1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 59: Tiểu Mãn Thích


      Sau khi hai mẹ con về đến nhà, Tiểu Mãn làm xong cơm chiều, bản thân tiểu nha đầu này hề rành chuyện nấu nướng, chỉ từ lúc tới Lô gia về sau, mới bắt đầu nghiêm túc học tập nấu ăn, dưới chỉ điểm của Lô thị và mợ Hoàng thị của nàng chỉ điểm sau, mấy tháng xuống dưới làm ra được chút thức ăn cũng xem như là tiêu chuẩn, Di Ngọc thích chính là nghiêm túc nhiệt tình của nàng này, muốn làm cái gì liền cắm đầu chui vào, thiên phú đương nhiên là trọng yếu, nhưng ngày sau nỗ lực, người lại có thiên phú cũng là toi công.


      Thời điểm ăn cơm, Lô thị vẫn là bộ dạng tư tưởng tập trung, chỉ lùa vài đũa cơm, miệng ăn đều gắp miếng thức ăn nào, Di Ngọc biết nàng có chuyện trong lòng, chính mình lại tiện bới móc, chỉ có thể vừa ăn cơm vừa ở bên cố hướng trong chén nàng gắp thêm món ăn.


      Chờ đến lúc cơm nước xong, Tiểu Mãn liền giành dọn dẹp cái bàn, tại lúc Di Ngọc quanh quẩn ở phòng bếp sau viện pha trà, tiểu nha đầu liền cọ hai chà kề đến bên cạnh Di Ngọc, dè dặt cẩn thận hỏi nàng, “Tiểu thư, hôm nay ta nấu cơm có phải là mùi vị tốt ? Ta thấy phu nhân giống như ăn được vui vẻ.”


      Di Ngọc buồn cười liếc nhìn nàng cái, ràng so với mình còn lớn hơn hai tuổi, lúc chuyện cùng mình lại luôn giống như mình mới cái cái người lớn, “ có, món ăn buổi tối ăn rất ngon, nương là buổi trưa ăn nhiều, cho nên tại có khẩu vị thôi.”


      Tiểu Mãn nghe nàng như vậy mới thở dài nhõm hơi, nhưng là vẫn cọ cọ đứng kế bên nàng, lòng bàn chân ở mặt đất chà tới chà lui, bộ muốn lại thôi, thẳng đến nước trong ấm bếp mơ hồ bốc khói cũng thấy nàng chuyện.


      Di Ngọc thấy thái độ này của nàng, liền biết là có thỉnh cầu mình, nếu chính mình hỏi, nàng kia quyết định là mở miệng, chỉ có thể than tiếng, hỏi: “Còn có việc?”


      Lúc này Tiểu Mãn mới ê ê a a hỏi han: “Tiểu thư, trước đó ngươi có mấy ngày này muốn Nhàn Dung biệt viện, lúc, lúc nào nha?”


      Di Ngọc sửng sốt, mấy ngày trước đâu nàng là có cùng Lô thị thương lượng muốn Nhàn Dung biệt viện, từ lúc hai mẹ con dời ra tự lập gia đình, mỗi cách mấy tháng luôn tự mình làm chút linh tinh đưa , nhờ quản gia nơi đó chuyển giao thay, nhắc tới cũng khéo, nghe Thường công tử hơn hai năm qua cũng vài lần trở lại Nhàn Dung biệt viện, nhưng mà mẹ con Di Ngọc chưa lần nhìn thấy chánh chủ.


      Nhưng mà vì cái gì mà Tiểu Mãn lại quan tâm thời điểm các nàng nơi nào như thế? Hình như từ lúc Tiểu Mãn tới nhà nàng, cũng cùng các nàng đến trong biệt viện kia lần, nơi đó có cái gì chiêu mắt nàng?


      Di Ngọc có chút buồn bực nhìn nàng, nửa ngày mới đáp: “Ta và nương là thêu chút đồ vật muốn đưa , chỉ là hai ngày này vẫn có việc thể tìm giờ rảnh tới, thế nào, ngươi có việc muốn hướng nơi đó ?”


      Nhàn Dung biệt viện tại Long Tuyền trấn này là cái tồn tại rất đặc thù, nó so với nhà của trưởng trấn có uy vọng, cũng so Từ phủ ở trong trấn này ngang ngược, chính là chưa từng có người chọc đến đầu nó, nơi đó trước giờ cũng chiêu đãi khách lạ, nhiều lần Di Ngọc đều nhìn thấy có người muốn bái phỏng, lại bị chặn ở bên ngoài cho vào trong.


      Tiểu mãn vốn là cái nha đầu hiểu chuyện, bộ dạng như thế chỉ có thể là thực có việc muốn đến biệt viện.


      Bị nàng hỏi câu như vậy, sắc mặt Tiểu Mãn nhất thời sung huyết đỏ bừng, lắp ba lắp bắp : “, có, ta, ta chỉ hỏi chút, tiểu thư, ngươi, ngươi đừng có đoán mò ah! Ta, ta cũng nghĩ tìm ai!”


      Đôi mi thanh tú của Di Ngọc hơi giương, thầm nghĩ nàng còn thực đánh mà khai, cũng chen vào, thẳng tắp nhìn Tiểu Mãn, chờ nàng tiếp.


      Tiểu Mãn bị ánh mắt Di Ngọc nhìn chòng chọc đến càng phát quẫn bách, đầu nóng lên, lại tiếp tục “Giải thích” lên, “Ta, ta thực nghĩ nơi đó, thực, thực nghĩ tìm Lý đại ca!”


      “Phì” tiếng, rốt cuộc Di Ngọc nhịn được bật cười, dù là trong lòng nàng còn bởi vì Lô thị thất thường đè tảng đá, nhưng vẫn bị nha đầu này làm cho vui vẻ.


      Rốt cuộc ý thức được chính mình lỡ miệng, Tiểu Mãn vội vàng che cái miệng của mình, thần sắc ai oán nhìn Di Ngọc.


      Di Ngọc bên cười bên trêu ghẹo nàng, “Oh? Lý đại ca sao? Bên trong Nhàn Dung biệt viện kia, hình như cũng có người đại ca họ Lý, biết ngươi tìm có phải hay là người này nha? Ha ha…”


      “Tiểu thư! Ngươi xấu quá !” Tiểu Mãn khẽ dậm cái chân chút, bụm mặt xoay người liền muốn chạy , lúc này Di Ngọc mới vội vươn tay kéo nàng.


      “Rồi rồi, đùa ngươi. Chúng ta sáng mai liền còn được sao?” Di Ngọc bên dỗ tiểu nha đầu thẹn quá hóa giận, bên ở trong lòng suy nghĩ: Cái mặt đen thui giống như từ nghiên mực bò ra của Lý Nhạc kia, thế nhưng cũng có người nhìn trúng ý.


      Tiểu Mãn lúc này mới mười bốn tuổi à, đều biết thích người, lại nhìn xem nàng, hai đời cộng lại cũng nhanh ba mươi, ngay cả bàn tay của nam nhân còn nắm qua, mất mặt.


      Đùa đùa, nhưng tình huống ràng vẫn là muốn hỏi câu, tuy rằng cái thời đại này tiểu nương mười bốn tuổi có thể đàm hôn luận gả, nam nữ cấm kị cũng nghiêm trọng, chỉ cần hai bên nhìn hợp mắt, tùy thời có thể mời người làm mối, nhưng nếu Tiểu Mãn là mang tình cảm nhiệt liệt, vậy liền có điểm nguy hiểm, Lý Nhạc tuy rằng chỉ là đầy tớ của người khác, nhưng cha ruột của người ta ràng ràng là đại quản gia, có thể đồng ý người thiên chân khả ái nhưng mà hề có chút gia cảnh như Tiểu Mãn sao?


      Nghĩ đến chỗ này, tươi cười mặt Di Ngọc chậm rãi thu liễm , đem nước nóng bưng xuống, lại đem lửa dập tắt, chẳng quan tâm pha trà, liền nắm tay kéo Tiểu Mãn vẫn còn hồng mặt ngồi xuống ghế trong phòng bếp.


      “Tiểu Mãn, ngươi thành cho ta, ngươi có phải thích Lý Nhạc kia hay ?” Di Ngọc hỏi trắng ra, Tiểu Mãn nhăn nhó nữa ngày, mới gật gật đầu.


      “Vậy ngươi là làm sao cùng quen biết? Có thể cùng ta sao?” Tuy rằng biết chính mình như vậy là can thiệp cảm tình riêng tư của Tiểu Mãn, nhưng nàng lo lắng xử lý tốt cái, tiểu nha đầu này chịu thương tổn.


      Tiểu Mãn ở tại bên cạnh Di Ngọc cũng có mấy tháng, đối nàng tự nhiên là rất tin phục, cũng chưa từng đem Di Ngọc so với chính mình hơn hai tuổi để ở trong mắt, trước mặt sau lưng tuy luôn là kêu tiểu thư, nhưng trong lòng xem nàng như là chị em tốt. Bị nàng hỏi như vậy, liền thành thành nhịn xuống xấu hổ, đem tình của mình cùng Lý Nhạc với Di Ngọc lần.


      Hóa ra trước khi Tiểu Mãn tới Lô gia cũng quen biết Lý Nhạc, lúc đó vẫn là ở năm trước sau khi cậu Tề Ngũ của nàng té gãy chân, đúng lúc là thời gian thu hoạch, Hoàng thị ở nhà chăm sóc Tề Ngũ, Tiểu Mãn mình vào trong ruộng bẻ bắp, tiểu nương bé có thể làm bao nhiêu việc, Tề Ngũ luôn đối với nàng rất tốt, tuy nàng là cái nhi cha mẹ chết sớm, nhưng cũng nếm qua cái gì khổ, cắn răng làm buổi sáng, khi muốn về nhà giỏ bắp đều vác nổi, chỉ có thể ngừng ngừng, vừa lúc đó Lý Nhạc ở ngoài đồng trong coi trở về, tiện đường liền giúp nàng đem này nọ vác về nhà.


      Ngày hôm sau hai người lại ở bờ ruộng gặp, thường xuyên qua lại cũng quen thuộc lên, Lý Nhạc chỉ so với Tiểu Mãn lớn hơn hai tuổi, Tiểu Mãn đối với Lý Nhạc vừa nhiệt tâm vừa thông minh rất nhanh liền sinh ra cảm tình, Lý Nhạc cũng rất thích cái tiểu nương vừa thành lại lạc quan này. Hai người đối với cảm tình của chính mình đều giấu, như thế tới, cũng là lưỡng tình tương duyệt.


      Chỉ là từ lúc qua Tết, Lý Nhạc thường xuyên ra, Tiểu Mãn cũng vào được Nhàn Dung biệt viện, lần trước cùng mẹ con Lô thị , chỉ đứng từ xa nhìn Lý Nhạc cái, lại thể lên nửa câu.


      Nghe Tiểu Mãn xong, trong lòng Di Ngọc mơ hồ có để, mặt cũng mang mấy phần nghiêm túc, “Tiểu Mãn, hai ngươi các ngươi như vậy, cậu ngươi biết sao? Cha Lý Nhạc biết sao?”


      Tiểu Mãn ngại ngùng , “Ta dám với cậu, bất quá Lý đại ca , ở bên cạnh Lý đại bá nhắc qua ta.”


      Nhắc qua? Lông mày Di Ngọc nhíu lại, trong lòng mơ hồ có chút vui, “ tại lúc nào cùng ngươi?”


      Có thể là bí mật trong lòng ra, mặt Tiểu Mãn cũng đỏ bừng, thành hồi đáp, “Chính là vừa mới qua năm mới mấy ngày.” tới chỗ này, ánh mắt Tiểu Mãn buồn thiu, “Từ đó về sau, ta đều muốn bốn tháng được cùng qua câu .”


      Trong lòng Di Ngọc cười lạnh tiếng, đem tình đoán được chín phần, chỉ thừa lại là đối thái độ của Lý Nhạc còn ràng mà thôi, nhìn Tiểu Mãn bởi vì tưởng niệm mà khuôn mặt nhíu lên, trong đầu suy nghĩ ngày mai đến Nhàn Dung biệt viện sau, nên làm sao tìm hiểu chút thái độ của Lý Nhạc kia.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 60: Bị Để Ý


      Tối hôm qua Di Ngọc cùng Lô thị đến việc đến Nhàn Dung biệt viện bái phỏng, nhưng đến sáng ngày hôm sau, Di Ngọc thấy sắc mặt nương nàng tốt, nên đề xuất chính mình người , Lô thị do dự nhiều liền đáp ứng.


      Thế là sáng sớm, Di Ngọc mang theo túi tiền và áo bông mà trước đó hai mẹ con tỉ mỉ may thêu, lĩnh Tiểu Mãn hướng Nhàn Dung biệt viện .


      Đến ngưỡng cửa biệt viện, đại môn như cũ khép kín, Tiểu Mãn tiến lên nắm cửa chụp vài cái, lâu hồi có gã sai vặt tới mở cửa, thấy ngoài cửa đến là Di Ngọc, cười đem các nàng mời vào.


      Trong Nhàn Dung biệt viện vẫn là hình dạng quy quy củ củ thanh tĩnh u nhã, gã sai vặt lĩnh các nàng đường phòng đãi khách ở sườn đông, chờ Di Ngọc ngồi xuống sau, mới chạy chậm tìm Lý quản gia.


      Di Ngọc ngồi ghế gỗ lim, nhàng ma sát tay vịn được làm từ gỗ thượng đẳng, trước kia nàng là hiểu mấy thứ này, nhưng tại Trường An thành bôn ba mấy tháng, đồ vật tốt hay xấu cũng biết được hai. Vật liệu gỗ làm gia cụ như – gỗ cây hoa lê, gỗ toan chi, gỗ tử đàn, chúng nó bất đồng cấp độ có màu vàng đỏ hoặc màu đỏ tím, bị thường gọi là gỗ lim, mà trong lĩnh vực gia cụ thượng đẳng nhất chính là gỗ lim cùng chủng loại nhưng hoa văn đẹp đẽ.


      Qua lâu hồi, Di Ngọc đợi đến Lý quản gia, lại thấy Lý Nhạc từ bên ngoài phòng khách cực kỳ hưng phấn chạy vào.


      Nàng giương mắt nhìn Lý Nhạc vừa vào cửa liền lập tức vọt tới bên cạnh Tiểu Mãn, chỉ cảm thấy hai tháng gặp, mặt càng thêm đen. :))


      “Tiểu Mãn!”


      “Lý đại ca!”


      Tuy nhìn qua thân thể hai người tiếp xúc, nhưng tầm mắt lại sớm dính ở thân đối phương, Di Ngọc sâu sắc cảm thấy chính mình liền như vậy bị đôi tiểu tình nhân này xem . Bất quá nhìn bộ dạng này của bọn , tình huống là so với trong tưởng tượng của mình tốt hơn, tối thiểu ánh mắt Lý Nhạc giả được, là chân tâm thích Tiểu Mãn.


      “Tiểu Mãn, ngươi gần đây vẫn khỏe chứ, có bị người ta khi dễ hay ?” Di Ngọc nhíu mày, nghe lời này của , Tiểu Mãn tại ở tại nhà nàng, có thể bị ai khi dễ, này phải vòng vèo nghi ngờ chất vấn nhà nàng đãi Tiểu Mãn tốt sao.


      có, phu nhân cùng tiểu thư đối ta đều rất tốt!” Di Ngọc cười cười, thầm nghĩ tiểu nha đầu này lại là ăn ngay .


      “Phải ? Nhưng mà ta thấy ngươi đều gầy, ngươi biết, từ lúc ta biết ngươi làm nha hoàn cho nhà người ta, cả ngày đều lo lắng ngươi chịu khổ…” Di Ngọc hôm nay mới phát , Lý Nhạc này chẳng những gương mặt đen, chuyện cũng rất dễ bị đánh, người sống như nàng ở chỗ này ngồi, còn dám biên ra nhà nàng phải.


      Nhìn Lý Nhạc ngừng được “Quân tâm ân cần thăm hỏi”, mặt Tiểu Mãn hồng quang khỏi phát chói mắt, Di Ngọc rốt cuộc mạnh ho hai tiếng, nhắc nhở bọn chú ý còn có chính mình cái “Người ngoài” ở đây.


      Hai người giống như con thỏ bị kinh đến, dạng phân biệt lui về phía sau bước, Di Ngọc đưa mắt nhìn toàn thân hai người bọn họ quét lần, mới hướng về Lý Nhạc cười hỏi, “Lý Nhạc ca, Lý quản gia ở sao?”


      “Cha ta vừa mới ra cửa bao lâu.” Lý Nhạc tuy so Di Ngọc lớn bốn, năm tuổi, nhưng ở cha nhắc nhở, cũng đem vị “Lô gia tiểu thư” trước mắt này trở thành tiểu nha đầu đối đãi.


      Nghe Lý Nhạc hồi đáp như vậy, Di Ngọc trước là gật gật đầu, mà sau đó trực tiếp hỏi, “Lý quản gia có phải đồng ý chuyện của các ngươi hay ?”


      Thình lình như vậy ra câu, đem hai cái đương nghe ngẩn người, mặt Tiểu Mãn mất hồng nhuận vừa rồi, Lý Nhạc cũng là vẻ biết phải làm sao.


      Lời hỏi khỏi miệng, Di Ngọc tự giác tất yếu có tiếp tục lưu ở chỗ này, đem mấy thứ mang tới hợp quy tắc để ở bên bàn trà, liền đứng dậy : “Lý quản gia ở đây, vậy ta liền về trước, Tiểu Mãn, ngươi lưu lại nhanh cùng cho ràng , giữa trưa đừng quên về nhà ăn cơm.”


      xong Di Ngọc liền xoay người ra phòng khách, lại nhìn phản ứng của hai người. Tối hôm qua nàng cũng từng nghĩ qua bóng gió với Lý Nhạc phen, bất quá hôm nay thấy hai người này bộ thân mật, lại cảm thấy có tất yếu, thay vì nàng chặn ngang đòn như vậy, bằng đem vấn đề trực tiếp đặt tại trước mặt bọn họ, làm cho chính bọn nghĩ nghĩ ràng.


      Ra Nhàn Dung biệt viện, Di Ngọc chậm rãi hướng nhà mình đến, tạm thời để xuống việc của Tiểu Mãn, nàng lại bắt đầu lo lắng tới Lô thị, bởi vậy thẳng đến khi đến cửa nhà, cũng phát đến ánh mắt đáng giá nàng của người đường.


      Tại cái thời đại mà hoạt động giải trí bần cùng nghiêm trọng này, tin tức có thể lưu thông, nhưng tốc độ tán loạn của chuyện phiếm cũng tuyệt đối rất mạnh, hai mẹ con tại Long Tuyền trấn ở ba năm, năm trước bởi vì có kiếm chút tiền mà có chút người biết, nhưng từ lúc hôm kia Tam tới cửa nháo trận, ngắn ngủi hai ngày, trấn cũng có rất ít người biết trong trấn có cái Lô gia.


      Ngày đó mấy người xem náo nhiệt đem lời của Di Ngọc và Lô thị học ra, bởi vậy trấn rất nhiều người đều biết Lô gia tiểu thư thông minh lanh lợi lại xinh đẹp, Lô thị tuy là cái quả phụ nhưng là biết tri thư đạt lễ, tính tình hòa thiện, cộng thêm chuyện nhà các nàng được mấy ngàn lượng bạc bị vạch ra, thiếu người có tâm liền bắt đầu nghe ngóng tình ở Lô gia.


      Có chút người trải qua phen nghe ngóng, càng thêm hưng phấn, chỉ Lô gia là ba năm trước từ Nhàn Dung biệt viện chuyển ra, tựa hồ cùng cao trạch đại viện kia có cái gì “Quan hệ thân thích.” Lô gia lại có thêm hai con trai hình dạng tuấn tú, cái ở tại Quốc Tử Học ở Trường An thành học bài, hai chàng trai đều quá mười sáu tuổi, ngay cả hôn nhân đều chưa từng qua, chuyện này nhưng làm kích động hỏng những nhà có con chưa gả.


      Tại lúc mẹ con Lô thị hề phát , những tâm tư cá biệt khác nhau có động tác.


      Di Ngọc về đến trong nhà, Lô thị ngồi ở ghế trong sân phơi nắng, thấy nàng trở về liền cười hỏi mấy câu.


      Di Ngọc thấy tuy trong mắt nàng có tơ máu, nhưng tinh thần so với lúc dậy sớm tốt hơn rất nhiều, trong lòng vốn lo lắng cũng chậm lại, thầm nghĩ nương nàng giống là nghĩ thông, chỉ là nhất thời hoãn lại mà thôi.


      Bởi vì được đến cho phép của Tiểu Mãn, cho nên Di Ngọc cũng đem chuyện của nàng giấu Lô thị, đơn giản sau đó, Lô thị chỉ nhắc nhở nàng cần xen vào quá nhiều, rồi thêm gì nữa.


      Di Ngọc lại ngâm ấm trà cho Lô thị, sau đó mới có thời gian chăm sóc vườn hoa sau nhà. Các nàng bây giờ đây ở căn nhà so với lúc ở tại Du Viện trong Nhàn Dung biệt viện còn muốn lớn hơn ít, tuy trong vườn thiếu đình nghỉ mát tinh xảo chói mắt, nhưng vườn hoa cũng thiếu bỏ tiền mướn người tu sửa, bên trong trồng này nọ nhiều là chuyển từ vườn hoa ít ỏi ở tiểu viện thuê lúc trước dời ra.


      Lúc Lô Tuấn ở nhà, Di Ngọc có rảnh liền kéo cùng nhau đến cánh rừng hoang dưới núi ở phía nam trấn loanh quanh, mà cũng làm cho nàng tìm đến mấy gốc cây tốt, nha đam da như ngọc bích so với lúc nàng trồng ở Kháo Sơn thôn cái đầu lớn chút, khoai sắn dài như cây gậy có thể nấu cháo uống lại có thể ở lúc trời oi bức chấm đường ăn, trân quý nhất vẫn là ở năm trước nàng ngoài ý muốn phát dâu tây.


      Đổi nhà mới, Di Ngọc ở bên trong vườn hoa mới chuyên môn ngăn ra mảnh đất đem gốc cây dâu tây ra nửa quả dời vào trong, trải qua mấy tháng sinh trưởng, kết quả qua hai lần cây dâu tây lan tràn ra rất nhiều dây leo dài . Bởi vì nàng “Đặc thù” chiếu cố, mỗi cách ba tháng, trong nhà luôn có thể ăn hơn lần dâu tây tươi mới.


      Hôm qua Lô Trí còn nhắc nhở nàng, lần sau Trường An mang nhiều chút lá bạc hà, vừa vặn tháng sau dâu tây cũng muốn chín, đến lúc đó cùng nhau đem cho .


      Tới gần giờ cơm trưa, Tiểu Mãn mới trở về, nhìn thấy Di Ngọc ở trong bếp nấu cơm vội vàng lên giành làm, Di Ngọc thấy nàng tuy đôi mắt hồng hồng nhưng xem ra tâm tình lại sai, lền tránh ra để mặc nàng tiếp nhận, chính mình chỉ đứng ở bên thấp giọng hỏi thăm chuyện của nàng cùng Lý Nhạc.


      Kết quả ra khỏi dự liệu của Di Ngọc, Lý quản gia đồng ý hai bọn cùng chỗ là , nhưng nguyên nhân lại giống Di Ngọc nghĩ là bởi vì ngại bần phú, ngược lại là cảm thấy con trai của mình là ký khế bán thân, cho rằng Lý Nhạc cùng Tiểu Mãn xuất thân từ nông hộ xứng đôi, mới đem Lý Nhạc cấm túc đến bây giờ, bất quá Lý Nhạc lại muốn chết tâm, vẫn khuyên nhủ cha , Lý quản gia thấy thái độ kiên định, gần đây cũng có chút lơi lỏng.


      Hai người buổi sáng thương lượng xong, Tiểu Mãn mau chóng đem chuyện của hai người bọn họ với cậu nàng, nếu gia trưởng hai bên đều kiên trì đồng ý, bọn cũng thể gánh vác, chỉ có thể nỗ lực khuyên nhủ, dù sao vấn đề giữa bọn họ cũng chỉ là do chấp niệm của người lớn mà thôi.


      Di Ngọc đối với việc hai người bọn họ có khả năng tỉnh táo như thế để xử lý việc này cảm thấy rất là bất ngờ, lại thập phần tán đồng, cổ vũ khuyến khích Tiểu Mãn sau, cũng tạm hỏi nhiều.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 61: Lại Gặp Bà Mối


      Sáng sớm cuối tháng tư, Tiểu Mãn ăn xong bữa sáng liền trở về nhà, Di Ngọc chờ nàng rồi, mới ngồi trước bàn dưới cửa sổ luyện chữ. Kiểu chữ lớn bình thường giống như nửa quả dâu, nét cong mượt mà, hoành thụ(*) cao ngất, khoảng cách giữa các chữ chỉnh tề, kiểu chữ này Di Ngọc cân nhắc suốt cả năm mới định hình, lại dùng thời gian non nửa năm tới tu chỉnh.


      (*)hoành: nét ngang, thụ: nét sổ (nét dọc) trong cách viết chữ Hán.


      Sau đó, cho dù là lúc cùng Lô thị sớm về tối khắp thành Trường An để bán kẹo hồ lô, mỗi ngày nàng cũng rút ra hơn khoảng nửa canh giờ để luyện chữ. Lô Trí khi mới thấy nàng đem kiểu chữ này thành hình, sau khi tán thưởng liền nghĩ ra cái tên dễ nghe cho kiểu chữ thích hợp để nử tữ viết này, gọi là dĩnh thể(**).


      Di Ngọc lúc này chỉ nghĩ đại ca là khen ngợi thể chữ này khác lạ (ngvăn: dĩnh dị), cho đến mấy năm sau đó nàng mới biết, kỳ Lô Trí là tại cái tên gọi này ý nàng thông minh.


      (**) Thể chữ Dĩnh; “Dĩnh”: Chữ này có nghĩa là nét nhọn, góc nhọn, đầu nhọn, mỏng, sắc nét. Còn có nghĩa là thông minh. Chữ “Dĩnh” (颖) ghép với chữ (異) => (穎異): Dĩnh dị. “Dĩnh dị” có nghĩa là khác lạ, khác biệt.


      Viết xong thiên(***) “Tương phu nhân”, Di Ngọc cầm giấy lên đem nét mực nhàng thổi khô rồi cất , muốn nhà sau rửa bút, nghe ngoài sân truyền tới từng trận tiếng chuyện, nàng hiếu kỳ đứng lên, từ cửa sổ rộng mở nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong sân chẳng biết từ lúc nào vào người đàn bà trung niên mặc thân nhu váy xanh nhạt, đối với Lô thị liên miên mải miết chút gì đó, Lô thị cũng ngẩng đầu lên mà ngồi ở ghế dựa thuê hoa, mặc người đàn bà kia ở bên tai mình lải nhải.


      (***) bài văn, đoạn sách nào mà có đầu có đuôi đều gọi là thiên. Như sách Luận ngữ 論語 có hai mươi thiên. bài thơ cũng gọi là thiên.


      Di Ngọc nghĩ nghĩ, cuối cùng là đặt bút xuống, rồi cầm khăn xoa xoa ngón tay trắng nõn cẩn thận bị dính chút vết mực, xoay người ra ngoài.


      “Lô phu nhân, phải ta khoe khoang, cháu của ta, ở khắp Long Tuyền trấn này, kia cũng là nương nằm trong tiêu chuẩn cao nhất, chẳng những hình dạng tốt, xương cốt thân thể cũng cường, nếu là thành thân xong, bảo đảm năm đầu tiên liền cho ngài thêm vài đứa cháu béo mập!”


      Di Ngọc vừa mới đến ngưỡng cửa liền nghe thấy câu này, khó khăn lắm mới đem chân thu trở về. Ngữ khí này, hình dạng này, năng lực chào hàng này, cần suy nghĩ nhiều, thể nghi ngờ chính là loại người mà bây giờ Lô thị chán ghét nhất — bà mối.


      Di Ngọc có chút mê mang, nương nàng cũng có tung tiếng gió hay tin tức muốn các ca ca tìm vợ nha? Làm sao lại làm cho loại người này tới? nghi ngờ, lại nghe trong sân đột nhiên nhiều ra giọng nữ bén nhọn cùng nhau, đánh gãy bà mối chào hàng cháu của mình này.


      “Ha ha! Cười đến chết người, cũng may ta tới kịp, bằng Lô phu nhân chắc chắn bị ngươi lừa , cháu kia của ngươi, xinh xắn là xinh xắn, nhưng cái eo kia so với lu nước còn thô, thân thể kia hả, ngay cả con nít còn khỏe hơn! Lô phu nhân, ngài nhưng đừng nghe nàng thổi phồng, nương xinh xắn có cái gì dùng a, bây giờ để sống qua ngày, vẫn là tìm cái có thể chăm sóc gia đình, cháu ngoại của ta chính là bảy tuổi liền bắt đầu biết dùng bàn tính, mười ba tuổi giúp cha nàng trông coi tiệm tạp hóa…”


      Nghe tiếng giọng nữ bén nhọn này đến nửa liền chuyển thành ca ngợi cháu của mình, Di Ngọc trốn sau rèm khóe miệng co rút, ngờ cái còn chưa , lại tới thêm cái.


      “Ngươi, ngươi bậy, cháu ta nào có thân hình như ngươi , nàng chỉ là có bộ xương hơi lớn, cháu ngươi tính toán đúng là giả, nhưng con mắt nàng như mắt gà chọi!”


      “Ngươi mới bậy! Cháu ta chỉ là mắt có tròng trắng nhiều chút, làm sao thành mắt gà chọi!”


      “Chính là mắt gà chọi!”


      “Ngươi, cháu ngươi là eo thùng nước!”


      “Mắt gà chọi!”


      “Eo thùng nước!”


      Di Ngọc xoa xoa cái trán có chút choáng váng, ám than thở hơn, vén rèm lên ra ngoài, liếc mắt liền nhìn thấy xanh lá xanh lam đứng ở bên cạnh Lô thị, hai người mặt đỏ tai hồng cấu véo lẫn nhau, xem tư thế kia, nếu có người chặn lại, tuyệt đối có thể đánh nhau.


      Lô thị tiếng nào cúi đầu thêu hoa, Di Ngọc đứng tại góc độ này có thể nhìn thấy ràng bên mặt nàng , hiển nhiên tâm tình rất kém, chắc hẳn là cái dạng bà mối này lại câu lên chút hồi ức tốt kia của nàng. Vốn Di Ngọc còn cảm thấy màn trước mắt này có chút buồn cười, nhất thời thu hồi tâm tư chế giễu.


      “Hai vị đại nương.” Tiếng trong vắt của Di Ngọc bị bao phủ trong tiếng mắng nhau của hai người, chỉ có Lô thị quay đầu nhìn nàng cái, mặt tràn đầy kiên nhẫn cùng khó chịu.


      Di Ngọc biết Lô thị nguyện ý cùng các nàng nhiều lời, thế là hít vào hơi, đột nhiên đề thanh — “Đừng ồn!”


      Bà mối áo xanh lá cùng bà mối áo xanh lục đồng thời ngậm miệng lại, quay đầu nhìn hướng nàng.


      “Ô! Đây là Lô tiểu thư , sớm nghe hình dạng tuấn tiếu, hôm nay vừa thấy mới biết được, so với người học miệng kia hình dung còn thua với người nửa phần!” Thanh bén nhọn là bà mối mặc nhu váy màu xanh lam, cũng là cái người đến sau.


      “Kia còn cần ngươi sao! Lô tiểu thư tự nhiên là tốt, theo ta thấy, trong tất cả các nương cùng tuổi này ở trấn của chúng ta, còn có ai trổ mã xinh xắn như thế, há há, nhìn xem khuôn mặt này, ôi trắng ơi là trắng!”


      Di Ngọc nhíu mày, nàng đương nhiên biết bề ngoài của mình tại sai, lời hay ai cũng thích nghe, chỉ là ánh mắt của hai người này làm cho nàng vui nỗi, có lẽ là bởi vì nàng đối với bà mối có thành kiến rất sâu, tổng cảm thấy lúc mấy mụ xem người giống như đánh giá hàng hóa giống nhau, xem như có ác ý, cũng là tràn đầy tính toán.


      Di Ngọc hắng giọng cái, cắt ngang mỗi người câu khen ngợi của các nàng, “Hai vị đại nương, hôm nay các ngươi tới nhà ta có việc gì sao?” Nàng trước là muốn biết ràng, hai người này tới cùng là tới làm mai mối cho Lô Trí, hay là làm mai mối cho Lô Tuấn.


      “Đương nhiên là tới cho đại ca (nhị ca) ngươi làm mai!” Hai người trăm miệng lời hồi đáp xong, mới lẫn nhau nhìn thoáng qua, nguyên bản các nàng còn trợn mắt nhìn nhau, phút chốc ánh mắt trở nên thần kỳ thân thiết lên.


      “Nháo nửa ngày ra ngươi là tới cho con trai trưởng nhà nàng làm mai à?”


      phải sao, ta còn nghĩ ngươi cũng là tới làm mai cho con trai trưởng nhà nàng, nguyên lai là hiểu lầm.”


      “Kia vậy càng tốt, hai chúng ta ai cũng ngại ai, cháu ngươi cho đứa lớn, cháu ta cho đứa , đến lúc đó chúng ta cũng là thân thích nha…”


      Lúc này lông mày Di Ngọc nhíu lại tuyệt đối có thể kẹp chết con ong mật, hai người này cũng quá mức tự nhiên, nương nàng câu đều còn chưa nha, liền đem hai người ca ca của nàng đem phân chia xong xuôi.


      “Hai vị đại nương.” Di Ngọc lần nữa đề thanh đánh gãy đối thoại của các nàng, thẳng đến hai người lại đem lực chú ý để ở thân nàng, mới cười ngọt ngào, “Hai vị đại nương nếu là muốn nhận thân, còn thỉnh đừng ở trong nhà ta, đợi lát nữa chúng ta còn muốn ra khỏi nhà, các ngươi nhanh trở về nhà mình tán gẫu .” Di Ngọc xong liền thu lại tươi cười khách sáo mặt, cất bước đến ngưỡng cửa, đem cửa viện lại mở ra chút, xoay người đối với hai người ngơ ngác nhìn nhau ra dấu cái thủ thế tiễn khách.


      Lô thị sớm chịu nổi mùi hương phấn thân các nàng, muốn phản ứng các nàng, lại thể ném các nàng ở trong sân, thấy con cuối cùng lên tiếng, thầm thở ra hơi sau, đứng dậy cầm giỏ thêu liền vào trong nhà.


      Hai bà mối kia trước là nghe ra lời châm chọc của Di Ngọc, còn chưa kịp nổi nóng, thấy Lô thị cũng phản ứng các nàng, tự mình vào phòng, hiển nhiên là thừa nhận cách làm của khuê nữ nhà mình. Người ta đều mở miệng tiễn khách, nếu các nàng còn biết xấu hổ ngốc ở chỗ này, truyền ra ngoài, về sau làm sao có thể lại làm mối cho nhà người ta?


      Hai cái bà mối xấu hổ giận dữ xem Di Ngọc cái, kết bạn ra khỏi cửa lớn Lô gia, lúc Di Ngọc lên đóng cửa, còn ngầm trộm nghe thấy tiếng hai người chuyện:


      “Phi! Nếu phải nhà nàng có mấy đồng tiền, ta làm sao có thể bỏ đem cháu của mình .”


      “Aiz, ta cũng là xem lão đại nhà nàng ngày sau là cái có tiền đồ, mới nghĩ đem cháu ta…”


      Di Ngọc đem cửa sân từ bên trong cài chốt lại, khi xoay người thầm nho : “Bà mối quả nhiên cái thứ tốt…”

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Q.1 - Chương 62: Thiếu Nữ Trong Gương


      Từ ngày hai cái bà mối rời , Lô gia hình như trở thành điểm tụ tập của bà mối toàn trấn, mỗi ngày chung quy có hai cái tới cửa làm mai, cho đến có ngày, bà mối tới cửa đem mục tiêu để tới người Di Ngọc, rốt cuộc Lô thị phát hỏa, rống to trần đem bốn cái bà mối đồng thời tới cửa tất cả đều mắng rồi, sân nhà Lô gia mới lại hồi phục đến ngày xưa thanh tĩnh.


      Theo lý hai em Lô Trí quả cũng đến tuổi nên thành thân, Lô thị đuổi người tới cửa làm mai như vậy, trong mắt người ngoài đích xác kỳ quái. Bọn tự nhiên biết được Lô thị sớm ở trong nhà , muốn hai huynh đệ gặp được người chính mình thích mới được, thực đến lúc đó Lô thị tự mình tới cửa cầu hôn, nhất định là ủy thác cho bà mối.


      Bất quá hai mẹ con lại nghĩ đến, hành động của các nàng chọc tất cả bà mối ở Long Tuyền trấn nổi cáu, những người bà tám này liền trở thành lực lượng chủ chốt truyền bá, rất nhanh liền đem mẹ con Lô thị dùng ngôn ngữ “Đóng gói” phen, làm cho đại bộ phận người trấn lần nữa “Nhận thức” các nàng.


      Chuyện này tạm thời đè xuống, ngày mười lăm tháng năm, trời vừa hừng sáng, Di Ngọc liền bị Tiểu Mãn kéo từ trong chăn ra ngoài, dưới chỉ huy của Lô thị đem nàng lau mặt thay quần áo, chờ lúc tinh thần của Di Ngọc tỉnh lại, Tiểu Mãn ở trước bàn trang điểm thay nàng chải đầu.


      Tiểu Mãn tuy rằng chỉ cùng mợ của nàng học qua và kiểu tóc đơn giản, nhưng so với Di Ngọc chỉ biết tết bím tóc mạnh hơn rất nhiều.


      Lô thị sớm búi tóc trang điểm xong, bên mặc áo cúp ngực màu gỗ đàn hương, phía dưới mang váy mã diện (1) cùng màu, bên ngoài mặc áo khoác dài đến mông màu xanh lục, đỉnh đầu búi kiểu tóc bảo (2) vừa đơn giản lại mất vẻ phú quý, tuy trang sức nhiều, nhưng thắng ở ngũ quan đại khí của nàng, lại cũng thành bộ thái độ đoan trang.


      Di Ngọc từ bàn lấy bình nước ép nha đam đổ ra bôi ở lòng bàn tay, cười hì hì đối với Lô thị trêu ghẹo , “Hôm nay nương trang điểm như thế, nhìn giống như là phu nhân nhà quan.”


      Lô thị trong tay cầm cây trâm hoa hướng về tóc mai Di Ngọc so tới so lui, hồi cười , “Người dựa vào ăn mặc, hôm nay nhưng thể lại tùy tiện ăn mặc, làm cho người khác coi thường quan trọng, mấu chốt là sợ người ta đem chút đồ vật tiêu chuẩn ra — nên là cho ngươi mua chút trang sức, liền tính mang cũng mua trước, lại quá hai năm ngươi cập kê cần sơ kiểu tóc tiểu nha đầu này, đến lúc đó đừng ngay cả cái để xứng với váy áo đều có.”


      Di Ngọc nhàng đem nước dưỡng da bôi đều ở mặt sau, thuận tiện vươn tay lật lật cái hộp đựng trang sức bàn trang điểm, bên trong quả có vài thứ đồ vật, lại từ trong gương đồng mơ hồ ngó mắt thấy Tiểu Mãn sơ búi tóc xong cho nàng, trong lòng vừa động, “Tiểu Mãn, đến vườn hoa sau nhà hái mấy đóa hoa dâu tây tới.” Tiểu Mãn cười hì hì ứng chạy ra.


      Dâu tây trong nhà chín xong đóa hoa đều còn tại, trắng nõn trắng nà so với đồng tiền lớn hơn vòng, nhụy hoa vàng nhung bên ngoài là năm sáu mảnh cánh hoa tròn tròn, Di Ngọc từ trong mấy đóa hoa Tiểu Mãn hái về chọn ra mấy đóa lớn phân biệt cài tại tóc, cả người lập tức có vẻ thanh nhã lên, lại mất độc đáo.


      Làm tốt tóc xong, Di Ngọc đứng dậy thay đổi váy dài buộc ngực bằng tơ lụa màu đỏ quả lựu mà lúc Lô thị rảnh rỗi vì nàng may ra. Tay áo ngắn bên trong áo màu hạnh hoàng (màu vàng hơi đỏ) được may thêm đoạn lụa mỏng ở nửa tay áo vòng qua ngực quàng qua vai, tại chỗ bờ ngực thắt cái nơ con bướm, chỉ lộ ra áo buột ngực bên trong khoảng giáp ranh mơ hồ thêu văn, dưới làn da đặc hữu mềm mại của thiếu nữ làm nổi bật, cứ việc cổ có vàng bạc gì, thân trang điểm này cũng đủ để ra xinh đẹp cùng kiều thái của Di Ngọc. (Dịch khúc này đổ mồ hôi, tả j tả lắm thế ko bik ==!)


      Tiểu Mãn đem nút buộc phía sau Di Ngọc buộc lại, đến bên từ xuống dưới đánh giá nàng lần, chậc chậc , “Tiểu thư, ta chỉ biết ngươi nên thường xuyên trang điểm, mặc như vậy nhìn đẹp!”


      Lô thị nhìn Di Ngọc mặc xong váy áo, trong mắt cũng lộ ra tán thưởng, “Ngọc Nhi của nương phải tiểu nha đầu, thường thường trang điểm lên — chậc chậc, nhìn xem hình dáng này, lại qua mấy năm…”


      Di Ngọc thừa dịp các nàng khen ngợi chính mình cũng quay đầu nhìn gương đồng cao nửa người bàn trang điểm, người trong kính tuy quá ràng, nhưng vẫn có thể ràng phân biệt ra bóng dáng thiếu nữ hết sức , dung mạo tuy mang vẻ trẻ con, lại khó nén vẻ mỹ lệ, đường cong chưa , lại tựa dương liễu kéo tơ, đây — thực là nàng sao?


      phải là cái kia chút thu hút, là luôn có thể làm cho người khác dễ dàng bỏ qua, lại là cái vì dinh dưỡng đầy đủ mà sắc mặt vàng vọt, tóc khô da héo, lại là cái lúc nào hành động cũng biểu ra nhiều tự tin, nhưng trong mắt luôn luôn lộ ra ít tự ti.


      Thiếu nữ trong gương có được đôi mắt sáng ngời mà trộn lẫn thần sắc, ánh mắt nhu hòa rồi lại lộ ra từng điểm vững chắc, tỉnh táo rồi lại thiếu nhè nhiệt tình, khóe mắt lại tàng cười nhạo đối với vận mệnh, ngược lại mang nhàn nhạt hạnh phúc, chỉ là khe khẽ mỉm cười, đuôi mắt lược vểnh liền hiển lộ ra ngọt ngào kiều thái, khí tức tươi mát của thiếu nữ giống như gió xuân bay tới phe phất vào mặt vậy.


      Lô thị có phát đến Di Ngọc nhìn chòng chọc vào gương xuất thần, bên cùng Tiểu Mãn thu thập bàn trang điểm bị phiên loạn, miệng cũng ngừng, “Lần này chính là muốn tốt tốt mua chút này nọ, tại nhà ta lại thiếu bạc sử, lại làm cho ngươi ngay cả cái trang sức để chọn lựa cũng có, ngươi mười hai, nương nhà người ta vừa sinh ra đều chuẩn bị đồ cưới, nhà ta những năm qua tốt quá, đến tại mới có thể có tiền cho ngươi đặt mua, ngươi còn ra sức khước từ, là sợ thiếu bạc hay là sao, chờ tháng sáu bán xích trảo, lại thêm nhất bút, còn có thể thiếu ngươi cái tiền trang điểm sao.”


      Di Ngọc thu hồi ánh mắt chăm chú nhìn gương đồng của mình, ánh mắt ấm áp nhìn hướng Lô thị, nghe nàng như vậy lải nhải xuống dưới, trong miệng liên tục thưa phải, lại thừa dịp Lô thị chưa chuẩn bị, từ phía sau ôm nàng phen, đem khuôn mặt phục ở lưng của nàng, ngửi khí tức yên tĩnh ấm nóng đạm đạm người mẫu thân.


      Lô thị bị nàng này thình lình ôm cái giật nảy mình, cười trách mắng, “Nhanh chóng lên! Cái đầu vừa mới sơ xong, ngươi nếu lại củng hai cái lại muốn loạn , Tiểu Mãn chút nữa còn phải về nhà, nương nhưng chải đầu cho ngươi.” miệng nàng như vậy, lại dùng tay khẽ vuốt cái tay mà Di Ngọc đan bụng nàng, có tí ti ý tứ đẩy nàng ra.


      “Nương, chúng ta người nhà vĩnh viễn cùng chỗ, được sao.” Tiếng rầu rĩ của Di Ngọc từ sau lưng Lô thị truyền tới.


      Lô thị phì cười tiếng, phen kéo mở hai cánh tay nàng ôm mình, xoay người dùng ngón tay trạc trán nàng, “Đại nương như vậy, còn loại lời càn này, liền tính ngươi lấy chồng, các ca ca ngươi chính còn muốn cưới vợ.”


      Di Ngọc cúi đầu giấu hơi nước trong mắt, ngẩng đầu giả vờ bất mãn chu môi , “Nương lại là trông con dâu, cũng sợ các ca ca có chị dâu liền muốn ngươi, đều cưới con dâu quên nương — ôi, nương! Làm gì đánh con thôi, con lại sai…” Di Ngọc bên vân vê cái ót bên tiếp tục thầm nho .


      Lô thị dở khóc dở cười trừng mắt nhìn nàng, “Càng phát cái bộ dáng ra gì, cái gì lời đều loạn , lời này của ngươi nương nhớ kỹ, quay đầu liền học cho đại ca ngươi , ta đây tin có ai có thể trị ngươi.” xong lời này nàng liền xoay người ra ngoài.


      Di Ngọc nghe Lô thị nhắc tới đại ca nàng, sắc mặt thoáng cái liền khổ lên, vội tiến lên chặn Lô thị muốn ra, nếu làm cho Lô Trí biết hôm nay nàng đùa, chừng còn làm sao châm chọc khiêu khích nàng .


      “Nương, chúng ta đánh cái thương lượng được , ngài đem lời mới nãy học cho đại ca, con về sau cái gì đều nghe ngài!”


      “Đây tính là cái gì thương lượng, ngươi vốn phải nghe nương! Tránh ra tránh ra, ta còn phải thu thập đồ đạc ah.”


      Tiểu Mãn ở bên nhìn tình cảnh chung sống của hai mẹ con các nàng, mới đầu trong mắt còn lộ thần sắc ao ước, về sau lại trực tiếp che miệng lén cười lên, bị Di Ngọc uy hiếp trừng mắt cái sau, vội mượn cớ rót nước chạy khỏi phòng, tùy ý hai mẹ con các nàng ở đây tiếp tục quấn qua quấn quít.


      Lô thị cuối cùng vẫn là dưới ra sức làm nũng của Di Ngọc đáp ứng đánh “Báo cáo ” của nàng. Tiểu Mãn rồi hai mẹ con vẫn ở trong phòng uống chén trà, chờ đến thời gian hẹn với xe ngựa hôm qua thuê, mới xách này nọ ra khỏi cửa.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 63: Cao Dương Mời Mọc


      Quốc Tử Giám – Học túc quán (học túc quán = ký túc xá)


      Lô Tuấn đứng ở trong phòng khoa tay múa chân chiêu lưỡng thủ cầm nã hôm qua vừa học trộm được, nghe thấy cửa phòng mở, nghiêng mắt liền thấy Lô Trí khẽ cau mày vào.


      “Đại ca, nha đầu thối kia tìm ngươi làm gì?” Lô Tuấn vẻ mặt hiếu kỳ thu thủ thế, tiến đến bên cạnh bàn rót chén trà đưa cho đại ca .


      Nghe thấy Lô Tuấn xưng hô, Lô Trí phân thần trợn mắt nhìn , “Kêu công chúa, quy củ.”


      Lô Tuấn bĩu môi, “Được được, kêu công chúa… Vậy công chúa tìm ngươi làm cái gì?” Hôm nay là ngày nghỉ, sáng sớm có người tới gõ cửa là Cao Dương công chúa ời, Lô Trí liền cùng người đó .


      Lô Trí tiếng mang cổ quái đáp, “Cuối tháng nàng muốn làm tiệc sinh nhật, mời chúng ta qua.”


      Lô Tuấn vội vàng lắc đầu xua tay, “Chúng ta làm gì, nàng giao hảo với mấy người kia, đều là loại mắt chó nhìn người thấp, .”


      Lô Trí than thở hơi, “Ngươi nghĩ là liền có thể , thiệp mời đều phát, chúng ta chính là làm rớt mặt mũi công chúa, nhị đệ, ngươi đừng tưởng rằng ngày thường cùng nàng tranh cãi ầm ĩ trêu chọc ra cái gì phiền toái, liền càng phát ra kiêng nể gì, người ở hoàng gia chính là trở mặt liền trở mặt.”


      Gặp thần tình Lô Trí mang mấy phân nghiêm khắc, Lô Tuấn ngại ngùng sờ sờ cái gáy, “Đại ca, ngươi đừng tức giận, ta biết đúng mực, chúng ta còn được sao.”


      “Chúng ta khẳng định là phải , nhưng mà — nhưng mà công chúa còn mời Tiểu Ngọc.”


      “A?” Lô Tuấn sửng sốt, nghi ngờ , “Nàng phải có bệnh , mời Tiểu Ngọc làm cái gì.”


      Lô Trí hung hăng trừng mắt nhìn , “Còn phải ngươi thường xuyên cùng nàng nhắc tới tiểu muội, cãi cọ liền cãi cọ, thực biết đầu óc ngươi nghĩ thế nào, nhất định cầm Tiểu Ngọc cùng nàng so, nàng đường đường cái công chúa, có thể cam tâm bị người đem so với bình dân sao!” Lô Trí cũng là ở đường trở về mới miễn cưỡng nghĩ ra nguyên nhân như vậy, Cao Dương mới mười bốn tuổi, có thể có cái gì tâm tư, nghĩ tới nghĩ lui cũng bất quá là tiểu nương nóng giận thôi.


      Lô Tuấn cười gượng hai tiếng, “Ta đây phải bị nàng bức gấp, đại ca, vậy Tiểu Ngọc được sao, ta xem công chúa nàng cũng phải cái gì hảo tâm.”


      Lô Trí nhu nhu mi tâm, cũng nghĩ để cho Di Ngọc , bên người Cao Dương lại là vài thứ thích chọc phá người, còn biết đến lúc đó muốn chỉnh ra chút việc gì tới, chỉ là thiệp mời phát, nơi nào có thể thoái thác. Chuyện này cho công chúa mặt mũi, nặng, chính là cho hoàng thất mặt mũi.


      Lô Tuấn nhìn thấy vẻ mặt Lô Trí khó xử, trong lòng biết đây là do mình thêm tai vạ, nhất thời cũng biết làm sao khuyên nhủ.


      Lô Trí thở ra hơi, áp chế lo lắng trong lòng, quay mặt thấy ngũ quan của Lô Tuấn đều sắp nhăn đến cùng nhau, vì thế cười : “Được rồi, ngươi đừng lại khổ hết cả mặt, chúng ta là khẳng định phải , công chúa dù sao đại biểu hoàng thất, nghĩ đến cũng cố ý khó xử tiểu nương, nàng cũng là bị ngươi câu lên lòng hiếu kỳ mà thôi. Nương các nàng đại khái nhanh đến, ngươi sửa soạn lại, chúng ta ra.”


      Di Ngọc ngồi ở trong xe ngựa, vén lên rèm bên cửa sổ, nhàm chán nhìn học túc quán đối diện học sinh vào vào ra ra. Quốc Tử Giám hổ là trường học cao cấp nhất thời Đường, chỉ nhìn cách đơn thuần cử chỉ của học sinh, liền cùng người bình thường khác nhau rất lớn, khi dáng vững vàng, đứng thẳng sống lưng thẳng tắp, chuyện mặt mỉm cười, quản cao thấp mập ốm, đều là như thế.


      Nghe Lô Trí qua, Quốc Tử Học đối với học sinh kỳ hề nghiêm khắc, phàm là học sinh ở đây đọc sách, cái nào nghiêm khắc tự xét lại, sợ rớt mặt mũi chính mình tại học quán, trong đó đặc biệt là Tứ Môn học quán cùng Thái Học quán luôn thầm phân cao thấp.


      Di Ngọc lúc trong mắt tràn đầy thú vị nhìn chút học sinh “Quy quy củ củ” , từ cửa túc quán chậm rãi ra bóng người, lập tức liền đem ánh mắt nàng hấp dẫn qua.


      Người này thân mặc bộ áo dài màu phấn trắng, áo khoác cũng bằng vải mỏng thuần trắng, bên hông cài dây lưng bằng da khảm bạc càng hiển lộ thân hình thon dài, vừa mới ra khỏi cửa, liền có bốn năm cái học sinh Thái Học quán mặc thâm y màu tím nhạt nghênh đón, người này vì thế ngừng tại chỗ, nghiêm túc nghe bọn gì đó, mà sau đó lại lắc đầu cười cái, đối với mấy người học sinh nhàng khoát tay áo, tức tự hướng phía tây .


      xem cái gì?” Lô thị ngồi ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần, vừa mở mắt nhìn thấy Di Ngọc tựa vào cửa sổ xe phát ngốc, hiếu kỳ hỏi han.


      Di Ngọc sững sờ nghiêng đầu sang chỗ khác, vô ý thức dùng tay chỉ hướng ngoài cửa sổ, “Người kia –”


      Lô thị thuận theo ngón tay nàng nhìn ra ngoài, chỉ thấy bóng lưng của bầy học sinh, vì thế hiểu hỏi han, “Người nào?”


      Lúc này Di Ngọc mới hồi tinh thần lại, vội nhoài người đến phía trước cửa sổ xem, cũng thấy tung tích người kia. Nàng áp chế trong lòng nhợt nhạt thất lạc bóng dáng, xoay người ngồi xong, đối Lô thị cười lắc đầu : “ có gì, nhận sai người.”


      Di Ngọc nhìn hai người ca ca cúi người vào toa xe, cười cùng bọn từng người chào hỏi, chờ Lô thị phân phó người đánh xe hướng Đông Đô Hội chạy tới sau, nàng mới từ trong bọc ở bên lấy ra hộp tráng men nhét vào trong tay Lô Trí, lại lấy hai cái thẻ trúc phân biệt đưa cho hai em.


      Lô Trí nhíu mày mở hộp ra, thấy đến đồ bên trong sau mới cười , “Dâu tây này vốn là ngọt, ngươi lại tưới nước đường lên, phải muốn ngán chết chúng ta sao.” như vậy, vẫn là cầm thẻ trúc xiên quả ném vào trong miệng.


      Lô Tuấn thích nhất là ăn ngọt, nghe Lô Trí như vậy, trực tiếp từ trong tay đoạt cái hộp tráng men, “Đại ca ngươi thích ăn ngọt, mình ta ăn là được.” Lô Trí ngụm dâu chưa nuốt xuống, xém chút bị làm cáu nghẹn đến.


      Di Ngọc quay mặt cười trộm hai cái, mới đưa cái túi đựng đầy bạc hà trong bao đồ giao cho Lô Trí, “Đại ca, ngươi nhìn xem có đủ hay , trong nhà chỉ còn thừa lại chút, cái khác ta toàn hái hết cho ngươi.”


      Lô Trí nhàn nhạt liếc qua Lô Tuấn ăn bảy tám quả dâu, mới quay đầu nhìn hướng Di Ngọc bên kia, “Ừm, nhiêu đây đủ.”


      đặc biệt muốn Di Ngọc mang nhiều chút lá bạc hà cũng phải chính mình đủ uống, mà là trước đó có cái mặt dày tại nơi ở uống lên trà bạc hà, trơ mặt ra hỏi muốn.


      Thừa dịp thời gian Lô Tuấn ăn dâu, Lô Trí đem chuyện Cao Dương công chúa mời mọc bọn tham gia tiệc sinh nhật với mẹ con hai người.


      Di Ngọc ràng lắm trong này ngoắc nghéo ngoằn nghèo, nhưng là biết công chúa hoàng gia mời là thể chối từ, thế là biết điều đáp ứng.


      Ngược lại là Lô thị do dự hồi, mới đồng ý làm cho Di Ngọc cùng bọn , lại dặn bảo hai huynh đệ đến lúc đó chiếu cố muội muội tốt, hai huynh đệ tự nhiên là đầy miệng đáp ứng.


      Xe ngựa ở trước phường An Giang chậm rãi ngừng lại, người đánh xe vén rèm mở ra góc, cho bọn đến. Hai huynh đệ dìu Lô thị cùng Di Ngọc xuống xe, cả nhà đường tiến phường thị, vừa chuyện vừa dạo bước.


      Lô thị có ý tránh con đường vào Thấm Bảo Trai kia, trong lòng Di Ngọc ràng, cũng vạch trần. Hai người trai là lần đầu tiên tới nơi này, Lô Trí mắt nhìn lung tung, Lô Tuấn mắt lại mang hiếu kỳ đánh giá bốn phía hai bên cửa hàng ngã tư đường, thường thường chỉ vài thứ hỏi han Lô thị, có chút Lô thị cũng đáp được, Lô Trí lại ở bên giảng ràng mạch lạc.


      Tại trước nhà cửa hàng châu báu tên kêu Bích Lăng Trai, cả nhà dừng bước, chủ tiệm thấy bọn đứng tại ngưỡng cửa nhìn vào trong, vội ra đem bọn nghênh vào trong. Lô Trí kéo Lô Tuấn ngồi tại ghế dựa chuyên để cho khách xem nghỉ ngơi, tùy ý Lô thị mang Di Ngọc tiến lên xem đồ vật.


      Chủ tiệm phân phí tiểu nhị ngâm trà sau, mới đứng ở trước quầy, mặt tươi cười hỏi han: “Phu nhân tiểu thư là nghĩ mua cái gì, trâm cài hay là ngọc bội?”


      Lô thị xem đồ vật bày đặt quầy hàng, trong đó là có hai cái sai, “Ta muốn lựa chút trang sức cho con , ngươi nơi này có cái gì tốt hơn sao?”


      Chủ tiệm cười gật đầu, “Tự nhiên là có, nếu phu nhân chướng mắt mấy thứ quầy, chỉ cần đại khái, ta liền đem ra cho ngài nhìn xem.”


      Lô thị nghe như vậy, mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cái, mặt tươi cười cũng ôn hòa thân thiện rất nhiều, “Chủ yếu là có thể để lâu, chút đồ tinh tế là tốt nhất, bất luận là đồ trang sức hoặc là vòng tay ngọc bội, ta đều muốn chọn hơn mấy thứ.”


      Tươi cười mặt chủ tiệm càng nồng chút, vừa mới tại ngưỡng cửa nhìn thấy gia đình này, chỉ cảm thấy dung mạo đều phải loại tầm thường, bởi vì bên trong có vị thiếu niên mặc thường phục Thái Học quán, cho nên thái độ liền tận lực mang mấy phần khách khí, nay lại nghe ra Lô thị là muốn cho con xếp đặt chút trang sức đồ cưới, khỏi sâu sắc cảm thấy chính mình có dự kiến trước, sớm sớm mời người tiến tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :