1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[XUYÊN KHÔNG] SỦNG ĐỒ LÊN TRỜI, VẠN VẠN TUẾ - KHUYNH AO AO (82C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 17: Chuyện hòa thân? Được.
      Edit: Ring.


      Trong đại trướng, mùi gỗ đàn hương tràn ngập, áp suất khí có vẻ thấp, Hoa Khanh Trần vẫn lãnh khốc như trước, mặt chút biểu cảm ngồi ở thượng vị nhìn ba người phía dưới.

      Lâm Bình Chi cùng Đặng Thành Húc sớm đến đây, đêm qua bọn họ trở về suy xét hồi lâu, quyết định quy thuận Nam Tề. Nguyên nhân chính là, dù sao Nam Tề đáng sợ nhất chính là Ngạo Vương Hoa Khanh Trần, bất quá mọi người đều biết Hoàng đế Nam Tề cũng thích Ngạo Vương, cho nên Ngạo Vương từ lúc thiếu niên bị an bày đến đất phong. Nếu vậy, Hoàng đế Nam Tề nhất định truyền ngôi cho Ngạo Vương. Ngạo Vương thể đăng vị, lấy thực lực của Ngạo Vương mà , đến lúc đó Nam Tề nhất định có rất nhiều người muốn xử để diệt trừ hậu hoạn! Như vậy, Nam Tề có Ngạo Vương Hoa Khanh Trần, bọn họ còn có gì e ngại?

      Mà Lâm Mẫu Đơn lúc này lại vô cùng ảo não, vốn tối qua ả muốn trực tiếp trèo lên giường Hoa Khanh Trần, nhưng là hiểu sao vừa trở lại đại trướng liền ngủ đến biết trời trăng gì. Tự dưng lãng phí cơ hội tốt như vậy!

      khí trong đại trướng trầm xuống lâu, Lâm Bình Chi thấy Hoa Khanh Trần vẫn gì, trong lòng dâng lên sợ hãi. Ngạo Vương Hoa Khanh Trần quả nhiên bình thường, chỉ ngồi chỗ khiến người e ngại thần phục. Nghĩ đến đây bỗng dưng thấy buồn cười, chưa bao giờ e ngại ai vậy mà giờ lại sợ hãi người này!

      Nhìn về phía Đặng Thành Húc, Đặng Thành Húc hiểu ý, gật đầu đứng dậy cung kính cúi đầu với Hoa Khanh Trần “Tối hôm qua thần trở về bẩm báo Hoàng thượng. Sau khi Hoàng thượng cùng các đại thần thương nghị, liền đồng ý chấp nhận điều kiện của Nam Tề, trở thành phụ quốc!”

      xong liền lấy từ ống tay áo ra hiệp ước, đưa cho Huyền Thiên đứng cạnh Hoa Khanh Trần.

      Hoa Khanh Trần từ tay Huyền Thiên tiếp nhận hiệp ước, liếc mắt nhìn cái liền đưa lại cho Huyền Thiên, vẫn gì.

      Thấy vậy, Lâm Bình Chi cùng Đặng Thành Húc đều có chút khó xử. Bàn tay sau lưng của Lâm Bình Chi nắm chặt thành quyền, nhìn vào ngón tay trở nên trắng bệch cũng biết dùng bao nhiêu sức!

      đường đường Thái tử nước, sao có thể để Hoa Khanh Trần tùy ý giẫm lên như vậy. ngày, phải làm cho Hoa Khanh Trần quỳ đến cầu !

      Trong đầu Lâm Mẫu Đơn lúc này chính là suy nghĩ làm thế nào để Hoa Khanh Trần chấp nhận chuyện hòa thân, thấy Lâm Bình Chi cùng Hoa Khanh Trần bàn chuyện xong liền đứng dậy “Vương gia, Bắc Sát là của Nam Tề, vậy Mẫu Đơn cũng là người của Vương gia.”

      Giọng mềm mại như vậy, dung nhan xinh đẹp như vậy, khiến người vừa thấy thương, bảo nam nhân sao có thể được? Lâm Mẫu Đơn đúng là có tư chất mê hoặc nam nhân, đáng tiếc nam nhân đời phải ai cũng thích bộ dạng đó. Hoa Khanh Trần liếc nhìn ả, trong mắt tất cả đều là nghiêm khắc lạnh như băng, chút mềm mại. Lâm Mẫu Đơn bị nhìn đến tim đập mạnh, thể hiểu được suy nghĩ của Hoa Khanh Trần. Nam nhân này ả đoán được, cũng dám đoán, bất quá, cũng chỉ có người như vậy mới xứng với ả!

      Giọng mềm mỏng gọi tiếng “Vương gia……”

      Quả nhiên, Hoa Khanh Trần đột nhiên ngước mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng người khác khó phát , lạnh giọng “Việc hòa thân với Bắc Sát sao?”

      Thấy Hoa Khanh Trần rốt cục có chút phản ứng, Lâm Mẫu Đơn tim đập lại gia tốc, chỉ thiếu bật luôn ra. Xem ra Hoa Khanh Trần cũng chống lại được mị lực của ả, quả nhiên nam nhân thiên hạ đều giống nhau.

      Cố ý thẹn thùng cúi đầu, Lâm Bình Chi thấy vậy, trong mắt lên tia tính kế, nếu Hoa Khanh Trần có thể bị Mẫu Đơn mê hoặc, vậy năng lực của Hoa Khanh Trần lọt vào tay , dễ dàng xưng bá thiên hạ, vậy còn gì tốt hơn, liền vội vàng “Mẫu Đơn chính là đệ nhất Công chúa Bắc Sát, thân phận tôn quý vô cùng, từ được nuông chiều, cành vàng lá ngọc, tri thư đạt lễ, tất nhiên hầu hạ Vương gia tốt, làm Vương gia vừa lòng.”

      Hoa Khanh Trần lại nhíu mày “Đệ nhất Công chúa Bắc Sát?” Giọng hơi lên cao biểu đạt ý tin.

      Lâm Mẫu Đơn nghe vậy, tim đập như dừng nhịp, kinh hoảng nhìn về phía Lâm Bình Chi. Lâm Bình Chi nháy mắt ý bảo ả trấn định rồi “Đương nhiên, Mẫu Đơn đúng là đệ nhất Công chúa Bắc Sát!”

      Ánh mắt cảnh cáo của Lâm Bình Chi làm Lâm Mẫu Đơn dần bình tĩnh lại. Lâm Tường Vi chết, đệ nhất Công chúa chính là Lâm Mẫu Đơn ả, ả mới đúng là đệ nhất Công chúa chân chính!

      Nghĩ đến đây, khóe miệng liền gợi lên tươi cười. người chết làm sao có thể tranh đoạt danh hiệu đệ nhất Công chúa với ả?

      “Vậy sao bổn vương lại nghe đệ nhất Công chúa Bắc Sát chính là Tường Vi Công chúa?” Giọng lạnh như băng sắc bén đâm vào lòng Lâm Mẫu Đơn.

      Lâm Mẫu Đơn nháy mắt lui về sau bước, Hoa Khanh Trần làm sao có thể biết tiện nhân Lâm Tường Vi kia?

      Lâm Bình Chi nghe vậy, mới đầu có chút giật mình, nhưng là nghĩ lại chút, Lâm Tường Vi lúc trước đúng là đệ nhất Công chúa, danh tiếng đương nhiên phải có, trách được Hoa Khanh Trần lại hỏi vậy. Bất quá vậy sao, đứa ngu ngốc kia sớm gặp Diêm Vương. liền thản nhiên nở nụ cười với Hoa Khanh Trần “Vương gia có điều biết, Tường Vi muội muội là đệ nhất Công chúa Bắc Sát, nhưng là muội muội bạc mệnh, lâu trước đây hương tiêu ngọc vẫn*, cho nên đệ nhất Công chúa Bắc Sát tại chính là Mẫu Đơn. Mẫu Đơn cùng Tường Vi đều là Công chúa Bắc Sát, đều tôn quý như nhau, Bắc Sát cũng có lừa gạt Vương gia!”

      (R: hương tiêu ngọc vẫn: chết dùng cho người nữ, cách trang trọng.)

      Trong lòng Lâm Bình Chi nghĩ Hoa Khanh Trần cho rằng Bắc Sát có thành ý mà luyến tiếc đưa Lâm Tường Vi ra. Đây chính là làm khó Lâm Bình Chi . Tiện nhân Lâm Tường Vi kia làm sao có thể hầu hạ được Ngạo Vương Hoa Khanh Trần, đây là suy nghĩ cho y rồi!

      “Xem ra Thái tử có điều biết, Tường Vi Công chúa trở lại Bắc Sát.”Giọng Hoa Khanh Trần vẫn lạnh băng như trước, bất quá trong mắt lại lóe lên ánh sáng.

      Cái gì? Lâm Mẫu Đơn cùng Lâm Bình Chi thể tin nhìn nhau. Lâm Tường Vi chết? Làm sao có thể?

      “Sao Vương gia lại biết?” Lâm Bình Chi tin hỏi, Lâm Tường Vi chết, làm sao có thể lại sống được?

      là hòa thân, bổn vương sao có thể lựa chọn người tốt nhất?” Giọng lạnh lẽo của Hoa Khanh Trần thẳng ra Lâm Mẫu Đơn chỉ là thứ phẩm, đồng thời cũng trả lời, hòa thân, đương nhiên biết tình huống của Bắc Sát.

      Lời nghiêm khắc như vậy bắn về phía Lâm Mẫu Đơn, khiến sắc mặt ả tái nhợt. Lâm Tường Vi chết? Hơn nữa còn về tới Bắc Sát? Làm sao có thể, điều này sao có thể nha!

      Lâm Bình Chi lại suy xét độ đáng tin trong lời Hoa Khanh Trần, đoán rằng có thể nào là Hoa Khanh Trần muốn hòa thân nên tìm cớ hoãn hay ? Việc cần thiết bây giờ là cấp tốc chạy về Bắc Sát xem Lâm Tường Vi có còn sống hay !

      Lâm Bình Chi quay sang Đặng Thành Húc bên cạnh, Đặng Thành Húc nhìn mọi chuyện từ đầu đến cuối nhưng cũng biết được là hay giả. Nếu vậy, vẫn là sớm chút trở về Bắc Sát chứng , liền với Hoa Khanh Trần “Việc này, Bắc Sát lập tức phái sứ giả đến Nam Tề ký hiệp ước, xin Vương gia bẩm báo với Hoàng thượng Nam Tề. Còn chuyện hòa thân, nếu Tường Vi Công chúa thực còn sống, Bắc Sát tất nhiên đưa Công chúa đến gặp Vương gia!”

      Hoa Khanh Trần nghe vậy, vừa lòng gật đầu, nhìn sắc mặt trắng bệch của Lâm Mẫu Đơn, cố ý “Người được chọn hòa thân nhất định phải là Tường Vi Công chúa.”

      Nghe vậy, Lâm Mẫu Đơn như bị đánh đòn, toàn thân cứng ngắc đứng đó biết làm sao. Hai tay ả run lên, thể nào, chuyện này thể nào xảy ra được!

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 18: Bắc Sát hoàng triều.
      Edit: Ring.

      Trong căn phòng cổ kính, nữ tử nằm ghế quý phi*, tay như búp sen, làn da như trân châu, thanh thoát như phù dung, hoàn toàn tự nhiên. (R: là loại ghế dài này [​IMG]) Đây đúng là Liễu Nguyệt Phi dịch dung thành Lâm Tường Vi, lúc này vừa đến hoàng cung Bắc Sát, thừa cơ hội nghỉ ngơi. Lâm Tường Vi này mất tích lâu như vậy, tại lại đột nhiên xuất , mọi người Bắc Sát đương nhiên chất vấn nàng! Lại , Lâm Tường Vi trước khi mất tích khư khư cố chấp, làm Bắc Sát toàn quân bị diệt, tại là tội nhân ở Bắc Sát. Nàng tại thành Lâm Tường Vi, chuyện này đương nhiên trở thành chuyện của nàng. Ai nha nha, đúng là phiền toái… Lúc này nữ tử áo xanh bước chân nhàng tiêu sái đến bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, dịu dàng “Thiếu chủ, uống chút nước sơn trà , có thể đỡ mệt.” Nữ tử áo vàng sắp xếp đồ đạc bên cạnh nghe vậy, cười hì hì Quái, tại phải gọi Công chúa!”Liễu Nguyệt Phi ghế thong thả mở hai mắt, xe ngựa cổ đại đúng là tra tấn người, nhận lấy nước sơn trà Quái đưa lên, ấm lòng “Vẫn là Quái thương ta.” Uống xong, quay sang với Quỷ Quái cười hì hì thu xếp đồ đạc bên cạnh “Quỷ Quái nha, em cũng quên, Quái tại là Thanh Nhi, em là Hoàng Nhi.” Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi chính là nha hoàn bên người Lâm Tường Vi. Nàng tại đóng giả Lâm Tường Vi, đương nhiên nha hoàn bên người cũng phải đổi. Về phần Thanh Nhi, Hoàng Nhi ở đâu, tất nhiên là trời biết, đất biết, nàng biết, còn lại tất cả đều biết! “Hoàng Nhi, tên này đúng là khí phách!” Hoàng Nhi (về sau liền xưng là Thanh Nhi, Hoàng Nhi – lời tác giả) bất mãn chu môi . Nàng cùng Thanh Nhi vẫn luôn là tỳ nữ bên người Liễu Nguyệt Phi, theo Liễu Nguyệt Phi lâu, tự nhiên cũng được Liễu Nguyệt Phi thích. (R: Hoàng là màu vàng, Thanh là màu xanh. Hoàng Nhi, Thanh Nhi tạm dịch là ‘bé Vàng, bé Xanh’ :))))) “Đương nhiên, làm sao có được khí phách của Quỷ Quái em? Song sát Quái Quỷ Quái người giang hồ nghe sợ mất mật tại chính là tỳ nữ ở Bắc Sát, phi phi, đúng là nghẹn khuất!” Liễu Nguyệt Phi trêu ghẹo , vừa lòng nhìn gương mặt nhắn của Hoàng Nhi đỏ lên. Tính cách Hoàng Nhi chính là thẳng thắn, lúc nào cũng cười hì hì, lại đem tất cả cảm xúc đều viết lên mặt, cao hứng chính là cao hứng, mất hứng giả bộ cao hứng. Mà Thanh Nhi lại thành thục ổn trọng hơn nhiều, làm việc dè dặt cẩn trọng, nhưng có gan lớn như Hoàng Nhi. Hai người vừa vặn bù qua đắp lại. “Thiếu chủ, cũng đừng trêu người ta!” Hoàng Nhi bất mãn chu môi, bộ dáng vô cùng đáng , chọc Liễu Nguyệt Phi cười ha ha. Thanh Nhi cũng cười khẽ phụ họa, đột nhiên tươi cười biến mất, quay đầu nhìn về cửa, giọng “Có người đến đây!” Liễu Nguyệt Phi cùng Hoàng Nhi nghe vậy đồng thời ngắt tiếng cười. Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh tiếng, lại nằm xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần, Hoàng Nhi tiếp tục sắp xếp đồ đạc, cố gắng đóng đạt vai tỳ nữ của Công chúa. Thanh Nhi lúc này đến trước cửa, đợi người bên ngoài lên tiếng. Quả nhiên, bên ngoài truyền đến giọng thái giám “Tường Vi Công chúa, Hoàng thượng truyền lệnh mời Công chúa đến điện Tuyên Hóa.” biết, Công chúa lập tức .” Thanh Nhi lên tiếng trả lời, vẫn chưa mở cửa để thái giám tiến vào. Hoàng thượng tuy rằng thương Tường Vi Công chúa, nhưng là Hoàng thượng yếu đuối vô năng, quyền to sớm rơi vào tay Thái tử. Hơn nữa hậu cũng này lại bị mẫu phi của Thái tử, Hoa Quý phi bao trùm. Mà người Hoa Quý phi hận nhất đúng là Lâm Tường Vi. Lâm Tường Vi tuy rằng yếu đuối như Hoàng đế nhưng cũng là có đầu óc, thường bị Hoa Quý phi khi dễ chèn ép. Mọi người trong hậu cung gió chiều nào theo chiều đó cũng khinh thường Lâm Tường Vi. Cho nên Lâm Tường Vi tuy là đệ nhất Công chúa Bắc Sát cao quý nhưng cũng là thù địch bốn phía, nơi ở so ra còn kém thoải mái hơn nơi của nô tài Hoa Quý phi. Thanh Nhi tất nhiên là biết được điểm ấy. Nhưng tại Lâm Tường Vi là thiếu chủ nhà nàng, dễ bắt nạt như vậy. Chỉ là thái giám cũng dám quấy rầy thiếu chủ nhà nàng nghỉ ngơi sao? Đừng nhìn Thanh Nhi mặt dịu dàng, kỳ thực bản chất bên trong vốn là ngoan độc. Thái giám bên ngài cũng nhíu mày. Thường đến vào lúc này, Lâm Tường Vi sớm vênh váo ra, tại đột nhiên thay đổi tính tình làm rất hiểu. “Công chúa cũng đừng để Hoàng thượng chờ lâu nha.” Thái giám là được Hoa Quý phi phái đến tiếp Lâm Tường Vi, muốn chờ, Hoa Quý phi càng có khả năng chờ. Tiếp tục như vậy phải muốn mạng sao? “Lớn mật, Công chúa vừa mới hồi cung, tại nghỉ ngơi bên trong, Hoàng thượng thương Công chúa nhất, tất nhiên muốn Công chúa phải mệt mỏi. Ngươi quấy rầy thanh tĩnh của Công chúa, phải bị tội gì?” Thanh Nhi ở bên trong đột nhiên lớn tiếng, giọng như kiếm sắc bén trực tiếp bắn đến thái giám đứng ngoài cửa. mặt thái giám tái nhợt, môi run run dám lời nào. Thanh Nhi này từ khi nào nghiêm khắc như vậy? Lúc trước phải là dịu dàng dễ bắt nạt sao? Thái giám lúc này dám lời nào, vẫn đứng ở bên ngoài đợi Lâm Tường Vi ra. Chốc lát sau, tên thái giám khác đến thúc giục cũng bị Thanh Nhi chặn lại ngoài cửa. canh giờ sau, trước ánh mắt lo lắng chờ đợi của năm thái giám, cửa lớn mới được mở ra. Liễu Nguyệt Phi mặt cười nhìn mấy kẻ lo lắng bất an trước mắt, ra vẻ phần kinh ngạc “Tiết trời vừa vào thu, các công công đây sao có thể mồ hôi đầy đầu vậy?” gã thái giám thân phận có vẻ cao khó nhịu nhìn Liễu Nguyệt Phi, giọng mang theo tức giận “Là Công chúa khiến chúng ta chờ lâu nha, ra chiến trường lần đúng là khác hẳn, tính tình cũng lớn hơn rất nhiều.” Liễu Nguyệt Phi nhìn lướt qua, nhớ kỹ tướng mạo của gã, “Đúng vậy, chiến trường còn có thể tôi luyện khí phách nam nhân, công công có thể thử.” Chúng thái giám vừa nghe toàn bộ đều tức đến bốc khói, bất quá trong lòng cũng là thắc mắc nhiều hơn. Lâm Tường Vi này, làm sao có thể thay đổi nhiều như vậy?“Công chúa, người sai rồi. Mấy công công đây cần khí phách nam nhân, bọn họ cũng phải là nam nhân!” Hoàng Nhi đứng phía sau Liễu Nguyệt Phi . Đám thái giám nghe được liền nổi trận lôi đình. e ngại chỉ vào Hoàng Nhi mà mắng “Ngươi nha đầu đáng chết, cư nhiên dám ta, xem ta cho ngươi biết mặt!” “Làm càn, người của Công chúa mà các ngươi cũng dám ra tay?” Thanh Nhi tức giận , trong mắt để lộ ra nghiêm khắc. Thái giám vừa lớn tiếng liền hít sâu hơi. Đây chính là Thanh Nhi chặn bọn họ ngoài cửa ban nãy, quả thực dễ chọc! “Còn thất thần làm gì? mau dẫn đường cho Công chúa, phải Hoàng thượng chờ sao?” Hoàng Nhi lúc này cũng còn bộ dáng cười hì hì lúc trước, giống Thanh Nhi nghiêm khắc . Ánh mắt chứa sát ý nhìn thái giám vừa rống to với nàng, cư nhiên dám ra tay đầu nãi nãi*, xem nàng có đào mộ tổ tiên nhà lên ! (R: nãi nãi: giống như xưng hô ‘lão tử’ của nam, nãi nãi có thể hiểu là ‘bà’.) Thái giám lúc này đều toàn thân sợ hãi, vì sao chủ tớ ba người lại thay đổi lớn như vậy? Mọi người giờ phút này dám chậm trễ nữa. Tất cả đều thành dẫn đường cho ba người Liễu Nguyệt Phi đến Tuyên Hóa điện. Đại điện kim bích huy hoàng, năm bước có lầu, mười bước có các, hành lang uốn éo, mái hiên trạm trổ tinh vi, quả thực vô cùng xa hoa. Liễu Nguyệt Phi lén bĩu môi, xem ra Hoa Quý phi đúng là rất biết hưởng thụ.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 19: Hoa phi nương nương quá độc ác.
      Edit: Ring.


      Đứng bên ngoài đại điện, mùi thuốc Đông y xộc vào mũi, thái giám canh cửa vừa thấy người tới gắt cổ thông báo với bên trong: “Tường Vi Công chúa đến!”

      Sau đó, Liễu Nguyệt Phi thong thả tiêu sái bước vào đại điện, mà Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi ở ngoài chờ đợi. Trong điện, mùi thuốc Đông y lại càng nức mũi hơn, rất khó ngửi.

      đại điện, Hoàng đế Bắc Sát Lâm Sùng toàn thân vô lực nằm long ỷ, nhưng trong mắt lại lóe ra hưng phấn.

      Hoa Quý phi xinh đẹp cao quý ngồi bên, tuy hơn bốn mươi tuổi nhưng nhờ bảo dưỡng vô cùng tốt nên chút cũng nhìn ra được dấu ấn của thời gian, khinh thường nhìn lướt qua Liễu Nguyệt Phi, mặt tất cả đều là tức giận.

      Liễu Nguyệt Phi thu hồi tầm mắt, cười hành lễ với Hoàng đế Bắc Sát “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”

      Lâm Sùng thấy được nữ nhi bảo bối đương nhiên là cao hứng, nếu vô lực sớm chạy xuống, hưng phấn với Liễu Nguyệt Phi “Nữ nhi ngoan, nhanh đứng lên, đất lạnh.”

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy liền đứng lên, đối với Hoàng đế Lâm Sùng vô dụng này, Liễu Nguyệt Phi vẫn tôn kính, dù sao cũng là sủng ái, là chút ấm áp cuối cùng đời này của Lâm Tường Vi.

      “Tạ phụ hoàng!”

      “Hừ, Công chúa ra ngoài chuyến cư nhiên quên quy củ, thấy bản cung cũng hành lễ!” Hoa Quý phi bất mãn . Lâm Tường Vi này, lá gan lớn hơn ít nha, mới về cung tự cao tự đại, xem ả có cho nàng biết tay hay !

      Lâm Sùng vừa nghe, trong lòng liền run run, lo lắng với Liễu Nguyệt Phi “Nữ nhi ngoan, con vừa rồi chắc có nhìn đến Hoa phi, mau xin lỗi !”

      Liễu Nguyệt Phi ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Hoa phi, thuận theo lời Lâm Sùng mà “Phụ hoàng , nhi thần đúng là có nhìn đến Hoa phi nương nương ở đây đâu. Tại nhi thần lòng chỉ có phụ hoàng, người ngoài sao có thể lọt vào mắt nhi thần được.”

      Liễu Nguyệt Phi ý tứ , khiến Hoa phi mặt phẫn nộ. Lâm Tường Vi này khi nào học được cách chuyện vậy. Vốn định chỉ vào nàng mắng to, ai ngờ Lâm Tường Vi thông minh, biết dùng lời của Lâm Sùng đến chọc tức ả, liền tức giận nhìn thoáng qua Lâm Sùng, : “Hoàng thượng! Ngài xem nữ nhi bảo bối của ngài, tại cũng thèm đem nô tì để vào mắt, nô tì sao còn có uy tín quản lí hậu cung được đây!”

      Lâm Sùng bị kẹp ở giữa chỉ có thể ha ha cười làm lành. bên là nữ nhi nhất, bên là phi tử sợ nhất, giờ phút này cũng khó xử nha.

      Liễu Nguyệt Phi mỉm cười nhìn Hoa phi, tiếu lí tàng đao : “Nương nương phải mẹ đẻ của Tường Vi, trong lòng Tường vi đương nhiên có nương nương. Nương nương sao có thể so sánh với mẹ đẻ của Tường Vi được. Cho nên phải là Tường Vi đem nương nương để vào mắt, mà là trước giờ nương nương cũng có trong mắt ta.”

      Liễu Nguyệt Phi mặt mang mỉm cười nhưng giọng lại lạnh thấu xương, khiến Lâm Sùng cùng Hoa phi giật nảy mình. Lâm Sùng trợn mắt há hốc mồm, nữ nhi bảo bối của tính tình tuy vẫn vậy nhưng trực tiếp công kích như trước.

      Hoa phi là kinh ngạc trước thay đổi của nàng. Nếu là trước kia sớm tức giận đến mắng ả, vậy ả còn có thể bắt được điểm yếu đến trừng trị nàng! tại cư nhiên học được cách chuyện quanh co lòng vòng, lại khiến ả tìm ra lỗi gì.

      Đành phải lôi kéo Lâm Sùng làm bộ như ủy khuất “Hoàng thượng, Công chúa lớn gan hơn rồi, để ngài cùng nô tì ở đây đợi canh giờ , bây giờ còn đến vũ nhục nô tì. Nô tì biết nô tì thể so sánh với tiền Hậu, nhưng thế nào nô tì cũng là người quản lí hậu cung. Công chúa cũng quá cho nô tì mặt mũi rồi, nô tì bây giờ còn quản lí hậu cung thế nào đây!”

      Lâm Sùng khó xử nhìn Liễu Nguyệt Phi, biết làm sao.

      Liễu Nguyệt Phi vẫn giữ nguyên nụ cười “Nương nương hiểu lầm, Tường Vi mới trở lại cung, thân thể mỏi mệt chịu nổi, sao có thể để mặt uể oải đến gặp phụ hoàng, cho nên Tường Vi nghỉ ngơi chút mới đến. Hơn nữa, Tường Vi là tới gặp phụ hoàng chứ phải tới gặp nương nương, nếu nương nương mệt mỏi, có người bắt buộc nương nương tiếp tục ở lại chỗ này nha!”

      Hoa phi nghe vậy, giận đến tóc cũng muốn dựng đứng lên. Lâm Tường Vi này vẫn luôn để ả vào mắt! Tốt a, ra ngoài chuyến còn học được thông minh!

      “Hoàng thượng, ngài xem, Công chúa tại hoàn toàn đem nô tì để vào mắt, hậu cung này nô tì thể nào quản lí được nữa!”

      Lâm Sùng nghe vậy giật mình Ái phi, đừng……”

      “Nương nương ba lần thể quản lý hậu cung, xem ra đúng có cách nào. khi như vậy, Tường Vi ngại giúp nương nương quản lý!”

      Liễu Nguyệt Phi cắt ngang lời Lâm Sùng, nhíu mày chống lại Hoa phi. Quả nhiên lời này khiến sắc mặt Hoa phi đại biến, nhanh chóng “Từ xưa hậu cung vẫn do tần phi trong hậu cung quản lí, còn chưa có Công chúa nào đến cầm quyền, Công chúa đây đừng vượt quyền ”

      Lâm Sùng lúc này trở thành rùa đen rút đầu nhìn hai nữ nhân đấu nhau, sợ hãi than Lâm Tường Vi quả nhiên trưởng thành, cũng có thể yên tâm.

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy giọng nở nụ cười, với Hoa phi “Nương nương đừng quên, Tường Vi là họ Lâm, Tường Vi mới là hậu đại hoàng tộc Bắc Sát.”

      Ý ngoài lời chính là thiên hạ Bắc Sát đều của Lâm gia, huống gì hậu cung nho !

      Quả nhiên, Hoa phi tức giận chỉ kém sôi lên, trong mắt phát ánh sáng ngoan độc. Lâm Tường Vi, tại thể giữ!

      “Công chúa vẫn là chút, vì sao còn sống trở về? Bản cung thiếu chút nữa chuẩn bị lễ tang rồi!”

      “Đúng vậy, nữ nhi nha, con đào thoát như thế nào vậy?” Lâm Sùng thấy Hoa phi đến chính đề liền vội vàng hỏi, muốn nghe xem trong khoảng thời gian này nữ nhi bảo bối của rốt cuộc phải chịu khổ như thế nào.

      “Nữ nhi hôn mê chiến trường, được thôn dân ở biên cương Bắc Sát đưa về mới có thể bảo toàn tính mạng. Bởi vì lúc trước vẫn luôn hôn mê, giờ tỉnh lại mới có thể về nhà, để phụ hoàng lo lắng!” Liễu Nguyệt Phi thong thả kể lại những điều sớm bịa ra tốt, biểu cảm sinh động, y như nàng chính là Lâm Tường Vi.

      Quả nhiên, Lâm Sùng vừa nghe, trong mắt liền phiếm lệ quang, nữ nhi đáng thương của phải chịu khổ rồi. tại người còn chỗ nào thoải mái, gọi ngự y đến nhìn con lượt!”

      Liễu Nguyệt Phi ấm áp cười có việc gì, nhi thần tốt hơn nhiều!”

      Hoa phi trong mắt lộ ra sát khí, đáng chết, cư nhiên khiến Lâm Tường Vi chết, còn để nàng tránh được mạng!

      “Nếu Công chúa có việc gì, vậy chuyện lúc trước Công chúa khư khư cố chấp khiến Bắc Sát thương vong thảm trọng. Tục ngữ , Thiên Tử phạm pháp cùng tội như thứ dân, nô tì còn hy vọng Hoàng thượng theo lẽ công bằng mà giải quyết!”

      Liễu Nguyệt Phi trong lòng cười lạnh, Hoa phi quả nhiên là nham hiểm, bất quá, nàng cũng phải là Lâm Tường Vi ngu ngốc kia mà chờ bà ta đến khi dễ!

      Lâm Sùng vừa nghe, toàn thân cứng đờ, hai tay phát run, khổ sở nhìn Liễu Nguyệt Phi. Nữ nhi bảo bối của mới trở về liền bị phạt sao?

      Hoa phi vừa lòng nhìn biểu cảm của Lâm Sùng, với thái giám ngoài cửa gọi Hình bộ thượng thư Vương đại nhân đến yết kiến!”

      Khóe miệng gợi lên nụ cười ác độc, trong lòng hừ lạnh, Lâm Tường Vi a Lâm Tường Vi, ngươi nếu sống, vậy đến ăn chút đau khổ !

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 20: Bị phạt.
      Edit: Ring.


      Vừa xong thấy nam tử trung niên từ cửa vào. Liễu Nguyệt Phi híp mắt cười lạnh, động tác của Hoa phi đúng là mau!

      Lâm Sùng thấy Hoa phi ngay cả Hình bộ thượng thư cũng gọi đến, trong lòng liền oán trách Hoa phi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn dám lời nào, là vô dụng.

      “Thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Quý phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Vương đại nhân đến đứng bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, hành lễ vơi Lâm Sùng cùng Hoa phi ngồi .

      Lâm Sùng xoay mặt , để ý tới Vương đại nhân. Hoa phi ý cười dạt dào nhìn Liễu Nguyệt Phi đứng dưới, vẫy tay với Vương đại nhân “Vương đại nhân đứng dậy .”

      Vương đại nhân nghe vậy liền từ từ đứng dậy, với Hoa phi “Đa tạ nương nương, đa tạ Hoàng thượng!”

      Ngay lúc gã vừa đứng thẳng, trong đại điện liền vang lên tiếng rống giận nghiêm khắc.

      “Vương đại nhân lớn mật, thấy bản cung cư nhiên hành lễ, ngươi phải bị tội gì!”

      Vương đại nhân hiển nhiên bị rống giận của Liễu Nguyệt Phi dọa phen, lập tức quỳ xuống thỉnh an: “Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

      Trong đầu cũng ngừng suy nghĩ, Lâm Tường Vi này từ lúc nào mà quyết đoán đến vậy?

      Mà Lâm Sùng cùng Hoa phi ngồi có tâm tư khác nhau. Lâm Sùng là hai mắt sáng lên, ngờ nữ nhi lên chiến trường phen liền trở nên lợi hại như vậy, khiến kẻ làm cha là tự hào.

      Hoa phi lại càng dung được nàng, nháy mắt với Vương đại nhân, trong mắt tràn ngập sát ý.

      Động tác này đương nhiên là tránh được hai mắt của Liễu Nguyệt Phi. Vương đại nhân Hình bộ thượng thư này là người của Thái tử Lâm Bình Chi, Hoa phi lại là mẹ đẻ của Thái tử, hai người tất nhiên là phe.

      Nàng muốn nhìn Vương đại nhân này định tội nàng như thế nào!

      Lúc này, Hoa phi “Vương đại nhân, ngươi xem, Tường Vi Công chúa phạm vào tội gì, lại nên xử phạt như thế nào!”

      Lâm Sùng lúc này kinh hồn táng đảm chờ Vương đại nhân chuyện, trong lòng có dự cảm tốt.

      Liễu Nguyệt Phi liếc mắt cái, mặt vẫn giữ nụ cười .

      Bị Liễu Nguyệt Phi nhìn thoáng qua, da đầu Vương đại nhân liền run lên, cũng biết vì sao. lại đứng thẳng lên lần, dè dặt cẩn trọng nhìn Liễu Nguyệt Phi, trong lòng có loại bất an .

      Bất quá nghĩ lại, Tường Vi Công chúa cho dù thay đổi, chung quy ở hoàng cung Bắc Sát cũng là nơi nương tựa, có người hỗ trợ nàng. Nghĩ đến đây cũng hạ quyết tâm với Hoa phi “Tường Vi Công chúa để ý phản đối của quần thần, khư khư cố chấp lao tới tiền tuyến, vốn nên an phận thủ thường lại kiên quyết hoa tay múa chân chiến trường, kẻ biết giành việc với người trong nghề, lợi dụng thân phận Công chúa áp chế tướng lĩnh, cuối cùng khiến toàn quân bị diệt, thương vong thảm trọng, cũng là nguyên nhân căn bản dẫn đến thất bại của quân ta. Dựa theo luật pháp nước ta, phải xử hỏa hình!”

      cần a!” Lâm Sùng nghe đến đó, tim đều muốn nhảy ra. Hoả hình? Làm sao có thể!

      được, trẫm cho phép!” Muốn mạng nữ nhi bảo bối của , làm sao có thể!

      Hoa phi nghe vậy lạnh giọng “Thiên Tử phạm pháp tội như thứ dân, Công chúa hại chết nghìn nghìn vạn vạn dân chúng Bắc Sát, tất nhiên phải cho dân chúng công đạo!”

      “Hoa phi nương nương rất đúng, xin Hoàng thượng cân nhắc!” Vương đại nhân cũng phụ họa Hoa phi, khiến Lâm Sùng tìm được cách gì, chỉ có thể lo lắng suông.

      Liễu Nguyệt Phi mắt lạnh nhìn hết thảy. Hoàng đế vô dụng, khắp nơi đều là địch, Lâm Tường Vi a Lâm Tường Vi, cuộc sống của đúng là ổn, bất quá cũng vì chính có đầu óc, bị người lợi dụng mới phải mất mạng.

      “Vương đại nhân rất đúng, căn cứ luật pháp Bắc Sát, xác thực hẳn là xử trí hoả hình. Bất quá, luật pháp Bắc Sát là quản lý người của Bắc Sát!” Đuôi lông mày Liễu Nguyệt Phi khẽ nhướn, giọng càng lạnh hơn với Vương đại nhân “Bản cung tại là Công chúa hòa thân được Nam Tề khâm điểm, tất nhiên là người của Nam Tề, Bắc Sát giờ thể quán lý bản cung được nữa!”

      Thân phận Công chúa hòa thân này, đầu tiên là muốn để Lâm Mẫu Đơn dây dưa sư phụ, thứ hai là giữ chỗ cho sư nương* tương lai! ngờ bây giờ còn có thể lợi dụng phen.

      (R: sư nương: thê tử của sư phụ.)

      Lâm Sùng nghe vậy, trong lòng bật ngón cái. Nữ nhi của càng ngày càng lợi hại! Liền cao hứng phụ họa “Đúng, tại Tường Vi là người của Nam Tề Ngạo Vương, nếu có gì sơ xuất các ngươi chịu tội nổi ?”

      đến đây, Hoa phi nhất thời đầy bụng nước chua*. Nam Tề Ngạo Vương Hoa Khanh Trần này thiếu chút chính là con rể của ả, nửa đường lại nhảy ra kỳ đà cản mũi. Lâm Tường Vi này là đáng chết!

      (R: *đầy bụng nước chua: ý ghen tị.)

      Xem ra hôm nay là có cách nào khác khử nàng rồi. Lâm Tường Vi này đúng là con gián đánh mãi chết!

      “Công chúa là nóng vội, còn chưa gả ra ngoài nghĩ chính mình là người Nam Tề. Đúng là mất gốc!”

      Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi nhún vai có cách nào, ai bảo ta được Ngạo Vương coi trọng.” Giọng ra vẻ khó xử, biết nên làm thế nào.

      Hoa phi nhìn thấy liền bụng hỏa, muốn tiến lên cho nàng hai bạt tay. ràng biết Mẫu Đơn lòng muốn gả cho Ngạo Vương, Lâm tường Vi này phải thị uy với ả sao!

      “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Công chúa là Công chúa Bắc Sát, sao có thể cho dân chúng công đạo?”

      “Vậy nương nương muốn trừng phạt Tường Vi như thế nào? Bất quá nương nương phải nhớ kỹ, mặt này, tay này, chân này của Tường Vi, tương lai đều là của Ngạo Vương. Nương nương đừng làm bị thương chúng, nếu khó ăn với Vương gia nha!” Giọng còn lạnh băng như trước, tất cả đều là yếu ớt, khiến Hoa phi tức đến muốn đánh người!

      Lâm Sùng ngồi ở long ỷ sớm cười đến sốc hông, nhìn gương mặt tức giận của Hoa phi, trong lòng cũng thoải mái ít.

      Hoa phi lúc này quay đầu trừng mắt liếc cái, Lâm Sùng lập tức ngậm miệng dám cười nữa.

      Hoa phi suy nghĩ hồi mới tức giận “Liền phạt Tường Vi Công chúa trong khoảng thời gian trước khi xuất giá chăm sóc ngự hoa viên!”

      Trong khoảng thời gian này, ả muốn cho nàng đẹp mặt. Muốn gả cho Ngạo Vương Hoa Khanh Trần? có cửa đâu!

      Lâm Sùng vừa nghe, thấy là hình phạt đơn giản, cũng liên quan gì đến tính mạng liền đáp ứng “Như thế rất tốt, nữ nhi a, con phải chăm sóc ngự hoa viên, xem như là cho dân chúng Bắc Sát công đạo.”

      Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, như đăm chiêu nhìn về phía Lâm Sùng. Trong mắt Hoa phi đầy sát ý, thực ràng bỏ qua nàng dễ dàng như vậy. Sư phụ là đối tượng ả vẫn luôn muốn mượn sức, sao có thể để người khác giành lấy. Lâm Sùng thân là đế vương, đầu óc sao có thể đơn thuần đến thế, càng hiểu sao vậy mà có thể tại vị hơn bốn mươi năm. Phương diện này nhất định cũng có chuyện gì thể để người khác biết!

      Hít hơi sâu, vị thuốc ở đây làm ngực nàng khó chịu, thậm chí có chút mệt mỏi muốn ngủ. Này nhất định là thuốc Lâm Sùng dùng hàng ngày, có tác dụng khiến người ta mơ màng!

      Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng híp lại nhìn Hoa phi. Người này nhất định có liên quan!

      “Nương nương hạ lệnh, Tường Vi sao có thể nghe theo. Bắt đầu từ mai, Tường Vi liền chịu phạt chăm sóc ngự hoa viên!”

      Hoa phi nghe vậy hừ lạnh tiếng.

      Lâm Sùng cao hứng gật gật đầu. Tính mạng nữ nhi bảo bối của được bảo vệ rồi. Lúc này thân thể cũng có chút mỏi mệt, liền bảo Liễu Nguyệt Phi cùng Vương đại nhân lui xuống.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 21: Chăm sóc ngự hoa viên?
      Edit: Ring.


      Liễu Nguyệt Phi cùng Vương đại nhân sau khi hành lễ liền cùng rời khỏi đại điện.

      Vương đại nhân ở bên ngoài đại điện nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt Phi rồi liền xoay người rời .

      Cùng lúc đó, Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi cũng tới bên cạnh Liễu Nguyệt Phi. Liễu Nguyệt Phi nhìn thân ảnh của Vương đại nhân, với Hoàng Nhi “Người này, em để ý chút cho ta.”

      Sau đó liền mang theo Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi về tẩm cung của Lâm Tường Vi, Tường Vi các.

      Vừa trở lại phòng, Liễu Nguyệt Phi liền phân phó với Hoàng Nhi “Gọi Cực Thiên đến cho ta!”

      Dựa theo an bài của sư phụ, Cực Thiên hẳn là ở trong bóng tối, lúc này Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi đều ở đây, vậy Cực Thiên hẳn cũng nấp ở nơi gần đây.

      Quả nhiên, Hoàng Nhi vừa huýt tiếng, lát sau, người liền phi từ cửa sổ vào.

      Người này đúng là Cực Thiên, cung kính với Liễu Nguyệt Phi “Thiếu chủ!”

      Liễu Nguyệt Phi nhìn người khôi ngô đứng trước mặt, nhếch miệng cười “Cực Thiên, huynh trách ta chứ?”

      Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi nghe vậy, đều biết Liễu Nguyệt Phi đến chuyện gì, che miệng cười.

      Cực Thiên vừa nghe, trán liền ngừng run rẩy. Vì sao thiếu chủ mỗi lần thấy đều phải ra oai phủ đầu với chút vậy?

      “Thiếu chủ, Cực Thiên dám!” Thiếu chủ thể chọc, đây là chân lý!

      Liễu Nguyệt Phi thấy vậy, cũng gì nữa. Lúc trước khóa Cực Thiên trong khuê phòng của nàng, đúng là khiến mất hết mặt mũi với người trong Vô Ưu Môn. Lần này nàng là tình hỏi có trách nàng hay , ai biết thằng nhãi này còn tưởng rằng nàng lại chỉnh . Ai nha nha, chỉnh người vẫn nên quá mức, bằng danh dự của Liễu Nguyệt Phi nàng sớm tiêu tan. Quên , vẫn là hỏi chính trước.“Chuyện ta nhờ huynh tra thế nào rồi?”

      “Hồi thiếu chủ, ngọc bội Lâm Mẫu Đơn đeo là do Lâm Sùng đưa. Các con trai, con của Lâm Sùng đều có ngọc bội giống như thế.” Cực Thiên cung kính ra chuyện tra được.

      Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, ánh mắt nửa híp lại, ngón tay vô thức gõ bàn. như vậy, người có được ngọc bội đó vô cùng nhiều.“Vậy mười lăm năm trước, ai có được ngọc bội này?”

      “Dựa theo tuổi mà suy tính, Thái tử Lâm Bình Chi, Nhị hoàng tử Lâm Hoa Chi, Tam hoàng tử Lâm Thành Chi. Còn Công chúa, cũng chỉ có Lâm Tường Vi cùng Lâm Mẫu Đơn. Mười lăm năm trước, Lâm Bình Chi mười tuổi, Lâm Hoa Chi năm tuổi, mà Lâm Thành Chi vừa sinh ra, Lâm Tường Vi cùng Lâm Mẫu Đơn đều là hai tuổi.”

      đúng! Liễu Nguyệt Phi thầm than trong lòng. Trong trí nhớ của nàng, người đeo ngọc bội này chính là nam tử trưởng thành, mà Lâm Bình Chi lớn nhất cũng chỉ có mười tuổi, này là thể nào! như vậy, manh mối tới đây liền đứt sao?

      “Tiếp tục thăm dò, xem còn có thể tra ra cái gì!” Nàng cũng tin có người có thể xuyên qua giống nàng để giết người!

      “Dạ!” Cực Thiên trả lời tiếng, liền biến mất trong phòng.

      Liễu Nguyệt Phi suy tư hồi, liền kêu Thanh Nhi mang giấy vẽ đến. Lát sau liền đưa bản vẽ vẽ tốt cho Thanh Nhi “Thứ này em sai người làm ra cho ta trong đêm nay, đồng thời trang bị trong ngự hoa viên. Ngày mai ta bị phạt chăm sóc ngự hoa viên, đó là chuyện mệt nhọc cỡ nào nha.”

      Thanh Nhi vừa thấy, cười “Thiếu chủ đúng là lười biếng.” bản vẽ nhất định lại là máy móc gì đó thiếu chủ thiết kế.

      “Đây phải là làm biếng. Đây gọi là thông minh.” xong, Liễu Nguyệt Phi liền chui vào chăn ngủ.

      Thanh Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, để Hoàng Nhi canh giữ trong này, nàng liền tìm người môn chủ an bài trong hoàng cung Bắc Sát. Chăm sóc ngự hoa viên mệt, làm này nọ cũng mệt nha.

      ……

      Trong căn phòng xa hoa, lụa mỏng che đậy, đàn hương nức mũi, Hoa phi nhắm mắt hưởng thụ xoa bóp của cung nữ.

      Trước mặt ả đúng là người vừa rồi đứng đại điện, Hình bộ thượng thu Vương đại nhân.“Nương nương, Thái tử cùng Công chúa lập tức hồi cung, nương nương còn đơn thương độc mã nữa.”

      Nghe vậy, Hoa phi khịt mũi hừ lạnh “Lâm Tường Vi kia còn chưa đủ để trở thành đối thủ của bản cung, càng cần Thái tử phải xuất mã. Cái ghế Vương phi của Ngạo vương Hoa Khanh Trần này nhất định phải là của nữ nhi bản cung, Mẫu Đơn Công chúa.”

      “Bất quá, Lâm Tường Vi lần này trở về giống như thay đổi.” Vương đại nhân do dự , biểu đại điện lúc trước của Lâm Tường Vi đúng là khiến giật mình.

      “Hừ, quỷ môn quan chuyến, quả là thay đổi. Bất quá bản tính khó sửa, bản cung cũng tin Lâm Tường Vi đột nhiên thông minh lên!” Hoa phi đột nhiên mở hai mắt, trong mắt tất cả đều là tính kế “Sau lưng Lâm Tường Vi lúc này nhất định có quân sư!”

      “Lời của nương nương đúng. Bất quá, ai là quân sư của Lâm Tường Vi? Hoàng thượng sao?”

      “Lão nhân kia sắp si ngốc, còn có thể tính kế gì nữa? Trở về tăng thêm chút liều lượng trong thuốc, tử lão nhân sao còn chưa chết!”

      “Dạ!” Vương đại nhân lau mồ hôi lạnh, quả nhiên độc nhất phụ nhân tâm*, Hoàng đế đều bị mẹ con ả khống chế còn chưa vừa lòng. May mắn ông ta chọn theo Thái tử, nếu nhất định bị mẹ con này giết chết. đại điện tại cơ bản ai dám chống đối Thái tử. Bầu trời của Bắc Sát này, sắp thay đổi.

      (R: độc nhất phụ nhân tâm: ác độc nhất chính là lòng dạ đàn bà.)

      “Còn có, tra cho bản cung bên người Lâm Tường Vi có ai. Bản cung muốn nhìn là ai ở sau lưng Lâm Tường Vi bày mưu tính kế!” Hoa phi mặt ngoan độc, thuận ta sống nghịch ta chết, Lâm Tường Vi nhất định phải chết!

      ……

      Ngày tiếp theo, mặt trời vừa lên, Liễu Nguyệt Phi bị người Hoa phi phái tới kêu dậy tới ngự hoa viên. Liễu Nguyệt Phi mặt buồn ngủ, ngáp điên cuồng, hoàn toàn chính là thiếu ngủ.

      Ở sơn trang, ở Vô Ưu Môn, ai dám để nàng thức sớm như vậy. Mười lăm năm ngủ nướng, lúc này cư nhiên bị tiểu cung nữ đánh thức. Tức giận khi rời giường sáng sớm của Liễu Nguyệt Phi mười lăm năm chưa từng bùng nổ, lúc này lại sắp bộc phát!

      “Nương nương có lệnh, Công chúa hôm nay phải tưới nước toàn bộ ngự hoa viên, cho ai phụ giúp!” Cung nữ tên Hồng Mai, chính là cung nữ bên người Hoa phi, lúc này được Hoa phi phái tới giám thị Liễu Nguyệt Phi, mục đích là cho nàng biết mặt muộn chút.

      “Ừm.” Liễu Nguyệt Phi ngủ gật người Thanh Nhi, cũng biết là có nghe được Hồng Mai gì hay .

      Hồng Mai thấy Liễu Nguyệt Phi như thế, ánh mắt chợt lóe, lớn tiếng “Công chúa ngài là có nghe hay , nghe được liền lập tức làm việc!”

      Phượng hoàng mất lông bằng gà, Lâm Tường Vi nàng bây giờ cũng chỉ có thân phận Công chúa, hơn nữa trong hậu cung ai nhìn vừa mắt nàng, cũng ai tôn trọng nàng.

      Hồng Mai ỷ là đại nha hoàn của Hoa phi, ăn mặc ở đều tốt hơn Lâm Tường Vi, tự nhiên cũng cảm thấy chính mình cao hơn Lâm Tường Vi bậc. Lâm Tường Vi nếu có danh hiệu Công chúa, tất nhiên còn tôn quý bằng ả.

      “Công chúa nếu hôm nay tưới nước hết tất cả vườn hoa cho ăn cơm!”

      “Đánh!” Hồng Mai luôn ngừng, Liễu Nguyệt Phi cũng phát hỏa! Mặc kệ ngươi là ai, ầm ỹ đến ta, ta liền đánh!

      Hoàng Nhi nghe vậy, hưng phấn xoa nắm đấm, vung lên bạt tay với Hồng Mai sợ ra mặt!

      “Trước mặt Công chúa hô to gọi , cũng nhìn xem ngươi là thân phận gì!”

      xong, lại là bạt tai trực tiếp quăng qua, đánh đến Hồng Mai lấy lại tinh thần được!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :