Chương 15 Mạc Phi Điềm sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi, ngừng thắt chặt khăn tay. Từ trước đến giờ, nàng chưa từng mất mặt như hôm nay, lại còn ở trước mặt người mình thích. Năm nay nàng đặt may 2 bộ quần áo, phỏng chừng hai ngày nữa có người đưa tới phủ. Vậy nên giờ có muốn may tiếp cũng phải đợi tới mùa xuân sang năm. “Hoan Hoan, lấy ba cây gấm kia , mỗi cây làm bộ.” Sở Chiến à, ngươi là vạch áo cho người xem lưng. Vừa mới Mạc tiểu thư người ta chỉ được làm hai bộ, giờ lại muốn cho ta đến ba bộ. ngươi muốn tỷ đây trở thành kẻ thù của tất cả phụ nữ sao? Hoan Hoan liếc trắng Sở Chiến cái, sắc mặt rất khó coi. “Ăn mặc đẹp chút, phải cũng để ta ngắm sao?” Sở Chiến sủng ái hôn lên mặt Hoan Hoan , làm cho Mạc Phi Điềm ở phía đối diện dễ dàng nhìn thấy. Hoan Hoan trợn trắng hai mắt, lại còn hôn, thấy đối diện còn có mĩ nữ nhìn ngươi chằm chằm sao, còn ở trước mặt người ta bày đặt ân ái. Thậm chí nàng còn tưởng tượng ra cái cảnh mình bị người hâm mộ Sở Chiến ném trứng thối, hình ảnh này, thực quá chân . Mạc Phi Điềm uất ức muốn khóc, người ta ràng ngay cả nhìn cũng thèm liếc mắt nhìn mình cái, còn ở trước mặt nàng cùng người khác tình chàng ý thiếp. Trong lòng hung hăng nguyền rủa Hoan Hoan nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, mặt hơi mỉm cười. “Hoan Hoan, ngươi cái gì vậy? Lâu rồi có gặp nhau, ta muốn tới thăm ngươi cũng được sao?” Mạc Phi Điềm thanh mềm mại tựa như bông, khẽ cười tiếng, nhanh chóng tới định cầm tay Hoan Hoan, ý định mượn cơ hội tiếp cận Sở Chiến. Nào ngờ tốc độ Sở Chiến còn nhanh hơn, đem Hoan Hoan rời xa vị trí vừa rồi tới hơn mét. Mạc Phi Điềm bị bất ngờ, lúc nãy lại chạy quá nhanh, đạp phải làn váy của mình, hoa hoa lệ lệ ngã ra đất. Bởi vì ngã quá đột ngột nên nha hoàn bên cạnh cũng kịp giữ lại, mà Sở Chiến căn bản có ý định giúp đỡ, mắt lạnh nhìn người té nằm mặt đất. “A…đau quá…” Mạc Phi Điềm chật vật ngồi dậy, da thịt mềm mịn cũng bị thương chảy ra máu. “Tiểu thư, người sao chứ?’’Nha hoàn bên cạnh lo lắng đỡ nàng ta dậy. “Ai nha, Mạc tiểu thư, người sao chứ?” Hoan Hoan hắng giọng, kêu Hứa chưởng quỹ mời đại phu tới. Nha hoàn đỡ Mạc Phi Điềm ngồi vào ghế nghỉ ngơi. Mạc Phi Điềm hàm răng cắn chặt, cánh tay bị thương rách mảng da lớn, biết có thể lưu lại sẹo hay ? Sở Chiến mắt lạnh nhìn hết thảy mọi chuyện, từ đầu tới cuối câu. Nữ nhân này tâm cơ sâu, bị khiêu khích, châm chọc mà vẫn còn suy tính lợi dụng Hoan Hoan Muốn mượn tay Hoan Hoan để bò lên giường , còn biết xấu hổ đòi dây cột tóc của mình. biết phần đuôi những cái dây đó đều có thêu hai chữ Hoan Hoan sao? Nữ nhân này là quá ngu xuẩn, hay muốn bò giường đến phát điên rồi? Đại phu rất nhanh tới, băng bó hồi, lại phải hết lần này đến lần khác bảo đảm để lại sẹo, mới được Mạc Phi Điềm nha hoàn buông tha cho chạy . “Mạc tiểu thư, ngươi cũng nên về trước dưỡng thương ” Kể từ khi cùng Sở Chiến phát sinh chuyện kia, Hoan Hoan liền đem tất cả những nữ nhân lại gần đều xem là tình địch cần phải loại bỏ. Mạc Phi Điềm xấu hổ lén nhìn Sở Chiến, rồi đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Đúng lúc đó… “Hoan Hoan, ngươi là tên khốn kiếp, gia liều mạng với ngươi” Chương 16: Mạc Phi Điềm xui xẻo “Hoan Hoan, ngươi là tên khốn kiếp, gia liều mạng với ngươi” thân ảnh từ đằng xa chạy đến, Sở Chiến ôm eo Hoan Hoan xoay vòng, nhàng tránh được. Người nọ kịp dừng lại, chưởng mạnh mẽ cứ thế mà đánh xuống Mạc Phi Điềm đứng bên cạnh, đánh bay nàng ta ra xa, dập người vào tường. “A…. phốc xuy…” lập tức phun ra ngụm máu tươi. “Tiểu thư” “Mạc Phi Điềm” Hoan Hoan cùng nha hoàn lúc nãy vội chạy đến bên người nàng ta, đỡ nàng ta đứng dậy. Tiếc Hiểu lạnh nhạt nhìn người xui xẻo vừa bị mình đánh trúng, từ ống tay áo móc ra viên thuốc, đưa cho nàng ta ăn. “ta chỉ dùng phần công lực, chết được đâu, nghỉ ngơi hai ngày sao” Lại trừng mắt nhìn Hoan Hoan , hận thể dùng ánh mắt giết chết nàng. “Tiếc Hiểu, sao ngươi lại…” Vừa ngẩng đầu nhìn lên, Hoan Hoan kinh hãi nuốt nửa câu sau lại. Y phục nhiều chỗ bị xé rách, cổ áo mở rộng, lộ ra lồng ngực đỏ hồng, mặt còn có mấy dấu màu đỏ. Đầu tóc rối loạn, mà mấy cái dấu đỏ chót mặt kia, có thể nhìn ra là son môi con , hình dạng kích thước cũng giống nhau, xem ra chỉ của người. Chậc chậc, bộ dạng này giống như là… “Ai da, Tiếc hiểu, nhìn ngươi này, người biết còn tưởng ngươi là tiểu quan đấy” Ánh mắt rất kinh ngạc nhìn xem Tiếc hiểu, kì trong lòng lại dậy sóng, biết rốt cục y có bị các vị nương kia… “Tiếc huynh đây là do hỗn loạn vừa rồi sao?” Sở Chiến rất hảo tâm mở miệng, nhắc nhở Tiếc Hiểu về bộ dạng lôi thôi lếch thếch của y. Hoan Hoan lập tức vứt cho Sở Chiến cái liếc mắt xem thường. Việc vừa nãy ngươi phải ràng nhất sao, lại còn ở chỗ này giả bộ ngây thơ. Đều độc nhất là lòng dạ đàn bà, hôm nay xem ra nam nhân cũng phải dễ chọc. Điểm này cứ nhìn Tiếc Hiểu là biết. “Việc kia hai người các ngươi là ràng nhất” Tiếc Hiểu nghiến răng nghiến lợi, trong mắt vằn lên tơ máu, biểu lộ tâm tình vô cùng tức giận của y lúc này. Từ trước đến giờ y chưa từng phải chịu khuất nhục như hôm nay, bị nhiều người như vậy… ngay đường. Nhớ lại thảm cảnh lúc nãy “Khốn kiếp, làm cái gì vậy?” Mông y hình như bị ai đó chạm vào. “Mẹ nó, bỏ tay ra khỏi ngực ta” Lồng ngực lại bị người nào sờ soạng. “Soáí ca, soái ca, chàng đẹp trai, ta chàng” nương nào đấy thừa dịp hỗn loạn hôn lên mặt Tiếc Hiểu, lưu lại mặt y vệt nước miếng. Những nữ nhân khác vừa thấy có người dẫn đầu hôn soái ca, lập tức giống như phát điên. Chỉ mấy giây ngắn ngủi, mặt Tiếc Hiểu có tới mấy chục dấu hôn. Trong lúc hỗn loạn, ngay cả tiểu đệ đệ của y cũng bị người ta sờ soạng qua vài lần. Tiếc Hiểu hoàn toàn nổi giận rồi, lập tức vận nội lực, đem tất cả những nữ nhân kia đánh bay ra ngoài. Nhìn quanh bốn phía nhưng thấy bóng dáng hai người Hoan Hoan đâu, liền chạy thẳng đến Đỡ Tô trai. “Hoan Hoan mẹ nó ngươi độc ác” Tiếc Hiểu chưởng đem người mẫu bên cạnh đập bể, vừa nghĩ đến chuyên kia y lại giận sôi lên. Này này, người mẫu đó là làm bằng loại gỗ cao cấp nhất đấy, cả y phục cũng là dùng vải lụa thượng đẳng mà may ra, Hoan Hoan nhìn mà thấy đau lòng. “Tiếc Hiểu, cái đó…” còn chưa hết, thấy bóng dáng Tiếc Hiểu bay vút ra ngoài. Nghe trong trung truyền đến lời hung ác của y. “Hoan Hoan, lão tử với ngươi thề bất cộng đái thiên( đội trời chung)…” khẩu khí nghiêm túc như vậy, tuyệt đối phải là chơi. Sở Chiến ánh mắt thâm sâu nhìn phương hướng tiếc Hiểu vừa rời , đưa tay kéo Hoan Hoan vào lòng. Mạc Phi Điềm nhìn mọi chuyện diễn ra, kì rất muốn cười, nhưng là vừa cười tiếng cánh tay lại truyền đến trận đau nhức. Cắn chặt môi, thầm than mình số khổ. Còn nha hoàn bên cạnh cũng cười đến đỏ cả mặt. Mạc Phi Điềm cảm giác hôm nay nên ra ngoài, vừa mới bị thương chảy máu, lại phải nhận chưởng suýt mất mạng. Chỉ cần thấy Hoan Hoan, mình gặp xui xẻo cũng là thấy máu. Xem ra nha đầu này là tới để khắc nàng. Hoan Hoan cũng là cười ra nước mắt, cùng Mạc Phi Điềm khách sáp vài câu rồi cáo từ. Vừa mới náo loạn hồi, Hoan Hoan cũng còn hứng thú di dạo phố, liền chuẩn bị xe ngựa chuẩn bị trở về. “Thiếu gia, Thái tử ở Bách Thượng lâu chờ người, là có việc quan trọng cần bàn bạc”
Chương 17: Bàn chuyện “Hoan Hoan, nàng với ta” “ được, mình ngươi , ta muốn tìm Tiểu Thủy”. theo Tiểu Thủy học nữ công, sau này nàng cũng có thể tự may y phục cho . “Vậy chờ ta giải quyết xong công việc đón nàng”Sở Chiến nhéo nhéo mũi Hoan Hoan, sủng ái hôn nàng. Bách Thượng lâu cùng Đỡ Tô trai chỉ cách nhau có con phố, Sở Chiến lát tới nơi, trực tiếp vào ghế lô hẹn. Thái tử tay cầm chén rượu, tựa người vào cửa sổ, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ nhìn xuống con phố náo nhiệt bên dưới, nghe thấy tiếng động mới quay người lại. “Đại ca ta khải hoàn trở về”. Hiên Màn Xa giọng rất nghiêm túc, tuyệt như vị Thái tử chán chường hôm nào ở Sở phủ. “Sớm muộn gì cũng trở về rồi”. Sở Chiến cũng tự rót cho mình chén rượu. Hiên Khâm, đại ca Hiên Màn Xa là nhi tử lớn nhất của Hoàng thượng, năm nay hai mươi ba tuổi. mười lăm tuổi nam chinh bắc chiến, mười tám tuổi năm ấy từ thủ lĩnh nho được phong chức vị đại tướng quân. Mấy năm gần đây lại đạt nhiều chiến công hiển hách, danh xưng chiến thần. trong tay Hiên Khâm có hơn ba mươi vạn đại quân, vẫn đóng bên ngoài kinh thành. “Sao ngươi biết chắc lần này ta trở về là có mục đích?” Trong mắt Hiên Màn Xa thoáng lên tia ngoan lệ. “Năm đó mẫu phi chết, ngươi cho rằng có thể thực so đo?” Sở Chiến nhếch môi cười lạnh. “Khi đó mới tám tuổi, về sau lại vào quân doanh. Có lẽ từ lúc đó bất đầu suy tính rồi.” Đối với vị đại ca này, Hiên màn Xa vẫn còn có chút kiêng kị. Năm đó nếu phải mẫu hậu mềm lòng, kiên quyết ngăn cản, chừng người đại ca này cùng Lệ phi, cũng là nhân vật ngoan lệ bị trảm thảo trừ căn. “Hiên Khâm này muốn đề phòng cũng khó, Dật vương bên kia mới thực phải cẩn thận, mà Lệ phi mấy năm nay động tác cũng ít”. ràng cầu Hoàng thượng đem con bà ta tứ hôn cho , đây là muốn lôi kéo Sở Chiến này sao? “Chiến à, ngươi rất nhanh là con rể bà ta thôi. Tam công chúa xinh đạp như hoa, ôn nhu thùy mị, dịu dàng như nước, cầm kỳ thi họa gì tinh, lại thấu tình đạt lý…” “Cút” Hiên Màn Xa tránh thoát chén rượu Sở Chiến ném tới, chén rượu đập vào tường, vỡ nát. “Hiên Tình cũng phải người lỗ mãng, nếu nàng gả vào Sở gia, cuộc sống sau này của hoan Hoan hẳn dễ dàng gì” Hiên Màn Xa cũng nghiêm túc lại nhìn Sở Chiến, hôn ước này làm nhức đầu suốt mấy năm nay, lúc nào cũng suy nghĩ tìm cách thoái hôn. Nha đầu Hiên Tình kia cũng đơn giản, tất cả bản lĩnh của Lệ phi đều học được sót thứ gì. “Có làm sao, cùng lắm ta mang Hoan Hoan cao chạy xa bay?” Đối với chuyện quan trường, Sở Chiến vẫn luôn là có hứng thú, chỉ cần có Hoan Hoan bên cạnh là được. “Tình báo bên Lệ phi ngày hôm qua truyền đến tin tức, tứ hôn hai năm nay nhưng ngươi vẫn trì hoãn chưa cưới, các nàng sốt ruột tính hành động rồi”. Hiên Màn Xa so với bất cứ ai đều mong Sở Chiến cưới Hiên Tình. Hoan Hoan nha đầu đơn thuần như vậy… Vừa nghĩ tới Hoan Hoan, ngực lại thấy khó chịu. “Ta có thể kéo dài hai năm cũng có thể trì hoãn lâu hơn nữa” Sở Chiến cười vô cùng mị hoặc làm Hiên Màn Xa sống lưng lạnh toát, nghĩ thầm lại sắp có người gặp xui xẻo rồi. “Lệ phi bên kia tiếp tục cho người theo dõi. Ngươi cũng nên bảo Hoan Hoan bớt ra ngoài chút , tránh cho bà ta chó cùng rứt giậu”. Hiên Màn Xa lo lắng nhìn Sở Chiến. cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi này bọn họ dính vào rồi, lết cục phải trả giá bằng hạnh phúc hay tính mạng đều khó mà biết trước. Sở Chiến cùng Hiên Màn Xa nhìn nhau cười tiếng, từ lúc lựa chọn làm huynh đệ, bọn họ biết tương lai chắc chắn an bình. “Thiếu gia, có chuyện rồi, Hoan Hoan nương đánh nhau với Tiếc công tử”. Chương 18: Ngươi phải chịu trách nhiệm “Thiếu gia, xong, Hoan Hoan nương đánh nhau với Tiếc công tử” Sở Chiến mâu quang tối sầm lại, phải tìm Tiểu Thủy sao? Sao giờ lại cùng tiếc Hiểu đánh nhau? Dù nghĩ thế nhưng vẫn nhanh chóng rời . “Đợi ta với, ta với ngươi”. Có kịch vui để xem rồi, biết là người nào to gan, dám cùng Hoan Hoan đánh nhau vậy. Sở phủ, trong sân. Hoan Hoan cùng Tiếc Hiểu đứng đối diện nhau. Tiếc Hiểu sát khí đằng đằng, quanh than bao phủ khí tức băng lãnh, tựa như ‘gia rất tức giận’. Hoan Hoan dáng vẻ nhởn nhơ, thoải mái nhìn Tiếc Hiểu bởi vì tức giận mà trán nổi gân xanh. Vốn là định tìm Tiểu Thủy nhưng nàng ấy lại ngủ, rất nên quấy rầy. Dù gì người ta cũng là phụ nữ có thai, đối tượng cần được trọng điểm bảo vệ. Hoan Hoan cũng chỉ có thể trở về trước, liền muốn qua xem Tiếc Hiểu. Sáng nay xem chừng y rất tức giận, cũng nên đến an ủi chút. Ai ngờ vừa thấy mặt, y hung hăng nổi giận với nàng. “Hoan Hoan, ngươi còn mặt mũi đến đây sao, xem ta đập chết ngươi thế nào”. Tiếc Hiểu vừa thấy nàng đến lập tức ra tay, chưởng phong bén nhọn hướng về Hoan Hoan mà tới. Ngay lúc chỉ còn cách Hoan Hoan có hai thước(1). Đột nhiên nhảy ra hắc y nhân thay nàng tiếp nhận chưởng này, cả hai đều bị đánh lui về phía sau mấy bước. Tiếc Hiểu vốn bị thương, chưa bình phục hoàn toàn, vừa nãy cũng chỉ dùng có ba phần công lực. Nhưng dù vậy vẫn dư sức đập chết kẻ tập võ. Thế mà người áo đen kia có thể vững vàng tiếp nhận, lại hề bị thương, xem ra võ công cũng đơn giản. Hắc y nhân bình tĩnh đứng cạnh Hoan Hoan, mặt có tia cảm xúc, lại cảm nhận được người kia cũng có ác ý, chưởng phong vừa rồi là đánh vào cái cây sau lưng Hoan Hoan nương. Hoan Hoan vung tay lên, hắc y nhân liền biến mất, tiếp tục thân. Tiếc Hiểu híp mắt lại, chậm rãi đánh giá Hoan Hoan, y cần phải xem kĩ lại nữ nhân này. Bên cạnh ràng có ám vệ theo, hơn nữa dùng cảm giác của , tuyệt đối chỉ có người, mà toàn bộ đều là cao thủ nhất lưu. “ phải chỉ bị ăn đậu hũ thôi sao, có gì to tát chứ, ngươi cứ ăn lại người ta là được mà”. Hừ, xem ngươi về sau còn dám nghe lời ta? Lần sau nếu còn dám đánh mông của bổn nương, bổn nương lập tức lột sạch ngươi rồi vứt cho đám nữ nhân kia chơi đùa. “A, sao, nghĩa là chúng ta cùng nhau lên giường cũng là chuyện ?” Tiếc Hiểu nắm lấy cằm hoan Hoan, ngón tay khinh bạc khẽ vuốt ve cằm nàng. “Ngươi xác định mình có cơ hội đó sao?” Giơ tay lên, trong nháy mắt hơn hai mươi ám vệ biết từ đâu nhảy ra. Cùng lúc, sau lưng Tiếc Hiểu cũng xuất mười mấy hắc y nhân. “Phải , ta mong đợi được nếm hương vị của tiểu Hoan Hoan đây” “Ha ha…” Hoan Hoan vừa nghe thế, lại cười đến xán lạn vô cùng. Hai vị chủ nhân ở nơi này tán tỉnh nhau, thủ hạ phía sau biết nên làm cái gì. Nhất là những ám vệ bên phía Hoan Hoan, thấy chủ tử bị người ta đùa giỡn, rất muốn ra tay nhưng lại dám. Tiếc Hiểu đột nhiên ôm Hoan hoan bay lên nóc nhà, ám vệ lập tức đuổi theo, lại bị thủ hạ của Tiếc Hiểu ngăn lại, nhất thời trong sân vang đầy tiếng binh khí va chạm, tiếng chưởng phong bén nhọn đối đầu nhau. Ngay cả mấy cái cây lớn trong sân cũng bị nội lực vô tình đánh trúng. Hai người ở nóc nhà kia cũng đánh nhau kịch liệt. Hoan Hoan xuất ra chiêu “Hầu tử thâu đào”(2), lại có đánh trúng, Tiếc hiểu nhanh nhẹn tránh được. Lại cú đá nhằm ngay tiểu đệ của y mà tới, nhưng chân lại bị Tiếc Hiểu bắt được. tay bỗng xuất cái ám khí. Thấy thế , Tiếc hiểu cũng buông chân nàng ra, vội vàng né tránh. Tiếc Hiểu lại cảm thấy rất có ý tứ, nha đầu này đúng là rất lợi hại, từng chiêu từng chiêu đều là trí mạng. Hơn nữa, đều là hướng tới bảo bối quan trọng nhất của y. Bỗng nhiên, Hoan Hoan ra chiêu “Ưng trảo thủ”(3), xé rách y phục Tiếc hiểu, lộ ra cả lồng ngực. "A, tiểu Hoan Hoan ngươi khi dễ ta, ngươi phải chịu trách nhiệm”. ------------------------------------------------------------------------ (1)Thước: đơn vị đo lường cổ Trung Hoa, thước dài khoảng 0,333m. (2)Hầu tử thâu đào(khỉ con trộm đào): tên thế võ, bắt chước tư thế hái đào của Tôn Ngộ , hiểu đơn giản là bóp… “của quý”. (3)Ưng trảo thủ: võ học Thiếu Lâm, võ công cầm nã chuyên luyện ngón tay, thường dùng để chụp, bắt đồ vật.