1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 69: Dạ Yến Phù Dung Viên


      chiếc xe ngựa bề ngoài bình thường chậm rãi chạy hướng cửa Khải Hạ phía nam thành Trường An, ngồi trong toa xe chính là ba huynh muội Lô gia Phù Dung Viên tham gia yến hội.


      Lô Trí cho hai người giảng các việc cần chú ý khi nhập yến, Lô Tuấn đỉnh đạc thường thường chen vào hai câu , Di Ngọc tất nhiên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lô Trí, chờ câu, chính mình liền ứng câu.


      Đối với Lô Trí, nay Di Ngọc vừa kính trọng lại đồng thời nhiều mấy phần thương tiếc, chỉ cần tưởng tượng đến Lô thị đoạn chuyện cũ kia, nàng rất khó kềm chế trong lòng đạm đạm chua xót.


      Lô Trí lúc này còn biết Lô thị đem chuyện năm đó toàn bộ cho Di Ngọc, thấy nàng chớp đôi mắt bồ câu hướng về phía mình, hưởng thụ duỗi tay cấu véo cấu véo khuôn mặt nàng.


      Bởi vì tiệc sinh nhật của công chúa muốn cử hành đến đêm khuya mới kết thúc, nàng cùng Lô thị tại mấy ngày trước thương lượng tốt, tiệc xong nàng trước ở tại thành Trường An tạm cư đêm, ngày thứ hai lại cùng Lô Trí và Lô Tuấn cùng nhau về nhà, lúc đó lại công bằng cùng hai huynh đệ chuyện về vị phụ thân kia.


      Huynh muội ba người tại phía bắc phường Khúc Trì xuống xe, bộ đến cầu Nhạn Ảnh, đường tới Lô Trí nhìn thấy mấy khuôn mặt người quen, đều chỉ đơn giản gật đầu chào hỏi. quá đoạn cầu Nhạn Ảnh, tại đầu cầu có cung nhân dẫn đường cho bọn trải qua mấy chỗ hoa uyển hương các (vườn hoa lầu thơm) mới đến nơi công chúa mở tiệc chiêu đãi – Phương Lâm uyển.


      Lúc này là lúc đèn hoa vừa lên, Di Ngọc vừa vào trong vườn, hoàn cảnh chung quanh đột nhiên biến hóa, trước mắt hành lang lớn, xa xa hai bên treo hàng trăm đèn hoa sen ngũ sắc, trong tai mơ hồ nghe thấy tiếng ca tiếng nhạc, lại về phía trước, chóp mũi gần như có huân hương trêu chọc, lại nghe lẫn trong tiếng nhạc trộn lẫn tiếng nam nữ cười huyên náo.


      Đến tận lúc bước lên thảm đỏ đất, hơn vài chục bậc thang, tiếng nhạc tiếng cười trong tai dần dần ràng, trước mắt hiển màn quả nhiên là vô cùng xa hoa.


      Hai bên bày bốn bàn tiệc rượu tràn đầy các loại thịt cá rau quả, mỗi cách ba tòa bàn tiệc liền có cây trụ cao cỡ nửa người hình dáng tinh vi tô màu đẹp đẽ, bên bày trí viên dạ minh châu bằng nắm tay, yến tiệc ngoài trời nên xếp đặt vô tận là lụa mỏng thượng đẳng đỏ rực ngang dọc chồng chéo lên nhau, phía tây yến tiệc bố trí cái đài nhạc, từng tiếng tiên nhạc như tiếng nước suối chảy ra.


      Các bàn tiệc gần ngồi đầy đủ, tân khách hoặc cùng ngồi cạnh thầm với nhau, hoặc đứng dậy đến các bàn tiệc khác mời rượu vui vẻ chuyện, tay là các món ăn ngon do cung nữ mặc hồng trang cúi đầu qua lại trong bữa tiệc đưa vào.


      Di Ngọc vừa nhìn liền thấy bàn tiệc chính phía bắc vị thiếu nữ nâng má mà ngồi, thân cung trang đỏ rực viền vàng hoa lệ đem nàng tôn lên vô cùng kiều diễm, bên người nàng phân biệt ngồi thiếu nữ y phục xa hoa, người ngay ngắn ngồi động chén ngọc, người lại ghé vào bên tai cung trang thiếu nữ chút gì.


      Tràng yến tiệc này của Cao Dương mời phần lớn là học sinh Thái Học quán bây giờ, đều là chút thiếu nam thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, cũng có mấy vị sư giả (thầy giáo) có mặt, lại ngồi cách xa né tránh.


      Đem lễ vật mang theo giao cho tiểu thái giám nghênh đón, lại bị chiếu theo tấm thiệp của Lô Trí tìm được chỗ ngồi của ba người, nhưng nghĩ tới là ngồi ở phía bên trái bàn thứ hai tính từ chủ vị (1), cách Cao Dương cũng chỉ xa có mười bước, Lô Trí cùng Di Ngọc đều có chút kinh ngạc, ngay cả Lô Tuấn đều hơi hơi nhíu mày.


      Cao Dương lười nhác đáp lại Sài Thiên Vi, dư quang ngắm thấy huynh đệ Lô gia muốn ngồi vào vị trí, lập tức giương giọng hô: “Trí ca ca!”


      Nhất thời tất cả tân khách tràn đầy đều hướng về ba huynh muội vừa mới nhập yến nhìn qua.


      Dù sao đường đường là tiệc sinh nhật của công chúa, bọn thân là bình dân nhưng cũng thể quá mộc mạc, hai huynh đệ đều mặc thâm y do tơ lụa thượng đẳng chế thành, kiểu dáng giống nhau nhưng khác màu sắc, vạt áo và cổ tay áo hoa văn đều do Lô thị tự tay thêu, tuy thua kém trang phục xa hoa mạ vàng nạm bạc, nhưng dưới ngoại hình nhất tuấn nhất tú (*) của hai huynh đệ làm nổi bật, ràng cất ột bậc.


      (*) Nhất tuấn nhất tú: Chỉ chung chung là đẹp. “Tuấn” thường miêu tả người có bề ngoài tài giỏi khôi ngô trước rồi mới tới nghĩa xinh đẹp, phàm vật gì có tiếng hơn đời đều gọi là tuấn. “Tú” = thanh tú xinh đẹp


      Trong nữ khách có ít người nhận biết hai huynh đệ, tối nay thấy bọn họ trang phục giống dĩ vãng, gò má đều nổi lên hai đóa mây đỏ, có chút gan lớn, càng là đồng tỷ muội ngồi cạnh chỉ điểm hai người bọn họ cười lên.


      Di Ngọc đương nhiên so với nhóm nữ khách y phục hoa lệ tại đây có vẻ trắng trong thuần khiết chút ít, mái tóc thanh nhã chải thành kiểu búi điệp, chỉ chọn cây trâm ngọc trong bộ trang sức điệp lam cài búi tóc, bươm bướm màu xanh ngọc vừa vặn lộ nghiêng ra bên tai, làm tôn thêm lỗ tai trắng muốt được điểm đôi khuyên tai bươm bướm hạt châu màu bạc của nàng, nhàng muốn bay.


      bộ váy dài áo kép màu vàng nhạt, phía xứng áo khoác ngắn bó tay màu xanh lá, chỗ khuỷu tay choàng buông xuống miếng lụa mỏng màu lam, càng sấn thân hình kiều tiêm của nàng.


      Nghe đến tiếng gọi của Cao Dương, Di Ngọc xoay người nhìn lại, đúng lúc nghênh trận gió đánh úp đến, lại thêm miếng lụa xanh khoác nơi tay nhàng bị nâng lên, cánh bướm vành tai trong trung xẹt qua đạo ánh sáng bạc, cây trụ nâng viên dạ minh châu bên người toát ra ánh sáng nhu hòa chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong phút chốc, dáng người nàng phảng phất bóng của cánh bướm xẹt qua lại ở lại trong trái tim của rất nhiều người.


      màn này lạc vào trong mắt Cao Dương, có mùi vị như vậy, nàng chưa từng gặp qua Di Ngọc, tuy luôn nghe Lô Tuấn ở trước mặt nàng bốc phét, ấn tượng đối với Di Ngọc cũng bất quá dừng lại tại diện mạo thanh tú lại nhận biết mấy cái chữ to, nông nữ nhà nghèo.


      Trước mời mọc Lô gia huynh đệ nhân tiện thêm muội muội bọn , cũng bất quá là nàng nhất thời hưng khởi thôi, mấy ngày nay nàng ra sức chơi đùa sớm đem việc này quên ở sau đầu, nay nhìn xuống thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh hai huynh đệ này, mới nhớ đến có việc như vậy.


      Nhìn mặt mày Di Ngọc vẫn hiển non nớt nhưng khó nén kiều thái, nhớ lời khen ngợi của Lô Tuấn còn văng vẳng bên tai, trong lòng thiếu nữ Cao Dương kỳ dị nâng lên cổ bất mãn, nhất là khi Di Ngọc quay đầu nhìn thấy nàng đôi mắt to sáng trong, thế nhưng nửa điểm cũng mang kính ý, chỉ là như vậy nhàn nhạt, hơi hơi cười, liền phảng phất giờ phút này nhìn phải nàng này cái cao cao tại thượng công chúa, trái lại giống như là cái người lạ tầm thường dạng.


      Trong lòng thư thái, sắc mặt Cao Dương tự nhiên cũng khó xem lên, Lô Tuấn Lô Trí nghe thấy tiếng kêu của nàng lập tức trong khoảnh khắc liền tới đối diện, ngừng đứng ở trước chỗ ngồi của Cao Dương đối nàng khom người bái, từng người hai câu chúc mừng.


      Cao Dương lạnh mặt giương mắt lườm bọn chút, dư quang lại liếc về Di Ngọc dấu tại phía sau hai người cúi đầu mà đứng, thấy nàng ngay lời chúc mừng đều lên , ở trong lòng càng chắc chắn thêm nàng tội bất kính.


      Nếu mà giờ phút này Di Ngọc biết Cao Dương trong lòng suy nghĩ nhất định hô to oan uổng, trước khi tới nơi này Lô Trí vì phòng vạn nhất (**), riêng giao đãi nàng cần ra tiếng, hết thảy tùy hai người ca ca xã giao, bởi vậy nàng mới đứng tại phía sau bọn họ tiếng nào, lại nghĩ đơn giản như vậy lại bị Cao Dương xem thuận mắt.


      (**) phần vạn (biểu thị phần cực )


      Lô Trí ngẩng đầu nhìn thấy mặt cao Dương sắc, lại thấy phương hướng tầm mắt nàng nhìn, trong lòng lộp bộp chút, còn chưa kịp nghĩ nhiều, liền nghe Cao Dương cười lạnh mở miệng:


      “Trốn tránh tại phía sau các ngươi chính là kia cái gì Tiểu Ngọc , ngày thường tổng nghe Lô Tuấn thổi phồng, sao hôm nay tới, trái lại dấu đầu lộ đuôi, là nàng thể gặp người, vẫn là nghĩ gặp bản cung?”


      Nghe đến Cao Dương tự xưng “Bản cung”, ngay cả Lô Tuấn trì độn cũng phát đến đối phương tâm tình tốt, vô ý thức hướng Lô Trí bên cạnh đứng, càng thêm đem Di Ngọc che càng kín đáo.


      Chưa từng nghĩ cử động kia lại lập tức đem Cao Dương chọc phẫn nộ, nàng trọng trọng đem chén rượu trong tay ngã văng ra ngoài, đúng rớt tại bên chân Lô Tuấn, chén rượu nháy mắt bắn tung tóe ướt vạt áo Lô Tuấn.


      Tiệc rượu vừa rồi còn ăn uống linh đình nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ, nhạc sư phía tây đình chỉ gõ, cung nữ thái giám bưng thức ăn cũng đều quỳ đất. Tính cách Cao Dương thiếu người ngồi ở đây đều lĩnh giáo quá, liền tính chưa từng thấy tận mắt cũng đều nghe người ta quá, lập tức các loại ánh mắt đều dừng người ba huynh muội đứng trước chủ tịch vị, có đồng tình, có vui sướng khi người gặp họa, cũng có xem kịch hay.


      Di Ngọc cúi đầu nhìn chén ngọc bên chân Lô Tuấn lăn đến bên cạnh mình, phản ứng đầu tiên là cái cốc này còn rắc chắc, phản ứng thứ hai đó là hiểu ra sao. Nàng tự nhiên là ràng tâm lý Cao Dương, tuy nghe hai người ca ca qua người này điêu ngoa tùy hứng lại dễ giận dễ bạo, nhưng chỉ bằng Lô Tuấn nhiều lần cùng nàng tranh cãi lại bình yên vô , Di Ngọc vô ý thức cũng có đem nàng nghĩ quá hư hỏng, nay xem lại, trong lòng cũng căng thẳng.


      Thanh có chút bén nhọn của Cao Dương tại mảnh yên tĩnh lúc này vang lên: “ nguyện gặp người, kia muốn mặt làm gì dùng, người tới –”


      Ngay tại Cao Dương câu “Muốn mặt làm gì dùng” khỏi miệng sau, ba huynh muội Lô gia sắc mặt đều là căng thẳng, thầm nghĩ ổn. Lại nghĩ chưa đợi Cao Dương hết lời, tại trong bữa tiệc này vang lên đạo thanh khác, sinh sinh đánh gãy mệnh lệnh chưa khỏi miệng của nàng.


      “Còn nghĩ chỉ có ta tới trễ, ra có ba cái đến chậm bị phạt đứng.”


      Mọi người đều hướng về người lên tiếng nhìn lại, thầm nghĩ là ai như vậy to gan lại dám chen ngang vào lời của Cao Dương, ba huynh muội cũng đều nghe tiếng quay đầu nhìn lại.


      Chỉ thấy người tay vén áo bước đến bậc cuối cùng của tầng thang, chậm rãi vào trong bữa tiệc, thân áo lụa chạm bạc điểm vàng, nơi eo cài ngọc tím, thắt lưng màu bạc thêu họa tiết mây bay, búi tóc xuyên trâm ngọc linh chi trúc tiết, gương mặt như ngọc, thân hình tu tiêm, hình dáng tiêu sái, phẩm chất nhàng.


      Di Ngọc lẳng lặng nhìn người này tại mảnh đèn hoa sen chiếu rọi mỉm cười đến gần, trong mắt lên tia mê ly.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 70: Toàn Là Người Quen


      Cao Dương trong cơn thịnh nộ bị người cướp lời, nhất thời tạp ở chỗ ấy, khuôn mặt ngộp đỏ bừng, cần bão nổi, lại nhìn thấy người tới sau nháy mắt ủ rũ xuống.


      Nếu nàng đường đường Cao Dương công chúa ở đời này còn có người thể chọc, trừ đương kim hoàng thượng, chỉ có hai người, người là tứ ca của nàng, mặt khác cái chính là công tử trước mắt nhàng chậm rãi về phía nàng, tứ ca là nàng dám chọc, còn người còn lại là nàng muốn chọc.


      “Biểu ca.” Cao Dương cười gượng gọi tiếng người tới, Sài Thiên Vi vẫn ngồi tại bên cạnh nàng lại ràng đứng lên hai bước chạy đến giữ chặt ống tay áo người tới liền muốn kéo hướng về phía bàn của Cao Dương.


      “Nhược Cẩn ca ca, cùng chúng ta ngồi cùng nhau .”


      Đỗ Nhược Cẩn có lấy ra ống tay áo bị Sài Thiên Vi lôi kéo, đối nàng khe khẽ mỉm cười, mà sau đó xoay người hướng Lô Trí gật đầu , “Lô huynh.”


      Lúc này khuôn mặt thanh tuấn của Lô Trí giống vừa rồi hết sức banh, nâng tay vái chào, “Đỗ huynh.”


      Lô Trí là trải qua Đỗ Như Hối tiến cử mới vào Quốc Tử Học học bài, trong lúc đó tuy thường lui tới, nhưng cũng nhận được vị này cùng tại Thái Học Quán đọc sách là Đỗ gia đại công tử, hai người tuy cùng ban, nhưng bởi vì mỗi lần tuế khảo đều là cầm cờ trước, tự nhiên thiếu nghe qua tích của đối phương.


      Di Ngọc tại nghe đến tiếng “Nhược Cẩn ca ca” sau, mới nhận ra người đối diện này, vài đoạn ngắn ký ức nháy mắt trào lên trong lòng: Ba năm trước tại trước cửa túc quán, thiếu niên tái nhợt che miệng ho , thoải mái mà đuổi công tử quần lụa (*), mà cuối cùng để lại bóng lưng nhợt nhạt cười xua tay rời .


      (*) Chỉ con em nhà giàu ăn chơi trác táng.


      Xa cách ba năm, đây lại phải lần đầu tiên nàng gặp lại người này, trước đó lâu nàng tại cửa sau học túc quán nhìn thấy vị công tử áo trắng kia cũng là , khó trách lúc ấy nàng cảm thấy quen mắt, chỉ là làm sao cũng nhớ ra.


      “Biểu ca, tới đây ngồi!” Cao Dương tiếp đến ánh mắt thường xuyên đưa tới của Sài Thiên Vi, bĩu môi lên tiếng hô qua Đỗ Nhược Cẩn cùng Lô Trí chuyện.


      Nghe đến tiếng nàng gọi, Đỗ Nhược Cẩn đối với Lô Trí đành chịu cười sau liền xoay người đến bàn của nàng, vừa mới ngồi xuống lại nghe Cao Dương hướng Lô Trí cười , “Trí ca ca cũng nhanh nhập tiệc , hôm nay có thiếu thứ chơi đùa nha.”


      Ba huynh muội Lô gia thân thể đều cứng đờ, Di Ngọc khóe miệng khẽ rút, thầm nghĩ Cao Dương công chúa này quả nhiên có bệnh, đúng là cái tính cách thỉnh thoảng động kinh, vừa rồi còn đối bọn trừng mắt lạnh lùng, lúc này lại ngọt ngào kêu lên “Trí ca ca”.


      Tùy ba huynh muội Lô gia nhập tiệc, tiếng nhạc cùng tiếng cười dần dần vang lên, hai cái cung nữ nhanh chóng dọn dẹp vết bẩn mặt đất vừa rồi do Cao Dương ném ly rượu tạo thành, yến tiệc lại lần nữa khôi phục náo nhiệt vừa rồi, nếu phải vạt áo Lô Tuấn ẩm ướt, Di Ngọc cho rằng vừa rồi xung đột căn bản chưa từng phát sinh quá.


      Tuy vẫn có các loại ánh mắt đều hướng về chỗ ba huynh muội, nhưng lúc này bọn lại tâm tư để ý tới việc này.


      Sắc mặt Lô Tuấn rất dễ xem, Di Ngọc giọng hỏi mấy câu lại đổi lấy nụ cười khổ, “Đều trách ta, nếu phải ta ở trước mặt nàng chuyện về ngươi, nàng cũng …”


      Di Ngọc nghe tự trách, trong lòng cũng ra mùi vị, tuy rằng nàng xuyên qua đến tại quá tám năm, đây cũng là lần đầu tiên nàng tiếp xúc đến đám người tầng cao nhất của triều đại này, vốn tưởng rằng chỉ cần thành chút liền bình an vô , ai biết ngoan ngoãn câu cũng có thể bị người ta lấy ra tật xấu tới, nàng là ràng Cao Dương công chúa vì cái gì nhìn chính mình thuận mắt, nhưng vừa rồi đối phương lửa giận lại làm cho đầu óc “Ngây thơ” của nàng tỉnh táo ít.


      Nơi này phải Kháo Sơn thôn trời cao hoàng đế xa, cũng phải bình tĩnh an ninh Long Tuyền trấn, nơi này là thành Trường An, là nơi cách thiên tử vô cùng gần, là nơi quan lại quyền quý khắp nơi đều thấy, tính chất giai cấp ở chỗ này biểu vô cùng ràng, giống như vừa mới, nếu có Đỗ Nhược Cẩn thình lình xuất đánh gãy, Cao Dương kia dưới cơn giận dữ đem nàng làm gì?


      Hơi hơi đánh cái rùng mình, tầm mắt lặng lẽ nhìn về hướng chỗ ngồi chính bắc, Cao Dương toàn thân kim quý tùy ý tươi cười, nửa điểm có vừa rồi tàn nhẫn, lại làm cho nàng tận trong đáy lòng rét run.


      “Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc?” Lô Trí khẽ gọi làm cho nàng phục hồi tinh thần lại, thấy nàng cố xả ra tia tươi cười, rơi ở trong mắt đối phương lại ra lời suy yếu.


      Ánh mắt Lô Trí chợt lóe, nhàng cầm bàn tay có chút lạnh buốt đặt bàn của Di Ngọc, hạ thấp tiếng , “Tiểu Ngọc đừng sợ hãi, đại ca để cho ngươi có chuyện, tổng có ngày… Đại ca tuyệt để cho ngươi lại chịu ủy khuất như vậy.”


      Cái mũi Di Ngọc liền đau xót, cúi đầu giấu trong mắt hơi nước, ngẩng đầu lần nữa nhìn Lô Trí cười liền kéo sang chuyện khác, “Đại ca, người vừa rồi là ai a?”


      Lô Trí dấu ánh mắt lạnh lùng, thay đổi khuôn mặt ôn hòa tươi tắn, “Kia là con trai trưởng của Đỗ đại nhân, cũng là học sinh Thái Học Quán, đại ca cùng có quá vài lần duyên phận, người này…”


      Nghe xong Lô Trí giảng thuật, Di Ngọc lần nữa bị cái triều đại hỗn loạn này cấp chấn, lịch sử mẹ ruột Cao Dương công chúa là câu đố, nhưng mà đến nơi này người ta còn là người có mẫu . Em ruột của Đỗ Như Hối – Dung phi, đó là chánh chủ sinh ra Cao Dương, chỉ là vị phi tử này tương đối gặp xui, tại cùng ngày sinh ra Cao Dương liền rơi rụng, đại khái cũng bởi vì việc này, đương kim hoàng thượng mới đối với Cao Dương sủng ái có thêm, thái độ dung túng.


      Đỗ Nhược Cẩn, Nhược Cẩn (**), Cẩn, mỹ ngọc, công tử tựa như mỹ ngọc dạng, cái tên này đặt được chuẩn xác, nhưng mà lần đầu nàng gặp thiếu niên này, đối phương ràng là bộ dáng tiều tùy do bệnh, thế nào tại xem chỉ trừ gầy ít, trái lại giống là người thân thể có vấn đề.


      (**)Nhược Cẩn: Nhược = Như, Cẩn = ngọc đẹp, ngọc quý. Nhược Cẩn = Như ngọc.


      Trong lúc hai huynh muội thấp giọng trò chuyện, Lô Tuấn ngồi ở bên cốc này đến cốc khác uống rượu giải sầu, thẳng đến thân hình đều thoáng có chút ổn, Lô Trí mới phát thích hợp, lướt qua Di Ngọc vươn tay đoạt được chén rượu trong tay , lại đem bầu rượu cầm đến bên mình, nhàng nhoáng lên cái — trống .


      “Lô Tuấn.” Thần sắc Lô Trí rất tốt nhìn, trước khi tới nhiều lần giao đãi quá, bọn ba người tối nay nếu phải tất yếu, đều được uống rượu, nhưng Lô Tuấn tửu lượng vốn tốt lại rành rành uống ấm, lúc này sắc mặt đều bắt đầu nổi lên bình thường hồng tới, hiển nhiên là bộ hình dạng uống nhiều.


      Di Ngọc chưa từng thấy quá Lô Tuấn uống rượu, lập tức khó tránh lo lắng nhàng đẩy đẩy , “Nhị ca, ngươi có uống say ?” Ngàn vạn muốn, người uống say nhiều ít đều có chút tật xấu hư hỏng chạy ra, nàng nhưng muốn lông tơ vừa mới bị vỗ thuận của Cao Dương lại lần nữa bị chọc lên.


      “Hmmm… , , say… Hắc hắc…”


      Di Ngọc vội vàng kéo lấy Lô Tuấn mơ tưởng đứng lên, thầm nghĩ: say còn như vậy, kia nếu say còn ra sao.


      Lô Trí khẽ thở dài cái, vươn tay đưa tới cung nữ lại lấy bầu rượu, ra hiệu Di Ngọc cùng đổi vị trí.


      Di Ngọc tuy ràng đại ca nghĩ làm cái gì, nhưng vẫn thành thành nhường ra chỗ ngồi, lại nghĩ Lô Trí vừa mới ngồi xuống bên cạnh Lô Tuấn, liền đem ly rượu bàn đều đổ đầy nhét vào tay Lô Tuấn.


      “Uống hết.”


      Di Ngọc trơ mắt nhìn Lô Tuấn lại uống sạch ly rượu tràn đầy, lúc này mới bắt được cánh tay Lô Trí, “Đại ca, ngươi làm gì vậy?”


      Lô Trí quay đầu nhìn nàng cái, giải thích , “ nếu là say chuếnh choáng, tuyệt đối chọc , nếu là say hoàn toàn –”


      “Oành” tiếng, cả người Lô Tuấn đều nằm bò đến bàn, nhắm mắt lại nhúc nhích.


      Nhìn Lô Trí ném tới cái ánh mắt “Chính là như vậy”, Di Ngọc khô khốc cười tiếng, chỉ cảm thấy cảm giác kiềm nén trong lòng nhất thời đánh tan hơn phân nửa.


      Lô Trí thay Lô Tuấn dọn xong cánh tay vặn vẹo, đỉnh đầu có bóng râm chiếu xuống, ngẩng đầu liền thấy trương mặt châm biếm, áp chế dục vọng muốn nhíu mày, nhàn nhạt hỏi:


      “Có việc?”


      “Xem ngươi , tiểu gia liền thể tới đây kính ngươi chén rượu sao?”


      Di Ngọc chỉ thoáng nhìn qua thiếu niên đứng trước bàn của bọn , liền nhìn chỗ khác, cúi đầu suy tư, người này tại sao nhìn rất quen.


      “Trưởng Tôn Chỉ, ta nghĩ chúng ta còn quen đến mức mời rượu.”


      Lô Trí vừa mới dứt lời, người tới liền đem thân thể đè thấp, ngừng tại trước mặt nửa thước nhếch mép ra cười nhe răng, thấp giọng : “Lô Trí, ta trị được ngươi, tự nhiên có người thu thập ngươi, công chúa vừa rồi phát hỏa lớn như vậy, ngươi cho rằng nàng liền chỉ như vậy, bây giờ là có ma ốm Đỗ Nhược Cẩn ở đây, đợi lát nữa xong tiệc –”


      tới đây, người tới lại thẳng người lên, ha ha cười xong, xoay người hướng chính mình ghế đến.


      Tạm thời đề mặt Lô Trí biến ảo biểu tình, Di Ngọc lại trong lòng xoắn xuýt, từ đại ca hô lên tên người này sau, nàng liền đem đối phương nhận ra được, Trưởng Tôn Chỉ… Ba năm trước tại cửa sau học túc quán chính là tên công tử quần lụa đầu lĩnh.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 71: Đấu Thẻ


      Di Ngọc chờ Trưởng Tôn Chỉ xa, mới kéo chút Lô Trí vốn có biểu tình nào, “Đại ca, người này lại là ai?”


      Lô Trí khẽ nhíu lông mày, “Là con trai thứ ba của Trưởng Tôn đại nhân, cũng là ở Quốc Tử Học học bài, bất quá năm trước bởi vì tuế khảo quá kém, bị điều từ Thái Học viện đến Tứ Môn học viện, đại ca lên tới Thái Học viện, chính là thay thế vị trí của , đại khái bởi vị chuyện này, rảnh rỗi có gì làm mới thích tìm ta phiền toái.”


      Trưởng Tôn đại nhân! Trái tim Di Ngọc đập mạnh, buột miệng hỏi, “Là con trai của vị quốc cữu kia?” Trưởng Tôn Vô Kỵ, ca ca ruột của đương kim hoàng hậu Trưởng Tôn thị, quan cư thượng thư tả bộc xạ, vị đồng tể tướng. (1)


      Sau khi thấy Lô Trí gật đầu, trong lòng Di Ngọc càng kinh, “Vậy đại ca ngươi –”


      Lô Trí đưa tay ngăn chặn lời của Di Ngọc, thấp giọng an ủi, “Vô , chỉ là Trưởng Tôn gia thứ tử (con trai của thiếp), bởi vì tính cách bướng bỉnh thích đọc sách nên nhiều chịu cha phiền chán, gia giáo trong Trưởng Tôn gia vô cùng nghiêm, mặc chọc , vừa rồi bộ dạng kia của , ngươi chỉ xem như gặp kẻ điên là được.”


      Tại xem ra, so với trong trường học đùa dai cùng tìm phiền toái, hành vi vừa rồi của Trưởng Tôn Chỉ nhiều lắm chỉ xem như uy hiếp, rất là thu liễm.


      Nguyên lai là thứ tử, trái tim Di Ngọc rốt cuộc để xuống, thiếp sinh con trai địa vị vốn nhiều cao, Trưởng Tôn Chỉ kia bất quá cũng chỉ là ỷ vào trong nhà có cái lão tử quyền cao chức trọng mới càn rỡ như vậy, nhưng mà vừa rồi nghe nhắc tới tên của Đỗ Nhược Cẩn, còn ác ý xưng là ma ốm, nếu là ba năm trước thiếu niên kia thân thể hư nhược còn nghe được, nhưng trước mắt người kia khẽ cười uống rượu, mặt có bệnh trạng a.


      “Nhìn cái gì vậy?” Lô Trí vỗ đầu Di Ngọc cái, theo ánh mắt nàng hướng bắc nhìn lại, sau cười , “Đỗ công tử đích xác là cái nhân vật tuấn tú, ngay cả tiểu muội của ta đều miễn được muốn nhìn nhiều vài lần, đáng tiếc — aiz, cũng thế.”


      Di Ngọc nghe nửa câu đầu lời của cảm thấy oan uổng, lại bị câu “Đáng tiếc” gợi lên lòng hiếu kỳ, gặp đình chỉ như vậy, nghi ngờ , “Đáng tiếc cái gì, đại ca thế nào .”


      Lô Trí chẳng hề trả lời, tự lo gắp thức ăn ăn, Di Ngọc trong lòng biết muốn giống mấy bà tám ở sau lưng chuyện của người ta, cũng miễn cưỡng, vươn tay cầm đũa bạc nặng trình trịch, cái miệng ăn tới.


      Chưa ăn được vài ngụm, liền nghe tiếng cười đùa bên tai dần dần xuống dưới, lại ngẩng đầu đảo qua, chỉ gặp Cao Dương chẳng biết lúc nào từ ghế đứng lên, giơ lên chén ngọc trong tay, dịu dàng :


      “Hôm nay là sinh nhật mười lăm của Cao Dương ta, có thể cùng các vị đồng khánh (cùng chúc mừng), thực là phấn khởi, tới tới, mọi người cùng uống chén này.” Dứt lời nàng liền đem ly rượu tiến đến môi mọng, uống hơi cạn sạch, lại đem ly triển trước mặt mọi người.


      Thấy tình cảnh này, khách mời tại bàn đều vươn người đứng dậy, giơ lên ly trong tay, giương giọng hét lên, “Chúc mừng công chúa phương hoa (*)!” Tuy thanh chỉnh tề, nhưng tụ cùng chỗ cũng cao vút to , Di Ngọc làm bộ đem ly rượu hướng bờ môi đụng đụng, mí mắt khẽ nâng, nhìn hướng vẻ mặt cười duyên của Cao Dương, bất luận hành vi lúc trước của nàng, giờ phút này vị công chúa điện hạ kia quả là thân mang tôn quý khí.


      (*) Phương hoa: hương thơm như hoa, tuổi đẹp như hoa. Từ chúc mừng mang ý nghĩa tốt đẹp.


      Cao Dương thấy mọi người uống cạn mới đem chén ngọc đặt bàn, sau đó hai tay hợp lại vỗ hai cái, chỉ thấy dàn nhạc phía tây sở tấu làn điệu đột nhiên biến , hai hàng vũ nữ dáng vẻ yểu điệu nhàng bước vào phần đất trống trong yến tiệc, tùy tiếng nhạc ưu mỹ chậm rãi múa lên.


      Tại tiệc thiếu thiếu niên huyết khí phương cương, khó tránh mắt chớp nhìn chòng chọc từng cái vũ nữ dung mạo xinh đẹp trước mắt, Di Ngọc bĩu môi, thoáng nghiêng đầu nhìn trộm Lô Trí vẫn im lặng, thấy tuy cũng tại thưởng thức vũ đạo nhưng trong mắt lại tỉnh táo như trước, thầm than tiếng đại ca nhà mình định lực là tốt.


      Đoạn nhảy múa này nửa canh giờ đều có ngừng, những người lúc đầu ngưng thần xem múa cũng đều dần dần lần nữa lẫn nhau trò chuyện lên, Di Ngọc bên cùng Lô Trí chút chuyện phiếm, bên thầm thay đám vũ nữ thấm thấm mồ hôi trong bữa tiệc mệt mỏi, khiêu vũ ở nơi này, lượng vận động đều nhanh vượt qua chạy marathon cự ly dài.


      dễ dàng chờ đám vũ nữ lui xuống, lại thay đổi đôi thiếu niên ăn mặc đoản đả (**), từng người cầm thanh trường kiếm, nhạc trận vang vang, hai người liền “Đánh nhau” lên, Di Ngọc xem nửa ngày mới ràng đây là song nhân kiếm vũ, thầm nghĩ khó trách bọn ra tay có khí lực gì, nguyên lai chỉ là bày ra tư thế dễ xem.


      (**) đoản đả: diễn viên mặc quần áo chẽn trong các tuồng đấu võ.


      Sau đó lại có mấy cái tiết mục, trừ vài kỹ nhân giang hồ biễu diễn tạp kỹ, phải là cả đám múa chính là người múa, lúc này Di Ngọc nhàm chán sắp ngủ, vũ nữ ở trong sân xoay quanh rốt cục dừng lại bày ra tư thế cuối cùng.


      chủ tịch vị, Sài Thiên Vi ghé vào bên tai Cao Dương nho thầm mấy câu, công chúa điện hạ do uống vài chén rượu mà sắc mặt hồng hào lúc này liền vươn tay vỗ mấy tiếng, mấy vũ nữa sân khấu liền lui xuống, quá khoảnh khắc liền có mấy người cung nữ riêng biệt tự phủng cái ống trúc đến từng bàn của tân khách trong bữa tiệc.


      Di Ngọc thấy Lô Trí sắc mặt bình tĩnh từ ống trúc của người cung nữ khom người đưa tới trước mặt bọn này rút ra cái thẻ gỗ, sau đó cung nữ kia lại đến bàn kế tiếp.


      Lô Trí quay đầu nghênh tiếp ánh mắt nghi hoặc của Di Ngọc, vươn tay đưa qua cái thẻ gỗ màu xanh đó cho nàng, giải thích , “Cái thẻ xanh này gọi là hành thẻ, đó có khắc bất đồng con số, chuyên cung khách nhân chọn, công chúa làm chủ nhân, tay lại có thẻ đỏ gọi là trạch thẻ số lượng ngang nhau cùng chút ít thẻ lệnh có màu vàng, chúng ta trước đó rút hành thẻ, đợi lát nữa công chúa lại tuyển trạch thẻ có khắc đồng dạng con số, phàm là bị rút trúng, đều phải tiếp tục tự mình tuyển chọn thẻ lệnh, theo chỉ thị đó làm việc mới được, cuối cùng thẻ lệnh dùng xong, chủ nhân chọn vị hoàn thành thẻ lệnh tốt nhất tặng cho giải thưởng.”


      Di Ngọc gật gật đầu, đem cái thẻ gỗ chỉ rộng hẹp chừng ngón tay rất bằng phẳng trong bàn tay lật qua lật lại xem, quả nhiên thấy dưới cùng có khắc lối hắc thể (2) hai chữ “Mười bảy”, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ gặp các khách mời tại từng bàn đều có người trong tay cầm cái thẻ dài chừng bảy tấc (1 tấc ~ 3.33cm), lại nhìn cái bàn trước mặt Cao Dương, chẳng biết lúc nào nhiều ra hai cái ống trúc khắc hoa, cái ống trúc bên trong cắm tràn đầy thẻ đỏ, cái ống trúc khác còn lại ràng là vài cái thẻ vàng.


      “Cái này gọi là đấu thẻ, nghe công chúa Cao Dương là người đầu tiên xuất ra, nay cũng được nữ quyến của các quan lớn rảnh rỗi việc làm thích nhất dùng tới vui chơi giết thời gian, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.”


      Di Ngọc có chút lo lắng hỏi: “ cầu thẻ lệnh kia làm khó người chơi ?”


      Lô Trí nhàng lắc đầu, xác định , “Nghe đều là chúc việc làm câu đối ngâm thơ, chỉ là biết thẻ lệnh của công chúa có gì bất đồng .”


      Di Ngọc định hỏi tiếp, liền nghe phía yến tiệc truyền tới tiếng Cao Dương cười đùa, “Tại đây tổng cộng bốn mươi tám bàn, mỗi bàn chọn người được thẻ, cộng thêm bàn này của ta hai cái, tổng là năm mươi cái thẻ hành, bất quá hôm nay ta chỉ chuẩn bị mười cái thẻ lệnh, những thẻ xanh đều ở trong tay các ngươi, các vị cần phải xem kỹ số thẻ, đợi lát nữa bị ta rút trúng mơ tưởng quỵt nợ chính là được.”


      chủ tịch vị, Cao Dương cười duyên ẩm ngụm rượu, sau đó duỗi tay sờ loạn thẻ đỏ trận, cho đến khi ánh mắt tất cả khách mời đều dời đến tay nàng, lúc này mới nhàng rút ra cái thẻ được chọn đầu tiên tới.


      “Ba mươi lăm.”


      Cao Dương ràng niệm ra số thẻ, trong mắt chợt lóe, lại thấy phía dưới có người nhúc nhích, lông mày vừa muốn nhăn lại, liền nghe người bên cạnh khẽ cười , “Thực là khéo, cái đầu tiên là ta.”


      Ngồi tại bên cạnh Sài Thiên Vi, Đỗ Nhược Cẩn chậm rãi đứng dậy, hướng mọi người đưa ra thẻ xanh trong tay, phía dưới thiếu người liền bắt đầu thấp giọng thầm.


      Sài Thiên Vi nhàng vỗ tay , ở bên thấu thú, “Nhược Cẩn ca ca hôm nay nhưng cho chống chế — mau chút mau chút, rút thẻ lệnh!”


      Di Ngọc ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy chủ tịch vị Đỗ Nhược Cẩn nhàng khom người từ ống tre đựng thẻ vàng bàn lấy ra cái thẻ gỗ tới đưa cho Cao Dương, đối phương chỉ chăm chú nhìn chữ thẻ, liền hướng mọi người :


      “Thẻ lệnh của chúng ta hôm nay có chút mới mẻ, cần hợp tác mới được, cái thẻ này của biểu ca ta phía có khắc bốn chữ ‘Bằng cầm vẽ tranh’ (dựa vào tiếng đàn nảy sinh ý cảnh mà vẽ tranh), xem tới là trước phải muốn chờ ta rút ra người đến đánh đàn mới được.”


      xong nàng liền rất nhanh lại rút ra cái trạch thẻ, giương giọng thầm: “Là số bảy!”


      Yến tiệc mọi người sửng sốt, chỉ thấy bên cạnh Cao Dương lại đứng lên người, cũng là biểu tình có chút vui Trưởng Tôn Nhàn.


      “Là ta.” Trưởng Tôn Nhàn đem thẻ xanh trong tay hướng mặt bàn để xuống, cúi người rút thẻ lệnh ra đưa cho Cao Dương.


      Cao Dương tiếp tới đây vừa xem, nhất thời vui vẻ, vỗ cái bàn hai cái mới nín cười đối mọi người , “Thực là khéo cực, vừa tìm ra người đánh đàn, lại làm cho nàng rút trúng ‘Tá cảnh sinh cầm’ (dựa vào cảnh vật nảy sinh ý cảnh mà đàn), kia liền làm phiền Nhàn tỷ tỷ cấp đoàn người chúng ta đàn khúc .”


      Vừa dứt lời, chỉ thấy phía tây hai cái tiểu thái giám cẩn thận dè dặt nâng chiếc đàn cổ tiến vào trong tiệc, lại có hai người tại bên cạnh cây đàn xếp cái bàn cao bằng gỗ lim, mang lên văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), cùng với công cụ vẽ tranh.


      Xem Trưởng Tôn Nhàn đứng dậy tha thướt đến cạnh cây đàn, Đỗ Nhược Cẩn cũng nhanh tới, trong đôi mắt bình tĩnh lên đạo ánh sáng, tươi cười mặt càng thâm thiết (thắm thiết sâu sắc) hai phần.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 72: Tài Tử Giai Nhân


      Khúc Giang, Phù Dung Viên nở rộ trong màn đêm, trong Phương Lâm Uyển đèn đuốc sáng trưng, khách nhân mãn tiệc ngồi thảm hồng trải dài lại thấy nửa người ngôn ngữ, chỉ có tiếng đàn dưới ánh trăng uyển chuyển động nhân lượn lờ màng tai.


      Màn lụa voan hồng hạ xuống, thiếu nữ nhu mỹ thân váy trắng như ánh trăng cuối vầng trán, đôi tay như ngọc tại giữa những dây đàn ve vút, tại cách bên người nàng năm bước có công tử áo trắng dáng người thon dài, tay nâng tay áo, tay cầm bút, dựa bàn phác họa giấy.


      Di Ngọc tay nâng má nhìn cách đó xa đôi tuấn nam mỹ nữ chính hợp tác ứng thẻ kia, trong đầu vừa mới nhảy ra cái ý nghĩ “Tài tử giai nhân”, liền nghe thấy giữa yến tiệc dần dần vang lên mọi người thấp giọng lời ca ngợi tương tự.


      Tuy nàng hiểu tiếng đàn, cũng là nghe ra được khúc này của Trưởng Tôn Nhàn thực ưu mỹ êm tai đến cực điểm, đây cũng xem như nàng lần đầu nhìn thấy cái giai nhân có tài sắc nhiều mặt, hổ xuất thân là đại gia khuê tú, so với nàng loại “Tiểu gia Bích Ngọc” (1) tới, quả muốn có “Phạm nhi” (2) nhiều.


      Chính là biết vì sao, nhìn đôi nam nữ cho dù nhìn từ mọi phương diện tới đều thập phần nổi bật này, trong lòng nàng kỳ dị dâng lên cỗ khó chịu tình tự, nhíu mày áp chế loại cảm giác này, Di Ngọc nghiêng người sát vào Lô Trí, giọng tại bên tai , “Đại ca, cái Trưởng Tôn tiểu thư này đánh đàn thực dễ nghe hết sức.”


      Lô Trí nhàn nhạt đáp lại tiếng, đơn giản trả lời: “Ừ, cầm nghệ của Trưởng Tôn tiểu thư quả có danh.”


      Di Ngọc vừa muốn hỏi nữa, thấy phía sau chẳng biết lúc nào có gã thái giám khom người đến gần, bám vào tai Lô Trí giọng hai câu, Lô Trí biến sắc, đối thái giám kia khẽ gật đầu.


      Rồi sau đó quay đầu đối Di Ngọc thấp giọng giao đãi : “Đại ca có chuyện muốn rời tiệc chút, ngươi ngoan ngoãn ngốc ở chỗ này, chớ có loạn.”


      Di Ngọc biết lúc này phải thời điểm hỏi nhiều, liền gật đầu tùy cùng tiểu thái giám kia, thừa dịp mãn tọa khách nhân chìm đắm trong phong thái của tài tử gian nhân , đường lặng lẽ rời , cho đến khi thân áo lam của Lô Trí biến mất trong tầm mắt nàng, lúc này Di Ngọc mới quay đầu tiếp tục thưởng thức tuấn nam mỹ nữ.


      Chờ đến Trưởng Tôn Nhàn đàn xong khúc, Đỗ Nhược Cẩn cũng vừa đặt xuống nét bút cuối cùng, hai người cung nữ đến đem bức họa bàn cẩn thận cầm lấy, chậm rãi triển khai ở trước mắt mọi người.


      “Tranh đẹp! Cảnh đẹp!”


      “Kỹ thuật vẽ tranh của Đỗ công tử quả nhiên tuyệt diệu!”


      Trong yến tiệc nhất thời nhao nhao vang lên tiếng ca ngợi, Di Ngọc ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy bức tranh cuốn dài ba xích (1 xích ~ 1/3m), cảnh sắc lòng sông trăng sáng bừng bừng giấy, bên trong thủy mặc sinh độc như , đích xác có thể là tác phẩm xuất sắc.


      Cao Dương ngồi tại chủ tịch vị, nhìn Sài Thiên Vi ở bên dẩu môi, giương giọng cười , “Biểu ca cùng Nhàn tỷ tỷ quả nhiên ăn ý, ta nghe tiếng đàn kia như có cảnh tại tâm, mà bức họa này của biểu ca càng là chuẩn xác vô cùng, ha ha, đàn cũng đàn, tranh cũng có, ta lại xem tiếp theo là ai — mười bảy!”


      Cao Dương mỉm cười đưa lên thẻ đỏ trong tay, nhưng chờ nửa ngày lại có người đứng ra, mọi người thấy có người trả lời, đều quay đầu nhìn các bàn chung quanh.


      Di Ngọc còn tại thưởng thức bức tranh cung nữ triển lãm, lại biết bên cạnh đột nhiên nhiều ra cánh tay, từ bàn tiệc bên cạnh nàng nhặt lên thẻ xanh lúc nãy bị Lô Trí vứt xuống.


      “Ở chỗ này đây!”


      Di Ngọc nhìn người thiếu nữ vốn còn ngồi tại gần bàn tiệc của mình, giờ phút này đứng tại bên người nàng cao cao giơ lên cái thẻ xanh, đầu óc nhất thời còn chuyển tới đây, lại nghe thanh nghiêm khắc kiều của Cao Dương vang lên:


      “Tới đây lấy thẻ lệnh!”


      Di Ngọc ngơ ngác nhận lấy thẻ xanh thiếu nữ bên cạnh cứng rắn nhét trong tay nàng, lại bị kéo tới đẩy ra phen, lảo đảo mấy bước, đứng vững khoảng trống giữa tiệc, phát tất cả khách nhân đều đưa tới ánh mắt tìm hiểu, ngẩng đầu nhìn thấy xa Cao Dương mang theo ánh mắt lạnh lùng, bấy giờ mới giật mình hiểu ra.


      Nàng do dự chút, sau đó khom người đối với Cao Dương cúi người thi lễ, mở miệng , “Điện hạ, gia huynh mới vừa rời tiệc, chắc hẳn chờ lát nữa liền trở về.”


      Ngón cái của Cao Dương nhàng ma sát vành chén ngọc, nhắm về nàng hí mắt cười cái, “Chẳng lẽ còn muốn bản cung chờ sao, ngươi tới đây , thay đại ca ngươi rút cái thẻ, chiếu đó làm là được!”


      Di Ngọc cúi đầu khẽ nhíu mày, ghé mắt nhìn nhìn Lô Tuấn say túy lúy, lại chăm chú nhìn Cao Dương sắc mặt bất thiện, cảm thấy khổ hết sức, thầm than tiếng gặp xui, có chút trầm trọng bước ra phía trước, khom người đứng ở trước bàn công chúa, tay lấy ra thẻ vàng đưa cho đối phương.


      Cao Dương rất nhanh từ trong tay nàng rút ra cái thẻ gỗ, chờ xem chữ thẻ, sắc mặt liền đổi, trực tiếp cười ha hả lên, “Thực là thú vị! Rất là thú vị!”


      xong liền đem thẻ vàng trong tay lướt qua Di Ngọc đưa về phía sau lưng nàng, Di Ngọc chỉ thấy bên cạnh có người tới gần, vừa mới ngửi được cổ mùi thơm ngát nhàn nhạt, liền nghe đỉnh đầu truyền tới tiếng cười của người:


      “Quả thú vị — kia liền làm phiền Lô tiểu thư vì tranh của ta thêm bài thơ, được ?”


      Di Ngọc đứng thẳng lên, khẽ trừng bàn tay to nắm thẻ lệnh đưa tới trước mặt mình, nhận lấy vừa xem, chỉ thấy mặt dùng cực chữ tiểu Khải viết bốn chữ — ỷ họa phú thi! (Tùy tranh làm thơ.)


      Khóe miệng nàng khẽ giựt, giãy dụa cái vẫn là xoay người đối Cao Dương thi lễ, áy náy , “Điện hạ, tiểu nữ thực là quen ngâm thơ làm câu đối.”


      Kêu nàng làm thơ, làm tốt quá chói mắt, làm tốt Cao Dương nhất định tìm nàng phiền toái, bằng ràng làm.


      “Ba!” bàn tay của Cao Dương chụp bàn, trách thanh , “ ? Ta nghe Lô Tuấn , ngươi làm rất khá, ngươi có phải hay căn bản là muốn cho bản cung mặt mũi!”


      Di Ngọc cúi đầu thầm cắn răng, trong lòng đem Lô Tuấn lắm mồm mắng mấy lần, mới tiêu bớt lửa, nàng cũng phải túi trút giận, tuy rằng ý thức đến cái chế độ xã hội tàn khốc này, nhưng bị người quen biết mắng chửi như vậy trong lòng vẫn là khó chịu hết sức.


      “Bản cung tại cho ngươi biết! Ngươi hoặc liền làm cho bản cung bài thơ, bằng — hai bàn tay của ngươi cũng đừng còn muốn!”


      Đỗ Nhược Cẩn đứng ở bên xem Cao Dương phát hỏa hơi hơi nhíu mày, thấp giọng khuyên nhỉ: “Cao Dương, cần như vậy.” Rồ sau lại quay đầu đối Di Ngọc ôn hòa : “Lô tiểu thư chỉ cần ứng cái cảnh là được, ta vẽ là cảnh, làm thơ quả khó, lệnh huynh tài học rất cao, tiểu thư liền cần khiêm tốn.”


      Di Ngọc ở trong lòng xoắn xuýt chút, đây làm sao còn cùng Lô Trí quan hệ, tuy rằng là huynh muội, nhưng tài học của tốt cũng thể đại biểu chính mình tài học cũng tốt có được , này phải có Lô Tuấn như vậy, cái ví dụ sống động sao.


      Cao Dương áp chế mặt vui, Trưởng Tôn Nhàn tới bên cạnh nàng ngồi xuống, nhíu mày liếc qua Di Ngọc, rót chén rượu đưa cho Cao Dương.


      Di Ngọc cảm giác đến mọi người thả xuống thân mình ánh mắt như là cười nhạo lại như là châm chọc, trong lòng càng khổ.


      Thầm thở dài hơi, biết đêm nay mình nếu làm theo ý của Cao Dương, sợ rằng kết cục rất thảm, Lô Túy say thành như thế, Lô Trí lại biết nơi nào, trước mắt cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.


      Nghĩ như vậy, Di Ngọc ngẩng đầu, hướng Đỗ Nhược Cẩn khẽ gật đầu, mới đối Cao Dương cung kính , “Vậy tiểu nữ liền hiến xấu.”


      Dứt lời liền xoay người hướng về phía bàn gỗ lim đến, hai người cung nữ sớm đem bức tranh của Đỗ Như Cẩn lần nữa bày ra ở bàn, Di Ngọc khẽ vén ông tay áo, lộ ra non nửa cánh tay trắng như tuyết, định hạ bút, lại nghe Cao Dương lạnh giọng truyền tới lần nữa.


      “Nghe Lô Tuấn đem ngươi giống như chỉ trời mới có, bản cung đối ngươi trông chờ chính là rất cao, nếu đợi lát nữa để cho bản cung thất vọng — hừ!”


      Di Ngọc xoay người nhìn hướng Cao Dương ngồi, vừa vặn đối diện vị công chúa điện hạ này hung hăng trừng cái, còn có Sài Thiên Vi vốn ngồi bên cạnh Đỗ Nhược Cẩn, cũng chẳng biết từ lúc nào đổi đến bên cạnh Trưởng Tôn Nhàn, hai người chính cúi đầu trò chuyện gì đó, thường thường lộ ra điểm điểm cười nhạt.


      Lại liếc nhìn vòng khách nhân tràn đầy, thiếu người mặt treo nụ cười chế nhạo, bộ hình dạng xem vở kịch hay.


      Nàng ngửa đầu nhìn trăng sáng cuối trời cái, nghĩ đến Lô thị ở trong nhà chờ đợi, trong lòng từng chút cay đắng cùng biết làm sao nhất thời tiêu tán tách ra.


      Nàng là am hiểu làm thơ, nay cũng có tâm tình ngâm thơ làm câu đối, nhưng mà nàng lại quên kiếp trước chính mình là làm cái gì, muốn nàng làm thơ phú, vậy nàng liền “Gắng sức” phú bài thơ cho bọn xem!

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Like ủng hộ :
      Q.1 - Chương 73: Chỉ Bài Thơ


      Ban đêm gió lạnh từ Khúc Giang từ từ thổi tới, sa màn thảm đỏ tung bay, khách nhân đầy tiệc hoặc cười hoặc , giữa lúc ăn uống linh đình biết lại thêm mấy phần ngà ngà say.


      Thiếu nữ đứng ở trước bàn gỗ lim cao vút phảng phất như nghe thấy xung quanh khi truyền tới giễu cợt, hết sức chuyên chú di chuyển cổ tay trắng nõn, giữa môi son khẽ mở chậm rãi tràn ra mấy câu lời mơ hồ .


      Cao Dương chính cùng Sài Thiên Vi lẫn nhau , giảng đến vài việc thú vị, khó tránh vui cười phen, dư quang ngắm thấy thảm đỏ phía xa Di Ngọc cúi đầu viết chữ, mặt chợt lóe châm chọc, khinh thường : “Nàng tưởng bản thân mình là cái gì chứ, đợi lát nữa nếu là làm hư tranh của biểu ca, ta cho nàng biết tay.”


      Sài Thiên Vi nghe lời của nàng liên tục gật đầu, ghé mắt nhìn Đỗ Nhược Cẩn vẫn luôn cùng Trưởng Tôn Nhàn , nhíu mày, giương giọng cười : “Nhược Cẩn ca ca cùng Nhàn tỷ tỷ cái gì nha, làm cho ta cùng biểu tỷ cũng nghe chút được ?”


      Trưởng Tôn Nhàn chỉ cười , lại là Đỗ Nhược Cẩn cười khổ , “Còn phải bệnh cũ của ta, lúc trước Nhàn muội muội giúp tìm chút tạp thư (chỉ những sách vở kiên quan trực tiếp đến thi cử), thương lượng ngày mai lấy.”


      Sài Thiên Vi còn định hỏi tiếp, lại thấy Cao Dương đột nhiên đứng lên, nhìn lại, ra là thiếu nữ vừa rồi còn tại trước bàn viết chữ ngừng bút lui đến bên, tùy ý hai người cung nữ đem cuốn tranh lần nữa cầm lấy.


      Cao Dương híp mắt từ xa nhìn lại, lạnh giọng , “Lô tiểu thư viết như vậy nửa ngày, làm cho bản cung sốt ruột chờ, bây giờ liền đọc cho chúng ta nghe chút được sao?”


      Ánh mắt mọi người đều hướng Di Ngọc nhìn lại, thiếu người trong mắt châm biếm càng đậm, nhưng thấy thiếu nữ chính kim trâm chi niên (1) này giọng vừa ứng, lại cũng xoay người nhìn lại cuốn tranh kia, mà là có chút run thân mình chậm rãi đến đầu bậc thang cuối yến tiệc, nhìn Khúc Giang nơi xa lăn tăn vỗ sóng, nhợt nhạt ngâm:


      “Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh.


      Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý, hà xử xuân giang vô nguyệt minh?


      Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện, nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tản.


      lý lưu sương bất giác phi, đinh thượng bạch sa khán bất kiến.


      Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần, kiểu kiểu trung nguyệt luân.


      Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt, giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?


      Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ, giang nguyệt niên niên chích tương tự.


      Bất tri giang nguyệt đãi hà nhân, đãn kiến trường giang tống lưu thủy.


      Bạch vân nhất phiến khứ du du, thanh phong phổ thượng bất thắng sầu.


      Thùy gia kim dạ biển chu tử, hà xử tương tư minh nguyệt lâu?


      Khả liên lâu thượng nguyệt bồi hồi, ứng chiếu ly nhân trang kính thai.


      Ngọc hộ liêm trung quyển bất khứ, đảo y châm thượng phất hoàn lai.


      Thử tương vọng bất tương văn, nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân.


      Hồng nhạn trường phi quang bất độ, ngư long tiềm dược thủy thành văn.


      Tạc dạ nhàn đàm mộng lạc hoa, khả liên xuân bán bất hoàn gia.


      Giang thủy lưu xuân khứ dục tẫn, giang đàm lạc nguyệt phục tây tà.


      Tà nguyệt trầm trầm tàng hải vụ, kiệt thạch tiêu tương vô hạn lộ.


      Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân quy, nguyệt lạc diêu tình mãn giang thụ.” (4)


      Thanh thiếu nữ uyển chuyển êm tai, mấy phần non nớt cũng bị nhu hòa dấu , mọi người nghe nàng hơi khẽ biến ảo sắc, tình cảnh trong đầu liền chậm rãi hiển , lại nhìn quyển tranh thủy mặc bị triển khai kia, chỉ cảm thấy cảnh sắc trong bức tranh


      dài nửa trượng (10 feet) kia dường như ra hoàn toàn trước mắt mọi người, vẻ trào phúng mặt khách nhân tại yến tiệc dần dần cởi ra, thiếu người thậm chí kinh ngạc há hốc mồm.


      Di Ngọc ngâm xong bài thơ này liền xoay người lại, dưới ánh trăng, trong ánh sáng đèn hoa sen, khuôn mặt xinh đẹp lại hơi mê ly còn có mấy phần sái nhiên (2) chưa từng tan hết, mép váy vàng nhạt bị gió hơi hơi gợi lên, phía sau từng dải lụa mỏng phi bạch (3) càng như là tung bay nhiễm thượng ánh sáng màu lam, rơi ở trong mắt mọi người, lại hình như sắp sửa chậm rãi biến thành khói bay bình thường.


      Đỗ Nhược Cẩn vô ý thức duỗi ra cách tay cách tìm kiếm, cho đến khi trong bữa tiệc đột nhiên vang lên tiếng tán thưởng mới rất nhanh đưa cánh tay thu hồi, rồi lại bắt đầu khởi xướng ngốc tới.


      “Tuyệt diệu a!” Bàn tiệc bên phải gần sát chủ tịch vị, người nam nhân trung niên thẳng tắp đứng lên, bước hai bước rời bàn, lại chạy chậm trận đến trước bức họa kia, tinh tế xem từng câu từng chữ Di Ngọc viết tại chỗ trống góc bên trái, dãy kiểu chữ xinh đẹp.


      Di Ngọc còn đắm chìm tại trong thơ thể hoàn hồn, trong lần biết là lần thứ bao nhiêu cảm khác bài thơ kinh diễm tuyệt luân này của Trương Nhược Hư, nếu phải bị bức như thế, nàng thực là nghĩ mượn thiên tuyệt chương để lại muôn đời sau này của .


      đúng! Này, này phải chữ Khải, tiểu nương! Đây là kiểu chữ gì?”


      Di Ngọc áp chế cộng hưởng do thơ dẫn phát trong lòng, chậm rãi đến trước bức họa kia, nghênh tiếp người nam nhân trung niên kia hỏi thăm, khẽ cười : “Là chữ Khải, bất quá là tiểu nữ rảnh rỗi nên ở trong nhà luyện tập, là làm cho tiên sinh chê cười.” Lúc nãy Lô Trí còn ở nàng liền nhìn thấy vài bàn đối diện có mấy người trưởng giả, hỏi mới biết vẫn là mấy vị điển học cùng nhóm trực giảng trong Thái Học Viện. (5)


      “Diệu a! Thực là diệu a! Thơ như thế, thư pháp như thế, biết tiểu thư sư thừa (kế thừa thầy giáo) người nào?” Vốn còn xưng hô Di Ngọc là tiểu nương, người nam tử kia lập tức sửa xưng nàng thành tiểu thư, mặt mang nồng đậm vẻ tò mò. (6)


      Lúc này dần dần có người rời tiệc tiến đến, Di Ngọc nghiêng người nhượng quá, tùy ý mấy người đó đứng ở trước bức tranh xem, rồi sau đó mới đối người đặt câu hỏi giải thích , “Nếu sư thừa, tiểu nữ cũng chưa nhập quá học đường, chỉ ở trong nhà do mẫu thân cùng huynh trưởng dạy bảo.”


      “Dám hỏi lệnh huynh là?”


      Di Ngọc sửng sốt, thầm cho là người này nhận thức Lô Trí, mới đáp, “Gia huynh Lô Trí, chính là Thái Học Viện học sinh.”


      Ai biết người này thế nhưng liên tục vỗ đôi tay, kinh hô: “Nguyên lai là ! Trách được, trách được…”


      Di Ngọc thực cảm thấy buồn bực, huynh muội bọn có thể là “Cao điệu” nhập tiệc, vị tiên sinh này thế nào lại nhìn thấy nàng là cùng Lô Trí cùng chung sao.


      Câu kế tiếp của nam nhân trung niên lại bị bao phủ tại bốn phía ngừng thở dài cùng tán ngôn, nghe bên tai truyền tới tiếng lặp lặp lại đoạn hay trong bài thơ, khóe mắt Di Ngọc lên tia tự giễu, thiên này được xưng là bài thơ “ thiên cái toàn Đường” (*), nàng liền tin lát nữa Cao Dương còn có thể lấy ra nửa điểm khiếm khuyết của bản thân tới.


      (*) bài thơ (thiên) che lấp toàn văn đàn Đại Đường.


      Nghĩ như vậy, nghe phía sau tiếng hừ lạnh, mọi người ban đầu còn vây ở trước bức tranh đều là sửng sốt, mà sau đó nhao nhao tản ra, tùy ý Cao Dương kéo kéo váy dài đến đây.


      Cao Dương chỉ là đối bài thơ viết tranh khẽ quét mà qua, mặt lập tức tốt xem, vốn nghe xong Di Ngọc ngâm thơ, nàng liền biết được hôm nay là thể dựa vào đề mục nổi giận, bị Sài Thiên Vi kéo tỉnh, mới nghĩ đến đây nhìn xem chữ của nha đầu này, hi vọng có thể tại mặt này tìm ra chút khuyết điểm tới, tốt tốt trừng trị nàng trận, ai biết như vậy vừa xem, lại là cảm thấy trận vặn vẹo.


      Thuở nàng luôn bị mọi người khen ngợi thông tuệ mẫn tiệp, cầm kỳ thư họa tuy phải đều thông, duy chỉ có thư pháp cũng luyện được cực kỳ xinh đẹp, nhưng mà xem bên bức họa từng hàng chữ xinh đẹp, dù là nàng đối Di Ngọc rất có thành kiến, cũng khó mà phủ nhận bài thơ này tả cực tốt, thơ hay, chữ cũng đẹp, chỉ là tâm tình nàng lại rất tốt!


      “Bản cung xem ngươi làm bài thơ này là làm được sai, chữ viết này cũng miễn cưỡng tính xứng đôi bức tranh này của biểu ca ta.”


      Di Ngọc thoáng khom người cúi đầu cũng thấy trong mắt Cao Dương chợt lóe lên hung ác, chỉ nghe thanh nàng bình thản giống như mang ý cười, vừa muốn thầm buông lỏng hơi, lại nghĩ ngữ điệu đối phương đột nhiên biến đổi, lạnh lùng quát : “ ràng liền am hiểu làm thơ, vừa nãy lại ba lần đối bản cung thoái thác, ngươi ! Ngươi phải bị tội gì!”


      Trái tim Di Ngọc đập mạnh, tuy bị nàng dọa đến, nhưng là cổ mùi vị cay đắng trong lòng lại nổi lên lần nữa, cũng tranh luận, chính là cúi thấp đầu thành thành đứng ở chỗ ấy, mặc mọi người bốn phía tùy ý đánh giá.


      “Ngươi chuyện, là cảm thấy chính mình có tội, vẫn là tội hả?” điệu Cao Dương bắt đầu quỷ dị lên, Di Ngọc nghe chỉ cảm thấy lông tơ sau cổ dựng đứng, cưỡng chế dục vọng muốn nhíu mày, bảo trì ngữ điệu bình tĩnh:


      “Công chúa là cái gì, cái cái gì.”


      Cao Dương lại phảng phất như chờ câu níu này của nàng bình thường, sắc mặt lần nữa thay đổi, lại trở lại vừa rồi tươi cười, “Ngươi biết là tốt, ngươi là có tội, bất quá bản cung cũng trọng phạt ngươi, ngươi lại đến lấy cái thẻ lệnh là được!”


      Cao Dương xoay người hướng ghế của mình đến, khách mời bốn phía cũng đều tự về chỗ ngồi, Di Ngọc biểu tình theo sát nàng đến trước chủ tịch vị, lại thấy Cao Dương lần nữa ngồi ở nệm vươn tay tự chọn cái thẻ lệnh lấy ra, phất tay quăng tại cạnh chân nàng –”


      “Bản cung giúp ngươi chọn, đọc!”


      Di Ngọc cắn chặt răng, thầm quyết định sau khi về nhà lập tức thêu cái tiểu nhân mỗi ngày gõ phen, nhưng vẫn là cúi người nhặt lên thẻ gỗ bên chân, dời mắt nhìn lại, giọng đọc lên: “Bịt mắt đoán vật.”


      Tròng mắt Sài Thiên Vi xoay động, lập tức vỗ mạnh bàn tay, “Quá tốt! Cái này thú vị! So kia làm thơ càng muốn chơi vui nhiều!”


      Cao Dương cũng để ý nàng, nâng tay gọi tới cái cung nữ, nghiêng đầu ở bên tai nàng phân phó mấy câu, sau đó đối với Di Ngọc nhíu mày cười cái, “Đợi lát nữa bản cung lấy đến cái vật ra cho ngươi đoán, nếu là ngươi đoán trúng, vậy bản cung liền miễn tội cho ngươi, ngươi trước đem đôi mắt bịt kín !”


      xong chờ Di Ngọc phản ứng, liền có hai cái cung nữ tay bưng dây lụa tiến đến, tại mắt nàng quấn vài vòng, cho đến khi ngay cả tia ánh sáng nhạt nàng cũng đều xem được mới thôi.


      Hai mắt bịt kín, trước mắt mảnh tối đen, từ bối phía truyền tới lời cùng tiếng cười nhạt lọt vào trong tai tuy giống vừa rồi ác ý, lại cũng trong ý có lời ràng làm cho nàng cảm thấy thư thái, trận gió lạnh thổi tới, Di Ngọc lạnh rùng mình, cố nén làm cho nhợt nhạt sợ hãi trong lòng lên men, đôi tay nàng nắm chặt thành quyền, mặc cho hàm răng cắn chặt đầu lưỡi mang tới điểm điểm đau đớn nhắc nhở chính mình, nhịn chút, lại nhịn chút

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :