1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[XUYÊN KHÔNG] SỦNG ĐỒ LÊN TRỜI, VẠN VẠN TUẾ - KHUYNH AO AO (82C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 37: Bức vua thoái vị.
      Edit: Ring.


      “Nương nương, Thái tử có việc gấp tìm ngài. ” Ngay lúc Hoa phi lần nữa nghe được tiếng gào, ngoài cửa truyền giọng lanh lảnh thông báo của thái giám.

      Hoa phi hỗ là người ở thâm cung bao nhiêu năm, chút chuyện đó còn chưa đủ khiến ả chùn bước, liền với người bên ngoài cho Thái tử, bản cung lập tức tới ngay!”

      Trong đại sảnh Phong Lâm cung, Lâm Bình Chi và Đàm Họa Thanh cùng đợi Hoa phi. Đến khi Hoa phi bước đến, Lâm Bình Chi liền nhịn được “Mẫu phi, người nghe chút, tại bên ngoài đều kêu tên người!”

      Hoa phi vừa bước vào cửa, biết có phải người bên ngoài cũng cảm ứng được hay , tiếng gọi ầm ĩ nữa lại truyền đến, so với lúc trước còn vang dội hơn.

      Bởi vì lúc này được Liễu Nguyệt Phi trang bị cho mấy cái loa, lớn tiếng cũng được.

      “Bản cung đều nghe thấy được, Đàm tiên sinh, ngươi nghĩ nên làm sao đây?” Hoa phi thong thả tiêu sái ngồi lên ghế, liếc mắt nhìn về phía Đàm Họa Thanh nhàn nhạt , nhưng ánh mắt kia lại khiến Đàm Họa Thanh bồn chồn trong lòng.

      ngờ mọi chuyện như vậy, chưa kịp ra ngoài xem tình hình cùng Thái tử tìm đến nương nương.” Làm việc xong là sai lầm của , Đàm Họa thanh cũng biết sai cúi đầu dám nhiều lời. “Đến đây có ích lợi gì!” Hoa phi vừa nghe, tức giận trong lòng toàn bộ đều phát tiết ra ngoài, liền quăng nước trà cung nữ vừa bưng lên, làm cung nữ kia bị phỏng cũng dám hé răng.

      “Mẫu phi, tại mọi chuyện như vậy, nhìn bên ngoài có thể thay đổi cái gì!” Lâm Bình Chi thèm để ý “Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng kéo phụ hoàng xuống.”

      Đối với Lâm Bình Chi mà , quan trọng nhất chính là ngôi vị Hoàng đế!

      Hoa phi vừa nghe, nghĩ lại chút, nếu được hoàng quyền, còn chuyện gì có thể làm ả sợ hãi?

      “Vậy con tại phải chuẩn bị, với cậu của con, kế hoạch thay đổi!”

      ……

      Chuyển biến lớn của dân chúng bên ngoài khiến Lâm Sùng dở khóc dở cười, trực tiếp chạy đến tẩm cung Liễu Nguyệt Phi xem.

      Nghĩ Lâm Sùng đến, Liễu Nguyệt Phi sớm nằm sấp giường, mặt tất cả đều là nước, vừa nhìn tựa như khóc tức tuởi, khiến Lâm Sùng đau lòng thôi.

      “Nữ nhi bảo bối nha, con nghe chút, bên ngoài đều con oan uổng nha!”

      Lâm Sùng chỉ tay ra ngoài cung, đối với đám đông ngừng là hét là vừa lại vừa hận!

      “Di, sao lại kêu Hoa phi rồi?” Liễu Nguyệt Phi ra vẻ biết hỏi, mặt tất cả đều là kinh ngạc.

      “Đúng vậy, đều con oan uổng!” Lâm Sùng vì nữ nhi bảo bối, cũng chỉ có thể đá tiểu thiếp qua bên.

      “Vậy là Hoa phi oan uổng con sao?”

      Liễu Nguyệt Phi ánh mắt trống rỗng nhìn Lâm Sùng, trực tiếp làm cho Lâm Sùng đau lòng muốn chết, thôi cứ theo nữ nhi bảo bối “Đúng vậy, chính là Hoa phi oan uổng con, nữ nhi bảo bối đừng khóc, phụ hoàng giúp con!”

      xong liền quát với thái giám bên ngoài đem Hoa phi giải đến đại lao!”

      Nghe đến đó, hai mắt vô thần của Liễu Nguyệt Phi lên tia giảo hoạt.

      ……

      Lâm Bình Chi cuối cùng cũng nghe được Hoa phi ra, tâm tình lập tức kích động lên, nghĩ đến quyền lợi cao nhất, long bào thân, giấc mộng nhiều năm rất nhanh là của !

      Đột nhiên, trận tiếng bước chân truyền đến, ba người Lâm Bình Chi hiểu nhìn lại, chỉ thấy đám thị vệ vây quanh bọn họ. Lâm Bình Chi thấy vậy rống giận “Lớn mật, các ngươi làm cái gì vậy!”

      Thị vệ trưởng nhìn thấy người là Lâm Bình Chi, cung kính “Hoàng thượng hạ lệnh, đem Hoa phi nương nương giải vào đại lao!”

      câu này tựa như tiếng sấm kinh thiên động địa bổ lên đầu ba người, Hoa phi càng thêm thể tin. Lão Hoàng thượng kia sợ ả như vậy, lẽ nào lại dám làm thế?

      thể nào, bản cung muốn gặp Hoàng thượng!”

      Hoa phi xong bị thị vệ ngăn ở bên ngoài, thấy vậy, tức giận trong lòng ả lập tức dâng lên “Làm càn, các ngươi sao dám làm vậy với bản cung”.

      “Nương nương thứ tội, thuộc hạ cũng là phụng mệnh làm việc!” Thị vệ trưởng kiêu ngạo siểm nịnh , hề đem lời của Hoa phi để trong lòng!

      Hoa phi còn muốn nữa thấy thị vệ bị Lâm Bình Chi cho đấm đến choáng váng, những người còn lại cũng bị kiềm lại!

      Thấy vậy, Hoa phi vừa lòng cười, khóe miệng gợi lên độ cong làm người ta sợ hãi. Lâm Sùng, ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta niệm tình phu thê!

      “Bình nhi, cho cậu con, tại bắt đầu kế hoạch!” xong, liền phất tay áo đến Long Tuyền điện*.

      (R: chỗ này bản cv là ‘Long Tuyền cung’ mà ta nhớ lúc trước edit là điện thôi thống nhất luôn. Đại khái chắc chỗ Long Tuyền này có 2 phần :|).

      Lâm Bình Chi phân phó Đàm Họa Thanh gọi Đặng Thành Húc, mà bước theo Hoa phi.

      lát sau, thị vệ trưởng vốn ngã xuống đất lại lưu loát đứng dậy, xoay người biến mất trong Phượng Lâm cung.

      ~

      Trong Long Tuyền điện, Lâm Sùng còn an ủi nữ nhi bảo bối, bên ngoài là tình cảnh dầu sôi lửa bỏng. Thị vệ đều bị Lâm Bình Chi khống chế, ngênh ngang tiêu sái bước đến bên ngoài phòng, đẩy mạnh cửa, với Lâm Sùng “Phụ hoàng, xem ai đến xem người?”

      Lâm Sùng vốn tâm tình tốt, thấy bộ dạng lễ phép của Lâm Bình Chi liền giận dữ hét: “Làm càn!”

      “Phụ hoàng tức giận làm gì, xem nhi thần mang ai đến cho người?” Lâm Bình Chi thèm quan tâm rống giận của Lâm Sùng, tại thiên hạ đều bị nắm trong tay, còn sợ ai?

      đợi Lâm Sùng tức giận, Hoa phi từ sau Lâm Bình Chi bước ra, hai mắt như phun lửa nhìn Lâm Sùng.

      Lâm Sùng có chút khó hiểu, sao Hoa phi lại đột nhiên xuất trước mặt “Hoa phi, sao nàng lại tới đây?”

      Hoa phi nghe vậy, xì cười tiếng “Hoàng thượng có phải cho rằng nô tì tại hẳn là ở trong đại lao hay ?”

      Hoa phi vừa , Lâm Sùng mới nhớ đến lúc trước vì an ủi nữ nhi bảo bối mới hạ lệnh xuống. Xem ra Hoa phi tại là tức giận, nhanh chóng bước đến bên cạnh Hoa phi, dùng giọng chỉ có hai người nghe được “Trẫm phải cố ý, trẫm chỉ là an ủi Tường Vi, nàng vào đó ở hai ngày là có thể ra!”

      Hoa phi vừa nghe, cơn tức vốn kiềm nén trong lòng liền bộc phát “Lâm Sùng ngươi được lắm, vì nữ nhi của mình mà dám để ta vào đại lao!”

      Hoa phi bình thường kiêu ngạo quen, khi Lâm Sùng thần chí , mơ hồ như đứa trẻ, ả ít lần gọi thẳng tên họ như vậy. Nhưng là tại Lâm Sùng tỉnh táo, bị phi tử hô to gọi khiến mặt mũi của Hoàng đế mất hết, lúc trước trừng phạt Hoa phi là giả, nhưng tại là muốn vậy!

      “Làm càn, cư nhiên dám gọi thẳng tên trẫm. Người đâu, đem Hoa phi biếm lãnh cung!”

      Hoa phi nghe vậy chỉ cười , vẫn chưa biểu ra bộ dáng sợ hãi. Lâm Sùng cảm thấy kỳ quái, sau đó liền hiểu ra, cư nhiên người đến!

      “Hoàng thượng, ai trả lời ngài.” Giờ phút này Hoa phi cười xinh đẹp, vô cùng đắc ý “Ngươi cũng có hôm nay a Hoàng thượng, ngươi muốn đem bản cung biếm lãnh cung, bản cung còn muốn phế ngươi!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 38: Giết ngươi chút cũng chừa.
      Edit: Ring.


      (R: tình k hiểu tên chương này lắm :|).

      “Hoa phi lớn mật, ngươi muốn thế nào?” Lâm Sùng trừng mắt, chỉ thẳng vào Hoa phi mắng to, nhưng lời đến bên miệng lại biết gì, lúc này cũng hiểu được bản thân trong tình huống nào, xem ra mọi người trong Long Tuyền điện bị Hoa phi khống chế! Nhìn Lâm Bình Chi, cũng nghiến răng nghiến lợi “Xem ra, các ngươi là muốn cho trẫm thoái vị!”

      “Phụ hoàng là thông minh.” Lâm Bình Chi tại mặt mày hớn hở, vô cùng vui vẻ “Phụ hoàng nếu thông minh như thế nhanh chút viết thánh chỉ thoái vị .”

      Lâm Sùng nghe xong tức giận thiếu chút hộc máu, sắc mặt xanh mét, ngón tay run run chỉ vào Lâm Bình Chi, nổi giận mắng: “Con bất hiếu, đúng là đứa con bất hiếu!”

      “Lâm Bình Chi, ngôi vị Hoàng đế này là của ngươi bao giờ, ngươi gấp đến thế?” Lâm Sùng nhếch môi, toàn thân bởi vì tức giận mà run run. làm sao có thể có đứa con như vậy?

      Nhưng Lâm Sùng càng hổn hển, Lâm Bình Chi lại càng cao hứng, mặt xán lạn “Sớm muộn gì cũng là của nhi thần, vậy sớm chút cũng tốt nha!”

      “Ngươi……” Lâm Sùng tức giận dồn nén, lùi bước ngã ngồi lên giường Liễu Nguyệt Phi.

      Liễu Nguyệt Phi thấy vậy vội vàng hô to: “Phụ hoàng, phụ hoàng, người sao chứ!” Vừa vừa dùng tay vỗ thuận khí cho Lâm Sùng.

      Qua lúc, Lâm Sùng mới bình thường lại. Lâm Bình Chi mặt kiên nhẫn “Phụ hoàng, người nhanh chút viết thánh chỉ !”

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, đuôi mày khẽ nhướn, liếc mắt nhìn Lâm Bình Chi cái, sau đó mặt khóc tang với Hoa phi “Hoa phi, lần này hãm hại ta có phải chính là ngươi hay ?”

      Hoa phi vừa nghe Liễu Nguyệt Phi đột nhiên hỏi vậy, mới đầu còn có chút ngơ ngác, sau liền thoải mái “Đúng vậy, ngươi lúc trước sao lại chết chiến trường, làm cho bản cung còn phải hao tâm tổn sức suy nghĩ phải chỉnh ngươi như thế nào!”

      như vậy, ta lên chiến trường, tạo thành sai lầm, tất cả đều là ngươi hại, Tường Vi các bị cháy, hắc y nhân hai lần ám sát đều là ngươi, có phải hay ?”

      Liễu Nguyệt Phi vừa vừa khóc, bộ dáng cùng Lâm Sùng nương tựa lẫn nhau mà sống, rơi lệ đầy mặt .

      Hoa phi tại trong lòng sảng khoái vô cùng, thèm nghĩ nhiều liền trực tiếp thừa nhận, dù sao tại ai có thể làm gì ả?

      “Đúng vậy, ai ngờ tiểu tiện nhân ngươi mỗi lần đều tránh thoát được! Bất quá, tránh được lần, tránh được cả đời nha!” xong liền che miệng cười to, hành vi phóng đãng, chút cũng quan tâm đến hình tượng.

      “Tốt lắm!” Giọng vốn nghẹn ngào lúc này lại lưu loát quỷ dị như có chưa loại ma lực làm người ta sợ hãi khiến Hoa phi cuồng tiếu lập tức dừng lại, nhanh chóng nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Phi.

      tại Liễu Nguyệt Phi làm gì còn bộ dáng điềm đạm đáng lúc trước, hai mắt nhìn Hoa phi đều lóe sáng, khóe miệng khẽ nhếch, tươi cười tà mị làm Hoa phi phát run. Để che giấu sợ hãi, ả liền chỉ vào Liễu Nguyệt Phi, nâng giọng “Ngươi cái gì!”

      “Ta tốt lắm a, nương nương tại cái gì cũng thừa nhận, miễn cho ta phải tìm chứng cớ!” Liễu Nguyệt Phi chút sợ hãi , bàn tay vẫn luôn xoa sau lưng Lâm Sùng. Tình cảnh như vậy khiến Hoa phi cùng Lâm Bình Chi hiểu nổi Liễu Nguyệt Phi suy nghĩ gì.

      “Người đâu, đem Lâm Tường Vi bắt lại cho ta, bản cung muốn đích thân cho ả bạt tay!” Bộ dáng bất cần của Liễu Nguyệt Phi, còn có gương mặt chưa khô nước mắt, đối với Hoa phi mà , chính là loại châm chọc!

      “Ai dám!” Lâm Sùng vừa nghe liền lớn tiếng quát, thị vệ muốn tiến lên thoáng chốc liền dừng bước.

      Lâm Sùng ngồi ngôi vị Hoàng đế vài chục năm, toàn thân tản ra chân long khí, uy nghiêm để người có thể kháng cự kia đúng là làm thị vệ phải ngừng lại.

      Lâm Bình Chi híp mắt nhìn Lâm Sùng cùng Liễu Nguyệt Phi, trong lòng là đủ loại tư vị. Đều đến lúc này, còn phải sợ bọn họ sao?

      “Lui ra, đồ vô dụng!” Lâm Bình Chi rống giận với thị vệ, ba bước cũng thành hai chạy đến Lâm Sùng, túm lấy vạt áo của trực tiếp kéo khỏi ngôi vị. Dùng sức vung cái, liền đè Lâm Sùng lên bàn.

      “Nhanh chút viết thánh chỉ thoái vị, ta còn có thể cho ngươi tòa nhà, để ngươi bình an trải qua quãng đời còn lại. Bằng , ngươi tại liền chết cho ta!” Lâm Bình Chi hai tay vung lên, thánh chỉ để trước mặt Lâm Sùng, chỉ chờ ấn xuống ngọc tỷ!

      Lâm Sùng ngược lại cười to “Ha ha, ngươi chính là tìm thấy ngọc tỷ mới đến tìm trẫm !”

      Lâm Bình Chi càng bị kiểu cười này chọc giận. đúng là tìm khắp hoàng cung cũng tìm được, tại lời Lâm Sùng kích thích đến nội tâm của . mặt bởi vì tức giận mà càng thêm vặn vẹo, trong mắt cũng bắn ra ánh sáng ác độc, nếu tại có bả đao, chừng đúng là giải quyết luôn Lâm Sùng!

      “Nếu ngươi , bản cung tại giết nàng!” Hoa phi lúc này đột nhiên . Lâm Sùng nghe vậy kêu to tốt, ngẩng đầu thấy thị vệ kèm hai bên Liễu Nguyệt Phi.

      Ngay lúc Lâm Bình Chi đem Lâm Sùng ấn lên bàn, Hoa phi kêu người kiềm cặp Liễu Nguyệt Phi.

      tại Hoa phi cầm chủy thủ trong tay hướng về cổ Liễu Nguyệt Phi uy hiếp Lâm Sùng, mặt bởi vì nắm chắc thắng lợi mà đắc ý dào dạt.

      Gương mặt vặn vẹo của Lâm Bình Chi cũng dần dần khôi phục, thậm chí còn lên ý cười, vô cùng tán thưởng hành động của Hoa phi. Lâm Tường Vi chính là mạng của Lâm Sùng, bắt được Lâm Tường Vi, chẳng khác nào nắm được tính mạng Lâm Sùng!

      “Đừng thương tổn Tường Vi, trẫm… trẫm cho các ngươi ngọc tỷ!” Lâm Sùng thấy vậy, lập tức , Lâm Tường Vi trong lòng , so với ngọc tỷ còn quan trọng hơn!

      Lâm Bình Chi thấy vậy, sang sảng cười ra tiếng. Nghe đúng là châm chọc, đồng dạng là con, vì sao đường đường trưởng tử còn kém hơn Lâm Tường Vi!

      “Phụ hoàng đúng là đau lòng Tường Vi muội muội a! khi như vậy, phụ hoàng nhanh chút xuất ra ngọc tỷ !”

      Lâm Bình Chi buông Lâm Sùng ra, dù sao tại Lâm Tường Vi bị bắt, Lâm Sùng cũng dám đùa giỡn nữa, chỉ thấy thở dài, liền lấy ra ngọc tỷ từ giường Lâm Tường Vi.

      Hành động này càng khiến Hoa phi cùng Lâm Bình Chi nổi trận lôi đình, Liễu Nguyệt Phi lại vô cùng kinh ngạc.

      Lâm Bình Chi nuốt xuống phần tức giận trong lòng, đến bên cạnh Lâm Sùng. Lúc chuẩn bị đoạt lấy ngọc tỷ, cửa lớn lại đột nhiên bị đá văng.

      Bang bang mấy tiếng, trong phút chốc, đao quang kiếm ảnh, vô số người mạnh mẽ tiến vào, Lâm Bình Chi còn chưa đoạt được ngọc tỷ, bên cạnh Lâm Sùng xuất trùng trùng thị vệ bảo hộ.

      Lâm Bình Chi lập tức thối lui đến bên cạnh Hoa phi khống chế Liễu Nguyệt Phi, nhìn tình huống đột nhiên biến hóa trước mắt, tay trái liền nắm lấy cổ nàng, ngưng mắt nhìn tình hình diễn ra.

      Người mang đến lúc trước cư nhiên bị khống chế toàn bộ, bao gồm cả bộ phận lớn Đặng Thành Húc mang đến. Lâm Bình Chi tức giận trừng mắt , thấy có mặt mũi cúi đầu.

      “Lâm Sùng, ngươi cư nhiên sớm có bố trí!” Lâm Bình Chi rống giận, tay gia tăng khí lực, dùng sức nắm lấy cổ trắng của Liễu Nguyệt Phi. Như vậy, mười phần là muốn bóp chết nàng!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 39: Bị bắt cóc?
      Edit: Ring.


      “Đừng nhúc nhích Tường Vi!” Lâm Sùng kêu thảm thiết, nhìn thị vệ trùng trùng bên người, cũng biết là chuyện gì xảy ra, lúc trước hề bố trí cái gì nha! Bất quá thân làm Hoàng thượng lâu, phần trấn định này vẫn phải có!

      “Vi thần cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng thứ tội!” Lúc này thị vệ trưởng quỳ gối trước Lâm Sùng, vẻ mặt áy náy tự trách , hơn nữa gọi người bắt Đặng Thành Húc đến quỳ trước mặt Lâm Sùng, tiếp tục “Đặng Thừa tướng mang đến vạn nhân mã bị vi thần khống chế được, hai mươi vạn đại quân ngoài thành cũng bị đưa trở về chỗ cũ!”

      Lâm Sùng vừa nghe, trong lòng kinh ngạc vô cùng, lúc này còn có chút nghĩ mà sợ, cư nhiên còn có hai mươi vạn đại quân! Lâm Bình Chi tại cư nhiên còn có thể điều động đại quân, làm Hoàng thượng này đúng là uất ức!

      Lâm Bình Chi bị vây quanh trong đám người mặt toàn là kinh ngạc. Làm sao có thể, bố trí hoàn mỹ như vậy, sao có thể thành thế này?

      “Phụ hoàng, người đúng là quyết tuyệt a!” Trong lòng nhất thời tràn ngập bất mãn đối với Lâm Sùng, hoàn toàn phát tiết người Lâm Tường Vi. Nếu có thể, muốn tại liền bóp chết Lâm Tường Vi!

      “Lâm Bình Chi, mau buông Tường Vi ra, ngươi muốn cái gì trẫm đều có thể cho ngươi!” Ngôi vị Hoàng đế gì cũng cần, chỉ cần nữ nhi bình an vô ! Nhìn nữ nhi bị Lâm Bình Chi kiềm chế đến sắc mặt tái nhợt, cảm giác tim đập đều muốn bật ra. được, trước giờ thiếu Tường Vi nhiều lắm, tại thể để người khác thương tổn Tường Vi!

      thể , Liễu Nguyệt Phi tại cảm động đến rối tinh rối mù, còn kém rơi lệ đầy mặt, giọng nũng nịu kêu to “Phụ hoàng”

      “Lâm Sùng, ngươi cho là bản cung tin tưởng ngươi?” Hoa phi nhìn những thay đổi trước mắt, trong lòng tức giận thôi, ra Lâm Sùng cái gì cũng biết, lúc trước giả ngu cũng là lừa ả! ngờ từ đầu Lâm Sùng tính kế ả, bây giờ cho dù như thế nào ả cũng tin tưởng nữa!

      “Nương nương cứu ta nha!” Đặng Thành Húc bị kiềm kẹp trong đám người thấy Hoa phi hét lớn tiếng, vừa xong bị thị vệ đấm đấm lên ngực, ăn đau hừ vài tiếng.

      Nhìn Đặng Thành Húc gọi, Hoa phi ngây người chút, trong mắt lên tia thống khổ. chút thống khổ đó bị Lâm Sùng thấy được, lập tức : “Hoa phi, chỉ cần các ngươi thả Tường Vi, trẫm cam đoan thương tổn Đặng Thành Húc, hơn nữa cho các ngươi cuộc sống yên ổn!”

      “Ngươi nghĩ bản cung còn tin ngươi sao?” Hoa phi giọng the thé , vẻ như Lâm Sùng là gã phụ lòng chứ phải ả phản bội trước.

      “Nương nương, ngươi……” Đặng Thành Húc nghe vậy liền tức giận, chẳng lẽ Hoa phi tại muốn qua cầu rút ván, nhưng chưa xong, ngực bị thêm quyền!

      “Phụ hoàng, tại người cho chiếc xe ngựa, hai mươi vạn lượng hoàng kim, bảo thị vệ tránh xa, cho đuổi bắt ta cùng mẫu phi, ta liền trả nữ nhi bảo bối lại cho người!” Lâm Bình Chi nhìn thoáng qua tình huống xung quanh, tại cho dù Lâm Sùng muốn thả, những đại thần Bắc Sát này cũng tha cho , còn có Nam Tề Ngạo Vương, bắt cóc là vị hôn thê của người ta nha!

      “Lâm Sùng, ngươi nhanh chút chuẩn bị, bằng đừng mong nữ nhi bảo bối của ngươi còn mạng! Còn có, mang Mẫu Đơn đến cho bản cung” Hoa phi vừa lòng nhìn Lâm Bình Chi, tươi cười mặt lại vô cùng chói mắt.

      “Được, chỉ cần các ngươi thương tổn Tường Vi, trẫm đáp ứng!” Lâm Sùng vừa nghe lập tức đáp ứng, liền cho người an bày.

      “Hoàng thượng, Mẫu Đơn Công chúa sớm trốn khỏi cung!” Lúc này vị thị vệ với Lâm Sùng. Lâm Sùng nghe vậy liền nhíu mày nhìn Hoa phi, trong mắt đều là châm chọc.

      (R: :)))

      vẫn luôn thích Mẫu Đơn, bởi vì ả là kẻ bạc tình bạc nghĩa, tại tai vạ đến nơi, trực tiếp vứt bỏ huynh trưởng cùng mẫu thân chạy mất!

      Mặt Hoa phi tại xanh mét như ăn phải gián, trong lòng mắng con bất hiếu! Lâm Bình Chi lại hề để ý, Lâm Mẫu Đơn chạy, vừa vặn bớt phiền toái cho !

      Chỉ chốc lát sau, thị vệ liền khiêng đến chiếc xe ngựa, xe ngựa tất cả đều là đều là hoàng kim, Lâm Bình Chi thấy vậy áp Lâm Tường Vi lên xe, Hoa phi cũng vội vàng chạy theo.

      Đặng Thành Húc mặt đất vội vàng lại “Nương nương, cứu mạng……”

      Lần này trực tiếp bị thị vệ đánh hôn mê bất tỉnh, mà Hoa phi cũng quay đầu lại, Lâm Bình Chi ngồi vào xe ngựa, với Lâm Sùng cho phái người đuổi theo!”

      Liền giá xe ngựa chạy ra khỏi cung!

      Lâm Sùng nhìn đến khi xe ngựa khuất hẳn, lập tức phái người theo dõi. cũng tin Lâm Bình Chi thực thả Tường Vi!

      Bên trong xe, Liễu Nguyệt Phi bị Hoa phi trói lại, Hoa phi tại mặt xanh mét, nhìn Liễu Nguyệt Phi tất nhiên hòa nhã. Dần dần, xe ngựa chạy canh giờ, Lâm Bình Chi mới dừng, quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Sùng quả nhiên có phái người đuổi theo liền yên tâm!

      “Con thực muốn thả nó?” Thấy Lâm Bình Chi dừng xe, Hoa phi hiểu hỏi.

      Lâm Bình Chi nghe vậy hừ lạnh tiếng “Nó là lợi thế quan trọng, dùng để bảo mệnh!”

      xong liền nhìn về phía xa, tuy tại có gì khác thường, nhưng đảm bảo Lâm Sùng đuổi bắt , là ép vua thoái vị nha. Tục ngữ thắng làm vua thua làm giặc, tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế phải ngươi chết chính là ta vong, cho nên mới tin Lâm Sùng rộng lượng buông tha như vậy!

      “Mẫu phi, tại chôn hoàng kim ở chỗ này, xe ngựa , chúng ta mới chạy nhanh hơn!” Lâm Bình Chi giải thích với Hoa phi xong liền bắt tay vào việc.

      Nhưng hề nghe được động tĩnh gì trong xe ngựa, suy nghĩ khác thường nảy ra trong đầu , nhanh chóng quay đầu phất rèm che lên. Liễu Nguyệt Phi bên trong bắt chéo chân ngồi bên, mà thanh kiếm sáng như tuyết lại đặt cổ Hoa phi. Cầm kiếm đúng là Hoàng Nhi mà lúc trước ả muốn thu nạp!

      “Hoàng Nhi, buông mẫu phi ra, ta tha cho ngươi chết!” Lâm Bình Chi vốn suy nghĩ đơn giản, đến giờ phút này vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng ra lệnh cho Hoàng Nhi.

      Hoàng Nhi nghe vậy, xì cười : “Thái tử, chủ tử của ta là Công chúa a. Ngài vừa rồi đối đãi với Công chúa như vậy, tại a, chính là báo ứng!”

      Thanh trầm bổng nhàng tựa như bông vải, lại khiến người ta bắt được, trong lòng bực bội thôi!

      “Ngươi cho là ngươi có thể đánh bại ta?” Lâm Bình Chi bị nha hoàn nho như vậy xem thường bao giờ? Hơn nữa còn là nữ nhân!

      (R: thế có nha hoàn nào nam nhân sao ?? ==”).

      Hoàng Nhi lắc lắc đầu. Lâm Bình Chi vừa thấy, trong lòng liền vui vẻ lên, định chuyện, Hoàng Nhi mở miệng trước “Hôm nay Công chúa cho Hoàng Nhi ra tay, Công chúa để tự người đến!”

      vừa xong, Lâm Bình Chi còn chưa kịp phản ứng lại, trước mắt lóe lên tia sáng, cổ cảm thấy lạnh lẽo cái, vô thức dùng tay chạm vào, nhất thời đau đến hừ lạnh tiếng.

      “Bình nhi!” Hoa phi đột nhiên hét lớn, giọng bao hàm nỗi sợ hãi!

      Lâm Bình Chi có chút khó hiểu, đưa tay ra trước mắt mới thấy tay toàn là máu tươi!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 40: Đừng xem chị là mèo bệnh.
      Edit: Ring.


      Lâm Bình Chi hút ngụm khí lạnh, trong lòng dâng lên sợ hãi. cảm giác nghĩ mà sợ tự động sinh ra, dè dặt nhìn nữ tử trước mắt. Mái tóc đen theo gió phất phơ, tựa như vô số sợi chỉ tử vong bay về phía , thân thể đứng vững, lui về sau vài bước, thể tin hỏi “Ngươi rốt cuộc là ai?”

      Lâm Tường Vi có khả năng thông minh như vậy, càng có thân thủ lợi hại như vậy!

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, cười lột mặt nạ da người xuống. Trong phút chốc, trời đất xem ra đều kém hơn dung nhan của nàng, mặt trắng như tuyết, mắt hạnh như nước, môi tô mà đỏ, mi vẽ mà kiều.

      Sống nhiều năm như vậy, Lâm Bình Chi lúc này mới biết cái gì mới gọi là khuynh quốc khuynh thành, có điều mỹ nữ tất nhiên phải thưởng thức, nhưng bây giờ phải lúc!

      “Vì sao giả trang Lâm Tường Vi, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Tay vẫn luôn đè lại vết thương cổ, cố nén từng cơn đau đớn hỏi. Ánh mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi chứa nỗi tức giận mãnh liệt, những chuyện lúc trước nghĩ ra bây giờ vô cùng ràng, chính là nửa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim* này mới khiến chật vật như ngày hôm nay!

      (R: Trình Giảo Kim: kỳ đà cản mũi).

      Đuôi mày Liễu Nguyệt Phi khẽ nhướn, để ý đến Lâm Bình Chi mà thẳng đến trước mặt Hoa phi, cười hỏi: “Mười lăm năm trước, Liễu Diệp sơn trang, nương nương còn nhớ hay ?”

      Giọng điệu bình thản tựa như bàn chuyện nhà nhưng lại khiến sắc mặt Hoa phi trắng bệch, toàn thân run run, ả chậm rãi rời khỏi ánh mắt bức người của Liễu Nguyệt Phi, đứt quãng : “Sơn trang… sơn trang… gì? Ta… ta biết!”

      Thấy phản ứng của Hoa phi, trong lòng Liễu Nguyệt Phi hiểu . biết mới là lạ, nàng bèn hừ lạnh tiếng: khi vậy, ta đây liền giúp nương nương nhớ lại chút!”

      Vừa mới dứt lời, Liễu Nguyệt Phi lắc mình cái cái đến bên cạnh Lâm Bình Chi. Chỉ thấy ánh đao chợt lóe, ngón út bị cắt đứt rơi đất, đồng thời là tiếng kêu thản thiết của Lâm Bình Chi. Trong phút chốc, khí nổi lên mùi máu tanh nhàn nhạt.

      Lúc này Lâm Bình Chi đau đến tận xương, thể tin được nữ tử trước mặt cư nhiên chém đứt ngón tay của chỉ trong nháy mắt. tại đau đến tiếng cũng thốt lên được, chỉ có thể bất lực nhìn Hoa phi, thỉnh cầu ả nhanh chóng ra .

      Hoa phi nhìn màn xảy ra trước mắt, trong lòng đau đớn thôi, thốt lên: cần thương tổn , ta !”

      “Nga, vậy nương nương mau nha!” Liễu Nguyệt Phi vô cùng vừa lòng, nhìn đầu ngón út đất, có chút ghét bỏ đá qua bên!

      Mà đầu ngón út kia đường văng đến dưới chân Hoa phi, nhìn thấy ngón tay máu chảy đầm đìa của con, toàn thân ả run run, nháy mắt liền ngã xuống đất, lại quên kiếm của Hoàng Nhi vừa vặn đặt cổ ả, nháy mắt, đầu Hoa phi cũng rơi xuống!

      (R: cảm nghĩ khi edit chỗ này: tác giả viết vừa ghê vừa lãng :|).

      “Mẫu phi……” Lâm Bình Chi kinh ngạc biến sắc, tê tâm liệt phế kêu to.

      Chỉ trong nháy mắt như vậy mà Hoa phi chết. Thấy Hoa phi như vậy, Lâm Bình Chi nháy mắt lệ tuôn như mưa, mất cao quý ngày xưa, giờ phút này thất hồn lạc phách bước đến bên người Hoa phi, đau đớn người sớm chết lặng, cũng sợ hãi thanh kiếm đầy máu của Hoàng Nhi nữa, phen ôm lấy thi thể Hoa phi, mặt đều là vẻ hoảng sợ.

      Hoàng Nhi kinh ngạc nhìn thay đổi trước mắt, biết làm sao nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi. Liễu Nguyệt Phi lúc này cũng là nhíu chặt mày. Hoa phi này, sao lại chết lúc mấu chốt như vậy chứ?

      Nhìn ngón tay dưới chân Hoàng Nhi, Liễu Nguyệt Phi tức giận chỉ chút! Thiệt tình có việc gì đá ngón tay đến chân ả làm chi vậy biết?

      “Lâm Bình Chi, ngươi có biết ?” Liễu Nguyệt Phi trực tiếp bước đến bên cạnh Lâm Bình Chi, đoạt lấy kiếm của Hoàng Nhi chỉ vào giận dữ hỏi. tại nàng có tâm tình đùa giỡn với bọn họ!

      Lâm Bình Chi lúc này tóc tai quần áo hỗn độn, mặt cũng dính bùn lẫn máu, ôm Hoa phi ánh mắt dại ra, tựa như phát thanh kiếm nhuốm đầy máu cùng Liễu Nguyệt Phi tâm tình tốt đứng bên cạnh.

      Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh trong lòng, tức giận “Lâm Bình Chi, ngươi cho là giả ngây giả dại ta tin tưởng sao?”

      Lâm Bình Chi vốn chính là kẻ tim phổi, cho dù Hoa phi chết làm kinh ngạc khổ sở nữa cũng có bộ dạng si ngốc như vậy. Cho nên lúc này chắc hẳn là giả ngây giả dại hòng tránh khỏi khốn cảnh tại.

      Quả nhiên, đôi mắt vốn vô thần của Lâm Bình Chi lên chút sợ hãi, nhưng rất nhanh liền biến mất dấu vết.

      Nhưng vẫn bị Liễu Nguyệt Phi nhìn ra, trong mắt nàng lên tia ngoan tuyệt, lại lần nữa giơ kiếm, chém đứt thêm ngón tay của Lâm Bình Chi. Nàng muốn nhìn xem cuối cùng có phản ứng hay .

      Quả nhiên, đau đớn kịch liệt làm gương mặt Lâm Bình Chi vặn vẹo, vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch dọa người, lớn tiếng động đến miệng vết thương, cho nên tại kêu cũng dám kêu, toàn thân nằm co lại mặt đất, đau đớn “Ta biết……”

      “Xem ra ngươi còn chưa cảm giác thống khổ!” Hoàng Nhi với Lâm Bình Chi nằm cuộn tròn mặt đất, chuẩn bị chém thêm đầu ngón tay khác của . Vì Hoa phi đột nhiên chết lúc nãy là gián tiếp do nàng, cho nên giờ phút này nàng có chút tự trách. Thiếu chủ đợi mười lăm năm phải là đợi khắc chân tướng ràng danh tính kẻ thù diệt môn sao?

      Liễu Nguyệt Phi lại đột nhiên ngăn cản Hoàng Nhi, lắc đầu “Lâm Bình Chi được nuông chiều từ bé, chịu nổi thống khổ như thế, nếu biết sớm ra!”

      “Vậy tại làm sao bây giờ?” Hoàng Nhi vừa nhụt chí lại tự trách .

      Liễu Nguyệt Phi đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng Hoàng Nhi, cười có việc gì, em cần nghĩ nhiều!”

      vậy nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy rất đáng tiếc, vất vả có chút manh mối, tại cũng mất.

      “Ta chỉ biết Liễu Diệp sơn trang có bí mật!” Lâm Bình Chi đau đến mất tri giác, căn bản nghe được đối thoại của hai người, cho rằng Hoàng Nhi thực muốn tới chém thêm đầu ngón tay của , liền ra chuyện duy nhất biết!

      “Bí mật gì?” Ánh mắt sắc bén của Liễu Nguyệt Phi bắn về phía Lâm Bình Chi, lời này tựa như quả bom trong lòng nàng, tâm bình tĩnh lại lần nữa dâng trào mãnh liệt.

      “Nghe mẫu phi , Liễu Nguyệt sơn trang cất giấu tấm bảo đồ*, về phần là cái gì, ta biết.” Giọng lí nhí ra những gì biết.

      (R: bảo đồ: bản vẽ quý).

      Liễu Nguyệt Phi híp mắt, suy xét lời của Lâm Bình Chi. Nhiều năm vậy sao nàng lại biết trong Liễu Diệp sơn trang có tấm bảo đồ?

      Bảo đồ là cái gì, lẽ là bản đồ gì sao? Hay là khoa trương hơn như tàng bảo đồ, hoặc là cái gì giang sơn long mạch?

      (R: tàng bảo đồ: bản đồ kho báu. Giang sơn long mạch: đại loại là phân bố long mạch. Long mạch liên quan đến phong thủy, ta cũng k rành :|).

      “Bảo đồ giấu ở chỗ nào?”

      dương luân hồi, trăm sông đổ biển!” Lâm Bình Chi xong liền hôn mê bất tỉnh. Hai câu thơ đến đột nhiên lại vô cùng ràng, bảo đồ nhất định là liên quan đến hai câu này!

      Lúc Liễu Nguyệt Phi còn suy nghĩ, trời đất bỗng nhiên nổi lên trận lốc kì quái,cát bụi cùng lá khô dưới đất toàn bộ bị cuốn lấy, trong chớp mắt, chỉ thấy cát vàng bay đầy trời. Cơn gió này rất lạ, đến bất thình lình, Liễu Nguyệt Phi thèm suy nghĩ nhiều với Hoàng Nhi “Coi chừng Lâm Bình Chi!”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 41: Tức chết ngươi đền mạng.
      Edit: Ring.


      Mây đen dường như che khuất nửa bầu trời, hơi nóng đất xen lẫn với gió lạnh cùng mùi máu tanh tưởi cuộn đầy bụi đất lên che khuất tầm mắt. Hoàng Nhi nghe được Liễu Nguyệt Phi nhắc nhở, tay che mắt, tay dò xét về phía Lâm Bình Chi, nhưng thấy gì, trong lòng cả kinh, liền để ý cát vàng bay đầy trời mà mở cả hai mắt tìm kiếm. Ngay lúc đó gió dần lại, cát bụi cũng từ từ rơi xuống, tầm mắt lại lần nữa ràng, Hoàng Nhi ngưng mắt nhìn, bốn phía làm gì còn thân ảnh Lâm Bình Chi nữa?

      “Thiếu chủ!”

      biết!” Liễu Nguyệt Phi híp mắt, nhìn ra cảm xúc gì. Ngay lúc gió ngừng lại, nàng cũng mở hai mắt nhìn về phía Lâm Bình Chi, nhưng cũng chỉ thấy bốn phía trống trải?

      “Thiếu chủ, thi thể Hoa phi cũng còn!” Hoàng Nhi kinh ngạc , là loại người nào mà có thể cướp người trong tay thiếu chủ cách vô thanh vô tức như vậy?

      Liễu Nguyệt Phi lúc này cũng có chút mê man. Cho đến nay, ngoại trừ sư phụ, còn có ai có thể qua được nàng? Chẳng lẽ còn có kẻ vẫn luôn thâm tàng bất lộ?

      Nếu thực như thế, người này chính là uy hiếp lớn!

      “Hoàng Nhi, chúng ta hồi cung!”

      ……

      Lâm Sùng bởi vì bị con trai cùng thê tử phản bội mà nháy mắt già ít. Con cũng thiếu, nhưng có thực lực cũng chỉ có mình Lâm Bình Chi, tại vì chuyện Thái tử mà càng thêm phiền lòng, trông càng suy sụp hơn. Liễu Nguyệt Phi sợ chịu nổi đả kích mà đời nhà ma, vội vàng thừa lúc Lâm Sùng ngủ truyền cho chút nội lực. Lâm Sùng này nếu còn, Bắc Sát nhất định đại loạn. Nàng còn muốn lấy Bắc Sát làm chỗ dựa, nếu Lâm Sùng có, nàng dựa vào ai?

      Đến khi Lâm Sùng tỉnh lại, biết chuyện Lâm Thủy Tiên chết, lại tức giận đến hôn mê. còn cách nào, chuyện ở Bắc Sát mấy ngày gần đây toàn bộ đều giao cho Liễu Nguyệt Phi.

      Lúc này Liễu Nguyệt Phi nhàm chán ngồi ghế dựa bên cạnh long ỷ, nghe triều thần phía dưới hồi báo. Đối với nữ tử lên triều, rất nhiều đại thần vừa mắt, biểu cảm nhìn Liễu Nguyệt Phi đều là khinh thường, khi báo cáo lại đống lớn, cũng chẳng thèm quan tâm Liễu Nguyệt Phi có nghe hay .

      canh giờ trôi qua, những người này cũng chỉ đơn giản mấy chuyện về việc đuổi bắt Lâm Bình Chi a, đuổi bắt Lâm Mẫu Đơn a, sau đó chính là lập Thái tử mới, người khác phe có đề nghị khác nhau. Xem ra Thái tử đúng là khối thịt béo, ai cũng muốn cắn miếng.

      “Chuyện của Thái tử vẫn là chờ phụ hoàng đến giải quyết , các ngươi cũng đừng sốt ruột. Còn chuyện gì muốn nhanh.” Liễu Nguyệt Phi bất đắc dĩ ngáp cái, này cũng canh giờ, hai tiếng đồng hồ rồi nha, những tên này cư nhiên khát nước!

      “Công chúa, việc định Thái tử có thể làm triều đình yên ổn!” Lúc này lão nhân râu bạc nghiêm trang , Liễu Nguyệt Phi híp mắt nhìn lại, ra chính là Lí đại nhân, đại thần nhất phẩm gì đó.

      tại triều đình yên ổn sao?” Liễu Nguyệt Phi đùa bỡn ngón tay, lười nhác hỏi.

      Những đại thần này chính là muốn thừa lúc Lâm Sùng ở đây, ra sức chèn ép nàng để giải quyết chuyện lập Thái tử! Thực xem Liễu Nguyệt Phi nàng là mèo ốm a!

      thời Hoàng thượng bệnh nặng, Thái tử bức vua thoái vị, Bắc Sát trở thành phụ quốc của Nam Tề, loạn trong giặc ngoài như vậy, Công chúa gọi là yên ổn sao?” Lí đại nhân xong, tâm tình kích động, chỉ còn thiếu râu trắng cũng chỉa lên.

      “Lời ấy sai rồi, giờ Thái tử trốn, phụ hoàng an dưỡng, Bắc Sát trở thành phụ quốc là , tại là trở lại lúc đầu, trong lo, ngoài sợ, đây chính là yên ổn!” phải là bẻ cong lời thôi sao! Liễu Nguyệt Phi nàng từ tiểu học đến trung học, mười hai năm học Ngữ Văn cũng phải ngồi chơi!

      “Công chúa chỉ là nữ nhân, nông cạn!” Lí đại nhân lúc này giận đến run râu.

      Bất quá tại Liễu Nguyệt Phi có tâm tình cùng đùa giỡn, cư nhiên dám khinh bỉ nữ nhân các nàng, cẩn thận ta bắn chết ngươi!

      “Đại nhân nhìn xa trông rộng, thông thiên văn, dưới tường địa lý, biết thời Bắc Sát rối loạn nên phải lập Thái tử mới sao?”

      Lí đại nhân vểnh mũi lên, cũng cảm thấy được là Liễu Nguyệt Phi móc, hừ cái liền : “Đúng vậy!”

      Liễu Nguyệt Phi nhìn bộ dạng của lão, trong lòng tràn đầy chán ghét, câu chữ châm chọc “Bản cung cũng biết lập Thái tử xong có thể yên ổn loạn trong giặc ngoài. Nếu thần kì như thế vì sao lúc Lâm Bình Chi còn ở, Bắc Sát trở thành phụ quốc, phụ hoàng bệnh nặng cũng nhờ Thái tử gây nên. lẽ Lí đại nhân muốn trở thành Thừa tướng Đặng Thành Húc thứ hai?”

      Vài tiếng cuối cùng nàng cất cao giọng, như chày gỗ đập lên đầu Lí đại nhân cái, bùm tiếng, Lí đại nhân liền quỳ sụp xuống. Câu cuối cùng kia của Liễu Nguyệt Phi ý chính là nếu lão vẫn tiếp tục chuyện lập Thái tử, vậy lão chết với tội mưu phản mang lưng! Dọa đến Lí đại nhân nước mắt cũng chảy ra, vội vàng “Thần tội đáng chết vạn lần!”

      Nhưng là này cũng xoa dịu được tức giận của Liễu Nguyệt Phi. Mỗi lần nàng phát hỏa đều làm đến gà bay chó sủa, được yên ổn, thời chỉ như vậy muốn êm xuôi sao?

      Nhìn chằm chằm mọi người triều, mắt như kiếm sắc, nàng gằn từng chữ “Phụ hoàng còn chưa có chết, các ngươi ầm ỹ lập Thái tử. Phụ hoàng trường mệnh trăm tuổi, ai dám lập Thái tử chính là rủa phụ hoàng, bản cung diệt cả nhà kẻ đó!”

      Những lời này vừa ra, những đại thần triều đều đồng loạt quỳ xuống, hô to: “Ngô hoàng hồng phúc tề thiên, trường mệnh trăm tuổi!”

      thanh vang dội, mọi người đều gắt cổ họng mà gào lên, rất sợ Liễu Nguyệt Phi nghe dược liền giết cả nhà mình. Bình thường Công chúa xuất triều, cư nhiên còn có loại khí chất này, cho dù là Lâm Bình chi từng làm Thái tử cũng có được, quả nhiên là người nhà trời*!

      (R: k hiểu lắm nhưng có thể là vầy: vua là con trời (thiên tử), bạn Nguyệt con vua chắc cũng được tính là cháu trời, người 1 nhà. Nhưng nếu vại sao thím LBC k có ò.Ó).

      Lúc này những đại thần nghĩ cái gì, Liễu Nguyệt Phi đương nhiên biết, nhưng cơn tức vẫn chưa phát xong, trong lòng nàng vô cùng khó chịu, với Lí đại nhân “Đại nhân tuổi tác cao, cũng nên chăm lo cho sức khỏe rồi!”

      Lí đại nhân quỳ nghe vậy, chuông cảnh báo trong lòng liền vang lớn. Tường Vi Công chúa này là muốn tước chức quan của lão? Này sao có thể?

      “Công chúa lo lắng, lão thân lòng vì nước, cho dù chết triều, cũng là quang vinh của lão thân!”

      Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh, “Chết triều, đúng là xui!”

      “Ngươi……” Nét mặt già nua của Lí đại nhân nhất thời đỏ bừng, tôn nghiêm hoàn toàn bị Liễu Nguyệt Phi giẫm nát! Trong lòng tất cả đều là tức giận, nhưng là chống lại ánh mắt của Liễu Nguyệt Phi, những lời lên tới miệng cũng toàn bộ nuốt xuống, nên lời!

      “Cứ như vậy , bản cung liền thay đại nhân quyết định, về phần phụ hoàng, bản cung trở về !”

      Liễu Nguyệt Phi lúc này lần nữa ngồi xuống, vừa lòng nhìn gương mặt Lí đại nhân chuyển từ đỏ sang xanh, từ xanh lại biến trắng, trong lòng tự nhiên cũng tốt hơn chút.

      Lí đại nhân lúc này nghẹn hơi, thiếu chút hôn mê bất tỉnh, nhưng là cũng có cách nào, tôn nghiêm đều bị giẫm lên, nếu rời , mặt mũi lão còn để nơi nào?

      Bèn quỳ lạy với long ỷ “Đa tạ Công chúa!” Sau đó xoay người rời .

      Nhưng vào lúc này, thị vệ lướt qua bên cạnh Lí đại nhân, bẩm báo với Liễu Nguyệt Phi “Công chúa, sứ giả Nam Tề đến!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :