1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 79: Lại Gặp Cao Dương


      Nguyên đêm nằm mộng nên buổi sáng Di Ngọc tự nhiên dậy trễ, may mà lúc này nàng dưỡng thương, phải ăn chính là ngủ, cũng ai kêu nàng dậy sớm, trời sáng trưng mới mơ hồ nghe thấy tiếng chuyện của hai người nha hoàn trong phòng, chờ nàng nhàng gọi các nàng ấy, hai người liền nhanh chóng ngậm miệng đến trước giường hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.


      Uống xong chén thuốc vẫn còn ấm, Di Ngọc nhận lấy chén trà súc miệng, thở xoay bờ vai chút, tuy rằng vừa đau lại vừa ngứa, nhưng tốt xấu là ngày so với ngày tốt lên nhiều.


      Thời tiết bên ngoài rất tốt, vừa mới uống thuốc nên phải đợi hơn nửa canh giờ mới có thể ăn cơm, Di Ngọc liền dẫn nha hoàn ra ngồi dưới cây trong sân phơi nắng, chỉ trong mấy ngày, mà hoa cây hạnh này rơi rụng thêm chút, trong sân được quét tước cực kỳ sạch , đất ngay cả nửa cánh hoa cũng thấy, bởi vậy lúc này nằm ở dưới tàng cây, lại là thiếu mấy phần thú vị.


      Liên tiếp ngốc ở trong cái sân này bảy ngày, chân bước ra khỏi nhà, dù cho Di Ngọc vốn rất thích ra ngoài cũng bắt đầu thấy nhàm chán, nhìn nhìn hai người nha hoàn ngoan ngoãn đứng ở bên người, nàng nghĩ nghĩ, liền đối với trong hai người mở miệng hỏi:


      “Vương gia có qua ta có thể ra khỏi cái sân này ?”


      Người nha hoàn gọi là Bình Đồng này vội vàng đáp: “Lô tiểu thư đương nhiên có thể ra, chỉ là vết thương của ngài mấy ngày trước đây chưa khép, Vương thái y đặc biệt dặn dò được cử động nhiều, nay nếu ngài muốn ra ngoài vườn dạo chút, tự nhiên là có thể.”


      Bình Đồng chính là người nha hoàn mà tối qua sau khi Ngân Tiêu đến nơi này xong chạy kêu người. Mặt khác người còn lại kêu là Bình Hủy, bộ dáng đều khoảng mười bốn mười lăm tuổi, hai người đại khái vì thái độ hôm qua của Di Ngọc, nên làm việc so với mấy ngày trước đây thoải mái ra ít, lại bộ Di Ngọc hỏi câu chỉ đáp nửa câu.


      Còn hơn nửa canh giờ nữa là đến giờ dùng cơm, Di Ngọc cũng quá đói, được đến nàng trả lời khẳng định, gật đầu với Bình Đồng: “Vậy chúng ta liền ra ngoài .”


      xong giơ tay để cho Bình Đồng đỡ nàng lên, vai nàng tuy vẫn thể cử động, nhưng chân cẳng tốt lắm, sớm qua thời gian suy yếu giống mấy ngày trước đây, nhưng mà muốn tự mình hai người nha hoàn kia cũng đồng ý.


      Thế là Di Ngọc liền bị Bình Đồng dìu, Bình Hủy cầm nệm êm theo phía sau, lần đầu tiên ra khỏi tiểu viện này.


      Phong cảnh của Hạnh viên quả nhiên rất đẹp, Di Ngọc dạo đường cũng thấy mệt mỏi, ngược lại Bình Đồng dìu nàng mơ hồ chảy mồ hôi, đến cái đình nghỉ mát sau, ba người vừa vặn nghỉ chân.


      Nhưng mà vừa mới ngồi xuống, Di Ngọc bắt đầu hối hận, nhìn thấy vài bóng người chậm rãi hướng về đình nghỉ mát này, dẫn đầu là thiếu nữ diễm lệ mặc thân váy dài tay rộng đỏ rực thêu hoa văn mẫu đơn, khe khẽ cắn chặt răng, tùy ý Bình Đồng đỡ nàng lên.


      “Công chúa.”


      Cao Dương cũng rất ngoài ý muốn nhìn thấy Di Ngọc ở chỗ này, nàng hề biết đối phương ở Hạnh viên dưỡng thương, yến tiệc lần trước bị Lý Thái uy hiếp mấy câu sau nàng trước tiên là thành mấy ngày, nhìn thấy vẫn có ai tới tìm phiền toái, lúc này mới nghĩ tới muốn tìm tứ ca của nàng cầu hòa, nhưng mà đến Hạnh viên lại bị báo là người vẫn chưa trở lại, thế là liền mang người hầu ở trong vườn này dạo, xa xa nhìn thấy trong đình có bóng người, tò mò nên lang thang tới đây.


      Nhìn thấy ba người khom mình hành lễ, Cao Dương trả lời, cũng để cho các nàng đứng dậy, phân phó đám cung nữ phía sau vào đình nghỉ mát dọn dẹp phen sau, ngồi xuống.


      Di Ngọc cúi đầu, tầm mắt hơi hơi nhìn lên, nhìn thấy Cao Dương tự mình phủng chén trà uống nước, lông mày nhàng nhăn lại.


      Nhuận nhuận cổ họng, Cao Dương mới mở miệng hỏi: “Tại sao ngươi ở chỗ này?”


      Tự nhiên là toàn nhờ vào thích khách ở tiệc rượu của công chúa điện hạ đâm nàng chút, mới ở nơi này dưỡng thương. Trong lòng Di Ngọc là nghĩ như vậy, nhưng miệng cung kính đáp: “Tiểu nữ nay tạm cư ở trong vườn này.”


      Cao Dương giương mắt lười Di Ngọc cái, “Vậy thành thành ngốc ở trong phòng, nơi này là nơi ngươi có thể dạo lung tung?”


      Lại Cao Dương vốn đem chuyện nàng ở bữa tiệc sinh nhật ngược đãi tiểu nương nhà người ta ném đến sau đầu, lúc này nhìn thấy Di Ngọc mới nhớ lại, mặt tuy ra, trong lòng cũng đem việc ngày đó bị bẽ mặt trước chúng khách nhân đều tính đến đầu Di Ngọc, nàng cũng nghĩ lại nếu phải chính nàng cứ nhất định phải ra tay trộm Ngân Tiêu đến, rồi tìm Di Ngọc phiền toái, nơi nào có đủ loại chuyện sau đó.


      Di Ngọc nghe thấy lời của Cao Dương, trong lòng cũng là khó chịu, đau đớn vai nhắc nhở nàng người trước mặt này chính là đầu sỏ gây nên, đầu lại như cũ cúi xuống thấp thấp, ứng tiếng : “Vâng, vậy bây giờ tiểu nữ liền trở về.”


      “Gặp bản cung liền , người là có ý tứ gì?” Di Ngọc muốn , Cao Dương lại càng cho nàng .


      Di Ngọc hít hai khẩu khí, càng thêm kiên định sau khi về nhà phải đánh tiểu nhân, “Tiểu nữ có ý khác.”


      Đánh tiểu nhân: Làm con rối , đánh lên cho hả giận. Thường kèm tên tuổi được coi là hình thức nguyền rủa.


      “Đùng!” Cao Dương hung hăng đem chiếc cốc trong tay ném cạnh chân nàng, từng mảnh cốc vỡ vụn vài mảnh bắn ngược lên váy nàng, thình lình xảy ra làm cho Di Ngọc kinh hách đồng thời thầm ngột ngạt, tật xấu hư hỏng của công chúa này nàng đụng đến ít, vỗ bàn quăng đồ chính là điềm báo phát hỏa, hướng tới người nào, người đó gặp xui, sớm biết như vậy, vừa rồi nàng nên ra dạo, còn bằng ngoan ngoãn ngốc ở trong sân đếm cành cây.


      “Ngươi còn dám tranh luận!”


      Khóe miệng Di Ngọc vểnh lên, công chúa muốn tìm lý do, luôn là có ngàn vạn cái có thể đè chết ngươi, ai biểu ta là bình dân, lại là người mà người ta nhìn vừa mắt.


      Ngay tại lúc Di Ngọc cho rằng chính mình bị đem thành bao cát trút giận đập phen , dư quang lại quét thấy hai cái bóng người — Ngụy vương Lý Thái tối hôm qua mới gặp cùng phía sau theo người thị vệ cước bộ trầm ổn tới.


      Cao Dương cũng thấy người tới, miệng liền cong cong, mặt còn vừa rồi tức giận lãnh khốc, đứng thẳng thân thể nũng nịu kêu: “Tứ ca.”


      Cung nữ theo trong đình đồng loạt hướng Ngụy vương hành lễ, ba người Di Ngọc cũng theo thấp người.


      Lý Thái lướt qua Di Ngọc, ngồi xuống kế bên chiếc ghế đá mà vừa rồi nàng ngồi, cũng xem Cao Dương, chỉ thấp giọng : “Miễn lễ, ngồi .”


      Cao Dương nghe xong lời liền thuận thế ngồi trở về, Di Ngọc nhưng vẫn thành thành đứng, nghĩ Lý Thái lại quay đầu nhìn nàng cái, hỏi: “Sao còn đứng?”


      Di Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương mặt có biểu tình của Lý Thái, lại nhìn thoáng qua Cao Dương khẽ nhíu mày, bước chuyển thân qua ngồi xuống, con người sống phải hiểu được nhìn tình thế trước mắt, ai chấn được trận, ta liền nghe ai.


      Lý Thái nhìn lướt qua Cao Dương, hỏi: “Tìm ta chuyện gì.”


      Cao Dương lén lút trừng Di Ngọc, thình lình bị Lý Thái hỏi, vội hoàn hồn đáp: “A, , cũng có việc gì.”


      Di Ngọc lại đem đầu buông thõng xuống, cái gì kêu việc, việc mà vừa rồi còn tìm nàng gây , công chúa này thực là ăn no rỗi việc. (Chỗ này ta thấy DN bị loạn, ko có việc mới tìm nàng ta gây chứ, ==!)


      “Cao Dương.” Thần sắc Lý Thái biến nhìn chòng chọc Cao Dương hồi, thẳng đến khi đem huyết sắc mặt nàng xem rớt nửa, mới tiếp tục , “Sau này được đến địa bàn của ta chơi đùa, biết chưa?”


      Đây là lần thứ hai từ sau lần sinh nhật lần trước Cao Dương nhận đến cảnh cáo của Lý Thái, cũng là lần thứ ba từ lúc nàng có trí nhớ đến nay bị cảnh cáo, nàng tự nhận Lý Thái đối với nàng tuy mang theo vẻ mặt ôn hòa đối , nhưng so với những người tiếp xúc tới giờ mang theo mấy phần khoan dung, hôm nay lại ở trước mặt cái bình dân làm bẽ mặt nàng, nàng luôn luôn xem nặng thể diện nhất, trong chốc lát thể nhịn xuống, trực tiếp rống lên:


      “Tứ ca đây là có ý tứ gì!”


      Nàng vừa rống như vậy, đôi mắt xanh biếc của Lý Thái lập tức híp lên, thấp giọng hỏi lại, “Lỗ tai ngươi điếc sao.”


      “Lý Thái!” Cao Dương phẫn nộ trực tiếp hô lên đại danh của Ngụy vương.


      “Cút.” Ngữ điệu của Lý Thái biến, miệng phun độc ngôn.


      Di Ngọc lặng lẽ nuốt nước miếng cái, cũng dám ngẩng đầu, chỉ vảnh tai lên nghe động tĩnh của hai người, trời biết lúc này nàng có bao nhiêu nghĩ muốn nhìn biểu tình mặt Cao Dương có bao nhiêu “Đặc sắc”.


      Cao Dương cố nén có nước mắt nhục nhã trào ra, nhấc váy liền hướng ngoài đình chạy , nhưng mà vừa chạy hai bước bị Lý Thái gọi lại, “Cao Dương.”


      Chờ đến nàng quay đầu, chân dài của Lý Thái liền vươn ra, dịch ra mũi chân của Di Ngọc, đem mấy mảnh sứ vỡ nát vụn đất đá qua, vừa vặn rớt xuống dưới chân Cao Dương.


      “Dọn dẹp sạch lại .”


      Di Ngọc lại khó nhịn xuống, quay đầu trộm nhìn thoáng qua, thấy khuôn mặt mỹ lệ của công chúa điện hạ ai bì nổi treo hai hàng nước mắt sáng trong, vẻ mặt “Bi phẫn” nhìn nàng, ừ, nhìn Ngụy vương điện hạ bên cạnh nàng.


      Nhìn thấy Lý Thái tiếng nào nhìn lại sau, nàng mới xoay người khóc hu hu chạy , Di Ngọc nhanh chóng đem đầu nghiêng trở về, trong lòng cảm thấy Cao Dương công chúa có chút khủng bố kia, giống như cũng có gì đáng sợ.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 80: Chữ Viết Được Tệ


      Cao Dương vừa , Di Ngọc tự giác tất yếu tiếp tục lưu lại, nên đứng dậy đối với Lý Thái thi lễ, khẽ : “Vương gia, tiểu nữ trước hồi trong viên .”


      Nửa ngày đợi đến người đáp lời, dư quang đảo qua, chỉ thấy Ngụy vương điện hạ chính vọng phương hướng vừa rồi Cao Dương rời , cũng biết suy nghĩ gì.


      “Bài thơ kia tên gọi là gì.”


      Di Ngọc sửng sốt, mới biết hỏi phải là ngày đó tại bữa tiệc của Cao Dương nàng ứng thẻ viết thơ, “Hồi vương gia, bài thơ kia tên là Xuân giang hoa nguyệt dạ.”


      Lý Thái quay đầu nhìn nàng cái, thản nhiên : “Chữ viết được tệ.” xong lời này, Ngụy vương điện hạ liền đứng dậy lách ra đình rời , thị vệ gắt gao theo sau.


      Di Ngọc nhìn bóng lưng người kia khoanh tay xa, tâm tình bởi vì gặp Cao Dương mà mây đen dầy đặc, biết vì sao mây tan ít.


      “Lô tiểu thư, chúng ta trở về ?”


      “Ưm, về , ta cũng đói.”


      đường hướng tiểu viện trở về , Di Ngọc mới nghĩ đến đúng tới, người này biết mình làm bài thơ cũng thôi, lại từ chỗ nào thấy chữ của nàng?


      Bên này Di Ngọc ở Hạnh viên dưỡng thương, Lô thị ở trong nhà lại dễ chịu, ngày đó Di Ngọc cùng hai đứa con trai rồi mí mắt nàng vẫn nhảy, sáng sớm ngày thứ hai ngồi ở trong nhà chờ đợi mấy đứa con trở về, nhưng cho đến khi xế chiều mặt trời lặn, mới chờ đến hai đứa con trai, khuê nữ lại thấy.


      Lô Tuấn tới cùng dễ kích động, đợi Lô Trí nghĩ tốt lý do thoái thác ra, trước tiên bị Lô thị xem ra đúng tới, nghiêm mặt làm cho hai huynh đệ quỳ xuống sau, cũng để con trai lớn mở miệng, liền nghe con trai đem tình mơ mơ màng màng trước sau lần, đêm đó Lô Tuấn vốn say rượu, việc trải qua toàn bộ là từ Lô Trí nghe đến, khó tránh tự thuật sai lệch, Lô Trí nhìn mẹ con hai bọn cái kể lại mơ hồ cái nghe càng là mơ hồ, chỉ có thể thầm thở dài hơi, thành thành giao đãi.


      Mặt Lô thị tối sầm từ đầu tới đuôi nghe lần, cho đến khi đến Di Ngọc thay Ngụy vương chịu đao, khó nhịn xuống phẫn nộ, bạt tai liền quăng lên mặt Lô Tuấn, Tiểu Mãn đứng bên hầu hạ cũng dám lên tiếng nữa, mắt ngó Lô thị lại đem chén trà bàn ném hết người Lô Trí. Điểm hành vi cử chỉ này của Lô thị lại là cùng Cao Dương công chúa hàng ngày có chút giống nhau, nếu nàng biết cái kẻ đầu sỏ hại khuê nữ của mình cũng là mấy lần quăng chén đập bàn, biết có phải hay chăng còn làm như thế.


      Lô thị quăng xong cái chén cuối cùng mới tạm ngừng lửa giận, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục hỏi tình sau đó, được biết Di Ngọc còn đáng ngại tạm ở tại Phù Dung Viên dưỡng thương sau, trước sai Tiểu Mãn hậu viện nấu cơm, mới bắt đầu ầm ầm răn dạy hai đứa con trai, cuối cùng tốt xấu là dưới khuyên giải an ủi của Lô Trí, quyết định ở nhà chờ đợi, điều kiện ở nơi đó của Ngụy vương tự nhiên là cần , lại có thái y chăm sóc, so với ở trong nhà dưỡng thương quả thực là lựa chọn càng tốt.


      Thế là ở lúc Di Ngọc chan chứa cho rằng nương nàng bị đại ca nàng giấu , Lô thị chính là ăn ngủ yên ở trong nhà chờ nàng dưỡng thương trở về, ngay cả cửa hàng quả khô Đại Hưng tới cửa thu sơn tra, cũng đều là Lô Trí cùng Lô Tuấn đặc biệt dùng ngày nghỉ về nhà xử lý.


      Di Ngọc ở tại Hạnh Viên này vừa ở liền ở nửa tháng, vòng eo đều sắp dưỡng ra thịt tới , cuối cùng Lô Trí cũng tới đón nhà về nhà, lúc rời cũng nhìn thấy Ngụy vương, nhưng lại có đại quản gia ở Hạnh Viên tự mình tới đưa bọn lên xe ngựa, lại đường hộ tống đến ngưỡng cửa thành Trường An.


      Chờ đến lúc ra khỏi thành Trường An, Di Ngọc ngồi ở trong xe ngựa còn nghĩ đến lúc trước khi chia tay Bình Đồng cùng Bình Hủy đều thiếu chút khóc ra, trong lòng tuy có chút bỏ nhưng càng nhiều là buồn bực, nàng có gọi người thích đến như vậy sao.


      “Cầm.”


      Nhìn hộp gấm Lô Trí đưa qua, Di Ngọc có chút nghi ngờ cầm lấy, bên mở ra bên hỏi: “Cái gì trong này vậy?”


      Còn chưa nghe thấy trả lời của Lô Trí, nàng lập tức bị vật trong hộp dẫn toàn bộ lực chú ý, trong hộp đặt cái nghiên mực hình bầu dục lớn chừng hai bàn tay màu tím, nghiên thủ khắc mấy hàng chữ , bên trong tất cả là nghiên đường lõm vào hình tròn, nghiên trì nằm ở trong cùng, trình loan nguyệt trạng. (1)


      Trình loan nguyệt trang: Hình thức cong cong, dáng hình như trăng tròn.


      “Là vương gia tặng cho Hồng Ti nghiên mực.” (2)


      Di Ngọc nhíu mày, vươn tay chạm vào nghiên mực kia, chỉ thấy vừa chạm tay mịn nhẵn bóng loáng, lạnh buốt ngấy da, đem cầm sát đến cửa sổ xe dựa vào ánh sáng nhìn kỹ càng là cả kinh, nghiên đường thế nhưng có từng luồng nhạt nhạt tơ hồng, giao nhau mà qua, ước hình thành bức cảnh đẹp, có núi có cây có sông càng có nguyệt, là vô cùng hiếm lạ.


      Di Ngọc bên dùng ngón tay nhàng xẹt qua cảnh tranh nghiên đường, bên nghi ngờ , “Cái nghiên mực Hồng Ti màu tím này giá trị quá là xa xỉ, vương gia vì sao đưa cho ngươi vật quý trọng như vậy?”


      Biểu tình của Lô Trí liền kỳ quái, ho tiếng, đáp: “ phải đưa cho ta, là đưa cho ngươi.”


      “Hả?” Di Ngọc phủng trong tay nghiên mực khẽ giật mình, vừa vặn liếc đến mấy hàng chữ nghiên thủ, chăm chú vừa nhìn xem, cũng liền lắp bắp kinh hãi, bốn câu thơ khắc chính là: “Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần, kiểu kiểu trung nguyệt luân. Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt, giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân.”


      (Tinh khiết trời sông một sắc màu, trăng soi vằng vặc suốt đêm thâu. Hỏi ai đã thấy vầng trăng cũ, có nhớ năm nao rực bến đầu.)


      Đây chính là bốn câu trong thiên “Xuân giang hoa nguyệt dạ” mà nàng viết ở bữa tiệc sinh nhật của Cao Dương, chữ nghiên mực này tuy chút, nhưng quả là Dĩnh thể của nàng, cho dù thiếu mấy phân thần vận do chính tay nàng viết, nhưng từng bút từng nét vạch cũng giống hệt ngày đó nàng viết bức tranh giống nhau, chân thực làm cho nàng ngạc nhiên.


      Di Ngọc trầm mặc mất hồi, áp chế nhàn nhạt tình tự trong lòng, đem nghiên mực để vào trong hộp gấm cất kỹ, lại cùng Lô Trí đàm luận cái đề tài này, ngược lại hỏi ra sao cùng Lô thị giao đãi hướng của mình, suy nghĩ xâu kết thông cung của hai người, trở về cũng miễn cho bị Lô thị vạch trần.


      Nào biết Lô Trí lại thẳng thắng cho nàng Lô thị sớm biết hết mọi việc, lại đem việc phát sinh ở ngày thứ hai sau bữa tiệc cho Di Ngọc, chẳng qua là né qua việc Lô thị quăng cái tát cùng ném cái chén.


      Sắc mặt Di Ngọc lập tức cứng ngắc, nghĩ đến bản thân mình lúc ở tại Hạnh Viên cơm tới há mồm áo tới chỉ việc duỗi tay, Lô thị lại ở trong nhà ngày ngày lo lắng, khó tránh hổ thẹn trận.


      Chờ bọn trở lại Long Tuyền trấn, tới con đường mà nơi có nhà mình, xa xa liền nhìn thấy Lô thị đứng ở phía sau cửa chờ, trong lòng Di Ngọc đau xót, bước chân tăng tốc mấy phần, bên kia Lô thị nhìn thấy nàng, cũng vội nghênh qua, hai mẹ con nửa tháng gặp vừa thấy mặt, thiếu chút đều rơi lệ.


      Lô Trí dở khóc dở cười nhìn thân nương cùng muội muội bắt đầu ở trong ngõ hẻm “Lẫn nhau tố tương tư”, vội tiến lên khuyên các nàng về nhà lại .


      Chờ đến ban đêm Di Ngọc nghỉ ở giường Lô thị , ngửi thân nương nàng đạm đạm hương khí, bị nàng nhàng khẽ vuốt vuốt đầu, còn cảm khái lý luận ổ vàng ổ bạc bằng ổ chó.


      Nửa tháng trước khi nàng rời nhà còn nghĩ bất quá là công chúa mời khách ăn bữa cơm thôi, nào biết ngày đó vừa , lại đường chọc ra rất nhiều việc tới, nay lại nghĩ nghĩ tất cả những chuyện phát sinh trong bữa tiệc sinh nhật của Cao Dương, trước là công chúa ra sao lại xem nàng thuận mắt, rồi sau đó lại rút thẻ lệnh của nàng, lại là dựa vào tranh làm thơ, tiếp theo là mù mắt đoán vật, bị thị vệ bắt, cuối cùng gặp được thích khách, mắt hỏng thay Ngụy vương bị đâm nhát, gây ra chuyến hồn du, đêm hôm đó quả nhiên được cho là kinh tâm động phách.


      Đoạn thời gian ở Hạnh Viên nghỉ ngơi này, Di Ngọc nghĩ rất nhiều, từ Cao Dương nghĩ đến vương quyền phong kiến, từ Ngụy vương nghĩ đến đại lộ sau này Lô Trí muốn , từ trong áo cơm ăn ở trong Hạnh Viên nghĩ đến trạng huống kinh tế nhà mình, nhưng tối đa vẫn là tự hỏi lời của Hắc Bạch Vô Thường lúc hồn du, đối với điểm đặc thù tình huống thân nàng kia, cuối cùng nàng lại giống như lọt vào trong sương mù, tinh tế nhắm nuốt lại lời dặn bảo của bọn , trải qua nhiều ngày suy nghĩ, cảm thấy cuối cùng là có để.


      Nhắc tới cũng khéo, nàng từ tám năm trước phát điểm “Đặc thù” của bản thân sau, mỗi lần đều là từ đầu ngón tay chích máu ra, chính là đánh bừa mà trúng, nay biết chỉ có máu từ mười đầu ngón tay phóng xuất ra mới hữu dụng, thầm thở dài nhõm hơi đồng thời cũng là cảm thấy buồn cười khi trong quá khứ còn tự nhận bản thân tương tự “Đường Tăng”.


      Nàng chặt chẽ nhớ kỹ câu hao tổn quá độ liền có nguy hiểm đến tính mạng kia, hai người đó tuy ràng cái “Độ” này giới hạn ở nơi nào, Di Ngọc đại khái cũng đoán được, phải là ở lượng mỗi ngày hai giọt máu, miệng kim còn có thể tự mình khép lại. Còn nhớ được mới trước đây có lần trong thôn bị nạn hạn nhán, nàng trong lần chích ra nhiều máu, sau đó bàn tay nàng bắt đầu đau mấy ngày, nay nghĩ đến trận đó lại sợ, may mà nàng vốn lòng tham, tám năm nay chưa từng quá cái “Độ” này, cũng là an an ổn ổn.


      Lô thị biết Di Ngọc chỉ nhắm mắt lại bên chợp mắt bên nghĩ tình, chỉ cho là nàng ngủ, sửa tốt góc chăn lại cho nàng, cũng nằm xuống, quay đầu nhìn khuôn mặt mơ hồ trong hắc ám của Di Ngọc hồi, lần đầu trong mấy ngày liên tiếp gần đây mới an tâm khép mắt lại chậm rãi nhập mộng.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 81: Việc Vặt Khi Về Nhà


      Sáng sớm ngày thứ hai ăn cơm xong, Lô thị đem Tiểu Mãn điều về nhà, ở trong phòng khách cùng ba huynh muội công bằng đàm buổi sáng, đem tình mười mấy năm trước lần nữa bày mặt bàn.


      Lô Trí từ ban đầu kinh ngạc cùng lo lắng, lại đến bị Di Ngọc truy vấn bọn cha ruột do dự, tâm tư nhiều lần biến hóa, vẫn thể nào nhả ra.


      Lô thị thấy thái độ kiên quyết, cũng miễn cưỡng, trong lúc Di Ngọc buồn bực duy nhất có chuyện đáng giá an ủi đó là, Lô Tuấn cùng nàng dạng cũng biết vị “Ma quỷ” phụ thân kia tên kêu họ gọi là gì, hai huynh muội biết phần chuyện xưa phần lớn giống nhau, chẳng qua cái là từ sau khi có trí nhớ liền bắt đầu bị Lô Trí giáo huấn, cái còn lại là trước đó lâu mới biết chân tướng.


      Cuối cùng Lô Trí chỉ vứt xuống câu “Chờ thời cơ chín muồi lại cho ngươi”, lập tức biểu ra bộ hình dạng nguyện cùng bọn tiếp tục thương thảo chuyện này. Lô thị biết làm sao đối với Di Ngọc lúc lắc đầu, liền xoay người phòng bếp nấu cơm, Lô Trí đại khái là sợ Di Ngọc lại hỏi, lập tức theo sát sau nương cũng hậu viện, lưu lại hai huynh muội trong phòng mắt to trừng mắt .


      Di Ngọc nhìn Lô Tuấn ở đối diện mình, hí mắt hỏi han: “Nhị ca, ngươi nhưng hiếu kỳ cái người cha kia cũng chúng ta là ai sao?” Nàng thực là cảm thấy kỳ quái, lẽ ra vừa rồi lúc bản thân mình truy hỏi Lô Trí, Lô Tuấn đồng dáng biết việc này phải hát đệm mới đúng, nhưng lại thành thành câu cũng cắm vào, việc này cùng tính cách của chính là vô cùng thích hợp.


      Nào biết Lô Tuấn vừa bị nàng hỏi vội vàng lắc đầu khoát tay : “, ta chút đều hiếu kỳ.” Di Ngọc tự nhiên biết, mới trước đây Lô Tuấn mỗi lần nháo muốn cha, Lô Trí đều là ra sao “Đe dọa uy hiếp” , thậm chí sau khi Di Ngọc xuyên qua sau đó, mỗi cách lúc, Lô Trí vẫn là ở sau lưng “Giáo dục” Lô Tuấn, để tránh tại trước mặt nàng lỡ miệng.


      “Thực?”


      “Tự nhiên là , có nương cùng ngươi còn có đại ca, vậy là đủ, ta quản người khác làm cái gì.”


      Di Ngọc chăm chú nhìn chòng chọc biểu tình của Lô Tuấn, nửa ngày cũng nhìn ra cái gì dị thường tới, chỉ có thể vụng trộm thầm hai câu.


      “Tiểu Ngọc,” Lô Tuấn thấy sắc mặt nàng cổ quái, thuận tiện dẫn ra bộ biểu tình vô cùng cẩn thận, “Ngươi có phải là thực giận ta?”


      Di Ngọc biết còn lo lắng chính mình bởi vì chuyện ở bữa tiệc tối đó tức giận, nhếch miệng cười, “Hôm qua phải đều sao, ta cái gì đều giận, ngươi chỉ cần nhớ được về sau chớ đừng uống rượu là được.”


      uống, lại uống!” mặt Lô Tuấn tràn đầy hối hận, tuy rằng trước sau bị Lô Trí cùng Lô thị giáo huấn, nhưng cứ nhớ tới đêm đó lúc say rượu muội muội của mình thiếu chút nữa bị người ta hại chết ở trước mặt , chính là sợ hãi trận.


      Tâm tư Lô Tuấn toàn viết ở mặt, Di Ngọc nghĩ nghĩ, vẫn là ấm giọng khuyên nhủ: “Nhị ca, sau chuyện này, ngươi nếu lại gặp mặt công chúa Cao Dương, lại chớ có trêu chọc nàng, nếu là nàng chủ động tìm tới ngươi, ngươi cũng được vì khí phách tranh giành, liền quan tâm, được ?”


      Lô Tuấn ra sức gật đầu, chút nào cảm thấy bị muội muội hơn bốn tuổi thuyết giáo có cái gì xấu mặt, “Ưm, đại ca cùng nương đều cùng ta quá, ta về sao gặp thúi, gặp công chúa, tuyệt đối núp chỗ xa xa. Nàng kia là từng gặp quá thẳng tính giống như ta vậy, cảm thấy hiếm lạ mới đối ta quá nhiều khoan dung, nhưng nàng dù sao cũng là công chúa, người lại ngang ngược, phát hỏa liền phát hỏa, chúng ta lại căn bản chọc được nàng, ta lại cùng nàng phân cao thấp.”


      Nhìn Lô Tuấn khó được nghiêm túc nhiệt tình, Di Ngọc nhướng mày cười cười, có lần giác ngộ này là nàng nghĩ đến, chắc hẳn là trải qua Lô Trí hung hăng gõ, rốt cuộc đầu óc mới lại khô khan như trước, lần này xem ra thực là dọa sợ, chắc hẳn về sao Lô Tuấn liền tính “Đơn thuần” như cũ, nhưng ở trước khi mở miệng cùng làm việc gì lại bỏ qua bộ não.


      Giữa trưa cơm nước xong Tiểu Mãn trở về, Lô thị dặn bảo nàng chiếu cố Di Ngọc cẩn thận sau, mới mang hai huynh đệ ngồi xe ngựa đến hương trấn gần Long Tuyền trấn xem trước thôn trang chọn, buổi tối bọn trở về, tay Lô thị nhiều hai phần khế ước nhà cùng khế đất, còn có mấy tờ bán thân khế của hạ nhân bán kèm theo thôn trang, Lô thị vốn định tự mình tìm người bán trẻ con mua, nhưng thấy đến mấy người đáng thương, khó tránh động lòng trắc , nếu mà nàng chỉ mua thôn trang mua chút hạ nhân kia, người bán lại lần nữa bán bọn , còn biết về sau bán nơi nào.


      Di Ngọc hỏi mấy câu, nghe Lô thị chút người đó xem thấy đều là thành , mới để xuống nửa trái tim tới, sau đó lại vội cảm khái nhà mình cuối cùng cũng bước vào giai cấp “Địa chủ”, trái lại có nhiều ít đồng tình mấy người bán mình thành nô kia.


      Bối cảnh cái thời đại này chính là như vậy, tầng lớp xã hội phân cấp ràng, quan hệ chủ tớ tùy ý thấy , có lẽ rất nhiều người cùng dạng giống Lưu Hương Hương lúc trước, là bị bức có cách mới bán mình vi nô, nhưng tới cùng mấy cái nô nhân có trải qua giống như Lưu Hương Hương, có thể vượt châu xuyên huyện chạy thoát, cơ bản tờ bán thân khế liền bỏ tù cả đời người.


      Kỳ thực thực cũng tàn khốc như vậy, chỉ cần thành thành , tự nhiên có thể đủ ăn ấm mặc, có chút nô bộc nhà giàu có thể qua ngày muốn dễ chịu thoải mái hơn nhiều nông hộ tầm thường.


      Tại Di Ngọc xem tới, chút hạ nhân kèm theo thôn trang vừa mua kia, có khả năng gặp gỡ được chủ tử giống như Lô thị vậy, cũng xem như bọn có vận khí, chỉ cần có ăn trộm mánh mung, Lô gia tự nhiên bạc đãi bọn .


      Tối đó hai huynh đệ lại ở trong nhà ngủ đêm, sáng sớm ngày thứ hai liền rời .


      Di Ngọc bởi vì bờ vai thể dễ dàng nhúc nhích, việc gì Lô thị đều cho nàng làm, sau khi về nhà chỉ có ăn ngủ, ngủ ăn, ngay cả luyện chữ cũng bị Lô thị nghiêm khắc khống chế chỉ trong vòng nửa canh giờ, mức độ nhàm chán thẳng đuổi theo nàng còn hơn mấy ngày ở tại Hạnh Viên.


      Lưu Hương Hương biết chuyện của nàng sau, mỗi ngày đều chạy tới đưa lần canh bổ, mới đầu Di Ngọc ăn còn thấy mới mẻ, về sau vừa thấy Lưu Hương Hương trực giác liền nghĩ hướng giường trốn tránh, cũng khó trách, cho dù đồ ăn có ngon nhưng nếu ăn được hơn nửa tháng cũng muốn phun, huống chi Lưu Hương Hương chỉ biết hầm loại canh bổ.


      Hôm nay Di Ngọc cứ theo lẽ thường dưới giám sát của Lô thị luyện mấy trang chữ, rồi sau đó liền bị nàng cưỡng ép xả về giường nghỉ, đại khái cũng biết nàng nhàm chán, mấy ngày trước đây Lô thị liền nhờ ông chủ tiệm sách trấn mang cho Di Ngọc hai quyển tạp thư giắt lưng, tốt xấu làm cho nàng cũng có chuyện khác để làm ngoài ăn ăn ngủ ngủ.


      Di Ngọc dựa vào ở bên giường đọc sách, Lô thị ngồi xếp bằng ở cuối giường đếm tiền, sàng giường trải khối vải lớn, mặt vải trắng lòa để chút khối bạc vụn , bên cạnh là chồng túi đựng tiền trắng bóc lượng bạc ba cái từ trấn mua tới.


      Trước đó lâu lúc Di Ngọc còn ở Hạnh Viên, trong rừng sơn tra thu hoạch, bán được hơn hai trăm lượng, chiếu như vậy tính, chỉ cần sơn tra năm chín từ ba đến bốn lần, trừ tiền vốn, nhà bọn cũng có thể có ngàn lượng thu nhập, quả là bọn trước kia nghĩ cũng dám nghĩ, lẽ ra Lô thị mua chút trang sức cho Di Ngọc, lại đặt mua thôn trang cho hai đứa con trai, cộng thêm đưa cho Lưu Hương Hương năm trăm lượng, đỉnh đầu còn lại bao nhiêu bạc, nay có được bạc bán sơn tra này, mới lại rộng thùng thình lên.


      Bạc vụn giường này là hôm qua nàng đặc biệt tiệm cầm độ trấn đổi với người ta, là ngày mai mang Di Ngọc thôn trang phát cho bọn hạ nhân tiền tiêu vặt mỗi tháng lần, sáu bảy cái túi tiền đều phóng lượng bạc, mặt khác có hai cái để vào là hai lượng, Di Ngọc khép sách lại, nghi ngờ :


      “Tại sao cho nhiều như vậy?” Quả là nhiều, ngay tại trấn Long Tuyền này, nhà nông hộ phổ thông, nông thu năm bất quá cũng chỉ là mười mấy lượng bạc mà thôi, nhưng xem cái dạng này của Lô thị, tháng liền phát xuống mười mấy lượng, há phải năm kiếm ngược lại thụt lùi.


      “Chúng ta dù sao cũng là chủ mới, tiền bạc đầu tháng phát nhiều chút, ngày sau bọn làm việc cũng kiên định nhiều, tháng sau người chỉ phát năm đồng tiền cũng đủ, hai người quản lượng.”


      Di Ngọc xuyên tới lúc đó là hộ nhà nông, cũng biết trong này có cái gì chú ý, nhưng Lô thị dù sao từng làm quá phu nhân nhà giàu, thấy nàng như vậy, Di Ngọc lại hỏi, tiếp tục mở sách ra xem tiếp.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 82: Hạ Nhân Trong Trang


      Ngay tại lúc cuộc sống bệnh nhân vừa đau nhức vừa hạnh phúc của Di Ngọc diễn ra, quyền quý thành Trường An lại nhanh như gió phát tán tin tức vô cùng chấn động — công chúa Cao Dương thánh quyến luôn luôn nồng đậm lại bị đạo thánh chỉ ném vào Ni Ma tháp ở chùa Thực Tế, Hoàng thượng chuyên phái Ngự lâm quân ở trong chùa hộ vệ, đối ngoại tự xưng là công chúa muốn dốc lòng tụng Phật ba tháng, lấy cầu phúc trạch (hạnh phúc + ân huệ) cho Đường dân.


      Nhưng mà ít bình dân trong thành Trường An đều ràng, công chúa Cao Dương làm sao là cầu phúc, ràng là bị Hoàng thượng bắt cấm túc. ít đám quyền quý có lòng hiếu kỳ to lớn sau khi nghe ngóng sau, mới biết chuyện này xảy ra là có nguyên nhân, lại phải nhắc tới mấy ngày trước khi thánh chỉ ban xuống, Cao Dương ở trong Thái Học Viện phẫn nộ bác bỏ trực giảng lục nghệ, ở ngay trước mặt chúng học sinh tát thư nghệ Phương điển học.


      Phương điển học này tuy phẩm chất cao, nhưng ở trong Thái Học Viện lại cực kỳ được học sinh kính , biết là ai đem việc này đâm chọc đến Hoàng thượng nơi đó, Hoàng thượng luôn luôn phô trương tôn sư trọng đạo tự nhiên là giận dữ, lại ở dưới tận lực châm ngòi thổi gió của người nào đó, mới hạ ý chỉ tên là cầu phúc thực ra là cấm túc kia.


      Lô Tuấn nghe học sinh trong viện bàn tán chuyện này sau, mấy ngày liên tiếp tinh thần đều là sảng khoái, Lô Trí ngược lại mặt bình tĩnh hết sức, mỗi khi gặp người khác nghị luận việc này của Cao Dương mặt ngoài bảo vệ cũng bỏ đá xuống giếng, đều là loại thái độ từ chối cho ý kiến.


      Lý Thái sau khi trở lại Ngụy Vương phủ nhận đến trinh thám báo cáo chỉ phân phó cấp dưới cần lại đuổi theo tra việc này, đối ngoại cứ theo lẽ thường là bộ hình dạng việc liên quan đến mình, cuối cùng làm ấy vị hoàng tử vốn tưởng rằng cùng Cao Dương giao hảo mò ra tâm tư .


      Lại hôm nay Di Ngọc dậy sớm, dưới trợ giúp của Tiểu Mãn rửa mặt thay áo, chuẩn bị cùng Lô thị đến hai thôn trang mới mua nhìn xem, Tiểu Mãn làm tóc cho Di Ngọc, lúc đeo trang sức, thuận miệng hỏi câu:


      “À, cây trâm ngọc điệp lam của tiểu thư ở đâu, mấy ngày trước đây ra ngoài chải đầu dùng xong sau thấy.”


      Lúc Di Ngọc ở lại Hạnh Viên cơm áo ăn ở toàn do người bên đó quản lý, trở về nhà lại ra ngoài quá hai lần, vì vậy mà bây giờ Tiểu Mãn vừa hỏi, mới nghĩ tới ngày đó bản thân tham gia bữa tiệc sau đó thấy trâm ngọc.


      “Có lẽ ném ở nơi nào đó, đổi lưu ngân hỉ thước cài cũng được.”


      “Hả? Ném sao!” Tiểu Mãn trừng hai mắt, nàng nhưng là biết bộ trang sức đó đáng giá trăm lượng bạc, như vậy liền ném cái, trong lòng đều cảm thấy đau.


      Di Ngọc nghĩ nghĩ, xác định từ lúc nàng vào Hạnh Viên ở lại thấy quá cây trâm ngọc kia, biết đại khái là mất luc ở bữa tiệc rượu.


      “Ha ha, đau lòng nha.” Di Ngọc tuy cũng tiếc nuối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thịt đau kia của Tiểu Mãn, vẫn là cười khẽ lên.


      “Tiểu thư!” Tiểu Mãn nghe loại ngữ khí thờ ơ như này của Di Ngọc, có chút tức giận chu môi : “Ta mới đau lòng nha, cũng phải nhà ta bỏ bạc ra mua!”


      Di Ngọc thuận tay ở mặt nàng nhéo cái, cười đùa : “Đúng đúng, ngươi muốn đau lòng cũng nên là đau lòng Lý đại ca nhà ngươi, đau lòng nhà ta làm cái gì!”


      “Tiểu, tiểu thư!” Bị Di Ngọc trêu ghẹo như vậy, Tiểu Mãn lập tức đỏ mặt, càng chọc cho Di Ngọc đem tay nhéo nàng, Tiểu Mãn sợ đụng tới vết thương của Di Ngọc, cũng dám trả đòn, chỉ có thể ở bên trốn tránh nàng bên xin khoan dung.


      Vào lúc Di Ngọc rời khỏi nhà mấy ngày đó, Lý quản gia phụ thân của Lý Nhạc nghĩ thông, hơn nữa tự mình đến nhà cậu của Tiểu Mãn định thân, cậu Tiểu Mãn vốn phản đối việc của nàng cùng Lý Nhạc, tự nhiên là đáp ứng, hai nhà liền thương lượng đến cuối năm liền xử lý hỉ cho hai người.


      Lô thị vào chính nhìn thấy Di Ngọc “Khi dễ” Tiểu Mãn, nén cười giả bộ diễn ra bộ tức giận thúc giục các nàng hai câu, Di Ngọc mới le lưỡi thu tay, Tiểu Mãn vội cài trang sức cho nàng.


      Lô thị mua hai chỗ thôn trang này, đều ở cùng cái trấn , trong sân so với nơi Lô gia ở còn muốn lớn hơn ít, mỗi trang đều có người quản , mang hai ba gia quyến, lại có ba bốn cái hạ đẳng nô công, cái thông trang ở bảy tám người.


      Trong phòng khách bố trí đơn giản, Lô thị ở chủ vị ngồi sau đó, Di Ngọc mới ngồi xuống chỗ phía dưới bên trái nàng, phía sau đứng thẳng là Tiểu Mãn.


      Trong sảnh quy quy củ củ đứng bảy người, cầm đầu là người nam nhân gần bốn mươi chính là quản của thôn trang này, tên gọi là Trần Đông, nhìn thấy hai mẹ con ngồi sau, liền tiến lên cuối người, “Phu nhân, tiểu thư.”


      Thanh của Lô thị mang theo chút thần sắc nghiêm túc mà thường ngày Di Ngọc hiếm thấy, “Người đều ở đây?”


      Thấy Trần quản gật đầu ứng tiếng sau, mới lại : “Cho tiểu thư các ngươi giới thiệu, báo tên, tuổi.”


      Di Ngọc sớm ở trong nhà được Lô thị dặn dò, cũng bất ngờ, nghiêng người chút hướng về bầy hạ nhân cúi đầu nhìn lại, cái thôn trang này cùng thôn trang bọn vừa xem vừa rồi giống nhau, nơi này do lão viên ngoại gần đây bán ra, Lô thị sợ mấy người này đối với chủ tử bây giờ của bọn xuất thân từ nông hộ cung kính, nên lúc này mới có ý gõ phen.


      Trần quản kêu từng người tiến lên đây để cho Di Ngọc nhận thức, thừa lại sáu người, trừ thê tử cùng con năm nay mới mãn mười ba tên là Trần Khúc của Trần Đông, còn có đôi vợ chồng, khác hai người còn lại là thô phó.


      Nhận thức mọi người xong, Trần quản dưới cho phép của Lô thị sai vợ và con chuẩn bị nước trà, Lô thị tùy bọn đứng ở trong sảnh, hỏi Trần quản số việc ở thôn trang, kì thực là mượn miệng giảng cho Di Ngọc nghe.


      Chờ đem chuyện lớn chuyện giao đãi xong, Trần Khúc cũng phủng cái khay tới dâng trà, Di Ngọc đánh giá nàng vài lần, lại là cảm thấy tiểu nương này diện mạo kém, mặt mày thanh tú, hai bên má giống như còn mơ hồ có lúm đồng tiền.


      Lô thị cầm lấy chén trà, mở nắm thổi cái, ngẩng đầu nhìn mấy người : “Ngày đó ta mua xuống thôn trang này, nên đều cùng các ngươi qua, tin tưởng các ngươi cũng đều là có trí nhớ, hôm nay ta tới, là mang tiểu thư các ngươi tới nhìn xem, hai là sớm tới phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho các ngươi — Tiểu Mãn.”


      Tiểu Mãn đứng ở phía sau Di Ngọc nghe thấy Lô thị kêu to, tức đem túi mang theo bên mình mở ra, ra phía trước, ấn phân phó trước đó của Lô thị, phát ỗi người bọn phát cái túi tiền màu trắng.


      mặt hai cái thô phó đều mang cười, Di Ngọc tinh mắt nhìn thấy Trần quản nhàng nhéo nhéo túi tiền sau mặt chợt lóe lên kinh ngạc.


      Di Ngọc cùng Lô thị ghi nhớ biểu tình của mỗi người bọn sau liếc mắt nhìn nhau cái.


      “Đa tạ phu nhân.” Mọi người lại khẽ khom người.


      “Trần quản , hai đứa con trai kia của ta trước đó ngươi cũng gặp qua, cái cả ngày chơi đùa liền nhắc tới, cái khác học bài ở Quốc Tử Học, cũng thường về nhà, cho nên thôn trang này ngày sau ta cũng đến nhiều, nơi này nếu là có tình gì, các ngươi liền đến Long Tuyền trấn báo cho ta là được.”


      Trần quản vội vàng ứng, Lô thị tiếp theo giao đãi mấy câu, lại cự tuyệt ở lại ăn cơm, mang theo Di Ngọc ngồi xe ngựa rời trấn này.


      xe ngựa, Di Ngọc đem Lô thị từ xuống dưới đánh giá lần, rồi sau đó dưới ánh mắt nghi ngờ của nương nàng, cười đùa tiếng : “Chậc chậc, nương ngài vừa rồi thực là có khí thế, có phải hay nha, Tiểu Mãn.”


      Vừa rồi ở trong phòng khách đứng quá thẳng, Tiểu Mãn lúc này xoa bóp cái eo nghe thấy lời của Di Ngọc, vội cười gật đầu đáp: “Đó là tự nhiên, phu nhân vốn là mặt quý khí, thực cầm lấy tư thế tới chuyện, đó phải là khí thế mười phần sao!”


      Lô thị lúc này cũng lại mang hình dạng nghiêm túc giống lúc ở thôn trang, hé miệng cười, cho từng người các nàng cái mắt đao.


      đường tán gẫu trở lại Long Tuyền trấn, đến đầu ngõ liền nhìn thấy trước cửa đứng người, nhìn kỹ chỉ thấy là Lưu Hương Hương sắc mặt hơi trắng bệch, Lô thị cùng Di Ngọc vội bước nhanh tới.


      “Hương Hương, sao vậy?”


      Lưu Hương Hương nghiêm mặt lắc lắc đầu, rồi sau đó ra hiệu cho các nàng vào phòng lại .

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 83: Kinh Gặp Cố Nhân


      Vừa vào cửa, Lưu Hương Hương liền bước nhanh kéo cánh tay Lô thị vào phòng ngủ của nàng, Di Ngọc cùng Tiểu Mãn đứng ở phòng khách nhìn nhìn rèm cửa được che kín kĩ kĩ càng càng rồi ngơ ngác nhìn nhau.


      , chúng ta làm cơm trưa.” Đứng hồi cũng nghe thấy buồng trong có chút đồng tĩnh nào, Di Ngọc liền kéo Tiểu Mãn phòng bếp.


      Chờ đến lúc hai người đem cơm làm xong, Lưu Hương Hương rời , Di Ngọc vén rèm lên vào trong phòng, nhìn thấy Lô thị nghiêm mặt ngồi ở bên giường, liền đến bên cạnh nàng ngồi xuống.


      “Nương, có chuyện gì xảy ra sao?”


      Lô thị quay đầu nhìn nàng hồi, mới lo lắng đầy mặt , “Sáng hôm nay đại tỷ ngươi gặp hai người ở trấn.”


      “Ai nha?” Di Ngọc ở trong đầu quét vòng những người mà mình nhận thức, đoán ra.


      Lô thị cắn răng, bắt lấy tay Di Ngọc, “Là mẹ con Vương thị kia.”


      Di Ngọc đột nhiên trừng lớn đôi tiếu nhãn, phản cầm tay của Lô thị, thất thanh : “ nhận sai?”


      Lô thị cứng ngắc lắc lắc đầu, “Khẳng định nhận sai, đại tỷ ngươi nhận thức được Vương thị, sáng nay trước cửa quán ăn Cẩm Ký nhìn thấy mẹ con ả ăn xin.”


      Ăn xin? Di Ngọc vội vàng truy hỏi: “Nương, người mau cùng con , việc này cuối cùng là sao?”


      Lô thị tổ chức ngôn ngữ chút, “Đại tỷ ngươi sáng nay cửa hàng may vá, khi về nhà ngang quán ăn Cẩm Ký thấy bên ngoài có vài người vây xem, nhìn qua thấy trước cửa quán quỳ hai người ăn xin hướng chủ quán đòi hỏi bánh ăn, chủ quán kia ngại hai người cản trở việc làm ăn, liền kêu tiểu nhị đuổi người, đại tỷ ngươi trước tiên là nhận ra khẩu của bọn họ, sau đó tiểu nhị đem cái ăn xin trong đó đẩy ra, cái khác liền gọi ‘Tiểu Mai’ rồi đỡ cái ngã xuống đất, đại tỷ ngươi cẩn thận đánh giá diện mạo bọn họ, nhận ra người đàn bà trong đó cực giống Vương thị! Ngươi đôi ăn xin này khẩu , diện mạo, tên gọi đều tụ đến cùng chỗ, phải mẹ con ả là ai!”


      xong thần sắc phảng phất có chút kích động, Di Ngọc lại suy tư trận, đời đích xác có nhiều chuyện đúng dịp như vậy, hai người ăn xin kia tám phần chính là mẹ con Vương thị.


      “Ngọc Nhi, đại tỷ ngươi là sợ, Vương thị kia là nhận được nàng, biết chuyện nàng bán mình vi nô, nếu hai mẹ con ả ở trong trấn này ở lại lâu dài, chừng ngày nào đó liền gặp phải!”


      Lưu Hương Hương là lấy thân phận quả phụ xuất giá, nhà chồng Hoàng gia của nàng là dòng họ lâu đời trong trấn này, nếu để cho nhà chồng tại biết nàng là nô thân sửa hộ tịch, sợ là cưỡng ép bắt nàng hạ đường (*)!


      (*) Từ cổ, chỉ việc ly hôn, có thể là chỉ chồng bỏ vợ, cũng có thể chỉ người vợ chủ động xin được rời .


      Di Ngọc tuy cũng lo lắng phát sinh chuyện như vậy, nhưng giờ phút này nàng so với Lô thị và Lưu Hương Hương mà muốn tỉnh táo rất nhiều, ít nhất vừa nghe thấy chuyện của hai người kia liền ấm đầu, nàng đem tình huống trước mắt đơn giản nghĩ chút, rồi an ủi Lô thị : “Nương, ngài cùng đại tủ đem việc này nhìn quá nghiêm trọng, trước tiên là Long Tuyền trấn lớn như vậy, bọn lại là hai kẻ ăn mày, có thấy hay mặt còn nhất định, thực là gặp được, nhận ra, lại ra sao? Các ả cái gì chính là cái gì sao?”


      Lô thị ngây hồi, mới nhìn lại mới rồi lo lắng, ra sức vỗ bắp đùi cái, mặt thậm chí lộ ra tia hớn hở, “Đúng vậy, làm gì phải để ý nha! tại nhưng so với trước kia, chúng ta bây giờ ở trong trấn này cũng là có mặt mũi, các nàng sao có thể cái gì là cái đó!”


      Lô thị đây là vô cùng bị ảnh hưởng năm đó ở Kháo Sơn thôn bị người oan uổng, nhớ lúc trước, vẻn vẹn chỉ là bị mẹ con Vương thị cấu kết dối, lập tức làm cho người toàn thôn đều tin đến tám phần, dù là như vậy, sau đó cũng là bằng cái vật chứng đáng chết kia mới “Chắc chắn” làm cho Vương thị cứng rắng cấp tội danh cho nàng, nay các nàng ở trong trấn này có nhân mạch cũng có tiền bạc, nơi nào còn phải sợ hai kẻ biết ra sao sa sút đến nỗi mò đến tận đây ăn mày.


      Lô thị nghĩ thông suốt sau lại nhíu mày, chỉ là mặt lại đổi bộ biểu tình mê mang do dự, “Ngọc Nhi, ngươi , lúc ấy nương chỉ hận đem bọn ả chết hết mới tốt, nhưng mà bây giờ nghe tới tin tức của bọn ả, trong lòng biết sao ngược lại có cảm giác gì?”


      “…” Di Ngọc làm sao trả lời vấn đề này của Lô thị, trong lòng của chính nàng cũng có chút ràng.


      Tính tình Lô thị vừa thẳng vừa cứng rắng nhưng thực tế là người thù dai, đây là Di Ngọc sớm phát , chỉ nhìn cách đơn thuần hai mươi năm trước nàng bị chồng mình đối đãi như vậy, nhưng khi nhắc tới mặt cũng chỉ là nhớ lại nhiều hơn là thống hận, chuyện xảy ra ở Kháo Sơn thôn kia, trong lòng hai mẹ con đích xác tạo thành bóng râm , nhưng tới cùng là thân thể có bị quá thương tổn cụ thể, qua ba năm, nay bọn hằng ngày trôi qua lo cơm áo, nàng liền càng duy trì cái gì tâm lý thù hận.


      Bây giờ nghe đến chuyện của mẹ con Vương thị, oán khí trong lòng Lô thị vốn bị từng ngày hạnh phúc làm dịu và hao mòn rất nhiều, cho nên phản ứng đầu tiên chính là lo lắng hai ả cho Lưu Hương Hương mang tới phiền toái, mà phải nghĩ thừa dịp hai ả mắc nạn mà trả thù.


      Mà Di Ngọc sao, càng nhiều là cảm thấy kinh ngạc cùng nghi ngờ, kinh ngạc là có thể ở lâu như vậy sau lại thấy bọn ả, nghi ngờ là biết bọn ả trải qua chuyện gì mới rơi vào tình trạng nay.


      Hai mẹ con ngồi chỗ trầm mặc hồi, mê mang mặt Lô thị dần dần tán , giơ tay nhéo nhéo sống mũi, đứng dậy kéo Di Ngọc, “, ăn cơm thôi, nha đầu Tiểu Mãn kia sợ là ở bên ngoài chờ sốt ruột.”


      Di Ngọc cũng thu tâm tư, gật gật đầu tùy nàng cùng ra ngoài.


      Đến buổi chiều Lưu Hương Hương lại tới, buổi sáng nàng cùng Lô thị thương lượng sau đó quyết định trước tìm hiểu chuyện của mẹ con đôi ăn mày kia, lúc này được chút tin tức, gấp muốn tới cho Lô thị.


      Hai tiểu nương lại bị ngăn ở bên ngoài rèm, lòng hiếu kỳ của Tiểu Mãn vốn là cười, cùng Di Ngọc chào hỏi liền ra tìm Lý Nhạc, lưu lại Di Ngọc người ngồi ở trong phòng khách thầm phiền muộn.


      Lại hai người “Đại nhân” vào phòng ngồi xuống sau, đợi Lưu Hương Hương mở miệng chuyện, Lô thị trước đem phen lý luận của Di Ngọc vào buổi sáng giảng cho nàng, nghĩ Lưu Hương Hương người ta về nhà lúc ăn cơm trưa cũng nghĩ thông suốt, hai người này hoàn toàn đều là bị mẹ con Vương thị đột ngột xuất kinh đến, nhất thời đầu óc kịp phản ứng quá, nay hiểu được còn kinh sợ như lúc buổi sáng.


      Long Tuyền trấn là trấn lớn gần kinh, giàu đến mức chảy mỡ, nhưng cũng là cơm no áo ấm, ăn mày này nọ là vô cùng hiếm thấy, xuất ra đôi nhân vật hiếm thấy như vậy, tự nhiên thiếu được nghị luận, theo tin tức Lưu Hương Hương từ tam lục bà (1) nơi đó tìm hiểu tới, mẹ con Vương thị tự xưng là đường đến kinh thành thăm viếng gặp cướp đường, mới lưu lạc đường đến nơi đây, trận lý do thoái thác này nghe lên giống như là có chuyện như vậy, nhưng Lưu Hương Hương cùng Lô thị vừa nghe liền tin.


      Dù sao là ở cùng cái thôn xóm vài năm, trong nhà Vương thị có mấy cái thân thích các nàng còn biết? Nếu là có thân thích ở kinh thành, dựa theo tính tình kia của Vương thị, sợ rằng chỉ hận được truyền ọi người đều biết mới tốt.


      “Can nương, nghe thân hai người đó giống như đều mang theo ít thương, năm nay Vương thị phải là đến bốn mươi , mặt chỉ thêm chút nếp nhăn, nhưng tóc cũng trắng hơn phân nửa, mặt Lý Tiểu Mai giống như còn có vết sẹo, người hai ả làm sao lưu lạc đến nông nỗi này?”


      Lô thị lắc lắc đầu, trong lòng thầm đoán qua mấy loại khả năng, đều chắc, “Ngươi chỉ có hai người bọn ả? nhìn thấy Lý Thành kia?”


      Lưu Hương Hương lắc đầu, “ nhìn thấy, Vương thị tự xưng là quả phụ, người , người nam nhân kia của ả có phải hay có?”


      Hai người bên này suy đoán lung tung, Di Ngọc ngồi ở trong phòng khách lật sách xem, liền nghe ngoài sân đột nhiên truyền tới từng trận tiếng đập cửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :