1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[XUYÊN KHÔNG] SỦNG ĐỒ LÊN TRỜI, VẠN VẠN TUẾ - KHUYNH AO AO (82C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 27: Phong ba trong ngự hoa viên.
      Edit: Ring.


      Trong ngự hoa viên, hoa tươi rực rỡ, khí tràn ngập hương thơm ngát, lẫn trong cỏ là những vòi phun nước xoay tròn. Liễu Nguyệt Phi nằm ngủ võng, rất nhàn nhã. phải là chăm sóc ngự hoa viên thôi sao, đối với nàng mà chính là đổi chỗ ngủ khác.

      Lúc này từ xa truyền đến trận tiếng cười, Liễu Nguyệt Phi nằm võng nhíu chặt mày, trong lòng tức giận vô cùng, khó chịu.

      Dần dần, tiếng cười càng lớn lên, nghe bước chân ràng là đến chỗ nàng. Liễu Nguyệt Phi khó chịu trở mình tiếp tục ngủ.

      “Đại tỷ lại ở đây ngủ, chăm sóc ngự hoa viên lâu, quả nhiên là càng ngày càng có bộ dạng của nô tì.” Áo màu đỏ nhạt, váy gấm thượng hạng, dáng người lung linh, đúng là Tam Công chúa Lâm Thủy Tiên.

      (R: vậy chắc công việc của nô tì là nằm ngủ :|).

      “Tam muội cái gì? Đại tỷ vẫn là đại tỷ, vẫn là hình tượng Công chúa tiêu chuẩn cho Bắc Sát chúng ta thôi. Bất quá cái dạng này, vẫn là đừng để người ngoài thấy được!” Giọng tràn ngập khinh thường cùng đùa bỡn, quần áo màu vàng nhạt, giơ tay nhất chân đều toát ra khí khái thanh lịch, người này tất nhiên là Lâm Mẫu Đơn.

      Liễu Nguyệt Phi híp mắt đánh giá người tới, nếu so sánh với bọn họ, Liễu Nguyệt Phi nàng là thôn sơn dã, động chút là lầm bầm, sao có thể tỏ ra mắc cỡ ngại ngùng như bọn họ?

      Mà bên cạnh Lâm Mẫu Đơn còn đứng người thân váy áo hoa mai, mi như hoạ, mặt như cánh hoa đào, toàn thân tản ra khí chất trầm tĩnh, người này đúng là phi tử của Lâm Bình Chi, đương kim Bắc Sát Thái tử phi, Triệu Kì Kì. Trực giác của Liễu Nguyệt Phi với nàng, người này, thể coi thường.

      “Đại tỷ, ngươi còn đứng dậy chăm sóc ngự hoa viên?” Thấy nàng căn bản hề tỉnh lại, Lâm Mẫu Đơn giận dữ mắng. Kêu nàng đến chăm sóc ngự hoa viên là đến bị phạt chứ phải đến hưởng thụ!

      Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi dần mở mắt ra, ràng trong mắt chút buồn ngủ, hứng thú nhìn ba người Lâm Mẫu Đơn

      Lâm Mẫu Đơn thấy vậy tức giận dâng trào, Lâm Tường Vi này vẫn luôn giả bộ ngủ sao?

      “Đại tỷ ngươi bị phạt qchăm sóc ngự hoa viên nhưng lại nhàn hạ, cẩn thận ta cho mẫu phi!”

      Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, Lâm Mẫu Đơn cùng mẹ ả là dạng, động chút liền tức giận, đảm bảo mau già.

      “Nhị muội ngươi nhìn ngự hoa viên chút. Nước cũng tưới rồi, sao lại ta chăm sóc.” Liễu Nguyệt Phi đùa mấy ngón tay mảnh khảnh, lười biếng .

      Lâm Mẫu Đơn tin nhìn lại “A……”

      Đột nhiên trận nước ập đến chỗ bọn họ, ba người đều kinh hãi thét lên, ôm đầu chạy ra ngoài, nhưng lại như chim trong lồng trốn được né xong, đợi đến khi nước ngừng phun, ba người sớm ướt như chuột.

      Hoàng Nhi trong chỗ tối cố nén ý cười, lăn lộn đất. Vừa rồi nước đột nhiên phun ra, tất nhiên chính là kiệt tác của nàng. Quấy rầy yên tĩnh của thiếu chủ, đúng là muốn chết.

      “Lâm Tường Vi, ngươi làm cái gì vậy?” Lâm Thủy Tiên giận dữ rống lên với Liễu Nguyệt Phi, đau lòng nhìn váy của mình, muốn phen bóp chết nàng.

      “Tam muội, tỷ tỷ ta nhắc nhở các ngươi, ngự hoa viên này cũng cần tưới nước nha.” Liễu Nguyệt Phi nhìn bộ dáng của ba người, thiếu chút bật cười.

      “Nhưng là Công chúa cũng tưới ngay lúc này nha!” Triệu Kì Kì vẫn luôn im lặng lúc này cũng bất mãn, nhíu mày nhìn toàn thân ướt đẫm, vội vàng tìm nha hoàn đứng gần đó về đổi quần áo.

      “Nga, ta quên, thứ này nha, là chút lại đến, chút lại đến. Cho nên các người lần sau cẩn thận chút.” Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn Triệu Kì Kì, mặt vẫn giữ nụ cười nhưng lại có cảm giác tiếu lí tàng đao. Triệu Kì Kì nhìn thấy trong lòng có chút sợ hãi.

      “Lâm Tường Vi, bảo ngươi chăm sóc ngự hoa viên, ngươi lại lợi dụng như vậy?” Hai mắt Lâm Mẫu Đơn tức giận trừng trừng, trong mắt tất cả đều là lửa cháy, Lâm Tường Vi lại dám ám toán ả như vậy!

      “Này chỉ là tưới nước, cũng chưa cho dùng thứ này nọ nha.”Dù sao đều là nàng tự mình lên dây cót phải sao? Ai dám phải nàng tự thân tự lực?

      “Ngươi!” Lâm Mẫu Đơn nhất thời nghẹn lời biết gì.

      “Công chúa, là chăm sóc ngự hoa viên, đương nhiên phải chỉ đơn giản là tưới nước . Bản cung thấy cỏ dại trong ngự hoa viên mọc đầy rồi, hôm nay Công chúa nên sạch thôi!” Triệu Kì Kì bước đến bên nha hoàn, để lại những lời này liền phất tay áo rời .

      Liễu Nguyệt Phi thầm nghĩ, phi phi, Triệu Kì Kì này, nghĩ chính mình là ai vậy? phải là Thái tử phi thôi sao?

      Lâm Thủy Tiên vốn cũng là kẻ điêu ngoa bốc đồng, vẫn luôn nhìn Lâm Tường Vi vừa mắt, đương nhiên buông tha cho cơ hội như vậy, thêm mắm dặm muối “Đại tỷ, ngươi quản lí cho tốt , Tam muội phải bẩm báo Hoa phi nương nương ngay, Thái tử phi rất đúng, diệt cỏ dại cũng là việc của chăm sóc hoa viên nha.”

      xong liền theo Triệu Kì Kì rời . Lâm Mẫu Đơn nhếch khóe miệng liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi rồi cũng trở về thay quần áo.

      Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn bóng lưng ba người, là đến lẹ cũng mau.

      “Thiếu chủ, để em khử bọn họ !” Thanh Nhi thầm phi thân ra, đến trước mặt Liễu Nguyệt Phi, chốc lát sau Hoàng Nhi cũng theo tới, gật đầu phụ họa.

      Liễu Nguyệt Phi lắc đầu, cười cần, bây giờ còn chưa đến lúc, phải là trừ cỏ dại thôi sao. Hoàng Nhi Thanh Nhi, hai em tìm trường đao cán chút đến*, đặt đầu phun nước chặn nước lại. Sau đó ta lên dây cót!”

      (R: ta k hiểu chỗ này cái gì nữa :|, bản cv theo ta hiểu là vậy, nhưng mà vậy chả có nghĩa gì cả)

      câu cuối, Liễu Nguyệt Phi cố ý nhấn mạnh. Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi nghe vậy liền hiểu ý gật đầu, sau đó tách ra tìm trường đao.

      Liễu Nguyệt Phi nhìn biển hoa xinh đẹp, thương tiếc “Hồng nhan bạc mệnh nha!”

      ~

      Ba người Lâm Mẫu Đơn đều trở lại tẩm cung của mình đổi quần áo, đợi đến lúc chiều, Lâm Mẫu Đơn cùng Lâm Thủy Tiên hẹn mà cùng lại đến ngự hoa viên.

      Vừa bước chân vào hoa viên liền thấy trống rỗng. Trong vườn, trong chậu, toàn bộ còn cọng cỏ, đóa hoa. Hai người đều choáng váng, này là xảy ra chuyện gì?

      Giây tiếp theo, hai người đều phản ứng lại, quát lên với người dưới bóng cây “Lâm Tường Vi!”

      Liễu Nguyệt Phi lúc này nhàn nhã ăn bánh hoa quế, vừa lòng nhìn ngự hoa viên trước mắt, thấy hai người đến, hưng trí bừng bừng lên tiếng “Hi.”

      Lâm Mẫu Đơn nhanh chóng bước đến chỉ vào mũi nàng mắng “Lâm Tường Vi, ngươi làm cái gì vậy?”

      “Đúng, ngự hoa viên sao lại thành bộ dạng này?” Lâm Thủy Tiên cũng tức giận . Trong ngự hoa viên là có vật quý ả chăm sóc ba năm nha, sao có thể có liền có được!

      phải bảo ta diệt cỏ dại sao?” Liễu Nguyệt Phi nhún vai, xòe hai tay, vô cùng ủy khuất .

      (R: nhín vai xòe tay là như thế này [​IMG].)

      Thấy vậy, Lâm Thủy Tiên tức giận đến tóc muốn dựng thẳng lên. Vật quý kia của ả là từ hải ngoại mang về, vô giá, sao có thể nhập chung với cỏ dại?

      “Lâm Tường Vi, ngươi là đầu heo sao, cỏ dại cùng hoa cũng phân biệt được?”

      “Hửm? rất xin lỗi nha, ở trong mắt ta, ngự hoa viên này tất cả đều là cỏ dại.” Liễu Nguyệt Phi tiện tay bốc cái bánh hoa quế bỏ vào miệng, nhàn nhã mà ăn. Kêu nàng trừ cỏ dại, nàng khiến cho ngự hoa viên của ả từ nay cọng cỏ!

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 28: Sinh tử tỷ thí.
      Edit: Ring.


      “Lâm Tường Vi, ngươi muốn chết!” Lâm Thủy Tiên rống giận, đánh chưởng về phía Liễu Nguyệt Phi. Đột nhiên cỗ lực lớn mạnh ập về phia Lâm Thủy Tiên, đẩy ả lui về phía sau.

      Lâm Thủy Tiên thể tin ngẩng đầu, chỉ thấy nữ tử áo vàng che trước mặt Liễu Nguyệt Phi, mặt lạnh nhìn ả, trong mắt toàn là sát khí.

      Lâm Mẫu Đơn cũng kinh ngạc nhìn Hoàng Nhi đột nhiên xuất , ý nghĩ trong lòng càng thêm xác định. Quả nhiên Hoàng Nhi chính là quân sư bên cạnh Lâm Tường Vi nha! Người này, tuyệt đối thể giữ!

      Lâm Thủy Tiên thấy người đánh lui ả cư nhiên lại là cung nữ bên người Lâm Tường Vi tự tôn giống như bị người giẫm đất. Bắc Sát coi trọng vũ lực, người người đều biết võ, mà Lâm Thủy Tiên lại là nữ tử hạng nhất trong cuộc tỷ thí võ thuật năm năm lần ở Bắc Sát. tại lại bị nha đầu đánh bại, nếu truyền ra ngoài mặt mũi ả còn để đâu?

      to gan, cư nhiên dám tập kích bản cung, người đâu, bắt lại cho bản cung!” Lâm Thủy Tiên tức giận hạ lệnh, đám thái giám liền từ phía sau chạy vội tới chuẩn bị bắt Hoàng Nhi.

      “Ai dám bản cung chặt tay !” Ngay lúc thái giám sắp đụng đến Hoàng Nhi, Liễu Nguyệt Phi lạnh giọng . Khí khái mạnh mẽ khiến người dám đến gần, thái giám nghĩ lại, Lâm Tường Vi này còn là người dễ bắt nạt lúc trước, ai chọc giận nàng kết cục giống Vân Mai. Nghĩ đến đây, thái giám cũng dám tiến thêm bước nào.

      Lâm Thủy Tiên thấy vậy lớn tiếng rống giận “Lớn mật, cư nhiên dám kháng mệnh?”

      Bọn thái giám vừa nghe, khó xử nhìn Liễu Nguyệt Phi cùng Lâm Thủy Tiên.

      Lâm Mẫu Đơn mắt lạnh nhìn hết thảy mọi chuyện. Chó cắn chó, ả coi như xem diễn.

      “Tam muội ngươi đánh bản cung, tỳ nữ của bản cung hộ chủ là tập kích ngươi sao?” Liễu Nguyệt Phi lười biếng ngẩng đầu nhìn Lâm Thủy Tiên, trong giọng cũng là rét lạnh vô cùng.

      Lâm Thủy Tiên vừa nghe liền thấy có chút đuối lý, đúng là ả ra tay trước, nhưng là vậy sao? Chỉ vào mũi Liễu Nguyệt Phi “Lâm Tường Vi, ta lấy Bích Tuyền kiếm của Bắc Sát khiêu chiến với ngươi!”

      Mọi người vừa nghe, nháy mắt kinh hãi nhìn Lâm Thủy Tiên. Lâm Mẫu Đơn cũng vô cùng giật mình, bất quá sau đó liền cười gian.

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, ngẫm lại chút tư liệu về Bắc Sát mà Huyền Thiên chuẩn bị cho nàng mới nhớ Bích Tuyền kiếm là phần thưởng cuộc thi luận võ năm năm lần. Người có được Bích Tuyền kiếm có thể khiêu chiến bất kì người có thân phận nào mọi lúc mọi nơi, hơn nữa người nọ phải nhận. Người chủ đạo tất nhiên là chủ sở hữu Bích Tuyền kiếm.

      Híp mắt nhìn Lâm Thủy Tiên, người này là ác độc, Lâm Tường Vi tuy rằng là đệ nhất Công chúa cao quý nhưng võ nghệ lại rất thấp, cho nên mới hay bị coi thường.

      “Nga, vậy Tam muội xem ngươi muốn tỷ thí thế nào với bản cung?”

      Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người ở đây lại đồng loạt đại biến. Lâm Tường Vi này vậy là đáp ứng rồi sao?

      Lâm Thủy Tiên cũng ngờ Lâm Tường Vi lại dễ dàng chấp nhận như vậy? Nhìn nhìn Hoàng Nhi, chẳng lẽ là vì nàng sao? Trong lòng hừ lạnh, Lâm Tường Vi là ngu ngốc, loại khiêu chiến này bắt buộc người nhận phải là nàng, ả sao có thể để Lâm Tường Vi lại được giúp đỡ nữa chứ. Nếu nhận, vậy hôm nay ả nhất định phải chơi đùa với nàng trận.

      “Tam muội, ta xem hay là thôi , đại tỷ thế nào cũng là người được chọn hòa thân lần này, nếu có tổn thất gì ngươi bồi thường thế nào?” Lâm Mẫu Đơn kiều mỵ . Lời tuy là khuyên Lâm Thủy Tiên nhưng trong giọng lại để lộ khiêu khích.

      Nam Tề Ngạo Vương này tuy là vài năm trước mới được Hoàng đế Nam Tề gọi về, nhưng là về diện mạo, năng lực hay võ nghệ, Ngạo Vương đều là hạng nhất. Mỗi nữ tử trong thiên hạ đều muốn gả cho , Lâm Tường Vi này vận tốt như vậy, chết chiến trường mà còn có thể gả cho Nam Tề Ngạo Vương, đây chính là điều khiến Lâm Thủy Tiên chịu được.

      “Khiêu chiến ra, há có thể thu hồi?” Lâm Thủy Tiên quả nhiên bị những lời của Lâm Mẫu Đơn kích thích. Nếu Lâm Tường Vi chết , chỉ bằng ả là nữ tử đứng đầu Bắc Sát, vậy người gả cho Ngạo Vương còn phải ả sao?

      Lâm Mẫu Đơn vừa lòng nhìn biểu của Lâm Thủy Tiên. Lâm Thủy Tiên này nghĩ cái gì ả làm sao có thể biết? Nhìn trộm nam nhân của ả, đúng là muốn chết, nếu lúc này có thể khiến Lâm Tường Vi chết , Lâm Thủy Tiên tất nhiên cũng có kết cục gì tốt. Ả muốn nhìn còn ai dám giành nam nhân với ả?

      “Lâm Tường Vi, Bích Tuyền ra, ngươi dù muốn cũng phải nhận!”Trong mắt Lâm Thủy Tiên bấy giờ tất cả đều là khiêu khích cùng khinh thường, Liễu Nguyệt Phi nhìn thấy có chút buồn cười.

      “Nếu vậy, ngươi quy tắc .”

      “Đồ Long!” Khóe miệng Lâm Thủy tiên khẽ nhếch, trầm phun ra hai chữ.

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, đuôi lông mày nhướn lên, trong lòng có nhàn nhạt sát ý.

      Đồ Long ở Bắc Sát này, là loại khiêu chiến cực kì khủng bố. Chính là ở trong cái lồng đường kính chỉ chừng mười mét, bên trong có mười con sói đói, người bị khiêu chiến tiến vào lồng, vũ khí chỉ có , là dải lụa rất mỏng. Mà người tuyên chiến đứng bên ngoài, tay cầm cung tên, tổng cộng có mười mũi tên. Sau khi tên bắn xong, nếu người trong lồng lông tóc vô thương* thắng, ngược lại chính là thua trận.

      (R: lông tóc vô thương: hoàn toàn bị thương. Ý ở đây chính là cho dù người chỉ bị trầy chút xíu cũng coi như thua cuộc. Này cũng gọi là khiêu chiến sao? Đứng ngoài nhìn thôi cũng thắng rồi :|.)

      Đây hoàn toàn chính là trận đấu vô cùng chênh lệch, Lâm Thủy Tiên muốn giết nàng?

      Mọi người nghe vậy, đều đồng tình nhìn Lâm Tường Vi. Đồ Long là trận đấu cực kì tàn khốc, người tiến vào lồng vừa phải đối phó với sói đói, vừa phải né tránh tên từ ngoài bắn vào, muốn giữ mạng còn khó, sao có thể lông tóc vô thương? Trận đấu này, Lâm Tường Vi thua chắc rồi!

      Lâm Mẫu Đơn vừa nghe, trong lòng cười càng lớn, xem ra hôm nay, Lâm Tường Vi hẳn phải chết!

      Lúc này Hoàng Nhi nhíu mày, trong lòng sớm nổi lên sát ý với Lâm Thủy Tiên, ngờ ả ác độc đến vậy, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Phi , lại thấy nàng lắc đầu thể, liền nhiều lời nữa. Năng lực của thiếu chủ, nàng tất nhiên là biết!

      Liễu Nguyệt Phi nghiêng đầu nhìn Lâm Thủy Tiên, bộ dáng tuy lười nhác nhưng giọng vẫn lạnh băng như trước “Vậy người thua trận sao?”

      Lâm Thủy Tiên thấy nàng bị dọa, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng là nghĩ lại, có thể là nàng giả vờ giả vịt, liền tùy tiện “Tùy ý ngươi .”

      thế tức là để nàng quyết định, như vậy người khác cũng ả khi dễ người. Nhưng ả cũng thể để Lâm Tường Vi chạy trốn!

      “Chết!” Ánh mắt Liễu Nguyệt Phi đột nhiên phát ra hào quang sắc bén, lớn tiếng “Ký giấy sinh tử !”

      Nếu Lâm Thủy Tiên muốn nàng chết, vậy nàng cũng cần tốt bụng nữa. Muốn chết, rất dễ dàng!

      Lâm Mẫu Đơn cùng Lâm Thủy Tiên vừa nghe, nhất thời hiểu, Lâm Tường Vi này là tự tìm đường chết!

      Bất quá cũng tốt, Lâm Thủy Tiên nghĩ lại, cứ như vậy, người ngoài càng thể gì, dù sao cũng là Lâm Tường Vi tự cầu giấy sinh tử, liền trả lời, người đâu, đem giấy tới!”

      Sau đó Liễu Nguyệt Phi cùng Lâm Thủy Tiên đều ký xuống giấy sinh tử. Lâm Thủy Tiên vừa lòng nhìn, liền bảo người chuẩn bị.

      Trong mắt Liễu Nguyệt Phi lên tia giảo hoạt, Lâm Thủy Tiên này đúng là ngốc, cứ như vậy đem tính mạng quăng vào tay nàng!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 29: Bộc lộ tài năng.
      Edit: Ring.

      Lúc này ngự hoa viên trống rỗng vừa vặn lại thành nơi diễn ra Đồ Long, Liễu Nguyệt Phi thấy vậy, có chút dở khóc dở cười.

      Dần dần ngự hoa viên tụ tập rất nhiều người, tất cả nghe Đại Công chúa cùng Tam Công chúa tỷ thí ở đây đều đến giúp vui, nhưng càng nhiều hơn là đến để chê cười Lâm Tường Vi. Lúc này Hoa phi, Thái tử, Thái tử phi cũng đều đến đây. Cư nhiên còn mang vài cái ghế ngồi đến đặt bên ngoài , nhàn nhã uống trà, chính là có ai ngăn lại trận đấu này. Liễu Nguyệt Phi cảm khái vô cùng, Lâm Tường Vi ơi Lâm Tường Vi, làm người đúng là thất bại vô cùng!

      Chỉ chốc lát sau, Liễu Nguyệt Phi thấy thái giám mang cái lồng sắt đến, trực tiếp thả vào mười con sói đói chờ Liễu Nguyệt Phi sẵn.

      “Đại tỷ, ngươi còn có lời gì muốn ?” Lâm Thủy Tiên nhìn nàng, xoay xoay cung tên tay, cười đến vô cùng đắc ý.

      có.” Liễu Nguyệt Phi sang sảng , sau đó nhận lấy lụa mỏng cung nữ đưa đến, kéo chút thử độ chắc chắn. Ừm, tệ, có thể dùng để thắt cổ!

      Lâm Thủy Tiên thấy vậy cười lạnh, cho rằng nàng chính là bị dọa đến biết “Vậy xin mời vào.”

      Liễu Nguyệt Phi nhìn đàn sói bên trong, phi phi, phải chi có súng là trực tiếp bắn chết được rồi!

      Trong lòng tuy rằng cảm khái nhưng vẫn tiêu sái bước vào, đến khi đứng cùng với bầy sói mới thấy thực rất thối, tất cả đều là mùi tanh!

      Đàn sói thấy Liễu Nguyệt Phi thân áo váy màu tím bước vào lập tức chạy vội đến nàng. Lâm Thủy Tiên bên ngoài cũng chưa bắn tên, hứng thú xem kịch nhìn trong lồng sắt, chừng ả cũng cần phải bắn tên đâu.

      Bọn người Lâm Mẫu Đơn đều mở to mắt nhìn, sợ bỏ qua bất kì chi tiết nào liền biết Lâm Tường Vi chết ra sao.

      Những cung nữ nhát gan đều nhắm chặt mắt dám nhìn, bất quá qua lúc mà vẫn nghe tiếng kêu thảm thiết khó hiểu nhìn lên, vừa nhìn liền kinh ngạc đến nên lời.

      Mười con sói đói đến cách nàng mét đều đồng loạt dừng lại, dám tiếp cận. Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn nhau, sắc mặt Lâm Thủy Tiên cũng còn tốt nữa. Sao có thể như vậy?

      Trong lồng sắt, toàn bộ sói đói đều đảo quanh bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, dám tiếp cận. Liễu Nguyệt Phi cười lạnh, cảm giác của động vật là chính xác nhất, cũng chân thực nhất. Lúc này toàn thân nàng tản ra sát khí, những con sói hung mãnh khát máu này tất nhiên cũng nhận biết được, Liễu Nguyệt Phi phát ra sát khí khiến chúng nó hoàn toàn dừng lại dám đến gần, cảm giác như phía trước chính là địa ngục sâu thẳm.

      Người bên ngoài chưa trải qua chiến tranh sát hại, chưa giết người như điên làm sao có thể cảm nhận được loại sát khí nồng đậm này của Liễu Nguyệt Phi. Sát khí của nàng ngay cả Hoa Khanh Trần cũng cảm thấy lãnh, đó dù sao cũng là đời trước bước qua vô số thi thể, tiến vào vô số cuộc thảm chiến mà có được. Thử nghĩ nàng là kỹ sư chế tạo vũ khí cao cấp, hễ bắn, chết lên tới hàng vạn cũng có mấy ngàn.

      Lâm Thủy Tiên thấy bầy sói vẫn có động tĩnh, trong lòng hiểu, lại càng tức giận, chộp lấy mũi tên bắn về phía Liễu Nguyệt Phi.

      Mắt thấy mũi tên cắm vào người nàng, đột nhiên toát ra thứ gì đó màu trắng chặn lại đường của mũi tên. Nhìn kĩ lại, cư nhiên là Liễu Nguyệt Phi dùng lụa mỏng quấn con sói quăng qua, như vậy, lãng phí mũi tên còn giết mất con sói.

      Lâm Thủy Tiên thể tin nhìn màn trước mắt, Lâm Tường Vi này từ lúc nào lại lợi hại như vậy? những sợ sói, còn nhanh chóng tránh được tên của ả, hơn nữa còn lợi dụng đó để hạ con sói.

      Bầy sói thấy tình hình thay đổi đều nhe răng nanh, tiếng gầm gừ từ trong miệng phát ra. Động vật chính là động vật, hành động cũng suy nghĩ, chỉ biết liều mạng.

      Lúc này toàn bộ đều phóng đến Liễu Nguyệt Phi, nhất thời tình hình trở nên hỗn loạn. Ngay lúc mọi người cho rằng Liễu Nguyệt Phi thể nào tránh được, nàng lại dùng lụa mỏng quấn lên đỉnh lồng sắt, treo lơ lửng trong trung, mặc bầy sói nhảy đến đâu, kêu cỡ nào cũng chạm đến nàng được. Nếu phải tại đúng lúc, Liễu Nguyệt Phi nhất định cười ra tiếng, ai nhìn như nàng, những con sói này ban đầu là sợ, tại lại hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, muốn có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu.

      Hoàng Nhi ở bên ngoài lúc này bụng có chút đau, nàng cũng giống thiếu chủ, nhìn cười đến phát đau. Thiếu chủ ngay cả bầy sói cũng giỡn được.

      Người bên ngoài đều kinh ngạc khi Lâm Tường Vi phản ứng nhanh như vậy, trong mắt Hoa phi lại càng dung được nàng. Lâm Tường Vi, quả nhiên thông minh lên rồi.

      Lâm Thủy Tiên nhân cơ hội đó lại bắn ba mũi tên qua, cư nhiên đều bị Liễu Nguyệt Phi lắc cái né được. Ả nhất thời giận dữ, trực tiếp cầm ba mũi tên bắn lượt.

      Nháy mắt ba mũi tên bay về phía Liễu Nguyệt Phi, thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi kéo lụa mỏng, mượn lực bay lên cái, hai chân bắt lấy thanh xà đỉnh, lụa mỏng tay vừa vung, hai con sói đói bị cuốn lên chắn tên cho nàng.

      Biến hóa nhanh chóng như vậy, mọi người đều xem , đến khi nhìn lại chỉ thấy mất thêm hai con sói, mà Lâm Tường Vi vẫn lông tóc vô thương! Lâm Thủy Tiên giận dữ, nàng vậy mà có thể kiên trì đến vậy, liền cầm lấy ba mũi tên cuối cùng bắn về phía Liễu Nguyệt Phi. Ba mũi tên chia ra ba phương hướng, hướng đến chân, hướng đến tay, còn trực tiếp bắn thẳng về phía tim nàng.

      Tên pháp như vậy, Liễu Nguyệt Phi khen ngợi từ đáy lòng, Lâm Thủy Tiên tuổi còn trẻ mà làm được vậy tệ! Bất quá, ngàn nên vạn nên chọc giận nàng!

      Lại cơn gió quét qua, nàng biến mất trước mặt mọi người, khi xuất lại, sói đói trong lồng toàn bộ bị lụa mỏng trói lại chỗ, mà Lâm Thủy Tiên cư nhiên lại trúng hai tên vào chân cùng cánh tay!

      Liễu Nguyệt Phi cười lạnh, cầm mũi tên còn lại ra ngoài, cười nhạo “Bản cung vẫn luôn cho rằng luyện khinh công tốt nhất định hữu dụng, hôm nay chính là chứng minh tốt nhất!”

      Chỉ ngắn ngủi câu đem mọi nghi vấn, kinh ngạc của mọi người hướng đến khinh công, bất quá hôm nay nàng sử dụng đúng là khinh công thôi!

      (R: ý là trước đây bạn Vi võ nghệ tệ lớm, giờ tự nhiên giỏi vậy chắc bị nghi ngờ. Bạn Nguyệt bởi vậy mới bẻ lái qua khinh công, tại người võ kém cũng có thể có khinh công cao. Đại loại là vậy, theo ta hiểu.)

      Hoa phi cùng Lâm Bình Chi thoáng nhìn nhau, quả nhiên, Lâm Tường Vi tiến bộ quá nhiều! Xem ra Hoàng Nhi nhất định phải trừ bỏ!

      “Lâm Tường Vi, ngươi cư nhiên dám ám toán ta?” Lâm Thủy Tiên chịu đựng đau đớn, rống to với Liễu Nguyệt Phi. ngờ ba tên cuối cùng ả bắn ra lại quay trở về, ngay cả chút thời gian để phản ứng lại cũng có!

      “Đây là tỷ thí, tên cũng là tên của ngươi, bản cung hề sử dụng vũ khí khác, sao có thể bản cung ám toán ngươi?” Liễu Nguyệt Phi lạnh lùng , sát khí trong mắt nàng Lâm Thủy Tiên đều thấy ràng, liền sợ hãi “Người đâu mau đến, đưa bản cung về tẩm cung, nhanh gọi thái y!”

      Hôm nay Lâm Tường Vi hoàn toàn giống như trước, khủng bố dọa người, khả năng này Lâm Tường Vi cản bản thể nào có. Chẳng lẽ trước kia nàng vẫn luôn che giấu? Nghĩ đến đây, Lâm Thủy Tiên lạnh run cái. Nếu như thế, vậy tâm cơ của Lâm Tường Vi đáng sợ.

      Lâm Thủy Tiên đương nhiên biết Lâm Tường Vi tại là Liễu Nguyệt Phi, làm sao có thể thả cho ả chạy trốn?

      giọng như ác ma, như la sát truyền đến tai Lâm Thủy Tiên “Khoan !”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 30: Giấy sinh tử ký, hẳn phải chết.
      Edit: Ring.

      Lúc này, sắc trời dần ảm đạm, chút gió nổi lên, khí băng lãnh nhè thổi vào lòng Lâm Thủy Tiên, rét lạnh như trong hầm băng khiến ả bất giác lạnh run. Quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Phi, chỉ thấy nàng khẽ nhếch môi, tay cầm tờ giấy đến gần ả.

      Nhìn kỹ tờ giấy kia, Lâm Thủy Tiên liền bị dọa đến tái nhợt. Đó đúng là giấy sinh tử vừa ký lúc nãy!

      Môi run run được, bản cung đường đường là Công chúa Bắc Sát!”

      Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, khóe miệng tà mị tươi cười tựa như sứ giả địa ngục, chỉ thấy mở miệng, giọng bình tĩnh hề phập phồng “Giấy sinh tử ký, hẳn phải chết!”

      Lâm Thủy Tiên nhũn chân ngã ngồi đất, sắc mặt trắng bệch nhìn đám người Lâm Mẫu Đơn, kinh hoảng kêu “Nương nương cứu ta, Thái tử ca ca cứu ta, Nhị tỷ cứu ta.”

      Liễu Nguyệt Phi thấy vậy, ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Thủy Tiên, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười đó lại khiến Lâm Thủy Tiên sợ hãi tận đáy lòng.

      Liễu Nguyệt Phi vẫn phẩy phẩy giấy sinh tử trước mặt Lâm Thủy Tiên, dọa ả run run. Lâm Mẫu Đơn thấy vậy, trong lòng cũng gợn lên chút sợ hãi, Lâm Tường Vi cư nhiên có thể lông tóc vô thương, bất quá trong lòng ả cũng chút ý muốn cứu Lâm Thủy Tiên.

      Hoa phi nhàn nhạt uống trà, vẫn thèm để ý. Công chúa trong hậu cung này, chỉ cần phải do ả sinh ra có liên quan gì đến ả đâu?

      nhìn nổi nữa cũng chỉ có Thái tử phi Triệu Kì Kì. Dù sao ở trong cung, nàng cùng Lâm Thủy Tiên cũng có vẻ quen thuộc. Lâm Tường Vi lúc sáng làm quần áo bọn họ ướt đẫm, buổi chiều lại hủy ngự hoa viên, người vô pháp vô thiên như thế, ai cũng nghe, mà trong xương cốt Triệu Kì Kì lại toàn là chế độ, cấp bậc nghiêm ngặt, thân là Thái tử phi, là Quốc mẫu tương lai, tất nhiên xem trọng những cung quy này hơn ai hết. Người như Lâm Tường Vi là loại người Triệu Kì Kì thích nhất!

      (R: k biết để Triệu Kì Kì là nàng hay ả :|, k phải ng tốt mà cũng k hoàn toàn là ng xấu.)

      “Thủy Tiên dù sao cũng là Tam Công chúa Bắc Sát, mà Tường Vi ngươi thân là đại tỷ, sao phải tuyệt tình như vậy?”

      Lâm Bình Chi liếc nhìn Triệu Kì Kì cái, Hoa phi tiếp tục uống trà của mình, ngay cả Lâm Mẫu Đơn cũng khó nhịn nhìn Triệu Kì Kì, thầm trách nàng nhiều chuyện.

      Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, đứng dậy quay đầu nhìn về phía Triệu Kì Kì, cung phục hoa lệ, vẻ mặt nghiêm túc, thân tôn quý vô cùng ngồi đó hưởng thụ vinh dự của mình, cả người tản ra vẻ kiêu ngạo. Người như thế, từ trong xương cốt là loại tài trí thông minh, nghiêm khắc bảo thủ, chút sinh động.

      Tà mị nở nụ cười trả lời “Đúng vậy, sao phải tuyệt tình nha!”

      Lời giống nhau nhưng ngữ cảnh hoàn toàn khác. Liễu Nguyệt Phi tiếp tục lạnh lùng “Lâm Thủy Tiên là muội muội bản cung, cho nên có thể lễ phép với bản cung. Lâm Thủy Tiên là muội muội bản cung, cho nên lúc bản cung bị phạt có thể thêm mắm dặm muối. Lâm Thủy Tiên là muội muội bản cung, cho nên lúc nàng khiêu chiến Đồ Long với bản cung, bản cung phải nhận. Lâm Thủy Tiên là muội muội bản cung, cho nên nàng có thể khiến bản cung chết, nhưng bản cung lại thể để nàng chết! Thái tử phi là muốn vậy sao?”

      Giọng xem thường đạm mạc nhưng lại như thanh kiếm sắc đâm vào lòng Triệu Kì Kì, nàng cả kinh. màn vừa rồi nàng xem trong mắt nhưng đứng ra ngăn cản, chẳng lẽ bây giờ là báo ứng sao?

      “Oan oan tương báo đến khi nào, Đại Công chúa tạm tha Thủy Tiên lần này đây .” Triệu Kì Kì tự biết chính mình đuối lý, chuyện cũng mạnh miệng như trước nữa, nhưng bảo nàng trơ mắt nhìn Lâm Thủy Tiên chết, nàng thân làm bằng hữu, làm tẩu tử, đều làm được!

      Lâm Mẫu Đơn hừ lạnh, bực bội Triệu Kì Kì nhiều chuyện, liền phất tay áo rời .

      Triệu Kì Kì thấy Lâm Mẫu Đơn bỏ , trong lòng lạnh hơn nửa. Người ta làm tỷ tỷ còn có thể lạnh mạc như vậy, chi đến Lâm Tường Vi vừa rồi còn trải qua Đồ Long.

      Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh, xem gương mặt có chút xấu hổ của Triệu Kì Kì, cười “Vừa rồi lúc bản cung bị cầu Đồ Long sao thấy Thái tử phi đến cầu tình? Nếu hôm nay người chết là bản cung các vị như thế nào?”

      Triệu Kì Kì lúc này nên lời, thất bại nhìn thoáng qua Lâm Thủy Tiên, sau đó yên lặng cúi đầu.

      Lâm Thủy Tiên nhìn biểu cảm tại mặt mọi người, ai xem diễn vẫn xem diễn, ai có cách vẫn bó tay, chẳng lẽ ả có biện pháp nào? Phải chết thể nghi ngờ sao? Chết tay Lâm Tường Vi?

      , ả cam lòng! Liền hét lớn với Liễu Nguyệt Phi “Bản cung chính là Tam Công chúa Bắc Sát, ngươi có quyền định đoạt sinh tử của bản cung. Bản cung tại phải tìm phụ hoàng, để phụ hoàng phân xử !”

      Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, toàn thân bùng nổ sát khí. Lúc này Lâm Sùng vì dùng tuyết dược nên ngủ say, bên cạnh còn có Cực Thiên dùng nội lực giải độc cho ông ta. Giờ phút này ngàn vạn thể , quấy rầy đến hai người, đều có khả năng tẩu hỏa nhập ma!

      Cũng chính vì vậy nên nàng mới tiếp nhận khiêu chiến của Lâm Thủy Tiên, hơn nữa ký kết giấy sinh tử. Muốn giết nàng, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?

      “Bản cung có thể cho muội muội cơ hội.”

      Lâm Thủy Tiên vừa nghe, hai mắt lập tức sáng lên nhìn Liễu Nguyệt Phi. Triệu Kì Kì ở phía sau nghe vậy cũng giật mình ngẩng đầu nhìn hai người.

      Lại biết, câu tiếp theo của Liễu Nguyệt Phi nghe rợn cả người!

      “Trong lồng sắt này còn bảy con sói đói, bản cung cũng chỉ cần bảy mũi tên. tại muội muội ngươi vào, nếu lông tóc vô thương ra, bản cung liền xé bỏ giấy sinh tử!” Phe phẩy giấy sinh tử trong tay, vừa lòng nhìn gương mặt vặn vẹo của Lâm Thủy Tiên.

      , có khả năng, bản cung chấp nhận!” Vừa nghĩ đến những con sói ánh mắt xám ngắt hung tợn bên trong, toàn thân Lâm Thủy Tiên liền phát run. , vào hẳn chính là phải chết thể nghi ngờ!

      “Bản cung muốn tìm phụ hoàng, bản cung muốn tìm phụ hoàng!” xong, cũng quan tâm đến đau đớn đùi, liền chạy ra phía ngoài.

      Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, chạy đúng là mau “Là chính ngươi buông tha cho cơ hội này!”

      Liễu Nguyệt Phi vừa mới dứt lời, bóng dáng màu vàng liền bay ra ngoài, lóe lên cái như tia chớp, thoáng chốc trong khí trần ngập mùi máu tanh. Lâm Thủy Tiên thể tin nhìn Hoàng Nhi, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn ngã xuống đất ngừng run rẩy. Cuối cùng Hoàng Nhi hướng trái tim của ả đâm mạnh xuống, Lâm Thủy Tiên liền còn động tĩnh.

      Tất cả diễn ra quá nhanh, tất cả mọi người ở đây đều mở to hai mắt nhìn thân ảnh đẫm máu của Hoàng Nhi, giống như quỷ mị ở địa ngục khiến người ta sợ hãi.

      Hoa phi cùng Lâm Bình Chi đều thấy thân thủ của Hoàng Nhi, trong lòng lại lần nữa xác định, người này tuyệt đối thể để bên cạnh Lâm Tường Vi!

      Mà càng nhiều người lại hiểu, nha hoàn Hoàng Nhi bên người Lâm Tường Vi khi nào có thân thủ cao đến vậy?

      Liễu Nguyệt Phi chậm rãi tiêu sái bước đến trước Lâm Thủy Tiên, mặt chút biểu cảm “Kỳ thực vừa rồi chỉ cần ngươi dám vào, bản cung nhất định giữ lại mạng của ngươi, đáng tiếc nha!”

      Tiếc cho tài bắn cung tuổi trẻ hứa hẹn của ả, chỉ là đầu quá ngu ngốc, để người ta lợi dụng!

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 31: Hoàng Nhi được người nhớ thương sao?
      Edit: Ring.

      “Hoàng Nhi, là Công chúa cứ theo nghi lễ của Công chúa mà làm .” Liễu Nguyệt Phi xong liền nhìn về phía Hoa Phi.

      Hoa phi thấy Liễu Nguyệt Phi chuyển mắt nhìn về phía ả, trong lòng lộp bộp tiếng, cũng biết vì sao gật đầu “Đúng vậy.”

      “Nếu vậy, bản cung cũng mệt mỏi, về tẩm cung trước. Nương nương cùng Thái tử, còn có Thái tử phi cũng nên sớm về nghỉ ngơi , hôm nay xem diễn chắc cũng mệt mỏi rồi.”

      Liễu Nguyệt Phi cũng thèm lời gì lễ tiết, chỉ nhíu mày nhìn ba người cái liền xoay lưng .

      Hoa phi cùng Lâm Bình Chi nhìn nhau, trong lòng hạ quyết định!

      Liễu Nguyệt Phi trở lại tẩm cung, vừa khéo Cực Thiên cũng vừa bức độc cho Lâm Sùng xong, nghỉ ngơi. Lâm Sùng bây giờ ít nhất cũng phải ngủ đến ngày mai, Liễu Nguyệt Phi biết nên ra chuyện của Lâm Thủy Tiên. Dù sao ả cũng là nữ nhi của Lâm Sùng, tại Lâm Sùng thân mình ổn định, vẫn là đừng kích thích hơn.

      Ăn xong cơm chiều trở lại phòng, lại phát Cực Thiên đứng ở bên trong, Liễu Nguyệt Phi nhíu mày hỏi “Sao nghỉ ngơi?”

      “Thiếu chủ, chuyện điều tra được!” Cực Thiên có chút mỏi mệt, liền ngồi xuống ghế tựa . Liễu Nguyệt Phi tất nhiên so đo, liền ngồi bên cạnh Cực Thiên, ngã chén nước đưa “Uống trước miếng nước, từ từ !”

      Cực Thiên nhận lấy uống ngụm rồi “Ngọc bội kỳ thực ban đầu là cho tiền Hậu, về sau tiền Hậu sinh Lâm Tường Vi, mới đem ngọc bội cho Lâm Tường Vi. Sau này Hoa phi được sủng ái, cũng xin Lâm Sùng khối ngọc bội, Lâm Sùng mới cho người làm riêng khối tặng Hoa phi. Sau đó tiền Hậu có chút bất mãn, Lâm Sùng vì bình ổn lại liền tặng cho mỗi nữ nhân của khối. Cho nên, người mười lăm năm trước thiếu chủ gặp được có thể là trong hai người tiền Hậu và Hoa phi!”

      Tiền hậu cùng Hoa phi đều có khả năng? Kỳ thực ban đầu nhìn đến ngọc bội của Lâm Mẫu Đơn, trong lòng nàng đoán ngọc bội hẳn phải liên quan đến ả. Nhưng là tin tức mỗi nữ tử của Lâm gia đều có ngọc bội lại ngược với suy nghĩ của nàng. Mà tại có manh mối, nhưng lại là tiền Hậu chết, vậy là chết đối chứng sao?

      Đột nhiên, trong đầu chợt lóe lên, nghĩ đến điều gì đó, liền trực tiếp đến ngăn tủ, lấy ra ngọc bội Lâm Tường Vi cho nàng đặt dưới ánh nến nhìn nửa ngày, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ……

      ~

      Trong tẩm cung của Hoa phi, Hoa phi cùng Lâm Bình Chi ngồi trong phòng, còn có Công tử Thanh. tại Công tử Thanh gọi là Đàm Họa Thanh, Lâm Bình Chi gọi là Đàm tiên sinh. Lại lúc Công tử Thanh bị Hoa Khanh Trần đuổi khỏi triều đình Nam Tề liền tìm được Lâm Bình Chi, bắt đầu dựa vào cây đại thụ này đứng lên! Lúc này bọn họ tụ tập ở dây, đơn giản là để bàn luận xem phải xử lí Lâm Tường Vi như thế nào. Thay đổi của Lâm Tường Vi làm trong lòng bọn họ có cảm giác nguy cơ, đặc biệt là Hoa phi vẫn luôn muốn đem Lâm Mẫu Đơn gả cho Hoa Khanh Trần, sao có thể để Lâm Tường Vi chiếm được?

      “Hoàng Nhi này thân thủ mạnh mẽ, đầu óc thông minh, nếu có thể thu về dùng là rất tốt.” Lúc này chuyện là Lâm Bình Chi. Nam nhân nào mỹ nữ? Nam nhân địa vị cao nào thích nữ tử thông minh? Nữ tử thông minh đối với nam nhân ở thời đại này mà chính là thanh kiếm sắc, cánh tay đắc lực!

      Mà Hoa phi tất nhiên là thích giữ nữ tử nguy hiểm vậy bên cạnh, trực tiếp cự tuyệt “Người của Lâm Tường Vi tốt nhất là cần. Giữ lại bên người cũng là mối nguy hiểm!”

      Lâm Bình Chi làm sao có thể biết Hoa phi nghĩ cái gì, nhưng thiên hạ là của , bây giờ cho dù là Mẫu phi cũng thể ngăn cản quyết định của !

      “Mẫu phi, người phải biết nhân tài như vậy chết , đối Bắc Sát mà , tuyệt đối là tổn thất lớn. Nhi thần nhất định khiến nàng hoàn toàn nghe theo lệnh nhi thần!” Lâm Bình Chi nghĩ là cho Hoàng Nhi thân phận tôn quý, có thân thể của nàng là được. Nữ nhân nào thích thân phận địa vị, nữ nhân nào thích vinh hoa phú quý, nữ nhân nào nghe theo trượng phu của mình?

      Lâm Bình Chi suy nghĩ là rất đơn giản, cũng nhìn xem Hoàng Nhi từ là bị ai tẩy não, kia là Liễu Nguyệt Phi nha, dễ dàng lừa như vậy sao?

      Hoa phi vừa nghe cũng biết con mình nghĩ gì, trong lòng than thở, cũng sáng tỏ ra, ả càng lúc càng thể khống chế con mình rồi!

      “Vậy mang người lại đây trước rồi !”

      Lâm Bình Chi vừa nghe liền gật đầu, vẫn gì. Nhìn Đàm Họa Thanh mới nhớ đến trọng điểm đêm nay suy nghĩ của ngươi !”

      Đàm Họa Thanh nghe vậy lập tức hiểu Lâm Bình Chi gì, liền lên tiếng “Thái tử, nương nương, vi thần ra có kế hoạch!”

      “Nga? Vậy ngươi nghe chút!” Hoa phi nhíu mày, nhìn phụ tá con mới mang về trước mắt. Ả ra rất muốn nhìn người này là như thế nào

      “Binh lính Bắc Sát đều là dân chúng, có cha có mẹ. tại bị Lâm Tường Vi đùa bỡn lần liền chết nhiều như vậy, hẳn rất nhiều gia đình lâm vào thống khổ, cha mẹ nhớ con cái!”

      Lâm Bình Chi nghe vậy, lập tức hiểu gì, có chút hưng phấn, ý bảo Đàm Họa Thanh tiếp tục.

      Thấy Lâm Bình Chi tán thưởng như vậy, Đàm Họa Thanh lại càng hăng “Gốc của quốc gia là dân chúng. Nếu dân chúng toàn bộ phản kháng lên cầu trị Tường Vi Công chúa tử tội! Đến lúc đó quân pháp bất vị thân*, Thái tử cứ thuận theo lòng người mà làm, Nam Tề cũng thể gì! Đệ nhất Công chúa chỉ là danh hiệu, Tường Vi Công chúa còn, gả cho Ngạo Vương tất nhiên là Mẫu Đơn Công chúa!”

      (R: quân pháp bất vị thân: quân pháp phân biệt thân phận, ai cũng xử như nhau).

      “Kế hay, Đàm tiên sinh quả nhiên cao minh!” Nghe vậy, Hoa phi cũng vừa lòng . Mượn đao giết người! Lâm Tường Vi lần này tránh thoát rồi!

      “Liền thưởng cho Đàm tiên sinh. Chuyện này còn phiền Đàm tiên sinh làm!” Hoa phi thực hàm súc. Dù sao Đàm Họa Thanh là trí giả, theo bên cạnh Lâm Bình Chi cũng danh phận. Mà tại Lâm Bình chi vừa vặn thiếu chính là trí giả!

      ……

      Sáng hôm sau, Liễu Nguyệt Phi ngủ đến tự nhiên tỉnh lại. tại nàng mới vào trong cung ba ngày nhưng giết hai người, trong số đó còn là Công chúa, hơn nữa còn hủy ngự hoa viên, tất nhiên ai dám trêu nàng. Bây giờ nàng xem như là danh tiếng bê bối rồi!

      Mà đúng lúc này, Thanh Nhi bước vào phòng, bưng nước rửa mặt đến cho Liễu Nguyệt Phi, hơn nữa còn Hoa phi đến đây.

      Liễu Nguyệt Phi súc miệng thiếu chút phun ra, may mắn nhịn xuống được. Đến khi nhổ ra mới hỏi “Chẳng lẽ hôm nay bà ta đến là bảo ta ngự hoa viên trồng hoa?”

      Thanh Nhi giọng bật cười “Nếu đúng sao?”

      “Nếu đúng, ta khiến ngự hoa viên của bà ta biến thành ruộng nước!” Trồng hoa, xem nàng có cho Hoa phi đủ bộ sưu tập cỏ lau hay !

      Thanh Nhi lại càng cười lớn hơn. Người khác đều biết nhưng nàng rất ràng, thiếu chủ nhà nàng kỳ thực lười vô địch, bình thường mặc quần áo cũng lười, nhiều mấy bước kêu chân đau, làm sao có thể đồng ý chăm sóc cái gì ngự hoa viên. Ngự hoa viên tại bị hủy, nàng chút cũng bất ngờ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :