt cười yếu ớt thấy xấu hổ, Di Ngọc xem là tay ngứa vô cùng, hận thể cũng từ mặt nhéo cái.

      Lúc này, bên ngoài mặt trời lên vô cùng cao, đầu mùa xuân độ ấm luôn tăng nhanh, còn mặc áo khoác ngắn nên Di Ngọc khó tránh có chút xuất mồ hôi, liền đưa tay lôi kéo quần áo ở phía . Cái áo này đường may xem đến coi như tinh tế, chính là ở niên đại này còn chưa có cúc áo, quần áo phần lớn là theo vạt áo mở trái phải hợp lên dùng cái đai lưng buộc lại, thoạt nhìn giản dị vô cùng. Hẳn là chỉ ở nông thôn mới mặc như vậy, bất kể là triều đại nào, mấy thứ đặc sắc gì đó vĩnh viễn đều chỉ xuất ở thành thị phồn hoa cùng xã hội thượng lưu, nông dân vĩnh viễn là mộc mạc nhất.

      Lô thị thấy Di Ngọc đưa tay xả quần áo, cũng biết nàng có chút nóng, vội nới lỏng đai lưng thoáng mở rộng ít vạt áo của nàng, đại khái là sợ nàng cảm lạnh, cho nên cũng cởi, lại từ trong ngực lấy ra cái khăn lau qua mồ hôi chóp mũi và trán nàng sau đó nhàng ở bên vung lên, tạo thành cái quạt tay đem gió lạnh thổi ra làm cho Di Ngọc hề còn cảm thấy khô nóng.

      Lô Trí ở bên hỏi Lô thị tình đầu đuôi, vốn ở dưới chân núi chăn trâu, lúc đọc sách mê mẩn bị Lô Tuấn tìm được, Lô Tuấn hưng phấn chỉ qua loa ra thần trí của tiểu muội thanh tỉnh, liền bỏ lại trâu cho Lô Tuấn, chính mình chạy trước trở về.

      Đợi nghe xong Lô thị giải thích, Lô Trí phản ứng bình thường lại rất bình thường, chững chạc đàng hoàng : “Vốn những người được Trời giao cho trách nhiệm lớn lao, tất nhiên lúc đầu làm khổ tâm, lao sức, tiểu muội chịu nhiều năm ngây dại như thế, tại mới tỉnh táo, hẳn là qua đại nạn có hạnh phúc cuối đời, về sau cuộc đời ấm êm bằng phẳng cũng là tất nhiên.”

      Di Ngọc thấy bày ra vẻ như ông cụ non, trong lòng khỏi buồn cười. Lô thị miệng cũng ứng đồng ý, đứng dậy đến chum nước ở góc phòng múc nửa gáo nước làm ướt khăn, cho huynh muội hai người lau tay lau mặt hết bụi đất người, lúc này mới lải nhải bên phòng đốt lửa nấu cơm. Đại ca vốn định giúp nhóm bếp, nhưng bị nàng ngăn cản lại bồi Di Ngọc, nên cũng đành thôi.

      Hai người thấy Lô thị vào trong phòng riêng vốn dùng làm phòng bếp nấu cơm, mới quay đầu lại nhìn nhau. Lô Trí chứng kiến tiểu muội si ngốc ba năm thay đổi dáng vẻ ngu ngơ thường ngày, khuôn mặt trắng noãn nhắn lộ vẻ ngây thơ, nhịn được đưa tay nhéo mặt của nàng.

      Di Ngọc bị nhéo trong nháy mắt liền hóa đá, vừa rồi nàng còn muốn trêu chọc người ta, nghĩ tới bây giờ trái lại bị đùa giỡn lại. Lại nghĩ tới thân phận mình bây giờ, khỏi nghểnh cái mũi ở trong mắt nghẹn ra hai giọt nước mắt.

      Lô Trí thấy nàng bị đau vội vàng buông lỏng tay, ngoài miệng lại nghiêm trang thuyết: “Cũng biết sao lại nghĩ nhéo ngươi phen.”

      “Đau.” Di Ngọc dùng ngôn ngữ biểu đạt bất mãn của mình.

      Lô Trí nghe nàng kêu lên đau đớn giống như nhớ tới cái gì, ánh mắt mờ chút mới chậm rãi mở miệng : “Trước kia ngươi dù sao cũng phản ứng, ta thường xuyên trộm nhéo ngươi, luôn ngóng trông có ngày ngươi có thể kêu lên tiếng đau mới tốt.” xong liền quay đầu đem thân mình đưa lưng về phía Di Ngọc hề lên tiếng.

      Di Ngọc dù sao cũng phải sống uổng hai mươi năm, biết đại khái là trong lòng chua xót nhịn được muốn khóc nên mới có phản ứng như vậy. Lại nhớ tới thản nhiên những lời vừa rồi, trong lòng mơ hồ đau đớn, đứa bé này dùng phương pháp của để biểu đạt tình cảm của mình, mẫn cảm như nàng, làm sao lại phát ra mỗi khi thấy được muội muội đáp lại, vừa thất vọng vừa đối muội muội đau lòng.

      Di Ngọc đối với những người đối xử tử tế với nàng từ trước đến nay đều thực mềm lòng, đối với đại ca này cũng khỏi sinh ra tia cảm giác thân thiết, đưa tay kéo kéo góc áo của lại hô: “Đại ca.”

      Lô Trí đưa lưng về phía nàng bị khựng lại, nghẹn ngào trả lời: “Ừ.” Sau đó hai người cứ như vậy được lời yên tĩnh trở lại.

      Thẳng đến Lô Tuấn từ bên ngoài chạy vào mới đánh vỡ khí trầm mặc trong phòng. vừa vào cửa liền hô lớn tiếng tên Di Ngọc, sau đó chạy đến trước giường đem nàng từ giường ôm ở trong phòng quăng lên xoay vòng vòng, nhất thời nàng sợ tới mức thất thanh thét chói tai.

      Di Ngọc nghĩ tới lại vẫn có thể thể nghiệm thêm phen cơ thể bay lên hạ xuống, lát kinh hoảng sau liền trấn định xuống. Nghĩ thầm: tuy rằng Lô Tuấn vẫn chưa tới mười tuổi, nhưng khí lực lại rất lớn, tuy nàng nặng nhưng cũng phải đứa trẻ bình thường có thể xoay vòng vòng nha, ai có thể như chơi ầm ĩ cả buổi sáng mà vẫn còn có tinh thần như vậy đâu.

      Lô Trí thấy lại đùa giỡn điên, vội ở bên răn dạy và quở mắng hai câu, muốn lưu ý đừng đem muội muội làm té ngã. Nghe thấy mấy người tiếng ngoạn náo, Lô thị cũng theo phòng bếp bưng đồ ăn ra, phân phó huynh đệ hai người rửa tay, lại kéo Di Ngọc ngồi ở bên bàn thấp ở phòng bếp, tay cố định nàng, tay xốc lên cái hũ cao cỡ bàn tay, nhất thời bàn nhiệt khí ứa ra, Di Ngọc tuy rằng cũng đói bụng, nhưng càng nhiều là tò mò nông gia thời cổ ăn sáng như thế nào, vì thế liền thăm dò xem.

      Chỉ thấy bàn trừ bỏ cái hũ màu nâu, ngoài ra cũng chỉ có mấy cái bát đơn giản còn có dĩa bánh ngô, tuy rằng đơn giản nhưng nghe mùi thơm hợp khẩu vị. Hai huynh đệ chạy đến ngồi vào bên cạnh bàn cũng liếc nhìn, Lô Tuấn lập tức mặt mày hớn hở, có vẻ như là ngày cơm nước hôm nay cũng tệ lắm.

      Lô Tuấn cười hì hì lộ ra mấy cái răng trắng, hướng về phía Lô thị : “Nương làm đồ ăn trễ a, hắc hắc, nghe liền thơm, tham chết con.”

      Dứt lời cũng đợi Lô thị mở miệng liền tay lấy đến trước người chiếc bát và đôi đũa đơn giản, rồi mò ít rau cải trong cái hũ, theo sau ngại nóng mà nhét luôn vào miệng, tay kia bắt lấy cái bánh ngô cắn ngụm lớn, cứ như vậy ngụm rau cải ngụm bánh ngô bắt đầu ăn.

      Di Ngọc xem tướng ăn của , lại xem rau cải, biết được đây là loại canh gì đó, tiếp theo bị Lô thị đút ngụm rau cải, mặc dù có nửa điểm dầu mỡ, nhưng cũng xem như là mỹ vị, lại theo Lô thị tay cắn ngụm bánh ngô, chỉ cảm thấy quá cứng rắn, cắn miếng xuống nửa ngày mới nhai nát vụn.

      Lô thị thấy bộ dạng cắn bánh của nàng, nhíu nhíu mày, ngoài miệng : “Trong nhà cũng còn bột mì, ta hôm nay chợ cũng mang đủ tiền, ngày mai lại mua bột mì về làm bánh nướng áp chảo cho ngươi ăn, nương trước đem bánh ngâm nước mềm ra cho ngươi ăn, đừng cắn nữa phá hư răng.”

      Lô Trí nghe thấy Lô thị , cũng gật đầu ứng: “Đúng nha, Tiểu Ngọc còn , vẫn là ăn chút mềm tốt hơn, mấy ngày nay trước chợ mua chút trở về, tiếp qua chút trong ruộng thu hoạch, giữ lại nhiều chút rồi mời người mài tinh bột.”

      Lô Tuấn miệng hàm thức ăn liên tục gật đầu đồng ý, Di Ngọc nghe lời bọn họ lộ vẻ đối với chính mình thương xót, tự giác mũi có chút lên men, miệng nhai bánh ngô cứng rắn cũng nhất thời toát ra hương vị ngọt ngào.

      Di Ngọc mặt ăn Lô thị đút đồ ăn, mặt nhân cơ hội đánh giá chút phòng ở, tóm lại là căn phòng này là từ gỗ đất hỗn hợp đắp lên, đầu gỗ xà nhà chưa được xử lý cùng với cột nhà đều lộ ra bên ngoài làm cho người ta liếc mắt cái có thể thấy. Cái hố, hầm, và mặt tường đều có giống mặt tường bóng loáng như đồ sứ ở đạ, dù vậy gian nhà này cũng sạch , bàn ăn là bàn gỗ thấp, vị trí ngay tại sát tường bên trái cửa ra vào, toàn gia ngồi chiếu to dưới bàn, cũng có băng ghế.

      Trước bàn hai bước chính là phòng bếp nơi Lô thị vào nấu cơm, cổng tò vò rộng cỡ hai người, ở phía hạ xuống cái rèm cửa biết là cái gì làm thành, thoạt nhìn là dày, có thể có tác dụng che khói tốt lắm. Những thứ đồ dùng trong nhà khác cũng chỉ để lên tảng đá thừa ra bàn và tấm ván gỗ giường, còn có cái tủ gỗ cũ cạnh giường cao ngang người, đái khái dùng để quần áo.

      Hoàn cảnh sống của nông hộ này cũng sơ sài, Di Ngọc đối với chuyện này cũng cảm thấy thất vọng, nếu là mời nàng xuyên qua nhà phú quý, chừng còn phải đối mặt với mấy cái dạng gì lục đục với nhau, bằng nông dân nhà nghèo yên ổn. tại hoàn cảnh tốt cũng sao cả, sau này chậm rãi cũng tốt lên. Chỉ là người đến từ tương lai, chuyện lớn nhất thích chính là thiếu đồ điện gia dụng và đồ dùng cuộc sống tiên tiến, lúc này Di Ngọc phát ra tố chất tâm lý vốn có cường đại nhất của nàng chính là sức cố gắng, nàng xem ra bánh mì rồi có, sữa cũng có, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.

      Mấy người cứ như vậy vừa ăn vừa chuyện, sau Di Ngọc muốn chính mình tự ăn, Lô thị cũng kiên trì, lấy đôi đũa khác chậm rãi dạy nàng sử dụng, chờ nàng giả bộ xiêu xiêu vẹo vẹo gắp miếng đồ ăn, Lô thị liền cao hứng mạnh mẽ ôm nàng vào ngực, tùy nàng ra sức ôm. Ba người khó tránh luân phiên tán thưởng, tuy rằng nàng ở mặt ngoài mang theo ngây ngô cười, nhưng trong lòng lại khỏi buồn bực, người hai mươi tuổi, dùng cái đũa lại còn có nhiều người như vậy cổ động.

      Ăn hết cơm trưa Lô thị liền dỗ nàng ngủ trưa, Di Ngọc vốn là mệt muốn chết, cảm giác ngủ đến tối cũng chưa tỉnh, cơm chiều là Lô thị ôm nàng từng miếng từng miếng đút ăn, nàng rầm rì ăn xong rồi bị tắm rửa sạch nhét vào trong ổ chăn lần nữa.

      ~ Hết chương 3 ~
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?f=144&t=321028
      Last edited: 7/11/14

    4. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      ôi nàng ơi, xuống dòng cách dòng với :shiver:
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Cứ thế chuyển sang, rùi tui ăn cơm xong lại sửa lại

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :