1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

(XUYÊN KHÔNG) ĐẤU THẦN - YÊU YÊU (Q2-160)(sắc+)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 35: DUNG NHAN KIỀU DIỄM

      Tiếng vừa dứt, đạo thân ảnh vụt bay lên lôi đài. ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào Lý Dật.

      Nhìn thấy người này, cả huấn luyện trường đều ồ lên, trong tiểu bổi của Lý Gia, rất nhiều người đều cho rằng chỉ có người này mới có tư cách có được danh phận Gia chủ đời sau.

      Chỉ có Lý Dật nhìn thấy , nhịn được cười tiếng, :

      - Xem ra Đại biểu ca hôm nay lại ngứa mặt rồi?

      Lời vừa ra, Lý Tiều vừa rồi còn khí thế cao vút chợt thấy đắng miệng, thiếu chút nữa hộc máu ra. Lần trước bại dưới tay của Lý Dật, bị ăn hai cái tát, đã là mối nhục nhã lớn trong đời . Trong hai tháng nay, thực chất có người nào dám nhắc lại chuyện hôm đó trước mặt . Lúc này Lý Dật lại nhắc đến, ngay lập tức khuôn mặt vốn có mấy phần tuấn của Lý Tiều trở nên dữ tợn vô cùng.

      Thấy bộ dạng của Lý Tiều như vậy, Tứ trưởng lão khẽ nhíu mày. Trong tình hình như vậy mà bị câu của đối phương làm cho biến sắc, tâm tính của Lý Tiều này xem ra cũng chỉ đến vậy thôi. Huống hồ, thân thủ của Lý Dật vừa rồi thể ra đã chứng tỏ, sớm còn là tên phế vật năm nào, còn hành vi cử chỉ của Lý Tiều như vậy, nếu hôm nay bại trận, há chẳng phải...

      Nghĩ tới đây, trong lòng Tứ trưởng lão càng lúc lại càng lo lắng, liếc nhìn đài khách quý phía xa, sau khi có được ám thị nào đó, chỉ có thể trầm giọng :

      - Lý Dật, Lý Tiều khiêu chiến, ngươi có chấp nhận ?

      Lý Dật gật đầu đáp, nhãn thần liếc nhìn vị Đại biểu ca này vài cái, rồi nở ra nụ cười.

      Thái độ điềm nhiên vô của Lý Dật khiến trong lòng Lý Tiều như bốc hỏa. biết tốn bao nhiêu công sức mới có thể trấn áp cảm giác muốn bùng nổ của mình, trâm :

      - Lý Dật biểu đệ, hôm nay đừng trách biểu ca ta nhé! Hôm nay ta phải để tất cả mọi người biết rằng, chỉ có Lý Tiều ta, mới có tư cách trở thành Gia chủ đời sau. Còn Lý Dật ngươi, ba tháng trước ngươi là phế vật, ba tháng sau, ngươi vẫn là như vậy!

      -Ngu ngốc...

      Ý nghĩ này thoáng vụt qua trong đầu của Lý Dật, chán nản đảo mắt. Đối với vị Đại biểu ca Lý Tiều trước mắt này đúng là còn gì để .

      Thái độ của Lý Dật khiến các cơ thịt mặt Lý Tiều giần giật, sát khí người càng lúc càng mạnh, cả người trở nên trầm đến cực điểm.

      Động tác của hai người rơi vào mắt của Tứ trưởng lão, chỉ có thể ra nụ cười khó coi, thấp giọng :

      - Vậy bắt đầu ... chỉ có điều hai vị nhớ kỹ cho ta, đánh có điểm dừng!

      Lý Tiều cười lạnh tiếng, nhãn thần hướng về phía Lý Dật.

      Lý Dật chỉ lắc đầu thở dài, dường như trong trận chiến hết sức quan trọng này, đối với lại chẳng có nghĩa lý gì.

      Tứ trướng lão vừa lui về sau, khí lôi đài bất chợt căng thẳng trở lại.

      Lý Dật tuy vẫn đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt như có chuyện gì, nhưng Lý Tiều đối diện lại lộ ra bộ dạng trầm, chậm rãi bước quanh Lý Dật vòng. Hiển nhiên sau lân bị thiệt lớn lần trước, tên Lý Tiều tâm cao khí ngạo này cũng đã biết điều hơn, vừa mới bắt đấu lao bổ tới.

      Thấy bộ dạng của Lý Tiều như vậy, Lý Dật khẽ lắc đầu. Hiển nhiên vị Đại biểu ca này cũng phải kẻ ngu đặc, có lẽ suy nghĩ cách đối phó với chiêu Hồi Phong Chưởng của mình lúc ở dưới lôi đài, chỉ cần chủ động tấn công trước, vậy hiển nhiên. Hồi Phong Chưởng của mình cũng phát huy được nhiều tác dụng.

      Nhìn bộ dạng thận trọng hết sức của Lý Tiều. Lý Dật chỉ khẽ thở dài, sau đó chân phải khẽ đạp xuống bước, cơ thể đã nghiêng nghiêng lao về phía Lý Tiều.

      Nhìn Lý Dật hung mãnh lao tới. Lý Tiều cười lạnh tiếng, thấp giọng :

      - Tiểu vương bát đản, ta đoán ngươi chịu được mà. Đấu kỹ cổ quái đó của ngươi, ta tin trong tình huống này, ngươi còn có thể sử dụng?

      Lúc chuyện, lòng bàn tay bốc lên luồng nguyên khí hỏa hồng sắc, tiếp đó dựng bàn tay tạo chưởng. Những nguyên khí đó ngừng trào ra, cuối cùng luồng nguyên khí hỏa hồng sắc đó lan ra, theo cú vỗ của Lý Tiều, đợt sóng lửa trào ra...

      - Toái Cốt Chưởng!

      chưởng bổ vào ngực của Lý Dật, lúc này, cú chưởng của Lý Tiều biết lợi hại hơn lân giao thủ trước biết bao nhiêu lần. Có lẽ vì thứ tu luyện là Công pháp đấu khí thuộc Hỏa hệ, vì vậy dưới tuôn trào của nguyên khí, xung quanh đã biến thành khoảng đất nóng cháy.

      Người Lý Dật chợt khựng lại trong giây phút Lý Tiều xuất chưởng. hơi nghiêng người sang trái, dễ dàng tránh được chiêu này của Lý Tiều, trong khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, tay phải của Lý Dật phất ra cách hết sức thuần thục.

      - Chát~~

      tiếng vang giòn tan! Như cái tát của hai tháng trước!

      Lý Tiều lần này cảm thấy trước mắt mình tối ngòm, khóe miệng ộc ra máu tươi. Cơ thể còn phi thân theo cái tát của Lý Dật mà xoay vòng đẹp mặt trung, rồi thất thiểu đáp đất lui về sau mấy bước, cuối cùng bị ngã ngồi phịch xuống viền lôi đài.

      Cùng động tác, cùng vị trí, cùng thủ đoạn, khuôn mặt tuấn của Lý Tiều lần nữa lại ra dấu tay đỏ rực, chỉ là sức lực lần này của Lý Dật hiển nhiên mạnh hơn trước mấy lần, khiến mặt của Lý Tiều sưng vù lên như bánh mật.

      Tứ trưởng lão bên theo dõi, cơ mặt co giật, sau đó cũng chỉ biết cười chán nản.

      Nhưng Lý Dật lại coi như có chuyện gì, nhàng lắc tay, cười nhạt :

      - Hai tháng gặp, đa mặt của Đại biểu ca vẫn dày như vậy, khiến biểu đệ ta đây đánh mà lòng bàn tay còn phái tê dại a.

      Sắc mặt của Lý Tiều trắng bệch từng hồi, lát sau mới lảo đảo đứng dậy, nghiến răng rít ra mấy chữ:

      - Lý Dật... Ngươi được lắm! Rất được!

      - Ta quả thực rất được.

      Lý Dật gật đấu, nụ cười lại càng thêm rạng rỡ:

      - Chỉ có điều Đại biểu ca ngươi, lại muốn nhận thua như vậy sao? Hay là... Muốn tiếp tục đánh đây?

      Cơ thịt mặt của Lý Tiều tê đại, nghiến răng ken két, phát ra từng tiếng ‘két két’. Cuối cùng đạp chân, người vụt bay về phía Lý Dật, nguyên khí hỏa hồng sắc hai tay hình thành ba lốc khí.

      Nhìn thấy cảnh này, Lý Dật thở dài, nhàn nhạt :

      - Lại là Thất Toàn Trảm? Hà tất phái như vậy?

      Chỉ thấy hai người càng lúc càng gần, Lý Tiều ra nụ cười lạnh. Hai tay đồng thời chém ra, lốc khí hình thành từ nguyên khí ở lòng bàn tay ngay lập tức tràn ra, tạo ra thanh xé gió, ba lốc khí cùng lúc bay về phía Lý Dật.

      Lý Dật nheo mắt nhìn ba lốc khí với thế công hung mãnh, khóe miệng lại lộ ra nụ cười. Hai tay cùng lúc khẽ phất ra phía trước, nguyên khí hắc sắc ở chỉ chưởng khẽ rung động...

      - Vút~~

      Ba lốc khí đã bị hóa giải sang bên, Lý Dật phi thân đến gần Lý Tiều phát ra thế công hung mãnh, tay phải lại lân nữa phất ra.

      - Chát~~

      Mặt của Lý Tiều và bàn tay của Lý Dật gặp nhau , khí cơ hồ thoáng chốc đông cứng lại. Sau chốc lát, Lý Tiều bị văng mạnh người ra sau, trong ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của mọi người, bị đập văng xuống lôi đài như tảng đá bị ném .

      Lý Dật giữ nguyên động tác tát mặt của mình chậm rãi thu tay lại, xoa lòng bàn tay tê nóng của mình, lẩm bẩm :

      - Ngu ngốc, ta tin ngươi có thể luyện nguyên khí đến lên cả mặt! Có điều, da mặt này quả nhiên rất dày a, lần nào đánh cũng khiến Thiếu gia ta đau tay muốn chết!

      Lời này của Lý Dật tuy rằng rất khẽ, nhưng Tứ trưởng lão lôi đài vẫn có thể nghe thấy ràng. Nhãn thần của co lại, bất chợt hít sâu vào hơi, vừa rồi Lý Phách bị đánh bại đủ khiến cho mọi người kinh ngạc rồi, nhưng ngờ ngay cả Lý Tiều cũng lại bại trận cách trắng trợn như vậy, lại vô cùng thể thảm...

      Gã kia, thậm chí ngay cả Đấu kỹ cũng chưa sử dụng!

      Nhãn thần của Tứ trưởng lão hướng xuống lôi đài, nhìn Lý Tiều biết sống chết, cơ thịt mặt co giật. Cuối cùng biết đã tốn bao nhiêu sức lực để cất giọng chua chát ra lời:

      - Lý Dật đấu với Lý Tiều... Lý Dật... thắng!

      Lý Dật khẽ mĩm cười, chậm rãi bước tới viền lôi đài, cười lạnh tiếng, lần này nhàn nhạt :

      - Dựa vào ngươi mà dám thượng đài để mất mặt ư? Lẽ nào ngươi biết, ngươi còn bằng cả Lý Phách sao?

      xong câu đó, Lý Dật bĩu môi, nhìn Tứ trưởng lão sắc mặt lúc này rất khó coi, mĩm cười :

      - Tứ trướng lão, lần này, ta có thể được chưa?

      Gượng gạo cười tiếng, vị Tứ trưởng lão này cũng biết gì cho phải chỉ có thể cầu cứu liếc nhìn đài cao phía xa xa. Nhưng hiển nhiên, những người nào đó đài lúc này còn chưa tỉnh lại sau cảnh tượng vừa rồi.

      - Tứ trưởng lão gì, vậy ta coi như là có thể rồi... Dù gì, cơ hội mà tộc nhân khiêu chiến ta, đã bị Lý Tiêu dùng mất rồi, đúng ?

      - Chậm !

      Tứ trướng lão định đáp lời, tiếng quát phẩn nộ vang lên từ dưới lôi đài.

      Sau đó chỉ thấy thân ảnh lam sắc nhàn nhạt vụt lao đến bên cạnh Lý Tiều, đỡ Lý Tiều biết sống chết dậy, nàng mới ngẩng đầu nhìn Lý Dật, căm hận :.

      - Lý Dật! Lý Tiều ca ca thế nào cũng là biểu ca của ngươi! Sao ngươi có thể hạ độc thủ như vậy?

      Nhìn người thiếu nữ đột nhiên chạy đến hỏi tội này, Tứ trưởng lão như bắt được cứu tinh, chột dạ liếc nhìn Lý Dật, rồi cùng giả bộ quát:

      - Lý Na Na! Đây là hoàn cảnh gì, đâu cho phép ngươi làm như vậy!

      Nhìn Lý Na Na hỏi tội mình, và cả Tứ trưởng lão làm bộ làm dạng, trong lòng Lý Dật cảm thấy rất buồn cười. nhìn kỹ lại Lý Na Na, mới lộ ra vẻ mặt bất ngờ, thấp giọng :

      - Na Na muội muội, ta chẳng qua chỉ đánh hai cái tát mà thôi. Hơn nữa ngươi xem, Lý Tiều biểu ca da mặt dày như vậy, đâu có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ta nghĩ chỉ cần nghi ngoi thêm vài ngày, lại có thể đến để ta tát thêm vài cái rồi. Hay là , nhìn thấy dung nhan ‘kiều diễm’ của Lý Tiều biểu ca bị tổn hại, Na Na muội muội ngươi đau lòng sao?

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 36: ĐỊNH CỤC

      Tâm tư của người thiếu nữ này vốn dĩ đã vô cùng phúc tạp, Lý Na Na tuy rất có cảm tình với vị Đại biểu ca tuấn tiêu sái Lý Tiều này, nhưng với tính tình của nàng cùng thẹn thùng, tuyệt đối dễ để lộ ra điểm này.

      Nhưng lần này, chỉ vì Lý Tiều bị bại dưới tay Lý Dật, thê thảm biết sống chết, nàng mới đường đột xông ra như vậy.

      Nghe thấy Lý Dật bỡn cợt như thế, Lý Na Na chỉ cảm thấy ánh mắt xung quanh dường như cùng lúc tập trung về phía nàng. Cảm giác này khiến nàng cảm thấy xấu hổ trong lòng, vốn dĩ nàng còn có vài phần sợ sệt Lý Dật, nhưng lúc này trước xấu hổ, sợ hãi ấy sớm bị vứt bỏ lên chín tầng mây.

      Nàng cẩn thận giao Lý Tiều vào trong tay của vị tỷ muội, nhàng nhảy lên lôi đài. Ánh mắt tràn đây tức giận nhìn khuôn mặt như cười như của Lý Dật, rành mạch từng chữ :

      - Lý Dật, hôm nay nếu như ngươi ngoan ngoãn để ta tát ngươi, báo thù cho Lý Tiều ca ca ta bỏ qua. Nếu ngươi đồng ý, vậy hôm nay Lý Na Na ta quyết dễ dàng để yên chuyện này.

      Lý Dật khẽ lắc đầu, :

      - Ta phải Lý Tiều ca ca của nàng, có sở thích bị người ta tát vào mặt. Nếu như Lý Na Na muội muội thích, chi bằng ta giúp nàng đánh thức Lý Tiều ca ca của nàng dậy. Ta nghĩ cho dù nàng tát vài cái, chắc chắn cũng tức giận đâu.

      ×Ads by HD-V2.2V08.11Lý Na Na chỉ cảm thấy cục tức nặng chịch như muốn bốc lên, thiếu chút nữa tức Lý Dật đến mức ngất . Nàng cắn chặt bờ môi trắng bệch, biết phải tốn bao nhiêu sức lực mói có thể để hơi thở của mình bình thường. Nàng gắng nén nộ hỏa ngập đấu xuống, thấp giọng :

      - Lý Dật, cho dù ngươi giảo biện thế nào! Nhưng ngươi đả thương Lý Tiều ca ca, ta tuyệt đối thể bỏ qua! giờ ta khiêu chiến ngươi, nếu như ngươi có bản lĩnh, hãy nhận lời !

      Lý Dật nhìn có vẻ như ngạc nhiên và lo lắng, :

      - sao? Na Na muội muội ngươi muốn động thủ với ta sao? Có điều, chuyện này dường như hợp với quy củ... Na Na muội muội a, đây dù gì cũng là Đại hội Tông tộc của Lý Gia chúng ta, phái là nơi mà ngươi có thể tùy tiện giở cái tính khí tiểu thư của mình ra, Tứ trưởng lão, ngươi đúng ?

      rồi, nhãn thần của Lý Dật nhìn về Tứ trưởng lão.

      Tứ trướng lão bị Lý Dật đem mấy chữ Đại hội Tông tộc ra trấn áp, thể gượng gạo ho khan tiếng, quát:

      - Lý Na Na! xuống! Đây là Đại hội Tông tộc, có thể để ngươi làm loạn sao? Nếu như ngươi muốn khiêu chiến Lý Dật, cũng phải đợi đến lúc Đại hội Tông tộc kết thúc!

      Lý Na Na cắn môi, thèm nhìn về Tứ trưởng lão, mà hằm hằm nhìn Lý Dật, lạnh lùng :

      - Lý Dật, phải ngươi rất lợi hại sao? Sao ngay cả khiêu chiến mà cũng dám chấp nhận? Lẽ nào gan của ngươi nhỏ vậy sao? Lẽ nào Gia chủ đời sau của Lý Gia chỉ có chút bản lĩnh như vậy sao? Người như ngươi mà trở thành Gia chủ đời sau ư? Nực cười! Lý Na Na tuyệt đối thừa nhận!

      Nụ cười mặt của Lý Dật hơi ngưng lại, rồi càng lúc càng rạng rỡ, nhìn khuôn mặt vì tức giận mà đỏ rần của Lý Na Na, cũng nhịn được nhàn nhạt :

      - Chính vì ngươi là nữ nhân, ta mới đánh với ngươi. Nếu truyền ra ngoài, Lý Dật ta ức hiếp nữ tử như ngươi, ta mói cần phải làm Gia chủ đời sau nữa.

      Nhãn thần của Lý Na Na càng lúc càng lạnh lẽo, nàng hầm hừ nhìn Lý Dật, cuối cùng cười lạnh tiếng, :

      - Nếu đã vậy, ta khiến ngươi có cơ hội để làm Gia chủ đời sau nữa.

      - Đủ rồi!

      ×Ads by HD-V2.2V08.11Đúng lúc hai người lôi thôi chưa dứt, phía đài khách quý vang lên tiếng quát. Lý Hàn vụt bay lên lôi đài như thiểm điện, liếc nhìn Tứ trưởng lão, thấp giọng mắng câu ‘phế vật’, rồi đưa mắt nhìn dưới lôi đài, nhàn nhạt :

      - Na Na, Lý Tiều chỉ là bị thương thôi, có chuyện gì lớn. Còn về vết thương mặt, chút nữa kêu hiệu thuốc của gia tộc lấy chút thuốc tốt về chữa thương, có lẽ đến mấy ngày khỏi. Còn về tại, đây dù gì cũng là Đại hội Tông tộc của Lý Gia chúng ta, Na Na, cho dù ngươi muốn làm loạn cũng phải có mức độ... Bây giờ ngươi lui xuống, ta coi như chưa xảy ra chuyện gì, nếu , ngươi cũng đừng trách ta.

      Bị Lý Hàn mắng trận, Lý Na Na mặt đầy ấm ức, dường như còn muốn gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt trâm của Lý Hàn, nàng cuối cùng chỉ biết dậm chân, trừng mắt nhìn Lý Dật, thấp giọng :

      - Lý Dật! Ngươi cứ đợi đấy! Lý Na Na ta nhất định cho ngươi biết!

      rồi, nàng bay xuống lôi đài, luống cuống tay chân chạy đến bên cạnh Lý Tiều, bắt đầu chăm sóc .

      Thấy Lý Tiều bị thua còn có thể được vị Na Na tiểu thư như công chúa trong gia tộc này chăm sóc, nhất thời mọi ánh nhìn xung quanh đều có thêm mấy phần ý vị.

      Lý Dật lại cười lạnh trong lòng, Lý Na Na à Lý Na Na, ngươi cho rằng như vậy là Lý Tiều nổi tiếng sao, ai biết chính vì như vậy, mới càng lúc càng bị người khác căm ghét...

      Thấy Lý Na Na chịu rời , Lý Hàn thờ phào hơi, ông đưa mắt nhìn xung quanh, rồi trầm giọng :

      - Như vậy, thân phận Gia chủ đời sau của Dật nhi, cũng còn dị nghị gì chứ? Nếu như vậy, mọi người hãy nhớ kỹ, bắt đầu từ mai, tộc nhân giành thắng lợi có thể bước vào Diễn Võ Các để lựa chọn Công pháp và Đấu kỹ. Nếu bỏ lỡ thời gian, vậy đừng có trách ta, tất cả mọi người! Giải tán!

      Tộc nhân trong huấn luyện trường sau câu cuối cùng ấy, người đã thắng, dĩ nhiên phái chuẩn bị, để ngày mai bản thân có thể thuận lợi có được thứ mình cần, còn những kẻ bại trận đều chán nản bỏ . Ngoài Đại hội Tông tộc ngày này năm sau ra, bằng , họ có tư cách tiếp tục đến đây.

      Nhưng cho dù là ai, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lý Dật đứng lôi đài, ngoài sửng sốt trong ánh mắt ra, nhiều hơn đó là sợ hãi...

      Nhìn theo các tộc nhân tản , Lý Hàn lại nhìn Lý Dật, sau hồi khẽ thở dài, :

      - Dật nhi ta cũng trách ngươi, có điều sau nay làm chuyện gì ta hy vọng ngươi nhớ kỹ, phàm chuyện gì cũng được quá tuyệt tình, làm người phải để lại con đường... Hôm nay ngươi làm như vậy, sau này làm sao sống với Lý Tiều? thế nào cũng là cháu ruột của Đại trưởng lão, sau này trong gia tộc có lẽ vị trí của , nếu ngươi và bất hòa, e rằng...

      Lý Dật lộ ra nụ cười, nhàn nhạt :

      - Vậy phụ nhân đại nhân, cho dù hôm nay ta nương tay, để khó nhìn như vậy, người cảm thấy với con người của Lý Tiều, chung sống hòa bình với ta sao? Ta lại muốn để đoạn tuyệt ý nghĩ làm Gia chủ a!

      Lý Hàn thoáng ngây người, sau chốc lát cuối cùng lại cười tiếng, :

      - Ngươi cũng đúng... Cho dù ngươi nương tay, có lẽ kết quả cũng là như vậy, chi bằng cứ làm như thế, lại khiến mấy lão già có ý nghĩ khác trong đầu, trong lòng phải có tính toán nhiều hơn.

      Lý Dật gật đầu, :

      - Nếu Đại hội Tông tộc đã kết thúc rồi, mấy vị trưởng lão chắc cũng còn gì để chứ, vậy có phải ta có thể...

      rồi, Lý Dật làm cái thủ thế như muốn rời .

      Lý Hàn nhìn về hướng đài khách quý, đột nhiên cười lạnh tiếng, :

      - vội, Dật nhi ngươi đừng bao giờ quên rằng, ba tháng trước thế nào ngươi cũng tạo ra phiền phúc lớn. Mấy lão bất tử kia gây sóng gió vì việc này mới lạ. Đến đây, cùng vi phụ lên đài cao kia, xem thử họ còn có thể gì...

      Dứt lời, Lý Hàn liếc nhìn bộ mặt xấu hổ của Tứ trưởng lão, nhàn nhạt :

      - Ngươi cũng cùng .

      Khi ba người chậm rãi bước lên đài khách quý, thái độ của từng người đó mỗi người khác. Sau hồi, mới có vài vị khách khẽ chắp tay :

      - Chúc mừng Lý Gia chủ, có nhi tử như vậy, quả là chuyện đáng vui đáng mừng a!

      Lý Hàn mĩm cười :

      - đám, chư vị quá khen rồi.

      Lúc chuyện Lý Hàn tùy ý giới thiệu cho Lý Dật vài nhân vật, sau đó mới dẫn Lý Dật đến thượng tọa đài khách quý, nhàn nhạt :

      - Dật nhi, hai vị này là đại nhân vật của Vạn Triều Thành chúng ta, sau này ngươi còn cần phải giao lưu nhiều với họ a.

      Vừa dứt lời, Long Ngạo Thiên ngồi ngay ngắn ở đó cũng đứng dậy, khẽ chắp tay với Lý Dật, cười :

      - Đây chính là Thiếu gia của Lý Gia đó sao, nghe tiếng Thiếu gia từ lâu, chỉ là mãi chưa có cơ hội gặp mặt, có thời gian mời Thiếu gia đến Long Gia ngồi chơi.

      Lý Dật đưa mắt nhìn Long Ngạo Thiên, trong lòng tuy thầm cười, nhưng vẫn lộ ra nụ cười như có được điều tốt, nhàn nhạt :

      - Long Thiếu gia khách sáo rồi, sớm đã nghe Long Thiếu gia là nhân vật thiên tài trăm năm khó gặp trong Vạn Triều Thành chúng ta, còn chưa đến hai mươi mà đã là Nhất Tinh Đấu Giả rồi, sau này vẫn mong Long Thiếu gia chỉ giáo nhiều mói phải.

      Long Ngạo Thiên cười khổ, lắc đầu :

      - Lúc trước ta còn cho rằng mình cũng là nhân vật, nhưng hôm nay so với Lý Thiếu gia ngươi, quả thực chẳng đáng là gì.

      Nhìn bộ dạng của Long Ngạo Thiên, Lý Dật cho rằng vị Long Thiếu gia này nghĩ như vậy. Dù gì trước đây hai người từng gặp nhau lần. Long Ngạo Thiên còn chịu thiệt lớn dưới tay Lý Dật, chỉ có điều hoàn toàn biết, người đó chính là Lý Dật mà thôi.

      Nhìn thấy hai người đã bước đầu làm quen với nhau, Lý Hàn lại chỉ về người trung niên bên cạnh Long Ngạo Thiên, nhàn nhạt :

      - Vị đây là Mạc Nhị gia, Mạc Nhị gia hôm nay hiếm có được hứng thú, muốn xem thử Lý Dật ngươi là nhân vật thế nào, Dật nhi, ngươi cũng thể thất lễ a.

      Ngày trước ở Phòng đấu giá, dung mạo của vị Mạc Nhị gia này Lý Dật cũng chưa nhìn được , lúc này Mạc Nhị gia gương mặt đầy vẻ cao ngạo ngồi đó, lại để Lý Dật nhìn bộ dạng của .

      Vị Mạc Nhị gia này tuổi có lẽ chưa đến bốn mươi, khuôn mặt tái nhợt lại ra sắc đỏ kỳ dị, tay phải ngừng vuốt chòm râu ngắn cũn của mình, hèn mọn thể tả ra khuôn mặt, khiến Lý Dật nhìn kỹ lần, khỏi cảm thấy ác cảm, nhưng vẫn thể kìm chế ác cảm ấy, khẽ chắp tay, nhàn nhạt :

      - Tham kiến Mạc Nhị gia...

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 37: BẠCH Y TẾ TY

      Nhìn thấy Lý Dật bước tới như vậy, sắc mặt của Mạc Nhị gia hiển nhiên có vài phân khó coi. Nhưng dù gì cũng là nhân vật, vội nặn ra nụ cười, khẽ chắp tay, ngay cả đứng lên cũng trong dáng vẻ uể oải, chỉ nhàn nhạt :

      - Lý Dật Thiếu gia quả nhiên là tài năng ngút trời xem ra Lý Gia chủ lần này nhặt được vàng a... chỉ có điều...

      đến đây, Mạc Nhị gia chợt lộ ra dáng vẻ cao thâm khó đoán, sắc mặt trắng bệch của lại đỏ phừng, sau đó cũng bớt đỏ , mới ho khan tiếng, nhàn nhạt :

      - Chuyện đó, cho đù Lý Dật Thiếu gia khiến Mạc Gia ta hài lòng, nhưng lại cũng phái dễ giải quyết như vậy. Hôm nay thế nào, khi về nhất định ta bẩm báo với Gia chủ đại nhân, còn về Gia chủ đại nhân có thể chấp nhận hay , đó phải chuyện ta có thể biết rồi!

      Nghe thấy như vậy, Lý Hàn khẽ tiến thêm bước, thấp giọng :

      - Vậy phải phiền Mạc Nhị gia rồi.

      rồi, chỉ thấy tay phải của Lý Hàn khẽ rang cái, ngón tay tựa hồ có vệt huỳnh quang lóe lên, tiếp đó ống tay rộng của nhanh chóng lướt qua ống tay của Mạc Nhị gia.

      Cơ hồ cảm thấy trong tay mình có thêm vật gì, Mạc Nhị gia hài lòng cười, rồi sau đó đứng dậy, tiếp:

      - Lý Gia chủ có lòng rồi.

      - dám.

      Lý Hàn gật đầu:

      - Vậy chuyện này phải phiền Mạc Nhị gia giúp cho vài câu rồi.

      - Đây là chuyện dĩ nhiên, mong Lý Gia chủ yên tâm, vậy ta trước đây.

      rồi, Mạc Nhị gia đứng dậy, chậm rãi vỗ tay, mấy thị vệ ở trong góc theo cũng từ từ bước xuống đài.

      Tam trưởng lão chần chừ trong chốc lát, cũng ho khan tiếng, nhanh chóng bước lên theo.

      Nhìn bóng hai người cơ hồ cùng lúc biến mất, khóe miệng của Lý Hàn ra nụ cười lạnh. Có điều bộ dạng này chỉ là thoáng qua rồi liền biến mất.

      Nhưng Long Ngạo Thiên ở bên cạnh lại nhìn thấy cảnh này, sắc mặt chợt biến đổi, sau chốc lát, cười nhàn nhạt, :

      - Xem ra quan hệ của Lý Gia và Mạc Gia, quả thực tồi...

      ×Ads by HD-V2.2V08.11Nghe thấy giọng điệu nhạt nhẽo ấy, Lý Hàn lại khẽ mĩm cười. Phải biết rằng, ba đại gia tộc trong Vạn Triều Thành trước nay đều là bằng mặt bằng lòng, bất cứ nhà nào trong ba nhà cũng đều muốn thôn tính hai nhà còn lại. Thế nhưng, cho dù là bất cứ nhà nào, cũng có thực lực tự mình chống đối với hai nhà kia, còn khi liên thủ với nhà trong đó, lại sợ lúc nào đó bị cắn ngược lại. Đồng thời bất cứ gia tộc nào, cũng đều sợ hai gia tộc kia liên thủ để đối phó mình, hơn nữa cũng phải tăng cường đề phòng và phá hoại chuyện này, vì vậy ba đại gia tộc trong Vạn Triều Thành này nhiêu năm nay, quan hệ vẫn luôn quỷ dị như vậy.

      Còn giọng điệu của Long Ngạo Thiên lúc này, ràng là ám chỉ điều gì. Điểm này Lý Hàn hiểu trong lòng, huống hồ cố ý thể mối quan hệ kỳ quái đó với Mạc Nhị gia trước mặt Long Ngạo Thiên chẳng qua chính là muốn để vị Long Thiếu gia này nhận ra được điều gì đó mà thôi.

      Sau đó, Lý Hàn quét mắt nhìn Đại trưởng lão sa sầm mặt ở bên cạnh, nhàn nhạt :

      - Quan hệ của Lý Gia và Mạc Gia cũng chỉ như vậy mà thôi, chỉ là nếu Long Thiếu gia về, có thể với Long Gia chủ, cứ Lý Hàn ta mời ông ta đến phủ làm khách, có chuyện quan trọng muốn bàn.

      Long Ngạo Thiên lộ ra vẻ mặt vốn có của , lập tức cười ha hả, :

      - Nếu đã như vậy, Long mỗ cũng xin cáo từ, còn về lời này, Long mỗ nhất định với gia phụ.

      Lý Hàn cười ha hả, thân thiết vỗ vai Long Ngạo Thiên, rồi tiện miệng định ngày, sau đó sai người tiễn Long Ngạo Thiên, về phần các khách mời khác, nhìn thấy thái độ của Lý Hàn như vậy, từng người cũng lần lượt đứng dậy cáo từ. bao lâu sau, đài khách quý trước còn đông nghịt người, trở nên vắng hoe.

      Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, dường như muốn gì, nhưng nhìn thấy thái độ của Lý Hàn, cũng bất chợt vung tay áo, rồi dẫn người rời khỏi.

      Cảnh tượng trước mắt khiến Lý Dật hiểu ra sao, nhìn người cha cao thâm khó đoán của mình, chỉ khẽ nhíu mày lại.

      Bộ dạng ấy lọt vào mắt của Lý Hàn, ông lại cười ha hả, :

      - Thế nào? hiểu ta làm gì sao?

      Lý Dật gật đấu :

      - Quả thực hiểu.

      Lý Hàn cười lạnh tiếng, nhàn nhạt :

      ×Ads by HD-V2.2V08.11- Nếu như ta đoán nhầm, giả sử hôm nay ngươi bị thua trong Đại hội Tông tộc này, bốn lão quỷ kia liên kết số người ở đây mượn chuyện ba tháng trước của ngươi, tạo áp lực cho ta, chỉ là họ tuyệt đối thể ngờ, cuối cùng ngươi đã thắng, vậy trong tình hình đó, kế hoạch của họ dĩ nhiên là thất bại rồi... Ta nhét mấy nghìn kim tệ cho tên tham tài háo sắc Mạc Nhị gia kia, rồi lôi kéo quan hệ với Long Ngạo Thiên bốn lão quỷ kia sao có thể nhìn hiểu rốt cuộc ta muốn làm gì. Với trí thông minh của họ, trong tình hình yếu thế như vậy, dĩ nhiên là làm gì cả, chỉ có điều, sau này còn nhiều phiền phúc đấy... Những ngày này ngươi cũng đừng hậu sơn cấm địa tu luyện nữa, ngoan ngoãn ở trong nhà , cùng đợi xem bốn lão quỷ kia còn chuẩn bị diễn thêm vở kịch gì nữa.

      Lý Dật lộ ra nụ cười nhàn nhạt, :

      - Chuyện này xin phụ thân đại nhân yên tâm, cho dù họ có chủ ý đánh lén ta, e rằng cũng dễ như vậy đâu.

      - sao?

      Lý Hàn liếc nhìn Lý Dật, khẽ lắc đầu?

      - Tiểu quỷ nhà ngươi, càng lúc ta càng thể nhìn thấu rồi... Có điều chỉ cần ngươi có thể sống và bình an là được.

      đến đây, Lý Hàn chuyển đề tài, nhãn thần nhìn về góc ở đài khách quý, trầm giọng :

      - Dật nhi, ngươi cùng Long Gia và Mạc Gia có quan hệ tốt thế nào cũng là giả dối, nhưng chỉ là hai người kia, ngươi có thể có quan hệ tốt với họ, mới là điều tốt a...

      Lý Dật nhìn theo hướng mà Lý Hàn nhìn, đúng lúc bắt gặp nhãn thần với hai bạch bào nhân kia, khóe mắt chợt nhướng lên. Hai tên thuộc Đấu Thần Điện này, tuyệt đối đơn giản!

      Lý Dật khẽ rút tay đeo Vân Hoang Giới Chỉ lại, rồi cố ý lộ ra vẻ nghi hoặc, :

      - Phụ thân đại nhân, hai vị này là?

      - nghe Đấu Thần Điện chưa?

      Lý Hàn lộ ra thần sắc cẩn trọng hiếm gặp:

      - Hai vị này là Bạch Y Tế Ty của Đấu Thần Điện, tuy là người có chức vị thấp nhất trong Đấu Thần Điện, nhưng cũng phải nhân vật dễ dây vào đâu...

      rồi, Lý Hàn lại ra dấu tay, kéo Lý Dật nhanh bước tới trước mặt hai bạch bào nhân, lộ ra nụ cười, :

      ×Ads by HD-V2.2V08.11- ngờ hôm nay Hạ Thần các hạ và Bối Đức Song các hạ cũng chịu đến thăm, khiến Lý Gia ta được phần vẻ vang, chỉ có điều vừa rồi người ngoài quá nhiều. Lý mỗ sợ làm lộ thân phận của hai vị các hạ, vì vậy vẫn cố ý lạnh nhạt với hai vị, vẫn mong hai vị đừng trách.

      Hai người đều mặc bạch y, sắc mặt ra nét điềm tĩnh khó tin nhưng chính điềm tĩnh ấy, lại phát ra thứ khí tức nguy hiểm khiến người khác phải sợ hãi.

      Người ngồi bên trái, là trung niên độ ngoài ba mươi, dung mạo của hết sức bình thường, là kiểu nhìn đến mấy trăm lần, cũng khiến người khác thể nhớ được dung mạo. Còn nam nhân ở bên phải, dung mạo lại vô cùng tuấn mỹ, làn da trắng cách khác thường có thứ ánh sáng bóng nhàn nhạt, đôi mắt vô thanh nheo lại, cơ hồ chẳng quan tâm đến cái gì, nhưng thỉnh thoảng trong khóe mắt lại ra sát ý, khiến người khác phái run sợ.

      Hai tên có tướng mạo khác biệt này cơ hồ rất hài lòng với thái độ của Lý Hàn, sau chốc lát, người nam nhân trung niên mới gật đầu, :

      - Lý Gia chủ đùa rồi, hôm nay chúng ta mời mà đến, mong Lý Gia chủ đừng trách. ra trong Vạn Triều Thành này nơi có thể khiến chúng ta quan tâm, cũng quá thực có nhiều a...

      Giọng điệu của người này tuy rất bình thản, nhưng lại có ngạo mạn trong đó, cơ hồ cần phải cố ý như vậy, cũng đã cao hơn người khác bậc vậy.

      Tuy rằng người trung niên có thái độ như vậy, nhưng Lý Hàn lại vẫn lộ ra nụ cười, :

      - Bối Đức Song các hạ đùa rồi, có thể được chư vị Tế Ty các hạ của Đấu Thần Điện để ý, đây là vinh hạnh biết bao... chỉ là biết, lần này Bối Đức Song các hạ và Hạ Thân các hạ đến đây, có chuyện gì chăng?

      Bối Đức Song cười ha hả, :

      - chuyện với Lý Gia chủ ta thấy rất thoải mái. Hôm nay hai chúng ta đến là có hai chuyện muốn nhờ Lý Gia chủ giúp đỡ, sau khi thành công, Đấu Thần Điện chúng ta hậu báo!

      Lý Hàn thoáng ngây người, nhưng lại nhanh chóng :

      - biết là chuyện gì?

      - Chuyện thứ nhất.

      Bối Đức Song liếc nhìn Lý Dật bên cạnh, rồi tiếp:

      - Quý công tử là nhân vật như vậy, đúng là kỳ tài trăm năm mới gặp lần. Nếu như có hứng thú, có thể đến Đấu Thần Điện chúng ta xem thử, thủ hạ của ta chỗ trống khuyết, quý công tử nếu ngại...

      Lý Hàn khẽ biến sắc mặt, rồi thấp giọng :

      - Bối Đức Song các hạ, chuyện này quá thực trọng đại, tuy mỹ ý của các hạ Lý Hàn dám cự tuyệt, nhưng chuyện lớn như vậy, vẫn phải để Lý mỗ suy nghĩ thêm.

      Bối Đức Song gật đầu, nhàn nhạt :

      - Có thể, dù gì Tế Thần Điển ba tháng sau mới bắt đầu, trong thời gian đó Lý Gia chủ cứ từ từ suy nghĩ. Đến hạn cho Bối mỗ tin chính xác là được rồi. Có điều ta còn cần phải thêm câu Long Gia và Mạc Gia đều có người rồi, nếu như hai nhà này có người vào được Đấu Thần Điện, e rằng tình cảnh của Lý Gia...

      đến đây, Bối Đức Song lại nhìn chằm chằm Lý Hàn, trong ánh mắt ra nụ cười, tiếp:

      - Chuyện thứ hai, chúng ta muốn nhờ Lý Gia dùng tất cả thế lực trong Vạn Triều Thành này, tìm cho chúng ta người, chỉ cần tìm được người này, coi như Đấu Thần Điện chúng ta nợ Lý Gia món nợ ân tình...

      Lý Hàn mĩm cười, :

      - biết Bối Đức Song các hạ muốn ta tìm ai?

      Bối Đức Song và Hạ Thần đưa mắt nhìn nhau, sau hồi, Hạ Thần từ nãy giờ chưa mới chậm rãi lấy ra quyển da dê đặt lên trước bàn,. ngón tay khẽ chỉ vào, nhàn nhạt :

      - Chính là người này.

      Lý Dật nhìn xuống theo hướng ngón tay của Hạ Thần, khóe mắt bất chợt khẽ giật. Người họa quyển phải ai khác, chính là Nhược Lâm!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 38: TẾ THẦN ĐIỆN

      Động tác này của Lý Dật tuy rất , nghĩ cũng ai phát ra điều gì, nhưng ngờ Hạ Thần như có mắt ̉nh đầu, tuy cúi đấu, nhưng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lý Dật, thấp giọng :

      - Lý Dật Thiếu gia lẽ nào biết người này?

      Giọng của Hạ Thần vô cùng nhu hòa, chỉ là tuy nhàng lên tiếng, nhưng bên trong giọng thứ hàn ý khó tả chứa bên trong.

      Lý Dật thầm kinh hãi, nhưng dám đáp lời, ngay lập tức lộ ra nụ cười mà chỉ cần là nam nhân hiểu, thấp giọng :

      - Người nữ nhân này ta quen, chỉ có điều nàng ta xinh đẹp như vậy, nếu có thể gần gũi ...

      Hạ Thần hiển nhiên cũng biết danh tiếng tham hoa háo sắc của Lý Dật, ngay lập tức nhíu mày, nhàn nhạt :

      - Người nữ nhân này đúng là quốc sắc thiên hương, nhưng ta phải khuyên Lý Dật Thiếu gia ngươi, vẫn nên đừng có chủ ý gì với nàng ta. Nếu như Lý Gia các ngươi may mắn có thể tìm được nữ nhân này, tốt nhất ngươi cũng đừng động vào nàng ta, nếu đến lúc đó có hậu quả gì, phải điều mà ta có thể cho ngươi biết đâu.

      Lý Dật cám thấy chấn động. Tuy lúc trước Xà Tôn Giả đã từng nhắc thân phận của Nhược Lâm này đơn giản, nhưng lại ngờ ngay cả người của Đấu Thần Điện cũng coi trọng nàng ta như vậy, chỉ có điều chuyện này Lý Dật cũng tiện hỏi nhiều, tránh để bản thân bị lộ. tại chỉ có thể lộ ra nụ cười ám muội phù hợp với thân phận lúc này của , thấp giọng :

      - Hạ Thần các hạ giáo huấn rất đúng, nếu Lý Gia tìm thấy người này, Lý mỗ tuyệt đối làm bừa.

      Tuy biết lời này của Lý Dật phần nhiều là đằng làm nẻo, nhưng Hạ Thần cũng bày tỏ gì thêm, chỉ tùy tiện gật đầu, tiếp đó đứng dậy nhàn nhạt :

      - Nếu như vậy, chuyện này phải làm phiền Lý Gia chủ rồi. Nhớ kỹ nếu có tin tức đến Thánh đường trong Vạn Triều Thành tìm ta. Còn giờ, ta và Bối Tế Ty còn có chuyện phải làm, thể ở lại lâu được.

      rồi, hai vị bạch y Tế Ty này cũng gì thêm, chỉ khẽ vụt thân, lao về phía con đường ngoài đại viện của Lý Gia.

      Vốn dĩ với địa vị của Lý Gia trong Vạn Triều Thành mà , ai dám có hành vi như vậy? Nhưng đám thị vệ Lý Gia nhìn thấy nhân ảnh vút qua trong trung, người nào người nấy cũng chỉ có thể làm như nhìn thấy. Địa vị của Đấu Thần Điện ở Đế Quốc Thiên Phong phải đơn giản, cho dù là đắc tội với người của Hoàng thất, cũng đừng bao giờ đắc tội với người của Đấu Thần Điện, đây chính là nhận thức chung của tất cả mọi người.

      Lý Hàn nhìn theo hướng hai người biến mất, sau hồi mới vỗ tay, thở đài :

      - Người đâu!

      Rất nhanh, có mấy thân vệ chạy tới.

      Lý Hàn tiện tay ném họa tượng , nhàn nhạt :

      - Lập tức sắp xếp nhân thủ toàn thành tìm kiếm, nếu như phát tung tích của người này, phái báo ngay cho ta.

      Mấy thị vệ kia nhận lệnh lui xuống, cơ hồ các tộc nhân khác trong Lý Gia cũng nhận được mệnh lệnh, từng người lui xuống như nước thủy triều.

      Chỉ thoáng sau, đài khách quý chỉ còn lại hai cha con Lý Hàn và Lý Dật.

      Lý Hàn chắp tay nhìn về chân trời biết suy nghĩ gì, còn Lý Dật trong lòng lại thấp thỏm yên. Quyền lực của Lý Gia ở Vạn Triều Thành cực lớn, muốn tìm ra Nhược Lâm e rằng cũng phải là chuyện khó khăn gì. Tiểu nha đầu đó nếu lúc này đã hồi phục thân thủ rồi thôi, nếu vẫn trong bộ dạng sống dỡ chết dỡ kia, rơi vào tay của Lý Gia, e rằng kết cục cũng tốt được là bao.

      Nghĩ tói đây, Lý Dật lại cảm thấy đau đầu. đến Nhược Lâm, Lý Dật có tình cảm gì với nàng, chỉ là dù gì Lý Dật cũng có được lợi ích lớn từ nàng, nếu như trơ mắt nhìn nàng bị người của Đấu Thần Điện bắt như vậy, dường như được hay lắm...

      - Thế nào? Suy nghĩ về người nữ nhân họa tượng sao?

      Lý Hàn vô cùng thấu hiểu bản tính của con trai mình, biết lúc nào ông quay đầu nhìn thấy bộ dạng của Lý Dật, rồi hỏi câu nửa đùa nửa .

      Có điều Lý Dật lẽ nào lại chuyện này ra? Lúc này chỉ khẽ lắc đầu, :

      - phải, ta chỉ nghĩ, vị Bối Đức Song Tế Ty vừa rồi rốt cuộc là có ý gì, để ta vào Đấu Thần Điện?

      Nghe thấy ba chữ Đấu Thần Điện, sắc mặt của Lý Hàn khẽ biến đổi, sau hồi mói thở đài tiếng, :

      - Dật nhi, nếu như ngươi có thể vào Đấu Thần Điện, vậy Lý Gia chúng ta đĩ nhiên có thể theo đó mà lên. Có Đấu Thần Điện làm chỗ dựa, Mạc Gia và Long Gia há lại đối đấu với chúng ta? chỉ có điều, Đấu Thần Điện này lẽ nào lại dễ vào vậy sao? Người muốn vào Đấu Thần Điện hàng năm lên đến hàng nghìn hàng vạn, nhưng có thể bước vào được có mấy người?

      Lý Dật khẽ nhíu mày, :

      - Nghĩa là sao? Chỉ vì Tế Thần Điển đó?

      Lý Hàn gật đầu :

      - Chính là Tế Thần Điển. Nghe Tế Thần Điển vào cuối mùa thu hàng năm, đều là cơ hội duy nhất để Đấu Thần Điện lựa chọn Tế Ty. Cho dù là người của các đại gia tộc trong Đế Quốc muốn con em mình vào Đấu Thân Điện, cũng phải qua được cửa này. Nhưng bên trong Tế Thần Điển rốt cuộc lựa chọn Tế Ty thế nào, người bên ngoài lại chưa từng hay biết... chuyện mà ta biết chính là, chỉ có người dưới cấp bậc Đấu Sư mói có tư cách tham gia. Hơn nữa, người tham gia Tế Thần Điển mỗi năm, trong trăm người nếu có người sống sót trở ra, tỷ lệ rất cao rồi. Tuy là người sống sót ra, có thể vào Đấu Thần Điện, tiềm tu Công pháp và Đấu kỹ cao thâm trong Đấu Thần Điện. Nhung cái tỷ lệ phần trăm ấy, quả thực là... Dật nhi, với thiên tư và căn cốt của ngươi, chính là chỗ dựa lớn nhất để dòng chính chúng ta áp chế được mấy lão quái vật kia. Tuy hai tên kia mở miệng, nhưng phải tìm cớ để thoái thác việc này, ngươi cũng cần quá lo lắng.

      oOo

      Ánh trăng thanh vắng như dòng nước chảy tràn vào trong gian phòng. Lý Dật ngồi xếp bằng giường đã thở ra hơi cuối cùng, chỉ thấy nguyên khí lay động người chầm chậm thu lại vào trong cơ thể.

      Tuy rằng nguyên khí vẫn dâng trào, nhưng Lý Dật lại hề có cảm giác đột phá nào, tiến độ này khiến bực bội trong lòng, bất giác thở dài tiếng.

      đạo hồng quang nhàn nhạt phát ra từ trong Vân Hoang Giới chỉ ở ngón tay , nhanh chóng tạo thành hình người già nua, Xà Tôn Giả ngước xuống nhìn Lý Dật khẽ lắc đầu :

      - Tiểu tử ngươi đúng là tham vọng, ngươi còn cho rằng hôm nay ngươi đánh thắng hai trận có thể khiến ngươi đột phá sao?

      Lý Dật hừ tiếng, :

      - Lão quỷ, cũng là ngươi , chỉ cần ở thời khắc sinh tử, mới có thể tôi luyện thêm tâm tính của người tu luyện, chừng có thể đột phá. Nhưng vừa rồi ta thử chút cảm giác đối với nguyên khí trong cơ thể ta cũng có, khác biệt gì với lúc trước.

      Xà Tôn Giả cười khổ tiếng, :

      - Ngươi gọi hôm nay là quyết đấu sinh tử sao? Ta thấy là ức hiếp người khác đúng hơn. Nếu như vậy mà có thể đột phá, vậy cường giả đại lục cũng đáng tiền nữa rồi.

      Lý Dật đưa tay lên sờ mũi mình, lẩm bẩm :

      - cũng phảị xem ra nếu muốn tăng nhanh tốc độ tu luyện, vẫn phải kiếm thêm nhiều binh khí có nhiều khí Huyết sát, đó mới là chuyện chính a. Đúng rồi, lão quỷ, hai tên của Đấu Thân Điện hôm nay, ngươi thấy, rốt cuộc là cấp bậc gì vậy?

      - Hai gã đó ư?

      Xà Tôn Giả lưởng lự hồi, rồi :

      - Lúc đó ta ở trong Vân Hoang Giới chỉ sợ chúng nhìn ra điều gì, nên có dò xét kỹ, chỉ có điều nếu như cảm giác của ta sai, hai người này chí ít có người là cường giả Đấu Vương.

      - Đấu Vương...

      Lý Dật hít vào hơi khí lạnh chẳng trách lúc đó hai người ấy chẳng làm gì, nhưng lại vẫn tạo ra áp lực vô hình với mình, ra trong hai người có người là cường giả Đấu Vương, chỉ biết là Hạ Thần hay Bối Đức Song...

      Phải biết rằng, bất cứ ai trong ba đại gia tộc của trong Vạn Triều, cường giả mạnh nhất cũng chỉ là Đấu Sư mà thôi, cho dù mạnh như Lý Hàn, là Đấu Sư Cửu Tinh ̉nh phong, nhưng Đấu Sư rốt cuộc vẫn là Đấu Sư, chênh lệch giữa Đấu Sư và Đấu Vương, phải chỉ là từ đơn giản.

      Cũng chẳng trách, thái độ của Lý Hàn lại có vài phần giới bị khi đứng trước mặt hai người đó.

      - Tiểu tử.

      Đúng lúc Lý Dật cảm thán sức mạnh của Đấu Vương, Xà Tôn Giả chợt nở nụ cười cổ quái:

      - Hai người của Đấu Thằn Điện hôm nay, có phải đã nhắc Tế Thần Điển với ngươi ?

      Nhìn thấy nét mặt của Xà Tôn Giả, Lý Dật thoáng ngây người, :

      - Lão quỷ, ngươi biết Tế Thần Điển ư?

      - Tế Thần Điển? Tế Thần Điển! Hắc...

      Bộ dạng của Xà Tôn Giả ra vài phần cảm khái, sau lúc mới nhàn nhạt :

      - Tế Thần Điển với người khác biết là thể nào, nhưng ta lại biết rất rõ. Những tên Thần Côn trong Đấu Thần Điện lựa chọn ra người thích hợp nhất trong vô số thiên tài để tiếp nhận truyền thừa của Đấu Thần Điện, hàng năm chỉ có lần. Còn cái gọi là Tế Thần Điển, dễ nghe, nhưng thực tế, chính là đấu tranh sinh tồn!

      - Nghĩa là sao?

      Lý Dật bất giác nhíu mày.

      Xà Tôn Giả lặng lẽ cười, :

      - Rất đơn giản, đem tất cả người tham gia Tế Thần Điển đến cùng nơi hung hiểm, sau đó tốp người cuối cùng còn sống bên trong có tư cách tiếp nhận truyền thừa của Đấu Thần Điện, chỉ vậy thôi...

      Lý Dật khẽ nhếch miệng, lộ ra nụ cười lạnh lẽo:

      - ra là vậy, chắc rằng chụyện này, người vào Đấu Thần Điện cũng sẽ ra. Nếu như bị người ngoài biết, e rằng có ai tình nguyện tham gia cái gọi là Tế Thần Điển nữa? Đấu Thần Điện này cũng có chủ ý hay a.

      - sai, người khác nếu biết nơi này, e rằng chỉ sợ hãi mà trốn còn kịp... Chỉ có điều tiểu quỷ, Tế Thần Điển này người đừng bao giờ bỏ lỡ a.

      - Sao lại vậy?

      - Rất đơn giản.

      Nhãn thần của Xà Tôn Giả chợt lóe lên tia lửa nóng:

      - Chúng ta dùng khí Huyết sát vũ khí để tạo ra Huyết Ma Đại Trận tuy cũng gọi là Huyết Sát Chi Địa, nhưng cũng khó tránh còn nhiều thiếu hụt. Nhưng nơi tổ chức Tế Thần Điển ấy, nghìn năm nay cũng biết đã tích lũy bao nhiêu oan hồn, đó mới là Huyết Sát Chi Địa a...

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 39: TẬP KÍCH TRONG ĐÊM

      - Lão quỷ, ý của ngươi là, chỉ cần tham gia cái gọi là Tế Thần Điển, ta có nhiều lợi ích hơn?

      Lý Dật động sắc .

      - Đây là dĩ nhiên.

      Xà Tôn Giả nhàn nhạt :

      - Huyết Sát chi Địa trong thiên hạ, chỉ có chín nơi mà thôi. Còn chín nơi Huyết Sát Chi Địa này nếu phải bị các thế lực lớn nào đó chiếm cứ, cũng là nơi vô cùng nguy hiểm chín phần chết phần sống. Với năng lực của ngươi nay, cho dù biết được chín nơi này, cũng chỉ là tìm cái chết mà thôi. Có điều, nơi Tế Thần Điển của Đấu Thần Điện, nếu ngươi vào đó mà may mắn, cho dù đột phá lên Đấu Sư ở bên trong đó cũng phải thể.

      - Đấu Sư!?

      Lý Dật hai mắt sáng lên, bất chợt đưa tay sờ mũi, lẩm bẩm:

      - như vậy, Tế Thần Điển bất luận thế nào ta cũng phải tham gia rồi.

      - Dĩ nhiên rồi. Huống hồ, nếu ngươi vào được Đấu Thần Điện, cho đù là với ngươi hay với ta, cũng đều có nhiều lợi ích.

      Xà Tôn Giả cười hăng hắc :

      - Những tên Thần Côn ấy sao có thể ngờ. Bản tôn khó khăn lắm mới từ chỗ chúng chạy ra đây, giờ lại chạy về?

      Lý Dật gật đầu, hừ tiếng, :

      - Lão quỷ, chủ ý của ngươi tồi... chỉ có điều, dựa vào chiêu Hồi Phong Chưởng này mà muốn sống sót trong Tế Thần Điển, e rằng dễ dàng gì.

      Xà Tôn Già lúc này cũng hiểu ít nhiều về bản tính của Lý Dật, nghe thấy Lý Dật vậy, chỉ biết bất lực lắc đầu, :

      - Nếu muốn tham gia vào Tế Thần Điển, đừng là chiêu Hồi Phong Chưởng, cho dù thêm cả bộ Đấu kỹ kỹ dị ấy của ngươi, cũng đủ... Tuy , Tế Thần Điển chỉ người dưới cấp Đấu Sư mới có thể tham gia, nhưng những nguy hiểm ở Tế Thần Điển lại trùng trùng, so với nguy hiểm tồn tại của con người nơi nào cũng có. Vì vậy ba tháng tiếp theo, ngươi những phải nghĩ cách ngưng kết Đấu Khí Toàn thăng cấp làm Đấu Giả, mà còn phải học thêm số Đấu kỹ mới.

      Lý Dật nhếch môi, :

      - Nếu như vậy, ngày mai ta Diễn Võ Các của gia tộc, còn phải tìm kỹ chút rồi. Nếu chẳng may lại lấy quyển Đấu kỹ Huyền Vũ Trung cấp ra, có lẽ cho dù luyện thành cũng mất mặt vì xấu hổ mất.

      - Diễn Võ Các dĩ nhiên phải .

      Xà Tôn Giả nhàn nhạt :

      - Nhưng gia tộc các ngươi có lẽ cũng có Đấu kỹ gì cao thâm. Có điều xem thử cũng tốt, nếu há chẳng phải để cho người khác nhìn ra điều gì sao? Còn nữa, Đấu kỹ Thanh Vân Thủ mà lần trước ngươi cướp được, có thời gian cũng có thể chuẩn bị luyện tập rồi. Tuy rằng bộ Đấu kỹ ấy cũng có gì ghê gớm, có điều nếu ngươi đã cướp được, luyện cũng lãng phí.

      Lý Dật gật đầu :

      - Dĩ nhiên rồi, Quyển trục Thanh Vân Thủ này ta cũng xem qua, nếu sau khi luyện thành, phối hợp với bộ Đấu kỹ đó của ta, uy lực của nó chắc chắn bất phàm.

      - Có điều tiểu tử à, Lý Gia các ngươi cơ hồ chuyện phiền phúc cũng ít, có lễ ba tháng tiếp đây, ngươi muốn yên ổn tu luyện cũng thể được rồi.

      Xà Tôn Giả chần chừ trong giây lát, rồi trầm giọng .

      - Phiền phúc của Lý Gia sao? Chuyện này ta biết.

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Mấy cái lão bất tử kia nếu làm phiền ta tu luyện thôi, nếu như họ đến gây phiền phúc cho ta, cùng lắm ta chịu khổ chút, giải quyết hết đống phiền phức đó là được rồi. Mấy cái lão bất tử ấy tuy đều là Đấu Sư, nhưng Lý Dật ta chưa chắc sợ họ.

      - Ngươi nắm chắc đối phó được với cường giả Đấu Sư?

      Xà Tôn Giả sắc mặt ̉ quái.

      Lý Dật cười lạnh tiếng, :

      - Dĩ nhiên ta nắm chắc, có điều lão quỷ à, ngươi đừng với ta, ngươi nắm chắc nhé? Ngay cả cường giả Đấu Thần Điện ngươi còn có bản lĩnh đánh lại, huống hô mấy lão bất tử đó?

      Bị Lý Dật đay nghiến câu, sắc mặt vốn dĩ lạnh của Xà Tôn Giả ra bất lực. khẽ lắc đấu, rồi thấp giọng :

      - Tuy ta có thể chắc chắn diệt gọn chúng, nhưng phải trả giá quá đắt, nếu làm tốt chút linh hồn thể còn lại của ta tiêu tán mất, như vậy cũng được sao?

      Lý Dật lộ ra nụ cười đắc ý :

      - Nếu như ta bị mấy lão bất tử đó hành chết, vậy lão quỷ ngươi cũng thể gặp người thứ hai luyện Thiên Ma Cửu Biến rồi, như vậy cũng được sao?

      ×Ads by HD-V2.2V08.11Xà Tôn Giả cất tiếng cười khổ, gặp tên tiểu quỷ còn giảo hoạt hơn cả mình, có cảm giác như mình bị bóc lột đến chết. Tên tiểu quỷ này ràng có bản lĩnh gì, nhưng lại mềm nắn rắn buông, cực kỳ khó đối phó. Điểm này khiến Xà Tôn Giả trước giờ đều tính khí cao ngạo, lúc này cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.

      Thấy thái độ của Xà Tôn Giả. Lý Dật thầm cười trong lòng. Tuy lúc ban đấu, quan hệ của hai người hết sức cổ quái, nhưng sau mấy tháng ở cùng nhau, Lý Dật cũng có thêm chút tính thầy trò với lão quỷ này, chỉ có điều hai người đều là những kẻ có tâm khí cao ngạo, điểm này tuy đều biết trong lòng, nhưng lại tuyệt đối có ai vạch trần nó ra.

      Lý Dật còn định gì, cơ thể của Xà Tôn Giả khẽ lay động, vụt bay vào trong Vân Hoang Giới Chỉ, sau đó có giọng đầy ý vị vang lên trong đầu Lý Dật:

      - Tiểu quý, có tiểu nương đến tìm ngươi gây rối kìa.

      Tiểu nương?

      Lý Dật ngưng thần lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ từ bên ngoài vọng vào. thầm tính toán trong chốc lát rồi có quyết định, ngay lập tức nằm xuống giường, bộ dạng làm như chìm trong giấc ngủ say.

      Tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, hiển nhiên người đến có kinh nghiệm tiềm hành, nếu phải là kẻ gà mờ, hoặc là quá tự cao. Nhưng cho dù là loại người nào, trong tình hình này muốn tạo rắc rối cho Lý Dật, có lẽ cũng đều là vọng tưởng.

      Két—

      tiếng động khẽ vang lên, cánh cửa phòng của Lý Dật đã bị chầm chậm mở ra, gió mát trong vườn thôi tới, khí trong gian phòng thanh mát hơn vài phân, ánh trăng vốn chiếu tỏa bên cửa số, lúc này lại càng phát sáng trong gian phòng.

      thân hình yểu điệu xuất ở cánh cửa, y phục lam sắc nhạt người nàng ngừng chập chờn trong gió., mùi u hương thoang thoảng người nàng chốc chốc lại lan tỏa khắp phòng.

      Lý Dật ánh mắt lén nhìn cái, ban đấu còn chưa nhận ra người đến là ai, nhưng khi nhãn thần của hướng lên phần ngực bằng phẳng của đối phương, ngay lập tức đã hiểu. Người nửa đêm thanh vắng đến gây rắc rối cho mình phải ai khác, chính là vị Lý Na Na tiểu thư kia.

      Gương mặt của Đại tiểu thư lúc này tràn ngập sát khí, giống như mình là kẻ thù tiền kiếp của nàng. Có lẽ hai cái tát Lý Dật tặng cho Lý Tiều ngày hôm nay, khiến Lý Na Na tiểu thư thống hận vô cùng.

      ×Ads by HD-V2.2V08.11Nhìn thấy vị Đại tiêu thư kia đến tìm mình gây phiên phức, trong lòng Lý Dật lại thở phào hơi. vốn dĩ còn cho rằng là Lý Băng, nếu là nàng ta với mức độ quen biết của nàng với tên Lý Dật trước kia, chừng nhìn ra kẽ hở gì đó. Bất quá Lý Na Na này và tiểu tử Lý Dật trước giờ có giao thiệp gì quá sâu, bản thân mình cần phải sợ.

      Lý Na Na đẩy cửa bước vào, ràng có vài phần lưỡng lự. Sau hồi, nàng mới chậm rãi bước vào, vẻ mặt kỳ quái khó tả, dường như có vài phần xấu hổ, nhưng nhiều hơn đó là nộ sắc.

      Khi nàng bước tới bên cạnh giường của Lý Dật, nhìn thấy Lý Dật ngủ say, nàng cắn cắn môi, sắc mặt lại đỏ bừng lên.

      Phải biết rằng, khoảng cách nam nữ Đại Lục Đấu Thần tuy quá nghiêm khắc, nhưng nữ tử vẫn chưa xuất giá lại tự mình xông vào phòng của nam tử, cũng là chuyện khó có thể tưởng tượng. Huống hồ còn là lúc nửa đêm như thế này, nếu bị người ngoài phát ra, Lý Na Na có lẽ ngoài việc gả cho Lý Dật ra, cũng chỉ còn con đường nhảy lầu là có thể chọn mà thôi.

      Nàng ở bên giường chăm chú nhìn Lý Dật.

      Lý Dật thầm cảm thấy buồn cười, nhưng lại rất phối hợp mà xoay người cái, rồi lầm bầm tiếng mớ trong giấc mơ.

      lần này hay rồi, khiến Lý Na Na nom nớp lo sợ giật bắn mình ngồi sụp xuống, thiếu chút nữa chui vào gầm giường. Qua hồi nàng phát Lý Dật có động tác nào khác, mới chậm rãi đứng dậy, ngưng thần nhìn khuôn mặt Lý Dật hồi, sau đó khẽ thỡ dài, :

      - Ngươi... Ngươi tại sao lại làm nhục Lý Tiều ca ca như vậy... Người tốt như Lý Tiều ca ca, ngươi lại đối với như vậy trước mặt mọi người, ngươi khiến sau này làm sao có thể ngẩng đấu làm người? Ngươi... ngươi... ngươi... Ta hận ngươi!

      Câu này, khiến vẻ mặt của Lý Na Na lên quyết đoán tay của nàng ghì vào chuôi ngọn chủy thủ hông, tiếp:

      - Lý Dật biểu ca, ngươi đừng trách ta... Chỉ cần ngươi chết. Lý Tiều ca ca mới có thể ngẩng đấu sống tiếp... ngươi... ngươi... ngươi yên tâm. sau khi ta giết ngươi, nhất định đền mạng cho ngươi!

      Dứt lời, chỉ nghe thấy ‘xoạt’ một tiếng, ngọn chủy thủ ở hông Lý Na Na được nàng rút ra, nguyên khí ngọn chủy thủ trào ra, hiển nhiên nếu đường kiếm này đâm xuống, Lý Dật đến tám phần là chết chắc.

      Lý Dật nhắm mắt nghe thấy câu này, trong lòng chỉ biết cười khổ. Tiểu nha đầu này đúng là phiên phức, chỉ vì mình tát Lý Tiều vài cái, lúc trước những đã gây phiên toái cho mình, bây giờ còn hay hơn, lại nửa đêm chạy đến đây thích sát mình...

      Chuyện này... Chuyện này con mẹ nó rốt cuộc có thể cho là chuyện gì chứ.

      ×Ads by HD-V2.2V08.11Lúc này muốn đối phó vói Lý Na Na, Lý Dật có trăm nghìn cách, hơn nữa bất kể là cách nào cũng có thể đùa bỡn chết vị Đại tiêu thư gà mờ này. Trước đó Lý Hàn dặn trước, với thân phận lúc này của Lý Dật, rất nhiều chuyện quá đáng thể làm được, ngay lập tức trong lòng thoáng thay đổi, lại nghĩ ra cách vô cùng tuyệt diệu.

      Chủy thủ trong tay Lý Na Na từ từ đâm xuống, chỉ có điều hiển nhiên trong lòng nàng cũng do dự giằng xé, chủy thủ áp sát tới ngực của Lý Dật, nhưng lại thể tiếp tục xuống thêm nửa phân.

      Đúng lúc này, Lý Dật cơ hồ ngủ say đột nhiên lại động đậy, cử động này, ngược lại còn khiến cho Lý Na Na càng hạ thêm quyết tâm. Chủy thủ trong tay nàng làn nữa được nâng lên, chuẩn bị đâm xuống, Lý Dật chợt khẽ thở dài, dùng giọng như ngủ mơ khẽ khàng :

      - Na Na muội muội, lẽ nào ta làm nhiều chuyện như vậy, nàng cũng tình nguyện nhìn ta đến lấy lần sao?

      Lời này nghe rất đỗi u sầu, Lý Dật biết phải ấp ủ bao nhiêu cám xúc mới ra được. lúc này lại lọt vào mắt của Lý Na Na là trạng thái ngũ say, lời này ra, ngay lập tức khiến Lý Na Na đờ đẫn người lại, chủy thủ trong tay ‘coong’ tiếng rơi xuống nền nhà...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :