Chương 13 Sở Chiến ôm chặt Hoan Hoan như ôm bảo bối, nhưng Hoan Hoan cũng phải người thấy sắc quên bạn, huống chi người kia cũng là đại soái ca. “Tiếc Hiểu, đừng ngại, chúng ta đều là bằng hữu mà” Hoan Hoan vứt cho Tiếc Hiểu nụ cười rất là “ôn nhu”, thoải mái phóng điện làm y nổi hết da gà, cảm nhạn gió lạnh từng trận thổi tới. Quay đầu sang, thấy Sở Chiến mặt đầy sát khí nhìn mình. Tròng mắt lạnh như băng thầm cảnh cáo y. Hừ, loại nữ nhân có phẩm cấp này cũng chỉ ngươi mới nhìn trúng lại còn coi như bảo bối. trừng cái gì mà trừng, dù cởi hết nằm giường y y cũng cần đâu. Chỉ là mãi đến sau này, Tiếc Hiểu rốt cuộc cảm nhận được, ra y cùng Sở Chiến là đồng dạng có phẩm cấp như nhau. “Hoan Hoan, nghe Đỡ Tô trai vừa nhập về vài loại vải mới, chúng ta cũng xem chút” Sở Chiến thanh trầm thấp nồng hậu, dáng vẻ sủng ái đến sắp ra mật. “Tốt, vừa vặn ta muốn may cho ngươi vài bộ y phục, dù đẹp cũng được ghét bỏ” Dù sao giờ cũng là người của , thể cứng rắn mãi được. Kể ra tuổi của nàng cũng ba mươi hai, là lỡ rồi. có soái ca thương, cưng chiều từ , thích chính là dối. Đè nén tình cảm nhiều năm như vậy cũng vì than thể này vẫn còn . Nhưng ai ngờ Hoàng thượng tự nhiên lại ban thánh chỉ tứ hôn, ý tưởng đời kiếp đôi người kia cũng trực tiếp bị bóp nát. “ sao, soa, đây là lần đầu Hoan Hoan may đồ cho ta, ta rất vui!” Sở Chiến chớp chớp mắt, dáng vẻ cao hứng như đứa trẻ chiếm được kẹo ăn, hôn chụt cái lên má Hoan Hoan. “Đáng ghét, đường cái đấy, đừng làm loạn” “ý nàng là muốn về nhà làm loạn?” Sở Chiến ghé sát vào tai Hoan Hoan giọng , khóe miệng mang theo ý cười trêu chọc. Tiếc Hiểu lạnh lùng nhìn hai người than mật phía trước, thầm kêu trơ trẽn, đường lớn đấy, biết xấu hổ. lúc Hoan Hoan chuẩn bị lên tiến cãi lại, hình như thế giới bỗng xảy ra hồi đại loạn, chiến tranh bùng phát. đám các nương biết từ đâu chạy đến, vây quanh ba người bọn họ. Sở Chiến phản ứng mau lẹ nhất, trường hợp này cũng gặp nhiều lần, mỗi lần ra của đều có chẩn bị, lập tức vận nội lực, tất cả những ai định lại gần đều bị nội lực bắn ra xa. Tiếc Hiểu được may mắn như thế, do có kinh nghiệm, cả người chật cật, thảm hại vô cùng. “A, sờ cái gì vậy?” hình như có ai đó vùa sờ vào mông y. “Cút ngay, bỏ tay ra khỏi ngực ta” ngực lại bị người nào sờ soạng. “Soái ca, soái ca, chàng đẹp trai, ta chàng” nào đó thừa lúc hỗn loạn hôn lên mặt Tiếc Hiểu, mặt y lập tức có xuất dấu son môi đỏ chót. Mà những nữ nhân vây quanh Sở Chiến và Hoan Hoan, thấy soái ca bên kia có thể tùy tiện sờ soạng. lại nhìn sang bên này, vừa đến gần bị bắn ra xa, căn bản thể tiếp cận, lập tức tất cả đều chạy sang phía Tiếc Hiểu. Hoan Hoan đắc ý ra mặt: “Hừ, đáng đời, ai bảo dám đánh mông ta” “Y đánh mông nàng?” Sở Chiến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tối sầm lại, vốn còn muốn cứu y, nhưng tại … lập tức ôm Hoan Hoan bay mất. Từ đằng xa, Hoan Hoan vẫn mơ hồ nghe được tiếng gầm gừ của Tiếc Hiểu, hơi lo lắng, biết y có thể bị các nàng cường bạo ngay đường . Chương 14 Sở Chiến ôm Hoan Hoan bay thẳng đến Đỡ Tô trai. Đỡ Tô trai bề ngoài khác các cửa tiệm khác là mấy. Chỉ là nó có bán những mẫu đồ tiệm tự may mà các tiệm khác có, cũng do những cửa tiệm kia dám tự may đồ, sợ bán được phải chịu lỗ. Từ ngoài vào là phòng tiếp khách, phía sau còn có tiểu viện. Viện này chỉ là cái sân , trong sân có hòn non bộ nước chảy róc rách. Bốn phía xung quanh viện đều trồng cây hoa quế, hằng năm cứ đến trung thu mùi thơm ngát lại tỏa ra khắp xung quanh. Lầu hai cửa hàng bán những sản phẩm do thợ may của tiệm tự làm. Đỡ Tô trai còn có điểm đặc biệt là mỗi kiểu quần áo đều có người mẫu riêng thể . người mẫu ở đây là những khối gỗ được điêu khắc thành hình người. Đương nhiên người cổ đại sao có thể nghĩ ra những thứ này. Đây đều là ý tưởng của Hoan Hoan. Đỡ Tô trai bán loại vải thô dân thường hay mặc. nơi đây phải vải lụa thượng đẳng cũng là gấm dệt cao cấp, có thể là tấc vải tấc vàng. Có thể tới đây may y phục phải đại phú gia cũng là quan lại quyền quý. Đỡ Tô trai còn có quy củ là mỗi người mỗi năm chỉ được làm tối đa hai bộ. Riêng Hoàng thượng cung Hoàng hậu có thể làm tới sáu bộ, đay là để biểu lộ tôn kính với hai người họ, số sáu còn mang ý nghĩa lục lục đại thuận(*), quốc thái dân an. (*) Lục lục đại thuận: có quan niệm co rằng số sáu là số may mắn, hai số sáu cạnh nhau mọi việc vô cùng thuận lợi. Hoàng thường vì điều này mà long nhan mừng rỡ, tự tay đề bút , ban thưởng tấm biển Đỡ Tô trai. Sở Chiến và Hoan Hoan vừa bước vào cửa, chưởng quỹ lập tức đặt công việc làm xuống, chạy vội tới trước mặt hai người. “Thiếu gia và Hoan Hoan đến sao báo trước để lão già này ra đón” . Hứa chưởng quỹ vốn là lão chưởng quỹ của Sở gia, năm nay 63 tuổi, làm việc tại Sở gia từ lúc ông nội của Sở Chiến còn sống. Là người chính trực, chua từng làm giả sổ sách hay gian lận tiền bạc, là tâm phúc của Sở gia bọn họ. “Hứa gia gia, chúng ta chỉ đến xem chút những hàng gấm mới về thôi, sao làm phiền người ra đón được” Hoan Hoan ôm lấy cáng tay Hứa gia gia làm nũng. “Hóa ra Hoan Hoan nha đầu cũng biết đau long lão già này, vậy con cùng thiếu gia xem chút ” Hứa chưởng quỹ nhéo nhéo khuôn mặt nhắn phấn nộn của nàng, rồi xoay người bước về phía quầy hàng. Hoan Hoan cười ranh mãnh, dù là ai cũng thể đoán được rất nhiều tinh phẩm trong Đỡ Tô trai đều là xuất từ tay nàng. Hứa chưởng quỹ phân phó người làm mua bánh hoa quế cùng đậu hủ thúi mà Hoan Hoan thích ăn nhất. nhìn bong lưng hai người bước lên lầu, tình chàng ý thiếp, khẽ lắc đầu cười cười. nghe mấy hôm trước hai người có chuyện tốt, biết khi nào có thể uống rượu mừng đây. Mạc Phi Điềm vừa nghe tin Sở Chiến và Hoan Hoan Đỡ Tô trai, lập tức tay chân luống cuống, vội vã sửa soạn trang điểm, mang theo nha hoàn tới, rất hàm súc hỏi chưởng quỹ vị trí của Sở Chiến. Hứa chưởng quỹ lắc đầu, thầm than tiếng, xem ra thiên kim thừa tướng gia là chưa đến Hoàng Hà chưa chịu từ bỏ ý định. Chỉ chỉ lầu hai, dù rất muốn cho nàng biết nhưng dầu sao người ta cũng là thiên kim thừa tướng, muốn làm được gì. Mạc Phi Điềm nhấc váy chạy lên lầu. lâu rồi có nhìn thấy Sở thiếu gia, thậm chí mấy hôm trước nàng còn chuẩn bị sẵn dạ minh châu chỉ để đổi lấy cái dây buôc tóc của . Lên đến lầu hai, Mạc Phi Điềm tranh thủ chỉnh lại trang phục, vuốt lại đầu tóc. Hít sâu, cố làm ra dáng vẻ xinh đẹp nhất của bản thân. “Sở công tử cũng tới may y phục sao?” Am thanh ôn nhu mềm mại, nét mặt thẹn thùng làm như tình cờ gặp gỡ, đôi mắt chất chứa đầy tình cảm nhìn xem Sở Chiến. Hoan Hoan vừa nghe thanh này, sống lưng lập túc đứng thẳng, rung mình cái, trời ạ, buồm nôn. “Ơ, đây phải Mạc tiểu thư sao? Ngươi cũng tới may y phục à?” Kể từ khi cùng Sở Chiến phát sinh chuyện kia, Hoan Hoan rất muốn những nữ nhân khác đến gần . “Đúng nha” Mạc Phi Điềm thanh kiều mị đến tận xương, giọng trả lời. “Năm nay ngươi may hai bộ rồi, giờ còn tới làm gì nữa?” Hoan Hoan cười rất chi là tà ác, ra ta là đứa bé ngoan, cũng cố ý muốn làm nàng xấu mặt đâu. Vừa nghe thế, Mạc Phi Điềm sắc mặt trắng bệch, gắt gao cắn chặt môi. Còn Sở Chiến lại sủng ái liếc nhìn Hoan Hoan, cánh tay ôm eo nàng lại càng chặt hơn trước.