1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[XUYÊN KHÔNG] SỦNG ĐỒ LÊN TRỜI, VẠN VẠN TUẾ - KHUYNH AO AO (82C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 42: Chính phi biến Trắc phi?
      Edit: Ring.


      Thị vệ bẩm báo xong, nhất thời đại điện xôn xao hẳn lên. Sứ giả Nam Tề? phải đến vì chuyện hòa thân chứ?

      Liễu Nguyệt Phi trong lòng mắng to, sư phụ thối, đến đúng là trễ! Sau đó với thị vệ “Còn mau mời? Các vị đại thần, xin đứng lên!”

      Các đại thần vốn quỳ, lúc này cũng có chút tê chân, vặn vẹo đứng lên. Nhìn đám này, lửa giận Liễu Nguyệt Phi vừa tắt ‘phừng’ tiếng lại cháy lên, giận dữ hét: “Còn ra thể thống gì, đứng vững lên!”

      Nhất thời, toàn bộ đại thần đều hoảng thần, mặc kệ cái gì đau chân, nhanh chóng đứng vững. Công chúa này, đúng là có tư thế cọp mẹ!

      Lúc sứ thần Nam Tề vừa nhấc chân bước vào đại điện nghe được tiếng hét giận dữ đó, cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Khóe miệng Huyền Thiên là trong ba người đến run rẩy chút.

      Dẫn đầu chính là sứ thần Mộc Khinh, lễ bộ thị lang Nam Tề, thân triều phục màu xám, đôi mắt thanh tú chứa tạp vật trong trời đất, trong suốt lại sâu thấy đáy, màu da trắng như ngọc, tóc dài đen búi cao rồi thả xuống hai vai, dáng người cao ráo, đứng ở nơi đó có cảm giác phiêu dật xuất trần nên lời. Cảnh đẹp như vậy, lửa giận của Liễu Nguyệt Phi cũng dần hạ xuống.

      Bên trái Mộc Khinh đúng là Huyền Thiên, bên phải chính là nữ tử, tuy thân nam trang, nhưng Liễu Nguyệt Phi liếc mắt cái cũng nhìn ra được, đến nữ tử làm gì? Híp mắt đánh giá người kia, da trắng như tuyết, mắt long lanh như nước, môi điểm mà đỏ, mi vẽ mà cong. Phi phi, là tiểu mĩ nhân nha.

      (R: xin cho tràng pháo tay chào đón bé tư lên sàn. Ta nhớ k lầm mới có bé ba là mợ Lâm Mẫu Đơn thôi, Lâm Thủy Tiên chết r` mà cũng chưa gặp mặt nam chính nên k tính).

      Mộc Khinh mới đầu nghe được giọng nữ có chút kỳ quái, tại nhìn thấy Liễu Nguyệt Phi đứng trong triều khỏi khó hiểu, nữ tử sao có thể vào triều?

      Nhưng là xuất phát từ lễ tiết, vẫn là chắp tay với Liễu Nguyệt Phi “Tại hạ sứ giả Nam Tề Mộc Khinh, tham kiến……”

      “Lâm Tường Vi!” Liễu Nguyệt Phi hảo tâm nhắc nhở, tự báo danh.

      Mộc Khinh nghe vậy nhíu mày, này chính là người Ngạo Vương chọn để hòa thân, Lâm Tường Vi?

      “Tham kiến Tường Vi Công chúa!”

      “Tại hạ Huyền Thiên, tham kiến thiếu… Tường Vi Công chúa!” Huyền Thiên cũng học theo Mộc Khinh, chấp tay hành lễ với Liễu Nguyệt Phi. đúng là quen!

      “Tại hạ An Chiêu Hoa, tham kiến Công chúa!” An Chiêu Hoa vẫn chưa hành lễ, mà là hai mắt nhìn thẳng Liễu Nguyệt Phi, vốn cho rằng Liễu Nguyệt Phi là lá ngọc cành vàng dịu dàng cỡ nào, ra cũng chỉ là như thế này. Ả cũng quên tiếng rống giận lúc nãy, Công chúa quốc gia lại có hình tượng đến vậy, giống như thôn sơn dã, đúng là trong rừng ra!

      Liễu Nguyệt Phi bắt chéo chân nhìn ba người đứng dưới, ngoại trừ Huyền Thiên trong mắt là cung kính, Mộc Khinh cùng An Chiêu Hoa, trong mắt đều có chút khinh thường, đặc biệt là An Chiêu Hoa, ánh mắt ả chứa nồng đậm hận ý, khỉnh bỉ cùng trào phúng! Xem ra, người này là ham hố sư phụ rồi!

      Đánh giá xong, Liễu Nguyệt Phi mới lười nhác “Nga, sứ giả Nam Tề, đêm nay bản cung thiết yến, coi như là cho sứ giả lễ đón gió* !”

      (R: người xa đến (về) thường được tổ chức lễ gọi là ‘đón gió tẩy trần’ chào đón, đồng thời để tẩy sạch những bụi bẩn, may, khó khăn,… blah blah ở ngoài).

      cần lãng phí, chúng tại hạ đến đây chính là để thương nghị hiệp ước cùng việc hòa thân lần này!” Mộc Khinh trực tiếp thẳng vào vấn đề, giọng điệu nhanh chậm, chút ý coi .

      Xem bộ dạng tương đối tốt, Liễu Nguyệt Phi nàng trước hết so đo, gọn gàng dứt khoát đến hôn nhân đại của mình “Nga, vậy mời đại nhân !”

      Thấy Liễu Nguyệt Phi biết ngượng như vậy, An Chiêu Hoa hừ lạnh tiếng.

      Mộc Khinh hạ mắt, nhìn các đại thần Bắc Sát bốn phía, lại nhìn lên long ỷ trống , cuối cùng mới đối mặt Liễu Nguyệt Phi “Công chúa có thể quyết định sao? Nếu được, vẫn là mời Hoàng thượng đến đây !”

      Cái gì, cư nhiên xem thường nàng? Hai chân Liễu Nguyệt Phi động chút nhưng vẫn giữ tư thế bắt chéo, từng chữ với Mộc Khinh: “Thân thể phụ hoàng khỏe, toàn bộ việc triều đình, giao cho bản cung xử lí!”

      Mộc Khinh ngẩng đầu nhìn nàng, nghĩ lại hồi, liền “Đây chính là hiệp ước lần này, mời Công chúa xem qua!”

      xong liền đưa ra quyển sổ con, thái giám thấy vậy, lập tức tiếp nhận, Liễu Nguyệt Phi lại bảo đọc lên.

      Giọng lanh lảnh của thái giám vang lên trong đại điện tĩnh lặng để lộ ra vài phần quỷ dị. Sau khi thái giám đọc xong, tất cả quan lại Bắc Sát ở đây đều xanh mặt, phẫn nộ nhìn về phía ba người Mộc Khinh.

      Liễu Nguyệt Phi nghe xong chỉ cười lạnh trong lòng. Hoàng đế Nam Tề đúng là có công phu sư tử ngoạm. Hiệp ước kia nhảm đống lớn, nội dung cũng chỉ có bốn điều, nhưng mà chỉ cần bốn điều này cũng khiến người ta giận sôi. Thứ nhất đó là Bắc Sát thuộc sở hữu Nam Tề. Thứ hai, quan viên ở Bắc Sát ngang cấp với Nam Tề đều tự hạ bậc. Thứ ba đó là Bắc Sát hàng năm phải cống nạp, cống phẩm do Nam Tề quy định. Thứ tư, Bắc Sát là nước đầu hàng, Hoàng đế Bắc Sát còn là Hoàng đế mà trở thành Vương thượng!

      Này hoàn toàn khiến Bắc Sát trở thành đất phong của Nam Tề! Liễu Nguyệt Phi mặt đổi sắc với Mộc Khinh “Lúc trước Ngạo Vương cùng chúng ta thương lượng cũng phải những điều này!”

      Bắc Sát này bị nàng xem thành vật trong tay, lực lượng sau lưng, tất nhiên là muốn bảo đảm lợi ích của mình, phải Hoàng đế Nam Tề nuốt là nuốt!

      “Đây là ngô hoàng cùng đại thần sau khi thương nghị mà quyết định, tất nhiên là cải tiến chút hiệp ước Vương gia lập lúc trước!” An Chiêu Hoa khiêu khích , chút cũng để mọi người Bắc Sát vào mắt.

      Liễu Nguyệt Phi cũng chỉ là nở nụ cười, nhìn nhìn Huyền Thiên giả trang cọc gỗ đứng đó, khẽ khép mắt, đột nhiên lớn tiếng quát: “Lớn mật! Các ngươi cư nhiên loạn truyền thánh chỉ của Hoàng thượng Nam Tề, phải bị tội gì?”

      xong, đám binh lính liền lao tới, đem ba người Mộc Khinh vây lại. Mộc Khinh khẽ nhíu mày, An Chiêu Hoa thi trực tiếp kêu lên: “Làm càn, ngươi sợ Thiết Quân của Nam Tề ta lại đánh tới sao?”

      Liễu Nguyệt Phi cười “Chờ Thiết Quân Nam Tề của ngươi đánh tới đây, vừa vặn có thể nhặt xác dùm ngươi!”

      “Lời này của Công chúa là có ý gì?” Mộc Khinh bị vây trong đám người, nhưng thấy chật vật chút nào, ngược lại càng phát ra khí thế bình thường của .

      “Ngạo Vương chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, lúc trước đáp ứng chỉ cần Bắc Sát trở thành phụ quốc liền lui binh! Mà Ngạo vương chính là con của Hoàng thượng, lời ra tất nhiên thể thu hồi, đây chính là tượng trưng cho Hoàng thượng, như vậy Hoàng thượng nhất định đồng ý với Ngạo Vương. khi vậy, hiệp ước sao có thể thay đổi lớn như thế? Này phải tự vả vào miệng mình, với người trong thiên hạ, Nam Tề có danh dự sao?”

      Mộc Khinh nghe xong cứng họng. Nữ nhân này chuyện thị phi đúng là lợi hại, đen cũng bị nàng thành trắng!

      bậy, Vương gia là Vương gia, Hoàng thượng là Hoàng thượng. Vương gia cưới ngươi làm Vương phi, Hoàng thượng lại chỉ phong ngươi làm Trắc phi, ngươi đắc ý cái gì?”

      An Chiêu Hoa đột nhiên mở miệng, lời lại khiến người ta khiếp sợ. Đường đường Công chúa nước lại chỉ là Trắc phi?

      “Ta , Công chúa mất nước, trở thành Trắc phi của Ngạo Vương là tiện nghi cho ngươi!” An Chiêu Hoa nhìn đến sắc mặt biến đen của Liễu Nguyệt Phi, tiếp tục .

      “Người đâu, đóng cửa thả chó!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 43: Nữ cường.
      Edit: Ring.


      Liễu Nguyệt Phi tại nhịn được muốn mắng người, ra lệnh tiếng, thị vệ trực tiếp túm ba người đưa ra ngoài.

      An Chiêu Hoa thể tin hét lên với Liễu Nguyệt Phi: “Ngươi sợ làm kẻ mất nước sao?”

      Huyền Thiên lúc này hung tợn trừng mắt An Chiêu Hoa, đúng là miệng chó phun ra được ngà voi, cư nhiên dám chọc giận thiếu chủ nhà !

      Liễu Nguyệt Phi từ ghế đứng lên, nghiến răng nghiến lợi : “Bắc Sát ta đường đường là đại quốc, cho dù là nước thua trận, mang tội danh lưng cũng muốn cùng các ngươi quyết chiến tới cùng!”

      Lời này xong, toàn bộ đại thần Bắc Sát đều bội phục Liễu Nguyệt Phi từ đáy lòng, chỉ thiếu giơ ngón cái lên. Vốn tưởng nàng chỉ là nữ nhân, nhưng phần quyết đoán cùng khí chất này, chính là vinh hạnh của Bắc Sát. Từ nay về sau, địa vị Liễu Nguyệt Phi ở Bắc sát trực tiếp thăng lên chỉ dưới Hoàng thượng.

      Kỳ thực Liễu Nguyệt Phi như vậy là muốn cho An Chiêu Hoa biết mặt chút. Nếu đánh , dù sao nàng cũng phải Lâm Tường Vi, triều thần mà biết chắc tức hộc máu!

      “Khoan !” Ngay lúc bị kéo ra khỏi điện, Mộc Khinh đột nhiên lên tiếng với Liễu Nguyệt Phi “Chiến tranh chịu khổ chính là dân chúng, xin Công chúa cân nhắc!”

      “Bản cung tin tưởng con dân Bắc Sát tình nguyện chịu chết cũng đồng ý để tôn nghiêm bị giẫm đạp!” Liễu Nguyệt Phi trợn mắt dối, dù sao nàng cho là vậy, cũng tin bọn họ làm cuộc khảo sát nhân dân!

      “Lão phu nguyện ý chết để giữ tôn nghiêm!” Đại thần tại cũng lòng đầy căm phẫn đứng lên, trong mắt tất cả đều là vì nước hy sinh thân mình.

      “Lão phu cũng nguyện ý!”

      “Thân là con dân Bắc Sát, phải vì Bắc Sát ra sức, tại hạ cũng nguyện ý!”

      Từng tiếng vang lên, nhất thời sĩ khí Bắc Sát tràn đầy. Liễu Nguyệt Phi vừa lòng nhìn triều thần, những người này chính là mạnh miệng thôi, bất quá tại vậy cũng tốt!

      Sắc mặt An Chiêu Hoa đại biến, vốn cho rằng đến đây với thân phận khách quý nên bản thân ả cũng mắt chó nhìn người thấp*, tại cư nhiên gặp biến cố như vậy, giận đến thiếu chút hộc máu. phải đánh thôi sao, ai sợ ai nha!

      (R: mắt chó nhìn người thấp: ý coi thường).

      “Vậy các ngươi chờ mất nước !” An Chiêu Hoa nghiến răng nghiến lợi xong xoay người rời , nhưng bị Mộc Khinh giữ lại, trừng mắt liếc cái.

      Sau đó với Liễu Nguyệt Phi “Tại hạ nghĩ là có hai hiệp ước, phần là Vương gia soạn ra, phần là quan viên Nam Tề soạn ra. Hoàng thượng phê chuẩn chính là bản của Vương gia! Lúc nãy tại hạ lẫn lộn, xin Công chúa thứ tội!”

      vừa xong, An Chiêu Hoa thể tin nhìn Mộc Khinh, bách quan cũng kinh ngạc, chỉ có Huyền Thiên là mặt bình tĩnh. Liễu Nguyệt Phi trong lòng cười lạnh.

      ra là thế, vậy đúng là hiểu lầm, còn mau buông đại nhân ra!” Liễu Nguyệt Phi cười , giống như mọi chuyện lúc trước hoàn toàn phát sinh.

      Bách quan thấy vậy cũng gì. đánh là tốt nhất, những lời vừa rồi có được mấy người là tâm ?

      An Chiêu Hoa vốn được nuông chiều từ , hiểu cấp bậc lễ nghĩa, liền chất vấn Mộc Khinh “Ngươi sao dám loạn sửa thánh chỉ Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi còn sợ tiểu quốc này sao?”

      “Huyền Thiên, mang Quận chúa xuống!” Mộc Khinh cũng khách khí, mày nhíu chặt. An Chiêu Hoa đúng là được việc thấy, phá hoại có thừa, phải bản thân lên chiến trường nên cái gì cũng dám !

      Huyền Thiên nghe vậy, lập tức đáp ứng, sau đó liền thủ thế* với An Chiêu Hoa. An Chiêu Hoa nhất thời sắc mặt biến thành màu đen, trừng mắt nhìn Mộc Khinh. Bất đắc dĩ Mộc Khinh là sứ giả, ả đến đây phải nghe theo lời , hơn nữa Huyền Thiên lại là người của Hoa Khanh Trần, ả cũng đành phải nhăn nhó theo Huyền Thiên bước .

      (R: thủ thế: ở đây là đưa tay mời, k phải kiểu thủ thế lúc sắp oánh nhau).

      Vừa rồi giọng An Chiêu Hoa rất lớn, mọi người ở đây đều nghe ràng, có người nổi sùng định lên tiếng, nhưng nhìn đến Liễu Nguyệt Phi vẫn cười liền nhịn xuống. Chủ tử còn chưa tức giận, bọn họ còn so đo làm gì?

      để Công chúa chê cười rồi!” Sau khi xác định An Chiêu Hoa rời khỏi, Mộc Khinh mới với Liễu Nguyệt Phi.

      Liễu Nguyệt Phi cười sao, tiểu nhân vật mà thôi, đáng nhắc đến. Chuyện hiệp ước chờ phụ hoàng tỉnh lại kí kết!”

      Mộc Khinh nghe vậy khóe miệng run rẩy, Quận chúa Nam Tề trong mắt Công chúa Bắc Sát chỉ là tiểu nhân vật! Bất quá tại cũng biết Bắc Sát đồng ý phần hiệp ước này, trước lúc Hoa Khanh Trần qua, cầu của Hoàng đế, Bắc Sát có thể nhận, để giữ bản. Lúc trước còn cảm thấy Hoa Khanh Trần suy nghĩ nhiều, Bắc Sát vốn chính là nước thua trận, sao có thể có lập trường cùng tư cách ra điều kiện? tại xem ra đúng là mười phần sai!

      “Như thế là được, thánh chỉ hòa thân cũng ở đây, mời Công chúa xem qua!” Mộc Khinh từ trong lòng lấy ra thánh chỉ đưa cho thái giám, thái giám liền tiến lên dâng cho Liễu Nguyệt Phi.

      Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn Mộc Khinh, nhớ lại lời An Chiêu Hoa lúc trước, trong lòng cũng có chút . Tiếp nhận thánh chỉ mở ra nhìn kỹ, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị. Trắc phi, ha ha, được lắm!

      Mộc Khinh nhìn khuôn mặt giận mà cười của Liễu Nguyệt Phi, trong lòng hiểu được suy nghĩ của nàng. Công chúa này xem ra là đơn giản!

      Liễu Nguyệt Phi gấp thánh chỉ lại, cười với Mộc Khinh “Khi nào thành thân? Bản cung chuẩn bị cho tốt đến Nam Tề!”

      Đuôi mày Mộc Khinh khẽ nhướn, Công chúa này đúng là có chút e lệ “Đầu tháng sau, ngay ngày hoàng đạo, ngô hoàng tự mình quyết định!”

      “Vậy sính lễ ở nơi nào?”

      đến cùng với tại hạ!”

      “Giá y?”

      “Giá y cũng đến, chính là do trăm hai mươi vị tú nương Nam Tề may, đại phấn giá y*!”

      (R: giá y: đồ tân nương mặc trong ngày cưới. Còn đại phấn ở đây là màu hồng, ta đoán chắc chỉ có Chính phi mới được mặc màu đỏ).

      xong, nhất thời triều đình lại xôn xao lên. Quả thế, Hoàng đế Nam Tề chỉ cho đệ nhất Công chúa của bọn họ thân phận Trắc phi! Đây là vũ nhục rất lớn, đường đường đệ nhất Công chúa quốc gia, lá ngọc cành vàng, vạn người tôn quý, đến Nam Tề lại chỉ là thân phận thiếp thất!

      “Lúc trước là hiệp ước, còn đây là thánh chỉ, trước Công chúa còn có thể kháng nghị, nhưng này là giấy trắng mực đen, thể thay đổi!” Mộc Khinh ngay trước khi có tiếng phản đối trước chặn đầu.

      Liễu Nguyệt Phi cười lạnh trong lòng, tệ, đầu tiên là để bọn họ đáp ứng hiệp ước, chịu làm phụ quốc, tại lại hạ thánh chỉ, để nàng thể nhận! Suy cho cùng, vẫn là nàng thua chút!

      Được lắm Hoàng đế Nam Tề, được lắm Mộc Khinh!

      “Bản cung tất nhiên biết, là Hoàng thượng hạ chỉ, thánh chỉ nay bản cung mang theo bên người. Gặp ai liền bản cung chính là Trắc phi Hoàng thượng ngự phong của Ngạo Vương, danh chính ngôn thuận, kiệu tám người khiêng tiến vào Vương phủ! Bãi triều!” Nàng gằn từng tiếng hữu lực, lời ra khiến người khác thể khuất phục dưới chân nàng!

      Phất tay áo rời khỏi đại điện, sư phụ dám nâng nàng vào phủ, nàng liền quậy cho Nam Tề được yên!

      Mộc Khinh nhìn thân ảnh của nàng, nữ tử nào có thể có quyết đoán, bình tĩnh xử lí mọi việc như thế. Người như vậy đúng là kì nữ, trách được Hoa Khanh Trần lại coi trọng!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 44: Lập Thái tử, con rối Thái tử.
      Edit: Ring.


      Liễu Nguyệt Phi vừa hạ triều liền trực tiếp chạy đến tẩm cung, kêu to Cực Thiên đem Huyền Thiên bắt lại đây cho nàng. Chuông cảnh báo trong lòng Cực Thiên vang lớn, thiếu chủ tại tâm tình tốt, ngàn vạn thể chọc, vẫn là nhanh tìm Huyền Thiên cho thiếu chủ hạ hỏa!

      bao lâu, Cực Thiên mang Huyền Thiên đến, sau đó liền biến mất dấu vết. tránh ở chỗ tối, chuyện của triều đình rất ràng, để tránh bị văng miểng nên chạy sớm chút.

      Huyền Thiên nhất thời cảm giác như bước vào hố sâu, Cực Thiên mới vừa , cửa bị đóng lại, còn xuất hai đại môn thần Quái Quỷ Quái! Trong phòng, ngồi đối diện đúng là thiếu chủ Liễu Nguyệt Phi, thoáng chốc Huyền Thiên cảm giác được cơn gió lạnh thổi đến cổ , nuốt nuốt nước miếng, nịnh nọt với Liễu Nguyệt Phi: “Thiếu chủ, thuộc hạ rất nhớ ngài!”

      “Thối lắm!” Liễu Nguyệt Phi trực tiếp thô bạo, vừa rồi ở bên ngoài nàng là kiềm chế, tại hoàn toàn bạo phát. Hoàng đế Nam Tề cư nhiên để nàng làm tiểu tam, xem nàng có tiêu diệt hay !

      “Lại đây!”

      Nghe vậy, Huyền Thiên lại nuốt nuốt nước miếng, run run “Thiếu chủ, có chuyện gì mời !”

      “Ít nhảm, lại đây!”

      Huyền Thiên lại lần nữa nuốt nước miếng, cực kì muốn bước đến trước mặt Liễu Nguyệt Phi, đợi phản ứng lại nghênh đón trận đau đầu!

      “Thiếu chủ, thủ hạ lưu tình a!” Huyền Thiên kêu thảm thiết tiếng, hai tay ôm đầu, mặt thống khổ cầu xin tha thứ.

      “Còn biết ta là thiếu chủ, dám giúp đỡ người khác tới khi dễ ta!” Liễu Nguyệt Phi xong, lại cho Huyền Thiên quyền, đau đến Huyền Thiên oa oa kêu lên.

      “Thiếu chủ, thuộc hạ……”

      Lại là quyền hạ xuống, Liễu Nguyệt Phi mở miệng cắt ngang lời của “Dám có, thiếu chủ của huynh bị người khinh bỉ cũng thấy huynh ra mặt nha!”

      “Thiếu chủ, oan uổng……”

      “Oan uổng cái rắm, ta thấy huynh bây giờ là giả bộ!” Lời sét đánh cùng nắm đấm lớn ngừng dừng người Huyền Thiên, vẫn làm nàng hết giận. Thanh Nhi Hoàng Nhi thấy vậy kêu lên “Mau tới, có thù báo thù, thù đánh ké!”

      xong, Thanh Nhi Hoàng Nhi liền trực tiếp chạy tới gia nhập đội ngũ tra tấn Huyền Thiên. Huyền Thiên tại biết vì sao nữ nhân là hổ, quả thực dễ chọc!

      “Thiếu chủ! Thuộc hạ là mang thư đến!” Lúc ba người Liễu Nguyệt Phi đánh đến mỏi tay, Huyền Thiên mới có thể tìm được cơ hội ra tiếng!

      Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, đuôi lông mày giãn ra, cười : “Sao sớm?”

      Nhất thời, mặt Huyền Thiên từ đỏ biến xanh, thiếu chủ, ngài cố ý chơi ta phải ?

      Hoàng Nhi thấy mặt Huyền Thiên, ôm bụng cười lớn, Thanh Nhi cũng cười ra tiếng, lục người Huyền Thiên lúc, lấy thư ra đưa cho Liễu Nguyệt Phi.

      Huyền Thiên bị đánh đến toàn thân chỗ xanh chỗ tím, tại lại bị Thanh Nhi cuồng sờ soạng trận, cả người vừa đau vừa nhức, tư vị này đúng là khó chịu, liền bất mãn nhìn Liễu Nguyệt Phi, chậm rãi đứng lên. Thiếu chủ đúng là dã man, biết về sau ai dám lấy!

      “Huyền Thiên, huynh lại ngứa da sao?” Liễu Nguyệt Phi mở thư đột nhiên ngẩng đầu với Huyền Thiên.

      Nhất thời Huyền Thiên toàn thân run run, nghiêm chỉnh đứng trước mặt Liễu Nguyệt Phi. Động tác tiêu chuẩn này là Liễu Nguyệt Phi dạy, nhìn xem, tại có bao nhiêu nghiêm túc!

      Trong mắt Liễu Nguyệt Phi lên ý cười, mở thư ra, đập vào mắt chính là những chữ hữu lực mười phần, liếc mắt cái liền biết là sư phụ tự tay viết.

      Nội dung trong thư chính là, việc hiệp ước cứ tiến hành theo kế hoạch. Việc hòa thân dù sao cũng chỉ là lấy thân phận ở lại Nam Tề, cần để ý có phải Chính phi hay . Trắc phi chính là Lâm Tường Vi chứ phải Liễu Nguyệt Phi nàng! Mặt khác, sư phụ còn bảo nàng ở Bắc Sát bồi dưỡng con rối Thái tử. Nha, sư phụ vậy mà cũng biết được ý định của nàng với Bắc Sát!

      Cấp tốc thu thư lại, ngẩng đầu nhìn Huyền Thiên vẫn đứng bên, Liễu Nguyệt Phi khẽ cười : “Huyền Thiên, ta cho huynh cơ hội lấy công chuộc tội được ?”

      “Đương nhiên, thiếu chủ mời !” Huyền Thiên vừa nghe, lập tức đáp ứng. Có thể được thiếu chủ tha thứ mới là vương đạo!

      đem Cực Thiên đánh chút!” Nha, cư nhiên dám giám thị nàng!

      Huyền Thiên nghe xong, xoa xoa nắm đấm, trong lòng nở hoa. Cực Thiên a Cực Thiên, tại là thiếu chủ bảo ta đánh ngươi, ngươi đừng trách Huyền Thiên ta nga!

      ……

      Liễu Nguyệt Phi xong, liền đến tẩm cung Lâm Sùng, vừa vặn, ngự y Lâm Sùng tỉnh lại.

      Bởi vì chuyện của Lâm Thủy Tiên, Lâm Sùng vẫn giận dỗi Liễu Nguyệt Phi. Liễu Nguyệt Phi thấy vậy, làm nũng nắm tay áo Lâm Sùng, ủy khuất : “Phụ hoàng, việc đến nước này, ngài tha thứ nhi thần . Thủy Tiên là người như thế nào ngài còn biết sao? Nếu lúc đó phải muội ấy chết, người còn thấy nhi thần nữa rồi!”

      Lâm Sùng hừ tiếng, tuy trong lòng còn oán trách nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt a, vẫn thấy đau lòng.

      “Người muốn giận nhi thần giận , dù sao nhi thần cũng sắp gả cho Ngạo Vương Nam Tề làm Trắc phi!” Liễu Nguyệt Phi ủy khuất cúi đầu thầm, tuy là giọng nhưng cũng đủ để Lâm Sùng nghe được.

      “Cái gì? Trắc phi?” Lần này Lâm Sùng lạnh nhạt nữa. Đường đường nữ nhi bảo bối của mà chỉ làm Trắc phi?

      “Phụ hoàng, nhi thần phải Nam Tề đền tội!” Liễu Nguyệt Phi nặn ra vài giọt nước mắt, Lâm Sùng thấy vậy liền đau lòng trận.

      được, phụ hoàng phải để con làm Chính phi!”

      “Phụ hoàng, cần khiến nhi thần tăng thêm lỗi lầm. Đúng rồi phụ hoàng, hôm nay đại thần triều đều kêu phải lập Thái tử!” Liễu Nguyệt Phi làm bộ lau nước mắt, thấy Lâm Sùng bắt đầu để ý tới nàng, mục đích cũng đạt được, liền nhanh chóng sang chuyện khác, quả nhiên Lâm Sùng thực bị dẫn .

      “Trẫm suy nghĩ chuyện này, nhưng là biết nên lập ai mới tốt a!”

      “Phụ hoàng, nhi thần đề cử Thập Thất đệ!”

      “Thập Thất? Vì sao?” Lâm Sùng chống lại tầm mắt Liễu Nguyệt Phi, hiểu hỏi. Thập Thất Lâm Vệ Chi ra đời sáu năm trước, mẹ đẻ chỉ là Quý nhân, vì khó sinh mà chết. Sau này bị Hoa phi mê hoặc năm năm, cũng năm năm hỏi han đến Thập Thất, tại cậu cũng sáu tuổi.

      “Thập Thất đệ chính là Hoàng tử nhất, sau lưng có thế lực của mẫu phi, cho nên cần lo lắng quyền lực vào tay người ngoài, hơn nữa Thập Thất còn , vừa vặn có thể bồi dưỡng!”

      Thập Thất Hoàng tử sớm bị Liễu Nguyệt Phi nhìn trúng. Triều đình hô hào lập Thái tử nhưng có ai đề cử Thập Thất, có thể thấy được Hoàng tử này yếu thế cỡ nào. Bất quá cũng vừa khéo, dễ dàng khống chế!

      Nghe Liễu Nguyệt Phi vậy, Lâm Sùng suy xét hồi, xác thực có thể làm. Con tại ai có tài, chi bằng bồi dưỡng đứa !

      “Được, quyết định như vậy , trẫm viết thánh chỉ!” Lâm Sùng cắn răng, dậm chân cái, nhanh chóng quyết định, khiến Liễu Nguyệt Phi há hốc mồm. Vốn tưởng phải đống lớn, ngờ dễ dàng giải quyết đến vậy!

      Lâm Sùng biết, mẹ đẻ của Thập Thất Hoàng tử chính là người Vô Ưu Môn, hơn nữa cũng chưa chết, Thập Thất Hoàng tử tất nhiên là từ nhận giáo dục của Vô Ưu Môn! Bất quá, nàng cũng là vừa rồi xem thư mới biết được. Nha, sư phụ vốn sớm lên kế hoạch tốt lắm!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 45: Đến Nam Tề hòa thân.
      Edit: Ring.


      Trong hỉ phòng, khắp nơi treo đầy vải đỏ tượng trưng cho khí vui mừng. Trước cửa sổ, Liễu Nguyệt Phi thân hỉ phục đỏ nhạt, làn da tinh tế, dung mạo xinh đẹp, là nam nhân nhìn đến đều thể dời tầm mắt.

      Hôm nay là ngày nàng theo sứ giả trở lại Nam Tề, đường xa nên để kịp ngày đại hôn, thể xuất phát sớm.

      Lâm Sùng tại nước mắt lưng tròng nắm tay Thập Thất, nhìn nữ nhi thân giá y trước mắt, tâm tình đúng vui buồn lẫn lộn. Vui là nữ nhi xuất giá, còn gả cho nam nhân tốt. Còn buồn là nữ nhi gả xa vậy, lại chỉ là Trắc phi, biết có bị người ta khi dễ hay . Đều do vô dụng, phải để nữ nhi gả xa mới có thể giữ được quốc gia.

      Liễu Nguyệt Phi nhìn Lâm Sùng luyến tiếc khó buông, trong lòng cũng có vài phần cảm động, giống như quên nàng kỳ thực chỉ là người giả mạo.

      “Phụ hoàng, nhi thần rồi người phải chăm sóc bản thân tốt. Thập Thất đệ, phải chăm chỉ học tập, hiểu liền hỏi phụ hoàng. Hoàng tỷ cùng phụ hoàng đều gửi gắm hy vọng lên người đệ!” Liễu Nguyệt Phi ra vẻ , hình như lúc chia tay lời thoại đều như vậy.

      “Tường Vi a, phải tự chăm sóc, nếu bị khi dễ trở về đây!” Lâm Sùng quay đầu lau nước mắt, dám nhìn thẳng nàng.

      Liễu Nguyệt Phi có chút dở khóc dở cười. Cổ đại này nữ nhi gả như bát nước hắt , trở về vậy phải là nàng bị hưu sao?

      “Phụ hoàng, nhi thần sao có thể bị khi dễ?” nên lưu luyến với Lâm Sùng này thêm nữa, thời gian còn sớm, nên xuất phát!

      “Thập Thất đệ, có chuyện gì liền viết thư cho hoàng tỷ, chiếu cố cho phụ hoàng chút. Phụ hoàng, nhi thần !”

      “Thập Thất biết, hoàng tỷ bảo trọng!” Thập Thất tuổi còn nhưng vẫn nghiêm trang hành lễ với Liễu Nguyệt Phi.

      “Tường Vi a, đừng sợ, sau lưng con còn có phụ hoàng!” Lâm Sùng nhịn được ôm lấy nữ nhi nhất, phát thệ trong lòng, nếu nữ nhi của bị khi dễ, cho dù mất nước cũng phải cho nàng công đạo!

      Liễu Nguyệt Phi lúc này sao có thể biết được trăm tư ngàn vị trong lòng Lâm Sùng, nàng chỉ nghĩ sắp gặp được sư phụ, hơn nữa còn có thể ở lại bên cạnh người, đúng là uổng công đến Bắc Sát chuyến!

      “Phụ hoàng, nhi thần xuất phát!” Vừa dứt lời, Hoàng Nhi liền đậy hỉ khăn lên cho Liễu Nguyệt Phi.

      Nhân lúc đó, Liễu Nguyệt Phi giọng với Hoàng Nhi “Đợi ra cung, các em liền khôi phục tướng mạo sẵn có , dù sao cũng ai biết Thanh Nhi Hoàng Nhi lớn lên là bộ dáng gì!”

      xong, liền bước lên kiệu.

      Lúc này chiêng trống vang trời, hồng trang mười dặm, Lâm Sùng tự mình đưa nữ nhi đến cửa thành, toàn thành dân chúng đều đến đưa tiễn. Lâm Tường Vi tại là thư* trong lòng bọn họ, lên chiến trường , còn vì cứu bọn họ mà gả xa, hơn nữa chỉ làm thiếp. Công chúa vinh quang vô cùng của quốc gia lại chịu làm vậy, có thể khiến bọn họ cảm động mà đến tiễn được sao?

      (R: thư: nữ hùng).

      Cho nên dân chúng toàn thành đều tự mang theo lễ vật để biểu thị tâm ý.

      Trong đoàn sứ thần, Mộc Khinh nhìn xe ngựa chứa toàn gà với thỏ, nhốn nháo ngừng, khóe miệng run rẩy, còn có xe gạo, xe trứng gà, đau cả đầu!

      An Chiêu Hoa lúc này cũng đổi lại nữ trang, nhìn mấy thứ này trong lòng khinh thường. Bắc Sát này đúng là keo kiệt, gả nữ nhi mà đồ cưới chỉ có vậy.

      Lại biết Lâm Sùng chuẩn bị đồ cười cho nữ nhi chính là xuất ra phần ba quốc khố Bắc Sát, đủ cho trăm vạn người ăn uống no nê cả đời!

      Bất quá mấy thứ đó Liễu Nguyệt Phi đều cho người Vô Ưu Môn chuyển . Nàng vốn tham tiền, sao có thể để Mộc Khinh chuyển chứ? Lỡ như trực tiếp chuyển đến quốc khố Nam Tề nàng mệt chết!

      Xe ngựa động chút rồi lăn bánh. Cỗ xe Liễu Nguyệt Phi ngồi cũng là Lâm Sùng bỏ ra số bạc lớn mua của thương gia lớn nhất lục địa tại, ‘đệ nhất tài đoàn*’, để nữ nhi ngồi thoải mái, ngủ ngon giấc, lại biết ‘đệ nhất tài đoàn’ này là Hoa Khanh Trần mở, Liễu Nguyệt Phi là người thiết kế chế tạo sản phẩm!

      (R: QT dịch ‘tài đoàn’ là ‘tập đoàn tài chính’, ta k biết edit sao nên đành để nguyên :|).

      Xe này mặc dù có ba con ngựa, kỳ thực bên trong còn bố trí động cơ hơi nước, với trình độ nay, ngày có thể vạn dặm. Nhưng vì đội ngũ quá lớn, những xe khác động lực hoàn toàn là ngựa, cho nên Liễu Nguyệt Phi cũng trực tiếp dùng ngựa kéo.

      Lúc An Chiêu Hoa nhìn đến xe ngựa này vô cùng ghen tị. Ả vẫn luôn muốn có cỗ xe như vậy, đáng tiếc là nó rất quý, cha ả khẳng định cho mua! Nhìn thêm vài lần, che giấu hâm mộ trong lòng, sau đó ả phất tay áo trực tiếp lên xe ngựa của mình, nhắm mắt làm ngơ!

      Lúc này đoàn sứ giả cộng thêm đội ngũ đưa dâu tổng cộng hơn ba ngàn người, cả trăm xe ngựa, là thanh thế to lớn, Lâm Sùng cũng tự hào. Bắc Sát bây giờ tuy là phụ quốc nhưng cũng thể bạc đãi nữ nhi!

      Liễu Nguyệt Phi vừa lên xe ngựa liền bỏ khăn hỉ xuống, bước đến giường ngủ phía sau! sai, thiết kế cỗ xe này chính là để khi nàng xa bị lắc lư, còn có thể ngủ thoải mái, mặt sau xe ngựa là giường lớn hai người, phía trước là ghế ngồi loại sofa, thiết kế có chút giống khoang xe lửa ở đại!

      Cho nên khi An Chiêu Hoa mặt mày xám ngoét ngồi xe ngựa lắc lư lắc lư, Liễu Nguyệt Phi sớm ngủ thoải mái giường lớn……

      Lúc nửa đêm, đoàn xe dừng lại trong rừng cây, trước thấy thôn, sau thấy điếm*, chỉ có thể tạm thời ở nơi hoang dã này nghỉ qua đêm.

      (R: điếm: nhà trọ, khách điếm).

      An Chiêu Hoa vốn lúc cũng gặp qua loại tình huống này, nhưng bây giờ vừa vặn tìm được cơ hội đến trách tội Liễu Nguyệt Phi, ả đương nhiên bỏ qua, liền nổi giận đùng đùng xuống xe ngựa, bước đến trước cỗ xe xa hoa, cả giận : “Đều tại những người này, nhiều thứ linh tinh như vậy, làm hại lộ trình chúng ta cũng chậm lại, ngay cả Duy thành trong kế hoạch cũng đến được, chỉ có thể ở nơi hoang dã này ngủ lại đêm!”

      Liễu Nguyệt Phi vừa khéo tỉnh lại, nghe được những lời này liền sửa sang lại quần áo, được Thanh Nhi nâng bước xuống xe. Nhìn bộ dáng nữ trang của An Chiêu Hoa, nàng cũng ngạc nhiên. Lúc trước bảo Huyền Thiên ra thân thế của ả nên cũng biết được ả là nữ nhi của Trưởng Công chúa, được Hoàng đế Nam Tề phong là Quận chúa.

      “Quận chúa nếu ngại bản cung kéo chân các ngươi có thể trước a. Cũng ai bảo các ngươi phải theo!”

      “Chúng ta hảo tâm hộ tống, ngươi cư nhiên cảm kích?” Sắc mặt An Chiêu Hoa đại biến, Liễu Nguyệt Phi cư nhiên biết được thân thế của ả?

      “Hộ tống? Lần này các ngươi đến tổng cộng năm trăm người, chúng ta lại là hơn hai ngàn. Ai hộ tống ai, Quận chúa còn chưa ràng sao?” Liễu Nguyệt Phi cười , tùy ý Thanh Nhi nâng , chút cũng để An Chiêu Hoa vào mắt.

      An Chiêu Hoa bị làm lơ như vậy tất nhiên giận dữ chịu được, ánh mắt khẽ híp, Lâm Tường Vi a Lâm Tường Vi, xem ta trị ngươi như thế nào! Phất tay áo, xoay người rời hướng ngược lại, sau lưng ả là tiểu nha hoàn nhanh chóng bước theo.

      Liễu Nguyệt Phi lúc này quay đầu nhìn bóng lưng An Chiêu Hoa, mặt mang ý cười, vẫn còn non lắm.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 46: Bảo nàng học quy củ?
      Edit: Ring.


      Lúc này Mộc Khinh cũng từ xa bước đến nhìn nàng cái, đầu tiên là ngớ người, sau đó hồi thần, tự trách bản thân thất lễ, vội vàng “Bữa tối chuẩn bị tốt, còn xin Công chúa chấp nhận chút. ”

      Liễu Nguyệt Phi cười “Có ăn là được rồi, bản cung cho tới bây giờ cũng khắt khe. Về sau những ngày như thế này còn dài, Mộc đại nhân có thể dùng đồ cưới của bản cung để mọi người cải thiện bữa ăn chút!”

      Liễu Nguyệt Phi chính là số gà, thỏ cùng gạo, trứng. Nàng cũng nghĩ mang những thứ đó đên Nam Tề, chẳng lẽ muốn mở trại chăn nuôi sao?

      Mộc Khinh tất nhiên cũng biết lời nàng là đến cái gì, gật đầu : “Đa tạ Công chúa!”

      “Mộc đại nhân cần khách khí, về sau còn có nhiều chuyện phải phiền Mộc đại nhân!” Liễu Nguyệt Phi khách khí , giáo dục ở đại dạy nàng trở thành người trong ngoài khác biệt.

      “Công chúa lo lắng nhiều rồi.” Mộc Khinh lại chuẩn xác trả lời, nghĩ đến về sau nàng còn có chuyện gì phiền đến , chuyện của nữ nhân, cũng muốn quản nhiều.

      Liễu Nguyệt Phi cười , Mộc Khinh này phản ứng đúng là mau. Nàng cũng gì nữa, chỉ cáo từ với Mộc Khinh rồi tản bộ hướng khác.

      Lúc này Thanh Nhi bỏ mặt nạ xuống, khôi phục tướng mạo sẵn có, Liễu Nguyệt Phi thấy vậy có chút hâm mộ, nàng khi nào mới có thể mang tấm da này nữa a, nhưng là trước mắt muốn đứng bên cạnh sư phụ cũng chỉ có thể chịu đựng.

      “Hoàng Nhi làm cái gì?”

      “Thiếu chủ gọi Hoàng Nhi đúng là gọi quen miệng luôn rồi nha, ha ha” Nghe vậy, Thanh Nhi đùa giỡn hai câu.

      “Thế nào, muốn khôi phục tên cũ sao?” Liễu Nguyệt Phi hếch mặt. Hừ, nha đầu này cư nhiên dám đùa giỡn nàng.

      “Vẫn là cần, tên này có vẻ bình dị gần gũi hơn, tên lúc trước vừa ra mọi người chạy biến!” Thanh Nhi vội vàng , thấy thiếu chủ có vẻ tức giận, trong lòng nàng cũng biết là giả vờ.

      “A, tiểu nha đầu lá gan lớn!” Liễu Nguyệt Phi bĩu môi, xem ra nha đầu này là bị Hoàng Nhi đanh đá kia làm hỏng rồi.

      “Thiếu chủ, cũng đừng chế nhạo em, em là thấy có vẻ nhàm chán nên mới hai câu. Hoàng Nhi a, vừa lòng thức ăn, đến Duy hành mua chút đồ ngon rồi.” Thanh Nhi vội vàng chỗ Hoàng Nhi , cũng biết chính mình phải đối thủ của thiếu chủ.

      “A, nha đầu kia chạy đúng là lẹ!” Liễu Nguyệt Phi nhún vai, cùng Thanh Nhi trở lại xe ngựa, suy nghĩ xem lát nữa nên lừa đồ ăn từ tay Hoàng Nhi như thế nào!

      ~

      Ngày thứ hai, đoàn xe sớm xuất phát, tốc độ cũng nhanh hơn so với hôm trước. Nếu cứ tiếp tục rề như vậy, chừng đến kịp kinh thành, để Ngạo Vương mình ngày đại hôn!

      Tất nhiên, Liễu Nguyệt Phi vẫn nằm giường ngủ, đoàn xe có hay cũng ảnh hưởng đến nàng. Công nghệ cao chính là thoải mái.

      An Chiêu Hoa lúc này dẫn theo ma ma bước lên xe ngựa, đến tìm Liễu Nguyệt Phi, biết nàng còn ngủ, lại nhìn đến xa hoa thoải mái trong xe, trong lòng tức giận phải chút. Dựa vào cái gì nàng có thể hưởng thụ đến như vậy?

      “Lâm Tường Vi, ngươi đứng lên cho ta! Giờ này cư nhiên vẫn còn ngủ, ra thể thống gì!”

      Hoàng Nhi nhướn mày nhìn bộ dáng An Chiêu Hoa nổi trận lôi đình, thiếu chủ nhà nàng lúc rời giường tính tình rất xấu, An Chiêu Hoa sắp hay ho rồi.

      Quả nhiên, Liễu Nguyệt Phi ngủ mơ đột nhiên bị đánh thức, trong lòng cực độ vừa ý dùng sức đá văng cái gối đầu ra ngoài, vừa khéo đánh trúng chân An Chiêu Hoa khiến ả bị đau mà quỳ xuống.

      (R: gối đầu hồi xưa xài là gối cây á).

      Hoàng Nhi nhìn màn này mà nghẹn cười. An Chiêu Hoa, tự làm tự chịu!

      “Lâm Tường Vi, ngươi cư nhiên dám đánh ta?” An Chiêu Hoa cố gắng đứng dậy, đau đớn so ra còn kém hơn tức giận. Từ đến lớn, ai dám đối với ả như vậy? Ả thế nào cũng phải lột da Lâm Tường Vi, xem nàng còn dám ngang ngược nữa hay !

      “Lí ma ma, Lâm trắc phi liền giao cho ngươi, dạy nàng quy củ cho tốt, đây chính là Hoàng hậu phân phó!” An Chiêu Hoa cố ý lớn tiếng với Lí ma ma, cũng chính là với mọi người bên ngoài. Này là người Hoàng hậu Nam Tề phái tới, ai dám nghe?

      Lí ma ma nghe vậy, dùng giọng loa công suất lớn vô cùng giống Dung ma ma* trả lời: “Nữ tì biết được!”

      (R: Dung ma ma: nhân vật trong Hoàn châu Công chúa, nổi tiếng độc ác. Này chắc mọi người cũng lạ

      [​IMG]).

      xong, liền nâng lên bắp chân trọng lượng đến Liễu Nguyệt Phi, mỗi bước đều làm sàn gỗ phát ra tiếng kêu bình bịch, chuẩn bị nắm lỗ tai Liễu Nguyệt Phi kéo lên. Ai ngờ Liễu Nguyệt Phi bạo phát lúc rời giường thấy người đến là kẻ xa lạ, suy nghĩ cước đá văng bà ta ra.

      Nhất thời, bên trong xe ngựa vang lên tiếng kêu ai oán “A……”

      Ầm ỹ như vậy, Liễu Nguyệt Phi cũng ngủ được nữa, trực tiếp ngồi dậy nhìn Lí ma ma đứng lên, mắt lạnh hỏi “Ngươi là ai?”

      Lí ma ma thấy ánh mắt dọa người của Liễu Nguyệt Phi liền dại ra, dám nhiều lời nữa.

      An Chiêu Hoa thấy vậy, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, đương nhiên ả thấy được ánh mắt như muốn ăn thịt người của Liễu Nguyệt Phi, đắc ý “Hoàng hậu nương nương phái Lí ma ma tới dạy ngươi quy củ, ta nhắc nhở ngươi, sau lưng Lí ma ma là có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa nha.”

      Ả cho rằng như vậy có thể dọa được Liễu Nguyệt Phi, nhưng ai ngờ Liễu Nguyệt Phi chút cũng nghe lọt tai.

      Nàng híp mắt đánh giá Lí ma ma trước mặt, dạy quy củ sao?

      Lí ma ma bản thân có chút sợ hãi, nhưng khi nghe được lời An Chiêu Hoa , lá gan cũng lớn lên, sau lưng bà ta là Hoàng hậu nương nương, Lâm tường Vi thân chỉ là Trắc phi của Ngạo Vương, có thể làm gì được?

      Thấy Lí ma ma khôi phục sắc mặt, Liễu Nguyệt Phi cũng biết ả nghĩ gì, trong lòng hừ lạnh, quy củ?

      “Hoàng Nhi, mang chút nước đến, bản cung muốn rửa mặt, Thanh Nhi tới hầu hạ bản cung mặc quần áo.” Liễu Nguyệt Phi chậm rãi đứng lên, chút cũng để Lí ma ma vào mắt.

      Lí ma ma sao có thể chịu được bị người khác làm lơ như vậy? Trước giờ ả dạy hậu cung tần phi nhiều đến đếm được, ai phải bị ả trị thành dễ bảo? Lâm Tường Vi này chính là nhuệ khí quá lớn, nên diệt chút, bằng về sau được sủng ái còn ra gì?

      “Trắc phi hẳn là chính mình tự mặc, về sau còn hầu hạ Vương gia thay quần áo!” Loa công suất lớn của Lí ma ma lại mở lên, nghiêm trang .

      Liễu Nguyệt Phi liếc mắt nhìn ả cái, đúng là giống Dung ma ma, cho tới bây giờ đều là sư phụ mặc quần áo cho nàng thôi. Lúc này trong mắt nàng lên tia sáng giảo hoạt, nhìn Lí ma ma, đùa giỡn “Hầu hạ Vương gia mặc quần áo vậy cũng phải mặc nam trang mới được a. Bản cung tại mặc là nữ trang, muốn rèn luyện cũng có cách, chẳng lẽ Lí ma ma muốn tìm nam nhân đến cho bản cung hầu hạ?”

      “Làm càn.”

      “Lớn mật!”

      Lí ma ma cùng An Chiêu Hoa đồng thanh , Liễu Nguyệt Phi nhìn hai người, cười “A, hai vị đúng là trăm miệng lời!”

      An Chiêu Hoa lúc này mặt ửng đỏ : biết nhục nhã!”

      Lí ma ma lại tiếp chút ra dáng!”

      Nghe vậy, nụ cười của Liễu Nguyệt Phi đột nhiên biến mất, ánh mắt sắc bén bắn về phía hai người, : “Bản cung đường đường đệ nhất Công chúa Bắc Sát, Quận chúa cùng ma ma mắng như vậy sợ trở thành tội nhân khiến hai nước chiến loạn sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :