1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[XUYÊN KHÔNG] SỦNG ĐỒ LÊN TRỜI, VẠN VẠN TUẾ - KHUYNH AO AO (82C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 32: Chém giết ngoài điện.
      Edit: Ring.

      Liễu Nguyệt Phi vẻ mặt khó chịu bước đến tiền sảnh thấy Hoa phi nhàn nhã uống trà. ngờ bó tuổi rồi mà còn có thể dậy sớm như vậy, hẳn là nên học theo bác đại múa Thái Cực, bớt lãng phí thời gian sáng sớm đến phiền nàng!

      “Tinh thần nương nương đúng là tốt!” Liễu Nguyệt Phi trực tiếp thỉnh an, nghênh ngang ngồi xuống đối diện Hoa phi. Nơi này là tiểu sảnh trong cung điện của Lâm Sùng, nếu nàng ngồi vào ghế luôn rồi!

      Hoa phi nhìn thấy đủ loại động tác quy củ của Liễu Nguyệt Phi nhưng, lúc này phải thời điểm để phác tác, bèn cứng ngắc nặn ra nụ cười “Bản cung đây phải quan tâm Hoàng thượng sao? Nghe hôm qua Hoàng thượng ngủ sớm, bản cung lo lắng thân thể Hoàng thượng, vừa sáng sớm liền đến xem người. ngờ Hoàng thượng còn ngủ, cho nên bản cung đến xem Công chúa trước. ”

      nghe có vẻ hiền lành dịu dàng vậy. Liễu Nguyệt Phi trong lòng buồn cười, Hoa phi này hôm nay là muốn xuất chiêu gì đây?

      “Bản cung còn tưởng rằng nương nương là tới kêu bản cung chăm sóc ngự hoa viên!” Lúc này Hoàng Nhi cũng bưng đến cho Liễu Nguyệt Phi chút nước mật ong, đây là thói quen buổi sáng của nàng, dậy sớm ăn gì cũng vô.

      Ngay lúc Hoàng Nhi vừa đến, Hoa phi ngưng mắt nhìn nàng, nhưng rất nhanh i “Ngự hoa viên bây giờ như vậy rồi, Công chúa cũng cần để ý nữa!”

      Liễu Nguyệt Phi uống mấy ngụm liền cảm thấy có chút chướng bụng, ngẩng đầu nhìn Hoa phi, châm chọc “Nga, vậy nương nương hôm nay là tới làm chi?”

      Hoa phi tươi cười đầy mặt, trong lòng lại tức giận lan tràn, nhịn xuống ý muốn bóp chết Liễu Nguyệt Phi “Kỳ thực bản cung hôm nay tìm Công chúa xác thực có việc!”

      Liễu Nguyệt Phi chậm rãi uống xong nước mật ong mới trả lời “Nga, nương nương còn có chuyện tìm bản cung?”

      Hoa phi hừ lạnh tiếng, nhìn bộ dáng thảnh thơi của Liễu Nguyệt Phi, trong lòng ả lửa cháy phừng phừng, cư nhiên dám để ả vào mắt như vậy, Liễu Nguyệt Phi này lúc trước cho dù kiêu ngạo ương ngạnh như thế nào, nhìn đến ả cũng phải như chuột thấy mèo, tại sao lại biến thành như vậy? Nghĩ đến đây, đột nhiên nhìn chằm chằm Hoàng Nhi đứng bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, khẽ nhếch lên nụ cười làm người ta sợ hãi, “Chuyện này, cũng chỉ Công chúa mới có thể hỗ trợ!”

      Ánh mắt Hoa phi nhìn Hoàng Nhi, Liễu Nguyệt Phi đương nhiên là phát . Ánh mắt kia giống như thợ săn nhìn trúng con mồi vậy! Bất quá Hoa phi chắc thấy Hoàng Nhi cũng phải mèo con bình thường, hoàn toàn chính là cọp mẹ nha. Hoa phi này có thể chế ngự được sao?

      “Nga, vậy nương nương mời !”

      “Bản cung mấy hôm trước vừa chết đại nha hoàn, chuyện này Công chúa cũng biết, tại bên cạnh bản cung thiếu người, vừa vặn lại coi trọng Hoàng Nhi bên cạnh Công chúa, biết Công chúa có nguyện ý nhường lại hay ?” Hoa phi thực hàm súc, nhưng là ánh mắt cũng là trực tiếp bỏ sót gì.

      Liễu Nguyệt Phi tà mị cười, Hoa phi này còn dùng chuyện Vân Mai đến áp nàng?

      “Nương nương là muốn Hoàng Nhi?”

      “Ta thấy nha đầu này nhu thuận, hiểu chuyện, rất vừa ý!” Hoa phi thái độ cứng rắn, chút lui bước. Thử nghĩ ả đường đường thân phận Hoa Quý phi, muốn hướng Công chúa đòi người sao có thể thất bại mà về!

      Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn Hoàng Nhi, trong mắt tất cả đều là ý cười, Hoàng Nhi thấy vậy liền sửa lại tính cách hỏa bạo, an tĩnh đứng bên, mặt chút biểu cảm.

      Liễu Nguyệt Phi lại quay đầu nhìn Hoa phi, cười “Nếu nương nương coi trọng , vậy cho nương nương .”

      Hoa phi lúc đầu có chút giật mình, Lâm Tường Vi này sao lại dễ chuyện như vậy? Vốn ả còn tưởng phải rất khó khăn! Bất quá đảo mắt cái, phải chỉ là cung nữ bên người thôi sao, Hoa phi ả muốn người, ai dám nể mặt! Xem ra Lâm Tường Vi vẫn là kẻ bất tài vô dụng!

      Vừa lòng gật đầu, khách khí “Nếu vậy, bản cung liền mang Hoàng Nhi !”

      xong cũng chờ Liễu Nguyệt Phi đáp lời, liền quay lưng, còn bảo Xuân Nga trực tiếp túm Hoàng Nhi .

      Liễu Nguyệt Phi ngồi ghế tựa, nghiêng đầu bĩu môi nhìn bọn họ rời . Hoa phi nha, bà cho là bà dùng sợi dây thừng là có thể trói Hoàng Nhi lại sao? Kỳ thực kẻ chân chính bị khống chế là người cầm dây nha.

      lát sau, Liễu Nguyệt Phi cảm giác đói bụng, liền ăn chút cháo trắng, sau đó đến xem Lâm Sùng. Lâm Sùng vẫn còn hôn mê, xem ra thuốc này đúng là hạ quá nặng.

      tại nàng ở trong tẩm cung Lâm Sùng, toàn bộ mọi người đều bị nàng đổi thành người của Vô Ưu Môn. Vốn những người này vẫn luôn nấp trong cung, điều đến đây cũng thuận tiện hơn. Về phần những người bị đổi kia, trực tiếp biến mất. Người Vô Ưu Môn lên thay thế, dùng mặt nạ da người liền xong! Cho nên , tại toàn bộ Long Tuyền điện đều là người của Liễu Nguyệt Phi nàng, Hoa phi đưa thuốc đến tất nhiên cũng biến mất dấu vết.

      Ai?”

      Ngay lúc Liễu Nguyệt Phi chuẩn bị đứng dậy tản bộ, khóe mắt lại liếc đến bóng người vừa nhanh chóng bay qua cửa sổ!

      Thanh Nhi nghe vậy, lập tức từ cửa sổ bay ra, nhanh chóng đuổi theo, lắc mình cái đứng trước mặt người nọ.

      “Người tới là ai?” Chỉ thấy người nọ quần áo hắc y, lại đeo mặt nạ màu bạc, thể nhìn ra dung mạo.

      Hắc y nhân đột nhiên giận dữ, trực tiếp giơ kiếm đâm về phía Thanh Nhi.

      Thấy vậy, Thanh Nhi thi triển khinh công tránh kiếm kia, xoay người cái liền bay đến sau lưng người nọ, từ phía sau tung kích, người nọ liền lảo đảo ngã xuống, lại ngay khi ngã xuống lấy tay chống đất, mượn lực đứng lên.

      cỗ lực lớn mạnh hướng đến Thanh Nhi, Thanh Nhi thấy tránh được liền trực tiếp đón chưởng kia.

      Người nọ thấy vậy, thể tin “Ngươi cư nhiên tiếp được!” đợi Thanh Nhi trả lời liền rống giận “Bọn người Lâm Tường Vi đều phải chết!”

      Thanh Nhi thấy vậy, đuôi lông mày nhướn cao nhìn hắc y nhân. Muốn giết nàng? Để xem có bản lĩnh đó .

      “Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu!” xong, liền hướng người nọ bay đến. Vì Thanh Nhi bay ra gấp nên mang vũ khí gì, lúc này hoàn toàn là lấy tay chống lại đao kiếm.

      Người nọ thấy vậy, mày nhăn càng sâu, cảm giác nữ nhân này mang vũ khí gì chính là châm chọc , đột nhiên sát khí người càng bùng nổ, lần nữa giơ kiếm bay tới.

      Thanh Nhi lúc này muốn tiếp tục dây dưa với hắc y nhân, lực tay cũng thèm khống chế nữa, toàn bộ bạo phát ra. Thoáng chốc, trong đao quang kiếm ảnh xuất cỗ lực lớn.

      Người nọ bất ngờ bị trúng chưởng cực mạnh của Thanh Nhi liền ngã xuống đất hộc máu, toàn thân cũng run lên, sợ hãi nhìn chằm chằm Thanh Nhi. Nữ tử này đáng sợ!

      Thanh Nhi nhìn hắc y nhân ngã xuống đất, đến trước mặt hỏi: “Ngươi là ai, dám xâm nhập hoàng cung là có mục đích gì?”

      Sắc mặt người nọ lúc này trắng bệch đến dọa người, lại đột nhiên quát to “Giết Lâm Tường Vi, vì binh lính chết của Bắc Sát báo thù!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 33: Thận trọng.
      Edit: Ring.


      Thanh như mũi tên nhọn xen với tiếng rống lớn giận dữ tựa như sấm rền vang vọng bầu trời.

      Bọn thị vệ đều bất an nhìn bốn phía, cũng hiểu được lời hắc y nhân này là có ý gì, dám nhìn Liễu Nguyệt Phi.

      Thanh Nhi vừa nghe, trong lòng liền giận dữ, tung cước đá xuống miệng vết thương của hắc y nhân. Dám bất kính với thiếu chủ của nàng!

      Liễu Nguyệt Phi từ lúc tiếng rống giận đó vang lên nhìn chằm chằm vào hắc y nhân, đột nhiên trong mắt lóe lên tia sáng, vội lên tiếng “Thanh Nhi, ngăn cản !”

      chậm nhưng xảy ra nhanh. Lúc Liễu Nguyệt Phi vừa xong, Thanh Nhi chưa kịp phản ứng lại, hắc y nhân cắn lưỡi tự sát!

      Thấy tình huống thay đổi, Thanh Nhi vội vàng tháo mặt nạ của hắc y nhân, lộ ra chính là gương mặt vô cùng xa lạ, khóe miệng ngừng tuôn ra máu đen. Này là trúng thuốc độc lúc cắn lưỡi*! Liễu Nguyệt Phi mắt lạnh nhìn hết thảy, lúc này có cảm giác mưa máu gió tanh đến.

      (R: sát thủ hay giấu độc trong kẽ răng, cắn xuống độc theo máu vào cơ thể).

      Đúng lúc này, gã thái giám vội vàng chạy vào, quỳ gối trước mặt Liễu Nguyệt Phi, lo lắng “Công chúa, bách quan cầu yết kiến Hoàng thượng!”

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy có chút kinh ngạc, sớm thông báo hôm nay miễn triều, đám đại thần lúc này còn ầm ĩ cái gì? khỏi liếc nhìn hắc y nhân đất cái, sau đó bảo thị vệ kéo xuống.

      “Có chuyện gì ? Phụ hoàng hôm nay thân thể khoẻ, nên quấy rầy người!”

      “Này, này, Công chúa nha, Thừa tướng đại nhân là đến đây, hôm nay có chuyện quan trọng phải báo cho Hoàng thượng!” Thái giám có chút khó xử , bách quan lần này đại náo như vậy, sao có thể xử lí an ổn đây?

      “Phải , vậy ngươi hôm nay là nhất định phải quấy rầy Phụ hoàng?” Liễu Nguyệt Phi nhướn mày, trong mắt lại bắn ra từng trận hàn ý.

      Thái giám toàn thân run lên cái, tự giác kéo chặt quần áo, “Đúng vậy.”

      Liễu Nguyệt Phi trong lòng cười lạnh, thái giám nho cũng dám phạm thượng như vậy! Môi chậm rãi giơ lên, khi vậy, bản cung cũng khó xử công công!”

      Thái giám vừa nghe, cho rằng Liễu Nguyệt Phi buông tha, toàn thân liền thả lỏng xuống, nhưng câu sau của Liễu Nguyệt Phi lại khiến run bắn lên.

      “Người đâu, bắt cho bản cung, muốn gặp phụ hoàng, trước hết phải qua cửa này của bản cung !”

      Vừa mới dứt lời, những thị vệ ở đây đều vây lại thành vòng bao quanh Long Tuyền điện, ngay cả con ruồi cũng thể lọt vào!

      Tiểu thái giám thấy vô số bóng kiếm trắng lóa chỉ về phía mình, mắt trợn trắng, tim cũng rung rinh.

      “Công công muốn vào, tại có thể!” Liễu Nguyệt Phi dễ dàng, nhưng là hơn mười thanh kiếm nhắm ngay thái giám, bảo sao dám động bước ?

      “Công… Công chúa tha mạng!” Thái giám bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, đầu óc trống rỗng, trong mắt cũng chỉ có ánh kiếm lóa sáng, còn phản ứng được nữa, chỉ đơn thuần cầu xin tha thứ.

      Liễu Nguyệt Phi nghiêng đầu bĩu môi, đột nhiên trong tai truyền đến trận tiếng bước chân, có chút hỗn độn, xem ra có đến hơn hai mươi người, hơn nữa tất cả đều là nam tử!

      Xem ra nhất định là Đặng Thành Húc mang người đến, nghe chút, chắc đến ngay! Liền kêu Thanh Nhi mang ra cho nàng cái ghế, ngồi ngay lại cửa lớn.

      “Vi thần tham kiến Công chúa!” Đặng Thành Húc hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiêu sái tiến vào, lại thấy Liễu Nguyệt Phi bắt chéo chân ngồi đó, phía sau đứng vô số thị vệ tay cầm đao kiến, bên cạnh là tiểu thái giám lúc trước đến thông báo bị trói.

      Nhìn đến tình huống này, Đặng Thành Húc khách khí với Liễu Nguyệt Phi “Công chúa đây là làm cái gì? Ép cung sao?”

      Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi xì tiếng bật cười, nhìn Đặng Thành Húc “Nếu là ép cung, bản cung vì sao phải ngồi ở bên ngoài? Thừa tướng đến như thế này mới gọi là ép cung ! Đặng Thành Húc, kinh động thánh giá, ngươi phải bị tội gì!”

      câu cuối cùng, Liễu Nguyệt Phi nâng giọng, lớn tiếng , tươi cười toàn bộ biến mất, lộ ra gương mặt lạnh như băng!

      “Bách quan gặp Hoàng thượng là chuyện thường tình. Nhưng Công chúa ngăn cho chúng ta gặp Hoàng thượng lại khiến thần thể hoài nghi!” Đặng Thành Húc vẫn chưa đem Liễu Nguyệt Phi để vào mắt, trực tiếp trào phúng.

      “Nếu bách quan gặp Hoàng thượng là chuyện thường tình, ta thân làm nữ nhi muốn cho phụ hoàng an tĩnh thanh u là hợp lẽ thường sao?” Liễu Nguyệt Phi đột nhiên phất tay áo đứng lên, bộ dáng Công chúa điêu ngoa phân biệt phải trái!

      “Hoàng thượng là phụ thân của Công chúa, nhưng cũng là Hoàng thượng của người trong thiên hạ. Công chúa độc bá Hoàng thượng như thế rất khó để thần hoài nghi là Công chúa có ý gì khác!”

      “Vậy sao? như vậy Thừa tướng đại nhân nhất định phải gặp Hoàng thượng?” Liễu Nguyệt Phi lúc này lại chậm rãi ngồi xuống, giống như người tức giận vừa rồi phải nàng, đột nhiên trở nên hào phóng.

      “Đúng vậy!” Đối với biểu của Liễu Nguyệt Phi, Đặng Thành Húc có chút nghi hoặc.

      “Vậy nếu bản cung sao?”

      “Vậy đừng trách thần khách khí!” Đặng Thành Húc xong, sau lưng liền xuất đám thị vệ, chuẩn bị xông vào.

      Liễu Nguyệt Phi tà mị cười, nhìn những thị vệ đột nhiên xuất , cũng thấy bất ngờ. Đặng Thành Húc này, quả nhiên sớm có chuẩn bị.

      Lúc này thị vệ của Đặng Thành Húc trực tiếp rút đao xông tới. Lão thấy bên cạnh Liễu Nguyệt Phi cũng có nha hoàn tên gọi Hoàng Nhi kia, quả nhiên là bị Hoa phi kêu rồi, liền e ngại gì cho người vọt lên. Thị vệ bên Liễu Nguyệt Phi vẫn đứng bất động, chỉ có mình Thanh Nhi đứng phía trước chuẩn bị nghênh địch!

      Đặng Thành Húc thấy vậy, cười nhạo Liễu Nguyệt Phi tự đại, cho rằng đưa nha hoàn ra là có thể ngăn cản được lão sao? Trực tiếp cho người đánh về phía trước.

      Lại ngờ Thanh Nhi đao liền giải quyết người! Đến tên giết tên, đến đôi giết cả đôi. Những thị vệ thân trải qua cả trăm cuộc huấn luyện này cũng phải đối thủ của nàng

      Đặng Thành Húc há hốc mồm, Hoa phi xác định mang sai người sao?

      Bách quan núp ở mặt sau cũng bị dọa choáng. nữ tử sao có thể mạnh đến mức này.

      Liễu Nguyệt Phi ngồi ghế nhàm chán đùa bỡn ngón tay, hoàn toàn là bộ dáng yên tâm với Thanh Nhi.

      Đặng Thành Húc nhìn thấy có chút sợ hãi. Lâm Tường Vi tại dường như phải kẻ ngu ngốc biết trước kia! Trước mắt thi thể khắp nơi, cũng dám kêu thị vệ xuất động nữa, thị vệ tại nhìn đến Thanh Nhi tựa như thỏ đế run rẩy nhìn đến sư tử.

      Ngay lúc Đặng Thành Húc biết làm sao, cửa lớn sau lưng Liễu Nguyệt Phi đột nhiên mở ra. Lâm Sùng mặt tinh thần tiêu sái bước đến, khi nhìn đến trận thế trước mắt liền phát hoảng, tức giận chất vấn Đặng Thành Húc “Thừa tướng, ngươi làm cái gì!”

      Bách quan thấy Lâm Sùng đột nhiên xuất , đều lập tức quỳ xuống “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Đặng Thành Húc cũng lập tức quỳ xuống, với Lâm Sùng “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần là có chuyện đến bẩm báo Hoàng thượng, ai ngờ bị Công chúa chặn lại ở đây, cũng biết Công chúa là có rắp tâm gì!”

      Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi cười đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Lâm Sùng, tính tính thời gian cũng vừa vặn, vui vẻ “Phụ hoàng, nhi thần còn phải sợ Thừa tướng quấy rầy đến người sao!”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 34: Ban chết Lâm Tường Vi.
      Edit: Ring.


      Lâm Sùng vừa nghe, nhất thời hơi đỏ mặt. Nhớ lại vừa rồi rời giường, bên cạnh có ba nữ tử ngủ, cũng hiểu mình làm gì, nhưng hoàn toàn nhớ nổi, ngẩng đầu thấy rượu bàn mới bừng tỉnh đại ngộ.

      (R: tức là nghĩ làm *ba trấm* xong nhưng mà k nhớ gì hết, thấy rượu mới hiểu là do say nên k nhớ).

      Lại biết những thứ đó chính là Liễu Nguyệt Phi che mắt!

      “Vẫn là nữ nhi hiểu trẫm nha.” Lâm Sùng vừa lòng gật đầu với Liễu Nguyệt Phi, sau đó lớn tiếng với Đặng Thành Húc “Thừa tướng, biết trẫm nghỉ ngơi, ngươi lại cứng rắn xông vào, hơn nữa còn mang thị vệ tiến cung, trẫm còn phải hỏi chút ngươi là có ý gì đây!”

      Đặng Thành Húc vốn muốn đứng dậy, nhưng nghe đến giọng tức giận lại chứa khí chất vương giả của Lâm Sùng có chút hoảng thần, lại quỳ gối xuống! Lâm Sùng này sao tự nhiên bình thường lại rồi?

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có chuyện quan trọng bẩm báo!” Nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt Phi bên cạnh, trực giác cho là nàng giở trò quỷ! Nếu Lâm Sùng thực tỉnh táo lại, vậy kế hoạch của bọn phải nhanh chóng tiến hành mới được!

      “Có chuyện gì phải quấy rầy trẫm nghỉ ngơi sao?” Giọng Lâm Sùng ràng có chút thiếu kiên nhẫn, mới rời giường, đầu óc còn có chút lờ mờ.

      Liễu Nguyệt Phi thấy vậy liền để Lâm Sùng ngồi xuống ghế dựa rồi “Phụ hoàng, người vẫn là để Thừa tướng chút . ra là chuyện gì lại có thể khiến Thừa tướng gấp gáp đến vậy!”

      xong, liền phân phó Thanh Nhi “Cho người dọn những thi thể này , để nằm đây tốt, khí cũng được sạch !”

      Lâm Sùng nhìn đến loạt thi thể kia, trong mắt ràng lên chán ghét. Đặng Thành Húc thấy vậy, đáy mắt càng thêm trầm.

      tự giác nuốt ngụm nước bọt. Lâm Sùng như vậy, mấy năm thấy rồi, sao có thể tự dưng trở lại?

      Nhưng giờ cũng rảnh suy xét, tại phải giải quyết phiền toái lớn Lâm Tường Vi này . Đặng Thành Húc liền quỳ xuống, ra vẻ thống khổ “Khởi bẩm Hoàng thượng, tại ngoài cung tụ tập rất nhiều dân chúng, cầu nghiêm trị Tường Vi Công chúa, vì chiến sĩ chết báo thù!”

      Nghe vậy, chuông cảnh báo trong lòng Liễu Nguyệt Phi vang lớn, giật mình nhìn về phía Đặng Thành Húc, dân chúng sao có thể tự nhiên mà tụ tập?

      Lâm Sùng lúc này cũng vô cùng giật mình, có thể là do u mê lâu nên đầu óc lúc này cũng được linh hoạt mà rơi vào trạng thái trống rỗng, liền chất phác hỏi “Sao có thể đột nhiên phát sinh loại chuyện này?”

      Đặng Thành Húc ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Sùng cái, phát vẫn là có chút si ngốc, liền yên tâm trận chiến Kinh Châu kia, binh lính Bắc Sát toàn quân bị diệt. Những binh lính đó có người là con, có người là trượng phu trong nhà, chết khiến bao nhiêu gia đình tan nát. Cho nên tại dân chúng ai oán, đòi xử tử Công chúa lấy lại công đạo!”

      Đặng Thành Húc bày ra bộ dạng đau khổ, Lâm Sùng thấy vậy cũng tin vài phần! Nhưng bên này là nữ nhi bảo bối của . Trước mắt lại lên màn lúc nữ nhi phải chịu khổ, những khi đó, đều có cách giải quyết. Đột nhiên phát mấy năm nay sao có thể yếu đuối đến vậy, ngay cả nữ nhi thương nhất cũng bảo vệ được. Vua nước như còn có tác dụng gì chứ?

      “Người đâu, xem ngoài cung có tụ tập nhiều dân chúng hay !” Lâm Sùng hạ lệnh với thị vệ bên cạnh, sau đó liền xoay người đến đại điện. Bách quan thấy vậy cũng theo.

      Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, nhìn về cửa cung cái rồi cũng theo Lâm Sùng bước vào đại điện.

      Đặng Thành Húc này lúc trước còn là nghiêm trị, giờ thành xử tử. Nàng muốn nhìn xem bọn muốn chơi kiểu gì!

      Lâm Sùng lúc này hạ quyết tâm muốn bảo hộ nữ nhi của tốt, nhất quyết thể để nàng phải chịu thương tổn. Bước nhanh đến long ỷ, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí phách đế vương thản nhiên.

      “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Bách quan lúc này cùng hô to làm Lâm Sùng nhìn thấy có chút sửng sốt. Mấy năm nay, Lâm Sùng vẫn luôn yếu đuối như chuột, nhát gan chịu nổi, bọn họ cũng quên bộ dáng vốn có của !

      Đặng Thành Húc cảm giác có số việc lặng lẽ thay đổi, nhưng cách nào ra rốt cuộc là cái gì.

      Liễu Nguyệt Phi tất nhiên là đứng bên cạnh Lâm Sùng, nhìn xuống bách quan phía dưới, mặt chút biểu cảm, toàn thân tản ra khí lạnh nhàn nhạt như có như .

      “Bình thân!” Giọng nồng hậu tản ra áp bức mãnh liệt khiến bách quan lần nữa sợ hãi vì thay đổi của Hoàng thượng.

      “Báo!” Lúc này, đại điện truyền đến tiếng thông báo, người tới đúng là thị vệ Lâm Sùng hạ lệnh ra ngoài xem vừa rồi!

      !” Lâm Sùng thấy vậy, mím môi, từ kẽ răng rít ra chữ.

      Thị vệ trong lòng run lên, nơm nớp lo sợ quỳ “Khởi bẩm Hoàng thượng, ngoài cung xác thực tụ tập phần đông dân chúng.”

      Thị vệ vừa vừa xong, bùm tiếng, Vương đại nhân râu bạc quỳ xuống “Hoàng thượng a, dân chúng là gốc của quốc gia, xin Hoàng thượng làm chủ cho dân chúng!”

      nghe đau buồn phẫn nộ thống khổ đến vậy, Liễu Nguyệt Phi vô cùng khinh bỉ, y như trong nhà vừa có tang!

      “Để bọn họ làm ầm ĩ ! Ta xem còn có thể làm đến đâu!” Lâm Sùng chỉ liếc mắt Vương đại nhân cái, lão muốn quỳ cho lão quỳ!

      “Phụ hoàng, Vương đại nhân rất đúng, dân chúng là gốc của quốc gia!” Lúc này, giọng vang dội từ ngoài điện truyền đến.

      Người tới tất nhiên là Lâm Bình Chi được Lâm Thành Húc phái người gọi đến!

      Lâm Bình Chi trực tiếp bước đến dưới Lâm Sùng, nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt Phi, trong mắt lên tia đen tối, liền với Lâm Sùng “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      “Bình Chi, Tường Vi là muội muội của con!” Lâm Sùng trực tiếp tức giận với Lâm Bình Chi, hề để ý đến hành lễ của .

      Lâm Bình Chi cũng chờ Lâm Sùng trả lời, liền đứng lên, ra vẻ khó xử nhìn Liễu Nguyệt Phi, khổ sở “Tường Vi là muội muội nhi thần, nhưng Tường Vi cũng là Công chúa Bắc Sát. Thân là Công chúa, phải làm gương!”

      Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, nàng phải để Liễu Diệp sơn trang tổ chức cái lễ trao giải Oscar, trực tiếp thưởng cho Lâm Bình Chi. Nhìn ánh mắt kia, cái mũi kia chút . là hình tượng ca ca tốt đến kinh thiên địa, khiếp quỷ thần nha!

      “Vậy ngươi như thế nào, là muốn cho muội muội ngươi tìm chết sao?” Lâm Sùng giận dữ, trực tiếp đứng lên, toàn thân phát ra tức giận khiến bách quan dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

      Lâm Bình Chi lúc này há hốc mồm, bình thường phụ hoàng hẳn là phải sợ hãi đến biết gì, hôm nay sao đột nhiên lại phát giận lên. hiểu nhìn về phía Đặng Thành Húc, lại thấy cũng mê mang.

      “Vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân! Nếu hôm nay chuyện xảy ra người nhi thần, nhi thần cũng lấy chết tạ tội!”

      “Ngươi……” Lâm Sùng bị tức nên lời, chỉ vào Lâm Bình Chi. sao lại sinh ra đứa con não ngắn như vậy!

      Liễu Nguyệt Phi lúc này là nhàm chán, khảy khảy móng tay, nhìn nhìn trần nhà, nhìn nhìn trần nhà, lại khảy khảy móng tay!

      Nhàm chán, cứ lửa cháy đổ thêm dầu là được, liền với Lâm Sùng “Phụ hoàng, người dứt khoát ban chết cho con !”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 35: Trò hay sắp bắt đầu diễn.
      Edit: Ring.

      Lâm Sùng giận đến thiếu chút nữa phát bệnh tim, chỉ vào đầu Liễu Nguyệt Phi, dùng sức trạc* chút, tức giận “Đứa con bất hiếu, muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”

      (R: trạc: chọt :))).

      Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi cũng mãnh liệt bùm tiếng quỳ xuống bên chân Lâm Sùng, hai mắt đẫm lệ : “Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu, chỉ có thể dùng kiếp sau đến đền đáp phụ hoàng!”

      Lâm Sùng nháy mắt bị lời của Liễu Nguyệt Phi làm chết khiếp, vốn định mắng to chút, nhưng là nhìn đến vẻ mặt đầy nước mắt của nữ nhi bảo bối lại đau lòng thôi, chỉ vào Lâm Bình Chi “Này chính là ngươi muốn?”

      Lâm Bình Chi ngờ Lâm Sùng nháy mắt chỉa mũi nhọn về mình, kinh ngạc chút, liền trực tiếp cúi đầu trả lời “Phụ hoàng, Tường Vi là Công chúa, hẳn phải sớm vì sai lầm của mình mà gánh tội!”

      “Ngươi!” Lâm Sùng lúc này thể dùng tức giận để hình dung, trừng mắt nhìn thẳng nam nữ của mình, giận đến mức nên lời, ngực cũng phập phồng, sao có thể có đứa con như vậy?

      “Phụ hoàng, hoàng huynh rất đúng, người trừng phạt nhi thần !” Liễu Nguyệt Phi nghe được lời Lâm Bình Chi, tiếng khóc càng lớn hơn, bộ dáng lê hoa đái vũ điềm đạm càng kích thích Lâm Sùng.

      cho! Nữ nhi của trẫm, ai dám động!” Lâm Sùng đột nhiên rống giận, hai đấm nắm chặt trừng mắt bách quan, bộ dáng ai dám , liền diệt cả nhà!

      Quả thực dọa đến số đại thần.

      Bất quá Lâm Bình Chi vẫn để vào mắt, tuy Lâm Sùng hôm nay có chút khác thường nhưng vẫn chưa đáng để e ngại. Lại mở miệng “Xin phụ hoàng trách phạt Tường Vi, cho dân chúng công đạo!”

      xong, Đặng Thành Húc cùng ít quan viên cũng quỳ xuống theo “Xin Hoàng thượng cho dân chúng công đạo!”

      Dần dần, thanh càng lúc càng lớn, cơ hồ toàn bộ quan viên trong điện đều quỳ xuống .

      Lúc này, ngoài cung truyền đến tiếng gọi đinh tai nhức óc, thanh dâng cao bao hàm giận dữ, mãnh liệt như sóng lớn Hoàng Hà, chậm rãi truyền đến cùng tiếng khóc vang trời “Xin Hoàng thượng ban chết Lâm Tường Vi!”

      (R: ta tưởng tượng tường thành có gắn TV màn hình phẳng truyền hình trực tiếp điện nên nó mới đồng loạt, đúng lúc đến vại :)))

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, mặt vẫn là vẻ đau lòng muốn chết nhưng trong lòng sáng tỏ. Xem ra tại đại thần đều đứng về phía Lâm Bình Chi, Hoàng đế Lâm Sùng này cũng sắp mất quyền lực!

      Lâm Sùng nhất thời như bong bóng xì hơi, ngã ngồi long ỷ, thanh đinh tai nhức óc bên ngoài như phen kiếm sắt đâm vào tim , mà ngay cả nữ nhi mình thương nhất cũng bảo hộ được!

      Lâm Bình Chi nhìn Lâm Sùng tức giận vô cùng, khóe miệng lên nụ cười vừa lòng, tiếp tục “Phụ hoàng, xin hạ chỉ !”

      Lâm Sùng nghe vậy, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, trong lòng hận chính mình vô năng, bèn “Đem Tường Vi Công chúa giam giữ trong tẩm cung của trẫm, có mệnh lệnh, cho ra ngoài!”

      “Hoàng thượng!” Bách quan nghe vậy, nhất thời kinh kinh ngạc kêu lên. phải ban chết mà chỉ là giam giữ thôi sao?

      Liễu Nguyệt Phi lúc này chôn đầu gối Lâm Sùng, bên ngoài thoạt nhìn có vẻ thống khổ, kỳ thực nàng khống chế được mà cười, nếu để lộ mặt ra ngoài, trăm phần trăm nàng cười ra tiếng.

      Quả nhiên diễn viên phải dễ làm như vậy!

      Sau khi Lâm Sùng xong, liền có thái giám đến nâng Liễu Nguyệt Phi về tẩm cung.

      Lúc ngang qua Lâm Bình Chi, đột nhiên ngăn lại, với Lâm Sùng: “Phụ hoàng, người xử lí như vậy công bằng với dân chúng!”

      “Vậy hoàng huynh có phải muốn tử hình Tường Vi tại chỗ hay ?” đợi Lâm Sùng trả lời, Liễu Nguyệt Phi nhíu mày , mặt tuy vẫn còn nước mắt chưa khô nhưng ánh mắt lại là khiêu khích.

      “Trẫm xử lý còn tới lượt ngươi chất vấn! Người đâu, mang Công chúa xuống!” Lời Lâm Bình Chi trực tiếp chọc giận Lâm Sùng, bạo rống.

      Lâm Bình Chi trong lòng lộp bộp tiếng, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lâm Sùng. Phụ hoàng hình như nhiều năm rồi chưa có uy nghiêm như vậy!

      Sao lại thế này? Chẳng lẽ mẫu phi hạ dược còn chưa đủ sao?

      ……

      Thái giám sau khi mang Liễu Nguyệt Phi về tẩm cung cũng phải khóa cửa đứng gác, mà là cung kính với nàng “Thiếu chủ, tại việc này làm sao bây giờ?”

      Vốn người trong tẩm cung Lâm Sùng đều bị đổi thành người Vô Ưu Môn, hai người này tất nhiên cũng ngoại lệ.

      Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn hai người, trong mắt tràn đầy tính kế, sáng lấp lánh “Bọn họ biết dùng đến dư luận, chúng ta sao?”

      Chuyện Lâm Tường Vi này, dân chúng sao có thể biết? là dư luận, đương nhiên là có người đầu đồn lên, thể chỉ là phía!

      “Đêm nay, ta liền mang theo các ngươi chơi chút!”

      ……

      Lâm Sùng sau khi hạ lệnh liền bãi triều. Lâm Bình Chi cùng Đặng Thành Húc trực tiếp đến tẩm cung Hoa phi, vừa vào cửa, Lâm Bình Chi lôi kéo Hoa phi “Mẫu phi, phải gần đây người cho phụ hoàng uống thuốc chứ?”

      Hoa phi vừa nghe, có chút khó hiểu nhìn Lâm Bình Chi, liền cho người đóng cửa lại rồi mới “Làm sao có thể, ta mỗi ngày đều nhìn uống xong, hơn nữa liều càng ngày càng mạnh!”

      Nghe vậy, Lâm Bình Chi cùng Đặng Thành Húc liếc mắt nhìn nhau, càng thêm hiểu, Lâm Bình Chi “Nhưng là hôm nay phụ hoàng thực giống như trước!”

      “Có cái gì giống?” Thấy biểu cảm của Lâm Bình Chi cùng Đặng Thành Húc, Hoa phi trực giác cảm thấy phải chuyện gì tốt, mắt phải cũng bắt đầu giật giật.

      “Phụ hoàng hôm nay giống như khôi phục bộ dáng lúc trước. Mẫu phi, người có phải liều lượng thuốc càng mạnh lại càng hiệu quả hay ?”

      “Bộ dáng lúc trước? Làm sao có thể?” Hoa phi kinh ngạc , thuốc kia như thế nào ả còn biết sao? Đó là chỉ cần ngửi nhiều chút cảm thấy choáng váng. Sao lại có thể hiệu quả?

      “Vậy tại sao Hoàng thượng hôm nay lại bình thường như vậy?” Đặng Thành Húc nhớ lại đủ loại biểu của Lâm Sùng, hoàn toàn phải si ngốc như trước!

      “Có phải Lâm Tường Vi động tay động chân hay ?” Hoa phi đột nhiên nghĩ đến Lâm Tường Vi tại ở chung chỗ với Lâm Sùng, lẽ nào là nàng giở trò quỷ?

      “Mẫu phi, người phải nhìn phụ hoàng uống xong sao, Lâm Tường Vi ra tay thế nào được?” Lâm Bình Chi lúc này có chút tức giận, tức giận Hoa phi ngay cả việc này cũng làm xong!

      Mà Hoa phi đương nhiên thấy được giận dữ trong lời Lâm Bình Chi, chỉ là ra vẻ nhớ lại “Hôm nay Hoàng thượng mới thay đổi, hai ngày này lại là Lâm Tường Vi ở Long Tuyền điện, có thể giở trò quỷ cũng chỉ có Lâm Tường Vi!”

      “Cho dù là Lâm Tường Vi, ả tại cũng là ‘Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo’*!” Lời Hoa phi vào tai Lâm Bình Chi đều là biện hộ!

      (R: Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo: Bồ Tát bằng đất qua sông, khó giữ nổi thân. Ý thân mình lo chưa xong, miễn bàn đến chuyện khác).

      “Mẫu phi, con nhịn được, con muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, cho phép bất luận kẻ nào lớn tiếng với con!”

      Lâm Bình Chi nắm chặt hai đấm, ngón tay đều trở nên trắng bệch. Hoàng cung này ai dám hô to gọi với , hôm nay mới cảm giác sâu sắc đến tư vị bị người áp chế. cam lòng chỉ làm Thái tử! Thái tử cho dù là quyền lợi khôn cùng cũng bị Hoàng đế áp chế. muốn làm là người cao nhất!

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 36: Diễn viên nữ xuất sắc nhất.
      Edit: Ring.

      Màn đêm dần dần bao phủ, bên ngoài tường thành đỏ cũng đèn đuốc sáng bừng. đất, bụi cỏ ngồi đầy người, toàn bộ đều hướng về phía hoàng cung đại viện.

      “Phi phi, người còn cũng là nhiều!” Liễu Nguyệt Phi nhìn đám đông trước mắt, giọng thầm.

      “Thiếu chủ, chuẩn bị tốt, mọi người đều lẫn vào đám đông!” Thanh Nhi lúc này đến bên cạnh Liễu Nguyệt Phi .

      Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi vừa lòng gật gật đầu, sau đó sửa lại quần áo, thanh thanh cổ họng, nhanh hướng đến đám đông, “Các vị hương thân phụ lão”.

      Đám đông vốn an tĩnh lúc này liền xôn xao, tất cả mọi người đều chuyển tầm mắt lên Liễu Nguyệt Phi thân áo bào tro.

      Hôm nay nàng dùng dung mạo Lâm Tường Vi, mà là dùng gương mặt cực kì bình thường, trong đêm tối càng gây chú ý.

      Sau đó dùng dung mạo tầm thường này mà hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

      “Các vị hương thân phụ lão, hôm nay mọi người tự phát kháng nghị với Hoàng thượng, vì những binh sĩ chết mà báo thù. Tinh thần như thế này thực là xúc động lòng người, đáng ghi vào sách sử nha!”

      Bởi vì đông người, Liễu Nguyệt Phi cầm cái loa quấn bằng giấy mà , dân chúng đều tập trung nhìn vào vật lạ nàng cầm tay, ai chú ý đến lời nàng.

      Sau khi xong, tiếng vỗ tay vốn đoán phải có thấy, ngược lại lại im lặng như tờ, Liễu Nguyệt Phi nhất thời có chút xấu hổ khụ hai tiếng. Quên , bắt đầu thẳng vào vấn đề luôn cũng được.

      Liền thanh thanh cổ họng tiếp tục “Các vị hương thân, mọi người vì những binh sĩ báo thù cũng phải tìm đúng đối tượng nha! Lâm Tường Vi này chỉ là nữ tử, làm sao có thể hại chết hai mươi vạn binh lính? Nàng ngay cả lên chiến trường cũng thể nha!” xong, liền bày ra mặt biểu cảm ủy khuất.

      Liễu Nguyệt Phi xong, trong đám đông lập tức đứng lên người “Đúng vậy, Lâm Tường Vi này là lá ngọc cành vàng nha, Hoàng thượng sao có thể để nàng chứ?”

      Đây đúng là người của Vô Ưu Môn lẫn vào đám đông, Liễu Nguyệt Phi gật đầu với người nọ rồi tiếp tục “Các vị hương thân nha, mọi người đều biết, hậu cung này so với chiến trường còn khủng bố hơn nha. giấu mọi người, tiểu nữ tử chính là thị nữ bên cạnh Tường Vi Công chúa!” Vừa vừa lấy tay chấm chấm nước mắt “Tiền Hậu mất sớm, Công chúa này ở hậu cung lẻ loi hiu quạnh. Hoàng thượng muốn thương, phong Công chúa danh hiệu đệ nhất Công chúa Bắc Sát, sao lại đưa đến ghen tị, đưa đến kẻ thù chứ? Công chúa ở trong cung là kẻ thù bốn phía nha!”

      Càng càng cảm động, càng càng khổ sở, Liễu Nguyệt Phi trực tiếp dựa lên người Thanh Nhi giả trang làm dân chúng bên cạnh mà khóc.

      Lúc này, lại có người đứng lên “Hậu cung này đúng là rất đen tối. Tỷ tỷ nhà ta vào cung làm tỳ nữ đến vài năm, ngay cả người cũng còn!”

      Lập tức lại có đại thẩm trung niên đứng lên “Nữ nhân ở hậu cung đúng là dữ như hổ nha!”

      Liễu Nguyệt Phi ghé lên người Thanh Nhi nghe được mấy lời này thiếu chút nữa cười ra tiếng, ngày mai nàng để mọi người trong Vô Ưu Môn đổi nghề thành gánh hát cũng được lắm.

      “Công chúa chính là mơ hồ bị đưa lên chiến trường, sau đó thiếu chút nữa mơ hồ chết . Cũng may bình thường Công chúa hay thắp hương bái Phật mới còn mạng trở về” Liễu Nguyệt Phi chôn đầu trong lòng Thanh Nhi than thở, bờ vai cũng run rẩy, bên ngoài nhìn vào quả giống như nàng khóc.

      “Chẳng lẽ đây mới là ?”

      “Xem ra chúng ta là oan uổng Tường Vi Công chúa?”

      Người Vô Ưu Môn tiếp tục hát đối với Liễu Nguyệt Phi, đám đông bắt đầu dậy sóng, ít người trong này cũng bắt đầu đứng ngồi yên. Chỉ thấy lão nhân râu bạc mạnh mẽ đứng lên, chỉ vào Liễu Nguyệt Phi “Ngươi ngươi là tỳ nữ của Lâm Tường Vi, ai tin tưởng, cung nữ phải đều ở trong hoàng cung sao?”

      Liễu Nguyệt Phi ghế vào Thanh Nhi lúc này vừa lòng cười cười, rốt cục ra tên, nhưng từ trong lòng Thanh Nhi ngẩng lên lại là bộ dáng đau lòng muốn chết, liền nhặt lên cái loa bị nàng quăng qua bên lúc nãy, “Trong hậu cung ta đối với Công chúa trung thành, tận tâm, tất nhiên có nhiều người xem ta vừa mắt, lợi dụng thời cơ trục xuất ta ra khỏi cung!”

      Tuy là trả lời câu hỏi người nọ nhưng cũng là hướng mọi người giải thích.

      Lão nhân lúc nãy vừa ngồi xuống bị người Vô Ưu Môn thừa lúc tranh tối tranh sáng đóng gói mất.

      “Ngươi căn bản chính là Lâm Tường Vi phái ra lấy cớ!” Lúc này nữ tử trẻ tuổi lại nhẫn nại được mà quát.

      Liễu Nguyệt Phi trong mắt chớp động, tốt lắm, hai tên!

      “Lại là ngươi, lúc trước kẻ kích động chúng ta cũng là ngươi, ngươi có phải là người phe muốn hại chết Tường Vi Công chúa phái tới ?” đợi Liễu Nguyệt Phi trả lời, người khác mạnh dạn đứng lên, chỉ vào nữ tử trẻ tuổi mà mắng. Biểu tình giống như nữ tử trẻ tuổi kia câu dẫn tướng công nhà nàng vậy. sai, người vừa đứng lên là người nữ!

      Nữ tử trẻ tuổi còn chưa xong bị gõ đến choáng váng rồi khiêng .

      Người nọ thấy vậy, đắc ý dạt dào dám tiếp nữa chứ gì, vậy ta đúng rồi!”

      Đám người bắt đầu sôi trào hừng hực, hai bên đều ngừng tranh luận. Đến lúc này, kẻ địch nằm vùng trong đám đông cơ bản đều bị Liễu Nguyệt Phi lôi ra rồi. Đếm chút, tệ, đến mười tên!

      Tranh luận cuối cùng là phe bên này thắng lợi, bởi vì ai ngược lại câu liền bị túm ra ngoài, thắng cũng là tất nhiên.

      Còn lại trong đám đông đều là dân chúng bình thường, có việc gì liền mù quáng theo số đông, tại bên nào lớn mạnh hơn liền theo bên đó.

      Liễu Nguyệt Phi thấy cũng sai biệt lắm, liền tung ra quả bom hẹn giờ cuối cùng “Các vị hương thân, kỳ thực muốn hại chết Tường Vi Công chúa chính là Hoa Quý phi nương nương nha. Ả thân là người đứng đầu hậu cung, con trai lại là Thái tử còn chưa vừa lòng, muốn cướp danh hiệu đệ nhất Công chúa Bắc Sát của Tường Vi Công chúa đặt lên người Mẫu Đơn Công chúa của ả! Các vị hương thân, mọi người phải vì Công chúa nhà ta làm chủ nha!”

      câu cuối cùng, Liễu Nguyệt Phi dùng hết sức lực bú sữa rống lên. Tiếng khóc lóc nức nở thất thanh, chỉ còn thiếu hô to tháng sau tuyết rơi* oan uổng!

      (R: tháng sáu tuyết rơi: thường dùng chỉ bất công, oan uổng).

      Trong đám đông, người Vô Ưu Môn cũng ồn ào lên, kéo theo dân chúng lập trường vững tại đều đổi giọng gọi to “Tường Vi Công chúa oan uổng, đầu sỏ gây nên là Hoa Quý phi!”

      Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi cũng vừa lòng lẩn , giao hoàn toàn nơi này lại cho Thanh Nhi, cũng đem mặt nạ da người mặt đưa lại cho nàng.

      Lâm Sùng vốn buồn rầu đại điện cũng nghe được dân chúng đổi khẩu hiệu, hơn nữa còn gọi Hoa phi. Tuy rằng Hoa phi trong lòng bằng nữ nhi bảo bối, nhưng thế nào cũng là người nhiều năm đồng giường cộng chẩm nha, làm sao có thể giết liền giết. Những dân chúng này là muốn làm thế nào?

      Lúc này Hoa phi tắm rửa, cũng bị tiếng gào đinh tai nhức óc này dọa thiếu chút nữa nhảy từ trong nước ra! Ả có nghe lầm chứ? Thế quái nào mà tại lại kêu ả rồi?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :