1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[XUYÊN KHÔNG] SỦNG ĐỒ LÊN TRỜI, VẠN VẠN TUẾ - KHUYNH AO AO (82C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 47: Xe ngựa rung dữ dội, ma ma hay ho.
      Edit: Ring.


      “Ngươi!” An Chiêu Hoa lúc này cứng họng, Liễu Nguyệt Phi đột nhiên chụp mũ cho ả, chiến loạn lần này dù Nam Tề thắng trận nhưng cũng tổn thất lớn, cho nên mới chọn giải quyết trong hòa bình. Ả thân là Quận chúa cũng biết việc này, nhưng ả chính là vừa mắt Lâm Tường Vi có thể gả cho Ngạo Vương!

      “Ngươi cái gì ngươi? Ta làm sao? Ở Bắc Sát bản cung đường đường là Công chúa, thân phận tất nhiên so với Quận chúa ngươi cao quý hơn tầng, Quận chúa nhìn thấy bản cung cũng nên hành lễ, tôn xưng tiếng Công chúa! Ở Nam Tề, bản cung được phong là Trắc phi của Ngạo Vương, chẳng lẽ đường đường phi tử của Ngạo Vương còn được đến tôn kính của Quận chúa sao? Vô phép như vậy chính là cấp bậc lễ nghĩa ở Nam Tề ư? Lí ma ma, bản cung thấy ngươi trước khi đến dạy lễ nghi cho bản cung nên dạy lại Quận chúa của bổn quốc !”

      Sắc mặt An Chiêu Hoa lập tức đại biến, Lâm Tường Vi là châm chọc ả giáo dưỡng sao? Miệng mở ra nhưng lại tìm được lời gì để , ả bèn nhìn thoáng qua Lí ma ma, sau đó chạy ra ngoài. Lâm Tường Vi, khinh người quá đáng!

      Lí ma ma vốn cũng muốn ra ngoài, nhưng bị An Chiêu Hoa liếc mắt cái, liền biết chính mình là được, đành ngẩng đầu nhìn Liễu Nguyệt Phi, suy nghĩ hồi mới “Nữ tì là Hoàng hậu nương nương phái tới dạy lễ nghi cho Trắc phi. Về Quận chúa, nữ tì cũng nhận được ý chỉ gì!” Giọng nghiêm trang, ngữ điệu lên cao, nhưng nghe lại có vẻ lo lắng.

      Liễu Nguyệt Phi cười lạnh, cũng để ý, liền để Thanh Nhi dọn điểm tâm lên. Đồ ăn sáng Thanh Nhi chuyên môn mang cháo cho nàng, ăn chút cũng đủ no bụng.

      Lí ma ma bị lãng quên bên hồi lâu, nhìn tư thái ăn cháo chậm rãi của Liễu Nguyệt Phi, cũng tìm ra được chút sơ sót, quả nhiên là Công chúa quốc gia. Nhưng lại biết, Liễu Nguyệt Phi vốn thích ăn cháo, nhưng với điều kiện như thế này, nàng cũng kiêng ăn, cho nên chỉ chậm rãi uống mấy ngụm là đủ.

      Xe ngựa từ từ lăn bánh, Lí ma ma xấu hổ đứng bên, đột nhiên trong đầu chợt lóe, nhớ đến chủ ý An Chiêu Hoa chỉ cho lúc trước, liền vờ cung kính với Liễu Nguyệt Phi “Công chúa, điểm tâm dùng xong, cũng nên học tập lễ nghi.”

      Liễu Nguyệt Phi quay đầu nhìn Lí ma ma. Lí ma ma là do Hoàng hậu phái tới, nàng cũng quản có phải An Chiêu Hoa cố ý hay , nhưng là Lí ma ma này phải báo cáo lại kết quả cho Hoàng hậu, nàng cũng lơ nữa, liền để bà ta .

      Lí ma ma thấy nàng đáp ứng, trong lòng nhất thời liền bay lên. Ả liền hiểu được, sau lưng ả là Hoàng hậu, ai dám đụng chứ?

      “Quy củ cần học hôm nay đó là ngồi nghiêm chỉnh trong xe ngựa!” Lí ma ma hểnh mũi .

      “Lí ma ma, ngồi nghiêm chỉnh trong xe ngựa làm chi?” Hoàng Nhi trong lòng hiểu, liền trực tiếp thắc mắc.

      Lí ma ma liếc mắt cái, cho rằng Hoàng Nhi hiểu quy củ, nhưng lúc chống lại tầm mắt của Liễu Nguyệt Phi, trong lòng khó chịu chút, liền “Vương gia hay xa, Trắc phi về sau rất có thể phải luôn làm bạn bên cạnh, đương nhiên phải học bảo trì dáng ngồi trong xe ngựa ngừng lắc lư!”

      Liễu Nguyệt Phi lúc nghe được câu Vương gia hay xa liền nghĩ đến là sư phụ trở về bồi nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp. Lí ma ma nhìn thấy, nghĩ đến Liễu Nguyệt Phi vì muốn Vương gia sủng ái, hẳn là chịu học, nên trong lòng càng đắc ý.

      Nhưng là Thanh Nhi lại hắt cho ả gáo nước lạnh “Xe ngựa này ngồi thế nào cũng lay động, ngươi xem Công chúa của chúng ta thời có được ?”

      Lí ma ma nhất thời hung ác liếc mắt Thanh Nhi cái, “Ngươi cho là xe ngựa loại này có bao nhiêu a?”

      Ả cũng là lần đầu tiên thấy được xe ngựa như vậy!

      Hoàng Nhi vừa nghe, cười “Công chúa chúng ta gả xong, xe ngựa này tất nhiên thuộc về Vương gia. Cỗ xe thoải mái như vậy ngồi, Vương gia còn ngồi xe nào?”

      Trong lòng lại nghĩ, xe ngựa này vốn của Vương gia nha, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, Lí ma ma đúng là buồn cười.

      Nhất thời sắc mặt Lí ma ma trở nên trắng bệch, nghẹn nửa ngày mới được “Vương gia phải gần gũi với dân chúng. Ngồi xe này khác nào rêu rao khắp nơi!”

      Lần này đến lượt Liễu Nguyệt Phi nhịn được, thẳng với Thanh Nhi chuẩn bị chiếc xe ngựa bình thường, bản cung muốn nhìn xem Lí ma ma làm sao có thể ngồi nghiêm chỉnh trong loại xe đó. Nếu được, bản cung là tâm phục khẩu phục, tất nhiên theo ma ma học tập!”

      Lí ma ma vừa nghe, nhất thời miệng như bị nhét vào quả lê. Thế nào mà bây giờ lại đánh lên người ả rồi?

      Chưa kịp mở miệng bị Thanh Nhi Hoàng Nhi trái phải kè ra ngoài, đặt vào trong chiếc xe ngựa, sau đó Thanh Nhi Hoàng Nhi đánh xe, chạy như điên trận xung quanh đội ngũ đưa dâu. Đặc biệt cỗ xe còn bị động tay động chân để Lí ma ma bên trong luôn ngồi vững, ngã trái ngã phải, đầu đều bị đụng ra mấy cục u, trực tiếp kêu cha gọi mẹ, kêu to Hoàng hậu nương nương cứu mạng.

      Đương nhiên xe chạy quá điên cuồng, người bên ngoài căn bản nghe được tiếng gào bên trong.

      Liễu Nguyệt Phi vẫn luôn ngồi cạnh cửa sổ, nhìn Thanh Nhi Hoàng Nhi chơi đến quên trời quên đất. Đặc biệt là Hoàng Nhi, chuyên môn chọn chỗ độc mà chạy, còn chơi đến bên cạnh vách núi đen. Các nàng đùa cao hứng, người bên trong cũng vật vã đến đáng thương.

      Mộc Khinh dẫn đường phía trước nhìn về hướng này, cũng thấy được Thanh Nhi Hoàng Nhi là người bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, bèn với Huyền Thiên “Ngươi nhìn xem xảy ra chuyện gì!”

      Huyền Thiên quay đầu nhìn thoáng qua, rời “Có thể là rất nhàm chán.” Trong lòng cũng biết, hai người kia hơn phân nửa là lại chỉnh người.

      Mộc Khinh nghe vậy nhìn lại lần, xác thực cũng thấy gì bất thường, liền quan tâm nữa. Dù sao văn hóa Bắc Sát cùng bọn họ giống nhau, nên quản nhiều!

      Lí ma ma ở trong xe vật vã canh giờ, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Thanh Nhi Hoàng Nhi mới đem ả quăng trả lên xe ngựa của An Chiêu Hoa, hơn nữa còn đùa giỡn “Muốn chỉnh Công chúa chúng ta, còn phải xem ngươi có khả năng đó !” Làm An Chiêu Hoa tức giận đến mức muốn trực tiếp bóp chết các nàng!

      Lần này Lí ma ma bị chỉnh đến dám nhìn Liễu Nguyệt Phi. Đáng sợ, chỉ cần tại người khác nhắc tới ba chữ Lâm Tường Vi, đầu ả liền choáng váng hoa mắt, trực tiếp dọn đồ suốt đêm chạy về hoàng cung, dám ở lại đây nữa.

      An Chiêu Hoa cũng bị chọc giận quá mức. Vốn cho rằng có thể sửa trị Lâm Tường Vi, ngờ còn bị chơi ngược lại phen, trong lòng là quá tức giận. Liền chạy đến trước mặt Liễu Nguyệt Phi “Lâm Tường Vi, ngươi đừng đắc ý, ngươi biết vì sao ngươi chỉ làm Trắc phi ?”

      Liễu Nguyệt Phi uống trà nghe vậy nâng mắt nhìn oan hồn này chút, lười nhác hỏi “Nga, ngươi biết sao?”

      (R: ám hoài buông :))).

      “Ta đương nhiên biết!” An Chiêu Hoa đắc ý , chỉ thiếu ở ngay trước mặt Liễu Nguyệt Phi nhảy dựng lên!

      “Nga, có thể cho ta sao?”

      Lời Liễu Nguyệt Phi khiến An Chiêu Hoa vô cùng vừa lòng, càng cổ vũ bản chất kiêu ngạo của ả “Bởi vì Hoàng thượng dự tính đem bản Quận chúa chỉ cho Ngạo Vương làm Chính phi!”

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, nhất thời trong mắt lên tia ngoan tuyệt!

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 48: Bốn vị Trắc phi?
      Edit: Ring.


      An Chiêu Hoa, ngươi như vậy, ta cho phép ngươi làm sư nương của ta. Vị trí Chính phi, nàng phải giữ tốt cho sư nương tương lai! Lại để ý đến phần sát khí trong lòng kia là nàng vì chính mình mà toát ra!

      An Chiêu Hoa thành công nhìn sắc mặt xanh mét của Liễu Nguyệt Phi, cười rời xe ngựa, vừa vừa “Lâm Tường Vi, đến kinh thành, còn có kinh hỉ ngươi tưởng tượng được chờ!”

      Tiếng vừa dứt, người cũng khuất mắt.

      Liễu Nguyệt Phi tiếp tục uống trà của mình. Kinh hỉ, nàng muốn nhìn xem là kinh hỉ như thế nào!

      ~

      Hôm nay, đoàn xe rốt cục đến Nam Tề, Liễu Nguyệt Phi lần nữa trang điểm, đậy lên hỉ khăn, từ cửa thành chia đường với Mộc Khinh, đến Ngạo Vương vương phủ. Dọc theo đường , chiêng trống vang trời, Ngạo Vương còn phái đội ngũ đón dâu, nhưng do là Trắc phi, Ngạo Vương cũng tự mình đến tiếp. Đội ngũ đỏ tươi đường vui mừng chậm rãi bước .

      đường lúc này lại đụng tới đội hộ tống tân nương khác, đường vốn hẹp lại càng chật chội, còn nhiều thêm chút khí vui mừng. tới chút, lại gặp thêm đội nữa. Hoàng Nhi trực tiếp kinh hô “Hôm nay là ngày tốt sao? Nhiều nhà gả nữ nhi như vậy?”

      “Ngày hôm nay là Hoàng đế chọn, đương nhiên rất tốt!” Thanh Nhi cũng theo , hơn nữa còn thực vừa lòng với câu trả lời của mình.

      Liễu Nguyệt Phi lại nghĩ vậy, trong đầu nhớ đến kinh hỉ An Chiêu Hoa , nhìn ba đội ngũ song song này, nàng cũng cho rằng mọi người đều tranh thủ thành thân ngày hôm nay!

      Dần dần, cửa lớn Ngạo vương phủ cũng xuất trước mắt mọi người, trước cửa đứng nam tử áo đỏ, chỉ thấy người nọ tuấn mỹ tuyệt luân, ngũ quan ràng như điêu khắc, gương mặt góc cạnh tuấn mĩ dị thường. Bề ngoài thoạt nhìn như phóng đãng câu nệ, nhưng trong mắt lại lơ đãng toát ra tinh quang khiến người ta dám xem . đầu tóc đen, cặp mắt đào hoa dưới đôi mày kiếm tràn ngập đa tình, khiến người ta tự giác mà trầm luân. Cái mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng dày vừa phải lúc này nở nụ cười chói mắt.

      Người nọ phải là sư phụ nàng tưởng niệm bao lâu nay sao? Mây đen trong lòng nhất thời đều tan biến, Liễu Nguyệt Phi vội vàng xuống xe, muốn chạy đến Hoa Khanh Trần, lại bị Thanh Nhi ngăn lại “Thiếu chủ, hình tượng, hình tượng a!”

      (R: ra luc này bạn Nguyệt mới định phóng ra thôi chứ chưa).

      Liễu Nguyệt Phi nhất thời cười gượng với Thanh Nhi, thiếu chút quên hỉ khăn, liền ngoảnh đầu nhìn sư phụ cái, để Thanh Nhi đậy hỉ khăn cho nàng.

      Lúc này Hoàng Nhi mặt tốt “Hai cỗ kiệu kia ngừng trước cửa, bên cạnh lại tới thêm chiếc!”

      Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi phen kéo xuống hỉ khăn vừa được đậy, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, ba nữ tử đồng thời bước xuống từ ba cỗ kiệu, đều là trang phục đại phấn, hỉ khăn đầu. Lúc này, bà mối bên cạnh với Hoa Khanh Trần đứng bậc thềm cao cao “Vương gia, Triệu Trắc phi, Đỗ Trắc phi, Đường Trắc phi đều đến, Lâm Trắc phi còn ở trong kiệu chưa ra!”

      Hoa Khanh Trần nghe vậy, ánh mắt lập tức hướng về chiếc xe ngựa xa hoa, vừa vặn cùng Liễu Nguyệt Phi bốn mắt nhìn nhau, cũng vừa vặn thấy được lửa giận của nàng, trong mắt Hoa Khanh Trần nhất thời lên ý cười, nhưng mặt vẫn có gì thay đổi. chậm rãi tiêu sái bước xuống thềm, về phía đám người. Thoáng chốc, trong đám người dậy lên tiếng kinh hô.

      Hoàng thượng hạ chỉ, để Ngạo Vương Hoa Khanh Trần hôm nay đồng thời cưới bốn vị Trắc phi, đồn đãi Ngạo Vương gần nữ sắc, được Hoàng thượng tứ hôn cũng là cực kì vừa ý, tại lại tự mình xuống, cũng biết là khuê nữ nhà ai vinh hạnh như vậy, có thể được Ngạo Vương sủng ái.

      Những tân nương trùm hỉ khăn lúc này được nha hoàn bên người báo lại, đều hy vọng tay của mình có thể được Hoa Khanh Trần nắm lên, lại ngờ Hoa Khanh Trần trực tiếp lướt qua các nàng, bước đến chỗ xe ngựa xa hoa kia.

      Ba người mang hỉ khăn nên cũng nhìn ra được có biểu cảm gì, Hoa Khanh Trần dưới ánh mắt chăm chú của mọi người trực tiếp bước lên xe ngựa. Tình cảnh bên trong xe mọi người cũng nhìn tới, Thanh Nhi Hoàng Nhi đóng kín cửa từ bên trong.

      Bốn mắt nhìn nhau, lưỡng tình yên lặng, Liễu Nguyệt Phi bĩu môi “Chúc mừng sư phụ cưới mĩ thiếu nữ xinh đẹp!”

      Hoa Khanh Trần nghe vậy, tay phải xoa huyệt thái dương lắc đầu “Mấy hôm trước Hoàng đế hạ chỉ để ta cưới ba người này, ta cự tuyệt, ngờ tại vẫn đưa đến cửa!”

      Liễu Nguyệt Phi càng thêm vừa ý “Đều tới cửa, người đương nhiên có khả năng trả lại hàng rồi, đó là danh dự nương nhà người ta a!”

      Hoa Khanh Trần đến trước mặt Liễu Nguyệt Phi, bàn tay nâng cằm nàng : “Cũng phải lui ngươi, sao lại có biểu cảm này?”

      Liễu Nguyệt Phi giận dỗi đẩy tay ra, chu miệng “Người rốt cuộc là có trả hàng ?”

      Hoa Khanh Trần bất đắc dĩ “Đương nhiên thể, ngươi phải cũng đó là danh dự nương nhà người ta sao!”

      Nghe được giải thích như vậy, Liễu Nguyệt Phi trong lòng càng vừa ý, trực tiếp lui về phía sau, tức giận “Cuối cùng là người có muốn thành thân hay ?”

      Hoa Khanh Trần nhíu mày, phen đem Liễu Nguyệt Phi kéo về trước mặt, khẽ bên tai nàng “Ái phi, nàng xa gả đến vương phủ của bổn vương, chẳng lẽ làm gì hết? Ba người này giao cho nàng, thành chút nghĩ cách tổn hại danh dự đưa ra ngoài, còn thành , tùy nàng làm sao cũng được!”

      Hoa Khanh Trần khiến Liễu Nguyệt Phi ngứa ngứa, nhưng cho dù nàng né thế nào cũng thoát được bàn tay , cuối cùng đành phải thỏa hiệp, ghé vào trong lòng, đùa bỡn tóc của “Vương gia, còn cưới nô tì vào cửa?”

      Hoa Khanh Trần nghe vậy cười , lấy hỉ khăn bên cạnh đậy lên cho nàng, sau đó liền bế ra ngoài, Liễu Nguyệt Phi lúc này mới chú ý tới hai nha đầu Thanh Nhi Hoàng Nhi kia biết sao chạy mất. Đầu vùi trong ngực Hoa Khanh Trần, khuôn ngực cường tráng kia làm nàng cảm thấy an toàn, cũng có hương hoa mai nàng quen thuộc, bất quá có chút phai nhạt. Xem ra lúc nàng ở bên cạnh, quần áo sư phụ cũng có người thả hoa mai để hun, ngày mai phải làm mới được.

      Hình ảnh Hoa Khanh Trần ôm Liễu Nguyệt Phi bước ra, bộ dáng ân ái, làm người nhà tam phi nhẫn đến đỏ mặt. Hơn nữa Hoa Khanh Trần còn trực tiếp tuyên bố Lâm Tường Vi chính là đứng đầu trong tứ phi, sau đó trực tiếp ôm vào động phòng, lúc này người nhà tam phi mới phản ứng lại. Ai nha má ơi, còn chưa có bái đường a!

      Nhưng đến lúc trời tối cũng thấy được bóng dáng Hoa Khanh Trần, chỉ có quản gia vương phủ đến an bày tam phi ở các viện, nhất thời cả ba nhà đối với Lâm Tường Vi ngập tràn oán trách, tất nhiên Liễu Nguyệt Phi chính là Lâm Tường Vi, bị ghi hận là Liễu Nguyệt Phi.

      Dân chúng bên ngoài xem diễn liền đồn đãi Công chúa Bắc Sát xinh đẹp thiên tiên, khiến Ngạo Vương vỗn gần nữ sắc cũng cầm lòng được, trực tiếp ôm vào động phòng!

      Trở lại trong phòng, Hoa Khanh Trần mới buông Liễu Nguyệt Phi, sau đó nhìn chằm chằm hỉ phục phấn hồng trước mặt, trong mắt lên tia bén nhọn, đổi quần áo, hồng nhạt thích hợp ngươi. Còn có, đem mặt nạ da người lấy xuống, ta muốn nhìn ngươi!”

      “Được a!” Ở trước mặt Hoa Khanh Trần, Liễu Nguyệt Phi cho tới bây giờ đều cần suy nghĩ, Hoa Khanh Trần kêu cái gì liền làm cái đó. Kêu nàng thay quần áo, nàng lập tức thay ra.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 49: Lần đầu tiên đấu.
      Edit: Ring.


      Chốc lát sau, Liễu Nguyệt Phi đổi xong quần áo bước ra, nàng lúc này mặc áo ngủ đại sửa thành bảo thủ chút mà lúc trước nhờ Thanh Nhi làm.

      Hoa Khanh Trần thấy nàng khôi phục tướng mạo sẵn có, tâm tình càng thêm thoải mái, vẫn là khuôn mặt này nhìn thuận mắt hơn.

      Nhìn thêm vài lần nữa, sau đó lắc lắc đầu. Đồ nhi này từ vô cùng cổ quái, loại quần áo này được nàng gọi là đồ ngủ, cũng thấy rất nhiều lần! Bước lên kéo nàng ăn cơm “Đói bụng rồi chứ, mau ăn chút, khoảng thời gian này chắc có nghỉ ngơi tốt?”

      Liễu Nguyệt Phi ngồi bên cạnh Hoa Khanh Trần, nhìn đầy bàn đồ ăn, bụng cũng kêu vài tiếng, đường cho dù ăn sạch gà mang theo, so ra cũng còn kém bữa ăn này. Từ trưa đến giờ nàng vẫn chưa ăn, đúng là đói bụng.

      tại nhìn đầy bàn đồ ăn mình thích, nàng liền vùi đầu vào lòng Hoa Khanh Trần làm nũng “Vẫn là sư phụ ta nhất!”

      Hoa Khanh Trần nhìn cái đầu trong lòng, vuốt tóc Liễu Nguyệt Phi, đau lòng “Đói bụng liền ăn !”

      “Dạ được!” Liễu Nguyệt Phi lập tức nảy lên, vùi đầu chiến đấu với cơm chiều.

      “Nghe Lâm Bình Chi được cứu rồi?” Hoa Khanh Trần nhìn tướng ăn của Liễu Nguyệt Phi, trong lòng càng thêm thoải mái, này mới là thiên hạ bảo bối của .

      “Dạ, còn là cao thủ!” Liễu Nguyệt Phi vừa ăn vừa trả lời, vậy việc này Cực Thiên cũng báo cho sư phụ!

      Hoa Khanh Trần híp mắt suy nghĩ xem ở thế giới này còn có ai có thể cứu người từ tay đồ đệ của ?

      “Bản đồ của sơn trang ta để Cực Thiên cùng Diệt Thiên tìm! Bất quá, ta biết sơn trang có bản đồ gì!” Hoa Khanh Trần giải thích, cho Liễu Nguyệt Phi an bài người làm.

      “Câu thơ kia, dương luân hồi, trăm sông đổ biển. Ta hiểu là có ý tứ gì?” Liễu Nguyệt Phi vừa ăn vừa , chỉ có ở trước mặt Hoa Khanh Trần nàng mới thừa nhận chính mình ngốc. Nàng là sinh viên khoa Lý, văn chương gì gì đó đều hiểu được.

      vội, từ từ nghĩ!” Hoa Khanh Trần xong liền ngã cho Liễu Nguyệt Phi chén nước, rất sợ nàng ăn đến bị nghẹn.

      ~

      Vì diễn trò, buổi tối Liễu Nguyệt Phi tất nhiên cũng là cùng Hoa Khanh Trần ngủ, dù sao ngủ chung nhiều năm như vậy, cũng còn e lệ nữa, bất quá sư phụ ôm ấp chính là thoải mái, ngủ giấc thẳng đến hừng đông!

      Sáng sớm, Hoa Khanh Trần chuẩn bị vào triều, vốn Hoàng đế muốn thả cho mấy ngày, nhưng vì chuyện ba Trắc phi kia nên Hoa Khanh Trần tiến cung cho Hoàng đế chút khó khăn.

      Mà Liễu Nguyệt Phi bên này vừa khéo rời giường, để Thanh Nhi Hoàng Nhi lúc mang nước đến cho nàng rửa mặt cũng mang ít máu gà lên giường. Thanh Nhi Hoàng Nhi đối với chuyện này còn có chút thẹn thùng, còn Liễu Nguyệt Phi da mặt dày thèm để ý mặc quần áo vào.

      Vừa rửa mặt xong nghe tam phi đến tìm nàng! Được, điểm tâm cần ăn, trước đối phó ba người này ! Sân của nàng là Mai viện, để Thanh Nhi mời bọn họ vào sảnh trước, nàng ra hầu sau.

      Bước bước vào phòng khách liền nghênh đón ba ánh mắt. Ánh mắt tàn nhẫn vô cùng đến từ nữ tử toàn thân đỏ rực, nữ tử này mặt trái xoan, mắt tam giác giống y như hồ ly, là áo bó sát có thêu hoa hồng, dưới là váy thêu hoa rơi màu xanh, bên hông dùng tơ vàng kết thành cái nơ bướm to, tóc mai buông xuống cắm cây trâm phượng ngọc bích nghiêng nghiêng, thân thể thon dài diễm câu hồn phách người. Nhìn bộ dáng, Liễu Nguyệt Phi liền biết đó là Đường Hương Nhã, đương kim đệ nhất tài nữ, phụ thân là Hàn lâm viện Học sĩ, quả nhiên tư thái cao ngạo, trong mắt nhìn được người khác.

      (R: suy nghĩ lúc edit: giống cái đèn giao thông quá vại, đỏ vàng xanh :v).

      Ánh mắt nữ tử bên cạnh lại lạnh nhạt hơn nhiều, áo màu lục bích, váy dài màu xanh có thêu hoa rơi mờ ảo, thân khoác áo sa mỏng xanh biếc, vai như cắt gọt, thắt lưng như tố, da thịt nõn nà, khí chất tựa lan, kiều mỵ xương lại mấy phần xinh đẹp. Xem khí chất này, hẳn là nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư, Triệu Nhu Nhi, quả thực rất nhu*.

      (R: nhu: mềm mại, nhu hòa).

      nữ tử khác, mị hàm xuân thủy, gương mặt nõn nà, áo trắng thêu mẫu đơn, váy dài uốn lượn thêu trăm hoa, khoác áo sa mỏng, đúng là đáng mềm mại. Này hẳn là nữ nhi của trấn quốc Tướng quân, Đỗ Chân Chân!

      Lúc Liễu Nguyệt Phi đánh giá ba người, đồng dạng bọn họ cũng đánh giá nàng, nhìn thoáng qua nhau chút liền dời tầm mắt, giống như chuyện vô lý lúc trước chưa hề xảy ra.

      Liễu Nguyệt Phi bộ dáng chủ nhân ngồi xuống chủ vị, với ba người “Ba vị tỷ tỷ cũng sớm a, muội muội tối hôm qua mệt muốn chết rồi mới để các vị tỷ tỷ đợi lâu!”

      câu này vừa xong, ngay cả nha hoàn của ba người cũng đều đỏ mặt. Thanh Nhi Hoàng Nhi ở bên cũng có chút ngượng, được, thiếu chủ của các nàng đúng là càng ngày càng biết xấu hổ.

      Đường Hương Nhã hừ tiếng, trong lòng cực kì khinh bỉ, quả thực Bắc Sát là mọi rợ, loại chuyện này cũng có thể ra miệng.

      Liễu Nguyệt Phi biểu cảm ba người, thấy các nàng đều chuyện, liền tiếp tục “Ba vị tỷ tỷ ăn sáng chưa? Nếu ăn ở Mai viện luôn chứ?”

      ra để Hoàng Nhi biết mà chuẩn bị. Đỗ Chân Chân hai mắt tỏa sáng “Ta muốn ăn bánh hoa quế!”

      “Vô dụng!” Đường Hương Nhã bên cạnh cực kì khinh bỉ . Đỗ Chân Chân hoàn toàn đem ả để vào mắt, chỉ với Liễu Nguyệt Phi “Ta buổi sáng đều ăn thứ đó, ăn thoải mái!”

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy cười , ngờ Đỗ Chân Chân này còn có mấy phần hồn nhiên, liền phân phó Hoàng Nhi chuẩn bị cho Đỗ Trắc phi .”

      cần, chúng ta trở về!” Đường Hương Nhã vừa ý . Sau đó liền bị Đỗ Chân Chân phản bác “Ngươi ăn thôi, ta là muốn ăn!”

      “Ngươi!” Đường Hương Nhã vốn muốn giữ bộ dạng cao quý cũng bị Đỗ Chân Chân làm hỏng.

      Liễu Nguyệt Phi cười đến bụng có chút đau. Đỗ Chân Chân này, còn chưa bắt đầu nhất trí đấu với người ta ‘có thực mới vực được đạo’, đúng là hồn nhiên, khờ khạo cách đáng .

      Triệu Nhu Nhi vẫn yên lặng đứng bên lúc này mở miệng, giọng dịu dàng mềm yếu tựa như bọt biển cần phiền toái Lâm Trắc phi, hôm nay bọn tỷ muội đến cũng chỉ là bái kiến ngài chút. Hôm qua Vương gia tuyên bố ngài là đứng đầu tứ phi, bọn tỷ muội hẳn là nên thỉnh an!”

      Nãy giờ gì, vừa mở miệng đúng là câu chữ đều có lý, Liễu Nguyệt Phi sờ sờ mũi, cười “Đứng đầu tứ phi cũng là Vương gia cho người ngoài nghe, hậu viện này đông người, vẫn là nên tìm quản . Kỳ thực cũng có gì, chúng tỷ muội cũng đừng để trong lòng!”

      Lời này của Liễu Nguyệt Phi nghe có vẻ hòa ái, nhưng ba người đều hiểu được Liễu Nguyệt Phi đây là ám chỉ vị trí đứng đầu tứ phi này của nàng là Vương gia tuyên bố trước mặt người ngoài, đồng dạng nàng cũng là quản trong Ngạo vương phủ này. Vị trí Chính phi có người, nàng chính là nữ chủ nhân Ngạo vương phủ!

      Triệu Nhu Nhi nghe vậy mặt vẫn cười như trước, còn Đỗ Chân Chân cùng Đường Hương Nhã đều là tức giận cùng phục. Đỗ Chân Chân là trực tiếp viết hai chữ ‘khó chịu’ mặt. Đường Hương Nhã là nghẹn trong bụng, nhưng vẫn để Liễu Nguyệt Phi nhìn ra.

      Chỉ có Triệu Nhu Nhi, biết nàng là thèm để ý hay là che giấu quá sâu, người này, khó đối phó!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 50: Tranh đoạt phòng thu chi.
      Edit: Ring.


      Lúc này Hoàng Nhi bưng nước trà lên, chuẩn bị điểm tâm, Đường Hương Nhã nghe vậy, tất nhiên ngồi yên được nữa, rốt cục ra mục đích chân chính “Bản phi thấy đồ ăn sáng này liền miễn . Hôm nay bản phi đến trước là để nhìn xem muội muội. Muội muội tuổi còn phải gả xa đến đây, tỷ tỷ thân là người ở đây hẳn là phải chiếu cố. Thứ hai chính là, thời chúng ta gả cho Vương gia, theo lý nên chia sẻ với Vương gia. Theo bản phi biết, muội muội được nuông chiều từ bé, nữ tử tài mới là đức, cho nên thời muội muội là quản vương phủ, bằng đem chuyện ở phòng thu chi giao cho tỷ tỷ xử lí !”

      Đường Hương Nhã thao thao bất tuyệt xong, Liễu Nguyệt Phi cũng hiểu được ả là muốn được quyền quản lí phòng thu chi, nhân tiện còn chê nàng học vấn, thể làm được. Người ta là đệ nhất tài nữ, chuyện phòng thu chi để người ta quản lí mới có sai sót.

      Uống ngụm trà, Liễu Nguyệt Phi cười đón nhận ánh mắt của Đường Hương Nhã, “Chuyện ở phòng thu chi cũng thuộc quản lý của muội muội a. Muội muội chỉ quản hậu viện thôi. Cho nên tỷ tỷ muốn làm quản , bằng trực tiếp tìm Vương gia !”

      Đường Hương Nhã nghe vậy, tay liền nắm thành quyền trong tay áo. Đáng giận, còn tưởng rằng Lâm Tường Vi có đầu óc gì, muốn từ tay nàng cầm quyền, chưởng quản phòng thu chi chẳng khác nào khống chế được ăn mặc của nàng, ngờ bị nàng đẩy toàn bộ lên người Hoa Khanh Trần. Nếu có thể, ả trực tiếp tìm Hoa Khanh Trần rồi, còn ở đây làm gì?

      “Muội muội chắc biết, nam chủ ngoại nữ chủ nội, chuyện lớn trong vương phủ bây giờ đều thuộc quản lý của muội muội. Theo lý phòng thu chi cũng do muội muội quản.” Đường Hương Nhã làm sao có thể buông tha nhanh như vậy, ả cần phải nắm giữ phòng thu chi mới có thể đứng vững trong vương phủ này!

      Liễu Nguyệt Phi tại chơi đùa chung trà, nhìn hoa văn ở , đột nhiên nghĩ đến gốm Thanh Hoa. Đối với cầu của Đường Hương Nhã, nàng đương nhiên đáp ứng!

      “Cho dù đúng như tỷ tỷ , là thuộc quản lý của muội muội nữa, muội muội sao có thể nhàn hạ để tỷ tỷ phiền lòng?”

      Đỗ Chân Chân ở bên nhìn hai người qua lại, kiên nhẫn ngắt lời “ phải là cái phòng thu chi thôi sao, nếu Đường Trắc phi muốn quản Lâm Trắc phi liền cho nàng !”

      Đường Hương Nhã tức giận thấy có người lên tiếng giúp mình, lửa trong lòng cũng dịu hơn chút. Ả là đệ nhất tài nữ, sao có thể dễ dàng tức giận như vậy?

      “Chuyện ở phòng thu chi cần có người biết số học, tâm linh tinh tế đến đảm đương. Muội muội chắc có chút khó giải quyết!”

      Ở xã hội này, bình thường là lấy văn làm chủ, nữ tử có thể học được cổ từ thơ Đường xem như tệ, còn số học được chú trọng lắm. Đừng nữ tử, ngay cả rất nhiều nam tử cũng tinh thông, chỉ biết vài phép toán đơn giản. Hơn nữa Lâm Tường Vi vẫn luôn bị bên ngoài đồn đãi là có đầu óc, Đường Hương Nhã càng thêm tin nàng biết số học. biết, làm sao có thể quản lý phòng thu chi? Này cũng là ả suy nghĩ đúng lý hợp tình.

      Nhưng là ả lại sai lầm rồi, Lâm Tường Vi tại là Liễu Nguyệt Phi, đừng thơ từ gì đó nàng rành, cố tình số học ở triều đại này ai dám so với nàng? Ngay cả sư phụ Hoa Khanh Trần của nàng cũng dám đấu. Người ta vận dụng là toán học cao cấp, tính nhẩm vô cùng nhanh chóng, chỉ cần trong vòng năm chữ số, tốc độ có thể so với máy tính. Nàng thiết kế chế tạo máy móc, lại càng cần số liệu để kiểm tra.

      “Vậy như thế này , đợi Vương gia trở lại, muội muội chút?” Liễu Nguyệt Phi lười nhảm với ả, vòng vòng lớn lại quăng lên người Hoa Khanh Trần.

      Đường Hương Nhã tính tình được tốt, hung hăng liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi, sau đó nghiêng đầu nháy mắt với Triệu Nhu Nhi vẫn luôn im lặng, trước khi đến cũng rồi, sao lúc này lại hé răng?

      Triệu Nhu Nhi nhận được cái nháy mắt của Đường Hương Nhã, trong lòng cười khổ chút, bất đắc dĩ mở miệng với Liễu Nguyệt Phi “Đường Trắc phi cũng là muốn vì Lâm Trắc phi chia sẻ ít, chuyện ở phòng thu chi đúng là cần người tài đến suy nghĩ, để tiện Lâm Trắc phi liền giao cho Đường Trắc phi quản lý .”

      Liễu Nguyệt Phi xoa bụng, mấy ôn thần này sao chịu a? Chẳng lẽ muốn ở lại ăn điểm tâm sao?

      Nhìn đến Triệu Nhu Nhi ngồi nghiêm chỉnh bên, Liễu Nguyệt Phi đột nhiên nghĩ tới Lí ma ma. Đây chính là hạt giống tốt a, đáng giá giao cho Lí ma ma cầm nghiên cứu sao có thể ngồi nghiêm chỉnh trong xe ngựa! “Các tỷ tỷ đều chuyện phòng thu chi nên giao cho Đường Trắc phi quản lý, xem ra các tỷ tỷ đều tin tưởng năng lực của Đường Trắc phi!”

      “Đương nhiên, nàng là kinh thành đệ nhất tài nữ a, danh hiệu này cũng phải là giả!” Đỗ Chân Chân đầu óc vẫn luôn tâng bốc Đường Hương Nhã, Đường Hương Nhã cũng vô cùng phối hợp ngẩng đầu cao!

      Triệu Nhu Nhi tiếp tục ngồi ở chỗ kia, lời nào, chính là cười , đạm bạc đến mức người ta có thể lãng quên nàng!

      “Vậy chỗ muội muội vừa vặn có số đề, cho tỷ tỷ ngày, nếu tỷ tỷ có thể giải đáp được, vậy muội muội liền giao chuyện ở phòng thu chi cho tỷ tỷ xử lý!” Muốn quản lý phòng thu chi, phải nhìn xem ngươi có biết toán học chuyên ngành , nếu nơi này của ta cần!

      Đường Hương Nhã tức giận nhìn Liễu Nguyệt Phi, nàng đây là hoài nghi ả? Vậy muốn nhìn chút Công chúa Bắc Sát này có thể ra đề gì, ả là vô cùng tự tin, tin Liễu Nguyệt Phi có thể ra đề gì làm khó ả, chuyện ở phòng thu chi ả nắm chắc rồi!

      Liễu Nguyệt Phi thích người khác ở trước mặt nàng lộ ra ngạo mạn khinh người, hừ lạnh tiếng : “Đề mục như sau, nay có gà thỏ cùng lồng, có ba mươi lăm đầu, dưới có chín mươi bốn chân, hỏi gà thỏ mỗi loại bao nhiêu con?”

      Cho ả vấn đề gà thỏ chung chuồng, là đề số học sơ trung* ở đại, cũng là đề nâng cao của học sinh tiểu học, nếu có thể ngày giải ra, Đường Hương Nhã xem như là có chút đầu óc, nhưng nàng chính là tin, đối với xã hội cổ đại này, chú trọng số học, sổ sách cũng chỉ là cộng trừ đơn giản, phép nhân chia này nọ, Đường Hương Nhã tuyệt đối làm được!

      (R: sơ trung: tương đương với bậc THCS ở nước ta).

      Quả nhiên, sắc mặt Đường Hương Nhã lập tức đại biến, suy nghĩ hồi lâu, đến lúc nước trà Liễu Nguyệt Phi uống đều lạnh cũng nghĩ ra được. Ả hung hăng liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi cái, liền phất tay áo rời , Đỗ Chân Chân thấy vậy cũng chạy theo, nàng đói bụng a.

      Triệu Nhu Nhi ở lại vài câu với Liễu Nguyệt Phi rồi cũng từ biệt. Liễu Nguyệt Phi rốt cục kêu to, nàng có thể ăn điểm tâm rồi!

      ~

      Đường Hương Nhã cho đến tối cũng nghĩ ra đề này là giải như thế nào, nha hoàn Hạnh Xuân bên cạnh thấy tiểu như nhà mình vất vả, đau lòng “Trí tuệ của tiểu thư sao có thể bằng người Bắc Sát man di được, có thể là đề này căn bản có cách giải.”

      câu bừng tỉnh người trong mộng! Đường Hương Nhã đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Đúng vậy, suy nghĩ cả ngày sao có thể vẫn giải được chứ, tuyệt đối là tiện nhân Lâm Tường Vi kia vì cho ả quản lý phòng thu chi nên mới loạn ra đề. Đều do ả nóng vội mà để Lâm Tường Vi đùa bỡn ả cả ngày. Nghĩ vậy ả xong nổi giận đùng đùng bước đến Mai viên.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 51: Gà thỏ chung chuồng.
      Edit: Ring.


      Trong Mai viên, Hoa Khanh Trần cùng Liễu Nguyệt Phi dùng bữa chiều nghe có người bẩm báo Đường Hương Nhã đến đây.

      Hoa Khanh Trần có chút kinh ngạc, tầm mắt dừng mặt Liễu Nguyệt Phi.

      Liễu Nguyệt Phi ăn cơm cảm giác được ánh mắt mãnh liệt, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là sư phụ nàng, bĩu môi đem mọi chuyện xảy ra hôm nay kể lượt.

      “Chẳng lẽ Đường Hương Nhã tính ra?” Liễu Nguyệt Phi cả kinh, phải là nàng coi thường người ta chứ?

      Hoa Khanh Trần khẽ nhíu mày, thu hồi bộ dáng lười nhác, khôi phục biểu cảm băng sơn, giọng cũng lạnh lùng “Chuyện ở phòng thu chi còn chưa tới lượt nàng ta đến quản lý!”

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy cười trộm trong lòng, quả nhiên sư phụ để người ngoài đến quản tiền của !

      Hoa Khanh Trần nhìn Liễu Nguyệt Phi cười trộm, tất nhiên biết nàng nghĩ gì, cũng nhiều lời, liền cho người gọi Đường Hương Nhã tiến vào.

      Đường Hương Nhã đứng đợi bên ngoài lâu, lúc này nghe Hoa Khanh Trần ở bên trong có chút kinh hỉ, cũng có chút ghen tị. Vương gia vừa về đến đây, đồng thời vào cửa sao chênh lệch lại lớn như vậy?

      Sửa sang lại dáng vẻ chút rồi thong thả tiến vào đại điện, mỗi bước đều đoan trang, cao quý, hỗ là đệ nhất tài nữ, toàn thân tản ra khí chất của người có tri thức, cũng là ai sánh bằng.

      đến trước mặt Hoa Khanh Trần, Đường Hương Nhã cực kì ôn nhu hành lễ với “Thiếp thân tham kiến Vương gia, Vương gia vạn phúc!”

      Liễu Nguyệt Phi đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Hương Nhã. Giả bộ! Lại giả bộ!!

      Hoa Khanh Trần lại có biểu cảm gì, toàn thân tản mát ra hơi thở lạnh như băng cách người ngàn dặm khiến Đường Hương Nhã lạnh cả người, trong lòng càng thêm ghen ghét Liễu Nguyệt Phi.

      “Đường Trắc phi đến có chuyện gì?” Liễu Nguyệt Phi thấy Hoa Khanh Trần vẫn chưa chuyện, nơi này lại là sân của nàng, đương nhiên là nàng nên làm chủ, liền chủ động hỏi Đường Hương Nhã. Đến là được rồi, hành đại lễ làm gì, nàng cũng cho bao đỏ*!

      (R: thường sau khi hành đại lễ được cho bao đỏ, mà hình như người lớn tuổi mới vại :|,ta đọc truyện cũng hay thấy, lúc con dâu dâng trà cho cha mẹ chồng á :))).

      Đường Hương Nhã thấy Hoa Khanh Trần vẫn để ý, tự tôn trong lòng sao có thể tức giận. Thân là đệ nhất tài nữ, cửa nhà đều bị người ta đạp ngã, nhưng là ả lòng ái mộ Hoa Khanh Trần mới hướng Hoàng đế cầu hôn, cam tâm tình nguyện trở thành Trắc phi cũng muốn gả cho Hoa Khanh Trần. Nhưng tại nam nhân này ngay cả liếc mắt cái cũng thèm nhìn, bảo ả sao giận, sao đau lòng?

      Tức giận trong lòng chồng chất, đành phát tiết lên Liễu Nguyệt Phi “Hôm nay Lâm Trắc phi cho Hương Nhã đạo đề, Hương Nhã nghiêm túc suy nghĩ ngày nhưng cũng ra đáp án mới đến hỏi Trắc phi chút, có phải là đùa bỡn Hương Nhã hay ?”

      Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi trong lòng nôn mửa, lúc này lại tự xưng Hương Nhã, buổi sáng vẫn là bản phi mà!

      đợi Liễu Nguyệt Phi mở miệng, Hoa Khanh Trần lạnh giọng “Chuyện ở phòng thu chi giao cho Lâm phi xử lí, bàn nữa! phải của ngươi, cũng đừng nghĩ!”

      Đường Hương Nhã nghe xong, sắc mặt lập tức đại biến, thân hình lui về sau mấy bước, thể tin nhìn Hoa Khanh Trần. Đây chính là nam nhân ả ái mộ ư? Lúc này sao có thể tuyệt tình như vậy?

      Tự tôn của ả, kiêu ngạo của ả, lúc này đều bị giẫm lên triệt để, trong mắt dần dần đỏ lên, thân thể cũng run run. Tại sao có thể như vậy? Ả chỉ là muốn ở lại Vương phủ, muốn giúp chia sẻ, muốn cho chú ý mà thôi! Ả tài hoa như vậy cư nhiên còn kém hơn Công chúa man di? Ả chịu được!

      Hai tay tự giác nắm thành quyền, mười ngón đều dần trắng bệch, môi mở ra hồi lâu mới “Thiếp thân chỉ là muốn đến hỏi Lâm Trắc phi cách giải đề này. Về chuyện ở phòng thu chi, Vương gia sao là như vậy!”

      Mười tám năm học tập cũng phải ít, ả làm người dù điêu ngoa kiêu ngạo nhưng đầu óc cũng là linh hoạt, cho nên mới có danh hiệu đệ nhất tài nữ! thời đối mặt việc này, cho dù khó chịu đến mức nào, ả cũng muốn giữ bộ dáng hiền dịu trước mặt Hoa Khanh Trần.

      Quả nhiên, Hoa Khanh Trần gật đầu, khiến ả mừng rỡ như điên.

      Liễu Nguyệt Phi nhìn hết thảy, tâm tình Đường Hương Nhã thay đổi theo lời của sư phụ, biết vì sao trong ngực có chút đau lòng.

      Đường Hương Nhã nở nụ cười chút, sau đó thấy ánh mắt Liễu Nguyệt Phi nhìn mình, ả khẽ híp mắt. Người này hẳn là chê cười ả, tại chắc nàng cao hứng, phòng thu chi là của nàng rồi!

      mặt vẫn giữ nụ cười thanh nhã với Liễu Nguyệt Phi “Lâm Trắc phi, mời ngài ra đáp án của đề mục hôm nay !”

      Ả đến là muốn để Hoa Khanh Trần nhìn xem Công chúa Bắc Sát này hiểm cỡ nào, dùng phương pháp gì đối phó ả, đó là hành vi tiểu nhân, muốn cho Vương gia thấy được bộ mặt của nàng!

      Thấy gương mặt đột nhiên trở nên dữ tợn của Đường Hương Nhã, phần tội nghiệp trong lòng Liễu Nguyệt Phi bỗng nhiên biến mất dấu vết. Người như vậy đáng để nàng đồng tình!

      “Xem ra Đường Trắc phi là đợi được đến ngày mai, nếu như thế, vậy bản phi hôm nay liền cho Đường Trắc phi đáp án.Trong đề cho tổng số gà cùng thỏ là ba mươi lăm con, nếu đem hai chân trước của con thỏ trói lại, coi như là chân, hai chân sau cũng trói lại coi như , vậy con thỏ trở thành hai chân, tức làm cho thỏ cũng chỉ có hai chân như gà. Tổng số chân của gà và thỏ là hai lần ba mươi lăm, đó là bảy mươi chân, so với chín mươi bốn chân đề cho là ít hơn. Vậy liền lấy chín mươi bốn giảm bảy mươi, tức là còn hai mươi bốn chân. tại, chúng ta tháo dây trói chân của con thỏ, tổng số chân tăng hai, tức bảy mươi hai chân, lại tháo dây trói con nữa, tổng chân tăng hai, tiếp tục cho đến khi tăng đủ hai mươi bốn. Cho nên tổng số thỏ là nửa của hai mươi bốn, tức là mười hai con. Suy ra gà có hai mươi ba con.”

      Liễu Nguyệt Phi xong liền uống ngụm nước, hôn mê, có toán cao cấp đúng là phí nước bọt, trực tiếp dùng hệ hai phương trình hai tính ra, cần phải phiền phức thế này. Nhưng là nếu như vậy, Đường Hương Nhã cũng động, hơn nữa ả là cố ý gây thị phi để chỉnh nàng!

      Đường Hương Nhã đem lời của Liễu Nguyệt Phi phân tích, sau khi ngẫm lại lần, quả đúng là như vậy, ả kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Liễu Nguyệt Phi, sắc mặt vốn đỏ hồng cũng bắt đầu trắng lên. Lần đầu tiên ả bại trận trước đối thủ, hơn nữa còn là thua thảm như vậy, thua tự tôn, thua kiêu ngạo, còn thua luôn thưởng thức của nam nhân nhất!

      Thân thể bởi vì động não suy nghĩ lúc lâu có chút ổn, hơn nữa do đả kích lúc nãy, trước mắt Đường Hương Nhã lúc này choáng váng chút. được, ả thể thất lễ ở đây, ả thảm bại lần, thể mất mặt trước Hoa Khanh Trần nữa!

      Trong lòng đau xót, quay đầu liền với Hoa Khanh Trần “Số học của thiếp thân xác thực bằng Lâm Trắc phi! Việc ở phòng thu chi đúng là nên để Lâm Trắc phi quản. Thiếp thân có chút mệt mỏi, cáo từ trước, quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi nữa!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :