1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[XUYÊN KHÔNG] TÂN ĐƯỜNG DI NGỌC - TAM NGUYỆT QUẢ (58/600C+2PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bachnhaty

      bachnhaty Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      50
      nam chinh bi benh nang k nang .
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      truyện này quen lắm, em nghĩ là em đọc lâu rồi nhưng ko nhớ hết chưa. Nhưng mà tìm hoài thấy có trang nào hoàn. Mới nhất là chương 163, nhưng mà em nhớ sauchương đó Di Ngọc chữa bệnh cho có sát thủ tới rồi chị bvệ . ... Em nhớ là sau khi chị lấy nhau đại ca chị bị hại phải giả chết trong hỏa hoạn. Ôi, truyện naỳ hay lắm.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 41

      Thành Trường An – Đại trạch

      Giờ Hợi canh ba, trong thư phòng đèn đuốc lung lay, thân ảnh ngồi bận rộn gần hai canh giờ trước bàn sách, cuối cùng đem bút lông đặt bên, vươn cánh tay duỗi thắt lưng, đề tiếng hướng cửa phòng hô: “A Phúc, mang chút ăn khuya tới.”

      Ngoài cửa có người đáp lại tiếng, người trong phòng lại đứng dậy chậm rãi dạo đến bên chiếc bàn dài trải thảm nhung tuyết khác trong phòng ngồi xuống, duỗi tay mò quyển văn chương hôm nay đưa tới bàn, chỉ xem hai mắt, liền khóa khởi lông mày.

      “Rắm chó kêu!” (1)

      Sau câu quát mắng, lại nhớ tới buổi chiều tình phái người nghe ngóng báo trở về, mặt lúc này mới lộ ra tươi cười yếu ớt, thuận tay lại cầm quyển văn chương mở ra xem đến, chính là bây giờ lại giống vừa rồi hai mắt vừa nhìn liền chửi ầm lên, ngược lại càng xem càng tỉ mỉ, xem trọn cả quyển sau đó, liền cuống quít đứng dậy từ bên giá sách lấy quyển văn chương bên ngoài có nút buộc màu đỏ xuống dưới mở ra, đem hai quyển văn chương để ở bàn so sánh qua lại.

      “Đông đông”, cho đến khi tiếng đập cửa vang lên, lúc này mới hồi thần, ngẩng đầu đối diện đôi mày rậm sau, hai mắt tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.

      Dưới ánh sáng của ngọn nến, lại nhìn hai quyển văn bàn, trái phải đều có gì bất đồng, chỉ tại chỗ kết luận, quyển bên phải có nhiều hơn mấy câu :

      Cố ý chuẩn bị hai phần văn quyển, phần giao cho Sùng học ti, nếu ngày chưa có tin tức, hẳn là được người tiến cử dung nạp, đạo bất đồng sao phải mưu cầu lẫn nhau, xưa nay nghe thấy ngài là người hết lòng chính nghĩa, quyển thứ hai chính là cách ngày liền đưa cho tiên sinh, nếu tiên sinh có tâm, tắc có thể tìm ra quyển văn ở Sùng học ti, hai quyển sau lưng đều có dấu mực, hợp hai dấu lại.

      Hậu viện chùa Hoằng Phúc

      Lô Trí nhàn nhã ngồi ở trước cửa sổ lật trang sách sử, chút để ý Lô Tuấn ở đối diện than thở nửa ngày.

      “Aiz, đại ca, ngươi làm sao điểm cũng gấp gáp, ba ngày trước đưa quyển văn , tại đều tin tức, Quý đại ca người ta đều lĩnh giấy tờ Hộ bộ đánh dấu, ngươi còn có tâm tư ở chỗ này đọc sách?”

      Lô Tuấn vẻ mặt đau khổ nhìn cái đầu nâng lên chút của Lô Trí, rốt cuộc nhịn được duỗi tay đem sách trong tay đoạt , làm cho có thể nghiêm túc nghe chính mình chuyện.

      “Đại ca, bạc của chúng ta còn có ít, hôm qua Quý đại ca phải có chút phương pháp sao, chúng ta bằng cũng đưa ít tiền đến khai thông khai thông?” Lô Trí bị lấy sách, cũng chỉ hơi khẽ cau mày, liền đứng lên, để ý đến Lô Tuấn ở phía sau kêu to, nhàn nhã chạy bộ ra khỏi phòng.

      Trong viện mơ hồ truyền tới tiếng Phật ở tiền đường, lúc này chính là sớm tinh mơ, lại là lúc xuân sắc đậm đà, tường nam có khóm hoa đón xuân, vụng trộm nở ra màu vàng nhạt, cách đơn thuần nhìn biểu tình của Lô Trí nửa điểm đều đoán ra, phải chăng trong lòng nôn nóng? Nếu ngày mai còn chờ được tin tức của Sùng học ti, vậy là vô duyên với kỳ thi mùa xuân.

      “Xích kim thủy diễm sắc,

      Chính đương xuân nùng

      Bất cập lan hương nhã,

      Canh bỉ tịch mai trì.” (2)

      nhàng ngâm bài thơ, Lô Trí có chút tự giễu khe khẽ mỉm cười, vừa muốn xoay người vào trong, liền nghe thấy trận tiếng cười trong sáng truyền tới.

      “Chỉ là cụm hoa đón xuân, cũng có thể đưa đến cảm khái như vậy, trong lòng công tử thực là có oán a.”

      Lô Trí xoay người nhìn lại, liền thấy phía tây dưới gốc cây già chẳng biết từ lúc nào đứng nam tử trung niên mặc thân thâm y màu đen, cúi đầu dấu trong mắt tinh quang chợt lóe lên, nhởn nhơ nghênh đến.

      “Vị đại nhân này, biết lại làm sao nghe ra trong lòng ta có oán?”

      Nam tử áo đen kia trả lời , hỏi ngược lại: “Vì sao xưng hô ta đại nhân?”

      “Quan hình, sát sắc.” (Nhìn hình dạng, xem sắc mặt). Bốn chữ vừa ra, Lô Trí để sót chút tán thưởng nào xẹt qua trong mắt nam tử kia.

      “Tốt, tốt, tốt.” Liên tiếp ba cái chữ tốt sau đó, trung niên nam tử sắc mặt liền nhu hòa xuống dưới, “Chúng ta vào trong , được sao?”

      Dứt lời, Lô Trí liền hơi vươn tay chìa ra, đem nam tử dẫn vào phòng khách mình ở tạm trong chùa, Lô Tuấn ở trong phòng thấy dẫn theo người tới, ngây người trong khoảnh khắc liền vội bưng trà rót nước, Lô thị dạy dỗ bọn nhiều năm, tuy là sống ở dưới quê, nhưng lễ nghi quy củ chưa từng thiếu giảng.

      “Đây là?”

      “Xá đệ, gia mẫu yên tâm ta mình vào kinh, liền cùng đồng hành.”



      Trung niên nam tử gật đầu sau, liền nhìn chòng chọc mặt mũi lộ non nớt của Lô Trí xem xét, chờ Lô Tuấn nâng ly trà lên, lúc này mới mở miệng thuyết minh ý tới: “Ta là vì quyển văn của ngươi mà tới.”

      Lô Trí cười : “ biết là quyển nào?”

      “Ngươi xem?” Hai người nhìn sau đó cười, liền bắt đầu phen dài chuyện.

      “Ngươi nhưng biết trong quyển văn của ngươi, chính là được nhiều người sở dung?” Trung niên nam tử bộ vẻ tò mò nhìn Lô Trí hỏi.

      “Nếu là biết, liền nửa đêm chép làm hai quyển, đưa cùng đại nhân.” Lô Trí đạm đạm đáp, biểu tình mặt cũng chưa có chút khơi gợi.

      Trung niên nam tử lại : “Vậy ngươi có biết, ta trước đó là được đến quyển nào?”

      Trong lòng Lô Trí vốn có chuẩn bị, nhưng hỏi vấn đề như vậy cũng nhất thời kinh ngạc, ám ám đoạn được loại khả năng, khẽ: “ cần biết là quyển nào, nhưng đều là đến trong tay đại nhân.”

      Trung niên nam tử ý cười càng đậm, “Tốt, tính tình như thế, lúc trước lại là ta hiểu lầm, nhân trước kia được đến đầu tiên là quyển ở Sùng học ti, chỉ xem ngươi như đồ đệ đánh trận giấy, ta phái người tới tìm hiểu sinh hoạt hằng ngày của ngươi, cũng có khoa trương…” Sau đó lại đem việc ra sao được đến quyển văn của Lô Trí, ra sao phái người nghe ngón lời việc làm của từng chút từng chút giải thích, mới lại : “Bất quá hôm nay ta phải vì tiến cử ngươi mà tới.”

      Mí mắt Lô Trí đột nhiên nhảy dựng, định mở miệng, lại nghe trung niên nam tử tiếp tục : “Người làm quan, cũng chia ba bảy loại, ngươi tuy biết trong triều lại trị (3) nhiều người thỏa, cũng biết đây là kéo sợi tóc người lại động đến cả thế lực đằng sau, liền tính ta thưởng thức ngươi, liền tính ngươi nhập kỳ thi mùa xuân, ngày nổi danh, lại biết là đến bao giờ?”

      Lô Trí trầm mặc , chờ trung niên nam tử tiếp tục hết, “Ngươi nhìn xem những người làm quan trong triều, phàm là xuất thân hàn môn, trừ những người năm xưa đó chết sống theo Đông cung (thái tử), lại có mấy cái là chân chính có thể hành đại , gián thánh ngôn. Bằng chí hướng của ngươi, dùng con đường cử nhân vào trường thi phải tốt nhất. Trong tay ta có thế, liền đưa ngươi lẫn giữa con cháu quan lại, chờ đến bốn năm sau đó lại thi, tuy là hàn môn lại ai dám khinh thường, hoặc có thể kết bạn với con cháu vương tôn, lại côi cút người.”

      xong lời này, trung niên nam tử liền yên lặng uống trà, trong lòng Lô Trí lập tức liền chuyển hơn mười đạo ngoằn ngoèo, chờ uống cạn chén, mới lập tức đứng dậy, cung kính bái lạy nam tử.

      Trung niên nam tử mới cười ha ha tiếng, vươn tay kéo xuống khối ngọc tím eo, đặt vào tay Lô Trí, : “Mấy ngày tới có thể đến trong phủ tìm ta.” Dứt lời mới xoay người nghênh ngang mà .

      Lô Tuấn ngồi xa vốn là dựng thẳng lỗ tai nghe bọn đối thoại. Nhưng mà hai người này giống như là đánh đố bình thường, chuyện ràng, nơi nơi ám chỉ ví von, dễ dàng nghe hiểu mấy câu cuối cùng, trung niên nam tử kia liền đứng dậy cáo từ.

      “Đại ca, chuyện gì a? Ngươi nhận thức người kia sao?” Chờ hai huynh đệ đứng ở trước cửa nhìn theo trung niên nam tử xa sau, Lô Tuấn mới kéo Lô Trí vào phòng, hiếu kỳ hỏi han.

      là đương triều Lại bộ thượng thư, Đỗ Như Hối, Đỗ đại nhân.” Lô Trí nhếch khóe miệng thu hồi khối ngọc bội hình hổ.

      “Ah!” Hai mắt Lô Tuấn trừng trừng, há hốc miệng, “Liền, liền, chính là cái kia Đỗ đoạn?” (4)

      Lô Trí đến bàn thấp ngồi xuống, bưng lên bình trà rót chén trà uống cạn, chờ Lô Tuấn thu hồi vẻ khiếp sợ, mới chút hoang mang mở miệng êm tai .

      Nguyên lai buổi tối ngày mười Lô Trí yên ổn ở lại chùa Hoằng Phúc sau, tử tế hỏi thăm Quý Đức sau khi thăm bạn trở về vài việc trong quan viên, sau đó suốt đêm sao thành hai quyển văn trước đó chuẩn bị tốt, trong đó nội dung giống nhau như đúc, đều chỉ ra những chỗ đúng của quan lại đương triều, cùng chế độ tai hại của việc tiến cử học sinh, lại bây giờ hàn môn học sinh cùng học sinh xuất thân là con cháu của sĩ tộc có hoàn cảnh học tập cùng đãi ngộ khác trời vực, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh chỉ ra mười hạng nguy hại trong đó.

      Viết xong hai phần văn quyển sau đó, biết văn chương viết có khả năng ngôn từ quá khích, nội dung quá khác tuân truyền thống, lại vẫn đem phần trong đó đưa đến Sùng học ti, phần bài thi này cũng chỉ là để dò xét phản ứng của bộ môn chịu trách nhiệm tiến cử mà thôi, nếu các ti cống đa số phải người bảo thủ chịu thay đổi, nhất định bởi vì những gì trong văn quyển mà ngày đầu tiên liền tìm , nếu ngày đầu tiên tới tìm , vậy cách ngày liền đem quyển thứ hai lúc trước viết đưa đến trong phủ đương triều có quyền thế lại có danh hiền Đỗ Như Hối, đánh cược xem người nổi tiếng là hiền giả trong triều đình và dân gian có thể chấp nhận ý niệm của , phát tài trí của .

      Quyển văn đưa đến Sùng học ti ngày đó quả nhiên liền bị bác bỏ, chính là có nghĩ đến lại bị cái ti cống trong đó đưa cho vị quan lớn có quyền thế khi xưa học cùng trường xem, cũng cầu người đó tiến cử , vị quan lớn có quyền thế kia tuy rằng thích văn chương của Lô Trí, nhưng bởi vì lại đưa văn quyển đến nơi vốn cứng nhắc như Sùng học ti, nên đối với có chút bất mãn, chỉ xem là người biết thời cuộc, chỉ biết đánh trận giấy, mặt ngoài đáp ứng vị ti cống kia, lại lén tìm người đến nơi chùa chiền mình ở nhờ để nghe ngóng phẩm hạnh của .

      Hôm qua người tìm hiểu mới hồi báo vị quan lớn này, được biết phẩm hạnh tốt, mấy ngày nay lại có bất kỳ ngạo khí hay biểu nôn nóng, mới đối với nhìn bằng con mắt khác. Chính là tối hôm qua vị quan lớn này đọc những quyển văn được đưa vào trong phủ mỗi ngày, thế nhưng phát quyển văn giống như đúc quyển văn trước kia, chính là quyển văn thứ hai của Lô Trí, mà quan lớn này, chính là Đỗ Như Hối, đối chiếu qua hai quyển văn trước sau của Lô Trí đều chảy đến trong tay sau đó, nghĩ đêm, mới định ra tâm tư, cố ý hôm nay đặc biệt đến gặp Lô Trí, Lô Trí cũng là từ trong miệng mới biết được đối phương thế nhưng nhìn thấy quyển văn của mình đầu tiên lại là quyển đầu tiên đưa Sùng học ti.

      “A, là cong cong quẹo quẹo, ta nghe đều choáng váng đầu, đại ca, Đỗ đại nhân kia hôm nay chính là tới báo cho ngươi có thể tham gia kỳ thi mùa xuân?”

      “Cũng phải, ta tham gia kỳ thi mùa xuân.” Tiếng của Lô Trí hôm nay khó được thấy nhàng.

      “A?” Lô Tuấn nhất thời bị làm hoảng sợ nhảy dựng lên, lớn tiếng hét lên: “Ngươi ngươi tham gia kỳ thi mùa xuân! Vậy ngươi chuẩn bị làm cái gì!”

      “Tiếp tục học bài.”

      “A– hả?’ Lô Tuấn hoài nghi lỗ tai của mình ra vấn đề, làm sao nghe đến đại ca mình muốn tiếp tục học bài?

      “Quốc Tử Giám, ta muốn Quốc Tử Giám, tiếp tục học bài.” Lô Trí lại rót chén trà uống hơi cạn sạch, đem cái cốc mạnh mạnh đặt xuống bàn.”

      ***************
      (1) Nguyên văn: Cẩu thí bất thông (狗屁不通)

      Lời mắng trong văn chương, ý dùng văn quá bế tắc, diễn đạt lưu loát. Còn có nghĩa là câu chửi mắng đồ vô dụng, đồ bỏ.

      Theo nghĩa trong truyện là mắng quyển văn đầu tiên của Lô Trí chỉ biết biết (dám) làm.

      (2) Bài thơ này Grey kiếm nhiều lắm mà ko có, ko biết là tg tự sáng tác, chế lại, hay trích thơ của nhà thơ nào nữa.

      Nguyên văn:

      赤金始艳色
      正当春浓时
      不及兰香雅
      更比腊梅迟


      Hán Việt:

      Xích kim thủy diễm sắc,

      Chính đương xuân nùng

      Bất cập lan hương nhã,

      Canh bỉ tịch mai trì.

      Dịch nghĩa:

      Màu vàng tươi bắt đầu diễm lệ

      Chính ngay lúc xuân đậm đà

      kịp so với hương lan thanh nhã

      Càng so với hoa mai chậm chạp.

      Dịch thơ:

      Hoa vàng tinh khiết bắt đầu xinh

      Tại lúc xuân kia đương đậm đà,

      Hương thơm bằng lan hoa nhã

      Chậm đến hơn mai kia cũng nhiều.

      (3) lại trị: tác phong và uy tín của quan lại thời xưa

      (4) Đỗ đoạn: Thành ngữ “Phòng mưu Đỗ đoạn”.

      Phòng: Phòng Huyền Linh (Tên chữ là Kiều). Trong “Tân Đường Di Ngọc” nhân vật này là nv khá quan trọng và đáng chém nhất trong truyện, từ từ tới lúc xuất nhắc tới sau.

      Mưu: Mưu trí, mưu kế

      Đỗ: Đỗ Như Hối

      Đoạn: Quyết đoán, thỏa đáng.

      Đây là hai cánh tay đắc lực, hai vị tả hữu tể tướng nổi tiếng nhất của vua Lý Thế Dân, cũng là bộ sậu hợp tác ăn ý, trong đó Phòng Kiều nổi tiếng về lắm mưu nhiều kế, Đỗ Như Hối nổi tiếng làm việc quyết liệt gọn gàng thỏa đáng.
      oxy501 thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 42

      Lô thị sau khi ở nhờ tại Nhàn Dung biệt viện sau, liên tiếp mấy ngày đều thể gặp Thường công tử, hỏi thăm mọi người chỉ biết, tìm quản gia của biệt viện này vài lần, cũng đều bị đẩy công tử ra ngoài làm việc, còn chưa có trở lại.

      Hộ khẩu của các nàng quá mấy ngày thuận lợi xử lý, lúc Lý quản gia đưa tới, còn mang các nàng xem ruộng đất ngoài trấn, cho phép các nàng mười mẫu ruộng tốt, trong lòng Lô thị cuối cùng hạ xuống tảng đá lớn, tuy vẫn hi vọng dời ra ngoài ở, nhưng được người ta trợ giúp như vậy, lại nhớ tới ngày đó ở đại sảnh Thường công tử ngôn ngữ lãnh đạm, dần dần cũng lại mỗi ngày quấn quít hỏi hướng của .

      Di Ngọc sau khi chuyển tới ngày hôm sau liền bắt đầu gieo trồng bạc hà, gã sai vặt mặt đen tên kêu là Lý Nhạc bị cha là Lý quản gia phái tới trợ thủ, dưới cầu của Di Ngọc, khu vườn dạo phía tây có chút hoa cỏ tên bị bạt sạch , lại có chuyên gia tới thêm đất thêm phân, sửa soạn thành khu vườn so với khu vườn ở Kháo Sơn thôn còn lớn hơn gấp hai lần có dư.

      Lô thị trong lòng tồn tâm tư báo ân, lại sợ thứ này đổi địa phương lớn nhanh làm cho người ta vui mừng vô ích, gieo mầm mống xuống sau đó so với Di Ngọc còn để tâm hơn, lại biết khuê nữ của mình dưới mí mắt nàng làm chút động tác .

      Ở Quan Trung gieo trồng nhiều là vụ xuân, Lô thị lòng nghề nông, mấy ngày trước đây tại phụ cận Long Tuyền trấn cố ý thăm viếng ba bốn người nông công, mỗi ngày cùng Lưu Hương Hương ngốc ở dưới ruộng, ban ngày ở trong viện chỉ có mình Di Ngọc ở đây.

      Long Tuyền trấn này so với Trương trấn lớn hơn gấp năm ba lần còn nhiều, vào ở nửa tháng tới nay Di Ngọc cũng ít lần ra ngoài dạo, mới biết ngày đó lúc bọn mới tới thế nhưng là từ sau trấn vào, rốt cuộc cũng là thị trấn cách kinh xa, so với huyện Thanh Dương ở Thục Trung đều thua thiệt, trấn nửa phần trước nhiều là chút tiệm tạp hóa, cũng có hai khách sạn tiệm cơm, trong đó nửa bộ phận còn lại là năm tòa đại trạch loại như Nhàn Dung biệt viện, cuối cùng mới là mấy nhà dân mà lúc các nàng mới đến nhìn thấy.

      Trừ bỏ mua giống, mướn người, Lô thị còn dư ra hai quan tiền, ở cửa hàng trấn mua bút mực này nọ cho Di Ngọc luyện chữ, Lưu Hương Hương vốn cũng biết chữ nào, thấy Di Ngọc mỗi ngày dậy sớm luyện tập thư pháp mắt liền lộ ao ước, bị Lô thị xem ở trong mắt sau, mỗi ngày bất luận buổi tối trở về rất trễ, đều dạy dỗ nàng mấy chữ thường dùng.

      Hôm nay, Lô thị cùng Lưu Hương hương sau khi ra khỏi nhà sau, Di Ngọc liền ngồi tại trong phòng khách của sương phòng luyện chữ, trong phòng khách này tuy có bàn học vật dụng, nhưng lại có cái bàn bằng gỗ lim, cộng thêm ghế phủ gấm, so với cái bàn thấp cạnh thô trước kia nàng sử dụng, điều kiện tốt hơn chỉ gấp đôi.

      Bởi vì sách vở trong nhà đều mang tới, nàng liền chép lại văn chương ngày xưa Lô Trí cho nàng học thuộc lòng, hôm nay thể chữ viết của nàng bất đồng dĩ vãng luyện tập viết dẹp dẹp ngay ngắn theo khuôn mẫu, mà là hình dạng xinh, thanh tú vừa phải kiểu chữ tiểu Khải, là chữ tiểu Khải (1) lại có chút bất đồng, thời đại này còn có mấy thư pháp gia trứ danh, nhưng chỉ có hai người thiện viết chữ tiểu Khải, có cực ít chữ tiểu Khải lưu lại, Di Ngọc cũng thấy qua bảng chữ mẫu, nhưng quá thích nét bút quá rắn chắc đó, mà thư pháp của nàng có căn cơ vững chắc, thế là sớm có tâm tư nghiên cứu loại chữ Khải khác, chính là mấy ngày gần đây mới được rảnh rỗi, bắt đầu cân nhắc lên.

      Thần tình nàng chuyên chú tại giấy phác thảo nét, lòng nhất thời có việc khác, chờ đến viết tràn ngập tờ giấy, mới nghe thấy ngoài viện tiếng đập cửa thùng thùng, nàng cầm chén trà đem giấy viết xong chặn lại, lúc này mới đứng dậy ra sảnh đường.

      Vừa mới đến cửa viện định mở cửa, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng hai người trò chuyện, động tác khỏi dừng lại.

      “Cha cũng thực là, làm gì muốn chúng ta tới đưa đồ, nửa ngày như vậy đều tới mở cửa, tay ta đập cửa đều đau, thực chán ghét.”

      “Nhân tiện thôi, cũng biết ban ngày ban mặt, đóng cửa làm cái gì.”

      Tiếng của hai này rất là lạ tai, Di Ngọc khẳng định chính mình chưa từng nghe qua, về phần cửa viện vì sao đóng lại, phải đề cập hôm kia có con mèo hoang từ cửa viện vào, suýt nữa đem bạc hà nàng vừa trồng ở vườn hoa xới lên, lúc này mới mỗi ngày đóng cửa, chỉ vì tránh mèo hoang thôi.

      “Thực biết công tử nghĩ thế nào, thu lưu mấy người nhà quê liền thôi, còn dẹp Du viện cho các nàng ở, thực là công lãng phí nơi tốt thế này.” Tiếng kiều, chính là lời lộ khinh thường.

      “Hoan Hoan tỷ, ngươi , công tử phải là nhìn trúng cái nương cằm nhọn ?” Cằm nhọn? Di Ngọc vô ý thức mò mò cái cằm bụ bẵm của mình, trong lòng biết miệng người ta là Lưu Hương Hương.

      “Phi phi phi! bậy cái gì, công tử sao có thể nhìn trúng nàng, so với chúng ta lớn hơn vài tuổi , lại có tia mị khí, giống khuê nữ nhà người ta, đừng lung tung a, ta nghe đệ ta , công tử lưu các nàng, là vì loại kêu là, kêu là — ai, xem trí nhớ ta này, dù sao chính là cái tên hoa cỏ, chờ quay đầu lại hỏi .” Lông mày Di Ngọc nhíu lên, hai tiểu nha hoàn này làm sao như vậy miệng nát, Lưu Hương Hương nơi nào mị khí, nàng xem là thanh tú xinh đẹp hết sức.

      “Hì hì, ta liền thôi, công tử chúng ta nhân vật như thế, mới phải mặt hàng mở miệng là thổ ngữ xứng với –“

      “Kẽo kẹt –” Nha hoàn kia lời chưa xong, liền thấy cửa viện trước mặt mở rộng ra, nhất thời thể khép lại miệng, cùng với nha hoàn bên cạnh kịp thu hồi giễu cợt đều ngốc ngốc quay đầu nhìn hương người trong cửa, nhìn thấy khuôn mặt lạnh của Di Ngọc ở chỗ ấy nhìn chòng chọc các nàng, sắc mặt đột nhiên đỏ lên.

      phải cái gì?” Di Ngọc nghe đến các nàng càng càng tưởng nổi lúc này mới mở cửa ra, ngẩng đầu kéo mở khóe miệng, mặt bộ biểu tình cười mà cười, đôi mắt lợi hại từ thân hai người như hai con dao thổi qua, lập tức nhận ra các nàng chính là ngày đó lúc mới chân ướt chân ráo đến, nha hoàn bưng trà đưa nước, trong đó bên trái cái có khuôn mặt hơi kiều có vẻ là ngày đó ánh mắt thích hợp.

      “Hai vị tỷ tỷ vừa rồi phải rất náo nhiệt sao, thế nào tiếp tục , cũng làm cho ta nghe chút a.” Gặp hai nàng chẳng hề trả lời, chỉ cúi đầu lặng lẽ giương mắt nhìn nàng, Di Ngọc tươi cười càng hơn , “Ta tưởng chỉ có mấy người phu nhân miệng dài bốn năm mươi tuổi mới thích múa lưỡi sau lưng người, nghĩ đến hai vị tỷ tỷ bộ dạng như hoa cũng là như thế.”

      Hai người nha hoàn đầu cúi càng lúc càng thấp, đều chú ý đến Di Ngọc chính sử dụng tiêu chuẩn tiếng kinh đô .

      Di Ngọc tự biết tình hình trước mắt còn phải ở chỗ này thời gian, hơn nữa đối với mẹ con nàng có ân cũng phải bọn nha hoàn này, nàng mới có tâm tình cúi đầu làm người , mặc người dài ngắn. Để tránh mấy cái tiểu nhân nát miệng sau lưng đem ba mẹ con các nàng bố trí thành bộ dáng, liền có tâm cho các nàng giáo huấn.

      Thế là nàng thò người ra, khuôn mặt đột nhiên tới gần phía trước, cho đến gần hai người ba bốn tức, mới khó khăn lắm lộ ra ngụm răng trắng u, nhàng với các nàng: “Hai vị tỷ tỷ biết , nghe có chút người mồm mép giảo hoạt lại thích sau lưng phỉ báng, sau khi chết đều phải bị xuống địa ngục rút lưỡi.” Nhìn sắc mặt hai nàng đột nhiên trắng bệch, Di Ngọc tươi cười càng , thanh từng chút từng chút đè thấp tiếp tục , “Nơi đó a, có tiểu quỷ mặt dài chuyên môn tới tách miệng các nàng ra, dùng cái kìm sắt dài kẹp chặt đầu lưỡi, mạnh mẽ nhổ xuống, nhưng phải lập tức liền nhổ xuống nga, mà là kéo dài về sau, lại chậm rãi túm, từng chút từng chút túm –“

      nàng đột nhiên trợn trừng mắt, há to mồm duỗi ra đầu lưỡi dài dài tới.

      “A!”

      Hai người nha hoàn mới đầu bị nàng bắt tại trận, cũng tốt ngắt lời Di Ngọc, nhưng nghe nàng càng càng dọa người, lại đột nhiên lộ ra bộ mặt quỷ, rốt cuộc nhịn được hét lên tiếng ném xuống đồ tay, co cẳng chạy.

      Di Ngọc xem bóng lưng chạy xa của các nàng, chậm rãi thu biểu tình dọa người, hừ lạnh tiếng, xoay người nhặt lên túi đeo màu tối các nàng làm rơi mặt đất, vỗ vỗ tro bụi dính vào, lui vào trong sân, “Lách cách” hai tiếng đem cửa viện đóng lại.


      ************
      (1) Đây là thể chữ Khải

      [​IMG]

      Đây là Tiểu Khải:

      [​IMG]
      Bát nhã ba la mật đa tâm kinh – Bút tích của Phó Thanh Chú
      oxy501 thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 43

      Di Ngọc đem túi đồ để ở bàn gỗ lim mở ra, bên trong quả nhiên như nàng dự đoán là kim chỉ thêu thượng hạng, mấy ngày trước đây Lô thị nhờ Lý quản gia mua giùm từ thành Trường An, lại nghĩ đến hai người nha hoàn vừa rồi, hình như trong đó có cái hình dạng thanh tú chút là con của Lý quản gia, tỷ tỷ của gã sai vặt mặt đen, trong lòng đem cách chuyện làm việc của ba người bọn xem xét tương đối, thầm nghĩ tưởng tượng ra là người nhà.

      Nàng đem này nọ cất kỹ sau vốn định tiếp tục luyện chữ, nhưng việc lúc nãy ít nhiều làm hư hỏng tâm tình, viết hư chữ thứ hai liền ngừng lại, nghĩ buổi sáng lúc Lô thị ra khỏi nhà giờ ngọ trở về, lúc này gần giữa trưa, là lúc nên nấu cơm, thế là liền dọn dẹp bàn học, đứng dậy phòng bếp kế bên.

      Trong tiểu viện này nơi làm Di Ngọc vừa lòng nhất chỉ sợ là nơi này, so với cái nhà bếp sơ sài ở dưới quê các nàng, phòng bếp này rộng rãi vài phần, bên trong đồ làm bếp cũng đầy đủ hết sức.

      Nàng vừa mới ôm củi chuẩn bị nhóm lửa, liền nghe thấy tiếng đập cửa ngoài sân vang lên, chạy ra đem cửa viện mở ra, liền thấy Lô thị cùng Lưu Hương Hương đứng ở ngưỡng cửa lau mồ hôi.

      “Sao sớm như vậy trở về?” Vào phòng, Di Ngọc vội vàng đổ nước cho hai người uống.

      ngụm uống cạn nước trà trong chén, lúc này Lô thị mới cầm tay áo bên quạt gió bên đáp: “Chúng ta thuê nhóm nông công thôn xảy ra chuyện, có đứa bé đến trong ruộng truyền tin, sau đó mấy người kia đều trở về.”

      Di Ngọc hiếu kỳ hỏi: “Xảy ra chuyện gì ah?”

      “Hình như bởi vì đám rừng dưới chân núi phía nam.” Lô thị than tiếng, “Năm trước thôn xóm bọn có mấy hộ người ta kết phường mua mảnh đất chân núi phía nam chuẩn bị trồng cây dâu, nhưng mà bắt đầu mùa đông liền gặp hạn, vừa vào xuân mầm liền bắt đầu hoại tử, làm như hôm nay có người chăm sóc cánh rừng thấy chết rất nhiều, lúc này mới sợ hãi lên, ruộng nhà chúng ta có mấy người nông công gia đình đều có phần trong đó, ồn ào muốn trở về cùng thôn dân cùng gặp người bán đất lui tiền.”

      Lưu Hương Hương ở bên tiếp lời : “Nhắc tới cũng khéo, bọn rồi ta nghe đứa truyền tin với bọn họ chuyện, ngươi có biết người bán là ai ? Chính là hộ trụ tòa nhà đối diện phố chúng ta, Từ phủ. Ta xem phủ thượng kia cũng là có tiền có thế, bán ra, sợ là trả tiền lạ cho bọn .”

      Di Ngọc sớm nghe xong Lô thị giải thích, trong não liền có ý nghĩ chợt lóe lên, tại lại nghe lời của Lưu Hương Hương, chỉ cảm thấy cổ ý nghĩ kia càng nổi ràng lên. Lô thị cùng Lưu Hương Hương nghỉ tạm xong liền đứng dậy nhà bếp nấu cơm, chỉ lưu nàng người nâng cằm ngồi trong phòng phát ngốc.

      Ăn xong cơm trưa, ba người ngồi ở trong phòng ngủ làm công việc, Lưu Hương Hương ở Trương trấn ngốc bốn năm, mỗi ngày chính là hầu hạ Trịnh Lập ăn uống sinh hoạt thường ngày, cũng tập qua nữ công, hôm nay thấy Lô thị thu thập này nọ làm việc ra còn muốn dạy nàng thêu pháp gia truyền, khó tránh vừa mừng vừa sợ rơi lệ, bị Di Ngọc cố ý cười nhạo mấy câu mới ngừng.

      Lô thị chọn kim chỉ ra, liền cũng lấy loại khung thêu đưa cho Di Ngọc, : “ có mua khung thêu lớn, trước thêu chút thứ ra chế khăn tay túi tiền, nữ công của ngươi dĩ nhiên sai, chờ chúng ta tồn đủ tiền liền mua giá thêu, lại dạy ngươi kiện lớn.”

      Di Ngọc nghe hai mắt sáng lên, mấy năm tới nay sớm thêu phiền chán mấy thứ nho , phần là trong nhà có giá thêu, phần là Lô thị châm pháp của nàng đủ thông thạo, tổng có cơ hội làm ra chút vật gì lớn, các nương khác biết nghĩ như thế nào, Di Ngọc là đem thêu thùa xem như hoạt động giải trí mà làm, tôi luyện tính kiên nhẫn, lại có thể giết thời gian, thành phẩm làm ra còn có thể đổi bạc, dĩ nhiên trừ lúc nàng luyện chữ ra là nhất hạng thích.

      Lưu Hương Hương tuy có làm nữ công, nhưng cũng biết dùng giá thêu làm đồ có thể sánh với khung thêu khó hơn nhiều, nàng ràng tay nghề của Di Ngọc, mới đầu nghe Lô thị như vậy, chỉ nghĩ nàng dỗ Di Ngọc đùa, chờ đến hơn nửa canh giờ sau, nàng tại chỉ đạo của Lô thị chỉ miễn cưỡng thêu đóa hoa đào ra, phân thần nhìn Di Ngọc chỉ thấy khung thêu tay đối phương thế nhưng nhiều thêm đôi chim chóc đuôi dài đầu bạc tinh xảo khéo léo to cỡ ngón cái, thân hai con chim tiếp theo đoàn xanh biếc mang hồng xỏ xuyên mà ra, quả nhiên là rất sống động.

      “Can, can nương.” Cho đến khi Di Ngọc gở xuống khung thếu bắt đầu khóa viền, Lưu Hương Hương lúc này mới quay đầu đối Lô thị lắp ba lắp bắp hỏi han: “Tiểu, tiểu Ngọc đây là học bao lâu?”

      Kim chỉ tay Lô thị chưa ngừng, cũng ngẩng đầu lên đáp: “Là có bốn năm năm.”

      Lưu Hương Hương vẻ mặt cổ quái chỉ Di Ngọc, hỏi: “Tiểu Ngọc phía trước phải mới làm sinh nhật chín tuổi sao, nàng là bốn tuổi liền bắt đầu học cái này?”

      Lô thị ngẩng đầu đối với nàng cười cái, “Cũng tính quá sớm, ta cũng là năm tuổi liền bắt đầu học nữ công, chỉ là có tính tình tốt như nàng, tay bị kim đâm cũng kêu đau, lúc ta còn thiếu vì cầm kim chỉ mà đối với nương ta khóc nhè a.” xong nàng liền nhìn hướng Di Ngọc, gặp tiểu nha đầu ngẩng đầu nhìn mình nhe răng cười, thần sắc khỏi hiển ôn nhu.

      Lưu Hương Hương là biết Di Ngọc ngây dại quá mấy năm, nàng nhớ lúc Lô thị từ bên ngoài chuyển đến, chờ Di Ngọc bị phát si ngốc về sau, trong thôn vô luận người lớn hay con nít, nhiều ít là sinh ra quá vài tâm lý kỳ quái, đồng tình, chán ghét, vui sướng khi người gặp họa đều có, Lưu Hương Hương tính tình tương đối hòa khí, khi đó tuy tuổi còn cũng cùng những đứa tinh nghịch khác cùng nhau gọi Di Ngọc là tiểu đần độn, chỉ là trong lòng đáng thương chuyện này.

      Sau cũng được là năm nào, Di Ngọc đột nhiên liền tốt rồi, Lưu gia cùng Lô gia người thôn đông người thôn tây, ngày thường cũng có gì giao lưu, nàng đối Di Ngọc có vài ấn tượng, vẫn là tại ngày đó lúc Trịnh Lập phái người tới thôn, Lô thị phát động thôn dân cấp nhà nàng quyên tiền, tại sân Lô gia nàng thấy Lô Trí và Di Ngọc cùng nhau ngồi tại ngưỡng cửa thái độ thân mật chuyện, nàng bị ca ca ruột bán , nên là cảm thấy hâm mộ vô cùng.

      nghĩ đến bốn năm sau đó thế nhưng tại tòa nhà Trương gia lần nữa gặp mặt mẹ con các nàng, lại phen khó khăn cùng nhau trốn thoát. Đối với Lô thị, nàng năm đó có cảm kích trong lòng, thế nên mới tại lúc đối phương đề xuất nhận nàng làm con, chút do dự liền đáp ứng.

      Tuy rằng xa rời quê hương tới nơi này xa lạ địa phương, những ngày gần đây chiều nào nàng cũng làm việc, mỗi ngày mệt mỏi vừa về đến chỉ nghĩ nằm xuống liền ngủ, nửa điểm so với lúc tại chỗ Trịnh Lập làm thông phòng nhàng, nhưng nàng lại thích ngày như vậy, có thân nhân quan tâm, có người có thể lời thân thiết, còn có người dạy nàng biết chữ học bài, ngày như vậy nếu đặt vào tháng trước, là nàng nghĩ cũng dám nghĩ.

      “Nương, lần trước ngài muốn may quần áo cho đại tỷ, là muốn dùng nguyên liệu màu gì?” Di Ngọc đem vật tay để qua bên, ló đầu đến bàn thấp đặt mấy cái túi lục lọi, nhìn thấy hai loại vật liệu màu sắc may quần áo liền quay đầu hỏi.

      “Màu hồng cánh sen, trắng ngà mấy thứ này chuẩn bị cho hai người các ngươi làm chút quần áo bên người.” Lô thị ngẩng đầu nhìn Di Ngọc cái mới chú ý đến Lưu Hương Hương phát ngốc, khẽ cười tiếng, vỗ vỗ trán nàng, : “Thế nào, lại học tiểu Ngọc sao, thường thường liền sững người.”

      Lưu Hương Hương thu lại tia nhân hồi ức mà sinh ra mờ mịt trong mắt, xoay người đối với Lô thị hé miệng cười, “ chuyện gì, can nương, ngài đem nơi này lại cùng con chút , con sao cũng thêu được.” xong nàng liền chìa ngón tay mình cầm miếng lụa có đóa đào hoa xiêu xiêu vẹo vẹo, nhàng cúi thấp đầu làm ra bộ dáng lắng nghe.

      Lô thị cũng có chú ý lúc nàng cúi đầu trong nháy mắt thoáng lên ánh nước, chỉ ấm giọng lại dạy cho nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :