[XUYÊN KHÔNG] DÁM ĐỘNG PHU NHÂN CỦA SỞ THIẾU TA, DÙNG VÀNG ĐẬP CHẾT NGƯƠI (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      That long thich thi sao......hazz.......ko dap ung noi nguyen vong cua hoan ty thi cung la loi noi dau moi.....ko the nao tin yuong duoc
      honglakmotto thích bài này.

    2. motto

      motto Active Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      229
      Chương 4: Nam nhân này chính vàng.

      Hoan Hoan cầm theo nhiều bánh bao như vậy, trại tị nạn lại cách xa tới vài dặm, nếu bộ chắc mệt chết mất.
      Nàng liền trở về thuê chiếc xe ngựa, rất nhanh tới nơi.
      Hoan Hoan phân phó người đánh xe đem bánh bao cho những người già ngoài sáu mươi tuổi, trẻ em và phụ nữ có thai trước.
      Nàng nhảy xuống xe ngựa, thấy cạnh mấy thân câygần đấy ngay cả lá cây cũng còn. Ông trời của ta ơi, giờ là mùa xuân đấy, chẳng lẽ những thứ này đều bị dân tị nạn ăn hết sao? Xung quanh lại có năm ba người ngồi, toàn thân dính đầy đất, cho dù có tắm rửa sạch trông vẫn rách nát.
      Gần đấy còn có vài đứa trẻ vui đùa ầm ĩ, vừa trông thấy nàng liền chạy ngay tới.
      "Hoan Hoan tỷ tỷ, Hoan Hoan tỷ tỷ"
      "Đại Miêu à, mấy đứa làm gì vậy?". Nàng cũng ngại bẩn, tiến tới ôm mỗi đứa cái.
      "Hoan Hoan tỷ tỷ, lần trước tỷ dạy ta viết chữ, ta học xong rồi, để ta viết cho tỷ xem" Vừa mới là đứa lớn nhất trong đám trẻ, tên gọi Đại Miêu, năm nay bảy tuổi. Đại Miêu nhặt đại nhánh cây mặt đất viết chữ "thiện". Mặc dù nét chữ hơi xiêu vẹo nhưng mới học lần viết được vậy là rất tốt, đứa trẻ này thông minh.
      "Oa, Đại Miêu lợi hại, sau này nhất định lấy được nương tử mập mạp".
      "Phốc xuy..."
      Hoan Hoan lia ánh mắt hình viên đạn nhìn khắp xung quanh, nàng khen Đại Miêu, tên kia cười cái gì chứ.
      Đợi đến khi Hoan Hoan thấy mặt mũi tên kia, cũng nhịn được thốt lên hai chữ " nghiệt". Cổ đại là thừa thãi soái ca, tùy tiện nhìn quanh cũng tìm được cả đống. Hơn nữa đều là vẻ đẹp tự nhiên, giống những chàng mặt trát đầy phấn như ở đại. Lập tức hai mắt đầy tim hồng, chỉ thiếu điều chảy nước miếng nữa thôi.
      Tiếc Hiểu khoé miệng co giật, nữ nhân này biết xấu hổ sao. Ban ngày ban mặt lại nhìn chằm chằm nam tử xa lạ bằng vẻ mặt háo sắc như thế. Tuy vừa nãy nghe hai người chuyện, ấn tượng của về Hoan Hoan cũng tệ nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của nàng, hy vọng mình chưa từng tới nơi này.
      Khó khăn lắm Hoan Hoan mới định thần lại, nhìn người trước mắt. Nam nhân này có đôi mắt hoa đào dài , sống mũi cao thẳng,môi mỏng đại biểu bạc tình, làn da trắng nõn tinh khiết, nghiệt. Nế có thể, nàng nhất định mang quảng cáo rộng rãi, rồi lấy quần áo, đồ dùng của đem bán cho những tiểu thư háo sắc kia, lợi nhuận khẳng định là khó có thể tưởng tượng.
      Hoan Hoan vừa nghĩ hành động ngay, chỉ thấy cơn gió lướt qua, nàng đứng đối diện nam nhân nghiệt kia.
      "Vị đại ca này, biết ngươi có người chưa?" Hoan Hoan chậm rãi đánh giá kĩ, người này căn bản chính là cái cây hái ra vàng a, nhìn , nhìn , rực rỡ, chói mắt.
      Tiếc Hiểu khoé miệng co giật, đây là tán tỉnh mình sao? Cho dù vẫn chưa có người trong lòng cũng thê thảm đến mức thích nữ nhân cực phẩm này đâu.
      Chờ lâu thấy đối phương trả lời, Hoan Hoan lập tức điều kiện tước: "Đại ca, là thế này, nếu ngươi theo ta trở về, ta đảm bảo tới nửa năm ngươi có thể phát tài, cần ở trại tị nạn này nữa, thấy thế nào?" Vừa vừa vỗ vai đối phương, ra sức thuyết phục.
      Tiếc Hiểu bỗng thấy nữ nhân này có chút ý tứ, lại coi như dân tị nạn. Cúi đầu nhìng lại chính mình, vì vừa mới đánh nhau nên người có vết thương, y phục cũng hơi lộn xộn, quả là có chút chật vật.
      Đột nhiên rất tò mò về nữ nhân này.
      "Tốt"
      Lời này lập tức khiến Hoan Hoan đắm chìm trong tưởng tượng. Chỉ cần nghĩ đến cảnh các chen lấn, tranh giành nhau mua đồ dùng, quần áo của mĩ nam, rồi đem những bảo bối kia đưa cho mình, nàng liền vô cùng sung sướng.
      "Trần thúc, dẫn đường cho vị công tử này, chúng ta lập tức trở về". thể để cho tên kia có bất kì cơ hội đổi ý nào, cứ trở về trước rồi từ từ thương lượng sau. Vàng ơi, bạc ơi, tiền ơi, bảo bối ơi, mau tới đây với ta nào.
      Last edited: 14/11/14
      KhaiDoanh_347, lovenovel, hangcao13 others thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      @motto : chương 4 đâu nàng? sao chỉ có " hoan hoan cầm theo nhiều bánh bao như vậy, tr " rồi tịt luôn
      honglak thích bài này.

    4. motto

      motto Active Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      229
      @PHUONGLINH87^^ Ta ấn nhầm nút đăng bài:yoyo49::yoyo49::yoyo49: sửa lại rồi đó nàng:yoyo51::yoyo51:
      Last edited: 14/11/14
      PHUONGLINH87^^honglak thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      CHị ̣nh làm tú bà cung cấp nam sủng hay sao ấy nhỉ.....:yoyo48:............nam 9 có nổi mùi dấm chua ko ta...........có ai ngửi thấy gì ko..........:yoyo36:
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :