1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 64: Lướt Qua


      Mẹ con Lô thị bị chủ tiệm Bích Lăng Trai mời tiến vào nhã gian chọn lựa trang sức, hai huynh đệ lưu ở bên ngoài chờ đợi.


      Trong nhã gian, ông chủ Kim bên ghi lại trang sức Lô thị lựa chọn, bên khen ngợi ánh mắt hai mẹ con, trong lòng sớm vui mừng nở hoa, nguyên tưởng rằng đối phương giỏi lắm mua linh tinh dưới trăm lượng, mà bây giờ ghi chép đồ vật gần ngàn lượng, Lô thị còn có đình chỉ chọn lựa.


      Lô thị lại cầm lấy cây châu sai hỏi ý kiến Di Ngọc, ông chủ Kim thấy vậy vội ở bên giải thích, “Đây là cây châu sai bảo lam điểm thúy song điệp chỉ có tiệm đây mới có hàng mẫu, đầu khảm ngọc thạch tuy là chỉ có góc, nhưng đều là ngọc lam điền (1) có giá trị nhất, thân điệp tuy chỉ có tâm bằng bạc, nhưng mặt ngoài tô màu là lam nhiễm (2) cũng có thể so với giá vàng.”


      Di Ngọc nửa hiểu nửa gật gật đầu, lại xem vài lần hình dáng của châu sai này, chỉ thấy độc đáo khả ái hết sức, khẽ gật đầu với Lô thị sau mới đối với ông chủ : “Cái này cũng ghi vào.”


      Ông chủ Kim thấy nàng thích, mặt do dự chút, “Tiểu thư nếu là thích hình dáng như vậy, ngại mua đủ bộ thế nào, châu sai điệp lam này có bán lẻ.”


      Lô thị nghi ngờ chỉ vào nguyên bàn trang sức tràn đầy hỏi: “Có bộ sao, tại sao ở chỗ này thấy?”


      Ông chủ Kim có chút ngại ngùng cười cười, “Cũng phải ta cố ý đưa tới, bởi vì mấy thứ kia giá thành quý trọng, bởi vậy ta mỗi lần chỉ lấy châu sai ra, nếu là có khách nhân nhìn trúng còn có ý mua, mới đem trọn bộ lấy ra.”


      Lô thị cũng nhiều so đo, hỏi thăm ý kiến Di Ngọc sau mới làm cho ông chủ Kim đem bộ trang sức này ra, bộ trang sức này tổng cộng có bảy món, theo thứ tự là cây sai hai cây trâm, bộ diêu hai đôi khuyên tai, mỗi thứ đều nhiều ít mang chút màu lam, đều có hoa văn bươm bướm thân, thực là tinh xảo độc đáo tới cực điểm, có khác cái vòng ngọc, mới nhìn xem giống như màu lam, nhìn kỹ mới biết là trong đó phân ly vài vòng dải lụa màu oánh lam càng có hiệu quả làm nổi bật. (3)


      Di Ngọc nhìn thấy bộ trang sức này xong lập tức thích, nhưng trước vẫn là mở miệng hỏi: “ biết trọn bộ này xuống dưới muốn nhiều ít bạc?”


      Chỉ thấy ông chủ Kim duỗi bàn tay cầm bút giơ ra cái “Năm”, bởi vì vừa rồi hai mẹ con lựa chọn này nọ tuy quý, nhưng vật riêng lẻ cao nhất cũng vượt qua năm mươi lượng, thấy ra dấu tay như vậy, Lô thị vô ý thức hỏi lại, “Năm mươi lượng?”


      Ông chủ Kim cười khổ tiếng, “Phu nhân, bộ trang sức này cần năm trăm lượng bạc.”


      Nhìn thấy mặt Lô thị cùng Di Ngọc lộ vẻ kinh ngạc, mới vội vàng giải thích, “Bộ trang sức điệp lam này, từng cái đều được chế tác rất tốt, sáu cái kia bất quá trăm lượng, chỉ cái cái vòng tay này cũng từ khối ngọc thạch đồng nhất thượng hạng làm ra, vẻn vẹn chế thành ba cái, mỗi cái nếu là bán riêng đều trị giá bốn trăm lượng, nay cũng chỉ thừa lại cái tốt nhất này. Nếu phu nhân tiểu thư ngại quý, liền bỏ qua cái vòng này, chỉ mua sáu cái khác là có thể.”


      Di Ngọc nghe giải thích, do dự chút vẫn là đem chiếc vòng ngọc thưởng thức trong tay thả lại trong hộp gấm, nhàng đối Lô thị lắc đầu.


      Lô thị lại để ý nàng, quay đầu hướng ông chủ Kim : “Bộ này với cả cái vòng cũng ghi lại .”


      “Đừng.” Di Ngọc vội ra tiếng ngăn cản, “Nương, con cũng phải đặc biệt thích, chúng ta vẫn là lựa cái khác .” xong thuận tay cầm lấy cái trâm ngọc bàn trước mặt chưa xem qua đưa cho Lô thị xem.


      Lô thị biết làm sao cười , “Ngươi đứa này, thích chính là thích, cũng phải mua nổi, đừng có trở về nhà mới hối hận, nương nhưng lại theo ngươi đến lần nữa. Nghe nương, chúng ta mua.”


      Di Ngọc đúng là thực hết sức thích bộ trang sức này, nhưng nếu muốn ra năm trăm lượng chỉ vì cái vòng tay, nàng cũng nguyện ý, bởi vậy chỉ có thể điều đình chút, với Lô thị, “Nương, bằng chúng ta đem mấy cái khác đều mua, nhưng cái vòng kia vẫn là đừng mua, ngài mua tới ta cũng mang, đây phải là lãng phí tiền sao.”


      Lô thị biết ràng tính tình nàng được làm được, trong lòng biết nếu mua trở về nàng quyết định là mang, lúc này mới đối ông chủ Kim ra hiệu, “Vậy cần cái vòng, cái khác ghi lại .” xong lại quay đầu trừng mắt Di Ngọc cái.


      Di Ngọc phảng phất có nhìn thấy nương nàng trợn mắt, lại lựa những vật khác.


      Hai mẹ con thu xếp đặt mua đủ hai ngàn lượng bạc trang sức mới từ bỏ, xác nhận đơn hàng ông chủ Kim đưa ra có vấn đề, liền đem bạc trả.


      Ra nhã gian lại đợi chờ chốc lát, ông chủ Kim liền lĩnh cái người làm ôm chồng hộp gấm cao cao ra, cùng bọn đem này nọ đưa đến xe ngựa dừng ở ngoài phường.


      Tại ông chủ Kim mỉm cười đưa tiễn, cả nhà ngồi xe ngựa rời khỏi phường An Giang, hướng Quốc Tử Giám bước vào.


      Trong toa xe, Lô Tuấn chỉ đống hộp gấm đặt ghế, kinh ngạc hỏi han, “Nương, hai ngàn lượng bạc, mà mua được nhiều thứ như vậy?”


      Lô thị liếc nhìn cái, nhàn nhạt mở miệng, “Chỉ mua được nhiều chút như vậy, ngươi nếu ngại ít nhanh chóng về nhà, nương ra tiền cho ngươi mở cái võ quán, ngươi mang chút đồ đệ, đến lúc đó kiếm tiền cho nương cùng muội muội mua nhiều chút.”


      Lô Tuấn tròn mười lăm tuổi sau Lô thị bắt đầu nộp tiền cho miễn lính, vì vậy cả ngày tim phổi phải cùng Lô Trí học, là ở trong nhà chăm sóc chút điền sản, đây là lần đầu tiên Lô thị đề xuất muốn mở võ quán cho , huynh muội ba người đều có chút kinh ngạc.


      Di Ngọc nguyên tưởng rằng Lô Tuấn đầy miệng đáp ứng, nhưng nghĩ nghe xong liền vội vàng lắc đầu khoát tay , “ được được, công phu của ta luyện chưa ra cái gì, làm sao có thể dạy đồ đệ.”


      Lô Trí ở bên giễu cợt , “Cũng biết là ai lúc chín tuổi tự xưng chính mình là cao thủ số hai thiên hạ.”


      Đầu tiên là Di Ngọc phản ứng lại đây, đương trường bật cười thành tiếng, nàng thực biết đầu óc Lô Trí hình dạng ra sao, ngay cả nàng đều nhanh quên mất tình trước đây, thế nhưng lại nhớ được ràng như thế, lúc này còn đưa ra châm chọc Lô Tuấn.


      Lô Tuấn đại khái sớm quên từng qua lời như vậy, vẻ mặt nghi ngờ nhìn nhìn Lô Trí lại nhìn Di Ngọc, mới chỉ chính mình hỏi: “Ta từng qua lời đó?”


      Lô Trí hừ lạnh tiếng, “Lời chính mình qua đều nhớ được, trí nhớ ngươi cũng tốt, ta xem là ăn đồ ngọt nhiều mới trở nên như vậy.” Di Ngọc lén lút trợn trắng mắt, thầm nghĩ Lô Trí lúc này thuần túy là mượn cơ hội báo thù lúc nãy Lô Tuấn giành dâu tây với .


      Mặt Lô Tuấn lặp tức liền đỏ lên, “Lời lúc , sao có thể đem ra tính.”


      Lô thị thấy quả nguyện ý mở võ quán, cũng miễn cưỡng , ôn hòa cười , “Ngươi muốn liền thôi, lần này về nhà ta liền tuyển thôn trang, sớm sớm cho hai huynh đệ ngươi đặt mua.”


      xong lời này nàng liền xoay người xốc lên rèm che định hít thở khí, chưng từng nghĩ mắt thấy cách ngoài cửa sổ đến nửa trượng, chiếc xe ngựa khác ngược hướng lái tới, ngay tại lúc hai chiếc xe ngựa giao nhau trong phút chốc, Lô thị đột nhiên trừng lớn đôi mắt, các đốt ngón tay nắm chặt rèm che trắng bệch, khuôn mặt vừa rồi còn mang cười giờ phút này cũng còn tia huyết sắc.


      Ba huynh muội đều chú ý đến Lô thị đúng, Di Ngọc ngồi bên cạnh nàng cẩn thận kéo kéo tay áo Lô thị, “Nương, ngài sao vậy?”


      Lô thị chẳng hề trả lời, điều hòa hơi thở mới đưa rèm che để xuống, quay đầu hướng vẻ mặt đầy lo lắng ba đứa lắc đầu, miễn cưỡng cười : “ có gì.”


      Lô Tuấn còn nghĩ là do bác chủ ý của Lô thị, mới dẫn đến nàng vui, vội lên tiếng : “Nương, có phải ngài giận con, con phải nghe lời ngài , chỉ là võ nghệ tại của con quả làm nổi sư phụ cho người khác được.”


      “Nương biết, có giận ngươi.” Lô thị cố giữ vững tinh thần an ủi Lô Tuấn hai câu, nhắm mắt lại dựa vào vách xe lại ra tiếng.


      Lô Tuấn còn muốn cái gì lại bị Lô Trí ở bên ra dấu ngăn cấm, huynh muội ba người trao đổi mấy ánh mắt đều là khó giải, Lô Trí chỉ có thể giọng phân phó Di Ngọc trở về tốt chiếu cố Lô thị.


      Cho đến khi xe ngựa chạy đến cửa sau học túc quán, Lô thị mới lại mở miệng dặn bảo hai huynh đệ vài việc vặt trong sinh hoạt, dưới ánh mắt lo lắng của bọn bỏ xuống rèm xe, xe ngựa thay đổi phương hướng về Long Tuyền trấn chạy

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      C
      hương 65: Cuối Cùng Hỏi Ra


      Từ ngày từ Trường An trở lại Long Tuyền trấn, tinh thần Lô thị liền kém , có lúc ăn cơm đột nhiên bắt đầu phát ngốc, ngay cả bị Di Ngọc kêu mấy tiếng đều có phản ứng, buổi sáng mỗi ngày đôi mắt đều là hồng hồng, bộ dáng khóc quá.


      Bây giờ trời tối cơm nước xong, Lô thị cứ theo lẽ thường ủ rũ ỉu xìu trở về nhà, Tiểu Mãn thừa dịp cùng Di Ngọc dọn dẹp chén đũa, mang vẻ mặt nghi ngờ hỏi nàng: “Phu nhân đây là sao vậy, mấy ngày nay là lạ, cơm đều chưa từng đàng hoàng ăn qua.”


      Tâm tình Di Ngọc cũng tốt, Lô thị như vậy là ngày thứ ba, “Ta cũng ràng, chắc là nghĩ đến cái gì thương tâm.”


      Di Ngọc tuy nguyên nhân mấy ngày nay Lô thị hoảng hốt, nhưng trạng thái Lô thị tại lại làm cho nàng liên tưởng đến tháng trước ở trong Thấm Bảo Trai gặp người đàn bà danh quý kia, sau đó, Lô thị cũng khác thường như tại.


      Nàng biết Lô thị khẳng định là nhận thức phụ nhân kia, chỉ là lúc ấy nàng lại trực tiếp kéo chính mình chạy rời , hiển nhiên là sợ cùng đối phương nhận nhau. Trong thành Trường An Lô thị có thể nhận thức mấy người, có thể làm cho Lô thị trở nên kích động toàn mắt phẫn hận lại có thể có mấy người, chân tướng đối với Di Ngọc mà ràng ràng, liền tính cần chính miệng hỏi, nàng cũng đoán được tám phần thân phận người đàn bà kia.


      Còn nhớ được cách đây hơn ba năm, trước đêm mà Lô Trí vào kinh thi, nàng ngẫu nhiên nghe lén đến Lô thị cùng Lô Trí ở trong sân chuyện, giữa những lời của hai người thổ lộ ra câu chuyện cũ kia, chính là bí mật mà cả nhà giấu diếm nàng nhiều năm — cha ruột của ba huynh muội còn sống đời, bởi vì người đàn bà mà bỏ vợ bỏ con.


      Trong ký ức của Di Ngọc, thanh bao hàm các loại cảm xúc tiêu cực của Lô Trí mười bốn tuổi kia, là nàng vĩnh viễn cũng quên được, thiếu niên kia luôn là vẻ mặt cười nhạt dùng thanh tràn ngập nỗi hận đề cập đến cha ruột của vì người đàn bà khác muốn vứt bỏ nương , vì cái con riêng lai lịch bất minh muốn giết , Di Ngọc ngay tại lúc đó đánh cái dấu gạch đỏ vô cùng to lớn cho cái “Cha ruột” mà nàng chưa từng gặp mặt, cùng với cái người đàn bà hại mẹ con bọn họ lưu lạc tha hương kia.


      “Tiểu thư?” Tiểu Mãn thấy sắc mặt Di Ngọc chuyển , cẩn thận gọi nàng tiếng.


      Di Ngọc nghênh tiếp ánh mắt lo lắng của Tiểu Mãn, an ủi : “Ta sao, đêm nay ngươi về nhà trước , nơi này cần quản, ta tới dọn dẹp.”


      Tiểu Mãn vốn muốn cực tuyệt, nhưng thấy tâm tình Di Ngọc tốt, nàng cũng phải người có ánh mắt, liền rửa tay trực tiếp trở về nhà cậu.


      Chờ Tiểu Mãn rồi Di Ngọc dọn dẹp bàn chén, lại ngâm ấm trà nóng, bưng vào phòng ngủ của Lô thị.


      Lô thị vốn dựa vào giường phát ngốc, thấy nàng tới vội dùng tay lau nước mắt mặt, Di Ngọc trước đem bình trà để đến bàn cạnh giường, lại đem đế cắm nến dưới cửa sổ đến gần, vươn tay rót chén trà nóng đưa cho Lô thị.


      Nàng ngồi ở bên giường, nhìn Lô thị từng hớp uống trà, trong mắt là tơ máu đỏ tươi cùng quầng mắt dày đặt thâm sắc, thầm thở dài hơi, lại khó bảo trì trầm mặc.


      “Nương, mấy ngày nay ngài sao vậy.” Tiếp quá cái ly để ở bàn, Di Ngọc rốt cục mở miệng dò hỏi.


      Có lẽ là bởi vì vừa rồi khóc quá, tiếng của Lô thị có chút khàn khàn, “Nương sao, chỉ là nghĩ tới tình trước kia, trong lòng thư thái.”


      “Nương có thể cùng con sao, có thể bởi vì ngài giấu ở trong lòng, cho nên mới khó chịu.” Tuy rằng hạ quyết tâm muốn mở miệng hỏi, nhưng Di Ngọc vẫn là lựa chọn phương thức uyển chuyển nhất.


      Sắc mặt Lô thị khẽ biến, đôi mắt đỏ bừng lóe lóe, gượng cười : “Có cái gì để , đều là chút chuyện cũ năm xưa, cũng thế.”


      Thấy Lô thị muốn trốn tránh, trong lòng Di Ngọc biết hôm nay nếu là hỏi ra tới, lại mặc Lô thị trì hoãn xuống như vậy, thân thể nàng sụp đổ mất, thế là chỉ có thể tiếp tục truy vấn , “Nương, thực thể cùng con sao?”


      Nhìn trong mắt Lô thị né tránh, Di Ngọc rất nhanh cầm đôi tay lạnh buốt đặt mặt chăn của Lô thị, cường ép nàng cùng chính mình đối diện, ngoan tâm , “Nương! Ngài có phải nghĩ đến cha hay ?”


      Đây là lần đầu tiên Di Ngọc ở trước mặt Lô thị nhắc tới chữ “Cha” này, đối với nàng chấn kinh có thể , trước kia lúc Di Ngọc còn chưa từng hỏi quá, nàng chỉ nghĩ là Di Ngọc sợ đề cập đến cái cha “Chết” kia làm cho kẻ làm nương là nàng thương tâm, thế nhưng nay từ miệng Di Ngọc xuôi tai ra đến con chữ này, lại làm cho nàng tạm thời chẳng quan tâm đến buồn khổ trong lòng, lần nữa nghĩ lại đến dĩ vàng nàng vẫn trốn tránh trong lòng, con mình là thông minh như vậy, làm sao từ thái độ người nhà phát giác ra đúng tới.


      Di Ngọc biết tâm tư Lô thị, chỉ nghĩ nàng còn muốn , than tiếng sau vẫn là quyết định thản ngôn: “Nương, ngài còn nhớ được đêm trước khi đại ca vào kinh sao, lời của hai người các người ở trong sân, con đều nghe đến.”


      Lô thị chỉ thấy trong não trận nổ vang, ngốc ngốc nhìn cái miệng khi đóng khi mở của Di Ngọc, khàn giọng hỏi, “Ngươi, ngươi nghe đến cái gì?”


      Di Ngọc vốn cũng nghĩ ra miệng, nàng biết Lô thị giấu giếm nàng như thế, chính là sợ nàng biết về sau thương tâm, nhưng mà nàng căn bản thương tâm, nàng vốn chính là cái “Người ngoài”, nàng vốn chính là cái ngay cả cha mẹ đều chưa từng có quá, sống lại lần làm cho nàng có nương cùng ca ca, là ông Trời vô cùng ban ân.


      “Con đều nghe đến, từ lúc các người bắt đầu cha, con đều nghe, hơn nữa vẫn nhớ đến bây giờ. Ngài cũng biết trí nhớ ta tốt lắm, trước đây nhiều hiểu, tại cũng hiểu hết, nương, mấy ngày này có phải ngài bởi vì chuyện của cha nên thương tâm?”


      Lô thị cũng trở lời nàng, mà là kích động nắm chặt đôi tay của Di Ngọc, nức nở : “Ngọc Nhi, nương, nương phải có tâm giấu ngươi, chỉ là tuổi ngươi còn , lại nếm qua đau khổ, nương sợ ngươi nghe chịu nổi, bởi vậy mới giao cho các ca ca ngươi được cùng ngươi, ngươi đừng oán nương!”


      Di Ngọc vội vàng lắc đầu, ôn nhu : “Ngài nghĩ nhiều, con làm sao oán nương, nếu phải liên tiếp ba ngày ngài đều hình dáng mất hồn mất vía này, con cũng hỏi ra miệng, nương ngài cùng ta chút được , giấu ở trong lòng luôn luôn tốt.”


      Di Ngọc đoán nửa điểm cũng sai, mấy ngày nay sở dĩ Lô thị khác thường, toàn là bởi vì tâm lý kìm nén, lại có người có thể hết, tự nhiên cơm nuốt trôi, mất hồn mất vía, thế gian này khó trị nhất đó là tâm bệnh, chuyện cũ tràn ngập dây dưa Lô thị mười hai năm vốn bị nàng cưỡng ép phong bế, lại do hai lần ở trong thành Trường An nhìn thấy người năm đó, nàng có biện pháp lại khống chế được tâm tình.


      Dưới chứng minh liên tục của Di Ngọc oán trách nàng giấu diếm sau, Lô thị mới để xuống trái tim, bị Di Ngọc chộn rộn như vậy, tâm tình buồn khổ mấy ngày nay thế nhưng cũng hòa hoãn ít.


      Thấy Lô thị thần tình lơi lỏng, Di Ngọc thấu tới gần nàng, đem đầu tựa vào bờ vai nàng, “Nương, đây là việc của nhà chúng ta, cần biết là tốt hay xấu, ta tổng có quyền lợi được biết, ngày đó ngài cùng ca ca ta cũng chỉ là nghe u mê hồ đồ, chỉ là biết cha có chết, hơn nữa muốn chúng ta, về phần khác cũng vẫn tự đoán mò.”


      Lô thị thuận thuận tóc Di Ngọc, cười khổ , “Nương cũng là đần độn, sớm nên phát ngươi nhiều năm như vậy chưa hỏi quá việc của cha ngươi, là rất thích hợp, chung quy là sợ ngươi lo lắng, lại nghĩ đến ngươi sớm biết.”


      “Nương, con chút cũng thương tâm, chỉ là hiếu kỳ, ngài cùng ta chút được ?” Di Ngọc nhìn đến biểu tình của Lô thị, nhưng có thể cảm giác được thân thể nàng dần dần thả lỏng, khỏi thầm thở dài nhõm hơi.


      Thấy Di Ngọc biết được bộ phận của tình năm đó, nhưng nàng thực có biểu ra thương tâm hoặc phẫn nộ, lúc này Lô thị hòa hoãn trở lại, lại kinh hoàng thất thố như lúc đầu, lại bị nàng nhiều lần hỏi thăm việc năm đó, hơi do dự xốc lên chăn mền, để cho Di Ngọc cởi áo ngoài nằm vào trong.


      Hai mẹ con chui ở trong tấm chăn, Di Ngọc nhàng dựa vào Lô thị, nghe nàng dùng tiếng có chút khàn khàn, êm tai tới đoạn chuyện cũ phủ bụi đầy mười hai năm kia.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 66: Kể Chuyện Xưa


      Ngoài cửa sổ nhàn nhạt ánh trăng lẻn vào, bầu bạn với ánh nến u ám trước giường, mơ hồ chiếu sáng đôi bóng dựa sát vào nhau của hai mẹ con.


      “Trong nhà ta và cha ngươi đều là sĩ tộc tiền triều, ông ngoại ngươi cùng ông nội ngươi là bạn tốt cùng trường, nương là mười sáu tuổi gả cho cha ngươi, năm đó mang thai đại ca ngươi, ông nội ngươi liền đầu nhập Lý gia. Tiếp theo tiên hoàng liền khởi binh Trường An, sau đó bọn thắng, lập tức liền thay đổi triều đại, đương kim hoàng thường bị lập thành thái tử, chính cái thời điểm đó…”


      Di Ngọc nghe Lô thị dần dần bắt đầu lạc đề giảng thuật tình lúc Đường triều mới bắt đầu, cũng đánh gãy hồi ức của nàng. Nàng cũng biết tại cái triều Đường “Biến dị” này, đương kim hoàng thượng Lý Thế Dân chẳng hề là Đường triều Lý Tần vương ban đầu nàng biết, ngược lại là trưởng tử của tiên hoàng Lý Uyên, sau lại bị trực tiếp lập thái tử.


      “Thời điểm đó nương còn trẻ tuổi, trước sau có hai ca ca của ngươi, tự giác là thay nhà bọn nối dõi tông đường, cho nên liền cho phép cha ngươi lại nạp người mới vào cửa… Bà nội ngươi rất là phiền chán kiểu diễn xuất đó của ta, bởi vậy đối với ta vô cùng vui.”


      tới đây, trong mắt Lô thị u u, Di Ngọc tuy nhìn thấy, cũng cảm giác đến nàng tạm dừng, quan hệ mẹ chồng nàng dâu tới nơi nào đều có, phải chuyện hi hữu gì, bất quá nương nàng đều dùng đến “Vô cùng vui” bốn chữ này, nghĩ đến lúc ấy khẳng định thiếu chịu mẹ chồng làm khó dễ.


      “Ông nội ngươi qua đời sau, cha ngươi lúc đó vẫn tại triều bảo trì trung lập, lại đột nhiên bắt đầu đầu nhập An vương,” ánh mắt Lô thị mê hoặc chút, “Lúc ấy nương cũng biết cha ngươi vì sao muốn làm như vậy, chỉ vì ông ngoại ngươi là trung với đảng của thái tử, tự nhiên hai nhà liền trở mặt, nương gả làm vợ người, khẳng định là đứng tại cha ngươi bên này –”


      Di Ngọc ngẩn người, chen miệng : “Nương, kia đầu nhập An vương, đương kim hoàng thượng kế vị sau lại khó xử ?” nghĩ đến cha nàng thế nhưng thành An vương đảng, Lý Thế Dân kế vị sau lại xử lý ? Nhưng ngày đó nàng tại Thấm Bảo Trai gặp người đàn bà kia ràng là bộ dáng phú quý a.


      Lô thị sắc mặt cổ quái , “Ta cũng là biết, trước khi An Vương mưu phản nương liền mang các ca ca ngươi chạy… Chính là cha ngươi… Cha ngươi tại rất tốt.”


      Di Ngọc nghi hoặc gật gật đầu, lịch sử Lý Thế Dân là người vô cùng độ lượng kể hiềm khích trước kia, có lẽ nơi này cũng là cùng cái dạng.


      Lô thị thấy nàng lại hỏi, mới tiếp tục : “Lúc đó ông ngoại ngươi hung hăng răn dạy cha ngươi trận sau, hai nhà lại lui tới, liên quan ta này nữ nhi, ông ngoại ngươi cũng gặp mặt, mỗi lần tới cửa phải ăn bế môn canh, đó là bị gia đinh trực tiếp cầm chổi đuổi … Sau liền từ quan, mang người già dời phương nam, lần cuối cùng nương gặp ông ngoại, vẫn là tại lúc đại ca ngươi bốn tuổi năm đó.”


      Di Ngọc giật mình hiểu ra, khó trách Lô thị trừ bà ngoại nàng ra chẳng hề đề cập nhà mẹ đẻ, nguyên lai là đoạn tuyện lui tới.


      “Cha ngươi lúc đó đối ta vẫn rất tốt, tuy cũng có tìm cách nạp thiếp quá, nhưng thấy ta muốn cũng cưỡng cầu… Ta vẫn cho rằng như vậy quá xuống, cho dù là mẹ chồng vẫn mang sắc mặt với ta, ta cũng là cao hứng, cho đến –” Thanh hòa hoãn của Lô thị đột nhiên run rẩy lên.


      “Cho đến ta hoài ngươi bốn tháng, mới phát cha ngươi thế nhưng ở bên ngoài dưỡng hai nữ nhân, càng làm cho ta nghĩ đến là, là hai người nữ nhân đều mang thai, tính lên tới nhưng đều là tại nương mang thai ngươi trước sau có…” Lô thị có chút gian nan xong hai câu này, sau đó là đoạn thời gian rất dài trầm mặc.


      Di Ngọc tựa vào đầu vai Lô thị nhàng cọ xát nàng, hi vọng cho nàng ít an ủi, cho dù là tại cổ đại tam thê tứ thiếp, nữ nhân cũng thể chịu đựng được chồng mình trước đêm còn ôm chính mình ôn tồn, ngay sau đó lại chạy đến nơi nữ nhân khác nuốt hương cắn ngọc.


      “Lúc ấy nương thương tâm lại sinh khí, cha ngươi nếu là ràng cùng ta muốn nạp thiếp, liền tính ta đồng ý, chính đại quang minh nạp trở về, ta cũng tức giận như vậy, nhưng mà lén lén lút lút ở bên ngoài dưỡng, chờ mang hai đứa mới bị người khác bóc đến nơi này của ta! Bà nội ngươi tự nhiên là cao hứng, lập tức liền đem hai nữ nhân đó vào trong phủ.”


      Lô thị cười khổ tiếng, “Khi đó nương có thai còn phải xử lý việc nhà, bà nội ngươi chỉ lo chăm sóc hai nữ nhân kia, liền có người thừa dịp cơ hội này ở trước mặt đại ca ngươi bối trí chỗ sai của hai nữ nhân kia, đại ca ngươi luôn luôn thông minh từ sớm, trước mặt sau lưng liền bày ra bộ dáng đối các nàng chán ghét đến cực điểm, đây cũng xem như mai phục mầm tai họa.”


      Di Ngọc vẫn nhúc nhích tựa vào trong lòng Lô thị, nghe nàng từng chút từng chút ra đoạn thời gian thống khổ nhất của cuộc đời.


      Từ khi hai nữ nhân kia vào cửa, chồng của Lô thị lại hướng phòng nàng qua, cả ngày đều ở trong sân của nữ nhân gọi là Lệ nương, Lô thị mấy lần thấy hai người bọn ở trong hoa viên tản bộ, mấy lần nghe đến tiếng đàn của chồng mình truyền ra từ sân kia vào lúc đêm khuya, mấy lần gặp bọn hạ nhân lén lút miêu tả chồng mình ra sao sủng ái nữ nhân kia.


      Bởi vì mất trợ lực từ nhà mẹ đẻ, mẹ chồng lại đối nàng tốt mặt mũi, Lô thị sớm có chút trường hợp chịu được trong phủ, ban đầu còn có chồng quan ái, nhưng từ lúc nữ nhân kia đến, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng bắt đầu đối Lô thị bằng mặt bằng lòng lên.


      Lô thị mang cái bụng càng lúc càng lớn, trơ mắt xem người chồng kết tóc của mình mọi cách sủng ái cái nữ nhân mang thái khác, dưới dày vò của thể xác lẫn tinh thần, tinh thần nàng từng chút kém xuống.


      Tiếng của Lô thị dần dần thấp trầm xuống, “Ngay tại lúc các nàng vào cửa sau ba tháng, tiên hoàng đột nhiên truyền chiếu An vương hồi kinh kiến phủ, cha ngươi sớm thông báo ta ở trong nhà chuẩn bị yến hội nghênh đón… Chưa từng nghĩ chính là tại tràng yến hội này, đại ca ngươi thiếu chút nữa bị cha ngươi tự tay giết.”


      Di Ngọc nghe đến đó, lăn lông lốc từ giường Lô thị bò lên, thần sắc khẩn trương hỏi han: “Nương, chuyện ra làm sao?”


      Dưới ánh nến chiếu ánh mắt của Lô thị rất là mê ly, “Lúc đó các nam nhân tại tiền viện uống rượu, hai người nữ nhân dưới cho phép của cha ngươi cũng tham gia yến hội, nương tuy thích các nàng, nhưng vẫn là mang các nàng bồi các nữ quyến mà khách nhân mang tới tại ao sen hậu hoa viên ngắm trăng, ngày đó là mười sáu, ánh trăng thực hết sức đẹp đẽ…”


      Ngay tại thời điểm Lô thị bên ngắm trăng bên xã giao các nữ quyến, đột nhiên tại mảnh cười vui vang lên tiếng thét chói tai, Lô thị quay đầu liền nhìn thấy dưới nổi bật của đèn lồng màu đỏ trong vườn, gương mặt xinh đẹp của Lệ Nương kia mang vô tận hoảng sợ, tiếp liền nghe nàng thất thanh hô: “Vân Nương rơi xuống nước! Người nhanh tới ah! Cứu mạng!”


      Vân Nương, là nữ nhân cùng Lệ Nương vào phủ, đồng dạng là trong hai người cướp chồng của Lô thị, nàng lại từ cái ngày vào phủ đó liền giống như cái người tàng hình bình thường, ngốc tại trong viện của mình ít ỏi xuất nhập.


      Lô thị nghe tiếng thét của Lệ Nương, ghé mắt liền nhìn thấy bên cạnh ao sen, con trai lớn năm tuổi Lô Trí của chính mình chưa thu hồi bàn tay, còn có trong cái ao bên cạnh bóng người ngừng giãy dụa.


      Cả vườn nữ quyến nhất thời kinh hoảng thất thố, có hô to cứu mạng, có thất thanh thét chói tai, Lô thị ngồi tại giữa các nàng lại phảng phất mất linh hồn bình thường nhúc nhích, cho đến khi khách nhân ở tiền viện nghe thấy động tĩnh, An vương tại thân vệ hộ vệ bước nhanh vào hậu hoa viên, phía sau theo nhóm lớn khách nhân.


      Lô thị ngơ ngẩn xem trong ao Vân Nương đình chỉ giãy dụa bị người mò lên, nghe người bên cạnh An vương tuyên bố Vân Nương cùng thai nhi trong bụng nàng đều chết, trông thấy chồng của mình cẩn thận dè dặt ôm Lệ Nương khóc lê hoa đái vũ giọng an ủi, lại nghe Lệ Nương gián đoạn liên tục kể ra nàng là ra sao nhìn thấy Lô Trí đem Vân Nương đẩy xuống nước.


      Cho đến thấy người tiến đến lấy bội kiếm người thân vệ của An Vương, Lô thị mới như ở trong mộng tỉnh dậy, nàng hô lớn “ được”, đánh về phía con trai sớm bị dọa được ngốc rớt của chính mình, kiếm phong khó khăn lắm mới ngừng bên tai nàng, cắt bỏ nàng nửa bên búi tóc, châu sai rớt đầy đất.


      “Đại ca ngươi lúc ấy mới chỉ là đứa lớn chút, bàn tay nắm chặt vạt áo nương khóc phải , nhưng bọn đều cho là đại ca ngươi đem Vân Nương đẩy xuống, cũng nghĩ lại mới là cái đứa năm tuổi, có thể có như vậy ngoan tâm sao… Ngay cả cha ngươi đều tức giận mắng đại ca ngươi là nghiệt tử, gọi bọn hạ nhân kéo ta ra, nương lúc đó trong bụng hoài ngươi, lại bị người ra sức kéo mở, căn bản bảo hộ được đại ca ngươi… Trơ mắt nhìn cha ngươi chưởng đem đại ca ngươi đánh hôn mê bất tỉnh –”


      Lô thị lại khó kiềm chế u uất, nghiêng đầu dựa vào giường khóc nức nở lên, Di Ngọc nghe đến đó ràng hơn phân nửa, nghe tiếng nức nở của Lô thị, nghĩ đến nàng khi đó thống khổ cùng bất lực, nghĩ đến nàng khi đó giãy dụa cùng sợ hãi, trong mắt bất giác cũng ướt át lên.


      Di Ngọc lại đem đầu dựa vào, đôi tay ôm thân thể run run của Lô thị, nức nở , “Nương, ngài đừng , con nghe… Ngài đừng khóc… con, trong lòng con khó chịu…”


      Tuy rằng nàng sớm đoán được vài tình, nhưng chân chính nghe Lô thị tự mình kể lại cơn ác mộng này, trái tim Di Ngọc đau rất nhiều, khó tránh dâng lên cổ hận ý, đây là mẹ ruột của nàng, từ lúc nàng biết ra sao đến thế giới này về sau liền đối với nàng bằng tất cả tình của mẹ, là thế giới này ít ỏi người đối với nàng lòng dạ — lại từng bị người như thế hung hăng thương tổn quá!


      Dường như nước mắt cũng là truyền nhiễm, Lô thị vốn giọng nức nở, dưới tiếng của Di Ngọc cũng dần lớn lên, hai mẹ con liền ôm nhau cùng chỗ thất thanh khóc rống lên.


      Lô thị khóc là kềm chế thống khổ của mười hai năm, Di Ngọc khóc tất hoàn toàn là từ trái tim đau run rẩy.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 67: Trước Cho Ngươi


      Hai mẹ con khóc gián đoạn liên tục non nửa canh giờ, cho đến khi đôi mắt cũng thũng, thanh cũng ách, cổ họng cũng khô, Lô thị đầu tiên ngừng lại, nghiêng đầu dựa vào ánh nến nhìn ràng khuôn mặt “Thê thảm nỡ nhìn” của Di Ngọc, trái tim vốn lạnh buốt dần dần ấm lại.


      Di Ngọc lại thút tha thút thít nửa ngày, mới phát chỉ còn thừa lại chính mình cái khóc, tiếp quá khăn Lô thị đưa tới hung hăng xì nước mũi, gián gián đoạn đoạn , “Nương… Nương khóc cũng … Cũng cho con biết tiếng.”


      Lô thị xém chút nữa bị nàng chọc cười, rút khăn trực tiếp bước qua nàng xuống giường, đến thau rửa mặt trong phòng rửa mặt vài cái, lại đem khăn vắt sạch, trở lại đến bên giường nhè lau sạch mặt hề của Di Ngọc.


      “Nương.” Cổ họng Di Ngọc sớm khô bốc khói, lúc này hô lên thanh oa oa như con mèo , chọc Lô thị cảm thấy mảnh mềm mại, nhàng ứng nàng tiếng.


      “Nương.” Di Ngọc lại kêu, nàng lại ứng, như thế vài lần, mặt Lô thị dần dần có tươi cười, duỗi ra ngón trỏ tại trán Di Ngọc điểm điểm.


      là nhìn nương ném mặt mũi, ở trước mặt ngươi khóc thành như thế.”


      Di Ngọc thấy thần sắc Lô thị lúc này nhu hòa, nửa điểm cũng úc khí như trước, trong lòng vui vẻ, cười trả lời, “Nương chỉ được thương tâm lần này, sau này lại có chuyện phiền lòng có ai , đều cho con nghe được ?”


      Lô thị nhàng ứng, từ bên bàn trà rót chén nước trà sớm lạnh đưa cho Di Ngọc, chính mình cũng uống cốc, nước trà lạnh buốt vào cổ, vừa vặn giải cảm giác khô khốc kia.


      Uống xong nước nàng lại lần nữa nằm ở giường dịch kĩ góc chăn cho Di Ngọc, giọng : “Cũng biết sao, cùng ngươi qua, lại khóc trận như vậy, bây giờ cảm giác tốt nhiều… Chỉ là nương còn xong, ngươi còn muốn nghe sao.”


      Di Ngọc khẳng định là muốn tiếp tục nghe, nhưng mà nàng sợ lại chọc Lô thị thương tâm, khỏi do dự , “Nếu là trong lòng nương khó chịu, vẫn là đừng , dù sao con ràng hơn phân nữa.”


      Lô thị nghe nàng như vậy, nhàng lắc đầu sau, lại híp mắt nghĩ lát, mới chậm rãi mở miệng, “Ngay tại đại ca ngươi bị cha ngươi đánh ngất xỉu sau, An vương lại mở miệng…”


      Hậu viện đèn đuốc sáng trưng, nhìn thấy Lô Trí té xỉu sau, Lô thị khóc gọi giãy thoát hạ nhân lôi kéo nàng, đem Lô Trí ngã xuống đất cẩn thận ôm vào trong ngực, ngẩng đầu cầu chồng nàng tha cho con, lại chỉ đổi được ánh mắt lạnh như băng của đối phương, cùng phen lợi kiếm để ngang trước mặt mẹ con bọn .


      Ngay tại song phương giằng co, vẫn đứng ở bên xem náo nhiệt An vương lại mở miệng, “Trẻ con hiểu chuyện, phạt là được, làm gì tức giận như thế, dù sao là con trai trưởng của ngươi.”


      Được câu này của An vương, cuối cùng Lô Trí cũng lưu được mạng, chính là ngay sau đó lại bị cha nhốt vào trong từ đường, lại mệnh hạ nhân trông giữ chặt chẽ, ba ngày được cho uống nước ăn cơm.


      Lô thị đương trường hôn mê bất tỉnh, chờ đến tỉnh lại lần nữa là nửa đêm về sáng, nhũ mẫu Nhâm thị của nàng khóc cho nàng Lô Trí bị buộc nhốt vào từ đường, Lô thị tại nhiều phiên kích thích sớm mỏi mệt kiệt lực, nhưng vẫn cường đề khẩu khí tìm chồng nàng, nghĩ cầu buông tha con trai, phải biết, ba ngày ăn uống, lại là tại lúc đêm lạnh mùa thu, liền xem như cái người trưởng thành cũng khó sống nổi, huống chi là đứa bé năm ấy mới năm tuổi.


      Nhưng mà thực lại lần nữa đả kích Lô thị — chồng nàng ở lại trong viện của Lệ nương, mặc nàng có thai quỳ cả đêm ở ngoài sân, ngay cả gặp nàng mặt đều gặp. Trái tim Lô thị lạnh lẽo rất nhiều, liền sinh ra tâm tư cứu con rồi bỏ .


      Vừa vặn đêm đó hai người hạ nhân trông coi bên ngoài từ đường, trong đó có cái là con trai nhũ mẫu Nhâm thị của nàng, cả nhà bọn đều là hạ nhân mà nàng mang đến từ Lô gia, Lô thị trả giấy bán thân cho bọn , thuận lợi đem Lô Trí lặng lẽ cứu ra.


      Thừa dịp trời còn chưa sáng, Lô thị liền thu thập hành lý, mang hai đứa con trai dưới che dấu của mẹ con Nhâm thị trốn thoát, lại tại thành nam Trường An thuê xe ngựa, đường hướng Thục Trung mà .


      “Sau đường xóc nảy, nương cuối cùng định cư tại Kháo Sơn thôn, lại sinh ngươi sớm tháng, hại ngươi ngây dại bốn năm, cho nên nương khi hối hận, nếu lúc ấy xúc động như vậy, lại cố gắng van cầu cha ngươi, cũng làm cho ngươi khi chịu tội.” đến nơi này, Lô thị than thở hơi, đem tâm giấu nhiều năm như vậy ra toàn bộ, đau xót sau, lại ngoài ý muốn có cảm giác nhàng, nhưng mà nghĩ đến trước đây Di Ngọc ngây dại, vẫn là khó trách tự trách.


      “Nương, đó cũng phải ngài sai, huống hồ phải con sớm khỏe sao?” Trong lòng Di Ngọc lần nữa lại vui mừng chính mình xuyên qua, bằng để cho thân thể này vẫn ngây dại xuống, Lô thị biết còn tự trách đến thế nào .


      Lô thị thấp thấp đáp lại tiếng, ôm cánh tay nàng nắm chặt, “Ngọc Nhi, ngày đó tại cửa hàng châu báu gặp người phụ nhân kia, chính là Lệ Nương, tuy rằng có hơn thập niên gặp, nhưng hình dáng kia của nàng, ta nửa điểm cũng nhận sai.”


      Di Ngọc sớm đoán được thân phận của nữ tử ở Thấm Bảo Trai ngày đó, nay lại nghe Lô thị thản ngôn, nhất thời biết làm sao đáp lại.


      Nhưng nghĩ đến câu tiếp theo của Lô thị càng làm nàng kinh đến, “Còn có, ngày đó chúng ta mua trang sức, ta, ta nhìn thấy cha ngươi.”


      Di Ngọc lập tức lại từ giường ngồi dậy, lắp ba lắp bắp hỏi han: “Gặp, gặp ai?”


      Trong mắt Lô thị lên tia yếu ớt, “Ta nhìn thấy cha ngươi, là lúc ấy ở xe ngựa, tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng ta nhận được kia chính là cha ngươi.” Dù sao là vợ chồng hồi, lại từng như vậy ân ái qua, cho dù thời gian mài phân cảm tình kia, cũng vô pháp đánh tan ngọt bùi cay đắng trong ký ức.


      Di Ngọc hơn nửa ngày mới bình phục trong lòng kinh dị, khó trách từ ngày đó trở Lô thị liền bắt đầu khác thường, nàng chỉ nghĩ là lại gặp cái Lệ Nương kia, nghĩ đến cũng là người khác!


      “Nương, cha ta, cha tới cùng cái người nào?” Lô thị ngay từ đầu ràng tên của người kia, chỉ là vẫn chỉ đại, Di Ngọc lúc ấy tỉ mỉ nghe, cũng có hỏi nhiều, nay lại bị Lô thị câu lên lòng hiếu kỳ.


      Sắc mặt Lô thị phức tạp trận, nhíu mày suy tư khoảnh khắc, vẫn là khẽ thở dài, “Nương cho ngươi, cũng là có nguyên nhân, chuyện này nương phải cùng đại ca ngươi thương lượng, lại quyết định muốn hay cho ngươi.”


      Di Ngọc gặp Lô thị nghĩ , cũng lại truy hỏi, ngoan ngoãn lại dựa vào nàng nằm xuống, hai mẹ con nắm tay, nằm ở trong chắn chút lời thân thiết.


      “Nương, tâm tình ngài có tốt hơn ?”


      “Ừ.”


      “Nương, nhị ca lúc đó mới bốn tuổi , làm sao cũng biết chuyện này a?”


      “Lúc đó còn làm sao có thể nhớ chuyện gì, chỉ vì thường xuyên muốn cha, đại ca ngươi lại đối chuyện lúc đó ấn tượng quá sâu, cho nên liền giấu ta cùng chút chuyện năm đó, chờ lúc ta phát muộn…”


      “Nương, ngài các người giấu ta mấy năm nay, có phải hay là rất mệt mỏi a?”


      “…”


      “Nương, ta càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy khó chịu, nhị ca đần như vậy đều có thể biết, ta thông minh như vậy lại bị giấu lâu như vậy.” :))


      “…”


      “Nương, ngài ngủ sao?” :)))))


      Lô thị nhắm mắt lại để ý Di Ngọc vẫn bên tai nàng lải nhải, theo tiếng lầu bầu lẩm bẩm của nàng, lần đầu trong mấy ngày gần đây bình tĩnh vào mộng đẹp.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 68: Bị Đem Thành Chuyện Cười


      Tối đó Lô thị ngủ ngon giấc, nhưng mà Di Ngọc lại vướng mắc cả buổi tối, nàng càng nghĩ càng cảm thấy năm đó đại ca của mình cùng nương bị nghẹn khuất, tử tế nhớ lại lời kể của Lô thị mấy lần, đều thể tìm ra cái gì dấu vết để lại tới, duy nhất điểm, đó là việc Lô Trí bị nhận định “Đẩy” Vân Nương xuống nước.


      Chiếu Lô thị , lúc đó Lô Trí còn , ngay lúc ấy lại nhận kinh hách, căn bản nghĩ ra cụ thể chuyện trải qua, nhưng lại nhận định Vân Nương phải do chính mình đẩy xuống nước. Lô thị tự nhiên là tin con mình, Di Ngọc cũng tin tưởng đại ca, liền tính tin nhân phẩm đại ca, cũng nên tin tưởng trí tuệ của đại ca , tuy rằng chỉ có năm tuổi, nhưng đứa ba tuổi làm chuyện xấu còn biết giấu ngươi lớn, làm sao nhân lúc nhiều tân khách như vậy “Giết người.”


      Lúc ấy xấu liền xấu là do Lô Trí bị rất nhiều người thấy hành vi đẩy người, bên cạnh phạm vi “Gây án” lại có người khác, ngay cả Lệ Nương bị hiềm nghi nhất cũng cách xa xa, còn mực chắc chắn là đem Vân Nương đẩy xuống nước, cố ý Lệ Nương thụ sủng, hại Lô Trí thiếu chút bị “Ma quỷ” phụ thân thịnh nộ lại dễ tin giết chết.


      Bất quá lại đáng thương nhất vẫn là Vân Nương, sinh sôi xác hai mạng, ngay cả chết như vậy cũng bất minh bất bạch, ngay cả cái “Hung thủ ” đều tìm được.


      Di Ngọc ở giường chuyển người lại, đem gối sứ dời, cầm gối nệm êm gối ở dưới đầu, trong lòng có chút rét run, nàng mười hai tuổi, thể gặp phải cái vấn đề nghiêm trọng nhất thời đại này — tam thê tứ thiếp.


      Cái triều đại này nam nhân trừ hoàng đế, tối đa có thể cưới bảy bà vợ, vợ cả, hai bình thê còn có bốn cái thiếp, có ít thích trêu hoa ghẹo nguyệt còn ở bên ngoài dưỡng cấp danh phận, liền giống cha , ở bên ngoài dưỡng hai nữ nhân sau cùng vẫn là bị lĩnh trở về, tuy rằng chỉ là thiếp thất, nhưng so với bà vợ cả được sủng muốn dễ chịu nhiều.


      là thê thiếp cấp bậc phân minh, nhưng mà xét đến cùng còn muốn xem trái tim nam nhân ở đâu, tuy rằng đương triều đối nữ tử cầu so với Thanh Minh tới rộng thùng thình nhiều hết sức, nhưng nữ nhân thủy chung đều là phụ thuộc nam nhân, là tùy thời có khả năng bị chán ghét cùng thất sủng.


      Lại nàng, qua mấy năm, nàng cũng đến tuổi xuất giá, chẳng lẽ cũng muốn chịu đựng cùng những nữ nhân khác phân hưởng người chồng sao.


      Theo cái vấn đề làm cho nàng bị quấy nhiễu này, Di Ngọc thẳng đến trời nhanh sáng mới mơ mơ màng màng ngủ.


      Giấc ngủ này của Di Ngọc tỉnh sau, là trời sáng trưng, nàng mở mắt liền cảm thấy chua xót khó nhịn, đầu óc choáng váng hồ hồ, cổ họng khô phát đau, chờ đến cổ choáng váng qua , mới chậm rãi từ giường ngồi dậy, từ cái bàn bên giường cầm bình trà rót chén nước, lại còn là nước ấm.


      Nước trà ấm áp chảy vào trong cổ, thoáng hòa dịu khó chịu lúc này. Di Ngọc dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại hồi tưởng buổi chuyện đêm qua với Lô thị, mày liễu nhăn lại mở, tay trắng nõn nắm chén trà


      khi xiết khi buông.


      “Tỉnh?” Lô thị tay cầm cái khay, vén rèm lên vào.


      Di Ngọc mở to đôi mắt vẫn chua xót phát trướng quay đầu hướng về nàng đáng thương hề hề cười, “Nương, mắt đau, cổ họng cũng đau.”


      Lô thị cười tới đối diện, đem cái khay trong tay để ở cái bàn cạnh giường, “Phải chỗ này đau nha, hôm qua gào khóc nửa đêm, khó chịu mới lạ.”


      Lô thị vừa vừa lấy trà bạc hà nóng bốc khói khay đưa cho nàng, chờ nàng uống xong lại vắt cái khăn nóng trở về cẩn thận để lên đôi mắt của nàng, “Nhưng là đói?”


      Di Ngọc nhàng lắc đầu.


      “Vậy liền ngủ thêm lát chờ cơm trưa nấu xong nương lại gọi ngươi dậy.” Tiếng của Lô thị ôn nhu, bàn tay khẽ vuốt đỉnh đầu nàng.


      Vừa rồi Di Ngọc nhìn thấy mặt nàng nàng ý cười, yên tâm rất nhiều liền dưới vuốt ve nhàng của nàng ngủ qua .


      Cung Thái Cực, Tòng Sương Điện


      Trong thiên điện, thiếu nữ thân kim thải duệ tú quần (váy thêu tơ vàng) màu cam oai ngồi thảm nhung Ba Tư, trong tay gẩy quả màu hồng to bằng nắm tay trẻ con trong cái khay bạc, cho đến khi nhéo quả nhìn như khỏe mạnh, mới nhặt lên.


      Trước mặt thiếu nữ xa khoảng trượng quỳ loạt tám người cung nữ thái giám, từng người chống hai tay, đầu khẽ nhếch, làm cho cái khay đỉnh đầu đến mức rớt xuống.


      “Oành!” tiếng, thiếu nữ hướng về người trong bọn ra sức ném hồng quả trong tay, đáng tiếc có ném đến trong khay, ngược lại thảm hề hề nện trúng cái trán của tiểu cung nữ, nhất thời nước trái cây đỏ tươi chảy đầy mặt cung nữ kia.


      Nhìn thấy thiếu nữ vẫn chưa nện trúng, thân thể cung nữ thái giám quỳ mặt đất đều có chút phát run, quả nhiên ngay sau đó khuôn mặt của thiếu nữ xinh đẹp kia trở nên nanh ác lên, đôi tay lung tung nắm trái cây trong cái khay bạc hướng thân bọn họ ném tới, bên đập, trong miệng còn mắng.


      “Tiện nhân! Tiện nhân đáng chết! Cho rằng đem ta dưỡng ở trong điện này, Cao Dương ta liền thực thành nữ nhi nàng hay sao! Si tâm vọng tưởng! Còn dám ở trước mặt phụ hoàng răn dạy ta, các ngươi nô tài này đó đáng chết, mới vừa nàng như vậy nhục ta, lại ngay cả cái dám ra tiếng đều có, ta muốn các ngươi có gì dùng!”


      Rống đến lúc này, nàng ràng đem cái khay bạc trống tay ra sức ném hướng đối diện cung nữ dung sắc tú lệ, cung nữ kia dám trốn tránh, mặc cái khay đột nhiên đập ở mặt lại “Oành” tiếng bắn ngược ra tới, khuôn mặt thanh tú hai hàng máu mũi đỏ chói chậm rãi chảy xuống.


      “Công chúa bớt giận.” Bao gồm người cung nữ đổ máu, tám người đồng loạt nhào quỳ xuống, mặt kề sát đất.


      Trưởng Tôn Nhàn cùng Sài Thiên Vi bị cung nữ đưa tới vừa vặn thấy chính là trường hợp công chúa giận dữ này, biểu tình mặt hai người giống nhau.


      Sài Thiên Vi bước nhanh qua, hé ra khuôn mặt nhắn đáng tràn đầy tươi cười, “Biểu tỷ đây là làm sao vậy, ai chọc giận ngươi tức lớn như vậy?”


      Cao Dương thấy người tới, thoáng bình ổn lửa giận trong lòng, thở hổn hển trận mới ngồi trở lại thảm, nghiến răng nghiến lợi , “Còn phải tiện nhân Dương phi kia!”


      Sài Thiên Vi quay đầu cùng Trưởng Tôn Nhàn trao đổi ánh mắt, tiếp tục , “Hôm nay là sinh nhật ngươi! Nàng còn tìm ngươi phiền toái?”


      chưa dứt lời, như vậy nhắc tới, khuôn mặt Cao Dương lại là trận vặn vẹo, “Tiện nhân kia! Chính là chuyên chọn lúc này tới, ả làm trò trước mặt phụ hoàng trách cứ ta ở ngày giỗ của mẫu phi lại bãi yến hội, làm hại phụ hoàng đem ta mắng trận! Ả còn có mặt mũi ở trước mặt ta nhắc tới mẫu phi, nếu phải –”


      “Công chúa!” Trưởng Tôn Nhàn hợp thời mở miệng đánh gảy lời của Cao Dương, lại đối Sài Thiên Vi nhíu nhíu mày, mấy chuyện tư mật này nó cũng phải các nàng có thể tùy tiện nghe.


      Sài Thiên Vi thu được Trưởng Tôn Nhàn ý bảo, vội vừa cười hì hì cọ đến bên người Cao Dương ngồi xuống, tay xả xuống cánh tay của nàng vô cùng thân thiết lôi kéo, “Biểu tỷ đừng nóng giận, này đều giờ Thân (15h-17h), ngươi như thế nào còn thay áo váy, người ta mong chờ tiệc sinh nhật của ngươi đều lâu nha.”


      Cao Dương nghe được chuyện yến hội, sắc mặt vốn bị tức đỏ bừng mới tốt hơn ít, “Hừ, buổi tối hôm nay chúng ta cần phải tốt chơi đùa, tìm chút việc vui, cũng đuổi xui xẻo người ta!”


      Trưởng Tôn Nhàn từng bước sen đến, ngồi ở nệm thêu bên cạnh các nàng, khuôn mặt nhắn ôn nhu thần sắc thản nhiên, “Có cái gì tốt chơi, bất quá là chút trò xiếc cũ mèm.”


      Cao Dương thấy nàng phá đám cũng tức giận, ngược lại là ngồi ở bên Sài Thiên Vi con mắt vòng vo chuyển, “Biểu tỷ, lần trước ngươi cùng ta hôm nay dẫn theo đồ vật gì đó ra cho chúng ta nhìn cái, là ?”


      Cao Dương kiều hừ tiếng, “Tự nhiên là , yên tâm , trước đó ta phái người đưa đến Phù Dung Viên , buổi tối liền cho các ngươi mở rộng tầm nhìn — đúng rồi, ta còn mời mấy thứ dân đến, nếu là nhàm chán, chúng ta có thể chơi đùa bọn họ chút, ngươi biết, tên tiểu tử ngốc kia tại càng ngày càng thú vị, riêng dám đối với ta tranh luận, còn có thể phát hỏa nha.”


      Sài Thiên Vi nghe đến đây lập tức hứng thú, nhàng lắc lắc cánh tay Cao Dương, “Mau với ta…”


      Trưởng Tôn Nhàn ngồi ở bên bưng chén trà cung nữ dâng lên nhìn nhìn hai người vui cười, lại lạnh lùng quét về phía cung nhân vẫn quỳ gối bên, thoáng nhìn xa xa đoàn đỏ tươi đập vào mắt, trong mắt thản nhiên dâng lên chán ghét.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :