1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[XUYÊN KHÔNG] SỦNG ĐỒ LÊN TRỜI, VẠN VẠN TUẾ - KHUYNH AO AO (82C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 52: Kỳ thi hội của Hoàng hậu.
      Edit: Ring.


      Hoa Khanh Trần gật đầu, liền để ả lui xuống. Thấy vậy, Đường Hương Nhã thất hồn lạc phách rời , ả chưa bước ra khỏi cửa, phía sau truyền đến giọng lạnh như băng của Hoa Khanh Trần “Kỳ thi hội* sắp tới, ngươi cùng bổn vương !”

      (R: Kỳ: thỉnh cầu, hy vọng. Thi: thơ, thơ ca. K biết edit sao, Kỳ hội thơ, hội thơ Kỳ, hội thơ ca, thơ ca hội, blah blah~ nào cũng k thuận tai nên ta để nguyên. Kỳ thi hội ở đây chắc là hội thơ mà lấy tên là chữ Kỳ).

      Nhất thời, vui sướng thay thế cho mất mát vừa rồi của Đường Hương Nhã, ả hưng phấn xoay người, quỳ xuống với Hoa Khanh Trần “Đa tạ Vương gia!”

      “Lui ra !” Hoa Khanh Trần nhàn nhạt . Đường Hương Nhã hưng phấn đứng dậy, đắc ý nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt Phi liền xoay người rời . Xem ra ả cũng có thua triệt để, ít nhất Kỳ thi hội mỗi năm lần, Vương gia mang ả !

      Đợi đến khi bóng dáng Đường Hương Nhã khuất hẳn, Liễu Nguyệt Phi mới mặt khổ qua trừng mắt Hoa Khanh Trần, bĩu môi hỏi “Kỳ thi hội là cái gì? Vì sao mang ta ?”

      Hoa Khanh Trần nhíu mày, bỏ xuống thân lạnh lùng, khôi phục bộ dáng lười nhác, uống chút rượu rồi “Kỳ thi hội, đương nhiên là thi hội*, ngươi muốn sao?”

      (R: thi hội: hội thơ, giải thích ở ).

      Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi vừa ý, miệng chu cao, mày nhăn lại, bộ dáng ‘ta mất hứng’!

      “Đúng a, Đường Hương Nhã người ta là đệ nhất tài nữ, mang mới tổn hại mặt mũi của người!”

      Hoa Khanh Trần gật đầu, vô cùng tán thành. Liễu Nguyệt Phi thấy vậy càng thoải mái, giận dỗi buông đũa, rống to với Hoa Khanh Trần, hiển thị toàn bộ vẻ ngang ngược đáng của tiểu nữ nhi “Vậy người đêm nay đến chỗ Đường Hương Nhã mà ở a! Người ta cho người mặt mũi!”

      Hoa Khanh Trần cười , giọng từ môi mỏng truyền ra. Đồ nhi bảo bối này của , từ dục chiếm hữu rất mạnh, nhưng hôm nay muốn nhìn xem đỉnh điểm của nàng đến đâu “Thế nào, muốn cho Đường Hương Nhã làm sư nương!”

      Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, vô thức đánh quyền lên ngực Hoa Khanh Trần, ầm ĩ muốn!”

      biết tại sao, vừa đến sư nương, trong lòng nàng liền thoải mái, giống như có người cướp sư phụ của nàng!

      Hoa Khanh Trần vừa lòng đem Liễu Nguyệt Phi ôm ngồi lên chân, dùng loại sủng nịch “Sư phụ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, ai cũng đoạt được!”

      Liễu Nguyệt Phi kinh ngạc ngẩng đầu, nha, thuật đọc tâm sao? Nhất thời sắc mặt có chút ửng hồng!

      Hoa Khanh Trần thấy vậy muốn cười ha ha, tiểu đồ đệ biết xấu hổ này của cư nhiên cũng biết thẹn thùng! Chọn bàn món Liễu Nguyệt Phi thích nhất đưa vào miệng nàng. Liễu Nguyệt Phi cũng khách khí ăn, sai, sư phụ là của nàng!

      “Kỳ thi hội ta cũng phải !” Loại tụ hội này khẳng định có rất nhiều danh môn thiên kim, thời Chính phi của sư phụ vẫn chưa có, rất nhiều người đều nhìn trộm vị trí sư nương tương lai của nàng, nàng phải giữ cho tốt, thể để những nữ tử tục khí này đoạt mất sư phụ!

      Hoa Khanh Trần sủng nịch xoa xoa tóc mái của Liễu Nguyệt Phi, cười “Làm sao có thể mang theo ngươi , Kỳ thi hội năm nay là truyền thống hàng năm của Hoàng hậu nương nương, vừa khéo lại có sứ thần nước ngoài đến, liền cùng nhau chúc mừng. thời ta mới đại hôn, cũng định mang ngươi tiến cung nhìn cái, riêng gì Đường Hương Nhã, Triệu Nhu Nhi cùng Đỗ Chân Chân cũng phải !”

      “A, vậy sư phụ người vừa rồi là cho Đường Hương Nhã chút ngon ngọt?” Liễu Nguyệt Phi tiếp tục ăn đồ Hoa Khanh Trần đưa đến miệng, đùa giỡn .

      “Còn phải thu dọn cho ngươi sao.”

      “Sư phụ, kia ràng là người đả thương trái tim bé của nương nhà người ta.”

      “Ta có sao?”

      “Người vô tình!”

      “Ta đây đêm nay đến ở chỗ nàng kia?”

      cho!”

      ……

      Hôm nay chính là Kỳ thi hội, sáng sớm, Hoa Khanh Trần mang theo bốn người tiến cung. Hôm nay Liễu Nguyệt Phi mặc thân váy dài phấn hồng, đai lưng kết bằng dây mỏng, thỉnh thoảng lóe sáng lên, đầu cài mấy đóa hoa mai, có nhiều trang sức, đơn giản cũng cao quý, có loại khí chất thuần thiên nhiên từ người nàng toát ra, cần trang phục đẹp đẽ quý giá gì, chỉ là hoa văn trang sức thiên nhiên.

      Đường Hương Nhã thân váy dài màu vàng, cổ áo có chút thấp, như như . đầu mang ít kim sức, lòe lòe sáng lên, hoàn toàn là làm từ vàng, nhưng ở người ả lại tuyệt chút tục khí, ngược lại càng tô điểm thêm khí chất cao quý kiêu ngạo của ả.

      Đỗ Chân Chân đơn giản là váy dài màu xanh, tứ chi hoàn toàn được thoải mái, có thể hoạt động dễ dàng, quả rất phù hợp với khí chất cùng bản tính của nàng.

      Triệu Nhu Nhi là váy mày lam nhạt, bên cưới có thêu cánh sen hồng phấn, đầu cắm cây trâm, vô cùng xứng với khí chất lạnh nhạt của nàng.

      thể bốn người mỗi người vẻ, Triệu Nhu Nhi nhu, Đỗ Chân Chân hồn nhiên, Đường Hương Nhã kiêu ngạo, Liễu Nguyệt Phi khí chất. Tựa như mai lan cúc trúc. Liễu Nguyệt Phi tất nhiên là mai, Đường Hương Nhã tự thân cao quý kiêu ngạo, xác thực có khí chất của trúc, Đỗ Chân Chân là lan, Triệu Nhu Nhi tất nhiên là hoa cúc!

      Đường Hương Nhã có chút vừa ý, vốn tưởng Hoa Khanh Trần chỉ mang mình ả, ngờ ba người kia cũng theo đến, là chướng mắt!

      Trong ngự hoa viên hoàng cung, từ khi tứ phi của Ngạo Vương đến đây, hoa cỏ càng thêm kiều diễm, khí cũng náo nhiệt hẳn lên. Hoàng hậu liếc mắt cái liền thấy Hoa Khanh Trần, thẳng “Ngạo Vương đến là đúng lúc!”

      Hoa Khanh Trần ngẩng đầu chắp tay với Hoàng hậu “Nhi thần tham kiến mẫu hậu!”

      Hoa Khanh Trần phải do Hoàng hậu sinh ra, nhưng quy củ chính là như vậy. Người ta là lão đại, ngươi phải kêu tiếng mẫu hậu!

      Bốn người Liễu Nguyệt Phi cũng hành lễ theo, biểu đều rất xuất chúng. Liễu Nguyệt Phi có chút tò mò ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, hơn bốn mươi tuổi vẫn bảo dưỡng tốt như vậy, đúng là phu nhân, phải chịu khổ lại có tiền, trẻ mới là lạ!

      Hoàng hậu là cây Thường Thanh ở hậu cung, Liễu Nguyệt Phi nhìn cái, bà ta tất nhiên là thấy được, mặt vẫn giữ nụ cười “Này chính là Bắc Sát Công chúa !”

      Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, lão thái bà này mới đó gọi đến tên nàng, đúng là mắt sắc, bất quá nàng thích thái độ chuyện của bà ta, bộ tư thái trưởng bối. Nếu nàng chết, tại cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, đừng ở trước mặt nàng cậy già lên mặt!

      Bất quá bây giờ ở chỗ của người ta, nàng đương nhiên trưng ra khuôn mặt tươi cười, hành lễ với Hoàng hậu “Bẩm nương nương, nô tì chính là Lâm Tường Vi!”

      Hoàng hậu thấy Liễu Nguyệt Phi chính mình là Bắc Sát Công chúa mà trực tiếp báo tên cũng thực vừa lòng. đến Nam Tề nàng còn là Công chúa gì nữa, mà chính là Trắc phi!

      “Quả thực phương bắc có giai nhân tuyệt thế. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.” Lúc này giọng nam vang dội truyền đến, Liễu Nguyệt Phi theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng. Người nọ đầu đội kim quan khảm đá quý màu tím, mặc kiện áo màu vàng, buộc dải hoa kết bằng tơ ngũ sắc, mang giày gấm màu xanh đế , ngũ quan như điêu khắc, mặt như cánh hoa đào, mắt như làn thu thủy, trời sinh có loại hơi thở mạnh mẽ. Người này hẳn là chính là Thái tử Nam Tề, Hoa Lạc Trần!

      (R: ta hận mấy màn tả người tả quần áo, thặc là quắn não. K lẽ để nguyên rồi phán 1 câu ‘túm lại là đẹp’ thiệt chứ ==”).

      “Đúng là rất xinh đẹp!” Hoàng hậu nhìn đến là con mình liền có tức giận, mặc .

      Liễu Nguyệt Phi bĩu môi, phải chứ, khuôn mặt này tuy đẹp mắt, nhưng cũng phải khuynh quốc khuynh thành như Hoa Lạc Trần . biết Lâm Tường Vi nghe được có ngồi dậy mà cười hay !

      “Hoàng hậu nương nương hôm nay lại càng trẻ trung, ai cũng xinh đẹp bằng nương nương, khiến Hương Nhã là vừa hâm mộ lại ghen tị!” Đường Hương Nhã bắt lấy thời cơ nịnh nọt Hoàng hậu.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Bom đây, tui về và phát huy từng ngày
      Chương 53: Làm ơn đừng chơi làm thơ có được ?
      Edit: Ring.

      Hoàng hậu vừa nghe, nhất thời cười ngừng. Nữ nhân nào thích xinh đẹp? Nữ nhân nào thích người khác khen mình trẻ tuổi? Đặc biệt là những nữ nhân ở hậu cung này, tuổi trẻ xinh đẹp đều là tiền vốn, hơn nữa Hoàng hậu này còn là tiểu di của Đường Hương Nhã, đương nhiên người nhà có vẻ thân “Miệng Hương Nhã này a, là càng ngày càng ngọt!”

      “Mới phải Hương Nhã ngọt, mà vốn chính là thôi!” Đường Hương Nhã vuốt mông ngựa, sau lưng ả phải dựa vào Hoàng hậu nương nương này, lấy lòng bà ta còn có thể lấy lòng ai?

      Đỗ Chân Chân và Triệu Nhu Nhi đều có suy nghĩ cùng thân thích như Đường Hương Nhã, chỉ là lễ phép hai câu rồi im lặng.

      Chỗ ngồi của Hoa Khanh Trần là chỗ thứ hai bên trái, Thái tử ở phía dưới. Hoa Khanh Trần sau khi ngồi xuống, bốn người Liễu Nguyệt Phi liền ngồi sạp sau lưng , vốn theo lí bình thường đều là mang gia quyến, phải Chính phi là nữ nhi, Hoa Khanh Trần này gần đây đại hôn cưới bốn, hơn nữa thân phận hoàn toàn giống nhau, cho nên đều dẫn theo, nhưng vị trí cho hai người mà đến bốn người ngồi xác thực có chút chật chội. Hoàng hậu thấy đau lòng cho cháu , liền giữ Đường Hương Nhã lại bên cạnh, đồng thời, tay Hoa Khanh Trần vung lên, Liễu Nguyệt Phi an vị trong lòng . Đây chính là làm cho mọi người kinh hô tiếng, Đường Hương Nhã vốn muốn lên mặt phen, ngờ lại biến hóa thành như vậy, khiến ả khó chịu!

      Bên này Ngạo Vương dịu dàng đối đãi Liễu Nguyệt Phi, ở trong mắt mọi người là vô cùng hâm mộ, ngờ Công chúa đến từ Bắc Sát này lại được sủng ái đến vậy.

      Nhưng trong mắt Đường Hương Nhã, Hoàng hậu cùng nhóm nữ quyến lại thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt! thể trừ bỏ!

      Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng mặt đều là tươi cười, đều là rộng lượng, ngừng kính rượu với Ngạo Vương, chúc mừng ôm được mỹ nhân về.

      lát sau, giọng lanh lảnh của thái giám vang lên trong ngự hoa viên “Hoàng thượng giá lâm…… Tây phương sứ thần đến……”

      Bách quan nữ quyến đều quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế, Hoa Mạch Tiêu thân long bào, bước chân hữu lực tiến vào tầm mắt của mọi người, phía sau là đoàn thái giám cùng cung nữ, bên cạnh là hai vị sứ thần Tây phương.

      Liễu Nguyệt Phi tò mò ngẩng đầu nhìn Hoàng đế Hoa Mạch Tiêu, quả nhiên là lão cha của sư phụ, cái mũi kia đúng là rất giống, hoàn toàn chính là sư phụ già chút, xem ra sư phụ đến bốn năm mươi tuổi cũng chính là cái dạng này. Nghiêng đầu nhìn sứ giả đứng bên, Liễu Nguyệt Phi mở to mắt. Lúc trước nghe sứ thần Tây phương, còn tưởng rằng là Tây Lâm quốc, ngờ là còn Tây hơn cả Tây Lâm quốc. Ngươi xem tóc màu vàng kia, vóc dáng cao lớn kia, đôi mắt màu lam kia, ràng là người nước ngoài rồi! Nàng kiếp trước chính là bị người như thế quăng bom, ngờ kiếp này còn có thể nhìn thấy tổ tông của bọn ! Lỗi của con cháu, để tổ tông đến trả nợ !

      Hoa Mạch Tiêu ngồi xuống long ỷ mới bảo mọi người bình thân, sứ thần được an bày ở vị trí đầu tiên bên phải, xem ra Hoa Mạch Tiêu rất coi trọng bọn họ!

      “Sư phụ, bọn họ tới là để làm gì?” Đợi sau khi ngồi xuống, Liễu Nguyệt Phi khẩn cấp hỏi Hoa Khanh Trần, loại quan hệ này, loại thái độ này, hoàn toàn giống lúc trước Mộc Khinh sứ đến Bắc Sát của nàng!

      “Hàng năm đều có sứ thần Tây phương đến, thuyền mà đến, cụ thể là chỗ nào cũng biết, đến đây dùng các phát minh của bọn họ đổi lấy ít hạt giống cùng hương liệu!” Hoa Khanh Trần ôm Liễu Nguyệt Phi, bên tai giảng giải cho nàng, trong mắt người bên ngoài hoàn toàn chính là bộ dáng ân ái, mấy nữ quyến thấy vậy cũng đỏ mắt ghen tị.

      ra là thế, đại lục này cái bản đồ tiêu chuẩn cho nên nàng thể biết những người nước ngoài này rốt cuộc là đến từ đâu, có phải giống như đại lục ở thế kỉ 21 hay .

      “Xem ra là quan hệ hữu nghị!” Liễu Nguyệt Phi bĩu môi, người nước ngoài đúng là giỏi ngoại giao, tổ tiên như vậy.

      “Cũng phải, mỗi lần đều là thi đấu với chúng ta, thua chúng ta cho hương liệu, thắng họ cho kỹ thuật!”

      “Vậy thắng được bao nhiêu lần?” Kỹ thuật, tại kỹ thuật của người nước ngoài phát triển đến đâu rồi, nàng là rất muốn xem.

      “Ngoại giao kiểu này cũng mười năm, lại chỉ thắng được ba lần, tính luôn năm trước bảy năm thua trận!” Hoa Khanh Trần uống lên chút rượu, lúc trước loại ngoại giao này cũng tham gia, đều là ở trong rừng núi cùng tiểu đồ đệ.

      Nha! Người nước ngoài này, liên tục thua ba lần liền biết cố gắng học tập, sau đó lập tức thắng lại bảy lần, đúng là bản tính hiếu chiến của người nước ngoài, cứ tiếp tục như vậy, người Trung Hoa bị khi nhục!

      “Sư phụ, mỗi lần Hoàng thượng đều nhiệt tình chiêu đãi bọn họ như vậy sao?” Liễu Nguyệt Phi lại hiểu, người ta đến khi nhục ngươi, còn lấy đồ của ngươi, ngươi còn nhiệt tình chiêu đãi, đúng là có bản tính chịu ngược a!

      “Những người tới từ Tây phương đó cũng biết điều này, cho nên mỗi lần đến đều cho chúng ta chút lợi ích, năm trước hình như chính là đưa cho lão nhân cái ghế xoa bóp vô cùng thoải mái. Năm nay hình như là mang theo đặc sản của bọn họ, Hoàng đế ăn vui vẻ, cũng so đo nữa!” Hoa Khanh Trần nhún vai, bất đắc dĩ .

      Liễu Nguyệt Phi bốc hạt đậu phộng bàn ăn, ghế xoa bóp, người nước ngoài đúng là biết hưởng thụ, với trình độ khoa học kỹ thuật nay có thể làm ra sao? Hơn phân nửa là dùng tay rồi!

      Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Khanh Trần ở bên này tán gẫu vui vẻ, phía Hoa Mạch Tiêu hớn hở ăn, người nước ngoài thành thạo tiếng Trung, cũng có thể tán gẫu được với Hoa Mạch Tiêu.

      Lúc này Hoàng hậu nhìn sắc trời thấy cũng sai biệt lắm, liền mở miệng “Kỳ thi hội năm nay bắt đầu , vừa vặn có thể để sứ thần kiến thức chút văn hóa nước ta. Hương Nhã, con lên trước !”

      Đường Hương Nhã nghe vậy, bởi vì Hoàng hậu ngồi phía sau Hoàng đế, Đường Hương Nhã cũng liền đứng ở phía sau, khoảng cách rất gần với Hoàng đế cùng sứ thần. Bình tĩnh đứng lên, thể phong thái tiểu thư khuê các, chỉ thấy ả mở miệng liền thời lập thu, Hương Nhã liền lấy thu làm đề. Mộ vân thu tẫn dật thanh hàn. Ngân hà vô thanh chuyển ngọc bàn. Thử sinh thử dạ bất trường hảo. Minh nguyệt minh niên hà xử khan.”

      (R: xin phép k edit thơ nhé, trình độ của ta k cho phép ==”)

      Đường Hương Nhã hỗ là đệ nhất tài nữ, xuất khẩu liền thành thơ, phía dưới vang lên trận vỗ tay, nhưng là Liễu Nguyệt Phi nhìn lại thấy buồn cười. Người ta người nước ngoài cái gì cũng đều hiểu, ngươi làm thơ có hay cỡ nào nữa có ích lợi gì? Hoàn toàn chính là kiểu đề thi cấp tám của Trung Quốc*. Bất quá, nàng cũng muốn biết, chán ghét phải nghiền ngẫm từng chữ .

      (R: ta cũng k biết này là cái gì :|).

      Biểu xuất chúng của Đường Hương Nhã làm Đường gia cùng Hoàng hậu đều cười hơ hớ, mặt cũng đắc ý dào dạt. Đường Hương Nhã sau khi xong liếc mắt nhìn Hoa Khanh Trần cái, lại thấy được ánh mắt trong chờ đợi, có chút mất mát ngồi xuống.

      “Chiêu Hoa cũng đến lần, là mùa thu, vậy Chiêu Hoa liền lấy hoa cúc làm đề!” An Chiêu Hoa trong đám người bất mãn với biểu của Đường Hương Nhã, lập tức đứng lên, Hoa Khanh Trần là của ả!

      “Hảo, Chiêu Hoa cũng hăng hái như thế, trẫm cảm thấy vui mừng!” Hoàng đế thấy người của mình bước ra, trong lòng cũng vui vẻ, vội vàng đáp lời.

      Hoàng đế đều , mọi người cũng theo hoan hô, trực tiếp cổ vũ An Chiêu Hoa. An Chiêu Hoa đắc ý dào dạt nhìn Đường Hương Nhã, “Thu tùng nhiễu xá tự đào gia. Biến nhiễu li biên nhật tiệm tà. Bất thị hoa trung thiên ái cúc. Thư hoa khai tận canh vô hoa.”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 54: Làm thơ, nàng .
      Edit: Ring.

      “Hảo câu ‘Bất thị hoa trung thiên ái cúc’, Chiêu Hoa muội muội càng ngày càng xuất chúng!” Hoa Lạc Trần vỗ tay trầm trồ khen ngợi, người của hoàng gia đương nhiên phải tâng bốc chút.

      Liễu Nguyệt Phi nhàm chán ghé vào người Hoa Khanh Trần, hoàn toàn cùng bộ dáng với sứ thần Tây phương, mặt viết hai chữ to, chán quá.

      Hoa Khanh Trần buồn cười nhìn nàng, cầm cái bánh hoa quế nhét vào miệng nàng, trong mắt tất cả đều là sủng nịch. Liễu Nguyệt Phi cũng chút khách khí ăn bánh hoa quế được đưa tới.

      Này hết thảy bị An Chiêu Hoa đắc ý nhìn thấy, đột nhiên nghĩ đến Lâm Tường Vi học vấn nghề nghiệp, tranh đấu với Đường Hương Nhã được sủng còn bằng chơi đùa Lâm Tường Vi được sủng ái!

      “Nghe Bắc Sát có nhiều tài nữ, bằng để Lâm Trắc phi đến lần cho mọi người xem thế nào?”

      Liễu Nguyệt Phi nhàm chán nghe được câu như vậy, nhìn thoáng qua Hoa Khanh Trần, thấy trong mắt đối phương là ba chữ ‘tùy ý ngươi’ liền trực tiếp to hai tiếng !”

      Nhất thời toàn thành ồ lên, sứ thần Tây phương nhàm chán cũng ngẩng đầu nhìn Liễu Nguyệt Phi cái, người này đúng là thú vị.

      An Chiêu Hoa cười nhạt “Công chúa quốc gia mà làm thơ? Vậy ngươi , ngươi biết làm cái gì?”

      Đường Hương Nhã cũng vui sướng khi người gặp họa nhìn Liễu Nguyệt Phi, trong mắt tất cả đều là ghen tị nồng đậm!

      “Nữ tử tài đó là đức, quốc gia đại giao cho nam nhân xử lý là được, nữ tử giúp chồng dạy con, cũng cần làm thơ viết chữ a!” Từ đầu đến cuối, Liễu Nguyệt Phi đều ghé vào trong lòng Hoa Khanh Trần, hề đứng lên, màn này càng kích thích An Chiêu Hoa cùng Đường Hương Nhã.

      Những lời này bản thân chính là khen tặng nam tử ở xã hội cổ đại nam tôn nữ ti này có vai trò to lớn, thực ràng, Hoa Mạch Tiêu vừa lòng gật đầu, vô cùng đồng ý với Liễu Nguyệt Phi.

      “Nữ tử có chút tri thức mới có thể chia sẻ áp lực với trượng phu, làm hiền thê!” An Chiêu Hoa tiếp tục , lý luận này của Lâm Tường Vi là từ chỗ nào đến?

      Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi cười “Chẳng lẽ chia sẻ áp lực chính là có việc gì làm chút thơ?”

      “Ngươi! thể lý!” An Chiêu Hoa tức giận chỉ vào Liễu Nguyệt Phi, người này đúng là hoang dã!

      “Đủ, vốn là Kỳ thi hội, làm thôi, tất nhiên vẫn có người ra làm!” Hoàng hậu mặt xanh mét . Kỳ thi hội hoành tráng lại bị Liễu Nguyệt Phi thành đáng đồng, đương nhiên là bà ta vừa ý, loại văn hóa nho nhã này, người hoang dã đương nhiên hiểu được!

      Hoa Mạch Tiêu vẫn luôn xem diễn gì, dù sao là Kỳ thi hội của Hoàng hậu, xác thực khó mà nên lời, có việc gì liền uống rượu tán gẫu với sứ giả.

      Sứ giả tiếp rượu Hoàng đế, nhìn Liễu Nguyệt Phi trong lòng Hoa Khanh Trần, trong mắt tất cả đều là hứng thú. Nữ tử này, là khác biệt.

      Hoa Khanh Trần chú ý tới ánh mắt mãnh liệt thăm dò của sứ giả, sắc bén trong mắt lập tức bắn tới, tất cả đều chứa ý tứ cảnh cáo. Sứ giả thấy vậy cũng nhún vai để ý.

      Liễu Nguyệt Phi chôn trong lòng Hoa Khanh Trần lúc này toàn thân thả lỏng, đương nhiên là cảm nhận được ánh mắt của sứ giả, chỉ cần tại để nàng làm thơ, nàng liền ăn bánh hoa quế, đậu phộng đường của mình.

      Lúc này toàn hoa viên trải qua màn vừa rồi, ai cũng muốn là người đầu tiên bước ra, nhất thời có chút tẻ nhạt. Hoàng hậu ý trách cứ nhìn Liễu Nguyệt Phi, nhưng là người ta căn bản chú ý tới bà, khiến bà ta càng tức giận hơn!

      Triệu Nhu Nhi ở phía sau lại cảm giác được tức giận của Hoàng hậu, nhìn xung quanh chút rồi thở dài hơi, đứng lên “Vậy để Nhu Nhi đến lần , Nhu Nhi liền lấy thu làm đề. Yên cảnh đạm mông mông. Trì biên vi hữu phong. Giác hàn cùng cận bích. Tri minh hạc quy lung. Trường mạo tùy niên cải. Suy tình dữ vật đồng. Dạ lai sương hậu bạc. Lê diệp bán đê công.”

      “Văn chương của Nhu Nhi tiến bộ rất lớn a.” Hoàng hậu vui mừng nhìn Triệu Nhu Nhi, may mắn có người ra cứu nguy. Lại lần nữa căm hận liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi vẫn ăn vui vẻ, cũng may Hoàng thượng chỉ cho làm Trắc phi, nếu là Chính phi, biết nàng còn dữ dội đến mức nào!

      “Thần cũng đến lần . Nam lĩnh kiến thu tuyết. Thiên môn sinh tảo hàn. Nhàn thời trú mã vọng. Cao xử quyển liêm khan. Vụ tán quỳnh chi xuất. Nhật tà diên phấn tàn. Thiên nghi khúc giang thượng. Đảo ảnh nhập thanh lan.”

      Liễu Nguyệt Phi ăn đến quên trời đất đột nhiên nghe được giọng quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lại, ra là Mộc Khinh. Bất quá, nhìn ánh mắt của có chút đúng, nhưng là loại cảm giác này lại thể , chỉ có ít thương cảm bị nàng nhìn ra. Mộc Khinh này thương cảm gì?

      “Mộc đại nhân tài năng, câu thơ này, khéo là vừa đúng a!”

      “Đúng vậy, xác thực tốt lắm, là tác phẩm xuất sắc a!”

      ít lời khen tặng ngừng vang lên, Kỳ thi hội trở lại trạng thái náo nhiệt lúc trước, giống như màn đệm lúc nãy hề xảy ra. Liễu Nguyệt Phi lúc này định quay đầu lời cảm tạ với Triệu Nhu Nhi chút, lại nhìn thấy Triệu Nhu Nhi khóe mắt đỏ hồng, nàng hiểu hỏi, đối phương lại là bụi bay vào mắt.

      Liễu Nguyệt Phi càng thêm , có gió, bụi chỗ nào bay đến a?

      Kỳ thi hội kéo dài đến canh giờ sau đám tiểu thư khuê các có tài văn chương đều ào ào lên hiến vũ*. Đỗ Chân Chân cũng ngồi yên đứng dậy múa kiếm, được toàn bộ hoan hô. Trong tứ phi cũng chỉ còn Liễu Nguyệt Phi chưa biểu diễn, những người khác nhận định Công chúa này tài đức, tại kiêu ngạo như vậy cũng chỉ là bởi vì được sủng ái, chờ đến lúc thất sủng có ai thương hại!

      (R: hiến vũ: múa).

      Lúc này sứ thần Tây phương ngồi yên, loại nho nhã gì đó như thế này, bọn họ có hứng thú, liền thẳng với Hoa Mạch Tiêu “Hoàng thượng, tại cũng nên đến lúc tại hạ triển lãm!”

      Nghe vậy, trước mắt Hoa Mạch Tiêu tối sầm lại, Liễu Nguyệt Phi lại sáng mắt lên.

      “Năm nay vẫn là luật như trước, tại hạ muốn hương liệu cùng hạt giống, đánh cuộc của nước ta chính là thuyền sứ tại hạ đến!”

      Vừa dứt lời, ánh mắt tối tăm của Hoa Mạch Tiêu nhất thời lên tia sáng, loại thuyền này xem qua, sớm muốn, chống lại mưa gió đúng là vô cùng tốt, lúc này động lòng, liền với các đại thần “Hôm nay ai thắng thuyền, trẫm ban cho cầu!”

      Nhất thời toàn bộ đều ồ lên, cầu của Hoàng thượng, đó là dụ hoặc rất lớn nha. An Chiêu Hoa cùng Đường Hương Nhã cũng sáng mắt lên, trong lòng đều nghĩ nếu được Hoàng thượng chấp nhận, vậy vị trí Ngạo Vương phi kia chính là của mình rồi!

      Liễu Nguyệt Phi còn hứng thú ăn đồ vặt, sao lâu như vậy mà còn chưa ăn cơm, đúng là chán ghét!

      Sứ thần Tây phương đắc ý lấy từ trong lòng ra khối vuông , với mọi người “Ai có thể trong thời gian nén nhang, đem thứ tay ta làm trở lại như cũ là chiến thắng ván đầu tiên!”

      Quy định trận đấu hàng năm đều chỉ có hình thức, sứ giả ra đề ván thứ nhất, qua được cửa đó Nam Tề mới ra đề mục. Sứ giả giải được liền ra đề tiếp, cứ như vậy.

      Hàng năm, cơ bản mọi người Nam Tề qua được cửa thứ nhất thảm bại!

      Liễu Nguyệt Phi vừa ăn vừa tò mò ngẩng đầu nhìn xem là cái gì, nhìn thôi, vừa thấy liền bị dọa nhảy dựng. Đó phải là rubik sao?

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 55: Đại khảo nghiệm rubik.
      Edit: Ring.

      Mọi người lúc này nghe vậy đều nhìn xem khối vuông nho sứ thần cầm tay là thứ gì, cũng có chút tò mò, đồ vật như vậy, trong nén nhang khiến nó trở lại hình dạng cũ, vấn đề năm nay của sứ thần chỉ đơn giản thế thôi sao?

      “Ta!” Lúc này nam tử trẻ tuổi xung phong đứng lên, đây đúng là Trạng nguyên khoa cử năm nay, lần đầu tiên tham gia loại đấu với sứ thần này, khó tránh khỏi hưng trí bừng bừng, hùng tâm tráng chí!

      “Hảo nam nhi, ái khanh, thắng trẫm có thưởng!” Hoàng đế vẻ mặt tươi cười nhìn Trạng nguyên, quả nhiên là tuổi trẻ hăng hái, nghé con mới sinh sợ hổ a!

      Sứ thần Tây phương này mỗi lần đến làm sao có đề nào là đơn giản? Điểm ấy Hoa Mạch Tiêu rất ràng, nhưng là thấy được nam nhi tích cực khiêu chiến như vậy, trong lòng vẫn là vô cùng vừa lòng!

      Trạng nguyên gia đương nhiên biết được suy nghĩ trong lòng Hoàng đế, để thể , để biểu diễn chính mình, Trạng nguyên gia khí phách hiên ngang tiêu sái bước đến trước mặt sứ thần, tiếp nhận khối vuông kia.

      Vừa thấy là mỗi mặt có những màu khác nhau, chỉ cần làm mỗi màu trở về mặt là thắng lợi!

      “Chuẩn bị tốt chưa? Tốt bắt đầu!” Sứ thần vẻ mặt tươi cười nhìn người tới, có vẻ rất nham hiểm.

      “Đương nhiên!” Trạng nguyên gia vẫn luôn để vật này vào mắt, thèm nghĩ nhiều !

      “Điểm hương!”

      Trạng nguyên gia nghe vậy lập tức bắt đầu xoay khối vuông, mới đầu còn có chút ngượng tay, sau đó mới dần phát chỗ nào cũng có thể chuyển động, chơi có vẻ vui, nhưng là vô luận xoay như thế nào, mỗi mặt đều thay đổi, hoàn toàn thể làm được. Đành phải làm từ mặt , dè dặt cẩn trọng để ô ở đúng vị trí dời nữa mà dời ô khác.

      Liễu Nguyệt Phi nhìn màn này có chút buồn cười, giống bộ dáng đứa trẻ ở đại chơi rubik, cái này phải tùy tiện xoay vài cái là có thể được.

      Nhìn bộ dáng Trạng nguyên gia, Liễu Nguyệt Phi nhịn được cười khẽ ra tiếng, vừa vặn bị Hoa Khanh Trần bên cạnh nhìn đến.

      “Cười cái gì vậy?”

      có gì!” Liễu Nguyệt Phi cầm lấy khối bánh hoa quế bỏ vào miệng, ngăn lại cái miệng vẫn ngừng cười.

      Biết nàng che giấu, Hoa Khanh Trần làm sao có thể bỏ qua, bàn tay to nhàng cấu cái bên hông Liễu Nguyệt Phi, thiếu chút khiến nàng lớn tiếng kêu lên! Chỗ đó là chỗ mẫn cảm của nàng a, vẫn luôn rất sợ nhột thôi, sư phụ đúng là đánh ngay tử huyệt của nàng!

      “Ta ta !” Liễu Nguyệt Phi trong lòng Hoa Khanh Trần ngừng nhổm lên, đầu hàng .

      màn này bị Hoàng hậu thượng vị cùng Đường Hương Nhã nhìn đến, Hoàng hậu câu biết nhục nhã!”

      Đường Hương Nhã nghe vậy, khóe mắt lập tức cong lên. Hoàng hậu này thích người nào cũng rất hay ho!

      Bên này, Trạng nguyên gia còn vật lộn sống chết với khối rubik, là hận thể đập vỡ nó rồi ráp lại từng ô cho tốt!

      Bên kia, Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Khanh Trần khanh khanh ta ta gắn bó, trong mắt người ngoài là vô cùng âu yếm, kỳ thực chính là Liễu Nguyệt Phi lười ghé vào trong lòng Hoa Khanh Trần muốn đứng lên.

      “Vật đó ta sớm chơi chán, nhìn thủ pháp chật vật của Trạng nguyên gia, đương nhiên muốn cười!”

      “Nga, ngươi cư nhiên chơi chán rồi?” Hoa Khanh Trần có chút kinh ngạc, sao thấy nàng chơi lúc nào?

      Liễu Nguyệt Phi đương nhiên chơi rồi, thử nghĩ sinh viên khoa lý như nàng, tính toán số liệu toán học, là người chế tạo máy móc, làm sao có thể chơi rubik? Mục đích chính của việc chơi rubik chính là nắm vững kiến thức toán học cao cấp, rèn luyện trí nhớ, rèn luyện năng lực tính nhẩm!

      “Lúc người ở, ta chơi đùa a, người hàng năm đều phải đến kinh thành, để mình ta trong núi, nhàm chán liền chơi chút, chơi gần mười ngày chán quăng !” Liễu Nguyệt Phi chuyển mắt, nàng có thể nàng từ khi tới đây chơi rubik sao? Bởi vì quá quen rồi cũng có tính khiêu chiến nữa!

      Hoa Khanh Trần nghe vậy cũng chất vấn, bảo bối đồ đệ này của đó giờ vẫn chỉ hứng thú được trong chốc lát, bất quá tò mò là “Ngươi làm sao mà biết thứ này?”

      “Ta là thủy tổ của nó, sứ thần Tây phương có thể nghĩ ra được, ta thể sao?” Liễu Nguyệt Phi bừa, dù sao đối với người nước ngoài, nàng chính là nhìn vừa mắt, ai bảo nàng chết tay loại người này?

      Lúc này Trạng nguyên gia mồ hôi đầy đầu, nhìn nén hương cũng sắp cháy xong, trong lòng càng thêm sốt ruột, thứ này sao lại phiền toái như vậy!

      “Vậy ngươi chơi như thế nào?” Hoa Khanh Trần nhìn bộ dáng Trạng nguyên gia, trong lòng lại cười nổi, đây chính là quốc gia của , mặc dù vừa mắt số người nhưng cũng thể để người ngoài đến khi nhục!

      “Sư phụ, người còn nhớ ta từng cho người cộng trừ nhân chia chữ số Ả Rập ?” Liễu Nguyệt Phi đùa tóc dài của Hoa Khanh Trần, trong lòng đương nhiên cũng biết suy nghĩ của .

      “Ừm!” Hoa Khanh Trần lạnh nhạt đáp lại.

      Lúc trước Liễu Nguyệt Phi dối là phát minh của nàng, để thuận tiện giải toán, Hoa Khanh Trần tất nhiên là tin, dù sao cho tới bây giờ cũng chưa từng chất vấn Liễu Nguyệt Phi, điều đó khiến Liễu Nguyệt Phi vô cùng cảm động. Sư phụ như thế, kiếp này còn cầu gì nữa?

      “Ta đây cho người công thức để giải được nó!” Liễu Nguyệt Phi chuỗi dài công thức toán học bên tai Hoa Khanh Trần.

      Bản thân Hoa Khanh Trần bởi vì ảnh hưởng của thời đại nên cũng chú trọng đến toán học, nhưng được Liễu Nguyệt Phi dẫn đường, cũng trở thành người giỏi toán số số hai trong thời đại này. Công thức cao cấp Liễu Nguyệt Phi câu, liền ghi nhớ trong lòng, cho đến khi nhớ được toàn bộ công thức, nén hương cũng vừa hết, Trạng nguyên gia lúc này quát to tiếng “Ta xong!”

      Nhất thời toàn bộ đều hướng ánh mắt nhìn về phía , trong mắt đều chứa đựng chờ mong, thắng sao? Bảy năm, thực thắng sao?

      Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Khanh Trần đều nhìn qua, vừa thấy, Liễu Nguyệt Phi liền xì tiếng lại bật cười, Hoa Khanh Trần cũng thấy ràng, thái dương ngừng run rẩy.

      Hoàng đế lúc này nhìn ra được gì, trong lòng có chút kích động, Trạng nguyên này đúng là nhân tài a!

      Sứ thần lúc này chậm rãi tiêu sái qua, nhìn khối rubik mà Trạng nguyên gia giải xong, trong mắt tất cả đều là khinh miệt.

      Trạng nguyên gia hề phát , vẫn đắm chìm trong khoái trá khi đả bại được sứ thần “Xem, ta xong!”

      Sứ thần tiếp nhận rubik từ tay , chuyển mặt hướng tới Trạng nguyên gia, khinh thường “Tổng cộng có sáu mặt, ngươi lại chỉ làm , có thể là hoàn thành sao?”

      Trạng nguyên gia vừa thấy, gương mặt vốn hưng phấn đỏ bừng lúc này trở nên trắng bệch. Làm sao có thể như vậy? cho rằng làm tốt mặt những mặt khác cũng phải xong chứ, này rốt cuộc sai chỗ nào?

      Gương mặt vốn có chút chờ mong của Hoàng đế nhất thời khó coi giống như bị tạt chậu nước lạnh, xấu hổ khụ hai tiếng, “Ai còn lên khiêu chiến!”

      Nhất thời, toàn thành lặng ngắt như tờ, sợ hãi chính mình xấu mặt như Trạng nguyên gia. Hoàng đế thấy vậy, phát giận dữ “Thế nào, ai dám đến?”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 56: Hừ, phải là rubik thôi sao?
      Edit: Ring.

      “Thần đến thử xem!” Lúc này ít công tử tuổi trẻ thấy vậy, vì muốn biểu trước mặt Hoàng đế, cũng quan tâm đến cái gì mất mặt, đều ào ào đứng lên. Thua cũng đáng xấu hổ, đến Trạng nguyên gia còn làm được cơ mà, đáng xấu hổ là e ngại Tây phương!

      Hoàng đế thấy vậy, mặt cũng dịu xuống. đám công tử này lên thử, nhưng cũng ai làm được, chỉ đành ủ rủ bước xuống, ngay cả Mộc Khinh vẫn luôn được gọi là kinh thành đệ nhất tài tử cũng giải được.

      tại cơ bản hầu hết công tử đại thần có khát vọng đều lên thử, thậm chí đến Thái tử cũng thất bại, mặt Hoàng đế cũng là xanh mét, lần này vẫn thảm bại nữa sao?

      có người đến nữa sao?” Sứ thần khinh miệt nhìn khắp tòan trường, người Đông Phương này chính là trí tệ quá thấp, ngu ngốc!

      Lần này là có ai bước lên nữa, Hoàng đế mặt vô cùng khó coi, bởi vì cơ bản đều thử, còn lại chỉ là ít nữ lưu. Nam tử còn được, đừng là nữ tử!

      Lúc này, sứ giả ánh mắt chợt lóe, nhìn Hoa Khanh Trần đút đồ ăn cho Liễu Nguyệt Phi bên, khinh miệt “Hình như Ngạo Vương còn chưa lên thử!”

      Lời vừa ra, tầm mắt toàn trường đều nhìn về phía Hoa Khanh Trần. Đúng vậy Ngạo Vương còn chưa lên!

      Hoàng đế thấy vậy, tâm tình càng tốt. Đứa con này, cho đến bây giờ đều là hạ chỉ mới làm, có hạ chỉ, căn bản chủ động bước ra. Nhưng là màn tại, cũng trông mong gì nhiều! người luyện võ có thể giải được thứ này sao?

      tại ánh mắt mọi người là có chờ mong, có xem kịch, nhưng càng nhiều hơn là khinh thường.

      Ánh mắt ái mộ của nữ tử ào ào đến lại càng làm nam tử khinh thường.

      Ngạo Vương này, bình thường đều là bị Hoàng thượng kêu đóng ở đất phong, trừ phi có đánh trận mới gọi về, hoàn toàn chính là mãng phu, làm sao có thể so với văn nhân bọn họ?

      Những nữ nhân đó chính là thấy người ta lớn lên đẹp mắt, hơn nữa chưa từng bị đánh bại liền thích, đúng là biết suy nghĩ.

      “Chiến thần Ngạo Vương sao có thể làm rùa đen rút đầu?” Lúc này công tử cười nhạo , bởi vì bối cảnh khá lớn cho nên cũng e ngại truyền thuyết Hoa Khanh Trần giết người chớp mắt. Dưới chân Thiên Tử, ai dám xằng bậy.

      Lời vừa ra, tất cả mọi người đều ào ào cười lên, trong mắt nữ tử dần nổi lên biểu cảm thất vọng.

      Liễu Nguyệt Phi ngưng mắt nhìn người nọ, cư nhiên dám cười nhạo sư phụ nàng, xem nàng có thiến hay !

      “Cao thủ ra chiêu, phàm phu tục tử như các ngươi há có thể so sánh!” Liễu Nguyệt Phi uống ngụm trà, khinh thường .

      “Ngươi……” Công tử kia đột nhiên bị trào phúng như vậy, chuẩn bị tức giận mắng Liễu Nguyệt Phi, lại bị Hoa Khanh Trần quát lớn!

      “Làm càn, Vương phi của bổn vương là người ngươi có thể hô to gọi sao?”

      “Lưu Công tử, ngươi khỏi cũng quá làm càn rồi!” Chỉ có ở tình huống như vậy, Đường Hương Nhã mới có thể cùng Liễu Nguyệt Phi đứng chung chiến tuyến! với Công tử kia, phải là so bối cảnh thôi sao, ai so ra hơn được ả?

      “Hừ, nếu như thế, vậy Vương gia liền thử xem , để cho chúng ta kiến thức Vương gia là cao thủ như thế nào!” Người nọ châm chọc. Thứ đó thử qua, căn bản là đơn giản, tin mãng phu như Hoa Khanh Trần có thể làm được.

      Hoàng đế nhìn hết thảy màn này, vẫn gì, chỉ ra hiệu cho Hoa Khanh Trần nhanh chút bước lên, đừng để đến lúc thua trận còn thua người!

      Đường Hương Nhã cùng Đỗ Chân Chân đều vô cùng lo lắng nhìn Hoa Khanh Trần, Triệu Nhu Nhi vẫn có phản ứng gì, Liễu Nguyệt Phi vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên cổ vũ Hoa Khanh Trần.

      Hoa Khanh Trần tất nhiên biết đó là có ý tứ gì, gật đầu chút, đến trước mặt sứ giả nhận lấy khối vuông được Liễu Nguyệt Phi gọi là rubik gì đó.

      “Điểm hương!” Sứ giả làm tư thế mời liền gọi người điểm hương.

      Mọi người đều nhìn Hoa Khanh Trần, lúc này chính là nhìn xem các mặt của khối vuông, mấy Công tử vừa rồi lại cười nhạo ra tiếng, quả là mãng phu, tại biết làm như thế nào rồi!

      Hoàng đế dứt khoát uống ngụm rượu, hoàn toàn ôm hy vọng gì với Hoa Khanh Trần. Đáng tiếc, thuyền tốt như vậy a!

      Đường Hương Nhã tại hai tay nắm chặt, khẩn trương nhìn Hoa Khanh Trần, vì sao còn động? Hương đều cháy nha!

      lát sau, mới nhìn thấy Hoa Khanh Trần quen xoay khối rubik, hoàn toàn giống động tác của mọi người lúc trước.

      Liễu Nguyệt Phi nhìn mà muốn cười, ra sư phụ cũng có lúc chật vật như vậy a!

      Tất cả mọi người ôm hy vọng cúi đầu ăn đồ ăn trước mặt, thời gian trôi qua từng phút từng giây, Liễu Nguyệt Phi nhìn khối rubik sắp giải xong của Hoa Khanh Trần, trong lòng cảm thán, năng lực tính nhẩm của sư phụ lại tăng lên rồi!

      Quả nhiên, lúc hương đốt được nửa, Hoa Khanh Trần trực tiếp quăng khối rubik cho sứ thần!

      Mọi người đều cho rằng Hoa Khanh Trần là bỏ cuộc, muốn nhạo báng phen, người khác đều là cố gắng cho đến hết thời gian, ngược lại lại bỏ cuộc!

      Đột nhiên bị ném đến vật, sứ thần theo bản năng tiếp lấy, nhưng vừa nhìn đến thứ trong tay lập tức thay đổi sắc mặt!

      Đường Hương Nhã vẫn luôn chú ý tới Hoa Khanh Trần thấy khối rubik trở lại như cũ trong tay sứ thần, kinh hãi “Vương gia, thiếp thân biết ngài có thể!”

      Mọi người vốn ôm hy vọng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vật hoàn chỉnh sứt mẻ trong tay sứ thần, nhất thời cũng kinh ngạc vô cùng, Ngạo Vương chỉ biết dùng sức mạnh vậy mà cũng giải được?

      Tâm tình Hoàng đế đột nhiên kích động lên, ý nghĩ muốn gặp đứa con này lúc trước cũng hoàn toàn biến mất. Thuyền a, thuyền của trở lại!

      “Sứ thần, cái này ngươi ai thắng! Ha ha ha ha”

      Sứ thần mặt xanh mét, căn bản nghĩ đến có người có thể giải được? Bất quá vẫn dám chơi dám chịu “Tất nhiên là Ngạo Vương thắng!”

      Hoa Khanh Trần trở lại chỗ ngồi, lần nữa ôm Liễu Nguyệt Phi “Thế nào, biểu được chứ?”

      tệ, bất quá còn kém hơn ta chút!” Liễu Nguyệt Phi đùa giỡn , lại rước lấy trận cù của Hoa Khanh Trần, cả người nhột chịu nổi.

      Đường Hương Nhã ghen tị nhìn hết thảy, ràng là ả lo lắng nhất, sợ hãi nhất, sao Vương gia lúc nào cũng hướng về Liễu Nguyệt Phi!

      tại đến Ngạo Vương cho tại hạ đề mục!” Tinh thần chơi đẹp của sứ thần lại càng khiến Liễu Nguyệt Phi khâm phục!

      Nhưng là quần thần cũng nguyện ý, Ngạo Vương này có thể ra cái dạng đề gì chứ? “Hoàng thượng, nếu để tại hạ ra đề!” Lúc này Thừa tướng đại nhân đứng lên, Công tử vừa rồi chuyện chính là con !

      (R: gì vô duyên vậy).

      “Thừa tướng đại nhân, quy định thể ra đề về thi từ gì đó, hơn nữa ai thắng người đó ra đề!” Sứ thần trực tiếp cự tuyệt Thừa tướng, mực muốn Hoa Khanh Trần ra đề.

      Lời của sứ thần chỉ cự tuyệt riêng Thừa tướng, mà là cự tuyệt toàn bộ mọi người! Toàn bộ đại thần vốn vui sướng nhất thời trầm xuống, mãng phu có thể ra cái đề gì?

      Hoàng đế cũng nhìn chằm chằm Hoa Khanh Trần, định để thái giám bên cạnh đến giúp ra đề, cũng muốn để con vịt nấu chín bay mất!

      Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn Hoa Khanh Trần: “Sư phụ, người ta đều coi thường người!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :