1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[XUYÊN KHÔNG] SỦNG ĐỒ LÊN TRỜI, VẠN VẠN TUẾ - KHUYNH AO AO (82C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 57: Sudoku 12 ô.
      Edit: Ring.

      Hoa Khanh Trần cười “Ta thực nghĩ ra đề gì, có chuẩn bị trước!”

      Mọi người đều là mãng phu, nếu vậy cũng ngại cùng sứ thần đến đấu trận!

      Lúc này tiểu thái giám đến đưa cho Hoa Khanh Trần tờ giấy, Liễu Nguyệt Phi cầm lấy, mở ra nhìn rồi cười “Hoàng đế đúng là Hoàng đế, ra đề cũng văn nhã như vậy!”

      Liễu Nguyệt Phi đem tờ giấy mở ra đưa cho Hoa Khanh Trần, bên trong tất cả đều là ít đố chữ, hôn mê, trận đấu như vầy phải quá công bằng sao! Hơn nữa, Hoa Mạch Tiêu nghĩ sứ giả người ta là ngu ngốc sao! sứ đến đây, ngôn ngữ cũng lưu loát, nếu vậy, chắc hẳn cũng biết khá về câu chữ!

      “Sư phụ, người thấy thế nào?” Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn Hoa Khanh Trần cười .

      “Ngươi thấy rồi chứ, chơi trò chơi toán học, ta đây cũng bồi bọn họ!” Hoa Khanh Trần thu hồi tờ giấy, lần nữa đứng lên tới trước mặt sứ thần!

      Hoa Mạch Tiêu thấy thu hồi tờ giấy, cho rằng nhìn, nhất thời vừa lòng vô cùng.

      Những người còn lại thấy biểu cảm của Hoàng đế, đương nhiên cũng chú ý đến thái giám bên cạnh Hoa Khanh Trần vừa rồi, thấy Hoàng thượng sớm có chuẩn bị, trong lòng cũng yên tâm.

      Lưu Thừa tướng cùng con trai cũng chỉ có thể hừ tiếng rồi ngồi xuống.

      Sứ thần tất nhiên cũng thấy được thái giám, trong lòng đánh giá Hoa Khanh Trần, nếu thực dùng đề của Hoàng đế, vậy đúng là quá xem trọng Ngạo Vương này rồi!

      “Vương gia, mời ra đề mục!”

      Hoa Khanh Trần nghe vậy gật đầu, phân phó với thái giám bên cạnh “Chuẩn bị giấy bút!”

      Nhất thời mọi người đều hiểu, chơi chữ còn cần giấy viết ra sao?

      mặt Hoa Mạch Tiêu nhất thời ảm đạm, Hoa Khanh Trần này, rốt cuộc muốn làm cái gì. Nếu làm mất thuyền nằm trong tay, tha thứ! Hoàn toàn quên vừa rồi là ai giúp thắng được thuyền.

      Thái tử Hoa Lạc Trần lúc này nhàn nhã uống rượu, ánh mắt lại chú ý Hoa Khanh Trần, nhìn ra cảm xúc gì.

      Đường Hương Nhã lúc này đài cao lại sốt ruột, ả hoàn toàn nhìn được biểu cảm của Hoàng đế, trong lòng lo lắng cho Hoa Khanh Trần, giọng “Vương gia, cần thiếp thân hỗ trợ ?”

      Giọng tuy nhưng mọi người chung quanh lại nghe rất ràng, Hoa Khanh Trần nhíu mày, lạnh lùng : “Nhiều chuyện!”

      (R: vại trước mặt người ta khác nào chê người ta ngu, mợ bị nạt là còn à).

      Sắc mặt Đường Hương Nhã càng trắng bệch. Vì sao? Vì sao Vương gia xem trọng ả?

      Liễu Nguyệt Phi cười nhạo trong lòng, đều nghĩ sư phụ là ngốc tử, cũng biết sư phụ thông minh, tài trí vô cùng, đám người này có thể so sánh sao? Nếu nàng có hai mươi mấy năm ở đại làm trụ cột, kiếp này cũng khó theo kịp Hoa Khanh Trần, ngay cả công thức toán học rườm rà phức tạp kia, nàng chỉ lần, sư phụ liền nhớ kĩ, nếu ở đại chính là thiên tài a!

      Lúc này thái giám chuẩn bị tốt giấy bút, Hoa Khanh Trần cầm bút vẽ giấy hình vẽ khác thường, Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn cái, nhất thời liền hiểu được làm gì!

      tệ a sư phụ, lại chơi Sudoku 12 ô chứ phải 9 ô như bình thường!

      (R: Sudoku 12 ô (12×12):

      [​IMG]

      Sudoku 9 ô (9×9):

      [​IMG])

      Hoa Khanh Trần vẽ xong liền điền mấy chữ số, cầm lấy đưa cho mọi người xem rồi luật chơi “Cũng vậy, cho sứ thần thời gian nén hương, hai người chính là hai nén hương, dùng những chữ số ta cho, phối hợp với nhau, khiến cho hàng ngang, hàng dọc hay trong ô đều có đủ mười hai chữ số!”

      xong, toàn trường đều ồ lên, loại đề này bọn họ đều chừa từng nghe qua, đề mới lạ như vậy là mãng phu Ngạo Vương nghĩ ra sao?

      Bất quá ra đề này bọn họ biết được chiều sâu bao nhiêu, cũng nắm chắc.

      Hoa Mạch Tiêu cũng nghĩ như vậy, híp mắt đánh giá Hoa Khanh Trần, tốt nhất là đừng có thua!

      Hoa Lạc Trần nghiêng đầu, xem chữ số giấy, bắt đầu suy nghĩ mới phát , cư nhiên khó như vậy?

      Sứ thần vừa thấy, liền nhíu mày suy nghĩ, bởi vì sứ thần ít người, cho nên hai người cùng tiến lên thảo luận với nhau.

      Hoa Khanh Trần thấy vậy, trở lại chỗ ngồi của mình ôm lấy đồ đệ âu yếm, uống nước trà, rất nhàn nhã, để sứ giả đầu đầy mồ hôi giải .

      “Sư phụ, ngờ người còn có chiêu này!” Liễu Nguyệt Phi cầm miếng bánh hoa quế đút vào miệng Hoa Khanh Trần.

      Loại Sudoku 12 ô này, cách giải nhanh nhất chính là dùng số hiệu máy tính, nhưng là cũng cần thời gian tầm sáu giờ để suy nghĩ ra nha.

      Huống chi chỉ dùng trí nhớ, tính tay, có công thức toán học cao cấp đến trợ giúp, đúng là phiền toái a! Thời gian hai nén hương căn bản thể hoàn thành!

      Quả nhiên, hai nén hương sau, hai người đều mồ hôi đầy đầu, nhưng là vẫn là giải ra được, bất đắc dĩ cúi đầu. Lần này là bọn họ thua. Chết tiệt, lắm miệng gọi Hoa Khanh Trần ra làm gì chứ?

      “Tại hạ nhận thua! Nguyện dâng thuyền cho Hoàng thượng!” Sứ giả dám chơi dám chịu .

      Nghe vậy, Hoa Mạch Tiêu mới nhàng thở ra. Tốt lắm, bảy năm, rốt cục thắng!

      “Ha ha ha, sứ giả khách khí, năm nay hương liệu cùng hạt giống, trẫm cấp!” Hoa Mạch Tiêu vô cùng rộng lượng , chỉ là hạt giống cùng hương liệu thôi, có rất nhiều!

      “Đa tạ Hoàng thượng!” Sứ giả nghe vậy, mặt mày hớn hở lên.“Bất quá, tại hạ muốn Ngạo Vương cho tại hạ đáp án!”

      Nghe vậy, Hoa Khanh Trần liền đưa ra tờ giấy, mặt sớm viết đáp án, để thái giám mang đến cho sứ thần. Sứ thần mở ra nhìn, liền bừng tỉnh đại ngộ!

      “Tuyệt, ra là sắp như thế này, ta thế nào nghĩ tới! Ngạo Vương quả nhiên thông minh!” Sứ thần tán thưởng, ánh mắt nhìn Hoa Khanh Trần cũng thêm mấy phần bội phục.

      quốc gia lấy văn làm chủ như Nam Tề mà cũng có người nghiên cứu toán học đến trình độ này, lòng bội phục!

      Hoa Khanh Trần chỉ gật đầu cái, sau đó nhìn thẳng sứ thần, trong mắt hai bên đều là bội phục, bất quá sứ thần là từ trong lòng phát ra, Hoa Khanh Trần tất nhiên là giả bộ!

      Nhưng sứ giả có râu mép đen khác lại được thoải mái như vậy, dùng tiếng là tiện cho bọn họ!”

      Sứ giả đột nhiên sử dụng tiếng nước ngoài, mọi người ở đây tất nhiên là ai hiểu được, khiến sứ giả có râu mép càng thêm đắc ý. đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn trả thù “Hoàng thượng, hai nước qua lại nhiều năm như vậy, chúng ta đều ngôn ngữ nơi này, tại hạ là muốn đem ngôn ngữ nước chúng ta dạy cho mọi người chút, đặc biệt là Ngạo Vương gia!”

      Nghe vậy, gương mặt vốn tươi cười của Liễu Nguyệt Phi nhất thời lạnh như băng. muốn sống chăng, dám đánh chủ ý lên người sư phụ nàng.

      Tất nhiên, mọi người trừ bỏ Liễu Nguyệt Phi đều cho rằng có gì, còn nghĩ là sứ giả đến giao hữu, là nước chủ, đương nhiên phải lễ phép chút.

      Hoa Mạch Tiêu với Hoa Khanh Trần “Nếu vậy, ngươi học hai câu , ha ha!”

      “Dạ!” Hoa Khanh Trần nghe vậy lập tức trả lời.

      Sứ giả có râu mép thấy vậy cười híp mắt “Đến, mời Vương gia theo tại hạ chút, để biểu đạt tình hữu nghị giữa hai nước!”

      Hoa Khanh Trần làm thế mời, tất nhiên cũng biết sứ giả có lòng tốt gì!

      “Ta là ngu ngốc, siêu cấp vô địch đại ngu ngốc, ta thành tâm khuất phục dưới ngài, là nô lệ của ngài!” Sứ giả dùng tiếng , để Hoa Khanh Trần học theo. Nghĩ muốn chiếm tiện nghi miệng chút!

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 58: Mắng nhau tiếng .
      Edit: Ring.

      Sứ giả tóc vàng thấy vậy cũng ngăn cản, chỉ là xem diễn nhìn hết thảy. là bội phục toán học của Hoa Khanh Trần, nhưng cũng thể ngăn cản tâm tình cùng ý đồ của người khác.

      Hoa Khanh Trần có trí nhớ rất tốt, những lời này xong, đương nhiên nhớ , chuẩn bị mở miệng bị Liễu Nguyệt Phi ngăn lại!

      “Ngươi là ngu ngốc, siêu cấp vô địch đại ngu ngốc, ngươi thành tâm khuất phục dưới ta, là nô lệ của ta!” Liễu Nguyệt Phi chỉ là hơi sửa lại đôi chút, người ở đây đương nhiên hiểu.

      Nhưng là Hoa Khanh Trần lại biết, lời Liễu Nguyệt Phi cùng lời của sứ giả vừa rồi hoàn toàn giống nhau. Quả nhiên, mặt sứ giả râu mép trận xanh, trận tím, rất đặc sắc.

      Lúc này Liễu Nguyệt Phi cười “Sứ thần, xem tiểu nữ tử học có giống hay a!” Muốn chiếm tiện nghi trong lời sao, nằm mơ!

      Sứ giả tóc vàng kinh ngạc hỏi lại “Ngươi biết tiếng ?” là tiếng .

      “Đương nhiên!” Liễu Nguyệt Phi ngại trả lời. Hơn mười năm chưa , cũng sắp quên!

      chuyện lưu loát như vậy, hai người cũng tin tưởng nàng đúng là biết tiếng , sứ giả râu mép chiếm được tiện nghi trong lời lúc này tím mặt, bây giờ là ngậm bồ hòn làm ngọt!

      “Vị tiểu thư này là?” Sứ giả râu mép vẫn phục, dùng tiếng Trung hỏi.

      “Vương phi của Bổn vương!” Hoa Khanh Trần trực tiếp ra, giọng uy nghiêm khiến người ta thể kháng cự, dường như Vương phi của Ngạo Vương là thần thánh thể xâm phạm, có điều đúng là như vậy. Ngay cả Đường Hương Nhã lúc này cũng cảm thấy thân là nữ nhân của Hoa Khanh Trần là tự hào cỡ nào!

      “Vương phi đúng là tài nữ, cư nhiên biết ngôn ngữ bổn quốc!” Sứ giả râu mép nhanh chóng hiểu ra, trách được lại giúp đỡ Hoa Khanh Trần, ra là nữ nhân của !

      “Là Trắc phi, thê với thiếp vẫn phải phân ràng!” Hoàng hậu lúc này nhàn nhạt , như là vô ý thức nhắc nhở, nhưng ra lại tựa như kim đâm vào lòng mọi người, triệt để cho toàn bộ người ở đây nàng chỉ là thiếp!

      Sứ thần cũng biết là ý tứ gì. ra người kiêu ngạo lễ phép như vậy là thiếp hiểu quy củ.

      Hoàng hậu xong, lời sứ giả Liễu Nguyệt Phi biết tiếng lúc trước cũng bị lơ , hề ghi tạc trong lòng người nào.

      Như vậy cũng tốt, Liễu Nguyệt Phi nhún vai, thiếp a, Lâm Tường Vi đúng là thiếp! Dù sao cũng phải nàng…

      Hoa Khanh Trần thấy Liễu Nguyệt Phi vẫn để ý, trong lòng có chút khó chịu, dường như hoảng hốt vì cái gì đó.

      “Vô luận là thiếp hay là thê, là nữ nhân của Ngạo Vương, nên có đủ tài trí mới có thể xứng với Ngạo Vương. Theo tại hạ thấy, vừa rồi ba vị phi tử của Ngạo Vương gia đều biểu diễn tài nghệ, chỉ có vị trước mắt này là chưa!” Sứ giả râu mép vẫn quấn lấy Liễu Nguyệt Phi tha, chính là muốn làm nàng mất mặt!

      Liễu Nguyệt Phi trong lòng thầm mắng tên quỷ râu mép này, lớn lên xấu cũng đừng ra dọa người được , biết ngươi chuyện có bao nhiêu thối sao! Được lắm, dám bảo nàng ra biểu diễn cái gì tài nghệ, mấy thứ nho nhã gì đó nàng đúng biết. Phiền phức, có tin chọc giận ta, ta phát bắn chết ngươi hay !

      “Tất nhiên!” Hoàng hậu là tiểu di của Đường Hương Nhã, đương nhiên phải giúp đỡ Đường Hương Nhã, có người gọi đến Lâm Tường Vi, bà ta đương nhiên muốn thể phong phạm Nam Tề!

      Sứ giả cũng biết Hoàng hậu đứng cùng chiến tuyến với , cho rằng Hoàng hậu cũng muốn đưa ra đối sách gì, cười thầm , đơn giản như vậy!

      “Vừa rồi khối vuông kia, Ngạo Vương cũng cho mọi người thấy, nếu Trắc phi nương nương có thể trong thời gian hai nén hương hoàn thành, tại hạ nguyện ý đưa thêm chiếc thuyền!” Sứ giả vô cùng khẳng khái , chính là tin nữ nhân kia làm được!

      Nhưng chính là như vậy, Liễu Nguyệt Phi vốn cho rằng phải biểu diễn cái gì thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, ngờ lại là rubik! Sứ giả râu mép này đúng là tự đại, cư nhiên dám đưa đầu thẳng vào họng súng của nàng!

      Hoàng thượng vừa nghe đến thuyền liền kích động, nhưng lại nghĩ đến vật kia, chẳng lẽ vô số tài tử đại thần làm được mà nữ nhân có thể?

      Hoàng hậu có chút bất mãn đề nghị của sứ thần, thứ đó hoàn thành được là bình thường, căn bản dọa người!

      “Nếu thể hoàn thành, vậy để nàng hầu hạ ta đêm!” Sứ giả râu mép đột nhiên , hai mắt tràn đầy dục vọng.

      Lời này tựa như sấm giữa trời quang, vang vọng trung. Hoa Khanh Trần nhíu chặt mày kiếm, toàn thân phát ra hơi thở tử vong mãnh liệt, hai mắt như kiếm sắc bắn về phía sứ giả râu mép.

      Nhất thời sứ giả râu mép cảm thấy toàn thân run lên, giống như rơi vào hầm băng, nhưng là cao ngạo cùng tự tôn của bản thân khiến thể cúi đầu, tin ở trước mặt Hoàng đế lại có người dám động đến ?

      “Sứ giả, ngươi có biết ngươi cái gì ?” Hoa Khanh Trần gằn từng chữ như băng tuyết, giọng điệu như gió lạnh quét qua ngự hoa viên, mọi người đều cảm giác được từng trận hàn ý cùng sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng.

      Hoa Lạc Trần vẫn luôn lẳng lặng uống rượu, nhìn hết thảy trước mắt. Hơi thở cường đại như thế của Hoa Khanh Trần khiến thể bội phục, võ công cư nhiên cao như vậy!

      Hoàng hậu cùng Đường Hương Nhã lúc đầu là cả kinh, nhưng sau đó lại vô cùng đồng ý. Lâm Tường Vi xác thực thể hoàn thành, nếu vậy, hôm nay nàng trở thành nữ nhân của sứ giả mà còn là Trắc phi của Hoa Khanh Trần.

      Hoàng thượng lại gì, đại thần ở đây cũng đều ngậm miệng, ai muốn làm chim đầu đàn!

      “Chính là thiếp mà thôi, ở quốc gia của ta, nữ nhân chính là đồ chơi để nam nhân đùa bỡn. Chỉ cần phải chính thê, tiểu thiếp gì đó đều có thể cho nhau chơi đùa. Vương gia keo kiệt như vậy chứ!” Sứ giả râu mép vừa vừa đánh giá dáng người Liễu Nguyệt Phi. Đủ đẹp, tính cách cũng cứng rắn, muốn đặt dưới thân chà đạp phen!

      “Lâm Trắc phi đường đường là Công chúa Bắc Sát, vì hòa bình hai nước mà xa gả đến Nam Tề.” Trong đám đông lúc này có người bất mãn đứng lên, người này đúng là Mộc Khinh.

      “Lại , nữ nhân gả cho người, sao có thể hầu hạ nam nhân khác, đó là để nam nhân đội nón xanh!” Tiếp theo, người bên cạnh Mộc Khinh cũng đứng lên , tuy có chút thô tục, nhưng cũng là câu chữ đều có lý.

      Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn lại, cư nhiên là Đông Phương Ngưng Tử! Lần trước thấy vẫn là trong quân doanh Nam Tề a, tại gặp lại vẫn là bộ dáng ông cụ non. Đột nhiên nàng có loại cảm giác nhìn thấy người quen, trong lòng có chút ấm áp xẹt qua, nhàn nhạt cười, lúc này liền gật đầu với hai người coi như cảm tạ.

      Sau đó liền xoay người, ánh mắt băng lãnh bắn về phía sứ giả râu mép, khóe miệng chậm rãi giơ lên, “Sứ giả hôm nay vũ nhục bản phi như vậy, cũng là vũ nhục Vương gia! Bản phi vì sao phải làm theo lời sứ giả?”

      “Hừ, nam nhân chuyện còn chưa tới lượt nữ nhân xen vào, ta quản ngươi có là cái gì Công chúa hay , ngươi tại cũng chỉ là thiếp, ta đây là chuyện với Vương gia, Vương gia quyết định là được!” Sứ giả khinh miệt , nhận định Liễu Nguyệt Phi chỉ là thiếp thôi, sao có thể so sánh với thuyền tốt của ?

      “Việc này toàn bộ để Vương phi quyết định, bổn vương can thiệp!” Hoa Khanh Trần nhàng phun ra mấy chữ, liền phất tay áo ngồi xuống. phủ định là vì biết nàng nắm chắc phần thắng, bất quá người này dám đánh chủ ý lên đồ nhi của , muốn chết!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 59: Thi đấu rubik, cho ngươi lột quần.
      Edit: Ring.

      Lời vừa ra, mọi người liền ồ lên, Công chúa Bắc Sát này đúng là được sủng ái, bất quá đối mặt loại tình huống này, là nam nhân đều bảo hộ nữ nhân của mình! Sứ giả Tây phương này rất đáng giận!

      Hoàng hậu nhìn thoáng qua Đường Hương Nhã, ả đứng sau hiểu ý gật đầu. Quả nhiên thể giữ Lâm Tường Vi này!

      ngờ Vương gia lại keo kiệt như vậy, ngay cả nữ nhân cũng cho!” Sứ giả râu mép lớn tiếng . Quả nhiên, văn hóa bất đồng thể có chung nhận thức.

      Hoa Mạch Tiêu bản thân cũng là nam nhân, nếu nữ nhân của mình bị nhòm ngó tất nhiên cũng vô cùng giận dữ! Ngay lúc định lên tiếng hòa giải Liễu Nguyệt Phi đột nhiên mở miệng.

      “Nếu bản phi hoàn thành?”

      Mọi người cả kinh, Lâm Tường Vi đây là tự tìm đường chết sao? Nàng cho rằng nàng có thể hoàn thành? Hoàn toàn chính là nằm mơ!

      Đường Hương Nhã hừ lạnh, quả nhiên là ngu ngốc!

      phải , cấp thuyền thôi!” Sứ giả nhíu mày , ngờ nữ nhân này còn có thể mắc câu!

      đơn giản như vậy.” Liễu Nguyệt Phi đột nhiên chậm lại ngữ điệu “Ta muốn ngươi cởi sạch quần áo ở cửa thành đứng ngày!”

      Giọng giống như Quỷ Sát khiến người sợ hãi, mà nội dung lại càng khiến người ta trợn mắt há hốc mồm!

      Nhưng sứ giả râu mép căn bản tin Liễu Nguyệt Phi có thể hoàn thành, liền lời đồng ý!

      Sứ giả tóc vàng lại nhàn nhã uống rượu. Dù sao cũng phải , liên quan!

      “Tốt lắm! Cũng cần điểm hương. Người đâu, đếm từ tới trăm, xem ta có thể trong thời gian bao lâu mà hoàn thành!” trăm giây, đối với nàng mà là đủ rồi!

      Lúc này toàn bộ mọi người đều sợ ngây người, tin lời này là từ miệng Công chúa học vấn, nghề nghiệp ra. Tất cả đều mở to hai mắt nhìn màn này, rất sợ lỡ bỏ qua bất kì chi tiết gì.

      Hoa Lạc Trần lúc này thấy Hoa Khanh Trần có chút khẩn trương, trong lòng cũng có đáp án, chính là vẫn có chút khiếp sợ. Nữ tử này, thực trí tuệ như thế?

      Hoa Mạch Tiêu nghe vậy, hứng thú cũng nổi lên. Nhiều tài tử, trí giả như vậy đều thể trong thời gian nén hương hoàn thành. Sứ giả cho nàng thời gian hai nén hương, nàng những cần, cư nhiên còn cầu đếm từ đến trăm, nàng rốt cuộc muốn làm gì?

      “Này, cầm lấy, muốn làm cho nó hỗn loạn cỡ nào làm!” Liễu Nguyệt Phi quăng khối rubik vào tay sứ giả râu mép.

      Sứ giả râu mép lúc này rất tức giận. Nữ tử này dám khinh thường , lại còn đếm tới trăm. muốn nàng nếm thử hậu quả khi quá tự đại! Hai tay bắt đầu xoay khối rubik, khiến nó vô cùng hỗn loạn.

      Sau đó đưa khối rubik cho Liễu Nguyệt Phi. Đồng thời, Hoa Mạch Tiêu liền hạ lệnh để thái giám bắt đầu đếm. Nhất thời toàn bộ hoa viên vang lên giọng đếm lanh lảnh , hai, ba……”

      Lúc đếm tới ba, Liễu Nguyệt Phi mới nhận lấy khối rubik, chậm rãi nhìn thoáng qua các mặt.

      Mọi người thấy vậy, động tác này giống y như đúc những gì Hoa Khanh Trần làm lúc nãy, nhưng là Ngạo Vương người ta cũng phải dùng đến thời gian nửa nén hương, nàng có thể trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành sao?

      Sứ giả râu mép lại khinh thường trong lòng, cũng cho rằng nhìn mấy lần là có thể làm được.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, khi thái giám đếm tới mười, Liễu Nguyệt Phi mới bắt đầu xoay khối rubik! Lúc này, trời đất đều mất màu sắc, bốn phía đều mất sức sống, chỉ còn tiếng vang của khối rubik chuyển động. Toàn bộ mọi người khi nhìn đến Liễu Nguyệt Phi đều há hốc mồm, thể sợ hãi cảm thán kĩ thuật điêu luyện của nàng. Chỉ thấy nàng tay cầm vật kia, tay dùng ngón trỏ cấp tốc chuyển động, hai tay phối hợp vô cùng ăn ý. Vật kia vốn góc cạnh giờ phút này lại tựa như khối cầu xoay trong tay nàng.

      Sứ giả tóc vàng lúc này mở to mắt nhìn kỹ thuật thuần thục của Liễu Nguyệt Phi, ở nước của bọn họ cũng có ai đạt đến trình độ đó. Nàng rốt cuộc là người như thế nào?

      Trong lòng sứ giả râu mép lúc này vang lên tiếng cảnh báo, mỗi giây đều cho , nữ tử trước mắt này, vô cùng nguy hiểm!

      Hoa Lạc Trần lúc này trầm mê trong biểu cảm nghiêm túc của Liễu Nguyệt Phi. Đó là biết trước, là tự tin. Nữ nhân như vậy làm mê muội!

      Hoa Khanh Trần lại kinh ngạc. Thứ khó chơi đó tay nàng lại vô cùng dễ dàng, quả là nàng chơi chán rồi mới có thể thuần thục đến thế!

      Đường Hương Nhã cũng nghĩ vậy, chỉ cảm thấy nàng làm loạn lên thôi. Nhưng giây tiếp theo lại khiến ả há hốc mồm!

      Ngay lúc thái giám đếm tới ba mươi bảy, tay Liễu Nguyệt Phi đột nhiên dừng lại, mọi người cũng nhìn hoàn toàn khối rubik, cư nhiên mỗi mặt đều vô cùng hoàn chỉnh, chút sai lầm!

      Toàn thành dại ra lúc này vang lên tiếng vỗ tay, những trí giả, tài tử là bội phục từ đáy lòng. Đồn đãi đúng là thể tin, Tường Vi Công chúa của Bắc Sát sao có thể là học vấn nghề nghiệp. Nếu như vậy là học vấn, vậy bọn họ gọi là gì?

      Đường Hương Nhã cũng vô cùng khiếp sợ, Hoàng hậu nhìn lại, nắm lấy tay Đường Hương Nhã giọng “Chỉ là vật nho thôi, có thể là do Ngạo Vương dạy, con cần để ý.”

      Lời Hoàng hậu đúng là khiến Đường Hương Nhã bình tĩnh lại nhiều. Danh hiệu đệ nhất tài nữ là của ả, ai có thể giành được! Biểu của Liễu Nguyệt Phi bây giờ có thể là do lúc nãy Ngạo Vương dạy. Đúng, chính là do Vương gia dạy!

      Sứ giả râu mép thể tin nhìn kỹ khối rubik, xác định mỗi mặt đều hoàn hảo như lúc ban đầu, tìm thấy sai lầm gì, đành thất vọng nhắm lại hai mắt. Thua triệt để, thua đến ngay cả tôn nghiêm cũng còn!

      “Ha ha ha, được lắm, tài nữ như thế xác thực có thể xứng với Ngạo Vương, chuyện sứ giả phải cởi quần áo đứng trước của thành thôi , chỉ cần đưa thuyền cho trẫm là được!” Hoa Mạch Tiêu lúc này mở miệng , tôn nghiêm của sứ giả muốn giữ lại, thuyền cũng muốn!

      “Hoàng thượng, là đánh cuộc, có đạo lý sứ giả tuân thủ!” Liễu Nguyệt Phi lập tức phục . Lúc trước thấy ngươi ra chuyện, tại lại hóa thân thành người hòa giải, có thoải mái như vậy sao?

      “Làm càn, ngươi là chất vấn quyết định của trẫm sao?” Hoa Mạch Tiêu lập tức hạ mặt rống giận với Liễu Nguyệt Phi có quy củ!”

      Sứ giả râu mép gì, tại có lập trường để chuyện, dám chơi dám chịu, là nên tuân thủ, nhưng mà nam nhân nào lại đồng ý quăng tự tôn của chính mình, cho nên tại Hoa Mạch Tiêu giúp , đương nhiên hy vọng cần phải thực !

      “Hoàng thượng, vậy nếu tại thua trận là thần, vậy Hoàng thượng đáp ứng cầu của sứ giả sao?” Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh. Nếu tại là nàng thua, Hoa Mạch Tiêu chắc hẳn là ước gì có thể lập tức đem nàng đóng gói đưa cho nam nhân kia!

      “Lớn mật, ngươi cư nhiên dám chuyện với trẫm như vậy, xem ra là muốn làm Trắc phi nữa rồi, trẫm tại liền phế ngươi! Người tới đánh trước trăm đại bản!” Hoa Mạch Tiêu giận dữ, đời này còn chưa có ai dám với như vậy, thân là Hoàng đế, tự tôn chấp nhận bất luận kẻ nào đến chất vấn!

      Nhận được mệnh lệnh, thái giám liền bước nhanh đến chỗ Liễu Nguyệt Phi!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 60: Lão Hoàng đế giảo hoạt.
      Edit: Ring.

      “Ai dám, bổn vương phế kẻ đó trước!” Hoa Khanh Trần trực tiếp đứng trước mặt Liễu Nguyệt Phi, toàn thân nháy mắt bùng nổ hàn ý, tất cả mọi người lúc này đều cảm thấy rét lạnh.

      Thái giám lúc này cũng khiếp đảm, mệnh lệnh của Hoàng đế Hoa Mạch Tiêu bọn họ dám nghe, nhưng Ngạo Vương trước mắt này được xưng là Quỷ Kiến Sầu, đối nghịch với là muốn chết a!

      Hoa Mạch Tiêu lại rất nể tình gì, hai mắt nhìn Hoa Khanh Trần, trong đôi mắt đen nhìn ra cảm giác gì, chỉ có bóng tối bao trùm hết thảy. Liễu Nguyệt Phi mị mắt, Hoa Mạch Tiêu này, quả nhiên đơn giản như bề ngoài, tâm cơ sâu lường được.

      lát sau, Hoa Mạch Tiêu vẫy vẫy tay để thái giám lui ra, mặt vẫn là bộ dáng tức giận, biết là hay giả.

      “Khanh Trần, con hình như quá sủng Trắc phi của mình rồi!” Trong lời chứa đầy trách cứ của người làm cha, hề có áp lực đế vương.

      Tất cả mọi người cảm giác được thay đổi của Hoa Mạch Tiêu, trong lòng đều kinh ngạc thái độ của Hoàng đế đối với Ngạo Vương. Hoàng hậu bất mãn nhíu mày, Đường Hương Nhã thấy vậy, trong lòng cũng nổi lên cỗ bất an. Hoa Lạc Trần tiếp tục uống rượu của mình, đúng là tửu quỷ.

      Liễu Nguyệt Phi trong lòng giận dữ, phục nhìn Hoa Mạch Tiêu, nàng vừa rồi cư nhiên bị Hoa Mạch Tiêu tính kế! Nàng vốn vẫn luôn chịu thua, lúc nãy vậy mà lại sơ ý đến thế, để bị Hoa Mạch Tiêu tính kế!

      Ngẩng đầu lo lắng xem Hoa Khanh Trần, Hoa Mạch Tiêu vẫn luôn muốn gặp sư phụ, lúc này làm sao có thể ôn nhu như từ phụ vậy? Hoàn toàn chính là có mưu kế! Sau hôm nay, sư phụ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt số người có tâm!

      Hoa Khanh Trần nhận được tầm mắt Liễu Nguyệt Phi, bèn trả lại cho nàng ánh nhìn ý sao, liền với Hoa Mạch Tiêu: “Phi tử của mình, mình sủng, chẳng lẽ để cho người khác đến sủng sao?”

      xong, liền mượn sức ôm lấy eo Liễu Nguyệt Phi, bộ dáng vô cùng thân mật, chọc ra trận nhàn ngôn toái ngữ*.

      (R: nhàn ngôn toái ngữ: trong trường hợp này chắc là xì xầm :|).

      Liễu Nguyệt Phi đượcHoa Khanh Trần ôm vào lòng, cũng hiểu được suy nghĩ của , nước càng khuấy càng đục. Dựa vào ngực Hoa Khanh Trần, cười khẽ : “Sư phụ, người đúng là giảo hoạt, lôi cả ta vào!”

      “Nhiều người chơi vui thôi!” Khóe miệng Hoa Khanh Trần khẽ nhếch, ghé vào bên tai Liễu Nguyệt Phi trả lời.

      Gương mặt xanh mét của Hoa Mạch Tiêu cũng dần dần bình thường lại, ngừng lắc đầu, như là biết làm thế nào “Sứ giả là khách nhân, chúng ta sao có thể đối đãi khách nhân như vậy?”

      Sứ giả râu mép tại xấu hổ vô cùng, nhìn tình huống trước mắt, rất muốn thẳng thắn cắn răng, dậm chân cái, bước ra ngoài, cởi cởi. Nhưng là nghĩ đến hậu quả, đúng là vẫn thể làm được!

      Liễu Nguyệt Phi cười lạnh, đúng là nhìn ra Hoa Mạch Tiêu là Hoàng đế giả tạo, bất quá hôm nay quần áo của sứ giả râu mép này nàng nhất định phải lột sạch!

      “Khách nhân phải chiêu đãi cho tốt, vậy nên trận đấu khách nhân đề nghị, sao có thể theo? Phải , Hoàng thượng!”

      Sứ giả râu mép nghe vậy, mặt trắng bệch, Liễu Nguyệt Phi câu đâm trúng nỗi đau của , nhắc thua trận đấu, cũng thua luôn tự tôn!

      “Hoàng thượng……”

      “Sứ giả chậm , ngươi từ xa mà đến, trẫm phải chiêu đãi ngươi tốt, sao có thể để cho sứ giả mất mặt chứ!” Hoa Mạch Tiêu lập tức cắt ngang lời sứ giả, đồng thời cũng biểu lộ lập trường.

      Quần thần tại nhìn hai bên tranh đấu, bản thân Hoàng đế chuyện, ai dám . Nhưng là tại Hoàng thượng đối với Ngạo Vương là dung túng, mà Ngạo Vương lại vô cùng sủng ái Công chúa Bắc Sát đến hòa thân mới hình thành thế chân vạc như tại, quyết định chủ yếu vẫn thuộc về Ngạo Vương.

      Liễu Nguyệt Phi cũng dần đoán được ý đồ của Hoa Mạch Tiêu, đúng là mũi tên bắn chết hai con nhạn a! Bàn tay khẽ kéo Hoa Khanh Trần, xem ra hôm nay sứ giả mặc quần có chút chặt!

      “Phụ hoàng, ngài vừa rồi ai thắng trận đấu đáp ứng người đó điều kiện, nhi thần lúc này ra điều kiện chính là để sứ giả tuân thủ quy định trận đấu!” Hoa Khanh Trần cười khẽ , nắm lấy bàn tay của Liễu Nguyệt Phi, tất nhiên cũng hiểu được suy nghĩ của nàng. Hoa Mạch Tiêu kỳ thực là muốn cái điều kiện kia của , nếu cũng sớm chuẩn thoát quần sứ giả.

      Liễu Nguyệt Phi nhìn Hoa Khanh Trần, ánh mắt hỏi, cứ như vậy cần điều kiện này sao? Nàng có thể dùng cách khác ép người a!

      Hoa Khanh Trần lại kéo nàng ngồi lên chỗ cũ “Điều kiện đó phụ hoàng để người ta bất an, thay vì khiến người phòng bị, bằng quên !”

      điều kiện mà thôi, thế gian còn chưa có chuyện gì làm được, càng có người cầu đến!

      Trong lòng Liễu Nguyệt Phi vẫn là thoải mái, cư nhiên bị người tính kế. Thù này, nàng cùng Hoa Mạch Tiêu kết lớn!

      Đường Hương Nhã bất mãn giận trừng mắt Liễu Nguyệt Phi, điều kiện vô cùng tốt lại bị nàng lãng phí vào chuyện cỏn con này! Đúng là tai họa!

      Đỗ Chân Chân cũng có chút phục, nhìn Liễu Nguyệt Phi vừa mắt. Nhưng trong mắt các đại thần khác lại là Công chúa Bắc Sát này rất được sủng ái. Ngạo Vương cư nhiên dám dùng điều kiện của Hoàng thượng đến để lột quần áo của sứ giả, chọc hồng nhan cười!

      Hoa Mạch Tiêu tại sắc mặt có chút khó coi nhìn sứ giả râu mép. Sứ giả bị nhìn chằm chằm run lên, mặt lúc đỏ lúc trắng, nổi giận đùng đùng : phải là cởi quần áo thôi sao, ta cởi là được!”

      Hoa Mạch Tiêu thấy sứ giả vừa ý, cố ý với Hoa Khanh Trần: “Khanh Trần, con muốn dùng điều kiện vào chuyện này?”

      Trong lời là thấm thía khuyên bảo, nhưng vào tai Hoa Khanh Trần lại hoàn toàn thay đổi, chút do dự gật đầu.

      Thấy vậy, Hoa Mạch Tiêu cũng thể gì, quân vô hí ngôn*, đáp ứng điều kiện là phải làm được. Ngượng ngùng nhìn sứ giả, : “Sứ giả, này……”

      (R: quân vô hí ngôn: vua chơi).

      Biểu cảm khó xử của Hoa Mạch Tiêu xác thực lừa được sứ giả, chỉ thấy sứ giả râu mép thẳng thắn : “Dám chơi dám chịu, cời cởi. Hảo ý của Hoàng thượng, tại hạ xin lĩnh. Bất quá trận đấu năm sau, còn mời quý quốc chuẩn bị cho tốt!”

      xong liền nổi giận đùng đùng xoay người, theo thái giám ra cửa thành.

      Trong lòng Liễu Nguyệt Phi tất cả đều là bất mãn, Hoa Mạch Tiêu này được tiện nghi lại còn khoe mẽ, đóng vai phản diện còn được người ta tôn trọng. Chỉ tại chính mình quá sơ suất!

      Hoa Khanh Trần ôm thiên hạ trong lòng cũng cảm giác được tức giận của nàng, an ủi : sao, đừng vì mà hỏng việc lớn!”

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, lập tức kiềm xuống cơn giận của mình, mặt khôi phục nụ cười lúc trước ghé vào người Hoa Khanh Trần, ở trước mặt mọi người lại bộ dáng ân ái.

      Đường Hương Nhã giận muốn hộc máu. Lâm Tường Vi này, có khả năng gì để kiêu ngạo?

      Hoàng hậu quay đầu nhìn thoáng qua, lớn tiếng : “Nhịn xuống, có lúc thu thập được ả!”

      Đường Hương Nhã trong lòng cả kinh, Hoàng hậu đây là muốn giúp ả? “Nương nương, ngài là muốn cho Hương Nhã chủ ý gì sao?”

      gương mặt sang trọng của Hoàng hậu lúc này nở nụ cười , bộ dáng từng trải : “Thiên hạ nữ tử, ai có thể được vĩnh viễn sủng ái?”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 61: Giông bão nổi lên.
      Edit: Ring.

      Đường Hương Nhã bản thân cũng là người thông minh, chỉ là bị đố kị che mờ mắt, tại được Hoàng hậu chỉ điểm, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

      “Đa tạ nương nương!”

      “Mấy ngày nay con có việc gì liền hiền lành chút, đừng mãi nghĩ chuyện đến thị tẩm. Ngày mai, ta gọi Minh Nguyệt cùng An Quận chúa đến Ngạo vương phủ làm khách vài ngày.” Hoàng hậu uống ngụm trà , Minh Nguyệt là nữ nhi của bà ta, Minh Nguyệt Công chúa.

      “Dạ, Hương Nhã hiểu được!” Tâm tình vốn phiền muộn, đố kị của Đường Hương Nhã nhất thời tiêu tan, trong mắt lóe ra hào quang nhìn Liễu Nguyệt Phi, đứa dụ dỗ Vương gia tác quái như ngươi có người trị!

      Bên này lòng nữ nhân đều dung được Liễu Nguyệt Phi, bên kia ánh mắt Thái tử nhìn Hoa Khanh Trần cũng lộ ra dự tính tương tự. tại hai người đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người khác, phải nhổ.

      “Xem ra nước đục rồi!” Liễu Nguyệt Phi nhìn cái được gọi là vũ đạo trước mắt, vũ đạo ở cổ đại chính là nhàm chán.

      “Nhiều người, chơi mới vui!” Hoa Khanh Trần chơi đùa nắp chén trà trong tay, đột nhiên úp lên phần bánh hoa quế Liễu Nguyệt Phi ăn dở, vừa khéo lại bao phủ toàn bộ, giống như lưới bắt hết!

      Sắc trời dần dần tối đen, Hoa Khanh Trần liền mang theo ba người trở về phủ, Triệu Nhu Nhi vì muốn về nhà nên cầu chính mình về nhà mẹ để.

      Về tới vương phủ, Hoa Khanh Trần liền theo Liễu Nguyệt Phi đến Mai viên, Đỗ Chân Chân ghen tị hung hăng dậm chân, Đường Hương Nhã lại có gì khác thường bước về sân của mình. Điều này khiến Đỗ Chân Chân vô cùng hiểu, bình thường phải là ả càng quậy càng lớn sao, hôm nay ngược lại lên tiếng? Động kinh a?

      ~

      Trong Mai viên, Liễu Nguyệt Phi vừa bước vào phòng liền kéo mặt nạ da người xuống, Thanh Nhi Hoàng Nhi thấy nàng trở lại liền chuẩn bị nước rửa mặt cho nàng.

      “Nha, Hoàng đế lão nhân quả thực là cáo già!” Liễu Nguyệt Phi trong lòng vẫn phục mình bị tính kế, là thông minh đời hồ đồ nhất thời!

      Hoa Khanh Trần phân phó vài chuyện cho Huyền Thiên Diệt Thiên xong liền tới bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, : “Nghỉ ngơi sớm chút, đừng tức giận quá hại thân thể!”

      “Ta chính là phục, thoải mái a a a a!” Liễu Nguyệt Phi phát tiết ôm lấy Thanh Nhi hét lớn. Khiến Thanh Nhi trận hoa mắt, ông trời, ai tới với nàng tại là cái tình huống gì?

      Thấy vậy Hoa Khanh Trần trực tiếp bất đắc dĩ lắc đầu. Đồ đệ này của , xác thực cần giảm chút nhuệ khí, bằng quá tự phụ.

      ~

      Lúc này trong cung, Hoa Lạc Trần ngồi ghế đùa bỡn trâm cài trong tay, phụ tá bên cạnh với : “Thái tử, nàng đến đây!”

      “Ừm!” Hoa Lạc Trần tiếp tục chơi, vẫn chưa ngẩng đầu, như là vô tình trả lời câu.

      Dần dần, trong phòng trống trải truyền đến trận tiếng bước chân nhàng linh hoạt, nữ tử áo trắng xuất trong phòng, nhưng vì ngọn đèn quá mờ nên vẫn chưa thấy mặt nàng.

      “Dân nữ bái kiến Thái tử!” Giọng nữ ôn nhu tinh tế, có tư vị khác hẳn.

      Hoa Lạc Trần khóe miệng khẽ nhếch, ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, đánh giá: “Xem ra, ngươi sống tệ!”

      vẫn chưa đụng vào ta!” Giọng nữ tử vẫn là nhàng như vậy, chút phập phồng.

      “Này phải ngươi muốn sao?” Hoa Lạc Trần nhíu mày, nhìn nữ tử trước mắt tại cứ như vậy , nghe ta an bài!”

      “Dạ!” Nữ tử cung kính cúi đầu , hề có ý khác với Hoa Lạc Trần.

      “Này, ngươi cầm lấy, có việc gì mang đầu!” Hoa Lạc Trần đem trâm cài trong tay đưa cho nữ tử. Nữ tử nghe vậy, gì liền nhận lấy.

      “Dạ!”

      xuống !” Hoa Lạc Trần như mất đồ chơi trong tay, ý cười cũng dần dần biến mất, nhàm chán ngồi ghế.

      “Dạ!” Lời của nữ tử vẫn luôn rất ngắn gọn, xong liền xoay người rời , hề lưu luyến.

      Hoa Lạc Trần nhìn bóng lưng nữ tử, thầm, đúng là có cá tính a!

      Phụ tá bên cạnh thấy nữ tử rời mới với Hoa Lạc Trần: “Thái tử, Lâm Mẫu Đơn Bắc Sát đến đầu nhập vào Thái tử!”

      Trong mắt Hoa Lạc Trần lên tia sáng. Lâm Mẫu Đơn? Người này, ra cũng có nghe qua, thích Hoa Khanh Trần, vốn định gả cho Hoa Khanh Trần nhưng lại bị Lâm Tường Vi đoạt mất.

      Sau đó lại vì chuyện huynh trưởng bức vua thoái vị mà thoát chạy ra ngoài. Bất quá, Lâm Mẫu Đơn tìm làm chi?

      “Tới làm cái gì?”

      “Bên cạnh Lâm Mẫu Đơn có nam tử, là phụ tá lúc trước của Hoa Khanh Trần, tại tới trả thù Hoa Khanh Trần!”

      “Phụ tá? Trả thù? Ha ha ha, chơi vui! Gọi bọn họ tới gặp ta!” Hoa Lạc Trần cười , xem ra mọi chuyện càng lúc càng hấp dẫn, phụ tá dám trả thù Hoa Khanh Trần, xem có khả năng hay , có mới lợi dụng được!

      ……

      Buổi sáng gió thổi có chút lạnh, Liễu Nguyệt Phi vừa rời giường, Thanh Nhi Minh Nguyệt Công chúa và An Chiêu Hoa đến đây.

      “Tới làm gì?” Liễu Nguyệt Phi vừa tỉnh dậy, máu chưa kịp lên não mơ hồ hỏi lại.

      là đến ở lại vài ngày!” Thanh Nhi kiên nhẫn trả lời.

      “Nha, chẳng lẽ phòng ở của mấy người đó bị gió lốc thổi bay rồi sao?” Liễu Nguyệt Phi nhịn được thô bạo, rảnh quá kiếm chuyện để làm a, là sống lãng phí lương thực chết lãng phí đất chôn.

      (R: rảnh mua thanh long vìa lãi hột, mua hột é vìa đếm a).

      Nàng từ vẫn luôn ngủ cùng Hoa Khanh Trần, cho nên tại mỗi đêm Hoa Khanh Trần ngủ cùng nàng cũng có chỗ nào kỳ quái. Đương nhiên, tại thấy bên cạnh ai liền mở miệng hỏi.

      “Vương gia sáng sớm bị Hoàng thượng gọi tiến cung!” Thanh Nhi giúp Liễu Nguyệt Phi chải đầu, thần trí Liễu Nguyệt Phi cũng dần dần ràng.

      Lúc này bên ngoài truyền đến trận tiếng bước chân, Hoàng Nhi từ cửa sổ phi vào “Minh Nguyệt Công chúa và Chiêu Hoa Quận chúa đến đây!”

      Nghe vậy, đôi mắt vốn nhập nhèm của Liễu Nguyệt Phi thoáng chốc mở ra, với Thanh Nhi: “Lấy mặt nạ đến đây!”

      đợi Liễu Nguyệt Phi xong, Thanh Nhi cũng cầm mặt nạ da người dán lên mặt Liễu Nguyệt Phi.

      , Lâm Trắc phi này sao còn chưa rời giường nổi nữa a?” Lúc này bên ngoài truyền đến giọng , Hoàng Nhi nghe vậy, lập tức bước ra.

      Thấy chuyện là nữ tử mặc đồ màu phấn hồng, bên cạnh là An Chiêu Hoa đứng. vậy này chính là Minh Nguyệt Công chúa, Hoàng Nhi bèn hành lễ với ả: “Chủ tử của ta lập tức ra ngay, còn mời Công chúa, Quận chúa đến đại sảnh chờ chút.”

      “A, Lâm Trắc phi này mặt mũi lớn, cư nhiên muốn Công chúa ngài chờ nữa!” An Chiêu Hoa bất mãn, cố ý lớn để Liễu Nguyệt Phi bên trong nghe thấy.

      “Chiêu Hoa, ngươi cái gì, Lâm Trắc phi này tuy là Trắc phi, địa vị ở Nam Tề bằng Minh Nguyệt ta, nhưng trước kia người ta tốt xấu gì cũng là Công chúa a, chắc là thân phận thay đổi còn chưa thích ứng được!” Minh Nguyệt Công chúa cố ý dùng khăn tay che miệng cười .

      “Đúng vậy, bản cung xác thực là thân phận thay đổi còn chưa quen, bất quá Minh Nguyệt Công chúa lại thích ứng trước, biết đâu Công chúa cũng gặp tình trạng như bản cung a!”

      Lúc này cửa phòng vừa mở, Thanh Nhi nâng Liễu Nguyệt Phi bước ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :