1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[XUYÊN KHÔNG] SỦNG ĐỒ LÊN TRỜI, VẠN VẠN TUẾ - KHUYNH AO AO (82C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 7: Chế tạo vũ khí đại.
      Edit: Ring.


      “Ha ha, Hoa Công tử, ta có nghe lầm chứ? Vương gia phái đến có ích lợi gì?”

      Hồ sư phụ đánh giá Liễu Nguyệt Phi, dáng người như thế này cũng dám đến chế tạo vũ khí? Đừng lãng phí lương thực, đến từ chỗ nào về chỗ đó .

      (R: muốn edit là ‘lên từ đâu xuống lại chỗ đó ’, mà nghĩ lại này nữ chính, edit lơ mơ ăn gạch nên thôi :)))

      Khinh bỉ của Hồ sư phụ, Liễu Nguyệt Phi đều thấy, nàng chỉ cười đáp lại.

      Thấy Liễu Nguyệt Phi nhìn mình kì lạ như vậy, trong lòng Hồ sư phụ bộp tiếng, biết vì sao cảm thấy sau lưng lành lạnh.

      là Vương gia phân phó, ngươi sao có thể phỏng đoán?” Công tử Hoa từ đầu đến cuối đều chỉ có biểu cảm, hơn nữa còn là biểu cảm lạnh lùng đẩy người ta ra ngàn dặm.

      Hồ sư phụ thấy vậy cũng được gì nữa, đành phải khúm núm: “Nếu như vậy, chúng tiểu nhân lĩnh mệnh, toàn lực phối hợp Công tử Mị, còn mời Hoa Công tử báo lại với Vương gia.”

      Công tử Hoa gật đầu liền rời , để mình Liễu Nguyệt Phi ở lại.

      Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn thân ảnh Công tử Hoa rời , người này, chẳng lẽ sợ lẻ loi sao*?

      (R: chắc ý bạn Nguyệt là bạn Hoa khó gần vậy sợ đơn sao, ta đoán vậy :|)

      biết Công tử Mị có gì phân phó?” Thấy Công tử Hoa rời , khẩu khí của Hồ sư phụ liền thay đổi. Quân doanh này từ lúc nào xuất Công tử Mị vậy?

      Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi híp mắt nhìn Hồ sư phụ, gọi Công tử Hoa là Hoa Công tử, đến nàng liền trực tiếp gọi Công tử Mị*. Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh tiếng “Mang ta xem vũ khí của các ngươi.”

      (R: gọi ‘Hoa công tử’ tôn kính hơn gọi ‘công tử Hoa’.)

      Thấy thái độ cao ngạo của Liễu Nguyệt Phi, trong lòng Hồ sư phụ vô cùng khó chịu, nhưng là Vương gia phân phó, lại nhớ đến lạnh lẽo sau lưng vừa rồi, đành phải dẫn Liễu Nguyệt Phi vào lều trại.

      “Những thứ này, tất cả đều là vũ khí chúng ta chế tạo ra!” Tiến vào đại trướng, Hồ sư phụ chỉ vào những binh khí lớn đủ loại bên trong, mặt tất cả đều là tự hào.

      Liễu Nguyệt Phi liếc mắt cái, đơn giản chính là ít đao, thương, côn truyền thống, thích hợp cá nhân sử dụng, cũng có vũ khí nào lực sát thương lớn.

      biết Công tử Mị tới làm chi? Là chuẩn bị rèn sắt, hay là bào gỗ?”Công tử Hoa tại còn ở đây, nhìn thân thể nhắn của Liễu Nguyệt Phi, Hồ sư phụ liền sợ gì mà . Mình lúc trước cũng quá nhát gan rồi, cư nhiên bị tiểu nam nhân như vậy dọa!

      “Ai ta đến làm những thứ này?” Liễu Nguyệt Phi xem xét mấy món vũ khí rồi cầm thử vài cái, nặng như vậy, binh lính muốn dùng cần tốn đến bao nhiêu khí lực? Hơn nữa lãng phí sắt!

      “Vậy tiểu nhân biết Công tử Mị đến binh khí bộ của chúng ta để làm gì?” Hồ sư phụ dựa vào thân hình ‘cường tráng’ của chính mình, càng để Liễu Nguyệt Phi vào mắt.

      Đối với chuyện này, Liễu Nguyệt Phi cười lạnh trong lòng, cũng chẳng thèm nhìn đến khiêu khích của Hồ sư phụ, giọng hỏi “Có giấy bút hay ?”

      “Có, ở bên kia.” Hồ sư phụ tuy hiểu Liễu Nguyệt Phi muốn bút giấy làm gì nhưng là vẫn là nghe theo, chỉ sang bàn ghế đặt ở bên.

      Liễu Nguyệt Phi thấy vậy liền đến bàn Hồ sư phụ chỉ, trực tiếp ngồi xuống cầm lấy bút lông, nhìn vài cái, sau đó bẻ gãy, sử dụng nửa phần gãy bắt đầu vẽ.

      Hồ sư phụ hoàn toàn hiểu Liễu Nguyệt Phi làm cái gì, đến kho binh khí sao lại ngồi vẽ tranh, lại còn bẻ gãy bút như vậy?

      Đợi nửa ngày, Liễu Nguyệt Phi hoàn toàn chìm trong bản vẽ, Hồ sư phụ nhìn chán bèn ngồi xuống ghế bắt đầu ngủ gật.

      canh giờ sau, Liễu Nguyệt Phi rốt cục hoàn thành, nhìn Hồ sư phụ tựa vào ghế ngủ, Liễu Nguyệt Phi có chút bất đắc dĩ, người này đúng là heo.

      “Này, Hồ sư phụ, ăn cơm!”

      “Hả? Ăn cơm ăn cơm?” Hồ sư phụ vừa nghe, quả nhiên lập tức bật dậy chạy ra ngoài. Chạy nửa mới phát thích hợp, quay đầu thấy Liễu Nguyệt Phi vẻ mặt gian trá mới biết chính mình bị đùa giỡn. muốn phát hỏa, lại nghĩ đến đối phương là người của Vương gia, liền nhịn xuống.

      Liễu Nguyệt Phi buồn cười nhìn biểu cảm thay đổi mặt Hồ sư phụ, đem mấy bản vẽ trong tay đưa cho “Chiếu theo những gì ta vẽ mà làm, mặt có đánh số, sau đó dựa theo bản vẽ cuối cùng kia ráp lại theo số. Phần này làm bằng gỗ, phần này dùng sắt rèn. Bây giờ bắt đầu , sáng mai Vương gia kiểm tra!”

      Mới đầu Hồ sư phụ cũng để ý, bởi vì xem hiểu Liễu Nguyệt Phi vẽ cái gì, nhưng là vừa nghe đến hai chữ Vương gia, tinh thần liền hắng hái lên, gật đầu đáp ứng ngay.

      Liễu Nguyệt Phi bất đắc dĩ, sư phụ chính là tử huyệt của người này, bộ dáng chó săn điển hình.

      ~

      Trong gian lều trại có vẻ u, ánh mặt trời chiếu đến các góc, ràng là ban ngày, lại hắc ám, lãnh hơn cả ban đêm.

      Công tử Thanh ngồi nghiêm chỉnh ở ghế , hung ác với mấy tráng hán đứng dưới “Thấy được Công tử Mị làm cái gì?”

      “Bẩm Công tử, tiểu nhân thấy công tử Mị giao cho Hồ sư phụ mấy bản vẽ, kêu Hồ sư phụ theo đó mà làm!”

      “Nga, ngươi có nhìn được là cái gì ?” Cái mũi khoằm của công tử Thanh được ánh sáng lờ mờ chiếu vào càng có vẻ hung ác.

      “Tiểu nhân có nhìn đến.” Nam nhân giọng lo lắng .

      Nghe vậy, hai mắt hẹp dài của Công tử Thanh bắn ra tia lạnh lẽo như là muốn cắn nuốt người nọ.

      lúc sau mới : “Đêm nay các ngươi hủy vật kia cho ta!”

      cho phép, cũng thể để bất luận kẻ nào ngăn trở tiền đồ của . Kẻ nào có khả năng ngáng chân , kết cục chỉ có chết! Công tử Mị, muốn trách trách ngươi sinh đúng thời, đụng phải Công tử Thanh ta!

      ~

      Sáng sớm hôm sau, Liễu Nguyệt Phi vừa đến binh khí bộ cảm giác bầu khí thích hợp. Tiến vào đại trướng liền nhìn thấy Hồ sư phụ thất thần ngã ngồi mặt đất, bên cạnh còn có đám thợ phụ. Xem ra có chuyện rồi, nàng nhìn về phía Hồ sư phụ hỏi “Hồ sư phụ, sao lại thế này?”

      Hồ sư phụ nghe vậy toàn thân cứng ngắc, chậm rãi xoay người đối mặt Liễu Nguyệt Phi, mặt đều là hoảng loạn cùng sợ hãi, giọng ,“Công tử… Công tử Mị, vũ khí, vũ khí ngươi thiết kế……”

      Giọng Hồ sư phụ tuy nhưng trong lều trại an tĩnh, Liễu Nguyệt Phi vẫn nghe được ràng, nhíu mày hỏi “Vũ khí làm sao vậy?”

      Hồ sư phụ cúi đầu, sợ hãi “Bị hủy, toàn bộ bị hủy!”

      Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi nhìn đến chỗ đặt vũ khí hôm qua, nhất thời hai hàng lông mày nhíu chặt, trong mắt lên tia phẫn nộ! Chỗ đó làm gì còn vũ khí gì nữa, chỉ còn đám gỗ!

      “Công tử Mị, này cũng liên quan đến ta nha. Chuyện Vương gia giao cho ngươi là của ngươi, thể liên lụy đến chúng ta!” Hồ sư phụ toàn thân phát run nhưng đầu óc lại ràng. Vương gia giao nhiệm vụ, hoàn thành chắc chắn phải chết, giờ phút này chỉ có thể tìm người đứng ra nhận tội.

      Quân doanh canh phòng nghiêm ngặt, ngoại tặc thể tiến vào, vậy tất nhiên là ở đây có nội tặc. Hồ sư phụ cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, cho nên cật lực phủ nhận quan hệ để tự bảo vệ mình.

      Trong đầu Liễu Nguyệt Phi lúc này lóe lên tia sáng, xuất bóng người. Xem ra người đó là khả nghi nhất.

      “Vương gia đến!” Lúc này, ngoài trướng truyền đến giọng thông báo vang dội.

      Tất cả người trong trướng đều cả kinh, Hồ sư phụ giống như châu chấu chảo nóng, những thợ phụ khác cũng cúi đầu biết làm sao.

      Liễu Nguyệt Phi dừng mắt đám vũ khí bị phá hoại, đột nhiên khóe miệng chậm rãi nâng lên. Muốn hại nàng, còn phải xem có bản lĩnh đó !

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 8: Vũ khí bị hủy?
      Edit: Ring.


      “Sao lại thế này?” Cảm giác được bên trong có chút khác thường, Hoa Khanh Trần đợi người ra ngênh đón chủ động vào.

      Vừa bước vào trướng, sát khí mãnh liệt liền ập đến. Trong lều trại, áp suất tựa như giảm thấp khiến người ta khó thở. Ánh mắt sắc bén của Hoa Khanh Trần đảo quanh, phát ra được sát khí như thế này chỉ có đồ đệ bảo bối của , mày kiếm nhăn chặt, thích nàng như vậy!

      Theo sau vào là Triệu Tướng quân cùng Đông Phương Ngưng Tử, hai người đều là những kẻ lăn lộn chiến trường, cũng cảm giác được trong trướng tràn ngập sát khí, nhưng thế giống Hoa Khanh Trần dễ dàng biết được là ai phát ra. Triệu Tướng quân lóe mắt, biết là người phương nào có thể có sát khí như vậy.

      Đông Phương Ngưng Tử lại nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Phi, biết vì sao, nhìn bóng lưng nàng giống như mãnh liệt tức giận.

      Công tử Hoa theo phía sau Hoa Khanh Trần, mắt lạnh nhìn hết thảy vẫn gì. Công tử Thanh cũng rất nhanh phát hơi thở trầm thấp trong trướng, nhìn đống gỗ vụn dưới chân Liễu Nguyệt Phi, lập tức hiểu , tâm tình cực tốt, đến là muốn xem xem nàng báo cáo kết quả như thế nào!

      Đám người Hồ sư phụ thấy Hoa Khanh Trần đến sắc mặt đều xanh mét, chân run run, lập tức quỳ xuống thỉnh an.

      Liễu Nguyệt Phi lúc này thu hồi tất cả sát khí, mắt lạnh nhìn gỗ vụn đất, xoay người lại, mặt lại tươi cười chấp tay hành lễ với Hoa Khanh Trần.

      Hoa Khanh Trần híp mắt nhìn nàng. Tươi cười của nàng vẫn chưa chạm đến đáy mắt, có chút lạnh lẽo, cũng có chút giả dối. Dựa theo hiểu biết của đối với nàng, này phải dấu hiệu gì tốt.

      “Công tử Mị, ngày của ngươi hết, còn mau mang thứ ngươi làm ra để chúng ta mở mang tầm mắt !” Đôi mắt dài của công tử Thanh lúc này tựa như chuột khiến người ta chán ghét.

      Liễu Nguyệt Phi nhìn , cười ngờ Công tử Thanh lại tò mò đến vậy.”

      phải tò mò, mà là sợ Công tử Mị chậm trễ thời gian của mọi người. Hành quân đánh giặc quan trọng nhất chính là thời gian. Nếu Công tử Mị có khả năng, cũng nhanh nhận để Vương gia trách phạt !”

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy cười khẽ ra tiếng, với Công tử Thanh “Chẳng lẽ ngày hôm qua Công tử Thanh còn chưa có quỳ thoải mái? nhớ hay sao mà hôm nay vẫn giành mở miệng trước Vương gia? Chẳng lẽ trong mắt công tử Thanh vẫn chưa có Vương gia ư?”

      Giọng lười nhác lại có phần giận dữ, lúc nặng lúc , nghiêm khắc !

      Nghe xong, Công tử Thanh phẫn nộ nhìn Liễu Nguyệt Phi, lúc trước , đợi đến khi hai câu mới nhắc, đây đúng là dùng Hoa Khanh Trần áp chế mà! Công tử Mị này đúng là giả dối, thể trừ!

      Trong lòng ngoan độc nghĩ vậy, mặt lại biểu hèn mọn, hướng Hoa Khanh Trần quỳ xuống, giả dối : “Thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ chính là muốn vì Vương gia chia sẻ, chú ý mới mạo phạm Vương gia, xin Vương gia trách phạt!”

      Hoa Khanh Trần nghe vậy chỉ nhìn cái, nhàn nhạt chữ “Ừm”.

      Công tử Thanh thấy vậy, trong ngực đập mạnh cái, theo Vương gia nhiều năm, tính nết của Vương gia, ít nhiều cũng hiểu được!

      Đứng dậy đắc ý nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi, lại biết Hoa Khanh Trần chính là xem diễn, loại tình huống này cứ giao cho đồ nhi xử lí .

      “Có phải có chuyện gì hay ?” Đông Phương Ngưng Tử đột nhiên hỏi, nhìn gương mặt sợ hãi của Hồ sư phụ, lại nhìn đôi mắt phẫn nộ của Công tử Mị, cảm giác có chuyện xảy ra, là liên quan đến vũ khí hôm nay sao?

      Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu cười nhìn Đông Phương Ngưng Tử, thấy trong mắt chỉ có quan tâm, còn ý gì khác, trong lòng chậm rãi có tia ấm áp, lắc đầu sao!”

      Hành động này lại khiến Hoa Khanh Trần vô cùng chói mắt, hai người bọn họ quen biết khi nào?

      “Nếu như vậy còn mau trình lên!” Công tử Thanh vui sướng khi người gặp họa , là ‘ sao’ ư?

      Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn Công tử Thanh, cười với Hồ sư phụ “Mau đem những thứ đó ra cho Vương gia nhìn!”

      Hồ sư phụ bị gọi tên toàn thân cứng đờ, khó hiểu nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi, nhưng là cũng dám nghĩ nhiều, lưu loát đứng dậy, ôm đám gỗ vụn run run đến trước mặt Hoa Khanh Trần, bùm tiếng quỳ xuống, khóc : “Vương gia, việc này liên quan đến tiểu nhân!”

      Mọi người thấy Hồ sư phụ ôm đến đống gỗ nát, hiểu nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi. Trong mắt Hoa Khanh Trần xẹt qua tia khác thường , ra là thế!

      Công tử Thanh thấy vậy cười thầm trong lòng, mặt lại cố ý giận dữ “Công tử Mị, ngươi dám dùng thứ rác rưởi cặn bã đó đến lừa gạt Vương gia, ngươi phải bị tội gì!”

      Mọi người nghe vậy đều cả kinh, cẩn thận nhìn lại, đúng là đống rác rưởi. Triệu Tướng quân lúc này trừng mắt chỉ vào Liễu Nguyệt Phi : “Công tử Mị, ngươi lại dám đùa bỡn Vương gia như thế, người đâu, đem Công tử Mị bắt lại cho ta, xử quyết ngay tại chỗ!”

      Mọi người cả kinh, Hồ sư phụ bị dọa đến ngã ngồi đất. May mắn phải !

      Công tử Thanh cười lạnh, Công tử Mị, ngờ chỉ như vậy diệt được ngươi!

      thể!” Thấy vậy, Đông Phương Ngưng Tử vội vàng ra tiếng ngăn lại!

      “Vương gia, ta xem vẫn là hỏi Công tử Mị tình huống trước mắt là gì. thể dễ dàng định tội như vậy!”

      Hoa Khanh Trần nhíu mày nhìn Đông Phương Ngưng Tử, theo biết bọn họ hôm qua mới gặp mặt, sao bây giờ lại quan tâm Nguyệt nhi đến vậy?

      “Triệu Tướng quân làm gì kết luận tại hạ đùa bớn Vương gia sớm vậy? Tại hạ chỉ bảo Hồ sư phụ mang những thứ này ra, vẫn chưa này chính là thành phẩm!” Liễu Nguyệt Phi mắt lạnh trào phúng, Triệu Tướng quân này rất khinh suất, chuyện tình còn chưa làm ràng vội định tội nàng, hèn chi tuổi bó to cũng chỉ là Tướng quân ngũ phẩm.

      Sau đó nhìn về phía Hoa Khanh Trần, vờ cung kính “Thuộc hạ tại liền cho Vương gia xem vũ khí này sử dụng như thế nào!”

      Dứt lời, Hồ sư phụ khó tin nhìn Liễu Nguyệt Phi, đều thành như vậy, còn có biện pháp gì?

      Công tử Thanh hừ lạnh, cho rằng Liễu Nguyệt Phi kéo dài thời gian. Công tử Hoa vẫn có biểu cảm gì. Triệu Tướng quân nhíu mày, vật kia nhìn có vẻ chịu nổi cú, còn có thể làm được gì?

      Hoa Khanh Trần nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra trước mắt, trong con ngươi đen nhìn ra được cảm xúc gì, giọng trầm thấp từ tính “Chuẩn.”

      Liễu Nguyệt Phi vừa nghe liền làm mặt quỷ với Hoa Khanh Trần, đến đám gỗ vụn kia. Kỳ thực mấy mảnh gỗ này là mấy bộ phận , cuối cùng ráp lại mới thành phẩm, bởi vì làm vậy có thể thấy được thiết kế bên trong. tại bị hủy, chỉ là những bộ phận rời ra, vì hôm qua thợ phụ rèn đinh ốc chưa chắc chắn nên chỉnh thể máy móc vẫn chưa vững chắc, vì vậy mà rất dễ dàng hư hỏng. Như bây giờ, cũng chỉ là rời rạc chứ phải gỗ vụn.

      Liễu Nguyệt Phi ngồi dưới đất, kêu thợ phụ lấy ít đinh ốc cùng công cụ đến, bắt đầu lắp ráp lại. Khóe miệng treo nụ cười, nàng muốn cho những kẻ thiển cận này biết cái gì mới gọi là vũ khí! canh giờ sau, cỗ máy đại to như con ngựa xuất trước mắt mọi người! Liễu Nguyệt Phi phủi phủi tro bụi người, thoải mái đứng lên!
      Huyền Vân thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 9: Sức mạnh của vũ khí.
      Edit: Ring.


      “Đây là cái gì?” Mở miệng trước hết là Triệu Tướng quân, kinh ngạc khi thấy Liễu Nguyệt Phi làm này nọ chút liền biến đống gỗ vụn thành thứ này.

      Thân thể vốn phát run của Hồ sư phụ cũng dần bình tĩnh lại, vẫn luôn nhìn Liễu Nguyệt Phi, ngờ vậy mà nàng sửa được, có chút khó tin.

      “Vũ khí a, đây chính là vũ khí kiểu mới tại hạ đặc biệt chế tạo để làm kinh thành quân địch bốc cháy!” đến vũ khí, hai mắt Liễu Nguyệt Phi liền sáng lên.

      Hoa Khanh Trần vẫn luôn nhìn chăm chú Liễu Nguyệt Phi, từ khi nàng bắt đầu tập trung, phần nghiêm túc đó liền thu hút ánh mắt của . tại hoàn thành được vũ khí nàng tự hào, phần sáng láng này lại khiến mê muội. Cảm giác có gì đó chậm rãi thay đổi trong lòng, thể ngăn cản, cũng muốn ngăn cản.

      “Còn phải đám gỗ mục, chừng đá mấy đá tan tành!”Thấy Liễu Nguyệt Phi chỉ cần canh giờ sửa lại được, trong lòng Công tử Thanh tức giận thôi, đám phế vật kia, ngay cả chuyện như vậy cũng làm xong!

      “Công tử Thanh là nghi ngờ vững chắc của nó sao? Công tử Thanh có thể tự mình thử xem!” Liễu Nguyệt Phi nghe vậy khóe miệng giơ lên .

      Đừng tưởng rằng nó vẫn là đám gỗ vụn kia, nàng cần phải cho thấy cái gì mới gọi là vũ khí!

      Nghe Liễu Nguyệt Phi dễ dàng như vậy, Công tử Thanh có chút do dự, nhưng là cẩn thận liếc mắt nhìn đám gỗ kia cái, chậm rãi trầm tĩnh lại. Nếu tối hôm qua hủy được, tại cũng có thể làm lại lần.

      xong liền nhanh chóng bước lên, dùng chân toàn lực đá mấy cái, nhưng có động tĩnh gì.

      Sao có thể như vậy?

      “Công tử Thanh thử nghiệm xong chưa? Có đủ vững chắc hay ?” Liễu Nguyệt Phi mắt lạnh nhìn động tác buồn cười của Công tử Thanh. Xem ra lần sau nàng nên làm tất cả đều bằng sắt, cho đá đến gãy chân luôn!

      Thấy Liễu Nguyệt Phi vậy, Công tử Thanh cũng tiện đá tiếp nữa, bèn khó hiểu nhìn vật kia, vì sao dùng hết toàn lực cũng lay chuyển được?

      Lại biết lúc này trong mắt Hoa Khanh Trần lên tia sát ý.

      “Công tử Mị vẫn là nhanh , vật này có tác dụng gì?” Triệu Tướng quân lúc này có chút gấp gáp, lại còn có tia chờ mong.

      Đông Phương Ngưng Tử hai mắt sáng lên nhìn Liễu Nguyệt Phi, cũng có chút tò mò. Vật trước mắt bị Công tử Thanh đá mạnh vậy cũng chưa hề hấn gì, tin chắc còn có tác dụng đáng kinh ngạc hơn.

      Hoa Khanh Trần lúc này nhấp ngụm trà Công tử Hoa bưng lên, lẳng lặng nhìn xem hết thảy.

      “Chỗ này rất chật chội, còn mời Vương gia cùng Tướng quân theo tại hạ đến nơi trống trải bên ngoài, triển lãm cho mọi người xem.”

      Liễu Nguyệt Phi nhìn quanh bốn phía, nơi này quá , nàng sợ cẩn thận đem toàn bộ quân doanh thiêu rụi luôn.

      “Chuẩn!” Liễu Nguyệt Phi vừa xong, Hoa Khanh Trần liền đáp ứng, đứng dậy dẫn đầu rời .

      Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi chu miệng bất đắc dĩ, chuyện của nàng sư phụ đều đoán thực chuẩn!

      Kêu bốn thợ phụ đẩy vũ khí ra ngoài, lại phân phó hai người lấy dầu cùng đá lửa, sau đó nàng liền ra ngoài tìm Hoa Khanh Trần.

      Vừa bước ra cửa quân doanh bao lâu thấy Hoa Khanh Trần cùng mọi người đứng mảnh đất trống, cách đó chừng trăm mét có tảng đá lớn cao năm mét. Quả nhiên, sư phụ ràng biết vừa rồi nàng nghĩ gì!

      “Đứng ở chỗ này, ngươi khiến tảng đá kia bốc cháy là được rồi!” Thấy Liễu Nguyệt Phi ra, Hoa Khanh Trần ra lệnh.

      “Dạ, Vương gia!” Liễu Nguyệt Phi cười trả lời, khoảng cách trăm mét, vừa đúng với số liệu nàng thiết kế!

      Thấy thợ phụ mang dầu cùng đá lửa đến, Liễu Nguyệt Phi mệnh lệnh mang toàn bộ dầu đổ vào cái lọ vũ khí, tiếp theo quay đồng thời tay cầm hai bên. Sau đó, ống gỗ rất dài liền từ từ lên cao, liên tục dài ra, cuối cùng khi đạt khoảng mười mét dừng lại. Thợ phụ lại đổi sang quay nhanh tay cầm khác, vài giây sau, cột nước từ ống gỗ trực tiếp bắn về tảng đá phía xa. Thợ phụ càng dùng sức, cột nước lại càng bắn xa. Cuối cùng sau khi bắn xong toàn bộ dầu, Liễu Nguyệt Phi cầm đá lửa tay quăng phát, trong nháy mắt, tảng đá đằng xa liền bốc cháy. Chung quanh tảng đá vì đều là dầu nên lúc này hừng hực cháy lớn.

      Những gì diễn ra trước mắt làm mọi người ở đây hưng phấn lên, vật này quả nhiên lợi hại! Chỉ có Công tử Thanh nhíu mày khó chịu!

      “Quả nhiên lợi hại, Công tử Mị, vật này gọi là gì?” Đông Phương Ngưng Tử mở miệng hỏi, trong giọng để lộ vẻ hưng phấn.

      “Có vật này, chúng ta liền có thể thiêu kinh thành mà phải hy sinh người nào!” Triệu Tướng quân cũng vừa lòng gật đầu. chiến trường, bên nào thương vong nhất bên đó giành thắng lợi. Thứ này hoàn toàn có thể biến thế cục thành bên thảm bại, bên lông tóc vô thương! Mặt than của Công tử Hoa cũng lộ ra ít thần sắc kinh ngạc.

      “Vật này trước mắt còn chưa có tên, nếu , Vương gia đặt cho nó cái tên ?” Loại chuyện đặt tên này, trước đây nàng đều giao cho sư phụ, tại cũng vậy. Chỉ cần có liên quan đến vũ khí, máy móc, cả đầu nàng cũng chỉ có nó, còn lại hoàn toàn để ý đến.

      “Vậy gọi Hỏa Long . Truyền lệnh xuống, để binh khí bộ chiếu theo vật này làm thêm mười cái. Ba ngày sau, tấn công kinh thành!” Hoa Khanh Trần thấy biểu của Liễu Nguyệt Phi cười thầm trong lòng, vẫn là lười như vậy, ngay cả tên cũng lười nghĩ.

      “Công tử Mị, ngươi cùng bổn vương đến đây, bổn vương có chuyện muốn hỏi ngươi. Những người còn lại, ai phải làm gì làm !” xong, trực tiếp xoay người rời .

      Công tử Thanh có chút kinh ngạc, vì sao Hoa Khanh Trần lại có biểu cảm như vậy? giống như vừa lòng? Nghĩ đến đây liền nhếch miệng cười. Kết quả như vậy, vẫn rất đắc ý!

      Lại biết Liễu Nguyệt Phi từ thiết kế rất nhiều vũ khí đại, Hoa Khanh Trần xem riết trơ rồi!

      Hồ sư phụ lúc này hoàn toàn xem Liễu Nguyệt Phi thành thần, vốn tưởng chết đến nơi, ai ngờ còn có thể chuyển biến thành như vậy? Liền hưng phấn chạy gọi người chế tạo gấp Hỏa Long!

      Liễu Nguyệt Phi theo Hoa Khanh Trần về tới đại trướng của . Huyền Thiên thủ vệ ở bên ngoài, bên trong cũng chỉ có hai người họ. Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi nhịn được “Cư nhiên có người phá hoại vũ khí của ta! Sư phụ, phòng thủ của người rất cùi thôi!” Có người dám đụng đến đồ của nàng, tuyệt thể tha thứ!

      “Ngươi cho rằng là người ở bên ngoài vào sao?” Hoa Khanh Trần buông bỏ thân hàn khí lúc trước, lười nhác ngồi ghế.

      ràng có khả năng!” Liễu Nguyệt Phi nhìn quanh tìm chỗ rồi cũng ngồi xuống! Mệt mỏi cả buổi sáng, chân đều nhức mỏi cả rồi!

      “Vậy phải là bổn vương phòng thủ rất kém, chỉ có thể là ‘phòng ngày phòng đêm, giặc nhà khó phòng’!” Hoa Khanh Trần cười , chút cũng thèm để ý. Bất quá người kia là ai, trong lòng cùng Liễu Nguyệt Phi đều ràng.

      “Sư phụ người đây là trốn tránh trách nhiệm!” Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi phục , đẩu môi, bộ dáng lười nhác.

      “Nga, vậy ngươi muốn làm như thế nào?” Thấy vậy, Hoa Khanh Trần cười , Nguyệt nhi quả thực học được chân truyền của , trong ngoài hoàn toàn là hai bộ dạng khác nhau.

      “Dẫn xà xuất động!”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 10: Công tử Thanh ác độc.
      Edit: Ring.


      Qua đêm mưa, mặt đất có chút ẩm ướt, bước lên có tiếng lẹp xẹp, chân mọi người nhiều ít đều dính bùn đất. Binh khí bộ gần đây bận muốn điên luôn rồi, suốt đêm chế tạo gấp Hỏa Long, mặt khác còn phải làm thêm thứ gì đó, nghe là Công tử Mị thiết kế riêng cho Vương gia, khi lên chiến trường đao thương bất nhập, có thể bảo hộ Vương gia an toàn.

      “Thực có vật thần kì như vậy?” Công tử Thanh lười biếng nằm giường, hưởng thụ xoa bóp của người hầu.

      (R: bởi vậy ta nghe, gọi thím Thanh là chuẩn rồi :)))

      “Nghe Hồ sư phụ , vật đó xác thực thần kì như vậy.” Người chuyện đúng là người hầu kia, là kẻ sai vặt ở binh khí bộ, vì muốn thăng quan phát tài nên đến nịnh bợ Công tử Thanh.

      “Vương gia cái gì?” Vừa nghe đến Công tử Mị, hơi thở Công tử Thanh liền thay đổi, xem ra đến thời điểm trừ bỏ Công tử Mị rồiị!

      “Nghe Vương gia thực vừa lòng. Nếu vật ấy thực đao thương bất nhập thần kì như vậy, Vương gia liền phong Công tử Mị làm đại phụ tá!” Tên người hầu suy nghĩ lát mới quyết định ra.

      “Cái gì? Đại phụ tá!” Vừa nghe Hoa Khanh Trần muốn phong Công tử Mị làm đại phụ tá, Công tử Thanh liền xanh cả mặt, hai mắt bốc lửa, bật thẳng người dậy! Vì sao? theo bên người Hoa Khanh Trần lâu như vậy, vẫn luôn muốn cái ghế đại phụ tá, tại cư nhiên bị Công tử Mị vừa đến bao lâu cướp , dựa vào cái gì?

      “Công tử đừng tức giận, tiểu nhân có ý này biết có nên ra !”Thấy Công tử Thanh như vậy, tâm kế tên người hầu liền nảy lên, đây đúng là thời điểm để hiến kế rồi.

      !” Công tử Thanh tại bị lửa giận hoàn toàn lấn áp, trong lòng hỗn loạn có chủ ý gì. Thấy tên người hầu vậy liền vô cùng tán thưởng.

      “Vật kia còn chế tạo, đao thương bất nhập cũng chỉ là Công tử Mị chứ hề có căn cứ. Công tử có thể động tay động chân vật kia, thậm chí phá hủy nó, để Vương gia thấy vật đó ra chịu nổi kích, hẳn liền tức giận trị tội Công tử Mị thôi!”

      Công tử Thanh nghe xong, suy tư hồi liền ác độc “Nếu khiến Vương gia bị thương, vậy Công tử Mị phải chết đến nơi rồi sao!”

      Vừa vặn mượn tay Hoa Khanh Trần giải quyết Công tử Mị, trừ khử họa lớn của !

      Nghĩ đến đây, Công tử Thanh mới giãn mày, ác độc nở nụ cười, nhìn tên người hầu vừa lòng tệ, đầu óc đủ dùng!”

      “Đều nhờ Công tử dạy bảo!” Người hầu nịnh nọt .

      biết Công tử định làm như thế nào?”

      “Giống như lần trước, buổi tối , bất quá lần này phải trực tiếp phá hoại đơn giản như vậy!” Mà là động tay động chân. Công tử Thanh từ từ nhắm mắt lại, tưởng tượng đến bộ dáng chịu tội của Công tử Mị khi Hoa Khanh Trần bị thương rồi tức giận, ghiền!

      ……

      Trong binh khí bộ, Liễu Nguyệt Phi vừa lòng nhìn xem thành phẩm, khôi giáp làm hoàn toàn bằng sắt, chế tạo theo kiểu áo giáp chống đạn ở lại, nhàng linh hoạt lại an toàn, đúng là thích hợp cho nhân vật quan trọng như Hoa Khanh Trần mặc.

      “Ngày mai là trình lên rồi, Hồ sư phụ, lần này nhất định phải canh giữ cho tốt! Đừng để bị người phá hoại giống lần trước. Có sai sót gì, ta bắt ngươi tới hỏi!” Liễu Nguyệt Phi lớn tiếng với Hồ sư phụ phía sau, vật này nếu bị hủy dễ dàng dùng canh giờ liền có thể sửa lại được như đám gỗ lần trước.

      Hồ sư phụ dáng người cao lớn khom lưng cười với Liễu Nguyệt Phi “Mị Công tử xin yên tâm, tối hôm nay ta phái mười người đến thủ vệ! Cam đoan có vấn đề gì!”

      Từ sau kiện Hỏa Long, thái độ của Hồ sư phụ đới với Liễu Nguyệt Phi hoàn toàn thay đổi trăm tám mươi độ, đối đãi nàng tựa như Hoa Khanh Trần thứ hai trong quân doanh. Thái độ tốt hết chỗ .

      Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi gật đầu, lát sau, thấy sắc trời tối liền rời .

      Sau đó, Hồ sư phụ quả gọi mười thợ phụ đến gác, thấy bố trí tất cả an toàn, Hồ sư phụ đánh cái ngáp rồi cũng ngủ.

      ~

      Sắc trời ngày càng tối, ngẫu nhiên cơn gió lạnh thổi qua làm lều trại phát ra tiếng kẽo kẹt. Mười thợ phụ đứng gác ngoài lều trại lúc này, có người đứng nhìn xung quanh, có kẻ ngồi xuống ngủ gật.

      Yên tĩnh lặng lẽ, tiếng động, lúc này vài bóng người lén lút xuất , bởi vì vị trí của binh khí bộ khá xa, trước giờ cũng được coi trọng cho nên binh lính gác đêm cũng tuần tra nơi này, rất dễ dàng bị người đột nhập.

      Bóng người chậm rãi tiếp cận binh khí bộ, tên trong số đó thổi mê hương. Mê hương theo gió bay đến chỗ mười người thợ phụ, dần dần, tất cả bọn họ đều ngã gục đất.

      Thấy vậy, bóng người nhanh chóng tiến vào đại trướng, tên lấy ra đá lửa, thoáng chốc trong trướng liền xuất ánh sáng. Điểm sáng mờ làm tất cả có thể thấy tình huống trong trướng.

      Người đến có năm kẻ, trong số đó đúng là Công tử Thanh, còn có kẻ chính là tên người hầu bày mưu cho , còn lại đều là nô bộc của Công tử Thanh.

      “Này chính là Công tử Mị thiết kế?” Công tử Thanh nhờ ánh sáng nhàn nhạt mà thấy được vật có vẻ là khôi giáp giá, đoán vật ấy nhất định chính là Công tử Mị làm cho Hoa Khanh Trần.

      “Đúng vậy Công tử!” Tên người hầu nghe vậy nhìn theo hướng Công tử Thanh, thấy đúng là khôi giáp Công tử Mị thiết kế.

      “Chỉ như vậy mà có thể đao thương bất nhập?” Nô bộc Quách An của Công tử Thanh khó tin nhìn khôi giáp mỏng manh, chỉ bằng thứ này cũng có thể chặn đao thương?

      “Là , buổi chiều hôm nay vật này vừa hoàn thành, Công tử Mị liền kiểm nghiệm, lúc ấy tiểu nhân cũng đứng ở bên cạnh xem, rất thần kỳ!” Tên người hầu giải thích, lúc đó cũng đứng trong đám người nhìn Công tử Mị dùng đao kiếm ra sức đâm, chém. Ban đầu cũng tin, ngờ làm thế nào cũng phá nổi nó. Hơn nữa Hồ sư phụ vóc dáng khổng lồ như vậy lên thử cũng phá được. Uy vũ như vậy, nếu thực phải hủy, vậy nên làm như thế nào?

      có thể bảo hộ an toàn, đao thương bất nhập sao?” Công tử Thanh tin hỏi, lấy ra đoản đao tùy thân, dùng sức đâm đao, quả thực chút trầy xước, hơn nữa còn bắn ngược lại.

      Lúc này, hai mắt Công tử Thanh sáng lên, ngờ Công tử Mị có chút khả năng, nếu thứ này có thể để thuộc về , vậy còn gì bằng!

      là đao thương bất nhập! Chúng ta hủy như thế nào đây?” Thấy động tác của Công tử Thanh, những kẻ có mặt đều tin tưởng vật này thần kỳ. Mà Quách An sau khi kinh ngạc lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

      “Vật tốt như vậy vì sao muốn hủy?” Công tử Thanh lấy khôi giáp xuống, thử mặc lên người. Đúng là thứ tốt, mặc lên còn thoải mái như vậy!

      “Vậy ý Công tử là?” Thấy vậy, Quách An hiểu hỏi.

      “Trộm long tráo phụng!” Công tử Thanh vừa lòng vuốt ve khôi giáp người, thứ này gọi là khôi giáp, kỳ cũng là kiện quần áo thôi. Mà nếu kiện quần áo, vậy cũng khó lắm.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 11: Đánh rắn phải đánh bảy tấc.
      Edit: Ring.


      (R: đánh rắn phải đánh bảy tấc: bảy tấc là ngay tim rắn, đập 1 phát chết tại chỗ :)). Còn câu ‘đánh rắn ba tấc’ đập ngay đó rắn ngẩng đầu lên cắn được.)

      “Công tử ý kiến hay!” Tên hầu vừa nghe, suy nghĩ chút liền hiểu được ý tứ trong lời của Công tử Thanh. Thứ tốt như vậy sao có thể hủy, biến nó thành của mình là cách tốt nhất!

      Thấy vậy, Quách An cũng hiểu, vô cùng bội phục ý nghĩ thông minh của Công tử nhà mình. Đột nhiên trong đầu lóe lên tia sáng, hưng phấn “Công tử, ta nhớ ta có kiện áo lót rất giống thứ này, chờ tiểu nhân lấy đến!”

      Công tử Thanh vừa lòng gật đầu, ngờ nô tài nhà mình vẫn rất thông minh, quả nhiên chú nào tớ nấy, thông minh như vậy, nô tài sao có thể ngốc đây?

      (R: xin lỗi, cho ta cười 1 phát :))))))))))))))))))

      Được Công tử Thanh đáp lại, bước chân Quách An lại càng nhanh chóng chạy ra ngoài. Nhưng vừa bước ra khỏi trướng liền thấy luồng sáng trắng lóe lên, cây đao đặt lên cổ .

      Trong trướng nháy mắt đèn đuốc sáng trưng, người từ trong bóng tối ra, giọng từ tính lạnh như băng vang lên.

      “Công tử Thanh thích khôi giáp này, vậy bổn vương liền tặng cho ngươi, cần gì phải trộm long tráo phụng phiền toái như vậy chứ?”

      Thoáng chốc, toàn bộ những kẻ trong trướng đều bị biến cố vừa xảy ra làm ngây ngốc, Công tử Thanh há hốc mồm nhìn Hoa Khanh Trần, đầu như bị đánh đòn đau, ngờ Hoa Khanh Trần lại ở chỗ này.

      “Vương gia nếu cần cho ta là được, sao lại cấp cho kẻ như vậy!”Liễu Nguyệt Phi từ phía sau Hoa Khanh Trần ra, nhìn bộ dáng biết nên làm thế nào của Công tử Thanh, là xứng đáng.

      Lúc Hỏa Long bị hủy, nàng thấy chỉ có Công tử Thanh nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy hận ý, cho nên lần này mới dùng kế ‘dụ rắn ra khỏi hang’, ngờ con rắn vô lại là Công tử Thanh đây lại ra .

      “Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng.” Lúc công tử Thanh nhìn đến Liễu Nguyệt Phi, trong lòng lộp bộp tiếng, xem ra là trúng kế rồi, liền vội vàng quỳ gối trước mặt Hoa Khanh Trần cầu tha thứ , thuộc hạ của cũng sợ đến mức quỳ xuống theo.

      “Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ nên nhìn trộm chiến bào này. Chiến bào này quả rất thần kỳ mới khiến cho thuộc hạ động lòng xấu xa, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, xin Vương gia tha thứ!” Công tử Thanh nơm nớp lo sợ , trong lòng lại ngẫm xem vừa rồi lời nào đại nghịch bất đạo hay .

      “Là vậy sao?” Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn Công tử Thanh, đừng tưởng rằng nàng tin Công tử Thanh là coi trọng thứ này chứ có ý hại nàng!

      “Ta sao lại nhớ vừa rồi ngươi có muốn hủy nó nhỉ?” xong liếc mắt nhìn Quách An bị thị vệ khóa chặt.

      cái liếc mắt này làm Quách An sợ hãi từ đáy lòng. Công tử Thanh thấy vậy cũng trận hoảng sợ, Công tử Mị chết tiệt, cư nhiên dám tính kế , xem ra đành phải hy sinh Quách An.

      “Vương gia, Quách An nổi lòng xấu xa, muốn giá họa cho Công tử Mị, là thuộc hạ chặn lại!”

      Liễu Nguyệt Phi vừa nghe thiếu chút nữa cười ra tiếng, Công tử Thanh này, đúng là cặn bã!

      “Bất quá nghe đối thoại của các ngươi hình như phải vậy nha!”

      Công tử Thanh tức giận Liễu Nguyệt Phi đuổi giết tới cùng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quách An.

      Quách An thấy công tử Thanh nhìn mình, trong lòng cũng hiểu , công tử Thanh là muốn nhận tội. Nhắm mắt cắn răng cái, mạng là của Công tử, đương nhiên nên chết vì Công tử!

      Đột nhiên giương mắt khóc với Hoa Khanh Trần “Vương gia tha mạng, này đều là chủ ý của tiểu nhân, liên quan đến Công tử. Là tiểu nhân nổi lên lòng xấu xa! Có thể là vì Vương gia cách quá xa nên nghe ràng đối thoại bên trong! Xác là Công tử ngăn cản tiểu nhân, tiểu nhân tội đáng chết vạn lần!”

      Công tử Thanh vừa lòng nhìn Quách An, Quách An, Công tử báo thù cho ngươi!

      “Nga, vậy ta đây phải nên cảm tạ Công tử Thanh giúp ta bảo vệ khôi giáp bị tổn hại sao?” Liễu Nguyệt Phi cười , tiếu lí tàng đao* nhìn Công tử Thanh.

      (R: tiếu lí tàng đao: trong nụ cười có đao, tạm hiểu là cười nham hiểm như thế này[​IMG].)

      “Đâu có, tại hạ chỉ là vì Vương gia mà làm việc!” Công tử Thanh chính nghĩa dạt dào , cảm giác lúc này phải kẻ phạm tội mà là tướng sĩ sắp xông ra tiền tuyến.

      Liễu Nguyệt Phi nhìn thấy mà cố nén cười, Công tử Thanh quả khôi hài “Vì Vương gia làm việc, chính là lấy này nọ của Vương gia mang về? Hửm?”

      Thấy Liễu Nguyệt Phi định buông tha, Công tử Thanh tức giận nhìn chằm chằm nàng, hai tay nắm chặt thành quyền. thề, qua khỏi hôm nay, nhất định phải giết chết Công tử Mị!

      “Thuộc hạ nhất thời bị ma ám, xin Vương gia trách phạt!” để ý tới Liễu Nguyệt Phi, trực tiếp hướng Hoa Khanh Trần cầu xin tha thứ.

      Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi nhún vai bĩu môi nhìn Hoa Khanh Trần, nàng đến là muốn nhìn xem Hoa Khanh Trần xử lý như thế nào.

      “Công tử Thanh, bổn vương hỏi ngươi, thực là bị ma ám sao?” Hoa Khanh Trần mắt lạnh nhìn Công tử Thanh quỳ đất, toàn thân toát ra hàn khí.

      Lúc này vốn là giữa hè nhưng Công tử Thanh vẫn cảm thấy toàn thân lạnh như băng. Hoa Khanh Trần vừa xong, chuông báo động trong lòng Công tử Thanh liền vang lớn. cảm thấy Hoa Khanh Trần giống như biết được chuyện gì, nhưng là cẩn thận nghĩ lại, làm mọi chuyện đều hoàn hảo, Hoa Khanh Trần có thể biết được chuyện gì? Rất có khả năng đây chính là khảo nghiệm của Hoa Khanh Trần, cắn răng “Thuộc hạ thực chính là bị ma ám, hề có ý khác!”

      Nghe vậy, Hoa Khanh Trần híp mắt, khiến người ta thấy mà sợ, “Bổn vương vốn muốn cho ngươi cơ hội, nếu ngươi thành khai báo được khoan hồng. Nhưng ngươi lại xem bổn vương là khỉ để ngươi tùy ý đùa bỡn, khi như vậy, Diệt Thiên, ngươi tới !”

      xong, người trong đám quỳ đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn kĩ lại, cư nhiên là tên người hầu vẫn nịnh bợ Công tử Thanh.

      Liễu Nguyệt Phi nhướn mày xem màn này, sư phụ ra tay đúng là mau, Diệt Thiên cũng phái ra ngoài luôn rồi.

      Công tử Thanh thấy người Hoa Khanh Trần gọi đúng là kẻ hầu vẫn nịnh bợ mình, toàn thân nhất thời vô lực ngã ngồi đất, ánh mắt dại ra .

      “Khởi bẩm Vương gia, nô tài nghe lệnh theo bên cạnh Công tử Thanh, đêm nay Công tử Thanh vốn định đến hủy khôi giáp, để Công tử Mị lúc trình vật ấy lên khiến Vương gia bị thương, hãm hại Công tử Mị. Nhưng sau đó biết được khôi giáp bền vững vô cùng, cho nên Công tử Thanh dự tính trộm long tráo phụng, để Quách An lấy kiện áo lót bình thường đến thay thế. Hơn nữa, Hỏa Long hư hỏng lần trước cũng là do Công tử Thanh làm, vì hãm hại Công tử Mị!” Diệt Thiên cung kính , chút cũng còn hơi thở của kẻ hầu lúc trước.

      ra tại hạ lại được Công tử Thanh coi trọng như vậy, nhiều lần đến hãm hại ta.” Liễu Nguyệt Phi trêu tức , nháy mắt nhìn về phía Diệt Thiên.

      Diệt Thiên nhìn thấy cũng cười đáp lại. giống như Cực Thiên, Huyền Thiên là thị vệ bên người Vương gia, cũng nhìn Liễu Nguyệt Phi lớn lên.

      Lúc này Công tử Thanh còn đường chối, Hoa Khanh Trần sớm đặt tai mắt bên người , Hoa Khanh Trần hỏi lại lần nữa cũng xạo, còn bằng . Cả người như mất sinh khí.

      “Người đâu, mang đám người Công tử Thanh này . Đời này cho bước vào triều đình, tiến vào kinh thành nửa bước!” Hoa Khanh Trần mắt lạnh phân phó. Sau đó thị vệ liền tiến lên kéo Công tử Thanh .

      Đối với trừng phạt này, Liễu Nguyệt Phi có chút hiểu. Sao lại như vậy?

      Như là nhìn ra nghi hoặc của Liễu Nguyệt Phi, Hoa Khanh Trần giải thích “Công tử Thanh đời này ham thích nhất chính là thăng quan phát tài, cho bước vào triều đình chính là khiến sống bằng chết!”

      Nghe xong, Liễu Nguyệt Phi kinh hãi, vậy phải khiến tinh thần Công tử Thanh chịu đủ loại tra tấn sao?

      Ngẩng đầu nhìn bóng dáng Hoa Khanh Trần, sư phụ quả thực nham hiểm, bất quá, nàng chính là thích sư phụ như vậy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :