1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[XUYÊN KHÔNG] HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM - MÈO PHIÊU LƯU (154c + 3PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 15: Hoàng tử Điền Thần Chích.
      Edit: PT a.k.a Ring
      Nguồn: http://ptring.wordpress.com/


      bữa ăn sáng những quý phi lại ăn thấp thỏm yên, cũng chỉ có Hủ Liên cùng Linh Lung bình tĩnh nhất. Xem ra lần này, bọn họ biết được Hoàng hậu nương nương cũng phải kẻ ngốc, tuy bị Hoàng Thượng vắng vẻ, nhưng vẫn thể coi thường.


      Dùng xong đồ ăn sáng, Hủ Liên cho những cung nữ vẫn theo hai bên lui xuống, mình người trong hậu hoa viên. Cái oi bức giữa hè tại chỗ bóng cây rậm rạp mát mẻ ở đây lại có vẻ đáng kể, nhìn hoa cỏ hai bên được chăm sóc chu đáo, tâm tình Hủ Liên cũng thả lỏng chút.


      “Bốp. . .” hòn đá thẳng tắp hướng bay tới, bị tránh thoát trong gang tấc. Hủ Liên hơi nhíu đôi mi thanh tú, nhìn lên thân ảnh cây. đứa nhóc chừng bảy, tám tuổi ở làm mặt quỷ với , rất hiển nhiên vừa rồi chính là cậu ra tay.


      “Xuống đây.” Vẫn bình tĩnh như trước với đứa cây “Đừng để ta lần thứ hai.”


      “Ta sao phải nghe lời ngươi, biết ta là ai ?” Cậu bực bội đứng ở cây, hai tay chống nạnh nhìn xuống Hủ Liên.


      “Ngươi xem ngươi là ai?” Hủ Liên đạm mạc nhìn đứa bướng bỉnh, loại trẻ con bị làm hư này là ghét nhất.


      “Ta là Điền Thần Chích, đúng là hoàng tử, ngươi sợ rồi sao, còn mau mau quỳ xuống cho ta.” Nhìn bộ dạng cằm muốn chĩa lên trời của cậu, Hủ Liên lại nhìn xuống thân cây dưới chân cậu bé, mơ hồ có dấu hiệu sắp gãy. Gọi là Điền Thần Chích có cái gì đáng khoe, ra là nhi tử của Điền Triết Hiên, thảo nào ấu trĩ như vậy.


      “Ta ngươi xuống đây.” Hủ Liên tiến lên vài bước, đứng ở ngay phía dưới cậu, .


      “Có bản lĩnh ngươi lên đây nha.” Điền Thần Chích chưa từng bị người khác dùng khẩu khí ra lệnh, có chút tức giận đứng cây hô.


      “Rắc. . .” Quả nhiên thân cây bị gãy, Điền Thần Chích kêu to, đầu hướng đất rơi xuống. chậm mà xảy ra nhanh, Hủ Liên cấp tốc bắt được chân cậu bé, miễn cho cậu số phận đầu nở hoa. Thực là chỉ mành treo chuông, cũng may Hủ Liên phản ứng tương đối nhanh.


      “Mau buông ta xuống.” Điền Thần Chính bị treo ngược bực bội đạp chân, đáng tiếc bị Hủ Liên nắm chặt có cách nào đá văng ra.


      “Tuổi còn lại vênh váo tự đắc như thế, ỷ vào thân phận bản thân rêu rao, ngươi như vậy sau này có thể nào thành tài.” Hủ Liên hé ra mặt lạnh, nhìn Điền Thần Chích mặt đỏ bừng, chính là chịu buông ra.
      fujjko thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ĐỀN BÙ THÊM CHƯƠNG CHO CÁC BẠN VÌ NGÀY HÔM QUA K POST NHÉ!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 16: Côn bảng dưỡng ra hiếu tử.
      Edit: Song Ninh a.k.a Tiểu Vàm.
      Beta: PT a.k.a Ring.
      Nguồn: http://ptring.wordpress.com/



      “Điện…Điện hạ…” Mấy người nghe tiếng mà đến lại thấy Hoàng hậu xách Hoàng tử lên, sợ đến ngừng dập đầu mặt đất. “Nương nương…Nương nương, xin người hãy bỏ qua cho điện hạ, điện hạ tuổi còn hiểu chuyện, xin nương nương tha cho điện hạ.”

      nên cầu xin tha thứ cho ta, cầu xin nữ nhân này làm chi?” Điền Thần Chích rất có cốt khí hô. “Ngươi có bản lĩnh bỏ ta xuống.”

      “Có cốt khí là chuyện tốt, nhưng mà vừa nãy ngươi lấy đá ném ta sai sao? Đối với trưởng bối như vậy là sai sao?” Hủ Liên nhìn sắc mặt hồng hồng của Điền Thần Chích, cũng biết cậu kiên trì được bao lâu nữa. “Mau xin lỗi cho ta.”

      “Ngươi mơ tưởng, bất quá ngươi cũng chỉ là nữ nhân của phụ hoàng, ta lại là nhi tử duy nhất của người, nếu như phụ hoàng biết ngươi đối với ta như thế, nhất định chém đầu ngươi.” Hủ Liên vừa mới nghĩ cậu bé có cốt khí, lại nghe cậu như thế, tức giận ngồi lên tảng đá bên cạnh, đặt Điền Thần Chích lên đùi.

      “Các ngươi xoay chỗ khác cho ta.” Đám cung nữ kinh ngạc nhìn động tác của Hủ Liên, nhất thời lo lắng dám động. nghe thấy sao?”

      “Ngươi muốn làm gì? Mau buông.” Điền Thần Chích nằm ngang đùi Hủ Liên, thấy sắc mặt dị thường lãnh khốc của , trong tâm bỗng có dự cảm lành.

      “Bốp, bốp, bốp, cho ngươi nghe lời.” Kéo quần cậu xuống, Hủ Liên chút do dự nâng tay đánh lên cái mông nho của Điền Thần Chích.

      thanh vang lên, các cung nữ liền quỳ rạp xuống đất. Các nàng thấy cũng biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng các nàng dám ngẩng đầu nhìn, rất sợ làm Hoàng hậu nương nương vui. “Nương nương…Nương nương…”

      “Oa…Ta sai rồi!” Điền Thần Chích vốn chịu đựng muốn xin lỗi rốt cuộc cũng chịu nổi đau đớn mông mà cầu xin tha thứ. Hủ Liên ngừng lại, mắt nhìn cái mông sưng đỏ của cậu, nhàng giúp cậu kéo quần lên.

      “Lần sau để ta thấy ngươi tái phạm, buông tha ngươi đơn giản như vậy đâu.” đứng lên, sửa sang lại y phục có chút nhăn, nhìn Điền Thần Chích mặt đầy nước mắt nước mũi.

      “Ngươi tên là gì?” Điền Thần Chích hít cái mũi sưng đỏ, quật cường nhìn Hủ Liên.

      “Hỏi người khác cần dùng từ ‘làm ơn’ sao?”

      “Làm ơn, xin hỏi, ngươi tên là gì?” Hiển nhiên là chưa từng như vậy, Điền Thần Chích có chút cứng nhắc.

      “Nam Cung Hủ Liên”
      fujjko thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 17: Hoàng tử mười phần cá tính.
      Edit: Song Ninh a.k.a Tiểu Vàm.
      Beta: PT a.k.a Ring.
      Nguồn: http://ptring.wordpress.com/


      “Ngươi chính là Hoàng hậu?” Điền Thần Chích khập khiễng vòng quanh Hủ Liên nhìn nhìn lại.“Ngươi đẹp bằng các phi tần khác của Phụ hoàng.”

      “Còn tuổi mà có thể lý giải nữ sắc như thế, hổ là con Điền Triết Hiên.” Hủ Liên nhìn sắc mặt dò xét của Điền Thần Chích xoa xoa mông. “Mẹ đẻ của ngươi là vị Quý phi nào?”

      “Mẫu phi của ta sinh ta khó, nên chết khi sinh ta.” Điền Thần Chích măt có vẻ gì khổ sở đơn giản ra.

      “Cho dù vậy, ngươi cũng thể vì thế mà hạ thấp cầu đối với bản thân. Với tư cách là Hoàng tử, sau này chính là nên dốc sức mình vì triều đình, vì nước nhà. Chẳng lẽ ngươi nghĩ sau này suốt đời ở trong cung mình ngắm nhìn tiểu thiếp sao?” Hủ Liên cũng vì thân thế của cậu mà hảo ngôn tương đãi*, ngược lại còn vô cùng sắc bén chất vấn.

      (R: hảo ngôn tương đãi: dùng lời lẽ hòa nhã)

      Điền Thần Chích lẳng lặng nhìn Hủ Liên, cuối cùng chậm rãi lộ ra khuôn mặt tươi cười. cần ngươi ta cũng biết, bất quá ta muốn nhiều tiểu thiếp như vậy làm gì, ta cũng phải là Phụ hoàng. Đại thẩm, ngươi cứ yên tâm .”

      Nhìn Điền Thần Chích xong bỏ chạy, Hủ Liên mặt dần dần nở nụ cười. Lúc đầu chỉ là nhàn nhạt cười, cuối cùng đột nhiên ôm bụng cười to. “Ta phải là Phụ hoàng, ha ha ha ha, ta phải là Phụ hoàng…”

      Hủ Liên hiếm khi cười ngừng như lúc này, trước đây nổi tiếng lãnh khốc, ngoại trừ cần phải mỉm cười lấy lệ, hầu như chưa từng cười tình, ngày hôm nay thấy nhi tử Điền Triết Hiên về phụ thân cậu như vậy, rất buồn cười.

      “Hoàng hậu, là chuyện gì khiến ngươi cười thoải mái như vậy?” Điền Triết Hiên ngay từ đầu vốn ở nơi bí mật gần đó quan sát , vừa rồi hiển nhiên đem màn thu hết vào mắt. ngờ Hủ Liên vốn có biểu tình gì lại có thể có dáng tươi cười mỹ lệ sáng lạn đến thế, nhất thời quên mất chính mình là rình coi, ma xui quỷ khiến tiến lên tiếp lời.

      “Hoàng thượng phải nghe thấy hết rồi sao?” Thu lại vẻ mặt tươi cười, Hủ Liên bắt đầu khôi phục lại biểu tình bình tĩnh.

      “Hoàng hậu thực là biết cách dạy trẻ , vừa giữ thể diện cho Hoàng nhi, vừa dạy dỗ tốt.” Điền Triết Hiên ho khẽ vài tiếng, ngờ Hủ Liên sớm phát ra có mặt của .

      “Người khi còn bé cũng bị phụ thân đánh như thế thôi.” Hủ Liên thốt ra mới biết mình sai, trước mặt thất lễ với Điền Triết Hiên này, là sai rồi.
      fujjko thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 18: Vương gia ma mị.
      Edit: Song Ninh a.k.a Tiểu Vàm.
      Beta: PT a.k.a Ring.
      Nguồn: http://ptring.wordpress.com/



      “Tại sao ngươi biết?” Điền Triết Hiên ánh mắt nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào Hủ Liên. Hoàng hậu này quả nhiên đơn giản, ngay cả chuỵên khi còn bé của cũng đều biết. “Ai cho ngươi biết?”

      “Đại đa số đứa ở đây, khi còn , phải đều là bị phụ mẫu đánh sao?” Hủ Liên lảng tránh ánh mắt sắc bén, trấn định nhìn thẳng . biết lúc này nếu có mảy may chùn chân, nhất định bị nam nhân này đánh cho vạn kiếp bất phục.

      ra là vậy, xem ra trẫm lo lắng nhiều rồi. Nếu Hoàng hậu hiểu việc giáo dục trẻ như vậy, Hoàng nhi giao cho ngươi chiếu cố. Tối nay ta cho Hoàng nhi đến ở Khôn Trữ cung của ngươi. Trẫm còn chút công văn phải xem, nên trước, thể cùng Hoàng hậu ngắm hoa, tiếc quá.” Nhìn bóng xa dần, Hủ Liên yên tâm, bất quá ngẫm lại lời mới vừa rồi đúng là buồn cười.

      “Điền Triết Hiên, rốt cuộc là người như thế nào đây?” Cho dù đứng ở trong bóng cây, hơi nóng cũng ngừng gặm nhấm, làm Hủ Liên cảm thấy buồn bực. Mùa hè, mùa hè trong cung dường như dài dằng dặc .

      “Hoàng hậu chính là nghĩ đến Hoàng thượng sao?” Từ giữa vườn ra thân ảnh cao to, thanh trầm thấp hữu lực. Hủ Liên xoay người nhìn vị khách mời mà tới này, làm sao trong cung mọi người ai cũng thích trốn ở chỗ bí mật thế?

      “Là Hoàng hậu, trong tâm dĩ nhiên là nghĩ tới Hoàng thượng rồi.” Hủ Liên cùng nam nhân này mặt đối mặt, chỉ biết đó là người tà, ánh mắt sắc bén như đao, nhìn thế nào gương mặt cũng chút thiện cảm. Như vậy khi cười còn lộ ra nét mị hoặc, quả thực quỷ dị đến cực điểm.

      “Ta là Vũ vương Điền Triết Dực, Hoàng hậu phải nhớ kĩ. Nếu như có ngày, trong tâm Hoàng hậu chỉ có mình Hoàng thượng, nhớ cho ta biết.” Đứng trước , khiến Hủ Liên có cảm giác bị áp bách.

      “Vương gia quá rồi, ta cũng chỉ là nữ nhân, nếu thành thân, tất lấy phu làm trời. Vương gia vậy, chẳng lẽ ám chỉ ta bất trinh sao?” Ngẩng đầu e dè, trừng mắt nhìn thẳng “Xin Vương gia hãy tự trọng.”

      “Gọi Điền Triết Dực, hoặc là Dực. Nếu nàng biết người của Nam Cung gia được Hoàng huynh sủng hạnh mà giác ngộ, ta chỉ là Vương gia danh nghĩa mà thôi, lưu ý gia thế bối cảnh, theo ta có thể phải ở trong thâm cung hiểm độc. Lẽ nào nàng hiểu ý ta sao?”
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :