1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

(XUYÊN KHÔNG) ĐẤU THẦN - YÊU YÊU (Q2-160)(sắc+)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 40: SÁT

      Lý Na Na cho dù có thông minh hơn nữa, có thiên phú đến đâu, có tài năng như thế nào...

      Nhưng ý nghĩa nào đó, kỳ thực nàng vẫn là nữ tử trong độ thanh xuân còn chưa trưởng thành, luôn có giấc mơ vô cùng cố chấp với tình vêu, vì vậy nàng mới luôn có cảm tình với Lý Tiều trước nay đều tỏ ra vô cùng phong độ, thậm chí còn vì người mình thương, nàng còn chuẩn bị đao để giết Lý Dật.

      Tuy rằng đao này, có thể tiếp tục đâm xuống hay , rất khó ...

      Nhưng lúc này, câu mê của Lý Dật, ngay lập tức khiến Lý Na Na biết làm thế nào.

      Nàng ngốc, nghe thấy Lý Dật trong mơ như vậy, hiển nhiên đối với mình...

      Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Lý Na Na như bị lửa đốt, trong đầu rối loạn. Nếu như trước khi Lý Dật câu đó, kêu nàng động thủ giết Lý Dật, nàng còn phải lưỡng lự rất lâu, vậy lúc này kêu nàng động thủ, có lẽ cho dù thế nào nàng cũng thể ra tay.

      Bên này nàng vẫn còn do dự chưa dứt khoát, Lý Dật bên kia trở người lại, tay phải đúng lúc nắm lấy tay trái của Lý Na Na, nhưng Lý Dật lại giống như hề phát ra, thuận tay kéo, miệng lại lâm bầm :

      - Na Na muội muội, nàng rất đẹp!

      Thuận đà theo lực kéo, cơ thể cứng ngắc của Lý Na Na bị Lý Dật kéo xuống giường, nửa người phục sát vào người , phần ngực bằng phẳng kia cũng áp vào lên ngực Lý Dật, mặt nàng thiếu chút nữa chạm vào mặt Lý Dật.

      Rất ràng, động tác này của Lý Dật khiến Lý Na Na ngây ra như phỗng, thiếu chút nữa là kêu lên thành tiếng. Nhưng may mà trong lúc rối loạn nàng vẫn còn chút tỉnh táo, biết rằng lúc này mình nếu như kêu lên, kinh động đến người khác, với tình trạng ám muội như vậy của hai người, vậy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch nổi oan.

      Nàng thoáng lưỡng lự, tay trái của Lý Dật đã thuận tay quơ tới, như Lý Na Na có thể nặng bao nhiêu? Trong cố ý của Lý Dật, ngay lập tức cả người nàng đã bị Lý Dật thuận tay kéo xuống giường.

      Hai tay Lý Dật ôm chặt eo Lý Na Na, cảm nhận được kinh hãi hồn bay phách lạc của nàng, ngửi thấy mùi hương xử nữ thoang thoảng, và mềm mại khi hai người kề sát bên nhau, ngay lập tức khiến cho bộ vị nào đó của Lý Dật cứng lên.

      Lý Dật dù gì cũng phải con mèo ăn cá tanh, nếu như phải trong tình hình đặc biệt lúc này, ngại mà nuốt gọn Lý Na Na rồi.

      Chỉ có điều, cho dù có động tác dư thừa nào, lúc này Lý Dật cũng cười rách bụng, Lý Na Na e rằng trăm tính nghìn tính cũng ngờ, nàng muốn đến lấy cái mạng nhỏ của mình, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy?

      - Lý Dật! Ngươi buông ta ra!

      Lý Na Na mặt đỏ bừng, tuy muốn giằng tay của Lý Dật ra, nhưng biết tại sao, nàng bị Lý Dật ôm, ngay lập tức lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, còn chút sức lực nào. Thế nhưng nàng sợ đánh thức Lý Dật tỉnh lại, nên chỉ có thể khẽ hét ra tiếng.

      Thế như món ngon dâng đến tận miệng, lẽ nào mình lại ăn chay. Lý Dật nào chịu buông tha, vẫn ở trong bộ dạng ngủ say, tay phải lại chầm chậm di chuyển xuống dưới, chầm chậm sờ soạn phần mông kiều của Lý Na Na.

      - A...

      Lý Na Na khẽ rên tiếng, mặt nóng phùng phừng, cả người càng lúc càng mềm nhũn, cả đời này của nàng bị người nam nhân nào đối xử như vậy đâu? Nếu như lúc bình thưởng Lý Dật đối với nàng như thế, sớm bị nàng tát chết rồi. Nhưng lại đúng lúc này, nàng tự mình chạy đến phòng của Lý Dật, nào dám vung cái tát ra? Nếu như đánh thức Lý Dật, e rằng biết có hậu quả gì?

      Cảm giác kỳ lạ này, lại khiến lòng nàng vô cùng hổn loạn, vốn dĩ thông minh lanh lợi, nhưng lúc này trong đầu nàng cũng rất mơ hồ, nhất thời nghĩ ra được cách nào để mình thoát khỏi thảm cảnh này.

      Cũng may Lý Dật tuy ‘ngủ say’, nhưng lại là nhân vật có quy củ khuôn pháp, ngoài việc sờ soạng vài lần, cũng làm ra chuyện gì quá đáng. vậy vị Lý Dật ca ca này hoàn toàn cũng tham hoa háo sắc như trong lời đồn.

      Lý Na Na thầm cảm thấy vui mừng. Lý Dật bất chợt lại ôm lấy nàng trở người, đè cơ thể mềm nhũn của Lý Na Na xuống dưới thân mình, tay Lý Dật đồng thời đã leo lên ngực của Lý Na Na, dường như muốn tiện tay cời bỏ y phục của Lý Na Na.

      Lý Na Na trong lòng kinh hãi đến cực điểm, chuyện đến bước này, cho pháp nàng phản ứng lại. Dù gì nàng cũng hiểu biết đôi chút, nếu chuyện cứ tiếp tục như vậy, chừng bản thân bị Lý Dật hồ đồ làm trò gì đó...

      Trong lòng Lý Dật cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, ngờ tiểu nha đầu gan to bằng trời này lại ngốc đến mức này... Bị mình làm như vậy mà nàng lại nhìn ra mình giả bộ ngủ...

      Đúng lúc này, ánh trăng vốn dĩ chiếu sáng trong gian phòng chợt ảm đạm, Lý Dật chỉ cảm thấy luồng khí tức rợn người bất chợt đâm vào mình, luồng sát khí trong chớp mắt khiến rợn tóc gáy!

      Lúc này, biết bản thân thể tiếp tục giả vờ, ngay lập tức chỉ kịp ôm Lý Na Na lăn xuống đất, chỉ nghe thấy ‘rắc’ tiếng, đạo kiếm quang sắc bén chém bổ chiếc giường của Lý Dật ra làm hai đoạn.

      Lý Dật cười khổ trong lòng, tiện tay bắt lấy chủy thủ của Lý Na Na vừa rồi làm rơi đất, giơ ngang trước ngực, tay che chắn cho Lý Na Na ở bên cạnh, tiếp đó mới cảnh giác nhìn bốn phía.

      Vừa rồi nếu phải mình phản ứng nhanh, chừng hôm nay mình và Lý Na Na cùng nhau làm đồng mệnh uyên ương rồi.

      Lại , căn phòng này với mình đúng là đối đầu nhau a. Gian phòng này mình mói ở hai lầu nhưng hai lần đều gặp phái thích sát, chuyện này khiến Lý Dật cảm thấy phiên muộn.

      Bốn bề vẫn vô thanh vô tức, ánh trăng sáng vừa rồi giống như bị chặn lại, khiến Lý Dật thể nhìn thấy gì trong gian phòng.

      Nhưng Lý Na Na dường như lại hiểu ra điều gì, giận dữ quát:

      - Ngươi giả vờ ngủ!

      Vút—

      đạo kiếm quang từ mé trái đâm tới, Lý Dật trong lòng giận dữ, biết là câu của Lý Na Na làm lộ nơi mình đứng. Nhưng lúc này còn chưa kịp mắng người, chỉ biết kéo Lý Na Na lăn sang bên, nhưng lần này lại né chậm hơi y phục cánh tay trái bị cắt đường. May mà phản ứng của nhanh nhạy, cánh tay nhanh chóng chuyển động, cơ hồ trong lúc thể nào ngờ lại tránh được đòn đó.

      Đấu khí!

      Lý Dật trong lòng sáng như gương, biết lưỡi kiếm của đối phương đã vận hàm đấu khí, nếu mình cũng đến nỗi phản ứng kịp, chỉ là biết đối phương rốt cuộc là cường giả cấp bậc gì, mình biết có trốn được .

      - Người nào?

      Lý Dật khẽ quát tiếng, chợt nhấc chiếc ghế bên cạnh mình đập về phía trước, đồng thời đây Lý Na Na như sợi dây trói buộc lớn trong lòng lăn về sau, dựa vào vách tường, rồi tay che miệng Lý Na Na để nàng kêu lên, sau đó nheo mắt quan sát hoàn cảnh trong phòng.

      Thế nhưng bốn phía vẫn là vùng đen tối, ngay như Lý Dật nhãn lực có hơn người, cũng thể nhìn ra chỗ nào khác thường.

      Gặp quỷ! Lẽ nào lần này gặp người trong nghề sao?

      Nếu như là trong nghề, vậy lúc này có lẽ nấp trong bóng tối đợi mình lộ ra sơ hở rồi!

      Hồn đản! Nếu như bên cạnh có cục nợ Lý Na Na này, mình có thể chơi cùng đối phương phen. Nhưng lại có thêm Lý Na Na, bản thân rơi vào thế yếu hơn, còn đối phương cũng tính kỹ, mình lúc này chắc chắn vứt bỏ Lý Na Na, nếu đối phương chỉ cần tiện tay giết Lý Na Na là xong, vậy ngày mai mình có thêm vài cái miệng cũng thể giải thích .

      Lý Na Na trong lòng Lý Dật lúc này dường như cũng cảm giác được điều gì, nàng vốn dĩ ngừng giãy dụa, nhưng lúc này cuối cùng yên lặng.

      Lý Dật trong lòng lúc này mới nhõm phần nào, áp người thấp xuống quan sát bên trong căn phòng. Lúc này trong phòng cơ hồ dường như vụt sáng, lờ mờ có bóng người vụt qua, lập tức tất cả lại trở về yên ắng, dường như có thể nghe thấy được cả tiếng của cây kim bị roi xuống vậy.

      Lý Dật thầm chửi rũa tiếng, nếu như nhìn thấy gì. mình bị rơi và hoàn cảnh nguy hiểm tuyệt đối.

      Ý niệm này còn chua kịp chuyển, trong bóng tối lại có đạo kình phong vô hình ập tới. Lý Dật lúc này tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể vận chuyển nguyên khí cả người dồn vào chủy thủ, rồi chặn lại ở phía trước.

      Chỉ nghe thấy ‘đinh’ tiếng, đấu khí của đối phương như mũi nhọn, chém rách nguyên khí chủy thủ của Lý Dật. luồng khí tức lạnh, luồn vào lòng bàn tay của Lý Dật, Lý Dật trong lúc bức bách chỉ có thể vận tâm pháp Hồi Phong Chưởng, chủy thủ trong tay vung mạnh cái, hóa giải luồng đấu khí kia sang bên.

      Chi nghe thấy ‘ầm’ tiếng, mặt đất như ngưng kết tầng băng tinh.

      Cảnh tượng này khiến Lý Dật trong lòng nặng xuống, may mà mình trực tiếp dùng Hồi Phong Chưởng đỡ chiêu này của đối phương, nếu khi hóa giải, bản thân e răng cũng bị rơi vào thế bị động.

      Còn về bộ Huyễn Sát của mình, trong tình hình thể nhìn cái gì, mình có thể giả quỷ sao? nhìn chiêu số của đối phương, mình ứng phó thế nào?

      Xem ra đối phương dường như vô cùng hiểu về mình, vì vậy mới nghĩ ra cách mình tự đối phó mình. Hơn nữa trong đại viện Lý Gia động thủ lâu như vậy, đám thân vệ của Lý Gia lại động tĩnh nào, như vậy, đối phương e rằng tính toán vẹn toàn để đối phó mình, tính chuẩn trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể giết mình, đúng là gặp quỷ rồi!

      Lý Dật tiện tay đưa chủy thủ sang tay trái, thả Lý Na Na bên cạnh ra, nghiến răng nhìn xung quanh. May mà Lý Na Na lúc này cũng xem như ngoan ngoãn, nếu nàng phát ra chút tiếng động nào, e rằng hai người nằm xuống cùng nhau ở đây rồi.

      - Đấu kỹ thân? Còn là cấp Chu Tước nữa!

      Giọng của Xà Tôn Giả vội vã vang lên:

      - Tiểu tử, Đấu kỹ thân này ngay cả Bản tôn cũng nhìn ra, tốt nhất ngươi hãy cẩn thận chút. Nếu quả thực được đem tiểu nha đầu kia , ở đây dây dưa với đối phương cũng có lợi gì!

      - Cẩn thận cái con khỉ!

      Lý Dật khẽ mắng tiếng trong đầu, tình hình này đối phương cho mình mới là lạ!

      Chỉ có điều, rốt cuộc người nào phái sát thủ mạnh như vậy đến đối phó mình? Mấy lão bất tử kia ư? Nếu như mấy lão bất tử đó lại ngang nhiên động thủ như vậy, há chẳng phải người cha tiện nghi kia của mình lúc này tình hình cũng tốt hơn hay sao?

      Ý niệm vụt chuyển nhanh trong đầu Lý Dật, cùng lúc đó lại cảnh giác nhìn bốn phía. Trong tình hình này, tâm trạng rối loạn của ngược lại đã bình lặng lại, cảnh trước mắt khiến trong lòng tràn lên luồng hào khí khó tả, Lý Dật ta lẽ nào lại chết ở đây?

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 41 : Phá Vỡ Cục Thế

      Bất chợt lại có thêm đạo hàn phong ập tới, hiển nhiên đối phương vốn muốn tạo bất cứ cơ hội chuẩn bị nào cho Lý Dật né tránh được.

      Lý Dật khẽ nghiến răng, chỉ có thể đối mặt xông lên, ngọn chủy thủ trong tay chợt bốc lên luồng nguyên khí hắc sắc, trong hắc khí còn có vài tia huyết sắc ngừng chớp động. Lý Dật trong lúc gấp gáp vận nguyên khí, cơ thể dán vào mặt đất bổ ra sau, chỉ nghe thấy ‘keng’ tiếng, chủy thủ trong tay như đụng phái vật kim loại gì đó. Lý Dật vui mừng trong lòng, chủy thủ trong tay tiện đà đâm , trận thanh va chạm ken két phát ra, hiển nhiên lần này đâm trúng vào hộ giáp người đối phương.

      Lý Dật chiêu đắc thủ, muốn thuận đà phản kích, nhưng còn chưa kịp phản ứng, chợt cảm thấy ngực mình đau nhói, luồng sức mạnh cực lớn đâm vào ngực mình. Chỉ có điều hiển nhiên đối phương cũng là gấp rút ra tay, vận nhiều đấu khí. Nhưng chỉ như vậy, Lý Dật cũng hừ nặng tiếng, cơ thể lui lại liên hồi, huyết khí ngực chuyển động, đấu khí lạnh buốt xâm nhập vào cơ thể giống như mũi đao ngừng đâm phá trong cơ thể , cuối cùng thấy cổ họng mình ngòn ngọt.

      Ộc— hộc ra búng máu tươi.

      Trong bóng tối cơ hồ vang lên tiếng cười lạnh. Lý Dật hừ lạnh tiếng, nguyên khí người ngừng vận hành theo kinh mạch của Thiên Ma Cửu Biến, huyết khí ngừng bốc lên đó mới dần dần chậm lại. Nhưng Lý Dật trong lòng lại hiểu , vừa rồi mình ăn phải chiêu của đối phương, nhất thời muốn khôi phục lại là thể nào.

      Đấu kỹ thân của đối phương quả nhiên diệu kỳ. Đến lúc này, Lý Dật cũng có cách nào phát ra đối phương rốt cuộc ở đâu, chậm rãi lui về sau mấy bước, ngọn chủy thủ trong tay lại để ngang ngực, hít vào vài hơi sâu, sau đó khép chặt hai mắt lại, dù gì mình cũng nhìn thấy đối phương, tình hình, này chỉ bằng bỏ thẳng thị lực, chỉ dựa vào thính lực để nghênh địch.

      Bỗng nhiên từ bên phải có tiếng xé gió vang lên, Lý Dật vụt mở hai mắt ra, chủy thủ trong tay phi thẳng ra.

      ‘Đinh’ tiếng, trong bóng tối lóe lên vài tia lửa, hiển nhiên nhát chém của đối phương va chạm chủy thủ của Lý Dật ném ra.

      Lý Dật lại nhân cơ hội đó, thân hình vụt mạnh tới, cần biết phía trước có người hay , chưởng bổ mạnh xuống.

      Chỉ nghe thấy tiếng hự nặng nề, Lý Dật cảm giác tay mình chạm vào bì giáp. Nhưng đối phương cũng đồng thời đánh trúng vào ngực Lý Dật, lại tiếng ‘ộc’, Lý Dật chỉ cảm thấy gân cốt ở ngực mình biết đứt bao nhiêu chiếc, búng máu tươi lại phun mạnh ra.

      Nhưng chỉ nghe thấy tiếng hô kinh hãi, máu của Lý Dật phun ra lại ngưng kết trong trung, khí bắt đầu ra gương mặt người quỷ dị.

      Nhìn thấy nửa người của đối phương ra trung. Lý Dật cười lạnh tiếng. Đối phương nếu như hoàn toàn hình tích, dĩ nhiên cũng hết cách với đối phương, nhưng lúc này đối phương lộ ra hình hài, lẽ nào còn sợ nữa?

      Lý Dật chợt vụt thân, đến bên cạnh của người đó, tránh khỏi kiếm mang theo đấu khí của đối phương. Lý Dật chưởng bổ vào các đốt tay của đối phương.

      Chỉ nghe thấy tiếng hự nặng nề, trường kiếm của người đó tuột khỏi tay, Lý Dật tiện tay đón lấy, mấy kiếm trong tay nhanh chậm bổ vào đối phương. Trong nhãn thần của đổi phương cơ hồ ra vẻ kinh ngạc, nhưng liền lùi lại rồi bổ vào người Lý Dật. Lý Dật vung trường kiếm trong tay, chỉ nghe thấy ‘đinh’ tiếng, lưỡi kiếm ngay lập tức bị gãy làm đôi.

      Mơ hồ có tiếng cười lạnh vang lên. Lý Dật lại nhếch miệng, tiện tay vứt thanh kiếm gãy trong tay , hai tay cùng vung ra, xen vào thế công của đối phương như hoa bay lá rụng, song chưởng ngay lập tức đã đấm mạnh vào ngực của đối phương.

      Người kia cơ hồ thể ngờ thân thủ của Lý Dật lại tinh diệu như vậy, song chưởng của Lý Dật vừa đánh xuống, ngay lập tức bụm máu tươi phun mạnh ra ngoài, cơ thể lảo đảo lui về sau.

      Lý Dật chợt vụt người, áp sát đối phương bồ tới, đầu vai khẽ dùng lực. Chỉ nghe thấy ‘rắc rắc’ vài tiếng xương gãy, đối phương bị đụng gãy mấy chiếc xương, rồi văng thẳng vào vách tường.

      Ngón chân Lý Dật khẽ rang cái, búng chiếc chủy thủ đất lên, tiếp đó nhanh chóng kề vào cổ đối phương, sau đó khẽ quát tiếng:

      - Quy xuống!

      Bất chợt Lý Dật chỉ cám thấy sau lưng phát lạnh, cơn đau nhói truyền từ sau lưng tới, sau đó chỉ nghe thấy giọng khàn khàn thấp giọng quát:

      - Lý Dật Thiếu gia, ngươi mới phải quỳ xuống !

      thanh lạnh lùng đến cực điểm, cơ hồ còn như mang theo chút tình cảm nào của con người.

      - Chúng có hai người?

      Lý Dật thoáng ý nghĩ này trong đầu, nhưng lại càng , lúc này mình nếu như có hành vi vọng động nào, vậy cũng xong đời. Ngay lập tức chủy thủ trong tay khẽ rung động, nguyên khí chủy thủ tuôn trào, dường như trong hắc khí sáng lên mấy phần, làm xong động tác này, Lý Dật mới cười lạnh tiếng, :

      - Ngươi cút ra đây, nếu ta giết đồng bọn của ngươi.

      Người sau lưng nhàn nhạt :

      - Muốn giết giết , có Đại Thiếu gia của Lý Gia đền mạng, đồng đảng của ta cho dù có chết, cũng là đáng rồi.

      Lý Dật cười lạnh tiếng, chủy thủy trong tay khẽ vận lực, người phía trước hự tiếng, chủy thủ đâm rách da , tia máu bắn ra ngoài.

      Thế nhưng theo động tác này, người phía sau lại cười lạnh. Lý Dật ngay lập tức cảm thấy lưng mình mát lạnh, đấu khí của đối phương xuyên vào cơ thể mình, cảm giác lạnh băng đó khiến người khác cảm thấy rợn gáy.

      Giọng lạnh lẽo đó như cười, :

      - Lý Dật Thiếu gia, chúng ta có cần thử xem, rốt cuộc ngươi giết được đồng đảng của ta trước, hay là ta giết ngươi trước hay ?

      Lý Dật thở dài tiếng, chỉ có thể chậm rãi dời chủy thủ trong tay ra, miệng nhàn nhạt :

      - Ai phái các ngươi tới? Mấy lão bất tử kia? Hay là người của Mạc Gia?

      - người chết cần thiết phải biết nhiều như vậy.

      Người sau lưng cười lạnh :

      - Huống hồ, cho dù ngươi biết là ai phái chúng ta tới, có thể làm gì?

      - thể làm gì, chỉ có điều....

      Lý Dật lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy tiếng quát khẽ, trong phòng chợt sáng lên ánh lửa.

      - Liệt Hỏa Nhu!

      Người phía sau cơ hồ kinh hô tiếng, cơ thể đã lui vài bước. Lý Dật mừng rỡ trong lòng, biết Lý Na Na trong lúc quan trọng nhất xuất thủ. Đối phương vừa rồi nhìn thấy Lý Na Na ra tay, có lẽ tưởng nàng là bình thường, nếu lúc này cũng bị thiệt lớn như vậy.

      Với tình hình này, Lý Dật cũng còn do dự, chủy thủ trong tay khẽ rung động, đã rạch đường vào họng người trước mặt, tiện tay vung ngược về sau đâm thẳng tới.

      Chỉ nghe thấy trong bóng tối có tiếng hự nặng nề, sau dó dường như có người bị đánh văng vào vách tường, trong phòng lại rơi vào bóng tối.

      Lý Dật nhanh chóng lui về sau nửa bước, trong lòng thầm kêu khổ. Ngực phát ra từng cơn đau đớn, vừa rồi bị đối phương đánh gãy xương sườn lúc này chỉ cần cử động chút, ngực lại dàng lên cơn đau dữ dội. Còn đối phương hiển nhiên sử dụng đấu khí, mình lúc này sao có thể là đối thủ của đối phương?

      Huống hồ, Lý Na Na sống chết bất minh, điều này lại khiến Lý Dật lòng trìu nặng. Nếu mình đã cực khô như vậy, Lý Na Na vẫn chết trong tay đối phương, vậy đúng ra quá đen đủi rồi.

      Lúc này, mùi máu tanh lan khắp phòng, người còn lại cơ hồ cũng phát giác ra điều gì, chỉ nghe thấy tiếng kinh hô, giọng điệu mang theo bất ngờ thể tưởng tượng:

      - Lý Dật! Ngươi đã giết ?

      Lý Dật cười lạnh, tiếng, thấp giọng :

      - Các ngươi muốn giết ta, tại sao ta lại thể giết các ngươi?

      Người kia rít lên tiếng bi phẩn, chỉ nghe ‘vút’ tiếng, trong bóng tối bùng lên tia quang mang ngân sắc. thanh trường kiếm mang theo khí tức lạnh buốt bổ vào mặt Lý Dật.

      Hiển nhiên đối phương đã phẫn nộ, ngay cà thân hình cũng cần che đậy, chỉ muốn chiêu lấy mạng Lý Dật.

      Lý Dật lúc này ngay cả sức để tránh cũng còn, chỉ có thể lui về mấy bước, dựa vào vách tường, mắt nhìn thấy đối phương lao đến, trong phút cuối khẽ lách người sang bên, chủy thủ trong tay đâm thẳng vào ngực của đối phương.

      Phụt~ Phụt—

      Hai thanh cùng lúc vang lên, kiếm của đối phương đâm vào vai trái của Lý Dật, cả người bị đóng chặt vào tường, đồng thời đấu khí lạnh buốt kiếm chui hết toàn bộ vào người Lý Dật, khiến nửa thân người của Lý Dật đông cứng lại.

      Nhung đồng thời, chủy thủ của Lý Dật cắm vào ngực của đối phương, trong lúc cuồng nộ, đổi phương lại hề phòng bị chiêu lấy mạng của Lý Dật, bên trong chiêu này phần lớn là nhờ vào may mắn.

      Qua lúc sau, cảm giác được đối phương từ từ gục trước mặt mình, nhãn thần ra tia cam lòng. Lý Dật mới thở phào tiếng. Nhưng thần kinh căng như dây đàn vừa chùng xuống, ngay lập tức cảm thấy nửa thân người của mình đã mất tri giác, phần ngực lan ra từng cơn đau dữ dội, máu tươi ngừng trào ra từ cổ họng.

      Lý Dật phải bỏ ra sức lực lớn nhất, nghiến răng rút thanh trường kiếm cắm ở ngực mình ra, nhưng sau đó trước mắt lại trở nên u tối, máu tươi ngừng ộc ra, đến cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn đất, thở ra hơi, :

      - Lão quỷ, ngươi đúng là hổn đản... Mạng nhỏ của ta thiếu chút nữa còn rồi, ngươi lại ra giúp đỡ.

      Thân hình của Xà Tôn Giả bay ra từ trong Vân Hoang Giới Chỉ, cúi đầu nhìn Lý Dật, khẽ vung tay cái, theo động tác của , ngọn đèn trong phòng sáng bừng lên, tất cả mọi thứ xuất ra trong mắt của Lý Dật.

      Chỉ thấy, người của hai tên đến thích sát mình mặc hắc bào, mặt cũng dùng vải đen che lại, chỉ lộ ra đôi mắt. Còn bên kia, Lý Na Na năm sõng soài giường, cũng biết là còn sống hay chết. Máu tươi từ người hai hắc y nhân lênh láng khắp nền đất, hiển nhiên còn cơ hội sống sót nào.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 42 : Mầm Đấu Khí

      Nhìn dáng vẻ suy yếu của Lý Dật, mặt của Xà Tôn Giả ra tia ý vị, thấp giọng :

      - Ngươi sợ gì chứ? Chút thương thế này nhiều nhất chỉ cần dưỡng thương nửa tháng, ngươi chết được đâu.

      Lý Dật lại thổ ra búng máu, rồi thấp giọng :

      - Phí lời, ta cũng biết thương thế này chết nồi, nhưng nếu có người đến tìm ta hạ sát thủ ngươi cho rằng chỉ đám này thôi sao? E rằng lúc nữa thấy hai người này về, ngay lập tức có người gây phiên phúc cho ta. Đến lúc đó, ngươi cảm thấy bộ dạng tại của ta còn có thể đối phó được mấy người?

      Xà Tôn Giả cười hăng hắc :

      - Đến lúc đó, Bản tôn dĩ nhiên ra tay, chúng muốn động đến sợi lông tơ của ngươi, cũng thể đâu.

      Lý Dật bỉu môi, cũng chẳng thèm đôi co thêm với Xà Tôn Giả, mà gắng gượng đứng dậy, bước về phía Lý Na Na nằm, thò tay chạm vào mũi nàng, cảm nhận được hơi thở lúc có lúc của nàng, Lý Dật mới yên lòng phần nào. Nếu phái trả giá lớn như vậy, mà Lý Na Na vẫn chết, vậy ngay cả khóc cũng còn chổ mà khóc rồi.

      - Sao? Lo lắng cho người ta rồi ư?

      Xà Tôn Giả hé nỡ nụ cười ý vị:

      - Tiểu nha đầu này chết được đâu, ngươi yên tâm , vừa rồi tên sát thủ đó đúng là thủ hạ nương tình, chỉ đánh nàng ta ngất mà thôi. Xem ra hai tên sát thủ này quan hệ với Lý Gia các ngươi nhỏ đâu.

      - Có quan hệ gì với Lý Gia, xem thử là biết rồi.

      Lý Dật hừ tiếng, chậm rãi bước tới trước hai tử thi, dỡ bỏ mạng che mặt của họ xuống, khi nhìn thấy hai khuôn mặt ấy, Lý Dật bất chợt cười lạnh, :

      - Hóa ra là người ngoại hệ của Lý Gia chúng ta, xem ra người động thủ đúng là mấy lão bất tử kia rồi.

      Hai tên sát thủ đã chết này, Lý Dật loáng thoáng có vài phần ấn tượng, hình như lúc ở Đại hội Tông tộc, mơ hồ đã gặp qua hai người này.

      Hơn nữa từ biểu vừa rồi cùa hai người này, họ phần nhiều là cường giả cấp Đấu Giả, mấy lão bất tử ấy lại phái hai cường giả đối phó mình, đúng là hào phóng.

      Xà Tôn Giả nhìn sắc mặt khó coi của Lý Dật, cười nhàn nhạt, :

      - Tiểu tử, tiếp sau đây ngươi định làm thế nào?

      Lý Dật lắc đầu, :

      - Còn có thể thế nào? Lẽ nào lại ở đây chờ chết sao? Lão quỷ, ngươi có cách nào nhanh chóng chữa trị vết thương, bộ dạng giờ của ta, cho dù muốn chạy cũng chạy được.

      Xà Tôn Giả lắc đầu, :

      - Muốn xử lý vết thương này của ngươi, dăm bữa nửa tháng sao có thể chữa khỏi được? Ngươi coi ta là đám Thần Côn của Đấu Thần Điện chắc, biết sử dụng Đấu kỹ Phụ trợ hệ sao? Vì vậy ngươi đừng nghĩ có chuyện nhanh chóng chữa trị thương thế... Có điều...

      đến đây, Xà Tôn Giả đổi ngay đề tài, nhãn thần hướng về Lý Dật, khuôn mặt mang bộ dạng cực kỳ quái dị:

      - Có điều, tuy ta có cách nào nhanh chóng chữa trị vết thương của ngươi, nhưng ngươi lại có cách đấy...

      -Ta?

      Lý Dật cười khổ trận rồi lại ngồi xuống đất, xoa xoa vùng ngực đau đớn từng trận của mình, thấp giọng mắng:

      - Lão quỷ, nếu ta có cách tự chữa thương, ta còn ở đây phí lời với ngươi làm gì?

      - Sao lại có?

      Vẻ mặt của Xà Tôn Giả càng lúc càng quái dị:

      - Chỉ cần ngươi lúc này có thể thăng cấp lên Đấu Giả, trong cơ thể ngươi ngưng kết được Đấu Khí Toàn, vậy chút thương tích người ngươi dĩ nhiên ngay lập tức khỏi rồi.

      - Thối lắm!

      Lý Dật khẽ chửi tiếng:

      - Nếu như có thể dễ dàng thăng cấp Đấu Giả như vậy, hôm nay ta còn cần phải bị đánh thê thảm như vậy sao? Sớm đánh cho hai tên kia sang tận cực bắc rồi! Huống hồ gì! Ta cũng chưa từng nghe thấy thăng cấp Đấu Giả có thể thuận tiện hồi phục luôn thương thế của mình!

      Xà Tôn Giả cười ha hiểm nhãn thần hướng về hai tử thi, nhàn nhạt :

      - Công pháp khác khi thăng cấp Đấu Giả, dĩ nhiên thể hồi phục thương thế, nhưng thứ mà ngươi tu luyện lại là Thiên Ma Cửu Biến. Với hiểu biết của Bản tôn về Thiên Ma Cửu Biên mà , chỉ cần ngươi thăng cấp thành công, có khả năng rất lớn hồi phục được thương thế người... Chỉ cần Thiên Ma Cửu Biến của ngươi, có thể tiến hóa thành công...

      - Tiến hóa?

      Lý Dật mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

      Xà Tôn Giả nhàn nhạt :

      - Thế nào? Lẽ nào Bản tôn còn có thể gạt ngươi sao?

      - ... phải...

      Lý Dật mặt đần thộn ra:

      - Lão quỷ, ý của ngươi là, Thiên Ma Cửu Biến còn có thể tiến hóa?

      - Đúng vậy.

      Xà Tôn Giả thản nhiên gật đầu:

      - Thiên Ma Cửu Biến, nhìn tên suy ra ý nghĩa, bộ Công pháp Đấu kỹ này tổng cộng có chín biến, mỗi lần tiến hóa, biến... Chỉ cần ngươi có thể song song với việc thăng cấp, thúc đẩy Công pháp tiến hóa, đạt đến Thiên Ma Nhất Biến, vậy thương thế của ngươi ngay lập tức hồi phục, hơn nữa. Thiên Ma Cửu Biến lại còn tiến hóa thành Công pháp Chu Tước Hạ cấp... Tiểu tử, Công pháp cao thâm nhất của Lý Gia các ngươi cũng chăng qua chỉ là Chu Tước Trung cấp, ta nghĩ ngươi cũng hiểu, Công pháp Chu Tước Hạ cấp này có lợi như thế nào chứ...

      - Thiên Ma Cửu Biến, còn có thể tiến hóa? Biến thứ nhất là Công pháp Chu Tước Hạ cấp?

      Lý Dật lộ ra cổ quái khuôn mặt:

      - Lão quỷ, ngươi lừa ta chứ? Ta chưa từng nghe qua, có Công pháp nào có thể tiến hóa.

      - Ta cần gì phải lừa ngươi?

      Xà Tôn Giả trợn ngược mắt:

      - Có thể tiến hóa hay , tự bản thân ngươi thử xem phải được rồi sao...

      - Nhung ta lại nghĩ...

      Lý Dật hừ tiếng:

      - giờ lấy cái gì mà đẩy nhanh tốc độ tu luyện? Hay là ngươi nghĩ ta bế quan mấy tháng ở đây? Vậy có lẽ đợi đến lúc ta luyện xong, mấy lão bất tử kia đã giết ta biết bao nhiêu lần rồi.

      Xà Tôn Giả nhìn lại Lý Dật kỹ càng, rồi nhàn nhạt :

      - Tiểu quỷ, ngươi biết? Hay là giả vờ biết?

      - Là sao?

      Lý Dật nhíu mày, đợi đến lúc nhãn thần của Xà Tôn Giả nhìn về hai tử thi kia, nhịn được liên :

      - Lão quỷ, ngươi phải định cho ta...

      - Chính là định như vậy.

      Xà Tôn Giả xua xua tay, ngón tay phát ra hai luồng đấu khí hồng sắc, vây quanh hai tử thi đất, ngay lập tức nhìn thấy ngọn lửa nhỏ bạch sắc, bay ra từ đan điền khí hải của hai thi thể.

      Hai ngọn lửa bạch sắc ấy rơi vào trong lòng bàn tay của Xà Tôn Giả, chiếu sáng khiến khuôn mặt vốn dĩ mờ ảo của càng lúc càng quỷ dị.

      Nhìn hai ngọn lửa trong lòng bàn tay, Xà Tôn Giả nhàn nhạt :

      - Nghe , Đại Lục Đấu Thần, sau khi người chết hình thành lửa linh hồn trong cơ thể, bên trong lửa linh hồn thường có mầm đấu khí mà người ấy lúc sống tu luyện có được. Lửa linh hồn này thường chỉ có thể ở trong cơ thể người ba ngày, trong ba ngày này, nếu như bị người khác tìm được lửa linh hồn, vậy vận dụng được nhiều. Vì vậy Đại Lục Đấu Thần có câu là, mỗi thi thể của cường giả, bản thân nó chính là kho báu vô cùng lớn... Tiểu tử, với tình trạng giờ của ngươi, nếu như có thể thành công luyện hóa được mầm đấu khí bên trong hai ngọn lửa linh hồn này, vậy những có thể thăng cấp Đấu Giả, bước vào cánh cửa của cường giả, ngay cả thúc đẩy Thiên Ma Nhất Biến, cũng phải là chuyện khó khăn gì... ngươi... muốn thử xem ?

      Thần sắc mặt Lý Dật trở nên khó đoán, cuối cùng khi nhãn thần của hướng về thi thể nằm nền đất, mới nghiến răng :

      - Được! Ta thử xem sao... Dù gì cũng có cách thăng cấp Đấu Giả, vậy tiếp đó ta cũng có thể chạy được. Nhưng nếu như có thể thăng cấp Đấu Giả, ta nhất định khiến cho bốn lão bất tử kia cười còn khó nhìn hơn cả khóc!

      - Rất tốt.

      Xà Tôn Giả gật đầu:

      - Nếu như ngươi ngay cả tâm tính này cũng có, vậy Thiên Ma Cửu Biến ngươi cũng đừng luyện nữa... Có điều nếu như ngươi đồng ý rồi. Bản tôn giúp ngươi tay!

      Vừa đứt lời, chỉ thấy Xà Tôn Giả khẽ nắm tay, ngọn lửa lửa linh hồn từ từ dập tắt,. chỉ còn lại hai lốc khí cực nhỏ ngừng xoay tròn trung. Hai lốc khí ấy nhanh chóng hợp lại với nhau, hình thành lốc khí lớn hơn vài phân, theo ngón tay của Xà Tôn Giả, nhàng bay đến trước mặt.

      - Bản tôn đã giúp ngươi lấy mầm đấu khí trong lửa linh hồn ra, chuyện này có thể tiết kiệm phần lớn thời gian cho ngươi. Còn về tiếp sau đây có thê thành công hay , vậy phải xem bản thân ngươi rồi.

      Lý Dật nhìn bộ mặt nghiêm túc ra hiếm hoi của Xà Tôn Giả. chậm rãi thở ra hơi, cũng để tâm đến mớ hỗn loạn xung quanh, ngay lập tức ngồi xếp bằng lại, hai tay kết thành thủ ấn kỳ dị.

      - Tiếp theo nên thế nào?

      Xà Tôn Giả nhàn nhạt nhìn Lý Dật, :

      - Nuốt vào, giờ trong cơ thể ngươi có đấu khí, vì vậy thể nào trực tiếp luyện hóa mầm đấu khí này, Cách duy nhất chính là nuốt mầm đấu khí này vào, sau đó dùng nguyên khí trong cơ thể ngươi luyện hóa nó. Nhớ kỹ, bước này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần cẩn thận chút là rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục ngay. Đến lúc đó, ngay cả ta cũng thể giúp ngươi đâu.

      - Lão quỷ, giờ mới lời thừa thãi này, còn có tác dụng gì?

      Lý Dật hừ tiếng, ngón tay bốc ra luồng nguyên khí hắc sắc, chầm chậm bao lấy mầm đấu khí trước mặt, sau đó nghiến răng, nhét mầm đấu khí đó vào trong miệng.

      Mầm đấu khí vừa vào bụng. Lý Dật toàn thân chấn động, nửa thân người vốn bị đông cứng cũng từ từ có lại tri giác, Thiên Ma Cửu Biến trong cơ thể nhanh chóng vận hành, luồng nguyên khí hắc sắc chợt va chạm mạnh với mầm đấu khí ở đan điền.

      -Hự...

      Lý Dật phát ra tiếng rên khẽ, những giọt mồ hôi lạnh, đầu ngừng chảy. Mầm đấu khí trong cơ thể giống như màn đêm vô tận, vô thanh vô tức nuốt chửng nguyên khí trong cơ thể .

      Những nguyên khí có lẽ dùng để luyện hóa mầm đấu khí, nhưng vừa đến gần cạnh mầm đấu khí, ngay lập tức bị nuốt vào trong lốc khí được mầm đấu khí tạo ra.

      Lý Dật chỉ cảm thấy trước mắt sa sầm tối lại, vừa rồi tổn thất nguyên khí nghiêm trọng thực chất thể nào chịu được hấp thụ này. chỉ có thể khẽ quát tiếng, đường vận hành của Thiên Ma Cửu Biến thay đổi, ngay lập tức khí xung quanh xao động lại, thiên địa nguyên khí nhàn nhạt theo hơi thở của vào cơ thể...

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 43 : Thăng Cấp Đấu Giả

      Trong gian phòng quỷ dị, khí xung quanh ngừng trào động theo hơi thở của Lý Dật, lượng lớn thiên địa nguyên khí được hấp thụ, tràn ngập kinh mạch của .

      Từ từ, Lý Dật điều khiển nguyên khí trong cơ thể lại vây quanh mầm đấu khí lần nữa. Có lẽ là vì lần này nguyên khí dư thừa, hai vật ngay lúc vừa tiếp xúc nhau, gây ra cơn chấn động mãnh liệt. Lần này khiến tinh thần của Lý Dật cơ hồ thất thủ may mà cũng phải người bình thường, nghiến răng cái, nguyên khí trong cơ thể giống như nước thủy triều tuôn trào vào mầm đấu khí kia. Cuối cùng, lần này nguyên khí kháng cự được hấp lực của mầm đấu khí, khiến cả mầm đấu khí đều bị bao trọn lại.

      Được Lý Dật thúc động, nguyên khí chầm chậm hấp thụ năng lượng thuần khiết bên trong mầm đấu khí, bắt đầu luyện hóa từng chút . Luồng đấu khí lạnh lẽo vô bi tràn ra từ trong mầm đấu khí, ngay lập tức bị nguyên khí xung quanh luyện hóa, trở thành năng lượng thuần khiết nhất.

      Thế nhưng đấu khí trong mầm đấu khí giống như có hạn định, càng luyện hóa, đấu khí tràn ra từ bên trong lại càng nồng đậm. Chỉ có điều đến lúc cuối, Lý Dật bắt đầu dần dần thích ứng với tình trạng luyện hóa đấu khí này, vì vậy tốc độ luyện hóa nhanh hơn rất nhiều, khắc cuối cùng, đan điền khí hải của Lý Dật đầy ắp nguyên khí nồng đậm kia.

      Nguyên khí tràn đầy bắt đầu chầm chậm vào trong kinh mạch. Cơ thể của Lý Dật đường như tiến hành lần tẩy tủy cuối cùng, theo di chuyển của nguyên khí, những hạt mồ hôi có sắc đen ngừng tuôn ra từ lỗ chân lông, sau đó nhanh chóng bốc hơi trong khí. Mồ hôi cuối cùng biến thành hơi nước, Lý Dật ngay lập tức cảm thấy, nguyên khí ở toàn thân mình tràn đầy đến nỗi như muốn nổ tung. Còn mầm đấu khí trong đan điền, cũng bị bản thân luyện hóa bảy, tám phần, nếu như phải còn chút ấn ký băng lạnh tồn tại, vậy ngay cả bản thân cũng dám xác định, ở đó vừa rồi còn có mầm đấu khí.

      dư thừa của nguyên khí, khiến Lý Dật cảm thấy khắp người tuôn trào sức mạnh, nửa người trái vừa rồi bị đấu khí đông cứng cơ hồ cũng từ từ hồi phục lại trong từng cơn đau nhức. Chỉ là cảm giác dư thừa này lại quá kỳ lạ, khiến Lý Dật bất chợt phải nghi ngờ, người mình có khi nào bị nô tung .

      Từ bên ngoài nhìn vào, da của Lý Dật trở nên đỏ bừng, mồ hôi hột ngừng tuôn rơi, nhưng rất nhanh bị bốc hơi trong khí. Cảnh tượng này khiến Xà Tôn Giả từ nãy giờ vẫn luôn quan sát Lý Dật phái khẽ nhíu mày, lầm bầm :

      - Lẽ nào tiểu tử này biết làm thế nào để xung kích cấp Đấu Giả?

      Lời vừa ra, ngay cả bản thân Xà Tôn Giả cũng có mấy phần tin, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Lý Dật. cuối cùng nhịn được quát:

      - Nhanh! Ngưng tụ Đấu Khí Toàn, luyện hóa ấn ký của mầm đấu khí, bằng ngươi xong đời!

      Lý Dật khó nhọc mở mắt ra nhìn Xà Tôn Giả, trong lòng chỉ biết cười khổ, ta rất muốn ngưng tụ Đấu Khí Toàn, nhưng ngươi cho ta, ta làm thế nào?

      Nghĩ tới đây, Lý Dật khẽ rúng động trong lòng, nhắm mắt lại, tạm thời để ý đến nguyên khí dư thừa trong cơ thể, mà dồn tâm trí xâm nhập vào thần niệm của bản thân, chỉ thấy, luông tin tức của Thiên Ma Cửu Biến cơ hồ hơn phần nào, mấy chữ nhảy nhót cơ hồ như nhảy thẳng vào mắt của Lý Dật.

      Thấy được nội dung mới này, Lý Dật bất giác nhoẻn miệng cười, quả nhiên Thiên Ma Cửu Biến theo thăng tiến tu vi của mình, vậy tự nhiên nhìn thấy tầng tâm pháp này, còn phương phép xung kích cấp bậc Đấu Giả, chính là trong tâm pháp mới nhất này.

      A—

      Khẽ hừ tiếng, Lý Dật vụt đảo hai tay, chỉ chưởng trong chớp mắt biến thành bảy, tám ấn ký, cuối cùng hình thành thủ ấn kỳ dị, tay trái nắm chặt ngón cái của tay phải.

      Theo biến đổi thủ ấn của Lý Dật, nguyên khí ban đầu lan tràn khắp phía trong cơ thể Lý Dật, lúc này dường như chịu thu hút nào đó, điên cuồng trào tới vị trí trung tâm đan điền. Khi tất cả nguyên khí đều được dẫn tới điểm, những nguyên khí ban đầu như chất khí, lúc này lại giống như chất lỏng vô cùng dính, trong đan điền của Lý Dật châm chậm chuyển động.

      Thủ ấn của Lý Dật lại thay đổi, ấn ký trong tay ngừng biến hóa với tốc độ nhanh nhất. Theo động tác của chất lỏng dinh dính kia tiếp tục thu nén lại, cuối cùng xoay tít trong thủ ấn cuối cùng của Lý Dật...

      Cả người Lý Dật chấn động, đạo khí tức hắc sắc vô cùng nồng đặc chớp mắt ôm trọn lấy toàn thân của , theo hơi thở của , đạo khí tức hắc sắc ấy vụt chui luồn vào trong lớp da của .

      Ầm—

      Cơ hồ trong đan điền của Lý Dật vang lên trận nổ, khi Lý Dật cảm giác lại được tình trạng của cơ thể bản thân, kinh ngạc phát , nguyên khí vốn dư thừa lúc này hoàn toàn biến mất trong cơ thể . Thay vào đó là tồn tại của lốc khí hắc sắc lơ lửng trong đan điền, nhanh chóng xoay tròn...

      Lý Dật có thể cảm giác được, sức mạnh của mình lúc này mạnh hơn trước biết bao nhiêu lần. khẽ bấm tay, luồng khí tức hắc sắc tràn ra từ trong mầm lốc khí hắc sắc trong đan điền, truyền theo kinh mạch đến ngón tay , rồi vụt lao ra ngoài.

      Khí tức hắc sắc vô cùng sắc bén, so với nguyên khí trước đây biết thuần khiết hơn bao nhiêu lần, cũng càng dễ điều khiển hơn. Đến lúc này, trong lòng Lý Dật dấy nên vui mừng, khóe miệng ra nụ cười...

      Mình cuối cùng thăng cấp lên Đấu Giả, bước lên bậc cửa của cường giả rồi!

      Lại ngồi xếp bằng trong chốc lát, cảm giác đấu khí trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển, Lý Dật mới hài lòng hít vào hơi, chậm rãi đứng dậy.

      Thế nhưng vừa mới đứng lên, nhịn được phải sững người. Xương sườn bị gãy ở ngực biết lành lại từ lúc nào, nửa thân bên trái bị đông cứng, lúc này cũng hoàn toàn trở lại bình thường... Điều này phái là...

      Lý Dật chợt ngẩng vụt đầu lên nhìn Xà Tôn Giả lơ lửng trung, :

      - Lão quỷ, Công pháp của ta có phải...

      Xà Tôn Giả sắc mặt cổ quái gật đầu, sau chốc lát rồi mới nhàn nhạt :

      - Tiểu quỷ ngươi may mắn lắm, những lần đầu tiên xung kích Đấu Giả thành công, hơn nữa Thiên Ma Nhất Biến thúc đẩy Công pháp, cũng được xem như là bước vào cảnh giới hoàn toàn mới rồi... Tiểu tử, giờ ngươi còn lợi hại hơn trước mấy lần a.

      Lý Dật khẽ nheo mắt lại, tiến hóa của Công pháp rốt cuộc có hiệu quả gì, lúc này trong lòng chút nắm chắc nào. Ngay lập tức từ từ hít vào hơi, cơ thể khẽ vút sang bên, chưởng thủ vỗ bộp vào vách tường.

      Bộp~~

      thanh nặng nề vang lên, Lý Dật thậm chí ngay cả tia đấu khí cũng dùng, bức tường xuất lòng bàn tay nét, thậm chí ngay cả đường vân đó cũng có thể nhìn thấy ràng, cảnh tượng trước mặt khiến Lý Dật trong lòng đại ngộ.

      Lâu như vậy rồi, cuối cùng hoàn toàn khôi phục được thân thủ của kiếp trước, còn là Thiếu gia phế vật mà bất cứ ai cũng ức hiếp được, mà là tuyệt thế vương giả tung hoành ở thế giới ngầm!

      Nụ cười từ từ ra khóe miệng, sau hồi, cuối cùng Lý Dật khẽ cười...

      - Thế nào, Công pháp tiến hóa rồi tiểu tử ngươi lại vui mừng đến điên rồi hả?

      Xà Tôn Giả như cười như nhìn Lý Dật.

      Lý Dật cười hồi, sau đó mới khẽ lắc đầu, nhàn nhạt :

      - Công pháp tiến hóa có gì đáng vui mừng? Chẳng qua chỉ là Công pháp Chu Tước Hạ cấp mà thôi... Thế nhưng, lúc này ta là cấp bậc Đấu Giả rồi, tuy rằng chỉ là Nhất Tinh Đấu Giả, nhưng cũng là lúc để mấy lão bất tử kia đẹp mặt rồi... Mấy lão bất tử đó nếu như phái người tiễn ta lên đường, ta đích thân tiễn từng người bọn chúng lên đường, sao có thể xứng đáng vói kỳ vọng của bọn chúng chứ?

      Xà Tôn Giả khẽ ngây người, :

      - Tiểu tử, tuy ngươi thăng cấp Đấu Giả, nhưng tìm mấy Đấu Sư gây phiền phúc cũng có chút biết tự lượng sức a...

      - Lão quỷ, nếu như ngươi lúc trước , ngay cả người của Đấu Thần Điện cũng có thể giữ lại, vậy mấy lão bất tử ở Lý Gia chúng ta, phiền phúc hơn mấy tên ở Đấu Thần Điện chứ?

      Lý Dật cười lạnh tiếng:

      - Huống hồ, ai ta hết cách với chúng?

      Xà Tôn Giả cười khổ tiếng, sau chốc lát lắc đầu, thân hình vụt chui vào trong Vân Hoang Giới Chỉ tay Lý Dật.

      - Tiểu tử, nếu như lúc chống đỡ được, vậy cứ gọi Bản tôn dậy, Bản tôn tuy giờ thực lực bằng phần mười lúc trước, nhưng mấy Đấu Sư kia, Bản tôn cũng coi là gì đâu...

      Nghe thấy câu này của Xà Tôn Giả, Lý Dật khẽ nở ra nụ cười.

      Nắm được lão quỷ này, để mình lúc nào cũng có thể lật con át chủ bài, vậy chuyện tiếp sau đây mình phải làm, dễ hơn nhiều. Những ngày này của mình, phải nhịn tức đủ rồi, hôm nay mình phải dùng thực lực để người của Vạn Triều Thành biết, muốn có ý đồ với Lý Dật, chính là tìm cái chết!

      Có điều tiếp sau đây...

      Lý Dật nhìn Lý Na Na vẫn còn hôn mê, tiểu nha đầu này nếu ở đây, biết gặp phải nguy hiểm gì, chi bằng đưa nàng ta theo bên cạnh tiện hơn phần nào.

      Nghĩ tới đây, Lý Dật tiện vung tay, luồng đấu khí bắn ra từ ngón tay , trúng vào phần ngực của của Lý Na Na.

      Chỉ thấy người của Lý Na Na khẽ động, sau đó là trận ho kịch liệt, nàng yếu ớt tỉnh lại.

      Lý Na Na hiển nhiên còn rất nghi hoặc, nàng cố gắng ngồi dậy, nhìn Lý Dật, sau đó nhãn thần lại nhìn về bốn phía, cơ hồ lúc này mới nhớ ra vừa rồi xảy ra chuyện gì, bất giác hỏi:

      - Hai tên sát thủ đó, đều bị ngươi giết rồi ư?

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 44 : Nhã Hứng

      Lý Dật cười lạnh tiếng, nhàn nhạt :

      - Phí lời, nếu phải ta giết chúng, lẽ nào ngươi giết chúng sao?

      Lý Na Na sắc mặt cổ quái nhìn Lý Dật, cơ hồ còn ra vài phần tin. Nhưng nàng dù gì cũng có chút suy nghĩ, sau đó chầm chậm đứng đậy, bước tới bên hai thi thể liếc nhìn, bổng nhiên nhịn được :

      - A! Hai người này là người của Lý Gia chúng ta, sao họ lại...

      Lý Dật tùy tiện :

      - Nếu phải là người của Lý Gia chúng ta ngươi cho rằng chúng có thể tùy tiện vào Nội viện để giết người sao? Na Na muội muội, tiếp sau đây ngươi tìm chổ để trốn đây? Hay là chuẩn bị cùng ta hả?

      - Tìm chỗ trốn? Có ý gì?

      Lv Na Na chợt biến sắc.

      - Chuyện này ư, ra cũng phúc tạp lắm, tiếp sau đây ta...

      đến đây, Lý Dật sắc mặt khẽ biến đổi, cười lạnh tiếng, :

      - Quả nhiên đến rồi!

      Dứt lời, tiện tay vung cái, thổi tắt ngọn nến trong gian phòng, rồi tay bắt lấy Lý Na Na mù mịt hiểu chuyện gì, ngươi lao bắn ra ngoài cửa sổ, tiếp đó khẽ vụt cái, hai người đã đến nóc nhà.

      Kéo Lý Na Na trốn vào góc tối nóc nhà, Lý Dật mới thả lỏng tay, khẽ tiếng :

      - Đừng nhiều lời. nhìn là được rồi.

      - Nhìn cái gì? Hơn nữa thân thủ của ngươi...

      Câu của Lý Na Na còn chưa đứt, Lý Dật lấy tay che miệng nàng lại, hai người cứ như vậy áp sát nóc nhà, sau đó mới kể vào tai Lý Na Na khẽ tiếng :

      - Đừng chuyện nghe kỹ đây, chuyện hôm nay rất thú vị đấy!.

      Lý Dật vừa dứt lời, cũng biết là hữu ý hay vô tình, thuận miệng phả vào tai Lý Na Na ngụm hơi thỏ. Cơ thể Lý Na Na ngay lập tức mềm nhũn ra, cả người nóng rực, vốn còn muốn phản bác vài câu, biết tại sao lại ra lời.

      Xa xa thấp thoáng có tiếng bước chân chầm chậm vang lên, khi đến gần hơn mới nghe trong tiếng bước chân, còn kèm theo tiếng cười vui đùa.

      giọng đầy vẻ nịnh nọt xa xa vọng lại:

      - Đại biểu ca... A... ... phải là Thiếu Gia chủ. Chúng ta vẫn nên tiếp tục uống rượu mua vui , đến cái nơi heo hút này làm gì? Dù gì nhị vị thúc thúc xuất thủ, Lý Dật cho dù hôm nay có may mắn đến đâu, cũng phải chết chắc thôi.

      Sau hồi, lại có thanh nhàn nhạt vang lên:

      - Tên tiểu quỷ đó vô cùng giảo hoạt, tuy lần này Lý Hàn chết chắc rồi, nhưng nếu như để tên tiểu quỷ đó chạy thoát, sau này chắc chắn là hậu hoạn vô cùng... Nếu như tận mắt trông thấy thi thể của , sao ta có thể yên tâm được.

      Nghe thấy giọng đó. Lý Na Na khẽ run người, trong mắt ra tia khó tin.

      Nhưng Lý Dật sớm đoán ra phần nào, khóe miệng ra nụ cười lạnh, lấy ngón tay viết vào ngói của nóc nhà:

      - Lý Tiều ca ca của ngươi, xem ra muốn lấy mạng của ta a, chỉ có điều biết có khi nào lại thuận tiện lấy mạng của ngươi ...

      Sau khi Lý Dật thăng cấp Đấu Giả, thực lực nay đã hoàn toàn khác trước trời vực. Viết chữ ngói, lại vang lên tiếng động, công phu này khiến Lý Na Na cho dù chấn động, cũng phải nhìn mà thâm kinh ngạc.

      Lý Na Na bình thường tuy rằng tính hay làm bậy, nhưng cơ hồ cũng biết lúc này là lúc quan trọng. Nàng khẽ giãy người ra, thị ý Lý Dật thả tay ra, sau đó lại do dự hồi, rồi nắm tay Lý Dật, chậm rãi viết trong lòng bàn tay:

      - Rốt cuộc là chuyện gì? Lý Tiều ca ca , tại sao lại làm như vậy? luôn phân minh...

      Làn da tay của Lý Na Na vô cùng mềm mại, nõn nà, chỉ khẽ khàng đưa đẩy, dường như còn mang theo mùi hương nhàn nhạt, vô cùng dễ chịu.

      Lý Dật trong tình hình này, trong lòng vẫn cảm thấy kích động vô cùng.

      Chỉ có điều trong tình hình này, hiển nhiên cho phép Lý Dật suy nghĩ nhiều, nắm lấy tay Lý Na Na viết nhanh:

      - Nghe kỹ biết rồi.

      Ánh mắt Lý Na Na lên tia cồ quái, nhưng nàng vẫn gật đầu, cắn răng nhìn về phía dưới.

      Chỉ thấy dưới ánh trăng nhàn nhạt, Lý Tiều dẫn theo ba tử đệ chi thứ trong gia tộc từ từ bước tới phòng của Lý Dật. Thân vệ gia tộc vốn dĩ phải giới bị ở xung quanh lúc này biết tại sao đã hoàn toàn biến mất, có lấy người chặn bước lại.

      Giọng nịnh nọt kia lại vang lên:

      - Thiếu Gia chủ, chỉ cần tên Lý Dật đó chết rồi, tương lai ngài làm Gia chủ của Lý Gia này là danh chính ngôn thuận rồi... Hơn nữa ngay cả Na Na muội muội cũng trao cả trái tim cho ngài, xem ra Thiếu Gia chủ ngài quá nhiên là có diễm phúc a!

      Lúc này Lý Dật mói nhìn , người vừa chuyện chính là Lý Lâm, là tử đệ có danh tiếng lắm ở chi thứ Lý Gia, trước giờ đều chạy sau chân của của Lý Tiều để làm sai vặt, làm chó săn.

      Lời này của Lý Lâm khiến Lý Tiều khẽ ngây người, sau chốc lát cười ha hả :

      - Lý Lâm, tiểu tử ngươi phải ngắm con Lý Na Na đó chứ? Nếu như thích, lát nữa ngươi chơi ...

      Lý Lâm khẽ sững người, :

      ... A ữ

      - Thiếu Gia chủ, ý của người là...?

      Lý Tiều cười lạnh tiếng, nhàn nhạt :

      - Lý Na Na cho dù có xinh đẹp hơn nữa, có mùi vị thế nào nữa, ả rốt cuộc vẫn là người của dòng chính Lý Gia. Chỉ cần đêm nay Lý Hàn chết, người của dòng chính dĩ nhiên đều chết hết, cho dù là Lý Na Na cũng ngoại lệ... Chỉ có điều con nhỏ đó lại có chút mùi vị, hơn nữa ngạo khí ngút trời, ả theo ta lâu như vậy, trước kia, ngay cả tay ả ta cũng chưa từng nắm... Vì vậy, đêm nay Thiếu gia ta cũng phái vui vẻ với ả phen còn về mấy người các ngươi, Thiếu gia ăn thịt, thế nào các ngươi cũng có canh uống thôi.

      Lý Lâm cơ hồ còn có mấy phần tin, chần chừ :

      - Thiếu Gia chủ, chúng ta phải muốn xem tên Lý Dật đó đã chết chưa sao? Sao Lý Na Na cũng?

      - Lý Na Na sao?

      Lý Tiều cười lạnh liên hồi:

      - Con nhỏ đó chập tối có đến tìm ta, cái gì an ủi ta, đề ta đừng buồn. Ta tùy tiện nịnh ả vài câu, có lẽ ả chuẩn bị giải quyết Lý Dật rồi. Tuy rằng với tính tình của ả, chắc chắn là hạ thủ được, nhưng ta đã với hai vị thúc thúc, khi thấy ả tiện tay đánh ngất... Lát nữa sau khi chúng ta gặp ả, chơi đủ rồi tiện tay thủ tiêu, cuối cùng gán tội lên đâu Lý Dật là được rồi. Dù gì tên háo sắc đó cũng biết hại bao nhiêu nữ nhân, giúp tăng thêm người, cũng có ai nghi ngờ.

      Mấy người Lý Lâm đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng cười ha hả :

      - Thiếu Gia chủ quá nhiên minh! Ha ha ha ha...

      Lúc chuyện, mấy người bất chợt bước nhanh hơn vài bước, hiển nhiên lời của Lý Tiều, khiến từng người trong số chúng đều động sắc tâm.

      - Lý Dật! Ngươi ra đây chịu chết cho ta!

      Lý Lâm quát tháo tiếng, đá mạnh vào cửa phòng của Lý Dật. Trong phòng tối om, nhưng mùi máu tanh nồng nặc tản phát ra khi cánh cửa bị mỡ ra.

      Đám người Lý Lâm trong lòng mừng rỡ, kẻ sau cùng cúi đầu khom lưng với Lý Tiều:

      - Thiếu Gia chủ, xem ra tên tiểu tử Lý Dật chết thể chết hơn nữa rồi! Chúng ta vào từ từ hưởng thụ thôi, Thiếu Gia chủ, xin mời trước...

      Lý Tiều cười ha hả, :

      - Dĩ nhiên là ta trước, lẽ nào các ngươi còn muốn giành với ta!

      Lúc chuyện đám người này chậm rãi bước vào bên trong phòng, tuy chúng nhìn tình hình trong gian phòng, nhưng từng chuổi cười dâm đãng vang lên.

      nóc nhà, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lý Dật cũng biết nên tức hay nên cười. Bản thân lại bị loại người này đâm sau lần, quá thực là chuyện có thế nào cũng thể ngờ.

      liếc nhìn Lý Na Na đờ đẫn cả người, khẽ tiếng :

      - Nhìn ra chưa, người tốt Lý Tiều ca ca của ngươi ở phía dưới, nàng có cần xuống đó hầu hạ người ta ?

      Dứt lời, cũng nhìn bộ dạng của Lý Na Na, vụt phóng người đến cửa gian phòng, khuôn mặt mĩm cười nhìn vào trong phòng.

      Ngọn đèn trong phòng đã sáng lên, ngay lập tức tiếng thét kinh hãi vang lên.

      - Sao lại có thể!

      - Cha! Thúc thúc! Mọi người làm sao vậy!

      giọng khác vang lên, cơ hồ hai sát thủ này đều là người có quan hệ thân thiết với bọn chúng.

      Trong gian phòng vang ra đủ loại hô quát cổ quái. Sau hồi, cuối cùng nghe thấy bộp tiếng, sau đó Lý Tiều giận dữ rống lên:

      - Đừng ồn nữa! Tình huống giờ chứng tỏ tên hổn đản Lý Dật kia chưa chết, tình thế ổn, mau!

      Khẽ lắc đầu, Lý Dật thong thả bước vào cửa, vừa bước chân vào, nhãn thần của nhìn lượt bộ dạng kinh ngạc của đám người bên trong, như cười như :

      - Chư vị biểu ca, biết nửa đêm canh ba, các ngươi chạy đến phòng tiểu đệ đây làm gì vậy? Hình như gian phòng này của ta, chư vị cũng có tư cách bước vào phải.

      Bộ dạng bình tĩnh cùa Lý Dật khiến Lý Tiều trong lòng lo sợ, nhưng dù gì cũng là nhân vật, hít vào vài hơi rồi lộ ra nụ cười :

      - Lý Dật biểu đệ hiểu lầm rồi, chúng ta ngẫu nhiên qua, ngửi thấy mùi máu trong gian phòng này, nhịn được phải vào xem thử, ngờ biểu đệ ngươi lại có nhà hứng ngược đãi tộc nhân a.

      - dám đâu có thể sánh với Đại biểu ca ngươi nửa đêm canh ba, cùng mấy huynh đệ cùng tộc khác có nhã hứng đoạt hoa thưởng nguyệt chứ?

      Lý Dật nở ra nụ cười tươi tắn:

      - Nếu như Đại biểu ca ngươi có nhã hứng như vậy, chi bằng các ngươi cứ tiếp tục... Ta tuyệt đối cản các ngươi nửa bước...

      Lý Tiều cười ha hả, :

      - Lý Dật biểu đệ chơi rồi, chúng ta cho dù có nhã hứng gì, khi nhìn thấy biểu đệ ngươi, cũng đều còn... Ta thấy biểu đệ ngươi có thể giải thích chút hay , vết máu khắp phòng của ngươi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

      Nhãn thần của Lý Dật nhàn nhạt quét qua thi thể mặt đất, nhạt nhẽo :

      - Chẳng qua chỉ là hai con chó biết tốt xấu, muốn cắn chủ nhân mà thôi. Kẻ chủ nhân như ta, dĩ nhiên phải dạy dỗ trận rồi... Đúng rồi, Đại biểu ca, trong phòng này của ta biết lúc nào lại có thêm bốn con chó nữa, ngươi có cần giúp ta dạy dỗ chúng chút ?

      Trong mắt của Lý Tiều ra tia sát ý, nhãn thần của hai người chạm nhau, đôi bên cùng bật cười ha hả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :