1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

(XUYÊN KHÔNG) ĐẤU THẦN - YÊU YÊU (Q2-160)(sắc+)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 89 : Giao Dịch

      Con tinh dụ dỗ người này, khiến Lý Dật nhịn được phải liếc nhìn vài lẩn, có điều che giấu kỹ gương mặt của mình, Ngô Hinh Dư thể nào nhìn được vẻ mặt của .

      Khẽ hít vào hơi đè nèn lại tạp niệm với gợn lên trong lòng, Lý Dật cất giọng khàn khàn nhàn nhạt :

      - Ngô tiểu thư, nơi này e rằng phải chỗ chuyện.

      - Chuyện này dĩ nhiên.

      Ngô Hinh Dư che miệng khẽ cười tiếng:

      - Mời các hạ theo ta .

      Lý Dật ậm ờ gật đầu, coi như chấp nhận.

      Ngay lập tức, những người xung quanh đều đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Lý Dật theo Ngô Hinh Dư từ từ bước vào trong Phong Lâu.

      Cái đập vào mắt đầu tiên chính là đại sảnh rộng rãi nhiều hạng người trông ra cũng có thân phận cầm ly rượu trong tay cười cười. Nhìn Ngô Hinh Dư từ xa bước vào, họ đều nở nụ cười khiêm nhường, sau đó nâng ly rượu trong tay lên.

      Lý Dật liếc nhìn vài lần, ở nơi này lại có thể nhìn thấy cảnh như vậy. khiến rất đổi ngạc nhiên.

      Ngô Hinh Dư có lẽ nhìn thấy hiếu kỳ của Lý Dật, nàng khẽ cười, thấp giọng :

      - Người ở đây, chính là những người xưng là thượng đằng nhân trong và xung quanh Huyết Lang Trấn... Chuyện làm ăn của Phong Lâu chúng ta. chính là phục vụ tốt những thượng đẳng nhân này. Thứ mà họ muốn, chúng ta nhất định nghĩ cách để có được. Thứ họ muốn bán, chúng ta bảo đám cho họ có giá tiền tốt nhất. Trong Phong Lâu, có thứ gì thể mua, cũng có thứ gi thể bán, chỉ cần ngươi có thể trả được giá.

      Lý Dật thoáng liếc nhìn người nữ nhân này. trong lòng có vài phần sửng sốt.

      Có thể làm được những chuyện như vậy, thế lực bình thường sao có thể làm? Nhưng nữ nhân này lại những chuyện đó như lông hồng, xem ra thế lực đứng đằng sau nàng ta, đúng là đơn giản a...

      Chẳng trách với tính cách của Thiên Kiệt, lại có thể chấp nhận thế lục như vậy trong Huyết Lang Trấn.

      phải vì bằng lòng, mà là vì còn cách nào mà thôi.

      Lý Dật thầm cảm thán. Ngô Hinh Dư đưa lên lầu hai, vào trong gian phòng thanh nhã.

      Thị ý thị vệ theo lui ra rồi đóng của phòng lại, Ngô Hinh Dư khẽ cười, :

      - Được rồi, các hạ... Gian phòng này có thể là noi an toàn nhất trong Phong Lâu này, ta có thể bảo đảm, chuyện ớ đây có bất cứ ai biết, vì vậy các hạ có gi phân phó, mong cứ ra...

      Lý Dật nhàn nhạt nhìn người nữ nhân này, rỗi trầm giọng :

      - Thiên Kiệt chết rồi. chắc rằng ngươi cũng biết chứ?

      Ngô Hinh Dư sắc mặt đổi, nàng khẽ cười :

      - Dĩ nhiên rồi, Phong Lâu chúng ta ớ Huyết Lang Trán nhiều năm, tin tức cũng được xem như là linh thông. Chúng ta còn biết, những Thiên Kiệt chết, e răng, người này còn là chết trong tay của các hạ...

      Lý Dật gật đầu, :

      - Đúng là ta giết .

      - Như Vậy các hạ hôm nay đến đây có ý gì chăng? Lẽ nào giết Thiên Kiệt rồi. muốn đến Phong Lâu chúng ta lĩnh thưởng?

      Ngô Hinh Dư cười nhạt châm chọc .

      Đúng là nữ nhân gan to bằng trời! Xem ra muốn thuần phục nàng ta dễ a!

      Lý Dật khẽ lắc đầu, sau chốc lát nhàn nhạt :

      - Sau khi Thiên Kiệt chết. Dong binh đoàn Huyết Lang cũng coi nhu tan thành mây khói rồi. Cũng tức là trong thời gian này trong Huyết Lang Trấn khuyết trống quyền lực. Chuyện này cho dù là với ta hay với Phong Lâu các ngươi mà e rằng cũng phải là chuyện tốt gì chứ?

      Ngô Hinh Dư khẽ cười, nàng lấy ngón tay trò đùa mái tóc của mình, hồi lâu mới mim cười :

      Các hạ, nhé... Điều này ánh hưởng quá lớn đến Phong Lâu chúng ta. Dong binh đoàn Huyết Lang tan thành mây khói, dĩ nhiên có thế lực khác thay thế vị trí của nó. Nhưng ta lại tin rằng, cho dù là thế lực nào cũng có gan dính vói Phong Lâu chúng ta. Những thứ tranh quyền đoạt lợi này, Phong Lâu chúng ta có hứng thú!

      Lý Dật cau mày, chăm chăm nhìn người nữ nhân này, rồi tiếp:

      - Phong Lâu chưa từng nghĩ qua tiếp nhận quyền lực này sao?

      Ngô Hinh Dư thản nhiên cười :

      - Dĩ nhiên là rồi, chuyện phiền phúc như vậy. ta còn lâu mới có hứng thú.

      - Vậy nếu là ta muốn ngươi tiếp nhận quyền lực trống này sao?

      cầu đột ngột của LÝ Dật khiến khí trong gian phòng như đông cứng lại.

      hồi lâu sau, Ngô Hinh Dức mới khẽ giọng :

      - thực, cho dù là các hạ cầu nhưng Phong Lâu chúng ta cũng làm chuyện này. Dù gì các hạ chắc cũng hơn chúng ta, lần này Vạn Triêu Long Gia cũng xuất trong Huyết Lang Trấn, nếu chúng ta đoán nhầm, Long Gia nắm đến tám, chín phần cơ hội tiếp nhận quyền lực trống này của Huyết Lang Trấn. Nếu chỉ có Long Gia. muốn cướp chặn ngay trước mặt họ, cũng có gì, nhưng mà dù sao, đằng sau Long Gia còn có Đế Đô Diệp Gia, còn cả Bắc Đấu Tông bí ân kia... Thế lực như vậy, nếu có thể đắc tội. ta nghĩ trong Đế Quốc rộng lớn này, cũng có ai muốn đắc tội với họ.

      Lý Dật khẽ gật đầu, điểm này dĩ nhiên hiểu .

      Với tính cách của Long Phi mà , lần này nếu như tấn công Huyết Lang Bảo thu nạp Huyết Lang Trấn vào phạm vi thế lục của Long Gia mới là lạ.

      Và lần này sờ dĩ dám to gan lớn mật như vậy, cũng xem là kết quả mà mình ‘giúp’ . Cái chết của Diệp Thanh Mã gây ra cú sốc lớn với Diệp Gia và Bắc Đấu Tông, kết quả gây bàng hoàng này, khiến Long Gia vừa phải cân thận dặt dè nhưng lại vừa có thể mượn vào cớ này, công khai mỡ rộng thế lực của Long Gia.

      Về chuyện này cho dù là Lý Gia và Mạc Gia cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.

      Chuyện này Long Gia dĩ nhiên gây rối hai nhà đó, nhưng hai nhà đó cũng ngu xuân đến độ làm những chuyện thửa thãi.

      Còn cảnh này chính là điều mình mong nhìn thấy nhất, nếu lúc đó ra tay giết Long Phi và Long Ngạo Thiên trước, có lẽ có nhiều phiền phức như vậy.

      Lý Dật khẽ cảm thán trong lòng, ngay lập tức đưa tay gõ vào mặt bàn, sau hồi lâu rồi nhàn nhạt :

      Ta biết Phong Lâu muôn đắc tội với thế lực đằng sau Long Gia. Thế nhưng...

      Chúng ta có thê đôi cách khác... để cho Long Gia chiếm lợi ở Huyết Lang Trấn, tạo thế lực mới do hai bên chúng ta xây dựng để chiếm cứ quyền lực trống của Huyết Lang Trấn, thế nào?

      Ngô Hinh Dư khẽ hít vào hơi bộ ngực đầy đặn cũng phập phồng theo hơi thở của nàng:

      - Nếu là giao địch... Dĩ nhiên là có thể, thế nhưng các hạ, chắc rằng ngài cũng hiểu, chuyện này làm cực kỳ phiền phức, cũng rất mệt mỏi... Nếu cái giá tốt, e rằng...

      rồi, Ngô Hinh Dư liếc nhìn Lý Dật. ý tứ trong ánh mắt hai bên dĩ nhiên đều hiểu.

      Khẽ cười lạnh tiếng, Lý Dật nhàn nhạt :

      - Giá tiền, ta đúng là trả nổi... Chắc rằng muốn hoàn thành chuyện này, có gần trăm vạn kim tệ thể làm được nhi? Có điều, ta lại có thứ, cũng có thể tương đương với giá làm chuyện này. chỉ là biết, các ngươi có dám có !

      Lúc chuyện, Lý Dật đảo tay cái, quyển trục lấp lánh quang mang thanh sắc ra trong lòng bản tay của , ngừng dao dộng theo đấu khí của .

      Ngô Hinh Dư thu mắt kinh ngạc nhìn Lý Dật. rồi thấp giọng :

      - Các hạ, nếu là vật này đừng là giao dịch vừa rồi cho dù muốn Phong Lâu chúng ta rút ra khỏi Huyết Lang Trấn, cái giá này cũng đủ...

      Lý Dật vân vê quyển trục, cười lạnh tiếng, rồi quăng quyển trục lên bàn, nhàn nhạt

      :

      - sao... Nếu các ngươi có thể đưa thế lục tiếp quản vào vị trí này, thứ này chính là giá mà ta chỉ ra, nhưng nếu như làm được... E rằng, Phong Lâu này còn mai sau đâu...

      - Ha ha. chuyện mua bán này ta nghĩ chẳng ai muốn bỏ qua cả.

      Ngô Hinh Dư khẽ nhướng chiếc cằm trắng ngẩn của mình lên :

      - Có thứ này, đứng là đắc tội Đế Đô Diệp Gia cho dù là chuyện làm ăn đắc tội với Đấu Thần Điện, ta cũng phái làm a... Chỉ có điều, muốn nâng đỡ thế lực nào, trong lòng các hạ quyết chưa?

      - Nâng đỡ thế lực nào ta cần biết, nhưng ta chỉ cần ngươi làm được điểm này, chính là thế lực đó sau này duy chỉ có người này mới có quyền chấp chưởng. Chỉ vậy thôi là đủ rồi.

      rồi, Lý Dật vỗ bộp tay, lần này lại có quyển da dê xòe ra bàn.

      Ngô Hinh Dư liếc nhìn, sau đó cười ha hả. :

      - Các hạ, chuyện này của ngài xem ra quả nhiên có chút khó đấy.

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Nếu khó ta có cần phải trà cái giá lớn như vậy ? Thứ này rốt cuộc hiếm có thế nào, chắc rằng ngươi còn hơn ta? Được rồi, ta còn có chuyện, ở lại thêm nữa, về chuyện này, ta hy vọng ngươi nhanh chóng hoàn thành.

      Lý Dật khẽ gật đầu. đứng dậy bước ra khỏi gian phòng.

      Nhìn theo bóng Lý Dật ròi . Ngô Hinh Dư đuổi theo, chỉ ấn tay vào quyển trục bàn, ánh mắt ra vẻ do dự quyết.

      lát sau, nàng mới nhàng lau mồ hôi vầng tráng trơn mịn, rồi nhàn nhạt :

      - Ni Thành thúc thúc, ngươi nhìn ra cấp bậc của hắc y nhân đó ?

      Từ góc của gian phòng, cánh cửa vô cùng bí mật chẩm chậm mớ ra. Sau đó, người trung niên mặc bạch bào chẩm chậm bước tới, vẻ mặt đầy vẻ ngờ vực. thoáng cau mày rồi :

      - Kỳ lạ, khí tức người này được che giấu rất kỹ nhìn thấp thoáng cơ hồ chỉ là gã có cấp bậc Đấu Giả mà thôi. Thế nhưng dưới khí tức Đấu Giả ấy, cơ hồ lại giấu luồng khí tức vô cùng cường đại. E rằng, khí tức cấp Đấu Giả này, chỉ là cố ý phát ra, còn về thực lực của , có lẽ khủng khiếp đến độ khiến người khác khó tin. Tiểu thư... Suy nghĩ của người là đúng, nhân vật này chúng ta nên cố gắng lôi kéo nên đắc tội với . Dù gì, cường giả Đấu Vương có thể mang lại cho chúng ta lợi ích vô cùng lớn. Huống hồ người này rất có khả năng chỉ là Đấu Vương mà thôi... Phải biết rằng, thực lực của Thiên Kiệt kém chúng ta thế nhưng vẫn thể tiếp nổi chiêu...

      Ngô Hinh Dư im lặng hồi. rồi khẽ giọng :

      - Cũng tức là . chuyện giao dịch của , chúng ta đồng ý cũng phải đồng ý rồi? Hơn nữa, còn phải giúp nâng đỡ nhân vật bẻ như Vậy... E rằng vô cùng khó a!

      Có thứ này rồi chuyện giao dịch có cũng thể từ chối được.

      Nhìn quyển trục lấp lánh quang mang thanh sắc bàn, trong mắt của Ni Thành vụt ra tia háo hức sau hồi mới nhàn nhạt :

      - Huống hồ. nâng đỡ nhân vật nhó bé như vậy, cũng phải có lợi ích gì. Chí ít loại nhân vật này so với Thiên Kiệt, dễ đổi phó hơn nhiều. Xem chừng ý của người thẩn bí kia, có hứng thú với cơ nghiệp của Huyết Lang Trấn, nâng đỡ nhân vật nhò bẻ như vậy, e rằng chỉ là chuyện tùy tiện mà thôi. Chúng ta chừng còn có lợi ích khác trong chuyện này nữa kìa. Huống hồ, nếu sau này muốn điều tra người thần bí ấy, có nhân vật bé này, chừng, cũng có thêm tia manh mối...

      - Hv vọng là vậy...

      Ngô Hinh Dư lẩm bẩm , sau đó nàng tiện tay cầm lấy quyển trục bàn, lật giờ thoáng nhìn qua, sắc mặt chợt biến. Quyển trục trong tay rơi xuống đất.

      - Sao... Sao lại là thứ này...

      Ngô Hinh Dư vẻ mặt kinh hãi, lộ ra tâm trạng phức tạp đến cực điểm.

      - Thứ gì mà khiến người kinh ngạc vậy? Cho dù là Công pháp Chu Tước Cao cấp, cũng đến nổi như vậy chứ? Tiểu thư thứ mà người tu luyện cũng chính là Công pháp Chu Tước Cao cấp mà?

      Ni Thành nhìn thấy sắc mặt của Ngô Hinh Dư, nhịn được .

      - ... phải...

      Ngô Hinh Dư hít vào hoi sâu, rồi cười khổ :

      - Tóm lại, Ni Thành thúc thúc ngươi xem biết rồi.

      Ni Thành nghi hoặc nhặt lấy quyển trục vào trong tay, rồi chỉ thoáng nhìn qua, khỏi thất thanh :

      - Vạn Mộc Quyết? Đây là bộ Công pháp được truyền thừa lâu đời của Diệp Gia? Sao lại...

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 90 : Cạm Bẫy Trong Dung Giới

      - Còn gì nữa? giờ cuối cùng ta biết Diệp Thanh Mã chết như thế nào.

      Ngô Hinh Dư cười khổ :

      - Xem ra vị Diệp Đại Thiếu gia đó, cho dù chết trong tay người thần bí vừa rồi, e rằng cũng có quan hệ với lớn với a! Phải biết rằng, người có tư cách mang thứ này chạy khắp nơi quá năm người, nhưng kẻ xuất gần đây cũng chỉ có mình Diệp Thanh Mã mà thôi... Xem ra lần này Diệp gia bị thảm lớn rồi!

      Ni Thành khẽ biến sắc mặt :

      - Tiểu thư, nếu như là vật này, giá trị tuy lớn, có điều... Cũng khó tránh có thểm nguy hiểm a!

      Ngô Hinh Dư nhếch môi suy nghĩ hồi rồi khẽ giọng :

      - sao, thứ này tuy có nguy hiểm cao. nhưng giá trị của nó lại lớn hơn, ta nghĩ bên chắc chắn bỏ qua vật này... Huống hồ, người đó ngay cả vật này cũng tiện tay quăng ra, vì nhân vật như vậy đắc tội với Diệp Gia có đáng là gì?

      Ni Thành nhíu mày :

      - Diệp Gia chúng ta sợ, nhưng còn Bắc Đấu Tông kia...

      Ngô Hinh Dư tiện ý :

      - Bắc Đấu Tông trước giờ tự phụ mình có thân phận hơn người, những chuyện này, họ có tâm lo ? Huống hồ đối với Bắc Đấu Tông mà chuyện quan trọng nhất chính là giữ được cân bằng của các thế lực trong Đế Quốc, họ ngu xuẩn đến mức làm ra những chuyện ảnh hưởng tới cân bằng ấy a...

      0O0

      - Tiểu nha đầu kia rất thông mình!

      Lý Dật lướt trong trung theo đường cong quỷ dị rồi chầm chậm hạ xuống đất. giọng của Xà Tôn Giả vang ngay lên trong đầu .

      Lý Dật mỉm cười, :

      - Ở nơi như Huyết Lang Trấn này, cho dù sau lưng có thế lực lớn thế nào, nhưng ả có thể tạo ra cơ nghiệp lớn như vậy, có thể thông mình sao?

      Xà Tôn Giả nhàn nhạt :

      Ngươi sợ ả nuốt trọn luôn quyển trục Công pháp của ngươi sao?

      - Ả dám sao?

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Ả là người thông mình phải hiểu rằng, nếu như ta có thể giết được Thiên Kiệt, vậy giết thểm ả cũng khó khăn gi. Nếu ả làm tốt chuyện này cho ta vậy sau này dĩ nhiên an nhàn vô , nếu ả còn có ý đồ khác, lẽ nào sợ ta bằng mọi giá lôi ả ra sao? Huống hồ. tại có thứ này trong tay chẳng khác nào ngồi đống lửa nếu ta vẫn giữ lại, chừng ngày nào đó vì nó mà bị thiệt lớn. Nếu ném nó ra lại là chủ ý tuyệt diệu, dù gì ta có Thiên Ma Cửu Biến, ta cũng thể nào tu luyện Vạn Mộc Quyết gì đó.

      Xà Tôn Giả lặng lẽ cười:

      - Ngươi cũng biết thứ đó nguy hiểm, lẽ nào ngươi sợ tiểu nha đầu đó bán đứng ngươi? Phải biết rằng, nếu ả đem trả thứ đó cho Diệp Gia có lẽ có thể kiếm được ít lợi ích mà.

      Lý Dật hừ tiếng, :

      - Ả phải kẻ ngu. chắc chắn biết giá trị của thứ này lão quỷ nếu đổi lại là ngươi thứ đó đến tay ngươi liệu ngươi có dễ dàng trả lại cho người ta ?

      - ...

      Xà Tôn Giả cần suy nghĩ mà đáp luôn.

      - Chẳng phải cũng vậy sao.

      Lý Dật bĩu môi:

      - Huống hồ, thế lực đứng sau Phong Lâu này, có lẽ chính là trong mấy gia tộc của Đế Đô. Cho dù phải là kẻ thù đối đầu với Diệp Gia nhưng e rằng quan hệ cũng chẳng tốt đến đâu họ mà cần thứ này mới lạ đấy.

      - Đúng vậy, chỉ có điều tiểu quỷ ngươi để họ nâng đở tên Bỉ Lợi này, sợ bán đứng ngươi sao?

      Lý Dật cười lạnh tiếng, :

      - Ta nhìn người còn khá chính xác. tiểu tủ đó đúng là thông mình, có vài phần giống ta lúc còn trẻ, nhân vật như vậy lẽ nào biết cân nhắc nặng sao? Ta cho cơ hội lớn như vậy, nếu biết trân trọng, sau này ở Huyết Lang Trấn có thêm thế lực, đối với Lý Gia cũng là điều vô cùng tốt. Nhưng nếu biết giữ gìn ta có thể diệt cả Dong binh đoàn Huyết Lang, dĩ nhiên cũng có thể diệt thểm kẻ nhu vậy nữa!

      Xà Tôn Giả lẩm bẩm :

      - như là ngươi động thủ vậy.

      Lý Dật cười ngượng nghịu, nhưng lại đáp lời. lại tăng tốc lao về hướng Vạn Triều Thành.

      0O0

      Vạn Triều Thành lúc này sôi sục, Huyết Lang Trấn và Vạn Triều Thành cách nhau xa, các quan hệ của đôi bên đều vô cùng chặt chẽ cũng rất phức tạp rắc rối.

      Chuyện Long Gia ra tay với Dong binh đoàn Huyết Lang, Thiên Kiệt chết, lúc này sớm truyền vào trong Vạn Triều Thành qua mọi nẻo đường. Lúc này thế lực các bên đều theo dõi chuyện này rồi cuộc ảnh hưởng thế nào đến cục diện của Vạn Triều Thành, thế lực các bên phải vô số thám tử tràn vào Huyết Lang Trấn.

      Lý Dật biết phải tổn bao nhiêu sức lực mới có thể vòng qua đám thám từ này để trở vào thành.

      Vốn đĩ nếu là Xà Tôn Giả ra tay, muốn tránh đám người này cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Nhưng giờ vì nguyên nhân đó, Xà Tôn Giả còn tùy tiện sử dụng sức mạnh của mình, điều này khiến Lý Dật cảm thấy khó có thể quen ngay.

      Sau khi trờ về Lý Gia, lén lút lén về phòng của mình, rồi cẩn thận kiếm tra khắp lượt, khi xác định có người ngoài vào lúc mình có mặt Lý Dật mới yên tâm hơn phần nào.

      ‘Tình hình' của Lý Dật lúc này vẫn tiềm tu vì vậy người ngoài mới đoán những chuyện này có liên quan tới . Bằng , nếu để người khác biết gã mới chỉ tu luyện được ba tháng mà ngay cả Đấu Sư Đỉnh phong cũng có thể giết được biết gây ra tai họa gì.

      Ngồi xếp bằng giường, tạo ấn ký tu luyện, cùng với nhịp hô hấp. Lý Dật chìm vào trạng thái tu luyện.

      Những chuyện xảy ra trong hai ngày ở Huyết Lang Trấn khiến tâm cảnh của có chút thay đổi, Lý Dật thậm chí còn thoáng cảm thấy, bản thân chừng lại có đột phá.

      Mới bước vào cấp Đấu Giả chưa được mấy ngày, lại có cảm giác sắp đột phá. Chuyện này nếu bị người khác biết được, biết có bao nhiêu người đố kỵ đến ói máu mà chết.

      Đến lúc trời hửng sáng, Lý Dật từ từ thở ra hơi rồi tỉnh lại thoát khỏi trạng thái tu luyện.

      Thoáng đo dự lát, Lý Dật cởi áo ra vết thương mấy ngày trước lúc này cơ hồ khỏi hoàn toàn, có điều chưởng ấn ở ngực lại vẫn như hình xăm người, khiến phải nhíu mày lại.

      Có điều Lý Dật cũng biết tại nghĩ về những chuyện này cũng có tác dụng gì, ngược lại khẽ hít vào hơi rồi lấy hai chiếc Dung giới ra.

      Hai chiếc Dung giới này là của Diệp Thanh Mã để lại, là của Ám Húc mà cướp ngày đó, vẫn luôn bận rộn nên có thời gian kiêm tra bên trong rốt cuộc có những thứ gì.

      Còn về khi Ám Thiên Kiệt chết, có lẽ tay cũng có Dung giới, chỉ có điều lúc đó Xà Tôn Giả vội rời khỏi, nên quên mất chuyện này, có lẽ lúc này để cho Long Gia chiếm được rồi.

      Khẽ cười khổ tiếng, Lý Dật lấy những thứ có trong Dung giới của Húc ra.

      Chỉ thấy gia tài của Húc rất nhiều, ngoài số thứ linh tinh ra, còn có đống kim tệ trong đó thứ còn lại chính là các loại dược vật. Nhưng điều khiến Lý Dật hết sức kinh ngạc chính là trong những đồ vật mà Húc cất giấu còn có đống sách nham nhở. ngờ thế giới này cũng có thứ này.

      Nhìn những họa sách ấy, Lý Dật chỉ biết cười khổ lắc đầu, rồi quăng đống đó sang bên.

      Chần chừ hồi. cầm Dung giới của Diệp Thanh Mã lên, định dùng thần niệm để dò xét thử bên trong, đột nhiên giọng của Xà Tôn Giả vang lên:

      - Khoan .

      Tiếng vừa dứt. thân hình hư ảo của bay ra, nhíu mày nhìn chiếc Dung giới của Diệp Thanh Mã.

      - Sao vậy lão quỷ, ngươi ra đây sợ bị người khác phát sao?

      - sao.

      Xà Tôn Giả lắc đầu:

      - Nếu ta sử dụng chút sức mạnh nào. vậy cho dù đứng trước mặt lão bằng hữu của ta cũng phát ra đâu...

      Lý Dật thoáng sững sờ, ngay lập tức bất động thanh sắc trợn mắt. uổng phí cho mình cẩn thận như vậy, ngờ lão quỷ này lại lừa cả mình.

      - Thứ này... Cơ hồ có chút vấn đề a!

      Phớt lờ cái nhìn trọn trừng của Lý Dật Xà Tôn Giả chăm chăm nhìn vào Dung giới của Diệp Thanh Mã rồi nhàn nhạt .

      - Nghĩa là sao?

      Lý Dật cau mày:

      - phải , chủ nhân của Dung giới vừa chết, Dung giới trở thành vật vô chủ sao? Còn có thể có vấn đề gì?

      - Tiểu tử nông cạn.

      Xà Tôn Giả nhàn nhạt :

      - Vừa rồi nếu ngươi máu nhận chủ, e rằng đời này của ngươi đừng mong thoát khỏi việc truy đuổi của Diệp Gia.

      Lý Dật toát mồ hôi lạnh, :

      - Có cẩn khoa trương như vậy ?

      Xà Tôn Giả khẽ gật đầu :

      - Chính là khoa trương như vậy đấy nếu ta đoán sai, bên trong Dung giới có lẽ giấu mảnh linh hồn của Diệp Thanh Mã. Nếu như vậy, cho dù thứ này rơi vào tay bất cứ người nào vậy chỉ cần vừa mở nó ra, dĩ nhiên người của Diệp Gia cảm ứng được ngay. Còn ngươi à, với thực lực lúc này của ngươi, nếu bị người khác cảm ứng được, trong lúc Bản tôn thể nào giúp ngươi, ngươi ngoài con đường chết ra chẳng còn đường nào có thể rồi.

      Con ngươi của Lý Dật như rụt lại lại ngờ rằng, bên trong Dung giới này lại có cái bẫy như vậy, nếu phải có Xà Tôn Giả nhắc nhở bản thân chừng bị rơi vào bẫy rồi.

      Xem ra, người của những gia tộc này quả nhiên vô cùng giảo hoạt, có ai là dễ đối phó a.

      - Vậy tại làm thế nào?

      Lý Dật nhìn chằm chằm vào Dung giới . Tuy có nhãn lực gì, nhưng vẫn có thể nhìn ra, chất lượng của Dung giới này tốt hơn nhiều so với chiếc mà cướp được của Húc. Huống hô, với thân phận của Diệp Thanh Mã mà chừng bên trong còn có thứ gì tốt nữa. Dù gì thứ mà tùy tiện lấy ra, cũng khiến người khác kinh tâm động phách rồi.

      Thân phận Diệp Gia thiếu chủ và đại đệ tử của Bắc Đấu Tông này để ở đâu Lý Dật cũng tin chỉ có chút thứ mang theo người như vậy.

      - Còn có thể làm gì? Thử .

      Xà Tôn Giả nơ ra nụ cuời:

      - Nếu ngươi sợ chết có thể thử mở nó ra, nhưng nếu ngươi cẩn thận, có thể đợi đến khi ngươi có thực lực đấu trực diện với Diệp Gia rồi hãy mở nó ra.

      Lý Dật cười khổ mấy tiếng, đấu trực diện với Diệp Gia? Vậy e rằng phải cấp Đấu Hoàng mới có thể làm được? Đến lúc đó cũng biết là ngày tháng năm nào rồi.

      Cơ hồ vô cùng thích thú với vẻ sầu khổ của Lý Dật sau chốc lát, Xà Tôn Giả mới cười ha hả :

      - Dĩ nhiên, ngươi muốn mở nó ra cũng phải hết cách. Cách đầu tiên chính là để Bản tôn mở ra giúp ngươi, có điều nếu như vậy chúng ta có nguy hiêm bị người khác phát . Còn về cách thứ hai... Ngươi phải chọn nơi mà người của Diệp Gia thể nào vào, mở ra bên trong đó rồi lấy sạch đồ trong đó và vứt Dung giới ... Ngươi lựa chọn cách nào?

      Cách thứ nhất được Lý Dật bỏ qua trực tiếp, vẫn còn thương tiếc cái mạng của mình, khẽ nhíu mày :

      - Vậy nơi nào Diệp Gia thể nào bước vào?

      - Tiểu tử ngốc, trước mắt phải là cơ hội sao?

      Xà Tôn Giả như cười như .

      - Cơ hội?

      Lý Dật hai mắt sáng lên:

      - Đấu Thần Điện... Tế Thần Điện...

      Cơ hồ lúc này mọi thứ của Tế Thần Điện đều rất có sức cuốn hút người khác.

      - Tiểu tử, muốn sống sót ra khỏi Tế Thần điện tiếp sau đây ngươi phải tu luyện cho tốt rồi!

      Lý Dật khẽ gật đầu, điều này cần Xà Tôn Giả , cũng rất . Hơn nữa cũng biết, mình còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, đó chính là hòa nhập các loại Đấu kỹ cấp thấp vào trong Huyễn Sát, nếu như vậy, Huyễn Sát còn là những chiêu số khô khan.

      Uy lực của Đấu kỹ kết hợp với tinh diệu của Huyễn Sát khi hai thứ này kết hợp với này, ngay cả bản thân Lý Dật cũng thể tưởng tượng, đến lúc đó có kết quả gì. chừng lúc đó cho dù là Đấu Sư đứng trước mặt mình cũng chỉ là trò đùa.

      lúc phấn chấn, đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa mạnh, sau đó giọng nhàn nhạt vang lên từ bên ngoài cửa:

      Lý Dật, hôm nay nếu ngươi còn trốn ta, có tin ta phá thẳng cái cửa nát này ra ?

      - Lý Dật.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 91 : Khinh Nhờn


      giọng trong trẻo vang lên khiến Lý Dật phải nhíu mày rất rằng, nếu là nữ nhân đó ở bên ngoài, chừng đá phăng cánh cửa của phòng mình ra.

      Nghĩ tới đây, nhanh chóng lấy quẩn áo ra mặc rồi dùng chăn che đậy đống đồ loạn xạ giường.

      Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, mới từ từ bước ra mở cửa.

      Ánh mặt trời bên ngoài từ từ chiếu tới mang theo những hơi ấm vào, nhưng nữ nhân đứng ở cửa chỉ cười lạnh tiếng, luồng hơi ấm ấy giống như bị đóng băng lại.

      Lý Dật méo xệch miệng, sau hồi mới cười khổ :

      - ra là Lý Băng biểu tỷ, biết biểu tỷ hôm nay vội đến tìm tiểu đệ có chuyện gì dặn dò chăng?

      Lý Băng khẽ hừ tiếng, đưa mắt ra hiệu Lý Dật lui sang bên, sau đó nàng mới chậm rãi bước vào phòng của LÝ Dật nhìn xung quanh rồi lạnh lẽo :

      - Hai ngày nay ta đến tìm ngươi, ngươi bị điếc sao? nghe thấy sao? Hay là trong phòng giấu nữ nhân, sợ bị ta biết?

      - Hửm...

      Lý Dật nhất thời như bị cứng lưỡi lại, đây là thế nào a? Từ lúc nào mà bản thân lại có quan hệ tốt với mỹ nữ băng sơn này vậy nhỉ.

      Chần chừ lát, sau khi ánh mắt dò xét của Lý Băng lướt qua người, Lý Dật mới khẽ cười tiếng, :

      - Đa tạ biểu tỷ quan tâm, có điều mấy ngày nay ta tu luyện đến lúc quan trọng, quả thực thể phân tâm vì vậy tuy biểu tỷ có gõ cửa nhưng quả thực là...

      - Bỏ .

      Lý Băng nhàn nhạt :

      - Ta muốn biết chuyện của ngươi... Chỉ có điều hôm nay...

      Nàng muốn biết chuyện của ta, vậy phí lời nhiều như vậy làm gì?

      Lý Dật thầm trợn trừng mắt trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Chỉ là so với lúc gặp Lý Băng lần trước, thái độ của nàng khác phần nào khiến cảm thấy hết sức kỳ lạ.

      Lý Dật bên này cười thầm, Lý Băng bên kia lại cũng lộ ra vẻ cổ quái hiếm hơi khuôn mặt nàng cổ hít sâu hơi, rồi tiếp:

      - Hôm đó, ta ngươi là phế vật, nhưng ngờ, ngươi lại có thể đạt tới mức này... Chắc rằng giờ ta cũng phải là đối thủ của ngươi nữa rồi chứ?

      Trong lòng LÝ Dật trào ra cảm giác cổ quái. Cơ hồ năm đó có người nào qua, chỉ cẩn đánh bại nàng, có thể mặc sức thị uy a.

      Nhìn mỹ nhân băng sơn trước mắt, Lý Dật khỏi nuốt nước bọt, muốn đánh bại nàng cơ hổ phải khó a... Chỉ có điều, chỉ là biết, lời thề này có thể biến đổi !

      - Nhìn cái gì mà nhìn! Tiểu quỷ đầu!

      Có lẽ ánh mắt lộ liễu của Lý Dật khiến nàng cảm thấy khó chịu, vẻ mặt của Lý Băng lúc này lại ra sắc đỏ.

      Lý Dật cười hì hì :

      - Nhiều năm gặp. biểu tỷ càng lúc càng khiến người khác phải động lòng... Chỉ là biết, lời hứa hôm đó của chúng ta có thể thực , nếu có thể ta giờ muốn lãnh giáo biểu tỷ phen!

      - Muốn chết!

      Giậm chân quát tiếng, Lý Băng đá cước sang bên người Lý Dật.

      Lý Dật muốn tiện tay bắt lấy, nhưng đột nhiên lại động tâm, làm tan đấu khí người, mặc cho Lý Băng đá vào bụng của mình.

      - A~~

      Lý Dật kêu thảm tiếng, cả người bay phi như đạn bay rồi đập mạnh vào tường ngã xuống, cả người đau điếng khó thở.

      Lý Băng vốn đĩ nhận định cước đá của mình chắc chắn bị Lý Dật cản lại, nhưng ngờ lại xuất cảnh này, nàng thoáng biến sắc. vội lao đến, đua tay chạm vào mũi của Lý Dật sắc mặt biến đôi. :

      - Lý Dật! Lý Dật ngươi làm sao rồi? Ta vô ý! Ta nghĩ ngươi có thể chặn được, sao lại... sao lại... sao lại...

      - Phụt—

      Lý Dật cơ hồ trong cơn hôn mê thổ ra búng máu tươi, đôi mắt mơ màng mờ ra, vẻ mặt đau đớn.

      - Biểu... Biểu tỷ... Nếu... Nếu... Nàng đánh ta có thể trút giận... Vậy ... Vậy cho dù nàng đánh chết ta... Ta cũng oán hận...

      Lý Dật cơ hồ biết phải tốn bao nhiêu sức lực, mới ra được câu này nhưng vừa ra bị ho dữ dội, khóe miệng lại rỉ ra máu tươi.

      Lý Băng nhất thời tay chân luống cuống, chỉ biết ôm Lý Dật vào ngực, hoảng loạn :

      - Làm thế nào? Làm thế nào? Lý Dật, ngươi thể chết! Ngươi thể chết! Nếu ngươi chết, thứ ngươi nợ ta trả thế nào đây? Trả thế nào đây?

      Theo động tác của Lý Băng, đầu của Lý Dật bị áp vào bộ ngực đầy đặn mềm mại của nàng, cuối cùng, có lẽ vì Lý Băng ôm quá chặt khiến Lý Dật cơ hội còn cảm thấy ngạt thở.

      - Biểu... Biểu tỷ...

      Lý Dật suy nhược ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt.

      - Chuyện... Chuyện gì...

      Vị mỹ nhân băng sơn này lo sốt vó thiếu chút nữa bật khóc. Lý Dật lại ho ra vài ngụm máu, lẩm bẩm :

      - Biểu tỷ... Hôm nay ta, e... E rằng xong rồi... Nhung... Nhưng... Trước khi chết, ta vẫn còn tâm nguyện, hy vọng biểu tỷ có thể giúp ta thực ...

      - Tâm nguyện gì? Ngươi ! Ta nhất định làm!

      - Đó... Đó chính là... Cho ta... Cho ta sờ chút...

      Cơ hồ còn sức tay phải của Lý Dật chầm chậm đưa về phía ngực của Lý Băng.

      Sắc mặt của Lý Băng tái xanh lại, cơ hồ bị cầu của Lý Dật khiến kinh hãi ra lời. Đến lúc cảm thấy tay phải của Lý Dật chạm vào ngực của mình, nàng cơ hồ nhớ ra điều gì, nàng chợt cứng người lại, sau đó ném phăng Lý Dật ra, người lùi về sau vài bước, vẻ mặt xấu hổ giận dữ :

      - Lý... Lý Dật! Ngươi lừa ta! Ngươi lại dám lừa ta!

      Lý Dật tiếc nuối thu tay về, tuy được chạm vào rồi, nhưng cơ hồ vẫn chưa đủ a...

      chậm rãi lau vết máu khóe miệng, để giả vờ giống, có thể chịu đau để cắn nát đầu lưởi a, có điều may mà bị thiệt a! bị thiệt!

      nhanh chóng đứng dậy, cười hì hì :

      - Biểu tỷ, ta có lừa nàng, vừa rồi ta đúng là sắp chết rồi!

      đến đây, Lý Dật đưa tay phải lên mê say hít ngửi, lẩm bẳm :

      - Đúng vậy! sắp chết! Nhưng là chết sung sướng a!

      - Lý Dật. ngươi hỗn đản! Hỗn đản! Hỗn đản!

      Lời còn chưa đứt chân ngọc thon dài của Lý Băng vung lên lần nữa, có điều lần này lại vận hàm vài tia đấu khí, thậm chí còn tạo ra thanh xé gió.

      Lẩn này Lý Dật dám lấy tính mạng của mình ra để đùa, khẽ lách người sang bên tránh khỏi cước đó, cười khô tiếng :

      - Lý Băng biểu tỷ, hà tất phải thế... Tiểu đệ chẳng qua chỉ là đùa mà thôi... Hơn nữa. có thể thấy biểu tỷ nàng rất quan tâm đến ta mà... Hà tất phải vậy...

      - Ngươi vô sỉ!

      LÝ Băng ngượng quá hóa giận, chân phải khẽ xoay, cả người như cơn gió lốc lao vào Lý Dật, cùng lúc đó song cước của nàng liên hoàn đá ra, đấu khi hình thành từng đạo khí lốc thổi về phía Lý Dật.

      Chỉ có điều, chiêu này tuy xem chừng vô cùng ghê gớm, thế nhưng Lý Dật lại có thể cảm giác được, Lý Băng hoàn toàn dùng hết sức của nàng.

      Bộp~

      Lý Dật khẽ vung tay. đánh vào ngón chân của Lý Băng, luồng lốc khí điên cuồng bị hóa giải, sau đó Lý Dật lại đẩy cái. Lý Băng bị lui lại ngay về vị trí cũ.

      LÝ Băng đáp xuống đất vẻ mặt tức tối hai mắt trợn trừng nhìn LÝ Dật, cơ hồ như muốn ăn tuơi nuốt sống .

      Lý Dật đưa tay sờ mũi cảm thấy rất hối hận. Tuy có ý nghĩ muốn dò thứ tâm tư của vị Lý Băng biểu tỷ này nhưng lại gây thành độ này, cơ hồ cũng tiện thu dọn chiến trường a.

      Ngay lập tức ngượng nghịu cười, giả như chưa hề có chuyện gì :

      - Được rồi, Lý Băng biểu tỷ, nàng còn chưa hôm nay đến tìm ta muốn làm gì?

      Lý Băng thoáng ngây người, nhìn bộ dạng của Lý Dật, nhất thời nàng vừa tức vừa buồn cười, cắn rắng hồi, nàng mới bực dọc :

      - Tiểu hỗn đản! Lần sau nếu ngươi còn như vậy, ta nhất định lột da ngươi!

      - Biểu tỷ nàng đành lòng sao?

      - Ngươi cứ thử xem!

      vv

      Lý Băng hừ lạnh tiếng.

      Lý Dật thầm rùng mình cái, có thể nhìn ra, vị Lý Băng biểu tỷ này tuy rằng có chút tình cảm với mình, thế nhưng, cơ hồ những chuyện quá mức cũng thể có quá nhiều a... Có số chuyện làm quá lại hay.

      Lý Dật dĩ nhiên hiểu đạo Lý này ngay lập tức nghiêm mặt lại, trầm giọng :

      - Được rồi, biểu tỷ nàng còn chưa rốt cuộc có chuyện gì!

      Lý Băng cắn môi, rồi chậm rãi :

      - Gia chủ đại nhân sai ta đến tìm ngươi qua đó, là có chuyện muốn bàn.

      Lý Dật gật đầu, trong lòng đoán biết được phần nào nguyên nhân mà người cha hờ muốn tìm mình tới, chỉ có điều tại sao lại sai Lý Băng đến tìm mình a!

      Trong lòng thoáng ngờ vực, nhưng Lý Dật vẫn gật đầu :

      - Ta biết rồi, ta ngay!

      Vừa dứt lời. vụt lách qua người của Lý Băng, rồi nhanh chóng biến mất khỏi gian phòng, nhìn thế nào cũng thấy có phần gấp gáp.

      Nhìn thấy vậy, Lý Băng bất lực lắc đầu vừa rồi bản thân bị Lý Dật dụ lừa, làm ra chuyện như vậy, tại nghĩ lại cơ hồ đúng là xấu hổ a.

      Chính nàng cũng biết tại sao bản thân lại quan tâm đến tên tiểu quỷ này như vậy, cảm giác kỳ lạ khó hiểu khiến nàng ngơ ngẩn lúc lâu, rồi bất giác cười khổ tiếng, :

      - Tên tiểu quỷ này... Đúng là càng lúc càng ra gì rồi!

      Đè nén cảm giác khó hiểu trong lòng, Lý Băng khẽ lắc đầu, định rời bước .

      Thế nhưng bất chợt, nàng nhìn thấy đống sách trong góc tường, mặt nàng đỏ ứng lên, ngay lập tức lại trở lên băng lạnh.

      - Tên tiểu quỷ háo sắc này!

      0O0

      - Hắt xì!

      :

      Lý Dật ngồi ở ghế chợt hắt xì hơi cái to đùng, phải đưa tay xoa mũi của mình, vẻ mặt phiền muộn.

      Lý Hàn ngồi sau chiếc bàn ngẩng đầu nhìn , nhàn nhạt :

      - Thế nào? Ốm rồi à?

      Lý Dật cười khổ tiếng.

      - có, có lẽ là có người nhớ ta thôi. Phụ thân đại nhân, ai bảo con trai của người tuấn tiêu sái như vậy, dụ dỗ được mấy vị tiểu nương cũng là chuyện bình thường a!

      - vậy sao?

      Lý Hàn nhàn nhạt cười, sau đó ông khẽ quăng quyển da dê trong tay ra, :

      - Các ngươi cũng xem .

      Ba trưởng lão ngồi đối diện với Lý Dật lần lượt nhìn quyển da dê lần, sau đó vẻ mặt khó coi đưa lại cho người sau.

      Cuối cùng, quyển da dê được chuyền tới tay của Lý Dật liếc nhìn vài lần, trong lòng thầm nhủ quả nhiên là vậy.

      Đợi bốn người xem xong, Lý Hàn mới cau mày :

      - Thế nào, các ngươi có suy nghĩ gì ? Long Gia trải qua chuyện này e rằng lại càng lớn mạnh hơn. Đến lúc đó, cục diện thế chân vạc của ba nhà Vạn Triều Thành có thay đổi phần nào, e rằng đối với Lý Gia chúng ta mà có lợi ích gì a!

      Đưa mắt nhìn nhau rồi ba trưởng lão đều đồng loạt lắc đầu, sau lát, Nhị trưởng lão mới cau mày :

      - Gia chủ đại nhân, theo ta thấy, chuyện chưa chắc tệ như tưởng tượng. Phải biết rằng, người của Diệp Gia Đế Đô. dù gì cũng chết ở Long Gia, Long Gia lúc này tuy mượn thế nuốt gọn Dong binh đoàn Huyết Lang, nhưng cũng cần phải có giải thích với Diệp Gia. Bằng , thứ nuốt vào, e rằng họ phải nhả ra... chuyện làm tốt thậm chí có thể dẫn đến kết cục người mất nhà tan.

      - Huống hồ. ở nơi như Huyết Lang Trấn, các thế lực phức tạp rối ren, vị khẩu của Long Gia có lớn nữa, e rằng cũng thể nào nuốt gọn nơi đó được... Lý Gia chúng ta có phải nên sắp xếp ngươi kiếm chút lợi ích , thể chỉ trơ mắt nhìn Long Gia làm lão đại chứ?

      Tam trưởng lão bên kia chậm rãi .

      Lý Hàn chậm rãi lắc đầu. :

      - ổn, lúc này nếu chúng ta tùy tiện ra tay, chính là tạo cớ để Đế Đô Diệp Gia và Bắc Đấu Tông gây khó dễ cho ta. Nếu chúng ta làm gì cả ta nghĩ Diệp Gia cũng gây phiền phức cho Lý Gia chúng ta, thế nhưng chúng ta tùy tiện ra tay, chừng cho Diệp Gia và Long Gia cái cớ, đến lúc đó lại mất cả chì lẫn chài.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 92 : Tin Giật Gân


      - Vậy ý của Gia chủ đại nhân là...

      Tam trướng lão chần chừ .

      - Tạm thời cứ theo dõi .

      Lý Hàn trầm giọng :

      - Các ngươi nhớ kỹ cho ta, những ngày này phải lặng lẽ chút. Nghe mấy ngày nữa người của Đế Đô Diệp Gia đến, các ngươi đừng bao giờ gây chuyện cho ta. Đặc biệt là ngươi! hiểu chưa!

      Thấy ánh mắt đầy ý vị của Lý Hàn quét tới, Lý Dật trong lòng chột dạ nhìn người cha hờ của mình, hình như cũng phải chuyện gì cũng đều biết a!

      Ngay lập tức Lý Dật chỉ có thể khẽ gật đầu, :

      - Vâng... Phụ thân đại nhân...

      - Nếu các ngươi hiểu tốt.

      Lý Hàn gật đầu:

      - Ba người các ngươi lui xuống sắp xếp trước , để mọi người trong gia tộc đừng quá phô trương.

      Ba trướng lão cùng lúc đứng dậy, khẽ khom người rồi sau đó chậm rãi lui xuống.

      Trong thư phòng, chỉ còn lại hai cha con.

      Ánh mắt quỷ dị của Lý Hàn quét qua Lý Dật, đến lúc cảm giác trong lòng mình giật thót, mới nhàn nhạt :

      - Diệp Thanh Mã chết rồi sao?

      Lý Dật như ngừng thở, sau chốc lát mới khẽ tiếng cười ;

      - Phụ thân đại nhân người lại đùa giỡn ta rồi, Diệp Thanh Mã đó chết hay chưa, cơ hồ... ta a. Phải biết rằng, mấy ngày nay ta đều mải tu luyện, đến hôm nay mới bị Lý Băng biểu tỷ đánh thức a.

      - sao?

      Lý Hàn khẽ gật đầu:

      - Có điều, hôm đó sau khi người Thiên Hương Lầu gặp , bị uy hiếp, tối đó lại chết... Muốn chuyện này có liên quan đến ngươi, ngươi cảm thấy bao nhiêu người tin?

      Lý Dật khẽ hít vào hơi, quả thực nếu suy nghĩ từ điểm này, bản thân bị hiềm nghi lớn nhất. Nhưng cũng giống như vậy, vì tuổi tác và cấp bậc của mình, việc hiềm nghi cũng trở thành nhất.

      Thế nhưng vị phụ thân đại nhân này lại như vậy, xem ra chắc chắn biết được chuyện gì đó.

      Nghĩ tới đây, Lý Dật chỉ biết gật đầu cách vô tội, :

      - Ta xác nhận, Diệp Thanh Mã chết rồi.

      - Chết rồi tốt... Dù gì hạ thủ với người của Diệp Gia nếu bị nắm được thóp, Lý Gia chúng ta chịu được nộ hỏa của họ đâu. Dật nhi, phải ta ngươi làm chuyện này tốt, mà là muốn cho ngươi biết, sau này nếu ngươi muốn làm chuyện gì tốt nhất phải xử lý sạch đằng sau. Nếu có điều sơ sảy, thường thường đẩy bản thân vào chỗ vạn kiếp bất phục. Ngươi cần phải nhớ ngươi chỉ có riêng ngươi, đằng sau ngươi còn có Lý Gia khổng lồ, còn có cả nghìn người, ngươi có hiểu ý của ta ?

      Lý Hàn biến sắc mặt, nghiêm túc .

      Lý Dật sờ mũi trầm giọng :

      - Hài nhi hiểu, chuyện đằng sau giải quyết sạch rồi. Người có thể đoán chuyện này liên quan đến ta có lẽ cũng chỉ có mình Long Ngạo Thiên mà thôi... Có điều, ta nghĩ có gan bán đứng ta đâu.

      - sao?

      Lý Hàn như cười như nhìn Lý Dật:

      - Nếu như vậy, chuyện của Huyết Lang Trấn, cũng là tay ngươi sắp xếp rồi? Thiên Kiệt chết trong tay của ngươi?

      Lý Dật biết lúc này có phủ nhận cũng có ý nghĩa gì, chỉ có thể khẽ thở dài, :

      - Phải...

      - Vậy xử lý gọn chuyện sau đó chưa?

      - Phụ thân đại nhân xin hãy yên tâm, Long Gia thể nào nuốt chửng được Huyết Lang Trấn đâu.

      -Vậy tốt.

      Lý Hàn khẽ lắc đầu, trong lòng biết có cảm giác gì, sau chốc lát lại cười mắng tiếng:

      - Tên tiểu quỷ ngươi, đừng Diệp Thanh Mã cứ Thiên Kiệt , đến ta cũng có bao nhiêu phần nắm chắc giết được ... Tiểu tử ngươi hay rồi, vừa ra tay là giết được người ta rồi... Có điều, nếu ngươi có bản lĩnh đó, ta lại tin được, tiểu quỷ, thực ... Xem ra ngoài việc ngươi tu luyện Công pháp mà mẫu thân ngươi để lại ra còn có được kỳ ngộ khác phải ? Là gặp được lão sư tốt sao? Hay là có được truyền thừa của tiền nhân rồi?

      Lý Hàn nhìn chằm chằm vào LÝ Dật .

      Lý Dật lại thể ngờ, người cha của mình lại thông mình đến mức này, lúc này giấu ông cũng còn ý nghĩa, ngay lập tức chỉ có thể thở dài, :

      - Đúng vậy, ta quả thực có chút kỳ ngộ gặp được lão sư tồi... Còn về Diệp Thanh Mã và Thiên Kiệt, ta có thực lực dễ dàng để giết họ, đó đều là lão sư ra tay.

      - Vậy bộ Đấu kỹ kỳ dị của ngươi, cũng là ông ta truyền cho ngươi sao?

      Nâng ly trà lên, Lý Hàn tiện miệng hòi.

      - Đúng vậy.

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Có điều phụ thân đại nhân nếu người có hứng thú...

      - Miễn !

      Lý Hàn xua tay, tuy ông quả thực rất có hứng thú với bộ Đấu kỹ của Lý Dật. nhưng ông cũng muốn mạo hiểm đắc tội với vị lão sư thần bí của Lý Dật. Phải biết rằng, người có thể dạy dỗ Lý Dật trong thòi gian mấy tháng ngắn ngủi đạt đến mức này, lại có thể dễ dàng giết được cường giả Đấu Sư Đỉnh phong, người như vậy ai dám đắc tội?

      Lại suy nghĩ hồi, Lý Hàn mới đo dự :

      - Chỉ có điều, nếu có cơ hội. chỉ bằng ngươi thử xem có thể mời được lão sư của ngươi đến Lý Gia chúng ta gặp mặt ... Người làm phụ thân như ta cũng phải cảm tạ ông ta lần.

      LÝ Dật chậm rãi lắc đầu. :

      - Phụ thân đại nhân, tính cách của lão sư ta có chút cổ quái, người muốn gặp ông ấy, có lẽ là thể nào... Có điều người có thể yên tâm, nếu ông ấy có ý đồ xấu nào với ta chỉ vung tay là có thể lấy mạng ta rồi, có cần phái dốc lòng dạy dỗ ta như vậy chứ?

      Lý Hàn khẽ gật đầu, rồi gõ bàn :

      - Nếu vậy thôi, chỉ có điều Dật nhi, nếu ngươi có lão sư vậy Tế Thần điện kia chi bằng đừng nữa.

      Thấy vẻ quan tâm của Lý Hàn, Lý Dật hết cách lắc đầu. :

      - Chuyện này e rằng được, lão sư phân phó qua, tu luyện ở nơi tổ chức Tế Thần điện, rất có lợi để ta đột phá lên Đấu Sư. Nếu như ở đó ta có thể rút ngắn rất nhiều thời gian, vì vậy...

      Lý Hàn ánh mắt vụt tia kinh ngạc.

      Đấu Sư? Phải biết rằng bản thân năm đó khi đột phá Đấu Sưđã là lúc tuổi cận kề ba mươi. Thế nhưng bộ dạng của Lý Dật lúc này, cơ hồ nắm chắc trong thời gian ngắn có thể đột phá Đấu Sư, phải biết rằng, Lý Dật mới chỉ là Nhất Tinh Đấu Giả.

      Thế nhưng vừa nghĩ tới việc chỉ ba tháng mà từ phế vật biến thành Đấu Giả. Cơ hồ muốn đột phá Đấu Sư cũng trở thành việc rất có khả năng.

      Cảm giác cổ quái này khiến LÝ Hàn cảm thấy thất vọng đau khổ, ngay lập tức ông chỉ biết lắc đầu, :

      - Nếu lão sư ngươi có phân phó rồi vậy bỏ ... Mấy ngày nữa ta báo tiếng với mấy gã của Đấu Thần Điện. Nếu ngươi muốn vậy chuẩn bị cho kỹ , chuyện của gia tộc này, tạm thời ngươi cần lo liệu, tự nhiên có người xử lý. Ngươi chỉ cần lòng tu luyện là được rồi. Còn việc nữa...

      Lưỡng lự lát. Lý Hàn mới khẽ tiếng :

      - Hôm nay... ngươi gặp Băng nhi chưa?

      LÝ Dật gật đầu :

      - gặp qua Lý Băng biểu tỷ rồi.

      - Vậy ... Băng nhi với ngươi chưa?

      Lý Hàn sắc mặt cổ quái nhìn Lý Dật.

      - cái gì?

      Lý Dật mù mờ hiểu.

      LÝ Hàn nhìn chằm chằm vào LÝ Dật xác định biết gì, rồi do dự :

      - Vốn dĩ... chuyện của đám trẻ các ngươi ta nên lo. Nhưng lần này... cơ hồ lo cũng được rồi... Bỏ , nếu như con bé đó muốn , để ta vậy. Ngươi biết lần này tại sao Băng nhi lại phải trở về ?

      Lý Hàn trầm giọng .

      Lý Dặt cười khổ tiếng đáp:

      - Phụ thân đại nhân, người có chuyện cứ thẳng , đừng bắt ta phải lòng vòng như vậy.

      Được rồi, ta thẳng vậy.

      Lý Hàn gật đầu :

      - Vốn dĩ Băng nhi tiến tu ở Học viện La Lan, nếu thăng cấp Đấu Sư thể nào tốt nghiệp...

      - Vậy rốt cuộc nàng ta...

      - Có điều, lần này là tình hình đặc biệt.

      Lý Hàn chậm rãi :

      - Phụ mẫu của Băng nhi vốn là thành viên cao cấp trong Lý Gia chúng ta, có điều mấy năm trước khi làm nhiệm vụ, cùng qua đời... Nhưng lúc hai người họ còn tại thế, định hôn cho Băng nhi, lần này Băng nhi ra là về để thành thân...

      cốp~~

      Tách trà trong tay của Lý Dật ngay lập tức biến thành bụi, cảm giác cổ quái đến cực điểm trào lên đầu, khiến Lý Dật cảm thấy vô cùng khó tả.

      Sau hồi mới hít vào hơi, :

      - Nàng ấy... Lúc nào thành hôn?

      - tháng sau.

      -Đối phương là ai...

      - Nhị Thiếu gia của Gia tộc Nạp Lan, Nạp Lan Hạ, ở Vân Thủy Thành cách Vạn Triều Thành hơn trăm dặm.

      - Ta biết rồi.

      LÝ Dật chậm rãi đứng dậy:

      - Còn phải cảm tạ phụ thân đại nhân, hôm nay chuyện ta cho ta biết.

      Lý Hàn cười khổ tiếng, :

      - Dật nhi, vốn đĩ chuyện này nên để tự Băng nhi ... Có điều, từ hiếu thuận, tính cách lại bướng bỉnh... Ta sợ nó mãi , ngươi lại lo đến chuyện gia tộc nếu tháng sau mới biết, quỷ mới biết ngươi làm ra chuyện gì. Vì vậy ta đây mới... Có điều tiểu tử, ta có chuyện cảnh cáo ngươi trước, ngươi đừng có nghĩ giải quyết Nạp Lan Hạ là xong. Ngươi phải biết, gia tộc lớn thường trọng thể diện, nếu Nạp Lan Hạ chết, e rằng Băng nhi gả qua đó, cũng chỉ có thể làm quá phụ mà thôi. Còn về việc hủy Bỏ hôn ước thể nào... Vì vậy tiểu tử ngươi đừng bao giờ làm bừa a!

      Lý Dật nhàn nhạt cười, :

      - Phụ thân đại nhân hãy yên tâm, còn tháng nữa, ta đâu cần thiết phải làm bừa... Mỹ nhân như băng sơn ấy chịu gả , cũng là chuyện tốt, tại sao ta phải làm bừa chứ? Phụ thân đại nhân người đúng là suy nghĩ nhiều quá rồi!

      Dứt lời, Lý Dật đứng lên khẽ khom người, rồi thân hình lao ra khỏi phòng như cơn gió lốc.

      Thấy bộ dạng của , Lý Hàn cũng chỉ biết dở khóc dớ cười. Người con trai bảo bối của mình, mình đúng là càng lúc càng thể hiểu rồi.

      - Bỏ , con cháu cũng có phúc của con cháu... Chuyện này lão tử muốn lo, cũng thể lo được a!

      Dứt lời Lý Hàn khẽ bóp lá thư bàn ra, ngay lập tức lá thư hóa thành mành bay khắp nơi loáng thoáng có thể nhìn thấy hai chữ Nạp Lan...

      0O0

      - Nữ nhân chết tiệt này! Nữ nhân chết tiệt! Nữ nhân chết tiệt!

      Lý Dật vẻ mặt đầy giận dữ, miệng lẩm bẩm chửi, tuy chỉ gặp người mỹ nhân giống như ngọn băng sơn ấy hai lần, nhưng biết tại sao, sau khi nghe xong tin này. LÝ Dật chỉ cảm thấy lửa giận đầy mình mà chỗ phát tiết. Việc đầu tiên mà muốn làm lúc này chính là tìm nữ nhân đó, giáo huấn trận nên thân.

      Vẻ mặt hầm hầm quay về trong phòng của mình. Nhìn thấy bên trong có bóng người. Lý Dật giống như kẻ mất phương hướng chạy loạn trong đại viện Lý Gia. Lý Dật lúc này, sớm uy hiếp rất tự nhiên, cho dù là tiểu bối hay là thị vệ của Lý Gia nhìn thấy bộ dạng phát khùng của cũng đều vòng tránh xa, ai dám đến trước mặt của vị Thiếu Gia chủ này tìm cái chết.

      Sau khi vòng vèo hơn nửa vòng, Lý Dật vẫn tìm thấy người đâu, cảm giác này khiến trong lòng càng ỉ lửa cháy, cuối cùng nhịn được tóm lấy tên thị vệ qua đường, trầm :

      - Có nhìn thấy LÝ Băng .

      - Lý Băng tiểu thư, ... ở hậu sơn...

      Người thị vệ cơ hồ cảm nhận được gấp gáp của Lý Dật, dám phí lời.

      - Hậu sơn? Được lắm!

      Lý Dật cười lạnh tiếng, người khẽ vụt cái, lao thẳng về hướng hậu sơn.

      Lúc này, có mấy thị vệ vây lại. to thầm với nhau.

      - Thiếu Gia chủ biết tại sao lại nổi giận như vậy.

      - Có phải Lý Băng tiểu thư đắc tội ?

      - Điều này cũng phải, cơ hồ lúc trước hai người họ là kẻ đối đầu a... Lần này lúc Đại hội Tông tộc, nghe trước lúc đại hội. Lý Băng tiểu thư còn châm chọc Lý Dật Thiếu gia, chỉ có điều ngờ. Lý Dật Thiếu gia lại mạnh đến mức này, e rằng lúc này Lý Băng tiểu thư phải ân hận lắm?

      - Suỵt, tiếng, Na Na tiểu thư đến rồi, đừng nhiều lời...

      Tiếng của thị vệ này vừa dứt, nhìn thấy Lý Na Na từ chỗ rẽ ra, cơ hồ nhìn thấy thân ảnh lướt qua của Lý Dật nàng khẽ nhíu mày, trong ánh mắt vẻ xa xăm...

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 93 : Ở Bên Hồ Trong Hậu Sơn


      cấm địa hậu sơn của Lý Gia, người bình thường vốn thể nào đặt chân vào, lúc này lại bị người khác chạy sục sạo điên cuồng, biết bao nhiêu muông thú phải chạy tán loạn trong rừng cây.

      Trong sơn cốc ở hậu sơn, nơi cuối đầu có hồ nước lạnh lẽo. Ven hồ trồng những khóm hoa quế, có lẽ là cuối thu, hoa quế nở rộ lúc này rơi rụng tiêu điều rơi xuống rồi nổi thành từng cụm mặt hồ.

      thân ảnh xinh đẹp dựa vào gốc cây hoa quế, đưa mắt nhìn xa xăm về mặt hồ, nhưng phảng phất như nàng chẳng chú ý đến điều gì.

      Bùm~~

      Đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, giống như có vật gì lớn rơi xuống, khiến cả son cốc này chao đảo.

      Nữ từ ấy lúc này mới khẽ quay đầu lại nhìn, sau chốc lát mời nhàn nhạt :

      - lớn bằng ấy rồi sao vẫn giống tên tiểu quỷ như vậy? Ngươi tìm ta có chuyện sao? Hay là khoe khoang mình lợi hại thế nào.

      Lý Dật cảm thấy hơi thở như ngừng lại, mạch chạy điên loạn tới đây, khiến nộ khí của bành truớng đến cực điểm, lúc này nếu có người dám dính vào , có lẽ ngay lập tức bị tát chết.

      Thế nhưng khi đứng trước người nữ nhân trước mặt này, biết tại sao nộ khí bị ấm ức lâu thoáng chốc bị tiêu tan hết, ánh mắt trong veo của nàng khẽ lướt qua khiến còn có cảm giác hoang mang muốn chạy trốn.

      Lý Băng lúc nào nào còn dáng vẻ băng lạnh nào, cơ hồ ở nơi này nàng tháo bỏ toàn bộ lớp ngụy trang của mình, lạnh giá bị tan chảy toàn bộ, hóa thành nụ cười điềm đạm.

      Thế nhưng bên trong nụ cười ấy, cơ hồ lại khiến người khác có cảm giác cách xa nghìn dặm.

      Lý Dật nhất thời biết gì mới phải, vốn dĩ trăm mối tơ vò trong lòng muốn lao đến để hỏi , nàng muốn thành thân sao lại với mình? Nhưng đến lúc này, chỉ biết đứng đờ đẫn người.

      Mình có tư cách gì hỏi nàng? Có thân phận gì để chất vấn chuyện này?

      Đừng , ta và nàng hoàn toàn có mối giao tình nào quá sâu sắc, cho dù là gặp mặt, hai người ra cũng chưa gặp được mấy lần.

      Bản thân sao có thể mở lời! Dù gì hai người danh nghĩa, chỉ là biểu tỷ và biểu đệ a... Tuy rằng, hai người lại có chút quan hệ máu mủ nào.

      Lý Dật cứng họng hồi lâu, cuối cùng khẽ thở đài, :

      - Biểu tỷ... Lẽ nào, nàng có chuyện gì muốn với ta sao?

      Lý Băng khẽ cười, :

      - Ta có gì đáng với ngươi... Lý Dật biểu đệ, ngươi đừng quên rằng, quan hệ của hai chúng ta ra cũng tốt như vậy.

      Lý Dật nhướng mày lên, sau hồi khẽ giọng :

      - Vậy sáng nay tại sao nàng...

      - Nghe người chà đạp Đại tiểu thư của Mạc Gia?

      Lý Băng đột nhiên lạnh lùng .

      - Chuyện này... Chuyện này...

      Lý Dật cười khổ tiếng:

      - Nếu như ta với nàng, ta bị người khác hãm hại, nàng có tin ?

      - Ta tin!

      Lý Băng khẽ giọng :

      - Những quan hệ gần đây của ngươi và Na Na cơ hồ cũng rất tốt a!

      - Ta chỉ coi nàng ấy như muội muội mà thôi.

      - Vậy Nhược Vân sao?

      - Nhược Vân...

      Lý Dật sắc mặt cổ quái, sau chốc lát khẽ than, :

      - Nhược Vân đối với ta tình thâm ý trọng, ta thể phụ nàng ấy... Nhưng, nhưng...

      - nhưng gì cả.

      Lý Băng chợt cười khổ tiếng:

      - Ngươi giải thích những chuyện này với ta làm gì...

      -Bởi vì, bởi vì...

      Lý Dật sắc mặt cổ quái, trong lòng biết có cảm giác gì, bởi vì ta thích nàng? Thế nhưng cảm giác này bản thân cũng biết có phải là thích , nếu phải là thích, đó là gì?

      Tựa hồ rất thích thú với vẻ quẫn bách của Lý Dật. Lý Băng chăm chú nhìn , rồi khẽ cười, :

      - Được rồi, ta hỏi ngươi những chuyện này nữa. Có điều, coi như là bồi thường cho ta, ngươi đến cùng ta ngắm nhìn hoa quế trong hồ .

      Lý Dật nào dám chữ ? Ngay lập tức bước lên trước, đứng bên cạnh Lý Băng, nhìn theo ánh mắt của nàng về trong hồ nước.

      Chỉ nhìn thấy những cánh hoa quế trắng thuần khiết bồng bềnh mặt hồ, thấp thoáng có cơn gió thổi tạo ra những gợn sóng dập dềnh lăn tăn.

      Cũng biết bao lâu sau, Lý Dật mới chợt than tiếng, :

      - Đẹp quá.

      Lý Băng u uất thở dài, :

      - Đúng là rất đẹp.. .Ta vẫn rất thích ở nơi này. Lúc trước, ta luôn thích mình tắm ở đây, thế nhưng tiểu quỷ ngươi lại gan to bằng trời, hôm nay ngươi có phải nên cho ta biết, rốt cuộc ngươi nhìn lén ta mấy lần rồi.

      Lý Dật cảm thấy như ngừng thở, vấn đề này thể trả lời, chỉ có thể cười khổ tiếng, coi như đáp lời.

      Cũng may Lý Băng cũng căn vặn chuyện này, nàng chỉ ngồi xuống, đưa bàn tay nhắn của mình vẩy nước, chợt hồn nhiên cười, :

      - Nếu phải nước hồ quá lạnh, hôm này có thể tắm lần nữa rồi.

      Lòi này, giống như giữa hai người có chuyện để , bầu khí thoáng chốc trở nên vô cùng kỳ quặc.

      Lý Băng nhìn bộ dạng muốn lại thôi của Lý Dật, khẽ thở dài tiếng, thấp giọng :

      - Tiểu quỷ, phải trước giờ ngươi đều gan to bằng trời sao? Có chuyện gì cứ ngươi như vậy giống bộ dạng thường ngày chút nào a!

      - Ta... ta...

      Lý Dật lắc đầu, sau chốc lát cuối cùng mới quyết tâm, :

      - Lý Băng biểu tỷ... Nghe , nghe tháng sau nàng... sắp thành thân rồi...

      Lý Băng khẽ rùng mình cách kín đáo, sau chốc lát nàng dịu dàng cười, :

      - Chuyện này ngươi cũng biết rồi? Chắc là Lý Hàn thúc thúc cho ngươi đúng ? Thế nào? Hôm nay chỉ đến chuyện này thôi sao?

      Lý Dật gật đầu, rồi lại lắc đầu, sau hồi, cuối cùng chỉnh sắc :

      - Phải! Chính là vì chuyện này! Biểu tỷ nàng là nhân vật thế nào! Tên Nạp Lan Hạ đó quỷ mới biết là người thế nào. nếu nàng lấy , ta... Ta ngàn vạn lần cho phép!

      Lý Băng im lặng hồi. rồi từ từ thở ra hơi, thấp giọng :

      - Nạp Lan Hạ đó, ta gặp từ lâu rồi. So với tên tiểu quỷ như ngươi, biết tốt hơn bao nhiêu lần. Bản thân ta cũng rất hài lòng... Càng huống hồ, hình như ngươi cũng có tư cách cho phép nhỉ?

      Lý Dật nghiến răng :

      - Ta được là được!

      Lý Băng nhịn được cười :

      - Thế nào, tiểu quỷ sáng nay chiếm lợi từ tỷ tỷ, như vậy cũng muốn chịu trách nhiệm rồi?

      Lý Dật nhìn dáng vẻ của LÝ Băng, cảm giác xung động biết trào lên thế nào, nghiến răng, khẽ giọng :

      - Tóm lại, cho phép là cho phép! Nếu giờ nàng cần lý do gì, ta lập tức cho nàng Lý do đó!

      Lý Băng lắc đầu, dịu dàng :

      - Tiểu quỷ, ngươi có thể cho ta lý do gì, ngươi... Uhm...

      Thấy bộ dạng của Lý Băng, Lý Dật trong lòng quyết, ôm chặt vào eo của nàng rồi bổ tới, cứ như vậy hôn lên môi của Lý Băng, khiến nàng thể nào nốt câu còn lại...

      Lý Dật làm như vậy vô cùng to gan lớn mật. Lý Băng khẽ run như người bị điện giật, có lẽ cho dù nàng trăm tính ngàn tính cũng thể nào ngờ Lý Dật lại làm như vậy. Nàng gắng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay của Lý Dật thế nhưng tựa hồ như lúc này nàng quên mình là Đấu Sư. Đôi tay yếu ớt đánh vào ngực của Lý Dật nhưng chỉ lát sau, giãy dụa yếu ớt ấy cuối cùng biến mất nàng khẽ rên rỉ tiếng, hai cánh tay víu vào cổ của Lý Dật.

      Sau đó, hai người cứ như vậy nằm xuống nền cỏ...

      Lý Dật ôm chặt Lý Băng vào trong lòng mình, chỉ cảm thấy thân người ấm áp ngọt ngào đầy mùi hương thơm trong lòng mình có đầy mê hoặc. Đôi môi của Lý Băng lạnh giá nhưng mềm mại thấp thoáng có mùi hương của hoa quế. Lý Dật chỉ cảm thấy khắp người mình nóng ran, ý niệm đó trong đầu càng rục rịch sục sôi.

      Đè người Lý Băng xuống, thả lòng hôn vào đôi môi của nàng, động tác của Lý Dật càng lúc càng càn quấy, đôi bàn tay của dần trượt xuống vai của LÝ Băng, sau chốc lát xé rách áo nàng cách thành thục, đôi tay từ từ luôn vào trong.

      Dưới lớp y phục mỏng manh, làn da láng mịn của Lý Băng mềm bóng như dải lụa, nhưng thoáng có phần lạnh lẽo. Lý Dật chỉ cảm thấy cảm giác ấy quá sức tuyệt diệu, nữ nhân qua tay ở kiếp trước nhiêu đếm xuể, nhưng chưa từng có người nào đem lại cho cảm giác như vậy.

      LÝ Băng nhịn được khẽ rên tiếng, chỉ là đôi môi nàng bị Lý Dật dính chặt, tiếng rên chỉ phát khẽ ra như giọng hừ hừ, thế nhưng chỉ như vậy lại càng khiến ngọn lửa trong lòng Lý Dật bùng cháy!

      Bàn tay của Lý Dật truợt xuống eo của Lý Băng, có lẽ vì quanh năm tu luyện mà thân thể của Lý Băng vừa mềm mại vừa rắn ròi, eo bụng nhó nhắn phăng lì vết ngấn. Lý Dật chỉ đưa tay ôm chặt nàng, tay kia nhanh chóng dịch lên , nhàng chạm vào bộ ngực đẫy đà của nàng.

      Cảm giác lần này hoàn toàn khác với lúc sáng, chỉ thoáng chốc khiến Lý Dật trở lên phát cuồng.

      cơ hồ mang theo cơn điên cuồng ấy, muốn cởi bỏ hết y phục của Lý Băng ra, bàn tay còn đặt ở eo nhanh chóng luồn xuống dưới.

      LÝ Băng rùng mình, cơ hồ biết được LÝ Dật muốn làm gì, nàng cọ quậy trận, khuôn mặt đưa sang bên, khẽ tiếng :

      - ... được... Lý Dật đệ đệ. được...

      Lý Dật lại hừ tiếng, giống như nghe thấy gì, đôi môi lại chuyển xuống dưới, nhè hôn xuống ngực nàng.

      - Uhm~~

      Lại tiếng rên dài, Lý Băng co rụt người lại như chú mèo con, nhưng sau chốc lát. nàng lại giãy dụa dữ dội:

      - Đừng! Đừng như vậy... Lý Dật đệ đệ, đừng như vậy... Đừng như vậy... Tỷ tỷ cầu xin ngươi, đừng mà... Đừng như vậy được ...

      Lý Dật khẽ cứng người lại, cuối cùng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Lý Băng.

      Lúc này Lý Băng sắc mặt đỏ bừng, nào còn dáng vẻ của băng sơn mỹ nhân?

      Nàng đưa mắt nhìn, cắn đôi môi của mình, nhưng lời nào.

      LÝ Dật thở dài tiếng, :

      - Xin lỗi, là ta mạo phạm nàng rồi. ..Ta...Ta...

      đến đây, cũng được tiếp nữa, chỉ buông lỏng tay ra, khẽ nhắm mắt lại.

      Nhìn bộ dạng của Lý Dật. Lý Băng lại vội khẽ tiếng :

      - ... phải như ngươi nghĩ. Chỉ là... Chỉ là...

      tới đây, Lý Băng đột nhiên u uất thở dài, :

      - Chỉ là... Chỉ là ta thể... Lý Dật đệ đệ. ngươi phải biết... Ta gả vào Gia tộc Nạp Lan, là đại diện cho danh dự của Lý Gia... Nếu như... Nếu như... vậy, thể diện của Lý Gia chúng ta bị mất toàn bộ!

      Lý Dật chợt động nộ, lạnh giọng :

      - như vậy rồi! Nàng còn muốn gả vào Gia tộc Nạp Lan! Nàng phải cần lý do để thành thân sao? tại nàng là nữ nhân của Lý Dật ta rồi, còn muốn chạy sao? Nếu ngươi còn nghĩ như vậy, vậy ta... Ta cũng khách khí nữa!

      rồi, LÝ Dật lại đẩy LÝ Băng nằm xuống đất, rằng bá đạo cưởng ép.

      Lý Băng cả người chấn động, sau chốc lát nàng chợt thở đài, :

      - Tiểu quỷ, nếu ngươi muốn làm chuyện ấy với ta, vậy làm ... Chỉ có điều, nếu sau khi ngươi làm xong, có hậu quả gì, ngươi đừng bao giờ trách ta!

      - nhu vậy, nàng vẫn muốn gả đến Gia tộc Nạp Lan sao?

      Trong ánh mắt của Lý Dật như bắn ra tia lửa.

      - Phải!

      - Tại sao?

      - Tại sao?

      Ánh mắt của Lý Băng thoáng ra tia buồn vương, sau đó u uất thở dài, :

      - Đó là di nguyện của cha mẹ ta... Nếu ta làm được, phải là bất hiếu sao... Vì vậy Lý Dật đệ đệ. tỷ tỷ ta... Tỷ tỷ ta...

      tới đây nàng từ từ đẩy cơ thể cứng đờ của Lý Dật ra, chầm chậm mặc lại y phục, rồi cúi đầu nhìn Lý Dật. Đột nhiên nàng phục xuống đất hôn nhè vào đôi môi của Lý Dật sau đó thở dài, mang theo nỗi buồn ảm đạm bỏ ...

      Lý Dật vẻ mặt lạnh lẽo, cảm giác được mùi hương còn vuơng khóe miệng, sau đó vung chưởng ra, luồng đấu khí móng tanh chợt đánh ẩm vào mặt nước!

      Nạp Lan Hạ! Cướp nữ nhân của Thiếu gia? Ngươi chết chắc rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :