1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[XUYÊN KHÔNG] SỦNG ĐỒ LÊN TRỜI, VẠN VẠN TUẾ - KHUYNH AO AO (82C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 22: Giết gà dọa khỉ.
      Edit: Ring.


      Lúc Hoàng Nhi đánh được hai bạt tay, Vân Mai mới hồi phục tinh thần lại, thể tin nổi giận mắng “Ngươi là cái gì, cũng dám đánh ta!”

      xong, liền chuẩn bị túm tóc Hoàng Nhi kéo. Hoàng Nhi sao có thể để ả có cơ hội đó? Liền lắc mình cái khiến Vân Mai chụp phải khí. Vân Mai thấy vậy giương nanh múa vuốt hét lớn “Ta phải bẩm báo Quý phi nương nương, để nương nương tru di cửu tộc ngươi!”

      xong chuẩn bị xoay người rời , lại bị Thanh Nhi giữ chặt. Ả nhìn lại liền thấy đôi con ngươi đen sâu tựa vực thẳm chứa sát khí khiến người ta run sợ từ tận đáy lòng.

      Thân thể Vân Mai run lên, trong lòng sợ hãi.

      Liễu Nguyệt Phi ban đầu mơ màng, lúc này làm gì còn buồn ngủ nữa, ánh mắt để lộ hàn quang, môi cũng nở nụ cười nhàn nhạt. Chỉ thấy khóe miệng nàng khẽ mở, giọng tựa như từ địa ngục đánh tới “Tru di cửu tộc? Cho đến giờ cũng chỉ có Hoàng thượng mới có khả năng tru di cửu tộc. Nương nương nhà ngươi là Hoàng thượng sao?”

      Vân Mai như bị sét đánh, thân hình có chút bất ổn, phải dựa vào lực tay Thanh Nhi mới miễn cưỡng đứng được. Ả bình thường ỷ là người của Hoa Quý phi, vô pháp vô thiên quen, ngờ lúc này lại bị Tường Vi Công chúa bắt lỗi trong lời , Tường Vi Công chúa nhất định tha cho ả. Nghĩ đến đây, ả lập tức quỳ xuống, dập đầu với Liễu Nguyệt Phi “Cầu Công chúa tha mạng, cầu Công chúa tha mạng, nô tỳ suy nghĩ, nô tỳ cố ý……”

      Liễu Nguyệt Phi lúc này ngồi ghế Thanh Nhi chuẩn bị, nhìn lướt qua Vân Mai, khóe miệng vẫn cười như cũ cung nữ nho dám ở trước mặt bản cung giương nanh múa vuốt. Vô pháp vô thiên! Bản cung phạt ngươi, ngươi những phục mà còn dám làm loạn tru di cửu tộc, đúng là đại nghịch bất đạo nha.”

      Giọng khi cao, khi thấp, Vân Mai nghe được biết Liễu Nguyệt Phi là vui hay giận, toàn thân ả kịch liệt run lên.

      “Công chúa tha mạng, Công chúa tha mạng nha……”

      “Tha mạng sao?” Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn Vân Mai, khóe miệng tà mị cười. Người của Hoa phi, nàng có phải nên cho chút mặt mũi hay ?

      “Nô tỳ cũng dám, xin Công chúa tha mạng nha!” Lâm Tường Vi hôm nay khiến ả sợ hãi, có loại hơi thở địa ngục bay đến khiến ả toàn thân run rẩy, chẳng còn vẻ kiêu ngạo như lúc đến, giờ chỉ có thể cầu xin tha thứ.

      “Nếu , hoa ở đây để ả giúp Công chúa tưới ?” Hoàng Nhi nhìn Vân Mai quỳ rối phát run đất, trong lòng chính là vô hạn khinh bỉ, đồ cáo mượn oai hùm.

      “Ngự hoa viên là bản cung nên làm, nếu để ả làm, vậy phải để Hoa phi bắt được điểm yếu sao?” Liễu Nguyệt Phi cố ý trước mặt Vân Mai, trong mắt lóe ra ánh sáng giảo hoạt. Rốt cuộc nên phạt ả thế nào đây? Này đúng là làm khó nàng.

      “Công chúa để nô tỳ giúp ngài làm , nô tỳ cho Quý phi nương nương.” Vân Mai nghe được đối thoại của hai người liền vội vàng , nhưng đáy mắt ánh lên tia tính kế.

      Này đương nhiên bị Liễu Nguyệt Phi nhìn , kẻ dối trá, cái dạng này còn dám tính kế nàng.

      “Thanh Nhi, nếu ả muốn vọc nước, vậy để ả chơi .” Liễu Nguyệt Phi lười nhác , sau đó dựa vào ghế tiếp tục mơ màng.

      Thanh Nhi nghe lệnh, vừa kéo Vân Mai , vừa cười cười với ả.

      Vân Mai ban đầu có chút sửng sốt, Công chúa liền như vậy buông tha ả sao? Xem ra Công chúa vẫn là có gì cầu tiến. Nhìn tươi cười của Thanh Nhi còn tưởng rằng Thanh Nhi bày tỏ ý tốt với ả, trong lòng hừ lạnh, mặt lại cười đáp lại.

      Vừa rồi ả nghĩ nơi này có người ngoài, cho dù chủ tớ ba người các nàng mực chắc chắn là ả sai, ả cũng có thể cắn ngược lại là các nàng vu hãm! Nghĩ đến đây, có chút tức giận chính mình vừa rồi bị Lâm Tường Vi dọa, bất quá trong lòng cũng kiên định. Lâm Tường Vi dám để ả tưới nước, ả cũng dám mực chắc chắn là Lâm Tường Vi nhàn hạ, lấy thân phận áp chế ả! Khóe miệng lên nụ cười xấu xa dễ thấy, liền chuẩn bị lấy thùng tưới.

      Ai ngờ lúc vừa chuẩn bị lấy thùng, gương mặt tươi cười của Thanh Nhi nháy mắt như ác quỷ. Sau lưng ả nhói lên chút, cả người liền bay ra ngoài! Bùm tiếng, lọt vào hồ nước bên cạnh.

      Vân Mai uống mấy ngụm nước lạnh, vừa ngoi đầu lên mặt nước lại bị Thanh Nhi đè xuống lại.

      Hai mắt trừng lớn, thể tin nhìn Thanh Nhi, nàng đây là muốn giết ả! Sợ hãi lúc trước lại dâng lên trong lòng ả, thân thể giãy dụa dữ dội, nhưng đủ sức nên chẳng thể ngoi lên hít được hơi thở nào, toàn thân chậm rãi nặng như chì, từng chút từng chút chìm xuống, giãy dụa cũng dần yếu , toàn thân bị cảm giác sợ hãi đến khủng bố vây quanh, dần dần ả mất ý thức……

      Thanh Nhi bờ thấy Vân Mai giãy dụa nữa mới buông tay. Thân thể Vân Mai như hòn đá chìm xuống đáy nước, vì hồ nước sâu nên nháy mắt là có thể nhìn thấy ả.

      Thanh Nhi trở lại bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, bẩm báo xong việc.

      Liễu Nguyệt Phi gật đầu, giết gà dọa khỉ, đừng tưởng có thể dễ bắt nạt nàng như vậy. Nàng bây giờ là Liễu Nguyệt Phi nha!

      Từ từ nhắm hai mắt, nhàn nhạt “Đồ hôm qua giao cho các em chuẩn bị sao rồi?”

      Hoàng Nhi vừa nghe, lập tức “Đều chuẩn bị tốt, sớm ở bên kia.”

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, mở mắt nhìn thoáng qua hướng Hoàng Nhi chỉ, quả nhiên là chuẩn bị tốt, lại nhắm mắt lên dây cót .”

      Dây cót này nọ, Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi sớm biết . Nghe được liền tìm dây cót lên vài vòng, kinh ngạc nhìn vòi tưới nước xoay mọc lên từ đất.

      Những thứ này Liễu Nguyệt Phi chế tạo theo phương thức tưới nước tự động ở đại, lợi dụng hồ nước bên cạnh dựng guồng nước đưa nước lên, sau đó dùng vòi để tưới ra ngoài.

      phải là tưới nước thôi sao? Nàng mỗi ngày lên vài vòng dây cót là xong.

      “Công chúa, thi thể Vân Mai làm sao bây giờ?” Thanh Nhi nhìn hồ nước, đáng tiếc nha, nước sạch như vậy bây giờ cũng bị ô nhiễm rồi.

      “Vớt lên, trả lại cho Hoa phi.” Liễu Nguyệt Phi tà mị cười, phải là cung nữ thôi sao, nàng muốn nhìn bà ta trừng trị nàng như thế nào.

      “Ta !” Hoàng Nhi vừa nghe, liền hưng phấn chạy tới, loại chuyện này nàng thích nhất!

      Hoàng Nhi chộp lấy thi thể nổi lên của Vân Mai, trực tiếp túm quần áo người ả kéo . Kéo đường, máu tươi cũng đường. Cung nữ, thái giám thấy được đều ào ào trốn , khó hiểu nhìn Hoàng Nhi. Nàng đây là muốn làm gì?

      Thanh Nhi đem hành động của Hoàng Nhi cho Liễu Nguyệt Phi, Liễu Nguyệt Phi nghe vậy liền bất đắc dĩ lắc đầu. Hoàng Nhi chính là thích đem chuyện làm càng lớn, chơi càng vui. Bất quá, nàng cũng thích!

      Hoa phi vừa rời giường được thái giám thông báo, sắc mặt liền đại biến!

      Bước ra quả nhiên thấy Hoàng Nhi kéo thi thể Vân Mai, máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ cửa lớn Phượng Lâm cung! Hoa phi tức giận đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

      Cũng may bên cạnh có thái giám giúp đỡ, chỉ vào Hoàng Nhi nổi giận mắng “Nô tài lớn mật, còn bắt lại cho bản cung!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 23: Che giấu sát khí.
      Edit: Ring.


      “Nô tỳ phạm sai lầm, nương nương vì sao lại bắt nô tỳ!” Hoàng Nhi bất động thanh sắc* né tránh thị vệ, đồng thời chất vấn Hoa phi.

      (R: im lặng, lặng lẽ.)

      Thái độ của Hoàng Nhi triệt để chọc giận Hoa phi, ả để ý hình tượng kêu to“Làm càn! Sát hại tỳ nữ của bản cung, máu nhiễm Phượng Lâm cung, ngươi dám ngươi sai! Người đâu, bắt nó lại cho bản cung!”

      Hoàng Nhi lần này tránh né, trực tiếp để thị vệ bắt nàng lại, nhưng chút sợ hãi, với Hoa Quý phi “Quý phi nương nương biết, Vân Mai này là Công chúa hạ lệnh giết chết! Nguyên nhân là bởi vì Vân Mai dám dõng dạc ở trước mặt Công chúa nương nương tru di cửu tộc Công chúa!”

      Hoa phi vừa nghe, toàn thân run lên, chuông báo động trong lòng vang lớn. Vân Mai này đúng là bị ả nuông chiều quá rồi, lại dám ra lời đại nghịch bất đạo như vậy!

      Nhìn thi thể Vân Mai ở bên, trong lòng giận là thể nào, ngờ Lâm Tường Vi cư nhiên đánh ả bạt tay như vậy, câu liền lấy tính mạng tỳ nữ của ả!

      Tuy Lâm Sùng tại vô dụng, nhưng Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế, tôn nghiêm là thể xâm phạm, càng thể để đám người Nhị Hoàng tử bắt được điểm yếu. Giỏi lắm Lâm Tường Vi, bắt được chỗ yếu của ả, biết ả danh bất chính ngôn bất thuận, quyền lợi thân phận!

      thời Vân Mai chết, chết đối chứng. Lại Lâm Tường Vi thân là Công chúa, sao có thể so sánh với tỳ nữ. Lúc này Vân Mai mất mạng, ả phải là thảm bại sao? Còn chưa ra tay thua rối tinh rối mù!

      Nghĩ lại lát, kiềm chế tức giận trong lòng, nhìn Hoàng Nhi mặt tươi cười đạt được, sát ý trong mắt Hoa phi dạt dào, với thị vệ “Buông nàng ra. Mặt khác, Vân Mai miệng lời ngông cuồng, đại nghịch bất đạo, là nên chết!”

      “Đa tạ nương nương.” Hoàng Nhi vẫn luôn giữ bộ mặt tươi cười, Hoa phi nhìn thấy trong lòng khó chịu như bị mèo quào. Hoàng Nhi này, gặp biến loạn, lạnh nhạt khiến người ta sợ hãi, bình tĩnh xử lý mọi chuyện, chỉ hai câu liền an toàn trở ra, đơn giản, chẳng lẽ quân sư bên người Lâm Tường Vi chính là nàng? Nếu là , vậy phải trừ bỏ!

      “Trở về cho Công chúa nhà ngươi, chăm sóc ngự hoa viên cho tốt, bản cung chắc chắc kiểm tra!” xong, phất tay áo rời .

      Hoàng Nhi nhún vai, cũng xoay người, vừa vừa xoay xoay cổ. Vừa rồi Hoa phi đứng bậc thềm, đúng là làm cho cổ nàng đau nửa ngày.

      ~

      Khi Hoàng Nhi trở lại ngự hoa viên, đại thụ Liễu Nguyệt Phi ngồi dưới ban nãy biến thành mái che nắng, bên dưới buộc cái võng, Liễu Nguyệt Phi chính là ngủ đó, Thanh Nhi ở bên cạnh bóc nho cho nàng, rất nhàn nhã.

      Hoàng Nhi chạy lẹ qua, há miệng “Thanh Nhi, người ta cũng muốn.”

      Thanh Nhi thấy vậy ôn nhu lột quả bỏ vào miệng Hoàng Nhi. Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn, bĩu môi “Hoàng Nhi, lá gan lớn nha, cư nhiên dám giành ăn với ta.”

      “Thiếu chủ người ăn rất nhàm chán nha! Hoàng Nhi cùng tốt lắm!”Hoàng Nhi ba hoa , lại bóc quả nho tự mình lột.

      Liễu Nguyệt Phi bĩu môi, Hoàng Nhi đúng là giống nàng, liền thèm nhiều lời, nhắm mắt lại tiếp tục dưỡng thần.

      Nhưng vừa nhắm mắt lại bị trận tiếng vang ồn ào đánh thức, Liễu Nguyệt Phi nhìn lại, chỉ thấy vài nữ tử ăn mặc sặc sỡ đến đây, vừa nhìn phiền, Liễu Nguyệt Phi tiếp tục nhắm hai mắt lại, nếu có mp3 tốt rồi.

      Thanh Nhi liếc nhìn người đến cái, liền giải thích cho Liễu Nguyệt Phi. Quần áo màu xanh là Tam Công chúa Lâm Thủy Tiên, quần áo hồng nhạt là Thái tử phi Triệu Kì Kì, quần áo màu tím là Hoa Nam Vương Quận chúa* Lâm Mặc Đan. Ba người này vẫn luôn bất hòa với Liễu Nguyệt Phi, đều là người của Hoa phi.

      (R: Quận chúa: con của Vương gia. Còn con trai là Bối lặc.)

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy gật đầu, xem ra này ba người là tới tìm nàng gây khó dễ. Hậu cung này đúng là phiền toái, nhanh chút tìm ra người sở hữu ngọc bội liền sớm chút rời nơi này.

      “A, kia phải đại tỷ sao? Hôm qua nghe đại tỷ trở lại, trong lòng Tam muội này đúng là kinh ngạc, còn tưởng rằng đại tỷ hy sinh chiến trường.” chuyện là Lâm Thủy Tiên, thấy Lâm Tường Vi ngủ trong cái túi khinh thường “Đại tỷ sao chiến trường chuyến về liền quên hết cấp bậc lễ nghĩa. Công chúa sao có thể ra thể thống gì như vậy. Cẩn thận Hoa phi nương nương trị tội!”

      Liễu Nguyệt Phi tiếp tục ngủ ở bên trong, có lên tiếng. Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi nhìn thoáng qua, hành lễ với ba người, Thanh Nhi “Tam Công chúa, đại Công chúa hôm nay vừa xử phạt chút*, tại có lẽ ngủ.”

      (R: chỗ này là đến chuyện mợ Vân Mai ban nãy chứ k phải bạn Nguyệt bị phạt.)

      Lâm Thủy Tiên vừa nghe, nhìn Lâm Tường Vi, khinh bỉ chút hình tượng Công chúa. Cái dạng này sao có thể gả cho Nam Tề Ngạo Vương!”

      (R: *hít hít* ai mới làm đổ keo giấm dẹp đê, chua quá rồi.)

      xong, thấy Lâm Tường Vi vẫn trả lời, liền tụt hứng kéo nơi khác.

      Đợi đám người rời , Liễu Nguyệt Phi mới trợn mắt bất mãn “Thực ầm ỹ, ra hình tượng Công chúa Bắc Sát chính là như vậy. là thụ giáo!”

      Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi nghe vậy đều cười ra tiếng. Phương pháp chỉnh người của thiếu chủ nhà các nàng vô cùng đa dạng phong phú nha!

      ~

      Trong Phượng Lâm cung, Lâm Mẫu Đơn cùng Lâm Bình Chi trở về, Hoa phi đem những chuyện phát sinh liên quan đến Lâm Tường Vi hai ngày nay ra toàn bộ.

      Lâm Bình Chi có chút giật mình, Lâm Tường Vi từ khi nào thông minh như vậy? Đặc biệt là chuyện Vân Mai, hoàn toàn chính là trực tiếp quyết đoán, chiêu mất mạng! Có khả năng giống như mẫu phi , sau lưng Lâm Tường Vi có quân sư. Nếu vậy, Hoàng Nhi kia thể giữ!

      Lâm Mẫu Đơn lại có đầu óc suy nghĩ, chỉ biết Lâm Tường Vi đúng là còn sống, tức giận liền dâng lên. Vì sao Lâm Tường Vi còn chưa chết?

      “Mẫu phi, con muốn Lâm Tường Vi chết, Ngạo Vương Hoa Khanh Trần là của con!”

      Hoa phi nghe vậy, an ủi Lâm Mẫu Đơn “Ngạo Vương tất nhiên là con rể của mẫu phi, Lâm Tường Vi dám bất động thanh sắc giết chết tỳ nữ bên người bản cung. Vậy bản cung cũng bất động thanh sắc giết ả!”

      “Ý tứ của mẫu phi chính là, đêm nay liền giết Lâm Tường Vi?” Lâm Bình Chi nghe vậy liền hỏi lại.

      Hoa phi gật đầu, ánh mắt lộ ra sát khí “Đêm nay liền phái người bắt cóc Lâm Tường Vi ra ngoài giết, quăng xác ngoài đồng, hơn nữa lột quần áo của ả. Khi người mang binh tìm được thi thể, như vậy ả ngay cả chết cũng được thanh tịnh!”

      Lâm Mẫu Đơn vừa nghe, trực tiếp vỗ tay trầm trồ khen ngợi “Kế này của mẫu phi đúng là rất độc. Lâm Tường Vi ngay cả chết cũng có danh dự!”

      “Ai bảo nó dám chọc giận bản cung? Này chính là kết cục của nó!” Hoa phi lúc này bộ dạng bí hiểm, giống như thiên hạ đều nắm trong tay ả.

      “Phụ hoàng khi nào mới gặp đại nạn? Mẫu phi, nhi thần chờ kịp!”So với Lâm Tường Vi, Lâm Bình Chi lại càng quan tâm ngôi vị Hoàng đế của hơn, Lâm Tường Vi là lọt được vào mắt . Gần đây Nhị đệ Lâm Hoa Chi rục rịch, uy hiếp lớn đối với !

      Hoa phi nghe vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười làm người ta sợ hãi, trầm “Bản cung cho người tăng thêm liều lượng thuốc, hẳn là lâu nữa đâu!”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 24: Đêm hắc y nhân xâm nhập Tường Vi các.
      Edit: Ring.


      Đêm khuya, ánh trăng bị mây đen che khuất, mặt đất chút ánh sáng, tối đen làm người ta sợ hãi.

      Trong Tường Vi các, Liễu Nguyệt Phi cùng Thanh Nhi, Hoàng Nhi lúc này chính là nằm xà nhà, giống y như ăn trộm.

      Hoàng Nhi nhìn căn phòng yên tĩnh, giọng “Thiếu chủ, sao còn thấy người đến?”

      Liễu Nguyệt Phi nằm xà nhà, hoàn toàn đem xà nhà trở thành giường ngủ, rất nhàn nhã “Chờ xem, còn sớm.”

      Hôm nay nàng xử lí tỳ nữ của Hoa phi, Hoa phi sao có thể nén giận, cho nên tối nay nhất định náo nhiệt phi phàm.

      Đột nhiên, trong đêm yên tĩnh truyền đến loạt tiếng bước chân rất khẽ. Nghe tiếng này là có thể đoán được, người đến là những sát thủ.

      Nhưng là cho dù những người này đóng chặt hô hấp, bước chân rất nữa, vẫn là bị ba người Liễu Nguyệt Phi hết sức chăm chú phát . Lúc này, khóe miệng Liễu Nguyệt Phi nhếch lên, quả nhiên đến đây.

      Thanh Nhi bước xà, quan sát động tĩnh bên dưới. Trong mắt Hoàng Nhi lại lóe sáng lên, tất nhiên là rất hưng phấn.

      Đột nhiên, kẽo kẹt tiếng, cửa phòng bị mở ra. Trong nháy mắt đó, ba người trong phòng đều có nội lực cao, cho dù tối cũng có thể thấy ràng, có năm kẻ đến.

      Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh trong lòng, Hoa phi, bà đúng là xem thường ta! Khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị, nhìn chằm chằm người hành động phía dưới.

      Chỉ thấy năm người ở dưới, hai người canh giữ ngoài cửa, hai người tiến vào trong phòng tìm kiếm bốn phía, người thẳng đến giường lớn, kéo mạnh màn giường cái, đại đao vung lên, trực tiếp cắm xuống chăn.

      Thủ đoạn độc ác của hắc y nhân khiến trong mắt Liễu Nguyệt Phi lên tia sát ý. Hoa phi đúng là ngoan độc.

      Hắc y nhân sau khi xuống tay liền cảm thấy thích hợp, kéo mạnh chăn ra, đột nhiên vật gì đó bay đến làm chấn động, nhìn kĩ lại thấy gương mặt xấu xí, dọa muốn nhũn chân. Hai kẻ khác trong phòng thấy vậy cũng chạy nhanh đến, kẻ trong đó giơ kiếm vung lên, thoáng chốc vô số sợi bông bay tán loạn. Bầu trời lúc này hé ra chút ánh trăng sáng, nhờ đó, bọn mới nhìn được. ra vẻ mặt khủng bố vừa rồi chỉ là cái mặt nạ, mà thứ bị chém đứt, kỳ chỉ là cái gối đầu!

      Ba người xà nhà cố nén ý cười, nhìn hết thảy những gì vừa xảy ra. Đường đường đại nam nhân, cư nhiên còn bị mặt nạ cùng gối đầu dọa.

      Hắc y nhân sau khi phát là thứ gì, trong lòng liền giận dữ. Cư nhiên bị tiểu nữ nhân chơi vố! Trực tiếp huơ đao chém lung tung giường.

      gã hắc y nhân trong đó thấy vậy giữ chặt gã kia, ánh mắt ý bảo gã dừng lại. tại vô cùng ràng, bọn họ bị phát , việc cần thiết bây giờ là nhanh chóng rời .

      Gã còn lại cũng kịp phản ứng, xoay người định bước .

      đến đây, Liễu Nguyệt Phi sao có thể để bọn họ dễ dàng trở ra như vậy? Nàng nằm xà nhà chờ xem trò hay.

      Quả nhiên, lúc hắc y nhân xoay người rời , cửa cư nhiên cạch tiếng đóng lại, hơn nữa làm thế nào cũng mở ra. Hắc y nhân thầm kêu tiếng tốt. Hai người canh ở ngoài lúc này cũng biết vì sao tự nhiên cửa bị khóa chặt mở ra! Bọn họ cũng ba người bên trong cùng nhau phá cửa, nhưng vẫn được.

      Liễu Nguyệt Phi thầm than, đáng tiếc nha, còn có hai người ở bên ngoài!

      Ba kẻ trong phòng kích động đến mức mồ hôi đầy đầu, lực tay cũng dần tăng lên, thèm quan tâm đến cái gì mà kinh động đến người khác nữa. Dù sao Tường Vi các cũng chỉ có ba người, thời ràng là bọn họ bị phát , cho nên bây giờ phải lập tức đào tẩu! Hai kẻ bên ngoài lúc này tìm dụng cụ chuẩn bị phá cửa!

      Liễu Nguyệt Phi nở nụ cười liếc mắt cái, kéo sợi dây thừng. Trong phút chốc, vô số bột trắng bay ra, toàn bộ đổ lên người đám hắc y nhân. Hắc y nhân nháy mắt liền trở thành bạch y nhân.

      Hoàng Nhi lúc này từ cửa sổ bay ra ngoài, động tác nhàng linh hoạt như chim yến, hắc y nhân bên ngoài hoàn toàn phát .

      Chân nàng vừa chạm đất kêu to lên “Người đâu, có thích khách!”

      Dựa theo Liễu Nguyệt Phi tính thời gian, lúc này bên ngoài Tường Vi các vừa vặn có đám thị vệ tuần ngang qua. Quả nhiên, trận tiếng chân hỗn độn chạy đến Tường Vi các.

      Hắc y nhân bên ngoài thấy tình huống thay đổi như vậy, dưới tình thế cấp bách liền xuất ra mồi lửa ném vào trong phòng, sau đó xoay người rời !

      Cửa sổ ở cổ đại đều là giấy, trong phút chốc, lửa lớn hừng hực cháy lên. Ba hắc y nhân trong phòng kinh hãi, xem ra đồng bọn là muốn hỏa thiêu bọn diệt khẩu rồi! Bản năng sinh tồn khiến bọn họ liên tục đập cửa, lửa càng lớn, khí trong phòng càng thiếu, nháy mắt ba gã lâm vào hôn mê.

      Thủ đoạn độc ác! Ngay lúc mồi lửa bị ném vào phòng, Liễu Nguyệt Phi cùng Thanh Nhi phi thân ra ngoài. Nhìn ngọn lửa bừng bừng thiêu cháy Tường Vi các, trong lòng Liễu Nguyệt Phi cười lạnh.

      Vì Liễu Nguyệt Phi hạ lệnh cho động võ trước mặt hắc y nhân nên Hoàng Nhi lúc nãy ở bên ngoài cũng có đuổi theo. Mà thị vệ đuổi tới vừa kịp cũng chỉ bắt được gã.

      Thoáng chốc, toàn bộ hoàng cung vì lấy nước dập lửa Tường Vi các mà hoàn toàn hỗn loạn. Hoa phi lúc biết được tin cũng chấn động. Sao mọi chuyện lại rùm beng lên như vậy?

      Liền nổi giận đùng ngồi dậy chất vấn hắc y nhân chạy thoát trở về “Kêu các ngươi giết tiểu nữ tử cũng đem mọi chuyện làm lớn như vậy?”

      Những sát thủ ả mất bao tâm huyết mới bồi dưỡng ra, cư nhiên vô dụng như vậy!

      Hắc y nhân nghe vậy, hổ thẹn cúi đầu “Trong phòng Lâm Tường Vi tất cả đều là cơ quan ám khí, giống như biết được chúng ta tới!”

      “Cơ quan ám khí? Lâm Tường Vi biết có người đến ám toán ả?” Hoa phi thể tin, Lâm Tường Vi thực thông minh đến thế sao?

      “Cũng phải ám khí lợi hại gì, chỉ là mấy trò nho , chủ yếu là để nhốt ba người bọn họ trong phòng, sau đó gọi to kêu thị vệ đến. Nô tài dưới tình thế cấp bách, sợ ba người bọn họ bị bắt khai ra nương nương nên mới phóng hỏa!”

      Nghe vậy, trong lòng Hoa phi mới thoải mái chút. Cũng may Liễu Nguyệt Phi lợi hại đến vậy, hơn phân nửa là Hoàng Nhi bên người gợi ý cho nàng nên nàng mới có chuẩn bị trước! Xem ra là ả quá mức nóng vội.

      Hai mắt híp lại, hạ lệnh cho hắc y nhân “Tìm thời điểm khử tên bị bắt kia!”

      Trong giọng chút do dự, giống như mạng người trong mắt ả đáng đồng nào. Hắc y nhân kinh hãi, nhưng để giữ mạng, bọn họ phải máu lạnh vô tình. dám ra tay giết ba đồng bọn, giết thêm tên nữa có hề chi?

      “Dạ!”

      Lửa lớn ở Tường Vi các giờ được dập tắt, Lâm Sùng vội vàng chạy đến, lôi kéo Liễu Nguyệt Phi nhìn trái nhìn phải rồi lo lắng “Nữ nhi a, con dọa chết phụ hoàng, có bị thương hay bị hoảng sợ hay a?”

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, trong lòng có chút ấm áp, với Lâm Sùng “Phụ hoàng, người nhìn nữ nhi phải có việc gì sao?” xong, còn xoay vài vòng cho Lâm Sùng nhìn xem.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 25: Gặp lại Công tử Thanh.
      Edit: Ring.


      Lâm Sùng thấy nữ nhi bảo bối việc gì, trong lòng cũng yên tâm. Nhìn Tường Vi các thành than, lo lắng hỏi “Nữ nhi nha, con sau này ở đâu bây giờ?”

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, nhìn về phía Tường Vi các, đột nhiên trong đầu lóe lên tia sáng. Hoa phi ơi Hoa phi, bà là giúp ta chuyện lớn nha.

      “Hậu cung này còn có sân nào để con dọn đến ở ta, việc này còn phải đến hỏi Hoa phi.” Lâm Sùng vẫn phiền não nghĩ làm sao để Hoa phi an bày cung điện, lại biết Liễu Nguyệt Phi sớm đem tâm tư đánh lên người .

      “Phụ hoàng cần gì phiền toái Hoa phi nương nương, nhi thần tới vài ngày liền xuất giá, mấy ngày nay để nhi thần ở trong cung của phụ hoàng .” Mắt Liễu Nguyệt Phi lóe sáng . Lâm Sùng này dù sao cũng là Hoàng thượng, Hoa phi cũng dám lại gióng trống khua chiêng phái sát thủ đến, hơn nữa ở bên cạnh Lâm Sùng cũng tiện làm số việc.

      Lâm Sùng vừa nghe liền tán thưởng “Đúng vậy, nữ nhi sắp xuất giá, là nên bồi phụ hoàng nhiều chút. Lần sau gặp mặt biết ra sao nữa.” xong, lại ôm Liễu Nguyệt Phi khóc lên.

      Liễu Nguyệt Phi trong lòng cảm động thôi, nhưng càng nhiều hơn chính là kỳ quái. Hành động tại của Lâm Sùng giống như đứa , đến đây cũng hỏi gì đến thích khách mà lại ôm nàng khóc nhè.

      Sao lại kỳ quái như vậy? là có liên quan đến thuốc Lâm Sùng vẫn dùng hằng ngày sao?

      Lúc này, thị vệ từ trong đống tro tàn nâng ra ba thi thể. Lâm Sùng vừa thấy liền hoảng sợ tránh sau lưng Liễu Nguyệt Phi.

      Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn hành động của Lâm Sùng, phân phó với thị vệ “Nâng ra ngoài chôn.”

      Nhưng mà thị vệ vẫn đứng bất động, Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, sau đó giọng liền truyền đến từ phía sau có nghe được mệnh lệnh của Công chúa sao, còn nâng xuống!”

      Liễu Nguyệt Phi nhìn lại, người tới đầu đội ngọc quan*, mặc áo màu vàng nhạt, ở trong cung dám mặc như vậy, nhất định là Thái tử Lâm Bình Chi. Liễu Nguyệt Phi chưa gặp qua Lâm Bình Chi, chỉ thấy qua Lâm Mẫu Đơn.

      (R: ngọc quan là cái này [​IMG])

      Liễu Nguyệt Phi nhìn lướt qua thị vệ, vẫn im lặng. Hoàng cung này, xem ra bị Lâm Bình Chi khống chế.

      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Lâm Bình Chi đến trước mặt Lâm Sùng, chỉ là ra vẻ lễ phép chào hỏi câu, ngay cả lưng cũng khom chút. Xem ra Lâm Bình Chi sớm để Lâm Sùng vào mắt.

      Lâm Sùng thấy là Lâm Bình Chi, cười hơ hớ “Bình nhi nha, con trở về khi nào vậy?”

      “Phụ hoàng, nhi thần mới trở về, chợt nghe đến chỗ Đại muội xảy ra hỏa hoạn.” Lâm Bình Chi lười biếng đáp lại, liền thể ý đến Lâm Sùng mà đến trước mặt hắc y nhân bị bắt, nghiêm khắc , là ai phái các ngươi đến ám sát Công chúa?”

      (R: bắt có người mà thím biết là ‘các ngươi’ hay vại [​IMG])

      Hắc y nhân chuyện, vẫn luôn cắn chặt răng. Thấy vậy, trong mắt Lâm Bình chi lên tia vừa lòng, mặt lại làm bộ làm tịch tức giận.

      “Thái tử, thần đề nghị sử dụng khổ hình, xem gã còn cứng miệng hay !” bóng người phía sau Lâm Bình Chi .

      Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn về phía người nọ. Giọng này sao lại quen như vậy? Bất quá, khoảng cách quá xa, Liễu Nguyệt Phi nhìn cũng ràng.

      Lâm Bình Chi vừa lòng gật đầu, phân phó xuống “Người đâu, giải vào đại lao, nghiêm hình bức cung!”

      xong, hai thị vệ liền bước lên nâng hắc y nhân . Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, Lâm Bình Chi này đúng là diễn kịch, hắc y nhân này hơn phân nửa là có có về.

      Đột nhiên, Lâm Sùng kịch liệt ho khan, Liễu Nguyệt Phi có chút giật mình, vỗ vỗ lưng Lâm Sùng “Phụ hoàng là cảm lạnh sao?” Sao có thể tự nhiên lại ho khan nghiêm trọng như vậy.

      Lâm Bình Chi thấy vậy vội vàng gọi người “Mau đưa Hoàng thượng trở về, gọi thái y đến!” mặt toàn bộ đều là lo lắng nhưng trong giọng lại lộ ra tia kích động.

      Liễu Nguyệt Phi nhìn thoáng qua Lâm Bình Chi, liền nháy mắt với Thanh Nhi. Thanh Nhi lập tức biến mất trong đám người.

      Sau đó vài cung nữ bước lên đỡ lấy Lâm Sùng từ tay Liễu Nguyệt Phi. Liễu Nguyệt Phi thấy vậy cũng lên tiếng, theo cung nữ đến cung điện của Lâm Sùng.

      Ngay lúc lướt qua Lâm Bình Chi, Liễu Nguyệt Phi liếc mắt cái nhìn bên cạnh . Cái liếc mắt đó cơ bản thể phát , nhưng như vậy cũng đủ để Liễu Nguyệt Phi thấy ràng.

      đúng là chơi vui nha. Công tử Thanh bị sư phụ đuổi khỏi triều đình cư nhiên bắt kịp Lâm Bình Chi. Cười khẽ, nàng liền rời nơi này.

      ……

      Tại chỗ tối trong thâm cung, binh lính mang hắc y nhân cũng đến đại lao mà là chạy tới chỗ xa, càng chạy càng hoang vắng. Đột nhiên, cơn lốc mãnh liệt thổi tới, cuốn lấy tất cả bụi đất, cát đá, lá khô lên , rất dễ bay vào mắt. Tất cả mọi người theo bản năng nhắm mắt lại, cúi đầu tránh cát đá. lâu sau, gió dần dần xuống, thị vệ mới dám mở mắt. Vừa nhìn kĩ lại, lập tức hoảng thần, hắc y nhân vừa rồi sao lại thấy?

      ……

      Liễu Nguyệt Phi theo Lâm Sùng về tới tẩm cung, Hoa phi sớm chờ ở đây, thấy Liễu Nguyệt Phi bước vào, trong mắt tất cả đều là ác độc. Trực tiếp đến bên cạnh Lâm Sùng, thân thiết hỏi “Hoàng thượng sao lại ho khan rồi, nhanh bưng thuốc tới đây!”

      xong, cung nữ liền bưng lên chén đưa cho Hoa phi, Hoa phi nhận lấy đưa cho Lâm Sùng. Lâm Sùng vừa thấy liền giống như sói đói chụp lấy bát thuốc kia, nhanh chóng uống cạn.

      Liễu Nguyệt Phi mắt lạnh nhìn hành động của Lâm Sùng, còn có tươi cười đắc ý của Hoa phi, càng cảm thấy thuốc này nhất định có vấn đề. Tay phải sau lưng liền nắm lại, nàng thầm cho Cực Thiên mệnh lệnh, thăm dò bát thuốc kia! Hoa phi muốn khống chế Lâm Sùng, nàng chính là muốn để bà ta được như ý!

      Lâm Sùng uống xong thuốc dần ngừng ho khan, toàn thân vô lực nằm giường, vô cùng mỏi mệt.

      Liễu Nguyệt Phi liếc mắt cái, trong lòng hừ lạnh, kia ràng chính là thần chí !

      Hoa phi bởi vì hôm nay giết được Liễu Nguyệt Phi nên trong lòng tức giận, liền với nàng “Nghe Công chúa muốn ở tại tẩm cung của Hoàng thượng, trong hậu cung này đúng là cũng còn sân nào có thể dọn ra để Công chúa ở. Nếu dã vậy, Công chúa liền tạm thời ở đây . Dù sao Công chúa cũng quấy rầy Hoàng thượng lâu. Xuân Nga, chuẩn bị cho Công chúa chút.”

      tại lần ám sát thành công, tất nhiên có lần thứ hai, cho nên Liễu Nguyệt Phi ở đâu cũng quan trọng, vì vậy mà ả cũng suy nghĩ nhiều.

      Xuân Nga bị gọi tên vốn cũng là nha đầu kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng vì chuyện ban ngày của Vân Mai nên ả tại cũng dám chọc đến Liễu Nguyệt Phi, bèn thành bước đến trước mặt Liễu Nguyệt Phi, cung kính “Mời Công chúa theo nô tỳ!”

      Liễu Nguyệt Phi để ý đến ả, ngược lại xoay người vào phòng trong. Thiên hạ Bắc Sát này là của Lâm gia, tại nàng lại là Lâm Tường Vi, sao phải nghe lời phi tử chứ?

      Hoa phi thấy nàng để ả vào mắt như vậy, giận dữ hét lên “Lâm Tường Vi, ngươi đứng lại cho bản cung!”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 26: Cứu Lâm Sùng, nắm quyền lực.
      Edit: Ring.


      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, quay đầu cười “Nương nương giận dữ vậy làm gì. Hậu cung này, tẩm cung này đều là của Lâm gia. Nương nương giận cũng thay đổi được này!” Lời nhanh chậm cũng đủ tức chết người. xong liền xoay người phẩy tay áo bỏ , tẩm cung này của Lâm Sùng, chẳng lẽ nàng còn tìm được chỗ ở sao?

      Hoa phi nhất thời ngậm miệng. Lâm Tường Vi đáng giận, cư nhiên lấy thiên hạ Lâm gia ra áp chế ả! Bất quá ả cũng muốn nhìn xem nàng còn có thể kiêu ngạo được bao lâu

      Liễu Nguyệt Phi cùng Hoàng Nhi chọn được phòng ở liền vào nghỉ ngơi. lâu sau, Hoa phi cũng trở về tẩm cung của mình.

      Tối nay nhất định an tĩnh, Hoa phi mới vừa , Liễu Nguyệt Phi vốn nằm ngủ giường liền nhanh chóng đứng dậy, bay nhanh ra khỏi cửa sổ.

      Hoàng Nhi cũng biết khi nào theo sau Liễu Nguyệt Phi. Hai người lưu loát lướt trong tẩm cung, nhanh nhẹn như chim yến, ai có thể phát .

      Liễu Nguyệt Phi đầu tiên là đến nhà bếp nơi sắc thuốc cho Lâm Sùng, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi thuốc Đông y gay mũi. Nàng chỉ hít mấy hơi liền cảm thấy choáng váng. Lập tức bảo Hoàng Nhi bế khí, sau đó mới bước đến nhìn loạt thảo dược để bên cạnh.

      Nàng rành thuốc, cho nên hôm nay chỉ có thể mang ít những thứ này về, sau đó rải lên đám còn lại ít bạch phiến. Thứ này dùng để làm chậm lại hiệu quả của thuốc, lúc trước chuẩn bị để hủy dược liệu, ngờ bây giờ còn có thế dùng để cứu người.

      Làm xong những việc này liền để Hoàng Nhi mang số thuốc ra khỏi cung, mà nàng lại đến Tường Vi các bị thiêu rụi.

      Tường Vi các có tầng hầm, nàng là ngày hôm qua mới phát , bên trong cất giữ số trang sức, quần áo linh tinh, hơn phân nửa là Lâm Tường Vi lúc trước vì bị chèn ép quá mức nên mới nghĩ đến cất giữ số thứ, tại chỗ này lại thuận tiện cho nàng.

      Chậm rãi bước vào tầng hầm, gọi là tầng hầm nhưng cũng u ám, ngược lại tường gắn đầy giá nến, này chắc là Lâm Tường Vi làm lúc trước .

      Đột nhiên trước mắt nàng xuất nữ tử áo xanh. Nữ tử vốn mặt cẩn trọng nhưng khi nhìn thấy người tới là ai liền thả lỏng, cung kính “Thiếu chủ!”

      Người này đúng là Thanh Nhi rời lúc trước, Liễu Nguyệt Phi nghe vậy gật đầu, bước chân chậm rãi đến cái giá chữ thập bên cạnh, bị trói đó đúng là hắc y nhân ban nãy.

      Chuyện ám sát lần này ràng là do Hoa phi làm, bắt được người sống, giao cho Lâm Bình Chi xử lí chết cũng tàn. vậy còn bằng quậy Lâm Bình Chi phen, đem người bắt .

      “Thiếu chủ, có cần nghiêm hình tra tấn để ra hay ?” Thanh Nhi với Liễu Nguyệt Phi. Hắc y nhân này từ lúc bắt đến giờ hỏi gì cũng , hoàn toàn là bộ dạng chờ chết, cũng may nàng có chuẩn bị trước, trói lại toàn thân , hơn nữa còn đặt niềng sắt vào răng, như vậy ngay cả cắn lưỡi tự sát cũng thể được.

      cần, hay ta cũng biết là ai, làm vậy chi?” Liễu Nguyệt Phi ngồi bắt chéo chân ghế.

      Thanh Nhi nghe vậy có chút hiểu, vậy bắt đến đây làm gì?

      Liễu Nguyệt Phi thấy vậy, khóe miệng tà mị “Em đánh , người khác còn có thể là ta vu oan giá hoạ, Hoa phi làm sao có thể thừa nhận. Bắt đầu từ mai, em liền nhốt ở đây, thắp nến, mang cơm, rảnh rỗi thả vào vài con rắn nè, chuột nè. Ta xem có thể kiên trì bao lâu.” Hắc y nhân này nếu có thể lợi dụng, chắc chắc trở thành thanh kiếm sắt bén.

      Lời nhanh chậm của Liễu Nguyệt Phi lại khiến hắc y nhân dựng tóc gáy. Lâm Tường Vi này là Công chúa được nuông chiều từ , sao có thể ác độc đến vậy, dùng phương pháp này tra tấn ?

      Thanh Nhi nghe xong, thị huyết trong lòng cũng dần được khơi lên. Thiếu chủ quả nhiên là ngoan độc hơn nàng “Dạ, Quái nhất định chiêu đãi tốt.”

      Hắc y nhân nghe được hai chữ ‘ Quái’ như sét đánh ngang tai, hai mắt trừng lớn. Quái này chẳng lẽ là trong hai nữ la sát giang hồ kia! Vậy Lâm Tường Vi là ai?

      Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, vừa lòng gật đầu, tươi cười tà mị khóe miệng nàng tựa như bàn tay vươn đến từ địa ngục, túm lấy hai chân hắc y nhân khiến sợ hãi tận xương tủy!

      Ông trời, rốt cuộc đắc tội với ai?

      ~

      Rạng sáng, Liễu Nguyệt Phi mới rời khỏi tầng hầm, trở lại tẩm cung.

      Vừa bước đến giường nghe giọng dè dặt cẩn trọng nhưng lại vô cùng đáng ghét của Xuân Nga “Công chúa, nô tỳ là tới gọi ngài rời giường, Hoa phi nương nương Công chúa nên đến ngự hoa viên.”

      Liễu Nguyệt Phi đêm ngủ, trong lòng bực bội, kiên nhẫn kêu Hoàng Nhi ra mở cửa, tức giận “Ngươi đúng là nghe lời.”

      Xuân Nga vừa nghe liền lập tức quỳ xuống. Mệnh lệnh của Hoa phi ả thể nghe, nhưng Lâm Tường Vi tại lại khiến ả vô cùng e sợ. Lúc trước ả cùng Vân Mai đều xem nàng vào mắt, có cơ hội liền khi dễ nàng. tại Lâm Tường Vi tỉnh ngộ mà giết Vân Mai, vậy kế tiếp phải ả sao?

      Liễu Nguyệt Phi nhìn Xuân Nga sợ đến phát run, trong lòng hừ lạnh!

      “Ngươi xuống trước, bản cung rửa mặt xong đến!”

      Xuân Nga nghe vậy có cảm giác như trút được gánh nặng, vừa hành lễ vừa như quỷ rượt chạy ra ngoài. Hoàng Nhi nhìn bóng lưng Xuân Nga cho đến khi biến mất mới với Liễu Nguyệt Phi “Thiếu chủ, thuốc đó tất cả đều là để mơ hồ tâm trí con người, hơn nữa còn gây nghiện, đầu óc ngày càng ngu dốt, tâm trí chỉ như đứa trẻ. Thân thể cũng suy kiệt theo ngày. Dựa theo tình hình thời của Lâm Sùng đại nạn sắp buông xuống!”

      Liễu Nguyệt Phi híp mắt, trong đầu lên hình ảnh Lâm Sùng. Đến nơi này mười lăm năm, người thân cận nhất chính là sư phụ. Tình của sư phụ giống như cha, như , cũng như bạn. Sư phụ có thể đóng tất cả các vai, nhưng thể nào có được thứ tình thương của cha đúng nghĩa như Lâm Sùng. Tuy trong mắt Lâm Sùng nhìn đến phải là Liễu Nguyệt Phi nàng, nhưng tình cha sâu đậm như vậy vẫn khiến nàng cảm động. Cho dù tâm trí giống như đứa trẻ, nhưng tấm lòng thương nữ nhi vẫn như vậy, là tình thuần khiết nhất, chân nhất.

      “Có cách nào cứu được?”

      “Như bây giờ, nếu để Lâm Sùng dùng thuốc đó nữa, ông ta nổi điên, hơn nữa Hoa phi căn bản cho!”

      Nghe được lời Hoàng Nhi, ánh mắt Liễu nguyệt Phi càng híp lại. Thứ này còn lợi hại hơn cả thuốc phiện!

      , giảm dần liều lượng trong thuốc của Lâm Sùng, cũng thêm vào ít thuốc bổ thân thể để ông ta uống, hơn nữa, thêm vào tuyết dược!”

      “Tuyết dược, thiếu chủ, đó là môn chủ chế tạo cho riêng , đời chỉ có ba viên!” Hoàng Nhi giật mình . Tuyết dược là do Hoa Khanh Trần phối hợp hơn hai mươi loại thuốc quý giá, hơn nữa còn cần đến công lực mới luyện chế được. Cho thiếu chủ viên, thiếu chủ tại cư nhiên lại cho Lâm Sùng?

      cứu Lâm Sùng, Thái tử cùng Hoa phi nhất định nắm được Bắc Sát, như vậy ta muốn tìm kẻ sở hữu ngọc bội là khó càng thêm khó!” Liễu Nguyệt Phi cứng rắn . Mang tuyết dược ra dùng nàng cũng tiếc vậy! Nhưng nàng thể nhìn Lâm Sùng chết . Nghĩ đến đây, nàng khỏi tự giễu, vốn tưởng nàng giết người vô số, ngờ tại lại có lòng tốt như vậy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :