1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 54

      Nhìn Tam ngồi mặt đất khóc lóc om sòm, trong tai ngừng truyền tới tiếng la khóc của ả, Di Ngọc cuối cùng hiểu người này tới để làm gì, còn phải nghe các nàng đem sơn tra dùng để làm kẹo hồ lô nhận thầu cung cấp cho người khác, được khoản tiền, nghĩ mượn cơ hội tới kiếm chác này nọ.

      Trước kia nhóm nông phụ thuê tới để làm kẹo hồ lô, nhiều là do Lô thị thấy gia cảnh bần hàng, nghĩ giúp đỡ phen, cho nên mỗi tháng chí ít cũng làm cho các nàng có năm lượng thu nhập, hơn nửa năm xuống dưới liền tương đương phổ thông nông hộ có mười mẫu ruộng thu hoạch trong năm năm. Lúc Lô thị cho các nàng nghỉ việc còn phát mỗi người mười lượng bạc, có thể là tận tình tận nghĩa, lại nghĩ còn thực có người thỏa mãn lại nổi lòng tham tìm tới cửa.

      Năm ngàn lượng bạc quả phải số lượng , ấn Di Ngọc ước lượng đo lường, có số tiền lớn như vậy chít ít cũng tương đương bách vạn phú ông trước khi nàng xuyên qua, nếu nửa tháng trước nhà nàng sinh hoạt chỉ là thường thường bậc trung, tại cũng tính bước vào hàng ngũ giai cấp tư sản, bài hát nông nô xoay người (1). trắng ra, gia đình các nàng tại là bùng nổ, có thể dẫn đến người khác đỏ mắt sao?

      “Ô ô ô… có thiên lý a… Người có lương tâm a… Nếu phải có chúng ta giúp đỡ… Nhà các ngươi có thể nhanh giàu như vậy sao… Chính mình lén lén lút lút che giấu chút bạc… Ô ô ô…” Tam thính tai nghe phía sau tiếng nghị luận nhao nhao, khóc gọi càng phát lực lên.

      Tạm thời bất luận lời của ả có mấy phần giả, ngoài cửa dân chúng trong trấn xem náo nhiệt cũng bắt đầu lén lút chỉ trỏ tới Di Ngọc, có mấy người gan lớn còn lớn tiếng hùa Tam hai câu.

      Chút lười nhác do dậy sớm của Di Ngọc sớm thấy tung tích, lại nghe Lô thị ở trong phòng cách tiền sảnh hỏi mấy câu, ngó cũng thèm ngó người ngồi đất cái, xoay người vén rèm trở lại phòng, nàng chỉ khoác tạm quần áo, làm sao cũng thể đem bộ dạng này đứng trước mặt người khác.

      Tiểu Mãn theo sát sau lưng nàng cũng vào phòng khách, liền thấy Lô thị khoác áo từ phòng ngủ sườn đông ra, nghi ngờ hỏi các nàng, “Sao bên ngoài tranh cãi ầm ĩ như vậy.”

      đợi Di Ngọc mở miệng, Tiểu Mãn liền trước tiên ríu rít việc vừa xảy ra lần, thừa dịp này, Di Ngọc trở về phòng mình đổ chậu nước lạnh rửa mặt, lại đổi bộ quần áo, bởi vì nàng rành làm tóc, nên chỉ ngồi trước gương đồng tết cái bím tóc rũ xuống bên vai trái.

      Tiểu Mãn cùng Lô thị vào phòng nàng, thấy nàng sửa soạn như vậy, vội tiến lên bàn trang điểm lấy cây trâm gỗ vàng quấn lụa màu từng vòng tròn phân biệt cài tóc nàng, bên giúp nàng chỉnh chút tóc trán, miệng nho thầm: “Tiểu thư thực là, đầu vấn liền thôi, ngay cả trang sức tóc cũng mang, ra cho người ta xem còn tưởng chúng ta cố ý giả nghèo .” Khóe mắt Di Ngọc giựt giựt, chỉ làm như nghe thấy lời của nàng, tiếng khóc rống ngoài sân nửa điểm cũng ngừng, lúc này các nàng ở trong phòng đều nghe ràng ràng.

      Lô thị ở bên nhíu mày , “Ngươi các nàng là ở chỗ nào được tin tức, mà ngay cả chúng ta ký quy ước trong đó tiền nhiều hay ít đều biết ràng, nàng này vừa nháo chính là duyên cớ hướng thân chúng ta bôi đen, hôm nay xem náo nhiệt về sau còn biết như thế nào loan truyền chúng ta đây.”

      Di Ngọc đứng dậy đem Lô thị kéo đến trước bàn trang điểm của mình, để cho Tiểu Mãn giúp nàng chải đầu, chính mình nghiêm chỉnh đứng ở bên lựa cây trâm trong hộp, “Ngài quản mấy người nát miệng làm cái gì, đợi lát nữa ra gọi tuần phố tới dẫn các nàng ra là được, cùng loại người này đáng.” Vừa vừa đem cây trâm dài màu bạc khắc chim tước và hoa đưa cho Tiểu Mãn.

      “Đúng vậy, phu nhân để ý các nàng làm cái gì, ta nghe mợ , lúc ấy vẫn là các nàng chết sống bày biện muốn cùng chúng ta buôn bán, trong nhà Tam kia so với chúng ta giàu hơn, nếu phải phu nhân từ tâm, làm sao đến phiên cấc nàng cùng kím chút bạc kia.”

      Song thân Tiểu Mãn chết sớm, từ liền cùng nhà cậu Tề Ngũ sống, nhưng Tề Ngũ vào nửa năm trước trận ngoài ý muốn té gãy chân, trong nhà nhất thời kế sinh nhai, Lô thị lúc đó liền thuê mợ nàng là Hoàng thị bán kẹo hồ lô, là trong những nông phụ sớm nhất cùng Lô thị chạy thành Trường An làm tiểu thương, Tề Ngũ sau thành người què, Lô thị liền thuê canh giữ rừng sơn tra nhà mình, lúc này người nhà mới tính sống được ổn định.

      Tiểu Mãn là hai tháng trước tự mình tìm đến Lô gia, bảo là muốn bán mình cho mẹ con Lô thị làm nha hoàn, Lô thị đâu chịu đáp ứng, nhưng tiểu nương này khóc ôm bắp đùi Lô thị phải báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cả nhà cậu, nhất định cầu xin Lô thị phải thành toàn nàng, cuối cùng vẫn là Di Ngọc mở miệng lưu giữ nàng, cũng làm cho nàng ký cái khế ước bán thân đồ bỏ kia, mỗi tháng còn phát cho nàng lượng bạc tiền tiêu vặt, so với đàn ông làm ruộng còn cường hơn.

      Lô thị nghe lời của Tiểu mãn, lông mày vẫn chưa tản ra, Di Ngọc nhìn thấy nàng như vậy, chỉ có thể khuyên nhủ, “Nương đừng tức giận, con ra đem các nàng đuổi , ngài trước mặc quần áo, đợi lát nữa chúng ta còn xem đại tỷ nha.” Lưu Hương Hương hai tháng trước lấy thân phận quả phụ tái giá, gả cho tiên sinh dạy học tang vợ bốn năm ở trấn , so với nàng lớn hơn bốn tuổi, người tuy cổ hủ chút, nhưng đối nàng cũng là cực tốt.

      Lúc Di Ngọc ra, Tam vẫn ở trong sân nháo, có hai người đàn bà vây quanh cạnh ả khuyên nhỉ, ả nức nở nghẹn ngào chút gì, mắt liếc thấy Di Ngọc ra, tiếng gào khóc liền lớn lên.

      Hai người phụ nhân kia nguyên bản còn ở bên khuyên nhủ Tam thấy Di Ngọc ra, đều than thở hơi, đứng qua bên, Di Ngọc hướng các nàng cười cười, sau đó đến bên cạnh Tam kia, nghiêm mặt chất vấn: “Tam , ngươi đây là muốn làm cái gì vậy?”

      Tiếng của nàng chẳng hề lớn, lại là tiếng phổ thôngchính gốc, sớm vào năm trước bắt đầu tại thành Trường An bán kẹo hồ lô, các nàng cả nhà liền sửa giọng , Lô thị vốn là tiếng phổ thông, Di Ngọc giả bộ hơn nửa tháng, cũng sửa khẩu .

      Tam nghe nàng hỏi han, tiếng gào khóc ít chút, gián đoạn liên tục , “Đâu có… Ta đâu có nghĩ làm cái gì, nhà ngươi giấu mọi người chính mình được bạc… Liền ngưng tài lộ chúng ta, để chúng ta bán… Dù sao chính là các ngươi phúc hậu…”

      Dân trấn nhiều là biết Lô gia bởi vì làm ăn năm nay mới phát tiểu tài, cũng là ở ngày hôm nay bị Tam nháo mới biết lại là được mấy ngàn lượng bạc, mà bất quản trong đó có mấy người là bán kẹo hồ lô được ưu đãi, nguyên do có khối người, thiếu đều đứng tại Tam bên này, có mấy cái xem náo nhiệt tiếng thầm càng lớn hơn.

      “Làm ăn tốt, nàng cho người ta liền làm, cũng quá bá đạo ?”

      “Ngươi là biết, xích trảo để làm kẹo hồ lô kia chỉ có mình nhà nàng có, khu rừng kia trông coi chặt chẽ, liền con chim đều bay vào, bây giờ người ta cung ứng xích trảo, tự nhiên người khác cũng bán được.”

      Lông mày Di Ngọc nhíu lại, nhìn thoáng qua chúng dân trong trấn bốn phía nho thầm, đem nhãn thần định tại người Tam , nguyên bản còn định gọi tuần phố kéo ả , tại nhưng là muốn cái ràng.

      Nghĩ như thế, mặt nàng liền dẫn mấy phần thần sắc khó xử, lại hỏi: “Kia ngươi , ta Lô gia muốn làm sao, ngươi mới nháo?”

      Tam tốt xấu cũng cùng Lô gia tiếp xúc thời gian ngắn, biết Di Ngọc có thể cầm chủ ý, lại thấy nàng lộ ra thần sắc khó xử, liền nghĩ là nàng sợ chính mình tiếp tục nháo xuống, tròng mắt xoay vòng, cầm tay áo lau mặt, liền trở mình từ dưới đất bò lên, sức lực dồi dào : “Trừ khi các ngươi đem bạc kia phân chút ra — chúng ta này đó giúp nhà các ngươi bán quá này nọ, người chí ít trăm lượng bạc!”

      Tam cũng phải đần độn, chỉ muốn đòi tiền cho mình, còn biết lôi kéo người khác, này người trăm lượng bạc, trước sau tổng cộng có hai mươi người nông phụ từng ở Lô gia làm quá, cũng là đem năm ngàn lượng bạc Lô gia vừa mới được công tính nửa.

      “Vậy ta nếu là đưa đâu?” Thanh Di Ngọc mang chút thăm dò.

      đưa? đưa ta đây liền mỗi ngày tới cửa nhà ngươi nháo, làm cho mọi người nhà các ngươi là sao hắc tâm, làm cho người toàn trấn đều biết Lô gia các ngươi là làm sao lộng những người bần cùng khốn khổ chúng ta.” Miệng Tam vừa xong, làm bộ lại muốn hướng đất ngồi xuống, Di Ngọc cũng chặn ả, chỉ đem toàn thân ả từ xuống dưới quét lần, mới thu hồi thái độ ôn hòa vừa rồi, ngược lại khinh thường giễu cợt tiếng.

      “Ngươi cũng ngại lời bịa đặt rớt răng hàm sao, còn bần cùng khốn khổ — ta lại hỏi ngươi, lỗ tai ngươi gắn cái đinh vàng, là màu nước sơn sao, cổ tay ngươi mang vòng bạc, là thịt khô dán lên hay sao?”

      Lời này của Di Ngọc vừa ra khỏi miệng, người ngoài đều hướng người Tam nhìn xem, chỉ thấy vành tai ả quả gắn cái đinh vàng lớn cỡ hạt đậu phộng, cổ tay múp míp sáng ngời ngời cái vòng bằng bạc.

      (1) 翻身农奴把歌唱了: QT dịch “Xoay người nông nô đem ca xướng”. Hán Việt: “Phiên thân nông nô bả ca xướng liễu.”

      Đây là bài hát chủ đề của bộ phim phóng “Tây Tạng hôm nay”. Ý nghĩa biểu dân tộc Tạng dưới dẫn dắt của đcs tq cùng mao chủ tịch lãnh đạo, đạt được hòa bình giải phóng đến ngày nay phát sinh biến hóa cực lớn.

      Ý trong truyện dụ tên ca khúc này vào hoàn cảnh gia đình Di Ngọc thay đổi bước lên giai cấp tiểu tư sản.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 55

      Tam phát ánh mắt mọi người đều tập trung thân ả, vội mò lỗ tai của mình, lại vừa vặn ra ả giấu giếm, ả cuống quít xả tay áo kỹ càng, mắt thấy mọi người bốn phía xem náo nhiệt sắc mặt trở nên cổ quái, hai mắt liền trừng trừng, hướng Di Ngọc hô:

      “Đây là bản thân ta tiêu tiền mua, có gì ghê gớm?” Lời của ả vừa ra khỏi miệng, cũng là tự tát bạt tai, vừa rồi còn chính mình là người nhà nghèo, lúc này liền có tiền đeo vàng đội bạc, lập tức, hai người đàn bà đứng bên cạnh ả liền lặng lẽ lui đến nơi cửa.

      Di Ngọc cười lạnh tiếng, “Nhà ngươi tổng cộng có mười mẫu đất, lại có nghề nghiệp, nếu phải nương ta hảo tâm thuê ngươi, để cho ngươi bán kẹo hồ lô kiếm tiền, ngươi kiếm bạc ở đâu ra mua mấy đồ trang sức này!”

      xong chờ Tam cãi lại, Di Ngọc hướng phía trước mấy bước, cho đến nơi cửa mới dừng lại, mặt mang ủy khuất đối mắt mấy người dân xem náo nhiệt , “Mọi người chỉ nghĩ Lô gia chúng ta cấm nàng buôn bán, chúng ta phúc hậu, lại nghĩ chúng ta nhi quả mẫu, ba người nữ tử đến trong trấn này, lạ nước lạ cái, sớm về tối kinh doanh ba năm mới có quang cảnh hôm nay, nương ta nghĩ có thể làm cho mọi người kiếm mấy đồng tiền, liền thuê chút phụ nhân cùng nhau buôn bán, nửa năm trước Lô gia chúng ta thuê mấy người, bây giờ nhà mọi người phải ăn no mặc ấm còn dựng nhà sao, tháng trước lúc giải thể mỗi nhà còn được phân mười lượng bạc, nhưng cố ý chính là có người được ưu đãi, tại lại biết ngượng tới muốn tiền nhà chúng ta.”

      Di Ngọc vốn lớn lên có gương mặt trắng nõn, lại cố ý làm ra thần sắc ủy khuất tới, chỉ lấy đôi mắt to long lanh nước nhìn xem, thực là làm cho người xem sinh lòng đồng tình, mấy người tới xem náo nhiệt ở đây, lúc trước còn cảm thấy Tam có lý, bị Di Ngọc những lời này xuống dưới, lại nhìn Tam ánh mắt đều mang theo hoài nghi.

      mặt Tam trận xanh trận trắng, định mở miệng, lại bị Di Ngọc xoay người đưa lưng về phía mọi người, đột nhiên ánh mắt hung hăng trừng đứng nguyên tại chỗ, “Tam — ngươi chớ cho rằng các ca ca ta đều ở trong nhà, liền cho rằng hai mẹ con ta dễ khi dễ. Ngươi bất quá là nghĩ mượn cơ hội mò chút ưu đãi, lại biết ngượng trợn tròn mắt lời bịa đặt, cái gì kêu giấu ngươi được bạc! Ta ràng cho ngươi, giống xích trảo là của Lô gia ta, cánh rừng trồng xích trảo kia cũng là của Lô gia ta, nương ta bán đó là bán, cùng ngươi quan hệ!”

      “Ngươi, ngươi — ngươi răng bén lưỡi nhọn, ta cùng ngươi , ngươi đem nương ngươi kêu ra, ta cùng nàng !” Tam mắt thấy tại Di Ngọc nơi này chiếm được tiện nghi, liền vực dậy tính tình đánh chủ ý về Lô thị.

      đợi Di Ngọc mở miệng cự tuyệt, liền thấy Tiểu Mãn vén rèm, Lô thị từ trong nhà ra.

      Lô thị đối Di Ngọc khoát tay áo kêu nàng tới đây, Di Ngọc đem lời vừa thoát khỏi miệng lại nuốt trở vào, ngoan ngoãn đến bên cạnh nàng đứng lại, sau mới đưa ánh mắt chuyển về phía Tam vẫn ngồi mặt đất.

      “Lô Nhị Nương!” Tam cướp lời trước khi Lô thị mở miệng liền hô lớn tiếng, đem ánh mắt mọi người đều hấp dẫn lại đây, “Lô Nhị Nương! Chính ngươi , có phải hay bởi vì chúng ta giúp ngươi bán kẹo hồ lô, ngươi mới phát tài lớn!”

      Lô thị nghe ả đổi trắng thay đen như thế, cũng nổi giận, hỏi ngược lại, “Ngươi dám cùng mọi người , ta thuê ngươi bán này nọ, nửa năm trôi qua ngươi kiếm được nhiều ít bạc sao?”

      Tam thoáng cái bị nghẹn tại chỗ, ả do dự nửa buổi, cứ thế thể ra miệng, Lô thị cười cười, thay ả hồi đáp, “Ngươi ngại ngùng , ta tới giúp ngươi tính tính — tháng lợi nhuận ít năm lượng nhiều mười mấy lượng, hơn nửa năm xuống dưới phải được trăm lượng bạc?”

      Dân trấn chung quanh vài người biết tình hình nghe đến con số này, đều là hít vào hơi, nơi này mướn người làm việc, ràng chính là dư tiền đưa các nàng ! Khó trách chúng phụ nhân tại Lô gia làm công mỗi lần bị hỏi tiền công đều mơ hồ , ra là được ưu đãi như vậy!

      Lô thị tiếp tục , “Nếu có tay nghề nhà ta làm kẹo hồ lô, nếu có cánh rừng xích trảo nhà ta, ngươi nơi nào kiếm nhiều tiền như vậy? tại chỉ vì ta lại cung cấp cơ hội cho ngươi mò bạc, ngươi liền nghĩ muốn tới lừa bịp tống tiền ta, muốn phân tài sản mẹ con Lô gia ta khổ tâm kinh doanh được tới, Tam , ngươi tạm thời mò lương tâm của mình hỏi chút, đến tột cùng là ta phúc hậu, vẫn là ngươi lòng tham quá đáng.”

      câu “Đến tột cùng là ta phúc hậu, vẫn là ngươi lòng tham quá đáng.” Làm tất cả mọi người ở đây trong lòng đều khẽ chấn động, cần biết là chút người biết Lô gia phát tài mà đỏ mắt ghen tị, hay là chút người bị giải thuê ước mà có cam lòng, sợ rằng giờ phút này đều để tay lên ngực tự hỏi, nghĩ nghĩ ràng.

      Lô thị bắt đầu từ ba năm trước, tính tình nóng nảy liền dần dần trở nên ôn hòa lại, gặp chuyện cũng giống lửa đốt gấp gáp, Di Ngọc trong lòng biết là năm đó tại Kháo Sơn thôn bị ăn trận khổ mới có biến hóa này, hôm nay thấy nàng vài đoạn lời xuống dưới như vậy, tuy bén nhọn như mình, lại càng có sức thuyết phục, khỏi thầm nghĩ câu gừng càng già càng cay.

      Tam cũng bị lời của Lô thị ngốc lăng ngay tại chỗ, Lô thị nhìn quanh mọi người trong nháy mắt trầm mặc xuống, than thở hơi, “Aiz, tất cả mọi người giải tán , Tam — ngươi là chính mình , hay là thực phải chờ ta gọi tuần phố tới đây bắt ngươi?”

      mặt Tam đủ loại biểu tình chợt lóe lên, cuối cùng vẫn là do tiểu tử Kiều thị của ả vẫn đứng ở phía xa đỡ, rời khỏi Lô gia.

      Chờ đám người tan hết, Di Ngọc mới phân phó Tiểu Mãn đem cửa sân đóng lại rồi dọn dẹp sân trước lần nữa, chính mình ôm cánh tay Lô thị vào phòng khách.

      “Nương, ngài thực lợi hại, mây câu liền đem nàng chạy!” Di Ngọc tay cầm lấy hai cái nệm êm đặt tấm thảm, cùng Lô thị ngồi xuống.

      Lô thị bởi vì ít nhiều ảnh hưởng tình vừa rồi, tươi cười mặt có chút nhàn nhạt, “Ta nơi nào lợi hại, trong lòng nàng tự có quỷ thôi, người ah, ai có lòng tham, chúng ta cùng quả khô Đại Hưng ký ước, cũng phải được năm ngàn lượng bạc sao, chính là có chút tiền là nên được, chúng ta cầm an tâm, có chút tiền cũng nên được, vươn tay chính là mất tâm.”

      Di Ngọc ở trong lòng đem mấy câu này cẩn thận nhai phen, chờ Lô thị vươn tay đẩy đầu nàng, kêu nàng lấy này nọ chuẩn bị đến nhà Lưu Hương Hương, lúc này mới đứng dậy vào phòng ngủ của Lô thị ở đông gian.

      Bây giờ là ngay mùa xuân, Lưu Hương Hương tháng hai tân hôn, gả cho tiên sinh dạy học tên gọi Hoàng Hạ, trong nhà có chút sản nhiệp bé, lúc ấy Lô thị bỏ trăm lượng bạc cho Lưu Hương Hương đặt mua đồ cưới, ở trong trấn này cũng xem như cái tân nương tử phong phong quang quang. Lô thị cùng ông chủ Triệu của Đại Hưng ký ước tiền liền cùng Lưu Hương Hương qua, mấy ngày trước đây ký ước được bạc liền cùng Di Ngọc thương lượng, lấy năm trăm lượng tìm thời gian đưa cho Lưu Hương Hương.

      Hôm nay rảnh, lại gặp loại tình phiền toái này, may mắn chưa cùng người đánh lên, lúc này thời gian còn sớm, vừa vặn chuyến đến Hoàng gia.

      Di Ngọc từ dưới giường Lô thị lấy ra cái hộp , ở mặt mở khóa hồi mới mở ra, bên trong chỉnh chỉnh tề tề đặt xấp quý phiếu dày, toàn là con dấu của Thông Thiên quỹ phường ở thành Trường An, nàng đếm năm tờ trăm lượng ra, cẩn thận xếp gọn bỏ vào túi tiền hôm kia mới thêu, lại đem hộp đóng lại nhét dưới giường, mới ra phòng ngủ.

      Lô Tuấn vừa qua Tết lại cùng Lô Trí Quốc Tử Giám ở lại, bởi vì trong trường học tới sư phụ già dạy quyền cước, ngẫu nhiên nghe Lô Trí , liền quấn quít muốn nhìn xem, là chàng trai mười sáu, mười bảy tuổi, lại còn như đứa con nít, Lô thị hết cách với , lại được Lô Trí nhiều lần xác nhận dẫn có phiền toái, mới đồng ý để cho cùng nhau Trường An.

      Bởi vậy việc Lô gia được năm ngàn lượng này, hai huynh đệ biết tình hình, mấy ngày trước đây Lô thị cùng Di Ngọc mới đưa tất cả tình trong nhà dàn xếp xong xuôi, hôm nay gặp Lưu Hương Hương đưa tiền, ngày mai hai mẹ con liền chuẩn bị đến Trường An tìm bọn .

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 56
      Đương triều Quốc Tử Giám, thay đổi chế độ chính sách vào mùng năm tháng ba Trinh Quán nguyên niên(*), là nơi chuyên để cho con cháu quan lại trong triều đến học tập Nho gia kinh nghệ, Quốc Tử Giám còn được gọi là Quốc Tử Học, lại chia ra ngũ viện gồm Thái học, Tứ Môn học, Thư học, Toán học, Luật học, trong đó Thái học viện cùng Tứ Môn học viện đều chỉ lấy thí sinh thi tiến sĩ, minh kinh, nhân số đứng đầu, trừ Luật học viện ra, còn lại bốn viện khác đều chỉ lấy thiếu nam thiếu nữ tuổi từ mười bốn đến mười chín tuổi.





      Nho kinh phân đại trung tiểu tam kinh, cùng cửu bộ, học sinh ở ngũ viện chậm tuyển hai bộ, nhiều tuyển năm bộ để học tập. Nho gia lục nghệ: Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, sổ (**) là bắt buộc.


      Thái học viên ban đầu bố trí học sinh có năm trăm người, đều là hoàng thân quốc thích hoặc con cháu của quan lại đương triều tam phẩm trở lên, Tứ Môn học quy tắc bố trí ngàn ba trăm học sinh, đều là con cháu của quan lại thất phẩm trở lên trong kinh.

      Trinh Quán năm thứ ba, trải qua Lễ bộ Thượng thư Đào Văn Kiến dâng sớ, Quốc Tử Học bắt đầu thu nạp những người thứ dân ưu tú tài tuấn chưa mãn mười sáu tuổi nhưng được đương triều danh sĩ hiền giả đề cử, ban đầu xếp ở Tứ Môn học viện.

      Trong Quốc Tử Học có thiết lập tuần khảo, tuế khảo , tốt nghiệp khảo, trong đó những người thi được thành tích xuất sắc nhất ở Tứ Môn học viện tại tuế khảo tuyển ra ba người thăng nhập Thái học viện, trái lại, Thái học viện tại tuế khảo người có thành tích kém, vào Tứ Môn học viện.

      Phàm là học sinh của Quốc Tử Học, sau bốn năm tại tốt nghiệp khảo được thành tích xuất sắc, trải qua sát hạch đều có thể do trưởng quan lớn nhất của Quốc Tử Giám — Quốc tử Tế tửu tuyển mười người trực tiếp tham gia thi đình.

      Thiếu niên tuấn tú thân áo choàng vải mỏng màu tím nhạt che thâm y, tay chống cằm, tay cầm quyển sách ngồi tại đình nghỉ mát bốn góc ngói xanh đọc sách, phía xa khi truyền tới tiếng kêu của nam tử hỗn độn với tiếng kêu sợ hãi của nữ tử, nửa điểm cũng có ảnh hưởng đến lực chú ý của .

      Cho đến khi liên tiếp có tiếng bước chân hỗn độn pha lẫn tiếng tranh luận tới gần, mới hơi nhíu lông mày, đem tầm mắt rời khỏi quyển sách trong tay.

      đoàn thiếu nam thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi xuyên qua hàng hiên tràn đầy cành lá xanh ngăn ngắt, tuốt ở đàng trước hai người, người là thiếu niên vừa mười sáu, mặt mày sáng long lanh, dung mạo tuấn lãng, dù bên cạnh là vô cùng tơ lụa cũng cách nào che dấu thân mộc mạc. Thiếu nữ kia dáng người yểu điệu, cử chỉ lưu hương, tuy bước nhàng hữu thái, thần tình lại kiêu căng.

      Hai người chính là vừa vừa cãi cọ, đường tới trong đình nghỉ mát, phía sau bọn họ linh linh tán tán cũng quá mười người, lập tức nơi đây vốn hẹp tinh xảo liền có vẻ chật chội lên.

      Lô Trí khép quyển sách trong tay lại, đứng dậy lễ tiết mười phần hướng thiếu nữ ngồi xuống bên cạnh mình hơi hơi khom người, “Điện hạ.” Thiếu nữ trước mắt chính là tiểu nữ nhi mà đương kim hoàng thượng sủng ái nhất — Cao Dương công chúa, tự Lô Trí từ Tứ Môn Học viện tiến vào Thái Học viện sau, thiếu cùng vị công chúa điện hạ tìm tự đến này giao tiếp.

      Cao Dương vẫn là biểu tình thở phì phì, hung hăng trừng mắt Lô Tuấn, cái đồng dạng nín thở biểu tình, chuyển về phía Lô Trí thần sắc mới tốt hơn chút chút, “ cần đa lễ, qua bao nhiêu lần, Trí ca ca gọi ta Cao Dương liền được.”

      Lô Trí cười, cũng theo tiếng, ngược lại xem Lô Tuấn bên hỏi, “Ngươi làm sao lại chọc công chúa tức giận?”

      “Đại ca! Là nàng trước trêu chọc ta! Ta xem Vương sư phụ đánh quyền, nàng đột nhiên chạy qua tới đối ta Vương sư phụ là công phu mèo ba chân! Ta đương nhiên tức giận–“

      “Vậy ngươi cũng thể ta tốt bằng cái nha đầu thối !”

      “Ngươi vốn là tốt bằng Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc cũng phải nha đầu thối! Tiểu Ngọc vừa thông minh lại hiểu lễ phép! Ngươi nhưng căn bản liền biết cái gì gọi là tôn trọng người khác!”

      “Ta nơi nào tôn trọng người khác! vốn chính là công phu mèo ba chân, còn bằng hộ vệ phụ hoàng cấp cho ta mạnh hơn, ngươi cái gì cái gì Tiểu Ngọc, nàng nơi nào so được với ta tốt!”

      Lô Trí tiếng nhìn hai người lời hợp liền cãi lên. Qua Tết mang Lô Tuấn trở về trường học, Cao Dương công chúa này liền giống trước kia quấn quít chính mình, ngược lại đem mục tiêu thay đổi lên thân Lô Tuấn, cũng biết Lô Tuấn làm sao trêu chọc phải nàng, tóm lại tình cảnh trước mắt này nhìn mãi quen mắt.

      Nhớ được lúc ban đầu nhìn thấy lúc bọn hai người tranh cãi, Lô Trí còn lo lắng Lô Tuấn tính tình thẳng chọc Cao Dương nổi giận, nhưng mà sau năm ba lần, Cao Dương cũng có lợi dụng quyền lợi chỉnh Lô Tuấn, trái lại như con nít, mỗi lần nháo xong quá hai ngày liền lại giống như người có việc gì lần nữa trêu chọc Lô Tuấn.

      “Lô Trí! Ngươi , cái gì cái gì Tiểu Ngọc kia tốt, vẫn là ta tốt!”

      Lô Trí nhàn nhạt cười cái, dẫn đến mấy thiếu nữ bốn phía ửng đỏ sắc mặt, “Bẩm công chúa, Tiểu Ngọc là xá muội, công chúa là thân thể thiên kim, hai người thể so sánh.” Trong lòng lại thầm nghĩ: Tiểu Ngọc tuy cũng có lúc hung, nhưng nơi nào có càn quấy như ngươi, điêu ngoa tùy hứng.

      “A?” Thần sắc Cao Dương bị kiềm hãm, mà sau đó lắp ba lắp bắp , “Kia, kia cái gì, cái gì Tiểu Ngọc là muội muội ngươi a?” Thấy Lô Trí gật đầu sau, mới lại chuyển qua Lô Tuấn bên , “Ngươi vừa rồi tại sao kia cái gì cái gì Tiểu Ngọc là muội muội ngươi!”

      Sắc mặt Lô Tuấn như trước cực kỳ xấu, tại ánh mắt bức bách của Lô Trí mới miễn cưỡng mở miệng, “Là Tiểu Ngọc, phải cái gì cái gì Tiểu Ngọc — Ngươi lại hỏi ta, ta làm sao phải cho ngươi.”

      Cao Dương lúc này lại phảng phất như nhìn thấy mặt thúi ra, ngược lại vẻ mặt hiếu kỳ truy vấn hỏi, “Vậy cái gì – cái Tiểu Ngọc, chính là muội muội ngươi, thực giống như ngươi tốt như vậy sao?”

      Lô Tuấn vừa nghe nàng hỏi muội muội nhà mình, mặt liền dẫn ít kiêu ngạo, “Đương nhiên!”

      Cao Dương thấy đáp ràng như vậy, thần sắc lại xấu lên, vừa muốn cái gì, liền nghe xa xa có người hô tiếng tên của Lô Trí.

      “Lô Trí!” cái nhân ảnh thở hồng hộc hướng đình nghỉ mát chạy tới, “Ngươi… Nương ngươi, tới, tới xem các ngươi!”

      mặt Lô Tuấn liền vui mừng, hai bước tới nghênh tiếp phen bắt tới vai người nọ, “Ở đâu a?”

      “Ở đây, ở đây, ở cửa sau…” chờ người vẫn thở hổn hển trước mắt hết lời, Lô Tuấn chạy tóe khói.

      Lô Trí nắm chạy quyển sách tay, hướng Cao Dương lại hơi hơi cúi người thi lễ, “Điện hạ, chúng ta trước cáo từ.” xong liền quay đầu bước nhanh rời , thừa lại mọi người đứng bốn phía trong đình nghỉ mát, thở cũng dám thở mạnh trộm liếc sắc mặt đột nhiên xanh mét của Cao Dương công chúa.

      Cao Dương chờ hai người kia xa sau, mới hung hăng vỗ cái bàn đá cái, bất chấp hối hận đau tay, liền hướng về phía người chạy đến truyền lời mắng: “Trình Tiểu Hổ! Ngươi này người mù! nhìn thấy bản cung ở chỗ này sao! Lại đây cho ta!”

      Hai huynh đệ đường xuyên quá từng dãy hoa hiên, từ cửa tiến vào học túc quán ở viện sau, cho đến khi chạy đến cửa sau, đến trước cửa, vừa nhìn liền thấy hai người đứng tại bậc thang đá cẩm thạch.

      “Nương! Tiểu Ngọc!”

      Di Ngọc thấp giọng cùng Lô thị tình hôm qua nhà Lưu Hương Hương, chợt nghe tiếng hô to truyền tới, phản xạ có điều kiện hướng phía sau Lô thị trốn tránh, khó khăn lắm mới tránh hai móng vuốt duỗi đến bên cạnh.

      “Nhị ca.” Di Ngọc trốn tại phía sau Lô thị, chỉ lộ ra cái đầu tới, “Ngươi còn dám nâng ta lần, ta lập tức cầu nương dẫn ngươi trở về!” Mỗi lần bị Lô Tuấn đánh lén đắc thủ sau, nàng đều muốn bị giơ lên xoay cái nửa ngày, di chứng chính là choáng váng đầu hoa cả mắt thêm trong lòng đảm chiến, cố ý Lô Tuấn có đầu óc chỉ có bắp thịt tổng là nhớ được nàng cảnh cáo.

      Lô Tuấn cười hắc hắc, lúng túng bắt tay rụt trở về, tại còn nghĩ về nhà, năm nay Vương sư phụ tới trợ giảng xạ nghệ thực là có chút bản , xem còn có đủ đâu.

      Thấy Di Ngọc cuối cùng từ phía sau Lô thị ra, Lô Trí hơi hơi thở phì phò, vươn tay xoa xoa đầu đứng tới bờ vai , đối Lô thị cười , “Nương đều sắp có hai tháng tới xem chúng ta, hôm nay thế nào nghĩ tới người còn có hai đứa con trai?”

      Lô thị hé miệng cười, hướng vai nhàng vỗ cái, “Lại bậy bạ, , tìm cái địa phương thanh tĩnh, nương có chuyện cùng các ngươi.”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 57
      Ba năm trước, nhà bốn người gặp lại nhau lần đầu tiên ở Trường An , uống là ấm trà hai đồng tiền, điểm tâm là dĩa thức ăn chay hai mươi đồng tiền, từ thành bắc đến thành nam bằng hai cái đùi hơn nửa canh giờ.

      Mà bây giờ, hai mẹ con là thuê xe ngựa tốt nhất ở Long Tuyền Trấn, hai lạng bạc cả ngày, tùy ngươi thuê xe đến nơi nào phu xe đều đưa các ngươi . Đến học túc quán đón hai huynh đệ Lô gia xong, người nhà trực tiếp đón xe phường An Ấp nằm ở phía đông đường Chu Tước, tại tửu lâu bỏ ra năm lượng bạc bao hết nhã gian.

      Lô Trí uống nước trà xanh, bên tai nghe được Di Ngọc ràng liên tục gọi tên các món ăn xa xỉ, lông mày hơi nhíu, tuy lòng có nghi vấn lại ra miệng.



      “Xong, liền như vậy.” Di Ngọc đưa ánh mắt từ bảng ghi các món ăn dời , xem vẻ mặt đầy biểu tình kinh ngạc của tiểu nhi kia sau, từ trong tay áo lấy ra cái bạc vụn đặt lên bàn, “Mang thức ăn lên nhanh chút.”

      Tiểu nhị kia mới cười hí mắt, đầy miệng đáp “Vâng” lấy bạc vụn bàn, vòng qua bình phong lui ra.

      Lô Tuấn chờ tiểu nhị xuống, lại khó nhịn, “Tiểu Ngọc, ngươi làm sao kêu món ăn quý như vậy, còn cho tiểu nhị kia bạc làm cái gì?”

      Di Ngọc che miệng cười cái, “Nhị ca, nơi này chính là Tụ Đức Lâu, tới nơi này gọi món ăn hai ba mươi lượng, sợ rằng bị đuổi ra ngoài, ta cho tiểu nhị tiền, cũng là để cho thúc giục đầu bếp nhanh chút đem thức ăn của chúng ta lên, ngươi xem dưới lầu nhiều người như vậy, biết lúc nào mới đến lượt chúng ta.”

      Di Ngọc năm trước cùng Lô thị tại thành Trường An hối hả ngược xuôi buôn kẹo hồ lô, chuyện này chuyện nọ tự nhiên nghe ít, Tụ Đức Lâu này tuy so với vài danh lâu tốt điếm mà quan lại quyền quý thường , nhưng cũng được gọi là tửu lâu cao cấp, nàng vẫn là ở trong nhà cùng Lô thị nửa ngày, mới được nàng đồng ý mang hai huynh đệ tới nơi này.

      “Cái gì!” Đôi mắt to dưới hàng mi rậm rạp của Lô Tuấn liền trừng, “Chúng ta ăn, đây phải là lừa người sao?” Tâm tính Lô Tuấn đơn thuần, nửa điểm đều nghe ra Di Ngọc là nửa nửa giả, mắt ngó thấy liền muốn vỗ bàn chạy lấy người, Lô Trí ngồi tại bên cạnh vội vươn tay kéo lấy .

      “Ngươi đồ ngốc này, lời thiệt giả đều nghe hiểu.” Lô Trí tuy chưa từng chủ động đến những địa phương tiêu tiền xa xỉ này, nhưng có khi bị bạn học cùng giao hảo mời mọc thể chối từ, cũng qua vài địa phương còn phô trương hơn cả Tụ Đức Lâu này.

      Di Ngọc thu được ánh mắt tán đồng của Lô thị, lại nhìn thấy vẻ mặt vẫn mang biểu tình của Lô Tuấn, mới đành giải thích, “Nhị ca, ta đùa ngươi thôi, đương nhiên ngươi tới nơi này cũng có thể chỉ gọi ấm trà, cái gì đều ăn, bất quá hôm nay chúng ta cũng vì muốn chúc mừng, khó được lần xa xỉ thôi.”

      Lô Tuấn ngốc ngốc hỏi: “Chúc mừng cái gì?”

      Bởi vì cách lúc chờ thức ăn lên còn có đoạn thời gian, Lô thị liền tỉ mỉ đem tình nhà mình cùng quả khô Đại Hưng ký ước , hai huynh đệ nghe xong chuyện này xong biểu tình giống nhau.

      Lô Tuấn mặt đỏ lên, lắp ba lắp bắp hỏi, “Nương, ngài, ngài là , tại chúng ta có năm ngàn lượng bạc?” Thấy Lô thị gật đầu sau, mới xoay người lại đối Di Ngọc , “Tiểu Ngọc, ngươi nhéo ca chút — Ui! Ngươi làm gì nhiệt tình như vậy!”

      Tại Lô thị nhìn chằm chằm, Di Ngọc cười gượng hai tiếng đem tay từ quai hàm của Lô Tuấn chuyển , nghĩ thừa nhận chính mình là mượn cơ hội báo thù Lô Tuấn nhiều lần đem nàng trở thành đồng tiền ném chơi.

      mặt Lô Trí thần sắc , chờ hai huynh muội bên này nháo quá hồi, mới cười khổ có chút giọng thô ráp mở miệng, “Nương, con tại mới phát , chính mình thực hết sức dùng được.”

      Lô thị và Di Ngọc lúc này mới phát ra Lô Trí đúng, sắc mặt đều nghiêm chỉnh lên, Lô thị vươn tay cầm bàn tay nắm chặt thành quả đấm bàn, ôn nhu , “Trí nhi, thể tự coi mình, ngươi cùng Tuấn nhi tại trong mắt nương đều là tốt nhất.”

      Di Ngọc cũng nghĩ đến Lô Trí như vậy, bất quá nghĩ lại chút, liền ràng nguyên nhân tại sao phản ứng. Lô Trí luôn luôn đem việc cải thiện gia cảnh Lô gia, làm cho người nhà lại bị khinh bỉ trở thành trách nhiệm của chính mình, sau khi xảy ra việc ở Kháo Sơn thôn sau, càng thêm ngộp hơi.

      Mắt thấy sang năm tốt nghiệp khảo sau, liền có cơ hội ra làm quan, chính là trong nhà cũng bị Lô thị và Di Ngọc kinh doanh có thanh có sắc, có thể giống như người vì muốn mua thứ gì đó nên lãng phí rất nhiều tinh lực kiếm tiền, nhưng là đến lúc chỉ còn thiếu vài lượng bạc, lại phát thứ đó bị người ta mua về đặt ở trong tay mình, đổi lại là ai gặp được loại tình này, đều nhiều ít có chút cảm giác biết làm sao.

      Nghĩ đến đây, Di Ngọc cũng chuyển người mặc kệ Lô Tuấn, tại nệm êm bên cạnh Lô Trí ngồi xuống, kéo bàn tay khác của , “Đại ca, nương rất đúng, ngươi đây là tự coi mình. Ta cùng nương chỉ là kiếm chút bạc, có thể làm cho chúng ta ăn tốt chút dùng nhiều ít, nhưng mà của cải của chúng ta dù sao cũng mỏng, thực gặp được chuyện gì, còn phải để người xâu xé. Nếu là sang năm ngươi thi đậu, mưu được nhất quan bán chức, kia chúng ta trở thành gia thuộc của quan lão gia, có thể sánh bằng được vạn lượng bạc đều cường hơn nha, có tầng thân phận đó ở đây, người bình thường cũng đều dám dễ dàng khi dễ chúng ta.”

      Lô Trí chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, tới cùng là người thông minh, bị hai mẹ con mấy lời này xuống dưới, mặt còn cay đắng như vừa rồi, trái lại lộ ra nhàn nhạt ý cười, “Phải, vừa rồi là ta chui vào ngõ cụt, các ngươi cần lo lắng, ta chính là lâm thời khởi niệm mà thôi.”

      Di Ngọc thấy quả có úc sắc như vừa ròi, mặt trận do dự mới lại , “Đại ca, Tiểu Ngọc có câu hỏi nghĩ hỏi ngươi, ngươi nhưng phải lời nha.” Lô Trí nắm nắm tay Di Ngọc, gật đầu ra hiệu nàng hỏi, Lô thị và Lô Tuấn ở bên cũng đều lộ ra vẻ tò mò.

      “Đại ca, ngươi muốn khoa cử làm quan, chỉ là vì nhà chúng ta, hay vẫn là vì ngươi thực muốn con đường này?” Nghi vấn này nàng cũng là gần nhất mới sinh ra, ngay cả Lô thị đều chưng từng qua, mới vừa rồi gặp phó biểu tình của Lô Trí lại làm cho nàng nghĩ tới, nếu Lô Trí thực có tâm con đường làm quan , nếu là chỉ đơn giản thích đọc sách, lại chán ghét làm quan, vừa vặn chỉ vì bọn người nhà mà ra làm quan, kia còn bằng làm cái tiên sinh dạy học đều khoái hoạt.

      phải!” Lô Trí quyết đoán hồi đáp vấn đề này, Di ngọc cảm thấy bàn tay to của nắm cùng chỗ với mình nắm chặt, lại nhìn biểu tình của lộ ra tia kiên định ra lời, “Ta là thực muốn làm quan, có lẽ cũng có nguyên nhân khác ảnh hưởng, nhưng chủ yếu nhất cũng chính là ta muốn làm quan! Cũng chỉ có làm quan, ta mới có năng lực làm những việc mà ta muốn làm!”

      Thời điểm lời này, đôi mắt trong trẻo hữu thần kia của Lô Trí tản mát kiên nghị tả được, khuôn mặt vốn là thanh tuấn cũng phảng phất bị đôi mắt này thắp sáng trong chớp mắt, càng có vẻ tiêu sái tự tin lên.

      Di Ngọc thở dài nhõm hơi, trong mắt Lô thị hàm chứ vui mừng, Lô Tuấn còn lại là biểu tình lộ ra như có điều suy nghĩ, liền vào lúc này, sau bình phong truyền tới hai tiếng gõ cửa, Lô Trí nhất thời liễm thần sắc mặt, lên tiếng câu “Vào ” sau, những món ăn trước đó gọi được tiểu nhị lúc nãy ở bên hầu hạ, thông thạo cầm từng cái khay lớn vào.

      Như thế qua lại hai lần, mới đưa cái bàn thấp bên cạnh bốn người tràn đầy thành bàn thức ăn ngũ nhan lục sắc, điếm tiểu nhị kia lại cung kính hỏi thăm phải chăng còn có gì phân phó, Lô Trí liền phất tay làm cho xuống.

      Người trong nhà ăn cơm tự nhiên cần nhiều chú ý như vậy, bọn bên gắp thức ăn cho nhau, bên vài câu nhàn thoại, Lô thị thừa dịp này đầu, đem việc an bài năm ngàn lượng kia, giao đãi cho hai huynh đệ chút.

      Phân cho Lưu Hương Hương năm trăm lượng, mới đầu nàng căn bản nguyện ý muốn, vẫn là Lô thị uy hiếp về sau lại cùng nàng lui tới, nàng mới cười khổ nhận.

      Thừa lại bạc cộng thêm tiền tồn trong nhà bao nhiêu năm, cũng có năm ngàn lượng, Lô thị chuẩn bị đưa ra ba ngàn lượng tại phụ cận Long Tuyền trấn mua tòa trang viên, thuê vài người kinh doanh điền lâm sản nghiệp, cũng xem như cho hai huynh đệ mua chút gia sản.

      Lại đưa ra hai ngàn lượng đặt mua chút đồ trang sức, cũng xem như sớm chuẩn bị của hồi môn cho Di Ngọc, tại chuyện này, Lô thị như thế nào cũng chịu phản kháng của Di Ngọc, bây giờ cho hai đứa con trai nghe, lại được đến nhất trí cho phép, dù là Di Ngọc lại phản đối cũng áp bất quá tiếng của ba người, chỉ có thể có biện pháp mặc cho bọn thương lượng .

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 58
      Dù sao cũng muốn này nọ đến hơn ngàn lượng, Lô thị cùng hai huynh đệ quyết định chờ mười lăm tháng sau lúc Lô Trí được nghỉ, lại tới Trường An thành đặc biệt dạo cửa hàng châu báu ở phố Đông Đô. Bởi vì buổi chiều Lô Trí còn có giờ bắn cung cưỡi ngựa phải học, ăn xong bữa cơm này, Lô thị lại dùng xe ngựa đem bọn đưa đến cửa sau Quốc Tử Giám.

      Trước khi chia tay Lô thị đưa cho Lô Trí túi tiền, bên trong trừ bỏ mười mấy lượng bạc vụn, còn có hai từ ngân phiếu năm mươi lượng, Lô Trí do dự chút rồi nhận lấy, lại dặn dò hai người các nàng đường trở về chú ý an toàn, mới mang Lô Trí vào trong.

      Hai mẹ con có trực tiếp trở về Long Tuyền trấn, khó được ra ngoài chuyến tự nhiên vẫn là nghĩ dạo dạo, liền sai phu xe kéo bọn đến phố Đông Đô, chuẩn bị đến phía đông chợ chọn cửa hàng tốt tốt để tháng sau tới chọn trang sức.

      Chợ phía đông của Trường An thành rất lớn, cả diện tích khu chợ bị phân thành bốn con đường cái chia làm chín khu vực buôn bán khác nhau, so với chợ phía tây tới , nơi này buôn nhiều là chút hàng hóa giá cao, từ đồ cổ bài trí đến châu báu trang sức, từ tơ lụa cho tới sa tanh đến giấy và bút mực, có, tốt.

      Lô thị và Di Ngọc chẳng hề là lần đầu tiên tới nơi này, ngay tại nửa năm trước các nàng còn ở thành Trường An hối hả ngược xuôi bán kẹo hồ lô, các nơi bán từng chủng loại hàng hóa riêng biệt ở phố Đông Đô vẫn là ràng, bởi vậy cũng cần lòng vòng, trực tiếp tại trước phường An Giang ở phố Đông Đô xuống xe, Di Ngọc dắt cánh tay Lô thị xuyên qua cổng đá xanh vào.

      Đây chính là ưu đãi của thành thị lớn, bất quản là mùng hay là mười lăm, nơi nào cũng quạnh quẽ, tuy so với thời điểm lễ Tết người người tấp nập, nhưng phố người tới tới lui lui chưa từng thiếu.

      Chợ phía đông so với chợ phía tây trị an tới cùng vẫn là tốt hơn, qua lại tuy cũng có người bán hàng rong, nhưng có tiểu thương men theo phố bày quầy, ngẫu nhiên hai người tuần phố thân mặc tông y qua bên cạnh các nàng, nhìn thấy chút tiểu thương bày hàng ngăn trở mặt tiền cửa hàng khác, đều tiến lên đuổi .

      Di Ngọc trong lòng thổn thức, nửa năm trước các nàng cũng là trong những tiểu thương này men theo phố rao hàng, cũng từng bị tuần phố đuổi theo, gặp người khác mắt lạnh , càng gặp xui là vừa mới bắt đầu bán hàng có kinh nghiệm, vô ý xuyên qua vài ngỏ có trị an bảo đảm gặp được ác bá, tiền bạc nửa ngày bận rộn kiếm được đều phải nâng hai tay tặng .

      Giờ cách mấy tháng, lần nữa các nàng lại đường lớn ở phố Đông Đô, trong lòng mang theo trăm lượng bạc, tới nơi này làm khách nhân tiêu dùng.

      Ông chủ Lưu của Thấm Bảo Trai chính đứng ở bên trong quầy hàng dưới lầu tính sổ, hạt châu của bàn tính gẩy ào ào vang. Lúc này có khách nhân tới cửa, người làm thuê trong tiệm chịu khó chà lau mấy cái ghế dựa sơn hoa dựa vào tường.

      Đông gia từ trong năm Vũ Đức (*) liền ở trong thành Trường An mở cửa hàng Thấm Bảo Trai này, liên tiếp từ góc đường trong phường mở đến trong phố Đông Đô, tuy so được với chút cửa hàng cháu báu có hậu trường cao xa, nhưng cũng rất có thanh danh là cửa hiệu lâu đời, vài người quý nhân trong thành Trường An này, ngẫu nhiên cũng đến nơi này nghịch chút đồ chơi .



      Ông chủ Lưu phết hai cái lên sổ sách, dư quang ngắm thấy trước cửa tới hai người khách nhân, mặt vội vàng treo tươi cười, gọi người làm châm trà, lại chiêu hô các nàng đến trường quầy xem hàng, bất động thanh sắc quan sát khách nhân có vẻ là mẹ con này.

      Di Ngọc và Lô thị đến đến trước quầy, ánh mắt từ xuống dưới nhìn bày đặt chỉnh tề hai mươi mấy hàng hộp gấm, tất cả trang sức vật phẩm đều ấn chất liệu cùng kiểu dáng bất đồng chủng loại, có cái hộp xếp song song để mấy cái trâm cài bằng gỗ điêu khác tinh xảo cho nam nhân, có cái bên trong để các loại ngọc thạch dây chuyền, lại có châu sai bảo trâm phẩm chất sai cũng đặt trong hộp, như thế nhìn nhìn, làm cho người lần đầu tiên đến chỗ này như Di Ngọc lập tức liền bị hoa mắt.

      Ông chủ Lưu nhìn phụ nhân kế bên quầy hàng kia tuy dung mạo đoan trang nhưng thân hình hơi hơi câu nệ, còn có tiểu nương hình dạng xinh đẹp lại đầy vẻ tò mò, cảm thấy ràng, tươi cười nhất thời giảm hai phần.

      Di Ngọc còn nhìn kỹ bội sức này, Lô thị lại đối ông chủ kia khe khẽ mỉm cười, “Chưởng quầy, ngươi nơi này nhưng là có trang sức bằng vàng tinh xảo chút, còn có chút đồ vật khéo léo để bé còn dùng?”

      “Đều tại trước mặt này, phu nhân thích mấy thứ này sao, ngài nhìn xem trâm con bướm khảm ngọc đung đưa…” Trong mắt ông chủ Lưu cố ý mang vài tia nghi ngờ, khéo léo tại quầy hàng khoa tay múa chân, chỉ trong trong vật bắt đầu giới thiệu.

      Đồ vật tinh xỏa trong tiệm của đương nhiên có, chỉ là xem đôi mẹ con này chỉ là người ở gia đình , thay vì đem này nọ lấy ra, các nàng lựa rồi lại mua, còn bằng dẫn các nàng từ ngoài quầy này tuyển vài món.

      Nhắc tới cũng phải, hai mẹ con từ trước lúc được năm ngàn lượng bạc, tuy rằng cũng tồn ít tiền, nhưng lại chưa từng bỏ được lãng phí tiền mua thứ gì, chỉ là đổi qua nhà khác ở, thừa lại tất cả đều để dành, ăn ở lại so với trước kia đều tốt hơn rất nhiều, nhưng mà giống chút phú hộ trong thành Trường An toàn thân lăng la tơ lụa, chân ngọc đầy đầu.

      Hôm nay hai người trang điểm đều rất nhàng khoan khoái, Lô thị luôn luôn thích váy áo có nhan sắc mộc mạc, Di Ngọc chỉ thân váy thắt eo màu nguyệt bạch, áo khoác hẹp tay áo ngắn màu phấn hồng, toàn thân dưới nửa kiện bội sức cũng có, đầu tóc đen bím thành hai bím tóc dài phân ở bên tai làm thành kiểu tóc rủ, đơn giản ở mặt điểm xuyết mấy đóa hoa nghênh xuân màu vàng nhạt, nhìn tuy xinh đẹp ngọt ngào vô cùng, lại nửa điểm cũng có giống tiểu thư nhà có tiền.

      Chưa từng tiếp xúc quá cửa hàng châu báu này nọ nên Di Ngọc đối với lời của ông chủ Lưu hiểu , nhưng có nghĩa là Lô thị liền nhìn ra ý tứ của .

      Hôm nay hai người tuy rằng định mua cái gì, vừa vặn cũng chỉ mang theo ngân phiếu hai trăm lượng, khác, liền mấy cái trang sức quầy này, đóng gói hết chỉ sợ cũng bất quá hai trăm lượng.

      Nếu là đổi trước kia, bị người coi thường như thế Lô thị e rằng sớm nổi nóng, nhưng tính tình nàng bây giờ hoãn ít, lại biết được ngại bần ái phú là thói thường của con người, ông chủ này bản thân cũng có ác ý gì, bởi vậy nàng bất mãn quá nhiều, chỉ nghĩ đợi lát nữa lại đổi gian cửa hàng xem liền thôi.

      Nhìn thấy tươi cười của ông chủ kia dần dần càng mờ nhạt, Lô thị rốt cục mở miệng , “Ngọc nhi, chúng ta nhà dưới xem .”

      Di Ngọc nghe vậy khẽ gật đầu, nàng đối với mấy thứ ở đây cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, nếu thích còn chưa tới, muốn để xuống khối ngọc bội ngọc bích đằng hoa mà vừa rồi ông chủ đưa cho nàng, liền gặp bàn tay ngang trời duỗi tới đây phen đoạt ngọc bội nàng kịp để xuống, bởi vì đối phương ra sức quá mạnh, sợi dây kết ngọc bội đem hổ khẩu (**) của nàng miết sinh đau.



      Di Ngọc nhíu mày nghiêng đầu , chỉ thấy bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đứng bé so với nàng thấp hơn hai tấc, thân váy mỏng, cổ đeo cái vòng lấp lánh kim quang xuyến trân châu, xem tuổi tác là đồng chính mình kém nhiều, khuôn mặt nhắn trắng ngần, chính là mặt mày liếc hướng chính mình mang theo thần sắc miệt thị cùng khinh thường làm cho nàng vui.

      Di Ngọc chỉ là xem nàng hai mắt liền vân vê hổ khẩu phát đau chuyển về phía Lô thị bên, vừa muốn dắt tay nàng rời , lại phát thần sắc nàng tái nhợt nhìn chòng chọc sau lưng mình, Di Ngọc lông mày lần nữa lại nhăn lên, còn có nghiêng đầu , liền cùng nhau nghe thấy thanh ôn nhu của nữ tử vang lên.

      “Vũ nhi, ngươi làm sao chạy tới nơi này?”

      Di Ngọc xoay người liền thấy ngưỡng cửa Thấm Bảo Trai có cái phụ nhân ăn bận như hoa do hai người nha hoàn hình dáng tiểu nương dìu đỡ tới, phụ nhân này đỉnh đầu vấn búi tóc phao gia (1), mặt là kiểu trang điểm quý phụ lưu hành nhất ở Trường An, thân hình cũng là thanh tú yểu điệu, xem diện mạo, chỉ chừng ba mươi tuổi.

      Ông chủ Lưu bởi vì chính mình giới thiệu nửa ngày, mẹ con Lô thị lại mua mơ hồ cáu, lúc này nhìn thấy bé đoạt ngọc bội trong tay Di Ngọc kia cùng phụ nhân từ ngưỡng cửa tới, gương mặt già sắp cười ra hoa, cũng chẳng quan tâm mẹ con Lô thị vẫn đứng tại trước quầy, liền bước nhanh ra chào đón.

      Di Ngọc chợt thấy cổ tay căng thẳng, nghi ngờ nhìn hướng Lô thị đột nhiêt bắt chính mình, lại bị nàng cúi thấp đầu trực tiếp lôi ra khỏi cửa hàng, ra cửa tiệm càng kéo nàng càng càng nhanh, cho đến khi rời khỏi cửa hàng Thấm Bảo Trai xa hai mươi trượng, Lô thị mới dần dần hoãn bước chân.

      Lúc này Di Ngọc mới phát đến toàn thân Lô thị hết sức căng cứng, lo lắng lật tay nắm cánh tay nàng, khẽ gọi hỏi: “Nương?”

      Lô thị trả lời, chỉ lo cúi đầu thẳng, lát sau mới ngẩng đầu đối nàng lộ ra cái tươi cười miễn cưỡng, “ có gì, đột nhiên ngực có chút ngột ngạt mà thôi, trong tiệm kia có mùi kỳ lạ.” Lô thị chính mình đều biết, lúc nàng lời này sắc mặt có bao nhiêu tái nhợt, môi dưới cũng là dấu răng bị hung hăng cắn qua.

      Trong lòng Di Ngọc căng thẳng, nén đến cổ nghi vấn, ra vẻ dường như có việc gì, “Khó trách con cũng có chút thư thái, ra là trong tiệm có mùi lạ, nương, vậy chúng ta đừng dạo, trở về ?”

      Lô thị gật đầu đáp ứng, hai người vì thế hướng nơi xe ngựa ngừng đến, nửa đường nàng tại lúc Di Ngọc tự biên tự diễn, sắc mặt phức tạp quay đầu nhìn thoáng qua nơi xa, cũng có chú ý đến lúc này Di Ngọc lặng lẽ nhìn nàng sắc mặt đồng dạng phức tạp.

      Ngay tại lúc hai mẹ con bước nhanh rời bao lâu, phụ nhân ăc mặc đẹp đẽ kia lại ngồi tại nhã gian bên trong Thấm Bảo Trai, trong tay thưởng thức vòng tay phỉ thúy tinh mỹ được ông chủ Lưu cung kính lấy từ trong hộp ra, trong miệng giọng lẩm bẩm:

      “Thực giống… Nhưng mà nàng … Đúng, khẳng định phải nàng.”


      (1) Búi tóc Phao gia:

      (Hồi coi Cung Tâm Kế, Grey còn đùa kiểu này là kiểu trái chuối, tưởng chế tác TVB chế ra cái kiểu đầu này chứ, ai dè kiểu đầu này có thiệt ở thời cổ >”<. Sao vấn được z k biết nữa. Quá dã man Ò,,Ó)

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :