Chương 10 Ngày hôm sau, thấy cha mẹ Sở Chiến xuất , hình như vẫn chưa rời giường, lão gia cùng lão phu nhân cũng mạnh mẽ a. Sở lão gia cả đời chỉ mình lão phu nhân, chưa từng nạp thiếp. Nghe năm đó Hoàng thượng ban thưởng cho ông mĩ nhân nhưng bước vào cửa bị đuổi ra ngoài. Sở lão gia còn : “Trong mắt ta chỉ có phu nhân, tất cả những người khác đều để ý. Thế cần gì phải lãng phí thời giờ của các nương khác, các nàng cũng cần tìm kiếm hạnh phúc của mình”. Lời này rất cao, làm cho Sở phu nhân chút quan hệ với chuyện này cũng có. Tính cách này hình như cũng di truyền, tại Sở Chiến 20 tuổi mà ngay thị thiếp trong nhà cũng có. Hoan Hoan cũng vì thế mà có ai chơi đùa, cuộc sống vô cùng nhàm chán. Lại nhớ tới những minh tinh ở kiếp trước, khi dùng đồ gì nưa có thể mang bán đấu giá, mới nghĩ tới Sở Chiến. Thực ra năm đó nàng còn định lôi kéo Thái tử làm việc cho mình. Nhưng lại nghe Thái tử tương lai chính là vua nước, làm vậy rất tốt, gây tổn hại đến hình tượng quốc gia nên đành thôi. Vì vậy Thái tử mới tránh được kiếp này. Đáng tiếc là Hiên Màn Xa biết điều đó, vẫn chưa nhận ra điểm tốt của vị trí Thái tử này. Hôm nay Hoan Hoan tính ra ngoài dạo phố, mà hình như cũng lâu rồi Sở Chiến xuất bên ngoài. Dù có danh tiếng nhưng cũng thể để người hâm mộ thất vọng được. Đột nhiên lại nhớ tới nam tử tìm được mấy hôm trước, biết bay giờ thế nào. Hỏi thăm quản gia, biết được chỗ ở, Hoan Hoan lập túc xem. Tiếc Hiểu vẫn dùng bữa, động tác vô cùng ưu nhã. Mái tóc đen buộc lên mà buông xõa xuống, tấm áo khoác tùy tiện hôm nọ được thay bằng kiện áo choàng tím, vừa nhìn biết là hàng thượng đẳng. Gió thổi qua làm tóc đen tung bay, là cảnh đẹp ý vui, khiến cho người ta tâm thần nhộn nhạo. Hoan Hoan khẽ nuốt ngụm nước bọt. Tiếc Hiểu liếc nàng cái, tiếp tục ăn điểm tâm. Nha đầu này, dám ném vào đây để ý rồi chạy cùng tình lang thân mật suốt hai ngày nay, đến giờ mới xuất . “Oa, Tiếc Hiểu, ta quả nhìn nhầm người, ngươi rất soái, nếu ra ngoài biết mê hoặc biết bao nhiêu thiếu nữ”. Tiếc Hiểu khóe miệng co giật, liếc nàng cái rồi lại tiếp tục dung bữa. Lời vô nghĩa như vậy cũng lười phản ứng. “Hiểu Hiểu, chúng ta ra ngoài ” “Phốc xuy…” “Phốc xuy…” Ám vệ nấp trong viện tức sặc nước bọt. Thầm nghĩ nha đầu này lại dám gọi chủ tử là Hiểu Hiểu. Nàng chết chắc rồi, chủ tử nhất định chưởng đập chết nàng. Tiếc Hiểu phun hết cháo ra ngoài. Hiểu Hiểu, xưng hô gì buồn nôn vậy, gương mặt tuấn tú lập tức đen như đít nồi. “Gọi ta Tiếc Hiểu hoặc Tiếc công tử”. Tiếc Hiểu nghiến răng từng chữ , muốn bổ đầu nàng ra xem trong đó chứa cái gì. Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, đây mà là tên gọi nam nhân sao? “ được, gọi tên hay Tiếc công tử nghe xa cách” Vẻ mặt như ngươi là người của ta, gọi Hiểu Hiểu mới thể được quan hệ này. Về sau những nương kia tìm tới ta, mới có thể chiếm được chỗ tốt. Ám vệ xung quanh đều kinh ngạc rớt cằm, chủ tử thế nhưng đập chết nha đầu này, thực có ra tay. Ám vệ Giáp: Đầu óc chủ tử bị nước vào. Ám vệ Ất: Cũng có thể chủ tử bị cửa kẹp Ám vệ Bính: … Tiếc Hiểu nghiến răng ken két, sắc mặt đen kịt liếc nhìn Hoan Hoan, trong lòng bất mãn. “Được rồi, ăn nhanh lên, chúng ta cùng dạo phố’.
Chương 11 Nhìn Tiếc Hiểu, Hoan Hoan rất đạo đức nở nụ cười, tròng mắt khẽ đảo, thầm nghĩ có nên nhắc nhở chút , vạn nhất đả thương nàng biết làm thế nào. Chỉ vì cái tên mà tức giận với nàng, xem ra cũng là người tính tình nóng nảy, cứ đề phòng trước vẫn hơn. “Hiểu Hiểu, chúng ta đều là người văn minh, lúc ra ngoài, ngươi tuyệt đối được tuỳ tiện động tay động chân nha” Hoan Hoan nịnh nọt cười cười với Tiếc Hiểu. Tiếc Hiểu trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này biết nghe lời, cho gọi mà nàng vẫn gọi, nếu cho chút giáo huấn biết sợ. Hoan Hoan bỗng thấy đầu óc choáng váng, phát mình nằm sấp người đùi Tiếc Hiểu, từ mông truyền đến hồi đau nhức. “Hiểu Hiểu, sao lại đánh ta?” Hoan Hoan cố gắng giãy dụa muốn đứng lên nhưng lại bị đè chặt hơn, thể động đậy. “Gọi ta Tiếc Hiểu hoặc Tiếc công tử, biết chưa?” cỗ mùi thơm ngay bay vào mũi Tiếc Hiểu, là mùi hoa quế, nhàn nhạt mà dễ chịu. “Ta cứ kêu Tiếc Hiểu đấy, hừ” “Bốp” mông lại bị đánh cái đau điếng. “Ngươi tên khốn kiếp này, lại dám đánh ta, xem ta thu thập ngươi thế nào” nương à, nếu đánh lại còn có thể nhận thua mà, cố gắng kháng cự làm gì. Ám vệ xung quanh đều thầm mặc niệm cho nàng. Hoan Hoan cố hết sức giãy dụa nhưng vẫn thoát được khống chế của Tiếc Hiểu. Người này cũng quá để bụng , chỉ vì cái tên mà đánh nàng. Hừ, cứ đợi đấy. Sau này nàng nhất định mang tất cả quần áo của bán cho những thứ háo sắc kia, hơn nữa còn là người xấu nhất. Tỷ như con lớn nhà Vương nhị gia, dáng người mập mạp, eo như cái cột nhà lớn, mặt còn có hai nốt ruồi to. Còn có Lý Đại Hoa con Lý Toàn bị méo miệng, cười mà như khóc nữa, Vừa nghĩ đến đây, toàn bộ tức gận liền tiêu tan. “Còn dám gọi?” Tiếc Hiểu ghé sát vào tai Hoan Hoan, thanh trầm thấp nồng hậu, lạnh giọng uy hiếp. “Được rồi được rồi, Tiếc Hiểu Tiếc Hiểu, đường đường nam tử hán cũng khi dễ ta” Hảo hán chịu thiệt thòi trước mắt. Hoan Hoan vuốt lại y phục bị nhăn, lòng thầm đem mười tám đời tổ tông nhà Tiếc Hiểu ân cần hỏi thăm. “Ngươi ăn xong chưa, chúng ta ra ngoài” Tiếc Hiểu liếc nàng cái: “ ” Hai ngày nay nghe được rất nhiều thứ, nữ nhân này mỗi khi nhàm chán đều cầm đồ Sở Chiến từng dung qua đem bán cho những thiên kim giàu có. cũng có chút thưởng thức nàng, toàn bộ tiền kiếm được nàng đều dùng để cứu tế dân chạy nạn, cũng thuân tiện nhặt được mang về. Mà Sở Chiến kia cũng đơn giản, Cùng Thái tử thân thiết như vậy, lại cực cưng chiều nữ nhân tên Hoan Hoan này, vẫn luôn phối hợp với nàng, nàng muốn gì cũng đều cho cái đấy. Nữ nhân này chính là dung than phận thiếu phu nhân tồn tại. Sở Chiến căn bản là kẻ sâu lường được, 14 tuổi bắt đầu xử lí công việc, đem việc làm ăn khiến cho phong sinh thủy khởi(*), lại có giao tình đơn giản với Thái tử và minh chủ võ lâm đương nhiệm, đối với nữ nhân này cũng càng là để tâm. Liếc nhìn Hoan Hoan, khóe miệng lộ ra nét cười quỷ dị khiến trông càng có vẻ tà mị. Xem ra sắp có trò hay rồi. --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- (*)Phong sinh thủy khởi: tức là gió khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc, có thể hiểu là mọi việc thuận buồm xuôi gió, làm ăn phát đạt. Chương 12 Sở phủ, trong thư phòng, Sở Chiến vẽ xong bức họa, sơn thủy hữu tình, thuận tiện viết ra bài thơ. Sở Chiến dung túng Hoan Hoan làm vậy cũng phải có nguyên nhân. Nhưng quan lại kia tham ô cũng nhân hối lộ, số tiền kia vốn sạch gì. Hơn nữa toàn bộ tiền kiếm được nha đầu kia đều mang cứu tế dân chạy nạn. Vừa lấy bớt của tư đám quan lại tham ô, vừa có thể giúp đỡ dân chúng, việc như thế sao lại giúp nàng. “Thiếu gia, người thiếu gia muốn tra, bọn thuộc hạ cái gì cũng tra được, chỉ biết là người thiếu phu nhân nhặt được ở trại tị nạn mang về” hắc y nhân quỳ trong phòng, giọng lạnh như băng cung kính bẩm báo. Sở Chiến nhíu mày, đáy mắt là mảnh lạnh băng, trong con ngươi thoáng lên tia ngoan lệ. Ngay cả “Xích” cũng tra được, xem ra lai lịch người này . Lần này Hoan Hoan nhặt được phiền toái lớn rồi. “Xích” là tổ chức tình báo do và Thái tử cùng nhau thành lập nên. có chuyện gì Xích tra được cũng quá đáng. Nhưng tổ chức này cũng rất ít lộ diện. chưa từng nhận nhiệm vụ bên ngoài, hoàn toàn chỉ nhận lệnh từ và Thái tử. “Gần đây có hành động gì?” Lời lạnh như băng, hoàn toàn trái ngược với vẻ lười biếng ngày thường. Hắc y nhân nuốt ngụm nước bọt, sao lại xui xẻo như vậy chứ, hôm nay lại đến phiên mình trực ban. Chuyện khác tra được cũng thôi , nhưng cái này lại có liên quan đến Hoan Hoan nương đấy, ngàn vạn thể để xảy ra sơ sót. “ có hành động gì, chỉ là xung quanh viện xuất khá nhiều ám vệ, hơn nữa đều là cao thủ”. Có nên chuyện sáng nay Tiếc Hiểu đánh vào mông Hoan Hoan nương hay ? Có nên ? Cuối cùng, quyết đoán lựa chọn . Người nọ chính là đánh vào mông đấy, ra chừng bị đập cho đầu nở hoa. Dù sao thiếu gia cũng đâu hỏi chuyên này. “Tạm thời đừng động thủ, cứ tiếp tục theo dõi, phái thêm vài người theo bên cạnh Hoan Hoan” Thiếu gia à, bên cạnh Hoan Hoan nương có hơn hai mươi cao thủ rồi. tất cả đều có thể lấy địch trăm, người còn muốn phái thêm sao? Hắc y nhân thương tâm vỗ ngực, tại sao mình phải là Hoan Hoan? Nhìn đãi ngộ này xem, dù là Hoàng hậu nương nương cũng có tới hai mươi ám vệ tùy thời theo đâu. “dạ” long thầm thở dài, tiếng động lui ra. Sở Chiến vừa đặt bút xuống, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ. “Chiến Chiến, chúng ta thôi” Hoan Hoan đẩy cửa bước vào, Sở Chiến mỉm cười tới, tay cầm bức họa vừa vẽ xong đưa cho Hoan Hoan. “Của nàng” Sơ Chiến giúp Hoan Hoan chỉnh lại đầu tóc, trong mắt tràn ngập sủng nịnh. “Oa, Chiến Chiến tốt” . Hôn bẹp cái lên mặt Sở Chiến. Sở Chiến sao có thể bỏ qua, tay vòng quanh eo nàng, tay giữ chặt sau gáy, ngậm lấy cánh môi Hoan Hoan , đầu lưỡi cũng tiến vào trong miệng nàng tùy ý làm bậy, mới lưu luyến buông ra. Hoan Hoan giả bộ xấu hổ, đập Sở Chiến cái, Vừa nãy nàng còn tưởng làm ngay tại đây, nghĩ tới chỉ hôn cái xong việc. Xem ra tiểu bằng hữu Chiến Chiến đây cần phải dạy bảo lại. Bởi vì nơi này là thư phòng, bình thường ai được tiến vào nên Tiếc Hiểu bị ngăn lại ngoài cửa. Sở Chiến ôm eo Hoan Hoan, cùng với cái bong đèn điện áp cao là Tiếc Hiểu ra ngoài.