1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[XUYÊN KHÔNG] SỦNG ĐỒ LÊN TRỜI, VẠN VẠN TUẾ - KHUYNH AO AO (82C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3: Tù binh dễ làm.
      Edit: Ring.


      Bóng đêm dày đặc, bao trùm tất cả bầu trời. Vầng trăng tỏa ra ánh sáng ảm đạm. Trong khí tràn ngập mùi máu làm người ta hít thở thông.

      (R: sao chương nào cũng có mấy cái ‘bóng đêm’, ‘máu tanh’ này hết vại :v).

      Dưới ánh trăng, bên ngoài nhà giam bằng gỗ, bụi đất bay lên bốn phía, đất nằm ngủ đám tướng sĩ thân khôi giáp nhiễm máu, mặt mày sa sút.

      Liễu Nguyệt Phi thân khôi giáp rách nát lẫn trong đám người, mặt dính đầy tro bụi. Lúc này nàng nghịch ngợm hé mắt trái nhìn xung quanh vòng, phát mọi người đều ngủ liền mở hai mắt, vặn vẹo ngồi dậy. Nhưng động tác quá mạnh, cẩn thận đụng phải gã tù binh bên cạnh.

      “Hơn nửa đêm ngủ, động cái gì mà động!” Tù binh bất mãn mắng mấy tiếng rồi xoay người tìm vị trí thoải mái ngủ tiếp.

      Liễu Nguyệt Phi thè lưỡi, dám nhúc nhích nữa, thấy người nọ lâu sau lại ngủ say mới dám cử động.

      Đến đây ba ngày, vốn định nhìn trộm xem sư phụ làm gì, ngờ chút cũng nhìn được, còn phải chịu đựng mùi máu tanh, mùi hôi thối, còn có binh lính ghê tởm.

      cơn gió thổi đến, bụi đất vốn sắp rơi xuống lại bị cuốn lên, ập vào ngũ quan xinh đẹp, khiến nàng thể dùng hai tay che lại. được, đêm nay nàng phải rời khỏi chỗ này! Chịu hết nổi rồi!

      Lúc này, xa xa truyền đến trận tiếng bước chân hỗn độn, càng ngày càng tới gần nơi này, khóe miệng Liễu Nguyệt Phi nhếch lên, là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến nha!

      Quả nhiên, bước chân hỗn độn có lực giẫm mặt đất, đến đâu cuốn theo tầng bụi bặm đến đó, thanh càng ngày càng gần. Nhóm tù binh ngủ say cũng bị tiếng bước chân này làm bừng tỉnh, cùng lúc đó, tiếng cười hùng hậu cùng mùi mồ hôi cũng bay đến, trong đêm an tĩnh như thế này càng có vẻ gay mũi.

      Là bọn đến đây! Tiếng cười này, mùi mồ hôi gay mũi này, tiếng bước chân có lực hùng hậu này, tất cả đều cho bọn họ, là ác ma đến đây! Nhóm tù binh lúc này đều kinh hoảng lùi về phía sau, bọn họ biết những người này đến đây để làm gì, để giữ mạng, tại chỉ có trốn! đám người liều mạng né tránh về phía mặt sau của nhà giam, hy vọng dùng thân thể người khác che khuất chính mình. Người cường tráng dồn ép người nhắn, kẻ bị thương nặng thể chen vào đành phải ở bên ngoài sợ hãi phát run.

      Liễu Nguyệt Phi ngược lại, có chút chờ mong những người này đến, nàng còn rầu biết làm sao thoát khỏi chỗ này được đây, bọn đến là vừa đúng lúc!

      Lúc này, từng giọng trầm thấp vang dội truyền đến tai mọi người, nhóm tù binh liền kích động đến toàn thân run bắn lên.

      “Ha ha, trận hôm nay đánh , lâu được thống khoái như vậy, là thích nha, đêm nay tìm vài tiểu bạch kiểm để gia chơi đùa, sảng khoái sảng khoái, ha ha!”

      “Đúng vậy, ca cấm dục lâu, mấy ngày hôm trước đều bị người của Triệu Thống lĩnh giành trước, biết tại còn bao nhiêu tên có đủ tư sắc để gia chơi đùa!”

      “Có là được, gia gấp lắm rồi đây!”

      “Ha ha……”

      Trong quân doanh này cho phép có quân kỹ, cho nên tù binh liền thành vật thay thế. Mà là tù binh, người có quyền đương nhiên cũng mở con, nhắm con cho qua!

      Lúc này, đám người kia đến nhà giam, mùi mồ hôi gay mũi làm Liễu Nguyệt Phi nhíu chặt hai mắt, thực thối!

      “Ai nha, đều là mấy con ma ốm, sao có thể làm chúng ta thỏa thích được!”Lúc này đám người cao to lỗ mãng nhìn tình trạng trong nhà giam, bất mãn .

      “Thứ tốt đều bị đùa chết hết rồi, đêm nay liền chấp nhận chút, ngày mai chúng ta lại bắt vài tù binh đến! Ha ha!” Tên thân hình nhắn ở bên cạnh xong, liền nắm lên tù binh chân bị thương quỳ rạp, hưng phấn : “Bất quá gia thích loại này.”

      Tù binh bị nắm lên lạnh run cái, cảm giác loại hơi thở tử vong tiến đến gần, kịp phản ứng lại bị lôi ra bên ngoài, kéo quần……

      Binh lính còn lại cũng thèm để ý, tiếp tục tìm kiếm loại mình vừa ý, nhưng tiếng kêu thảm thiết của người kia lọt vào tai những tù binh còn lại tựa như hoảng sợ đến từ địa ngục.

      Liễu Nguyệt Phi lúc này chú ý tới đôi chân tiến lại gần nàng, muốn chết đến đây!

      Quả nhiên, đôi chân kia dừng lại trước mặt Liễu Nguyệt Phi, bàn tay đầy vết chai nâng mạnh đầu nàng lên.

      Nháy mắt, gương mặt to lớn lọt vào trong tầm nhìn của nàng, dựa vào ánh trăng, nàng loáng thoáng có thể thấy mày rậm, mắt híp, mũi gãy của người nọ. Mẹ nó, lớn lên thành dạng này còn dám ra dọa người? Hơn nữa còn mùi mồ hôi gay mũi khiến nàng muốn phun. Dùng lực giật lại, nàng nhìn nổi, cũng ngửi nổi nữa!

      Ai ngờ động tác này lại khiến người nọ hưng phấn, : “Đủ cứng rắn, gia thích!”

      Miệng thối đến mức thiếu chút nữa làm nàng nôn ra, người bình thường sao có thể thối đến trình độ này chứ.

      Người nọ khiêng nàng ra khỏi nhà giam, đặt lên đống đất bên ngoài, liền bắt đầu cởi quần chính mình.

      Thuận lợi ra khỏi nhà giam, Liễu Nguyệt Phi mắt lạnh quan sát tình hình bốn phía. Vừa ngẩng đầu liền thấy vật xấu xí của , thân hình to lớn, vật kia lại như vậy! Còn dám lấy ra khoe? Tay phải nắm lên nhúm đất cát, đợi người nọ vừa chồm tới liền tung vào mắt!

      (R: sao nữ chính truyện ta edit k ai bình thường hết vạiiiiii *gào*)

      “A……” Người nọ giật mình lấy tay che hai mắt, ngờ Liễu Nguyệt Phi còn có chiêu này, chần chờ chút, đất cát ập vào hai mắt gây đau đớn vô cùng. Lúc này Liễu Nguyệt Phi tung cước vào hạ thân người nọ, nhất thời kịch liệt đau đớn khiến gã ngã xuống đất dậy nổi.

      Những tên còn lại vẫn dồn chú ý lên nhóm tù binh, sao có thời gian chú ý tới động tĩnh bên này, cơ hội tốt! Lúc này chạy, đợi tới khi nào?

      Đợi đến khi người nọ đau đớn giảm , ngẩng đầu lên làm gì còn bóng dáng Liễu Nguyệt Phi nữa!

      “Người đâu! Có tù binh chạy thoát!”

      ~

      Liễu Nguyệt Phi tuy thoát khỏi nhà giam nhưng nơi nơi đều là thủ vệ cùng binh lính tuần tra, hơn nữa sau lưng còn có người đuổi theo. Vốn muốn làm lớn chuyện như vậy, nhưng là có cách nào, người nọ khiến nàng rất tởm!

      Liễu Nguyệt Phi nhìn đến lều vải có lính canh, nấp trong bóng tối, nàng chậm rãi tiến gần đến, lắc mình cái liền vào bên trong.

      Bên trong cư nhiên chỉ có bồn tắm bốc hơi nước, trừ nó ra, chỉ còn bình phong để che lại.

      Thấy vậy Liễu Nguyệt Phi cấp tốc tránh sau bình phong, nàng nên nghĩ cách lẩn vào binh lính , như vậy mới có thể nhìn trộm sư phụ!

      Vừa ngồi xuống, trọng trầm thấp từ tính truyền đến.

      “Bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao lại ầm ĩ như vậy?”

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy giật nảy, nhanh chóng ngồi ngay ngắn, giọng này là — sư phụ!

      “Khởi bẩm Vương gia, hình như là tù binh trốn thoát.” giọng khác cung kính , Liễu Nguyệt Phi nghe được, người này là thị vệ bên người sư phụ, Huyền Thiên thôi!

      “Tù binh trốn thoát? Ngay cả tù binh cũng trông được, ta còn cần bọn họ để làm gì! Ngươi xử lý!” Thanh lạnh như băng lại có chứa cỗ sát ý.

      “Dạ Vương gia!” xong, liền nghe được trận bước chân rời .

      Sau đó, tràng tiếng chân có lực tiến vào lều bạt, Liễu Nguyệt Phi lúc này toàn thân cảnh giác lên, nàng cũng muốn bị sư phụ phát sớm đến vậy nha!
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4: Thân phận bại lộ.
      Edit: Ring.


      Hoa Khanh Trần bước vào trong trướng, nhìn nước ấm bốc khói mờ mịt, bắt đầu cởi quần áo.

      Nương theo ánh nến, Liễu Nguyệt Phi thấy được dáng người thon dài khôi ngô, đường cong tinh tế từ xuống dưới cùng những cơ bắp tỉ lệ hoàn mỹ của , nhiều chút là thừa, mà ít chút liền thiếu. Cái mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng, từ thái dương rơi xuống vài sợi tóc đen che khuất đôi mày kiếm. Gương mặt tuấn, hình dáng hoàn mỹ chê vào đâu được. Dáng người cao lớn đứng ở nơi đó có cảm giác phiêu dật xuất trần nên lời, tựa như tiên nhân. Phi phi, sư phụ nàng sao lại dễ nhìn như vậy! được, thể tiếp tục, nhìn nữa đỏ mắt!

      Lúc này, Hoa Khanh Trần chậm rãi bước vào thùng tắm, nhắm mắt dưỡng thần trong nước, rất nhàn nhã…

      Ngay lúc Liễu Nguyệt Phi bình tĩnh lại, đột nhiên cỗ lực mạnh mẽ đánh đến, trực tiếp xốc lên bình phong nàng nấp, nháy mắt nàng liền bại lộ trước mắt Hoa Khanh Trần!

      “Ai?” Giọng trầm thấp từ tính chứa tia lạnh lẽo, vô hình khiến người ta cảm giác bị áp bách mãnh liệt!

      Liễu Nguyệt Phi mắt thấy liền giật mình, ra sư phụ vẫn luôn biết! Nghĩ lại, liền thong thả bước ra ngoài, chỉ thấy Hoa Khanh Trần vậy mà quay đầu, khẽ híp mắt, đột nhiên nàng dùng hết tốc độ đến bên người Hoa Khanh Trần, tay trái chộp mạnh lên cổ !

      Nhưng Hoa Khanh Trần cũng chỉ cười lạnh, chút cũng để Liễu Nguyệt Phi vào mắt, khoát tay cái liền tập kích phần eo Liễu Nguyệt Phi. Nàng bị đau buông lỏng tay trái, lập tức cỗ cường lực ập đến kéo nàng vào trong nước. Đợi nàng phản ứng lại bị Hoa Khanh Trần khóa chặt, thể nhúc nhích!

      , ai phái ngươi tới!” Hoa Khanh Trần lớn tiếng hỏi, càng tăng thêm lực đè mạnh người trong nước.

      Mà tư thế này làm mặt Liễu Nguyệt Phi đỏ lên, bởi vì lúc này, Hoa Khanh Trần toàn thân lỏa thể, khiến cả người nàng cứng ngắc.

      Hoa Khanh Trần cũng phát có gì đó khác thường, cẩn thận nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Phi, đột nhiên ánh mắt chợt lóe, vốc nước lên tẩy sạch bụi bẩn, gương mặt trắng nõn nhắn của Liễu Nguyệt Phi liền lộ ra!

      “Nguyệt nhi!”

      Hoa Khanh Trần giật mình “Sao ngươi chạy đến đây?”

      Thấy thân phận bại lộ, Liễu Nguyệt Phi ha ha cười gượng, sau đó trừng mắt với Hoa Khanh Trần: “Sư phụ, người ta nhớ người thôi!”

      “Hồ nháo.” Hoa Khanh Trần nhíu mày, kéo Liễu Nguyệt Phi từ trong nước ra, chính mình cũng cấp tốc mặc quần áo, nhìn Liễu Nguyệt Phi ướt như chuột, đôi mày kiếm của Hoa Khanh Trần càng nhíu chặt.

      Trực tiếp ôm lấy Liễu Nguyệt Phi bay trở về trụ trướng, nhanh chóng cởi quần áo nàng, nhét lên giường. Buổi tối hàn khí quá nặng, thể để bị cảm.

      Thấy chính mình bị cởi sạch , Liễu Nguyệt Phi cũng ngượng ngùng, liền lấy chăn bao lại.

      “Cực Thiên đâu?” Hoa Khanh Trần ngồi ở giường, nhìn tiểu đồ đệ tay nuôi lớn này, là rất bướng bỉnh.

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, thè lưỡi “Bị ta nhốt lại trong sơn trang rồi.”

      Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Hoa Khanh Trần lạnh giọng hỏi “Tù binh chạy trốn vừa rồi là ngươi?”

      Thấy nàng thân chiến bào Bắc Sát, hơn nữa vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện, cần suy nghĩ nhiều liền biết là tiểu đồ đệ của giở trò quỷ.

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy cười gượng hai tiếng, quả là chuyện gì cũng giấu được sư phụ nha!

      “Hồ nháo, chiến trường là nơi ngươi muốn tới tới sao?” xong trực tiếp ôm lấy Liễu Nguyệt Phi, vén chăn lộ ra mông , trực tiếp đánh lên cái!

      chưởng này, đánh Liễu Nguyệt Phi toàn thân cứng đờ, sư phụ, đời này nàng cũng sống mười lăm năm, mông này phải lộ liền lộ nha! Nàng còn là khuê nữ a!

      “Sư phụ, người ta là muốn thấy người thôi!” Liễu Nguyệt Phi bĩu môi, giọng nũng nịu có thêm chút nghẹn ngào .

      ‘Bốp –‘ Hoa Khanh Trần trực tiếp đánh thêm chưởng lên mông Liễu Nguyệt Phi, tức giận “Ngày mai trở về !”

      Liễu Nguyệt Phi mặt đỏ bừng, bất an vặn vẹo người Hoa Khanh Trần, có thể đổi chỗ được , đánh tay chẳng hạn?

      “Sư phụ, người ta mới đến!”

      ‘Bốp–‘ Hoa Khanh Trần lại đánh xuống, sắc mặt lạnh lùng ,“Trở về!”

      Lại xuống tay,’Bốp –‘

      quay về, quay về, trở về!” Liễu Nguyệt Phi vặn vẹo thân hình, bất mãn ủy khuất kêu gào, dùng sức ra hai giọt nước mắt. Ô ô, nếu đánh tiếp, nàng sợ nàng xấu hổ chết . Mỗi lần phạm sai lầm, sư phụ đều đánh mông , mông vểnh như vậy đều đánh thành xẹp luôn rồi.

      Hoa Khanh Trần bất đắc dĩ nhìn tiểu đồ đệ, mỗi lần đều là khóc đến cầu , nhưng là thấy nàng rơi lệ đầy mặt, luôn mềm lòng.

      Liền bế Liễu Nguyệt Phi dậy, để nàng ngồi trong lòng mình.

      trở về, người ta vất vả mới đến.” Liễu Nguyệt Phi úp mặt vào lòng Hoa Khanh Trần, bộ dạng mười phần trẻ con.

      “Mới đánh ngươi mấy cái liền khóc thành như vậy?” Giọng Hoa Khanh Trần cũng dần nhu hòa lại, dùng tay áo lau nước mắt mặt nàng.

      “Sư phụ đánh cái liền đau muốn chết, huống chi sư phụ còn đánh nhiều như vậy.” Liễu Nguyệt Phi vô cùng ủy khuất, giọng cũng nghẹn ngào lên.

      Hoa Khanh Trần cười khổ, lực tay như thế nào phải biết, công phu chơi xấu của đứa này đúng là hạng nhất.

      “Đau sao? Ta đây giúp ngươi xoa xoa!”

      Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, liền xoạt tiếng nhảy từ trong lòng Hoa Khanh Trần ra, mặt đỏ như đít khỉ, chỗ đó sao có thể để người ta xoa được.

      Túm chặt chăn buông, nhìn thấy Liễu Nguyệt Phi biểu như thế, Hoa Khanh Trần đương nhiên cũng hiểu, đứa trưởng thành, cũng biết thẹn thùng rồi.

      Nhưng mà vậy như thế nào, đứa tay nuôi lớn, người còn có chỗ nào chưa nhìn thấy.

      Nàng muốn ở lại, vậy để nàng ở lại , đứa lớn, cũng nên biết mặt xấu của cuộc đời!

      Đêm dài, thân thể vốn có chút mỏi mệt, nhìn thấy tiểu đồ đệ xuất , tuy có giật mình cùng phẫn nộ, nhưng cũng thể phần lớn vẫn là cao hứng.

      Thấy đứa tại quấn thành bánh ú, Hoa Khanh Trần khỏi cười cười, kéo chăn, chính mình cũng lên nằm ôm nàng vào lòng.

      Liễu Nguyệt Phi toàn thân lỏa thể lúc này bị Hoa Khanh Trần ôm lại rất tự nhiên tựa vào trong lòng . Ôm ngủ mười lăm năm, sớm quen thuộc…

      Dần dần, trong trướng chỉ còn tiếng hít thở đều đều, ánh nến lay động, gió cuốn lấy mành trướng, thổi vào trong vuốt ve thiên hạ ngủ say.

      ~

      Sáng sớm, khí có chút rét lạnh, Liễu Nguyệt Phi nhích lại gần người bên cạnh, nhưng có ấm áp như mong đợi, nàng vừa lòng mở hai mắt, tìm kiếm chung quanh chút, nhưng vẫn thấy bóng dáng Hoa Khanh Trần. Mới sáng sớm, sư phụ đâu rồi?

      định đứng dậy tìm sư phụ, lại quên chính mình có quần áo. Đổ mồ hôi, thiếu chút nữa chạy ra rồi!

      Ngay lúc Liễu Nguyệt Phi ảo não nghĩ xem mình có nên lấy chăn làm thành kiện quần áo hay trướng mành đột nhiên mở ra, người tới thân màu tím, bước chân có lực về phía Liễu Nguyệt Phi, phải Hoa Khanh Trần còn có thể là ai!
      linhdiep17Huyền Vân thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5: Làm phụ tá tiếp tục chơi.
      Edit: Ring.


      “Sư phụ, sáng tinh mơ đâu vậy?” Thấy người đến là Hoa Khanh Trần, Liễu Nguyệt Phi bọc trong chăn liền chạy đến.

      Chân vừa tiếp xúc mặt đất, nàng bị Hoa Khanh Trần bế dậy, đất lạnh, chân trần đừng chạy xuống.”

      “Được!” Liễu Nguyệt Phi ngọt ngào đáp, tùy ý Hoa Khanh Trần ôm nàng về giường.

      “Ngươi xác định muốn ở lại quân doanh?” Sau khi đặt Liễu Nguyệt Phi lên giường, Hoa Khanh Trần trầm giọng hỏi.

      “Đương nhiên!” Liễu Nguyệt Phi hề nghĩ ngợi lập tức trả lời “Người bảo ta trở về ta cũng về!”

      Sư phụ đến đây theo chiếu chỉ của Hoàng đế, liền cùng nàng tách ra, hơn nữa sư phụ còn cho nàng tiếp xúc với triều đình, mỗi tối ngủ ai đắp chăn, có cái ôm ấm áp, bảo nàng thích ứng thế nào được!

      Nghe vậy, Hoa Khanh Trần gật đầu “Nếu vậy, mặc cái này vào .”

      xong, liền đưa cho nàng bộ quần áo đến đây, liền giúp ta làm việc, ngươi thay quần áo trước, sau đó Huyền Thiên dẫn ngươi đến chủ trướng, trước mắt ngươi lấy thân phận phụ tá ở lại bên người ta !”

      “Đa tạ sư phụ!” Thấy Hoa Khanh Trần rốt cục đáp ứng để nàng ở lại, Liễu Nguyệt Phi cao hứng ôm Hoa Khanh Trần, hưng phấn .

      “Được rồi, mau thay quần áo, ăn chút điểm tâm rồi đến tìm ta!” xong, Hoa Khanh Trần liền xoay người rời .

      Liễu Nguyệt Phi hưng phấn cầm nam trang màu trắng Hoa Khanh Trần vừa đưa. Quần, áo, đai lưng đều rất vừa vặn, xem ra vừa rồi thấy sư phụ, chính là chuẩn bị những thứ này cho nàng. Nghĩ đến đây, trong lòng liền như có dòng nước ấm chảy qua.

      Lúc này, ngoài trướng truyền đến giọng vang dội “Công tử*, cháo trắng của ngài đến đây.”

      (R: đọc tiếp hiểu sao ở đây bạn Huyền lại gọi ‘công tử’).

      Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, giọng này chính là Huyền Thiên thôi, liền ,“Mau mang vào!”

      Vừa dứt lời thấy Huyền Thiên bưng chén cháo bước vào để bàn: “Thiếu chủ, ngài đúng là lớn mật, trực tiếp chạy đến chiến trường này!”

      Huyền Thiên cũng giống như Cực Thiên, đều là thị vệ bên người Hoa Khanh Trần, cũng là người nhìn Liễu Nguyệt Phi lớn lên, cho nên đối với Liễu Nguyệt Phi ngoài tôn kính, càng nhiều hơn chính là thương.

      Liễu Nguyệt Phi nhìn cháo trắng trước mắt, bưng lên húp “Ta nhớ mọi người, nên đến.”

      “Chiến trường cũng phải chỗ chơi, thiếu chủ nhất định thể chạy ra khỏi quân doanh!” Huyền Thiên căn dặn, vẫn luôn xem Liễu Nguyệt Phi là đứa .

      Liễu Nguyệt Phi có chút buồn bực, tuổi kiếp trước kiếp này của nàng cộng lại cũng muốn bốn mươi, sớm còn là trẻ con rồi.

      “Được.” Trả lời lấy lệ, Huyền Thiên tuy là thị vệ, nhưng là đối với nàng mà cũng giống như vú em vậy, nàng cũng biết là lo lắng cho nàng, mặc dù rất cần thiết.

      Ăn sáng xong, Huyền Thiên liền dẫn Liễu Nguyệt Phi đến chủ trướng, đứng bên ngoài lớn tiếng với thị vệ.

      “Vương gia, Công tử Mị đến.”

      đường , Huyền Thiên phụ tá đều gọi là Công tử, Huyền Thiên vốn định gọi nàng công tử Nguyệt, nhưng nàng cảm thấy giống nữ nhân nên liền đề nghị gọi công tử Mị*!

      (R: k biết sao mà trong convert có mấy lúc gọi bạn Nguyệt là Hoa Mị, k thấy tác giả giải thích. Chữ Hoa giống với họ của nam chính, chữ Mị trong ‘quỷ mị’, cũng là chữ Mị này. Ta đoán chắc là tên tự hay gì đó mà nam chính đặt cho bạn Nguyệt hoặc là tên giả bạn tự lấy. Để tránh gây hiểu nhầm, ta xin phép edit thành LNP hoặc ‘nàng’ luôn.)

      “Vào .” Ngay sau đó, giọng Hoa Khanh Trần truyền từ trong trướng ra.

      Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi gật đầu với Huyền Thiên ý bảo được, liền tiến vào trong trướng.

      Bên trong, Hoa Khanh Trần ngồi ghế chủ vị, phía sau đứng ba nam tử mặc áo xanh, ở dưới hai bên trái phải đều ngồi người mặc ngân giáp.

      Liếc mắt cái, Liễu Nguyệt Phi đánh giá sơ lược được tình hình trong trướng và thân phận những người ở đây, lập tức hai tay ôm quyền, hành lễ với Hoa Khanh Trần“Bái kiến Vương gia!”

      Hoa Khanh Trần thấy phương thức hành lễ buồn cười của Liễu Nguyệt Phi khóe miệng hơi run rẩy, đứa này, hẳn là nên học chút cấp bậc lễ nghĩa.

      “To gan, nhìn thấy Vương gia cư nhiên quỳ!” Lúc này, nam nhân có ria mép đứng sau Hoa Khanh Trần giận dữ hét với Liễu Nguyệt Phi.

      Liễu Nguyệt Phi nhìn cái liền dời tầm mắt , nam nhân này, nàng vừa thấy thích!

      “Vương gia còn chưa chuyện, ngươi gấp cái gì!”

      Nghe vậy, nam nhân râu mép mới biết mình quá nóng vội, nóng lòng biểu ra uy đối với phụ tá mới đến mà lại quên nơi này là địa bàn của Hoa Khanh Trần, giành mở miệng trước Hoa Khanh Trần là rất bất kính với . Nghĩ đến đây, thể xác lẫn tinh thần nam nhân râu mép đều bắt đầu phát run, liền quỳ xuống : “Thuộc hạ đáng chết, xin Vương gia trừng phạt!”

      Hoa Khanh Trần cũng để ý , chỉ đem ánh mắt dừng người Liễu Nguyệt Phi, nhìn nàng đẩu môi, trong lòng khỏi có trận buồn cười, qua lúc mới : “Đừng chậm trễ thời gian, tiến vào chính đề .”

      Mọi người ở đây vô cùng kinh ngạc, Hoa Khanh Trần những trách tội Liễu Nguyệt Phi bất kính mà còn để Công tử Thanh được trọng dụng quỳ đứng dậy.

      Liễu Nguyệt Phi cũng giả vờ giả vịt thong thả tiêu sái bước ra sau lưng Hoa Khanh Trần, phụ tá của hình như là đứng phía sau.

      “Dạ Vương gia, vừa rồi thuộc hạ , áp dụng hỏa công tấn công kinh thành, kinh thành thất thủ, Bắc Sát nhất định đầu hàng!” Lúc này nam tử vóc dáng cao, tuổi cũng khá trẻ đứng sau Hoa Khanh Trần .

      “Hỏa công? Công tử Lan giỡn, kinh thành là chủ thành của Bắc Sát, tường thành có thể là cao gấp rưỡi bình thường. Bắn tên căn bản lên đến độ cao đó, Công tử Lan ngẫm lại, sao có thể chọn dùng hỏa công?” vị trung niên mặc chiến bào đứng bên dưới , những phụ tá này đều chỉ biết lý luận suông, chuyện chưa bao giờ biết kết hợp với thực tế.

      “Triệu tướng quân, vì sao bắn tên đạt được độ cao như vậy bản nhân*cũng biết, chỉ cần bắn mũi tên thẳng lên trời là có thể lên cao ngang tường thành!” Công tử Lan phục , bình thường đều khinh thường những mãng phu thô lỗ này, đều là mấy tên biết dùng đầu óc.

      (R: bản nhân: cách tự xưng, giống như ‘bản cung’, ‘bản vương’. Tên này k có chức phận gì nên xưng ‘bản nhân’.)

      Liễu Nguyệt Phi lúc này híp mắt nghe bọn họ đối thoại, Triệu Tướng quân sai, độ cao bắn tên cũng là có giới hạn. Độ cao cùng khoảng cách tỉ lệ nghịch với nhau, nếu dựa theo lời Công tử Lan, vậy phải muốn người ta đứng dưới thành bắn tên lên sao?

      “Lời ấy sai rồi, như Công tử Lan , vậy phải muốn binh lính tiếp cận sát thành trì sao, đó là thương vong thảm trọng nha!” Lúc này, phụ tá khác cũng mở miệng .

      “Vì quốc gia, vì dân chúng, binh lính hy sinh chút cũng là lẽ thường, Công tử Hoa cần lòng dạ đàn bà!” Công tử Lan như đúng rồi, nhìn đến sắc mặt Hoa Khanh Trần dần lạnh như băng.

      Mà Liễu Nguyệt Phi đứng sau Hoa Khanh Trần cảm giác được trận rét lạnh, Công tử Lan ngu ngốc, thực biết làm sao mà trở thành phụ tá của sư phụ được!

      “Làm càn!” vị Tướng quân thanh niên khác tức giận ,“Đường đường binh lính Nam Tề, há có thể để ngươi giẫm đạp lên?”

      “Lời ấy của Đông Phương Tướng quân sai rồi, có thể hy sinh cho đất nước là rất vinh dự nha!” Công tử Lan tiếp tục , chút cũng cảm giác được đại họa sắp giáng xuống đầu.

      Hoa Khanh Trần cả người hàn khí, ở đây trừ bỏ Công tử Lan, cơ bản đều cảm giác được, Công tử Hoa còn kéo kéo tay áo Công tử Lan, lại bị Công tử Lan giật ra, Công tử Hoa bất đắc dĩ lắc đầu.

      “Vương gia, ngài thấy ý kiến của thuộc hạ như thế nào?” Công tử Lan tại hoàn toàn bị lòng hiếu thắng che mờ mắt, chỉ nghĩ đến sau khi nghĩ ra mưu kế, Hoa Khanh Trần ban thưởng như thế nào cho .

      “Là tệ.”
      linhdiep17 thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 6: Bày mưu tính kế? bằng chế tạo vũ khí.
      Edit: Ring.


      Nghe vậy, Công tử Lan càng cười xán lạn, Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn thoáng qua Công tử Lan, nàng cũng tin sư phụ ra lời gì tốt.

      “Vậy cứ theo như Công tử Lan đề nghị, bổn vương liền để cho Công tử Lan ra tiền tuyến, cảm thụ chút vinh quang vì nước hy sinh. Đông Phương, giao cho ngươi!”

      Công tử Lan vừa nghe, sắc mặt liền biến đổi, tại sao có thể như vậy? Vội vàng hướng Hoa Khanh Trần quỳ xuống, là qua nóng vội lập công mà quên Hoa Khanh Trần mới là người mang binh. là người của Hoa Khanh Trần, sao có thể để tùy tiện quyết định sinh tử!

      “Vương gia, thuộc hạ biết sai rồi!”

      “Tuân mệnh!” Thấy vậy, Đông Phương Tướng quân lập tức hồi đáp, chỉ sợ Hoa Khanh Trần đổi ý.

      xong, Công tử Lan chưa kịp phản ứng lại bị Đông Phương Tướng quân lôi ra ngoài trướng.

      Liễu Nguyệt Phi xem màn này, khóe miệng tất cả đều là ý cười hả hê

      Giống như cảm giác được Liễu Nguyệt Phi vui sướng khi người khác gặp họa, Hoa Khanh Trần đột nhiên “Công tử Mị, ý kiến của ngươi?”

      Thấy Hoa Khanh Trần nhắc đến tên mình, Liễu Nguyệt Phi chu miệng, sư phụ cố tình gây khó dễ, để nàng yên ổn xem trò vui cũng được.

      Suy nghĩ hồi, liền trầm giọng ,“Thuộc hạ còn xin hỏi Vương gia, thuộc hạ vừa tới, còn chưa hiểu được tình hình. Vừa rồi Công tử Lan dùng hỏa công, trước làm sao có thể bắn tên lên, chỉ xin hỏi dùng hỏa* có phải là thượng sách hay ?”

      (R: chỗ này đúng ra edit thành ‘dùng lửa’, cơ mà lỡ ‘hỏa công’ rồi cho ‘hỏa’ luôn, từ đây xuống dưới cũng vậy.)

      Nàng chính là chuyên gia vật lý chế tạo máy móc, cũng phải là nhà quân . Đánh trận, bày mưu tính kế gì đó, nàng hoàn toàn biết. Tin chắc sư phụ cũng , bản lĩnh của nàng ở lĩnh vực này.

      Lúc này Công tử Thanh quỳ mặt đất cười lạnh tiếng, như là lời Liễu Nguyệt Phi vừa vô cùng buồn cười.

      (R: thím này quỳ nãy giờ chưa được đứng lên :)))

      Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn về phía . Hoa Khanh Trần lúc này mới nhìn đến Công tử Thanh, giống như đến giờ mới chú ý, : “Công tử Thanh có chuyện muốn ? Đứng lên đáp lời .”

      “Dạ Vương gia!” xong, vừa đứng dậy vừa hướng mắt khinh thường Liễu Nguyệt Phi.

      “Hỏa có thể đốt cháy hết thảy, nếu có thể dùng hỏa trực tiếp thiêu kinh thành, vậy quân Bắc Sát kia giống như kiến bò chảo nóng, sao còn có tinh thần chiến đấu, trực tiếp buông vũ khí đầu hàng!”

      xong, lỗ mũi Công tử Thanh đều muốn vểnh lên trời, Liễu Nguyệt Phi nhìn liền cảm thấy trận ghê tởm.

      “Lời Công tử Thanh rất đúng, bất quá tại hạ muốn hỏi, nếu dùng hỏa tấn công, ngươi xác định bên trong cháy lớn sao?”

      Liễu Nguyệt Phi khinh bỉ , ai cũng biết tác dụng của lửa, còn cần đến dạy sao? Chỉ tia lửa cũng có thể thiêu cháy cả cánh đồng, nhưng là phải nhìn xem vật cần đốt là cái gì nha, cho rằng tường thành của người ta là làm từ cỏ dại sao?

      “Thành trì của kinh thành là dùng nham thạch xây nên, phòng ốc cũng là gỗ đàn, xác thực dễ đốt!” Công tử Hoa nghe vậy, suy xét hồi, bọn họ là xem vấn đề có thể cháy lớn hay , chính là do Công tử Lan quá phóng đại hiệu quả của hỏa công .

      “Cho nên bản tướng quân cũng tán thành hỏa công!” Triệu Tướng quân nghe vậy, tán thưởng nhìn Liễu Nguyệt Phi. Giết địch ngàn tự tổn thất tám trăm, loại chiến này bọn cũng đánh!

      cái liếc mắt này lại khiến trong lòng Công tử Thanh càng thêm khó chịu. Cho đến nay vẫn là xuất chúng nhất, tại bị Liễu Nguyệt Phi đoạt nổi bật, đương nhiên tức giận! phải chỉ là kẻ mới đến thôi sao?

      “Vậy Công tử Mị có đề nghị gì?”

      Liễu Nguyệt Phi cùng công tử Thanh đứng cùng hàng, sao có thể phát tức giận, chỉ nhún vai cười : “Ta có cách gì!”

      Công tử Thanh vừa nghe lại càng thêm khinh thường nhìn Liễu Nguyệt Phi, có tài năng gì còn dám ở đây làm bộ làm tịch!

      Triệu tướng quân nghe vậy, chút tán thưởng lúc trước cũng mất , có cách còn đứng đây làm gì?

      Công tử Hoa có biểu gì, là phụ tá Vương gia tự mình mang đến, thể khinh thường.

      Quả nhiên, khóe miệng Liễu Nguyệt Phi khẽ nhếch, bày ra nụ cười đắc ý, “Bất quá, ta có cách khiến kinh thành bốc cháy!” xong, hai mắt sáng lên.

      phải là thành trì thôi sao, cho dù là cả thành phố lớn ở đại, chỉ cần để nàng nghiên cứu chế tạo vũ khí, sợ tấn công được!

      Triệu Tướng quân vừa nghe liền nhướn mày nhìn Liễu Nguyệt Phi, lại muốn dùng hỏa công sao? Nếu vẫn là thứ biện pháp gây thương vong thảm trọng, tuyệt cho phép!

      Công tử Lan hừ lạnh, cũng tin nàng có cách gì!

      Công tử Hoa yên lặng , bình tĩnh đứng bên.

      “Nga, vậy ngươi có biện pháp nào?” Rốt cục tới vấn đề chính rồi? Hoa Khanh Trần xoay xoay ban chỉ* tay, nhàn nhạt cười. Nàng đến đây, vậy cũng nên vì mà ra sức chút.

      (R: ban chỉ (扳指): chiếc nhẫn bự chảng đeo vào ngón cái hay thấy trong phin chưởng. Cái này nè: [​IMG]

      Bởi vì Hoa Khanh Trần vẫn luôn lạnh lùng, cho dù mặt có chút ý cười, người bình thường cũng thể nhìn ra. Bất quá, Liễu Nguyệt Phi lớn lên bên cạnh mười lăm năm là có khả năng biết! Cho dù đứng sau lưng nhìn đến mặt , cũng có thể từ hơi thở mà cảm giác được, tâm tình sư phụ lúc này vô cùng tốt!

      Hoa Khanh Trần nghĩ cái gì, Liễu Nguyệt Phi sao có thể biết? Sư phụ đây là muốn nàng chế tạo ít vũ khí. để nàng ở lại đây, nàng tất nhiên thể ăn ngồi rồi!

      “Xin Vương gia cho thuộc hạ thời gian ngày, hơn nữa cho phép thợ đúc phối hợp với thuộc hạ. Giờ này ngày mai, thuộc hạ nhất định để Vương gia mở mang tầm mắt!”

      “Có cách gì mà thể bây giờ?” Triệu Tướng quân hiểu hỏi, phụ tá phải là bày mưu tính kế thôi sao, thế nào còn muốn có thời gian chuẩn bị?

      phải là đánh trống lảng kéo dài thời gian đó chứ?” Công tử Thanh vẫn luôn bất mãn với Liễu Nguyệt Phi, hơn nữa còn khinh thường. cũng tin nàng nghĩ ra được cách gì!

      Công tử Hoa tiếp tục im lặng, cần thợ đúc phối hợp? Người này muốn làm cái gì?

      Hoa Khanh Trần nhíu mày, môi mỏng thong thả mở ra, : “Chuẩn!”

      “Đa tạ Vương gia!”

      “Công tử Hoa, mang đến binh khí bộ* !”

      (R: binh khí bộ: bộ phận chuyên về binh khí, có thể là chế tạo, sửa chữa, blah blah.)

      “Dạ, Vương gia!” Công tử Hoa cung kính trả lời, liền dẫn Liễu Nguyệt Phi .

      Liễu Nguyệt Phi trước khi rời liền thè lưỡi với Hoa Khanh Trần. Sư phụ đúng là nóng vội, vừa xong kêu người mang nàng .

      Hoa Khanh Trần nhíu mày nhìn động tác của Liễu Nguyệt Phi, tâm tình cực tốt. Xem ra tiểu đồ đệ tìm đến cũng phải chuyện xấu.

      Sau đó, Liễu Nguyệt Phi theo công tử Hoa đến binh khí bộ. Lúc này nàng mới phát quân doanh cư nhiên rộng lớn như vậy, khó trách tối qua nàng chạy kiểu nào cũng chỉ thấy toàn doanh trướng, thiếu chút nữa cho rằng gặp phải quỷ đánh tường*!

      (R: quỷ đánh tường (鬼打墙): quỷ hay xuất buổi tối ở vùng quê, khiến người ta cứ lòng vòng thoát ra được. Ừm, hình bác quỷ đánh tường đây, hết sức ẹp, oai phong lẫm liệt:

      [​IMG])

      Công tử Hoa mang Liễu Nguyệt Phi đến khu đất trống, đất có dựng ba lều trại, bên ngoài tất cả đều là ít đồ rèn cùng đồ nghề thợ mộc. Xem ra nơi này chính là binh khí bộ, bình thường chỗ này chính là để sửa chữa kịp thời những vũ khí để binh lính sử dụng chiến trường.

      Lúc này người râu xồm nửa thân trần thấy Công tử Hoa đến, lập tức cúi đầu khom lưng : “Hoa Công tử sao lại có thời gian đến nơi này của tiểu nhân vậy? Hay là Vương gia có gì phân phó?”

      “Vương gia phân phó các ngươi đều nghe theo Công tử Mị an bài. Hồ sư phụ, toàn bộ thợ rèn cùng thợ mộc ở chỗ này của ngươi đều phối hợp với Công tử Mị.” Công tử Hoa giải thích.

      Hồ sư phụ nghe vậy nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt Phi, trong mắt có loại bài xích mãnh liệt. Cư nhiên đến kẻ giành chén cơm!
      tart_trung, linhdiep17Huyền Vân thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      HẢO hay nha........mặc dù là sưu tầm nhưng vẫn hăng hái ủng hộ @PHUONGLINH87^^ .....:yoyo45:
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :