1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 44

      Sáng sớm ngày thứ hai, Lô thị cùng Lưu Hương Hương ra ruộng bao lâu lại trở về, mặt hai người đều mang cười khổ, Lô thị ngồi xuống liền nghênh tiếp vẻ mặt đầy nghi ngờ của Di Ngọc, mở miệng :

      “Buổi sáng hai chúng ta ra đồng, mấy người chúng ta thuê bình thường sớm đến nhưng hôm nay thấy người, những việc còn thừa đều là những việc chỉ có đàn ông mới làm được, hai chúng ta liền trở về, đến ngưỡng cửa biệt viện thấy phố đối diện đánh nhau, nhìn kĩ vài lần, mới phát ba gã đàn ông bị bầy gia đinh vây vào giữa đánh chính là người chúng ta thuê, nhưng ta với Hương Hương tới cùng là nữ tử, sao có thể tiến lên chặn, chỉ có thể hỏi mấy người ở bên xem náo nhiệt…”

      Nguyên lai hôm qua mấy người nông công mà Lô thị thuê sau khi trở về thôn, cùng với mấy nhà khác cũng mua đất đều đến rừng dâu xem, tình huống quả gay go, bảy phần mầm dâu tất cả rễ bị thối, xem mấy mầm còn lại cũng đều sống lâu, thế là hôm nay bọn mới tìm tới nơi bán, cũng chính là Từ phủ ở Long Tuyền trấn, là Từ phủ cố ý bán phế cấp này cho bọn , kêu gào muốn đem mảnh đất này trả lại, cũng muốn Từ phủ bồi thường tiền mấy mầm cây dâu.

      Từ gia lão gia kia vừa nghe ý bọn tới, chỉ phái quản gia ra tố cáo bọn nông dân kia, là bọn đem giống làm hư, cho nên lui cũng bồi thường tiền.

      Hai bên đều khăng khăng là đối phương sai, tranh chấp xong cũng biết ai động thủ trước, Từ phủ tới cùng thế lớn, bảy tám cái gia đinh thân cường thể tráng đem chút nông dân vây lại đánh đập, mới có màn Lô thị và Lưu Hương Hương nhìn thấy.

      Di Ngọc nghe Lô thị kể lại, khẳng định : “Khẳng định là Từ gia kia cố ý chặn họng bọn , bản thân mình như thế nào còn biết sao, sợ là biết nơi đó trồng được cái gì nên mới bán rẻ cho người khác.” Mảnh đất kia ngay tại dưới chân núi, lại cách nước sông rất gần, Từ gia cũng kinh doanh điền sản rất nhiều, làm sao có thể đem bán cho người khác, nghĩ nghĩ liền biết có vấn đề.

      Lưu Hương Hương cũng gật đầu xưng đúng, : “ miếng đất lớn như vậy, chỉ bán hai mươi lượng bạc, phải lừa người lại là cái gì?”

      Mấy người , chợt nghe ngoài viện trận tiếng đập cửa, Di Ngọc liền chạy mở cửa, nhìn thấy gã sai vặt mặt đen Lý Nhạc đứng ở bên ngoài, vội mời tiến phòng.

      Lô thị nghiêng đầu nhìn thấy là tới, đứng dậy cười : “Có việc gì giao đãi sao?”

      mặt Lý Nhạc mang quan tâm, hỏi: “Cha ta nghe các ngươi thuê nông công tại Từ phủ bị đánh, liền sai ta tới hỏi chút, có chậm trễ việc ngoài ruộng ? Trong viện chúng ta cũng có chút nông công, lại rảnh rỗi, nếu là cần dùng, buổi chiều liền kêu bọn cùng các ngươi ra đồng.”

      Di Ngọc nghe như vậy, khỏi trong lòng thầm, Lý quản gia kia làm sao lại biết mấy người bị đánh là nông công nhà nàng mướn, việc này vừa mới xảy ra liền phái con trai tới hỏi, hiển nhiên là rất ràng nhất cử nhất động của các nàng, cho dù tính đối phương xuất phát từ ý tốt, nhưng trong lòng nàng khó tránh có chút tự tại.

      Lô thị lại nghĩ đến tầng tầng lớp lớp trong này, nàng cũng nhìn thấy bộ dáng mấy người kia hôm nay bị đánh, biết ngày mai bọn hản là thể bắt đầu làm việc, hôm qua làm xong, nay lo biết làm sao, bây giờ Lý Nhạc tới hỏi, mặt nghĩ muốn xin giúp đỡ, mặt lại nghĩ muốn nhờ vả người ta, khép mắt nghĩ trong khoảnh khắc, liền với , “Vậy liền phiền toái, cần mượn người giúp đỡ hai ngày, chính là tiền công ta muốn tự giao phó.”

      Lý Nhạc lắc đầu : “Việc này cần, công nhân nơi này của chúng ta đều được phát tiền tiêu vặt hàng tháng, làm việc chính là ở trong phòng ngủ, rảnh rỗi có việc làm.”

      Lời tuy là như vậy, nhưng Lô thị bản thân phải người thích chiếm tiện nghi người khác, ở nhờ nơi này có chút khó chịu, thế là kiên trì muốn cầm tiền ra, hai người đẩy qua đẩy lại hồi, Lý Nhạc thấy thái độ nàng kiên quyết, có biện pháp chỉ có thể ứng.

      Lô thị vào trong phòng lấy hai trăm đồng tiền ra giao cho Lý Nhạc sau, thấy đối phương bộ muốn lại thôi, hiếu kỳ hỏi han: “Còn có việc gì sao?”

      Lý Nhạc tức gãi gãi đầu, do dự nửa ngày sắc mặt có chút đỏ lên mở miệng, “Thực là ta thay đại tỷ xin lỗi các ngươi, nàng người kia chuyện mồm miệng có chút giữ được , hi vọng các ngươi đừng trách.” xong cũng chờ ba người trong phòng phản ứng, cầm tiền chạy chậm rời khỏi.

      Lô thị bị thình lình như vậy nhận lỗi làm hiểu được gì, quay đầu liền hỏi hai người, “Đứa này có ý tứ gì, chúng ta có lúc nào gặp qua tỷ tỷ sao.”

      Lưu Hương Hương vẻ mặt cũng là mê mang lắc lắc đầu, Di Ngọc thầm cười trộm đáp: “Nương nhớ được ngày đó lúc chúng ta mới tới ở phòng khách có nha hoàn bưng trà sao, hình dáng tốt chút chính là tỷ tỷ .”

      Lô thị trí nhớ cũng kém, tuy rằng lúc này cách mười mấy ngày, nhưng đại khái cũng là có ấn tượng, “Tỷ tỷ thế nào, tự dưng đối chúng ta nhận lỗi, chẳng lẽ nhầm người.”

      Di Ngọc cũng bới móc, chỉ cười ứng, “Chắc là vậy.”

      Sau khi ăn trưa đến lát, liền có mấy cái nông công đến gõ cửa, hai người Lô thị liền thu thập này nọ dẫn bọn ra ngoài đồng.

      Bọn rồi, Di Ngọc mới từ bên trong đóng kín cửa, tại góc khuất trong tủ chén ở phòng bếp lấy ra hai cái bình sứ màu trắng lớn , trước tiên đem cái bình sứ cao cỡ bốn tấc đổ đầy nước trong.

      Sau đó nàng rửa tay, mới tháo nút lọ của bình sứ , lấy cây kim thêu ra, nhàng đâm phá ngón trỏ tay trái, nặn ra huyết châu đỏ thẫm vào bình sứ đầy nước, lại đem kim thêu chọc vói vào khuấy hồi, mới đóng nắp bình, nhàng lắc đều.

      Hai bình sứ này đều là nàng giấu Lô thị ở tiệm tạp hóa trấn cầm túi tiền thêu hoa đổi lấy, cái dùng để nước ấm làm nóng kim thêu, cái dùng để chứa máu pha loãng của nàng.

      Nhắc tới cũng kỳ quái, ba năm trước Di Ngọc liền phát , nếu đâm kim lấy hai giọt máu rồi đem miệng vết thương chùi , ngay cả miệng vết thương đều thấy, quá lúc liền cảm thấy đau đớn biến mất.

      Nhưng nếu là nhiều nặn vài giọt ra, hoặc là trong vòng ngày lại đâm miệng vết thương thứ hai, nơi miệng vết thương thứ hai để lại cái dấu, đau cả buổi sáng.

      Di Ngọc đoán ra đạo lý trong đó, nhưng bản thân nàng vốn gặp tình kỳ quái đủ nhiều, cũng để ý, chỉ là lúc nào cần dùng lấy hai giọt mà thôi.

      Vườn hoa trong Du viện có chút bạc hà, từ lúc gieo xuống đến tại cũng có mười mấy ngày, tại nàng bảo dưỡng thân cây non nớt cao bốn tấc, Lý quản gia cách ba đến năm ngày đến hỏi thăm lần, thấy vật này mọc sai, khỏi mặt đối mẹ con các nàng càng hòa ái.

      Tuy nàng chẳng hề ràng Thường công tử muốn bạc hà làm gì, nhưng lại biết tại việc này có thể rơi xuống đầu mình chỉ là do người ta quen thuộc tập tính sinh trưởng của bạc hà mà thôi, lẽ ra bạc hà này năm có thể thu hoạch hai đến ba lần, trước kia Di Ngọc trồng đều khống chế năm thu bốn lần, tránh khỏi về sau bọn trồng phát thích hợp, lúc này nàng cũng đối chiếu trước kia, vẫn chưa tận lực “Thêm liều” cho chúng nó, chờ bọn ở giữa dời giống thiếu thu hai lần, cũng hoài nghi đến đầu nàng.

      Nhưng lúc này nàng lấy bình nước này, cũng phải vì bạc hà trong vườn.

      Từ ngày hôm qua nghe Lô thị trồng chết cây dâu sau, nàng liền nổi tâm tư, hôm nay lại nghe thấy hai bên vì chuyện này nháo lên, liền biết mảnh phế đất kia sợ là mọi người đều biết, Từ phủ cũng là ràng điểm này mới kiên trì nguyện ý lui.

      tới mấy người nông dân kia cũng đáng thương, bị người lừa tiền , còn làm hỏng đám cây giống, hai mươi lượng bạc phải số lượng , nghĩ lúc trước các nàng nhà để dành ròng rã ba năm mới chuẩn bị đủ cho Lô Trí hai mươi lượng bạc làm lộ phí.

      Di Ngọc lần nữa đem cái chai cất kỹ, mới trở về phòng ngủ mở ra tủ đứng hoa văn bên cạnh giường, ở bên trong tìm nửa ngày, lấy ra bộ quần áo mùa đông của mình, đem túi giấu sâu trong cổ tay áo lấy ra.

      Nàng tháo ra nút buộc ở miệng túi, thò hai ngón tay vào trong, cầm ra khối được vải đỏ bao bọc, tầng tầng mở ra sau đó, ràng lộ ra khối ngọc bội song ngư được điêu khắc tinh xảo.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 45

      Buổi tối ngày thứ hai, sau khi ăn cơm xong, ba mẹ con ngồi ở trong nhà làm công việc, Lô thị chính xỏ chỉ luồn kim chợt nghe Di Ngọc , “Nương, con có chuyện cùng ngài thương lượng.”

      Lô thị thấy khuôn mặt trẻ con của nàng nỗ lực bày ra biểu tình đứng đắn, khẽ cười tiếng hỏi: “Có chuyện gì, nghe chút.”

      Di Ngọc tới gần trước mặt nàng, chậm rãi mở miệng : “Chúng ta ở lại chỗ này cũng phải chuyện gì lớn, nhưng chờ các ca ca sau này trở về làm sao xử lý, chúng ta là nữ quyến cho nên quan hệ, nhưng mà nào có đạo lý nguyên gia đình lớn lại ở nhà người khác.” Lô thị nghe nàng là chuyện này, thần sắc dần dần nghiêm túc lên.



      “Con biết nương là nghĩ chờ chúng ta trồng xong bạc hà đưa cho người ta, liền kiếm phòng cho thuê ở lại, chính là con nghe Lý đại ca , trong trấn này căn nhà hai gian phòng cũng muốn chừng trăm đồng tiền tháng, năm chính là hai quan tiền, nay chúng ta chỉ có vài mẫu ruộng bên người, làm chút việc thêu thùa kiếm tiền, đến lúc lại trả tiền thuê nhà, cũng còn được mấy đồng. Đại ca nếu thi đậu còn đỡ, nếu là thi đậu –” Di Ngọc tới đây dừng chút, “Nếu là thi đậu, cho nên chúng ta liền tìm cách làm sao kiếm nhiều ra chút tiền, tốt tốt ở chỗ này đặt mua nhà cửa.”

      Lô thị cũng biết tại tình huống là như thế nào, nếu Lô Trí thi đậu chí ít là cái tiến sĩ, triều đình tự nhiên thưởng xuống dưới, nhưng lỡ mà thi đậu, liền chỉ là cái cử tử , triều đình cũng phát xuống nửa văn tiền.

      Nếu còn ở tại Kháo Sơn thôn, thi đậu liền thôi, nhưng bây giờ định cư ở nơi đây, đối phó với vấn đề tiêu phí thực so với dưới quê cao hơn rất nhiều, thực thi đậu, tiền bạc tự nhiên căng thẳng. Chiếu thu nhập nay của các nàng, chờ thu lương cao lắm cầm đến được vài đồng bạc, trong thời gian ngắn làm sao cũng đủ tiền mua nhà.

      “Nương.” Di Ngọc chú ý đến Lô thị lộ ra thần sắc khó xử, gọi nàng tiếng, tiếp tục , “Nương, chúng ta bằng tiếp tục bán kẹo hồ lô, thôn trấn này cách thành Trường An xa, đều nơi đó người rất nhiều, e là việc làm ăn rất tốt.”

      Lô thị lúng túng, chợt nghe nàng như vậy, liền hì hì bật cười tiếng, : “Ngốc hay sao? Nơi này làm gì có giống xích trảo?”

      Lưu Hương Hương ở bên nghe hai người nửa ngày, chỉ có thể miễn cưỡng hiểu được nửa, lại chợt nghe trong miệng các nàng thoát ra chút từ mới, xen vào : “Kẹo hồ lô? Xích trảo? Kia là cái gì vậy?”

      Lô thị cười tít mắt giải thích với nàng, mới lại duỗi ngón tay trác cái trán của Di Ngọc chút, “Ngươi đứa này, phải cho nương vui vẻ .” Mới đầu nàng nghe Di Ngọc mấy câu đầu, thực là bị chọc đến nỗi lòng, chỉ cho rằng đứ bé này có cái ý kiến gì hay, lại nghĩ đến là cái chuyện có cơ sở như vậy, khỏi cười khẽ trận.

      “Nương, con có mang theo mầm mống xích trảo tới.” Di Ngọc vân vê cái trán câu như vậy, tiếng cười của Lô thị nhất thời vướng môi, Di Ngọc dường như sợ nàng đủ kinh ngạc, tiếp tục , “Nương nhớ được đám xích trảo dại ở cánh rừng , năm kia ở phía tây phải nhiều ra hai cây sao, đó là do năm đó chúng ta bắt đầu bán kẹo hồ lô con liền trồng xuống.” Năm đó khi nàng phát chính mình có thể làm thực vật tăng trưởng, liền lột bỏ giống của sơn tra, tại bên cạnh mảnh sơn tra gieo xuống, cách hai ba tháng liền “Chăm sóc”, đến hai năm cũng kết ra trái.

      Lô thị chẳng hề biết nàng lén lút làm chuyện này, bây giờ nàng lấy ra , tự nhiên là để lát nữa thuyết phục Lô thị cho tốt.

      Sau khi chấn kinh qua , Lô thị cẩn thận suy nghĩ, năm trước lúc nàng hái trái cây đúng là có hai cây còn , lúc ấy cho rằng tự nhiên mọc lên, lại nghĩ đến là khuê nữ của mình trồng, tức mặt hớn hỏ hỏi han, “Ngưoi đứa này, chỉ nghĩ ngươi chăm sóc chút hoa hoa thảo thảo đó là tốt lắm rồi, nghĩ ngươi thế nhưng còn có thể trồng ra được xích trảo tới, mai cùng nươi , ngươi làm sao làm được?”

      Di Ngọc nơi nào biết được sơn tra này trồng làm sao, nàng cũng chỉ là định ngày cho chúng nó “Thêm liều”, mầm mống tự nhiên liền lớn lên, nhưng Lô thị hỏi, nàng chỉ có thể nửa nửa giả , “Hố đào sâu chút, chăm sóc kĩ chút, tự nhiên liền lớn.”

      Lô thị mặt lộ nghi ngờ, “Dễ dàng như vậy?” Cũng phải nàng tin tưởng lời Di Ngọc, chỉ là cái thời đại này làm ruộng dễ, nhưng trồng cây kết quả cũng hết sức khó.

      “Chính là như vậy a, ai nha, nương, chờ đến lúc mọc ra trái cây đều đưa cho ngài hái, sao còn tin?” Di Ngọc như vậy, nhìn thấy mặt Lô thị vẫn là bộ mặt tin cho lắm, trong lòng nghĩ may mà mình chuẩn bị đầy đủ, sau đó liền kéo Lô thị cùng Lưu Hương Hương đến ngoài vườn.

      “Nương, ngài xem, đây chính là từ lúc chúng ta tới đây mấy ngày con trồng xuống, cao như vậy rồi.” Di Ngọc đem Lô thị kéo đến bên cạnh đình nghỉ mát tứ giác, chỉ gốc cây nẩy mầm, đây là sơn tra mấy ngày trước đây nàng lén lút gieo xuống.

      Lô thị tuy nhìn qua mầm sơn tra như thế nào, nhưng gốc cây xanh xanh cỡ bàn tay này hiển nhiên là cây giống mới mọc. Tai nghe tin, mắt thấy là thực, đến lúc này cuối cùng nàng lại hoài nghi, cỉ ngạc nhiên hỏi Di Ngọc vài câu, ba người lại trở về trong nhà.

      Vào phòng ngồi xuống sau, Lô thị liền kéo Di Ngọc vào trong ngực, tỉ mỉ hỏi nàng có còn nhiều ít hạt giống, các vấn đề linh tinh, hai người non nửa canh giờ, Lô thị trong lòng có tính toán, lại nghĩ cuối cùng Di Ngọc lại hỏi câu như vậy.

      “Nương, chúng ta đem mảnh đất kia của Từ phủ mua được ?”

      Lô thị ngây ra chút, nghi ngờ : “Hay nhỉ, chúng ta có đất của mình, phải mua mảnh đất kia làm cái gì, mảnh ruộng kia của chúng ta trồng cái gì, chuyện môn trồng xích trảo là được.”

      Lưu Hương Hương lúc này mới xen vào câu , “Tiểu Ngọc, ngươi quên miếng đất kia là đất xấu sao, mua được.” Nàng lại biết, Di Ngọc sợ nhất chính là đất xấu.

      Di Ngọc sớm nghĩ tốt cách , bị hai nàng hỏi, liền cười hì hì : “Nương, con nhìn thấy bên trong tạp thư của đại ca thấy qua, loại đất dưới chân núi là nuôi sống cây dâu, nhưng trồng chút xích trảo là được.” Gia cảnh bọn vào mấy năm trước vừa chuyển hảo, Lô Trí liền đến trong huyện tìm tòi chút tạp thư, thường thường cầm về nhà cho Di Ngọc cùng nhau xem, điểm này Lô thị cũng là biết.

      Di Ngọc nhìn Lô thị cúi đầu suy tư, chỉ chờ nàng lại hỏi vài câu, nếu là còn tin, liền lấy cây giống sơn tra chuyển qua mảnh đất dưới chân núi kia trồng liền có thể, hai ngày sau liền biết có sống hay liền thành.

      Lại nghĩ tới Lô thị ngẩng đầu đối nàng nhe răng cười cái, sau đó mặt dung sắc đột nhiên tắt , nghiêm nghị đối nàng quát: “Tới đây!”

      tiếng quát xong, duỗi tay liền đem Di Ngọc vốn suýt bị nàng bất thình lình làm cho giật mình, đè xuống đùi, “Ngươi nha đầu này! Sao lại có ý xấu như vậy, ngươi căn bản từ hôm qua biết vấn đề kia, cho dù bất luận chuyện có thể trồng được cây ăn quả là hay giả, ngươi tại khăng khăng quấn ta vào mới ra, xem ta là đần độn bất thành! Ngươi ràng là đánh chủ ý lên miếng đất bị hư hỏng của người ta! Người ta cùng chúng ta ngày xưa thù, ngày gần oán, ngươi sao lại có ý xấu như vậy!”

      xong liền lột quần Di Ngọc ra, lộ ra cái mông trắng nõn của nàng, đem bàn tay ra sức đánh lên, vừa đánh hai cái, lại nghiến răng nghiến lợi tiếp tục , “Nhị ca ngươi tính tình thuần phác, đại ca ngươi cũng là cái trong nóng ngoài lạnh, sao chỉ có ngươi cái nương, có tâm tư quỷ quái này, ngươi mới bao lớn, hả? Ta làm sao biết được thương ngươi ngày bé chịu quá tội, nên thường ngày nhiều quản lý ngươi, lại dưỡng ra cái tính tình như thế này! Hôm nay ta liền đánh sửa ngươi!”

      xong lại bùm bùm lốp bốp trận tiếng tay đập, Lưu Hương Hương mới đầu bị Lô thị dọa đến, nhưng thấy tay nàng nửa điểm tình đều lưu, lúc này mới la tiếng nhào lên bắt đầu chặn, nhưng mà Lô thị chính là cực tức giận, khí lực nửa điểm thu, Lưu Hương Hương làm sao ngăn được nàng.

      Di Ngọc ghé vào đùi Lô thị trợn tròn đôi mắt bồ câu, cho đến khi cảm giác đau đớn từ hai cái mông truyền tới, lúc này mới phản ứng lại: Mình thế nhưng bị đánh!

      Trong phút chốc chỗ trống trong đầu nàng, cái gì sơn tra cây dâu, nhà cửa địa thế, tất cả ném đến sau đầu, chỉ nghe thấy trong tai ràng truyền tới lời quát mắng nàng của Lô thị, lúc này mới ràng chính mình “Sai” tại đâu, cỗ cảm giác ủy khuất nhất thời trào lên trong lòng, cái mũi đau xót, liền “Oa” tiếng khóc ra.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 46

      Chuyện bị đánh, Di Ngọc chẳng hề cho rằng chính mình làm sai cái gì, trong lòng ủy khuất cũng chủ động hướng Lô thị cầu hòa, mà sau chuyện đó Lô thị càng là câu đều nguyện cùng nàng , ăn cơm ngủ cũng nhiều liếc nhìn nàng cái.

      Lưu Hương Hương xem bộ dạng hai người, chỉ có thể ở bên lo lắng suông, khuyên Di Ngọc hướng Lô thị cúi đầu, tiểu nha đầu ngang ngược như con lừa, cứ thế chính mình sai, khuyên Lô thị đừng tức giận, Lô thị lại hừ lạnh tiếng, kiên trì muốn chờ người kia chính mình thừa nhận sai lầm mới chịu.

      Lưu Hương Hương kẹp ở giữa hai nàng chỉ cảm thấy kiên nhẫn lại buồn cười. Nàng tại còn ràng lắm hai người tới cùng lại có sức lực cường cái gì, các nàng liền như vậy chiến tranh lạnh đến ngày thứ ba, tình hướng mới có chuyển biến tốt đẹp.

      Ngày này ba người đều ở trong phòng thêu thùa, Lưu Hương Hương cùng Lô thị ngồi ở giường, Di Ngọc lấy ghế dời đến chỗ xa xa cách các nàng.

      Chợt nghe thấy ngoài cửa trận tiếng gõ, Lô thị ra xem, nguyên là gã sai vặt đặc biệt đến thông báo, những nông công nàng thuê chờ ở ngưỡng cửa lấy tiền công, nàng lại quay về trong phòng cầm chút tiền ra, liền kêu Lưu Hương Hương cùng nhau ra.

      Quá hai khắc chung, Lô thị mới mang vẻ mặt trầm cùng Lưu Hương Hương vào phòng, ngồi ở bên giường liền nhìn chòng chọc Di Ngọc, nhìn đến nỗi da đầu nàng phát run lên.

      Hơn nửa ngày, Lô thị mới có chút khô khốc mở miệng, “Lại biết đầu óc ngươi trong đó có mấy bước ngoặt, chuyện này cũng bị ngươi đoán, ngươi có phải hay sớm nghĩ người ta ra tiện nghi liền xuất thủ, chờ đến lúc bán hơn mấy đồng tiền, cho nên mới biến pháp lừa gạt ta?”

      Di Ngọc ngẩn người, chưa từ lời của Lô thị quẹo qua ngõ rẽ, lại nghe nàng tiếp, “Mấy người nông dân làm thuê nhà ta đều , bây giờ trấn đều truyền mảnh đất kia bị nguyền rủa mục rữa, vốn bán cho người ta làm điền trang còn có thể bán được mười mấy quan tiền, tại mười quan tiền cũng đều người nào muốn, người ta cần tiền gấp, liền hỏi ta có nguyện ý hay mua xuống tới, ngươi , ngươi có phải là chờ người ta bán đổ bán tháo, nghĩ muốn cái tiện nghi?”

      Di Ngọc rốt cuộc nhịn được, hỏi câu, “Nương, con thế nào nghe ràng, ngài có phải hay hiểu lầm, con nghĩ mò tiện nghi của người ta a.”

      “Ngươi còn nghĩ!” Đôi mắt nghiêm khắc của Lô thị trừng Di Ngọc, “Ngươi biết mảnh đất của người ta có thể trồng xích trảo, sớm cũng thế, sao chờ người ta tới cửa nháo mới cùng ta, còn phải nhìn đất của người ta bị thành đất phế, lại tự cao có giống xích trảo, chờ giá đất rớt xuống, nghĩ lượm cái tiện nghi!”

      Di Ngọc lúc mới lộ ra biểu tình giật mình hiểu ra, trong đầu chỉ có ý niệm chính là — mệt nhọc còn bị oan khuất. (Chỗ này ko chắc lắm, nv: 那顿打白挨了!)

      Nàng nghĩ Lô thị tại sao vừa nghe đến nàng nhắc tới mảnh đất kia, hỏa khí lớn như vậy, lúc ấy còn cho rằng tiểu vũ trụ “Chính nghĩa” của Lô thị đột nhiên bùng nổ, bây giờ mớt biết nguyên lai nàng cho rằng mình muốn thừa dịp cháy nhà cướp của! biết là nên khen nương nàng đem nàng nghĩ quá thông minh, hay là oán nương nàng đem nàng nghĩ quá ác độc.

      “Nương.” Di Ngọc bĩu môi, nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, đến bên cạnh Lô thị, ngưỡng khuôn mặt nỗ lực bày ra biểu tình thụ thương, “Tiểu Ngọc mới có bao lớn a, có hư hỏng như ngài nghĩ vậy sao, con còn tưởng ngài là bởi vì con đánh chủ ý vào đất của người ta mới đánh ta, nguyên là bởi vì — nương, ngài hiểu lầm, ta mới nghĩ muốn chiếm tiện nghi kia, ý tứ ngày đó của con là, dù sao bọn cũng trồng ra cái gì, chúng ta lại có thể trồng ra xích trảo, bằng đem mua bằng giá gốc, cũng đỡ cho bọn thủ khối ruộng hư.”

      “Thiếu lừa gạt ta! Chúng ta tổng cộng cũng chỉ còn lại mấy quan tiền, người ta mua khi đó phải trả hai mươi lượng.”

      Di Ngọc thầm than thở hơi, biết nếu là cầm chút cái gì “Chứng danh” ra, nương nàng là tin tưởng thanh bạch của nàng, tuy rằng trong lòng có chút chịu thương tổn nho , nhưng vốn là nàng cố ý đem ý nghĩ Lô thị dẫn dắt đến bước này, chút do dự, liền đứng dậy đến đứng trước cái tủ hoa văn, đem cửa tủ mở ra, từ bên trong lấy ra cái túi nặng trình trịch tới.

      Nàng đặt đồ lên giường bên cạnh Lô thị, nghênh tiếp hai cặp mắt nghi hoặc sau, tím lấy vành tai, duỗi tay đem túi mở ra, Lô thị cùng Lưu Hương Hương nhất thời hít ngụm khí lạnh.

      Trong gói to trắng lòa bảy tám thỏi bạc lớn , làm cho Lô thị cùng Lưu Hương Hương nhất thời trợn tròn con mắt, Lô thị trừng Di Ngọc cắn răng hỏi: “Này ở đâu ra?”

      Di Ngọc trong lòng biết ràng Lô thị khẳng định buông tha nàng, nhăn nhó : “Nương nhớ được khối ngọc bội có hai con cá cùng chỗ sao, con nhờ Lý đại ca đến hiệu cầm đồ trấn bán , nga, còn có chúng ta ở lại Trương gia mấy ngày, con ở dưới giường trong phòng lục lọi được cái nhẫn vàng.”

      Ngày đó Lô thị bị Lý Tiểu Mai vu oan, từ trong nhà tìm ra khối song ngư ngọc bội, lúc ấy trong lúc hoảng loạn rơi xuống đất lại ai nhặt lấy, chính tại lúc Lô thị té xỉu, mọi người đều thối lui sau, Di Ngọc mới nhặt lên, tuy lúc ấy tức giận nghĩ muốn đập bể nó, nhưng ngọc kia cầm vào tay cảm giác cùng điêu khăc đều là tục, lại sợ lỡ như ném vụn xong người ta tìm tới muốn lại có mà đền, thế là nàng liền thu vào.

      Sau lại bị bắt đến Trương trạch, ban ngày các nàng suy nghĩ chạy trốn, khó trành mò đông mò tây, ngẫu nhiên nhặt được cái nhẫn vàng, thầm nghĩ là di vật của Trương phu nhân chết kia, sợ Lô thị thích, liền cho nàng, chờ đến lúc các nàng quyết định chạy trốn, nghĩ thứ này có thể đổi mấy đồng tiền, mới lại lấy ra mang .

      Lô thị nghe nàng giải thích xong, trong lòng chỉ cảm thấy quái dị vô cùng, phương diện tin khuê nữ của mình là thực nghĩ giá gốc mua đất của người ta, cũng phải giống nàng tưởng ban đầu là ý xấu như thế, phương diện lại là bạc kia là do cầm đồ của nhà Trương trưởng trấn đổi lấy, quả thực làm cho nàng có chút xấu hổ giận dữ, định phát hỏa lại nghĩ đến chính mình ngày trước oan uổng đứa này, thế nào cũng ra nửa câu lời nặng lời.

      Nhất thời khí trong phòng lại cương xuống dưới.

      Lưu Hương Hương từ bao bạc lấy lại tinh thần, nghĩ lại nghĩ nghĩ, liền ràng hiểu lầm giữa đôi mẹ và con này dĩ nhiên cởi bỏ, bây giờ kém cái bậc thềm, xem xem bộ biểu tình ủy khuất của Di Ngọc, mới đối với Lô thị do dự phân vân , “Can nương, ngài việc này chính là oan uổng Tiểu Ngọc, muốn ta a, ngài là đem khuê nữ của mình nghĩ quá hư hỏng.”

      Mặt Lô thị ửng hồng lên, khô khốc trả lời, “Ai kêu bình thường nàng bộ dáng như nhân tinh… Ta mới đương, mới đương…”

      Lưu Hương Hương thấy nàng dĩ nhiên mềm lòng, lặng lẽ đối Di Ngọc liếc mắt ra hiệu sau lại , “ quản thế nào, ngài đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, tại cái gì cũng đều ràng, còn nghĩ tiếp tục tức giận sao.”

      Di Ngọc hợp thời đem đầu đến trước mặt Lô thị, đôi mắt to long lanh chớp, “Nương, ngày đó ngài đánh con đau quá, con đau được hai buổi tối đều ngủ ngon.”

      Lô thị vốn là cực kỳ bỏ được nàng, hôm trước cũng là giận quá mới đánh nàng, hai ngày này cũng đều cố nén mới phản ứng với nàng, nay biết chính mình oan uổng nàng, lại bị nàng mềm mềm dẻo dẻo kêu cau, trong lòng là nhuyễn ra bộ dáng gì, cũng chẳng quan tâm truy cứu chuyện nàng cầm đồ của người khác đổi tiền, phen ôm chầm nàng nhét vào trong ngực, “Ngươi đứa này, đau cùng nương sao.” xong nàng liền đem Di Ngọc ôm đến đùi, cởi quần nàng ra, nhìn thấy cái mông nguyên bản trắng đô đô, bây giờ toàn là từng vết bầm xanh tím, mới mạnh hấp ngụm khí, nước mắt khỏi bừng lên.

      Di Ngọc ghé vào đùi Lô thị, vì sử khổ nhục kế cũng để ý chính mình lại lần nữa bị người ta lột quần, chính thầm đắc ý chợt thấy cái mông điểm điểm ướt ướt, xoay mặt liền nhìn thấy Lô thị cắn môi thầm rơi lệ.

      “Nương! Ngài đừng khóc a!” Việc này quá sức dọa nàng, tính tình Lô thị vốn là mạnh mẽ, mấy năm qua Di Ngọc cũng thấy nàng khóc qua hai lần, lần chính là lúc mình vừa mới xuyên tới đây, lần chính là lúc bị người hãm hại.

      “Tiểu Ngọc… Nương tốt… Nương đánh ngươi thành cái bộ dáng này, xem xem đều xanh thành như thế này, nương… Nương về sau lại đánh ngươi…” Lô thị cẩn thận dè dặt dùng ngón tay vuốt vuốt dấu ấn cho chính bàn tay mình lưu lại, chỉ thầm hận chính mình lúc ấy là mê muội mới hạ bàn tay ngoan như vậy.

      “Nương ngài đừng thương tâm, chỗ kia liền xem dọa người, kỳ sớm đau, hì hì, ngài đừng lại sờ ha, ngưa ngứa hết sức.” Ngón tay Lô thị hơi lạnh, nhàng phủi mông của nàng, nặng , cũng ngứa làm nàng chỉ muốn bật cười.

      Lưu Hương Hương thấy các nàng dĩ nhiên là bộ hòa hảo như lúc ban đầu, che miệng cười trận, trêu ghẹo , “Ban đầu là ai đều chịu mở miệng trước, lúc này cũng cái khóc cái cười, nháo nữa sao?”

      Lô thị lúc này mới thu nước mắt, cẩn thận đem Di Ngọc ôm vào trong ngực, “ nháo, oan uổng khuê nữ của ta, ngày đó cũng là ta hiểu sai, duyên cớ đem người nhìn đều ba phần hư hỏng, cả khuê nữ của mình đều làm oan uổng.”

      Kỳ tới, Lô thị có hiểu lầm cũng kỳ quái, Di Ngọc điểm xuất phát nghĩ tới mảnh đất kia có ý xấu gì, nhưng này cố ý có chút việc thiết yếu lại giấu Lô thị, liền thể ràng đề xuất việc mua mảnh đất, chỉ có thể dụ Lô thị nghĩ về mặt kia, Lô thị khó được đầu óc nhiều chuyển mấy vòng, lúc ấy lại thấy Di Ngọc bóng gió nhiễu nàng, bộ dạng tính toán tỉ mỉ, nhất thời não nóng liền hiểu sai.

      Vả lại Di Ngọc mấy ngày này biểu thực có chút thông minh lanh lợi quá đáng, Lô thị tuy rằng tâm nhãn lớn, nhưng kinh nghiệm có cả nhà Vương thị “nhân hậu” như thế, khó tránh nén được tâm tư sợ con của mình hướng chỗ xấu mà , lúc này mới tại lo lắng cùng phẫn nộ đánh Di Ngọc.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 47

      Lại , hiểu lầm giữa mẹ con hai người cởi bỏ, ôm cùng chỗ thân thân mật mật hồi, mới lại chuyển ánh mắt hướng bao bạc giường, Lô thị dùng tay ước lượng từng khối, ở trong lòng tính toán đại khái, ước chừng là có hơn ba mươi lượng.

      Di Ngọc ngồi tại trong lòng Lô thị, ôm cần cổ nàng, cười , “Nương, khối ngọc kia được ba mươi lượng nha, hơn nữa thêm cái nhẫn vàng kia, tổng cộng là ba mươi sáu lượng, đây chính là ba mươi mấy quan tiền .”

      duyên cớ được khoản tiền tài như vậy, nếu cao hứng là thể, nhưng nhớ đến đây là cầm chút đồ kia đổi, trong lòng Lô thị vẫn là khó chịu, Di Ngọc nhìn sắc mặt nàng còn nghĩ nàng cao hứng, nắm chặt cánh tay cần cổ nàng, mặt mang thần sắc lo lắng hỏi, “Nương, con cầm chút đồ kia đổi tiền, có phải ngài tức giận hay ?”

      Lô thị bị nàng trúng tim đen, nhưng xem nàng vẻ mặt khẩn trương, nhịn được giơ giơ lên khóe môi, “Là có chút thư thái, lúc ấy người ta chính là cầm khối ngọc kia đem thành nhược điểm của chúng ta, nay chúng ta lại muốn dùng nó đổi lấy tiền… Bất quá nương có giận ngươi.”

      Di Ngọc thầm buông lỏng hơi sau, mới lại mềm mại khuyên nhủ, “Kia có cái gì thư thái, ngài nên cảm thấy hả giận mới đúng, con cầm thứ bọn quý như vậy, chắc hẳn bọn sau này phát chính là phải hối hận , nay lại đổi được bạc để dùng, nhiều hả giận! Đại tỷ, ngươi phải ?”

      Tiếp đến ánh mắt xin giúp đỡ của Di Ngọc, Lưu Hương Hương cũng gật đầu ứng, “Can nương, ta cũng cảm thấy rất hả giận, may mắn Tiểu Ngọc lúc ấy lấy thứ này, bây giờ chúng ta được bạc, lại giải giận, xem thế nào đều thỏa đáng.”

      Lô thị hơi sững sờ: là cái lý như vậy a, ngọc này đáng giá như vậy, lại có chút hỗn đản phát ngọc dùng để vu oan chính mình thấy, còn gấp gáp chết, tưởng tượng như vậy, còn thực cảm thấy rất hả giận.

      “Vừa mới ở bên ngoài, ta cùng mấy người công nhân tới lấy tiền chuyện, là mảnh đất kia có thể trồng chút xích trảo, nhưng người ta căn bản tin nơi đó có thể nuôi sống vật gì, quyết tâm muốn qua tay, cho nên mới xin ý kiến ta có thể mua mảnh đất kia của bọn , nhưng mà miếng đất kia dù sao cũng có đến mười mẫu, nếu chỉ có thể trồng chút xích trảo, chẳng lẽ chúng ta toàn trồng cái này sao, kia cũng quá lãng phí, bằng cầm tiền mua căn nhà.”

      tới đây, thần sắc nàng quái dị nhìn Di Ngọc, “Ngươi lại nghĩ thế nào, nương là ràng tâm tư ngươi, ngươi nếu là nghĩ mua giá gốc, chẳng hề nghĩ tham tiện nghi của người ta, trở ngại ràng đem tâm tư ngươi cùng nương, chúng ta cũng tốt tính toán tính toán.”

      Di Ngọc sau lúc lâu do dự, mới , “Nương, nhưng ngài đừng lại đánh con.” Nhìn thấy mặt Lô thị tươi cười sau, mới vân vê vành tai , “ sách chỉ có thể trồng xích trảo, liền thể trồng cây dâu, khác đều được, con thấy người ta bên này đều trồng cây ăn quả, tất cả đều là trồng cây dâu, nghĩ đến trước kia Từ phủ cũng chỉ trồng qua cây dâu, biết được, cho nên mới bán rẻ.” Trong lòng nàng cũng ngột ngạt, đây là lý do hôm kia chuẩn bị tốt để thoái thác, nghĩ đến lại bị đánh chút, cách hai ngày sau mới có thể khỏi miệng.

      Di Ngọc thấy Lô thị cũng có tức giận, rèn sắt khi còn nóng : “Nương, bọn lại tin đất kia có thể trồng ra được thứ gì, ngài phải bọn chính cần tiền gấp sao, chúng ta nay có bạc, bằng liền đem mảnh đất kia mua . Chúng ta dùng giá gốc mua nó, cũng xem như giúp bọn , tổng tốt hơn so với bọn tại đất kia trồng ra được gì, lại bán được, chờ ở chỗ đó sinh ra trùng thôi.

      Lô thị nhìn Di Ngọc nửa ngày sau, nhàng trạc trán nàng, hỏi: “Chính là có thể xác định? Chuyện này nhưng phải đùa giỡn, nếu là có thể trồng ra chút cây ăn quả, kia liền mua xuống mảnh đất kia, nhưng nếu trồng thành sao?”

      “Nương, trong sân chúng ta phải có cây giống xích trảo sao, bằng lặng lẽ chuyển qua đất kia, thử mấy ngày liền biết có sống hay .”

      Nửa ngày này nàng tại bên Lô thị quấn lấy, lúc này là vết sẹo tốt rồi quên đau, hoàn toàn quên hôm kia bản thân chính là bởi vì nhiễu Lô thị mới bị đánh.

      Lô thị lại nghe ra trong lời của nàng đúng: Nếu là xích trảo có thể tại mảnh đất đó sống được, mấy người nông dân kia liền tin có thể dùng, sao còn để cho nàng mua đất giúp bọn .

      Bất quá nàng cũng phải cái người có lòng tốt lan tràn, quan phủ địa phương chính là tại xử lý hộ tịch thủ thực của dân chúng xong mới phân cấp vài miếng đất cằn, sau đó muốn mua đất riêng, cũng phải xài tiền, mảnh đất kia nếu là có thể dùng, giá gốc mua tới quả thể tốt hơn.

      Di Ngọc biết Lô thị đoán ra tâm tư nàng, nhìn nàng suy tư, còn tưởng nàng muốn làm cái người dùng lòng tốt lung tung, chỉ vội : “Nương, sơn tra này hai năm liền có thể kết quả, mỗi chuỗi sáu quả, ngọn cây chỉ ít chừng ba trăm quả, giống con mang theo đủ trồng mười lăm cây, chuỗi kẹo hồ lô bán đến Trường An, chí ít cũng được hai ba mươi văn tiền , giữa lúc đó chúng ta lại có thêm giống, tiếp tục gieo xuống , chờ chúng ta có tiền, liền thuê công nhân, cũng cần chính mình động tay, nương, đến lúc đó chúng ta tại Long Tuyền trấn mua gian viện tử đều là có thể.”

      Lô thị lúc này mới quăng ánh mắt cho nàng, cười , “Đợi lát nữa buổi trưa chúng ta lại lén lút qua đó.”

      Bạc này nếu là chính mình kiếm, Lô thị tất nhiên mua căn nhà, nhưng khi được chừng này tiền, cộng thêm những năm qua bán kẹo hồ lô kiếm thiếu bạc, dưới kích động của Di Ngọc cuối cùng nàng vẫn là lựa chọn lần ích kỷ.

      Lại quá năm ngày, khối đất phế bị người ta truyền ồn ào huyên náo ở chân núi phía nam Long Tuyền trấn, đổi chủ nhân, Lô thị bỏ ra giá gốc mua được mảnh đất kia, lại tiêu tiền mời mấy hộ nông dân bán mảnh đất đào đất gieo hạt.

      Non nửa mảnh đất là trồng sơn tra, thừa lại để , Lô thị ở tiệm tạp hóa trấn đặt trước đám mầm cây ăn quả, lại qua hai ngày liền có thể đưa tới, chỗ đất thừa lại kia đều trồng cây ăn quả, thành Trường An đối với nhu cầu trái cây ít, ông chủ tiệm tạp hóa còn , có thể giúp nàng phân phối.

      Chờ đến mảnh đất dưới chân núi sắp xếp xong, là đến tháng tư, từ Lý quản gia nơi đó tìm hiểu tin tức kết thúc của kỳ thi mùa xuân sau, Lô thị liền thuê người chăm sóc cánh rừng cùng đất vườn, chuẩn bị mang Di Ngọc Trường An tìm bọn Lô Trí.

      Buổi chiều ngày trước khi , mình Lô thị tìm Lý quản gia chuyện, Lưu Hương Hương ngồi ở trong phòng luyện tập nữ công, Di Ngọc ngồi ở trước vườn hoa trong viện, đùa nghịch chút bạc hà.

      Những chiếc lá xanh biếc xông ra, mấy ngày nữa bạc hà này liền có thể ngắt lấy, Lý quản gia gần đây đặc biệt chịu khó hướng Du viện chạy đến, ngày ngày liền trông lá bạc hà này trưởng thành.

      Di Ngọc đem đầu tiến đến gần đám lá bạc hà định nghe chút hương vị, chỉ cảm thấy trận gió thổi qua, giữa mũi đánh úp lại cổ hương hoa mai đạm đạm.

      Hoa mai, hương hoa mai? Di Ngọc đột nhiên mở to hai mắt, nhãn cầu hơi hơi động, liền nhìn thấy mặt đất bên trái nhiều ra đôi giày màu trắng có mây bay màu xanh tới, chậm rãi đem đầu ngẩn lên, trước là thấy mảnh màu quần thanh (1), lại thấy khối mỹ ngọc bội đeo ở đai lưng, nhìn tiếp lên đó là thấy cái cằm gầy gò trắng nõn.

      “Thường, Thường, Thường ân công!” Di Ngọc hoảng hốt lắp vội đứng thẳng lưng lên, nhưng bởi vì ngồi quá lâu, vừa mạnh đứng dậy chỉ cảm thấy đầu choáng váng, liền muốn ngã về phía trước, trong lúc nóng lòng thuận tay liền kéo lấy vạt áo người bên cạnh, thế là chỉ nghe “Rẹt” tiếng — áo bào màu quần thanh vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ của Thường ân công liền bị hủy.

      Sau cùng Di Ngọc vẫn là gục tại bên trong vườn hoa, gặm miệng bùn đất, nàng hàm trận nước mắt nóng chậm rãi chống đỡ bò lên, quay đầu liền gặp trương tuấn nhan đột nhiên phóng đại, thiếu chút lại khiến nàng lần nữa nằm xuống luôn.

      Gương mặt trắng nõn kia hết thảy tuấn nhã như trước, cũng là đôi lông mi nồng đậm nhảy nhảy trong ánh mặt trời sau giờ ngọ, nhưng trong đôi mắt hẹp dài hơi hơi mở to, có đôi con ngươi xanh bích lóe ra sắc thái thần bí, chính là Di Ngọc chưa hề gặp qua.

      Thường công tử chậm rãi vươn ra bàn tay oánh ngọc, nhàng gỡ xuống lá bạc hà treo lơ lửng đỉnh đầu ngây ra của Di Ngọc, để ở giữa mũi ngửi sau, mới khẽ mở môi mỏng, thấp giọng .

      “Chính là hương vị này.”
      ************************
      (1) quần thanh (群青) – ultramarine blue : Là màu xanh biếc của loại thuốc nhuộm, là thuốc màu xanh vô cùng cổ và vô cùng tươi đẹp, độc hại, bảo vệ môi trường (giống keo dính chuột quá haha), là thuốc màu vô cơ, do lưu hoàng, thạch , than… hỗn hợp thiêu chế thành, thường dùng để dẫn xuất ra màu trắng. Dùng trong công nghệ nhuộm vải dệt, chế tạo giấy, hội họa, tô màu, sơn,… tại cổ đại được dùng đặc biệt nhiều và phổ biến trong kiến trúc cổ.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 48

      “Chính là hương vị này.”

      Giọng thấp thấp của thiếu niên phảng phất như đạo sấm sét, đem Di Ngọc phát ngốc bổ cái tỉnh!

      Từ trong nam sắc thanh tỉnh lại Di Ngọc đầu tiên là hung hắng nuốt từng ngụm nước miếng, đưa ánh mắt từ đôi mắt xanh bích kia dời , hít mấy hơi sau đó mới đem trái tim trầm bổng nhấp nhô áp chế an ổn trở về.

      Sau khi tỉnh táo, trong lòng nàng thầm oán hận: Thường công tử ân công đại nhân này sao mỗi lần gặp là mỗi cái hình dạng, từ quái nhân tự bế, đến quý công tử nhàng, nay bộ dáng thanh bích đồng, lại thành hỗn huyết mỹ thiếu niên!

      Lén lút lần nữa nhìn hai màu sắc của đôi mắt kia, xác định con mắt của mình phải để trang trí, thoáng chốc lòng hiếu kỳ của Di Ngọc bị câu lên, đôi mắt như thủy tinh châu tử là như thế nào, đây chính là minh chứng của con lai a. phải mắt có tật xấu thể gặp ánh sáng sao, sao lúc này tốt rồi, chính là biết trong biệt viện này có người nào khác từng gặp quá đôi mắt kỳ dị này của , Di Ngọc đối với con lai tự nhiên là gặp quái lạ, nhưng là người của thời đại này có năng lực tiếp thu cường đại như vậy sao?

      tới Thường công tử này cũng thực đủ thần bí, có tòa Nhàn Dung biệt việt lớn như vậy, chỉ có mình là chủ tử thôi, lại hình như có ai biết tên họ đầy đủ của Thường công tử này là cái gì, đều chỉ tôn kính gọi là công tử. Lô thị các nàng tuy có lòng hiếu kỳ nhưng cũng tận lực nghe ngóng lai lịch của của ân công, mà Lý quản gia lại có lần nhắc tới chính mình là ba năm trước được Thường công tử mua làm hạ nhân.

      Di Ngọc chậm rãi hướng bên chuyển chuyển, tránh khuôn mặt muốn làm người ta chảy máu não quá mức tới gần kia, tay chân lanh lẹ đứng lên, nhảy ra giáp ranh vườn hoa, lại lui về sau mấy bước cho đến khi đứng cách người bên cạnh vườn hoa kia xa nửa trượng sau, mới làm lộ ra nụ cười tươi tắn, hô: “Ân công.”

      Thường công tử ngồi ở mặt đất chậm rãi đứng thẳng người, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu nghiêng tại khuôn mặt tuấn nhã của cùng thâm y lam sắc, tầm mắt Di Ngọc nhấp nháy, hướng mặt nhìn lại, liền thấy nửa bên khóe môi mỏng của câu lên độ cung rất , lập tức lại đem nàng kích thích: này, này, người này còn có thể trở thành mỹ thiếu niên ánh mặt trời luôn .

      Thường công tử nhàn nhạt nhìn nàng cái, : “Nguyên lai ngươi lớn lên là bộ dáng này.”

      Khe khẽ mỉm cười vừa rồi trong ánh mặt trời làm như là ảo giác, Di Ngọc xem lại chỉ cảm thấy mặt người này hồi phục đến biểu tình nghiêm túc sóng nước chẳng lo. Khó được ân công đại nhân chủ động cùng nàng chuyện, nhưng mà nàng lại phát chính mình căn bản có biện pháp tiếp tục, chẳng lẽ muốn “Đúng a, ta chính là lớn lên có bộ dáng này.” Hoặc là ‘Ngại ngùng a, ta lớn có bộ dáng này.” Cả hai câu nghe đều kỳ cục, thế là nàng chỉ có thể lần nữa cười khô khốc hai tiếng.

      Thường công tử đại khái cũng chuẩn bị nghe nàng đáp lời, chỉ xong câu sau đó, liền thấp đầu xem quần áo của mình, ánh mắt Di Ngọc theo tầm mắt di chuyển, vừa nhìn liền thấy thâm y màu lam dùng nguyên liệu bằng tơ lụa thượng đẳng, từ bên trái bắp đùi đến bắp chân xuất lỗ thủng lớn dài đến hai thước, lộ ra bên trong quần áo lót màu trắng, mảnh vải mới vừa rồi bị nàng kéo rách đầu vẫn còn dính vạt áo, bên kia cũng rớt xuống mặt đất.

      Di Ngọc cười gượng mắc ở trong cổ, ngại ngùng vân vê vân vê vành tai , giọng , “Vừa rồi ta phải cố ý.” Trong lòng lại : Ai biểu ngươi đột nhiên đứng ở bên cạnh, làm ta giật cả mình.

      Thường công tử lại để ý nàng nhận lỗi, tay xách lên vạt áo bị xé rách, “Rẹt” tiếng đem miếng vải rách mặt đất xé xuống dưới, tùy tay ném qua bên, cũng thèm nhìn nàng cái liền xoay người rời .

      Cho đến khi bóng lưng biến mất tại góc rẽ cửa viện, Di Ngọc mới thở dài nhõm hơi, thầm nghĩ: Còn may bắt bồi thường, nguyên liệu kia xem ra rẻ.

      Lập tức vừa vỗ bùn đất thân, vừa đến bên cạnh vườn hoa xem xét chút bạc hà suýt bị nàng đè lên còn cứu kịp hay , trong lòng lại bùn bực, người gần hai tháng có tin tức, làm sao đột nhiên liền tới nơi này, là quan tâm tình huống của bạc hà này sao?

      Lô thị từ chỗ Lý quản gia trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy Di Ngọc ngồi ở trong sân giặt quần áo, buồn bực hỏi: “Tại sao buổi sáng vừa đổi quần áo mới, bây giờ lại giặt?”

      Di Ngọc dẩu môi đáp, “Ngã vào vườn hoa, dính thân đầy đất, nương, người có biết ta gặp ai?”

      “Gặp ai?”

      “Thường công tử vừa mới tới viện chúng ta.”

      Lô thị trước là kinh ngạc, mà sau đó mặt liền lộ ra biểu tình nghi ngờ, chỉ : “Vừa rồi Lý quản gia tìm ta qua, là ngày mai muốn cùng chúng ta Trường An, kêu ta cần ở trấn thuê xe, ngươi có phải Thường công tử là muốn chúng ta cùng ?”

      Thấy Di Ngọc lắc đầu tỏ vẻ ràng, Lô thị trong lòng nghĩ: biết người ta trở về, dù sao nên bái kiến chút. Thế là đối với Di Ngọc giao tiếng liền xoay người ra ngoài viện, quá nửa khắc lại trở về, Di Ngọc xem biểu tình nàng liền biết gặp người, cũng hỏi nhiều, tự phơi quần áo.

      Do lần này Trường An chính là vì thông báo cho Lô Trí tiếng, Lưu Hương Hương tự bất tiện, lưu lại trong nhà, sáng sớm ngày thứ hai, Lô thị mang Di Ngọc, so canh giờ ước định với Lý quản gia, sớm khắc liền trước cửa lớn của biệt viện chờ đợi.

      Lúc này ngoài cửa ngừng chiếc xe ngựa, xem hình thức so với chiếc Di Ngọc ngày đó gặp muốn hoa mỹ vài phần, hai con ngựa kéo xe đỏ thẫm mạnh mẽ hai con ngựa trước kia, nhưng cũng rất có sức sống.

      Người đánh xe cùng các nàng nhe răng cười cái, chính là A Sinh nhiều ngày thấy, Lô thị liền dẫn Di Ngọc tiến lên ân cần thăm hỏi, lâu hồi Lý quản gia liền từ trong viện tới đối diện, nhìn thấy Lô thị đợi bên cạnh xe ngựa, cười : “Phu nhân lên xe trước chờ chốc lát, công tử lập tức liền đến.”

      Hai mẹ con nhìn nhau, thầm quả nhiên là cùng Thường công tử đồng hành, hai người ngồi xe ngựa chờ đến khắc, liền thấy màn xe bị người từ bên ngoài xốc lên, Thường công tử thân thủy sắc cẩm y vén rèm vào toa xe, ngồi đối diện hai người Di Ngọc.

      Toa xe này phong kín rất tốt, rèm cửa trước khi bị A Sinh để xuống, Lô thị quét mắt liền thấy đôi mắt khác người thường của Thường công tử, lại chỉ hơi sững sờ, cũng có giống Di Ngọc nghĩ kinh ngạc, rất nhanh sắc mặt liền khôi phục bình thường.

      “Ân công.” Lô thị gọi tiếng, thấy đối phương có phản ứng gì, trong lòng biết tính tình thích chuyện, cũng nhiều quấy rầy.

      Di Ngọc tựa theo ánh sáng nhạt nhìn thấy Thường công tử lại khép mắt dưỡng thần sau, mới trừng mắt, bị Lô thị nhìn thấy động tác của nàng, hung hăng trừng nàng cái, liền tác quái nữa, chỉ là trong lòng lén lút thầm mấy câu linh tinh như quái nhân tự bế.

      Ngay tại lúc Di Ngọc thầm xấu trọng bụng xe ngựa chậm rãi chạy , lộc cộc về phía trước, tới cùng là phụ cận kinh đô, đường bằng phẳng, ngồi xe rất ít xốc nảy, chính là đường là nhàm chán, bởi vì xe ngồi tôn đại thần, mẹ con hai người đều quá nhiều, chỉ ngẫu nhiên vén rèm lên nhìn cảnh sắc bên ngoài, thuận đường nhận thức đường .

      Đại khái qua nửa canh giờ, xung quanh bắt đầu có tiếng người chuyện, Di Ngọc thuận theo Lô thị nhấc rèm che lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy giờ phút này xe ngựa chạy tại con đường cực rộng, bên đường có cánh rừng , ven đường ba đến năm người chậm rãi bộ, ngẫu nhiên có mấy chiếc xe ngựa cùng đường bị bọn lướt qua, xa xa mặt tường vô cùng cao ánh vào tầm mắt nàng, A Sinh dần dần chậm lại tốc độ xe, lại trước hơn mười trượng, liền thấy loạt ba cửa thành to lớn mở rộng, nàng vừa mới xem ràng cửa thành chính giữa cao mấy trượng bên có khắc hai chữ “An Hóa” to màu xanh đen, Lô thị liền để rèm xuống.

      Hai bên thị vệ ở cửa thành đem xe ngựa chậm rãi tới ngăn lại, A Sinh ghìm ngựa dừng lại, từ trong lòng lấy ra khối mộc bài sơn đỏ tới trước mặt bọn nhoáng lên cái, bọn thị vệ liền khom người lui xuống, mẹ con Di Ngọc ở trong xe chẳng hề biết động tĩnh bên ngoài, chỉ cảm thấy xe ngựa chỉ là hơi tạm dừng liền bắt đầu chậm rãi trước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :