1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 49

      Kinh đô Trường An lấy đường cái Chu Tước làm trung tâm bắt đầu từ đông sang tây phân làm hai bộ phận, phía đông lệ thuộc huyện Trường An, lĩnh năm mươi lăm phường, phía tây thuộc huyện Vạn Niên, lĩnh năm mươi ba phường, có gì ngoài phía đông tây có môt tòa phường thị cỡ lớn, diện tích các phường khác đại khái giống nhau, trong đó đều là chùa chiền nơi ở và các kiến trúc khác, nhiều phải kể trăm, ít tính là mười.

      Mỗi chỗ ngoài phường đều xây tường phường hình vuông vây xung quanh, đông tây hai mặt mở cửa, cư dân trong phường giờ Hợi giới nghiêm , hai chợ phía đông tây giờ Tuất giới nghiêm.

      Xe ngựa sau khi vào thành, liền nghe tiếng A Sinh truyền từ ngoài vào hỏi, “Phu nhân, nghe Lý quản gia ngươi muốn đến chùa Định Thủy nghe ngóng chỗ ở của hai đứa con trai, công tử trước có phân phó ta đưa các ngươi trước.”

      Lô thị mấy ngày trước từ Lý quản gia nghe được học sinh ở nhờ thường đến chùa Định Thủy ở phường Thái Bình, liền quyết định trước nơi đó thăm dò, nghe A Sinh như thế, hơi có chút do dự liền đồng ý.

      Ngoài xe tiếng người dần dần nhiều hơn, trong lòng Di Ngọc hiếu kỳ, vén góc rèm nhìn ra ngoài xem, xe ngựa đều chạy nhanh tại chính giữa đường, mặt là trượng cao tường phường màu đen men theo ven đường hướng phía trước kéo dài, người đường nhao nhao ở dưới tường, có người mặc quần áo hoa mỹ cưỡi ngựa qua, ở giữa có hai ba tiểu thương men theo phố rao hàng, ngẫu nhiên thấy hai tòa lầu cao có ngọn, trước vài chục trượng sau, liền gặp gian cửa phường có thể cùng lúc cho bảy người song hành mà qua, cổng chính giữa treo lơ lửng khối đá xanh khắc hai chữ “Đại An”, vội vàng liếc qua cái, trong cửa có phố dọc đường, đám người lui tới.

      Lô thị thấy nàng mắt lộ ra vẻ tò mò chính là miễn cưỡng cười cái, nhiều, Di Ngọc sớm phát sau khi Lô thị vào thành thần sắc hơi hơi có biến, thân thể dựa vào chính mình cũng có chút cứng ngắc, mơ hồ đoán ra chút gì, liền thu tâm tư xem náo nhiệt, đem rèm kéo xuống.

      Ước chừng quá khắc, xe ngựa dần dần dừng lại, A Sinh từ bên ngoài gọi tiếng “Phu nhân” sau, mới đưa màn xe xốc lên tới, cười đối với Lô thị , “Đến.”

      Lô thị đem Di Ngọc ôm xuống xe ngựa, xoay người liền gặp A Sinh chỉ phố đông có hai cửa tò vò mở rộng đường vào phường , “Vào trong thẳng, phía tây gian thứ hai là chùa Định Thủy, giờ Dậu chạng vạng ta tại cửa An Hóa chờ các ngươi, nếu là tìm ra đường, chỉ cần hỏi người đường là được.”

      Lô thị gật đầu tạ ơn, lại đối với Thường công tử vẫn im lặng trong xe cáo từ, sau đó nắm tay của Di NGọc hướng trong phường Thái Bình đến.

      Hai người tại chùa Định Thủy thuận lợi hỏi thăm đến nơi Lô Trí ở lại, nghĩ đến sắp có thể nhìn thấy Lô Trí cùng Lô Tuấn xa cách hai tháng, trong lòng đều là vui sướng.

      đường nghe ngóng tìm đến chùa Hoằng Phúc, vào bên trong chùa chiền thanh tĩnh u nhã, Lô thị khách khí chặn lại tiểu sa di (*) quét rác trong sân, ấm giọng dò hỏi, “Tiểu sư phụ, ta muốn hỏi thăm ngươi người được ?”


      Gặp tiểu sa di mặt tròn này đồng ý, mới lại , “Phòng khách ở sân sau của các ngươi có học sinh thi ở nhờ, có cái kêu là Lô Trí, ta là nương của , có phương tiện mang ta gặp ?”

      Tiểu sa di mặt tròn nghe lời nàng , ngẩn đầu nghĩ lát, mới sắc mặt cổ quái hồi đáp, “Là có cái kêu Lô Trí, còn mang vị huynh đệ, đúng ?”

      Lô thị vội vàng cười gật đầu đúng, lại thấy tiểu sa di sắc mặt cổ quái nhìn nàng cái, trong lòng Lô thị chính là nghi ngờ, lại nghe , “Bọn tháng trước liền rời , nghe cầm đến thư tiến cử — nữ thí chủ, ngươi sao vậy?” Sa di kia vừa đến nửa liền phát sắc mặt Lô thị đột nhiên biến hóa, khỏi lên tiếng hỏi thăm.

      Lô thị cưỡng chế trong lòng nôn nóng, xả ra cái tươi cười khó xem, “Tiểu sư phụ, ngươi có biết bọn đâu ?” Trong lòng kỳ vọng hai huynh đệ vẫn còn ở trong thành Trường An.

      Tiểu sa di nguyên do đáp, “Nhất định là về nhà .”

      Lô thị nghe xong lời này của đầu óc liền bắt đầu , chỉ cảm thấy sợi tâm lý may mắn cuối cùng cũng bị đánh tan, thân hình lung lay hai cái, bị Di Ngọc ở bên vội vàng đỡ, khuyên nhủ, “Nương, ngài đừng lo lắng, đại ca cũng nhất định trở về.”

      Lúc lời này, trong lòng nàng nửa điểm lo lắng cũng thiếu, nếu là Lô Trí bọn tháng trước liền trở về Kháo Sơn thôn, kia liền là chuyện xấu, tạm thời tìm ra mẹ con bọn họ có nhiều lo lắng, nếu là cùng Trương gia bọn người xấu kia gặp được, mới thực là hỏng bét.

      Tiểu sa di kia thấy dáng dấp của hai người, lắc lắc đầu liền rời , Lô thị được Di Ngọc dìu đến bên cây ngồi xuống, nghỉ ngơi chốc lát, chờ đến cảm giác đầu hoa mắt choáng qua, mới đồng loạt bắt tay Di Ngọc, vội vàng : “Đây làm sao mới tốt, Trí nhi cùng Tuấn nhi nếu là — được! Chúng ta lập tức trở về, thu thập này nọ liền trở về Kháo Sơn thôn!”

      Di Ngọc cũng biết khả năng bọn Lô Trí về nhà chiếm chín phần, nay bỗng nhiên thấy hối hận vô cùng, tại sao lại nghĩ đến khả năng Lô Trí nhận được thư tiến cử, tại sao sớm chút tới thành Trường An tìm bọn .

      “Nương, ngài đừng gấp, chúng ta lại có xe ngựa, sao trở về, vẫn là chờ giờ Dậu cùng ân công bọn họ cùng nhau trở về trấn lại làm quyết định.” Tuy rằng trong lòng Di Ngọc nôn nóng vạn phần, lại giống Lô thị dạng rối loạn trong lòng, đơn giản đối nàng phân tích chút tình huống tại, lại an ủi nàng trận, cho đến khi Lô thị tỉnh táo lại sau, mới quyết định chờ đến tốt trở lại Long Tuyền trấn, lại hướng Thường công tử mượn chiếc xe ngựa trở về Kháo Sơn thôn.

      Hai người đầu này ngồi ở dưới tàng cây thương lượng đối sách ngưỡng cửa chùa lại tới thư sinh áo vải mặt mũi thanh tú, muốn vòng qua cây già các nàng dựa lưng, chợt nghe thấy người dưới cây lờ mờ nhắc tới “Trí nhi”, “Tuấn nhi” mấy chữ, hiếu kỳ nhìn thoáng qua các nàng, do dự chút liền đến trước mặt hai người cách năm sáu bước xa dừng lại.

      “Vị này, vị phu nhân này?” Thư sinh kia khách khí gọi Lô thị tiếng, chờ nàng nghi ngờ ngẩng đầu sau, mới thêm, “Mới vừa rồi trong lúc vô tình nghe đến các ngươi chuyện, biết Trí nhi cùng Tuấn nhi trong miệng ngươi nhắc tới, có phải là hai tiểu huynh đệ họ Lô, đệ đệ bồi ca ca tới thi cử?”

      Lô thị phân biệt ra khẩu này, lại nghe lời , vội vàng từ dưới tàng cây đứng thẳng người, gấp giọng , “Đúng, đúng, là con trai của ta, vị tiểu huynh đệ này, ngươi nhận được con ta?”

      Thư sinh kia lộ ra biểu tình giật mình hiểu ra sau, khe khẽ mỉm cười, “Đúng a, tại hạ Quý Nhất Ngôn, cũng là từ hương cống từ huyện Thanh Dương ra, thời điểm tháng hai cùng hai vị Lô huynh đệ ngồi chung xe tới, các ngươi sao chạy tới nơi này tìm bọn , lúc này bọn ở chỗ này.” Nhắc tới cũng khéo, thư sinh chuyện này chính là Quý Đức lúc ấy cùng Lô Trí ở nhờ chùa Hoằng Phúc.

      Quý Đức thấy nàng thần tình kích động, trong lòng biết nhất định là có hiểu lầm gì trong đó, thế là lời an ủi , “Phu nhân cần lo lắng, bọn cư trụ trong Quốc Tử Giám, ta vừa mới từ bên kia trở về, chắc hẳn ngài còn biết Lô huynh đệ được vị đại nhân nhìn trúng, viết thư tiến cử vào học ở Quốc Tử Giám, tháng trước liền dọn ở trong túc quán của học sinh…”

      đem tình huống đại khái của Lô Trí lần với Lô thị sau, lại đề xuất mang các nàng Quốc Tử Giám tìm người, Lô thị tự nhiên là cảm kích tạ ơn.

      Di Ngọc nhìn nghiêng gương mặt Lô thị khó nén hớn hở, đáy lòng thầm thổn thức: còn may gặp người này, bằng sai dương thác suýt nữa liền thực lỡ mất.



      Thành Trường An:

      Đây là phối đồ thành Trường An, mỗi phường là ô vuông như thế, rất quy hoạch nga, giống Phú Mỹ Hưng ghê =D

      [​IMG]

      Trường An thành nay là Tây An thuộc tỉnh Thiểm Tây – TQ

      Trường An thành là trong 4 tứ đại thành cổ của thế giới gồm: Athens, La Mã, Cairo, Trường An.

      Trường An cũng là điểm bắt đầu của “Con đường tơ lụa” nổi tiếng.

      Diện tích > 80km vuông. Trải qua 1200 năm kinh đô lịch sử.

      Cổng Chu Tước ngày nay:

      [​IMG]

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 50

      Vào Quốc Tử Giám tại phường Vụ Bản, Quý Đức quen thuộc khu vực đưa hai người đến cửa sau túc quán của học sinh, bởi vì quy định ở đây, Lô thị cùng Di Ngọc chỉ có thể ở ngoài cửa đợi vào trong gọi người.

      Lô thị có chút nóng lòng tại bục đá trước cửa túc quán bước lên xuống, thường thường hướng cửa lớn mở rộng nhìn vào bên trong, nhưng chỉ có thể nhìn thấy vài hoa cỏ trong viện.

      Di Ngọc ngược lại có khẩn cấp vội vã như nàng, lẳng lặng đánh giá bốn phía, vừa mới thầm khen tiếng nơi này ngay cả cửa sau đều xây dựng khí phái như thế, liền gặp ba người thiếu niên đồng dạng mặc thâm y màu tím nhạt, đầu đội mũ bằng lụa đen kết bạn từ trong viện ra.

      Thiếu niên chính giữa eo đeo hồng ngọc tinh mỹ, hai má hơi hóp nghiêng người nhìn thoáng qua các nàng, sau khi cười nhạo tiếng, đối hai người bên cạnh , “Thấy , đây biết được lại là cái thân thích của kẻ nghèo mạt nào.” Hai thiếu niên hình dáng như người hầu liền đem tầm mắt hướng đến thân mẹ con Lô thị nhìn nhìn, sau đó bồi cười ứng lời .

      Thanh của bọn vẫn chưa đè thấp, Lô thị cùng Di Ngọc nghe cái ràng, mặt cắn răng, mặt còn lại là lẳng lặng xem bọn .

      Thiếu niên kia vừa dứt lời xong về phía trước mấy bước, dư quang quét đến khuôn mặt Di Ngọc, “Ơ” tiếng, liền xoay người mang hai người hầu hướng các nàng, đứng trước mặt cách hai mẹ con hai bước, duỗi ngón tay chỉ Di Ngọc tiếng the thé đối với người phía sau : “Các ngươi nhìn xem, tiểu nha đầu này đôi mắt có phải hay giống người?”

      Ngón tay chỉ tới đây, cách chóp mũi Di Ngọc bất quá hai tấc, Lô thị nắm chặt bàn tay Di Ngọc lui về sau tránh né ngón tay, tốn ít sức lực kiềm chế tinh thần xúc động mới tiến lên tát tai , trầm giọng , “Ngươi nên tôn trọng chút.”

      “Há” tiếng, thiếu niên kia nghe lời Lô thị nhất thời cười ngặt nghẽo, bên cười bên chỉ Lô thị cao giọng , “Nghe thấy , kêu ta nên tôn trọng a, ha ha, kêu tiểu gia đối với cái thứ hạ cửu lưu (1) tôn trọng… Ha ha.” Hai người hầu tiến đến bên cạnh , cùng giễu cợt lên.

      Di Ngọc nghiêng đầu tránh nước miếng do chuyện phun tới, quay đầu chỉ khuôn mặt của mình với Lô thị, “Nương lau mặt ah, chấm nước miếng phun đến mặt, thúi thúi.”

      Thiếu niên eo đeo hồng ngọc đột nghiên ngưng tiếng cười, duỗi ra đôi tay đem hai cái người hầu còn nhếch miệng vui cười ra sức đẩy ra, tới gần hai mẹ con, tại lúc Lô thị chưa phản ứng kéo vai trái Di Ngọc phen lôi nàng đến bên cạnh mình, mở hai con mắt cố gắng trợn tròn cũng lớn lên, cắn răng hỏi, “Ngươi ai miệng thúi?”

      “Ngươi làm cái gì!” chờ Di Ngọc trả lời, Lô thị hung hăng quá tiếng sau, vội vươn tay đem nàng kéo phen về bên cạnh mình.

      Thiếu niên kia sắc mặt bắt đầu khó xem, nghiêng đầu đối hai người vừa mới rồi bị đẩy ra thấp giọng mắng, “Ngu xuẩn, còn ngốc ra làm cái gì, lên đem nha đầu thúi kia kéo ra cho ta!”

      Di Ngọc chính thầm hối hận mình vừa rồi vì sao muốn trổ tài cho khoái trá miệng lưỡi, hai người xông tới, cần đưa tay bắt người, liền nghe phía sau truyền tới trận tiếng ho , pha lẫn khàn khàn tiếng người , “Khụ, Trưởng Tôn Chỉ, khụ khụ, các ngươi tại sao lại khi dễ người khác sao?”

      Nghe thấy tiếng này, hai người lại thần kỳ dừng động tác, có chút mất tự nhiên đến phía sau thiếu niên mang hồng ngọc tựa hồ kêu là Trưởng Tôn Chỉ kia.

      Di Ngọc thừa dịp lực tay Lô thị buông lỏng thò đầu ra, nghiêng đầu liền nhìn thấy từ nơi cửa nhanh nhẹn ra thiếu niên cao gầy, mười lăm mười sáu tuổi, thâm y màu tím nhạt kia mặc ở người càng ra gầy, tay che ở môi ho , khuôn mặt thanh tú phiếm bệnh trạng trắng nõn.

      Trưởng Tôn Chỉ nhìn thấy người tới sau, sắc mặt khẽ biến, hừ lạnh tiếng, : “Đỗ Nhược Cẩn, ngươi ma ốm này còn khỏe lại chạy ra lo chuyện bao đồng, đợi lát nữa té xỉu ta tống ngươi trở về.”

      Thiếu niên tên Đỗ Nhược Cẩn nghe chuyện như thế lại tức giận, ngược lại để xuống tay che miệng, khóe môi giơ lên tia cười nhàn nhạt, “Khụ khụ, nếu là ngươi biết Trưởng Tôn đại nhân ở tiền viện tìm ngươi thấy, khụ, lúc này tới cửa sau, sợ là còn muốn cảm tạ ta nhiều lo chuyện bao đồng .”

      Trưởng Tôn Chỉ nhất thời hoảng thần, nửa điểm có ngạo khí ỷ mạnh hiếp yếu như vừa rồi, chính là xoay người hung hăng trừng mẹ con Di Ngọc cái sau, liền dẫn hai người hầu chạy chậm thấy bóng dáng.

      Lô thị kéo Di Ngọc qua, giọng tạ ơn thiếu niên ốm yếu vẫn che miệng ho , lại cười tay phải lắc hai cái, đường khụ xa.

      Ngay tại lúc Di Ngọc ghé mắt trông theo bóng lưng thầm suy tư, chợt nghe có người ở sau hô — “Nương! Tiểu Ngọc!” Chờ nàng quay đầu vừa nhìn thấy hai đạo thân ảnh xám trắng từ trước cửa hướng các nàng chạy tới, vừa mới phân biệt ra khuôn mặt Lô Tuấn, liền cảm thấy dưới nách truyền tới cổ lực mạnh mẽ, thân thể đột nhiên bay lên , là bị xách cao cao lên.

      “Tiểu Ngọc! Nhớ nhị ca !” Di Ngọc bị Lô Tuấn xách lên trong trung trận mạnh hoảng hốt sau, trừ choáng váng đầu vẫn là choáng váng đầu, đâu nghe ràng cái gì, lại gặp khuôn mặt trước mắt đột nhiên để sát vào, bàn tay kề vào trán của đem cái mặt to của đẩy ra, bên kêu để mình xuống dưới, bên thầm hận chính mình vừa rồi tại sao đứng ở phía sau Lô thị .

      “Nương.” Lô Trí còn tốt chút, tuy thần sắc cũng có chút kích động, nhưng là thành thành có làm cái hành vi quá khích gì.

      Hốc mắt Lô thị hơi hơi phiếm hồng, liên tục ứng mấy tiếng sau, liền kéo cánh tay Lô Trí, tại người bên này sờ sờ bên kia vỗ vỗ, hồi gầy, hồi lại cao lên.

      Bên này mấy người chính trình diễn tiết mục ngàn dặm tương phùng, cửa sau túc quán xa xa chạy tới người, thở hổn hển ngừng bên cạnh bọn họ, hô hô : “Ngươi, các ngươi hái cái, sao, sao chạy nhanh như vậy…”

      Người tới chính là Quý Đức mang mẹ con Lô thị tới tìm con, Lô Trí thấy bộ dạng của , hơi áy náy đến trước người thay vỗ vỗ lưng thuận khí, thấp giọng , “Quý đại ca, vừa rồi nhất thời nóng lòng, cũng chưa kịp đối ngươi cảm ơn, nay hương ngươi xin lỗi, đa tạ ngươi mang nương cùng muội muội ta tới đây.”

      Lô thị mang Di Ngọc tiến lên lại hướng tạ hồi, Quý Đức thở nổi vội vàng lắc đầu mấy tiếng “Khách khí”, liền tự xưng mình còn có việc người, cáo từ rời .

      Chờ sau khi , Lô gia bốn người đến quán trà thanh tĩnh kề bên, tìm phòng ngồi xuống.

      “Ba!” tiếng, bàn tay Lô Tuấn hung hăng đập ở cái bàn thấp, gương mặt tuấn tú tức giận đỏ bừng, “Nương, bọn , bọn sao lại là cái thứ biết gì như vậy!” Khuôn mặt Lô Trí cũng đen thui, tiếng nắm chặt chén trà trong tay.

      Nghe Lô thị đem tình sau khi bọn rời phát sinh lần, thỉnh thoảng có Di Ngọc giọng bổ sung, trong lòng hai huynh đệ đều là bốc lửa, trong lòng đau nương cùng muội muội chịu tội, lại hận mấy người vô sỉ.

      Lúc này cách lúc các nàng bị hại trốn chết có hai tháng, trải qua đoạn thời gian này bình tĩnh hòa hoãn, Lô thị cùng Di Ngọc từ lúc vừa mới bắt đầu chan chứa cừu hận cùng phẫn nộ, sau lại chậm rãi bình tĩnh xuống, ngược lại thông suốt rất nhiều, nếu hận thù là thể, nhưng nếu khẩn cấp vội vã nghĩ muốn báo thù hai mẹ con cũng nghĩ đến nữa.

      Đều nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, nhưng chiếu vào Lô thị cùng Di Ngọc, loại đặc thù này liền ràng như vậy, Di Ngọc thấy hai ca ca thần sắc phẫn nộ, lại ngoài ý muốn phát đến trong lòng mình đối với mấy người hại các nàng chật vật mà chạy sớm ngay từ đầu còn tâm tình “Hận ăn thịt bọn họ”, chỉ có khi nghĩ đến chút việc này mới cảm thấy phẫn nộ.

      Lô thị nắm tay hai đứa con trai ấm giọng khuyên giải an ủi trận, chờ mặt bọn hòa hoãn sau, mới : “Được rồi, các ngươi đừng tức giận làm hư thân thể, ta cùng Tiểu Ngọc nay phải đều tốt sao, thiện ác có báo, mấy người ác kia tự nhiên có thời điểm báo ứng, nên để chúng ta quan tâm nhiều… Trí nhi, cùng nương chuyện của các ngươi , nương tại còn hồ đồ.”

      Lô thị bởi vì muốn để cho hai huynh đệ phiền não quá nhiều, hợp thời thay đổi đề tài, trong lòng Lô Trí biết có lại hận đám người này tại cũng có biện pháp xả giận cho các nàng, chỉ thầm ghi nhớ chuyện này sau, thuận theo lời của Lô thị, đem chuyện phát sinh sau khi bọn tới Trường An, phân việc to việc đều cho mẹ con các nàng nghe.

      ******************
      (1) hạ cửu lưu: TQ cổ đại dựa theo thân phận người mà chia thành 9 loại (cửu lưu), phức tạp chút có “Thượng cửu lưu”, “Trung cửu lưu”, “Hạ cửu lưu”.

      Dân gian có nhiều cách chia, mà quý tộc hay nhân sĩ giang hồ cũng tùy ý chia ra đủ loại, ở đây Grey lấy loại được hiểu rộng nhất để chú thích.

      Hạ cửu lưu bao gồm 9 loại sau:
      Nhất lưu – vu: Là phù thủy vẽ bùa niệm chú chiêu thần xua quỷ.
      Nhị lưu – xướng: giang hồ, ca kỹ
      Tam lưu – đại thần: Thầy cúng dùng hình thức nhảy xướng để chữa bệnh.
      Tứ lưu – bang: Người gõ mỏ ban đêm để báo canh giờ.
      Ngũ lưu – thợ cắt tóc: Thợ cắt tóc tứ phương, cắt tóc dạo.
      Lục lưu: Nhạc công.
      Thất lưu – con hát: Diễn viên, ca sỹ, đại khái làm về nghệ thuật biểu diễn.
      Bát lưu – Ăn xin
      Cửu lưu – Bán kẹo: Thổi đồ chơi làm bằng đường, nặn tò he.


      Tóm lại “Hạ cửu lưu” dùng để chỉ chung: Sư gia, nha sai, cân đo, bà mối, lính hầu, gõ mõ, trộm, xướng (con hát), đài cao (biểu diễn sân khấu), thổi (thổi kẹo đường), xiếc thú, đấm bóp lưng, xây dựng, cắt móng chân, thợ cắt tóc, may vá, nhạc công, phù thủy, ca kỹ, bán kẹo,…

      Ngành nghề có tính tượng trưng cho dòng nghề, chứ ko đơn giản là chỉ riêng ngành nghề được đến. chung “Hạ cửu lưu” chỉ những người xuất thân thấp hèn, đê tiền, nghèo mạt, thất học và mua vui hầu hạ người khác. Ý tứ mang hàm ý vũ nhục và chế giễu.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 51: Ngẫu góc
      (Ngẫu nhiên xuất góc)

      Ngày đó Lô Trí được Đỗ Như Hối đưa cho mảnh tử ngọc làm tín vật, nhưng gấp tới cửa, mà dùng thời gian mấy ngày nghe ngóng vài việc, lại ròng rã qua bảy ngày mới cầm tử ngọc đến Đỗ phủ bái phỏng.

      Đỗ Như Hối cũng hỏi vì sao thong dong đến chậm, ngày đó liền dẫn đến Quốc Tử Giám giải quyết thủ tục nhập học, ghi vào tịch sách, tiến Tứ Môn học viện, lại dùng chút đặc quyền đem bọn an bài tại túc quán nơi dành cho học sinh ở lại phía sau hậu viện, chỉ chờ khai giảng.

      Lô Trí đến đoạn bọn dời đến túc quán Lô thị nhịn được mở miệng hỏi đến, “Làm sao mà nhị đệ ngươi cũng có thể ở lại trong quán, nếu là tiện, buổi tối vẫn là làm cho cùng chúng ta cùng nhau .”

      Lô Trí cười , “Nơi này nhiều là quan lại con cháu, nhà ai đến trường mang cái thư đồng, bởi vậy từng phòng đều riêng biệt, chỉ ủy khuất bị xem như là thư đồng, nương cần lo lắng, ngài cùng Tiểu Ngọc nay dù sao cũng là sống nhờ tại viện của người khác, nếu mang nhị đệ lại có nhiều bất tiện, trước vẫn là để cho ở bên này cùng ta, chờ chúng ta mua căn nhà mới lại .”

      Lô thị lúc này mới yên lòng, lại hỏi thăm vài vấn đề ăn ở lại, liền thấy Lô Trí vỗ đầu cái, đối với Lô Tuấn ngồi bên , “Nhị đệ, ngươi trở về đem bạc ta nhận được mang tới.” Lô Tuấn gật đầu ứng, chờ Lô thị ngăn, liền nhấc rèm chạy .

      Di Ngọc bên buồn bưc hỏi han, “Cái gì bạc a?”

      mặt Lô Trí tươi cười càng đậm, “Ta học ở đây, mỗi tháng còn cầm được hai lạng bạc.” Nhìn thấy Lô thị cùng Di Ngọc đều mang biểu tình kính ngạc sau mới tiếp tục , “ chỉ là bạc, mỗi ngày ba bữa cùng trà bánh cũng đều được trường học cung ứng, mỗi quý (3 tháng) còn được phát ba bộ quần áo xuống dưới.” tới đây, liền đứng dậy để cho các nàng xem quần áo mới người.

      Di Ngọc sớm chú ý đến Lô Trí mặc quần áo có cùng hình thức với ba cái công tử quần lụa lúc nãy, khác biệt ở chỗ thân Lô Trí là thuần màu trắng, đầu đội cũng là cái mũ màu trắng, mà thân đồ trắng này mặc người Lô Trí, lại càng biểu ra mặt mũi thanh tuấn, phẩm chất ôn nhuận.

      Hai mẹ con cực ăn ý đem việc các nàng gặp được lúc chờ ngoài cửa ra, lại ngồi ăn hồi trà bánh, Lô Tuấn chạy lấy tiền liền trở về.

      Lô thị nhận túi màu trắng đưa tới trong tay mình, chỉ thấy đến tay tương đối nặng, mở ra nhìn áng chừng có mấy thỏi bạc, lại có mười mấy lượng, chờ nàng đem kinh ngạc ra khỏi miệng, liền nghe Lô Tuấn đỉnh đạc , “Nương, đại ca nhưng tiết kiệm, lúc chúng ta rời nhà ngài đưa bạc chỉ xài non nửa, cộng thêm mấy ngày trước đây đại ca lĩnh sáu lượng bạc, nơi này đầy đủ có mười sáu lượng nha.”

      Lô thị vội , “Các ngươi ăn mặc tiết kiệm như vậy làm cái gì, nương nơi này có tiền, này đó vẫn là các ngươi lưu dùng .” xong liền đem bạc lần nữa gói lại.

      Lô Trí nghe vậy vỗ đầu Lô Tuấn cái, cười mắng, “Tiết kiệm chỗ nào, có thiếu cho ngươi ăn quà vặt sao.” Mới lại chuyển về phía Lô thị, “Nương đừng nghe bậy, hai chúng ta ở chỗ này vốn là cần dùng tiền, ta còn tạm giữ lại hai lượng bạc đây, số tiền này ngài cất kỹ, mua chút linh tinh cho Hương Hương tỷ, ta thực muốn đa tạ nàng. Hơn nữa ta thấy ống tay áo của Tiểu Ngọc đều ngắn, bộ đồ này cũng là mấy năm trước, trở về mua chút vải tốt, làm mấy bộ quần áo còn tốt hơn để tiền ở ta nơi này cũng dùng.”

      Lô thị nghe lời , trước là sửng sốt, mà sau liền nghiêng thân rất nhanh bắt lấy cánh tay Di Ngọc chưa kịp giấu , quả nhiên phát quần áo mặc người nàng cổ tay ước chừng ngắn hai tấc, tuy giặt sạch , nhưng vì mỗi ngày luyện chữ mà chỗ tiếp xúc bị mài mòn trắng bệch chói mắt.

      Lô thị ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khả ái của Di Ngọc, nhịn xuống chua xót ấm giọng , “Khoảng thời gian này vội, cũng lo lắng ngươi, sao bữa trước lúc cho Hương Hương tỷ may quần áo, cùng nương ngươi nơi này ngắn?”

      Di Ngọc tuổi lớn, quần áo hàng năm tuy làm nhiều, nhưng lúc ở Kháo Sơn thôn, mỗi khi nàng ràng cao lên, Lô thị hoặc là cho nàng sửa lớn hơn chút, hoặc là làm bộ đồ mới, chưa từng cho nàng mặc quần áo ngắn quá như vậy. Từ năm trước vì Lô Trí thi trong nhà đều lo kiếm tiền, cũng làm cho Di Ngọc mặc quần áo cũ nguyên cả năm, nay nhìn kỹ cũng thấy chút ngắn.

      Di Ngọc nhìn thần sắc của nàng liền biết chính mình chọc nàng đau lòng, trong lòng tức nảy lên cỗ ấm áp, nhìn thoáng qua Lô Trí mang vẻ mặt “ sai lời” sau, với Lô thị, “Đây nếu phải đại ca mắt sắc, chính con cũng chú ý đến, chắc là lúc đến Long Tuyền trấn mới cao lên.”

      Thấy hốc mắt Lô thị vẫn ửng đỏ, vội ôm cánh tay nàng, làm nũng , “Trong lòng nương đau con, trở về may bộ váy xinh đẹp cho con là được, đại ca đưa tiền ngài liền nhận lấy , con xem hai người bọn họ ở chỗ này tháng, ăn cũng béo.”

      Lô Trí thừa cơ tiếp đến, “Đúng a nương, trong trường cơm nước rất là sai, có rau có thịt, tất cả đều có dầu xào. Đúng, nghe Quý đại ca kế bên nơi này có quán ăn món ăn khá ngon, giá tiền cũng tiện nghi, lúc này cũng trưa, chúng ta lấp đầy cái bụng lại chuyện, được ?”

      Lô thị nhìn ba người huynh muội bọn đều làm ra vẻ mặt “Đói khát khó nhịn” sau, liền nín khóc mỉm cười, đồng ý.

      Ngay lúc Lô gia bốn người ăn uống cười , góc vắng vẻ tại thành Trường An, trong gian tư trạch tĩnh mịch xinh đẹp, có tòa lầu tinh xảo, A Sinh chính thủ ngoài cửa phòng gian lầu hai, yên tĩnh chờ chủ tử nhà mình gọi đến.

      “Tiến vào.” tiếng thâm thấp cách cửa phòng truyền vào trong tai sau, lúc này mới nhàng đẩy ra cánh cửa sơn hoa, vào phòng xong xoay người đem cửa phòng khép lại, mới khom người vào.

      Trong phòng ngủ bài trí tinh xảo hoa mỹ, Thường công tử thân thủy sắc cẩm bào chính nghiêng người tựa cái nhuyễn sập gỗ lim trải sa lung(*) xanh biếc dưới cửa sổ, đầu tóc dài tối đen rời rạc mở ra, vài sợi rơi dính cạnh khuôn mặt trắng nõn, hai mắt nhắm có vẻ mê muội nửa ngủ nửa tỉnh, ngẫu nhiên vài tia lưu quang màu xanh bích từ giữa tràn ra.



      Nếu giờ phút này Di Ngọc nhìn thấy dáng vẻ biếng nhác của vị thiếu niên ân công đại nhân này, nhất định hô to bị lừa, hoài nghi người này cùng quái nhân tự bế mỗi khi mình nhìn thấy luôn ngồi nghiêm chỉnh phải chăng là cùng người.

      “Bên kia còn nhả ra sao?”

      “Thuộc hạ vô năng, bọn chịu giao ra.” A Sinh cúi thấp đầu xong câu đó sau, trong phòng liền còn thanh , cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng truyền báo trình diện tới, mới lại nghe sắc pha lẫn điệu thiếu niên, thấp thấp vang lên.

      “Toàn giết.” Tạm ngừng sau đó lại , “Lưu toàn thây, dù sao phải…” Thừa lại lời Thường công tử cũng ra miệng, trái lại vươn ra bàn tay oánh nhuận đối A Sinh vẫy chút, A Sinh liền xoay người lui xuống.

      Sau đó có người khác kế A Sinh chân tay khom người vào, cho đến khi cách nhuyễn sập bằng gỗ lim ba bước, mới dùng đôi tay phủng cái túi bạc hà, chờ Thường công tử lấy ra sau, mới nhanh chóng lui xuống.

      Thường công tử duỗi tay từ trong túi cầm ra mảnh lá xanh biếc, ngừi chút liền thở dài tiếng, nhàng tự , “ ràng là dạng, tại sao lại dùng được, nhất định phải…”

      tới đây, đem túi bạc hà tinh xảo kia tùy tay ném đến đất, từ cổ tay áo rộng thùng thình lục lọi ra mảnh lá xanh biếc mềm mại mỏng manh cỡ ngón út, để ở giữa mũi ngửi, đôi mắt khép chậm rãi nhắm lại, từ đôi môi mỏng trơn bóng tràn ra mấy sắc.

      “Là hương vị này mới đúng…”

      ~ Hết chương 51 ~

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 52

      Lô gia bốn người ăn cơm, lại tán gẫu trận, Long Tuyền trấn cách Trường An rất gần, Lô thị quyết định tháng sau tiếp tục tới xem bọn , lại dặn dò hai huynh đệ vài việc vặt trong sinh hoạt, cho đến khi mặt trời dần lặn về phía tây mới để bọn tiễn đến hướng cổng An Hóa ở thành nam.

      Từ Vụ Bản phường đến thành nam cũng có cả đoạn đườang, nhưng cả gia đình vốn khó được gặp nhau nên chỉ hận thể làm cho đoạn đường này lại dài ra thêm ít. Lô Trí vốn tồn tâm tư muốn gặp Thường công tử cứu trợ mẫu muội lần, chờ bọn đến phụ cận cổng An Hóa, liền bồi các nàng chờ dưới tường thành.

      Lô Tuấn bên này đùa Di Ngọc chuyện, Lô thị nhìn hai người nháo vui vẻ, mặt do dự trận sau, lặng lẽ đem Lô Trí kéo đến bên, thấy hai huynh muội bên kia chú ý đến bên này, mới thấp giọng hỏi thăm, “Trí nhi, ngươi, ngươi có gặp ?”



      Lô Trí sớm phát nương từ lúc ăn cơm liền bộ muốn lại thôi, lúc này quả nhiên nghe nàng hỏi khỏi miệng, trong lòng than thở hơi, mặt biểu tình lại rất tự nhiên, “ có, chỉ là nghe vài chuyện — nương, liền tính là gặp, cũng là nhận ra, chúng ta rời chín năm.”

      mặt Lô thị cứng đờ, thần sắc có chút u u, “Nương chỉ là thuận miệng hỏi chút…”

      Lô Trí nhìn thấy ngón tay nàng căng thẳng nắm chặt cổ tay áo, thanh nhu hòa, “Được rồi, chúng ta trở về thôi, Tiểu Ngọc đều hướng nơi này xem vài lần rồi.” Lô thị khẽ gật đầu, liền cùng tới.

      đến giờ Dậu, Di Ngọc liền nhìn thấy chiếc xe ngựa sớm sớm các nàng ngồi xa xa chạy tới, A Sinh đánh xe vững vàng ngừng phía trước bọn họ.

      “Lô phu nhân, đây là hai đứa con trai của ngươi ?” A Sinh vừa nhìn liền thấy đứng bên cạnh mẹ con Lô thị có hai thiếu niên xuất sắc, trong mắt tinh quang chợt lóe, cười hỏi ra tiếng.

      Lô thị gật đầu ứng, rồi giới thiệu A Sinh với Lô Trí cùng Lô Tuấn, hai huynh đệ tức khom người hướng cảm ơn, lại uyển chuyển đề xuất hy vọng gặp Thường công tử trong xe lần, nhưng mà A Sinh nghe xong lại cười khổ mà : “ khéo, công tử lúc này có ở trong xe, mấy ngày nay muốn lưu lại Trường An xử xý chút việc, chỉ phái ta đưa người trở về trong trấn.”

      Hai huynh đệ nhìn về hướng toa xe ánh mắt tuy khó dấu thất vọng, nhưng vẫn là khách khí tạ ơn việc A Sinh đặc biệt tới đưa người, Lô thị cùng Di Ngọc lưu luyến rời cùng bọn hai người cáo biệt sau, liền ngồi lên xe ngựa trở lại Long Tuyền trấn.

      Lại qua mấy ngày, lá bạc hà trong vườn hoa Du viện đến thời điểm ngắt lấy, trước đó Lý quản gia sai khiến hai cái tiểu nha hoàn thận trọng tới giúp đỡ, Di Ngọc cũng vui vẻ được thanh nhàn, cùng bọn qua mấy điểm công việc cần chú ý sau, liền chạy vào phòng cầm quyển sách, dời ghế ngồi ở trong sân “Trông coi.”

      Hai tiểu nha hoàn này mỗi người cầm cái sọt bằng tre trúc, vây ở vườn hoa xung quanh cẩn thận dè dặt hái lá bạc hà, từng cái động tác mềm cẩn thận, mới đầu Di Ngọc thấy bộ dạng của các nàng, còn cười với các nàng thứ này yếu ớt như vậy, cần cẩn thận quá như thế, lại thấy bọn nha hoàn chỉ là cười ứng, động tác tay lại thay đổi nửa điểm, cũng thêm nữa.

      Nhưng Di Ngọc cảm thấy kỳ quái là, hai người nha hoàn chỉ hái non nửa giỏ liền rời , lát sau Lý quản gia cũng tới Du viện, nhìn thấy Di Ngọc ngồi ở cạnh vườn hoa đếm bạc hà, tiến lên gọi tiếng.

      “Lô nương.”

      Di Ngọc trong lòng có nghi vấn, quay đầu nhìn thấy Lý quản gia tới, liền buồn bực chỉ vườn hoa, hỏi, “Sao các nàng chỉ hái chút như vậy?”

      Lý quản gia cười cười, “ muốn tới cùng ngươi việc này, lá bạc hà này hái xuống cũng chỉ có hương vị bảy tám ngày, bởi vậy công tử đặc biệt phái người đến phân phó, các mỗi năm ngày tới hái ít, lần trước dời mấy gốc kia liền thể sống, chúng ta sợ là trồng được thứ này, bởi vậy còn cần ngươi nhiều chăm sóc thời gian.”

      Di Ngọc buồn bực hết sức, thứ bạc hà này dùng giống trồng lên phiền toái còn được, nhưng mà đem bán thành phẩm cấy ghép đều cũng trồng ra, chẳng lẽ thủ hạ của Thường công tử này đều đần độn hay sao?

      Tuy rằng lòng có nghi vấn, nhưng Di Ngọc vẫn là sảng khoái đáp ứng, Lý quản gia này ý tứ chính là muốn nàng tiếp tục giúp đỡ trồng bạc hà, như thế thành vấn đề, dù sao các nàng còn muốn tại biệt viện này ở lại đoạn thời gian, về phần số bạc hà dời kia, người ta đều như vậy, bất luận giả, tội gì chính mình phá đám.

      Lý quản gia thấy nàng đáp ứng, mặt cười ra cả nếp nhăn, lại quan tâm mấy câu về vấn đề sinh hoạt thường ngày, liền xoay người rời .

      Đến buổi chiều, Lô thị cùng Lưu Hương Hương lên phố mua đồ trở về, Di Ngọc đem tình Lý quản gia tới tìm , Lô thị cười cười sờ sờ đầu nàng, chỉ dặn dò nàng ngoan ngoãn giúp người ta trồng bạc hà, liền cầm vải mới mua tới cho nàng chọn màu sắc.

      Lô thị có Lô Trí đưa chút bạc, kinh tế liền dư dả lên, cùng Lưu Hương Hương hai người đường mua rất là nhìu ra vài thứ, Di Ngọc ràng phát Lô thị từ lúc gặp hai huynh đệ Lô Trí sau trong lòng phóng khoáng ít, nhìn mặt nàng nhiều ra tươi cười, cũng rất là cao hứng.

      Đảo mắt đến cuối thu, ruộng vườn Lô gia thu hoạch xong, tại ngày cuối tháng mười, Lý quản gia tự mình tới thông báo các nàng sau này cần lại giúp đỡ trồng bạc hà, Lô thị chính là nghĩ bọn cấy ghép thành công, Di Ngọc lại thầm đoán được, người kia đại khái là lại cần thứ này.

      Được tin tức này, Lô thị đem tiền bạc trong nhà tính kỹ lần, cộng thêm mấy ngày trước lúc thăm Lô Trí được chút bạc kia, tuy vẫn đủ mua nhà, nhưng lại có thể thuê được gian tiểu viện ở lại.

      Thế là trước khi qua năm mới Lô thị liền tìm chỗ ở, giao nửa năm tiền thuê nhà, chuẩn bị hành lý xong mới hướng Lý quản gia cáo từ, đối phương sớm được tin các nàng muốn chuyển ra , thấy Lô thị cũng giữ lại, thuận đường giúp đỡ chọn cái ngày tốt, phái hai cái gia đinh giúp các nàng dọn nhà, lại đưa vài vật thường dùng qua, bởi vì phải cái gì đáng giá, Lô thị cũng cự tuyệt.

      Chỗ ở mới ở tại cái hẻm trong trấn nam, tiểu viện chẳng hề rộng rãi, hai gian phòng để ở chật hẹp sát cạnh nhau, sườn tây còn có phòng bếp hẹp. Bốn phía viện này đều là chút nông hộ bình dân, chủ nhà cũng là cư dân hơi giàu có ở vùng này, tuy hoàn cảnh nhà mới thể so với Du viện nơi ba mẹ con ở, nhưng tóm lại là nhà riêng, thoát ly ngày ăn nhờ ở đậu, làm việc chuyện đều tự tại ít.

      Đáng nhắc tới là, do Di Ngọc lén lén lút lút “Đặc thù chiếu cố”, mảnh đất phía dưới chân núi đều trông cây ăn quả cùng sơn tra, tất cả đều sinh trưởng vô cùng tốt. Đúng lúc nông công mà Lô thị mời tới chăm sóc, lại chính là những nông dân đem đất bán, xem mầm ở trong vườn, nếu đỏ mắt là thể, thời điểm tới gần đầu năm, lại tìm cớ tới nhà Lô thị nháo trận, Lô thị cũng cho bọn sắc mặt tốt, lập tức liền chấm dứt thuê ước , ấn tiền công từ trước cho bọn , đuổi người . Vốn nghĩ là bọn còn muốn lại nháo mấy trận, nhưng mà thẳng đến cuối năm, đều lại gặp bọn đến trước cửa.

      Đến lúc cuối năm, Lý quản gia mang thiếu đồ Tết đến tiểu viện lần, Lô thị thấy mang theo nhiều là thịt cá, vốn định từ chối khéo, lại tự xưng mấy thứ đó đều là từ thôn trang của nhà sinh ra, chẳng hề tiêu tiền, lại là Thường công tử tự mình phân phó, Lô thị tạ ơn sau đó mới tiếp nhận vào.

      Lô Trí cùng Lô Tuấn trước khi hết năm được trở về trong nhà ở Long Tuyền trấn, cùng ba mẹ con Lô thị vui vẻ trải qua cái Tết đầu tiên ở Long Tuyến trấn, cho đến khi qua khỏi rằm tháng giêng, Lô Trí mới thân mình trở lại thành Trường An.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 53

      Theo mấy tiếng gà gáy, thái dương vốn ở đường chân trời từ từ dâng lên, Long Tuyền trấn từ trong giấc ngủ say dần tỉnh lại, nghênh đón sáng sớm mới, sương sớm màu trắng sữa chưa tan hết, trong ngõ hẻm ở trấn tây, tiếng thấp thấp dần dần vang lên.

      “Đại tẩu, chúng ta vẫn là trời tối lại đến , sợ là người ta còn chưa dậy đâu.” cái nông phụ hai mươi có lẻ trang điểm như con kéo kéo người trước mình.

      Bị nàng lôi kéo như vậy, người kia khó khăn lắm mới ngừng lại, quay đầu, liền thấy gương mặt hình bầu dục lược hiển thông minh lanh lợi, “Sớm cái gì, ban đêm hôm qua ta được tin tức liền muốn qua đây, ngươi lại muộn nên thôi, nay chúng ta dậy sớm, ngươi lại sợ quấy rầy người ta.”

      “Nhưng mà, nhưng mà chúng ta dù sao cũng là xin người khác giúp đỡ, quấy rầy người ta nghỉ ngơi, tới cùng là tốt — thôi, hay là nghe ta, chúng ta về trước .” Thiếu phụ kia tức muốn kéo tẩu tử nhà mình về.

      “Ai chúng ta muốn cầu nhà nàng? Tốt xấu cũng giúp các nàng làm công hơn nửa năm, ngừng xích trảo liền ngừng, điều này làm cho chúng ta làm sao còn kiếm được tiền?” Phụ nhân hình dạng thông minh lanh lợi kia càng sắc mặt càng khó xem, trở tay giữ chặt cánh tay thiếu phụ, “, liền tính bán cũng thể tiện nghi các nàng, có xích trảo kẹo hồ lô chúng ta thể chế thành, các nàng vốn giàu, nay lại được khoản bạc lớn như vậy, tốt xấu cũng muốn phân chúng ta khoản phí phân phát!”

      Thiếu phụ kia có khí lực lớn như tẩu tử nhà mình, chỉ có thể mặc nàng kéo mình đường về phía trước, xuyên qua phố chính trấn, vào đường đối diện, hướng nam quẹo vào ngõ rộng rãi, lại được mấy bước, mới ngừng trước cánh cổng có dán câu đối thiếp hồng đề chữ màu đen.

      Phụ nhân hình dáng thông minh lanh lợi lúc này mới buông cánh tay thiếu phụ ra, đạp lên bậc thang, hít sâu hơi, ra sức đập vào cửa gỗ màu đen trước mắt, trong miệng quát to, “Mở cửa mở cửa! Nhanh mở cửa!”

      Cứ như vậy gọi bốn năm hồi, mới ước nghe thấy tiếng bước chân người, đợi nàng lại đem bàn tay hạ xuống, cửa lớn liền bị người từ bên trong mở ra.

      cái khuôn mặt tròn tròn, tiểu nương hình dạng nha hoàn chính là mặt ngáp, mặt hỏi người tới, “Làm cái gì nha, sáng sơm như vậy tới nhiễu thanh tĩnh của người khác.”

      “Ta muốn tìm Lô Nhị Nương! Ngươi đem nàng kêu ra cho ta!”

      Nha hoàn kia lúc này mới tử tế xem người chuyện trước cửa vài lần, sau đó nhíu mày , “Phu nhân chúng ta còn ngủ na, ngươi đợi lát nữa lại tới .” xong liền muốn khép cửa lại, lại bị phụ nhân kia nhanh bước vào trong cửa, thiếu phụ sau lưng nàng cắn chặt răng cũng chen vào trong.

      “Ai, ui! Các ngươi đây là làm cái gì! Mau ra!” Sâu ngủ trong người tiểu nha hoàn lập tức chạy thấy bóng dáng, cuống quít lên kéo lấy người ở phía trước, mấy phụ nhân mời tự vào.

      Nhưng nàng dù sao mới mười ba mười bốn tuổi, sao so với nữ tử thành niên có khí lực lớn, chỉ kéo hai cái liền bị đẩy ở bên mặt đất, muốn đứng lên tiếp tục chặn đột nhiên cùng nhau nghe thấy tiếng gọi thanh thúy êm tai:

      “Tiểu Mãn?”

      Ba người đồng loạt quay đầu, nhưng chỉ thấy bàn tay trắng nõn xốc lên rèm cửa phòng lớn đối diện, từ giữa ra thiếu nữ thân hình hết sức tiêm tế mảnh mai, thiếu nữ này bên trong mặc quần áo màu trắng, bên ngoài chỉ khoác cái áo dài màu hồng cánh sen, ngẩng đầu liền thấy gương mặt trắng còn hơn tuyết, đầu tóc dài đen nhánh rối tung ở vai, càng nổi bật lên gương mặt trắng nõn nà vô cùng mềm mại, tay trái nàng nửa che môi hồng nhàng ngáp cái, mị đôi mắt như câu ngọc con ngươi đen nhánh, phất phới đảo qua thân các nàng.

      “Tiểu thư!” Nha hoàn tên gọi Tiểu Mãn kêu to chạy đến bên cạnh thiếu nữ hình dạng xinh đẹp mười hai mười ba tuổi này, xoay người chỉ hai người nơi cửa căm giận , “Tiểu thư, hai người này sáng sớm tới gõ cửa, bảo là muốn tìm phu nhân, ta phu nhân còn chưa thức dậy, các nàng liền xông tới!”

      Di Ngọc xoa xoa huyệt thái dương run lên, sớm tinh mơ bị tiếng người đánh thức từ trong mộng đương nhiên phải cái việc làm cho người ta cao hứng, buổi tối hôm qua nàng tính món nợ lớn, cho đến đêm khuya mới nằm ngủ, lúc này chính là thời điểm giấc ngủ đủ, muốn áp chế cơn tức bị áp chế rời giường, cũng dễ dàng như vậy.

      “Các ngươi đây là muốn đập nhà a, hay là muốn cướp giật a, ngay cả người đều mang, cũng giống bộ dáng gì — Tiểu Mãn, phòng bếp cầm con dao phay tới đưa các nàng xài đỡ.” Di Ngọc vừa nhìn liền nhận ra tẩu (*) “Tư sấm dân trạch” này, ấn tượng đối với các nàng vốn là tốt, hỏi lý do của các nàng, chuyện cũng khách khí.



      Năm đầu tiên khi Lô gia chuyển đến Long Tuyền trấn liền gieo trồng cánh rừng sơn tra, đến năm thứ hai liền kết quả, mới đầu chỉ là ba mẹ con các nàng làm kẹo hồ lô bán, ai biết làm ăn lại thần kỳ tốt, bởi vì các nàng chỉ có ba người, mỗi ngày chỉ có thể làm được năm, sáu mươi cái, dùng con lừa chở đến thành Trường An bán, mỗi khi bán đều đến nửa canh giờ liền tranh giành hết sạch, giá tiền từ hai mươi văn xâu hai tháng sau tăng tới lượng bạc xâu, phát đạt tăng gấp năm lần, vẫn là trạng thái cung đủ cầu.

      Di Ngọc xem tình hình này liền ấp ủ tâm tư lớn, sau khi cùng Lô thị thương lượng xong, bất chấp tất cả đem mảnh cây ăn quả trong rừng đổi , trồng toàn sơn tra, lại thuê mấy cái nông phụ gia cảnh tương đối khá lại nhàn rỗi trong thôn, buổi chiều mỗi ngày đến tiểu viện Lô gia gia công kẹo hồ lô, ngày hôm sau mang các nàng đến thành Trường An phân tán tại các nơi bán, mỗi cái bán được tính các nàng mười văn tiền.

      Bởi vì cánh rừng sơn tra chặt chẽ nắm giữ trong tay Lô gia, có chút phụ nhân tuy có tâm tư, nhưng cũng trở mặt cái gì, dần dần mẹ con Lô thị cũng chỉ đem nguyên liệu ở nhà làm việc, lại tham dự việc buôn bán, như thế trôi qua nửa năm, chẳng những mua được gian nhà có hai cổng, còn thừa lại cũng thiếu để dành.

      Mà vào tháng trước, có ông chủ tiệm quả khô Đại Hưng ở chợ Tây, trong hai chợ lớn nhất ở thành Trường An tìm tới các nàng, mấy lần chuyện thương lượng sau, đối phương lấy giá tiền năm ngàn lượng bạc mua đứt các nàng chỉ cung cấp sơn tra cho mình , đôi bên cũng ký ước, mỗi quý ấn sản lượng sơn tra trả tiền cho các nàng.

      Lô thị cũng vào mấy ngày trước đình chỉ cung ứng sơn tra cho mấy nông phụ bán lẻ kẹo hồ lô, hơn nữa còn phát mỗi người năm lượng bạc xem như trợ cấp.

      Hai nữ nhân trước mắt Di Ngọc này, đều là nữ công mà năm thứ hai các nàng thuê, vị mang thần sắc vâng vâng dạ dạ tên gọi Kiều thị còn đỡ, trong đó vị kia thần sắc thông minh lanh lợi chút, được gọi Tam phụ nhân, cũng từng đến cánh rừng sơn tra hái trộm, sau đó bị người giữ rừng phát đưa đến Lô thị, nhưng cũng chỉ mở miệng giáo huấn nàng chút.

      Lại câu kia của Di Ngọc mang nồng đậm châm chọc ra khỏi miệng xong, nha hoàn Tiểu Mãn chính là hơi hơi ngẩn ngơ sau, liền ra sức đáp lại tiếng, hướng phòng bếp sau nhà chạy , ngay tại lúc tẩu còn ngây người, tiểu nha đầu xách con dao phay nặng trình trịch chạy ra.

      Di Ngọc duỗi ra ngón tay trắng nõn, hướng phía tẩu kia khoa tay múa chân cái, “Đưa cho các nàng.”

      Tiểu Mãn nghe lời ra phía trước, đem con dao chừng năm, sáu tấc nâng đến trước mặt Tam , nhếch miệng cười hì hì , “Cầm, tiểu thư nhà ta mời ngươi cầm.”

      Tam kia lúc này mới phản ứng tới, đây là Di Ngọc trêu cợt chính mình, nghiêng người tránh Tiểu Mãn, hướng về Di Ngọc cười lạnh tiếng, : “ là cái nha đầu ác miệng, ngươi đây là có ý tứ gì?”

      Di Ngọc vò vò tóc rơi bên tai, nhàn nhạt mở miệng, “Ta đây phải cho ngươi tìm cái vật chứng sao, đợi lát nữa tuần phố tới, vừa lúc coi ngươi như bọn cướp bắt …” tới đây, nàng liền cúi đầu che miệng khẽ nở nụ cười.

      tẩu hai người lúc này mặt đều biến sắc, bất quá người là sợ hãi, người còn lại chính là tức giận. Tam nghiến răng nghiếng lợi nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Di Ngọc, sâu hít mấy hơi, mặt mũi lại là vặn vẹo, đặt mông ngã ngồi xuống mặt đất, bên lấy tay chụp vỗ bắp đùi, bên oa oa khóc gọi lên:

      “Đây là ức hiếp người ah! Lô gia bắt nạt người ta ah! Đem việc làm của chúng ta mấy người đều bức tới chết, bỏ liền bỏ, chính mình được mấy ngàn lượng bạc, liền cần quản chúng ta mấy người sống chết! Chúng ta cần cù chăm chỉ cùng nhà các ngươi làm việc cực nhọc lâu như vậy, từ ngày cho đến đêm, bây giờ các ngươi mưu được việc tốt, liền muốn đoạt đường sống của chúng ta a! Ô… ô…”

      Nhìn Tam ngồi mặt đất khóc lóc lăn lộn om sòm, vẻ mặt Di Ngọc nháy mắt trở nên cổ quái lên, lớn hồi thời gian, ngoài cửa nhà họ Lô vây đầy người xem náo nhiệt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :