1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[XUYÊN KHÔNG] SỦNG ĐỒ LÊN TRỜI, VẠN VẠN TUẾ - KHUYNH AO AO (82C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 62: Có mưu.
      Edit: Ring.

      “Ngươi to gan, cư nhiên dám nguyền rủa Nam Tề mất nước?” Hoa Minh Nguyệt tức giận quát lớn, lời này của Liễu Nguyệt Phi đối với ả là cực kì châm chọc, hơn nữa ả nghe được trong đó có ý rủa Nam Tề mất nước “Bản cung tại phải bẩm báo phụ hoàng, phế danh hiệu Trắc phi của ngươi!”

      Liễu Nguyệt Phi trong lòng khó chịu, động người nào người nấy cũng muốn phế nàng là sao? Cũng còn đỡ tại mới là Trắc phi, nếu là Chính phi, vậy nàng phải bị mai phục cả mười mặt sao?

      “Lời ấy của Công chúa sai rồi, bản cung là , thân là Công chúa, mỗi giờ khắc đều nên vì quốc kính dâng, việc hòa thân cũng thể tới lượt Công chúa!” Liễu Nguyệt Phi chậm rãi bước xuống bậc thềm, với Hoa Minh Nguyệt. Muốn bắt được nhược điểm của nàng, đó là có khả năng

      “Hừ, cho dù hòa thân, bản cung cũng chỉ làm thiếp!” Hoa Minh Nguyệt cũng phải người dễ bắt nạt, lớn lên trong hoàng cung đại viện, lại được Hoàng hậu tay bồi dưỡng, cung đấu gì cũng đều chứng kiến, tại đấu võ mồm cũng chỉ là chút bản .

      Liễu Nguyệt Phi cười : “Thế khó liệu a!”

      “Quên , sáng tinh mơ làm gì vì loại chuyện này mà làm phiền đến Công chúa. Người trong thiên hạ đều biết, Công chúa chính là bảo bối của Hoàng thượng Hoàng hậu, sao có thể để Công chúa ủy khuất, có số người chính là ghen tị!” An Chiêu Hoa lúc nẩng vẻ hòa giải , nhưng ra lại là tự châm chọc.

      “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lâm trắc phi đến lúc đó đừng để bị đuổi về Bắc Sát.” Hoa Minh Nguyệt châm chọc, tươi cười mặt cũng thêm vài phần dữ tợn.

      “Công chúa, chúng ta vẫn là dạo ! Đứng ở đây, trong lòng ta thoải mái!” Thấy Liễu Nguyệt Phi có trả lời, An Chiêu Hoa tự nhận là trúng tim đen của nàng, lại càng đắc ý thêm vài phần.

      “Ngươi chưa thôi, vừa bản cung xác thực cũng cảm thấy trong lòng buồn chán, có thể là do có này nọ ở đây tác quái !” Hoa Minh Nguyệt hung hăng liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi, sau đó để nha hoàn nâng . Thấy vậy, An Chiêu Hoa lại càng thêm đắc ý.

      “Thiếu chủ, vừa sáng sớm đến đây cho những lời này?” Hoàng Nhi buồn bực nhìn hai người vừa rời thầm.

      “Rừng lớn, loại chim gì cũng có mà. Đói bụng rồi, ăn điểm tâm !” Liễu Nguyệt Phi để ý , Hoa Minh Nguyệt cũng quá tự đề cao bản thân rồi, thể , Lâm Tường Vi ở Bắc Sát so với Hoa Minh Nguyệt còn được sủng ái hơn!

      Bất quá bọn họ đến Ngạo vương phủ tuyệt đối phải để chơi. Tâm tư của An Chiêu Hoa đối với sư phụ, người qua đường đều biết. Vậy nên Hoa Minh Nguyệt này mới làm quân sư. Nhưng theo lý mà , mẫu thân Hoàng hậu của Hoa Minh Nguyệt là tiểu di của Đường Hương Nhã, cho nên An Chiêu Hoa này hẳn cũng chỉ là quân cờ. tại xem ra, nước này càng đục càng tốt.

      ……

      Trong đình hóng mát bên hồ, Hoa Minh Nguyệt, An Chiêu Hoa cùng Đường Hương Nhã uống trà ngắm hoa, rất nhàn nhã.

      “Công chúa, đều chuẩn bị tốt!” Lúc này nha hoàn bên cạnh Hoa Minh Nguyệt vừa trở lại, bên tai ả.

      An Chiêu Hoa ngồi kế bên cũng nghe được, mặt lộ ra tươi cười vừa lòng, gật đầu với Hoa Minh Nguyệt.

      Khóe miệng Hoa Minh Nguyệt cũng lộ ra nụ cười hiểm, với nha hoàn: “Tốt lắm!”

      Đường Hương Nhã thấy vậy cũng dâng lên hứng thú: “Công chúa chuẩn bị cái gì?”

      An Chiêu Hoa vừa nghe, lập tức hất mặt qua bên. Chỉ cần là phi tử Hoa Khanh Trần, ả cũng muốn gặp.

      Đường Hương Nhã thấy nhưng cũng gì, dù sao ả là hỏi Hoa Minh Nguyệt. Hoa Minh Nguyệt thấy vậy cười khẽ chút, Đường Hương Nhã là biểu tỉ của ả, An Chiêu Hoa lại là bạn thân chốn khuê phòng, hai bên ả đều muốn hỗ trợ, liền : “An bài tuồng kịch, đến lúc đó biểu tỷ nhất định phải nhìn xem cho kỹ. Cam đoan khiến biểu tỉ vừa lòng!”

      Đường Hương Nhã lúc này cũng cảm giác được có chút khác lạ, nhìn bộ dáng An Chiêu Hoa bên cạnh, tất nhiên cũng đoán được chút rồi, ả liền biết hai người này đến vương phủ tuyệt đối phải để chơi.

      Cười : “Vậy Hương Nhã đúng là là chờ mong.”

      “A, các ngươi xem ai đến đây!” An Chiêu Hoa đột nhiên lên tiếng, mắt sắc nhìn thân ảnh màu vàng xa xa.

      Hoa Minh Nguyệt cùng Đường Hương Nhã lập tức nhìn về phía An Chiêu Hoa chỉ, ra là Lâm Tường Vi!

      “Nếu đến đây, vậy gọi nàng đến chơi đùa với chúng ta !” Hoa Minh Nguyệt hừ lạnh tiếng, phân phó nha hoàn chuẩn bị thêm phần nước trà.

      Đường Hương Nhã cũng dậy lên hứng thú, ở Kỳ thi hội biết Lâm Tường Vi làm thơ, ngày ấy vì thể diện Ngạo Vương phủ mà buông tha nàng, hôm nay nhất định phải sữa chữa nàng phen.

      An Chiêu Hoa nhìn sắc mặt hai người, tất nhiên cũng biết họ có chủ ý gì, khi như vậy, ả liền xem diễn thôi.

      Liễu Nguyệt Phi vốn dự tính đến hồ câu cá, ngờ đến đây có ba kẻ làm ô nhiễm khí, vừa muốn xoay người rời , lại bị nha hoàn của Hoa Minh Nguyệt gọi lại.

      “Lâm trắc phi, Công chúa của chúng ta gọi ngươi qua!” Nha hoàn của Hoa Minh Nguyệt, cũng là sắc mặt ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’, đem Liễu Nguyệt Phi để vào mắt, la lớn .

      Liễu Nguyệt Phi nhìn Hoàng Nhi Thanh Nhi bên cạnh, trực tiếp xoay người rời .

      Nha hoàn kia thấy vậy liền kinh ngạc, biết là tình huống gì, trực tiếp chạy đến trước mặt Liễu Nguyệt Phi ngăn lại, lớn tiếng hét lên: “Công chúa của chúng ta gọi ngươi, ngươi nghe a!”

      Người trong đình lúc này cũng nghe đến tiếng lớn của nha hoàn, Đường Hương Nhã xì tiếng bật cười, : “Công chúa a, nha hoàn của người là có cá tính!”

      Hoa Minh Nguyệt nghe vậy, môi giương lên nụ cười , vừa lòng nâng chén nhấp ngụm trà.

      An Chiêu Hoa cũng đồng ý, nghĩ đến kết cục của Lí ma ma đường đón dâu, liền lo lắng : “Lâm Tường Vi phải dễ chọc!”

      “Quận chúa hình như quá xem trọng Lâm Tường Vi rồi, ả chỉ là Trắc phi.” Đường Hương Nhã tin , ánh mắt nhìn An Chiêu Hoa cũng là khinh miệt. Lâm Tường Vi tới nơi này nơi nương tựa, người hỗ trợ, làm sao dám động thủ với Minh Nguyệt Công chúa được ngàn vạn sủng ái?

      Ngay túc này, từ xa truyền đến tiếng bạt tai vang dội, ba người đều khiếp sợ nhìn về phía kia, Hoàng Nhi bạt tai nha hoàn.

      An Chiêu Hoa thấy vậy “Ta rồi!”

      Đường Hương Nhã vô cùng khiếp sợ. Lâm Tường Vi này, vốn tưởng có chút đầu óc, ai ngờ là kẻ ngu ngốc!

      Hoa Minh Nguyệt tức giận vỗ bàn, nổi giận đùng đùng bước ra trước, phen kéo nha hoàn về phía sau, sau đó tung bạt tai hướng Hoàng Nhi.

      Nhưng ả sao có thể là đối thủ của Hoàng Nhi được? Hoàng Nhi vừa thấy Hoa Minh Nguyệt bước ra, lập tức lắc mình trở lại phía sau Liễu Nguyệt Phi. tại là lúc thiếu chủ ra mặt.

      Hoa Minh Nguyệt thấy đánh được, lại nhìn gương mặt nha hoàn của mình sưng đỏ, cỗ lửa giận phừng lên trong lòng, nhìn Liễu Nguyệt Phi lớn tiếng hỏi: “Lâm Tường Vi, tốt nhất là ngươi cho bản cung lời giải thích!”

      Liễu Nguyệt Phi nhìn thoáng qua Hoa Minh Nguyệt, giọng : “Nha hoàn này làm mất mặt mũi Công chúa, bản cung thân là tẩu tử của Công chúa, tất nhiên là thay Công chúa giáo huấn chút!”

      Đường Hương Nhã hừ lạnh “Lâm Trắc phi, ngươi chỉ là Trắc phi, sao có thể xứng làm tẩu tử của Công chúa?”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 63: mưu bắt đầu diễn.
      Edit: Ring.

      “Đường Trắc phi là nhấn mạnh thân phận chính mình sao?” Liễu Nguyệt Phi phản kích, Đường Hương Nhã được xưng là Nam Tề đệ nhất tài nữ mà sao chuyện thèm động não?

      Sắc mặt Đường Hương Nhã nhất thời trắng bệch. Cho tới nay, ả đều tự nhận là tài trí hơn người, cũng đem những phi tử của Hoa Khanh Trần để vào mắt, nhưng ả xác thực cũng chỉ là Trắc phi, thiếp!

      Hoa Minh Nguyệt lúc này vô cùng tức tối, đầu tiên là nha hoàn, sau đó lại đến biểu tỉ, giống như Liễu Nguyệt Phi giáng cái tát lên mặt ả, bảo ả sao có thể giận?

      “Lâm Tường Vi, ngươi tốt nhất nên ràng thân phận của ngươi!”

      Liễu Nguyệt Phi nở nụ cười, : “Thân phận? Bản cung chính là Trắc phi của Ngạo Vương, Hoàng thượng hạ chỉ tự mình thụ phong, Công chúa nếu có ý gì khác có thể hỏi Hoàng thượng!”

      “Lâm Tường Vi, ngươi đừng kiêu ngạo, hôm nay ngươi đụng đến nha hoàn của bản cung, bản cung nhất định bỏ qua!” Hoa Minh Nguyệt bao giờ bị người xem thường như vậy? Ả vẫn luôn cao cao tại thượng, người trong thiên hạ ai dám nể mặt ả? Nhìn thấy đều kính trọng ba phần?

      Nghe vậy, ánh mắt Liễu Nguyệt Phi đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn nha hoàn điềm đạm đáng đứng sau Hoa Minh Nguyệt, từng chữ: nha hoàn cũng dám vô lẽ với bản cung, đem bản cung để vào mắt, chính là đem thánh chỉ của Hoàng thượng để vào mắt, đây là tội lớn tru cửu tộc!”

      Nha hoàn bị dọa đến quỳ xuống đất, túm váy Hoa Minh Nguyệt cầu xin tha thứ : “Công chúa, Hồng Lăng có, là Lâm Trắc phi hãm hại Hồng Lăng a!”

      Trong lòng Hoa Minh Nguyệt cũng bị lời của Liễu Nguyệt Phi khuấy động, nhìn thoáng xung quanh, thấy chỉ có chủ tớ ba người Liễu Nguyệt Phi, liền yên tâm : “Lâm Tường Vi ngươi có chứng cớ sao?”

      Liễu Nguyệt Phi nhún vai “Chỗ này chỉ có chủ tớ chúng ta, Thanh Nhi Hoàng Nhi nếu làm nhân chứng cũng bị người ta là giả chứng cứ, cho nên tại ai có thể chứng minh!”

      Hồng Lăng nghe vậy, vẻ kiêu ngạo lại lần nữa xông ra: “Lâm Trắc phi, ngươi còn phải oan uổng ta!”

      “Làm càn, ở trước mặt bản cung cư nhiên tự xưng ta, hô to gọi với bản cung, đây là cực độ tôn trọng bản cung, cũng tôn trọng thánh chỉ Hoàng thượng!” Liễu Nguyệt Phi lớn tiếng, dọa Hồng Lăng mặt trắng bệch.

      Hoa Minh Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn Hồng Lăng “Lắm miệng, còn chưa cút xuống!”

      Hồng Lăng thấy vậy, run rẩy quỳ lạy với Hoa Minh Nguyệt xong liền lảo đảo chạy .

      Liễu Nguyệt Phi híp mắt, vẫn chưa ngăn trở. Hoa Minh Nguyệt thực ràng là bảo hộ Hồng Lăng, nàng cũng lười dây dưa, dù sao Hoa Minh Nguyệt là có khả năng thực mặc kệ Hồng Lăng, nếu vậy thôi !

      “Bản cung dạy nghiêm, để Lâm Trắc phi chế giễu, trong đình bây giờ chuẩn bị nước trà, Lâm Trắc phi bằng vào thưởng thức chút, coi như bản cung bồi tội với Lâm Trắc phi!”

      Liễu Nguyệt Phi cười , Hồng Môn Yến!

      “Nếu vậy, bản cung khách khí!”

      xong, liền mang theo Thanh Nhi Hoàng Nhi bước vào trong đình, ba người Hoa Minh Nguyệt cũng đồng thời bước vào.

      Nha hoàn bưng trà lên đặt trước mặt Liễu Nguyệt Phi.

      Đường Hương Nhã cầm chung trà lên : “Đây là Thiết Quan tốt nhất, Bắc Sát hẳn là có thứ này! Muội muội nếm thử chút , lưu lại hương vị trong miệng, cả đời khó quên.”

      xong, liền bưng lên uống ngụm.

      Liễu Nguyệt Phi nhìn chung trà bốc hơi nước, cười chút “Trà ngon, nhưng nóng quá ảnh hưởng đến hương vị của nó!”

      Nha, nghĩ nàng là ngu ngốc sao, thấy còn bốc khói à!

      Đường Hương Nhã thấy vậy cũng gì. khí dần dần có chút xấu hổ, Hoa Minh Nguyệt vẫn luôn nhìn Liễu Nguyệt Phi, như là muốn nhìn thấu nàng.

      An Chiêu Hoa nhịn nổi nữa : “Buổi chiều tốt đẹp như vậy, bằng đến làm thơ?”

      xong liền nhìn về phía Đường Hương Nhã. Đường Hương Nhã lúc này trong lòng cười to, ả chờ chính là những lời này.

      Liễu Nguyệt Phi lại lập tức : “Đệ nhất tài nữ ở trong này, chúng ta làm thơ cũng tránh khỏi biết tự lượng sức mình, hơn nữa làm thơ cũng hơn tán gẫu, bằng chơi loại trò chơi mới?”

      “Nga, Lâm Trắc phi muốn chơi cái gì?” Hoa Minh Nguyệt mở miệng, lửa giận trong mắt còn chưa nguôi.

      Đường Hương Nhã vốn định mở miệng thấy vậy cũng nữa. Công chúa đều đáp ứng rồi, ả gì nữa cũng vô dụng.

      “Hoàng Nhi, lấy mạt chược mang đến!” Liễu Nguyệt Phi với Hoàng Nhi, Hoàng Nhi liền xoay người chạy . Sau đó Liễu Nguyệt Phi với ba người: “Mạt chược này cần bốn người, chúng ta ở đây cũng vừa khéo có bốn người……”

      Chỉ chốc lát sau, tiệc trà tao nhã bị Liễu Nguyệt Phi biến thành bàn mạt chược. Mạt chược này lúc ở Liễu Nguyệt sơn trang nàng truyền bá, chỉ là chưa có truyền ra ngoài, tại có ba người này, xem ra sắp có thể phát triển mạt chược trà lâu!

      Bất quá ba người chơi mới lập tức vừa ý, Liễu Nguyệt Phi này ràng là muốn thắng tiền bọn họ a!

      “Lâm Trắc phi, ngươi ăn gian!” An Chiêu Hoa học được từ mới từ Liễu Nguyệt Phi, tại lập tức lấy ra xài!

      Liễu Nguyệt Phi thoải mái : “Con mắt nào của Quận chúa nhìn thấy ta ăn gian? Đến đến đến, Hồng trung*!”

      (R: Hồng trung: tên quân bài trong mạt chược).

      “Hừ! Ngươi thắng nhiều như vậy, còn dám ngươi ăn gian?” An Chiêu Hoa là nhà dưới* của Liễu Nguyệt Phi, thấy bàn người ta đầy là bạc, trong lòng vô cùng hâm mộ.

      (R: ta cũng k biết chỗ này là gì, chắc là ngôn ngữ gì đó dùng trong mạt chược).

      “Có ăn gian chính nàng tự biết, bất quá tại ràng là khi dễ ba người mới chúng ta!” Đường Hương Nhã nhìn An Chiêu Hoa tính tình tốt, thêm mắm dặmmuối .

      “Ta Lâm Trắc phi, có phải Khanh Trần ca chưa phát tiền tháng cho ngươi ?” Hoa Minh Nguyệt tất nhiên cũng hiểu biết An Chiêu Hoa, nhìn bộ dáng phát hỏa kia, cũng hùa theo Đường Hương Nhã. Bất quá mạt chược này đúng là trò mới mẻ.

      “Tự mạc, thuần màu*!” Liễu Nguyệt Phi lúc này lại thắng, vui vẻ thu bạc, cũng quan tâm đầu ba người kia bốc khói.

      (R: cũng vậy, vẫn hiểu ==”)

      An Chiêu Hoa bài tốt đập bàn đứng lên, chỉ vào Liễu Nguyệt Phi “Ta thấy ngươi chính là ăn gian!”

      Liễu Nguyệt Phi lúc trước thắng rất vui vẻ, hoàn toàn để ý đến sắc mặt của ả, tại xem ra, hoàn toàn chính là ấn đường biến thành màu đen a, đây là đại hung!

      Vẫn là ôm bạc trốn nhanh tốt hơn, nhưng An Chiêu Hoa nổi nóng sao có thể buông tha nàng? Trong đó còn có tháng tiền tiêu của ả a!

      “Lâm Tường Vi, cho , ta xem người ngươi có giấu bài hay !”

      “Thứ này là nàng nghĩ ra, cũng là nàng luật chơi, tất nhiên có rất nhiều công bằng, chừng người đúng là có giấu bài a!” Đường Hương Nhã cùng Hoa Minh Nguyệt đồng loạt cười .

      Hoa Minh Nguyệt bởi vì chuyện lúc trước, vẫn luôn muốn cho Liễu Nguyệt Phi biết mặt chút, tại An Chiêu Hoa phát hỏa, là cơ hội tốt!

      bằng liền lấy quần ảo của ả nhìn xem!”

      An Chiêu Hoa nổi nóng hoàn toàn mất lí trí, nghĩ bản thân bị lợi dụng, phen túm lấy quần áo Liễu Nguyệt Phi, dùng sức kéo xuống!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 64: Thay đổi bất ngờ.
      Edit: Ring.

      Liễu Nguyệt Phi sao có thể để An Chiêu Hoa đụng đến quần áo của mình, ngay lúc An Chiêu Hoa nhào tới, nàng nhanh chóng lắc mình, tránh thoát khỏi An Chiêu Hoa.

      An Chiêu Hoa bị hố, lại chịu quán tính, trực tiếp lọt xuống hồ.

      Thoáng chốc, mọi người trong đình phát hoảng, ào ào đến nhìn An Chiêu Hoa vùng vẫy trong hồ, Hoa Minh Nguyệt kêu to: “Người tới a, nhanh chút cứu người a!”

      An Chiêu Hoa lúc này bất an quẫy đạp, nhưng càng đạp lại càng chìm xuống, trong lòng ả tràn ngập sợ hãi, vội vàng kêu lên: “Cứu mạng a… Ta… Ta biết bơi a!”

      “Người tới a, người tới mau a, các ngươi đều xuống cứu !” Đường Hương Nhã lúc này cũng rối rắm, An Chiêu Hoa này là nữ nhi Trưởng Công chúa sủng ái nhất, là khuê nữ bảo bối của An Vương gia, nếu hôm nay táng thân ở Ngạo vương phủ, bọn họ đều phải có trách nhiệm.

      Liễu Nguyệt Phi nhìn An Chiêu Hoa quẫy đạp trong nước, nàng nghĩ muốn cứu, để ả nếm chút đau khổ .

      Hoa Minh Nguyệt lúc gọi người lại thấy Liễu Nguyệt Phi đứng ở bên thờ ơ, liền tức giận “Ngươi còn xuống cứu người, bản cung cho ngươi, nếu An Quận chúa hôm nay xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng hòng được yên!”

      “Cứu mạng… Cứu mạng a……” An Chiêu Hoa trong nước vẫn sợ hãi kêu gào, đáng tiếc bờ lúc này đều là mấy nữ nhân, hơn nữa đều bơi được, gấp đến dậm chân. Đường Hương Nhã tiền viện tìm người, đáng tiếc đường quá xa, bóng người cũng chưa nhìn thấy ai, An Chiêu Hoa vậy chắc cũng còn mạng.

      An Chiêu Hoa dưới nước vùng vẫy, Hoa Minh Nguyệt bờ cũng có cách nào, Liễu Nguyệt Phi thấy An Chiêu Hoa sắp chìm hẳn mới chuẩn bị cứu.

      Đột nhiên lúc này trong khí truyền đến hương vị quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lại liền thấy Hoa Khanh Trần tựa như gió, ôm lấy An Chiêu Hoa trong nước đặt lên ven hồ.

      Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Minh Nguyệt thấy vậy đều ào ào chạy tới. Hoa Khanh Trần lúc này vận chân khí cho An Chiêu Hoa, Đường Hương Nhã cũng mang thị vệ trở lại.

      Thấy An Chiêu Hoa được cứu, ả liền yên tâm, sau đó nhìn Liễu Nguyệt Phi tức giận mắng: “Lâm Trắc phi, ngươi quá ác độc, nỡ xuống tay với nữ tử trói gà chặt!”

      Liễu Nguyệt Phi đột nhiên bị , nhìn Đường Hương Nhã cũng biết ả muốn giáng tội cho nàng!

      “Ban ngày ban mặt, mọi người đều thấy là An Quận chúa tự mình ngã xuống hồ!” Trong lòng Liễu Nguyệt Phi cũng dần dần dâng lên tức giận, có thể là do thấy Hoa Khanh Trần đối đãi với An Chiêu Hoa như vậy.

      biết vì sao, trong lòng có chút chua.

      “Bản cung cùng Minh Nguyệt Công chúa đều thấy là ngươi đẩy An Quận chúa xuống!” Đường Hương Nhã ràng là muốn ở trước mặt Hoa Khanh Trần bôi đen danh dự Liễu Nguyệt Phi!

      Lúc này An Chiêu Hoa mở mắt tỉnh lại, thấy là Hoa Khanh Trần cứu mình, trong lòng nhất thời có cỗ lo lắng “Vương gia……”

      Đường Hương Nhã nhìn nổi nữa, lập tức : “Quận chúa, tại Vương gia ở đây có thể làm chủ cho , cho Vương gia, có phải Lâm Trắc phi đẩy xuống hồ ?”

      An Chiêu Hoa vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa kịp hoạt động, vừa nghe được lời Đường Hương Nhã, nhất thời liên bừng tỉnh đại ngộ, nghẹn ngào : “Vương gia, ngài phải làm chủ cho ta a! Vừa rồi chúng ta chơi mạt chược, ta hoài nghi Lâm Trắc phi gian lận, ngờ Lâm Trắc phi thẹn quá hóa giận, đẩy ta xuống hồ. Minh Nguyệt Công chúa cùng Đường Trắc phi đều có thể làm chứng!”

      xong, liền tìm vị trí tốt nhào vào lòng Hoa Khanh Trần khóc thút thít.

      Liễu Nguyệt Phi bực bội, đó là chỗ của nàng “An Quận chúa, ngươi chuyện sợ bị thiên lôi đánh sao?”

      “Vương gia……” An Chiêu Hoa nghe vậy liền kêu to.

      “Đủ!” Hoa Khanh Trần xanh mặt, đẩy An Chiêu Hoa trong lòng ra giao cho nha hoàn bên cạnh.

      Liễu Nguyệt Phi thấy vậy cười thầm trong lòng, vu oan giá họa sao chứ, sư phụ tin tưởng nàng là được!

      “Vương gia, ta vừa đến Ngạo vương phủ ngày đầu tiên xảy ra chuyện như thế này, Vương gia phải cho Chiêu Hoa công đạo a!” An Chiêu Hoa đột nhiên bị đẩy khỏi ấm áp của Hoa Khanh Trần, liền kinh hoảng .

      “Hoàng huynh, Lâm Trắc phi của huynh điêu ngoa tùy hứng, đem bản cung để vào mắt, lúc trước đánh nha hoàn của bản cung, tại lại đẩy An Quận chúa xuống nước, lần sau chắc còn dữ dội hơn!” Hoa Minh Nguyệt châm dầu vào lửa, tức giận dồn nén hôm nay cuối cũng cũng phát tiết được.

      Lúc này Hoa Khanh Trần chậm rãi đến trước mặt Liễu Nguyệt Phi, Đường Hương Nhã thấy sắc mặt Liễu Nguyệt Phi vẫn bình thản, sợ Hoa Khanh Trần vì sủng ái mà bao che nàng, tiếp tục : “Việc này nếu như để An Vương gia cùng Trưởng Công chúa biết, làm nhục danh dự Ngạo vương phủ a, vậy cũng khiến Hoàng thượng bất mãn!”

      Liễu Nguyệt Phi nhìn Hoa Khanh Trần bước đến, vừa lòng cười : “Bản cung quang minh lỗi lạc, cũng làm loại việc ném đá giấu tay như thế này!”

      “Hôm nay nhiều người thấy ngươi đẩy An Quận chúa xuống nước như vậy, ngươi còn ngụy biện?” Hoa Minh Nguyệt hùng hồn , tựa như kể chuyện .

      Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh tiếng, ngẩng đầu nhìn Hoa Khanh Trần, chỉ cần tin tưởng nàng, nàng đơn thương độc mã.

      Nhưng là mọi chuyện đều có ngoại lệ, Hoa Khanh Trần lúc này sắc mặt xanh mét, nhìn ra được nhẫn.

      Chuông báo động trong lòng Liễu Nguyệt Phi đột nhiên vang lớn, nàng nhìn ra Hoa Khanh Trần rốt cuộc muốn làm cái gì!

      “Lâm Trắc phi, lá gan nàng hình như quá lớn rồi!” Hoa Khanh Trần đột nhiên , tựa như sấm sét vang dội đánh xuống đầu Liễu Nguyệt Phi!

      “Người tin ta?” Liễu Nguyệt Phi thể tin hỏi, sư phụ cư nhiên tin nàng?

      “Nhiều ánh mắt nhìn thấy như vậy, chẳng lẽ nàng còn muốn chối?” Trong giọng Hoa Khanh Trần lúc này bao hàm tức giận, mọi người đều nhìn ra được cật lực kiềm nén.

      Hoa Minh Nguyệt cùng Đường Hương Nhã nhìn nhau, xem ra mọi chuyện phát triền theo đúng hướng bọn họ nghĩ. An Chiêu Hoa tiếp tục làm bộ như suy yếu, nhìn tuồng diễn trước mắt, xem ra ả tìm được đường sống trong chỗ chết rồi, kết quả cuối cùng cũng tệ a!

      “Người tin tưởng bọn họ? tin ta?” Trong đầu Liễu Nguyệt Phi lúc này trống rỗng, tình huống chưa bao giờ phát sinh vậy mà lại xảy ra. Sư phụ vẫn luôn cùng nàng sống nương tựa, để nàng có thể sinh tồn ở thế giới này cư nhiên tin nàng?

      được ngụy biện nữa, giam cầm ngày!” Hoa Khanh Trần dứt khoát hạ lệnh, liền phủi tay nhìn Liễu Nguyệt Phi lần nào nữa.

      Giam cầm ngày? Đường Hương Nhã có chút bất mãn đối với kết quả này, phạt như vậy?

      “Hoàng huynh, huynh quá sủng ái Trắc phi của mình rồi, Chiêu Hoa là tìm được đường sống trong chỗ chết, thiếu chút nữa mất mạng!” Thực ràng, Hoa Minh Nguyệt cũng vừa lòng.

      “Vương gia, người phải làm chủ cho ta a!” An Chiêu Hoa lúc này cũng ủy khuất .

      Trong đầu Liễu Nguyệt Phi lúc này còn suy nghĩ được nữa, nàng thể chấp nhận tin tưởng của Hoa Khanh Trần, nhìn hết thảy trước mắt, nếu đột nhiên còn Hoa Khanh Trần nữa, vậy nàng sống còn ý nghĩa gì? biết từ lúc nào, địa vị của Hoa Khanh Trần trong lòng nàng thay đổi, còn là thân thích đơn thuần, mà là thiếu tuyệt vọng cách nào sống được.

      tại, nàng rất muốn hỏi chút, vì sao tin nàng? Nàng nếu giết người cũng dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 65: Tương kế tựu kế.
      Edit: Ring.

      “Hoàng huynh, nữ tử như thế này, phế là tốt nhất!” Hoa Minh Nguyệt vừa lòng nhìn bộ dáng mất mát của Liễu Nguyệt Phi. Nữ tử được trượng phu sủng ái, cho dù lợi hại bao nhiêu nữa cũng thể trở thành hùng ưng.

      Lời Hoa Minh Nguyệt làm trong lòng Đường Hương Nhã chấn động, ả mong đợi nhìn Hoa Khanh Trần, chờ xem quyết định của .

      Liễu Nguyệt Phi đột nhiên cảm thấy buồn cười, cũng cười nhìn Hoa Khanh Trần, chờ đợi quyết định của . Nhưng tươi cười này lại khiến Hoa Khanh Trần cảm thấy chói mắt. Nhìn An Chiêu Hoa toàn thân ướt sũng bên cạnh, lạnh lùng : “Còn mau đưa An Quận chúa trở về đổi quần áo. Lâm Trắc phi chính là phụ hoàng sở phong, muốn phế cũng phải phụ hoàng hạ chỉ!” xong, liền cùng An Chiêu Hoa rời .

      Nhìn bóng lưng Hoa Khanh Trần, Liễu Nguyệt Phi mới toàn thân vô lực ghé lên người Thanh Nhi. Ai tới với nàng, làm sao lại có ác mộng như thế này?

      tại nàng mới phát , thế giới của nàng nếu có Hoa Khanh Trần, nàng sống nổi!

      Hoa Minh Nguyệt thấy vậy, bất mãn theo Hoa Khanh Trần, lúc lại hung tợn quay lại trừng Liễu Nguyệt Phi “Còn trở về cấm túc?”

      xong, đám thị vệ xuất trước mặt Liễu Nguyệt Phi, nàng tự giễu cười tiếng, liền quay .

      tại cao hứng nhất là Đường Hương Nhã, nhìn đến Hoa Khanh Trần đối đãi Lâm Tường Vi như thế, còn có những lời vừa nãy, ả mới hiểu được, Lâm Tường Vi là Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, giống ả chỉ là chỉ hôn, cho nên địa vị Lâm Tường Vi là thể động. Hoa Khanh Trần sủng ái nàng cũng chỉ vì Hoàng thượng!

      Nghĩ đến đây, ả liền đắc ý nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt Phi, sau đó cũng rời .

      Thị vệ thấy Liễu Nguyệt Phi vẫn chịu , bất mãn : “Trắc phi, mời nhanh chút trở lại Mai viên!”

      Thanh Nhi lúc này vô cùng bất mãn, Hoàng Nhi thiếu chút ra tay, lại bị Liễu Nguyệt Phi giữ chặt. tại phải lúc hành động theo cảm xúc. Nàng nhìn thoáng qua thị vệ, sau đó liền trở về.

      Thanh Nhi Hoàng Nhi chưa từng thấy thiếu chủ như thế này bao giờ, trong lòng cũng trách môn chủ phân biệt được giả.

      Liễu Nguyệt Phi vừa vừa nghĩ, vì sao mọi chuyện lại như vậy? Vì sao sư phụ đột nhiên tin nàng? Là vì diễn trò sao? Nhưng nếu là diễn trò, vì sao với nàng?

      tại trong đầu nàng tất cả đều là nghi vấn, còn chút khả năng suy nghĩ, nàng cười châm chọc, Liễu Nguyệt Phi a Liễu Nguyệt Phi, hai đời làm người, vẫn thông minh lên được!

      Bất tri bất giác đến Mai viên, trong mũi tràn ngập mùi hoa mai, giống như mùi của sư phụ vậy. tại nàng thể nhìn thẳng vào cảm tình với sư phụ trong lòng mình.

      Chuyện này nàng nên xử lí như thế nào đây? Sư phụ ràng tin nàng, nhưng nếu bảo nàng nàng lại luyện tiếc. Chân trời góc biển, chỗ nào có thể qua được ánh mắt của sư phụ?

      rối, trong đầu tất cả đều là mớ hỗn loạn, nàng thèm suy nghĩ, chỉ muốn trở về phòng khóc lớn hồi. bao lâu rồi nàng chưa khóc?

      ~

      Trong Chiêu Lan các, là chỗ khách nhân ở lại trong Ngạo vương phủ, An Chiêu Hoa nằm giường, Hoa Khanh Trần ngồi ở bên cạnh đút ả uống thuốc, mặt tất cả đều là dịu dàng vô cùng.

      Đường Hương Nhã đứng bên cạnh khỏi khó chịu, đánh chết Lâm Tường Vi lại đến An Chiêu Hoa, người sau càng dễ chọc.

      Hoa Minh Nguyệt tất nhiên có cảm giác gì, ngồi bên bàn nghĩ thế nào đem Lâm Tường Vi đuổi về Bắc Sát, giữ lại thủy chung là mối họa!

      “Vương gia, cám ơn ngài……” An Chiêu Hoa vẫn luôn thích Hoa Khanh Trần, nhưng lúc trước chỉ được đến lãnh ý của . tại ả rơi vào nước, thấy vội vội vàng vàng chạy tới cứu, toàn thân lại tràn ngập dịu dàng, chẳng lẽ kỳ thực vẫn luôn đều thích mình? Chỉ là ngại thân phận nên ?

      (R: Cắt!! Lố rồi mợ ơi~~).

      “Giữa nàng với ta còn cảm ơn làm gì!” Hoa Khanh Trần tuy vẫn là mặt than, nhưng toàn thân lại phải loại lạnh như băng khiến người ta thể đến gần nữa, mà là dần dần có chút độ ấm.

      An Chiêu Hoa biết là phòng quá nóng hay là Hoa Khanh Trần nhiệt độ quá cao, mặt ả dần dần đỏ lên.

      “Hoàng huynh, Lâm Tường Vi, huynh cứ tay như vậy sao?” Hoa Minh Nguyệt thấy An Chiêu Hoa uống thuốc xong mới bắt đầu .

      Nghe vậy, trong mắt Hoa Khanh Trần lên tia sát ý, nhưng rất nhanh biến mất “Chuyện Lâm Tường Vi, muội cũng đừng quản nhiều!”

      Hoa Minh Nguyệt sao có thể buông tha cơ hội tốt như thế, nếu An Chiêu Hoa rơi xuống nước phải vô ích sao? “Ta đây tìm phụ hoàng lí lẽ !”

      “An Quận chúa còn chưa , muội ở đây ồn ào cái gì!” Hoa Khanh Trần đem chén thuốc để lên bàn .

      “Làm sao có thể, Chiêu Hoa ngươi , ngươi muốn phạt nặng Lâm Tường Vi phải ?” Hoa Minh Nguyệt quăng lời cho An Chiêu Hoa.

      Nghe vậy, An Chiêu Hoa đương nhiên cũng biết suy nghĩ của Hoa Minh Nguyệt, ả cũng rất muốn trừ bỏ đối thủ, nhưng là chống lại đôi mắt thâm thúy của Hoa Khanh Trần lại khiếp đảm. Ả sợ để lại hình tượng đố kỵ trong lòng Hoa Khanh Trần, này là trong thất xuất chi điều* a!

      (R: thất xuất chi điều: bảy tội của con dâu, phạm vào trong những tội này trượng phu có thể hưu thê. Gồm có: hiếu thuận cha mẹ chồng, con, dâm ô, ghen tuông, bệnh hiểm nghèo, nhiều, trộm cắp).

      Liền bất an : “Dù sao tại ta cũng có việc gì, Vương gia cũng đừng phạt Lâm Trắc phi, ta thấy cũng được rồi!”

      Giọng , dáng ngồi dịu dàng, quả nhiên Hoa Khanh Trần vừa lòng gật đầu, An Chiêu Hoa liền mừng như điên.

      Hoa Minh Nguyệt giận đến nên lời, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, lúc này cư nhiên lại buông tha, tự dưng lại lãng phí cơ hội cực tốt, về sau nhất định hối hận!

      “Mấy ngày nay nàng nên nghỉ ngơi cho tốt, cần gì cứ việc !” Hoa Khanh Trần vô cùng dịu dàng , khiến An Chiêu Hoa thụ sủng nhược kinh*.

      (R: thụ sủng nhược kinh: được đối tốt mà sợ).

      “Vương gia, người biết tâm tư của Chiêu Hoa!” An Chiêu Hoa lúc này như nữ tử mới lần đầu, còn năng lực suy xét, chỉ lòng đâm đầu vào.

      câu này, khiến mọi người trong phòng chấn động, ngờ An Chiêu Hoa lại trực tiếp lớn mật như thế.

      Hoa Minh Nguyệt xem kịch vui nhìn hết thảy, Đường Hương Nhã lại là sắc mặt khó coi, nếu Hoa Khanh Trần thực cưới An Chiêu Hoa, vậy đối với ả là uy hiếp mười phần.

      An Chiêu Hoa xong mới biết mình vừa gì, sắc mặt càng đỏ hơn, thiếu chút cắn đứt lưỡi của mình, rất xấu hổ!

      Mà Hoa Khanh Trần ngây người chút, sau đó lại đột nhiên nở nụ cười, trong mắt tất cả đều là sủng nịch, khiến An Chiêu Hoa như mở cờ trong bụng, nhất thời nhếch miệng nở nụ cười, hạnh phúc đến quá bất ngờ.

      Đường Hương Nhã thể tin được, chẳng lẽ Hoa Khanh Trần thực thích An Chiêu Hoa?

      Hoa Minh Nguyệt lại vô cùng vừa lòng tình huống trước mắt, ả và An Chiêu Hoa lớn lên cùng nhau, làm sao có thể tâm tư của An Chiêu Hoa chứ?

      Đột nhiên, dưới giường An Chiêu Hoa truyền đến trận tiếng động, nháy mắt nam tử mặc áo nhảy ra, chỉ vào An Chiêu Hoa : “Lúc trước còn thích ta, tại liền dán vào lòng nam nhân khác, nữ nhân thủy tính dương hoa*!”

      (R: thủy tính dương hoa: lẳng lơ).

      Mọi người ở đây thấy tình huống đột nhiên thay đổi, hiểu tại sao lại tự dưng nhảy ra nam tử. Hồng Lăng lúc này thấy bộ dạng của nam tử liền bị dọa đến kêu to!

      Lập tức cho Hoa Minh Nguyệt, đúng là nam tử bọn họ chuẩn bị lúc trước!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @PHUONGLINH87^^ nàng ơi mấy bộ nàng post, ráng post cho xong nhé :3. Nếu ko có thời gian cứ mess ta post dùm cho :v
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :